 |
|

06-08-2008, 01:00 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 25
TÆ¯Æ NG KẾ Tá»°U KẾ
Ngà y thứ nhất, không có gì rắc rối xảy ra ...
Sáng ngà y thứ hai, Thanh Ký SÆ¡n xuất hiện trước ngục thất cưá»i nói:
– Dương Tiểu Tà ! Bây giá» ngưá»i cảm giác ra sao?
Dương Tiểu Tà biết Thanh Ký Sơn đang theo đuổi âm mưu của hắn, nen giả cách:
– Thanh ... Ký ... Sơn! Ngươi rất ... độc ... ác ...
Tiếng nói đứt Ä‘oạn và yếu á»›t, là m cho Thanh Ký SÆ¡n nghÄ© rằng thuốc độc đã phát tác, đắc ý cưá»i nói:
– Thá»i gian báo thù đã đến rồi. Dương Tiểu Tà , bây giá» ta phải đánh ngươi đủ má»™t trăm roi, để cho ngươi thưởng thức cái lợi hại cá»§a tiểu gia.
Nói xong, Thanh Ký SÆ¡n mở cá»a ngục thất bắt Dương Tiểu Tà kéo ra sân, trói và o má»™t cây cá»™t chuẩn bị đánh.
Tiểu Tà đã có dá»± tÃnh, muốn bắt Thanh Ký SÆ¡n là m con tin để trao đổi Tiểu Thất, nhưng nghÄ© đến hai ngưá»i còn Ä‘ang bị thương, dù muốn chạy cÅ©ng không chạy xa, nhất định sẽ bị đối phương bắt trở lại, nên cố nhịn nhục thêm mấy ngà y nữa để cho Tiểu Thất bình phục má»›i cá» sá»±.
Bởi váºy, Tiểu Tà nghÄ© đến Thanh Ký SÆ¡n đánh trả thù má»™t trăm roi chỉ là chuyện nhá». Trước đây Tiá»u Tà đã bị Lão Äầu đánh quen rồi, thì má»™t trăm roi đâu có ăn thua gì.
– Phạch! Phạch! Phạch!
Thanh Ký SÆ¡n vừa đánh vừa cưá»i, nói:
– Tiểu Tà ! Ngươi cảm giác ra sao?
Tiểu Tà trên lưng đã nổi lên mấy chục lăn roi bầm tÃm, trán đổ mồ hôi, nhưng vẫn cưá»i nói:
– Không sao! Rất hay!
– Ta không tin ngươi có đủ can đảm không muốn cầu xin ta.
– Phạch ... Phạch ... Phạch ...
Thanh Ký SÆ¡n đánh không ngừng tay, nhưng hắn cÅ©ng kinh hãi, vì Tiểu Tà không rên la má»™t tiếng nà o, giống như Ä‘ang đánh trên thân má»™t ngưá»i khác.
Thanh Ký SÆ¡n đánh đến má»i tay tức giáºn nói:
– ÄÆ°á»£c! Hôm nay tạm thá»i nghÄ© ngÆ¡i ... ngà y mai đổi cách khác.
Nói xong, dẫn Tiểu Tà và o ngục thất.
Tiểu Tà không nói một tiếng, tuy bị đánh rất đau. Gã vẫn cố gắng nhẫn nại, chịu đựng.
Khi thấy Thanh Ký SÆ¡n Ä‘i khá»i ngục thất, Tiểu Tà láºp tức lấy kim châm đả thông huyệt đạo, ép máu bầm ra, và nghÄ© thầm:
– Tiếp tục chịu đựng như váºy cÅ©ng không phải là cách. Tốt nhất là trốn thoát ra ngoà i, nhưng Tiểu Thất chưa thể chạy được, đà nh phải bỠý định đó.
Tiểu Tà vẫn tiếp tục ca hát, khóc lóc tháºt lá»›n, cố là m cho má»i ngưá»i nghe.
Không lâu Tiểu Tà phát hiện ra ngoà i cá»a có bước chân ngưá»i Ä‘i rón rén, và má»™t bóng ngưá»i từ ngoà i nhìn và o.
Tiểu Tà vội xô Tiểu Thất nằm xuống, nói:
– Tiểu Thất! Có ngưá»i đến.
Tiểu Thất kinh hãi:
– Ai váºy?
Cá»a ngục thất mở má»™t cánh, má»™t cô gái đẹp độ mưá»i bảy tuổi, xiêm y mà u xanh nhạt, da mặt như phấn hồng, Ä‘ang chăm chú nhìn Tiểu Tà .
Äúng là má»™t giai nhân! Trên mặt cô ta có chút ngạo nghá»…, nói:
– Hai ngưá»i là ai? Tại sao tối ngà y ca hát, nói báºy bạ là m ồn à o, ta nghe rất tức giáºn.
Cô ta chấp tay ra sau lưng, mắt nhìn thẳng.
Tiểu Tà nheo nheo hai mắt:
– A! Nương tỠđã đến rồi! Nếu không có tiếng ca hát nói báºy bạ là m sao nương tá» có dịp đến nÆ¡i nà y. Tôi biết nương tá» là ái nữ cá»§a chưởng môn thanh Tá» Y, nên tìm cÆ¡ há»™i cho tiểu cô nương đến đây để giá»›i thiệu cho cô má»™t vị hôn phu.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n, chỉ và o Tiểu Thất.
Cô gái thẹn đỠmặt, đến nổi nghẹn lá»i không nói được tiếng nà o.
Tiểu Tà là m bá»™ Ä‘i õng ẹo, trêu chá»c, để ngón tay trên miệng, cưá»i duyên.
Cô gái tức giáºn, hét:
– Các ngươi có nghe ta há»i không? Hãy trả lá»i! Nếu không bản cô nương lá»™t da các ngươi.
Tiểu Tà tiếp tục cưá»i to, đôi mắt nhấp nháy không ngừng.
Cô gái cà ng giáºn thêm, nói:
– Hãy mau trả lá»i! Các ngươi là ai?
Cô ta đá má»™t chân và o cánh cá»a sắt ầm ầm.
Tiểu Tà cÅ©ng có cảm giác kỳ lạ, và cÅ©ng thấy cà ng thÃch thú hÆ¡n, láºp tức quay thân õng ẹo, giả con gái, cưá»i hi hi:
– Tiểu Thất! Vị hôn thê của huynh đang nóng lòng tìm huynh đó. Hãy đón tiếp đi.
Cô gái thấy không Ä‘iá»u khiển được hai tên tá»™i phạm, nghÄ© thầm:
– Có thể hai ngưá»i nà y đúng là điên rồi. Tháºt là xui xeo! Gặp bá»n Ä‘iên!
Cô ta liá»n quay mình bá» chạy ra ngoà i. Nhưng Tiểu Tà gá»i lại nói:
– Cô gái nà y điên rồi.
Cô gái quay lại há»i:
– Ngươi nói ai Ä‘iên? Ngươi dám chá»i ta?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Cô nương thấy tôi thế nà o?
Cô gái háy mắt:
– Ngươi tháºt xấu xa! Nhìn thấy giống như ma quá»·!
Tiểu Tà nói:
– Cô nương không nghe tôi ca hát gì sao?
Cô gái nói:
– Có ai hiểu được ngưá»i Ä‘iên nói gì?
Tiểu Tà nói:
– Ngưá»i nà y chÃnh là vị hôn phu cá»§a cô.
Tiểu Tà chỉ ngay Tiểu Thất.
Cô gái hừ một tiếng chạy đi tìm Thanh Ký Sơn, anh của nà ng để mách chuyện.
Thanh Ký Sơn nói:
– Bình Bình! Huynh sẽ thay muội xỠtrị chúng nó. hay theo huynh.
Hai ngưá»i láºp tức phóng vá» hướng ngục thất.
Cánh cá»a ngục mở ra ...
Thanh Ký Sơn đã dẫn em gái chạy đến.
Thanh Bình Bình nói:
– Huynh! Nhất định chúng ta phải giáo dục chúng nó mới được.
Tiểu Tà cưá»i hi ... hi:
– Tên của huynh, muội quên rồi sao? Huynh là Dương Tiểu Tà , còn vị hôn phu của muội là Tiểu Thất ...
Thanh Bình Bình dáºm chân, tức giáºn la lá»›n:
– Äó! Huynh thấy chưa? Muá»™i tức chết Ä‘i.
Thanh Ký Sơn nói:
– Bình Bình! Muội yên tâm chỠmột lát. Huynh sẽ kéo đầu nó ra đây cho muội đánh.
Rồi quay qua Tiểu Tà nói:
– Dương huynh! Sáng nay chưa cho ăn, sÆ¡ sót như váºy xin Dương huynh thông cảm.
Vừa nói vừa xô thêm cánh cá»a sắt ra.
Thanh Bình Bình kinh hãi:
– Huynh! Tại sao lại mở rá»™ng cá»a như váºy? Không sợ hắn thoát sao?
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i nói:
– Bình Bình! Muá»™i cứ yên tâm! Sáng sá»›m huynh còn kéo hắn ra đây đánh má»™t tráºn. Chỉ cần nhìn sau lưng cá»§a hắn cÅ©ng hiểu rồi.
Thanh Bình Bình nhìn sau lưng Tiểu Tà , còn Tiểu Tà cố ý đưa lưng cho Bình Bình xem, và còn nói:
– Phải rồi! Hễ có vay phải trả mà !
Thanh Bình Bình thấy có nhiá»u vết roi ngang dá»c chồng chất trên là n da, tin rằng Thanh Ký SÆ¡n không nói láo.
Tiểu Tà buồn bã:
– Nương Tá»! Muá»™i thấy huynh cá»§a muá»™i đánh ta như váºy có Ä‘au lòng không.
Muá»™i phải trả thù cho huynh. Ngưá»i ta nói nháºt dạ phu thê ...
Thanh Bình Bình mặt thẹn thùng, nói:
– Dương Tiểu Tà ! ChỠmột lát nữa ban cô nương sẽ cho ngươi biết tay.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Ngưá»i ta bảo rằng:
đánh là tình, chá»i là yêu. Huynh rất hiểu ý muá»™i. Chá» má»™t lát muá»™i đánh huynh là gởi cả tình muá»™i cho huynh đó.
Thanh Bình Bình lúc nà y hy vá»ng anh cô mở cá»a sắt bắt Tiểu Tà ra đánh cho hả giáºn.
Tiểu Tà nói:
– SÆ¡n huynh! Tại sao huynh mở cá»a lâu váºy? Ta rất nóng lòng được thưởng thức tình cảm cá»§a nương tá» dà nh cho ta.
Chỉ nghe khạch má»™t tiếng! Cá»a sắt dã mở ra. Thanh Ký SÆ¡n đắc ý chạy và o.
Hắn không nhìn Tiểu Tà .
Tiểu Tà ngầm váºn Äại Bi Chỉ cưá»i nói:
– Sơn huynh! Ngươi thấy ngón tay ta rất là to lớn ...
Thanh Ký Sơn nhìn và o ngón tay của Tiểu Tà cảm giác có biến, nhưng muốn tránh né cũng không còn kịp nữa rồi.
Tiểu Tà phóng tá»›i, Ä‘iểm và o huyệt Tần Äình cá»§a Thanh Ký SÆ¡n, sau đó tiếp tục Ä‘iểm và o hai vai hai huyệt nữa.
Thanh Ký Sơn đã ngã xuống đất trong ngục thất.
Tiểu Tà cÅ©ng không cháºm trá»…, phóng ra ngoà i Ä‘iểm và o ngá»±c Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình cũng ngã xuống.
Tiểu Tà vá»— tay cưá»i lá»›n:
– Nương tá» có khá»e không? Cho ta hôn má»™t cái.
Láºp tức tiểu Tà hôn và o má, và o miệng Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình bị Ä‘iểm huyệt, không nhúc nhÃch được, từ trước đến nay đâu có bị sỉ nhục như váºy, cô ta giáºn đến ứa nước mắt.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Nương tá» sao rồi? Tại sao lại rÆ¡i lệ váºy? Có phải vì vui mừng không?
Lúc nà y Diệp tổng quản đã được tin, hối hả chạy đến dẫn theo thuộc hạ.
Tiểu Tà vá»™i nhảy và o lao phòng, đưa tay ấn và o huyệt đạo Thanh Ký SÆ¡n, cưá»i nói:
– Diệp tổng quản! Có được mạnh khá»e không?
Tổng quản nói:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi thả Thanh Ký Sơn ra nếu không ta giết ngươi.
Láºp tức Diệp tổng quản nắm tay Thanh Ký SÆ¡n kéo ra.
Tiểu Tà nói:
– Tổng quản! Ông cứ giết hắn đi.
Tổng quản sợ liên lụy, xuống nước nhỠnhẹ:
– Dương thiếu hiệp! xin đừng hại mạng thiếu gia. Thiếu hiệp bảo gì ta cũng là m theo.
Tiểu Tà nói:
– Tổng quản! Lấy nước cho chúng ta tắm và lấy hai bộ quần áo cho chúng ta thay. Tất cả hà nh trang của chúng ta phải đem theo và o đầy cho đủ, mất một món nà o sanh mạng của Thanh Ký Sơn ta không bảo đảm.
Diệp tổng quản đưa mắt nhìn Thanh Ký SÆ¡n như muốn há»i ý kiến.
Thanh Ký SÆ¡n gáºt đầu, ra hiệu cho Diệp tổng quản đáp ứng lá»i nói cá»§a Tiểu Tà để bảo vệ sinh mạng cho hắn.
Diệp tổng quản hiểu, bước ra ngoà i lo má»i việc.
Thanh Ký SÆ¡n gá»i lại nói:
– Diệp tổng quản! Má»i việc phải giữa ôn hòa, chá» phụ thân ta vá» sẽ tÃnh.
Tháºt ra Thanh Tư Y đã ra khá»i Hoa SÆ¡n hai hôm rồi, chưa biết ngà y nà o má»›i vá», nên Diệp tổng quản không thể quyết định việc lá»›n, nói:
– Thuộc hạ xin chấp hà nh.
Tiểu Tà nói:
– Còn nữa! Hãy trả lại cho chúng ta Hà n Ngá»c Ä‘ao và phi Ä‘ao cho đủ số, đừng có giở trò.
Tổng quản nói:
– Cứ an tâm!
Vừa nói, tổng quản vừa chạy Ä‘i, để lại ba tên đệ tá».
Tiểu Tà nói:
– Sơn huynh! Cứ yên tâm! Ta không có ý là m khó ai. Chỉ cần đợi Tiểu Thất giải độc xong, thì ngươi được tự do.
Thanh Ký Sơn nói:
– Không được! Còn chuyện em ta ngươi không được đối xá» như váºy.
Tiểu Tà nói:
– Ta không bạc đãi Thanh cô nương là được rồi.
Tiểu Tà bước ra giải huyệt cho Thanh Bình Bình. Cô ta tức giáºn bá» chạy vá» phòng.
Lúc nà y Diệp tổng quản đã mang áo quần và nước đến, nói:
– Tiểu Tà ! Äồ đạc cá»§a ngươi đả đủ cả rồi.
Äoạn quay qua Thanh Ký SÆ¡n hói:
– Thiếu gia! Thuộc hạ còn phải là m gì đây?
Thanh Ký Sơn nói:
– Tổng quản cứ canh gác bên ngoà i, nÆ¡i đây có gì cần tôi sẽ gá»i.
Tiểu Tà nói:
– Má»—i ngà y phải Ä‘em đến đây đủ thức ăn và rượu thịt, để SÆ¡n công tá» cùng chúng tôi vui say má»™t thá»i gian. Nhỡ đừng có thưá»ng lui tá»›i là m phiá»n giấc ngá»§ cá»§a chúng ta.
Tổng quản nói:
– Lão phu tuân mạng.
Nói xong, dẫn thuá»™c hạ rá»i khá»i ngục thất.
Tiểu Tà đắc ý:
– Sơn huynh! Ta phải tắm rồi.
Liá»n lấy chìa khóa mở cá»a sắt, Ä‘i tắm rá»a.
Tắm xong, tiểu Tà gá»i Tiểu Thất Ä‘i tắm.
Hai ngưá»i tắm xong kiểm lại dồ đạc rồi giải huyệt cho Thanh Ký SÆ¡n.
Thanh Ký Sơn nói:
– Cảm Æ¡n Dương thiếu hiệp không bạc đãi, không háºn thù.
Tiểu Tà biết rằng lúc nà y đã nhốt được Thanh Ký Sơn trong lao thì giết hắn lúc nà o không được, cần gì phải khống chế võ công của hắn.
Tuy nhiên, Tiểu Tà không phải không đỠphòng.
Trong lúc ngá»§, Thanh Ký SÆ¡n muốn lén lấy chìa khóa mở cá»a lao phòng trốn thoát, nhưng Tiểu Tà đã cảnh giác nên Thanh Ký SÆ¡n không là m được.
Có lúc giữa khuy, Thanh Ký Sơn lén bò đến bên tiểu Tà định điểm huyệt, nhưng Tiểu Tà đã phát hiện, đánh dội lại.
Một hôm, có Thanh phu nhân đến ngục thất, vì nghe tin Thanh Ký Sơn, con bà bị giam trong lao.
Bà ta độ bốn mươi tuổi sắc đẹp có vẻ thùy mỵ, ăn mặc rất sang trong.
Nhìn thấy Thanh Ký Sơn nằm trong ngục thất vội kiêu Diệp tổng quản nói:
– Hãy mau thả ngưá»i ra.
Thanh phu nhân tưởng con trai mình phạm lỗi nên bị phụ thanh hắn trừng phạt.
Diệp tổng quản nói nhá»:
– Thưa lệnh bà ! Dương Tiểu Tà không cho thiếu gia ra.
Thanh phu nhân nói:
– Dương công tá»! Tại sao lại bắt con ta nhốt trong đó. Mau thả nó ra.
Tháºt ra, bà ta không rõ nguyên nhân, còn Thanh Ký SÆ¡n cÅ©ng không muốn thân mẫu hắn biết rõ chuyện nà y, nên giả cách nói:
– Mẫu thân! Dương công tỠvà con là bạn thân. Hôm trước phụ thân bắt bạn con giam và o lao phòng, nên con tình nguyện và o đây. Mẫu thân vỠđi, con ở đây đến lúc nà o bạn con được thả ra.
Dương Tiểu Tà thấy Thanh Ký Sơn cố mua chuộc mình, không muốn xảy ra chuyện rắc rối, nên nói:
– Thanh phu nhân! Chúng tôi chỉ ở đây chừng và i hôm nữa thôi, không có gì phải lo ngại, xin phu nhân trở vỠan nghỉ.
Thanh phu nhân há»i:
– Tại sao Bình nhi lại nói là Sơn nhi bị nhốt trong đó.
Thanh Ký Sơn nói:
– Em con nghe sai nên nói như váºy. Mẫu thân vá» Ä‘i, con chá» phụ thân vá» con xin tha bạn con ra, nếu không con phải ở đây.
Thanh phu nhân nói:
– Lão gia con quá hồ đồ! Tại sao lại nhốt bằng hữu của con ở đây? Ta phải bảo cha con thả bạn con ra.
Nói xong, Thanh phu nhân quay trở vá».
Tiểu Tà cưá»i nói vá»›i Thanh Ký SÆ¡n:
– Thanh phu nhân đối với ngươi rất tốt, tại sao ngươi không là m việc tốt để báo hiếu.
Thanh Ký SÆ¡n chá»i thầm:
– Tiểu Tà ! Ngươi dám dạy ta! Có ngà y ta cho ngươi thấy ta lợi hại.
Một tuần lễ trôi qua ...
Tiểu Tà ăn no, uống đủ, Tiểu Thất cÅ©ng đã khá»e nhiá»u.
Nhá» có Thanh Bình Bình hằng ngà y đến ngục thất săn sá»c cho Thanh Ký SÆ¡n mà Tiểu Tà và Tiểu Thất cÅ©ng được Thanh Bình Bình chiếu cố.
Thanh Ký SÆ¡n là má»™t thiếu gia, ăn ngon ngá»§ kỹ, hà ng ngà y có ngưá»i hầu hạ, nay ở trong ngục thất có vẻ bá»±c bá»™i, nhưng vì sinh mạng không dám trái ý Tiểu Tà .
Các thuộc hạ phái Hoa Sơn canh gác bên ngoà i cũng vì sinh mạng Thanh Ký Sơn, không ai dám có hà nh động gì khác, chỉ chỠChưởng môn Thanh Tư Y trở vỠmới định đoạt.
Bỗng một hôm có tin chưởng môn đã vỠrồi. tin nà y là m cho Thanh Ký Sơn vui vẻ vô cùng.
Tiểu Tà thấy Thanh Ký SÆ¡n hà há»ng biết chưởng môn Thanh Tá» Y đã hồi sÆ¡n, nên có chút đỉnh lo lắng, tìm chách đối phó.
Không lâu, Thanh Tá» Y đã xuất hiện trước ngục thất, tay cầm trưá»ng kiếm, nhìn Tiểu Tà :
– Tiểu tá»! Ngươi to gan đến đâu mà dám đối xá» vá»›i con ta như váºy?
Vừa nói, ông ta vừa vung trưá»ng kiếm, vẻ mặt đầy sát khÃ.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Hì hì! Ông vẫn còn là ngưá»i đại ngốc.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa rút phi dao phóng vá» phÃa Thanh Tá» Y.
Thanh Tá» Y vung trưá»ng kiếm gạt phi Ä‘ao, nói:
– Tiểu Tà ! Ngươi dám ám toán ta! Mau nạp mạng đây.
Tiếng nói chưa dứt, mũi kiếm đã chĩa tới.
Tiểu Tà lùi lại:
– Tháºt là ngu ngốc! Dừng tay!
Tiá»ng hét cá»§a Tiểu Tà rất lá»›n, đã là m cho Thanh Tá» Y dừng lại.
Tiểu Tà nói:
– Lão đầu! Nếu ông không để tôi nghỉ ngơi thì sinh mạng của con ông sẽ không bảo đảm.
Thanh Tá» Y kinh hãi, suy nghÄ© má»™t lúc rồi thu kiếm, rá»i khá»i ngục thất.
Äêm khuy gió lạnh ...
Vạn váºt yên tÄ©nh ...
Bá»—ng nhiên có mùi khói từ bên ngoà i bay và o. Tiểu Tà ngá»i mùi khói biết ngay Thanh Tá» Y đã dùng thuốc mê xông khói, là m cho Tiểu Tà và Tiểu Thất ngá»§ mê Ä‘i, bắt Thanh Ký SÆ¡n Ä‘em ra.
Tiểu Tà láºp tức Ä‘iểm huyệt Thanh Ký SÆ¡n, bắt Thanh Ký SÆ¡n Ä‘em giấu và o má»™t nÆ¡i kÃn đáo.
Giữa lúc đó có năm tên thuộc hạn Hoa Sơn cầm đuốc chạy tới, trong số đó có Diệp tổng quản.
Má»™t tên thuá»™c hạ đến trước cá»a sắt, rá»i ánh Ä‘uốc và o ngục thất lao phòng, nói:
– Tổng quan! chúng nó ngủ mê rồi.
Tổng quản không yên tam, đến nhìn, bỗng kinh ngạc:
– Tại sao chỉ có hai ngươi? Thiếu gia đâu mất rồi.
Tên thuộc hạ nói:
– Có thể thiếu gia nhỠthuốc mê mà chạy trốn rồi.
Tổng quản gáºt đầu:
– CÅ©ng có thể như thế. Thiếu gia có thể dùng thuốc giải mê, rồi lấy chìa khóa mở cá»a chạy trốn. Chúng bay ở đây, ta Ä‘i ra ngoà i tìm thiếu gia.
Nói xong quay lưng phóng đi.
Tiểu Tà kêu lớn:
– Diệp tổng quản! Không cần phải đi tìm.
Tổng quản kinh hãi quay lại thấy Tiểu Tà đã đứng trước mặt.
Tiểu Tà cưá»i hÃch hÃch:
– Diệp tổng quản! Ta đã bảo các ngươi cứ vá» Ä‘i, chúng ta nghỉ ngÆ¡i, tại sao lại cứ là m báºy?
Tổng quan tái mặt, biết rằng mưu kế đã không thà nh công, bỠra ngoà i, bốn tên thủ hạ cũng không đi theo.
Tiểu Tà nằm xuống, cảm giác không yên ổn, hy vá»ng Tiểu Thất khi hồi phục sẽ cùng nhau rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Không bao lâu, thuốc mê đã giải, Thanh Ký SÆ¡n tỉnh lại thấy bản thân bị trói treo lên, tức giáºn nói:
– Dương huynh! Chuyện gì xảy ra đây?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Hôm qua tổng quản cho ta ngá»i khói mê. Ta phải trả háºn cho ngươi.
Thanh Ký SÆ¡n chỉ hy vá»ng Tiểu Tà được thả ra, cà ng mau cà ng tốt, nếu không rất khó an toà n tánh mạng.
Chốc lát, có ngưá»i Ä‘em cÆ¡m đến. Ngưá»i nà y chÃnh là Thanh Bình Bình.
Thanh Bình Bình lâu nay vẫn được lệnh mẫu thân đem cơm hằng bữa để chăm sóc Thanh Ký Sơn.
Hôm nay cô ta ăn mặc xiêm y rất đẹp, từng bước đi tới.
