Một chàng trai trẻ hớt hơ hớt hải chạy vào và la to. Chàng trai đụng mạnh và cánh cửa. Cánh cửa bị đụng mạnh, bay thẳng về phía trước và rơi ầm xuống đất.
Trong phòng mọi người quay đầu nhìn sang, người chủ trì đang nói bất đắc dĩ dừng lại, quay sang hỏi:
- A Cẩu, có chuyện gì mà cuống lên như thế?
- Lục ca, bọn địa ngục ma tới rồi?
- Địa ngục ma? Chúng tới rồi? Vũ Đả Lục thốt lên.
- Vâng, 20 tên.
- Ở đâu?
- Chúng đang ở đầu trấn. Chúng nói nếu gia đình nào không giao nộp phí 2 tháng này, chúng sẽ giết không nương tay.
- Đi, chúng ta đi ra xem sao.
30 người từ căn phòng, nhanh chóng đi ra ngoài, hướng về đầu trấn. Trong số đó, Thanh Hoa có vẻ nổi bật với bộ quần áo màu lam tô lên những đường cong hoàn mỹ. Bên cạnh cô, một tên quần là áo lụa đang cố gắng bắt chuyện:
- Hoa Hoa, muội nghĩ lần này bọn địa ngục ma chỉ đe dọa như lần trước hay thật sự giết chóc?
- Nghi Lập, gọi ta là Thanh Hoa. Chuyện này cũng đừng đoán bậy rồi.
Nói xong, Thanh Hoa nhanh chóng vượt lên phía trước.
Người gọi là Nghi Lập bỉu môi:
- Hừ, suốt ngày A Mãnh ca, A Mãnh ca; không phải hắn đã chết ở xó nào trong Mộc địa rồi sao, người chết rồi mà còn nhung với chả nhớ. Đợi khi ngươi lọt vào tay ta, ta nhất định cho con ** điếm nhà ngươi nếu thử tư vị bị chà đạp. Hừ!
…
Đầu trấn, 30 người đang đứng đối diện với 20 tên địa ngục ma. Phía đằng sau là hơn ngàn người dân bình thường của trấn.
- Khặc… Khặc… Lũ nhân loại thấp hèn, nhanh chóng giao nộp phí tháng này, nếu không đừng trách ta trở mặt. Tên thủ lĩnh địa ngục ma lên tiếng.
- Hừ, ta đã nói rồi, từ nay về sau, chúng ta sẽ không giao nộp thứ gì. Vũ Đả Lục trả lời.
- Khặc… Đừng nghĩ tu vi tăng tiến đến Luyện khí kỳ thì có thể tự đại. Các ngươi vẫn là suy nghĩ lại cho kĩ a.
- Ngươi đang uy hiếp chúng ta? Một người trung niên phía sau Vũ Đả Lục tức giận mắng.
- A… Khặc… Ta chỉ khuyên các ngươi nên lựa chọn cho chính xác mà thôi. Đừng để hối hận a.
- Hừ, chúng ta sẽ không giao nộp bất cứ thứ gì nữa.
- A… Khặc… Ha… Khặc… Ta sẽ cho các ngươi biết vì sao địa ngục ma chúng ta thống trị đại lục này. Lên cho ta. Giết!
Hai bên nhanh chóng lao vào chém giết.
Cuộc chiến lan ra xung quanh. Những căn nhà trong phạm vi 10 trượng đều ầm ầm sụp đổ. Hơn ngàn người dân bình thường sợ hãi bỏ chạy.
…
- Bạch Tử, khi nào chúng ta xông ra? Phí Tiên hỏi, khí huyết của hắn sôi sùng sục, như một con trâu đực sắp không kìm chế nổi.
- Phí Tiên, bình tĩnh đi. Hiện tại chưa phải là lúc --- Ngũ muội, muội vòng sang bên trái tiêu diệt 2 tên địa ngục ma kia, nhớ đừng để bị phát giác. Tam đệ, đệ đi theo bảo hộ ngũ muội.
- Vâng, nhị ca.
- Vâng.
Hai bóng người nhanh chóng vòng sang bên trái.
…
30 người Kinh Hoa trấn dần rơi vào hạ phong. Vũ Đả Lục hét lên:
- Nhanh, nhanh lui lại tập hợp với nhau.
20 tên địa ngục ma vây xung quanh, tấn công vào đoàn 30 người.
30 người vất vả chống đỡ.
Đột nhiên 2 tên địa ngục ma cánh trái đầu óc nổ tung, thân thể rơi rụng xuống đất.
Biến cố bất ngờ khiến 2 bên quay lại, sững sờ nhìn thảm trạng 2 tên địa ngục ma đó. Cuộc chiến tạm dừng.
- Ai? Tên thủ lĩnh địa ngục ma quát.
Như đáp lại câu hỏi của tên thủ lĩnh, 3 tiếng hét rung trời vang lên:
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Một tiếng từ cánh trái vọng lại, 2 tiếng từ sau lưng tên địa ngục ma vang sang.
…
- Lục muội, thất muội nhanh giải quyết tên địa ngục ma bên phải tên thủ lĩnh. Trâu điên Phí Tiên cuốn thấy 3 tên bên trái hắn, ta sẽ cố gắng nhanh chóng giải quyết tên thủ lĩnh rồi quay sang giúp ngươi.
…
Cánh trái, một tên đại hán cầm thương bay ra, thương xuất như hải, liên tục không dứt. Sau lưng tên đại hãn, hình ảnh một cây thương mông lung hiện lên, chiến ý reo vang.
Bên cạnh hắn, một thiếu nữ khuôn mặt như tinh linh phất tay không dừng, một cây phi châm nhỏ màu đem sậm với những đường vân vàng bay tới tấn công và nhanh như điện xẹt trở về lơ lửng trước người cô gái.
Ầm ầm…
Một tên địa ngục ma chết ngay tại chỗ. Một tên khác bị đánh văng ra xa, va chạm vào một căn nhà.
…
Một tiếng rống giận bỗng vang lên:
- Bạch Tử, ta ##@#@## con mẹ nhà ngươi, ngươi bảo ai là trâu điên.
…
Biến cố nổi lên, khiến bọn địa ngục ma và 30 người Kinh Hoa trấn ngẩn ngơ chốc lát.
Tên thủ lĩnh địa ngục ma như nhận ra uy hiếp, hắn quát lên:
- Mẹ kiếp, nhanh chóng bỏ qua bọn dân thôn, lập tức tiêu diệt đám người mới cho ta.
Bọn địa ngục ma bay ra. Tình cảnh trở nên kì dị, 30 người Kinh Hoa trấn bị lãng quên, họ dở khóc dở cười.
- Nhanh, nhanh chóng chặn lại địa ngục ma giúp họ. Vũ Đả Lục xông lên đầu tiên và bỏ lại một câu.
…
Phía xa trận chiến hơn 50 trượng, sau một căn nhà xộc xệch. Có một tên ăn mày quần áo bẩn thỉu, đầy bùn đất lẳng lặng quan sát trận chiến.
…
Bạch Tử đang vất vả chặn lại thế công của tên thủ lĩnh. Ban đầu Bạch Tử cứ nghĩ sẽ nhanh giải quyết xong, nhưng không ngờ tên thủ lĩnh lại mạnh mẽ như vậy.
Trên tay Bạch Tử, 1 cây quạt được xếp lại, hắn dùng như một thanh đoản kiếm, nội tâm thì không ngừng cười khổ. Hắn không dám mở quạt ra, sợ mọi người cho hắn là “lưỡng tính” – lúc ấy thì không có cái nhục nào hơn rồi.
Bạch Tử lui, lui mãi ra sau, rút cuộc không nhịn được nữa. Trên đỉnh đầu hắn hiện lên 1 đám mây mơ hồ, lôi điện bạo phát, sấm vang chớp giật đánh xuống người hắn. Hắn bỗng chốc đánh ngang tay với tên thủ lĩnh.
Cuộc chiến rơi vào giằng co, bất phân thắng bại.
…
Một lúc lâu, Bạch Tử quát:
- Tứ đệ, ngũ muội, nhanh chóng mở ra Tiên Thiên Bảo Thuật.
- Ta xxx con mẹ nhà ngươi, ta không chấp nhận tên nhị ca như ngươi.
…
Sau lưng Lục Tiểu Mỹ, một cây sen tím mơ hồ hiện lên, cây sen phát sáng, tỏa ra từng trận sương mù tím.
