Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 271: Lo ăn lo uống lo của hồi môn
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
97/100
Cha nuôi?
Tần Thủy Dao nhìn bốn tiểu la lỵ đáng yêu giống nhau như đúc kia, lại nhìn Đường Kim đang trợn mắt há hốc mồm, nhất thời nàng có cảm giác như sấm sét giữa trời quang. Đây tuyệt đối là dấu hiệu của ngày tận thế a!
Mấy người hóng hớt cũng choáng váng, bé trai kia cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy, lại thành cha nuôi người khác rồi?
Kiều An An cũng dở khóc dở cười, bốn tiểu nha đầu này làm gì vậy? Có ai nhận bừa cha nuôi như vậy sao?
Đường Kim cũng buồn bực, hắn nhìn chằm chằm bốn tiểu cô nương:
- Anh biết anh rất tuấn tú, nhưng mấy đứa cũng không thể tùy tiện tìm trai đẹp để gọi cha nuôi chứ? Anh mới mười sáu tuổi, mấy đứa thấy anh giống bố trẻ con lắm hả?
- Cha nuôi!
Cô bé đầu tiên tiếp lời.
- Mặc dù cha chỉ có mười sáu tuổi...
Tiểu cô nương thứ hai nói tiếp.
- Nhưng cha vẫn có tấm lòng người cha mà!
Đến phiên tiểu cô nương thứ ba.
Đến lượt tiểu cô nương cuối cùng tổng kết:
- Chúng con ủng hộ cha!
Đường Kim sắp ngất, Kiều An An kiếm đâu ra bốn con bé tinh linh cổ quái như vậy chứ?
- Khả Khả, Ái Ái, Linh Linh, Lỵ Lỵ, bốn con đừng đùa.
Kiều An An cuối cùng cũng mở miệng, chẳng qua khuôn mặt lại thật bất đắc dĩ, hiển nhiên cũng hết cách với bốn tiểu nha đầu này.
- Mẹ nuôi!
- Con cảm thấy cha nuôi không thích mẹ!
- Mẹ nên chia tay với cha đi!
- Chúng con tìm anh khác đẹp trai cho mẹ!
Bốn tiểu cô nương lại mỗi người một câu, nối lại thành một đoạn đầy đủ.
- Bạn nhỏ à, đừng có nói lung tung, nếu không sẽ bị người lớn đánh đòn.
Đường Kim nhìn chằm chằm bốn tiểu cô nương, nhất thời thật sự rất muốn đánh các nàng. Bốn tiểu nha đầu này đúng là qua cầu rút ván, vừa rồi còn gọi hắn cha nuôi, bây giờ đã lo tìm bạn trai khác cho Kiều An An, quá cần đánh đòn!
- Cha nuôi!
- Ngược đãi trẻ em là không đúng!
- Hôm nay ngược đãi trẻ em, sau này sẽ ngược đãi vợ!
- Vậy thì mẹ nuôi sẽ không thích cha đâu!
Bốn tiểu cô nương bắt đầu giáo dục Đường Kim. Cái bộ dạng và tư thế kia... thật là giống hệt người lớn dạy dỗ trẻ con.
Đường Kim nhất thời buồn bực không thôi, hắn lại bị bốn tiểu nha đầu bắt nạt!
- Tiểu nha đầu, lại đây, chúng ta nói chuyện riêng một chút!
Đường Kim ngoắc ngoắc tay với bốn tiểu cô nương.
Bốn tiểu cô nương chẳng sợ chút nào, cười khanh khách nhảy lên ghế dài mà hắn đang ngồi, sau đó ghé sát vào hai bên, hạ giọng nói.
- Cha nuôi!
- Thật ra bọn con cũng muốn nói chuyện riêng với cha!
- Cha muốn cua mẹ nuôi không?
- Chỉ cần lo ăn lo uống lo của hồi môn, bọn con sẽ giúp cha cua được mẹ nuôi, cho cha làm cha nuôi chân chính!
Đường Kim đang định lén lút chỉnh bốn tiểu nha đầu này một chút, vừa nghe nói thế, hắn lại thấy động tâm:
- Mấy đứa nói thật?
- Còn thật hơn trân châu!
Bốn tiểu cô nương trăm miệng một lời.
- Lo ăn lo uống lo của hồi môn là sao?
Đường Kim nhìn Kiều An An cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi.
- Cha nuôi ngốc thật, thế cũng không hiểu!
- Chính là sau này bọn con ăn của cha, ở của cha, sau này lớn đi lấy chồng, cha cũng phải cho của hồi môn!
- Nhưng cha nuôi cũng đừng lo lắng, bọn con ăn ít lắm, mỗi ngày chỉ cần một ly kem thôi!
- Bọn con cũng không yêu cầu cao về chỗ ở, tốt hơn gầm cầu một chút là được.
- Bọn con lớn lên cũng chưa chắc gả đi, vậy thì cha nuôi cũng không cần cho của hồi môn nữa.
- Nếu cha nuôi đối xử tốt với bọn con, nói không chừng lớn lên bọn con sẽ làm vợ nhỏ của cha. Vậy thì cha cũng không cần gả đi nữa!
Lần này bốn tiểu cô nương không phải mỗi người một câu, mà là vài câu. Nhưng các nàng chẳng hỗn loạn chút nào, nghe chẳng khác gì một người nói chuyện. Điều này cũng làm Đường Kim bắt đầu ngạc nhiên, bốn tiểu nha đầu này, chẳng lẽ tâm linh tương thông lẫn nhau?
- Mấy đứa bao tuổi?
Đường Kim đột nhiên không nhịn được hỏi câu này. Bốn tiểu cô nương này hình như còn biết được nhiều chuyện khác nữa.
- Cha nuôi, bọn con sáu tuổi.
- Cộng lại thì là hai mươi bốn tuổi.
- Chỉ số thông minh mỗi đứa là một trăm rưỡi.
- Cộng lại, chỉ số thông minh của bọn con là sáu trăm.
Bốn tiểu cô nương trả lời làm Đường Kim mém ngất xỉu, chỉ số thông minh mà cũng cộng được hay sao?
- Cha nuôi, chị gái xinh đẹp bên kia, cha cũng muốn cua sao?