Tiểu Tà nhìn thấy cưá»i lá»›n:
– Khà ... khà ... Hãy đem rượu ra đây. Ta cùng với nương tỠhôm nay uống rượu.
Thanh Bình Bình dịu dà ng:
– Muội không biết uống rượu.
Bá»—ng cô ta thấy Thanh Ký SÆ¡n bị trói tại cá»a sổ, buồn bã nói:
Tiểu Tà ! Thả Sơn huynh ra được không?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c! Cô nương cứ uống hết chén rượu nà y ta thả SÆ¡n huynh ra tức khắc.
Thanh Bình Bình nghe nói vui mừng:
– Có tháºt không?
Tiểu Tà nói:
– Sao lai không tháºt! Ta đã nói thì không là m sai.
Thanh Bình Bình nhăn mặt uống cạn chén rượu, nói:
– Dương Tiểu Tà ! Muội đã uống hết chén rượu rồi. Huynh ...
Tiểu Tà nói:
– Muá»™i rất đẹp! Huynh rất thÃch muá»™i. Chén rượu nà y xứng đáng cho huynh cam lòng muá»™i ...
Nói xong chạy đến cá»a sổ, thả Thanh Ký SÆ¡n cuống.
Thanh Ký SÆ¡n lòng rất háºn, nhưng ngoà i miệng cảm Æ¡n Tiểu Tà không ngá»›t.
Tiểu Tà nói:
– Ngươi đừng mừng vội. Hãy xem đây.
Vừa nói vừa dùng Äại Bi Chỉ Ä‘iểm và o huyệt đạo Thanh Ký SÆ¡n:
– Ta phế công lá»±c cá»§a ngươi. Từ nay ngươi không được ra ngoà i là m báºy.
Thanh Ký Sơn rất đau khổ, nhưng không chết thì đã may rồi.
Tiểu Tà nói:
– Ta dùng Äại Bi Chỉ Ä‘iểm huyệt, thì trên thế gian nà y không ai giải nổi, chỉ trừ có má»™t ngưá»i.
Thanh Ký SÆ¡n giáºt mình:
– Nếu không ai giải được Äại Bi Chỉ thì chẳng lẽ suốt Ä‘á»i mình trở thà nh phế nhân sao?
Tuy nghÄ© váºy nhưng Thanh Ký SÆ¡n không tin lá»i nói cá»§a Tiểu Tà .
Thừa lúc Tiểu Tà và Tiểu Thất Ä‘ang ăn uống, Thanh Ký SÆ¡n chạy ra ngoà i cá»a sắt, rồi ném trả chìa khóa lại.
Tiểu Ta không theo bắt lại, nói:
– Chìa khóa thì ta không cần nữa rồi! Còn ta thả ngươi ra chỉ vì tình cảm với cô nương nà y. Mau cút đi.
Tiểu Tà trước đã há»c cách mở khóa cá»§a Diệu quái nên lúc nà y đâu cần chìa khóa.
Thanh Ký SÆ¡n được thả ra, láºp tức Ä‘i tìm thân phụ hắn để giải huyệt.
Tiểu Tà hiểu ngay tâm trạng cá»§a Thanh Ký SÆ¡n, nên gá»i lại nói:
– Äứng lại đã.
Thanh Ký Sơn dừng chân, hói:
– Dương huynh có gì chỉ bảo?
Tiểu tà nói:
– Ngươi và o há»i thân phụ ngươi có giải được công phu Äại Bi Chỉ hay không?
Nếu không giải được thì phải bảo Diệp tổng quả cạo đầu là m hòa thượng, hoặc bảo Thanh Bình Bình mỗi ngà y rót rượu cho ta uống.
Thanh Ký SÆ¡n không đáp, bá» Ä‘i tìm phụ thân. Lúc nà y Thanh Tá» Y Ä‘ang ngồi tại thư phòng, vẻ mặt rất nhiá»u ưu tư.
Thanh Ký SÆ¡n gá»i lá»›n:
– Thân phụ! Sinh mạng con đã an toà n rồi!
Thanh Tá» Y thấy con, mừng rở gá»i:
– Sơn nhi! Và o đây.
Thanh Ký Sơn bước và o phòng nói:
– Thân phụ! Con đã thoát hiểm rồi.
Thanh Tá» Y há»i:
– Con là m sao thoát ra được đây?
Thanh Ký Sơn nói:
– Thưa cha! ChÃnh Dương Tiểu Tà tá»± ý thả con ra.
Thanh tỠY có vẻ kinh ngạc:
– Dương Tiểu Tà là ngưá»i như thế nà o?
Thanh Ký Sơn nói:
– Dương Tiểu Tà thả con ra vì đã khống chế công lực của con, nên con phải chỠcha giải huyệt.
Thanh TỠY hói:
– Khống chế công lực?
Thanh Tá» Y là má»™t cao thá»§ võ lâm, rất tá»± tin và o bản lãnh cá»§a mình, nên bảo Thanh Ký SÆ¡n ngồi xuống giưá»ng để ông ta giải khai huyệt đạo.
Không bao lâu, Thanh TỠY cau mà y, lắc đầu nói:
– Hắn dùng công phu gì khống chế con đấy?
Thanh Ký SÆ¡n tấy cha mình không giải được có chút thất vá»ng, nghÄ© rằng nói ra công phu cá»§a Dương Tiểu Tà may ra cha mình biết được, nên nói:
– Hắn dùng Äại Bi Chỉ.
Thanh Tá» Y nghe nói Äại Bi Chỉ, giáºt mình:
– Äại Bi Chỉ?
Mặt Thanh TỠY có vẽ sợ hãi, nói:
– Nếu Dương Tiểu Tà dùng Äại Bi Chỉ thì đúng là thiên hạ không ai giải được, vì nó là Kim cang pháºt môn, từ xưa đến nay là má»™t tuyệt há»c võ công. Công phu nà y có thể đâm lá»§ng đá. Nếu Ä‘iểm và o ngưá»i thì ảnh hưởng toà n thân. Chẳng hiểu Dương Tiểu Tà tại sao biết công phu nà y?
Thanh Ký Sơn đã biết không giải được, buồn bã, nói:
– Thân phụ! Dương Tiểu Tà có tà môn, nên ngưá»i đầy tà khÃ.
Thanh TỠY suy nghĩ một chút nói:
– SÆ¡n nhi! Ngươi muốn nói Dương Tiểu Tà dùng lá»i dối gạt chúng ta? Như váºy chúng ta phải Ä‘i xem thá», nếu không sẽ lá»›n chuyện rồi.
Hai ngưá»i đến ngục thất thấy Dương Tiểu Tà đang ca hát, còn Tiểu Thất thì Ä‘ang dùng cá»a sắt đánh trống.
Thanh TỠY nói:
– Dương công tá»! Lão phu có chuyện muốn thỉnh giáo.
Tiểu Tà vẫn không ngừng ca hát. Qua một lúc múa tay nói:
– Có chuyện gì?
Thanh TỠY nói:
– Lão phu muốn thỉnh giáo Dương công tá» có phải là truyá»n nhân cá»§a Âu Dương tiên sinh không?
Tiểu Tà nói:
– Truyá»n nhân? Tôi không quen biết.
Thanh Tá» Y há»i:
– Trên ngưá»i con tôi có phải Dương công tỠđã dùng Äại Bi Chỉ Ä‘iểm huyệt không?
Tiểu Tà cứ tiếp tục ca hát, không trả lá»i.
Thanh Tá» y nổi giáºn, nhưng không vì sinh mạng cá»§a con nên cố gắng nén lòng, nói:
– Dương công tá»! Ai dạy công tá» Äại Bi Chỉ nà y đây?
Tiểu Tà nói:
– ChÃnh là ông ná»™i cá»§a tôi dạy.
Thanh TỠY hói:
– Dương công tỠcó thể báo rõ danh hiệu ông nội công tỠlà ai không?
Tiểu Tà nói:
– Thanh TỠY! Tại sao ông cứ phá rầy tôi, ông không thấy tôi đang ca hát sao?
Thanh Tá» Y cưá»i nói:
– Dương công tá»! Xin ngừng má»™t lát cho lão phu biết lai lịch Ä‘i.
Tiểu Tà nghÄ© rằng nếu không nói cho ông ta sẽ quấy rầy mãi nên đáp gá»n:
– Tôi nói cho ông biết, ông ná»™i tôi tên gì tôi không biết. Còn công phu Ä‘iểm huyệt Thanh Ký SÆ¡n chÃnh là Äại Bi Chỉ Ông giải được thì giải nếu không tôi ca xong sẽ giải cho.
Thanh Tá» Y biết nói cÅ©ng vô Ãch, liá»n cáo từ.
Thanh Ký SÆ¡n thấy cha mình rá»i ngục thất cÅ©ng gấp rút chạy theo.
Tiểu Tà thấy cha con Thanh Tá» Y Ä‘i rồi liá»n ngồi xuống đất lấy xà ngầu ra chÆ¡i.
Thanh TỠY vỠtới thư phòng trong lòng rất bối rối, suy nghĩ:
– Không biết có tháºt Äại Bi Chỉ hay không? Nếu là tháºt Äại Bi Chỉ thì do ai dạy cho hắn. Có lẽ hắn đã dùng má»™t công phu gì khác mà nói dối để gạt ta chăng?
Ta phải Ä‘i má»i bạn hữu đến đây xét nghiệm má»›i được.
NghÄ© như váºy, Thanh Tá» Y lấy giấy má»±c viết thư sai thuá»™c hạ cầm Ä‘i.
|

06-08-2008, 01:05 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 26
HỎA THIÊU NGỤC THẤT
Thá»i gian qua rất nhanh ...
Äã má»™t tuần lá»…! Trong suốt tuần lá»… nà y Tiểu Tà lúc nà o cÅ©ng ca hát, chÆ¡i xà ngầu.
Äến bữa cÆ¡m, tuy không còn Thanh Ký SÆ¡n trong ngục thất nhưng Thanh Bình Bình cÅ©ng tiếp tục Ä‘em cÆ¡m như thưá»ng lệ, là m cho Tiểu Tà cÅ©ng thấy vui vẻ.
Tình cảm giữa Bình Bình, Tiểu Tà , Tiểu Thất cÅ©ng vì váºy mà thân máºt.
Tiểu Thất thì lúc nà y đã khá»e mạnh, nên lúc Tiểu Tà ca hát thì Tiểu Thất gõ cá»a sắt phụ há»a. Có lúc đói bụng, Tiểu Thất gõ cá»a sắt để trông chá» Bình Bình Ä‘em cÆ¡m tá»›i.
Hai ngưá»i quên mất đây là ngục thất, mà tưởng chừng má»™t nÆ¡i chốn an nhà n.
Thanh Tá» Y thì rất lo lắng trông bạn hữu tá»›i từng ngà y, từng giá».
Thanh Ký SÆ¡n thấy cha mình không có cách nà o giải khai huyệt đạo cÅ©ng thất vá»ng, nghÄ© đến tương lai bản thân rất Ä‘en tối. Chỉ cần phóng thÃch Tiểu Tà ra khá»i ngục thất thì hắn sẽ có cách mua chuá»™c Tiểu Tà phục hồi công lá»±c, nhưng Thanh Tá» Y thì còn Ä‘ang tÃnh toán nhiá»u việc quan trá»ng hÆ¡n.
Hà ng ngà y, Thanh Ký SÆ¡n vẫn dặn bảo Thanh Bình Bình phải hết lòng săn sóc bữa ăn cho Tiểu Tà , để tình cảm không xấu Ä‘i. Äến ná»—i Thanh Ký SÆ¡n cÅ©ng khuyên Diệp tổng quản cạo đầu để là m vừa lòng Tiểu Tà .
Diệp tổng quản là m việc nà y cũng không buồn, vì đã là thuộc hạ thì phải chịu hy sinh.
Bá»—ng nhiên, má»™t hôm dưới núi có tin Ngá»c Diện Thư Sinh Lục Bát Xuyên đã đến Hoa SÆ¡n.
Thanh TỠY rất vui mừng.
Bạn thân đã đến, Thanh Tá» Y láºp tức khai đại môn đón tiếp.
Ngá»c Diện Thư Sinh Lục Bát Xuyên vừa đến đại sảnh đã ân cần chà o há»i Thanh Tá» Y, nói:
– Chưởng môn đại nhân! Äã má»™t năm xa cách, Thanh đại nhân có khá»e không?
Thanh TỠY nói:
– Nhá» trá»i cÅ©ng bình an! Xin má»i Lục huynh và o trong.
Hai ngưá»i nắm tay vui vẻ và o đại sảnh.
Ngá»c Diện Thư Sinh Lục Bát Xuyên chÃnh là má»™t trong ba tà i danh ở Trung Nguyên, tuổi độ bốn mươi, má»™t thân tiên phong đạo cốt, chỉ nghe tên cÅ©ng đã biết là má»™t cao nhân trẻ tuổi, nổi danh vá»›i biệt hiệu “Thiết Hoạch Thần Công†vô địch thiên hạ.
Và o đại sảnh, hai ngưá»i láºp tức bà n chuyện.
Thanh TỠY nói:
– Lục huynh! Bổn môn có chút chuyện nên má»›i có thư má»i Lục huynh đến đây.
Lục Bát Xuyên cưá»i, nói:
– Thanh đại nhân! Tại hạ được đại nhân má»i đến tháºt vinh dá»±. Không biết có chuyện gì?
Thanh TỠY nói:
– Lục huynh quá khiêm tốn rồi! Ai không biết Lục huynh kiến thức bao trùm thiên hạ. Chuyện nhá» má»n nà y không đáng được Lục huynh để mắt đến.
Lục Bát Xuyên cưá»i nói:
– Xin Thanh đại nhân cứ nói rõ.
Thanh TỠY nói:
– Lục huynh có nghe qua công phu “Äại Bi Chỉ†không?
Lục Bát Xuyên nghe nói kinh sợ, há»i:
– Thanh đại nhân! Có phải Thanh đại nhân muốn đỠcáºp đến Âu Dương tiên sinh “Äại Bi Chỉ†sao?
Thanh Tá» Y gáºt đầu:
– ChÃnh là chuyện nà y.
Lục Bát Xuyên suy nghĩ một lúc, nói:
– Âu Dương tiên sinh cách đây mưá»i năm bá»—ng nhiên mất tÃch giang hồ, bây giá» cÅ©ng không biết sống chết, tại sao Thanh đại nhân nhắc lại chuyện nà y?
Không lẽ ...
Thanh Tá» Y than:
– Tháºt không dám giấu giếm. Tiểu nhi trên thân bị “Äại Bi Chỉâ€, mất hết ná»™i lá»±c ...
Lục Bát Xuyên há»i:
– Có chuyện nà y sao? Có phải Thanh công tỠgặp Âu Dương tiên sinh bị Âu Dương tiên sinh khống chế công lực?
Thanh TỠY nói:
– Nếu mà như váºy thì chuyện cÅ©ng xong rồi, lão phu cÅ©ng không dám phiá»n Lục huynh đưá»ng xa đến đây.
Lục Bát Xuyên há»i:
– Nếu váºy là chuyện gì?
Thanh TỠY nói:
– Mấy bữa trước có hai tiểu tỠđến Hoa SÆ¡n phá rối, sanh chuyện bị bắt giam tại địa lao. Không ngá» tiểu nhi không cẩn tháºn, bị má»™t trong hai tiểu tá» Ä‘iểm được huyệt đạo, khống chế ná»™i lá»±c, từ đó chân khà không há»™i tụ được. Hắn nói là dùng “Äại Bi Chỉâ€. Äiá»u xấu hổ chÃnh là lão phu không có cách giải trừ, buá»™c lòng phải là m phiá»n đến Lục huynh giúp đỡ.
Lục Bát Xuyên cưá»i nói:
– Thanh đại nhân đỠcao tại hạ quá rồi! Nếu má»™t cao thá»§ hữu danh mà dùng “Äại Bi Chỉ†thì tại hạ không có cách. Nhưng tại hạ nghÄ© rằng công phu “Äại Bi Chỉ†là môn tuyệt há»c võ công, phải trải qua thá»i gian khổ luyện lâu dà i. Má»™t tên tiểu tá» mà luyện được thì tháºt khó nghÄ© tá»›i. Tại hạ không tin má»™t đứa con nÃt có thể là m nên chuyện đó.
Thanh Tá» Y hi vá»ng:
– Lão phu cÅ©ng không tin nên má»›i thỉnh Lục huynh đến đây. Lục huynh là ngưá»i kiến thức hÆ¡n thiên hạ, tháºt là là m phiá»n rồi.
Lục Bát Xuyên cưá»i nói:
– Thanh đại nhân! Tại hạ má»i lệnh lang ra đây được không? Không chừng tại hạ tìm ra manh mối.
Thanh TỠY nói:
– Lão phu sẽ gá»i tiểu hà i nhi ra đây.
Không lâu, Thanh Ký Sơn đã và o đại sảnh, chắp tay:
– Con xin bái kiến phụ thân.
Thanh TỠY nói:
– Sơn nhi! Hãy mau bái kiến thúc thúc của ngươi.
Thanh Ký SÆ¡n vâng lá»i, bái kiến Lục Bát Xuyên.
Lục Bát Xuyên nhìn Thanh Ký Sơn:
– Tiểu công tá»! Xin đừng Ä‘a lá»…. Hãy qua đây ta xem thá».
Lục Bát Xuyên liên tục ra sức giải huyệt, nhưng thất vá»ng.
Qua một lúc, Lục Bát Xuyên thở dà i:
– Thanh đại nhân! Äúng là “Äại Bi Chỉ pháp†rồi. Tại hạ không cách nà o hóa giải được.
Thanh TỠY thấy kết quả thất bại, buồn rầu:
– Lục huynh! Xin đa tạ!
Lục Bát Xuyên khổ sở:
– Không ngá» tiểu tá» nà y lại luyện thà nh “Äại Bi Chỉâ€. Äại nhân có biết lai lịch cá»§a tiểu tá» không?
Thanh TỠY nói:
– ChÃnh hắn là ngưá»i đã thông qua mưá»i ba tầng Thất Linh Cảm cá»§a Thiếu Lâm tá»±, tên Dương Tiểu Tà .
Lục Bát Xuyên kinh hãi:
– Là hắn? Nếu là hắn thì không còn cách nà o để suy nghÄ© nữa. Luôn cả Thất Linh Cảm mà hắn còn thông qua được, sá gì ... Dám há»i Thanh đại nhân, hắn đã sinh chuyện vá»›i Hoa SÆ¡n cách nà o đây?
Thanh Tá» Y kể lại lá»i cá»§a con mình.
Lục Bát Xuyên cưá»i nói:
– Tháºt có chuyện nà y sao?
Thanh TỠY nói:
– Nếu không thì là m sao lão phu bắt nhốt hắn.
Lục Bát Xuyên nói:
– Lão huynh! Tại hạ có ý khuyên, không biết lão huynh có nghe không?
Thanh TỠY nói:
– Lục huynh cứ nói đi! Lão phu không nghe Lục huynh còn nghe ai?
Lục Bát Xuyên nói:
– Ngưá»i ta nói:
“Oan gia nên giải, không nên cá»™tâ€. Nếu ngưá»i ta bị nhốt như váºy, tại hạ thấy cÅ©ng đủ rồi, tại sao lại không thả hắn ra. Nhất định hắn là truyá»n nhân cá»§a Âu Dương tiên sinh, không biết lão huynh nghÄ© sao?
Thanh TỠY nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Âu Dương tiên sinh danh vang thiên hạ, nếu xá» không khéo sau nà y là m sao giải đáp đây. Lão phu sẽ ra lệnh thả hắn ra, ai vô phước thì gặp tiểu sát tinh nà y.
Lục Bát Xuyên nói:
– Lão huynh! Dương Tiểu Tà không phải là bá đạo sao?
Thanh Tá» Y cưá»i nói:
– Lục huynh! Dương Tiểu Tà tháºt tà môn, bất cứ dùng biện pháp gì rốt cuá»™c cÅ©ng sa và o bẫy cá»§a hắn.
Lục Bát Xuyên cưá»i nói:
– Nghe tên cá»§a hắn cÅ©ng đủ biết hắn là ngưá»i cổ quái tiểu hà i rồi.
Tại ngục thất, tên thuá»™c hạ đã nháºn được lệnh thả Tiểu Tà , nhưng khi thông báo bị Tiểu Tà đánh hai bạt tai, hét:
– Ngươi trở vỠbáo với chưởng môn, ta không muốn ra ngoà i. Hãy để ta ở đây ăn ngủ, chỠkhi Tiểu Thất bình phục chúng ta sẽ ra đi, không cần lệnh của ai cả.
Thuá»™c hạ không muốn bị đánh, liá»n hồi báo.
Thanh Tá» Y và Lục Bát Xuyên láºp tức đến ngục thất để xem xét.
Lục Bát Xuyên thấy Tiểu Tà cưá»i nói:
– Dương thiếu hiệp! Ta chà o ngươi! Ta là Lục Bát Xuyên.
Tiểu Tà nhướng mà y:
– Tôi không biết ông là cái gì? Tôi đang ca hát không có thì giỠnói chuyện.
Lục Bát Xuyên giáºn nói:
– Tiểu Tà ! Ta dùng lá»… đối xá» vá»›i ngươi, nhưng ngươi lại vô lá»… như váºy. Chúng ta có thù oán gì đâu.
Tiểu Tà nói:
– Lục đại hiệp! Ông là ngưá»i chÃnh phái, tại sao lại phải tức giáºn tôi?
Lục Bát Xuyên thấy Tiểu Tà bắt bẻ, không chịu nổi, kéo Thanh TỠY trở vỠđại sảnh, nói:
– Thanh đại nhân! Không biết ngưá»i nà y là chÃnh phái hay tà phái đây? Nếu là ngưá»i tà phái thì phải trừ bá», nếu không giang hồ nổi loạn.
Thanh Tá» Y cÅ©ng muốn trừ bá» Tiểu Tà , nhưng sợ là truyá»n nhân cá»§a Âu Dương Bát Không nên không dám. Bây giá» Lục Bát Xuyên bà n bạc, nên đắc ý gáºt đầu:
– Lục huynh! Chuyện nà y phải suy nghĩ kỹ. Giết hắn không phải dễ dà ng gì.
Lục Bát Xuyên suy nghĩ, nói:
– Váºy phải dùng há»a công rồi! Äêm nay ta phong tá»a ngục thất, đốt cháy ...
Thanh TỠY nói:
– Lão phu cÅ©ng nghÄ© như váºy. Giết má»™t ngưá»i tà phái không cần phải đắn Ä‘o.
Trá»i trưa ...
Tiểu Tà ở trong ngục giác buồn bực như báo hiệu trước có việc gì sắp xảy ra.
Hắn suy nghĩ một lúc, nói với Tiểu Thất:
– Tiểu Thất! Ta xem thấy Lục Bát Xuyên có vấn Ä‘á»! Ta chỉ nói mấy câu mà hắn tức giáºn rồi, thế nà o cÅ©ng vì thể diện mà trả thù.
Tiểu Thất gáºt đầu:
– Äúng váºy! Sở dÄ© chúng ta ở yên được là vì Thanh Ký SÆ¡n bị khống chế. Nay thì Thanh Ký SÆ¡n đã được thả ra, thế nà o chúng nó cÅ©ng sanh chuyện.
Tiểu Tà nói:
– Nếu váºy phải thoát ra khá»i nÆ¡i đây là hÆ¡n. Tối nay chúng ta trốn Ä‘i! Có thể phải đánh nhau má»™t tráºn. Phần huynh phải hướng vá» chân núi mà chạy. Nếu chúng ta thất lạc, huynh đến hồ Äá»™ng Äình tìm Tiểu Linh, không được chạy báºy. Tôi sẽ đến đó.
Tiểu Thất gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Tôi Ä‘i tìm Tiểu Linh.
Tiểu Tà lấy ra một ngân phiếu:
– Tiểu Thất! Äây là ngân phiếu má»™t ngà n lượng, hãy cất Ä‘i. Äến hồ Äá»™ng Äình, nếu không biết đưá»ng thì phải tìm bá»n ăn mà y há»i thăm.
Tiểu Tà sợ Tiểu Thất không biết nên chỉ dạy cả má»™t thá»i gian rất lâu.
Tiểu Tà nói:
– Bá»n chúng thế nà o cÅ©ng dùng há»a công. Ta đã lấy lại Hà n ngá»c Ä‘ao cho huynh, đêm nay huynh chịu khó đà o má»™t lá»— tưá»ng để thoát ra. Bây giá» chúng ta bắt đầu là m kẻo không kịp.
Tiểu Thất theo lá»i chỉ dẫn cá»§a Tiểu Tà , dùng Hà n ngá»c Ä‘ao đà o tưá»ng rất nhanh. Mặc dù tưá»ng đá rất cứng, nhưng Hà n ngá»c Ä‘ao là vÅ© khà quả nhiên lợi hại, có thể chặt đá như chặt bùn.
Chỉ chốc lát đã đà o thủng một lỗ ăn thông ra bên ngoà i.
Tiểu Tà đắc ý:
– ÄÆ°á»£c rồi! Bất kỳ giá» nà o bá»n chúng dùng lá»a đốt chúng ta cÅ©ng thoát ra được.
Äêm đến ...