Vài tên địa ngục ma bị cuốn vào, như mất đi cảm giác, trở nên luống cuống tay chân.
Không hề bỏ qua cơ hội, sau lưng Tô Thiên, cây thương mông lung sáng lên, Tô Thiên đâm ra 3 thương mạnh nhất.
Phốc… phốc… phốc…
3 tên địa ngục ma tử trận đương trường.
…
Phía này, dưới chân Phí Tiên, một ngọn núi lửa mơ hồ hiện lên, phun trào dung nham mãnh liệt. Cây đao trên tay hắn vốn màu đỏ, lại được bao quanh thêm 1 màu đỏ sậm, chiến lực tăng cao. Mỗi lúc hắn dùng đao, một đoạn đao mang mang theo ánh đỏ cắt tới phía trước.
Một mình hắn, áp chế 3 tên địa ngục ma.
…
Tên ăn mày ở đằng xa, nhìn tình cảnh này, thở dài.
Sau lưng hắn linh khí chợt hiện rồi biến mất, một đoàn ánh sáng vàng nhợt nhạt khó nhận thấy, lóe lên, bay về phí tên thủ lĩnh địa ngục ma như một viên phá tiễn.
…
Tên thủ lĩnh địa ngục ma được hắc khí bao quanh, trở nên dữ tợn, trông giống như chân chính một vị ma quân, càng đánh càng mạnh.
Bỗng nhiên, một đoàn sáng vàng chạm vào cơ thể hắn. Hắn chợt cứng đờ.
Chớp lấy cơ hội, Bạch Tử chém rụng đầu tên thủ lĩnh, thắng bại liền phân.
…
Nhìn thấy tên thủ lĩnh chết, bọn địa ngục ma điên cuồng bỏ trốn.
2 nhóm người đuổi theo truy sát.
…
Bạch Tử mang theo nghi hoặc, chiến thắng trở về. Rất nhanh 2 đội người bắt đầu làm quen.
- Cảm tạ các vị giúp đỡ. Ta là đội trưởng đội Kinh Hoa trấn. Ta tên Vũ Đả Lục, đây là Tứ Quang, Thiên Sa, …, Thanh Hoa,…, Nghi Lập,…
- Không có gì, không có gì, Bạch Tử phất tay từ chối. Ta là nhị ca của đám người này. Đây là tam đệ Tô Thiên, tứ đệ Phí Tiên, ngũ muội Lục Tiểu Mỹ, lục muội Ngô Thiến, thất mục Lăng Y.
- Bạch Tử huynh chém chết thủ lĩnh địa ngục ma, uy mãnh vô song a. Vũ Đả Lục tán thán.
- May mắn, may mắn thôi, Đả Lục huynh khách khí. Bạch Tử khiêm tốn đáp lại.
…
Cách Kinh Hoa trấn hơn 10 dặm, có 2 tên địa ngục ma chạy thoát, cảnh giác nhìn quanh và nhỏ giọng trò chuyện:
- Khặc… Tí nữa thì chết, may mắn chạy nhanh.
- Hừ, chúng ta phải nhanh chóng quay về báo tin cho đại đội trưởng lập công chuộc tội. Đợi lúc đại đội trưởng dẫn quân lại đây xem bọn nhân tộc thấp hèn còn vui mừng được nữa hay không.
- Đúng, ngươi nói chí phải. Chúng ta đi thôi.
Roẹt… roẹt…
2 cái đầu địa ngục ma rơi xuống.
- Xin lỗi, các ngươi đã không còn cơ hội.
Một bóng mờ hiện lên tại vị trí 2 tên địa ngục ma vừa bị giết, trong tay hắn là một thanh kiếm màu cam sáng bóng dính mảng vết máu đen.
…
Tối đến.
Trước cổng Kinh Hoa trấn, mọi người đang vui mừng nhảy múa, ca hát bên cạnh một đống lửa to.
Phía xa xa, dưới gốc một cây cổ thụ, một tên ăn mày với bộ quần áo rách nát, cả người hắn – kể cả khuôn mặt, đầy bùn đen.
Hắn nhìn về một vị thiếu nữ, ánh mắt ôn hòa.
…
Đêm khuya, tại trại đóng quân địa ngục ma phía đông Kinh Hoa trấn. Trong trướng bồng đại đội trưởng. Hắc khí xung quanh cơ thể đại đội trưởng bốc lên dày đặc. Áp lực từ tên đại đội trưởng tạo nên từng giọt mồ hôi tràn đầy khuôn mặt những gã tiểu đội trưởng, bọn chúng len lén lau sạch.
- Ai nói cho ta biết tại sao 2 tiểu đội đi đến Kinh Hoa trấn đến giờ này vẫn chưa trở về? Khốn khiếp, chỉ đi thu phục vài tên tiểu tốt chống đối mà 2 lần vẫn không xong. Phế vật, một lũ phế vật.
Tên đại đội trưởng gầm thét. Phía bên dưới, các tiểu đội trưởng khôn ngoan cúi đầu, câm miệng im lặng.
- Hắc Sam.
- Có thuộc hạ. Một đoàn bóng đen được bao quanh bởi hắc ám, từ phía sau tên đại đổi trưởng bay ra, quỳ xuống.
- Ta ra lệnh cho ngươi ngày mai thống lĩnh tiểu đội 3, 4 và 5 tiến về Kinh Hoa trấn, ta không cần biết phương pháp, chỉ cần biết kết quả. Tối mai ngươi phải mang đầu bọn chống đối về đây cho ta. Nhớ kĩ? Tối mai. Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì mang đầu về gặp ta.
Một ngày mới lại bắt đầu. Một ngày nắng ấm, muôn hoa đua nở, sắc hồng khắp nơi.
Trong một ngôi nhà nhỏ nơi phía thành tây.
- Thanh Hoa, con lại phải đi à?
- Mẹ, đừng lo lắng mà.
- Sao con lại cố chấp như thế? A Mãnh có lẽ nó đã không thể trở về nữa rồi. Haiz…
- Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con tin tưởng huynh ấy.
- Được rồi, được rồi. Mẹ sẽ không nói nữa.
- Con đi đây.
…
- Toàn thể Kinh Hoa trấn nghe kĩ cho ta. Nhanh chóng giao ra những kẻ chống đối với chúng ta. Nếu không: Chết!
Một đạo âm thanh cuồn cuộn như kinh lôi nổ vang giữa bầu trời.
- Địa ngục ma tới rồi.
- Địa ngục ma lại tới rồi. Chạy mau.
- Mau chạy a.
Kinh Hoa trấn hỗn loạn tưng bừng. Có người bỏ chạy tránh xa, cũng có những kẻ gan to, hoặc đặt niềm tin vào 2 nhóm dẫn đầu, quay ngược lại xem cuộc chiến sắp xảy ra.
Trên con đường duy nhất đi vào Kinh Hoa trấn, 2 nhóm người đang giằng co.
- Tên hắc y phía trước khí lực rất mạnh, e rằng chúng ta không là đối thủ. Bạch Tử nhỏ giọng nói.
- Sợ đếch gì, ông mày chém vài đao là xong rồi.
- Phí Tiên, đừng ngu ngốc. Đại ca bảo chúng ta tiêu diệt 2 tiểu đội trước chứ không có bảo chúng ta liều chết với 31 tên mới này.
- Nhị ca, chúng ta cũng không thể thấy chết không cứu đúng không? Lục Tiểu Mỹ nói.
- Đúng vậy. Nhưng nếu tình huống không ổn, nhất định phải lập tức rút. Chỉ có còn sống mới có thể cứu được nhiều người hơn, chết rồi thì tất cả vô dụng. Tên thủ lĩnh kia để cho ta.
…
- Giết!
- Giết!
Như cừu nhân lâu ngày gặp nhau, không uổng phí những lời trao đổi thừa thải. Chém giết bắt đầu.
Bồng…
Ngay khi mới xông vào, Bạch Tử bị đánh bay, va thẳng vào mặt đất tạo nên 1 cái hố to đầy bụi.
- Nhị ca.
- Nhị ca.
- Khốn khiếp.
- Nhanh chóng tập hợp và lui lại. Mau! Bạch Tử gầm lên.
…
Đùng… Đùng… Đùng…
Liên đội của nhóm người Bạch Tử - Vũ Đả Lục liên tục có thành viên nằm dài dưới đất, bị thương nghiêm trọng, máu me khắp người.