- Cha nuôi, thật ra bọn con rất được chị gái xinh đẹp và cô dì xinh đẹp yêu thích.
- Cha nuôi, cha muốn tán gái, mang bọn con theo, đảm bảo mọi việc đều thuận lợi.
- Không sai, bọn con chính là thần khí tán gái khả ái lanh lợi không ai địch nổi. Cha nuôi, nhận nuôi bọn con đi, đảm bảo không hối hận.
Nhìn bốn tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu, Đường Kim phát hiện, bốn tiểu nha đầu này thật sự rất giỏi thuyết phục. Thật ra chỉ tính riêng mẹ nuôi xinh đẹp thất tiên nữ, hắn đã cảm thấy miễn cưỡng đáng giá nhận các nàng. Chẳng qua, mới mười sáu tuổi nhận bốn con gái nuôi... có phải hơi quỷ dị không?
"Vì thất tiên nữ, quỷ dị cũng chiến." Đường Kim âm thầm nói. Sức hấp dẫn của Kiều An An với hắn rất là lớn. Hơn nữa, không phải chỉ quản ăn quản ở quản của hồi môn sao? Chuyện này rất đơn giản mà.
- Tốt, sau này anh chính là cha nuôi của mấy đứa. Mẹ nuôi mấy đứa cũng là người của anh.
Đường Kim rốt cục cũng đáp ứng.
- Yeee!
Bốn tiểu cô nương cùng nhau hoan hô, sau đó nhảy xuống băng ghế dài, chạy tới bên Kiều An An:
- Mẹ nuôi, cha nuôi nói, sau này cha sẽ lo ăn lo uống lo của hồi môn!
- Mẹ phải làm chứng cho bọn con.
- Nếu cha nuôi đổi ý, sau này mẹ đá cha luôn!
- Còn thuận tiện tát thêm hai cái nữa!
Nghe lời nói của bốn tiểu nha đầu, Kiều An An và Tần Thủy Dao đều sửng sốt.
- Ê, Đường Kim thúi, cậu nhận mấy đứa làm con gái nuôi thật hả?
Tần Thủy Dao không nhịn được hỏi.
- Không sai.
Đường Kim nghiêm trang gật đầu:
- Thất tiên nữ là mẹ nuôi của chúng, dĩ nhiên tôi chính là cha nuôi rồi. Đây là trách nhiệm mà tôi không thể chối bỏ.
- Hì hì, cha nuôi nói thật hay!
Bốn tiểu cô nương cùng vỗ tay, nhìn qua đều thật cao hứng.
Kiều An An tới bên cạnh Đường Kim, ngồi xuống bên cạnh hắn.
- Thất tiên nữ, chị nhìn đi, bây giờ chúng ta thật giống người một nhà a!
Đường Kim cười hì hì một tiếng.
- Cậu nguyện ý làm cha nuôi mấy đứa nó thật, hơn nữa còn lo ăn lo ở lo của hồi môn?
Kiều An An nhìn Đường Kim, vẻ mặt hơi trịnh trọng:
- Chuyện này không thể nói giỡn, mặc dù chúng rất nhỏ, nhưng cũng rất thông minh. Cậu không thể lừa gạt chúng được.
Dừng một chút, Kiều An An lại nói:
- Bốn cô bé tiêu xài tương đối nhiều, cậu chỉ là học sinh, gánh vác không nổi đâu. Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.
- Tôi không có nguyện ý làm cha nuôi bọn chúng, mà tôi đã là cha nuôi bọn chúng rồi.
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Chị là thất tiên nữ, tôi là Đổng Vĩnh. Chị là mẹ nuôi, vậy tất nhiên tôi là cha nuôi rồi.
- Đường Kim thúi, tôi đã từng nói với cậu, thất tiên nữ và Đổng Vĩnh không có kết quả tốt chưa?
Tần Thủy Dao bên kia không thể nhịn được nữa, tức giận nói.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 272: Cha nuôi thật quá đẹp trai
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
98/100
- Bé ngốc, gọi cậu là bé ngốc mà còn chối. Cái kết của tiểu thuyết thì sao mà tin được? Thật ra thì Đổng Vĩnh và thất tiên nữ người ta vẫn trải qua cuộc sống hạnh phúc, sinh vô số tiểu bảo bảo. Chẳng qua có vài tên bất lương cảm thấy chuyện xưa bi kịch thì hấp dẫn người ta hơn, cố tình vẽ ra bi kịch mà thôi.
Đường Kim lười biếng nói:
- Tóm lại, Đổng Vĩnh và thất tiên nữ thời đại này, tuyệt đối sẽ có kết quả tốt.
- Cha nuôi!
- Bọn con tin tưởng cha!
- Cha nhất định có thể đánh bại lão cha tà ác của mẹ nuôi!
- Đuổi tên hôn phu ngu ngốc của mẹ nữa!
Bốn tiểu nha đầu lại nói chuyện, mà những lời này cũng lộ ra không ít tin tức của Kiều An An.
- Khả Khả, Ái Ái, Linh Linh, Lỵ Lỵ, các con sang bên kia chơi trước đi.
Trên mặt Kiều An An lại lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.
- Mẹ nuôi, cha nuôi còn chưa bọn con quà ra mắt!
Bốn tiểu cô nương không chịu rời đi, cùng nhau tròn mắt nhìn Đường Kim.
Quà ra mắt?
Đường Kim sờ sờ trong túi, lấy ra bốn cái phi tiêu hoàng kim:
- Nè, cho các con!
Lần trước lấy được miếng vàng năm lượng từ sòng bạc, bây giờ đã thành phi tiêu vàng hết rồi. Cho nên Đường Kim có thể lấy ra rất nhiều phi tiêu vàng.
Bốn tiểu nha đầu lập tức vươn bàn tay nhỏ bé, mỗi đứa cầm một cái.
Kiều An An có chút kinh ngạc nhìn Đường Kim, hiển nhiên không ngờ hắn bạo tay như vậy, vừa tặng đã là đồ chơi làm bằng vàng rồi. Trong mắt Kiều An An, phi tiêu này tất nhiên là đồ chơi.
- Được rồi, quà ra mắt đã nhận, các con sang bên kia chơi đi.
