Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #26  
Old 25-06-2008, 11:04 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Đến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thời gian online: 18 giờ 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 27 Bất Thần Ngược Bắt Gặp Uyển Nhi Thêm Một Giai Nhân Đúng Ba Nàng



Dư Hải Bằng thở dài ngao ngán ! Chàng tuy vẫn tiếp tục di chuyển, nhưng cước lực đã chậm hẳn lại. Đoạn chàng ngoảnh đầu sang mé tả và lên tiếng hỏi:
- Cô nương đã lo mọi việc hậu sự cho Chu lão rồi sao ? Còn lệnh tôn, lệnh tôn có nói gì không khi biết Chu lão bị thảm tử ?
Không ra vui khi được đồng hành cùng Dư Hải Bằng và Tư Không Huệ cũng không lộ vẻ gì buồn phiền khi nghe chàng nhắc đến chuyện đã qua.
Nàng đáp với vẻ xa vắng:
- Phụ thân ta không có tại bảo nên ta không thể biết người sẽ nói những gì khi thấy Chu đại thúc không còn nữa. Ngươi định đi đâu đấy ?
Không đáp lời Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng lại ngoảnh đầu sang mé hữu, nơi đang có Tư Mã Hoa đang thầm lặng đếm bước ! Chàng nói:
- Tư Mã cô nương ! Tại hạ biết tại hạ có phần nào hồ đồ khi tại hạ đã đắc tội với lệnh tôn ! Nếu như tại hạ biết Tư Mã bảo chủ là... là chỗ thâm giao với Túy, Kỳ, Bốc tam thần thì có lẽ chuyện đã không xảy ra như thế. Cô nương đi như thế này không sợ lệnh tôn lo lắng sao ?
Vẫn còn hậm hực, Tư Mã Hoa giấm dẳn đáp:
- Ngươi nói như thế là có ý gì ? Hay ngươi nghĩ ta hành động như thế này là muốn đi theo ngươi sao ? Xí !
Như bị chạm nọc, Tư Không Huệ vội vàng đánh tiếng:
- Dư Hải Bằng ! Người ta đã không muốn đi theo ngươi thì ngươi không việc gì phải lý đến người ta ! Còn ta, do có lời gởi gấm của Chu đại thúc nên ta không thể không đi theo ngươi !
- Đồ mặt dầy ! Thứ không biết xấu hổ !
- Tư Mã Hoa ! Ngươi bảo ai không biết xấu hổ chứ ? Thế còn ngươi thì sao ?
- Hừ ! Ta đi theo hắn là có lý do chính đáng, chứ không phải như ngươi !
- Là lý do gì mà ngươi nói là chính đáng ?
- Ờ... thì... thì là ta muốn hỏi tội hắn ! Không đúng sao ?
- Thì hắn đã tạ lỗi rồi đó. Ngươi còn muốn sao nữa đây ?
- Tạ..
Trông thấy hai giai nhân sừng sộ lẫn nhau như đã phát cuồng, Dư Hải Bằng vội vàng lên tiếng ngăn lại, không cho Tư Mã Hoa nói hết câu:
- Thôi mà, cho tại hạ xin đi, nhị vị cô nương ! Tư Không cô nương nói cũng không sai ! Tại hạ đúng là có chịu lời ủy thác của người đã khuất, nên không thể không chăm sóc cho Tư Không cô nương ! Còn như Tư Mã cô nương thì cũng phần nào là do tại hạ đắc tội với Tư Mã bảo chủ ! Hay là thế này vậy !
- Sao ?
- Ngươi định như thế nào ?
Cả Tư Không Huệ lẫn Tư Mã Hoa gần như cùng một lúc hỏi lại Dư Hải Bằng !
Thấy thế, chàng bèn nói:
- Lão Bốc thần nói không sai khi bảo rằng...
- Ngươi nói thế là có ý gì ? Không lẽ ngươi lại tham lam đến thế sao ?
Không cho Dư Hải Bằng nói hết câu, chưa gì Tư Không Huệ đã giẫy nẫy lên như thế !
Đến Tư Mã Hoa cũng vậy. Nàng buột miệng nói:
- Xì ! Ngươi nói như thế mà không biết ngượng sao ? Tạ..
Dư Hải Bằng dừng phắt lại, khiến cho nhị nương lỡ đà và làm cho Tư Mã Hoa không sao nói tiếp được !
Dư Hải Bằng vừa ngắm nhìn cả hai vừa giải thích:
- Tại hạ không như nhị vị cô nương nghĩ đâu ! Nhưng lúc này tại hạ không tiện giải thích. Ýù tại hạ muốn nói rằng Bốc lão nói không sai khi bảo tại hạ đang cáng đáng một trọng trách. Đúng ra tại hạ định đi về Thiếu Lâm để tụ họp với các anh hùng hào kiệt, nhưng khi nãy tại hạ có nghe Túy thúc thúc nói là có việc hệ trọng cần bàn với tại hạ ! Do đó, tại hạ định quay về với bọn họ đây ! Nhị vị cô nương nghĩ thế nào ?
- Ngươi phải cáng đáng trọng trách gì ?
Đáp lại sư quan tâm của Tư Không Huệ, Dư Hải Bằng nói:
- Còn trọng trách gì khác ngoài việc phải lo đối phó với U Minh Giáo và Tam Ma ?
Không chịu kém Tư Không Huệ, Tư Mã Hoa cũng lộ vẻ quan tâm khi lên tiếng:
- Tam Ma ? Ngươi đối phó được với Tam Ma sao ?
Cười buồn, Dư Hải Bằng đáp:
- Không được cũng phải được ! Hơn nữa, đâu riêng gì tại hạ mà còn có cả quần hùng các phái cùng lo việc đối phó với Tam Ma nữa kìa ! Vì thế tại hạ định quay lại bàn định với Túy thúc thúc và mọi người ! Nếu như võ lâm tam bảo và tam thần cùng đồng tâm hiệp lực với nhân vật các phái thì tại hạ tin rằng chuyện đối phó với Tam Ma không khó khăn là bao !
Không hiểu vì nguyên nhân nào mà không những Tư Mã Hoa mà đến cả Tư Không Huệ nữa cũng vậy ! Không nàng nào chịu quay lại gặp mấy lão già lúc nãy !
Tư Mã Hoa nói trước:
- Ngươi không cần phải quay lại gặp họ đâu !
- Ừ ! Ta cũng thấy đúng như vậy đó !
Do không hiểu được luận điệu của hai nàng, nên Dư Hải Bằng kêu lên:
- Tại sao chứ ? Thế nhị vị không biết rằng chỉ vì chưa kịp hiệp hội với nhau nên hết Hoa Sơn phái rồi lại đến Võ Đang phái đã bị Tam Ma hoàng hành như chốn không người sao ?
Tư Không Huệ kêu lên thất thanh:
- Có chuyện như thế à ? Thế hai phái đó ứng phó như thế nào ?
Dư Hải Bằng buồn bả lắc đầu:
- Võ Đang phái còn đỡ hơn ! Chứ phái Hoa Sơn thì kể như không còn gì nữa !
- Ồ ! Nói như ngươi thì thực lực của Võ Đang phái đủ để chống trả với Tam Ma à ?
Để giải thích cho Tư Mã Hoa rõ, Dư Hải Bằng dù khiêm tốn cũng phải nói:
- À, không hẳn là như thế ! Còn may là chỉ có hai trong Tam Ma xuất hiện ! Đồng thời là do có sự hiện diện của Phương Tịnh đại sư và La Hán trận đã kềm hãm được đệ nhị ma, Bạch Diện ! Còn đệ tam ma Hắc Diện thì...
- Là Liên Hoa kiếm trận của Võ Đang phái đối phó với Hắc Diện Ma à ?
- Cũng có thể nói là như thế ! Nhờ đó, khi tại hạ đến được Võ Đang may mà còn kịp ứng cứu ! Bằng không...
- Ngươi nói thế nghĩa là gì ? Ngươi nói không ứng cứu, như thế không lẽ ngươi đối phó được với một trong Nhị Ma ?
- Cũng là may mắn thôi ! Sau đó đệ nhị ma phải xốc đệ tam ma rút lui khỏi Võ Đang !
Cả hai nàng cùng kinh ngạc như nhau ! Nhưng không nàng nào dám mở miệng nói rằng chàng đã quá khoác lác ! Huống chi, Tư Không Huệ đã phần nào hiểu được tính khí của chàng, còn Tư Mã Hoa thì đã tận mắt chứng kiến sự bại trận của phụ thân nàng trước thần công tuyệt thế của Dư Hải Bằng !
Không buồn giải thích thêm dù Dư Hải Bằng đã đọc được sự nghi ngờ trong ánh mắt của cả hai, Dư Hải Bằng thản nhiên nói tiếp:
- Điều đáng sợ nữa là tại hạ đã biết giáo chủ U Minh Giáo còn có mưu đồ khác khi lão đã nhân cơ hội chiếm đoạt những kỳ dược trân quý của nhị phái Hoa Sơn và Võ Đang !
- Lão đã chiếm đoạt vật gì ?
- Một thanh Hà Thủ Ô ngàn năm của phái Hoa Sơn và hai hoàn linh đan chí báu của Võ Đang là Hà Thủ Ô bảo mệnh !
- Lão đang mưu toan chuyện gì ?
- Tại hạ không biết ! Vì thế, tại hạ thấy cần phải bàn định với nhị vị bảo chủ và võ lâm tam thần ! Nhưng sao nhị vị cô nương lại ngăn không cho tại hạ quay lại ?
Đến bấy giờ, Tư Mã Hoa mới giải thích:
- Ta ngăn cản ngươi vì bọn họ cũng đang có ý định tìm đến Thiếu Lâm như ngươi vậy ! Duy có điều là...
- Là điều gì, Tư Mã cô nương ?
- Việc đối phó với Tam Ma đã có người cáng đáng rồi ! Ngươi bất tất phải lo lắng !
- Là ai ?
- Ườm... ! Thôi được ! Để ta nói cho ngươi nghe vậy ! Người đó chính là gia phụ !
Tư Mã Hoa nói chàng đừng lo lắng, nhưng khi nghe nàng nói xong, Dư Hải Bằng càng lo lắng hơn gấp bội ! Chàng hỏi lại với vẻ bán tín bán nghi:
- Là lệnh tôn ? Làm sao lệnh tôn có thể...
Tư Mã Hoa thản nhiên nhún vai và hỏi lại chàng:
- Theo ngươi, đối phó với Tam Ma ngoài võ lực ra thì không còn cách thế nào nữa sao ?
Dư Hải Bằng càng thêm nghi hoặc:
- Đương nhiên là không rồi ! Trừ phị..
- Sao ? Trừ phi điều gì ?
- Trừ phi chúng ta đoạt được Tam Ma tử kiếm lệnh trong tay lão giáo chủ U Minh Giáo thì không có gì để nói.
Tư Mã Hoa chun mũi nói với vẻ khinh bỉ:
- Ai cần gì lấy lại đồ vô dụng đó chứ ?
- Vô dụng ? Cái gì là vô dụng ?
Tư Mã Hoa bật cười hỏi:
- Thế ngươi có biết tại vì sao mà sư phụ ta một hai bảo ta phải rời khỏi người và Bốc thúc thúc hôm trước không ?
Dư Hải Bằng vốn muốn tìm hiểu việc này đã lâu nên chàng hỏi:
- Là lý do gì ? Nếu tại hạ nhớ không lầm thì lệnh sư có nói đó là điều hệ trọng liên quan đến kiếp vận võ lâm phải không ?
- Đúng vậy ! Thế ngươi có biết gì về lai lịch của dòng họ Tư Mã của ta không ?
Đây cũng là điều mà Dư Hải Bằng đang nghi vấn. Lúc nãy, chàng có nghe Bốc thần đề cập một cách mơ hồ về lai lịch của Tư Mã Giám, tuồng như cái lai lịch đó đủ để bảo chứng cho Tư Mã Giám là kẻ vô tội vậy ! Dư Hải Bằng lại một phen nữa nhanh nhảu hỏi:
- Không ! Thế nhà họ Tư Mã của cô nương có lai lịch thế nào ?
Tư Mã Hoa liền thố lộ:
- Nguyên Vô Cực Tái Lão Quân chính là bảo chủ Thanh Vân Bảo trước phụ thân ta những ba đời !
Qúa đổi kinh ngạc, Dư Hải Bằng kêu lên:
- Ồ ! Té ra Vô Cực Tái Lão Quân cũng có đại danh là Tư Mã sao ? Nói vậy, Tam Ma tử kiếm lệnh kia do giáo chủ U Minh Giáo đang cất giữ là vật giả sao ?
Tư Mã Hoa lộ vẻ đắc ý đáp:
- Đúng vậy !
- Còn Hắc Tử Lâm bí đồ ?
- Hắc Tử Lâm bí đồ là của thật ! Thực hư, hư thực ! Chính Vô Cực Tái Lão Quân cố tình tạo ra sự lẫn lộn đó để dò xét xem tâm địa của Tam Ma có thay đổi gì không sau một thời gian bị giam hãm tại Hắc Tử Lâm ! Nếu Tam Ma vẫn còn sống và vẫn chứng nào tật nấy thì đã có Tam Ma tử kiếm lệnh thật do hậu nhân của Vô Cực Tái Lão Quân chịu trách nhiệm khống chế ! Và người đó chính là gia phụ !
Nhân nói về việc này, Dư Hải Bằng lại hỏi tiếp:
- Theo tại hạ hiểu thì Tam Ma tử kiếm lệnh là vật cam kết giữa Tam Ma và Vô Cực Tái Lão Quân tiền bối ! Nhưng đã vậy thì tại sao Tam Ma lại phải tuân nghe mọi hiệu lệnh của lão giáo chủ dù Tam Ma tử kiếm lệnh kia là của giả ?
- Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã ! Để đánh đổi lấy sự tự do thì ít ra Tam Ma phải có một sự cam kết nào đó với lão tặc chứ !
Dư Hải Bằng vỡ lẽ ra và chàng hiểu được nguyên nhân vì sao giữa Tam Ma và lão giáo chủ U Minh Giáo có những điều kiện ràng buộc lẫn nhau và lại có hạn định một năm ngắn ngủi ! Nhưng Dư Hải Bằng vẫn không yên tâm khi lên tiếng hỏi:
- Thế... ngộ nhỡ Tam Ma bội ước và không chịu tuân lệnh lệnh tôn, là người đang giữ Tam Ma tử kiếm lệnh thì sao ?
Tư Mã Hoa lập tức kêu lên:
- Làm gì có chuyện đó ! Dù Tam Ma có là kẻ đại gian đại ác đi nữa thì Tam Ma cũng phải biết tuân theo quy cũ của giang hồ ! Họ không thể bội tín một cách dễ dàng được !
- Đó là tại hạ chỉ giả dụ thôi ! Đến lúc đó, liệu lệnh tôn có được một kế pháp nào khác do Vô Cực Tái Lão Quân tiền bối lưu lại để đối phó với Tam Ma không ?
Trầm ngâm một lúc, Tư Mã Hoa mới đáp:
- Có thì cũng có nhưng ta e rằng cũng không làm gì được Tam Ma nếu Tam Ma bội tín !
- Là phương cách gì ?
- Vô Cực Thượng thần công do chính người lưu lại !
- Vậy tại sao cô nương lại nói sẽ không làm gì được Tam Ma ?
- Lẽ thứ nhất, vì đây không phải là công phu gia truyền của dòng họ Tư Mã, mà nó chỉ là thần công thời thượng cổ do Vô Cực Tái Lão Quân tình cờ có được ! Lẽ thứ hai, dù Vô Cực Tái Lão Quân có ngộ tính cao nhưng chỉ luyện được có bảy thành ! Năm xưa, Vô Cực Tái Lão Quân muốn chế ngự được Tam Ma thì người còn phải lợi dụng thêm vào đó là Hắc Tử Lâm trận đồ nữa ! Còn bây giờ, Hắc Tử Lâm đã trở thành phế vật, trong khi gia phụ lại không luyện được một tí gì ở Vô Cực Thượng thần công, vậy ta nói không làm gì được Tam Ma là không đúng sao ?
- Tại sao lệnh tôn không luyện được công phu Vô Cựu Thượng thần công ?
- Ta nghe gia phụ nói:
người muốn luyện được công phu này ngoài bản thân công lực trên một Giáp Tí ra, còn phải có ngộ tính cao nữa ! Cả hai điều này gia phụ không có lấy một, do đó người không luyện được là đúng thôi !
Cau mày suy nghĩ, Dư Hải Bằng đăm chiêu một lúc mới hỏi:
- Mười phần lệnh tôn chỉ giữ được có năm, vậy mà lệnh tôn định đến Thiếu Lâm để đối phó với Tam Ma ư ?
Tư Mã Hoa cũng lộ vẻ băn khoăn:
- Biết làm sao được khi tình thế đã đến lúc khẩn trương như thế này ?
Dư Hải Bằng giẫm chân mấy cái, đoạn cả quyết nói:
- Đi thôi !
- Mà ngươi định đi đâu ?
- Phải đó ! Ngươi định đi về đâu vậy ?
Dư Hải Bằng nôn nóng vừa lao đi vừa đáp:
- Bất tất phải hỏi nhiều ! Nếu nhị vị có hứng thú thì cứ đi theo tại hạ ! Bằng không, thì...
- Ta đi với ngươi !
- Ta cũng vậy ! Muốn sao thì muốn, ta cứ đi theo ngươi !
Cả ba ngược dần lên phía bắc và cứ mải miết đi ! Do Dư Hải Bằng không chịu giải thích nên Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa chỉ biết lặng lẽ bám theo mà thôi ! Vả lại, dù hai nàng có muốn hỏi thì cũng không sao hỏi được ! Vì cả hai sợ bị Dư Hải Bằng bỏ rơi, nên cả hai đều dồn mọi sức lực vào cước trình. Do đó, hai nàng không còn hơi sức đâu để mở miệng ! Cũng còn may là Dư Hải Bằng tuy không muốn giải thích nhưng lại cần sự trợ lực của hai nàng nên chàng chỉ đi đủ nhanh, không cho hai nàng mở miệng nói được thôi ! Bằng không, hai nàng làm gì có khả năng bám sát theo Dư Hải Bằng ròng rã hơn một ngày đường ?
Do vừa đi vừa suy nghĩ nên Dư Hải Bằng hầu như không phát hiện được tiếng binh khí đang chạm nhau gây náo loạn cả một góc trời. Chỉ đến khi Tư Mã Hoa và Tư Không Huệ phần vì mệt, phần vì hiếu kỳ, cùng kêu Dư Hải Bằng thì chàng mới phát hiện được điều đó !
Đưa tay ra hiệu cho hai nàng cứ chậm rải và từ từ hãy đến, Dư Hải Bằng bèn chớp động thân hình và bay biến đi nhanh như chớp khiến cho hai nàng phải thầm khâm phục võ công quá cao thâm của chàng.
Sau một ngọn đồi nhỏ là một bãi lư bằng khá rộng ! Tại đó, Dư Hải Bằng nhìn thấy có hai nữ nhân, một trong hai nữ nhân đó là một người đang độ tuổi mới lớn ! Cả hai cùng bị một bọn người rõ ràng là bọn U Minh Giáo, do chính kẻ tử thù của Dư Hải Bằng là Mộc Thạnh điều động và tiến đánh cả hai !
Nữ nhân nọ là người đang độ tuổi mới lớn, tuy có võ công cũng khá nhưng nếu không được nữ nhân kia có bản lãnh thâm hậu hơn đỡ đần một tay thì có lẽ nàng nọ không thể chi trì được đến lúc này !
Đối với Dư Hải Bằng, tuy chàng không quen biết gì hai nữ nhân đang gặp bọn giáo đồ U Minh Giáo, nhất là gặp lại lão họ Mộc thì chàng không thể không can thiệp !
Do đó, Dư Hải Bằng vừa lao ào đến vừa lớn tiếng quát lên:
- Mộc Thạnh ! Chúng ta lại gặp nhau rồi !
Vút !
Ầm ! Ầm !
Vừa hiện thân, Dư Hải Bằng liền tiện tay quật ra hai chưởng, tạm thời giải vây cho hai nữ nhân nọ !
Tiếng quát với nội lực hùng hậu của Dư Hải Bằng và hai ngọn chưởng phong đó đã làm cho lão Mộc Thạnh phải giật mình kêu lên:
- Dư Hải Bằng ! Lại là ngươi sao ?
Không biết từ lúc nào, danh xưng Dư Hải Bằng đã là một thứ danh xưng đầy uy hiếp, đối với bọn giáo đồ U Minh Giáo ! Vừa nghe lão phó giáo chủ hô hoán lên như vậy thì bọn giáo đồ gồm hơn hai mươi người đều nhất tề ngưng ngay trận chiến ! Còn hơn thế nữa, bọn chúng đồng một loạt lùi lại phía sau, nhượng hẳn một khoảng sân trống cho phó giáo chủ diện đối diện với Dư Hải Bằng !
Cùng lúc đó, hai nữ nhân kia cùng tỏ ra vẻ kinh ngạc khi nghe đến danh xưng Dư Hải Bằng. Vị cô nương lớn tuổi hơn nàng nọ đôi chút, suýt nữa đã há miệng gọi chàng !
Nhưng không hiểu sao nàng tuy đã hé miệng nhưng vẫn không phát được một thanh âm nào !
Rồi, đúng lúc Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa cùng chạy đến thì cô nàng đang độ tuổi mới lớn vụt kêu lên:
- Dư Hải Bằng ! Dư đại ca ! Mau mau diệt hết bọn chúng đi ! Tiểu muội có việc khẩn trương lắm cần gặp đại ca đây !