…
- Haiz…
Tên ăn mày ở đằng xa thở dài.
- Cũng nên xuất hiện rồi.
Bồng… Bồng…
Một thân ảnh bẩn thỉu, lem luốc tốc độ kinh người bay đến, vỗ 2 chưởng vào đầu 2 tên địa ngục ma bên phải, máu đen tung tóe.
Nhanh chóng, cuồng bạo.
Bồng… Bồng…
Thêm 2 tên địa ngục ma bị giết chết.
Hắc Sam nheo mắt lại nhìn tên ăn mày vừa xuất hiện.
- Tất cả lui lại. Hắc Sam ra lệnh.
26 tên địa ngục ma còn lại nghiêm chỉnh rút lui.
28 người bên này cũng nhanh chóng rút về, thở phào.
Bạch Tử tiến lên khách khí:
- Cảm ơn huynh đài giúp đỡ.
- Lui về sau. Tiếng khàn khàn truyền ra.
…
Hắc Sam và tên ăn mày đứng đối lập phía 2 bên. Thời gian yên tĩnh rất nhanh bị phá vỡ:
- Ngươi là ai? Hắc Sam hỏi.
- Vậy chứ ngươi là ai?
- Hừ, đừng cho rằng có tí thực lực lại khinh người quá đáng. Hắc Sam quát.
- Nhiều lời vô dụng, bắt đầu đi.
Triệu Phong xuất chiêu, kiếm khí ngang trời.
Hắc Sam đón đỡ, bất động như núi.
…
- Ngươi rất mạnh. Cánh tay run run, Hắc Sam mở lời.
- Ngươi cũng vậy.
- Xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi đi, nếu không ngươi chỉ có chết.
Hắc khí bốc lên, như ngọn lửa địa ngục bao quanh Hắc Sam, trên đỉnh đầu hắn hiện lên 2 cái sừng nhọn.
- Rống… Hắc Sát Quyền.
Vô số ánh quyền lít nha lít nhít bao rợp bầu trời, mang theo hắc khí bay về phía Triệu Phong.
Thanh kiếm màu cam, đỏ lục pha trộn từ túi càn khôn rơi vào trong tay Triệu Phong. Đồng thời sau lưng Triệu Phong, kỳ mộc hiện lên, trên đỉnh đầu cây kỳ mộc, một bóng mờ một loại chim có vẻ giống phượng hoàng hiện lên. Kỳ mộc tỏa ánh sáng lục thủ hộ thân thể Triệu Phong, ánh sáng vàng từ những cái vỗ cánh của loài kỳ cầm bao quanh trên thân kiếm.
- Đại ca.
- Đại ca?
- Đại ca?
Triệu Phong không đáp, dẫn kiếm cắt phá ánh quyền. Lao thẳng ra phía trước.
Vừa lao ra, một cây kích đen kịt lấy tốc độ sao xẹt bay tới.
“Keng…”
Cả 2 văng ra, đứng giữ bầu trời đối lập nhìn nhau.
Triệu Phong quyết đoán, kỳ mộc tỏa sáng, ánh lục dâng trào. Phía trên kỳ mộc, kỳ cầm vỗ cánh không ngừng, một nửa ánh sáng vàng rơi vào kỳ mộc, một nửa khác tụ vào thân kiếm. Thanh kiếm sáng lóe mắt.
Keng… Keng…
Đùng… Đùng…
Hắc Sam một cánh tay chảy máu, vết thương đến tận xương. Trước ngực Triệu Phong thủng một lỗ, máu tươi nhuộm đầy.
- Không thể kéo dài.
Triệu Phong bất chấp, chém vào tay trái Hắc Sam. Hắc Sam đâm 1 kích vào chân Triệu Phong, đồng thời 1 chưởng thẳng vào vết thương trên ngực Triệu Phong.
Như gặp phải trọng kích, Triệu Phong phun ra một ngụm máu.
Linh khí xung quanh Triệu Phong xoay tròn, bức lui Hắc Sam. Đồng thời vây lấy những giọt máu tươi đưa thẳng ra sau lưng.
- Huyết tế.
Ầm.. ầm…
Hai người giao chiến giữa bầu trời, âm thanh gầm thét không ngừng, không gian rung động. Từng đợt giao đấu mãnh liệt làm khí lãng bay hỗn loạn ngang dọc, mỗi lần 2 bên va chạm, âm thanh điếc tai, ánh sáng nổ tung như những vụ nổ lớn.
…
Qua chừng 500 hiệp giao đấu.
- Rút. Hắc Sam mang thân thể trọng thương của mình ra lệnh.
Phốc…
Triệu Phong cũng không khá hơn, lui về sau, liên tục phun máu.
…
- Đại ca. Cũng may có huynh đến kịp.
- Đại ca.
…
- Dì, con đã quay về. Tiểu Hoa, huynh đã trở lại.
- Đáng ghét, sau huynh không đi luôn đi. Thanh Hoa nhào tới ôm Triệu Phong, khóc nức nở.
…
- Hắc Sam, ngay cả ngươi cũng thất bại? Tên đại đội trưởng không buồn, không vui nói.
- Thuộc hạ thất trách.
- Nói rõ tình huống cho ta biết.
Hắc Sam đem cuộc chiến miêu tả lại chi tiết.
- Hắc Sam, ngươi lui đi, chuyện này ta sẽ giải quyết.
Trong nội tâm thì lo ngại “Ngay cả tên Hắc Sam còn không thể chém giết tên nhân loại kia, vậy thì phải nghĩ cách khác thôi.”
Hắc Sam biến mất.
- Hừ, nếu không phải ngươi có cái ô to đùng phía sau, lần này ngươi nhất định phải chết.
Nhìn Hắc Sam, tên đại đội trưởng cười gằn.
- Bay đâu.
- Có thuộc hạ.
- Mau gọi Sắc Mông vào gặp ta.
- Vâng, đại nhân.
…
- Sắc Mông, ngươi đã hiểu rõ kế hoạch chưa?
- Thuộc hạ đã rõ.
- Lui ra đi.
…
- Mọi người yên tâm, tạm thời nhóm chúng ta sẽ lưu lại nơi đây. Bọn địa ngục ma đang ứng phó với phản loạn khắp nơi, nên chắc chắn một thời gian dài sẽ không phái binh đoàn đến đây. Việc trước mắt là chúng ta cần phải cấp tốc tăng cường thực lực.
- Đúng vậy. Mọi người cứ yên tâm quay về đi.
…
- A Mãnh ca, thời gian qua huynh ở đâu vậy? Thanh Hoa cuốn lấy Triệu Phong, liên tục thắc mắc.
- Sau khi huynh tiến vào Mộc địa, huynh tiến hành xây dựng động phủ, và rồi… Triệu Phong bắt đầu kể lại.
…
Một ngày nọ.
- A Mãnh ca, phía trước có người bị thương kìa. Ồ, quần áo lạ quá, chắc không phải người trong trấn.
- Tiểu Hoa, cẩn thận. Kinh Hoa trấn cách rất xa những nơi khác, sau lại có người bị thương ở nơi này được.
…
- Cái tên gọi là Điềm Tang rất đáng nghi, hắn luôn có những hành động quái lạ. Tiểu Hoa, muội phải cẩn thận và cách xa hắn ra.
- Lại thế rồi, sao huynh cứ nói thế chứ. Điềm Tang mất hết trí nhớ, ngây ngô như đứa bé, rất đáng thương. Sau huynh lại có thể nghi ngờ hắn.
- Hừ, đáng thương hay giả bộ đáng thương.
- Huynh… Muội không nói chuyện với huynh nữa. Huynh tự suy nghĩ lại đi.
- Tiểu Hoa. Tiểu Hoa…
…
- Khốn khiếp, sau A Quang uống thuốc đội kia đưa đến, đã bị độc chết rồi. Nhất định là bên kia cố ý.
- Đúng vậy, nhất định là bên kia cố ý suy yếu thực lực nhóm chúng ta để dễ dàng chiếm lĩnh Kinh Hoa trấn. Nghi Lập đổ thêm dầu vào lửa.
- Nghi Lập, ta tin A Mãnh ca không làm việc như vậy.
- Ta cũng không tin chuyện này là do bọn họ làm. Nhất định phải tra xét kĩ càng. Vũ Đả Lục nói.