VÃ o canh ba ...
Äã có mùi dẫn há»a và o ngục thất. Tiểu Tà nghÄ© chắc là bá»n Thanh Tá» Y đã bắt đầu phát há»a. Gấp lên:
– Bá»n chúng phóng há»a. Chạy mau.
Bấy giá» lá»a đã cháy ngùn ngụt bên ngoà i.
Tiểu Thất không dám cháºm trá»… phóng ra.
Bên ngoà i có tiếng hét:
– Mau bắt chúng nó.
Tiểu Tà láºp tức phóng theo Tiểu Thất, nhưng vừa chạy được má»™t lúc đã thấy Thanh Tá» Y chặn đưá»ng.
Tiểu Tà phát ra hai chưởng, ném hai cây phi Ä‘ao mở đưá»ng cho Tiểu Thất chạy.
Thanh Tá» Y rút kiếm công vá» phÃa Tiểu Tà .
Tiểu Tà quay lại, phóng hai cây phi Ä‘ao, lợi dụng tình thế chạy vá» phÃa đại môn.
Bấy giá» có má»™t bóng ngưá»i Ä‘uổi theo, khà thế rất uy dÅ©ng.
Tiểu Tà không để ý phÃa sau, cứ phóng mình chạy tá»›i trước.
Ngưá»i Ä‘ang Ä‘uổi theo sau chÃnh là Lục Bát Xuyên.
Lục Bát Xuyên sỠdụng thiết phiến đánh ép tới Tiểu Tà .
Tiểu Tà tức giáºn xuất chiêu đánh trúng ngá»±c Lục Bát Xuyên, trong lúc đó Tiểu Tà cÅ©ng bị Lục Bát Xuyên công tá»›i, dùng thiết phiến ép Tiểu Tà chạy vá» phÃa chân núi.
Thanh TỠY cũng đuổi tới, hợp lực với Lục Bát Xuyên áp đảo Tiểu Tà .
Tiểu Tà sỠdụng “Cô Tinh Kiếm Pháp†đánh trả lại.
Lục Bát Xuyên không biết chiêu nà y lợi hại.
– Bộp!
Lục Bát Xuyên đã bị đánh ngã.
Tiểu Tà phóng chạy xuống chân núi.
Tại chân núi, lúc nà y Tiểu Thất cÅ©ng Ä‘ang lo cho Tiểu Tà bị kẹt trong vòng vây, nên chưa dám thoát Ä‘i. Bá»—ng nghe có tiếng gá»i cá»§a má»™t cô gái:
– Tiểu Thất! Tiểu Tà đâu rồi?
Tiểu Thất thấy cô gái đó chÃnh là Thanh Bình Bình, há»i:
– Cô nương Ä‘i đâu váºy?
Thanh Bình Bình nói:
– Sao huynh chưa chạy đi còn đứng đây?
Tiểu Thất nói:
– Tiểu Tà thất lạc rồi! Không biết có còn gặp được không. Tiểu Tà dặn tôi nếu thất lạc thì đến hồ Äá»™ng Äình tìm Tiểu Linh, tại núi Quân SÆ¡n.
Thanh Bình Bình há»i:
– Hồ Äá»™ng Äình, tại núi Quân SÆ¡n?
Tiểu Thất gáºt đầu.
– Thế thì xuống núi cho mau kẻo không kịp. Hãy theo tôi.
Tiểu Thất không còn suy nghĩ gì cả, chạy theo Thanh Bình Bình.
Trong lúc đó Tiểu Tà bị đánh ép dồn và o má»™t khe sâu, không còn cách nà o thoát lên được. Suốt đêm, lần mò theo con suối mà thoát ra khá»i Hoa SÆ¡n.
Bấy giá» trá»i đã sáng ...
Thanh Tá» Y thấy Tiểu Tà đã lá»t dưới khe sâu tưởng Tiểu Tà đã bá» mạng nÆ¡i đó rồi, truyá»n thuá»™c hạ chấm dứt cuá»™c truy nã, trở vá» căn cứ.
Tiểu Tà thoát khá»i Hoa SÆ¡n, quyết tâm đến Chung Nam SÆ¡n tìm ngưá»i bạn cá»§a lão đầu tá».
Chung Nam Sơn tuyết lạnh phủ dầy ...
Lúc nà y vỠmùa đông, cây cối mỠnhạt ...
Tại lưng núi, một thiếu niên đang từng bước phóng vỠhướng cao phong.
Thiếu niên đó chÃnh là Dương Tiểu Tà .
Tiểu Tà vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Lý Mẫn Cốc! Ngưá»i thÃch mặc áo trắng!
Tiểu Tà kêu la vang cả một góc núi, nhưng vẫn không một tiếng đáp lại.
Tháºt hoang vu ...
Tiểu Tà vẫn không bỠcuộc, kêu to:
– Lý Mẫn Cốc! Lão đầu bảo ta đến đây tìm lão, nếu là o bằng lòng đến ở với lão đầu ta cho có bạn.
Tiểu Tà kêu rất lá»›n, tiếng dá»™i truyá»n ra có đến ngoà i mưá»i dặm.
Bỗng có tiếng nói:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi đi tìm lão phu sao?
Rõ rà ng một vị bạch y đứng trước mặt Tiểu Tà .
Tiểu Tà mừng rỡ há»i:
– Ông là Lý Mẫn Cốc?
Bạch y lão nhân nói:
– Không sai! Xin há»i tiểu huynh đệ là ngưá»i cá»§a môn phái nà o?
Lý Mẫn Cốc độ ngoà i năm mươi tuổi, ngưá»i hÆ¡i ốm, râu Ä‘en, ra dáng thư sinh.
Tiểu Tà nói:
– Tôi không phải là môn hạ cá»§a ai. Ông ná»™i tôi bảo tôi đến đây tìm ông, hi vá»ng ông đến đó là m bạn. Ông hãy mau Ä‘i Ä‘i.
Lý Mẫn Cốc nói:
– Lão phu nhất định đến đó, nhưng không biết ai nói cho ngươi biết lão phu đang ở đây?
Tiểu Tà nói:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ông ná»™i tôi rồi! Nếu không tôi không đến nÆ¡i hoang vu nà y.
Lý Mẫn Cốc há»i:
– Như váºy ông ná»™i cá»§a tiểu huynh đệ là ai?
Tiểu Tà nói:
– Tôi Ä‘ang muốn há»i tên ông ná»™i tôi, vì ông và ông ná»™i tôi là bằng hữu, chắc ông phải biết.
Lý Mẫn Cốc cưá»i nói:
– Lão phu nhất thá»i đã quên! Nếu không chê xin má»i tiểu huynh đệ đến chòi lá cá»§a lão phu nghỉ ngÆ¡i và uống má»™t chút rượu nóng được không?
Tiểu Tà nghe nói có rượu, láºp tức nháºn lá»i:
– ÄÆ°á»£c! Uống rượu thì tôi ở hồ Má»™t Tháp đã có kinh nghiệm gần mưá»i năm mà .
Lý Mẫn Cốc cưá»i nói:
– Hay lắm! Thế thì chúng ta Ä‘i thêm má»™t Ä‘oạn đưá»ng không xa, sẽ tá»›i.
Hai ngưá»i Ä‘i không bao lâu đã đến má»™t ngôi nhà lá.
Ngôi nhà không lá»›n, dá»±ng trên má»™t ngá»n đồi nhá», trong nhà chỉ có má»™t cái giưá»ng và má»™t cái bà n rượu.
Lý Mẫn Cốc mở cá»a:
– Xin má»i tiểu huynh đệ và o trong.
Tiểu Tà ngồi và o bà n, cầm bình rượu nói:
– Lý đại thúc! Äừng khách sáo! Chúng ta uống má»—i ngưá»i má»™t bình.
Lý Mẫn Cốc ngồi đối diện bắt đầu uống rượu.
Tiểu Tà nói:
– Rượu nà y không ngon mấy, chắc ông không thưá»ng uống rượu?
Lý Mẫn Cốc nói:
– Không sai! Hôm nay có ngưá»i ta má»›i uống.
Tiểu Tà nói:
– Lý đại thúc rất tốt! Ông ná»™i tôi rất thÃch ông.
Chuyện nói chưa hết, Tiểu Tà đã ngã xuống đất bất động.
Lý Mẫn Cốc nhảy đến Ä‘iểm và o huyệt đạo cá»§a Tiểu Tà , đồng thá»i vá»— tay mấy cái, bên ngoà i đã nhảy và o ba tên Hắc y bịt mặt.
Lý Mẫn Cốc nói:
– Hãy Ä‘em hắn đến chá»— cÅ©. Phải cẩn tháºn.
Ba tên Hắc y hán tỠkhiêng Tiểu Tà xuống núi, đem vỠchỗ cũ.
Sá»± tháºt, Tiểu Tà đã phát hiện trông rượu mùi thuốc mê. Hắn không hiểu tại sao bạn hữu cá»§a lão đầu lại đánh thuốc mê như váºy, nên hắn giả mê để tìm hiểu bà mất bên trong.
Không lâu, Tiểu Tà được đem xuống núi, bỠlên một chiếc xe ngựa, không rõ chạy vỠhướng nà o.
Tiểu Tà giả mê má»™t lúc, nghÄ© thuốc cÅ©ng giải rồi, liá»n há»i:
– Các ngươi muốn bắt ta đem đi đâu đây?
Tên Hắc y ngồi trong xe không trả lá»i.
Tiểu Tà nói:
– Các ngươi là bá»n nà o đây? Dám ghẹo Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương sao?
Tên Hắc y chỉ gáºt đầu, giống như câm Ä‘iếc.
Xe chạy được má»™t lúc, đến má»™t mé biển, tên Hắc y lại bắt Tiểu Tà xuống xe, đưa lên má»™t chiếc thuyá»n.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Phải ra ngoà i biển rồi! CÅ©ng được! Từ Thiên Nam giải đến Äịa Bắc cÅ©ng là giá»i. Ta thá» tìm hiểu bá»n nà y.
Thuyá»n chạy má»™t ngà y má»™t đêm, Tiểu Tà bị áp giải lên khá»i thuyá»n.
Tiểu Tà nhìn thấy một hòn đảo toà n đá trắng không có một lùm cây.
Äảo nà y diện tÃch độ năm dặm, chÃnh giữa má»™t vùng đá xây thà nh.
Thà nh cao hơn hai trượng, trông giống như một ngục thất.
Chớp mắt, Tiểu Tà đã bị dẫn và o trong ngục đá nà y.
Ngưá»i đến tiếp nháºn là má»™t đại hán, thân thể khá»e mạnh, gân cốt nổi lên, đầu trá»c, hai bên mép miệng có râu, tay cầm roi da.
Một Hắc y nói:
– Hắn là trá»ng phạm, cấp trên giải giao tại đây.
Hắn lấy ra má»™t bức thư trao cho đại hán trá»c đầu.
Äại hán trá»c đầu nói:
– Nếu là trá»ng phạm thì phải xiá»ng chân lại, áp giải và o phòng số má»™t.
Bốn tên ngục tốt láºp tức xiá»ng chân Tiểu Tà , rồi giải đến lao phòng số má»™t.
Äại hán trá»c đầu cầm bức thư chạy đến căn nhà đá nói:
– Bẩm ÄÆ°á»ng chá»§! Có trá»ng phạm đến.
ÄÆ°á»ng chá»§ nói:
– Ngư Vỹ! Ngươi xem thỠtrong thư nói gì?
Äại hán đầu trá»c tên Ngư Vỹ, má»™t tên ngục tốt rất hung hăng, Ä‘á»c thư và nói:
– Cấp trên bảo phải bắt hắn khai ra tin tức Âu Dương Bát Không và Lý Mẫn Cốc. Nhưng không được đánh chết hắn.
ÄÆ°á»ng chá»§ nói:
– Ngươi Ä‘i là m pháºn sá»± Ä‘i.
Ngư Vỹ liá»n lui ra ngoà i.
Tiểu Tà bị nhốt trong căn phòng số má»™t, bên trong tối Ä‘en, chỉ có cánh cá»a sắt chÃnh giữa có hai cái lá»— để đưa cÆ¡m và o.
Tiểu Tà nhìn cánh cá»a sắt nghÄ© thầm:
– Cánh cá»a nà y rất kiên cố, không biết có phá nổi hay không, chá» má»™t lúc ta xem thá».
Lúc nà y Ngư Vỹ đã đi và o, tay cầm xâu chìa khóa, miệng huýt gió, bắt Tiểu Tà còng hai tay lại.
Ngư Vỹ nhìn Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Ta muốn há»i ngươi, nếu không muốn bị ta tra tấn Ä‘au đớn thì nên nói tháºt.
Tiểu Tà nói:
– Có chuyện gì cứ há»i Ä‘i! Ta Ä‘ang mệt cần nghỉ ngÆ¡i.
Ngư Vỹ đánh một roi trên lưng Tiểu Tà .
– Phạch!
Tiểu Tà nổi giáºn:
– Ngươi dám đánh ta à ? Ngươi chán sống rồi sao?
Ngư Vỹ quát:
– Tiểu tá»! ChÃnh ngươi chán sống chứ đâu phải ta?
– Phạch ... Phạch ...
Ngư Vỹ tiếp tục đánh hai roi.
Tiểu Tà trên trán toát mồ hôi.
Ngư Vỹ trợn mắt:
– Ngươi có gan à ?
Tiểu Tà cưá»i khỉnh:
– Có ngà y ta chặt đôi tay ngươi, để xem ngươi còn hung hăng nữa không.
Ngư Vỹ đánh tiếp mưá»i mấy roi, há»i:
– Âu Dương Bát Không hiện nay ở đâu?
Tiểu Tà cưá»i thầm:
Té ra chúng muốn biết tin Âu Dương Bát Không, liá»n nói:
– Ta không biết.
Ngư Vỹ há»i tiếp:
– Váºy Lý Mẫn Cốc ở đâu? Phải khai tháºt tình mau.
Tiểu Tà giáºt mình nghÄ© thầm:
– Như váºy không phải Lý Mẫn Cốc bắt ta đến đây? Có lẽ là chúng giả mạo.
Ta nhất định thừa cÆ¡ há»™i nà y khám phá đến táºn ổ cá»§a chúng.
Ngư Vỹ hầm hừ:
– Ngươi không nói ta sẽ đánh cho đến lúc phải nói.
Hắn dùng sức đánh và o lưng Tiểu Tà . Chiếc roi da nhanh lẹ vô cùng.
Tiểu Tà thở một hơi, nói:
– ÄÆ°á»£c! Ta nói.
Ngư Vỹ lúc nà y má»›i quay roi lại, cưá»i nhạt:
– Ta tưởng ngươi mình đồng da sắt, không biết sợ đau?
Tiểu Tà nói:
– Âu Dương Bát Không hiện ở tại Thiên Sơn u cốc cách mé nam hai mươi dặm. Lý Mẫn Cốc ở tại núi Côn Luân Ma Thông Phong.
Ngư Vỹ há»i:
– Ngươi không gạt ta chứ?
Tiểu Tà là m bộ sợ sệt:
– Ta không có nói gạt. Ta chịu không nổi rồi.
Ngư Vỹ đắc ý:
– Tốt lắm! Ngươi khá biết Ä‘iá»u.
Hắn bắt Tiểu Tà xiá»ng lại, đưa và o ngục, trở vá» báo cáo vá»›i ÄÆ°á»ng chá»§.
Tiểu Tà nhún vai, uất háºn vô cùng:
– ÄÆ°á»£c! Ta chạy thoát cho ngươi xem.
Hắn từ từ lấy ra lưỡi cưa dấu trong áo, lưỡi cưa rất nhá», dùng công lá»±c cưa đứt xiá»ng chân.
Má»™t lúc sau có ngưá»i Ä‘em cÆ¡m đến.
Tiểu Tà lấy cơm và nói:
– Ha! Tên nô dịch kia! Ngươi Ä‘i nói cho tên hán tá» trá»c đầu và o đây ta bảo.
Lá»i nói cá»§a ta vừa rồi là không đúng sá»± tháºt.
Ngưá»i đưa cÆ¡m nói:
– ÄÆ°á»£c! Ta sẽ kêu hắn đến.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Tại hải đảo nà y nếu không bầy trò chơi thì buồn chán quá. Ta sẽ tìm cách thoát ra ngoà i.
Tiểu Tà lượm mấy cục đá bỠvà o túi.
Không bao lâu, có tiếng chân ngưá»i Ä‘i đến rất nhanh, tiếng động ầm ầm.
Ngưá»i đó chÃnh là Ngư Vỹ. Mặt hắn giáºn giữ, đôi mắt đỠngầu.
Vừa và o cá»a, hắn thét to:
– Tiểu tá»! Ngươi hết muốn sống hay sao mà diá»…n trò vá»›i ta?
Tiếng nói chưa dứt đã chạy đến mở cá»a sắt, chân đá ầm ầm.
Tiểu Tà thấy cá»a sắt đã mở, hét má»™t tiếng, dùng dây xiá»ng hướng và o đầu Ngư Vỹ quáºt tá»›i.
Ngư Vỹ không ngá» Tiểu Tà đã cắt xiá»ng, nên né tránh không kịp.
– Phạch ...
Ngư Vỹ bị xiá»ng đánh trúng đầu, ngã xuống đất, không kịp la má»™t tiếng.
Tiểu Tà láºp tức xông đến, Ä‘iểm ngay huyệt đạo là m cho Ngư Vỹ tê cứng, không cỠđộng được nữa.
Tiểu Tà há»i:
– Ãc quá»·! Nếu ngươi biết Ä‘iá»u thì trả lá»i mấy câu há»i cá»§a ta, nếu không ta giết chết ngay.
Ngư Vỹ sợ quá, lắp bắp:
– Xin cứ há»i.
Tiểu Tà há»i:
– Ta há»i ngươi nÆ¡i nà y là đâu?
Ngư Vỹ nhìn Tiểu Tà cắn răng không nói.
Tiểu Tà rút một cây phi đao ra:
– Ngươi muốn ta xẻo tai sao?
Tiếng nói vừa dứt, phi Ä‘ao đã xẻo đứt ná»a và nh tai cá»§a Ngư Vỹ.
Ngư Vỹ kinh hãi la lên:
– Tôi ... tôi ... Xin há»i thiếu hiệp muốn biết chuyện gì?
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Ta muốn biết nơi nà y là đâu?
Ngư Vỹ nói:
– Äây là má»™t tiểu đảo, cách đất liá»n má»™t ngà y má»™t đêm Ä‘i thuyá»n.
– Äây thuá»™c vá» sà o huyệt cá»§a môn phái nà o? Phi Long bảo, Thần Võ môn hay Hắc y sát thá»§?
– Chúng tôi thuá»™c vá» ngưá»i cá»§a Thần Võ môn.
– Ngưá»i Lý Mẫn Cốc giả có phải là ngưá»i cá»§a Thần Võ môn không?
– Không sai.
– Các ngưá»i muốn há»i tin tức Âu Dương Bát Không để là m gì?
Ngư Vỹ lắc đầu:
– Chuyện đó tôi không hiểu được. Tôi chỉ là ngưá»i hà nh sá»±.
Tiểu Tà nghÄ© cÅ©ng có lý, hắn chỉ là má»™t tên thừa hà nh, nên há»i chuyện khác:
– Các ngươi trên đảo có bao nhiêu ngưá»i? Võ công thế nà o?
Ngư Vỹ nói:
– Có trên má»™t trăm ngưá»i. Trừ ÄÆ°á»ng chá»§ ra thì tất cả võ công bình thưá»ng.
Tiểu Tà nói:
– Ngươi không gạt ta?
Ngư Vỹ nói:
– Không có! Tại vì ngưá»i và o đây ai cÅ©ng bị khống chế võ công. Vả lại trên đảo không có ai trốn thoát được.
Tiểu Tà vui vẻ, nghÄ© đến kế hoạch đã định sẵn. Chỉ cần thu phục được ÄÆ°á»ng chá»§ thì gã sẽ là m vua trên mảnh đất nà y, nên đắc ý:
– ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a các ngươi tên gì?
– ÄÆ°á»ng chá»§ ngoại hiệu là Äá»™c Nhãn Äiêu La Tiếu Hải.
– Trừ La Tiếu Hải ra thì còn có ai võ công cao không?
– Không có.
– Các ngươi ở đây nhốt ngưá»i thuá»™c và o hạng nà o?
– Ở đây nhốt ngưá»i rất Ãt, khoảng mưá»i ngưá»i thá»i do cấp trên bắt giải để Ä‘iá»u tra. Há»i xong nếu chết thì ném xuống biển, không chết thì đưa tá»›i má»™t tiểu đảo khác.
– Một đảo khác?
– Không sai! Từ đây Ä‘i vá» hướng Äông Bắc khoảng má»™t trăm hải lý chúng tôi kêu là đảo Thần Tiên.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Té ra là như váºy. Bây giá» phòng cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§ nÆ¡i đâu?
Ngư Vỹ thà nh tháºt:
– Từ cá»a trước Ä‘i vá» bên trái đến căn thứ ba, trước cá»a phòng có má»™t cây hồng kỳ.
Tiểu Tà gáºt nhẹ đầu:
– Rất tốt! Ngươi thế ta nằm trong ngục nà y, chỠmột lát xong việc ta sẽ thả ngươi tự do.
Nói xong Ä‘iểm huyệt Ngư Vỹ, bá» và o ngục khóa cá»a lại.
Sau đó, Tiểu Tà đã đến trước cá»a phòng cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§ Äá»™c Nhãn Äiêu gá»i cá»a.
ÄÆ°á»ng chá»§ nổi giáºn quát:
– Ngươi là ai? Sao dám gõ cá»a? Ta chặt tay ngươi.
Tiểu Tà hét:
– Muốn chặt tay thì cÅ©ng phải mở cá»a má»›i chặt được chứ.
ÄÆ°á»ng chá»§ hét má»™t tiếng, tức giáºn cầm quá»· đầu Ä‘ao, mở cá»a ra, phóng tá»›i.
Tiểu Tà thấy ngưá»i nà y bị mù má»™t mắt, dùng miếng da Ä‘en che má»™t mắt, độ bốn mươi tuổi, mặc áo tÃm, đầu sói, râu xồm, miệng rá»™ng.
ÄÆ°á»ng chá»§ nhìn thấy Tiểu Tà giáºn vô cùng, hét má»™t tiếng, chém tá»›i.
Äao pháp rất lợi hại, khà thế rất uy dÅ©ng. Tiểu Tà không dám ứng tiếp, phải lùi lại dùng biện pháp du đấu.
Qua mưá»i chiêu, ÄÆ°á»ng chá»§ không hạ được Tiểu Tà , cà ng tức giáºn hÆ¡n nữa, nên múa Ä‘ao vun vút, váºn hết công lá»±c, gió lá»™ng à o à o.
Tiểu Tà cảm giác ÄÆ°á»ng chá»§ nà y bản lãnh không cao, liá»n vung chưởng ép tá»›i.
Chỉ nghe một tiếng:
– Rẻng!
Chưởng phong cá»§a Tiểu Tà đã đánh bẹp quá»· đầu Ä‘ao cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§ va và o vách tưá»ng.
ÄÆ°á»ng chá»§ biết đã gặp cao thá»§ rồi, từ từ lùi lại.
Tiểu Tà lừ hai mắt:
– ÄÆ°á»ng chá»§! Ngươi dám đùa cợt vá»›i ta sao?
Liá»n lấy viên đá dùng thá»§ pháp “Mãn thiên hoa vũ†ném và o yếu huyệt cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§.
Quả nhiên, võ công cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§ rất kém, bị viên đá ném trúng huyệt đạo tay tê cứng, rÆ¡i quá»· đầu Ä‘ao xuống đất.
Tiểu Tà đắc ý phóng tá»›i, dùng thá»§ pháp khống chế huyệt đạo cá»§a ÄÆ°á»ng chá»§, để nằm dưới đất.
ÄÆ°á»ng chá»§ kinh hãi:
– Thiếu hiệp! Ta đã thất thủ, ngươi định đối xỠvới ta thế nà o đây?
Tiểu Tà nói:
– Cứ an tâm! Nếu phục tùng ta thì ta không hại mạng ai cả.
ÄÆ°á»ng chá»§ há»i:
– Thiếu hiệp muốn tại hạ là m gì?
Tiểu Tà nói:
– Ngươi đã bị ta khống chế rồi, hiện nay ta muốn ngươi triệu táºp thá»§ hạ để ta kiểm tra.
ÄÆ°á»ng chá»§ sợ hãi:
– Xin tuân lệnh!
Tiểu Tà thấy ÄÆ°á»ng chá»§ đã phục tùng, liá»n giải huyệt đạo, chỉ phế bá» võ công thôi.
ÄÆ°á»ng chá»§ không dám trái ý Tiểu Tà , vá»™i và ng Ä‘i táºp hợp thá»§ hạ lại.
Chẳng bao lâu, toà n thể thá»§ hạ trong tiểu đảo Ä‘á»u sắp hà ng tụ há»™i đông đủ.