Không để ý đến thái độ giận dữ của Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa, Dư Hải Bằng cũng không thèm lưu tâm đến thái độ hằn học pha lẫn kiêng dè của lão họ Mộc, chàng quay người lại, đối diện với nữ nhân vừa gọi chàng là Dư đại ca !
Cũng giống như cô nàng kia đang tròn mắt kinh ngạc và nhìn sững vào gương mặt tuấn tú của Dư Hải Bằng, chàng cũng nhìn sững vào cô nàng nhỏ tuổi hơn đang lộ vẻ mừng rỡ và đang đứng kề bên cô nàng nọ ! Chàng kêu lên:
- Uyển Nhi ? là Uyển Nhi tiểu cô nương phải không ? Sao lạ vậy ? Nội tổ của cô nương không phải là huynh đệ kết nghĩa của lão Mộc Thạnh sao ? Sao đột nhiên lão lại trở mặt như thế này ?
Đúng là Uyển Nhi, tiểu tôn nữ của lão Y Thần họ Kha đang rưng rưng ngấn lệ khi được Dư Hải Bằng nhận ra và hỏi như thế !
Uyển Nhi mấp máy môi mấy lần định nói điều gì đó với Dư Hải Bằng nhưng Uyển Nhi lại nói không thành tiếng. Ngược lại cô nàng đứng kề bên Uyển Nhi sau cơn kinh ngạc chợt hé miệng hô hoán lên:
- Dư Hải Bằng ! Phía sau...
Vù... Vù...
Cùng với tiếng rít gió nghe rợn người. Dư Hải Bằng lại nghe có tiếng Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa lần lượt kêu lên:
- Hay cho lão tặc, dám giở trò à ?
- Lão tặc muốn chết !
Vừa quay người lại, Dư Hải Bằng không khỏi sững sờ khi nhận ra vật đang xé gió lao vùn vụt vào chỗ chàng đang đứng chính là hai quả chùy gai được nối bằng một sợi xích dài là vũ khí của lão thất phu Mộc Thạnh ! Vẫn y pháp cũ, lão đã ném bỏ vũ khí đó với ý định ám toán Dư Hải Bằng như trước kia lão đã thực hiện một lần. Và lần trước thì lão còn ném ra hai ngọn phi đao khiến cho đòn công kích tăng thêm phần lợi hại ! Còn lần này, để bổ cứu cho lần thất bại trước, Mộc Thạnh lần lượt ném ra đến bốn ngọn phi đao khiến cho Dư Hải Bằng muốn phi thân lao ngược ra cũng không còn chỗ để thực hiện !
Nhìn thấy cung cách đó của Mộc Thạnh, Dư Hải Bằng còn đoán được thâm ý của lão khi hai nữ nhân kia đang đứng ngay ở phía sau lưng chàng ! Nếu chàng nhảy tránh thì hai nàng nọ sẽ gặp nguy ! Còn như chàng không nhảy tránh thì kẻ gặp nguy chính là chàng ! Vì không riêng gì bốn ngọn phi đao nọ mà chính những mũi gai trên hai quả chùy cũng ánh lên màu xanh biếc của độc chất !
Trong khi đó, trên tay của Mộc Thạnh còn đang hờm sẵn hai ngọn phi đao nữa !
May mà Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa đang nhào đến vây công lão, khiến lão không rảnh tay ném hai ngọn phi đao đó ra, tạo thêm sự lợi hại đáng sợ kia !
Nhưng Mộc Thạnh nào biết được sự tăng tiến võ công lúc này của Dư Hải Bằng !
Do đó, Dư Hải Bằng ung dung đẩy nhẹ song thủ ra ! Một luồng nhu kình liền xuất hiện, chận hẳn bước tiến của hai quả chùy gai và bón ngọn phi đao !
Phần thì quan tâm đến Dư Hải Bằng ? Phần thì không ngờ Dư Hải Bằng lại có bản lãnh cao minh đến độ này để giải phá đòn công kích nọ của lão họ Mộc, nên cô nàng chưa rõ tánh danh kia liền từ phía sau bước nhanh ra phía trước. Dựng đứng cả hai ngọc thủ, nàng nọ hét lên:
- Đi !
Hai luồng sóng kình từ tâm chưởng nàng ta liền xuất hiện, hợp lực với luồng nhu kình của Dư Hải Bằng làm cho hai quả chùy gai cùng bốn ngọn phi đao phải bay ngược trở lại cho chủ nhân của nó !
Ác hại thay, đứng án ngữ trước mặt Mộc Thạnh lúc này là Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa. Diễn biến này xảy ra, không khéo sẽ gây ra thảm họa cho người cùng phe !
Biến sắc, Dư Hải Bằng vụt quát lên:
- Lên !
Cùng với tiếng quát kinh thiên động địa đó, Dư Hải Bằng không những đẩy bắn toàn bộ những loại hung khí hiểm độc đó bay vút lên cao, tránh việc lao đến và đập vào hậu tâm Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa, mà chàng còn búng người bay lên theo nữa !
Cùng lúc đó, chính tiếng quát của Dư Hải Bằng đã đánh động cho Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa làm cho hai nàng phải giật mình và cùng nhảy tránh sang hai phía, để trống tầm thị tuyến của Mộc Thạnh !
Lão họ Mộc cười rộ lên:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Dư Hải Bằng ! Mạng ngươi kể như đã tuyệt rồi !
Vút ! Vút !
Hai ngọn phi đao nữa lần lượt được Mộc Thạnh ném ra ! Và lão đã quá thâm độc khi chỉ ném một ngọn vào thân hình đang lơ lửng của Dư Hải Bằng, còn ngọn thứ hai thì lão ném về Uyển Nhi đang hoàn toàn sững sờ kinh ngạc và nhìn theo Dư Hải Bằng !
Từ trên cao, Dư Hải Bằng nhìn thấy rõ sự tính toán độc hiểm của Mộc Thạnh !
Lão không muốn lưu mạng cho Uyển Nhi ! Lão chỉ muốn sát nhân diệt khẩu !
Cả cười, Dư Hải Bằng kêu lên:
- Chưa chắc đâu ! Xem đây !
Vút ! Soạt !
Choang ! Choang ! Choang !
Chộp giữ sợi xích sắt nối liền hai quả chùy gia, Dư Hải Bằng tận lực đập hai quả chùy vào bốn trong năm ngọn phi đao nọ. Còn ngọn thứ năm thì chàng định chộp lấy để dùng nó ném vào ngọn phi đao thứ sáu đang lao đến Uyển Nhi !
Nhưng một lần nữa do quá quan tâm đến Dư Hải Bằng ? Cô nàng nọ đã tiếp trợ chàng một tay bằng cách xô ra một luồng lực đạo đẩy bật ngọn phi đao thứ năm là ngọn mà Mộc Thạnh vừa ném ra ! Khiến cho Dư Hải Bằng khi định chộp nó thì nó đã lao đi vuột khỏi tầm tay của chàng !
Kinh tâm, Dư Hải Bằng gọi giật giọng:
- Uyển Nhi ! Mau tránh !
Cũng còn may, Uyển Nhi lúc đó cũng kịp phát hiện được đòn ám toán của Mộc Thạnh, nguyên là Mộc thúc tổ của nàng. Và nhờ có tiếng kêu giật giọng của Dư Hải Bằng nên Uyển Nhi như được tiếp thêm sinh lực để nhảy tránh được ngọn phi đao đó !
Thở phào nhẹ nhỏm ! Sau đó, Dư Hải Bằng lại gầm lên:
- Mộc Thạnh ! Đến lượt lão này !
Vù ! Vù !
Ầm ! Ầm !
Do bốn tên tùy bộc vẫn còn cáng Mộc Thạnh trên cáng kiệu, nên lão đã thoát được hai quả chùy gai của chính lão do Dư Hải Bằng ném từ bên trên ném xuống khi lão điều động bốn tên tùy bộc sử dụng khinh thân pháp lao vọt đi khỏi vị trí cũ trước đó !
- Tiểu Uyển à ! Ngươi đành phải chấp nhận số mệnh của ngươi thôi ! Hạ.. Hạ..
Hạ.. !
Vù ! Vù !
Hướng cáng Mộc Thạnh vừa lao đi là hướng mà Uyển Nhi đang đứng ! Và Mộc Thạnh đã nhân đó giáng cho Uyển Nhi một kình tối hậu !
Hồn phi phách tán lo sợ cho Uyển Nhi, Dư Hải Bằng khi đó còn cách lão họ Mộc độ ba trượng bèn gầm thét lên điên loạn:
- Đố lão dám ! Uyển Nhi coi chừng đó !
Vù... Vù...
Ầm ! Ầm !
Hự ! Ọc !
Dù Uyển Nhi đã phát kình chống đở, dù Dư Hải Bằng đã kịp xô kình từ xa nửa uy hiếp Mộc Thạnh nửa trợ lực với Uyển Nhi hóa giải một chưởng tuyệt mệnh của Mộc Thạnh, nhưng rốt cuộc Uyển Nhi đã bị chưởng kình của Mộc Thạnh quật phải ! Và Uyển Nhi phải té ngồi xuống đất sau khi đã thổ ra một búng máu tươi !
Không dằn được nữa, Dư Hải Bằng động nộ lên đến cùng cực ! Chàng gào lên:
- Uyển Nhi ! Giết ! Ta phải giết hết bọn ngươi ! Đỡ ! Đỡ ! Chết này !
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Sau khi hạ thủ được Uyển Nhi, do bị nữ nhân chưa rõ tánh danh nọ ngăn cản không cho Mộc Thạnh quật thêm vào Uyển Nhi một kình nào nữa, Mộc Thạnh bèn giục giã bốn tên tùy bộc bỏ chạy ! Lão không lý gì đến bọn giáo đồ U Minh Giáo đang bị Dư Hải Bằng chọn làm chỗ phát tiết ! Đến phải chết thảm !
Hành vi đê tiện của lão đã làm cho Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa căm giận ! Cả hai cùng vội vã lao như bay đến Mộc Thạnh từ hai hướng và đồng thời cùng xuất chưởng đánh vào Mộc Thạnh !
- Lão già vô liêm sĩ ! Chạy đâu cho thoát ! Đỡ !
- Lão thất phu đê tiện ! Xem chiêu !
Thế nhưng, hai nàng lại quên rằng bốn tên tùy bộc của Mộc Thạnh tuy bận bịu một tay vì phải giữ cáng kiệu, nhưng cả bốn lại còn rãnh rỗi mỗi tên một tay nữa chi !
Do đó, khi hai nàng vừa xô chưởng ra, trước khi chưởng kình lão đến Mộc Thạnh thì hai nàng lại va phải mỗi nàng hai luồng lực đạo của bốn tên tùy bộc cùng xuất thủ vào hai nàng !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Hự ! Hự !
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Bọn ngươi còn kém lắm...
- Mộc Thạnh ! Đỡ !
Vù... Vù...
Ầm !
Chỉ một chút sơ tâm để cho cơn cuồng nộ được buông thả, Dư Hải Bằng đã để cho Mộc Thạnh và bốn tên tùy bộc được đắc ý khi lão đã hạ độc thủ với Uyển Nhi và bốn tên tùy bộc mặc sức xuống tay với hai nàng giai nhân kiều diễm là Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa ! Nhận được sự sai lầm đó, Dư Hải Bằng bèn dồn tất cả sự căm phẫn vào một chưởng lực duy nhất, khi chàng vừa lao đến vừa vận lực đánh về phía chủ bộc Mộc Thạnh !
Còn ghê gớm hơn nhiều so với lần Dư Hải Bằng hiển lộng thần oai cho Tư Mã Giám xem hôm trước ! Lần đó chàng nào sử dụng hết thập thành công lực như lúc này ?
Do đó, cứ như cơn sóng dữ khi hải thần động nộ, Mộc Thạnh và bốn tên tùy bộc liền bị luồng sóng kình cuốn phăng đi với toàn bộ sự giận dữ của Dư Hải Bằng !
Kinh tâm động phách, bốn tên tùy bộc vội vàng lóp ngóp bò dậy và chạy lại chỗ Mộc Thạnh bị đẩy bay ra khỏi cáng kiệu ! Đoạn cả bốn tên không nói không rằng cùng dìu đỡ lão Mộc Thạnh và cuốn vó chạy dài !
Thế nhưng, bọn chúng đâu ngờ rằng, một khi diêm vương đã định canh ba thì đâu phải đợi đến canh năm mới chết ! Một khi Dư Hải Bằng đã định tâm báo thù thì bọn chúng làm sao chạy khỏi !
- Chạy đi đâu ? Hãy để mạng lại đã !
Vù... Vù...
Ầm !
Hự !
Phịch ! Phịch ! Phịch ! Phịch !
Đỡ hơn Mộc Thạnh đã bị chưởng phong của Dư Hải Bằng nghiền nát, bốn tên tùy bộc còn có số may là chết mà vẫn toàn vẹn thi thể !
Vội vàng lao trở lại, Dư Hải Bằng phần nào yên tâm khi thấy hai nàng Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa không đến nỗi bị trọng thương ! Hai nàng đang ngấm ngầm điều tức sau một phen kinh biến ! Còn Uyển Nhi thì đang được nàng nọ chăm sóc khá tận tình !
Bước lại gần hơn, chàng lên tiếng hỏi nàng nọ:
- Uyển Nhi có việc gì không, cô nương ?
Nàng nọ lộ vẻ luống cuống khi được Dư Hải Bằng hỏi đến. Đoạn trong ánh mắt nàng lộ vẻ ai oán khi nhìn thấy Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa đang dịch chân tiến đến phía sau Dư Hải Bằng. Nàng nói như trách như hờn:
- Thiếu hiệp bất tất phải quan tâm đến Uyển Nhi ! Sao thiếu hiệp không hỏi xem vị tiểu thư kia có việc gì không đã !
Nghĩ lại việc xảy ra cho Uyển Nhi cũng phần nào do lỗi của nàng này, nếu nàng đừng vì ham chiến mà lo lắng cho Uyển Nhi thì Uyển Nhi đâu phải thọ thương dưới chưởng của Mộc Thạnh ! Do đó, Dư Hải Bằng cáu gắt đáp lại:
- Cô nương hỏi lạ ! Cô nương không nghe Uyển Nhi vừa nói gì với tại hạ sao ? Cô nương có biết là sự việc phải nghiêm trọng lắm thì Uyển Nhi mới đi tìm tại hạ à ? Thế Uyển Nhi không nói cho cô nương rõ là tại hạ đã từng chịu ân của Uyển Nhi như thế nào sao ?
Cùng chung một tâm trạng, nàng nọ liền tỏ ra sững sốt như Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa khi nghe Dư Hải Bằng hỏi liền một lúc những câu hỏi như thế ! Điều đó có khác nào Dư Hải Bằng còn gợi thêm sự tò mò ở cả ba ? Vì nàng nọ đã vội vàng đáp:
- Thiếu hiệp đừng phiền trách ! Cũng như thiếu hiệp, ta chỉ do giữa đường thấy chuyện bất bình mà ra tay trượng nghĩa giúp Uyển Nhi thôi ! Chứ ta không thể biết Uyển Nhi vốn là ai và có ân gì với thiếu hiệp !
Khuôn mặt tuấn tú đang cáu gắt của Dư Hải Bằng liền giãn ra, chàng vội nói:
- À ! Thì ra là như vậy ! Tại hạ vậy là đã trách lầm cô nương rồi ! Xin cô nương cho biết tình hình lúc này của Uyển Nhi ! Liệu Uyển Nhi có sao không ?
Lời nói hòa dịu của Dư Hải Bằng làm cho nàng nọ có phần nào được yên ủi ?
Nàng lắc đầu đáp:
- Lão thất phu đã quyết ý giết Uyển Nhi nên lão dùng một lực đạo khá mạnh ! Ta ẹ..
- Không sao ! Miễn Uyển Nhi còn chịu đựng được thì vẫn còn hy vọng !
- Sao ? Thiếu hiệp biết cách chữa trị à ?
Dư Hải Bằng lắc đầu, cười ngượng ngịu:
- Tại hạ không có khả năng đó đâu ! Nhưng nội tổ của Uyển Nhi chính là Y Thần, một trong Võ Lâm Tứ Thần kia mà ! Cô nương có thể giao Uyển Nhi lại cho tại hạ được không ? Tại hạ muốn cấp tốc kiêm trình đưa Uyển Nhi về cho nội tổ Uyển Nhi tự tay chăm sóc !
Nhưng khi Uyển Nhi vừa rời tay nàng nọ thì Uyển Nhi liền sực tỉnh và giật mình kêu lên:
- Dư đại ca ! Đại ca đâu rồi ?
Đỡ Uyển Nhi vào vòng tay, Dư Hải Bằng nhẹ giọng trấn an:
- Uyển Nhi ! Tại hạ đây mà ! Uyển Nhi hãy cố chịu đựng để tại hạ đưa Uyển Nhi về cho nội tổ nha !
Ba nàng nọ không khỏi kinh ngạc khi nghe cách xưng hô quái lạ giữa Dư Hải Bằng và Uyển Nhi. Nhưng sự kinh ngạc đó không kéo dài là bao lâu thì ba nàng cùng giật mình kinh hãi khi nghe Uyển Nhi gắng gượng nói:
- Dư đại ca ! Nội tổ... nội tổ đâu còn nữa mà đại ca định đưa tiểu muội về !
Dư Hải Bằng giật bắn thân mình lên:
- Uyển Nhi bảo sao chứ ? Y Thần... lệnh nội tổ không còn nghĩa là sao ?
- Dư đại ca ! Tiểu muội đâu ngờ nội tổ sau này lại giao du với bọn tà ác ! Đến Lưu thúc tổ, Mộc thúc tổ cũng trở mặt với nội tổ nữa là !
- Nhưng tại sao lại như vậy được ? Y Thần vốn không phải là người U Minh Giáo như bọn họ sao ?
- Một bước sa chân, ngàn năm ân hận ! Nội tổ đâu ngờ sự thể lại xảy ra như vậy !
Cách đây không lâu, Lưu thúc tổ có đưa một lão già thật già và có gương mặt đen thật đen, đến cho nội tổ chữa thương...
- Là Hắc Diện Ma ? Rồi sao ? Nội tổ của Uyển Nhi có chữa trị cho lão đó không ?
- Có ! Nhưng thương thế thì nặng mà lão già đó lại muốn mau bình phục ! Đến khi nội tổ không sao làm vừa lòng được lão thì lão đã mắng te tát vào mặt nội tổ ! Nội tổ giận quá có thóa mạ lão một câu ! Chỉ bao nhiêu đó thôi, vậy mà một lát sau có một lão già mang gương mặt trắng thật trắng đến và hạ sát nội tổ ! Dư đại cạ..
- Hừ ! Lão Bạch Diện Ma ! Thế lão giáo chủ... à... lão Lưu thúc tổ đâu ? Sao không bênh vực cho nội tổ ?
- Lưu thúc tổ dường như rất sợ hai lão kia nên chỉ nói được một câu:
lão chết là đáng !
Đồng khẩu bất đồng tâm ! Chuyện xâu xé lẫn nhau giữa bọn tà ma là điều không tránh khỏi ! Lão Y Thần họ Kha bỏ sáng đầu tối, thì có gặp phải thảm họa này cũng đáng cho lão thật !
Dư Hải Bằng chỉ vì thương hại và muốn đền đáp ân cứu tử của Uyển Nhi nên chàng đành phải hỏi:
- Vì thế, Uyển Nhi muốn tìm tại hạ và bảo tại hạ báo thù cho nội tổ phải không ?
Uyển Nhi lắc đầu và nói trong sự kinh ngạc của Dư Hải Bằng:
- Gieo gió gặp bão ! Gieo nhân nào thì gặt quả nấy ! Như tiểu muội đã nói, chỉ là do nội tổ sa chân nên phải chuốc họa ! Uyển Nhi muốn gặp Dư đại ca là muốn báo cho Dư đại ca hai việc mà Uyển Nhi biết rằng đại ca rất quan tâm !
Tự thẹn với lòng, Dư Hải Bằng gượng gạo nói:
- Thôi ! Uyển Nhi hãy lo tịnh dưỡng cho khỏe đi ! Tại ha..... à... đại ca sẽ nghe sau cũng được mà !
Lộ vẻ mừng rỡ, Uyển Nhi hỏi:
- Đại ca vừa xưng hô với tiểu muội là gì ?
Như muốn Uyển Nhi được vui mừng hơn, Dư Hải Bằng chậm rãi nói:
- Uyển Nhi ! Đại ca mà còn sống đến bây giờ, đó không phải là do Uyển Nhi ban cho sao ? Nếu Uyển Nhi muốn có một vị đại ca để chăm sóc cho Uyển Nhi thì... đại ca đây ! Uyển Nhi có bằng lòng làm tiểu muội của đại ca không ?
Miệng thì cười nhưng hai giọt lệ thì lại lăn dài trên hai gò má phơn phớt hồng của Uyển Nhi. Uyển Nhi đáp ứng ngay:
- Đại ca ! Kha Uyển muội thật là sung sướng !
- Hảo muội muội ! Được rồi ! Từ đây đại ca sẽ chăm sóc muội muội ! Thôi, muội muội hãy tịnh dưỡng đi đã !
Thay vì nghe lời Dư Hải Bằng, thì Kha Uyển lại nói với nàng kia:
- Tỷ tỷ này ! Tỷ tỷ có võ công thật cao cường. Tỷ tỷ tên gọi là gì vậy ?
- Uyển muội ! Sao muội không nghe lời đại ca ?