…
- Đả Lục ca, hôm nay lại thêm 2 thiếu nữ bị hãm hiếp rồi giết chết. Nhìn từ hiện trường thì họ không hề có sức phản kháng nào, điều đó chỉ rõ rằng kẻ hãm hiếp và giết chết họ không phải là người thường.
- Đã tra xét ra kẻ tình nghi nhất là kẻ nào chưa?
- Đã tra ra, kẻ tình nghi nhất là Phí Tiên. Tối hôm qua có người bắt gặp hắn đi ra ngoài, sáng sớm nay mới trở về.
- Không ngờ bọn chúng là kẻ lòng lang dạ thú như thế, chúng ta phải giết chúng báo thù cho những người chết.
- Đúng.
- Phải, phải giết chúng báo thù.
- Được rồi các vị, chúng ta không có chứng cứ, tạm thời gác lại đi. Đả Lục xoa xoa đầu, bất đắc dĩ nói.
Thanh Hoa ngồi yên lặng tại chỗ. Giờ phút này, nàng cũng không biết nên bênh vực hay giải thích như thế nào.
…
- Tiểu Hoa, muội nói cái gì? Tối qua Phí Tiên hãm hiếp rồi giết chết 1 cô gái? Ta không tin.
- A Mãnh ca, kẻ tình nghi nhất chính là Phí Tiên, huynh còn bao che cho huynh ấy sao?
- Sống với nhau hơn 5 năm, ta là người rõ tính cách Phí Tiên nhất. Hắn hoàn toàn chỉ có dục vọng với sức mạnh. Ắt hẳn tối qua hắn ra ngoài tu luyện thôi. Ngược lại ta thấy kẻ đáng nghi nhất là Điềm Tang mới phải. Triệu Phong trầm giọng.
- Huynh... Huynh… Huynh thật quá đáng. Chỉ vì bao che cho huynh đệ mà vu oan cho người vô tội. Huynh quá đáng lắm. Hừ.
- Tiểu Hoa, Tiểu Hoa đừng đi… Ngay cả lời huynh nói muội còn không tin hay sao?
…
- Hôm nay lại chết thêm 1 thiếu nữ; đồng thời gia đình Trang viên ngoại bị đồ sát, tài sản không cánh mà bay.
- Kẻ tình nghi nhất là ai?
- Trưa qua có người nhìn thấy Tô Thiên nói chuyện với thiếu nữ. Khoảng khắc 5 hôm qua, Lăng Y từ nhà Trang viên ngoại lấm la lấm lét đi ra.
- Cái gì? Vũ Đả Lục thốt lên.
- Quá lắm rồi, quá lắm rồi.
- Phải, lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa.
- Nhất định phải đòi lại công đạo.
- Phải, chúng ta đi, chúng ta tìm bọn hắn làm cho rõ ràng.
- Đi, chúng ta đi.
Dòng người lũ lượt kéo về hướng Triệu Phong và các thành viên cư ngụ.
- Phong huynh, mọi người đến đây chỉ mong có một lời giải thích từ phía huynh. Vũ Đả Lục nói.
- Giải thích? Những người ở đây cần ta giải thích về điều gì?
- Phong huynh, từ chén thuốc “chữa thương” của Tứ Quang, đến 3 thiếu nữ bị hãm hiếp rồi giết chết, cộng với cả gia đình Trang viên ngoại bị đồ sát. Chúng ta cần lời giải thích?
- Giải thích? Buồn cười, chúng ta không làm chuyện gì trái với lương tâm thì cần gì phải giải thích? Triệu Phong cười nhạt.
- Thế huynh giải thích thế nào trong khi buổi tối Phí Tiên ra ngoài có 2 thiếu nữ bị hãm hiếp rồi bị giết? Huynh giải thích thế nào khi người ta bắt gặp Tô Thiên nói chuyện với một thiếu nữ, và trong tối hôm đó, cô gái ấy cũng bị giết chết? Huynh giải thích thế nào khi buổi chiều trước khi gia đình Trang viên ngoại bị giết, có người thấy Lăng Y từ đó đi ra?
- Hahaha… Chê cười. Ta tin huynh muội mình. Còn các ngươi? Ta thấy không giống tới đây đòi lời giải thích, mà giống với tới đây ép tội cho chúng ta thì hơn. Ngươi nói có người thấy? Vậy là ai? Kêu ra đây cho ta. Khi nói đến câu cuối, Triệu Phong quát lên, sát khí bộc phát.
Gần 30 người do Vũ Đả Lục dẫn đầu, sợ hãi lùi vài bước.
- Triệu Phong, ngươi muốn dùng sức mạnh ém nhẹm chuyện này? Không dễ thế đâu. Nghi Lập hét lên.
- Hahaha… Nực cười. Các ngươi muốn đánh nhau? Vậy thì xông lên đi.
7 người thả ra tu vi của mình, không hề cố kị. Đặc biệt là Triệu Phong, tu vi Trúc cơ kỳ tạo nên áp lực mạnh mẽ khiến gần 30 người đối diện phát run…
- Chúng ta muốn giết các ngươi, thì chẳng cần âm mưu quỷ kế, thẳng tay đồ sát là được. Các ngươi nghĩ ta cần quan tâm sao? Hừ!
Bịch… Bịch…
Triệu Phong tăng thêm áp lực, đã có 2 người không chống được, run rẩy quỳ xuống.
- Ta không đem huynh đệ của mình bảo hộ những kẻ ngu dốt.
Nói xong, Triệu Phong và 6 người khác lần lượt thu lại uy áp.
Liếc nhìn về Thanh Hoa, Triệu Phong nói:
- Thanh Hoa, muội có thể dẫn dì Nguyệt đi với chúng ta, chúng ta sẽ chờ ở đỉnh núi phía tây từ đây cho đến nửa đêm.
Triệu Phong nhìn về 6 đệ đệ, đệ muội của mình:
- Ta tin tưởng các ngươi, không cần phiền lòng giải thích cái gì. Họ đã không chấp nhận và vu tội cho chúng ta thì chúng ta đi.
Dứt khoát, Triệu Phong dẫn đầu, 6 người còn lại hướng về đỉnh núi phía tây.
…
Canh 2, 7 người quây quần bên 1 đống lửa. Ngô Thiến và Lăng Y đã chìm vào giấc ngủ.
- Đại ca, đã khuya rồi, chúng ta đi chứ? Bạch Tử mở miệng.
- Đợi thêm tí nữa.
…
Đột nhiên, một ngọn lửa hắc ám từ đằng sau bay thẳng tới Lăng Y.
- A… a…
Chỉ kịp thét lên 2 tiếng, Lăng Y biến thành tro tàn.
Đồng thời, địa ngục ma không biết từ đâu xông đến. Trận chiến diễn ra ngay tức khắc.
- Thất muội.
- Khốn khiếp.
…
Số lượng địa ngục ma quá nhiều, tạo nên số lượng công kích như vũ bão. Mọi người nhanh chóng bị thương đầy mình.
- A…a… Mọi người chạy mau, ta phá vòng vây. Tô Thiên hét lên, lao thẳng ra mở đường.
Thương mang xán lạn, như vô bờ bến, liên tục tuôn trào.
Bỗng nhiên, 2 đạo hắc ảnh lao thẳng tới Tô Thiên.
Đùng… đùng…
Tô Thiên chia năm xẻ bảy, máu tươi bắn ra khắp nơi. Triệu Phong ở đằng xa không kịp cứu viện, nước mắt tuôn rơi:
- Tam đệ.
- Tam ca.
- Chúng ta không thể cứ như thế này, mãi bị cầm chân chắc chắn chúng ta sẽ chết hết. Phong ca, mau chạy đi. Các đệ đệ, đệ muội còn lại theo ta xông vào cầm chân chúng lại.
Ánh sáng bạo phát, vô cùng vô tận che rợp bầu trời.
Đùng… Đoàng… Ầm…
- Phong ca, chỉ có huynh mới có thể thoát ra ngoài sống sót. Phong ca, đi nhanh a. Nhớ trả thù cho chúng ta.
4 người còn lại xông thẳng vào quân địa ngục ma, chém giết tứ phương. Trong đó Bạch Tử với Phí Tiên điên cuồng cố gắng cầm chân Hắc Sam và tên đại đội trưởng.
Nhìn thấy Triệu Phong cố gắng bay lại, Bạch Tử rốt cuộc gầm lên:
- Phong ca, chạy mau!!! Đừng để cái chết của mọi người trở thành vô ích. Sống sót và báo thù cho chúng ta. Đi mau…
Đùng… đùng… ầm..