Tiểu Tà tuyên bố:
– Từ nay thả tất cả những ngưá»i bị giam giữ trên đảo nà y. Còn đối vá»›i má»i ngưá»i ở nÆ¡i đây phải mở tiệc ăn uống, vui chÆ¡i. Ai muốn Ä‘i tìm thú vui gì cÅ©ng được. Tất cả cá»§a kho Ä‘á»u phải Ä‘em ra ăn chÆ¡i cho hết.
|

06-08-2008, 01:07 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Hồi 27
ÄÊM DÀI TRÊN HẢI ÄẢO
Sau má»™t đêm vui chÆ¡i trên đảo, bá»n thuá»™c hạ Thần Võ môn nÆ¡i đây Ä‘á»u rất khâm phục Tiểu Tà . Ai nấy Ä‘á»u gá»i Tiểu Tà bằng Tướng quân và nhất nhất phục tùng.
Tiểu Tà khoái chÃ, ngồi và o chiếc ghế chá»§ tá»a trước bà n rượu, nhìn má»i ngưá»i:
– Tiệc tùng tuy vui, nhưng còn phải có những trò giải trà nữa chứ.
Có ngưá»i lên tiếng:
– Tướng quân, bây giỠcòn biểu diễn hình thức gì nữa chăng? Có đẹp mắt không đấy?
Tiểu Tà cưá»i ha hả:
– Nhất định phải có trò chÆ¡i rất hứng thú và độc đáo lắm, sẽ là m cho má»i ngưá»i hả hê mà !
Má»™t ngưá»i khác liá»n tiếp lá»i, giá»ng hối hả:
– Nếu thế, xin Tướng quân cho chúng tôi biết ngay đi!
Những lá»i nói cá»§a đám ngưá»i hiện diện bá»™c lá»™ những tình cảm sâu Ä‘áºm vá»›i Tiểu Tà . Chỉ có gã ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a Thần Võ môn lúc nà y không biết biến dạng Ä‘i đâu.
Tiểu Tà đưa mắt nhìn đám đông má»™t lượt, xem phản ứng cá»§a há» vá»›i sá»± hà i lòng nên chà ng khẽ gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c rồi! ÄÆ°á»£c rồi! Các vị chá»› vá»™i, có trò vui thì không thể thiếu các vị.
Chà ng xua tay cho má»i ngưá»i yên lặng rồi tiếp:
– Trò chơi nà y rất độc đáo ...
Chà ng ngừng một chút rồi tiếp:
– Trò chÆ¡i nà y được gá»i là “Thi cạo lông mà yâ€.
Äám đông kinh ngạc thốt lên:
– Tướng quân ... Thi cạo lông mà y! á»’, trò chÆ¡i nà y có kỳ cục quá không váºy?
Tiểu Tà đáp ngay:
– Có gì là kỳ cục quá đáng chứ? Sợ gì nà o? Lông mà y cạo rồi sẽ má»c lại thôi ... cÅ©ng như tóc, cÅ©ng như má»i thứ lông ... cạo rồi nó cÅ©ng sẽ má»c lại phải không?
Nói dứt câu chà ng lại báºt cưá»i lá»›n, nhìn đám đông thấy ai cÅ©ng nhăn mặt như gặp Ä‘iá»u khó khăn.
Tiểu Tà há»i:
– Các ngưá»i thấy khó rồi phải không?
Má»i ngưá»i chưa kịp đáp lá»i thì chà ng tiếp:
– Nếu các vị không muốn bị cạo lông mà y thì bị phạt một ngà n roi chịu không?
Äám đông lại cà ng lúng túng hÆ¡n, Tiểu Tà lại tiếp:
– Nam nhi dÅ©ng khà phải được kÃnh trá»ng, mấy sợi lông mà y có thể đổi lấy má»™t ngà n roi, tháºt là má»™t sá»± đổi chác hiếm có, phải thế không các vị?
Tiểu Tà nói xong lại cưá»i khoan khoái và má»i ngưá»i cÅ©ng cất tiếng cưá»i theo, dãn nét nhăn trên gương mặt há» thà nh sá»± há»›n hở bằng lòng hợp tác vá»›i trò chÆ¡i cá»§a chà ng đưa ra.
Tiểu Tà đắc ý dõng dạc:
– Bây giỠhãy chia là m hai phe lẹ lên!
Äám đông láºp tức nhốn nháo, phân chia số ngưá»i để chuẩn bị cho cuá»™c chÆ¡i vá»›i tâm trạng rất thÃch thú.
Khi đám đông đã sắp xếp xong, Tiểu Tà liá»n nói:
– Cứ má»—i nhóm hai hay ba ngưá»i thì phe kia cÅ©ng cá» ra hai hay ba ngưá»i để giáp đấu. Nếu ai thua thì xếp hà ng bên tay trái cá»§a thiếu gia và ngưá»i thắng xếp hà ng bên phải.
Có ngưá»i liá»n há»i:
– Nếu chẳng thua chẳng thắng thì sao đây tướng quân?
Tiểu Tà đáp ngay:
– Nếu không thua không thắng thì phải xem tháºt sá»± như thế nà o để có má»™t kết luáºn cho trưá»ng hợp nà y.
Má»™t ngưá»i khác há»i thêm:
– Nếu cả hai cùng ngã ngá»±a rá»›t đà i thì tÃnh sao?
Tiểu Tà cưá»i đáp:
– Các ngươi thắc mắc nhiá»u quá! Nếu cả hai bị rá»›t đà i là cả hai Ä‘á»u thua, như váºy là đứng xếp hà ng ở bên trái cá»§a thiếu gia.
Chà ng khẽ lắc đầu:
– Nếu không còn thắc mắc nữa, má»i ngưá»i hãy chuẩn bị và o cuá»™c chÆ¡i.
Tiểu Tà đảo mắt qua đám đông rồi la lớn:
– Cuộc chơi bắt đầu!
Láºp tức, bóng ngưá»i chạy qua chạy lại cùng vá»›i tiếng la hét inh á»i náo động trên hòn đảo bình yên từ lâu nay.
Cuá»™c giáp chiến nà y tháºt buồn cưá»i vì đôi bên chỉ còn là m được những động tác kéo tay, núm tóc, xé quần áo, vả và o miệng, đá và o mông, nhéo lá»— tai, đấm phình phịch và o ngá»±c, đạp nhau ...
Kẻ ngồi trên lưng ngá»±a thì ôm chặt mình ngá»±a, để khá»i té từ lưng ngá»±a xuống khi đụng độ vá»›i đối phương.
Nhưng chẳng bao lâu đã có ngưá»i té ngá»±a, mặt mà y méo xẹo buồn xo, chạy sang bên trái cá»§a Tiểu Tà , đứng ỳ ra ấm ức.
Rồi tiếp theo nhiá»u ngưá»i khác cÅ©ng đã xác định được ngưá»i thắng kẻ thua và cuá»™c giáp chiến chỉ qua hÆ¡n mưá»i phút đã kết thúc.
Tiểu Tà lớn tiếng:
– Ngưá»i thắng kẻ thua đã được xác định, bây giá» má»›i tháºt sá»± và o cuá»™c “Thi cạo lông mà y†đây!
Chà ng vừa dứt lá»i, đám đông láºp tức vá»— tay la hét náo nhiệt.
Tiểu Tà xua tay cho má»i ngưá»i yên lặng rồi nói:
– Tiếp theo đây là những ngưá»i đứng bên trái cá»§a thiếu gia sẽ chạy trốn để những ngưá»i thắng đứng bên phải cá»§a thiếu gia rượt theo và nếu bắt được sẽ cạo Ä‘i lông mà y bên trái.
Những ngưá»i đứng bên trái liá»n xôn xao nên Tiểu Tà liá»n nói tiếp:
– Những ngưá»i thua cuá»™c sẽ chạy trốn trước và ná»a giá» sau những ngưá»i thắng má»›i Ä‘uổi bắt. Song nếu những ngưá»i thắng không bắt được đối phương để cạo lông mà y bên trái thì những ngưá»i đó sẽ bị những ngưá»i thua đã trốn được có quyá»n cạo lông mà y bên phải.
Má»i ngưá»i lại đắc ý la ó tán đồng.
Tiểu Tà lại nói tiếp:
– Hãy nhá»› rằng chỉ được cạo lông mà y theo luáºt chÆ¡i, chứ không được giết hại hoặc là m trá»ng thương đấy!
Má»i ngưá»i vá»— tay rá»™ lên.
Tiểu Tà nói tiếp:
– Những ai đã bị cạo lông mà y thì hãy quay vỠđây ngay và những ai không bị cạo thì hãy trốn cho đến sáng mai hãy vá».
Chà ng lại lớn tiếng:
– Bây giá» má»i ngưá»i hãy chuẩn bị dao cạo để và o cuá»™c chÆ¡i.
Äám đông lại nhốn nháo Ä‘i lấy dao cạo và những gì cần thiết rồi nhanh chóng quay lại.
Những ngưá»i thua đã chạy được ná»a giá» thì những ngưá»i thắng liá»n được lệnh cấp tốc Ä‘uổi theo.
Thá»i gian trôi qua, má»i diá»…n tiến cá»§a đám ngưá»i không còn ở nÆ¡i đây nữa mà chỉ có Tiểu Tà ngồi và o chiếc ghế dà nh riêng cho tướng quân Ä‘ang thong thả uống rượu.
Trá»i đã tối từ lâu má»›i thấy có ngưá»i trở vá» và má»™t bên lông mà y đã cạo hết nhẵn, áo quần bị xé rách, dáng Ä‘i thất thểu, nét mặt buồn xo.
Những ngưá»i khác lại lẽo đẽo trở vá» và bá»™ dạng cÅ©ng chẳng khác nhau tà nà o.
Cho đến sáng hôm sau thì tất cả Ä‘á»u vỠđủ.
Tiểu Tà nhìn má»i ngưá»i ra lệnh:
– Nếu ai không bị cạo lông mà y hãy đứng sang một bên!
Lá»i chà ng vừa dứt thì trong đám đông đã có nhiá»u ngưá»i thong thả bước ra.
Tiểu Tà nhìn từng khuôn mặt cá»§a những ngưá»i nà y, mỉm cưá»i, nói:
– Tất cả được mưá»i bốn ngưá»i không bị cạo lông mà y, như váºy tháºt bản lÄ©nh và sẽ tiếp tục cuá»™c chÆ¡i sau cùng vá»›i thiếu gia.
Chà ng gáºt gù:
– Có cả La Tiếu Hải và Ngư Vỹ nữa, thiếu gia hà i lòng lắm!
La Tiếu Hải mạnh dạn lên tiếng:
– Thưa Tướng quân, chúng tôi phải là m gì đây?
Tiểu Tà đáp:
– Bây giá» các ngươi hãy vá» nghỉ ngÆ¡i và chuẩn bị má»i thứ cần thiết để tối nay Ä‘i trốn, đừng để cho thiếu gia tìm thấy và đến sáng mai cÅ©ng và o lúc nà y đến đây sẽ được lãnh thưởng xứng đáng.
Mưá»i bốn ngưá»i nà y liá»n đáp lá»›n:
– Xin tuân lệnh Tướng quân!
Rồi há» cúi chà o Tiểu Tà , miệng khẽ mỉm cưá»i đắc ý quay ngưá»i lui ra.
Má»™t ngà y trôi qua, mà n đêm buông xuống, bầu trá»i xanh trong vá»›i muôn và n vì sao lấp lánh tá»a ánh sáng lá» má» trên hoang đảo như Ä‘ang chứng kiến cuá»™c vui lạ lùng cá»§a Tiểu Tà .
Mưá»i bốn ngưá»i Ä‘i trốn đêm nay đã chuẩn bị đầy đủ ngá»±a và vÅ© khÃ, há» rất tá»± tin Tiểu Tà không thể nà o tìm được và sáng mai ung dung vá» lÄ©nh thưởng.
Tiểu Tà cạn chung rượu sau cùng rồi nói một mình:
– Các ngươi hãy trốn cho tháºt kỹ! Thiếu gia đã uống hết rượu rồi, bây giá» Ä‘i tìm các ngươi đây, trò chÆ¡i nà y cÅ©ng hứng thú lắm đấy!
Nói xong, chà ng đứng lên để bắt dầu và o cuộc.
Trước tiên, Tiểu Tà đi và o khu nhà bên trong để xem xét rồi má»›i quay ra rảo bước quan sát từng chá»— có thể nghi ngá» là có ngưá»i Ä‘ang trốn nÆ¡i ấy.
Dưới ánh sáng lá» má» cá»§a muôn vì sao, Tiểu Tà nhìn bức tưá»ng rà o cao vòi vá»i nghÄ© thầm:
– “Bá»n chúng võ công còn yếu kém, chỉ có mấy tên có bản lÄ©nh đã bị phong bế võ công rồi, nên không còn tên nà o có thể sá» dụng khinh công vượt tưá»ng rà o để và o ẩn trốn bên trong đượcâ€.
Chà ng có vẻ đắc ý gáºt gù Ä‘i vá» phÃa cổng để ra ngoà i sau khi khóa cổng lá»›n kiên cố nà y lại.
Rảo bước dá»c bá» tưá»ng phÃa bên ngoà i má»™t lúc, đột nhiên, chà ng dừng lại nghe ngóng và lắc mình lao vụt và o bóng đêm ẩn mình sau má»™t tảng đá.
Má»™t lúc sau, có má»™t bóng ngưá»i xuất hiện dưới chân tưá»ng, đảo mắt quan sát chung quanh tháºt nhanh rồi liá»n quảng má»™t sợi dây dà i, đầu có móc sắt, móc và o đầu tưá»ng.
Bóng ngưá»i nà y lại nhìn quanh, rồi bám và o sợi dây để leo lên đầu tưá»ng.
Khi bóng ngưá»i nà y lên gần đến đầu tưá»ng, má»™t ngá»n phi Ä‘ao lấp lánh vút Ä‘i chém và o sợi dây nghe “Phá»±t†má»™t tiếng.
Sợi dây đứt ngay và bóng ngưá»i kia liá»n té từ trên cao rÆ¡i xuống đất vang lên tiếng “Phịch†cùng tiếng rên do Ä‘au đớn nhưng cÅ©ng cố lồm cồm đứng dáºy.
Tiểu Tà đứng sừng sững mỉm cưá»i:
– Ngư Vỹ! Ngươi cÅ©ng thông minh lắm, leo tưá»ng trốn và o bên trong sẽ rất an toà n phải không?
Ngư Vỹ gượng cưá»i, cá» chỉ ngượng nghịu, rồi láºt Ä‘áºt lấy dao cạo trong ngưá»i ra, tá»± cạo má»™t hà ng lông mà y bên phải.
Hắn quăng cái dao cạo, cố cưá»i:
– Tướng quân quả tháºt bản lÄ©nh, ngà i đã phá được ý đồ cá»§a tiểu nhân rồi, chắc đêm nà y má»i ngưá»i không ai có thể trốn thoát được.
Hắn do dự một chút rồi nói tiếp:
– Lông mà y cá»§a tiểu nhân đã bị cạo rồi, như váºy tiểu nhân được phép vá» chưa thưa Tướng quân?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Hãy Ä‘i Ä‘i!
Chà ng nói dứt thì thân hình đã vút Ä‘i tháºt nhanh là m cho Ngư Vỹ nhìn theo chắc lưỡi thán phục rồi lầm lÅ©i Ä‘i vá».
Trong khi đó, Tiểu Tà tiếp tục tìm những tên khác.
Chà ng thầm nghĩ:
– “Äảo hoang nà y quá nhá», lại không có cây cối gì cả mà chung quanh Ä‘á»u là biển, bá»n chúng có thể núp chá»— nà o đây? Không lẽ chúng nhảy cả xuống biển sao?â€.
Chà ng vừa đi vừa lẩm bẩm:
– Nếu không ở dưới biển thì chúng sẽ chui và o đất cát.
NghÄ© váºy, Tiểu Tà đảo mắt khắp nÆ¡i rồi Ä‘i nhanh đến khu đá chồng chất ở phÃa trước.
Äến nÆ¡i, Tiểu Tà quan sát tháºt kỹ vá»›i vẻ đăm chiêu suy nghÄ©, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui quanh khu đá.
Äá»™t nhiên, chà ng nhìn chăm chú vá» má»™t góc cá»§a đống đá, như đã phát hiện má»™t sá»± việc gì. Bởi vì, trước mắt chà ng những tảng đá chồng chất kia lại có mấy tảng đá mà u sắc lợt Ä‘i không cùng mà u vá»›i những tảng đá khác mà hình như được láºt ngá»a ra, không hợp lý vá»›i tá»± nhiên cùng vá»›i những tảng đá chung quanh, như váºy phải có bà n tay ngưá»i xoay đổi má»›i đây thôi.
Tiểu Tà mỉm cưá»i bước đến đống đá cất tiếng nói lá»›n:
– Ngưá»i huynh đệ! Hãy chui ra được rồi đó!
Äống đá vẫn trÆ¡ trÆ¡ không có tiếng trả lá»i.
Tiểu Tà tự tin tiếp tục nói:
– Ngưá»i huynh đệ, ẩn núp như thế nà y xem ra rất tinh vi đấy, song đối vá»›i thiếu gia thì chưa đáng kể đâu. Ra đây Ä‘i.
Vẫn không có tiếng trả lá»i.
Tiểu Tà cất tiếng cưá»i khanh khách, bước lên tảng đá “Tè†ngay và o những khe đá rất thÃch thú, tá»± nhiên.
Rồi chà ng lại tiếp:
– Ngưá»i huynh đệ tháºt là quá quắt, đã “uống rượu cá»§a ta†rồi, mà chưa chịu chui ra sao?
Nói dứt chà ng lại báºt tiếng cưá»i đắc ý nhưng đống đá vẫn trÆ¡ trÆ¡ không má»™t lá»i đáp lại.
Tiểu Tà hét lớn:
– Tháºt ngươi không chui ra phải không? ÄÆ°á»£c lắm, ta chất bổi khô đốt cho ngươi xem!
Vừa lúc ấy có tiếng từ trong đống đá phát ra:
– Tướng quân ơi! ChỠmột chút, tiểu nhân ra ngay.
Lá»i vừa dứt, đống đá chuyển động đẩy báºt mấy tảng đá và ba ngưá»i chui ra vá»›i dáng Ä‘iệu thất vá»ng buồn bã.
Má»™t ngưá»i há»i:
– Tướng quân là m sao biết chúng tôi núp ở đây?
Tiểu Tà thản nhiên:
– Các ngươi không cẩn tháºn. Những tảng đá nÆ¡i đây nắng cháy vá»›i gió biển nên mặt trên và mặt dưới có mà u khác nhau, các ngươi không chú ý Ä‘iá»u nà y phải không?
Chà ng báºt tiếng cưá»i ha hả:
– Thôi! Cạo lông mà y đi!
Cả ba tên mặt buồn xo lấy dao tá»± cạo lông mà y cá»§a mình rồi lá»§i thá»§i Ä‘i vá».
Tiểu Tà hướng mắt vá» phÃa Tây rồi bước nhanh vá» phÃa ấy. Không lâu chà ng đã đến mé biển. Chà ng chăm chú nhìn trên mặt cát để xem có dấu chân nà o má»›i không, nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì nên chà ng thất vá»ng thả bước đến má»m đá nÆ¡i mé biển ngồi nghỉ ngÆ¡i mắt nhìn mông lung.
Lúc nà y, đã có ánh trăng tá». Bãi biển vỠđêm dưới ánh trăng cà ng đẹp mÆ¡ mà ng. Từng đợt sóng xô và o bãi cát trắng theo từng cÆ¡n gió lá»™ng thổi từ ngoà i đại dương và o là m cho cát trắng tung bay cuốn chạy từng luồng.
Tiểu Tà đang đăm chiêu theo từng đợt cát quay cuồng theo cơn gió thổi mạnh.
Chợt, chà ng phát hiện có má»™t nÆ¡i cát bị gió thổi xoáy lên rất khác thưá»ng, lại còn bị lún xuống nữa.
Tiểu Tà vụt đứng dáºy, mỉm cưá»i đắc ý, nhè nhẹ bước đến chá»— cát lún rồi lên tiếng:
– Ra thôi ngưá»i huynh đệ!
Cũng giống như đống đá lúc nãy, cát vẫn im lìm.
Tiểu Tà không lên tiếng nà o mà liá»n moi chá»— cát ấy lên, phát hiện ba ngưá»i Ä‘ang nằm úp mặt như bị chôn sống trong cát biển.
Ba tên nà y ngồi dáºy nhìn chà ng kinh dị. Tiểu Tà há»i:
– Các ngươi ngạc nhiên lắm sao?
Má»™t ngưá»i đáp:
– Thiệt tình, chúng tôi không hiểu tại sao Tướng quân lại khám phá được chúng tôi nằm yên dưới lớp cát nà y?
Tiểu Tà vui vẻ đáp:
– Dá»… thôi! Vì khi ta nhìn gió thổi cát tung bay thì thấy nÆ¡i nà y cát lại cuốn lên nhiá»u hÆ¡n, như thế cát ở nÆ¡i nà y khác vá»›i cát ở chá»— khác, đó là điểm để ta phát hiện.
Ngưá»i khác há»i:
– Ở đây toà n là cát biển, sao Tướng quân nói cát chỗ nà y khác chỗ kia là thế nà o?
Tiểu Tà đáp:
– Cát ở đây Ä‘á»u giống nhau cả, nhưng cát bị các ngươi xá»›i lên thì xốp hÆ¡n, gió cuốn dá»… bốc hÆ¡n, nên khác là ở chá»— đó. HÆ¡n nữa, gió cà ng thổi nhiá»u, thổi mạnh cát cà ng mất nhanh là m lõm xuống nên ta má»›i phát hiện là thế.
Ba ngưá»i nghe xong gáºt gù khâm phục.
Má»™t ngưá»i lẩm bẩm:
– Tướng quân quả tháºt tinh tưá»ng, khó có gì qua mắt được Tướng quân.
Ba ngưá»i cố gượng cưá»i, tá»± cạo má»™t bên lông mà y rồi lá»§i thá»§i quay vá».
Tiểu Tà vừa Ä‘i vừa nhắm đếm thì còn thiếu bảy ngưá»i nữa, không biết há» trốn ở nÆ¡i nà o?
Chà ng nhá»› lại lúc nãy ba tên chôn mình dưới cát Ä‘á»u có ngáºm má»™t ống sáºy dà i để thở nên chà ng lẩm bẩm:
– Ở dưới nước cÅ©ng có thể ngáºm ống sáºy để thở được!
NghÄ© thế, Tiểu Tà bước nhanh vá» phÃa nguồn nước ở phÃa trước cÅ©ng chẳng xa mấy.
Dưới ánh trăng, nước lăn tăn gợn sóng theo gió nhẹ. Có và i bụi sáºy lưa thưa rải rắc lắc lư theo gió.
Tiểu Tà chú ý nhìn tháºt kỹ rồi mỉm cưá»i bước đến nÆ¡i ấy, thấy có ba cây sáºy không có ngá»n, nhô cao hÆ¡n mặt nước cứ nhúc nhÃch nhè nhẹ.
Tiểu Tà nhanh tay bụm nước đổ nhanh và o ba ống sáºy ấy rồi cất tiếng cưá»i ha hả.
Láºp tức, từ dưới nước ba thân ngưá»i nhoi lên khá»i mặt nước sặc sụa liên hồi.
Tiểu Tà nói ngay:
– Cạo lông mà y đi nhé!
Nói xong chà ng xoay ngưá»i thong thả bước Ä‘i, miệng lẩm bẩm:
– Bây giá» còn bốn tên nữa, trong số đó có tên ma mãnh nhất là La Tiếu Hải, tên nà y rất rà nh địa thế nÆ¡i đây, bởi váºy tìm được hắn cÅ©ng chẳng phải dá»… dà ng gì.
Tiểu Tà vừa nghÄ© vừa Ä‘i. Không lâu chà ng đã đến sưá»n núi phÃa Bắc. Sưá»n núi nà y đứng thẳng, phÃa dưới sâu là sóng biển lăn tăn, như váºy chắc chẳng có ai ở nÆ¡i đó.
Tiểu Tà đi dá»c theo sưá»n núi và quan sát tháºt kỹ. Chợt Tiểu Tà phát hiện má»™t bên sưá»n núi có má»™t chá»— bị khuyết và o vá»›i dấu vết rất má»›i.
Không do dá»±, Tiểu Tà nhoà i ngưá»i ra cúi nhìn cho rõ thấy nÆ¡i chá»— khuyết ấy còn có mấy Ä‘oạn dây ngắn vứt bá».
Tiểu Tà lên tiếng:
– Các huynh đệ ở phÃa dưới hãy lên đây Ä‘i. Thiếu gia đã tìm thấy rồi, nêu không lên ta đợi ở đây đến sáng.
Dưới sưá»n núi không có tiếng trả lá»i.
Äợi má»™t lúc, Tiểu Tà lấy má»™t sợi dây trong ngưá»i ra rồi thòng xuống nói:
– Nếu các ngưá»i không lên ngay thì đừng hòng lên được nữa vì không ai thòng dây xuống đâu, lúc đó đừng kêu trá»i kêu đất.
Chà ng vừa dứt lá»i, quả nhiên có tiếng đáp lại:
– Chúng tôi thua rồi, chúng tôi sẽ leo lên ngay.
Liá»n đó, có ba tên lần lượt theo sợi dây leo lên.
Má»™t tên há»i:
– Chúng tôi núp kỹ như thế, là m thế nà o Tướng quân khám phá ra được?