Tuy Dư Hải Bằng đã có lời ngăn cản, nhưng nàng kia có lẽ do cảm mến cảnh ngộ đáng thương của Uyển Nhi nên nàng cười thật tươi và đáp lại:
- Hảo muội muội ! Muội muội cũng gan dạ lắm đó ! Tỷ tỷ là... Tư Đồ Linh !
“Tư Đồ Linh ? Có phải là...” Dư Hải Bằng chỉ nghĩ được đến đó thì Tư Không Huệ đã vọt miệng hỏi thay cho chàng:
- Tư Đồ Linh ? Vậy bảo chủ Hồng Hạc Bảo với cô nương đây là...
- Bảo chủ Hồng Hạc Bảo vốn là thân huynh !
Đáp đến đây, Tư Đồ Linh dường như không để tâm đến ai khác ngoài Kha Uyển !
Nên Tư Đồ Linh lại nói với Kha Uyển rằng:
- Muội muội này ! Nếu muội muội thích thì chúng ta sẽ luôn sống với nhau !
Không một ai kịp hiểu ý tứ của Tư Đồ Linh khi nàng nói lên câu này ! Và khi đã hiểu thì mọi người phải vội quên đi lúc nghe Kha Uyển nói:
- Tỷ tỷ ! Muội thích lắm chứ sao không ? Tỷ tỷ đã một lần cứu giúp muội, vậy muội muốn tỷ tỷ giúp muội một lần nữa có được không ?
- Muội muốn tỷ tỷ làm việc gì ?
- Khi nội tổ mất, muội không còn thiết sống nữa. Bây giờ, không những muội có một vị đại ca mà lại còn có thêm tỷ tỷ nữa ! Nên muội không muốn chết. Vậy tỷ tỷ có thể giúp muội điểm vào những huyệt đạo trên người muội được không ?
Trước sự kinh ngạc của mọi người, Kha Uyển lần lượt đọc ra đến mấy mươi huyệt đạo cho Tư Đồ Linh điểm giúp ! Khi việc điểm huyệt đã hoàn tất, Kha Uyển lại cho tay vào bọc áo ! Nàng lôi ra có hàng chục lọ, to nhỏ khác nhau ! Sau khi lấy ở mỗi lọ một ít bột đã tán nhỏ, Kha Uyển ngậm cả vào mồm ! Đợi đã nuốt xong, Kha Uyển mới nói với Dư Hải Bằng:
- Rồi muội sẽ bình phục thôi ! Bây giờ đại ca hãy nghe muội nói đây ! Việc thứ nhất là Lưu thúc tổ đang tu luyện một loại thần công gì đó quan trọng lắm !
- Sao Uyển muội biết ?
- Lão có đưa cho nội tổ lượng định giùm lão một nhánh Hà Thủ Ô ngàn năm và hai hoàn thuốc ! Khi đưa, lão có nói thế với nội tổ !
- Còn thần công lão đang tu luyện, muội có biết không ?
Kha Uyển lắc đầu, nói tiếp:
- Điều đó thì muội không rõ ! Còn đây là việc thứ hai. Muội có biết một nơi mà lão đang giam giữ năm vị chưởng môn nhân !
Dư Hải Bằng giật mình, kêu lên:
- Sao lại là năm ? Theo đại ca biết thì chỉ có hai mà thôi ! Đó là Thạch chưởng môn, môn phái Hoa Sơn và lão họ Phùng, môn phái Côn Luân. Còn ba vị nào nữa ?
- Đại ca còn quên Võ Đang, Nga Mi và Thanh Thành !
- Là ba phái này à ? Có phải Uyển Nhi muốn nói đến Mạc Hà đạo trưởng, Hoàng chưởng môn và Lâm chưởng môn không ?
- Đúng là bọn họ đó !
- Làm sao có được việc này ? Vì đại ca đã biết chắc chắn là ba vị này đã chết cóng rồi kia mà ?
Kha Uyển thích thú đáp:
- Cóng thì đúng, chứ họ không có chết !
- Không đúng ! Chính tay đại ca đã chôn lấp họ, nên đại ca biết chắc rằng họ đã chết !
- Đại ca ! Đại ca lại quên nội tổ của tiểu muội rồi ! Đã có Y Thần thì chỉ cần một chút sinh cơ thôi cũng đủ để bọn họ hồi sinh ! Hơn nữa, đại ca đâu có chôn xác họ như đại ca vừa nói. Ngược lại, do đại ca đem thi thể đã lạnh cóng của họ đặt vào một động thất ở Thiên Sơn nên bọn họ vẫn còn cơ may !
Lắc đầu, một phần thì khâm phục trước tài Hoa Đà Biển Thước của Y Thần, một phần là tiếc rẽ cho lão đã lỡ bước sa chân nên phải gánh chịu hậu quả. Dư Hải Bằng đứng lên nói:
- Đi ! Uyển muội hãy đưa bọn đại ca đến đó và giải thoát cho bọn họ đi !
Tài sản của hunted1986

  #27  
Old 25-06-2008, 11:08 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Đến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thời gian online: 18 giờ 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 28 Số Phận Hồng Nhan Sao Ngắn Ngủi Cuộc Tử Chiến Tại Hắc Tử Lâm



Hóa ra ý đồ của Dư Hải Bằng khi ngược về mạn bắc là muốn đến tổng đàn U Minh Giáo, trùng khớp với việc Kha Uyển định đi tìm và báo cho chàng hay.
Chàng định tâm gây rối và tìm hiểu thử xem giáo chủ U Minh Giáo đang mưu toan điều gì khi chiếm đoạt mất Thiên Niên Hà Thủ Ô và hai hoàn Hà Thủ Ô bảo mệnh của nhị phái Hoa Sơn và Võ Đang !
Bây giờ, một khi Kha Uyển đã minh định rõ là thế thì Dư Hải Bằng rất dễ dàng có một ý niệm về mưu toan của giáo chủ U Minh Giáo ! Do lão không có được Tam Ma tử kiếm lệnh thật, nên lão đã nhờ vào Hắc Tử Lâm bí đồ để buộc Tam Ma phải giúp lão trong thời hạn một năm ! Sau một năm đó, khi mưu đồ bá chủ thiên hạ đạt được hoặc không thì đến lượt lão phải lo ứng phó với Tam Ma ! Vì thế, lão đã thiên phương bách kế muốn sang đoạt Hồi Nguyên Đan trên người Dư Hải Bằng để lão đủ đầy nội lực và tu luyện thần công cái thế ! Khi Hồi Nguyên Đan vô phương thu hồi thì lão lại đổi sang phương kế khác bằng cách chiếm đoạt Thiên Niên Hà Thủ Ô và Hà Thủ Ô bảo mệnh để hoàn thành tâm nguyện ! Lão biết được điều này có lẽ là do Mạc Hà và Kiếm Chấn Bát Hoang Thạch Dật chưởng môn môn phái Hoa Sơn đã bị lão bắt giữ nói lộ ra !
Vì thế Dư Hải Bằng càng nôn nóng hơn khi muốn đi ngay đến Ngũ Hành Sơn là tổng đàn của U Minh Giáo. Chàng càng đến sớm chừng nào thì thời gian luyện công của lão giáo chủ U Minh Giáo càng ngắn chừng nấy ! Kẻo đến khi lão luyện xong thần công thì vô hình chung Võ Lâm Trung Nguyên sẽ có thêm một đại địch ngang tầm với Tam Ma thì khốn !
Thế nhưng cước trình của các giai nhân là Tư Đồ Linh, Tư Mã Hoa và Tư Không Huệ dù là hảo thủ cũng không thể đi nhanh bằng chàng. Huống chi Dư Hải Bằng còn phải quan tâm chăm sóc đến Kha Uyển nữa.
Biết sự nóng lòng của Dư Hải Bằng là chính đáng nên đêm đó, trong khi dừng chân để nghỉ ngơi, Kha Uyển có đến gặp riêng chàng !
Kha Uyển chủ động hỏi trước:
- Đại ca nóng lòng lắm phải không ?
Gật đầu, Dư Hải Bằng sau khi nói mọi nhận định của chàng cho Kha Uyển nghe xong, chàng còn nói:
- Chậm một ngày, nguy một ngày ! Đại ca không thể không nóng lòng !
- Vậy còn Tam Ma thì sao ? Đến lúc đó, đại ca làm sao đối phó được với cả một U Minh Giáo có Tam Ma trợ lực ?
Dư Hải Bằng không tỏ ra ngần ngại khi nói:
- Khi trước khác, bây giờ khác ! Đụng độ với một trong Tam Ma thì đại ca không việc gì phải sợ ! Còn nếu Tam Ma cùng một lúc xuất hiện thì đại ca vừa chạy vừa phá phách một phen !
- Đại ca làm như thế thì có ích gì chứ ?
- Quần hùng đang hội tụ tại Thiếu Lâm, sẵn sàng đương đầu với bọn chúng, đại ca muốn nhân lúc này hạ bớt tên nào đỡ tên đó. Còn không nữa thì cũng làm cho bọn chúng nhụt bớt đi phần nào nhuệ khí ! Đại ca nói không đúng sao ?
- Đúng thì cũng đúng, nhưng lại không đáng !
- Sao lại không đáng ?
Kha Uyển thở dài thườn thượt cứ như một lão bà, sau đó mới nói:
- Mấy ngày qua, những chuyện gì liên quan đến đại ca, tiểu muội đã biết cả rồi !
Tiểu muội cũng biết việc đại ca lần lượt có lời hứa với các vị tỷ tỷ ! Hơn nữa, tâm tình của chư vị tỷ tỷ ra sao, tiểu muội cũng rõ ! Đại ca sao lại cư xử tệ với họ quá vậy ?
- Tệ ? Đại ca đã làm gì mà Uyển muội trách đại ca ?
- Còn không à ? Hễ đi thì đi một mạch, không nói năng với ai cả ! Còn mỗi lúc dừng chân thì cứ câu:
“nam nữ hữu biệt !” đại ca lại lãng ra xa ! Như vậy không phải tệ sao ?
Một thiếu nữ đang độ tuổi mới lớn như Kha Uyển thì làm sao biết nói được lời này ? Dư Hải Bằng thừa năng lực để đoán rằng là do mấy nàng kia đã than phiền gì đó nên Kha Uyển mới nghe và nói thay cho họ !
Chàng thở ra một hơi dài rồi nói:
Uyển muội nhận định thật là tinh tế ! Nhưng đại ca đang có một nỗi khổ tâm không sao nói được !
- Là khổ tâm gì vậy, đại ca ?
- Ườm ! Uyển muội biết thế là đủ rồi, đừng hỏi thêm nữa ! Đại ca không nói được đâu !
- Đại ca nghĩ cũng lạ ! Đã bảo có khổ tâm, nếu đại ca không chịu nói ra thì ai mà biết được là có hay không ?
Dư Hải Bằng bật cười:
- Đúng thật ! Nhưng nếu đại ca muốn nói ra điều đó thì biết nói với ai đây ? Với mấy nàng đó thì đại ca lại không dám !
- Thì còn tiểu muội đây ! Đại ca là đại ca của muội, việc của đại ca là việc của muội ! Đại ca nói với muội cũng được vậy ! Không lẽ đại ca không tin muội sao ?
Làm sao mà Dư Hải Bằng dám nói điều đó cho Kha Uyển nghe ? Nhưng ngay lúc đó, Dư Hải Bằng chợt phát hiện có nhiều tiếng bước chân đang đến khá gần ! Biết chắc là mấy nàng kia do tò mò nên lẽn đi đến, Dư Hải Bằng bèn nhân câu nói của Kha Uyển mà thổ lộ luôn !
Chàng nói:
- Uyển muội nói cũng phải ! Đại ca nếu không nói cho Uyển muội nghe thì biết nói với ai bây giờ ? Thật sự, đại ca đã rõ tình ý của họ đối với đại ca, nhưng đại ca còn vướng bận một chuyện hết sức hệ trọng ! Nếu đại ca không nói thì họ không biết, còn nếu nói ra thì sợ họ lại không tin ! Đâu, Uyển muội hãy nghe thử xem rồi trả lời cho đại ca biết là muội có tin hay không nha ! Chuyện là thế này ! Một lần nọ, lúc đại ca bị rơi vào tay Nhị Ma và Lão giáo chủ U Minh Giáo thì...
Với Uyển Nhi thì đúng là Dư Hải Bằng dễ thổ lộ hơn, nhưng chàng cũng phải lựa lời để một thiếu nữ đang độ tuổi mới lớn dễ hiểu hơn và không đặt quá nhiều vấn nạn vượt quá tầm hiểu biết ! Và đương nhiên là mấy nàng kia đều nghe rõ không sót một lời.
Dư Hải Bằng vừa nghe được những tiếng thở dài thầm lặng của cả ba ! Nhưng Dư Hải Bằng lại không biết rằng trong ba tiếng thở dài lặng lẽ đó có một tiếng thở dài ẩn chứa một niềm vui thầm kín, khác hẳn hai tiếng thở dài kia !
Và một khi Uyển Nhi đã hiểu được nổi lòng của Dư Hải Bằng thì chính Uyển Nhi cũng không biết phải nói những lời gì ! Do đó, Uyển Nhi cũng tỏ ra trầm mặc không kém gì tâm trạng của Dư Hải Bằng lúc bấy giờ !
Một lúc sau, Dư Hải Bằng chợt lên tiếng, phá tan sự tĩnh lặng:
- Uyển muội ! Hay Uyển muội hãy chậm chân cùng đi với chư tỷ tỷ, đại ca không thể trùng trình mãi như thế này được đâu !
Kha Uyển ngước đầu lên nhìn Dư Hải Bằng với ánh mắt ngây thơ trong sáng, nhưng vẫn ẩn hiện một sự lo âu. Kha Uyển đáp:
- Được rồi ! Nhưng đại ca phải cẩn trọng đó ! Đại ca định khi nào sẽ đi ?
- Ngay bây giờ ! Uyển muội không nghe đại ca nói gì sao ? Sớm được giờ nào đỡ lo được giờ đó !
- Đại ca có định đến gặp chư tỷ tỷ không ?
- Không cần đâu ! Uyển muội cứ nói với chư tỷ tỷ thì họ sẽ hiểu ngay thôi. Đừng lo cho đại ca, mà hãy tự bảo trọng đấy. Đại ca đi đây !
Thế nhưng, Kha Uyển vội vã kêu Dư Hải Bằng dừng lại. Đoạn nàng điềm chỉ cho Dư Hải Bằng biết rõ vị trí, nơi năm vị chưởng môn đang bị U Minh Giáo giam giữ. Sau đó, Kha Uyển còn nói:
- Ba ngày nữa bọn muội sẽ đến nơi ! Đại ca hãy bảo trọng !
Hiểu được ý của Kha Uyển là muốn chàng hãy chờ đợi bọn họ cùng đến nên Dư Hải Bằng vừa gật đầu, vừa tung người lướt vượt đi vào đêm đen sâu thẳm !
oOo Ngũ Hành Sơn vốn là một dãy núi kéo dài theo hình cánh cung với bốn đỉnh núi !
Đứng trấn ngay trước hình cách cung ở phần lõm là một ngọn cô phong sừng sững như muốn che chắn cho bốn đỉnh kia thấp hơn ở phía sau ! Ngược lại, cả bốn đỉnh núi kia lại như muốn bao che cho ngọn cô phong phía trước bởi vòng cung như một bức tường thành vĩ đại !
Do đó, bất kỳ ai muốn thâm nhập vào vị trí trung tâm của Ngũ Hành Sơn thì từ phương vị nào cũng vậy, đều khó lòng thoát được tai mắt của những người đang lưu trú tại Ngũ Hành Sơn ! Cụ thể là giáo đồ U Minh Giáo đang dùng Ngũ hành Sơn là tổng đàn của giáo phái !
Vì thế, Dư Hải Bằng dù liều mình đến mấy, chàng cũng không dám đường đột đi ngay vào Ngũ hành Sơn lúc vầng dương vẫn còn đang chiếu sáng !
Nấp ở một chỗ khuất một phía chính diện Ngũ hành Sơn, tức là phía trước ngọn cô phong cao sừng sững, Dư Hải Bằng vốn đang nôn nóng cho bóng hoàng hôn buông phủ thì chàng càng nôn nóng hơn khi cảm nhận được một không gian yên tĩnh đang bao trùm một phạm vi Ngũ hành Sơn rộng lớn !
Vùng rừng núi vốn yên tĩnh, nhưng không thể là sự yên tĩnh của một nơi ẩn chứa không biết bao nhiêu là người thuộc U Minh Giáo như thế này ?
Đối với ai khác do công phu kém cõi thì khác, còn đối với Dư Hải Bằng có đến hơn trăm năm công phu tu vi thì chàng cảm thấy bất an khi bằng vào thính lực của chàng, chàng không phát hiện được bất kỳ một tiếng động hay một âm thanh nào khả nghi cả !
Những âm thanh, tiếng động đúng ra phải có của một số đông người đang ẩn náu thì ở đây lại không có !
“Bọn chúng án binh bất động như thế này có phải là đang giăng bẫy không ? Nếu có thì bọn chúng bẫy ai ? Bẫy ta chăng ? Làm sao bọn chúng biết rằng ta sẽ đến mà giăng bẫy và chờ đợi ? Hay bọn chúng không còn ở đây nữa ? Có phải thế không ?” Càng suy nghĩ, Dư Hải Bằng càng cảm nhận sự nôn nao khó tả đang dấy lên trong lòng. Với sự nôn nao đó, Dư Hải Bằng mơ hồ nghĩ rằng sự yên tĩnh đang bao trùm ở Ngũ hành Sơn chính là sự yên tĩnh của chết chóc !
Vì thế, ngay lúc vầng dương đỏ ối vừa nép mình vào một trong bốn đỉnh núi phía sau thì Dư Hải Bằng liền như một làn khói mờ nhạt lao vun vút đến ngọn cô phong ngay tức khắc !
Và sự nhận định mơ hồ của chàng bỗng chốc hóa thành sự thật !
Một sự thật hiển nhiên được minh chứng bằng năm thi thể của bọn giáo đồ U Minh Giáo ! Chúng bị vỡ ruột phanh thây nằm chết ngay trên con đường sơn đạo dẫn đi ngoằn ngoèo theo chân ngọn cô phong.
“Bạch Diện Ma ? Cung cách hạ thủ này chính là tiêu ký của Bạch Diện Ma đây, không thể nào sai được ! Tại sao lại như thế ? Sao bọn chúng lại tự tàn sát lẫn nhau như thế này ?” Vận lực lên song thủ, Dư Hải Bằng thận trọng đi lướt dần vào sâu hơn !
Lần lượt, Dư Hải Bằng càng đi sâu vào bên trong thì chàng càng gặp nhiều thi thể của bọn giáo đồ U Minh Giáo xấu số ! Và trong số những thi thể này, Dư Hải Bằng liền nhận ra tiêu ký của Bạch Diện Ma chiếm một phần lớn ! Chỉ có một số ít là có tiêu ký của Hắc Diện Ma ! Thỉnh thoảng Dư Hải Bằng mới phát hiện được vài thi thể chết theo cung cách khác biệt ! Vài thi thể này có vẻ ngoài như khi đang nằm ngủ ! Đã thế, ở khóe miệng lại ẩn ước một nụ cười ! Cứ như họ đang mộng mị về một chuyện gì đó lý thú trong lúc ngủ và đã ngủ luôn một mạch cho đến hết đời !
“Nhân Diện Ma ? Cứ theo ác danh ác hiệu thì cách chết này mười phần đến chín là do Nhân Diện Ma hạ thủ ! Là công phu gì quái đản như thế này ? Trông bọn chúng chết thật là yên lành ! Đúng là ma nhưng vẫn còn tính người, chứ không như Bạch Diện Ma và Hắc Diện Ma chỉ vui thú với cảnh đồ sát ! Hừ !” Được một lúc quan sát, Dư Hải Bằng khi đã tin chắc tại Ngũ hành Sơn không còn bóng dáng một ai, chàng vèn quày quả đi đến một động thất là nơi năm vị chưởng môn nhân bị giam giữ, như lời Kha Uyển đã mách bảo !
Nhưng khi đến được nơi đó, dù đã sẵn lòng hồ nghi, Dư Hải Bằng cũng cảm thấy bất ngờ khi chỉ nhìn thấy một động thất trống không !
Rảo tìm một vòng rộng, sau khi nhận diện từng thi thể một, Dư Hải Bằng không thể không có nhận định như sau:
lão giáo chủ U Minh Giáo do mâu thuẩn gì đó với Tam Ma nên cớ sự mới xảy ra như thế này ! Và lão đã bỏ chạy tháo thân ! Cùng đi với lão còn có một số giáo đồ tin cẩn đã áp giải cả năm vị chưởng môn nhân !
Chứ nếu đã là trận đồ sát thực sự thì năm vị chưởng môn khó mong thoát được móng vuốt tử thần chạm đến ! Cùng lắm là chỉ còn mỗi một mình lão giáo chủ chạy thoát được thân mà thôi !
Sau khi minh định được điều đó, Dư Hải Bằng tuy thất vọng nhưng cũng phần nào mừng trước sự phân rã tất yếu phải có trong hàng ngũ những ác nhân ! Ác lai, ác báo !
Không còn việc gì để làm, Dư Hải Bằng cũng không muốn phí thời gian lưu lại chỗ chết chóc này để chờ đợi bọn người Kha Uyển đi đến ! Hơn nữa, chàng còn muốn nhanh chóng được đến Thiếu Lâm để cùng hội tụ với quần hùng, đề phòng Tam Ma phát cuồng và gây thêm thảm cảnh kinh thiên động địa !
Chàng vội vàng lao ngược ra, theo hướng cũ mà chạy như bay, mong đón đầu bọn người Kha Uyển đang đi đến đây !
