 |
|

09-04-2008, 11:29 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
LÀM RỂ THẦN NHÂN
(truyện THẦN NỮ)
Phác láºu y quan ngạnh giá»›i thân
Xa trung úy tặng diệc tiá»n nhân
Vị khanh túc dạ mông sương lộ
Bất tich châu hoa trì dữ nhân
Huyện Tấn Giang, tỉnh Phúc Kiến có hai anh em há» Má»…. Ngưá»i anh tên Ãại Thà nh, là má»™t nhà buôn, tÃnh tình rất má»±c hiá»n là nh chất phác, đã có vợ. Ngưá»i em tên Ãá»™ Tân, là má»™t nho sinh, văn chương cÅ©ng chỉ thưá»ng thưá»ng báºc trung, còn độc thân. Ngưá»i nà o cÅ©ng được cha mẹ để lại cho má»™t ngôi nhà và mươi mẫu ruá»™ng. Hai anh em thương yêu nhau lắm.
Má»™t hôm, Ãá»™ Tân từ là ng lên huyện có việc. Xong việc, ghé và o quán ăn uống rồi má»›i ra vá». Vì quá chén, Ãá»™ Tân say lảo đảo, áo quần xốc xếch. Lát sau, qua cổng má»™t ngôi nhà , thấy có tiếng nhạc inh á»i từ trong nhà vá»ng ra, Ãá»™ Tân thÃch lắm, bèn đứng lại nghe. Nhìn và o sân, thấy vắng hoe, chẳng má»™t bóng ngưá»i, Ãá»™ Tân bèn chạy sang nhà hà ng xóm phÃa đông, là m quen vá»›i chá»§ nhà là Minh ông, rồi há»i:"Hà ng xóm phÃa tây nhà túc hạ là gia đình ai thế?" Minh ông đáp:"Gia đình má»™t ông lão!" Há»i:"Há» từ đâu tá»›i đây cư ngụ?" Ãáp:"Bỉ nhân không biết!" Há»i:"Há» tá»›i đây cư ngụ đã lâu chưa?" Ãáp:"CÅ©ng má»›i được chừng ba tháng nay!" Há»i:"Há» Ä‘ang là m gì mà trá»—i nhạc inh á»i như thế?" Ãáp:"Các con trong nhà đang là m lá»… thượng thá» cho cha!" Nảy tÃnh hiếu kỳ, muốn được và o coi, Ãá»™ Tân liá»n cáo biệt Minh ông, chạy ra tiệm tạp hóa đầu đưá»ng mua lá»… váºt, Ä‘Ãnh kèm danh thiếp cá»§a mình, Ä‘em và o đặt ở hà nh lang trước cá»a phòng khách, gõ cá»a báo cho ngưá»i trong nhà biết, rồi ra ngoà i cổng đứng chá». Minh ông nhìn thấy Ãá»™ Tân trở lại, Ä‘em lá»… váºt và o nhà hà ng xóm thì lấy là m lạ, bèn chạy ra há»i:"Túc hạ quen biết vá»›i ông lão trong nhà như thế nà o?" Ãáp:"Bỉ nhân có quen biết chi đâu!" Nói:"Nếu chẳng quen biết chi thì tại sao lại Ä‘i là m cái chuyện Ä‘iên rồ như thế? Vả lại, áo quần Ä‘ang xốc xếch như thế nà y mà lại xin và o dá»± lá»… thượng thá» nhà ngưá»i ta thì kỳ cục lắm!" Nghe thấy thế, Ãá»™ Tân đâm ra hối háºn, toan chạy và o lấy lại lá»… váºt thì bá»—ng thấy có ngưá»i từ trong nhà mở cá»a bước ra hà nh lang, bưng lá»… váºt và o. Ãá»™ Tân đà nh đứng ở ngoà i cổng để chá» xem sao.
Lát sau, có hai thiếu niên ăn mặc sang trá»ng, phong thái thanh nhã, từ trong nhà mở cá»a bước ra cổng, vái chà o Ãá»™ Tân, má»i và o phòng khách. Ãá»™ Tân liá»n theo và o. Tá»›i hà nh lang, hai thiếu niên mở cá»a phòng khách, má»i Ãá»™ Tân và o, rồi khép cá»a lại, đứng ở bên ngoà i.