Tiểu Tà đáp:
– Các ngưá»i hãy nhìn cho kỹ chá»— vết khoét ấy có phải là dấu vết má»›i không?
HÆ¡n nữa có mấy Ä‘oạn dây đứt vứt lại đủ tố cáo có ngưá»i xuống chá»— đó.
Tên kia lại tiếp:
– Nhưng tại sao Tướng quân biết chúng tôi cần có dây thòng xuống mới lên được?
Tiểu Tà đáp:
– Lẽ ra thiếu gia cÅ©ng sắp chán nản rồi, nhưng khi nhìn quanh, quan sát kỹ hÆ¡n chẳng thấy chá»— nà o để cá»™t dây tụt xuống, mà nếu xuống được thì không lên được, như thế phải có má»™t ngưá»i ở phÃa trên thòng dây cho các ngươi xuống, tất nhiên phải có ngưá»i thòng dây cho các ngưá»i trèo lên, có phải thế không?
Ba tên nà y nhìn chà ng với cặp mắt thán phục.
Tiểu Tà liá»n nói:
– Thôi đừng mất thá»i gian nữa! Hãy mau cạo ...
Tiểu Tà tiếp tục tìm tên cuối cùng.
Chà ng lẩm bẩm:
– Chỉ còn tên ÄÆ°á»ng chá»§ La Tiếu Hải!
Bước Ä‘i cháºm rãi, Tiểu Tà thầm nghÄ©:
– “Nếu như La Tiếu Hải không bị giết thì tháºt nguy hiểm. Nhưng nếu Thần Võ môn biết sá»± vụ nà y thì hắn cÅ©ng không thoát được cái chếtâ€.
Tiểu Tà nghĩ đến đó vụt lẩm bẩm:
– Nhất định hắn sẽ có thá»§ Ä‘oạn hoặc đã trốn và o má»™t nÆ¡i bà máºt chỉ mình hắn biết mà thôi.
Tiểu Tà lên chỗ đất cao nhất, nhìn bốn bỠmặt đảo, thầm nói:
– “NÆ¡i đây Ä‘i lại chỉ dùng thuyá»n. Bốn bế mặt đảo toà n là đá dá»±ng, thuyá»n lá»›n gì cÅ©ng không thể cáºp và o bỠđược. Tên ÄÆ°á»ng chá»§ ma mãnh nà y sẽ đến má»™t địa Ä‘iểm bà máºt nà o đó chăng? “ Chợt chà ng thốt lên:
– á»’! Có lẽ hắn trốn ở cá»a khẩu duy nhất cá»§a đảo nà y!
Láºp tức, Tiểu Tà băng ngưá»i chạy nhanh vá» nÆ¡i ấy.
Äến nÆ¡i, chà ng men theo con đưá»ng nhá» cá»§a dãy núi đá để tìm dấu vết vì theo chà ng vùng nà y khả nghi có nhiá»u bà máºt nhất.
Nhưng khi Ä‘i hết con đưá»ng nhá» thì trước mặt có má»™t hồ nước tuy không lá»›n lắm nhưng rất sâu và bên kia hồ có má»™t khu đồi khá sầm uất.
Tiểu Tà mò mẫm Ä‘i dá»c theo mé hồ, chợt nhìn thấy trong bụi ráºm có má»™t chiếc ghe thúng tròn cá»§a ai dấu ở đấy.
Không chần chá», chà ng liá»n sá» dụng nó để vượt qua hồ và tiến và o khu đồi trước mặt.
Tiểu Tà nhất quyết khám phá địa điểm nà y, nên rất chú ý địa thế.
Chợt chà ng nhìn thấy má»™t khe núi bên ngoà i có nhiá»u cây cá» dây leo che chắn nhưng bị nghiêng ngả xô dạt.
Tiểu Tà đắc ý:
– Chá»— nà y có ngưá»i và o, cái tên La Tiếu Hải dám qua mặt đại gia sao?
Vừa nói, Tiểu Tà vừa tiếng bước và o rất tháºn trá»ng.
Nhưng khe núi nà y chỉ và o mấy bước thì trước mặt là bức tưá»ng đá. Tiểu Tà cố đẩy song chẳng động Ä‘áºy. Nhưng Tiểu Tà vẫn kiên nhẫn mò mẫm tìm kiếm, đẩy từng tảng đá chồng chất quanh đó.
Äá»™t nhiên, má»™t tảng đá bị chà ng xô lệnh để lá»™ ra má»™t hang động nho nhá» và có con đưá»ng báºc thang Ä‘i sâu xuống quanh co chà ng cứ tiến bước cẩn tháºn. Khi hết báºc thang thì có má»™t khối đá nhô ra chắn lại ở bên phải và phÃa bên trái có con đưá»ng hầm tháºt nhá» hun hút Ä‘en ngòm.
Tiểu Tà đứng lại quan sát rồi bước đến trước khối đá bên phải váºn lá»±c đẩy mạnh.
“Ùmâ€, khối đá bắn văng khá»i vị trà để lá»™ phÃa trong là thạch động vá»›i nhiá»u ngăn vách.
Tiểu Tà liá»n bước và o thì tai nghe những âm thanh phát ra ở mé phải rất lạ lùng và đá»u đặn.
Chà ng liá»n phóng vút mình vá» phÃa đó thì âm thanh kia vang lên thánh thót như những hạt ngá»c chạm nhau và lồng lá»™ng trong khu thạch động kỳ bì nà y Ä‘ang bao trùm má»™t thứ ánh sáng lá» má» như khói tá»a.
Tiểu Tà lao tá»›i tháºt nhanh.
Giữa lúc đó, má»™t ánh chá»›p lóe lên tháºt bất ngá» bắn nhanh vá» phÃa lưng cá»§a Tiểu Tà . Chà ng hét lá»›n:
– Oái!
Ãnh chá»›p vụt tắt cùng lúc thân hình Tiểu Tà ngã chúi vá» phÃa trước nằm bất động.
Chợt có tiếng cưá»i lồng lá»™ng vang lên:
– Dương Tiểu Tà ! Thá» xem ngươi quá»· kế đến đâu? Hừ! Ngươi có thể tìm ra thạch động bà máºt nà y nhưng ngươi không thể thoát khá»i bà n tay cá»§a ta.
Ngừng một thoáng tiếng nói lại vang tiếp:
– Äáng lẽ chúng ta cùng nhau chÆ¡i đùa tháºt vui, ai ngá» ngươi cố tình phá vỡ bà máºt cá»§a ta, nên ta đà nh phải tiêu diệt ngươi.
Vừa lúc đó, má»™t ngá»n Ä‘uốc được đốt sáng lên từ chá»— tiếng nói vừa rồi và má»™t ngưá»i đà n ông cầm Ä‘uốc bước ra từ sau má»™t tảng đá. Ngưá»i nà y chÃnh là La Tiếu Hải, thong thả bước đến chá»— Tiểu Tà .
Tay giÆ¡ cao ngá»n Ä‘uốc, La Tiếu Hải đứng nhìn Tiểu Tà , vẻ mặt đắc ý:
– Dương Tiểu Tà ! Xin lỗi ngươi! Cây cung của ta độc hại lắm đó, mũi tên tẩm độc của ta là m ngươi hết phương kháng cự, chết không kịp trối ... ha ... ha ... ha ...
La Tiếu Hải cưá»i chưa dứt thì đột nhiên thân hình Tiểu Tà báºt dáºy tháºt nhanh đứng sừng sững trước mặt hắn. La Tiếu Hải kinh hãi, tưởng xác ma Tiểu Tà dáºy nhát hắn nên hắn sợ hết hồn buông rÆ¡i cây Ä‘uốc và tháo chạy, miệng la lá»›n:
– Ma quỷ hiện hồn! Ma quỷ hiện hồn!
Tiểu Tà vung tay, hai ngá»n phi Ä‘ao lấp lánh bay vút Ä‘i.
– Pháºp! Pháºp!
Hai chân La Tiếu Hải đã bị hai ngá»n phi Ä‘ao cá»§a Tiểu Tà ghim và o, thân hình hắn láºp tức ngã nhà o.
Tiểu Tà bước đến nói:
– La Tiếu Hải! Thiếu gia có thể mò đến đây thì thiếu gia có thể an toà n rá»i đây. MÅ©i tên tẩm độc cá»§a ngươi mà hại được thiếu gia sao?
Vừa nói chà ng vừa đưa tay nhổ mÅ©i tên trên bả vai phÃa sau giá»ng hằn há»c:
– Mẹ kiếp! Ngươi muốn ta chết hay ngươi phải chết?
La Tiếu Hải sợ hết hồn, nghĩ thầm:
– “MÅ©i tên tẩm độc cá»§a ta mà không là m tổn thương được Tiểu Tà thì má»i hy vá»ng cá»§a ta chắc sẽ tan biến cả.â€.
La Tiếu Hải gượng cưá»i khổ sở:
– Äại Tướng quân Æ¡i! Tiểu nhân không nghÄ© rằng ngà i đã và o được nÆ¡i nà y, mà tiểu nhân ngỡ là má»™t tên thuá»™c hạ nà o lẻn và o đây thôi, nên má»›i lầm lẫn.
Mong Äại Tướng quân tha thứ cho tiểu nhân má»™t phen.
Tiểu Tà cưá»i gằn:
– Không sai, ta là thuộc hạ quèn, ta chạy không thoát tay của ngươi đâu phải không?
La Tiếu Hải năn nỉ:
– Dương đại tướng quân ơi! Tiểu nhân thua cuộc rồi, xin cạo lông mà y ngay thôi.
Tiểu Tà nghiêm giá»ng:
– Tâm địa ngươi ác độc, dùng tên độc lén ám hại ta, lại chui và o nÆ¡i thạch động bà máºt nà y vá»›i ý đồ Ä‘en tối. Ngưá»i ta nói “ở ác sống lâu†nhưng ta không tin nên ngươi đến đây là hết sống đó.
La Tiếu Hải sợ hãi:
– Dương đại tướng quân! Xin ngà i tha cho tiểu nhân. Tiểu nhân hứa sẽ là m ngưá»i tốt từ đây, không hại ngưá»i nữa, xin đại tướng quân cho tiểu nhân má»™t cÆ¡ há»™i ...
Rồi hắn khóc òa lên.
Tiểu Tà nói:
– Khóc lóc kể lể là m quái gì nữa? Ta há»i ngươi thạch động nà y dùng để là m gì?
La Tiếu Hải đáp ngay:
– Äể dà nh nhốt kẻ trá»ng tá»™i.
Tiểu Tà ngạc nhiên:
– Nhốt kẻ trá»ng tá»™i sao? Ở đây nhốt ngưá»i như váºy à ?
La Tiếu Hải chỉ nghÄ© đến mạng sống nên liá»n đáp:
– Äúng váºy! Ở đây chỉ dà nh cho tá»™i phạm quan trá»ng và tiểu nhân đây chỉ theo lệnh lo thức ăn đồ uống cho phạm nhân, ngoà i ra không biết gì hÆ¡n.
Thấy không cần phải há»i gì nữa nên Tiểu Tà cầm mÅ©i tên độc cá»§a La Tiếu Hải đã bắn và o vai chà ng đưa lên và nói:
– Ta trả cho ngươi đây!
Cùng vá»›i lá»i nói, mÅ©i tên trong tay chà ng bắn và o đại huyệt cá»§a La Tiếu Hải.
Hắn há miệng ú á»›, đôi mắt mở to kinh hãi, ngã váºt xuống đất giãy lên mấy cái rồi im bặt.
Tiểu Tà vất mÅ©i tên rồi nhặt ngá»n Ä‘uốc lên và nói:
– Bây giỠngươi hãy nằm đó nghỉ ngơi đi.
Chà ng lắc đầu rồi đi tiếp và o trong thạch động.
Bên trong vừa tối vừa u ám. Xây cất không Ãt phòng giam, nhưng giam ngưá»i thì không bao nhiêu, chỉ có mưá»i phòng là có giam ngưá»i mà thôi.
Tiểu Tà thấy một phòng giam có nhốt chung đà n ông và đà n bà nên chợt nghĩ:
– Có lẽ hỠlà vợ chồng ...
Mắt Tiểu Tà như sáng lên bước đến trước phòng giam nà y nhìn và o hai ngưá»i đà n ông và đà n bà ấy tháºt kỹ và nhoẻn miệng cưá»i vá»›i há».
Bá»—ng, chà ng vụt bước nhanh ra ngoà i, đến chá»— La Tiếu Hải còn trong cÆ¡n ngá»§ mê, lục trong ngưá»i hắn tìm được xâu chìa khóa rồi vá»™i vã trở và o mở cá»a phòng giam đôi vợ chồng ấy.
Chà ng mỉm cưá»i:
– Hai vị tiá»n bối hãy bước ra Ä‘i.
Hai ngưá»i nà y quả đúng là đôi vợ chồng, quần áo rách rưới, tóc tai rối bù, mặt mÅ©i hốc hác, da dẻ xanh mét, có lẽ đã bị nhốt lâu rồi.
Ngưá»i đà n ông nói:
– Thiếu hiệp thả chúng tôi tháºt à ?
Tiểu Tà đáp:
– Không sai, tại hạ thả các vị ra, lão tiá»n bối đây là “Thư Hùng Kim Kiếm Tân Phụng Äức†phải không?
Ngưá»i đà n ông thở dà i:
– Lão phu bị nhốt ở đây đã nhiá»u năm rồi, đã trở thà nh tù nhân, không đáng được gá»i là “Thư Hùng Kim Kiếm Nữa†đâu. Ôi! Chỉ khổ cho tiểu nữ Phụng Cô mà thôi.
Nghe lão nói váºy, tâm trạng Tiểu Tà nhẹ nhõm vá»™i kêu:
– Tần lão bá, lão bá đừng buồn nữa. Tại hạ đến cứu hai vị đây.
Tần Phụng Äức nhìn chà ng há»i:
– Thiếu hiệp là ...
Tiểu Tà liá»n tiếp lá»i:
– Tại hạ là bằng hữu thân thÃch vá»›i Phụng cô nương, lão bá cứ gá»i tại hạ là Dương Tiểu Tà , còn bây giá» chúng ta phải rá»i đây thôi.
Nói xong, chà ng đưa tay định kéo Tần Phụng Äức ra ngoà i thì ngưá»i đà n bà liá»n nói:
– Chân của phu quân tôi không đi được nữa.
Tiểu Tà vá»™i nhìn xuống đôi chân cá»§a Tần Phụng Äức thì quả tháºt đôi chân thẳng đứng, khá»›p đầu gối không thể cong xuống bình thưá»ng được.
Chà ng thầm nghĩ:
– “Chắc lão bá bị phong bế võ công rất lâu rồi mà không có phương cách khai giải nên má»›i ra nông ná»—i nà yâ€.
NghÄ© váºy, Tiểu Tà liá»n nói:
– Tần lão bá đừng quá lo lắng, đôi chân không đến ná»—i nghiêm trá»ng lắm đâu, tại hạ có thể chữa được mà .
Chà ng quay qua nói vá»›i ngưá»i đà n bà :
– Tần phu nhân cứ đỡ Tần lão bá ra ngoà i nà y đợi tại hạ má»™t lúc, tại hạ Ä‘i thả những ngưá»i bị giam trong các phòng kia.
Tần phu nhân cảm động đến rÆ¡i lệ, cảm Æ¡n Tiểu Tà rồi bà dìu Tần Phụng Äức ra bên ngoà i.
Tiểu Tà thả hết những ngưá»i còn lại đưa má»i ngưá»i ra khá»i thạch động rồi tìm chá»— cho há» nghỉ ngÆ¡i và cung cấp thức ăn cho há» nữa.
Tiểu Tà vừa giúp những ngưá»i nà y xong thì lững thững quay vá» vá»›i ý nghÄ© ngổn ngang:
– “Tuy rằng ta đã cứu được hai vị phu thê “Thư hùng kim kiếm†hoà n tất lá»i hứa vá»›i Phụng cô nương, nhưng bây giá» Phụng cô nương lÃ ÄÆ°á»ng chá»§ cá»§a những tên Hắc y sát thá»§ mà thân phụ mẫu đã bị Hắc y sứ giả bắt Ä‘i, tại sao lại bị nhốt trong Thần Võ môn nà yâ€.
Lần trước tại Khai Phong ta đã là m cho Thần Võ môn và bá»n Hắc y sát thá»§ ác đấu vá»›i nhau, đôi bên thiệt hại mấy trăm mạng ngưá»i. Nhưng sau đó lại xuất hiện má»™t số Hắc y sát thá»§ giao đấu vá»›i bá»n Hắc y sát thá»§, như thế là thế nà o? Bá»n Hắc y sát thá»§ sao lại tà n sát lẫn nhau? Hay là Phụng cô nương là má»™t phe Hắc y sát thá»§ khác nữa.
Tiểu Tà cứ suy nghÄ© mãi cho đến lúc vá» tá»›i cổng má»›i thở dà i tháºt mạnh rồi Ä‘i và o
|

06-08-2008, 01:08 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Hồi 28
ÄẢO THẦN TIÊN
Äến sáng hôm sau, Tiểu Tà cho gá»i má»i ngưá»i và thưởng cho những ngưá»i đã dá»± cuá»™c chÆ¡i “Cạo lông mà y†trong đêm qua, mặc dù Ä‘á»u bị chà ng tìm ra tất cả.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u được thưởng má»™t tấm ngân phiếu má»™t trăm lượng và đám đông Ä‘á»u đồng thanh hoan nghênh chà ng. Sau đó há» giải tán, riêng tên Ngư Vỹ còn đứng gần đó nên Tiểu Tà bước đến há»i:
– Ngư Vỹ, kỳ tá»›i có lẽ ngươi sẽ đón thuyá»n phải không?
Ngư Vỹ nhìn chà ng trả lá»i:
– Kỳ nà o cÅ©ng váºy! Nhiệm vụ thì là m thôi.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Mấy ngà y nữa mới đến kỳ hạn?
Ngư Vỹ đáp:
– Cứ má»™t tháng thuyá»n má»›i chở đồ dùng cho đảo má»™t lần và còn chừng sáu hay bảy ngà y nữa là đến hạn kỳ rồi.
Tiểu Tà lại há»i:
– Chỉ có tiếp tế lương thực không hay sao?
Ngư Vỹ đáp:
– Ngoà i việc tiếp tế ra, nếu có phạm nhân hoặc thượng cấp cho ngưá»i đến quan sát thì cÅ©ng Ä‘i luôn.
– Má»™t chiếc thuyá»n ấy thì chở được bao nhiêu ngưá»i?
– Nếu không váºn chuyển lương thá»±c thì có thể chở hÆ¡n trăm ngưá»i.
– Ngươi có trở lại lục địa không?
Ngư Vỹ ngáºp ngừng:
– Tôi đã bị trúng độc của Tướng quân rồi, nếu vỠlục địa mà Thần Võ môn phát giác được thì phải chết.
– Váºy ngươi không trở vá» lục địa à ?
– Äúng váºy!
– Nếu ngươi thay đổi tốt, má»i ngưá»i sẽ tha thứ cho ngươi và đợi khi lên tà u, ta sẽ giải độc cho ngươi. Bây giá» ngươi có thể Ä‘i, nếu có việc ta sẽ gá»i sau.
Ngư Vỹ cúi chà o rồi quay gót Ä‘i nhanh. Tiểu Tà vá»™i vã đến chá»— nghỉ cá»§a Tần Phụng Äức để há»i thăm sức khá»e.
Tần Phụng Äức tươi cưá»i:
– Dương công tá»! Lão phu đỡ nhiá»u rồi, chỉ tại đôi chân không thể cục cá»±a nên không thể bái lạy Dương thiếu hiệp được ...
Tiểu Tà cháºn lá»i:
– Tần lão bá chá»› khách sáo là m chi, được gặp nhau là mừng rồi. Äể tại hạ xem đôi chân cho lão bá nhé!
Tần Phụng Äức cưá»i nói vá»›i giá»ng xót xa:
– Dương thiếu hiệp khá»i báºn tâm, đôi chân cá»§a lão phu đã bị ngưá»i ta há»§y diệt, lâu nay máu chẳng lưu thông nên nó teo cứng lại rồi.
Tiểu Tà trấn an:
– Tần lão bá cứ yên tâm. Tại hạ thấy không đến nỗi đâu vì tại hạ có thể chữa cho lão bá được mà .
Lúc nà y Tần phu nhân lên tiếng:
– Dương thiếu hiệp! Hai vợ chồng chúng tôi đã mất công lực nên không còn cách nà o tự đả thông huyệt đạo được.
Tiểu Tà an ủi:
– Tần phu nhân đừng quá bi quan. Nhất định tại hạ sẽ chữa được đôi chân của Tần lão bá.
Nói xong chà ng liá»n bắt tay và o việc chữa cho Tần Phụng Äức. Tiểu Tà xem kỹ đôi chân cá»§a Tần Phụng Äức rồi sá» lên ngá»±c lão để xem xét và sau đó sá» dụng kim châm từ từ đả thông kinh mạch.
Lúc đầu Tần Phụng Äức cÅ©ng không mấy hy vá»ng chẳng qua cứ thá» xem, nhưng chẳng bao lâu lão thấy có hiệu quả. Tần Phụng Äức mừng rỡ:
– Dương thiếu hiệp, hình như có chuyển động rồi, luồng khà đang luân chuyển nơi huyệt Khà Hải của lão phu đấy.
Tiểu Tà khẽ gáºt đầu:
– Tần lão bá hãy táºp trung cố gắng váºn khÃ, trong khi tại hạ dùng kim tác động luân chuyển khà huyết!
Tần Phụng Äức gáºt đầu rồi cứ theo sá»± chỉ dẫn cá»§a Tiểu Tà điá»u tức, luân huyết dẫn khà từ từ cho đến khi cảm thấy khà sắc hồi phục, cả hai má»›i ngừng tay.
Tần Phụng Äức vui vẻ:
– Äa tạ Dương thiếu hiệp, lão phu đã cảm thấy sức lá»±c đã phục hồi rất tốt rồi đó, chỉ có tinh thần còn kém sút thôi.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Không sao cả, chỉ cần tịnh dưỡng sẽ phục hồi nhanh.
Sau đó Tiểu Tà tiếp tục dùng thá»§ thuáºt kim châm để phục hồi công lá»±c cho cả Tần phu nhân là m cho há» mừng rỡ và thán phục chà ng vô cùng. Tiểu Tà lại nói:
– Hai vị tiá»n bối cứ tiếp tục Ä‘iá»u dưỡng, để khi thuyá»n đến có thể vỠđất liá»n và tìm lại Phụng cô nương.
Tần Phụng Äức động Ä‘áºy đôi chân thấy nó cong lại rất lạ nên gá»i to:
– Dương thiếu hiệp!
Tiểu Tà nhìn qua mỉm cưá»i:
– Không sao cả đâu. Lúc nãy tại hạ quan sát đôi chân cá»§a lão bá phát hiện hai huyệt “Khúc Tuyá»n†và “Dương Quan†bị bế đã lâu, là m cho chân cá»§a lão bá mất Ä‘i cảm giác, bây giỠđược đả thông có thể co duá»—i được rồi.
Hai vợ chồng Tần Phụng Äức chỉ còn biết cảm Æ¡n Tiểu Tà rối rÃt nên chà ng liá»n nói:
– Kể ra chúng ta như là ngưá»i nhà cả, hai vị đừng khách sáo còn gặp lại mà , đến lúc đó chúng ta sẽ say má»™t bữa.
Tần Phụng Äức cưá»i ha hả:
– Nhất định là chúng tôi sẽ má»i thiếu hiệp má»™t bữa say khướt.
Cả hai cùng cất tiếng cưá»i thân máºt. Tiểu Tà nói:
– Nói đến rượu, tại hạ nhá»› đến quán rượu và hà trưá»ng cá»§a Phụng cô nương ở Lang Châu. Hai vị hãy đến đó gặp Phụng cô nương và cho tại hạ gá»i lá»i thăm há»i, nhưng hai vị phải tháºn trá»ng vì hiện nay Phụng cô nương thuá»™c vá» phe nhóm Hắc y rồi, nên hai vị đừng để cho kẻ khác phát hiện mà phải cải trang đến gặp cô ấy là tốt hÆ¡n.
Tần phu nhân biết được tin tức con gái nên mừng vui không kể xiết, bà ta nói:
– Phụng nhi ở tại Lang Châu, tháºt may quá. Ta có thể gặp con ta được rồi.
Bà ta quay sang Tần Phụng Äức nói tiếp:
– Phu quân! Äây quả là phước đức ba Ä‘á»i, tôi mừng vui vô cùng.
Tần phu nhân vui mừng buồn tá»§i, dòng lệ tuôn trà o. Tần Phụng Äức an á»§i:
– Phu nhân chớ buồn tủi nữa. Chuyện chẳng là nh đã qua rồi, nhất định chúng ta sẽ tìm lại Phụng nhi.
Tiểu Tà biết hỠcó những chuyện riêng tư muốn tâm sự nên vội nói:
– Nhị vị cứ nghỉ ngơi để tại hạ đến chỗ khác xem sao.
Dứt lá» chà ng quay ngưá»i bước Ä‘i. Tiểu Tà đến thăm những ngưá»i đã bị giam và giúp hỠđả thông khà huyết phục hồi chân lá»±c rồi má»›i quay vá» phòng riêng.