Triệu Phong cắn chặt răng, triển khai huyết tế, tung ra sức mạnh tới tận cùng, đẩy lùi tốp địa ngục ma theo sau, bay thẳng về hướng Mộc địa.
…
- Ta thề ta sẽ báo thù cho các ngươi! Triệu Phong khóc rống, nước mắt như mưa.
…
Cuộc chiến đỉnh núi phía tây làm mọi người dân Kinh Hoa trấn thức giấc.
Khi Vũ Đả Lục dẫn mọi người lại đây, đỉnh núi tan hoang, cây cối ngã xuống lớp lớp, xác địa ngục ma mọi nơi. Sau một hồi tìm kiếm, chỉ thấy sót lại 5 thân người không đầu và một đống tro tàn.
…
Vài ngày sau, địa ngục ma mang 5 cái đầu người: Bạch Tử, Tô Thiên, Phí Tiên, Lục Tiểu Mỹ và Ngô Thiến treo lủng lẳng dưới thân cây cổ thụ trước Kinh Hoa trấn.
Người dân cảm thấy sợ hãi,”Mạnh như bọn họ vẫn đi đến kết cục này”, ai mà không cảm thấy sợ.
Nhóm người Vũ Đả Lục khuôn mặt phức tạp.
…
Một tháng sau, Tết đến.
Nhà nhà giăng đèn kết hoa chào đón năm mới.
Khung cảnh rộn rã, náo nhiệt nơi nơi như xua tan một phần sự sợ hãi trước đó của họ. Mọi người ngồi cạnh nhau, nâng ly chúc mừng năm mới.
Vũ Đả Lục cùng nhóm người đang tại một căn phòng, họp bàn về những bước đi tiếp theo. Trong đó, Thanh Hoa khuôn mặt tiều tụy, nàng đã ốm hơn rất nhiều.
Họ không hề biết rằng, thần chết đang dần tới gần.
…
Gần đến giữa đêm, hơn 20 đạo hắc ảnh bắt đầu lặng lẽ gặt hái sinh mệnh nơi đây.
Phía xa xa, một cái bóng âm u đang theo dõi những đạo hắc ảnh này.
Khi những đạo hắc ảnh bắt đầu tách ra săn giết người dân nơi đây. Cái bóng âm u nhanh gọn giết chết những đạo hắc ảnh.
…
Đến giữa đêm.
A Cẩu – một chàng trai bình thường của Kinh Hoa trấn, may mắn được Vũ Đả Lục tín nhiệm, sau khi uống không biết bao nhiêu rượu tại nhà cha mẹ vợ, say mèm, đang lếch thân đi về nhà. Chợt hắn cảm thấy không khí có điều quỷ dị. “Đang là giáp năm sao yên lặng quá vậy?” – Hắn tự hỏi.
Hắn nhanh chóng lắc lắc đầu, và lung lay bước tới. Một phân sau, vấp phải cái gì đó, hắn trượt chân té xuống.
Thùng…
Mùi máu tanh ập vào mặt, hắn bỗng tỉnh rượu đôi chút. Nhìn xung quanh toàn là xác người, máu tươi chảy khắp nơi, hắn sợ hãi thét lên, co giò chạy tới căn phòng quen thuộc nơi tổ chức họp bàn.
- Lục ca, Lục ca, xảy ra chuyện lớn rồi.
Ầm…
Cánh cửa bị hất tung, bay thẳng vào bên trong, đụng vào Vũ Đả Lục đang ngồi.
- Xảy ra chuyện gì?
Vũ Đả Lục hỏi, mà cũng nhanh chóng hắn phản ứng lại:
- Tại sao toàn người ngươi là máu thế kia. Việc gì xảy ra nói mau.
- Mọi người, mọi người dân trong trấn có lẽ chết hết rồi. A Cẩu khóc rống.
- Cái gì?
30 người trong phòng họp giật thót. Họ nhanh chóng lao ra bên ngoài.
- A? Tại sao ta không vận linh khí được?
- Ta cũng vậy?
- Chuyện gì đang xảy ra?
Những âm thanh ồn ào hỗn loạn vang lên.
- Khặc… Khặc… Trúng “Thập hương nhuyễn cốt tán” của chúng ta thì làm sao mà còn khí lực chứ.
Trong đêm tối, Hắc Sâm và tên đại đội trưởng xuất hiện.
- Nghi Lập, làm tốt lắm. Nhanh qua đây.
Nghi Lập mừng rỡ bước sang chờ phần thưởng.
- Nghi Lập, tên khốn nhà ngươi.
- Nghi Lập, tại sao ngươi lại phản bội chúng ta.
- Khốn khiếp, kẻ phản bội.
Những âm thanh “tra hỏi” và nguyền rủa vang lên.
- Sắc Mông, nhanh giết bọn chúng.
Lập tức một đạo hắc ảnh mờ ảo từ phía sau họ lao tới, thanh đoản đao như lưỡi hái tử thần, nhanh chóng gặt lấy từng cái đầu. Huyết văng tung tóe.
- Mọi người nhanh chóng tập hợp lại với nhau. Vũ Đả Lục lao ra.
16 người còn lại, áp sát vào nhau. Thanh Hoa đứng ở trong đám người, sắc mặt trắng bệch, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn:
- Điềm Tang… Tại sao?
- A… Khặc… Gọi ta là Sắc Mông. Hắn liếm lên những vệt máu dính trên thanh đoản đao, sảng khoái cười dài.
Nhìn cảnh này, những người còn sống sót phát run.
Roẹt…
Bất ngờ cái đầu của Nghi Lập cũng bị Hắc Sam chém rơi xuống.
- Đây là phần thưởng của ngươi, khặc…
Mọi người tuyệt vọng, một người lao ra. Như nhận được tín hiệu, những người khác cũng lao ra.
- Chạy a. Mau nhanh chóng tản ra.
- Chạy đi đâu cho thoát, tất cả trấn này đã bị bao vây, khặc… haha… Sắc Mông, Hắc Sam. Nhanh chóng giết bọn chúng. Nhanh đi rồi chúng ta còn về nhấp rượu.
Rẹt… rẹt…
Từng cái đầu người đứt rời, trợn mắt sợ hãi, và lăn xuống đất.
…
Thanh Hoa bỏ chạy về hướng đông. Phía sau, Sắc Mông nhanh chóng đuổi theo.
Đột nhiên…
Một đạo lục ảnh lao ra, một chưởng vỗ thẳng vào đầu Sắc Mông.
Đùng…
Cái đầu Sắc Mông nổ tung.
Nhìn chàng trai trẻ đứng trước mặt mình, tay trái đã không còn, tay phải đang cầm kiếm, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo.
Thanh Hoa chạy sang, ôm chầm, khóc nức nở:
- A Mãnh ca, là ta sai rồi, ta nên nghe lời huynh.
Phập…
Thanh kiếm từ tay Triệu Phong đâm thẳng vào trái tim Thanh Hoa, nước mắt Triệu Phong rơi xuống.
- Tại sao? Thanh Hoa bỏ lại câu hỏi cuối cùng và tắt thở.
- Ngươi đáng chết, mọi người ở trấn này đều đáng chết. Tất cả phải chôn cùng đệ đệ, đệ muội ta.
Nước mắt lăn trên má một kẻ lạnh lùng, hắn lại đẩy một thiếu nữ ra để rút lại thanh kiếm, nó tạo nên một khung cảnh tràn đầy ác mộng, hắn – như ác quỷ từ địa ngục bò lên.
…
- Hử? 20 tên lính với Sắc Mông đâu rồi? Tên đại đội trưởng nghi hoặc.
Tên đại đội trưởng nhắc, khiến Hắc Sam cảm thấy lạnh cả người.
- Không cần phải chờ rồi, các ngươi sẽ nhanh chóng gặp nhau tại thế giới bên kia.
Triệu Phong như gió cuốn phóng tới. Kỳ mộc, kỳ cầm hiện lên mông lung.
Đùng… Ầm…
Lấy một địch 2, Triệu Phong dần rơi vào hạ phong, vết thương cũng càng ngày càng nhiều. Hắn thì thầm:
- Xin lỗi các huynh muội. Đại ca chỉ có thể làm tới bước này.
Nước mắt tiếp tục lăn dài, hắn hét lên, như tiếng sấm nổ tung tại bầu trời:
- Huyết luyện.