Và o trong, Ãá»™ Tân thấy má»™t bức bình phong bằng ngá»c lưu ly ngăn đôi phòng khách. Ở phần ngoà i, trên bệ cao, có má»™t ông lão cùng tám vị khách, dáng vẻ quý phái, ngồi trên ba chiếc chiếu hoa, quay mặt vá» hướng nam. Dưới bệ thấp, có chừng hai chục khách khác ngồi trên năm chiếc chiếu lá»›n. Ãá»™ Tân thầm nghÄ© chắc phần trong được dà nh cho ná»™i quyến cá»§a ông lão ngồi nghe nhạc. Ãá»™ Tân vừa bước và o phòng thì bá»—ng tiếng nhạc ngưng hẳn rồi má»i ngưá»i cùng đứng dáºy thi lá»…. Ông lão cÅ©ng chống gáºy đứng dáºy. Ãá»™ Tân cúi đầu đáp lá»… thì má»i ngưá»i lại ngồi xuống rồi tiếng nhạc lại trá»—i lên. Ãá»™ Tân thầm nghÄ© chắc sắp có ngưá»i tá»›i má»i mình đến chiếu ngồi, song chá» mãi cÅ©ng chẳng thấy ai. Ãá»™ Tân ngạc nhiên lắm, đà nh đứng tại chá»— mà nghe nhạc. Bá»—ng hai thiếu niên mở cá»a bước và o phòng rồi tiếng nhạc lại ngưng. Má»™t thiếu niên tiến tá»›i chá»— Ãá»™ Tân, nói:"Vì gia nghiêm già yếu, chẳng thể xuống đây má»i cao hiá»n lên bệ được, váºy xin cao hiá»n thứ lá»—i cho. Bỉ nhân xin thay mặt gia nghiêm mà cảm tạ cao hiá»n đã cho quà và tá»›i dá»± lá»…!" Rồi chắp tay vái Ãá»™ Tân. Ãá»™ Tân kinh hãi quá, nghiêng mình tránh né, chẳng dám nháºn vái. Thiếu niên kia bèn Ä‘i lấy thêm chiếu, trải nối và o chiếc chiếu bên trái ông lão, má»i Ãá»™ Tân lên ngồi. Rồi cả hai thiếu niên cùng tá»›i ngồi ở má»™t chiếc chiếu trải dưới bệ thấp. Tiếng nhạc lại trá»—i lên. Ãá»™ Tân lên tiếng há»i chuyện mấy vị khách ngồi cạnh song chẳng vị nà o nghe thấy gì vì tiếng nhạc inh á»i.
Khi tiếng nhạc vừa dứt, hai thiếu niên liá»n đứng dáºy, lấy hai chồng chén và hai bình rượu Ä‘i má»i khắp lượt. Thấy mình còn say, Ãá»™ Tân không muốn uống song vì thấy khách nà o cÅ©ng nháºn chén nên Ãá»™ Tân chẳng dám chối từ. Trong khoảnh khắc, má»i ngưá»i Ä‘á»u cạn chén. Bất đắc dÄ©, Ãá»™ Tân cÅ©ng phải cạn chén theo. Hai thiếu niên lại lấy hai bình rượu má»›i, Ä‘i má»i lượt nữa. Vì say quá, Ãá»™ Tân chối từ rồi xin cáo biệt.
Ãá»™ Tân vừa quay ngưá»i, toan bước ra cá»a thì bị má»™t thiếu niên nắm vạt áo kéo lại. Ãá»™t nhiên, Ãá»™ Tân ngã lăn xuống chiếu, nằm ngá»§ li bì. Khi bị nước lạnh dá»™i và o mặt, Ãá»™ Tân má»›i tỉnh. Vùng dáºy, nhìn quanh, thấy ông lão cùng khách khứa Ä‘á»u đã biến hết, chỉ còn má»™t thiếu niên Ä‘ang đứng cạnh mình, tay cầm chiếc bình không, Ãá»™ Tân ngượng quá, chẳng biết phải hà nh động thế nà o. Chợt thấy thiếu niên tá»›i khoác tay mình dìu ra cổng, Ãá»™ Tân bèn cúi đầu chà o cáo biệt.
Ba tháng sau, má»™t hôm Ãá»™ Tân lại có việc phải lên huyện. Xong việc, tá»›i thăm ngôi nhà cÅ©, thấy cổng ngõ im lìm, Ãá»™ Tân bèn sang nhà Minh ông há»i thăm thì được biết gia đình ông lão đã dá»n Ä‘i được hÆ¡n hai tháng.