Khi bình minh vừa ló dạng, Dư Hải Bằng bất giác động tâm lúc nhìn thấy nhiều dấu máu loang lổ còn vấy trên mặt đất ở một ngã ba quan đạo !
Đi theo dấu vết đó, Dư Hải Bằng chợt kinh tâm khi nhận ra thi thể của một nữ nhân đang nằm co quắp bên vệ đường !
Vút !
- Uyển muội ! Sao lại thế này ! Uyển muội ! Uyển muội !
Bồng xốc thi thể của Kha Uyển lên, Dư Hải Bằng mắt lộ những tia hung quang khủng khiếp khi chàng đảo nhìn về tứ phía !
Dư Hải Bằng đang tìm gì ? Thủ phạm đã hạ thủ Kha Uyển ư ? Không phải ! Vì Dư Hải Bằng đang thắp thỏm nói lên thành tiếng:
- Bọn họ không sao cả ? Nhưng bọn họ đã bỏ đi đâu ? Sao bọn họ nỡ tâm bỏ Uyển muội trơ trọi một mình ? Tại sao chứ ? Tại sao ?
Là hoàng thiên hữu nhãn hay chính tiếng gào thét của Dư Hải Bằng đã tạo ra kỳ tích ?
Không thể nào biết được ! Và Dư Hải Bằng cũng không lưu tâm lý giải điều đó !
Chàng cũng không thèm lưu tâm đến bất kỳ việc gì khác ngoài tiếng rên rĩ yếu ớt của Kha Uyển đang nằm vắt vẻo trên tay chàng !
Dư Hải Bằng nửa mừng nửa sợ khi khe khẽ đặt Kha Uyển nằm xuống !
- Uyển muội ! Uyển muội có nghe ta gọi không ? Là đại ca đây ! Đại ca của Uyển muội đây ! Mau đáp lời đại ca đi ! Uyển muội !
Tiếng kêu xé lòng của Dư Hải Bằng đã được cao xanh đáp lại ! Có tiếng Kha Uyển lào thào như trong mợ.. một giấc mơ duy nhất đang ám ảnh mọi trí nghĩ của Kha Uyển nếu còn cho đó là trí nghĩ:
- Hắc... Tử... Lâm... ! Lão... đã... đưa... mọi... người... đến... Hắc...
- Uyển Nhi ! Đại ca đã nghe, đừng nói nữa ! Hãy cố gắng chịu đựng rồi đại ca sẽ.. ! Uyển muội ! Uyển muội sao lại vội đi như vậy ? Uyển muội đã không nói là thích sống với đại ca sao ? Uyển muội đừng lừa gạt đại ca, làm cho đại ca đau lòng ! Lưu lão tặc ! Lưu lão tặc ! Ta phanh thây ngươi ! Ta giết ngươi !
Phát cuồng đến cực độ, Dư Hải Bằng chưa một lần nào phải phát cuồng đến thế này ! Khi mẫu thân chàng bị hại, chàng cũng phát cuồng nhưng là sự phát cuồng của một kẻ vô phương báo được thù ! Còn lúc này, sự phát cuồng của Dư Hải Bằng là sự phát cuồng của một nhân vật thừa năng lực thét gió gào mây, đạp bằng được tất cả mọi chướng ngại ! Do đó, sự phát cuồng của Dư Hải Bằng lần này được phát huy trọn vẹn !
Sự phát huy trọn vẹn đó được thể hiện bằng một thân pháp quán tuyệt nhân trần, dù Dư Hải Bằng đang phải mang theo người một trọng lượng thêm vào là thi thể của Kha Uyển !
Và thân pháp đó quán tuyệt đến độ khi Dư Hải Bằng còn cách Hắc Tử Lâm độ một dặm thì chàng đã lao vượt qua lần lượt ba nhân vật quái đảng ! Ba nhân vật này dường như cũng đang hướng về Hắc Tử Lâm như chàng vậy !
Nhân vật đầu tiên chàng vượt qua là một hắc y quái nhân với Hắc Diện !
Nhân vật thứ hai kế đó là Bạch bào quái nhân, có sắc diện trắng bạch !
Cả hai nhân vật này Dư Hải Bằng đã từng biết mặt biết danh ! Đó là Bạch Diện Đệ Nhị Ma và Hắc Diện Đệ Tam Ma !
Và đương nhiên, nếu hai nhân vật đó là Nhị Ma thì nhân vật còn lại đang đi đầu phải là Đệ Nhất Ma Nhân Diện !
Với trường bào nho nhã, đội mũ nho quan, Nhân Diện Ma không khác nào một nhân vật võ lâm bình thường vô thưởng vô phạt !
Chỉ khi Nhân Diện Ma cất giọng lạnh lẽo đến cực độ hỏi với theo chàng lúc lão nhìn thấy thân pháp quán tuyệt của chàng, thì Dư Hải Bằng mới biết Nhân Diện Ma đúng là Tâm Ma nhưng lại có Nhân Diện.
- Hừ ! Tiểu tử nào lại muốn lòe mắt Tam Ma chúng ta đó ?
- Lão đại ! Là tiểu oa nhi hôm trước đã thương lão Tam đó !
Vù... Vù...
Vút ! Ào... Ào...
Bất cần một lời hô hoán nào, khi vừa được Đệ Nhị Ma Bạch Diện nói như thế thì Nhân Diện Ma liền lẳng lặng đẩy vút một kình vào hậu tâm Dư Hải Bằng !
Nhưng Dư Hải Bằng đã điềm nhiên tiếp tục lao đi sau khi khẽ lách thân tránh ngọn chưởng đó ! Đồng thời chàng cao giọng ném lại cho Tam Ma nghe một câu:
- Nhớ đấy ! Tiểu gia sẽ chờ bọn lão ở Hắc Tử Lâm ! Mọi ân oán trước sau gì tiểu gia sẽ tính hết với bọn lão ! Hừ !
Vút !
Vút ! Vút ! Vút !
- Tiểu súc sinh ! Ngươi thử đứng lại xem nào !
Nhưng Dư Hải Bằng vào lúc này không còn ý tưởng nào khác ngoài việc tìm và gặp cho bằng được Lưu lão tặc, giáo chủ U Minh Giáo. Chàng chỉ muốn băm vằm lão ra thành ngàn mảnh vụn ! Mối gia thù của chàng tựu chung là do lão gian tặc đó ! Bao cơ cực giãi dầu với mấy phen suýt thảm tử cũng do lão tặc họ Lưu ! Đến Kha Uyển nếu xét về bối phận thì là tiểu điệt nữ của lão, là nghĩa muội của Dư Hải Bằng bây giờ cũng do lão tặc họ Lưu hãm hại ! Lão là quái xà quái thú chứ không còn là giống người nữa !
Vì thế, Dư Hải Bằng không vì sự rượt đuổi của Tam Ma, vì đòn áp kích ám muội vừa rồi của Đệ Nhất Ma, vì những lời thóa mạ đang ném theo của Tam Ma mà quên đi ý niệm đang khởi sát của chàng. Chàng không muốn vì Tam Ma khiến cho ý niệm của chàng phải đình trệ ! Ai muốn hiểu thế nào cũng được ! Dư Hải Bằng chỉ cần lão tặc họ Lưu mà thôi ! Duy một mình lão mà thôi ! Bằng không huyết khí đang sôi sùng sục trong người chàng sẽ làm cho huyết quản phải vỡ tung ra mất !
Bởi đó, Dư Hải Bằng cứ ngang nhiên lao đi mải miết, để mặc cho Tam Ma cứ việc đuổi theo.
“Cứ đến Hắc Tử Lâm đã ! Hừ ! Lưu lão tặc ! Bọn Tam Ma còn ngần ngại Hắc Tử Lâm chứ tiểu gia thì không đâu ! Phen này tiểu gia không giết được lão thề không làm người !” Một dặm đường thoáng chốc đã hết ! Hắc Tử Lâm đã ở ngay trước mặt !
Đã trông mau đến được Hắc Tử Lâm thì một khi đã đến nơi, chàng đâu màng quan tâm đến những biến đổi gì ở bên ngoài Hắc Tử Lâm, Dư Hải Bằng vẫn ngang nhiên lao luôn vào dãy rừng thâm u và tối đen như chốn không người !
- Ai ?
Ầm ! Hự !
“Hừ ! Lão cứ ngỡ Hắc Tử Lâm bao năm rồi là cấm địa, nên ngang nhiên kéo đến làm chỗ dung thân ! Lại còn cắt đặt người canh giữ nữa à ?” Một tên vô danh tiểu tốt nào đó là giáo đồ U Minh Giáo do phận sự nên không thể không lên tiếng hỏi ! Thế là Dư Hải Bằng liền thưởng cho tên đó một cước như trời giáng !
Tiếng động đó vô hình chung đã làm cho khu Hắc Tử Lâm náo nhiệt hẳn lên !
Một vài tên giáo đồ U Minh Giáo liền nghênh ngang tiến ra quát hỏi:
- Là nhân vật nào vừa xâm nhập...
- Là ta đây !
Ầm ! Ầm !
Hự ! Hự !
Vút !
Bồng Kha Uyển tiến tới, xuyên qua vùng rừng tối đen thâm u, bước thẳng vào vùng quang lâm sáng lòa ánh dương quang ! Bao nhiêu cử chỉ đó được Dư Hải Bằng thực hiện cứ như Hắc Tử Lâm vốn là nhà của chàng vậy !
Do đó, do đây vốn là chỗ thân quen của Dư Hải Bằng, nên chàng cứ điềm nhiên đi xăm xăm đến một chỗ có đông người tụ tập nhất ! Vì Dư Hải Bằng đã nhìn thấy rõ một trong đám đông bọn U Minh Giáo giáo đồ là kẻ mà chàng đang muốn tìm. Giáo chủ U Minh Giáo ! Lão tặc họ Lưu !
Thái độ của chàng, gương mặt lạnh như hóa đá của chàng, tia sát khí ánh lên từ đôi mắt của chàng, cộng thêm vào đó là thi thể của một tiểu cô nương trên tay chàng.
Tất cả những điều đó đã làm cho bọn U Minh Giáo giáo đồ phải chột dạ !
Lão tặc họ Lưu cũng chột dạ không kém ! Tuy gương mặt như da người chết của lão không một biểu hiện gì chứng tỏ lão đang chột dạ, nhưng cứ theo đôi mắt đang láo liêng của lão cũng đủ biết lão không muốn gặp Dư Hải Bằng chút nào hết !
Và dựa theo ánh mắt của lão tặc họ Lưu, bằng khóe mắt Dư Hải Bằng đã nhìn thấy một nhóm đúng tám người gồm ba nữ và năm nam đang túm tụm ngồi ở một xó !
Hóa ra nhóm nhân vật đó chính là những nhân vật tiêu biểu của năm môn phái và tam bảo trên giang hồ !
Họ là chưởng môn nhân của năm môn phái ! Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành, Hoa Sơn và Côn Luân ! Còn ba nữ nhân kia lần lượt là người của Thanh Vân Bảo, Hồng Hạc Bảo và Thiên Địa Bảo !
Cùng theo ánh mắt thất thần đó của lão tặc họ Lưu, Dư Hải Bằng biết thừa ý định của lão ! Nếu cần, lão sẽ dùng tám nhân vật kia để cứu nguy cho chính mạng lão !
Vờ như không biết gì về định ý của lão, hay nói đúng hơn là Dư Hải Bằng lúc này không cần quan tâm đến việc gì khác ngoài lão, nên chàng vẫn trầm trọng đặt bước chân tiến luôn về phía trước !
Không một lời gầm thét vì không cần ! Không chọn lựa thái độ cũng vì cũng không cần nốt ! Khi bọn U Minh Giáo giáo đồ rốt cuộc không chịu đựng được đã cùng nhau ào ra thì Dư Hải Bằng cứ lặng lẽ giữ thi thể Kha Uyển trên tả thủ còn hữu chưởng thì vẫy mạnh ra:
- Tặc tử ngông cuồng ! Ngươi muốn tìm chết hử !
Ầm ! Hự !
- Tiến lên đi ! Giết tiểu tử đi !
Ầm ! Ầm !
Hự ! Hự !
Nhào ra một, giết một ! Năm bảy tên lao ra thì giết hết năm bảy tên !
Mãi đến sau lượt chưởng thứ ba của Dư Hải Bằng thì lão tặc họ Lưu mới gầm lên:
- Dư Hải Bằng ! Ngươi không xem bổn nhân ra gì sao ? Ngươi đến đây có việc gì ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Ta tưởng lão sợ quá hóa câm rồi chứ ? Lão hỏi ta muốn gì à ?
Ta chỉ muốn giết lão thôi !
- Dư Hải Bằng ! Đã tam phen tứ thứ ngươi gây rắc rối cho bổn nhân, bổn nhân còn chưa giết ngươi mà ngươi lại muốn điều ngược lại sao ?
- Câm ! Cả nhà họ Dư ta là do ai giết hại ? Mấy phen ta tận khổ là vì ai ? Lão còn mồm mép định chạy tội nữa sao ?
- Dư Hải Bằng ! Kẻ nào sát hại Uyên Ương song kiếm thì ngươi tìm kẻ đó. Cớ gì ngươi đổ vấy lên người bổn nhân ?
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Lão câm miệng lại đi ! U Minh Giáo là của lão... bất cứ một tội ác nào do U Minh Giáo gây ra đều là do lão, theo lịnh của lão ! Lão có một chuyện ác nào mà lão từ ? Hay lão bảo ta lão là một chính nhân quân tử, luôn có những hành vi phù hợp đạo nghĩa võ lâm ?
- Dư Hải Bằng ! Người phải câm miệng lại là ngươi mới đúng ! Bổn nhân đã làm gì sai nào ?
- Lập U Minh Giáo nhằm bá chủ võ lâm ! Vì Tam Ma tử kiếm lệnh cùng Hắc Tử Lâm bí đồ lão đã ám hại lần lượt tam vị chưởng môn nhân tam phái và bội tín với Tam Thủ thư sinh ! Dùng Tam Ma như một công cụ huyết tẩy Hoa Sơn và Võ Đang nhị phái !
Chiếm đoạt luôn báu vật trấn môn của hai phái này ! Sau cùng, đang tay sát hại một tiểu điệt nữ của bằng hữu thâm giao ! Bất nhân bất tín, bất nghĩa ! Tội của lão trời không dung đất không tha. Lão bảo lão không làm điều gì sai sao ?
Lão U Minh Giáo giáo chủ tuy gương mặt không có gì thay đổi nhưng toàn thân lão đã run bắn lên trước những lời nói vạch trần tội ác của lão do Dư Hải Bằng nêu ra !
Điều đó chứng tỏ lão đang căm phẫn đến cực độ ! Lão nhìn Dư Hải Bằng chằm chặm như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chàng vậy !
Do lão mãi chú ý đến chàng nên lão hoàn toàn bị bất ngờ khi có tiếng thét lanh lãnh xuất phát từ chỗ nhóm tù nhân của lão:
- Lưu lão tặc ! Lão còn định chối tội nữa sao ? Hãy xem chưởng của bổn cô nương đây !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Đưa mắt nhìn qua, Dư Hải Bằng kịp nhận ra tiếng thét và luồng chưởng kình đó là do Tư Đồ Linh đánh ra ! Chàng cũng phải sững sờ kinh ngạc như Lão giáo chủ khi lão gầm lên thịnh nộ:
- Tiểu nha đầu ! Ai đã giải huyệt cho ngươi ! Muốn chết !
Lão vẫy ra một ngọn chưởng đỡ thẳng vào chưởng lực của Tư Đồ Linh.
Ầm !
Có lẽ do một đàng thì bất ngờ, còn một bên nguyên là chủ động, nên sau khi chưởng kình va vào nhau thì cả hai đều tỏ ra ngang tài ngang sức !
Trong khi song phương đang tiếp tục chuẩn bị ra chiêu kế tiếp, Dư Hải Bằng nhanh tốc đảo người.
Một bọn gồm năm tên giáo đồ U Minh Giáo đoán được ý đồ của Dư Hải Bằng là muốn giải huyệt cho bọn nạn nhân ! Chúng bèn túa cả ra quyết ngăn chặn hành vi của Dư Hải Bằng !
Động nộ, Dư Hải Bằng quát lên:
- Lui !
Vù... Vù... !
Ầm ! Ầm !
Ngay lúc đó, âm thanh cuồng nộ của lão giáo chủ U Minh Giáo chợt vang lên:
- Tiểu liễu đầu ! Đến Tư Đồ Quang còn không là đối thủ của bổn nhân huống gì là ngươi ! Đỡ !
Đổi lại, Dư Hải Bằng chợt nghĩ đến một điều khi chàng nghe Tư Đồ Linh quát trả lại lão giáo chủ:
- Lão đừng nghĩ rằng lão hơn được gia huynh là hơn được bổn cô nương ! Này !
Lưu giữ thật kỹ mối nghi nan vừa nẩy sinh trong lòng, sau khi bằng đơn chưởng chấn lực được bọn giáo đồ U Minh Giáo, Dư Hải Bằng bèn nhanh tay giải huyệt cho các vị chưởng môn nhân cùng Tư Mã Hoa và Tư Không Huệ !
Và còn nhanh hơn khi Dư Hải Bằng đau đến xé lòng vừa giao thi thể Kha Uyển cho Tư Mã Hoa, chàng vừa rít lên:
- Nhị vị cô nương hãy chăm sóc giùm Uyển muội đây !
Vút !
Nói xong, Dư Hải Bằng liền triển khai thân pháp Thiên Thốn địa xúc nhanh không thể tả, lao đến bọn giáo đồ U Minh Giáo còn bàng hoàng đứng quanh đó !
Thế nhưng, khi chàng chưa kịp ra tay thì tai chàng liền nghe một tiếng gió rít kỳ hoặc ! Kinh nghi, Dư Hải Bằng quay đầu nhìn về phía đã phát ra âm thanh đó ! Chàng sững sờ đến tròn miệng khi nhìn thấy từ tâm chưởng của lão giáo chủ U Minh Giáo đang xuất hiện một ngọn chưởng phong đặc dị !
Nó vẫn là chưởng phong nhưng không tỏa rộng ra như bất kỳ một loại chưởng phong nào khác !
Ngược lại, nó cứ cuộn tròn lại như một quả cầu và cứ bằng bặng lao vào lớp sóng kình của Tư Đồ Linh ! Dó chỉ là một quả cầu nên uy lực của nó được tập trung trọn vẹn !
Vì thế quả cầu kình lực đó cứ ngang nhiên xuyên qua lớp sóng kình dày đặc của Tư Đồ Linh và cứ thế nó lao ập vào chính diện của nàng !
“Công phu quái quỷ gì đây ? Nguy cho Tư Đồ Linh mất !” Không riêng gì Dư Hải Bằng, mà năm vị chưởng môn nhân, Tư Mã Hoa, Tư Không Huệ cùng bọn giáo đồ U Minh Giáo đều như chết lặng cả thần hồn khi mục kích công phu quái lạ của giáo chủ U Minh Giáo !
Tuy biết rằng, bây giờ mới biết, là Tư Đồ Linh có thể đấu ngang tay với lão tặc họ Lưu, nhưng với loại công phu đặc dị này của lão thì Dư Hải Bằng không dám chắc vào điều đó nữa ! Do đó, từ một khoảng cách khá xa, Dư Hải Bằng vừa lao đến, vừa xuất chưởng bằng cả song chưởng theo chiêu Thiên Địa giao thái ! Đồng thời chàng cũng giận dữ gằn lên:
- Lưu lão tặc ! Chớ có đắc ý ! Xem đây !
Veo... Veo...
Vù... Vù...
Ầm ! Ầm !
Hự !
Sau mộ tiếng kêu đau đớn, Tư Đồ Linh liền bị đẩy lùi lại khá xa ! Nếu nàng không kịp rơi vào vòng tay của Dư Hải Bằng vừa đến thì có lẽ nàng đã bị đẩy tít vào khoảng tối đen thâm u rồi !
Vừa đở lấy tấm thân kiều diễm đó, Dư Hải Bằng vừa bàng hoàng kêu lên:
- Là thần công lão vừa tu luyện xong à ? Đó là thần công gì vậy ?
Đáp lại, lão giáo chủ cười lên sặc sụa:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Rõ là ếch nằm đáy giếng nên không biết trời cao đất rộng như thế nào ! Dư Hải Bằng ! Ngươi tưởng ngươi có thể hơn được bổn nhân sao ? Hạ..
Hạ.. Hạ.. !
- Hừ ! Ta không tin lão có thể hơn được Đệ Tam Ma Hắc Diện !
- Hắc... Hắc... Hắc... ! Bọn già cổ hủ đó à ? Rồi ngươi xem, sớm muộn gì bổn nhân cũng làm cho Tam Ma khuất phục thôi ! Không lâu lắm đâu ! Hắc... Hắc...
Hắc... !
Đã được Kha Uyển báo trước nên Dư Hải Bằng không thể không lo sợ khi nghe những lời này của lão tặc họ Lưu ! Thần công đã quái dị, lão lại còn có Thiên Niên Hà Thủ Ô và hai hoàn Hà Thủ Ô bảo mệnh trợ lực nữa ! Không khéo lão sẽ đạt đến cảnh giới thượng thừa mất ! Và lúc đó, lời của lão sẽ biến thành sự thật ! Rồi đây Tam Ma sẽ phải khuất phục trước uy vũ của lão thật ! Họa kiếp rồi sẽ giáng xuống giang hồ Trung Nguyên thôi !