Kiều An An lại bắt đầu đuổi bốn tiểu nha đầu. Nàng phải nói vài chuyện với Đường Kim, nhưng không muốn bốn tiểu nha đầu nghe thấy.
Bốn tiểu cô nương thu phi tiêu vàng lại như bảo bối, cũng không rời đi, mà lại cùng nhau vươn bàn tay nhỏ trắng nõn ra với Đường Kim:
- Cha nuôi, quà sinh nhật đâu?
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực:
- Quà sinh nhật gì?
- Cha nuôi!
- Hôm nay là sinh nhật bọn con!
- Mẹ nuôi mua cho bọn con rất nhiều quà!
- Không tặng quà bọn con, cha không xấu hổ sao?
Bốn tiểu nha đầu lại cùng nhau oanh tạc, Đường Kim mém ngất xỉu, đành lấy từ trong túi quần ra một cái phi tiêu vàng nữa.
- Cha nuôi, không thể tặng quà giống nhau!
Bốn tiểu nha đầu cùng nũng nịu la lên.
- Ờ, vậy làm ảo thuật cho mấy đứa vậy!
Đường Kim đảo tròng mắt, lập tức có chủ ý. Để phi tiêu vàng trong bàn tay, hắn nói:
- Nhìn nè, trong tay cha không có gì khác đúng không?
- Đúng!
Bốn tiểu nha đầu lập tức thấy hứng thú.
Đường Kim khép hai tay lại, chà xát thật nhanh. Qua chừng một phút, Đường Kim dừng động tác, sau đó cười cười với bốn tiểu nha đầu:
- Mấy đứa đoán xem, trong tay cha bây giờ có gì?
- Không đoán!
Bốn tiểu nha đầu lại đồng thanh một lần nữa:
- Cha nuôi, bọn con muốn quà sinh nhật, không muốn nhìn ảo thuật!
Đường Kim lại có chút buồn bực, bốn tiểu nha đầu này thật không dễ gạt, may mà lần này hắn cũng không có trêu đùa các nàng. Cho nên, hắn đành phải mở hai tay ra.
- Oa, nhẫn!
- Nhẫn vàng nha!
- Cha nuôi thật quá đẹp trai!
- Mẹ nuôi, cha đúng là giàu có nha, mau xin được bao dưỡng a!
Trong lòng bàn tay Đường Kim xuất hiện bốn cái nhẫn vàng nho nhỏ. Bốn tiểu nha đầu lập tức đoạt mất, mỗi đứa đeo một cái, lộ ra vẻ hưng phấn dị thường.
- Được rồi, các con có thể qua bên kia chơi chưa? Mẹ với cha nuôi có việc cần thương lượng.
Kiều An An lại dùng ánh mắt kinh dị nhìn Đường Kim một lần nữa. Cho dù biết hắn có ý đồ với nàng, nhưng Đường Kim vẫn hào phóng ngoài dự kiến của nàng. Thế giới này có rất nhiều kẻ lắm tiền, nhưng người có thể hào phóng đúng là không nhiều lắm.
Dĩ nhiên, Kiều An An nghĩ mãi mà không rõ, một học sinh cấp ba như Đường Kim thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
- Cha nuôi, mẹ nuôi, bọn con không quấy rầy hai người hẹn hò nữa!
Bốn tiểu nha đầu rốt cuộc cũng hài lòng, cười khanh khách chạy ra chỗ khác chơi.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của bốn tiểu cô nương, trên khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An An xuất hiện một tia ôn nhu. Nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng thở dài:
- Bọn chúng là bốn đứa trẻ rất đặc biệt, thông minh, hiểu chuyện. Mặc dù hôm nay vừa tròn sáu tuổi, nhưng bọn chúng có lẽ còn hiểu chuyện hơn rất nhiều người lớn.
- Chúng thật sự là sinh bốn sao?
Cũng không phải Đường Kim hỏi thăm, mà là Tần Thủy Dao bên cạnh. Hiển nhiên nàng cũng rất hiếu kỳ với bốn tiểu nha đầu này.
- Ừ, bọn chúng họ Diệp, lần lượt là Khả Khả, Ái Ái, Linh Linh, Lỵ Lỵ. Bốn đứa nó cũng thật sự đáng yêu, lanh lợi (khả ái, linh lỵ), ai nhìn thấy chúng cũng không tự chủ được mà yêu thích. Chị biết bọn chúng ở bệnh viện, lúc ấy còn làm hộ sĩ ở khoa nhi, bốn đứa bọn chúng đồng thời mắc bệnh.
Kiều An An khẽ gật đầu:
- Giữa bốn chị em chúng có một loại liên hệ rất đặc biệt, giống như thật sự tâm linh tương thông. Một đứa ngã bệnh, ba đứa còn lại cũng ngã bệnh theo. Ban đầu, chị chỉ tò mò với bốn đứa nó. Nhưng dần dần, chị mới phát hiện ra, thân thế của chúng cũng thật đáng thương.
- Chúng mất cha mẹ sao?
Tần Thủy Dao không nhịn được dò hỏi.
Kiều An An lắc đầu:
- Không, vẫn còn. Mẹ bọn chúng tên là Diệp Tiểu Mạn, mới hai lăm tuổi. Tiểu Mạn là một cô gái rất đơn thuần. Cô ấy không học đại học, sau khi tốt nghiệp trung học là đã đi làm. Sau đó quen một người đàn ông, mặc dù người kia lớn hơn cô ấy cả mười tuổi, như đối xử rất tốt với cô ấy. Tiểu Mạn đơn thuần rất tự nhiên mà theo hắn, rồi sau đó mang thai. Khi đó, tiểu Mạn cảm thấy hạnh phúc, bởi người đàn ông kia đáp ứng cưới cô ấy. Chỉ tiếc...
- Người kia không cần cô ấy sao?
Tần Thủy Dao hỏi.
- Gã đàn ông kia thật ra đã sớm kết hôn. Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn tiểu Mạn sinh con trai cho hắn, bởi gia tộc của hắn rất trọng nam khinh nữ. Hắn cần một đứa con trai, thậm chí trước khi tiểu Mạn mang thai, hắn còn cho cô ấy uống mấy thứ thuốc "có thể sinh nhiều con trai". Cũng bởi vậy, tiểu Mạn mới một lần mang bốn đứa con gái. Mà khi gã kia biết được điều này, hắn lập tức bỏ tiểu Mạn đã mang thai sáu tháng, chỉ cho cô ấy năm vạn tiền.