Trên đưá»ng vá», qua chợ huyện, bá»—ng Ãá»™ Tân thấy má»™t khách lạ từ trong chợ chạy ra, gá»i:"Má»… huynh! Ãi đâu đấy? Hãy và o đây ngồi uống vá»›i chúng đệ mấy chén đã!" Thấy mình chưa há» quen biết khách, Ãá»™ Tân lấy là m lạ, há»i:"Sao túc hạ lại biết đệ?" Khách há»i lại:"Thế túc hạ không nháºn ra đệ hay sao?" Ãá»™ Tân đáp:"Thưa không!" Khách há»i:"Túc hạ còn nhá»› cách đây ba tháng, chúng ta cùng và o nhà Phó lão tiên sinh dá»± lá»… thượng thá» hay không?" Vỡ lẽ, Ãá»™ Tân gáºt đầu, há»i lại:"Hôm ấy túc hạ ngồi ở đâu?" Khách đáp:"Ãệ ngồi ở chiếu dưới! Khi hai công tá» mở cá»a phòng khách má»i túc hạ và o thì đệ thấy má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng dáºy nên đệ nhá»› mặt túc hạ, rồi há»i thăm được quý danh!" Ãá»™ Tân bèn há»i:"Thế quý danh túc hạ là gì?" Khách đáp:"Ãệ há» Chư, tên Yến!" Há»i:"Túc hạ là m nghá» chi?" Ãáp:"Ãệ là m nghá» mà i gương mà i kÃnh ở trong chợ!" Ãá»™ Tân bèn theo Chư Yến và o chợ. Tá»›i bà n rượu, Ãá»™ Tân má»›i biết rằng Chư Yến Ä‘ang ngồi vá»›i má»™t ngưá»i là ng mình, há» Bảo, tên Trang. Ba ngưá»i bèn cùng yến ẩm. Gần tối, Ãá»™ Tân xin cáo biệt.
Ãêm ấy, Bảo Trang bị giết chết ở dá»c đưá»ng. Vì chiá»u hôm trước, có kẻ nhìn thấy Bảo Trang ngồi uống rượu vá»›i Ãá»™ Tân cùng má»™t khách lạ ở trong chợ nên tá»›i mách cho cha Bảo Trang biết. Cha Bảo Trang chẳng biết khách lạ là ai nên chỉ là m đơn kiện Ãá»™ Tân đã giết con mình. Quan tể cho khám nghiệm thi thể Bảo Trang thì thấy có nhiá»u vết dao đâm. Quan liá»n sai lÃnh Ä‘i bắt Ãá»™ Tân vá» huyện đưá»ng tra khảo. Ãá»™ Tân trình bà y việc Chư Yến má»i mình và o quán uống rượu tay ba và khai rằng mình chẳng há» giết ngưá»i. Quan không tin, cứ kết tá»™i Ãá»™ Tân giết Bảo Trang. Ãá»™ Tân má»™t má»±c kêu oan. Quan chẳng nghe, cứ lá»™t mÅ© áo nho sinh, tịch thu gia sản Ä‘em bán cho dân là ng, rồi khép án tá» hình. Tuy nhiên, vì luáºt pháp triá»u đình ấn định rằng các quan tể phải chá» các quan tuần phương tá»›i phúc thẩm, y án, rồi má»›i được Ä‘em tá» tù ra hà nh hình, nên Ãá»™ Tân chỉ bị tống giam.
Năm sau, triá»u đình cá» má»™t quan tuần phương tá»›i Phúc Kiến phúc thẩm các án tá» hình. Khi xét tá»›i vụ án Bảo Trang, quan tuần phương phán là Ãá»™ Tân bị hà m oan rồi ra lệnh phóng thÃch. Ãá»™ Tân vá» là ng, thấy nhà cá»a ruá»™ng vưá»n cá»§a mình đã thuá»™c vá» ngưá»i khác, bèn tá»›i nhà ngưá»i anh, xin ở nhá». Ãại Thà nh thương em lắm, bảo vợ dá»n riêng má»™t phòng cho em ở. Thấy quan tuần phương đã phán là mình vô tá»™i, Ãá»™ Tân bèn quyết định lên dinh há»c sứ xin lại mÅ© áo nho sinh.