Không cam lòng trước viễn cảnh này, vì như thế thì Dư Hải Bằng biết đến bao giờ mới báo phục được gia thù ! Nhanh tay trao lại Tư Đồ Linh cho Tư Không Huệ vừa chạy đến, Dư Hải Bằng vội vàng lao đến ! Chàng tận lực bình sinh vừa ra chiêu vừa quát lên:
- Ta dù chết cũng quyết giết chết lão ! Đỡ !
Y pháp cũ, lão giáo chủ cũng đẩy bắn ra một quả cầu khí lao thẳng vào chưởng kình của Dư Hải Bằng !
Lão còn cười cợt:
- Tiểu tử ! Công phu trong Thiên Địa Bí Lục không làm gì được bổn nhân đâu !
Xem đây !
Veo... Veo...
Tiếng rít gió do quả cầu khí tạo ra một lần nữa lại xuất hiện ! Và cũng lại một lần nữa mọi người đều bị cuốn hút vào trận giao tranh vô tiền khoáng hậu này !
Cùng với sự kinh ngạc như mọi người, Tư Không Huệ còn có thêm một sự kinh ngạc khác ! Hóa ra trước đây, Dư Hải Bằng đã nói đúng về việc Thiên Địa Bí Lục bị rơi vào tay tên giả danh giáo chủ U Minh Giáo, nên bây giờ lão tặc họ Lưu mới vanh vách nói ra như thế ! Ngoài ra, Dư Hải Bằng vẫn không nói cho nàng biết là chàng cũng có luyện qua võ công trong Thiên Địa Bí Lục ! Vậy còn những gì nữa mà Dư Hải Bằng còn đang giấu nàng không ?
Do hoang mang là vậy nên Tư Không Huệ bắt đầu chăm chú quan sát lại mọi chưởng thế và thân pháp của Dư Hải Bằng !
Ầm !
Cùng một lúc, cả Dư Hải Bằng lẫn lão giáo chủ U Minh Giáo đều bị dư kình chấn động ! Nhưng Dư Hải Bằng thì bị chấn động nhiều hơn so với lão giáo chủ U Minh Giáo. Điều này cho thấy rằng thần công của lão giáo chủ xem ra chiếm ưu thế nhiều hơn chưởng pháp của Dư Hải Bằng !
Veo... Veo...
Vù... Vù...
Ầm ! Ầm !
Một khi đã chiếm được ưu thế thì lão tặc họ Lưu đâu dễ gì bỏ lỡ dịp may ! Trước sau lão tặc họ Lưu phát ra hai kích nữa với hai quả cầu khí lao vào Dư Hải Bằng !
Dư Hải Bằng đang mang trong người đến một trăm năm công phu tu vi do Hồi Nguyên Đan ban cho nhưng sau hai lượt chạm chưởng nữa Dư Hải Bằng lần lượt bị đẩy lui thêm ba bước nữa !
Biến sắc và kinh tâm, Dư Hải Bằng vội vàng thi triển Túy Tiên bộ pháp để tạo cơ hội cho chính chàng kịp điều hòa khí huyết sau ba phen chấn động !
Lão giáo chủ thấy thế bèn cười rộ lên:
- Hạ.. Hạ.. Hạ.. ! Dư Hải Bằng ! Do cảm mến bản lãnh của ngươi, bổn nhân giành cho ngươi một cơ hội đấy ! Nếu ngươi chịu đầu phục bổn nhân, cùng nhau xưng bá trên giang hồ thì bổn nhân nhất định giành cho ngươi một con đường sống.
- Câm đi ! Lão chớ nên mơ mộng nữa ! Xem chưởng đây !
Vù... Vù...
Veo... Veo...
Ầm ! Ầm !
Vù... Ầm...
Veo... Veo... Ầm !
Nhờ vào Túy Tiên bộ pháp nên phương vị của Dư Hải Bằng luôn thay đổi ! Do đó, sau một loạt năm lần chạm kình nữa, Dư Hải Bằng tạm giữ được thế quân bằng !
Việc đó nếu có lợi cho Dư Hải Bằng thì lại khích nộ lão tặc họ Lưu. Lão luôn miệng gầm lên và thóa mạ:
- Cũng là bộ pháp của lão Túy cẩu à ? Đỡ !
- Hừm ! Tiểu tử ! Ngươi không dám đường hoàng giao đấu với bổn nhân sao ?
Này !
- Ngươi có còn là nhân vật hảo hớn nữa không ? Hay ngươi đã biến thành giống rùa chỉ biết thụt cổ mà thôi ? Đỡ này...
Veo... Veo...
Ầm ! Ầm !
Mỗi một câu thét lác của lão là mỗi một quả cầu khí bay ra. Mỗi một lần lão thóa mạ là mỗi một lần lão xuất chưởng. Vì thế, trong khi Dư Hải Bằng tạm bảo lưu được chân khí thì lão tặc họ Lưu đã có dấu hiệu xuống sức.
Điều này không một ai nhận ra trừ chính lão và Dư Hải Bằng là hai người đương cuộc. Vì thế, không bỏ lỡ cơ may, Dư Hải Bằng bèn ngưng việc thi triển Túy Tiên bộ pháp. Chàng đường hoàng hiện thân và ngang nhiên đối mặt với lão.
Chàng tận lực bình sinh vừa xuất kình vừa gầm lên:
- Thiên Hôn chưởng ! Đỡ !
Ầm !
- Địa Ám Chưởng ! Đỡ !
Ầm !
- Còn đây nữa này !
Ầm !
- Nữa này !
Ầm !
Ầm !
Nhờ vào đấu pháp thích hợp, đợi đến khi đối phương đã tiêu hao bớt chân lực mới tận lực ra tay nên Dư Hải Bằng bây giờ đã làm cho lão giáo chủ họ Lưu cùng thất điên bát đảo với chàng.
Sau một loạt xuất chưởng, cả hai lúc này đã cùng lâm vào tình trạng không khác nhau là bao nhiêu. Thân pháp, chưởng pháp của cả hai dần dần trì trệ lại. Và đây cũng là lúc khẩn trương nhất không những cho hai người đang giao chiến mà còn là sự khẩn trương của cả hai phe.
Quả vậy, Dư Hải Bằng đang tận dụng toàn bộ chân lực trong người lên song thủ khi chàng thở hào hển nói:
- Lưu lão tặc ! Lão đã từng nắm giữ Thiên Địa Bí Lục trong tay, vậy lão có biết chiêu Thiên Hôn địa ám này không ? Đỡ !
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Như đã nói, do trước kia Dư Hải Bằng dựa hoàn toàn vào chân nguyên dương cương do Hồi Nguyên Đan tạo thành nên chàng đã dùng Thiên Hôn chưởng thành Thiên Dương chưởng công, đã đổi Địa Ám chưởng thành Địa Âm chưởng công và hợp cả hai chưởng trở lại thành kỳ chiêu “Thiên Địa giao thái”. Nhưng say này, vì nguyên nhân nào thì chàng chưa rõ mà Thiên Dương và Địa Âm chưởng công đã mất đi nhiệt khí và hàn khí. Do đó, cả hai đã trở lại hình thái lúc ban đầu là Thiên Hôn và Địa Ám chưởng như Thiên Địa Bí Lục có chỉ dạy. Tuy nhiên, chàng vẫn còn biết rõ uy lực kinh hồn khi hợp hai chưởng lại làm một, biến thành kỳ chiêu Thiên Hôn địa ám chưởng như chàng vừa nói ra. Điều này thì Thiên Địa Bí Lục nào có một lời nào nhắc đến.
Do đó, thoạt nghe Dư Hải Bằng nói lên điều này, không riêng gì Tư Không Huệ là người thuộc Thiên Địa Bảo, mà cả giáo chủ U Minh Giáo cũng phải ngạc nhiên. Lão cười lên:
- Ha ha hạ.. Ngươi đã phát cuồng rồi sao tiểu tử ? Làm gì có...
Nhưng lão phải ngưng ngay lời châm chọc khi nhìn thấy lớp sóng kình quái dị vừa được Dư Hải Bằng đẩy ra. Rõ ràng là hai luồng kình khác biệt nhau nên chúng không trộn lẫn vào nhau. Ngược lại, cả hai lại tạo thành một lớp xoáy kình cực kỳ lợi hại.
Gương mặt da người chết của lão vẫn không biến đổi, nhưng âm sắc giọng nói của lão lại đổi biến. Lão vội vàng gầm lên điên loạn:
- Hay lắm ! Để xem nào ! Này !
Veo... Veo...
Quái dị trên chỗ tưởng. Một người thì dùng chưởng lực để tạo nên xoáy kình, còn một người thì dồn nén chân lực tạo thành một quả cầu khí. Cứ thế, quả cầu khí luân phiên chao đảo vào cuộn tròn trong lớp xoáy kình như thần long giỡn sóng. Khiến cho cuộc giao chiến này biến thành cuộc giao chiến độc nhất vô nhị chưa từng có trên giang hồ cả trăm năm trước lẫn trăm năm về sau.
Và sau cùng là một tiếng chấn kình cực mạnh liền vang lên, sau đó là một loạt dư âm nối tiếp.
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Dư Hải Bằng và lão tặc họ Lưu cùng thoái lui nửa trượng dài sau lần chạm chiêu này.
Và lúc Dư Hải Bằng vừa điều hòa chân lực xong định chồm lên thì lão giáo chủ cũng đã phục hồi xong một phần nào chân nguyên. Hai tròng mắt của lão đột nhiên đoanh tròn và dần dần đỏ sọng lên. Thân hình lão chợt run lên hai lượt. Rồi không hiểu nghĩ sao, lão thay vì lao bổ đến tiếp tục giao đấu với Dư Hải Bằng thì lão lại đảo người một cái.
Kinh nghi, Dư Hải Bằng liếc chừng từng cử chỉ của lão. Và chàng chợt kinh hoảng khi thấy lão vừa đảo người vừa quờ tay định chộp giữ Tư Đồ Linh đang nằm trong vòng tay ôm giữ của Tư Không Huệ. Chàng vội vàng thét lên thất thanh:
- Coi chừng đó ! Lão thất phu ! Lão...
Đã là đại cao thủ thì chỉ cần một chút cơ hội là định cục liền biến đổi. Dư Hải Bằng do không ngờ lão tặc đột nhiên giở trò nên chàng hoàn toàn bất lực.
Thế nhưng, tiếng thét của chàng vừa kêu lên đã kịp giúp cho Tư Không Huệ phản ứng. Nàng kéo Tư Đồ Linh ra phía sau lưng nàng, và lẹ làng đẩy ngọc thủ ra phát thành chưởng lực đập bổ vào ngực của lão tặc họ Lưu.
Do bất ngờ, lão tặc họ Lưu không những không chộp được Tư Đồ Linh mà lại còn bị chưởng kình của Tư Không Huệ đập phải.
Lão hé miệng thổ ra một búng máu và gào lên sững sốt:
- Ngươi... Hay lắm ! Hay lắm ! Ha ha hạ..
Đột nhiên lại bật cười như thế, hành vi của lão giáo chủ thật khó hiểu. Và càng khó hiểu hơn khi lão chộp giữ Tư Không Huệ vào tay lão. Lão vừa lôi Tư Không Huệ chạy đi, vừa ném lại một câu:
- Dư Hải Bằng ! Ngươi không được vọng động nha ! Bằng không, đừng trách bổn nhân không biết thương hương tiếc ngọc đó !
Hiểu được ý định của lão một cách mơ hồ, Dư Hải Bằng vội kêu to:
- Lão không được làm bậy đó ! Bằng không dù chân trời góc bể gì ta cũng không buông tha lão đâu !
Cũng lúc đó, Tư Không Huệ cũng kêu lên:
- Lão buông ta ra ! Buông ta ra ! Dư Hải Bằng, mau đến cứu ta !
Đáp lại tiếng kêu cứu của Tư Không Huệ và tiếng hăm dọa của Dư Hải Bằng lão tặc họ Lưu trước khi biến mất vào cánh rừng tối đen thâm u đã ném lại một câu:
- Yên tâm đi ! Con nha đầu này và bọn người các ngươi cứ tạm thời lưu lại đây đã ! Ha ha hạ..
Phịch !
Vất bỏ Tư Không Huệ lại không một chút thương tích, lão giáo chủ U Minh Giáo liền bay biến đi mất.
Ngay lúc đó, khi Dư Hải Bằng lao đến dìu đỡ Tư Không Huệ thì phía sau lưng chàng liền có hàng loạt âm thanh chợt vang lên:
- Giáo chủ ! Chờ bọn thuộc hạ với...
- Giáo chủ...
- Hừ ! Lão đã bỏ bọn ngươi rồi. Bây giờ thì bọn ngươi đền tội thôi !
- Phải đó ! Giết hết bọn chúng đi ! Phải trả lại cái hận bị bắt giam hàng bao lâu nay.
Ầm ! Hự ! Ầm... Ầm...
Thế là các vị chưởng môn nhân của năm phái bây giờ mới phát tác lên để trút hận. Và bọn giáo đồ U Minh Giáo đành phải chịu cảnh mệnh chung.
Dư Hải Bằng nhẹ nhàng dìu đở Tư Không Huệ đến chổ Tư Đồ Linh để cùng chăm sóc cho cả hai. Còn Tư Mã Hoa thì đến bấy giờ mới nhỏ giọt nước mắt thương tâm cho cái chết thảm của Kha Uyển.
Tài sản của hunted1986

  #28  
Old 25-06-2008, 11:08 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Đến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thời gian online: 18 giờ 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chương 29 Giáo Chủ Lộ Mặt Thành Bảo Chủ Thiên Bất Dung Gian Đảng, Thế Thường



Không bao lâu sau, khi giáo chủ U Minh Giáo đã bỏ chạy thì tại Hắc Tử Lâm chỉ còn lại bọn người Dư Hải Bằng gồm đúng chín mạng.
Năm vị chưởng môn nhân sau khi đã diệt hết toàn bộ số giáo đồ U Minh Giáo hiện diện tại Hắc Tử Lâm xong, họ liền tỏ ra băn khoăn không hiểu sẽ làm cách nào để thoát được Hắc Tử Lâm.
Nhưng bọn họ vẫn còn phần nào an tâm vì chung số phận với bọn họ còn có Dư Hải Bằng mà họ đã vừa mục kích được thần công cái thế của chàng. Do đó, bọn họ cùng đứng vây quanh đó, chờ xem Dư Hải Bằng sẽ làm gì khi đã lo lắng xong cho hai giai nhân tuyệt sắc là Tư Đồ Linh và Tư Không Huệ.
Phần Tư Không Huệ chỉ bị một phen hoảng loạn nhưng không một thương tích gì, nên Dư Hải Bằng giảm được phần nào lo ngại. Ngược lại, sau khi xem qua thương thế của Tư Đồ Linh, Dư Hải Bằng biết rằng Tư Đồ Linh chỉ cần điều tức một lúc thì sẽ bình an vô sự nhưng chàng không tránh được sự hoang mang trong lòng. Và càng nhìn Tư Đồ Linh, thì Dư Hải Bằng càng cảm nhận được một sự thân quen kỳ lạ. Dù rằng Dư Hải Bằng đang cố gắng tự chủ bản thân khi nhớ ra giữa chàng và Tư Đồ Linh chỉ là lần đầu tiên gặp gỡ, nhưng trong lòng chàng vẫn thấy nôn nao. Chàng càng nghi hoặc hơn khi nhớ lại lời Tư Đồ Linh đối đáp với lão giáo chủ U Minh Giáo. Bằng vào lời nói đó, Tư Đồ Linh như muốn nói rằng công phu của nàng cao thâm hơn Tư Đồ Quang là gia huynh của nàng. Mà nếu như Dư Hải Bằng nhớ không lầm thì khi trước chính Tư Đồ Quang đã khẳng định điều ngược lại. Giữa huynh muội Tư Đồ thì ai là người nói sai ?
Nếu Tư Đồ Quang nói sai thì không lẽ việc kết nghĩa huynh đệ với chàng, Tư Đồ Quang đang có ý đồ gì ? Còn nếu Tư Đồ Linh nói sai thì bằng vào đâu công phu của nàng lại cao thâm hơn Tư Đồ Quang, một khi thân nàng đang mang một thứ tuyệt chứng ngăn cản việc phát dương quang đại võ học của dòng họ Tư Đồ ?
Nếu không phải Tư Đồ Linh đang điều tức, và nếu không phải tại đây còn nhiều người có lẽ Dư Hải Bằng đã chất vấn Tư Đồ Linh rồi.
Vì thế, để tạm quên đi điều đang ray rức trong tâm trí, Dư Hải Bằng chợt lên tiếng hỏi Tư Không Huệ:
- Tư Không cô nương ! Tại sao chư vị lại lọt vào tay lão tặc ? Và vì lẽ gì Kha Uyển phải thảm tử ?
Thoạt nghe Dư Hải Bằng hỏi đến, Tư Không Huệ không thể không phát tức khi thuật lại:
- Khi còn độ nửa ngày đường nữa là bọn ta đến được Ngũ Hành Sơn thì không hiểu từ hướng nào bọn U Minh Giáo xuất hiện. Bọn ta chưa kịp phản ứng thì lão tặc đã bất thần chế ngự bọn ta. Sau khi quật cho Kha Uyển một kình, lão có vẻ rất vội lúc lôi bọn ta đi luôn vào đây. Còn ngươi ? Bằng cách nào ngươi biết bọn ta đang gặp nạn mà kịp đến giải nguy ?
Tư lự một lúc, Dư Hải Bằng như đã hiểu ra mọi sự. Chàng bèn thuật lại những gì chàng đã tận mắt nhìn thấy tại Ngũ Hành Sơn cho Tư Không Huệ và mọi người nghe.
Sau đó chàng mới nói:
- Như tại hạ nhận định thì giữa lão tặc và Tam Ma đã có sự bất đồng. Do không dám kháng cự lại Tam Ma nên lão tặc mới rút chạy trước, để mặc cho Tam Ma phá hủy tổng đàn U Minh Giáo. Do rút lui theo đường hậu sơn, nên lão không đụng mặt tại hạ.
Phải đến khi đến được ngã ba quan đạo thì hai bên tình cờ lại chạm mặt nhau. Nếu không nhờ trời đã sáng thì tại hạ không bao giờ phát hiện được thi thể của.. của Uyển muội. Uyển muội trước khi trút hơi thở cuối cùng đã kịp nói ra phương hướng lão tặc đã đưa chư vị đến cho tại hạ biết. Nhờ đó...
- Thật đáng thương cho Uyển muội. Trước khi chết, Uyển muội lại một lần nữa giải cứu cho bọn ta. Hà ! Thật đáng hận lão tặc họ Lưu mà !
Tư Mã Hoa vừa xiết chặt hơn nữa thi thể đã lạnh cóng của Kha Uyển vào người vừa nói ra lời than oán.
Nghe nhắc đến Lưu lão tặc, Mạc Hà đạo trưởng như quên đi chuyện cần kíp là phải thoát được Hắc Tử Lâm, mà vội nêu lên một nghi vấn:
- Vô lượng thọ phật ! Cũng may là còn có thiếu hiệp nên bọn bần đạo mới được ung dung như thế này. Nhưng thiếu hiệp có nhận định gì khác lạ không, tại sao lão đang thắng thế lại bỏ chạy ? Lão chưa bại hẳn kia mà ? Huống chi, lão còn có được một con tin là cô nương đây ? Sao lạ vậy chứ ?
Bấy giờ, Dư Hải Bằng mới sực nhớ đến năm vị chưởng môn nhân. Thế là chàng vừa thi lễ, vừa giới thiệu cho mọi người biết rõ nhau. Sau đó chàng như còn bàng hoàng khi nhớ lại thần công hãn thế của Lưu lão tặc. Chàng mơ hồ giải thích:
- Nhận ra điều khác lạ thì tại hạ cũng đã nhận ra, nhưng tại hạ không sao giải thích được. Nhất là tại hạ có nhớ trước khi lão đột nhiên ra tay bắt giữ Tư Không Huệ, thì đôi mắt của lão chợt đỏ sọng lên thật ghê người và thân hình của lão chợt run bắn lên hai lượt rất là kỳ quặc. Thế đạo trưởng nghĩ sao ?
- Lúc nãy bần đạo có nghe thiếu hiệp hài tội lão, té ra lão đã chiếm đoạt được Hà Thủ Ô bảo mệnh và phá hủy tệ phái ư ?
Nghe nhắc đến việc này, Kiếm Chấn Bát Hoang Thạch Dật cũng hỏi:
- Còn tệ phái ? Thiếu hiệp có nói chính lão đã cho Tam Ma đến tàn phá sơn môn tệ phái, đồng thời chiếm hữu luôn Thiên Niên Hà Thủ Ô. Điều đó có đúng không ?
Lộ vẻ bi thương, Dư Hải Bằng thuật lại toàn bộ sự việc đã xảy đến với Hoa Sơn và Võ Đang phái cho mọi người nghe. Khiến tất cả lại một lần nữa căm tức lão tặc đến cùng cực.
Ngẫm nghĩ một lúc, như nghĩ lại trường hợp của Dư Hải Bằng đã gặp tại Võ Đang đang khi chàng vận công trị thương, Mạc Hà đạo trưởng vội vả nói:
- Dư thiếu hiệp ! Như thiếu hiệp đã gặp phải trường hợp kinh biến khi dục tốc bất đạt lúc luyện công, vậy thiếu hiệp thử nghĩ xem liệu Lưu lão tặc có phải là đang lâm vào tình trạng đó không ? Khi lão thiện tiện dùng một lúc cả một nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô và hai hoàng Hà Thủ Ô bảo mệnh của tệ phái ?