Dáng Ä‘iệu mệt má»i chà ng buông mình xuống giưá»ng nằm nghỉ, nhưng đầu óc miên man suy nghÄ© vá» việc đưa ngưá»i xuống thuyá»n vỠđất liá»n sắp tá»›i đây sẽ như thế nà o cho ổn.
NÆ¡i há»™i trưá»ng, má»i ngưá»i đã tá» tá»±u nhưng trên nét mặt há» rất buồn. Không má»™t ai cưá»i nói gì cả, hình như má»i ngưá»i Ä‘ang suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»u gì. HỠđăm chiêu nhìn chiếc kiệu từ từ khiêng đến rồi dừng lại.
Tiểu Tà từ trong kiệu bước ra nhìn má»i ngưá»i rồi nói:
– Thiếu gia thông báo cho má»i ngưá»i biết có lẽ ngà y mai thuyá»n sẽ đến.
Trong các ngưá»i đây có ngưá»i ở lại, có ngưá»i Ä‘i tạo nên cuá»™c chia ly đáng buồn vì chúng ta xem nhau như ngưá»i nhà cả rồi.
Äám đông lúc nà y má»›i nhốn nháo thì chà ng tiếp:
– Thôi, tất cả hát theo ta bà i “Vươn cỠlên†để giã từ!
Nói xong chà ng liá»n cất tiếng hát và má»i ngưá»i hát theo rất cảm động, nên có ngưá»i không ngăn được dòng lệ.
Tiếng ca từ từ rá»i rạc rồi im lắng. Hoà ng hôn buông xuống.
Những bó Ä‘uốc từ từ cháy lên nổ tà tách tạo hoa lá»a nhợt nhạt, dưá»ng như Ä‘ang vẫy tay tạm biệt.
Những dòng nước mắt tháºt sá»± xúc động lăn dà i trên má. Mặc dù trước đây há» chống đối nhau thù nhau, nhưng thù đã biến thà nh bạn theo những cuá»™c vui cá»§a Tiểu Tà tạo ra, để giỠđây há» luyến tiếc trong giá» phút sắp chia tay.
Những bình rượu được bà y ra và không ai chối từ, há» uống để lắng bá»›t ná»—i buồn và sá»± xúc động. Còn Tiểu Tà ? Chà ng là ngưá»i luôn tìm những cuá»™c vui cho ngưá»i khác nhưng trong lòng chà ng không hiểu đã Ä‘em đến niá»m vui cho má»i ngưá»i, và chÃnh vì váºy nên ai cÅ©ng nhá»› đến chà ng cả.
Má»i ngưá»i Ä‘ang hả hê uống rượu thì Tiểu Tà lại Ä‘i đến phòng cá»§a Tần Phụng Äức để nói việc ngà y mai thuyá»n đến. Tần Phụng Äức đã nhìn thấy má»i diá»…n biến nÆ¡i há»™i trưá»ng nên lên tiếng há»i:
– Dương thiếu hiệp, có phải ở đây thiếu hiệp là quản ngục không? Tại sao há» lại gá»i thiếu hiệp là Äại tướng quân?
Tiểu Tà nhún vai báºt cưá»i:
– Chuyện là thế nà y, tại hạ chiếm lÄ©nh đảo nà y và tá»± phong là Äại tướng quân nên bá»n há» cÅ©ng giả vá» là m thuá»™c hạ cá»§a tại hạ thôi.
Tần Phụng Äức nghe váºy cưá»i ngặt nghẽo. Lão cưá»i Tiểu Tà tháºt quá quắt và cÅ©ng tin rằng Tiểu Tà đủ bản lÄ©nh để chiếm đảo nà y, nhưng thấy có nhiá»u ngưá»i khóc nên lại há»i:
– Hình như có nhiá»u ngưá»i đã khóc phải không?
Tiểu Tà lắc đầu đáp:
– Chuyện nà y tại hạ không hiểu nổi nữa. Có lẽ hỠkhóc vì ngà y mai phải chia tay.
Tần Phụng Äức lại há»i:
– Ngà y mai thiếu hiệp cùng chúng tôi lên thuyá»n không?
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc rồi đáp:
– Có lẽ tại hạ chỉ đi một đoạn rồi chia tay.
Tần Phụng Äức nghÄ© rằng chà ng lên thuyá»n chỉ má»™t Ä‘oạn rồi chia tay sao được vì bốn phÃa Ä‘á»u là biển, nhưng lão lại nghÄ© chắc Tiểu Tà có quá»· kế gì đây và chắc có cách rá»i khá»i thuyá»n ngay giữa biển.
NghÄ© váºy nên lão nói:
– Nếu váºy thì chúng ta sẽ gặp nhau ở Trung Nguyên! Dương thiếu hiệp có rảnh rá»—i nhá»› đến vá»›i chúng tôi đấy, lão nhất định sẽ tìm hảo tá»u để đãi Dương thiếu hiệp.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Có hảo tá»u là tuyệt. Tại hạ sẽ tìm đến thăm nhị vị và Phụng cô nương.
Chà ng trao đổi mấy câu nữa rồi cáo biệt để Ä‘i tìm tên Äá»™c nhãn Ä‘iêu La Tiếu Hải, mà khi mất võ công cứ ở mãi trong phòng riêng. Chà ng bước và o phòng hắn và há»i:
– Ngà y mai thuyá»n đến mà sao không thấy ngươi liên lạc gì cả?
La Tiếu Hải đáp:
– Tôi và Ngư Vỹ đã cho ngưá»i chuẩn bị hà ng hóa rồi và sẽ nói cho há» biết nhu cầu để chuyến sau sẽ cung cấp như quy định từ trước.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Như thế cÅ©ng được. NÆ¡i đây có chÃn mươi ngưá»i sẽ vỠđất liá»n và như váºy ngươi phải báo cho thuyá»n biết là đưa ngưá»i vỠđể thay đổi trong việc phòng thá»§!
Và ngươi sẽ theo cùng há».
Ngư Vỹ lắc đầu:
– Tôi không muốn vỠđâu.
Tiểu Tà nói nhanh:
– Ngươi chỉ đưa ngưá»i vá» và có thể trở lại đây.
Dứt lá»i Tiểu Tà liến quay ngưá»i Ä‘i ngay.
Sáng sá»›m hôm sau, Tiểu Tà táºp trung số ngưá»i sắp lên thuyá»n, tháo còng cho há» và báo cho há» biết là há» không còn bị trúng độc nên đám đông rất cảm kÃch.
Vừa chuẩn bị xong thuyá»n đã và o bến khẩu. Tiểu tà và Ngư Vỹ nhanh nhẹn thu xếp má»i thá»§ tục và trao đổi vá»›i ngưá»i trên thuyá»n nên chÃn mươi ngưá»i liá»n được lên thuyá»n, không có gì trở ngại.
Tiểu Tà cÅ©ng lên thuyá»n và giao phó cho các cao thá»§ võ lâm mà chà ng đã giải thoát nÆ¡i thạch lao, đặc biệt chú ý đến Ngư Vỹ.
Tiểu Tà bước đến gặp Tần Phụng Äức:
– Tần lão bá, chúng ta sắp từ biệt hoang đảo rồi!
Tần Phụng Äức đưa mắt nhìn bốn phÃa rồi nói:
– Thuyá»n sắp rá»i đảo rồi sao?
Tiểu Tà đáp:
– Äúng váºy! Má»i diá»…n tiến đưa má»i ngưá»i vỠđất liá»n tại hạ đã bố trà rồi, tuy nhiên lão bá cùng các huynh đệ khác phải hợp lá»±c xá» trà nếu có gì bất trắc.
Tần Phụng Äức nói:
– Ná»™i bá»™ không gì phải lo. Chúng tôi chắc sẽ kham nổi, chỉ sợ gặp thuyá»n khác thì khó khăn thôi.
Tiểu Tà mỉm cưá»i:
– Việc ấy tại hạ đã sắp đặt ngưá»i lo rồi, lão bá yên tâm. Bây giá» tại hạ xin chia tay.
Nói xong Tiểu Tà quay ngưá»i Ä‘i đến chá»— má»i ngưá»i Ä‘ang ngồi và vui vẻ nói:
– Bây giá» tôi xin tạm biệt! Có thá»i gian chúng ta sẽ chÆ¡i trò trốn tìm nữa.
Má»i ngưá»i vẫy tay chà o nhưng chợt nhìn quanh thấy thuyá»n đã ra biển khá xa rồi, mà Äại tướng quân tạm biệt là thế nà o?
Thắc mắc cá»§a hỠđược giải đáp ngay khi Tiểu Tà phóng ngưá»i xuống biển.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cùng “Ồ†lên rất ngạc nhiên và trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u cầu mong cho Tiểu Tà được má»i sá»± bình yên, để khi vỠđất liá»n sẽ được gặp lại nhau.
Trong khi đó Tiểu Tà bÆ¡i trong lòng nước vá»›i tốc độ rất nhanh chẳng khác gì loà i cá. Äó cÅ©ng là má»™t biệt tà i cá»§a Tiểu Tà , nên chà ng đã quyết định kế hoạch Ä‘i tìm “Äảo Thần Tiên†từ ngoà i biển và o là váºy.
Theo phương hướng đã định sẵn, Tiểu Tà bÆ¡i đến chiá»u má»›i phát hiện má»™t hòn đảo nhá», đó chÃnh là “Äảo Thần Tiên†mà Tiểu Tà muốn tìm đến. Tiểu Tà bÆ¡i sát và o bá» nhưng nÆ¡i đây có rất nhiá»u chòi canh nên Tiểu Tà phải rá»i khá»i chá»— ấy để tiến vá» mé khác, nhưng nÆ¡i nà o cÅ©ng Ä‘á»u có ngưá»i gác rất nghiêm ngặt không thể lẻn và o được.
Tiểu Tà lẩm bẩm:
– Mẹ kiếp! Bá»n nà y là m gì mà canh gác kỹ thế? Chẳng lẽ nÆ¡i đây cÅ©ng là địa Ä‘iểm giam ngưá»i?
NghÄ© thế, Tiểu Tà lại bÆ¡i qua hướng Bắc, địa Ä‘iểm cuối cùng cá»§a hòn đảo mà Tiểu Tà nghÄ© rằng nếu không và o được thì phải quay vá» Trung Nguyên. Tuy nhiên, Tiểu Tà vẫn kiên trì tiến vá» hướng Bắc thấy nÆ¡i đây là má»™t dãy núi đá dá»±ng cao như bức tưá»ng, không thể nà o leo được.
Không chán nản, Tiểu Tà quan sát tìm phương cách. Chợt Tiểu Tà nhìn thấy có má»™t khe nước từ nÆ¡i vách đá chảy ra, nên liá»n dò dẫm tiến đến. Äó là má»™t suối nhá», nhá» váºy mà có thể leo lên đỉnh núi tuy có khó khăn nhưng cuối cùng Tiểu Tà cÅ©ng leo lên được Ä‘Ãch.
Nghỉ mệt giây lát, Tiểu Tà đảo mắt quan sát xung quanh nhưng không thấy chòi canh gác như các phÃa kia, mà chỉ toà n cây rừng cá» dại um tùm.
Tiểu Tà vá»™i trèo lên má»™t cây cao quan sát. thấy mé dưới đồi nà y có má»™t ngôi nhà tranh nho nhá» cÅ© kỹ, nên liá»n leo xuống để tiến vá» nÆ¡i ấy. Lúc đến gần, Tiểu Tà thấy trước ngôi nhà tranh còn có mảnh vưá»n cải xanh khá tốt, tiến gần hÆ¡n nữa thì thấy trong ngôi nhà chỉ có má»™t bà lão Ä‘ang ngồi may vá.
Bà lão nà y tóc bạc trắng, da nhăn nheo áo quần cÅ© kỹ, tá» lá»™ nét mặt hiá»n từ nên Tiểu Tà cÅ©ng yên tâm. Chà ng ung dung bước và o nhà , mỉm cưá»i há»i:
– Lão bà có được khá»e không?
Bà lão ngước nhìn Tiểu Tà thấy ngưá»i nà y còn quá trẻ, song hoạt bát lanh lợi chẳng kém ngưá»i lá»›n, nên há»i má»™t cách tá»± nhiên:
– Tiểu công tỠmới đến phải không?
Tiểu Tà nghe chữ “Má»›i đến†thoáng thắc mắc nhưng liá»n hiểu ra và đáp:
– Vâng, tiểu điệt mới đến.
Miệng đáp, mắt Tiểu Tà đảo quanh quan sát căn nhà chỉ thấy má»™t cái giưá»ng, mấy cái bát, và i cái nồi và má»™t cây đèn, ngoà i ra không còn gì khác. Bà lão chỉ há»i váºy và tiếp tục may vá, hình như không quan tâm đến sá»± hiện diện cá»§a Tiểu Tà .
Ngược lại, Tiểu Tà rất tá»± nhiên xem nhà nà y như cá»§a má»™t ngưá»i bằng hữu thân quen, nên tá»± nhiên ngồi xuống giưá»ng rồi nằm sải chân, miệng huýt gió. Hai ngưá»i cứ như váºy suốt gần má»™t giá» và đến lúc ấy, bà lão không nhịn được nên lên tiếng há»i:
– Tiểu tá», ngươi được bao nhiêu tuổi váºy?
Tiểu Tà thản nhiên:
– Hình như là mưá»i lăm tuổi, tiểu Ä‘iệt cÅ©ng không chắc lắm, nghe ngưá»i ta bảo váºy đấy.
Bà lão giá»ng hÆ¡i gắt:
– Tháºt quá quắt, chỉ mưá»i lăm tuổi mà bị bắt đến đây, như váºy ngươi là tiểu quái ở giang hồ phải không?
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Tiểu Ä‘iệt là Dương Tiểu Tà chứ không phải tiểu quái, mà nói như váºy thì lão bà cÅ©ng là ngưá»i có tiếng tăm trong chốn giang hồ phải không?
Bà lão thở ra, giá»ng dịu lại u uất:
– Hồi trước thì có, nhưng giỠđây không còn ...
Tiểu Tà liá»n nói:
– Quý danh của lão bà ngà y trước là gì?
Bà lão thở dà i, giá»ng buồn bã:
– Lâu rồi, ta cũng không còn nhớ đến tên ta nữa.
Tiểu Tà biết bà ta không muốn nhắc đến tên cÅ©ng chẳng miá»…n cưỡng há»i thêm nên nói:
– Nếu lão bà quên thì thôi, nhưng chắc lão bà nhớ đã đến nơi đây từ bao giỠchứ?
Bà lão đáp:
– Có lẽ từ lúc ngươi chưa sanh ra Ä‘á»i.
Tiểu Tà kinh ngạc:
– Lâu thế ư? Hèn gì lão bà quên tên mình.
Bà lão nghe váºy báºt cưá»i má»™t chuá»—i dà i. Tiểu Tà vẫn tá»± nhiên nói tiếp:
– Lão bà ơi! NÆ¡i đây có rượu không? Chúng ta uống và i ngụm gá»i là trẻ bái lão váºy? Tiểu Tà hôm nay sẽ uống say mèm để chúc lão bà có thêm má»™t ngưá»i bạn má»›i.
Bà lão khẽ lắc đầu:
– Ở đây không có, chỉ có ở ngoà i kia mới có thôi!
Tiểu Tà thất vá»ng nhưng ở ngoà i kia có rượu thì chỉ tốn công chút đỉnh để lấy vá» cÅ©ng chẳng sao. Tiểu Tà lại há»i:
– Trừ lão bà ra trên đảo nà y có bao nhiêu ngưá»i?
Bà lão đáp:
– Và o khoảng hai mươi mấy ngưá»i.
– Tại sao lão bà không cùng ở chung vá»›i mấy ngưá»i ấy?
– NÆ¡i đây là hải đảo, nÆ¡i nà o cÅ©ng trồng cải được, má»i ngưá»i chia nhau ở thôi.
– Có khi nà o má»i ngưá»i cùng quây quần nói chuyện vá»›i nhau không?
– Khi nà o có hứng thú thì cÅ©ng tụ há»p lại nhưng Ãt lắm, vì ai nấy cÅ©ng lưá»i cả, chỉ biết nuôi heo trồng cải thôi.
– Váºy lão bà không ăn cÆ¡m mà chỉ ăn cải không sao? Mà tại sao không trồng lúa chứ?
Bà lão cưá»i nói:
– NÆ¡i đây không trồng lúa được vì váºy má»—i tháng Ä‘á»u Ä‘i lãnh gạo, mắm muối do há» phát mà há» không nói cho ngươi biết sao?
Tiểu Tà nhanh nhảu:
– Tiểu điệt mới đến nên chưa biết gì cả.
Tiểu Tà liá»n há»i qua chuyện khác:
– Võ công của lão bà hiện tại thế nà o?
Bà lão uể oải:
– Vô dụng, đã không hiệu quả rồi.
Tiểu Tà liếc nhìn bà ta mà lòng thầm nghĩ:
– Bà lão nà y hẳn là má»™t nhân váºt hữu danh trên giang hồ, thế mà cÅ©ng rÆ¡i và o tình trạng nà y, váºy kẻ nà o đã là m chuyện đó.
Nhưng Tiểu Tà lại nói với bà ta:
– Tiểu điệt nghĩ rằng sẽ có cách phục hồi võ công cho lão bà .
Bà lão nhìn Tiểu Tà :
– Bản thân ngươi cÅ©ng bị khống chế thì nói chi đến việc giúp cho ngưá»i khác.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu điệt bị khống chế nhưng đã tự giải khai được rồi.
Bà lão ánh mắt rực sáng lên nhìn Tiểu Tà :
– Váºy tiểu công tá» giúp cho lão xem sao?
Tiểu Tà khẽ gáºt đầu:
– Tiểu điệt sẽ giúp cho lão bà .
Bà lão kinh ngạc:
– Tháºt không?
Tiểu Tà đáp:
– Giúp lão bà thì tiểu Ä‘iệt giúp ngay, nhưng công lá»±c cá»§a tiểu Ä‘iệt không đủ để đả thông kinh mạch khà huyết bị phong bế cá»§a lão bà được, bởi vì võ công khà lá»±c cá»§a lão bà đã bị ngăn nghẽn quá lâu rồi, nên phải có ngưá»i có công lá»±c cao thâm má»›i đả thông được.
Tiểu Tà ngừng một chút rồi tiếp:
– Ở đây có ngưá»i nà o có công lá»±c cao không?
Bà lão thất vá»ng đáp:
– Ở đây ai cÅ©ng như ta, Ä‘á»u mất hết công lá»±c.
Tiểu Tà an ủi:
– CÅ©ng không sao, để rồi tiểu Ä‘iệt đưa ngưá»i đến giúp lão bà và giúp má»i ngưá»i.
Nghe váºy bà lão không tin, vì mưá»i mấy năm trước bà ta cÅ©ng nghÄ© như váºy và chạy trốn mấy lần nhưng Ä‘á»u bị bắt, vì thế bà lão tuyệt vá»ng.
Tiểu Tà hiểu ngay nên liá»n nói sang chuyện khác:
– Lão bà hãy nghỉ ngơi! Bây giỠtiểu điệt sẽ đi bắt và i con thú rừng để hôm nay chúng ta có thêm thức ăn.
Không đợi bà lão trả lá»i, Tiểu Tà liá»n bước ra khá»i căn nhà lá và chạy nhanh và o khu rừng. Khi vừa đến má»™t hà ng rà o cây, chợt thấy và i con heo rừng Tiểu Tà láºp tức phóng ngay hai ngá»n phi Ä‘ao ghim ngay và o cổ má»™t con heo, là m nó la rống váºt vã má»™t lúc rồi nằm chết.
Tiểu Tà mỉm cưá»i bước qua hà ng rà o vác con heo rừng Ä‘i nhanh vá» phÃa căn nhà tranh cá»§a bà lão, rồi nhóm lá»a lên để quay nó. Bà lão kinh ngạc đứng nhìn và mùi heo quay là m cho lão bà thèm thuồng vô cùng.
Khi heo đã chÃn, Tiểu Tà liá»n cắt má»™t đùi heo đưa cho bà lão là m bà sung sướng ngồi ngay xuống đất cùng ăn vá»›i Tiểu Tà , như chưa từng được ăn thứ gì ngon như thế. Tiểu Tà liá»n cưá»i hì hì:
– Thịt heo rừng ngon tuyệt, bữa khác bắt và i con nữa vỠhầm là m thức ăn dự trữ.
Bà lão tiếp liá»n:
– Hầm với tương thì ngon lắm!
Cả hai cùng cưá»i khoan khoái ...
Hoà ng hôn phá»§ xuống, vạn váºt chìm và o bóng tối. Bà lão cÅ©ng không má»i Tiểu Tà và o nhà mà cứ để mặc chà ng nằm ngá»§ bên đống lá»a suốt má»™t đêm. Trá»i vừa sáng, Tiểu Tà lại lấy thịt heo còn lại Ä‘em hÆ¡ nóng và tiếp tục ăn ngon là nh.
Chợt từ xa vá»ng lại tiếng la gầm chói tai cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông và khi gần đến căn nhà lá, thì tiếng cá»§a ngưá»i ấy vang lên:
– Mẹ kiếp! Bà lão thối tha, dám ăn cắp heo của ta, bà không còn muốn sống nữa sao?
Tiểu Tà nghe thế phì cưá»i la lên:
– Ha ... hạ. heo rừng mà cũng có chủ nữa à ?
Vừa lúc ấy, ngưá»i đán ông đã chạy đến trước căn nhà . Äó là má»™t lão già quần áo rách rưới, tóc bạc trắng, mặt dÃnh đầy sình, tay cầm gáºy tre ngưá»i cao và gầy.
Tiểu Tà đặc biệt chú ý đến cái áo rách rưới cá»§a ông lão có dÃnh đến mưá»i cái túi khác mà u nhau đã bạc phếu, nên bất chợt kêu lên:
– á»’! Có phải Trưởng lão Cái Bang mưá»i túi đó không?
Lão gì không mà n chú ý đến lá»i nói cá»§a Tiểu Tà mà chá»i lá»›n hÆ¡n:
– Mụ già thối tha dám ăn cắp heo của ta, không sợ ta lột da mụ sao?
Vừa chá»i lão ăn mà y vừa xông đến mấy luống cải đạp bấy Ä‘i. Bà lão chạy ra kêu lên:
– Lão ăn mà y thối! Không được là m hư cải của ta.
Bà lão tiến lên định đẩy lão ăn mà y. Lão cà ng tức giáºn hét:
– Không phải mụ đã lấy cắp heo của ta sao? Phải lột da mụ.
Nói xong lão xông tới đẩy bà lão ngã xuống, hai tay giơ lên định quà o lão bà .
Tiểu Tà liá»n chạy đến kéo bà lão ra nói:
– Nghe đây, ta đã bắt trộm con heo đấy.
Lão ăn mà y khựng lại nạt lớn:
– Tiểu yêu, ngươi ăn trá»™m heo cá»§a ta thì ta Ä‘áºp chết ngươi!
Dứt lá»i lão vung cây gáºy tre đâm và o Tiểu Tà , nhưng Tiểu Tà không đỡ mà chỉ xoay nhẹ má»™t vòng vừa tránh vừa cưá»i hì hì.. Lão ăn mà y Ä‘áºp cây gáºy tre xuống đất quát tiếp:
– Tiểu yêu! Ngươi đã ăn gan cá»p má»›i dám chá»c đến lão già nà y, chắc ngươi không muốn sống phải không?
Tiểu Tà la lên:
– Lão ăn mà y, ta bắt con heo rừng, tại sao lão nói là heo của lão chứ?
Lão ăn mà y cố quát:
– Tên khốn! Ta phải bắt ngươi lột da.
Quát xong, lão xông tá»›i vung cây gáºy tre tấn công Tiểu Tà bảy tám lần liên tiếp nhưng vô dụng, vì váºy lão cà ng uất ức la om sòm. Tiểu Tà cưá»i khanh khách:
– Äồ ngu! Lão đếm cái gì mà láp nháp thế? Lão nói heo cá»§a lão nhưng ta nói heo rừng là cá»§a ta thì có sao không?
Tiểu Tà nói xong nhảy lung tung qua lại và vòng quanh ngưá»i lão cà ng là m lão Ä‘iên tiết lên, rồi Tiểu Tà đứng yên tay chống nạnh nói:
– Äây nà y! Có giá»i hãy lại bắt ta Ä‘i.
Lão ăn mà y bước tá»›i nhưng vừa lúc đó Tiểu Tà đã di bá»™ vượt lên tát liá»n và o mặt lão ăn mà y mấy cái, rồi xoay ngưá»i bá» chạy vòng quanh. Lão ăn mà y quá tức giáºn chỉ còn biết quÆ¡ cây gáºy tre Ä‘áºp tứ tung, miệng la chá»i om sòm.
Äá»™t nhiên Tiểu Tà hét lá»›n má»™t tiếng là m cho lão ăn mà y khiếp sợ, phải đứng yên tại chá»—. Tiểu Tà lại thÃch chà cưá»i lá»›n:
– Lão ăn mà y dám nói heo rừng là của lão thì hãy chứng minh đi, nếu không ta sẽ giết hết đám heo đó.