Tháng sau, Ãá»™ Tân khăn gói lên huyện. ÃÆ°á»ng xa, trá»i tối, má»i mệt, Ãá»™ Tân ngồi bệt xuống vệ đưá»ng nghỉ chân. Chợt thấy má»™t cá»— xe ngá»±a chạy qua chá»— mình ngồi rồi đột nhiên dừng lại, Ãá»™ Tân chú mục nhìn thì thấy má»™t tì nữ từ trên xe tụt xuống, đứng thò đầu và o xe như để nghe lệnh, rồi chạy tá»›i chá»— mình, há»i:"Có phải tú tà i há» Má»… không?" Ãá»™ Tân kinh ngạc, chẳng hiểu tại sao tì nữ lại biết lai lịch mình, song cÅ©ng đáp:"Phải" Há»i:"Sao tú tà i lại nghèo khổ thế nà y?" Ãáp:"Vì năm ngoái bỉ nhân bị quan tể kết tá»™i oan, lá»™t mÅ© áo nho sinh, tịch thu hết gia sản. Tháng trước, quan tuần phương tá»›i phúc thẩm, phán là vô tá»™i rồi thả cho vá»!" Há»i:"Bây giá» tú tà i định Ä‘i đâu?" Ãáp:"Bỉ nhân định lên dinh há»c sứ xin lại mÅ© áo nho sinh!" Tì nữ bèn chạy vá» xe, trình lại. Lát sau, tì nữ lại chạy tá»›i chá»— Ãá»™ Tân, nói:"Nương tá» tiểu tì má»i tú tà i tá»›i cạnh xe nói chuyện!" Hiếu kỳ, Ãá»™ Tân bèn bước theo tì nữ. Tá»›i xe, tì nữ đưa tay vén rèm lên thì Ãá»™ Tân sững sá» kinh ngạc vì thấy trong xe có má»™t nữ lang tuyệt sắc. Nữ lang nói:"Hiá»n lang chẳng may bị tai há»a bất ngá», thiếp nghe chuyện cÅ©ng thấy ngáºm ngùi. Nay hiá»n lang muốn và o dinh há»c sứ xin lại mÅ© áo nho sinh, mà đi vá»›i hai bà n tay trắng, chẳng có tiá»n hối lá»™ cho lÃnh canh thì là m sao mà và o? Thiếp muốn biếu hiá»n lang chút tiá»n song dá»c đưá»ng chẳng Ä‘em theo nên cÅ©ng đà nh chịu!" Rồi như chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u gì, nữ lang nói tiếp:"À thôi! Ãể thiếp biếu đỡ hiá»n lang váºt nà y váºy! Cứ Ä‘em lên huyện bán cÅ©ng được trăm đồng, đủ tiá»n hối lá»™ đó! Cất kỹ Ä‘i!" Nói xong, nữ lang đưa tay lên đầu, rút đóa hoa ngá»c cà i trên mái tóc, trao cho Ãá»™ Tân. ÃÆ°á»£c ngưá»i đẹp trao tặng đóa hoa trang sức, Ãá»™ Tân vá»™i đón nháºn rồi nói:"Tiểu sinh xin Ä‘a tạ nương tá»!" Ãá»™ Tân toan lên tiếng há»i vá» tÃnh danh và thân thế cá»§a nữ lang thì cá»— xe đã vụt chạy như bay. Ãá»™ Tân đà nh đứng tần ngần nhìn theo cho tá»›i khi cá»— xe mất hút. Thấy đóa hoa có gắn nhiá»u hạt minh châu, Ãá»™ Tân biết là bảo váºt nên cất kỹ và o túi rồi tiếp tục lên đưá»ng.
Sáng sau, Ãá»™ Tân tá»›i dinh há»c sứ, xin lÃnh canh cho và o. LÃnh đòi tiá»n hối lá»™, Ãá»™ Tân không có, lÃnh không cho và o. Chợt nhá»› tá»›i đóa hoa trang sức cá»§a ngưá»i đẹp cho mình, Ãá»™ Tân vá»™i ra chợ tìm tiệm kim hoà n để bán. Sau khi ngã giá, Ãá»™ Tân rút đóa hoa ra trao cho chá»§ tiệm thì bá»—ng thấy tiếc rẻ nên lại thôi không bán nữa, cất và o túi. Biết rằng không nạp tiá»n hối lá»™ thì chẳng sao và o được dinh há»c sứ nên Ãá»™ Tân quyết vá» nhà anh, ôn lại bà i vở để Ä‘i thi khoa đồng tá» hầu lấy lại mÅ© áo nho sinh.