- Người gì vậy? Quá vô sỉ!
Tần Thủy Dao căm giận mắng, sau đó bắt đầu nói bóng nói gió:
- Câu nói kia quả thật không sai, đàn ông chẳng phải thứ gì tốt.
- Người không phải đồ vật, tất nhiên không có cách nào trở thành thứ tốt.
Đường Kim tiếp lời ngay:
- Nhưng mà, tôi chính là một người đàn ông tốt vĩ đại, độc nhất vô nhị.
- Tự luyến cuồng!
Tần Thủy Dao liếc Đường Kim một cái, sau đó lại hỏi Kiều An An:
- Sau đó thì sao? Diệp Tiểu Mạn thế nào?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 273: Thuận vợ thuận chồng, tát Biển Đông cũng cạn
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
99/100
- Lúc ấy tiểu Mạn suýt nữa tự sát, nhưng mẫu tính trời sinh đã cứu vớt cô ấy. Vì cứu vớt đứa trẻ trong bụng, cô ấy trở về Ninh Sơn. Đáng tiếc, cô ấy còn chưa chịu hết đả kích, người nhà cảm thấy cô ấy là nỗi nhục, đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Cuối cùng, chỉ có bà ngoại gần bảy mươi của cô ấy thương cháu gái, cưu mang cô ấy.
Khóe mắt Kiều An An đã hơi hồng lên:
- Cuối cùng, tiểu Mạn sinh con. Nhưng bốn đứa bé tiêu xài nhiều lắm. Không tới một năm, năm vạn tệ mà gã kia cho cô ấy đã hao hết. Bà ngoại dù thương cháu, nhưng chỉ có thể trông cháu hộ, không thể làm gì khác, bởi bà ngoại cô ấy cũng không có thu nhập gì.
Thở dài sâu kín, Kiều An An nói tiếp:
- Hai em có biết, cuối cùng tiểu Mạn dùng cách gì nuôi lớn bốn đứa bé này tới nay không?
- Cô ấy không đi...
Tần Thủy Dao nghĩ đến khả năng nào đó, một người mẹ trẻ chỉ tốt nghiệp trung học, mang theo bốn đứa bé. Muốn nuôi sống các nàng, trừ đi ăn xin, dường như cũng chỉ có cái nghề nghiệp không cần vốn nào đó.
- Lần đầu nghe tiểu Mạn kể, chị cũng cho rằng như thế. Có lẽ cô ấy không còn cách nào khác, chỉ có thể làm chuyện như vậy.
Mặc dù Tần Thủy Dao không nói thẳng ra, nhưng Kiều An An đã hiểu ý nghĩ của nàng. Đối với một người con gái, lúc tới đường cùng, lựa chọn bán rẻ thân thể mình cũng là con đường duy nhất.
- Nhưng chị sai rồi, tiểu Mạn không làm ăn xin, cũng không bán rẻ chính mình.
Kiều An An khẽ thở ra một hơi:
- Mấy năm này, cô ấy vẫn luôn làm phục vụ cho quán ăn. Có lẽ các em cũng biết, dù là quán ăn gì, mỗi ngày cũng có vài khách ăn không hết. Mà bình thường chúng đều bị đổ đi, tiểu Mạn đã thu thập những thứ còn ăn được lại, lặng lẽ mang về nhà. Năm năm qua đi, cô ấy đã dùng chính những thứ cơm hẩm cháo hoa này nuôi sống bốn con gái. Mà thường xuyên có chủ quán ăn phát hiện cô ấy làm như vậy, đuổi việc cô ấy. Cho nên, trong năm năm này, cô ấy gần như đã phục vụ cho tất cả các quán ăn trong thành phố Ninh Sơn.
Tần Thủy Dao nhất thời sững sờ, nàng thật sự khó mà tưởng tượng, bốn cô bé xinh đẹp nhìn qua như bốn tiểu công chúa kia lại lớn lên như vậy.
- Năm năm qua, bọn họ vẫn sống rất khó khăn. Tiểu Mạn thường xuyên đổi chỗ làm, tiền lương cũng không cao, chẳng qua miễn cưỡng có thể thuê phòng ở. Năm trước, bà ngoại tiểu Mạn cũng đã qua đời, may mà bốn đứa bé đều hiểu chuyện, căn bản không cần cô ấy chiếu cố. Nhưng mặc dù như thế, cuộc sống của bọn họ vẫn rất gian khổ.
Kiều An An nhẹ nhàng thở dài:
- Mặc dù chị rất muốn giúp họ, nhưng năng lực của chị cũng chỉ có hạn. Chỉ có thể thỉnh thoảng tới nhìn bọn họ, tặng bọn họ chút quà mọn.
- Chị có thể giúp họ.
Đường Kim bắt đầu nói chuyện:
- Người ta nói, thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn. Thất tiên nữ và Đổng Vĩnh đồng lòng, nhất định có thể giúp bọn họ.
- Chuyện này không nói giỡn được. Thật ra mấy năm qua, có không ít đàn ông tự xưng sẽ chiếu cố tiểu Mạn. Nhưng khi biết cô ấy có bốn con gái lại lập tức lặn mất tăm.
Vẻ mặt Kiều An An rất chân thành:
- Mặc dù không hiểu cậu lắm, nhưng chị biết cậu chỉ là học sinh cấp ba. Không cần vì tâm huyết dâng trào mà lại tự tìm gánh nặng cho mình.
Đường Kim cũng cười hì hì một tiếng:
- Thất tiên nữ, Đổng Vĩnh nguyện ý vì chị làm bất cứ chuyện gì.
Kiều An An nhất thời nhức hết cả đầu. Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao bốn tiểu nha đầu lại tìm tới Đường Kim. Nàng càng không rõ tại sao Đường Kim làm điên khùng theo bốn con nhóc đó. Nàng biết Đường Kim là vì nàng, nhưng hắn cho rằng làm cha nuôi dễ như vậy sao?