Sinh cơ và máu huyết hắn bốc cháy, sinh mệnh hắn dần đi đến tận cùng. Kỳ mộc, kỳ cầm nhuộm một màu đỏ thẫm.
Kỳ mộc phát sáng, ánh đỏ nổ vang. Kỳ cầm thét dài, máu tươi tuôn trào.
Đùng… Đùng… Đùng… Quyền phong, kích kiếm đụng nhau.
Xoẹt… Phốc…
Triệu Phong chém đầu Hắc Sam, đồng thời nhận một kích xuyên thủng ngực. Máu tươi nhiễm đỏ phần thân.
Rẹt… Đùng…
Tên đại đội trưởng bị một kiếm chém làm 2 nửa. Triệu Phong nhận một chưởng vào ngực, hắn bị văng ra, đập thẳng vào mặt đất tạo thành một cái hố to bụi bay mùi mịt.
- Không cần. Cảm ơn. Cuộc đời này việc ngu dốt nhất của ta là tin vào người đời, là tin vào tình người mà liên lụy huynh muội của mình. Cuộc đời này, điều ta hối tiếc nhất là thực lực mình không đủ mạnh để báo thù cho huynh muội. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ thay đổi.
Nói xong, Triệu Phong phun máu.
Sau đó, hắn dừng thở, và chết đi.
Sau khi Triệu Phong chết đi, Lục Mang vỡ tung.
Từ Lục Mang, một vòng sáng lôi điện màu lam, lướt qua cơ thể Triệu Phong. Và nhanh chóng chìm xuống lòng đất.
_____________________________
Triệu Phong đã chết. Lục Mang cũng vỡ tan. Tất cả các nhân vật phụ trong truyện cũng ra đi trước đó.
Thời đại Đại Sinh Tử năm 925, cuộc thương thảo đầu tiên của đại diện các tộc thuộc 3 đại lục và đại diện địa ngục ma đã được tiến hành tại Thánh thành của Nhân tộc. Trải qua 6 cuộc họp lớn nhỏ sau đó trong vòng 2 năm, 2 bên đã đi đến nhất trí 2 nội dung chủ yếu nhất:
1. Ba đại lục chính thức nằm dưới sự thống trị của địa ngục ma. Hằng năm, mỗi tộc phải nộp một số lượng cống phẩm thể hiện sự “trung thành”.
2. Địa ngục ma rút quân ra khỏi 3 đại lục và trở lại Hắc ám nơi sâu. Các tộc được tự do phát triển bình thường dưới những “điều kiện nhất định”.
Năm 927, sau khi hiệp ước được thông qua, cánh cửa được xem là “tươi sáng hơn” đã mở ra.
…
Hơn một ngàn năm trăm năm phát triển, đến bây giờ, thế lực nổi lên khắp nơi. Nhưng cũng không thiếu những kẻ thiên tư ngất trời với tu vi cao nhất hiện nay – Nguyên Anh Kỳ. Trong đó tại Nhân tộc, chỉ có 3 người đạt tới Nguyên Anh Kỳ: Hầu Xung, Hám Lập, Tang Anh.
…
Hầu gia, gia tộc mới nổi trong ngàn năm qua. Với sự xuất hiện và dẫn dắt của kì tài Hầu Xung – gia chủ của Hầu gia hiện nay, Hầu gia phát triển tột bậc, trở thành 1 trong 3 gia tộc quyền thế nhất tại Nhân tộc.
Hôm nay, gia phủ hầu gia trở nên ồn ào, ầm ĩ hơn mọi ngày. Sở dĩ như vậy, là bởi vì hôm nay Nhị phu nhân của Hầu Thiên Kinh – con trai cả của Hầu Xung, sinh nở.
Nhị phu nhân của Hầu Thiên Kinh tên là Phong Tiểu Tiểu, xuất thân từ đệ nhất thanh lâu Dung Diễm của Thánh thành, trước đó là đóa hoa đẹp đẽ nhất thánh địa Nhân tộc, nàng có dung nhan hoàn toàn không tỳ vết như một yêu nữ; chỉ cần có người nhìn thấy dung mạo và cơ thể nàng qua những lớp áo quần, cũng đủ để những kẻ định lực kém bất chấp tất cả lao lên, với mục đích đặt nàng dưới thân, phát tiết lửa dục. Nội bộ gia tộc vốn phản đối việc Hầu Thiên Kinh lấy Phong Tiểu Tiểu, nhưng dưới sự cố chấp của Hầu Thiên Kinh – kẻ vừa nhìn thấy dung mạo Phong Tiểu Tiểu đã điên đảo thần hồn, gia tộc cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Ai bảo hắn là con trai của Hầu Xung. Ai bảo hắn hắn sẽ là gia chủ kế nhiệm nếu như không có việc gì ngoài ý muốn?
Sau khi chân ướt chân ráo vào gia tộc họ Hầu, Phong Tiểu Tiểu được Hầu Thiên Kinh chăm sóc hết lòng, chiều chuộng hết mức. Hầu Thiên Kinh từ đó trở nên lạnh nhạt với người vợ đầu – Trúc Thanh, và con trai trưởng của hắn – Hầu Quang. Điều đó khiến đại phu nhân Trúc Thanh ghi hận lên Phong Tiểu Tiểu, mụ ta cũng đồng thời thường xuyên than thở, kể khổ với con trai mình, nhằm nhồi nhét tư tưởng hận thù ấy. Cho đến hôm nay, cả 2 đều ôm hận với Phong Tiểu Tiểu. Tuy nhiên, hận thì hận, họ chỉ có thể như những con rắn độc rình mồi, chưa tới thời cơ thì không dại hạ thủ; dù sao những lão già gia tộc họ Hầu cũng không phải nằm ăn không.
…
Trong một căn phòng xa hoa đầy rẫy kỳ thạch quý hiếm và da lông các loài kỳ thú, có một người đàn ông đang ngồi chờ. Khuôn mặt béo nục nịch, làn da trắng bóng, nhìn bề ngoài cứ như một người đàn bà béo ú, nhưng thật ra, hắn là Hầu Thiên Kinh.
Đột nhiên, bầu trời trên phủ đệ gia tộc họ Hầu không khí xao động.
Một đạo kiếm khí mang dáng dấp 1 thanh phi kiếm, lung linh quang diễm, cắt phá bầu trời. Nó tỏa ra hào quang vạn đạo, trôi nổi trong 1 phân. Rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Trong phủ đệ, một mỹ phụ trung niên hớt hơ hớt hải chạy ra.
- Đại nhân, phu nhân hạ sinh quý tử.
- Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi lãnh thưởng đi.
- Là nam hay là nữ? – Một vị lão giả đầy đầu tóc bạc, tuy nhiên khuôn mặt da dẻ hồng hào, ánh mắt sáng rõ đột nhiên xuất hiện đặt câu hỏi.
- Bẩm đại trưởng lão, là quý tử. Hầu Thiên Kinh cung kính đáp.
- Tốt, rất tốt. Không hổ là con cháu Kiếm gia, vừa sinh ra đều có dị tượng kiếm ý như vậy. Nhất là ngươi, ta rất hài lòng, vừa sinh 2 đứa con, mà bọn chúng đều có kiếm ý. Lão giả gật đầu, ánh mắt tán thưởng.
- Đa tạ đại trưởng lão nâng đỡ. Hầu Thiên Kinh đáp lời.
- Haha… Không cần khách khí. Giá như lũ trẻ ai cũng như ngươi, sinh con đều có dị tượng như vậy thì Hầu tộc chúng ta chỉ có càng ngày càng lớn mạnh.
- Đại trưởng lão quá lời.
- Được rồi, ta đi đây. Vào thăm đứa trẻ đi a. Lão giả phất tay, đồng thời bay ra cửa viện mất bóng.
Hầu Thiên Kinh như nhận được mệnh lệnh ân xá, vọt thẳng vào trong phòng.
Trong phòng, Phong Tiểu Tiểu khuôn mặt tái nhợt nằm trên chiếc giường tinh tươm có 2 màng mỏng trong suốt che đi. Được đặt ngang hàng bên cạnh đầu nàng là một đứa bé kháu khỉnh, bụ bẩm, gương mặt nửa phần giống với Hầu Thiên Kinh đang say giấc nồng.
- Đại nhân.
- Đại nhân.
Vừa thấy Hầu Thiên Kinh vào, 2 thiếu nữ phục vụ Phong Tiểu Tiểu quỳ xuống hành lễ.