Lão ăn mà y thở hà o hển quát:
– Mẹ kiếp! Ä‚n cắp heo cá»§a ta còn nói Ä‘iá»u nà y ná». Nếu ngươi muốn chứng minh thì ta sẽ cho ngươi thấy bởi vì những con heo rừng đó, ta Ä‘em vá» nuôi thì không phải là cá»§a ta sao?
Lão vừa nói vừa Ä‘áºp cây gáºy tre xuống đất cho hả tức. Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Lão nuôi thì phải nhốt, còn heo ta bắt đâu có nhốt cơ chứ?
Lão ăn mà y háºm há»±c:
– Sao lại không, ta đưa ngươi đến xem tại chỗ để ngươi không còn chối cãi được.
Tiểu Tà khẽ gáºt đầu:
– Äi thì Ä‘i, nếu heo đó cá»§a lão ta sẽ Ä‘á»n. có gì đâu mà lão giáºn dữ.
Lão ăn mà y hầm hừ:
– Tiểu yêu! Ngươi theo ta.
Tiểu Tà theo lão ăn mà y đến chỗ chà ng bắt heo hôm qua và nơi đây còn một số heo nữa. Lão ăn mà y chỉ đám heo và nói:
– Äây toà n là heo cá»§a ta cả, có phải hôm qua ngươi đã đến đây trá»™m heo cá»§a ta không?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Không sai! Hôm qua ta bắt heo ở đây nhưng con heo đâu có nhốt thì là m sao ta biết được heo có ngưá»i nuôi?
Lão ăn mà y tức tồi chỉ vòng hà ng cây:
– Hà ng cây bao quanh nà y không phải là hà ng rà o nhốt heo sao? Heo đâu có thể vượt qua rà o nà y được. Váºy ngươi có Ä‘á»n heo cho ta không, nói Ä‘i?
Tiểu Tà nhìn hà ng rà o cây báºt cưá»i:
– ÄÆ°á»£c thôi! Äá»n thì Ä‘á»n.
Lão ăn mà y nghe nói cÅ©ng bá»›t giáºn nhưng lại há»i:
– Ngươi nói Ä‘á»n má»™t cách đơn giản váºy sao? Ngươi có biết ta đã mất bao nhiêu năm má»›i rình bắt được chúng Ä‘em vỠđây nuôi không?
Tiểu Tà cưá»i hóm hỉnh:
– Dễ thôi mà , chỉ nội ngà y mai ta đi bắt một con heo rừng khác vỠtrả cho lão, nếu không bắt được thì toà n bộ thức ăn một tháng của ta, lão có thể lấy hết, lão bằng lòng không?
Tiểu Tà hiểu thấu những ngưá»i bị giam trên đảo không dá»… gì có thức ăn, nên chà ng má»›i nói thế và quả nhiên lão ăn mà y chỉ thoáng suy nghÄ© má»™t chút rồi đáp:
– Tiểu yêu! Ngươi ráng đem heo sống vỠthì tốt. Bây giỠngươi đi đi.
Tiểu Tà liá»n há»i:
– Lão nà y, heo rừng ở đâu nhiá»u?
Lão ăn mà y đáp:
– Äối diện khu rừng nà y nhiá»u lắm, hay là ngươi tÃnh chạy trốn vì không có công lá»±c như ta thì là m sao bắt được heo?
Tiểu Tà xua tay:
– Lão đừng lo, ngà y mai ta nhất định sẽ bắt được heo Ä‘á»n lão.
Nói xong Tiểu Tà liá»n chạy nhanh vá» hướng khu rừng. Lão ăn mà y thấy Tiểu Tà chạy nhanh như thế cÅ©ng ngạc nhiên, nhưng không chú ý lắm và trở vá» lo vưá»n rau. Tiểu Tà chạy đến khu rừng loanh quanh má»™t chút đã nghe tiếng heo kêu gần đâu đó. Ngay láºp tức Tiểu Tà liá»n leo lên má»™t cây lá»›n để chỠđợi bầy heo rừng Ä‘i đến.
Chẳng mấy chốc bầy heo rừng đã xuất hiện, kéo nhau chạy đến dưới gốc cây nÆ¡i Tiểu Tà đang chá» sẵn. Láºp tức Tiểu Tà liá»n phóng hai ngá»n phi Ä‘ao hạ gục hai con heo má»™t tháºt lá»›n và má»™t con nhá», rồi bẻ cà nh cây nhảy xuống Ä‘áºp Ä‘uổi bầy heo Ä‘i.
Tiểu Tà chỉ chá» có thế là vá»™i vã vác hai con heo chạy vá» căn nhà tranh cá»§a lão bà , rồi Ä‘em treo chúng lên. Bà lão bước thấy váºy liá»n nói:
– Tiểu công tá»! Trên đảo nà y ai cÅ©ng biết tÃnh tình cá»§a lão ăn mà y ấy, đừng có ăn cắp heo cá»§a lão ta nữa, hãy mau mau Ä‘em trả lại cho lão Ä‘i.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Con heo lá»›n nà y là cá»§a lão ta đấy, tôi Ä‘á»n cho lão.
Bà lão không tin, vừa lắc đầu vừa chắt lưỡi rồi quay lưng đi và o nhà . Tiểu Tà lại nhìn chung quanh rồi lẩm bẩm:
– NÆ¡i đây cÅ©ng hay! Ta là m nhà mở quán thì tháºt là vui, ta chỉ mất công Ä‘i lấy má»i thứ cá»§a bá»n ngoà i kia là đủ cả thôi.
NghÄ© thế Tiểu Tà liá»n bắt tay và o việc lấy cây là m nhà và các thứ cần trong căn nhà nho nhá» cho đến chiá»u là xong hẳn. Tiểu Tà đi ra Ä‘i và o ngắm nghÃa căn nhà gáºt gù ra vẻ thÃch thú, rồi tìm miếng gá»— viết lên đó:
“Tiệm ăn uống tạp hóaâ€.
cắm trước cá»a.
Xong đâu đấy Tiểu Tà má»›i bắt đầu Ä‘i khám phá. Tiểu Tà tá»›i gần khu nhà cá»§a bá»n canh gác thì có những hà ng rà o tháºt kiên cố, chắc chắn những ngưá»i bị giam nÆ¡i đây đã mất võ công không tà i nà o đột nháºp được, bởi váºy bá»n nà y cÅ©ng rất Æ¡ há» trong canh gác.
Tiểu Tà quan sát má»i chá»— và nhìn thấy bá»n chúng Ä‘ang khiêng các thứ cần dùng như quần áo, má»n mùng và các loại thá»±c phẩm đưa và o trong nhà kho, cÅ©ng không buồn khóa cá»a lại mà cÅ©ng chẳng kiểm tra số lượng. Chúng chỉ đưa và o rồi lo chạy Ä‘i nháºu nhẹt đánh bạc ở phÃa xa.
Tiểu Tà âm thầm quan sát rồi ẩn mình chá» trá»i tối. Khi bóng đêm buông xuống thì Tiểu Tà đột nháºp và o nhà kho, nhanh nhẹn lấy Ä‘i những thứ nÆ¡i đó như:
Rượu, gạo, mắm, muối, má»n, chiếu, quần áo ... Tất cả những thứ lấy được Tiểu Tà táºp trung và o má»™t chá»— rồi má»›i chuyển vá» căn nhà cho đến ná»a đêm má»›i xong.
Xong hết, Tiểu Tà mở nắp một bầu rượu, ngồi uống nhâm nhi rồi khen rượu ngon và lẩm bẩm một mình:
– Mình mở tiệm bán, nhưng những ngưá»i ở đây không có má»™t xu dÃnh túi thì bán thế nà o được. HÆ¡n nữa há» cÅ©ng chẳng có thứ gì đáng giá để đánh đổi cả.
Tiểu Tà đứng phắt dáºy, Ä‘i tá»›i Ä‘i lui suy nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Ta bán hà ng, há» mua bằng sá»± bà máºt mà há» biết. HÆ¡n nữa chÃnh ta đến nÆ¡i nà y là để tìm biết há» là những ngưá»i nà o? Tại sao bị bắt?? Ai đã bắt há»? ...
Tiểu Tà báºt cưá»i má»™t mình rồi nói tiếp:
– Má»™t bát rượu, má»™t khúc thịt heo ... Ä‘á»u đổi má»™t bà máºt ... ha ha ha ...
Tiểu Tà uống hết chung rượu rồi đi ngủ.
|

06-08-2008, 01:08 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Hồi 29
CÃC NHÂN VẬT VÕ LÂM MẤT TÃCH
Trá»i vừa sáng thì lão ăn mà y đã đến và nói lá»›n:
– Tên tiểu yêu! Ngươi đã bắt heo cho ta chưa, ta đến lấy đây.
Tiểu Tà vẫn chưa thức dáºy, nên lão ăn mà y xăm xăm Ä‘i tá»›i, chợt nhìn thấy có thêm má»™t căn nhà và nhất là cái bảng hiệu “Tạp hóa, ăn uống†là m lão rất kinh ngạc.
Lão lẩm bẩm:
– Tiểu yêu tà i tháºt!
Rồi lão nhìn thấy một con heo rừng to lớn treo gần đó, lão chạy đến hớn hở thầm nghĩ:
– “Con heo nà y lá»›n quá, hắn Ä‘á»n cho ta đây chứ gì? Hắn cÅ©ng tốt quá!â€.
Lão bước tới gần con heo và nói lớn:
– Tiểu yêu! Mau ra đây. Ta bắt con heo nà y vỠnhé!
Nói xong lão vác con heo định vá». Tiểu Tà bước ra gá»i giáºt:
– Lão ăn mà y! Hãy đợi má»™t chút! Con heo to lá»›n đó là đá»n cho lão. Nhưng còn nữa, ở đây tôi mở tiệm tạp hóa, váºy lão hãy gá»i bá»n hỠđến đây mua đồ nhé!
Tôi bán khá»i cần trả tiá»n, nếu há» trả lá»i được câu há»i cá»§a tôi thì tôi cho há» mang đồ vá».
Lão ăn mà y mừng rỡ há»i lại:
– Tháºt sao?
Tiểu Tà vừa cưá»i vừa đáp:
– DÄ© nhiên là tháºt.
Rồi chà ng bước và o trong đồng thá»i nói vá»ng ra:
– Lão có ngá»i thấy mùi rượu thÆ¡m ngon đó không?
Äã bao nhiêu năm lão không được nếm má»™t há»›p rượu, bây giá» nghe nhắc đến rượu lại thá»±c sá»± có mùi rượu bốc lên là m hai lá»— mÅ©i lão pháºp phồng hÃt lia lịa rồi miệng lão nuốt nước miếng ừng á»±c mấy cái, lão bá» vá»™i con heo xuống rồi nói:
– Ngươi há»i câu gì hãy nói mau lên! ...
Tiểu Tà cưá»i nhẹ:
– Cứ tôi há»i má»™t câu, lão trả lá»i được thì tôi cho lão má»™t bát rượu.
Lão ăn mà y há»i lại:
– ÄÆ°á»£c rồi! Há»i gì ngươi cứ nói nhanh Ä‘i. Rượu ... rượu đâu?
Tiểu Tà thấy bá»™ tịch cá»§a lão ăn mà y cÅ©ng tức cưá»i, há»i:
– Tại sao các ngưá»i bị nhốt ở nÆ¡i đây?
Lão ăn mà y nhăn nhó:
– Câu há»i nà y tiểu huynh đệ há»i ta hay bất cứ ngưá»i nà o ở trên đảo nà y cÅ©ng chẳng ai dám trả lá»i đâu.
Tiểu Tà liá»n nói:
– Nhưng tại sao không dám nói?
Lão ăn mà y há»i lại ngay:
– Nếu ta trả lá»i câu nà y, tiểu huynh đệ có tÃnh cho ta má»™t câu há»i không?
Tiểu Tà đáp liá»n:
– TÃnh chứ!
Vừa nói vừa rót đầy bát rượu đưa ngay cho lão. Lão già tháºn trá»ng đỡ bát rượu và từ từ đưa lên miệng uống má»™t hÆ¡i hết sạch.
Tiểu Tà vừa nháºn lại cái bát vừa há»i:
– Rượu uống rồi, hãy trả lá»i câu há»i nhanh lên.
Lão ăn mà y gáºt đầu:
– Vì muốn an toà n cho bản thân, nên không muốn tiết lộ lý do vì sao mà hỠbị bắt nhốt ở nơi đây.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Tại sao má»i ngưá»i lại sợ mà không dám nói ra chứ?
Lão ăn mà y cưá»i há» há»:
– Äây là câu há»i thứ hai phải không tiểu huynh đệ?
Tiểu Tà gáºt đầu. Lão ăn mà y nói:
– Nếu các đệ tỠcủa các danh phái biết rõ chúng tôi bị nhốt ở đây thì nội bộ sẽ rối loạn và phân tán. Hơn nữa hỠcũng có thể tìm đến để cứu chúng tôi thì cả một sự rắc rối nữa.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Nhưng các ngươi Ä‘á»u là cao thá»§, tại sao lại bị bắt và kẻ nà o là m được chuyện đó?
Lão ăn mà y uống một hớp rượu, sợ hãi:
– Có má»™t ngưá»i võ công rất kinh khiếp, ngay cả bản thân lão đây cÅ©ng không thể chạy được, chứ đừng nói đối chá»i lại.
Tiểu Tà giáºt mình thầm nghÄ©:
– Ngay cả trưởng lão Cái bang mưá»i túi nà y mà cÅ©ng không thoát khá»i tay hắn thì ngưá»i ấy là ai mà kinh khiếp thế?
Tiểu Tà băn khoăn suy nghĩ một lúc rồi lấy vò rượu đưa cho lão ăn mà y và nói:
– Vò rượu nà y ta cho lão đấy, nhưng lão hãy kể cho tôi nghe những gì lão biết vá» con ngưá»i kinh khiếp ấy.
Lão ăn mà y vui mừng tháºt sá»± nên nói tất cả:
– Con ngưá»i kinh khiếp ấy là má»™t lão già khoảng má»™t trăm tuổi hay bảy tám chục gì đó, nhưng không rõ danh hiệu.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Tại sao lại đụng độ với lão?
Lão ăn mà y phân bua:
– Ta không tìm đến, nhưng hắn tìm ta. Hắn má»›i gặp ta má»™t lần, liá»n há»i ta có phải là Trưởng lão Cái bang mưá»i túi không. Ta đáp ngay là phải. Hắn liá»n đánh ta má»™t chưởng là m cho ta choáng váng nhưng ngay sau đó ta bình tÄ©nh lại và láºp tức sá» dụng Giáng Long Tháºp Bát Chưởng để đối phó, ai ngỠđâu chỉ đến ba chiêu là đã bị hắn đánh gục. Äến khi tỉnh dáºy đã thấy mình ở đây.
Tiểu Tà há»i:
– Ngưá»i đó đánh cách thức ra sao, có Ä‘iểm gì đặc biệt không?
Lão ăn mà y đáp:
– Hắn ra chiêu thức cực kỳ nhanh chóng, không nhìn được gì cả.
Tiểu Tà suy nghÄ©, lão ăn mà y cÅ©ng là cao thá»§, thế mà không thể nhìn thấy chiêu thức cá»§a đối phương thì có há»i nữa cÅ©ng vô Ãch, bởi váºy Tiểu Tà chuyển sang câu há»i khác:
– Lão nháºn thấy Thần Võ Môn như thế nà o?
Lão ăn mà y đáp:
– Mưá»i chÃn năm trước, Thần Võ Môn chỉ là má»™t môn phái nhá» nên lão không để ý là m gì.
Tiểu Tà há»i:
– Lão có biết trong giang hồ võ lâm có ai là Hắc y sát thủ không?
Lão ăn mà y nói:
– Lúc ấy ta có nghe nhưng không để ý nên không rõ, nhưng tiểu huynh đệ há»i để là m gì?
Tiểu Tà cưá»i, đáp:
– Hắc y và Thần Võ Môn có liên hệ với nhau. Những tên sứ giả của phái Hắc y và cao thủ Thần Võ Môn đã bắt các ngươi nhốt ở nơi đây.
Lão ăn mà y cau mà y nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
– Bắt chúng tôi Ä‘em nhốt ở đây có lẽ là Thá»§ lÄ©nh cá»§a Hắc y sát thá»§, nhưng không thể là Äá»™ VÄ©nh Thiên.
Tiểu Tà cau mà y:
– Äá»™ VÄ©nh Thiên là ai?
Lão ăn mà y đáp:
– Äá»™ VÄ©nh Thiên là môn chá»§ Thần Võ Môn mà lão ăn mà y nà y đã giao đấu vá»›i hắn. Lúc đầu ta nghÄ© là ta có phần thắng hắn má»™t tÃ, nhưng tức thì hắn ra chiêu thứ ba thì ta không còn biết gì nữa.
Lão ăn mà y thở dà i:
– Tuy là váºy nhưng hắn đã hóa trang, mà để hóa trang thì ta có thể nhầm lẫn phải không tiểu huynh đệ?
Tiểu Tà thấy không tìm hiểu được gì nữa nên nói:
– Lão nói cũng phải, và việc trao đổi giữa chúng ta đến đây xin tạm ngưng!
Lão hãy mang con heo và vò rượu vá», đồng thá»i nói cho những ngưá»i khác biết là tôi mở quán ở đây nhé!
Lão ăn mà y gáºt đầu lia lịa rồi vác con heo cùng vò rượu há»›n hở quay vá».
Tiểu Tà ngồi một mình, thầm nhủ:
– Những tưởng sẽ được những câu trả lá»i cho rõ sá»± việc, ai ngá» rốt cuá»™c chẳng có kết quả gì.
Vá»›i những ý nghÄ© miên man đó, Tiểu Tà lại hình dung thêm hình dáng ngưá»i bà máºt và chiêu thức cá»§a hắn nhanh đến độ nà o.
Chợt có tiếng ồn à o nói chuyện bên ngoà i là m Tiểu Tà giáºt mình trở vá» thá»±c tại.
Tiểu Tà bước ra thấy hÆ¡n mưá»i mấy vị lão nhân, trong đó có cả hòa thượng, đạo sÄ©, nên Tiểu Tà lên tiếng:
– Các lão tiá»n bối láng giá»ng thân mến! Hãy đến đây, bổn tiệm ngà y nay khai trương đây.
Má»i ngưá»i kinh ngạc nhìn quanh, rồi má»™t ngưá»i há»i:
– Tiểu huynh đệ, những thứ nà y bán như thế nà o?
Tiểu Tà cưá»i đáp:
– Hôm nay khai trương, mua tùy tiện, chỉ khi nà o các vị trả lá»i câu há»i cá»§a tôi thì tôi sẽ cho không.
Äám đông có vẻ hồi há»™p, chợt có ngưá»i lên tiếng:
– Há»i ngay Ä‘i, chúng tôi sẽ trả lá»i.
Tiểu Tà nhìn ngưá»i vừa lên tiếng và há»i ngay:
– Lão thuộc môn phái nà o?
Ngưá»i nà y đáp:
– Lão phu phái Thái Sơn, còn danh hiệu không tiện nói ra.
Tiểu Tà nói:
– Lão muốn thứ gì cứ lấy.
Lão mừng rỡ vội lấy bộ áo quần.
Một vị hòa thượng đứng gần đó lên tiếng:
– A di đà Pháºt! Tiểu chá»§, tá»›i phiên lão chưa?
Tiểu Tà nhìn lão hòa thượng đã bảy tám mươi tuổi, chắc thuá»™c Thiếu Lâm phái, nên Tiểu Tà há»i:
– Hòa thượng có phải là ngưá»i Thiếu Lâm không?
Lão hòa thượng đáp:
– Lão thuộc Thiếu Lâm phái, pháp danh Hư Nguyên ...
Rốt cuá»™c Tiểu Tà cÅ©ng biết được danh hiệu cá»§a má»™t ngưá»i, lòng mừng thầm liá»n nói:
– Hư Nguyên hòa thượng, lão muốn gì cứ lấy.
Hòa thượng thì ăn chay nên lấy mấy hũ tương rồi quay đi.
Việc bán hà ng tiếp tục, Tiểu Tà biết thêm mấy ngưá»i nữa thuá»™c các môn phái Võ Äang, Hằng SÆ¡n, Thiên SÆ¡n.
Äá»™t nhiên, Tiểu Tà mắt sáng lên hình như phát hiện được má»™t Ä‘iá»u kỳ lạ, nên nói:
– Hôm nay việc bán hà ng đến đây tạm ngưng, sáng mai sẽ tiếp tục, tôi xin biếu má»—i ngưá»i má»™t hÅ© tương để thay lá»i xin lá»—i.
Nói xong, Tiểu Tà liá»n lấy mấy hÅ© tương trao cho há».
Tiểu Tà thu dá»n đồ đạc rồi láºp tức Ä‘i theo sau lưng má»™t lão già cho đến khi lão bước và o túp lá»u, lão má»›i chợt lên tiếng há»i:
– Tiểu huynh đệ! Ngươi muốn tìm ta à ?
Tiểu Tà bước đến nói:
– Lão huynh, lâu quá không gặp.
Lão già nói:
– Tiểu huynh đệ là ai váºy? Chúng ta đã gặp nhau ở đâu nhỉ?
Tiểu Tà giáºt mình thoáng nghÄ©:
– Lão nà y chÃnh là Phi Long bảo chá»§, tại sao không biết mình? Lẽ nà o lão ta ...?
Nghĩ thế Tiểu Tà nói:
– Lão quên tháºt sao? Từ lúc chia tay ở Khai Phong mà sao lão lại đến đây nhanh thế?
Mắt lão già chợt sáng lên:
– Thì ra chúng ta đã gặp nhau ở Khai Phong. Thế mà lão phu quên mất. Từ khi bị bắt đem đến đây trà nhớ của lão rất kém, xin tiểu huynh đệ lượng thứ. Còn tiểu huynh đệ tên là gì nhỉ?
Tiểu Tà thấy lão ta lúc nhớ lúc quên nên nói:
– Xem ra lão huynh hình như bị đánh ngất thì phải. Tôi là Dương Tiểu Tà , lần đó đột nháºp và o Phi Long bảo cá»§a các ngưá»i, thế mà lão huynh đã quên hết rồi sao?
Lão già suy nghĩ rất lâu, rất mông lung rồi nói:
– Xin lá»—i! Lão phu tháºt sá»± không nhá»› nhiá»u như váºy, chỉ còn nhá»› đến cái tên cá»§a mình, ngoà i ra thì không còn nhá»› gì cả.
Tiểu Tà thấy giá»ng lão buồn buồn nên nói:
– Có lẽ lão tiá»n bối cÅ©ng bị má»™t tên cao thá»§ võ lâm bắt đến đây phải không?
Lão già nói:
– Äúng váºy! Lão phu bị má»™t chưởng cá»±c mạnh là m ngất Ä‘i, tỉnh lại đã thấy mình ở đây.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Lão tiá»n bối đến đây bao lâu rồi?
Lão đáp:
– Lão phu không rõ nữa, từ khi bị giam ở đây, cái gì cũng quên hết.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Váºy lão tiá»n bối có biết kẻ nà o là m bị thương lão tiá»n bối không?
Lão già đáp:
– Äó là má»™t hắc y bịt mặt.
Tiểu Tà há»i:
– Hắc y bịt mặt? Có phải ngưá»i nà y đánh rất nhanh, nhanh đến ná»—i đối phương không ứng phó kịp và muốn chạy thoát cÅ©ng không thoát được phải không?
Lão già gáºt đầu:
– Không sai! Lão phu đã ở tình trạng đó.
Tiểu Tà vui vẻ:
– Xin cáo từ bảo chá»§! Nếu cần gì hãy đến cá»a tiệm cá»§a tôi.
Nói xong, Tiểu Tà quay ngưá»i Ä‘i ra, theo đưá»ng cÅ© trở vá» nhà .
Còn lão già thì ngồi phịch xuống giưá»ng than thở:
– Ôi! Tháºt không ngá» nay ta chỉ là má»™t tên vô dụng, đã bị ngưá»i ta đánh đến ná»—i không còn nhá»› cái gì. Nhá» tiểu huynh đệ nói ra ta má»›i biết mình là bảo chá»§ cá»§a Phi Long bảo, nếu không ta chẳng nhá»› được Ä‘iá»u ấy, tháºt bi thương quá.
Lão cứ tự than vắn thở dà i rồi nhìn ra khu rừng lỠmỠbóng tối.
Tiểu Tà trở vá» căn nhà gá»—, trong lòng cà ng thêm nhiá»u thắc mắc, vừa uống rượu vừa suy nghÄ©:
– Phi Long bảo và Thần Võ Môn đã có xung đột ghê gá»›m từ lâu, mà giỠđây lão Phi Long bảo chá»§ Ä‘ang bị giam nÆ¡i đây cùng vá»›i nhiá»u nhân váºt quan trá»ng cá»§a các đại môn phái, rõ rà ng Thần Võ Môn đã dùng bá»n sát thá»§ để là m việc nà y, trong ý đồ muốn là m bá chá»§ võ lâm thiên hạ chứ chẳng còn gì nữa.
Vừa uống rượu, Tiểu Tà chợt lẩm bẩm:
– Lần trước ở Khai Phong, Thần Võ Môn lại bị bá»n sát thá»§ tà n sát là thế nà o?