Nhưng nàng không biết, ý nghĩ của Đường Kim cũng rất đơn giản. Mặc dù hắn biết bốn tiểu nha đầu kia hơi khó chiều, nhưng... có cơ hội tốt để ở cùng chỗ với Kiều An An như vậy, hắn làm sao lại bỏ qua? Chỉ cần có thể dụ dỗ được tiên nữ Kiều An An, đừng nói bắt hắn nuôi bốn tiểu nha đầu, có nhiều thêm bốn đứa nữa hắn cũng không ngại.
Kiều An An chẳng muốn nói gì, bốn tiểu nha đầu "Khả Ái Lanh Lợi" lại chạy tới:
- Cha nuôi, bọn con muốn đi ăn KFC!
- Không phải các con đã ăn buổi trưa rồi sao?
Kiều An An không khỏi nói.
- Mẹ nuôi, buổi trưa bọn con ăn chưa no mà!
Bốn đứa cùng nhau nói.
Sau đó, các nàng lại cùng nhau nhìn Đường Kim:
- Cha nuôi, cha nói lo ăn, không thể nói mà không giữ lời nha!
- Yên tâm đi, cha nuôi các con là người đàn ông vĩ đại nhất thế giới, nói chuyện cũng là giữ lời nhất.
Đường Kim cười hì hì:
- Đi, cha mang bọn con đi ăn KFC.
- Nha, quả nhiên cha nuôi là đẹp trai nhất!
Bốn tiểu nha đầu vui vẻ không thôi, chạy về phía bên kia quảng trường, nơi đó có một tiệm KFC mà.
Kiều An An chỉ đành đứng dậy đuổi theo các nàng. Đường Kim cũng đứng dậy:
- Bé ngốc, đi thôi!
Kiều An An bên kia đã đuổi theo bốn tiểu cô nương, sau đó nhỏ giọng hỏi thăm:
- Khả Khả, Ái Ái, Linh Linh, Lỵ Lỵ, mấy đứa nói cho mẹ nuôi, sao tự dưng vô duyên vô cớ lại bắt người ta làm cha nuôi mấy đứa?
- Mẹ nuôi, không phải vô duyên vô cớ mà!
- Đúng nha, mẹ nuôi có hảo cảm với cha mà!
- Nam sinh khác tìm mẹ nuôi thì đều là bọn chúng chạy tới, mẹ nuôi muốn chạy. Nhưng cha nuôi vừa gọi, mẹ nuôi đã chủ động đi qua nha!
- Còn có nha, cha nuôi cũng là trẻ con, rất dễ lừa gạt. Những người lớn kia đều quá thực tế mà!
Nghe ba câu trước, Kiều An An còn cảm thấy bình thường, nhưng câu cuối cùng lại khiến nàng dở khóc dở cười:
- Mấy đứa mới sáu tuổi, còn dám nói người khác là trẻ con?
- Mẹ nuôi, bọn con một người sáu tuổi, cộng với nhau là hai mươi tư tuổi nha!
Bốn tiểu nha đầu cùng đồng thanh.
Kiều An An hơi câm nín, hóa ra bốn tiểu nha đầu này tìm tới Đường Kim, chỉ là vì cảm thấy nàng có hảo cảm với Đường Kim, hơn nữa lừa Đường Kim rất dễ?
Thoạt nhìn, hình như Đường Kim rất dễ lừa gạt thật. Vì thế mà bốn tiểu nha đầu này đã thành công lừa hắn lo ăn lo ở lo của hồi môn rồi. Nhưng mà, nàng cũng cảm thấy mê hoặc, nàng có hảo cảm với Đường Kim thật sao?
Lúc này, bốn tiểu nha đầu đã chạy vào tiệm KFC. Kiều An An chỉ đành tạm thời bỏ mặc mấy chuyện này, đi vào theo, lại phát hiện bốn tiểu nha đầu đã gọi món.
- Bốn kem cốc!
- Bốn đùi gà!
- Tám cánh gà!
- Hai chén nước chanh!
Gọi món xong, bốn tiểu nha đầu nhất tề xoay người, nhìn Đường Kim vừa đi vào:
- Cha nuôi trả tiền!
Đường Kim đi tới, sau đó cười rạng rỡ với Kiều An An:
- Thất tiên nữ, chị muốn ăn chút nhân gian khói lửa không?
- Không cần.
Kiều An An lắc đầu.
Đợi Đường Kim thanh toán xong, rồi bốn tiểu nha đầu ngồi một cái bàn, hắn và Kiều An An, Tần Thủy Dao ngồi một cái bàn. Bốn tiểu nha đầu bắt đầu tiến hành chiến đấu với đồ ăn. Lúc này Kiều An An lại nhìn Đường Kim:
- Có thể nói với chị một chút về chuyện của cậu không?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 274: Nhà cha thật nhiều người giúp việc a
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
100/100
Bom có thích không Thích thì thanks nhiệt tình, chém gió nhiệt tình. Mình sẽ làm vài quả như thế nữa Ít người thì thôi mình cứ rề rà mà làm cho lành
- À, chuyện đó á, tôi họ Đổng, Đổng trong cổ đổng (đồ cổ)...
Đường Kim bắt đầu phán bừa.
Kiều An An cắt đứt lời hắn:
- Đừng đùa nữa, chị đã sớm biết cậu là Đường Kim. Hồi trước ở bệnh viện, chị đã nhìn chữ ký của cậu rồi.
- Ách, chuyện này... thất tiên nữ, Đổng Vĩnh là danh hiệu của tôi, cũng giống biệt danh của chị là thất tiên nữ vậy. Nói cách khác, chúng ta trời sinh đã là một đôi rồi.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Cậu sinh ra thành đôi với nhiều người nhỉ?
Tần Thủy Dao không thể nhịn được nữa:
- Bạn gái Hàn Tuyết Nhu, chị kết nghĩa Đường Thanh Thanh, còn cả Tống Oánh chẳng khác gì yêu tinh kia nữa. Có phải đều là trời sinh một đôi không?
- Bé ngốc, tóm lại tôi với cậu không phải một đôi.
Đường Kim có chút buồn bực, bé ngốc lại đang vạch mặt hắn.
- Không sai, chẳng qua bây giờ tôi là hôn thê của cậu.
Tần Thủy Dao hừ nhẹ một tiếng:
- Chị An An, tên này là một đại sắc lang, khắp nơi lừa gạt mỹ nữ, chị đừng có tin hắn.