- Các ngươi lui ra trước đi.
- Vâng, đại nhân.
Nghe tiếng Hầu Thiên Kinh, Phong Tiểu Tiểu cố gắng dùng tay chống người dậy. Hầu Thiên Kinh thấy thế, vội vàng chạy lại đỡ nàng:
- Phu nhân, nàng vừa mới sinh hài tử xong, cần phải tĩnh dưỡng, không cần phải cố gắng như vậy.
- Phu quân, đây là lễ nghi, lễ nghi khó trái.
- Được rồi. Ta nói bao nhiêu lần rồi, trước mặt ta không cần như thế.
- Nhưng mà phu quân…
- Không nhưng nhị gì cả, Hầu Thiên Kinh cắt đứt. Trước xem hài tử của chúng ta.
- Phu quân, chàng thấy không. Nó có đôi mắt, cái miệng và khuôn mặt giống chàng.
- Ừ, nó cũng có cái trán với hàng lông mày giống nàng. Hầu Thiên Kinh trêu.
- Phu quân định đặt tên gì cho hài tử của chúng ta? Phong Tiểu Tiểu tò mò.
- Ta đã nghĩ cả rồi. Từ nay về sau, nó sẽ mang tên là Hầu Siêu, ta hi vọng trong tương lai nó sẽ là người siêu việt nhất trong Hầu gia.
- Hầu Siêu? Tên rất hay.
…
Tại một căn phòng phía đông.
- Mẫu thân, thằng nhóc đáng ghét ấy vừa sinh ra cũng có được dị tượng. Chúng ta không thể để nó lớn lên được. Tương lai nó sẽ là người có tư cách tranh chức gia chủ với ta nhất. Tuyệt đối không thể để nó với con mụ hồ ly Phong Tiểu Tiểu sống được. Hầu Quang ánh mắt lạnh lẽo nói.
- Hài nhi, yên tâm. Mẫu thân sẽ không để nó lớn lên. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Chúng ta cần đợi nó đủ 3 tuổi đã.
- Ý của mẫu thân là tại nghi thức rèn luyện?
- Đúng vậy Quang nhi. Con dần thông minh lên rồi đấy. Haha…
…
Và rồi Hầu Siêu cũng lên 3 tuổi. Hắn đang đứng trước một đại điện của gia tộc.
Hầu Siêu có khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt trong suốt, vẻ non nớt và ngây thơ vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt ấy. Hầu Siêu đúng nghĩa là một đứa bé được chăm sóc kĩ lưỡng, bảo bọc kĩ càng trong một đại gia tộc.
Theo quy định của gia tộc, những đứa bé lên 3 tuổi sẽ được bố mẹ và hộ vệ đưa đến một cấm địa bất kỳ tiến hành rèn luyện. Nói là rèn luyện vậy thôi, thực chất là quan sát bậc cha anh chiến đấu, nhìn rõ tràng cảnh máu tanh để dần thích ứng, hiểu rõ bản chất để nhanh chóng phát triển trong thời đại điên cuồng này.
Những đứa bé không thể thích ứng từ nhỏ được xem là thiếu tư chất. Một khi đã không thích ứng được thì sau này làm sao đi ra ngoài mà còn an toàn trở về? Làm sao có thể đạp lên xương kẻ thù mà tiếp tục vững bước trên con đường tu tiên? Những đứa bé như vậy là thế nào có thể bảo vệ được gia tộc về sau trước toàn những con lang hổ xung quanh? … Và kết cục của những đứa bé ấy, là được đào tạo để quản lý sự vụ bên ngoài gia tộc.
Những đứa trẻ thích ứng được, gia tộc phân chia làm 2 loại. Một loại năng lực thích ứng cực cao, loại này sẽ được đào tạo trong bóng tối, chuyên ám sát kẻ thù, cũng như dẹp yên những phần tử nội loạn trong gia tộc; loại người này cực ít xuất hiện trước ánh sáng và chỉ nghe lệnh từ gia chủ. Loại thứ 2 kém hơn một chút, được đào tạo và đi lại bình thường, có nhiệm vụ chính là bảo vệ gia tộc ở ngoài ánh sáng.
Hầu Siêu tò mò nhìn quanh một hồi và … chẳng phát hiện ra điều gì mới mẻ.
Bên trong đại điện, có 12 vị lão giả, một vị ngồi trên ghế đối diện với vị trí Hắc Siêu đang đứng, một vị đứng đằng sau lão giả ấy, và mỗi bên trái phải đều có 5 vị đang an toạ nhấp trà.
Đối với Hắc Siêu mà nói, tuy hắn lúc lên 2 đã được giáo dục từ các vị sư phụ nổi tiếng, nhưng với bản tính trẻ con, hắn vẫn chẳng để ý gì nhiều. Đơn giản ở trong phòng này, lão giả nào nhìn cũng hồng hào như nhau cả mà thôi, chỉ là ngồi vị trí có khác nhau ấy mà.
- Ta nghĩ ta cũng không cần nói gì nhiều. Hôm nay, Hầu Siêu đã 3 tuổi, vì thế Thiên Kinh, ngày mai mang Quang nhi và nó đi vào cấm địa, ngươi tự chọn lấy nơi sẽ đi và được phép dẫn theo 5 tên hộ vệ. Nhớ đảm bảo an toàn cho chúng nó.
- Vâng, gia chủ. Hầu Thiên Kinh cúi người cung kính trả lời.
- Xong rồi, đi đi.
Hầu Thiên Kinh dẫn Hầu Siêu nhanh chóng lui ra.
- Gia chủ, chúng ta có nên phái người âm thầm theo sau bảo hộ bọn chúng không? Một vị lão giả phía bên trái hỏi.
- Không cần, Thiên Kinh tu vi Trúc cơ tầng 3 đủ để bảo vệ 2 đứa trẻ đi ngang Khu sơ cấp cấm địa rồi.
- Nếu lỡ như có gia tộc chủ động động thủ đối phó với chúng thì làm thế nào? Vị lão giả ấy lại hỏi.
- Hừ, ta xem gia tộc nào dám đánh chủ ý lên con trai và tử tôn của ta. Hầu Xung nói.
- Vâng, gia chủ anh minh. Vị lão giả bất đắc dĩ cười trừ, quần hùng nổi lên khắp nơi, âm mưu quỷ kế đều dùng đến, chỉ có gia chủ vẫn tính nào tật nấy.
…
Sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa xe hoa, đỉnh đầu là một ngọn cờ in hình cây kiếm đỏ chọc thủng tầng mây – đây là gia huy của Hầu gia, xuất phát từ Thánh thành hướng về Xuân Thủy thành. Trên xe gồm có Hầu Thiên Kinh, Hầu Quang, Hầu Siêu; đằng trước là một người lái xe, bên trái và bên phải đều có 2 người cưỡi ngựa bảo vệ. 5 người họ đều có tu vi Luyện khí kỳ.
So với xe ngựa thông thường, chiếc xe ngựa này của họ Hầu chạy nhanh hơn hẳn. Nhưng bên trong xe ngựa không có tí bập bềnh, vấp vênh nào.
Chiếc xe ngựa xa hoa bon bon chạy trên đường. Dọc đường đi, chỉ cần có người thấy gia huy của họ Hầu, đều vô cùng biết điều tránh đường. Tuy nhiên không phải ai cũng như vậy.
Ngay tại lúc vào thành Xuân Thủy, lần đầu tiên gia tộc họ Hầu gặp phải “vật cản đường”.
- Chuyện gì vậy? Sao lại dừng xe mà không chạy tiếp? Tiếng nói Hầu Thiên Kinh từ bên trong truyền ra.
- Hồi bẩm đại nhân, phía trước có xe ngựa họ Tang, tiểu nhân không dám khinh suất nên cho xe ngựa dừng lại, và chuẩn bị bẩm báo đại nhân. Tên phu xe đáp.
- Họ Tang?
Hầu Thiên Kinh mở rèm xe phía trước, và bước xuống.
Phía đằng trước, một chiếc xe ngựa lung linh sắc màu, rực rỡ chói mắt, trên đỉnh là ngọn cờ in hình đầu lâu màu xám đang bốc lên hắc khí.
Thật ra thì chỉ nhìn màu mè chiếc xe ngựa, Hầu Thiên Kinh cũng biết nó thuộc về họ Tang rồi. Chỉ có Tang gia mới ngông cuồng, và chơi trội như vậy.