Giật mình khi nghe Mạc Hà đạo trưởng nhắc nhở, Dư Hải Bằng kêu lên:
- Đúng rồi ! Thảo nào khi lão bị Tư Không cô nương trong lúc vội vàng xuất chưởng đã phải thổ huyết. Hơn nữa, dường như lão không còn đủ lực để hủy diệt Tư Không cô nương, mặc dù Tư Không cô nương đã bị lão chộp giữ. Hà hà... Vậy thì hay lắm ! Phen này lão chạy đàng trời cũng không thoát được lưới trời lồng lộng !
Nghe Dư Hải Bằng nói có vẻ cả quyết là thế, mọi người liền kinh nghi. Tư Không Huệ lẹ miệng hơn đã hỏi thay cho mọi người:
- Ngươi nói thế có nghĩa là gì ? Tại sao gọi là lưới trời lồng lộng ?
Dư Hải Bằng mỉm cười đáp:
- Chỉ vì bên ngoài Hắc Tử Lâm lúc này chính Tam Ma đang chực chờ sẵn. Chư vị thử nghĩ xem, liệu lão có cách nào thoát được Tam Ma không, nếu lão đang lâm vào tình trạng dương khí vượng còn âm khí bị suy vi ?
Như để đáp lời cho Dư Hải Bằng, mọi người chợt nghe có một tiếng động lạ vang lên khá rõ. Đưa mắt nhìn về phía đó thì mọi người không khỏi vui mừng khi nhìn thấy chính là lão giáo chủ U Minh Giáo vừa ngã vật ra với toàn thân đẫm đầy máu của chính lão.
Còn ai nữa nếu không là Tam Ma đã hạ thủ lão tặc họ Lưu ? Còn may mắn cho lão là lão vẫn còn toàn thi, không bị Hắc Diện Ma bóp vỡ thiên linh cái hay bị Bạch Diện Ma dùng thủ đoạn phanh thây.
Ngoại trừ Dư Hải Bằng, Tư Đồ Linh và Tư Mã Hoa vẫn còn ngồi nguyên vị, mọi người gồm năm vị chưởng môn nhân và Tư Không Huệ đã đổ xô nhau chạy đến chỗ lão tặc đang nằm.
Có lẽ lão tặc vẫn còn sống và đang thều thào nói lên điều gì đó thì phải, vì Dư Hải Bằng chợt nghe vị chưởng môn nhân phái Côn Luân gầm lên:
- Lão còn bảo lão không sao à ? Ta phải hóa kiếp lão mới được !
Rồi tiếp đó, khi hầu như cả năm vị chưởng môn nhân cùng đưa hữu thủ lên cao định giáng cho lão mỗi vị một chưởng để trút hận thì lại có tiếng Tư Không Huệ kêu lên:
- Khoan đã nào ! Mọi người hãy dừng tay lại ! Hãy xem lão đang cầm vật gì thế ?
Và Dư Hải Bằng không khỏi giật bắn thân mình khi nghe Mạc Hà đạo trưởng kêu lên đến lạc cả giọng:
- Ủa ! Sao lại là Đạt Ma kinh ?
Vút !
Dù chân khí chưa hồi phục là bao nhiêu, Dư Hải Bằng cũng phải băng mình lao đến. Hành động của chàng khiến cho Tư Mã Hoa cũng phải giật mình và cũng lao đến ngay sau đó.
Xô người này, đẩy người kia, ánh mắt của Dư Hải Bằng liền lóe lên một tia sáng ẩn chứa nhiều mối ghi hoặc khi chàng nhìn thấy đúng là Đạt Ma kinh điển đang nằm nửa kín nửa hở trong tay lão tặc, lúc lão vừa buông rời khỏi bọc áo.
Ngồi thụp xuống thật nhanh, Dư Hải Bằng vội vàng truy vấn lão:
- Phải lão không ? Có phải chính lão đã đoạt Đạt Ma kinh từ tay ta và còn mạo nhận danh hiệu Phủ Việt Tàn Hồn không ?
Gương mặt của lão vẫn không đổi sắc, vẫn cứ là gương mặt da người chết. Dù rằng lão đang đặt bước chân cuối cùng vào đến ngưỡng cửa quỷ môn quan rồi. Cửa miệng đang méo xệch lại của lão mấp máy mãi nhưng tịnh không có một lời nào được phát ra.
Nôn nóng quái độ vì Dư Hải Bằng chỉ muốn biết rõ điều này để minh oan cho Tư Mã Giám nên chàng lại nạt lên:
- Lão nói đi nào ! Đàng nào lão cũng chết không lẽ lão muốn mang theo mọi bí mật xuống đáy mồ cùng lão sao ? Nói đi ! Nói đi chứ ?
Đáp lại lời chàng chỉ là những thanh âm mơ hồ và vô nghĩa. Không những thế, nó còn nhẹ như tơ, còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu nhiều:
- Th... Thiếu... Lâm...
Chờ mãi, chờ thật lâu, Dư Hải Bằng và mọi người không nghe được lời gì nữa.
Mọi người đều im lặng để nghĩ xem lão tặc họ Lưu muốn nói điều gì khi nhắc đến “Thiếu Lâm”. Vì ai lại không biết Đạt Ma kinh điển chính là bí kíp võ công của Thiếu Lâm phái.
Còn đang suy nghĩ là thế, tiếng nói của Tư Mã Hoa chợt cất lên khiến mọi người một phen nữa phải giật mình:
- Ồ ! Gương mặt của lão ! Hãy xem gương mặt của lão kìa !
Mọi người vô hình chung đều chăm chú nhìn vào gương mặt của lão tặc họ Lưu.
Và nào có ai thấy điều gì lạ, đáng để cho Tư Mã Hoa kinh ngạc đâu.
Tư Mã Hoa giẫm chân và kêu lên tiếp tục:
- Mọi người hãy so sánh với hai tay của lão xem. Không phải đang có sự dị biệt sao ?
Tư Mã Hoa phải nói rõ như thế thì mọi người mới phát hiện được sự dị biệt mà nàng ta muốn nói.
Gương mặt của lão vẫn giữ nguyên sắc diện, trong khi trên mu hai bàn tay của lão thì cứ đỏ ửng lên, và đang có dấu hiệu rịn máu ra từ những lỗ chân lông. Đó chính là hiện tượng của một người đang bị chân khí chứa đầy khí dương cương bành trướng lên đến phải xung huyết. Giống y như nhận định của Dư Hải Bằng và Mạc Hà đạo trưởng vừa nói lúc nãy.
Nhưng điều lạ mà Tư Mã Hoa muốn nói ở đây không phải là hiện tượng chân khí âm suy dương cực thịnh, ngược lại, chính là gương mặt vẫn cứ trơ trơ ra của lão. Như đã hiểu ra, Dư Hải Bằng bèn xoa nhẹ tay lên gương mặt của lão một lượt. Theo bàn tay của chàng, một lớp lụa mỏng chợt bong ra, để lộ một gương mặt lạ lẫm mà Dư Hải Bằng chưa từng thấy qua.
Trái lại với chàng, khi gương mặt thật của Lưu lão tặc vừa lộ ra thì xung quanh Dư Hải Bằng liền nổi lên nhiều tiếng kêu thất thanh:
- Ồ !
- Là lão ư ?
- Vô lượng thọ phật ! Bần đạo không ngờ...
- Phụ thân ! Sao lại là phụ thân ?
- Hừ ! Thì ra lão tặc họ Lưu lại chính là bảo chủ Thiên Địa Bảo.
- Tư Không Hành Thiên ! Tư Không Như Lưu ! Thật không ngờ đấy !
Mỗi người nói một mạch, nhưng Dư Hải Bằng đã biết được điều chàng muốn biết.
Hóa ra giáo chủ U Minh Giáo chính là bảo chủ Thiên Địa Bảo, thế nên không thể trách được Thiên Địa Bí Lục nằm trong người lão giáo chủ, và bị Tam Thủ thư sinh giở trò diệu thủ đoạt được bí lục cùng ngọc bài U Minh thượng lệnh ngay trên người. Và cũng không trách lão giáo chủ U Minh Giáo phải xuống tay giết thác vị lão bộc của chính lão ở Thiên Địa Bảo là lão Nhuyễn Tiên Xú Diện Chu Hồng. Đồng thời, việc lão giáo chủ tuy đã chộp giữ được Tư Không Huệ lúc nãy mà không nỡ xuống tay, cũng chỉ vì Tư Không Huệ chính là máu mủ của chính lão. Thảo nào lão không hành động gì khi bị Tư Không Huệ trong lúc bất ngờ đập cho lão một kình vào tâm thất. Ngược lại lão chỉ bật cười lên một cách khó hiểu trước khi vượt ra khỏi Hắc Tử Lâm.
Còn nhiều nữa những điều mà Dư Hải Bằng vừa hiểu ra khi biết U Minh Giáo và Thiên Địa Bảo chỉ là một.
Chính lão đã dùng thủ đoạn đê hèn ám toán chàng và đoạt kinh. Sau đó lão còn đổ trút mọi sự lên đầu Phủ Việt Tàn Hồn Tư Mã Giám. Vì lão biết thừa rằng trước sau gì Tư Không Huệ cùng Chu Hồng phải quay lại kia mà. Do Tư Không Hành Thiên là giáo chủ U Minh Giáo nên lão phó giáo chủ Mộc Thạnh mới nhiều phen nhân nhượng Tư Không Huệ. Và không biết chừng, bọn giáo đồ U Minh Giáo mà lão đã đem từ Ngũ Hành Sơn đến tận đây chính là ba mươi sáu vị thiên tướng của Thiên Địa Bảo, chứ không thể khác được.
Do tâm tư trầm nặng nên Dư Hải Bằng hầu như quên hết những gì đang diễn ra xung quanh. Không phải nói cũng đủ biết các vị chưởng môn nhân và Tư Mã Hoa cùng Tư Đồ Linh chỉ biết đứng yên nhìn Tư Không Huệ đang than khóc bên thi thể phụ thân nàng. Bọn họ còn biết phải làm gì, nói gì khi lúc nãy chính phụ tử họ Tư Không đã giao thủ với nhau do cả hai đang đứng ở vị thế đối lập nhau.
Đừng nói gì họ, mà chính Dư Hải Bằng cũng không biết nên có thái độ gì cho phải đây ?
Đứng trước tình cảnh oái oăm này, cảnh ngộ bi đát này, lần đầu tiên Tư Đồ Linh và Tư Mã Hoa cùng đến an ủi và khuyên lơn Tư Không Huệ.
Phải một lúc thật lâu, chính Dư Hải Bằng và các vị chưởng môn nhân cùng nói thêm vào thì Tư Không Huệ mới nguôi ngoai. Biết sao được khi phụ thân nàng tự dấn thân vào chỗ tự hủy diệt. Cũng như lão Y Thần họ Kha vậy. Cả hai chỉ cần một bước sa chân liền ôm mối hận ngàn đời.
Trước khi chôn cất Tư Không Hành Thiên thì Tư Mã Hoa đã sục tìm trong người lão ra bốn vật giao cả cho Tư Không Huệ. Tư Không Huệ chỉ giữ lại Hắc Tử Lâm bí đồ và Thiên Địa Bí Lục mà thôi. Còn U Minh thượng lệnh và Tam Ma tử kiếm lệnh giả thì nàng vùi theo thi thể của phụ thân nàng. Và cũng là Tư Mã Hoa, khi mọi người lo an táng cho Kha Uyển, chính nàng đã chỉ cho Dư Hải Bằng nhìn thấy phần cuối cùng trong quyển Đạt Ma kinh. Đó là một thiên chưởng pháp có tên là Đạt Ma Thủ khí công.
Đây là phần kinh văn khẩu quyết mà khi trước Dư Hải Bằng chưa đọc đến.
Và chính là thần công lúc nãy do lão Tư Không Hành Thiên đã thi thố để giao đấu với chàng.
Ý của Tư Mã Hoa khi chỉ đoạn này cho Dư Hải Bằng xem là chỉ muốn cho chàng biết lúc nãy lão đã dùng công phu thượng thặng gì mà thôi. Nhưng khi Dư Hải Bằng đọc lướt qua thì chàng phải giật mình và nghĩ thầm trong lòng:
“Lão muốn ám chỉ điều gì khi lôi quyển Đạt Ma kinh từ trong lòng ra và còn nhắc đến Thiếu Lâm phái ? Lão muốn giao trả vật này cho Thiếu Lâm phái hay muốn nói lên một điều gì khác ?” Kinh nghi, sau khi thu giữ quyển Đạt Ma kinh vào bọc áo, Dư Hải Bằng bèn lượn người lướt ra khỏi Hắc Tử Lâm.
Nhưng, Dư Hải Bằng không khỏi thất sắc khi nhận ra dòng nước chính tay chàng đã khơi, làm thành con đường dẫn ra khỏi Hắc Tử Lâm đã bị ai đó dẫn cho đi ngược lại.
Vì thế Dư Hải Bằng không thể nào theo phương pháp cũ để vượt được Hắc Tử Lâm.
Nếu muốn khơi lại thì Dư Hải Bằng phải mất nhiều ngày chờ đợi như trước kia.
Có khi sẽ không đạt được điều gì vì khi nãy chính lão Tư Không Hành Thiên trước khi bỏ đi có nói lại một câu “các ngươi cứ tạm thời lưu lại đây đã”.
Điều đó có nghĩa là chính lão đã tái lập lại hiện trạng trước kia của Hắc Tử Lâm, nên lão mới dám nói lên điều đó. Vì như thế, nếu bọn người Dư Hải Bằng không có được Hắc Tử Lâm bí đồ thì không tài nào thoát khỏi Hắc Tử Lâm.
Nhớ đến đây, Dư Hải Bằng lại vội vàng chạy đến hỏi Hắc Tử Lâm bí đồ ở Tư Không Huệ. Và mọi người cùng hối hả một cách hoang mang đi theo Dư Hải Bằng vượt thoát được Hắc Tử Lâm.
Mọi người không ai hiểu được gì nếu như Dư Hải Bằng không lên tiếng nói vội:
- Bọn Tam Ma không còn lưu lại đây. Có nghĩa là bọn chúng đã tìm đến Thiếu Lâm rồi, như lời... Tư Không bảo chủ muốn nói với chúng ta. Tại hạ không thể trì hoãn được nữa rồi. Mọi người cứ yên tâm cùng đi về Thiếu Lâm đi. Tại hạ sẽ gặp lại mọi người tại đó vậy. Cáo biệt !
Vút !
Tài sản của hunted1986

  #29  
Old 25-06-2008, 11:10 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Đến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thời gian online: 18 giờ 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
chuơng 30 Đã Khẩn Trương Lại Sanh Sự Biến Ngẫu Nhiên Đạt Công Phu Thượng Thừa



Dư Hải Bằng thừa biết cứu binh như cứu hỏa.
Và chàng cũng thừa biết là năm vị chưởng môn nhân và ba giai nhân kia, Tư Không Huệ, Tư Mã Hoa và Tư Đồ Linh sẽ hiểu và sẽ tán đồng việc chàng bỏ đi trước bọn họ. Vì để đối phó với Tam Ma, tuy Phủ Việt Tàn Hồn Tư Mã Giám là hậu nhân của Vô Cực Tái Lão Quân đang có Tam Ma tử kiếm lệnh trên tay, nhưng liệu ai dám nói chắc là Tam Ma sẽ không bội ước ?
Và nếu thật sự Tam Ma dám bội ước thì việc Dư Hải Bằng cấp tốc kiêm trình đi đến Thiếu Lâm mà không đợi họ cùng theo là một việc làm phải lẽ.
Còn ai trong bọn họ có thể đương đầu được với Tam Ma ngoài Dư Hải Bằng ? Một khi đã minh định được điều đó, thì bọn họ còn lưu giữ chàng làm gì nếu như bọn họ không muốn Tam Ma gây cảnh đồ sát kinh thiên động địa tại Thiếu Lâm ?
Do hiểu được điều đó, nên Dư Hải Bằng không thể không đi trước bọn họ.
Vừa đi, Dư Hải Bằng vừa nghiền ngẫm đoạn kinh văn ở thiên cuối cùng trong Đạt Ma kinh.
Có một điều không thể không nói. Đó là Dư Hải Bằng do gấp rút kiêm trình nên chàng đã quên bẳng đi việc chân lực nội thể của chàng chưa được hồi phục sau một trận long tranh hổ đấu với lão giáo chủ U Minh Giáo và chính là Tư Không Hành Thiên bảo chủ Thiên Địa Bảo.
Đã thế, chàng lại còn dốc toàn chân lực trong người dồn cả vào cước trình. Vì vậy, khi Dư Hải Bằng đi được năm mươi dặm đường, thân hình chàng đột nhiên chao đảo mấy cái và ngã lăn quay trên mặt đất.
Hồn bất phụ thể, Dư Hải Bằng bèn bất chấp hiểm nguy, cứ nằm lăn ở mé đường để ngọa công điều tức, mong mau chóng khôi phục lại nguyên trạng.
Và chính trong giai đoạn thoát lực này, vô tình Dư Hải Bằng đã đạt được đến uyên thuyên tối thượng của võ học.
“Hữu tắc vô, vô tắc hữu”.
Vũ trụ vốn ngay lúc hỗn mang đã từ vô cực sinh ra thái cực. Chân lực nội thể cũng thế. Có thoát được hết, đạt được hư không thì mới sinh ra có và dư đầy. Huống chi, kinh văn khẩu quyết của Đạt Ma kinh chính là nguồn gốc của mọi nội công tâm pháp khác và trong nội thể của Dư Hải Bằng đang tàng chứa mọi dược liệu trân quí của Hồi Nguyên Đan, chuyên bổ nguyên dưỡng khí.
Do đó, khi đêm sắp tàn ngày sắp rạng, lúc bọn người Mạc Hà đạo trưởng gồm năm vị chưởng môn nhân và ba nàng của Tam Bảo đi đến chỗ Dư Hải Bằng đang ngọa công thì tất cả đều nhìn thấy chàng vẫn còn ở đó. Và thân hình đang nằm lúc này của Dư Hải Bằng cứ lơ lửng, lửng lơ ở trên không, không một điểm tựa.
Vừa nhìn thấy sự kiện đó, suýt nữa Tư Đồ Linh và Tư Không Huệ đã kêu lên. May mà Tư Mã Hoa đã từng chứng kiến cảnh Dư Hải Bằng ngọa công nên nàng kịp thời ra hiệu cho hai nàng kia đừng gây kinh động. Còn Mạc Hà đạo trưởng và bốn vị chưởng môn nhân còn lại tuy cũng kinh ngạc về sự kiện này, nhưng bọn họ không thể không nhớ những gì Dư Hải Bằng có nói về việc đã từng xảy ra tại Võ Đang.
Do đó, cả tám người đều âm thầm đứng bao quanh thành một vòng tròn nhằm bảo hộ cho Dư Hải Bằng vào lúc quan yếu này. Phải một lúc lâu, khi vần dương sắp sửa tròn bóng thì Dư Hải Bằng mới mở bừng mắt ra, đúng vào lúc thân hình hạ dần đến mặt đất.
Chàng kinh ngạc kêu lên:
- Hóa ra mọi người cũng đã theo kịp tại hạ rồi sao ? Ôi chao ! Đã đúng ngọ rồi à ?
Không khéo tại hạ đến trễ mất !
Do đã quan sát khá tỉ mỉ và do lịch duyệt có thừa nên Mạc Hà đạo trưởng vội lên tiếng trấn an:
- Vô lượng thọ phật ! Dư thiếu hiệp quả là đóa kỳ hoa hiếm có của võ lâm. Thiếu hiệp cứ yên tâm đi ! Đạt được cảnh giới này như thiếu hiệp, thiếu hiệp vẫn còn đủ thời gian để đến được Thiếu Lâm mà không sợ trễ.
- Đạo trưởng nói như thế là có ý gì ? Tại hạ đã đạt cảnh giới gì chứ ?
- Vô lượng thọ phật ! Bần đạo có nói cũng không sao. Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, đó là cảnh giới tối thượng trong võ học. Thiếu hiệp đã đạt được cảnh giới này rồi đó. Hiếm có thay !
Dư Hải Bằng chỉ cần hít một hơi dài thanh khí thì chàng liền nhận biết ngay điều đó thôi. Vì sinh tử huyền quan của chàng bây giờ đã được khai thông. Chàng khấp khởi mừng và kêu lên:
- Đạo trưởng nói không sai. Không ngờ lần này tại hạ lại vô tình khai thông được nhâm đốc nhị mạch. Đạo trưởng quả có kiến văn uyên bác không ai bì kịp !
Mỉm cười cùng mừng với Dư Hải Bằng, Mạc Hà đạo trưởng lại nói:
- Nếu bần đạo không bị hoa mắt thì nội công tâm pháp của thiếu hiệp đang tu luyện chính là từ Đạt Ma kinh mà ra. Thiếu hiệp chắc không phủ nhận điều đó chứ ?
Dư Hải Bằng ngạc nhiên đến cực độ:
- Sao đạo trưởng biết là như thế ?
- Mà đúng không đã nào ? Thiếu hiệp hãy trả lời trước đi, rồi bần đạo mới giải thích sau.
Dư Hải Bằng đành phải gật đầu thú nhận:
- Đúng vậy ! Đạo trưởng hãy giải thích nguyên do xem. Vì chính Phương Tịnh đại sư có nhìn thấy tại hạ ngọa công nhưng lại không nhận biết điều đó kia mà !