- Bé ngốc, quen biết thì quen biết, cậu đừng phỉ báng tôi!
Đường Kim bất mãn:
- Tôi chưa bao giờ gạt người!
Kiều An An nhất thời cảm thấy nhức đầu, cuộc sống của Đường Kim này hình như rất hỗn loạn a!
- Cậu là học sinh thật hả?
Kiều An An không khỏi hoài nghi.
- Chị An An, hắn đúng là học sinh, chẳng qua chỉ trốn học cả ngày, tiếng Anh còn được không điểm nữa.
Tần Thủy Dao trả lời ngay.
- Thiên tài như tôi, thật ra vốn không cần đi học.
Đường Kim lười biếng nói.
- Cha nuôi nói đúng, thiên tài không cần đi học!
Bốn tiểu nha đầu cùng xoay người:
- Bọn con cũng là thiên tài, bọn con không đi học!
Nói xong câu đó, các nàng lại quay đầu, tiếp tục hăng hái chiến đấu với đồ ăn.
- Quả thật bọn chúng không thích hợp tới trường học bình thường.
Lúc này, Kiều An An nhẹ nhàng nói:
- Bọn chúng quả thực rất thông minh, dù học cái gì cũng chỉ cần học qua là biết. Càng kỳ lạ chính là, bốn người bọn chúng có thể tách ra học bất cứ thứ gì đó, sau khi một đứa học được, vậy thì cả ba đứa còn lại cũng sẽ biết. Chị vẫn muốn tìm một nơi đặc biệt bồi dưỡng chúng, chẳng qua không tìm được nơi thích hợp.
Dừng một chút, Kiều An An lại nói:
- Dĩ nhiên, bọn chúng muốn vào trường học bình thường cũng không dễ. Bởi bọn chúng tới nay đến hộ khẩu cũng không có.
- Bọn chúng còn có bản lãnh này?
Đường Kim có chút kinh ngạc. Trong lúc bất chợt, hắn phát hiện, trí thông minh của bốn tiểu nha đầu này, hóa ra lại cộng vào nhau được thật.
- Ừ, tương đối đặc biệt. Thật ra tiểu Mạn là một cô gái bình thường, nghe nói cha bọn chúng cũng không có thông minh đặc biệt gì. Nhưng không biết tại sao chúng lại có thể như thế.
Kiều An An có chút khó hiểu:
- Tiểu Mạn vẫn cảm thấy là do lúc mang thai uống phải thuốc gì đó, khiến gien của bốn đứa trẻ này bị biến dị.
- Thật ra thì bản thân tôi cũng biết một nơi đặc biệt, có thể cho bọn chúng sự giáo dục tốt nhất.
Đường Kim đột nhiên nghĩ đến biện pháp an bài thật tốt cho bốn tiểu nha đầu.
Đường Kim thấy, bốn tiểu nha đầu này an trí tốt sớm một chút. Nếu không làm tốt, hắn sẽ không có cách nào an tâm cua thất tiên nữ được.
- Nơi nào?
Kiều An An vội vàng hỏi.
- Tôi sẽ mang chị và bọn chúng qua, chị sẽ biết thôi.
Đường Kim cười hì hì:
- Thất tiên nữ, chị muốn biết nhà của Đổng Vĩnh như thế nào không?
Kiều An An còn chưa nói, bốn tiểu nha đầu đã lại xoay người:
- Cha nuôi, cha nói lo ở mà, chúng ta ở đó sao?
- Cha sẽ chuẩn bị một cái biệt thự lớn cho bọn con!
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Nha, quá tốt!
Bốn tiểu nha đầu đã ăn xong, cùng chạy tới bên cạnh Đường Kim:
- Cha nuôi, mau dẫn bọn con đi xem biệt thự!
- Không thành vấn đề, đi thôi!
Đường Kim đứng lên, đi ra bên ngoài. Bốn tiểu nha đầu lập tức hưng phấn đi theo.
Kiều An An và Tần Thủy Dao hai mặt nhìn nhau, sau đó cũng chỉ đành đi theo.
- Mẹ của em có phải Tần tổng của tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ?
Ra khỏi tiệm KFC, Kiều An An đột nhiên nhẹ giọng hỏi Tần Thủy Dao. Nãy giờ nàng vẫn cảm thấy Tần Thủy Dao hơi quen quen, đến bây giờ mới nghĩ ra được.
- Đúng thế.
Tần Thủy Dao nhìn Kiều An An một cái, dường như biết nàng đang lo lắng cái gì, lại bổ sung một câu:
- A, chị không cần sợ. Tên sắc lang Đường Kim kia ngoại trừ rất lưu manh, những phương diện khác thì cũng coi như người tốt. Hắn sẽ không bán bọn chị sang biên giới đâu.
Kiều An An cười cười, dường như hơi xấu hổ. Nàng không hỏi gì nữa, bởi bốn tiểu nha đầu đã giục toáy lên:
- Mẹ nuôi, mẹ nuôi! Nhanh một chút nha, bọn con phải ở biệt thự lớn!
Mấy phút đồng hồ sau, một nam hai nữ mang theo bốn tiểu la lỵ ngồi trên hai chiếc xe rời khỏi quảng trường Ninh Sơn. Kiều An An lái một chiếc Beetle màu đỏ chở bốn tiểu nha đầu, mà Đường Kim thì ngồi trong Porsche của Tần Thủy Dao.
Porsche phía trước dẫn đường, Beetle theo sát phía sau. Dưới sự chỉ dẫn của Đường Kim, mất khoảng nửa giờ, rốt cuộc xe cũng lái tới cửa biệt thự.
- Oa, thật sự có biệt thự lớn nha!
Bốn tiểu nha đầu xuống xe. Nhìn biệt thự phía trước, bọn bọn chúng như tỏa ánh sao, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
- Ám Kiếm rời vỏ chém yêu nghiệt, Ninh Sơn từ nay không Tiềm Long?
Kiều An An nhìn hai hàng chữ trước cổng biệt thự, sắc mặt hơi đổi. Nàng dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Kim một cái, dường như bất chợt hiểu ra gì đó.
- Cha nuôi cha nuôi, biệt thự này là của cha sao?