Tang gia, gia tộc thế lực lớn nhất tại Nhân tộc, được thành lập và dẫn dắt bởi Nguyên Anh kỳ Tang Anh. Tang gia, gia tộc cuồng bạo, điên cuồng, càn rỡ và xảo trá nhất. “Nếu ngươi muốn chết đau đớn, khổ sở và dằn vặt nhất thì cứ chọc vào Tang gia” – đó là câu nói cửa miệng của người dân Thánh thành. Sự tàn bạo, ngông cuồng của Tang gia được truyền lại từ sự bao che khuyết điểm nổi trội của Tang Anh. Bất cứ ai dám động vào Tang gia, Tang gia sẽ kéo toàn bộ gia tộc đi… dằn xéo kẻ đó và gia đình hắn cho tới chết. Bởi vậy, thấy người của Tang gia, người ta còn sợ hãi hơn là thấy địa ngục ma từ 600 năm trước.
Tạo hình những chiếc xe ngựa của Tang gia cũng thể hiện một phần niềm “kiêu hãnh” ấy: Màu mè và chói mắt. Nếu nhìn thật tỉ mỉ, người ta còn phát hiện vài loại máu tươi của các loài kỳ thú dính trên từng chiếc xe ngựa họ Tang, thậm chí còn có máu tươi của một vài kẻ xui xẻo chọc vào chủ nhân những chiếc xe ngựa này. Họ Tang chẳng coi đó là cái gì ghê gớm, hay đáng sợ khi xe ngựa dính máu như thế, mà họ nghĩ rất đơn giản là họ thích thể hiện sự tàn bạo như vậy, ai có ý kiến gì? Nói vậy chứ, chẳng hề có ai ngu dại mà ý kiến.
Cho dù là Hầu Thiên Kinh, kẻ sẽ kế thừa chức vị gia chủ của Hầu gia – một trong tam đại gia tộc, cũng sinh ra sợ hãi khi nhìn thấy những chiếc xe ngựa họ Tang, hắn thậm chí còn cầu khẩn đừng gặp, hoặc đừng đối mặt với chúng. Rất đáng tiếc, hôm nay không biết xuất hành có coi quẻ hay không, mà hắn đen đủi như thế này.
Không còn cách nào khác, đã gặp cũng phải chào hỏi một tiếng thể hiện sự “thân thiện hết mức”, với hi vọng sẽ không bị để ý cũng như không kéo thêm cừu hận từ gia tộc họ Tang.
Hầu Thiên Kinh chỉnh sửa lại quần áo. Rất lễ phép tiến tới bên cạnh chiếc xe ngựa Tang gia, khom người nhỏ giọng:
- Tại hạ Hầu Thiên Kinh, hôm nay ngẫu nhiên đi qua đây, may mắn gặp được người của Tang gia. Tại hạ đường đột tiến lại, xin được diện kiến tỏ lòng mong mỏi.
Đáp lại Hầu Thiên Kinh là một giọng nữ truyền ra:
- Ra là gia chủ tương lai của họ Hầu. Lễ nghi rất phải phép. Ta là Tạ Kiều, phu nhân nhị đương gia Tang Ảnh Xuyên. Hạnh ngộ!
Nghe xong cái tên Tạ Kiều, Hầu Thiên Kinh trái tim trở nên băng giá.
Tạ Kiều là đệ nhị mỹ nữ tại Thánh thành, chỉ xếp sau Phong Tiểu Tiểu. Vài năm trước được Tang Ảnh Xuyên rước về làm vợ bé. Vừa mới về, Tạ Kiều được Tang Anh hết lời khen ngợi về dung mạo và tài năng, Tang Anh không tiếc nâng đỡ và đưa Tạ Kiều trở thành một trong 18 vị trưởng lão Tang gia – mặc dù Tạ Kiều không phải họ Tang. Tạ Kiều còn được đặc cách thường xuyên gặp riêng cùng Tang Anh trao đổi các vấn đề về gia tộc. Có tin đồn rằng thực tế Tạ Kiều là ái thiếp của Tang Anh, Tang Anh vì không muốn Tạ Kiều mang tiếng nên cấp cho con trai thứ 2 của hắn là Tang Ảnh Xuyên một số quyền lợi, để Tang Ảnh Xuyên phục tùng việc đưa Tạ Kiều về nhà họ Tang làm vợ hờ của hắn, tiện cho việc đi lại của Tang Anh và Tạ Kiều. Vì vậy Tạ Kiều tuy là vợ của Tang Ảnh Xuyên, nhưng tại Tang gia, Tạ Kiều lại có quyền lực xếp hàng thứ 3, chỉ sau Tang Anh và đại trưởng lão Tang Phú Tuyền.
- Thì ra là Tạ phu nhân, hôm nay được gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ vừa nghe tiếng phu nhân, tại hạ đã cảm thấy được như đang tắm trong gió xuân, tâm hồn lâng lâng như muốn vũ hóa phi thăng. Hầu Thiên Kinh cũng không quên nịnh nọt.
- Cảm ơn những lời vàng ngọc của Hầu huynh. Xin lỗi vì chắn đường đi của Hầu huynh. Đợi công việc giải quyết ổn thỏa, chúng ta sẽ lập tức đi ngay và nhường đường cho huynh. Tạ Kiều được phu xe báo lại, nên mở lời như thế.
- Phu nhân quá khách khí, thật là vinh hạnh cho ta. Kính xin phu nhân cứ giải quyết công việc, Hầu Thiên Kinh ta có thể chờ đợi thêm được.
…
Suốt 3 khắc, từ trưa tới chiều, dưới ánh nắng gay gắt, Hầu Thiên Kinh phải đứng bên cạnh cỗ xe ngựa của Tạ Kiều chờ đợi. Nội tâm điên cuồng mắng mỏ và nguyền rủa, nhưng bên ngoài chỉ dám mỉm cười thản nhiên như không có việc gì.
Cuối cùng đến khắc 6, xe ngựa Tạ Kiều cũng di chuyển vào thành. Hầu Thiên Kinh lên tiếng bái biệt và trở về xe ngựa Hầu gia.
- Đi thôi. Hắn ra lệnh.
…
- Đã điều tra rõ ràng chưa?
Bên trong một căn phòng được lát bằng ngọc thạch lung linh. Một người phụ nữ xinh đẹp, làn da trắng ngần, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt nhu mì, đầu tóc đen nhánh và những vòng eo hoàn mỹ. Cả người vị mỹ nữ này toát ra một luồng mị hoặc rắn rết khiến cho người đối diện - dù là thái giám, lửa dục cũng được đốt lên. Đó là Tạ Kiều.
Phía sau lưng Tạ Kiều, một tên Luyện khí kỳ đang không ngừng nuốt nước bọt và lau mồ hôi mặt, hắn cắn răng bẩm báo:
- Hồi phu nhân, đã điều tra kĩ càng: Năm nay con trai thứ của Hầu Thiên Kinh là Hầu Siêu vừa tròn 3 tuổi, theo quy định của Hầu gia, Hầu Thiên Kinh mang theo con trai trưởng Hầu Quang và con trai thứ Hầu Siêu tiến về cấm địa, năm nay, hắn chọn Mộc địa.
- Bọn họ mang theo bao nhiêu hộ vệ?
Tên bẩm báo liên tục cắn răng, mím môi áp xuống lửa dục, gian nan mở miệng:
- Khởi bẩm phu nhân, Hầu Thiên Kinh mang theo 5 hộ vệ có tu vi Luyện khí kỳ.
- Ừm, ta đã biết, ngươi lui xuống đi.
- Vâng, phu nhân.
Tên người hầu vội vàng rời đi.
- Tuyên Vũ.
- Có thuộc hạ.
- Cầm lệnh bài gia tộc triệu tập 2 người có tu vi Trúc cơ kỳ, 10 người có tu vi Luyện khí kỳ của gia tộc tại Xuân Thủy thành, sáng mai ta muốn nhìn thấy bọn họ.
Tạ Kiều nói xong, quăng một chiếc lệnh bài màu đỏ có gia huy phía trên về phía sau lưng.
Một người đột ngột xuất hiện và bắt lấy lệnh bài.
- Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.
- Đi đi, ta muốn tắm rồi.
Phất phất tay, Tạ Kiều tiến vào phòng, nơi có 4 cô hầu gái đang thêm nước nóng vào cho đủ ấm, cũng như thêm đủ loại kỳ hoa vào bồn tắm.