Mạc Hà đạo trưởng bật cười đắc ý. Sau mới giải thích:
- Chỉ tại Phương Tịnh đại sư không tinh ý thôi. Còn bần đạo, bần đạo có đến hai nguyên nhân để biết được điều đó. Điều thứ nhất là từ bao đời nay ở Thiếu Lâm phái không một môn nhân đệ tử nào luyện được Đạt Ma kinh đến năm thành hỏa hầu. Điều này thì chính Phương Giác đại sư có nói cho bần đạo biết từ lúc trước. Còn điều thứ hai, thoạt nhìn thấy tư thức ngọa công của thiếu hiệp, bần đạo liên tưởng đến một chuyện có thật trong kinh điển phật môn. Đó là đoạn viết về Phật Tổ có một lần ngọa thiền dưới cội bồ đề. Khi đó, các đệ tử của ngài vẫn tưởng là ngài đang nằm ngủ. Kết hợp hai điều này lại với nhau, cộng với cảnh giới mà thiếu hiệp vừa đạt được, bần đạo không thể không nghĩ đến nội công tâm pháp trong Đạt Ma kinh. Hóa ra bao đời nay, môn nhân Thiếu Lâm phái do luyện tập Đạt Ma kinh theo tư thế tọa công nên không đạt được mức đại thành. Duy chỉ có thiếu hiệp là đạt được mà thôi. Bần đạo nói như thế chắc không sai chứ ?
Khâm phục sự uyên bác của Mạc Hà đạo trưởng ngần nào thì Dư Hải Bằng càng tỏ ra vội vã ngần nấy. Chàng nói:
- Những lời của đạo trưởng quả là cao luận, tại hạ không thể không khâm phục !
Đạo trưởng nói rất đúng ! Và như thế, tại hạ đâu khác gì một tục gia đệ tử của Thiếu Lâm phái ? Đạo trưởng và chư vị thứ cho, tại hạ phải đi ngay kẻo trễ. Tạm biệt !
Vút !
Thế là một lần nữa, Dư Hải Bằng lại bỏ đi trước mọi người. Nhưng lần này không riêng gì Dư Hải Bằng yên tâm mà bọn họ cũng yên tâm không kém. Vì cứ theo hiện giờ mà nói thì bản lãnh của Dư Hải Bằng có lẽ đã thừa sức để đối phó với Tam Ma rồi.
Do đó, Mạc Hà đạo trưởng và các vị chưởng môn nhân cùng với Tư Đồ Linh, Tư Mã Hoa và Tư Không Huệ không cần tỏ ra vội vã khi đi về Thiếu Lâm phái
Dù đã một lần đến Thiếu Lâm phái, nhưng lúc đến cũng như lúc rời đi, Dư Hải Bằng đều đang trong tình trạng hôn mê ngất lịm. Lượt đến là do Phương Tịnh đại sư đưa đến, còn lượt đi là do Y Thần họ Kha đưa đi. Nên đối với Dư Hải Bằng, Thiếu Lâm phái vẫn còn một điều gì đó đầy lạ lẫm nhưng lại đầy thân tình.
Vì thế, tâm trạng của Dư Hải Bằng càng thêm nôn nao lo sợ hơn khi con đường dẫn đến Thiếu Lâm thiền viện có không ít thi thể nằm chết rải rác. Những kẻ đã chết đó gồm đủ cả tăng, ni, đạo, tục. Và cung cách chết của mỗi thi thể đều lưu lại tiêu ký rành rành của Tam Ma. Hắc Diện Ma thì lưu tiêu ký bằng cách bóp vỡ thiên linh cái của đối thủ. Bạch Diện Ma thì đoạn cả tứ chi lẫn phanh thây địch nhân, còn Nhân Diện Ma thì để lại một nụ cười cố hữu trên gương mặt không còn chút huyết sắc của nạn nhân.
“Tam Ma ! Bọn ngươi lấy việc đồ sát làm vui thú sao ? Bọn ngươi không sợ trời cũng không sợ đất sao ? Dư Hải Bằng hỡi ! Mi đã đến trễ rồi sao ? Đã muộn lắm rồi sao ?
Như để trả lời cho sự thầm thống trách của Dư Hải Bằng, từ bên trên lừng không liền vang xuống một tràng cười cuồng ngạo:
- Ha ha hạ.. ! Ai ? Ai dám bảo Tam Ma này bội ước ? Lão Vô Cực thối tha kia truyền lại cho ngươi Tam Ma tử kiếm lệnh đã không căn dặn lại điều gì sao ?
Giật mình, nửa mừng nửa sợ, Dư Hải Bằng vận lực đến độ chót qua thân pháp Thiên thốn địa xúc để lao bắn vọt thân hình, vượt lên trên từng khối đá cao ngất và tiến mãi lên bên trên.
Không hiểu ai đó đã đối đáp gì với Tam Ma mà một lần nữa giọng cười cuồng ngạo lại đập oang oang vào tai Dư Hải Bằng:
- Ha ha hạ.. ! Không sai ! Nhưng lão tử thử hỏi, bọn lão tử có nhờ vào ngươi mà thoát khỏi Hắc Tử Lâm không ? Hừ ! Năm xưa, khi bọn lão tử minh thệ có nói rất rõ rằng chỉ có kẻ nào dùng Tam Ma tử kiếm lệnh và còn đưa bọn ta thoát được Hắc Tử Lâm thì bọn lão tử mới phải phục tùng mạng lệnh của kẻ đó. Ha ha hạ.. ! Đành vậy thôi ! Kiếm lệnh trong tay ngươi chỉ là một phế vật không hơn không kém. Ngươi hãy xuống tuyền đài mà hỏi lại lão Vô Cực thối tha đó xem ! Ha ha hạ..
Càng nghe thì Dư Hải Bằng càng rúng động. Cứ theo như lời lão ma nào vừa nói thì đúng là Vô Cực Tái Lão Quân đã tính sai một nước cờ. Và bây giờ không một ai trách cứ được gì Tam Ma, một khi Tam Ma thoát được Hắc Tử Lâm bằng vào người khác.
Quả nhiên là vậy ! Vì Dư Hải Bằng đã lao đến đủ gần để nghe Phủ Việt Tàn Hồn Tư Mã Giám gầm lên:
- Chớ ngụy biện mong cưỡng từ đoạt lý. Hãy xem phủ việt của ta đây !
Hốt hoảng đến cực độ vì Tư Mã Giám hành động như thế đâu khác gì tự sát ? Dư Hải Bằng ngay tức khắc thét lớn lên:
- Đừng ! Đừng dây vào bọn ác ma đó !
Vút ! Vút !
Tiếng thét của Dư Hải Bằng dù nhanh, nhưng lại chậm hơn so với phản ứng của Tam Ma. Và thế là cảnh đồ sát đã thật sự diễn khai.
Ầm ! Oa !
Ầm ! Ầm ! Choang !
Hự !
Dư Hải Bằng dù thân pháp có quán tuyệt đến mấy cũng chỉ kịp lao đến chống đỡ hộ cho bọn Bốc, Kỳ nhị thần và Tư Đồ Quang bảo chủ Hồng Hạc Bảo mà thôi. Còn Tư Mã Giám thì phủ việt một nơi, thân hình một nẻo. Đó là chưa kể Phương Võ, Phương Thanh, Phương Giác và Phương Tịnh đại sư cùng hợp lực với lão Túy Cái và Mạc Vân đạo trưởng đang phải lảo đảo trước một chưởng kinh hồn của Bạch Diện Ma.
Ngang nhiên hiện thân giữa đương trường, Dư Hải Bằng căm phẫn đến cùng cực khi quát lên một tiếng lớn:
- Ngừng tay !
Tiếng quát của chàng cứ như tiếng búa bổ vào màng tai của mọi người đang hiện diện, khiến họ không thể không ngừng tay lại theo lời chàng vừa nói.
Mắt lộ hung quang, từng thớ thịt trên mặt cứ giần giật lên, Dư Hải Bằng lòng đau đớn khôn tả khi bảo Tư Đồ Quang:
- Lão ca ca ! Hãy đến chăm sóc giùm cho Tư Mã bảo chủ đi nào !
Không hiểu sao, kể từ khi Dư Hải Bằng đột nhiên xuất hiện thì Tư Đồ Quang dường như cảm nhận được một sự khiếp phục đang dâng ở trong lòng đối với mọi thần thái của Dư Hải Bằng. Do đó, vừa nghe chàng bảo thế, Tư Đồ Quang đã nhanh chóng lao đến chỗ Tư Mã Giám là bảo chủ Thanh Vân Bảo đang nằm im bất động.
Không riêng gì Tư Đồ Quang mà Tam Ma cũng mơ hồ có một cảm nhận tương tự.
Đến nỗi Nhân Diện Ma phải kêu lên:
- Khá lắm đó tiểu tử ! Vậy là ngươi cũng đã đến kịp lúc. Hắc... Hắc... Hắc...
Giọng cười của Nhân Diện Ma xem ra gượng gạo rõ. Đáp lại, Dư Hải Bằng trừng mắt lần lượt nhìn Tam Ma. Chàng cất giọng âm trầm nói:
- Lão là Nhân Diện Ma ? Ta tin lão đã không bội ước đối với Vô Cực Tái Lão Quân tiền bối, vậy còn lão Lưu, giáo chủ U Minh Giáo thì sao ? Hạn định một năm đã hết rồi sao ?
Tái mặt lại, Nhân Diện Ma gầm lên:
- Ngươi biết cái quái gì mà ngươi nói ? Hạn định một năm nào chứ ? Hừ !
- Ha ha hạ.. Vậy là đã rõ ! Vô Cực Tái Lão Quân đã tính hết mọi chuyện, nhưng lại sơ sót và quên mất một điều.
- Là điều gì ?
Không ra châm biếm cũng không ra trêu cợt, Dư Hải Bằng thản nhiên đáp lời Nhân Diện Ma:
- Vô Cực Tái Lão Quân tiền bối đã quên rằng bọn ác ma các ngươi vốn là những kẻ chỉ biết giết người, chứ không biết giữ chữ tín !
- Hừm ! Tiểu tử ngươi muốn chết ! Giết !
- Khoan đã nào, Nhân Diện Ma !
Nhân Diện Ma do giận dữ nên vừa quát vừa phát kình. Nhưng Dư Hải Bằng còn nhanh nhẹn hơn khi lên tiếng ngăn lại.
Thấy Dư Hải Bằng vẫn tỏ ra bình thản không hề sợ hãi trước thái độ của mình, Nhân Diện Ma không thể không khen ngợi:
- Đởm lược lắm đó, tiểu tử ! Nào ! Ngươi còn muốn nói gì nữa chứ ?
Dư Hải Bằng an nhiên hỏi:
- Lão giận dữ là thế, vậy không lẽ lão là người biết giữ chữ tín sao ?
- Đúng vậy ! Sao nào ?
- Vậy lão có dám cùng ta phân tài cao hạ, trước khi giao chiến với mọi người không ?
- Ha ha hạ.. Có gì mà không dám ! Giết ngươi trước hay sau bọn vô dụng kia thì cũng vậy thôi. Ha ha hạ..
Dư Hải Bằng đanh giọng lại:
- Liệu lão có giữ lời không ?
- Tiểu tử ! Ngươi chớ khinh người thái quá ! Đối với một tên ranh con như ngươi, lão tử không cần phải giở thủ đoạn đâu.
Hất hàm hướng về nhị ma đang đứng gần đó, Dư Hải Bằng hỏi:
- Còn hai lão kia ! Liệu bọn họ có nhân lúc ta giao thủ cùng lão mà ra tay đối phó với mọi người không ?
Giọng lưỡi của Dư Hải Bằng càng lúc càng làm cho Nhân Diện Ma tức giận. Lão gầm lên:
- Lão Nhị, lão Tam ! Hai người không được làm mất thể diện của lão Đại này đó !
Tiểu tử ! Mau mau múa may đi !
Vẫn tỏ ra chậm rãi, Dư Hải Bằng đưa tay ngăn Nhân Diện Ma lại và nói:
- Ta còn chưa nghe lời hứa của nhị ma kia ?
Thần sắc của Nhân Diện Ma liền biến đổi. Lão không còn một chút gì giống người nữa, mà đã lộ nguyên hình là ma. Lão quay sang quát tháo nhị ma:
- Thế nào ? Hai ngươi câm sao vậy ?
Tuy Bạch Diện Ma và Hắc Diện Ma mơ hồ cảm nhận một điều gì đó bất ổn, nhưng cả hai không thể không đáp ứng. Cả hai lần lượt lên tiếng:
- Tiểu tử rườm lời quá ! Được rồi ! Đợi lão Đại giết ngươi xong để xem còn ai dám ngăn cản bọn lão tử không ?
- Được ! Ngươi yên tâm đi ! Bọn kia sẽ đi theo ngươi không chậm đâu. Hừ !
Mãn nguyện với mưu đồ đã thành, Dư Hải Bằng lại lên tiếng dặn bảo mọi người:
- Tất cả hãy lui lại đi ! Coi chừng bọn Tam Ma này nuốt lời bội tín đó !
Không dằn được lửa giận, Nhân Diện Ma điên cuồng gào lên:
- Động thủ đi tiểu tử ! Nếu không giết được ngươi, thì Nhân Diện Ma này tự tử quách cho rồi !
Chờ cho mọi người cùng lùi lại xong, Dư Hải Bằng mới nhìn chằm chằm vào Nhân Diện Ma, chàng nạt khẽ:
- Lão gấp chết đến thế sao ? Được lắm ! Ta sẽ cho lão toại ý.
Trước bao ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, kể cả Tam Ma. Một quả cầu khí liền xuất hiện từ tâm chưởng của Dư Hải Bằng khi chàng đẩy mạnh hữu chưởng ra.
Nhân Diện Ma cả kinh kêu lên:
- Là công phu gì thế này ?
Vù... Vù...
Veo... Veo...
Một màn chưởng phong do Nhân Diện Ma tạo ra đã không ngăn cản được bước tiến của quả cầu khí quái dị đó. Nó vẫn nhanh tốc lao vào, xuyên thấu qua lớp sóng kình dày đặc của Nhân Diện Ma.
Dư Hải Bằng đắc ý kêu lên thật nhanh:
- Đấy chính là Đạt Ma Thủ khí công đó lão ma ạ ! Nạp mạng đi thôi !
Veo... Veo...
Vù... Vù...
Ầm !
Cứ như là trời long đất lở đến nơi lúc quả cầu khí sau khi xuyên qua màn chưởng của Nhân Diện Ma và quật luôn vào lão.
Mọi người nhất mực bàng hoàng khi mục kích cảnh tượng này. Nhất là đối diện với Dư Hải Bằng lúc này chỉ là một lỗ sâu hơn hai thước, khoét sâu vào nền đá cứng của Thiếu Lâm, còn Nhân Diện Ma thì không thấy tăm hơi đâu cả.
Trong khi Phương Giác đại sư thì thầm kêu lên:
- Là công phu trong Đạt Ma kinh !
Thì Bạch Diện Ma và Hắc Diện Ma đã đồng loạt kêu lên kinh ngạc:
- Lão Đại đâu ?
- Lão Đại ơi !
Không để chậm, Dư Hải Bằng bật cười lên rồi đáp:
- Ha ha hạ.. Bọn ngươi hỏi lão Nhân Diện ác ma ư ? Hãy xuống gặp diêm vương mà hỏi ! Xem đây !
Veo... Veo...
Tiếng rít gió quái dị lại phát ra kèm theo một quả cầu khí còn quái dị hơn lúc Dư Hải Bằng vừa quát xong.
Bạch Diện Ma do có tâm cơ hơn đệ tam ma một chút, nên lão đã vội vàng lui lại, để mặc cho Hắc Diện Ma đối phó.
Còn Hắc Diện Ma thì giận dữ quát lên:
- Ta không tin bằng vào công phu này ngươi vừa hại được lão Đại đâu ! Đỡ !
Vù... Vù...
Veo... Veo...
Vẫn một cảnh tượng như trước, quả cầu khí cứ an nhiên xuyên sâu vào lớp cương kình dày đặc của Hắc Diện Ma.
Và một tiếng chấn động cả đất trời liền phát ra sau đó.
Ầm !
Rồi kết quả cũng không khác lần mới rồi là bao. Một lỗ sâu khoét vào nền đá cứng chợt xuất hiện cách lỗ thứ nhất khoảng nửa trượng, còn Hắc Diện Ma đã bay biến đâu mất.
Không riêng gì Hắc Diện Ma mà cả đến Bạch Diện Ma cũng mất dạng.
Biết chắc lão Bạch Diện Ma đã giở chước tẩu, Dư Hải Bằng cao giọng gầm lên:
- Bạch Diện Ma ! Lão chạy đâu cho thoát !
Vút !
Đương trường lại mất dạng thêm Dư Hải Bằng. Mọi người còn lại nếu không trông thấy hai lỗ sâu hoắm còn nằm đó thì có lẽ mọi người đã ngỡ đây là giấc mơ, chứ không phải là sự thật !
Cuộc thảm sát đáng lý phải xảy ra, thế mà giờ đây sự bình an viên mãn lại ngự trị tại đương trường.
Họ nhìn vào hai lỗ sâu hoắm đó một lúc, rồi nhìn sang Tư Mã Giám đang được Tư Đồ Quang chăm sóc, sau đó lại nhìn vào mắt nhau.
Sau cùng, chỉ còn Mạc Vân đạo trưởng là ở lại cùng chăm sóc Tư Mã Giám với Tư Đồ Quang, còn tất cả đều nhất tề xông xuống chân núi, chạy đuổi theo Dư Hải Bằng.
Họ hy vọng được một lần nữa chứng kiến thần công hãn thế của Dư Hải Bằng. Đó là Đạt Ma Thủ khí công của Thiếu Lâm phái mà tất cả mọi người lần đầu tiên nghe nói đến. Còn riêng phần các vị cao tăng của Thiếu Lâm phái thì có hơi khác một chút. Họ đã từng giữ, từng đọc Đạt Ma kinh nhưng không một ai trong họ chịu luyện tập cả. Vì họ thừa biết rằng việc luyện công phu theo Đạt Ma kinh chẳng khác nào việc húc đầu vào đá.
Nhiều thế hệ trước họ đã từng luyện và đã từng thất vọng. Thế nhưng bây giờ họ mới nhận thức được rằng thần công trong Đạt Ma kinh xem ra còn lợi hại hơn nhiều lần so với tuyệt kỹ truyền đời của phái Thiếu Lâm. Do đó, họ còn nôn nao hơn hết thảy quần hùng khi muốn mục kích lại một lần nữa. Và đương nhiên, trong tâm trạng của bốn vị đại sư hàng chữ Phương vẫn còn điều hồ nghi về việc Dư Hải Bằng tinh thông đến mức thập thành công phu của Đạt Ma kinh.
Bởi cùng chung một tâm trạng náo nức là vậy, nên mọi người cứ thẳng một đường mà chạy, dù ngay trong tầm mắt mọi người vẫn không thấy Dư Hải Bằng hoặc Bạch Diện Ma đâu cả.
Năm dặm đường rồi đến mười dặm đường trống vắng, nhưng tất cả vẫn không nản lòng.
Mãi đến dặm dường thứ mười hai, thì mọi người đã bắt đầu thấy lóe lên tia hy vọng lúc nhìn thấy ở phía xa đang đứng lố nhố một nhóm đông người khoảng non một chục.
Vút ! Vút !
Khác với lẽ thông thường, mọi người vừa chạy đến nơi không hề lên tiếng chào hỏi số người đã đến trước họ. Dù rằng tất cả đều quen mặt nhau, và đã trải qua một thời gian dài không gặp mặt. Dù trong số đã đến trước chính là năm vị chưởng môn nhân bấy lâu nay ngỡ đã mất tích hay bị giáo chủ U Minh Giáo giam giữ. Và lại còn có ba nàng giai nhân tuyệt sắc nữa.
Vì tất cả đều phải chú tâm quan sát một trận giao chiến khốc liệt chưa từng thấy.
Đó là trận giao chiến giữa Dư Hải Bằng và Bạch Diện Ma.
Đuổi kịp và ra tay với Bạch Diện Ma, vô hình chung địa điểm này lại là chỗ hội tụ của mọi người từ hai phía đi lại.
Bọn người Mạc Hà đạo trưởng tám người cũng chỉ đến trước quần hùng từ Thiếu Lâm phái khoảng một tuần rượu mà thôi.
Họ quan chiến và luôn mồm hít hà chắt lưỡi thán phục.
Công phu như Bạch Diện Ma là thế, chẳng trách năm mươi năm trước Tam Ma đã làm điêu đứng võ lâm Trung Nguyên. Và năm mươi năm sau thì công phu của Tam Ma còn cao thâm đến mức nào nữa ?
Ngược lại, Dư Hải Bằng một đóa kỳ hoa của võ lâm. Với niên kỷ chưa đến đôi mươi, lại ngang nhiên so tài với một đại ma đầu có gần trăm tuổi.
Không phải nói cũng đủ biết, việc Dư Hải Bằng hủy diệt Bạch Diện Ma chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Tuy nhiên, mọi người không khỏi kinh nghi khi so sách việc Dư Hải Bằng chỉ một chưởng hủy diệt Nhân Diện Ma, một kích nữa trừ khử ngay Hắc Diện Ma, nhưng lại phải giao đấu dằng dai với Bạch Diện Ma như thế này ?
Càng kinh nghi thì họ càng kháo nhau, nói ra mọi suy tư của bản thân cho người đứng gần đó cùng nghe. Đó là phần quần hùng mới từ Thiếu Lâm chạy đến.
Phần những người từ Hắc Tử Lâm mới chạy lại cũng có nhiều nghi vấn khác khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Mọi người trao đổi với nhau. Và mọi người đều rõ những gì đã xảy ra tại Hắc Tử Lâm trước đó và tại Thiếu Lâm phái mới đây.