Bốn tiểu nha đầu bắt đầu vây quanh Đường Kim.
- Đương nhiên là của cha.
Đường Kim chỉ vào một chỗ trên cửa chính:
- Không thấy cha ký tên trên kia sao?
- Đường Kim đẹp trai nhất. Oa, cha nuôi, cha thật đẹp trai nha!
Bốn tiểu nha đầu lại còn biết chữ, cùng nhau thốt lên lời này, rồi các nàng chạy thẳng vào trong biệt thự.
Bốn tiểu nha đầu vừa chạy vào sân, trong biệt thự đã xuất hiện mấy người. Ninh Tâm Tĩnh, Lục Ly, Nhạc Trung Hằng, còn có Lý Tử Thanh, Triệu Thiết Trụ, Thường Bình cũng đều đi ra từ bên trong. Thấy bốn cô bé xinh đẹp giống nhau như đúc, sáu người đều hơi sững sờ. Đầu năm nay nói tới sinh đôi thì còn có thể gặp nhiều, chứ sinh bốn thì đúng là hiếm thấy.
- Oa, cha nuôi. Nhà cha nhiều người giúp việc như vậy a?
Bốn tiểu nha đầu cùng thốt lên.
Người giúp việc?
Sáu người dở khóc dở cười, tự dưng có bốn tiểu nha đầu chạy tới, còn xem họ là người giúp việc nữa chứ?
- Nha đầu, bọn họ không phải người giúp việc, là người thuê nhà ở đây. Cha nuôi các con là chủ cho thuê nhà.
Thanh âm của Đường Kim truyefn tới, sáu người nhất thời cảm thấy sấm sét ầm ầm. Cha nuôi? Bốn tiểu nha đầu này là con gái nuôi của Đường Kim?
Lý Tử Thanh và Thường Bình hai mặt nhìn nhau, sau đó lộ ra vẻ quái dị. Trong lòng họ đều nghĩ đến một vấn đề, con hàng Đường Kim này quá tà ác, la lỵ nhỏ như vậy, hắn đã bắt đầu chơi trò "chăn nuôi" rồi.
Đúng lúc này, Nhạc Trung Hằng lại hơi kinh ngạc nhìn Kiều An An:
- Kiều tiểu thư?
Đường Kim nhất thời sửng sốt, Nhạc Trung Hằng biết Kiều An An?
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 275: Chúng ta nên đồng bệnh tương luyến
Dịch giả: Hóng Heart
Biên Dịch: Hóng Heart
Nguồn: 4vn.eu
101/105
Kiều An An cũng sững sờ, nàng nhìn Nhạc Trung Hằng:
- Xin hỏi, ông là?
- Tôi là Nhạc Trung Hằng, từng gặp Kiều tiểu thư trên tỉnh thành mấy lần.
Nhạc Trung Hằng cười nhạt:
- Dĩ nhiên, Kiều tiểu thư không nhận ra tôi cũng bình thường. Chẳng qua, tôi lại không rõ lắm, tại sao cô lại tới nơi này?
- Nhạc tiên sinh, là Đường Kim mời tôi tới.
Kiều An An hơi bất an:
- Nếu các ông không chào đón tôi, vậy tôi có thể rời đi ngay.
- Kiều tiểu thư, nơi đây là chỗ của Đường Kim. Nếu hắn muốn mời cô tới, tất nhiên không thành vấn đề.
Nhạc Trung Hằng nhìn Đường Kim một cái, trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ là, Đường Kim có biết thân phận thật của cô không?
- Ê, lão Nhạc, ông làm gì thê?
Đường Kim mất hứng:
- Ông đừng có hù dọa mẹ nuôi của con gái nuôi tôi chạy mất.
Mẹ nuôi của con gái nuôi?
Mọi người hơi câm nín, đó không phải là vợ của hắn sao?
- Đường Kim, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?
Ninh Tâm Tĩnh cũng chưa hiểu tình huống lắm.
- Tất nhiên là được.
Đường Kim vẫn đối xử không tệ với Ninh Tâm Tĩnh. Hắn cười nhẹ với Kiều An An:
- Thất tiên nữ, dẫn con gái nuôi của chúng ta làm quen hoàn cảnh ở đây trước một chút, sau này chúng sẽ ở đây.
Kiều An An gật đầu, nàng đã mơ hồ biết đây là nơi nào.
Tần Thủy Dao cũng hơi tò mò muốn đi xem, Ninh Tâm Tĩnh nhìn ba người Lý Tử Thanh một cái, phân phó:
- Ba người các cậu, dẫn Tần tiểu thư đi dạo một chút.
Ba người nhận lệnh rời đi, trong viện cũng chỉ còn lại bốn người Đường Kim.
- Nhạc Trung Hằng, ông nói trước đi. Kiều tiểu thư kia rốt cuộc có lai lịch gì?
Ninh Tâm Tĩnh thấp giọng hỏi.
- Cô ấy là Kiều An An, là con gái duy nhất trong thế hệ này của Kiều gia trên tỉnh thành. Kiều gia có quan hệ mật thiết với Tiềm Long, còn có người làm thành viên cấp cao trong Tiềm Long nữa. Mặt khác, cô ấy còn là con dâu tương lai của Dương gia, hôn phu của cô ấy là Dương Minh Hào, cũng có quan hệ mật thiết với Tiềm Long.
Nhạc Trung Hằng tóm tắt lai lịch của Kiều An An:
- Chỉ là, tôi cũng không biết cô ấy sẽ tới thành phố Ninh Sơn. Có lời đồn rằng bản thân Kiều An An không đồng ý hôn sự, nhưng tình huống cụ thể thì còn cần điều tra thêm.
- À, xem ra tôi lại làm vẻ vang cho Ám Kiếm rồi.
Đường Kim cười hì hì:
- Sau này tôi có thể lừa thêm vài mỹ nữ bên Tiềm long về, lại càng làm vẻ vang cho Ám Kiếm.
Lục Ly và Nhạc Trung Hằng đều câm nín, hình như như vậy đúng là làm vẻ vang cho Ám Kiếm a?
- Đường Kim, bốn cô nhóc kia là thế nào?
Ninh Tâm Tĩnh lại thấy hứng thú với bốn tiểu nha đầu hơn.