Tiểu Tà vụt đứng lên đi đi lại lại một lúc rồi kêu lên:
– À! Bá»n sát thá»§ chỉ là má»™t lá»±c lượng không phải cá»§a Thần Võ Môn mà chỉ hà nh động theo sá»± thuê mướn cá»§a Thần Võ Môn, rồi có sá»± tráo trở nà o đó để xảy ra vụ bá»n sát thá»§ giết hại bá»n Thần Võ Môn ở Khai Phong lúc trước. Nếu váºy, Dương Tiểu Tà nà y cÅ©ng sẽ tìm cách thuê mướn bá»n sát thá»§ để chúng tiêu diệt Thần Võ Môn các ngươi cho xem.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà nghe trong lòng nhẹ nhõm liá»n uống liá»n mấy chung rượu và cất tiếng hát rất hứng khởi.
Nhưng rồi hình ảnh những ngưá»i bị giam trên đảo mà Tiểu Tà vừa tiếp xúc là m Tiểu Tà có má»™t nháºn định vá» con ngưá»i nên nói má»™t mình:
– Äối vá»›i võ lâm cao thá»§ đã bị nhốt ở đây hÆ¡n mưá»i năm, địa vị võ lâm đối vá»›i há» không hệ trá»ng lắm, chỉ nghÄ© rằng cái ăn cái mặc là cần thiết.
Tiểu Tà thở dà i:
– Nhân sinh là váºy. Năm tháng vô tình. Ngà y trước là anh hùng, sá»›m hôm đã trở thà nh hư vô. Bá»n há» Ä‘á»u quá già rồi. Ngưá»i sống trên Ä‘á»i có ai qua được giây phút bi ai nà y, chắc rất Ãt ngưá»i lắm.
Nói đến đây Tiểu Tà chợt nhớ đến lão ăn mà y nên thầm nói:
– “Lão ăn mà y tuy bị giam nhưng vẫn hy vá»ng có má»™t ngà y trở vá» Trung Nguyên, lão vẫn miệt mà i bắt heo rừng vá» nuôi, như váºy lão vẫn nhen nhúm sá»± hy vá»ng thoát khá»i nÆ¡i nà y nên phải cố sống, lão ta cÅ©ng được lắm.â€.
Vừa lúc đó, có tiếng lão ăn mà y gá»i ở bên ngoà i:
– Tiểu huynh đệ có ở trong nhà không?
Tiểu Tà đáp vá»ng ra:
– Có! Cứ và o đây!
Lão ăn mà y vừa bước và o thì Tiểu Tà liá»n há»i:
– Có việc gì váºy?
Lão ăn mà y cưá»i hì hì:
– Lão muốn há»i vá» việc bữa trước tiểu huynh đệ nói có thể phục hồi công lá»±c cho lão đấy mà .
Tiểu Tà nhìn lão má»™t lúc rồi há»i:
– Võ công của ông bị phong bế bao lâu rồi?
Lão ăn mà y xuýt xoa:
– HÆ¡n mưá»i năm rồi. Lúc đầu còn chút hy vá»ng, nhưng dần dần trở nên tuyệt vá»ng.
Tiểu Tà nói:
– Äể tôi xem, không chừng tôi có thể giúp cho lão được.
Lão ăn mà y liá»n tiếp lá»i:
– Tiểu huynh đệ cố giúp lão xem sao. Nếu hồi phục được võ công, lão sẽ trốn khá»i nÆ¡i nà y.
Tuy lão nói váºy nhưng cÅ©ng không mấy hy vá»ng. Tiểu Tà xem xét các huyệt mạch toà n thân lão rồi nói:
– Chữa cho lão thì được rồi, nhưng công lực của tôi một lúc không thể đả thông kinh mạch khà huyết của lão được.
Lão ăn mà y liá»n nói:
– Chữa không được cÅ©ng là chuyện thưá»ng, lão đã chữa mưá»i năm rồi cÅ©ng không được, thì chắc khó có ai chữa được. Theo lão, ngoà i Âu Dương Bát Không ra, không ai có thể chữa được đâu.
Lão ta nói với vẻ mặt buồn buồn. Tiểu Tà an ủi:
– Lão đừng vá»™i buồn phiá»n. Tôi tuy không phục hồi được toà n bá»™, nhưng có thể phục hồi má»™t Ãt công lá»±c cho lão thì vẫn được như thưá»ng.
Lão ăn mà y kinh ngạc kêu lên:
– Tháºt không? Tiểu huynh đệ đừng gạt lão.
Tiểu Tà đáp:
– Tôi không gạt lão đâu. Do ná»™i lá»±c cá»§a tôi không đủ nên chỉ giúp lão phần khà huyết lưu thông Ä‘iá»u hòa, rồi sau đó lão cứ táºp luyện dần dần cÅ©ng khá được.
Lão ăn mà y cưá»i há»›n hở:
– Tốt! Thế là tốt lắm rồi! Lão sẽ có công lực trở lại, lúc ấy lão không cần nuôi heo nữa ... ha ... ha ... ha ...
Tiểu Tà lại nói:
– Tôi rất hy vá»ng lão sẽ dần dần hồi phục công lá»±c và chiá»u nay tôi sẽ Ä‘i đến gặp những kẻ canh gác để khuyến cáo chúng phải cấp thức ăn lương thá»±c đầy đủ cho các ngưá»i, nếu chúng vẫn không là m thì lão nên bắt thêm heo rừng chia cho má»i ngưá»i cùng nuôi lấy thịt mà ăn và giữ gìn sức khá»e, chá» có lúc tôi đến giải thoát cho má»i ngưá»i.
Lão ăn mà y nôn nao:
– Những ngà y trước đây là khác. Nếu lão có chút công lá»±c để bắt heo dá»… dà ng thì lão nhất định không Ãch ká»· đâu. Thôi tiểu huynh đệ hãy ra tay giúp lão ngay Ä‘i.
Tiểu Tà mỉm cưá»i bắt lão nằm yên rồi lấy kim châm ra, bắt đầu cuá»™c chữa trị.
Không lâu lắm, lão ăn mà y cảm thấy trong ngưá»i có chút thay đổi, có lẽ huyết đã có khà đẩy Ä‘i qua các kinh mạch Ä‘á»u đặn rồi.
Má»™t lúc, Tiểu Tà ngừng tay, rút kim ra rồi há»i:
– Lão thấy trong ngưá»i thế nà o rồi?
Lão ăn mà y ngồi dáºy vui mừng:
– Tiểu huynh đệ, ngươi hay tháºt, có kết quả tốt tuy cÅ©ng còn yếu ... không ngá» ta còn có má»™t ngà y đầy hy vá»ng như thế nà y ... ha ... ha ... ha ...
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Khà huyết đã luân lưu Ä‘iá»u hòa là tốt rồi, lão cứ từ từ táºp luyện công phu để phục hồi công lá»±c, còn nếu không được hãy chá» kỳ sau tôi đến đây giúp tiếp.
Lão ăn mà y thấy Tiểu Tà không tá» vẻ mệt nhá»c chút nà o lấy là m ngạc nhiên nên há»i:
– Tiểu huynh đệ thực sự bị bắt đến đây phải không?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Tôi đột nháºp và o đây đấy! Váºy lão đừng thắc mắc gì cả đối vá»›i việc tôi đã là m trong hai ngà y qua. Lão cÅ©ng như ngưá»i khác cứ ráng chịu đựng, để tôi tìm cách hạ thá»§ tên cao thá»§ quái ác đã hại các ngưá»i rồi sẽ đến giải thoát cho các ngưá»i váºy.
Lão ăn mà y há»i:
– Äợi đến khi nà o? Lão đây rất sốt ruá»™t.
Tiểu Tà nói:
– Không nhất định được, nhưng tôi muốn việc nà y chỉ mình lão biết thôi, lão có hứa không?
Lão ăn mà y đưa hai tay lên nói:
– Lão xin hứa và lão nhất định chỠtiểu huynh đệ trở lại.
Tiểu Tà lại nói:
– Việc phục hồi công lá»±c cho lão hôm nay, lão tuyệt đối không được cho ai biết. Vì tôi sẽ Ä‘i gặp bá»n canh gác để nói chuyện vá»›i chúng, nếu không thà nh công tôi sẽ trốn thoát và lúc đó lão phải vá» như không biết gì đến tôi để lão khá»i bị liên lụy.
Lão ăn mà y há»i:
– Chừng nà o tiểu huynh đệ đi và chừng nà o quay lại?
Tiểu Tà đáp:
– Hôm nay hoặc ngà y mai, nhưng khi nà o quay lại thì chưa biết được, có thể là ba hay bốn năm gì đó.
Lão ăn mà y kêu lên:
– Bốn năm bữa, lâu thế!
Tiểu Tà phì cưá»i:
– Tôi nói váºy nhưng chưa chắc nhất định là váºy, nếu tôi diệt được tên cao thá»§ ấy lúc nà o thì đến cứu má»i ngưá»i ngay, còn nếu tôi chết trong tay hắn thì lão suốt Ä‘á»i ở đây vá»›i má»i ngưá»i.
Lão ăn mà y vội vã:
– Tiểu huynh đệ, ngươi không thể chết được.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Nói váºy thôi, chứ giết tôi không dá»… đâu. Thôi không bà n đến việc ấy nữa, lão đợi tôi Ä‘i rồi thì lão hãy dá»n hết đồ đạc trong nhà , chứ bá»n canh gác sẽ đến đấy. Bây giá» lão hãy vá» Ä‘i.
Lão ăn mà y gáºt đầu:
– Chúng ta hẹn gặp lại.
Nói xong quay ngưá»i Ä‘i ra.
Chỉ má»™t lúc sau đó Tiểu Tà rá»i căn nhà gá»— để Ä‘i ra mé biển tìm bá»n canh gác.
Tiểu Tà đến gần bá»n vệ sÄ© canh gác rồi la lá»›n:
– Ê! Mấy tên chết khô kia. Có mau đến đây ta bảo không?
Bá»n vệ sÄ© canh gác dáo dác nhìn thấy Tiểu Tà là má»™t thiếu niên đột nhiên xuất hiện là m chúng giáºt mình hoang mang và còn sợ hãi nữa, vì chúng nghÄ© rằng chẳng lẽ những ngưá»i bị giam Ä‘á»u già rồi lại biến thà nh trẻ như thế nà y sao?
Tiểu Tà lại lớn tiếng la tiếp:
– Äứng trÆ¡ ra đó hả? Sao không mau thổi còi lên.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa nhặt cục đá ném đến chá»— bá»n vệ sÄ© canh gác là m chúng giáºt mình nhá»› đến cái còi Ä‘eo trước ngá»±c vá»™i lấy lên thổi liên hồi.
Tiếng còi vừa dứt thì trong mấy dãy nhà phÃa sau chòi canh những tên vệ sÄ© tay cầm vÅ© khà chạy nhanh ra sắp hà ng nghiêm chỉnh.
Tên vừa thổi còi lớn tiếng:
– Có kẻ đột nháºp và o cấm khu. Hãy bắt lấy nó.
Vừa lúc đó tên chỉ huy má»›i đến, há»i mau:
– Hắn ở đâu?
Tiểu Tà vẫy tay khiêu khÃch:
– Ê! Tên chỉ huy kia, ta ở đây nà y, hãy đến đây mau, ta có chuyện muốn há»i ngươi.
Tên chỉ huy mới đến kinh ngạc rồi thét lên:
– Bắt nó! Hãy bắt nó mau lên!
Äám vệ sÄ© chạy Ä‘uổi theo Tiểu Tà lung tung lên vì Tiểu Tà lúc ở bên nà y lúc qua bên kia, và khi Tiểu Tà chạy qua cá»a rà o cao cá»§a vòng Ä‘ai bá»n chúng thì nhanh tay khóa lại là m bá»n chúng khá»±ng Ä‘i.
Tiểu Tà đứng chống nạnh lớn tiếng:
– Mấy tên ngốc kia hãy gá»i thá»§ lãnh cá»§a bá»n ngươi, nói có ta là Dương Tiểu Tà có chuyện cần nói.
Äám vệ sÄ© liá»n cho ngưá»i là m theo lá»i Tiểu Tà .
Không bao lâu tên thá»§ lãnh đến và hắn giáºn dữ quát:
– Tiểu yêu! Ngươi tháºt to gan, dám đột nháºp và o cấm địa nà y, ta sẽ giết ngươi.
Hắn quay qua đám thuộc hạ quát:
– Tên nà o giữ khóa cổng hãy mau mở ra, dẫn ngựa ra cho ta ngay.
Tiểu Tà nhìn tên thá»§ lãnh ngưá»i cao lá»›n, tóc chắp thà nh bÃm thả dà i sau lưng, miệng rá»™ng, môi dà y, nhưng trông hắn không có nét ranh ma.
Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Ê! Tên to xác kia! Ta và o đây muốn cho ngươi biết là ta đã ở trên đảo nà y hÆ¡n mưá»i mấy năm nay, ta đến đây trước cả ngươi nữa, thì ngươi má»›i là kẻ đột nháºp vùng cấm địa nà y.
Tên thá»§ lãnh lấy là m lạ há»i:
– Ngươi gạt ta đấy sao?
Tiểu Tà đáp:
– Nếu ngươi cho rằng ta gạt ngươi thì ta há»i ngươi, đây có phải là hải đảo không? Nếu muốn đến đây tất phải dùng thuyá»n lá»›n vì bốn bá» là biển cả, có phải thế không?
Tên thá»§ lãnh gáºt đầu:
– Äúng!
Tiểu Tà nói tiếp:
– Bây giá» ta đứng đây và các ngươi không thấy thuyá»n bè nà o đến đây, tất nhiên ta đã ở đảo nà y từ khi còn nhá», các ngươi có hiểu không?
Tên thá»§ lãnh chỉ ấp úng đáp â€œÆ , ơ†mấy tiếng đồng thá»i suy nghÄ©:
– Hắn nói cÅ©ng đúng, vì mấy hôm nay chẳng có thuyá»n bè nà o đến đây cả, và vệ sÄ© canh gác mấy ngà y nay cÅ©ng chẳng thấy ai xâm nháºp và o đảo. HÆ¡n nữa, má»™t bên cá»§a đảo là vách núi đá dá»±ng đứng cheo leo, chim bay qua không được thì tên tiểu quá»· nà y cÅ©ng có thể trưởng thà nh ở đảo nà y tháºt rồi.
Tuy váºy tên thá»§ lãnh cÅ©ng lên tiếng há»i tiếp:
– Tiểu quỷ, ngươi đến đây hồi nà o, đến với ai kia chứ? Sao ta chẳng trông thấy?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Lúc ta đến đây còn bé xÃu là m sao biết là hồi nà o, và cÅ©ng chẳng rõ đã đến vá»›i ai. Chỉ biết lá»›n lên thì ta ở trong núi cho đến bây giá», là m sao ngươi thấy ta được.
Tên thá»§ lãnh suy nghÄ© má»™t lúc, giá»ng hết gay gắt:
– Tiểu quỷ! Không cần biết ngươi từ đâu tới, nhưng ngươi muốn nói gì với ta, hãy nói xem.
Tiểu Tà cưá»i, nói:
– Ta muốn há»i ngươi, tại sao má»—i tháng phát lương thá»±c má»—i ngà y má»™t Ãt Ä‘i là có ý đồ gì?
Tên thá»§ lãnh liá»n xua tay:
– Không có như thế đâu, số lương thá»±c vẫn Ä‘á»u đặn, không có Ãt hÆ¡n đâu, ngươi nói gì lạ váºy?
Tiểu Tà la lên:
– Nếu không có việc ấy, tá»™i gì ta liá»u mạng đến đây là m gì?
Tên thủ lãnh quát lên:
– Ngươi đừng có già mồm, ta đã bảo không có bớt xén gì cả, ngươi hãy cút đi ngay, nếu không đừng trách ta.
Tiểu Tà cũng quát lại:
– Tên bò má»™ng kia, nếu ngươi không chịu nháºn việc cắt xén lương thá»±c và đá»n bù và o tháng tá»›i thì hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại.
Tên thá»§ lãnh tức giáºn quát:
– Tiểu quá»·! Ngươi quá quắt lắm, ta sẽ Ä‘áºp chết ngươi.
Vừa nói hắn vừa xăm xăm bước tới không chút đỠphòng.
Tiểu Tà hét lên một tiếng lớn:
– ÄÆ°á»£c lắm!
Tức thì thân hình cá»§a Tiểu Tà bắn vá»t tá»›i sát cạnh thá»§ lãnh và nhanh lẹ tát cho hắn mấy cái bạt tai như trá»i giáng, rồi chạy vá»t ra xa la lá»›n:
– Tên khốn kia! Ngươi có chịu là m theo lá»i ta đã nói không?
Äám vệ sÄ© phÃa sau không có lệnh nên cÅ©ng chẳng dám xông lên mà chỉ đứng tại chá»— nhìn diá»…n biến.
Còn tên thá»§ lãnh tức giáºn quá hét lên:
– Tiểu quỷ! Hãy xem đây!
Dứt lá»i, hắn liá»n xuất chiêu tấn công Tiểu Tà tá»›i tấp, nhưng Tiểu Tà tránh né rất nhanh lẹ nên đối phương không sao đánh trúng được.
Tên thá»§ lãnh liá»n chụp cây Ä‘ao lá»›n để giao đấu vá»›i Tiểu Tà . Riêng Tiểu Tà thì trong tay đã thá»§ sẵn hai ngá»n phi Ä‘ao.
Cuá»™c giao đấu cà ng lúc cà ng quyết liệt hÆ¡n nhiá»u. Tiểu Tà thấy cây đại Ä‘ao cá»§a tên thá»§ lãnh rất lợi hại đã vây khốn Tiểu Tà nhiá»u lần. HÆ¡i lo ngại trong lòng vì cà ng đánh thì sức lá»±c cá»§a Tiểu Tà cà ng giảm sút Ä‘i, ngược lại đối phương to lá»›n sức khá»e phi thưá»ng nên sức đánh má»—i lúc má»—i dữ dá»™i hÆ¡n.
Bất chợt tên thá»§ lãnh hét lá»›n cùng vá»›i đại Ä‘ao trong tay biến chiêu rÃt lên vù vù là m cho Tiểu Tà lúng túng lăn trên mặt đất mấy vòng rồi má»›i báºt ngưá»i đứng dáºy. Nhanh như chá»›p, từ hai tay cá»§a Tiểu Tà xuất ra hai ngá»n phi Ä‘ao bắn vá» phÃa đối phương. Tên thá»§ lãnh cÅ©ng lanh lẹ không kém, hoà nh Ä‘ao đỡ hai mÅ©i phi Ä‘ao cá»§a Tiểu Tà đồng thá»i phản kÃch lại cÅ©ng bằng hai mÅ©i phi Ä‘ao trong chá»›p mắt.
Hai ngá»n phi Ä‘ao bay vút xá»›t qua là n da nÆ¡i bắp tay cá»§a Tiểu Tà , gây nên vết thương nhá».
Tuy bị thương nhẹ, nhưng Tiểu Tà vẫn tỠra không có gì. Tiểu Tà giả đau nói:
– Oái! Ngón đòn của ngươi xem ra cũng lợi hại đấy chứ, nhưng với ta thì không có gì đâu.
Tuy không là m cho Tiểu Tà bị thương nặng nhưng tên thá»§ lãnh cÅ©ng đã hả hê được phần nà o vá» cú đòn cá»§a mình. Cho nên khi nghe Tiểu Tà nói váºy, hắn láºp tức thi triển công lá»±c dùng hết sức đâm ngá»n đại Ä‘ao cá»±c mạnh và o ngưá»i Tiểu Tà .
Nhanh như chá»›p, Tiểu Tà lách mình sang phải tránh thế đánh quyết liệt cá»§a đối phương. Ngá»n Ä‘ao cá»§a tên thá»§ lãnh Ä‘i quá nhanh và mạnh nên không kiá»m lại được đã cắm pháºp xuống đất, lút gần hết lưỡi Ä‘ao.
Trong khi tên thá»§ lãnh vừa rút cây đại Ä‘ao thì Tiểu Tà đã giáng xuống đầu hắn má»™t chưởng cá»±c mạnh là m cho hắn không tà i nà o trở thế tránh kịp, buông đại Ä‘ao té nhà o xuống đất. Nhanh như chá»›p, Tiểu Tà chụp cây đại Ä‘ao chém tá»›i. Má»™t tiếng pháºp, cánh tay tên thá»§ lãnh đứt lìa.
– A! ...
Tiếng la thất thanh của tên thủ lãnh và thân hình to lớn của hắn lồng lộn đau đớn ôm cánh tay bị đứt rên la trên mặt đất.
Tiểu Tà thấy váºy định vung tiếp má»™t Ä‘ao nữa chém nốt cánh tay còn lại cá»§a đối phương, nhưng bá»n vệ sÄ© đã ùa lên rất gấp nên Tiểu Tà láºp tức ném cây đại Ä‘ao quay ngưá»i phóng nhanh và o rừng mất dạng, còn bá»n vệ sÄ© khiêng tên thá»§ lãnh và o trong khu nhà .
Tiểu Tà chạy nhanh vá» căn nhà gá»— lấy rượu rá»a vết thương, nói:
– Tối nay, ta sẽ đốt trại chúng bay cho biết tay.
Uống mấy hoà n thuốc cho vết thương chóng là nh rồi Tiểu Tà đi ngủ.
Cho đến trưa, lão ăn mà y lại đến, và tiếng lão nói lớn khi đến trước căn nhà gỗ:
– Tiểu huynh đệ, có khá»e không?
Tiểu Tà đáp vá»ng ra:
– Cá»a không khóa, xin má»i và o.
Lão ăn mà y đẩy cá»a bước và o nhìn thấy tay Tiểu Tà bị thương, kinh ngạc kêu lên:
– Tiểu huynh đệ sao váºy?
Tiểu Tà giá»ng thản nhiên:
– Bị thương chút đỉnh thôi, còn tên thá»§ lãnh cá»§a chúng đã bị tôi chặt đứt má»™t cánh tay, tháºt không uổng.
Lão ăn mà y nói:
– Lão đến đây định há»i xem kết quả việc nói chuyện như thế nà o, nhưng bây giá» không cần há»i thêm gì nữa rồi.
Tiểu Tà vẫn cưá»i:
– Không sao đâu, bây giỠcông lực của lão đã có phần phục hồi, có thể bắt heo, bắt chim thì còn sợ gì nữa chứ.
Lão ăn mà y đáp:
– Äúng váºy! Song lão e rằng bá»n chúng sẽ không ngừng gây rối chúng tôi.
Tiểu Tà thầm nghĩ ngay:
– Lão nói đúng tháºt, mình gây rối là m hại bá»n há».
Trầm tư một lúc, Tiểu Tà nói:
– Chắc không sao đâu, tôi sẽ nói cho bá»n chúng biết là tôi không có liên quan gì đến các ngưá»i rồi láºp tức nhảy xuống biển để tá»± váºn, như váºy chúng nó thấy mất tôi thì sẽ không hại các ngưá»i đâu.
Lão ăn mà y kinh hãi nói mau:
– Tại sao tiểu huynh đệ phải nhảy xuống biển tá»± váºn?
Tiểu Tà khẽ cưá»i nói:
– Chỉ giả vỠnhảy xuống rồi ở dưới biển trốn luôn.
Lão ăn mà y lắc đầu nghi ngá»:
– Nhảy xuống biển mà còn sống được à ! Sao khó tin quá!
Tiểu Tà nói:
– Váºy chứ tôi đột nháºp và o đây cÅ©ng nhảy xuống biển có sao đâu.
Nghe thế, lão ăn mà y không thể tin, nhưng lão nghÄ© gần đâu đây chắc đã có má»™t ghe thuyá»n, nếu không giữa đại dương mênh mông, sẽ không chết vì khát cÅ©ng phải chết vì đói.
Lão lên tiếng:
– Tiểu huynh đệ nhất định phải hà nh động thế sao, có cần gá»i gắm gì không?
Tiểu Tà thản nhiên:
– á»’! Nếu váºy lão hãy bắt cho tôi má»™t trăm con heo rừng Ä‘em cá»™t chúng lại, có thể tôi sẽ dùng đến.
Lão ăn mà y ngạc nhiên:
– Dùng heo? Heo để là m gì?
Tiểu Tà cưá»i há» há»:
– Dùng heo để đánh tráºn.
Lão ăn mà y không tin:
– Heo biết đánh tráºn sao?
Tiểu Tà nhún vai:
– Chuyện quá ư bình thưá»ng. Ngà y trước dùng lừa dùng bò để đánh quân thù, thì hôm nay ta dùng heo tấn công bá»n chúng váºy.
Lão ăn mà y chợt hiểu ra, nên báºt cưá»i, nói:
– ÄÆ°á»£c lắm, lão Ä‘i bắt heo liá»n.
Nói xong lão đi vô rừng.
Tiểu Tà ngồi một mình, lẩm bẩm:
– Äốt bên ngoà i doanh trại chưa đủ, phải đốt luôn hai dãy nhà cá»§a chúng nữa.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äåíüãè, àâòîâàç, äîñòàâêà, êàëüÿíû, ïèööà, ïî÷òîâûå, ñâèíãåðû, ñïîðòèâíûå, òåïëûé, òþìåíü, tiểu tà thần prc  |
| |