Chỉ có Tư Mã Hoa là lo lắng cho tính mạng của phụ thân nàng là Tư Mã Giám, còn kỳ dư đều lắng nghe những gì do Phương Giác đại sư và Mạc Hà đạo trưởng là hai vị chưởng môn nhân của hai đại phái Võ Đang, Thiếu Lâm đang trao đổi với nhau.
Phương Giác đại sư bật kêu lên:
- Té ra là như thế ! Nếu đạo huynh không nói rõ thì bần tăng không thể hiểu bằng cách nào Dư thí chủ lại luyện được công phu Đạt Ma kinh đến mức đạt thành ! Lành thay ! Lành thay !
Đăm chiêu một lúc, Mạc Hà đạo trưởng nói:
- Như những gì phật huynh vừa kể thì bần đạo có thể phỏng đoán như thế này...
- Ồ ! Đạo huynh cứ nói, bần tăng chờ nghe cao luận của đạo huynh đây !
- Chẳng có gì đáng để gọi là cao luận đâu. Có lẽ Dư thiếu hiệp dù công phu đã đạt mức đăng phong tạo cực, nhưng vẫn không tin khi phải một mình giao chiến với cả Tam Ma. Do đó, Dư thiếu hiệp phải dùng kế khích tướng để triệt hạ dần một trong Tam Ma trước. Qua đó có khả năng Nhân Diện Ma không đánh giá được bản lãnh tối thượng của Dư thiếu hiệp nên đành phải thảm tử sau chỉ mỗi một chiêu.
- Thế còn Hắc Diện Ma ? Lão đã thấy cái gương của Nhân Diện Ma trước mắt, thì vì lẽ gì Hắc Diện Ma lại sơ tâm đến phải chết như Nhân Diện Ma ?
- À ! Là phật huynh không biết đấy thôi ! Trước đây Hắc Diện Ma đã mang nội thương trầm trọng khi giao chiến với Dư thiếu hiệp tại sơn môn tệ phái. Do vết nội thương chưa lành hẳn nên dù Hắc Diện Ma có dốc toàn lực cũng không thể nào chịu nổi một chưởng Đạt Ma Thủ khí công của Dư thiếu hiệp được. Không như Bạch Diện Ma.
- Bạch Diện Ma làm sao ?
- Chà ! Phật huynh định tâm bêu xấu bần đạo hay sao vậy ? Được, đã thế thì bần đạo cũng xin được nêu ra đây cho mọi người cùng nghe. Có thể là như thế này. Bạch Diện Ma đã nhìn được cái gương tồi tệ của Nhân Diện Ma, lại có công phu gần như là nguyên vẹn vừa ngang bằng với Nhân Diện Ma, vừa cao hơn Hắc Diện Ma, vốn đã bị nội thương chưa lành. Vì thế, khi bắt buộc phải giao chiến như thế này thì Bạch Diện Ma đâu dại gì đối đầu trực diện với thần công vô thượng của Dư thiếu hiệp ? Chính vì nguyên nhân đó mà Bạch Diện Ma mới chi trì được trận đấu cho đến lúc này. Ồ ! Mọi người hãy nhìn kìa ! Dường như đã đến lúc khẩn yếu rồi đó.
Sau khi đã hiểu rõ mọi việc qua lời giải thích của Mạc Hà đạo trưởng, giờ đây, khi nghe đạo trưởng nói như thế, mọi người bất giác cùng quay đầu nhìn về cuộc chiến đang diễn ra.
Mạc Hà đạo trưởng nói không sai khi bảo đã đến giai đoạn khẩn yếu của trận chiến.
Dư Hải Bằng và Bạch Diện Ma cùng phập phồng hơi thở, cùng đỏ bừng nét mặt và cùng trì trệ nặng nề trong việc giao chiêu.
Qua đó cũng đủ khẳng định mọi lời giải thích của Mạc Hà đạo trưởng đều đúng cả.
Và tất cả đều bồi hồi lo toan cho Dư Hải Bằng. Nếu Dư Hải Bằng bại trận và nếu phen này Bạch Diện Ma chạy thoát thì giang hồ vẫn còn nhiều phen điêu đứng sau này.
Không ai bảo ai, mọi người đều thần khấn cho Dư Hải Bằng diệt được Bạch Diện Ma, loại hẳn bọn tà ma không cho hoành hành ở võ lâm Trung Nguyên nữa.
Và mạch máu của mọi người như ngừng chạy khi nghe tiếng gầm đinh tai nhức óc của song phương cùng lúc vang lên:
- Nạp mạng đi, tiểu tử !
- Xem chiêu này, lão ma !
Vù... Vù...
Và mọi người bất giác cùng kinh ngạc khi nhận thấy Dư Hải Bằng đang thi triển bộ pháp Túy Tiên của lão Túy Cái để trách chiêu chưởng kinh hồn của Bạch Diện Ma.
Sau đó, khi đã tiến sát vào Bạch Diện Ma thì Dư Hải Bằng dường như đã cạn cùng chân lực nên thay vì chàng xuất kình phát chưởng thì chàng lại giương cao hữu thủ như một lợi khí để ra những chiêu thức của kiếm pháp đánh áp vào Bạch Diện Ma.
Tất cả đều vỡ lẽ, khi nghe lão Túy Cái chợt hô hoán lên:
- Ồ ! Uyên Ương kiếm pháp !
Quả vậy, Dư Hải Bằng đang dùng tay trần thay kiếm để thi triển Uyên Ương kiếm pháp. Phối hợp với kiếm pháp là bộ pháp Túy Tiên. Điều đó đang gây hoang mang không ít cho Bạch Diện Ma.
Rồi như đã hiểu, Bạch Diện Ma chợt cười rộ lên cuồng dại:
- Ha ha hạ.. Tiểu tử ngươi đã cạn sức rồi à ? Vậy thì... Hãy xem lão tử hóa kiếp cho ngươi đây !
Vù... Vù...
Vút ! Vút !
Soạt ! Soạt !
Không thừa nhận cũng không phủ nhận lời cả quyết của Bạch Diện Ma, Dư Hải Bằng cứ lặng lẽ né tránh những loạt chưởng kình của Bạch Diện Ma bằng bộ pháp Túy Tiên. Còn tay chàng đang vận dụng thay kiếm, thì cứ tuần tự ra chiêu Uyên Ương lượng xí, Uyên Cầm hí thủy và sau cùng là chiêu tối hậu...
Dư Hải Bằng đang nghĩ ngợi gì thì chỉ có riêng mình chàng biết mà thôi.
Mọi người chỉ nhìn thấy những gì đang diễn ra ngay trước mắt chứ không thể suy luận được như chàng.
Sau chiêu Uyên Ương lượng xí, thì Bạch Diện Ma không còn cách nào khác hơn là dịch bộ về mé tả. Với chiêu Uyên Cầm hí thủy của Dư Hải Bằng thì Bạch Diện Ma buộc phải phóng mình lao ngược lên bên trên.
Và khi Bạch Diện Ma từ bên trên quật ào xuống một chưởng thì mục tiêu của lão ma chợt biết mất. Bạch Diện Ma chỉ kịp nhận ra mọi việc đã quá trễ khi vùng tâm thất của lão đang bị bàn tay của Dư Hải Bằng với chiêu Uyên Ương triển dực cắm sâu vào ngập lút cả bàn tay.
Phịch !
Toàn thân Dư Hải Bằng cơ hồ ngập ngụa trong máu của Bạch Diện Ma từ bên trên tuông xuống. Do đó, Dư Hải Bằng lúc này có vẻ ngoài đâu khác gì một huyết y nhân.
Sau khi vất bỏ thi thể Bạch Diện Ma xuống đất, Dư Hải Bằng phải cố gắng lắm mới đứng được yên chỗ.
Nhanh hơn mọi người, cả ba giai nhân tuyệt sắc cùng chạy đến vây quanh chàng.
Tài sản của hunted1986

  #30  
Old 25-06-2008, 11:11 AM
hunted1986 hunted1986 is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: Jun 2008
Đến từ: daklak
Bài gởi: 38
Thời gian online: 18 giờ 3 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
HỒI KẾT



Tuy chậm hơn, nhưng mọi người sau những lúc reo hò mừng thắng lợi của Dư Hải Bằng cũng đã kịp thời chạy đến.
Trong khi Tư Đồ Linh, Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa dùng những chiếc khăn lụa của chính họ lau sạch mọi huyết tích trên thân chàng thì Dư Hải Bằng nở nụ cười mệt nhọc với mọi người. Đoạn, vừa trao trả Đạt Ma kinh cho Phương Giác đại sư, Dư Hải Bằng vừa lúng túng giải thích:
- Đại sư ! Đây là kinh thư võ học của quý phái. Tại ha..... tại hạ vốn có điều muốn nói... muốn nói với đại sư. Đó là..... Nhưng Phương Giác đại sư nào có để cho Dư Hải Bằng nói hết, đại sư vội chen lời:
- A di đà Phật ! Mọi việc bần tăng đã có nghe Mạc Hà đạo trưởng nói qua rồi.
Cung hỉ cho Dư thí chủ. Nhưng mà...
Đột nhiên thấy Phương Giác đại sư ngập ngừng là thế, Dư Hải Bằng đâm ra lo ngại, chàng hỏi gấp gáp:
- Còn điều gì nữa, đại sư ? Tại hạ vốn biết tại hạ có điều sai trái với quý phái, nhưng...
Một lần nữa, Phương Giác đại sư lại ngắt lời chàng:
- A di đà Phật ! Dư thí chủ chớ hiểu lầm ! Bần tăng không phiền trách gì thí chủ đâu ! Chỉ là bần tăng có điều này muốn hỏi.
Vẫn ẩn ước một sự bất an trong lòng, Dư Hải Bằng lên tiếng thúc giục:
- Là điều gì, đại sư cứ chỉ giáo cho !
Mỉm cười đôn hậu, Phương Giác đại sư hỏi:
- Bọn bần tăng vốn đang trông mong được nhìn thấy kỳ công hãn thế của Đạt Ma kinh là Đạt Ma Thủ khí công, vậy tại sao lần này không thấy Dư thí chủ hiển lộng thần oai ?
Hóa ra là điều này, Dư Hải Bằng thở ra một hơi dài nhẹ nhỏm đáp:
- Không riêng gì đại sư, chính tại hạ cũng muốn tốc chiến tốc thắng lắm chứ.
Nhưng đại sư có biết không, sau hai lần dùng đến Đạt Ma Thủ khí công thì tại hạ đã bị tiêu hao gần một nửa chân nguyên rồi. Vì thế, dù tại hạ có muốn thi triển đi nữa cũng cam đành chịu cảnh lực bất tòng tâm thôi. Cũng còn may là nhị ma đã chết. Bằng không, chỉ một mình tại hạ e khó đương nổi với Bạch Diện Ma và Hắc Diện Ma hợp lực lại.
Nghe Dư Hải Bằng thú nhận điều này, mọi người khi ngẫm nghĩ lại mới cảm nhận được sự gan dạ của Dư Hải Bằng, nếu không muốn nói là liều lĩnh, vậy mà chàng vẫn không ngần ngại khi đuổi theo và tử chiến với Bạch Diện Ma. Thảo nào, lúc mới rồi Dư Hải Bằng phải dùng đến công phu truyền gia là Uyên Ương kiếm pháp và bộ pháp Túy Tiên của lão Túy Cái để thủ thắng, chứ không một lần vận dụng đến thần công vô thượng là Đạt Ma Thủ khí công như lúc trước nữa.
Và một khi đã hiểu được điều này thì mọi người cùng công kênh Dư Hải Bằng lên và cùng nhau đưa chàng về lại Thiếu Lâm phái.
Khi đến được Thiếu Lâm phái, việc Dư Hải Bằng quan tâm đầu tiên là thăm hỏi về tình trạng của Tư Mã Giám.
Thấy thái độ của chàng hối hả là vậy, Tư Đồ Quang vốn đang chăm sóc cho Tư Mã Giám vội vàng trấn an chàng:
- Tiểu lão đệ bất tất phải lo ngại. Lão Tư Mã không chết được đâu, chỉ có điều là...
- Là sao hả lão đại ca ?
- Ườm ! Có lẽ từ nay trở đi lão Tư Mã không còn sức lực đâu để dùng đến khí giới của lão nữa rồi.
- Võ công của Tư Mã bảo chủ đã bị phế rồi à ?
- Hừm ! Vậy thì đã sao chứ ? Lão còn sống đã là may mắn rồi !
Một nỗi niềm ân hận và chua xót chợt dâng lên trong lòng Dư Hải Bằng khi chàng lên tiếng nói với Tư Mã Giám:
- Bảo chủ ! Trước đây vãn bối có điều mạo muội không phải với bảo chủ. Vãn bối đã nghĩ sai cho tiền bối. Mong tiền bối thứ lỗi cho ! Bây giờ, vãn bối đã rõ mọi sự rồi.
Tiền bối muốn trách phạt vãn bối thế nào cũng được !
Căn cứ theo khẩu ngữ của chàng và cách chàng thay đổi lối xưng hô, Tư Mã Giám tuy còn đau đớn nhưng cũng gượng cười mãn nguyện. Dù lão muốn mở miệng để thống trách hay an ủi chàng thì lão cũng không sao nói được.
Vì thế, được dịp này lão Túy Cái nào bỏ lỡ, lão lớn tiếng oang oang bảo:
- Dư Hải Bằng ! Ngươi đã biết hối lỗi thì không ai trách cứ gì ngươi đâu. Nhưng còn việc xử phạt thì... Hà hà... phải phạt ngươi thôi !
Dư Hải Bằng nhăn nhó:
- Túy thúc thúc định phạt tiểu điệt thế nào đây ?
Đưa tay chỉ về Tư Mã Hoa đang ngồi kề bên phụ thân là Tư Mã Giám, lão Túy Cái dõng dạc nói:
- Lão Tư Mã đã ra nông nỗi này thì ngươi phải thay lão để chăm sóc cho tiểu nha đầu kia và lo lắng luôn cho Thanh Vân Bảo nữa. Ngươi nghĩ sao ?
Một lần nữa, Dư Hải Bằng phải nhăn nhó trước lời nói này của lão Túy Cái.
Chàng lúng túng đảo mắt nhìn qua Tư Đồ Quang, Tư Đồ Linh và Tư Không Huệ. Sau đó, chàng cầu cứu:
- Lão ca ca ! À... à... Tư Đồ, Tư Không, nhị vị cô nương ! Tại ha..... tại hạ còn có điều này không biết phải nói như thế nào đây ?
Thấy thế, lão Túy Cái càng làm già hơn:
- Sao ? Ngươi không chạy chối trách nhiệm được đâu !
Trong tâm trạng rối bời, Dư Hải Bằng lại cầu cứu ở Tư Mã Hoa. Chàng nói:
- Tư Mã cô nương..... Trong khi Tư Mã Hoa chờ nghe Dư Hải Bằng nói, thì Tư Đồ Quang vụt lên tiếng:
- Không được đâu ! Giải quyết theo lối lão Túy, Tư Đồ Quang ta không chịu đâu !
Túy Cái liền sừng sộ lên:
- Sao lại không được ? Không lẽ...
- Ha ha hạ.. Lão Túy chớ quên những gì chúng ta đã nói trước đây nha !
Như đã vỡ lẽ, Túy Cái cười xòa lên:
- Ờ... Ờ ! Vậy mà lão Túy ta quên mất. Được rồi, cứ theo cam kết mà hành sự. Dư Hải Bằng ! Nghe ta nói đây ! Bọn ta vốn đã bàn định sẵn rồi. Và bây giờ ngươi không được chối từ nữa !
- Thúc thúc đã quyết định ra sao ?
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Dư Hải Bằng, lão Túy Cái hóm hĩnh đáp:
- Tư Mã, Tư Không, Tư Đồ đều giao trọn cho ngươi chăm sóc hết. Ngươi còn nói gì nữa không nào ?
Lão Túy Cái hỏi như thế vì lão tin chắc rằng Dư Hải Bằng sẽ mừng đến phát điên và sẽ luôn mồm đáp tạ Ông mai là lão. Nào ngờ, Dư Hải Bằng vẫn tiếp tục nhăn nhó khiến cho lão Túy Cái cũng phải sôi giận. Lão quát lên inh ỏi:
- Ngươi đã sao rồi ? Ba nàng tiên kiềm diễm đều ưng chịu một mình ngươi mà ngươi lại không thích sao ? Sao ngươi không nói gì đi chứ ?
Nhìn Dư Hải Bằng lúng túng đến khổ sở không sao mở miệng nói được điều đang ray rức trong lòng chàng. Tư Đồ Linh không chịu được đành bước ra. Nàng nhét vào tay Dư Hải Bằng một vật và lí nhí nói ngắn gọn một câu:
- Trả cho ngươi đấy !
Tuy đang phải lựa lời để giải thích nhưng Dư Hải Bằng không khỏi kinh ngạc trước thái độ kỳ quặc của Tư Đồ Linh. Bất giác, chàng nhìn xuống vật mà Tư Đồ Linh vừa nói là trả lại cho chàng. Chàng kinh ngạc khi nhận ra đó là mảng lụa dùng để cải dung thành một vị lão nhân. Đây là mảng lụa cuối cùng trong ba mảng nghi trang của Tam Thủ thư sinh. Tại sao lại lọt vào tay Tư Đồ Linh ?
Ngẫm nghĩ một lúc, Dư Hải Bằng tỉnh ngộ và kêu lên:
- Vật này... Là nàng ư ? Có phải hôm đó, người đó chính là nàng đây sao ?
Dư Hải Bằng nói gì thì chỉ có một mình chàng biết, chứ mọi người không tài nào biết được.
Nhưng, không riêng gì Dư Hải Bằng biết mà còn có thêm ba người nữa cũng đã biết ý nghĩ của chàng. Vì khi Dư Hải Bằng đảo mắt nhìn quanh thì chàng nhìn thấy những nụ cười bí ẩn của Tư Đồ Linh, Tư Không Huệ và Tư Mã Hoa.
Họ cười như thế này có nghĩa là bọn họ đã biết. Và họ biết là do Kha Uyển đã thuật lại cho họ nghe những gì Dư Hải Bằng đã nói cho Kha Uyển biết, mặc dù ngay chính lúc đó bọn họ đã rình rập để nghe tất cả.
Hóa ra Tư Đồ Linh chính là nữ nhân vô danh đã vì cứu chàng mà phải chịu chàng làm nhục, dù Dư Hải Bằng không cố tâm hành động như thế !
Thảo nào Tư Đồ Linh không lưu lại một câu mập mờ khó hiểu. Nàng đã ghi rằng:
“Ta không biết nên hận ngươi hay đáp tạ ngươi đây ?” Nếu bảo là hận thì không sai, ai mà không căm hận khi bị người khác làm nhục và chiếm đoạt mất tiết trinh ? Còn bảo là đáp tạ thì... Bây giờ Dư Hải Bằng đã hiểu vì sao võ công của Tư Đồ Linh lại có vẻ cao thâm hơn Tư Đồ Quang, mặc dù trước đây Tư Đồ Quang có nói rằng đã bốn đời nay nữ nhân trong dòng họ Tư Đồ đều vì tuyệt chứng nên không luyện được võ công đến nơi đến chốn.
Thì ra sau lần vô tình cứu được Dư Hải Bằng thoát tay giáo chủ U Minh Giáo, nữ nhân vô danh đó vẫn thản nhiên khám qua kinh mạch của chàng là vì nữ nhân vô danh đó chính là Tư Đồ Linh. Do ảnh hưởng của tuyệt chứng bởi linh đan quá mạnh (âm thịnh, dương suy) nên Tư Đồ Linh cơ hồ không có cảm giác gì khi đụng đến nam nhân. Và sau khi điểm loạn khắp kinh mạch của Dư Hải Bằng, do cấu kết kinh mạch của Dư Hải Bằng khác thường, sự biến liền phát sinh.
Nào hay, chính vì lẽ đó mà tuyệt chứng của Tư Đồ Linh đã được Hồi Nguyên Đan đang ẩn tàng trong nội thể Dư Hải Bằng chữa khỏi, và vô tình võ công của Tư Đồ Linh lại tăng vọt lên cao, cao hơn Tư Đồ Quang nữa. Ngược lại, chính vì sự điều hòa âm dương trong lần đó, khiến cho công phu của Dư Hải Bằng khi vận dụng Thiên Dương và Địa Âm chưởng công đã mất hẳn đi luồng nhiệt khí và lãnh khí, trở thành nguyên thể của nó là Thiên Hôn và Địa Ám chưởng trong Thiên Địa Bí Lục.
Một khi đã vỡ lẽ, nhất là nhìn thấy gương mặt khả ai của Tư Đồ Linh đang dần dần đỏ dừ lên, Dư Hải Bằng liền kêu lên:
- Đúng rồi ! Đúng là nàng rồi ! Tư Đồ Linh ! Linh muội, ta để Linh muội quyết định mọi việc thay cho ta đó. Tùy ở lượng bao dung của Linh muội thôi. Ha ha hạ..
Dư Hải Bằng vừa nói xong liền buông một tràng cười dài thích thú. Vì chàng nhìn thấy Tư Đồ Linh đang tự tay dẫn Tư Không Huệ cùng đến với Tư Mã Hoa. Vậy là đã rõ, Dư Hải Bằng không sung sướng mà được sao ?
Đáp lại tràng cười của Dư Hải Bằng là sự hoan hỉ trong kinh ngạc của mọi người.
Mọi người sẽ không một ai hiểu được điều gì đã xảy ra, trừ những người đương cuộc...



Kết Thúc (END)
Tài sản của hunted1986

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
dat ma kinh 4vn.eu, ����������, ���������

Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™

Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