- Bọn chúng á, là một lễ vật tôi tặng cho huấn luyện viên Ninh.
Đường Kim nghiêm trang nói.
- Lễ vật tặng tôi?
Mặc dù Ninh Tâm Tĩnh vẫn bình thản, nhưng giọng nói đã mơ hồ lộ ra sự ngạc nhiên.
- Bốn nha đầu kia tự xưng IQ 150, cộng với nhau là 600, rất là thông minh. Mặc dù chỉ có sáu tuổi, nhưng hiểu được rất nhiều chuyện. Quan trọng nhất, bọn chúng có khả năng tâm ý tương thông với nhau.
Đường Kim bắt đầu chào hàng mạnh mẽ:
- Huấn luyện viên Ninh, tôi cảm thấy nếu huấn luyện thêm một chút, bọn chúng nhất định có thể cực kỳ lợi hại. Mặc dù bây giờ hơi nhỏ, nhưng chờ bọn chúng lớn lên, chắc chắn chúng sẽ là bộ tứ xuất sắc nhất của Ám Kiếm!
- IQ 150, hơn nữa còn tâm ý tương thông?
Giọng nói của Ninh Tâm Tĩnh lần đầu tiên biến hóa, mơ hồ còn hơi kích động:
- Đường Kim, cậu nói thật?
- Dĩ nhiên, huấn luyện viên Ninh, nếu chị không tin thì có thể tự mình thử xem.
Đường Kim mơ hồ lại trở nên cao hứng. Xem ra, bốn tiểu nha đầu có thể tiêu thụ được rồi.
- Tôi đi đây!
Ninh Tâm Tĩnh lập tức đi về phía bốn tiểu cô nương.
Đường Kim không đi cùng. Rất nhanh, hắn nhìn thấy Ninh Tâm Tĩnh dẫn bốn cô bé vào biệt thự, Lục Ly và Nhạc Trung Hằng cũng đi theo, Kiều An An ở lại bên ngoài.
Kiều An An đứng ở đó, hơi xuất thần, không biết đang nghĩ cái gì.
Đường Kim đi tới bên nàng:
- Thất tiên nữ, đừng lo lắng, chỗ này là địa bàn của tôi, bốn đứa nó không sao đâu.
- Không, tôi đâu có lo lắng.
Kiều An An lại lắc đầu:
- Đường Kim, cảm ơn cậu. Nơi này, quả thực là chỗ thích hợp nhất với bọn chúng.
- Thất tiên nữ, xem ra chị cũng hiểu không ít về chuyện phàm tục a.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An khẽ ngẩng đầu, nhìn thành phố Ninh Sơn dưới chân núi. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện mấy phần mê man, chỉ chốc lát sau, nàng lại cười nhẹ với Đường Kim, chẳng qua nụ cười có vẻ hơi khổ sở:
- Vị Nhạc tiên sinh kia đã nói hết lai lịch của tôi cho cậu rồi sao?
- Nói một chút, nhưng mà, đối với tôi thì cũng chẳng quan trọng.
Đường Kim vẫn rất chân thành:
- Tôi chỉ cần biết, chị là thất tiên nữ của Đổng Vĩnh là được rồi.
- Tôi đã có hôn phu.
Kiều An An nhìn Đường Kim, nhẹ nhàng nói.
- Tôi cũng có hôn thê.
Đường Kim nghiêm trang trả lời.
- Mặc dù tôi không nguyện ý, nhưng tôi không có cách nào thay đổi.
Kiều An An lại nói.
- Tôi cũng không nguyện ý, nhưng tạm thời tôi cũng không thể thay đổi được.
Đường Kim hồi đáp, cuối cùng, hắn cảm khái một tiếng:
- Thất tiên nữ, chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên a. Tôi cảm thấy, chúng ta nên đồng bệnh tương luyến mới đúng.
- Nếu cậu có bệnh phải vào viện, tôi có thể tiêm cho cậu.
Kiều An An đột nhiên hé miệng cười, rốt cuộc nàng cũng biết tại sao ấn tượng của mình lại không tệ với Đường Kim. Bởi vì tên này không hề dối trá, không hề che giấu ý đồ chân thực của hắn. Người khác theo đuổi con gái đều tiến hành từ từ, mà tên này thì cứ sồn sồn lên. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại có hảo cảm với sự trực tiếp thế này, bởi từ nhỏ nàng đã lớn lên trong hoàn cảnh ngươi lừa ta gạt, đã chịu đủ sự dối trá rồi.
- Cùng là kẻ lưu lạc chân trời, sao có thể không mướn phòng chứ? Thất tiên nữ, chúng ta đi mướn phòng đi!
Đường Kim cười hì hì nói với Kiều An An.
Kiều An An đỏ mặt, nhất thời xấu hổ. Mặc dù nàng thích trực tiếp, nhưng cũng không cần trực tiếp như vậy chứ?
- Lưu manh!
Bên cạnh truyền tới thanh âm của Tần Thủy Dao, nàng vừa lúc đi tới, nghe được những lời này.
- Bé ngốc, cậu nghĩ gì thế?
Đường Kim quay đầu nhìn Tần Thủy Dao, bộ dạng cực kỳ chính nghĩa:
- Tôi chỉ muốn tìm một chỗ an tĩnh, thảo luận một chút về nhân tính và tương lai với thất tiên nữ thôi mà.
- Ê, tôi muốn về!
Tần Thủy Dao nhìn chằm chằm Đường Kim, nàng cũng không muốn đi theo xem tên này tán gái.
Đường Kim còn chưa nói, Ninh Tâm Tĩnh đã đi ra từ bên trong. Gương mặt luôn luôn không biểu hiện tâm tình của nàng, giờ phút này lại hiện lên sự kích động rõ ràng. Nàng nhanh chóng tới trước mặt Đường Kim, giọng nói cũng khó che giấu sự mừng rỡ:
- Đường Kim, lần này cậu nhặt được bảo thật rồi!
- Huấn luyện viên Ninh, sau này, bốn đứa nó sẽ giao cho chị chiếu cố, không thành vấn đề chứ?
Đường Kim cũng cao hứng, hắn cũng không muốn bị bốn tiểu nha đầu quấn chân, nếu thế thì còn cua mẹ nuôi của mấy nha đầu làm sao được?