Năm sau, ở huyện Tấn Giang có mở khoa thi đồng tá» và o ngà y rằm tháng ba. Ãá»™ Tân lên huyện sá»›m Ãt bữa để chá» ngà y ứng thÃ. Gặp tiết thanh minh, thấy thiên hạ Ä‘ua nhau Ä‘i ngoạn cảnh, Ãá»™ Tân cÅ©ng Ä‘i theo rồi lạc và o má»™t dãy núi vì không thuá»™c đưá»ng. Chợt thấy má»™t đám tì nữ áo xanh cưỡi ngá»±a theo hầu má»™t cá»— xe, Ãá»™ Tân chú mục nhìn thì nháºn ra ngưá»i ngồi trong xe chÃnh là nữ lang năm ngoái. Nữ lang nhìn thấy Ãá»™ Tân thì vá»™i ra lệnh cho tì nữ dừng xe, rồi há»i Ãá»™ Tân:"Hiá»n lang Ä‘i đâu thế?" Ãá»™ Tân đáp:"Tiểu sinh Ä‘i dá»± khoa thi đồng tá»!" Nữ lang kinh ngạc, há»i:"Thế ra hiá»n lang vẫn chưa xin lại được mÅ© áo nho sinh hay sao?" Ãá»™ Tân ngượng ngùng, thò tay và o túi, rút đóa hoa trang sức ra, nói:"Vì tiểu sinh chẳng nỡ bán ká»· váºt nà y nên bây giá» phải Ä‘i thi lại khoa thi đồng tá»" Nữ lang chợt á»ng hồng đôi má, nói:"Hiá»n lang đừng Ä‘i đâu cả, cứ ngồi đây mà chá» má»™t lát!" Rồi ra lệnh cho tì nữ phóng xe Ä‘i. Ãá»™ Tân theo lá»i dặn, ngồi chỠở bên đưá»ng. Lát sau, má»™t tì nữ phóng ngá»±a trở lại, trao cho Ãá»™ Tân má»™t túi lá»›n, nói:"Nương tá» tiểu tì nói vì bây giá» dinh há»c sứ loạn như cái chợ bán chữ nên nương tá» tiểu tì tặng tú tà i hai trăm lạng và ng, dặn tú tà i hãy dùng và ng nà y mà tiến thân!" Ãá»™ Tân không nháºn, nói:"Nương tỠđã cho bỉ nhân đóa hoa ngá»c rồi! Bây giá» nương tá» lại cho và ng thì bỉ nhân chẳng dám nháºn nữa! Sở dÄ© bỉ nhân chẳng chịu bán đóa hoa ngá»c là vì bỉ nhân tá»± lượng sức mình có thể Ä‘i thi để lấy lại mÅ© áo nho sinh! Chỉ xin tiểu nương cho bỉ nhân biết danh tánh nương tá» là chi để bỉ nhân vá» vẽ tranh mà thá», thắp hương mà khấn cÅ©ng đã là mãn nguyện lắm rồi!" Tì nữ chẳng thèm nói chi thêm, cứ quẳng túi và ng xuống cạnh Ãá»™ Tân rồi quất ngá»±a phóng Ä‘i. Ãá»™ Tân đà nh nhặt túi và ng Ä‘em vá».
Tá»›i nhà , Ãá»™ Tân chia túi và ng là m hai, biếu ngưá»i anh má»™t ná»a, còn ná»a kia thì Ä‘em Ä‘i chuá»™c lại nhà cá»a ruá»™ng vưá»n và mua gia nhân. Sau đó, Ãá»™ Tân lên huyện dá»± khoa thi đồng tá», lấy lại được mÅ© áo nho sinh. Ba tháng sau, Ãá»™ Tân lại trúng tuyển khoa thi nháºp há»c trưá»ng huyện. Ãại Thà nh giá»i buôn bán, dùng và ng em cho để Ä‘i buôn, kiếm được rất nhiá»u lá»i. Ba năm sau, Ãại Thà nh chuá»™c lại được hết các sản nghiệp cá»§a ông cha. Vì thế, hai anh em cùng trở thà nh cá»± phú ở trong là ng.
Năm ấy, triá»u đình cá» ngưá»i anh thúc bá cá»§a Ãại Thà nh và Ãá»™ Tân, là Má»… công, vá» là m tuần vÅ© tỉnh Phúc Kiến, thay tuần vÅ© cÅ© hồi hưu. Má»… công sai lÃnh Ä‘em quà vá» là ng tặng hai anh em. Hai anh em bèn nhá» lÃnh chuyển lá»i cám Æ¡n tá»›i Má»… công. Hôm sau, Ãại Thà nh rá»§ vợ và em cùng mình lên dinh tuần vÅ© để xin và o chà o mừng và thăm há»i Má»… công. Ãá»™ Tân vốn không ưa việc tá»›i lui nÆ¡i quyá»n quý nên từ chối. Vì thế chỉ có hai vợ chồng Ãại Thà nh lên dinh tuần vÅ© mà thôi.
Ná»a năm sau. Má»™t hôm, có khách mặc áo cừu, cưỡi ngá»±a bạch, tá»›i gõ cổng nhà Ãá»™ Tân. Gia nhân ra coi, thấy là khách lạ, vá»™i chạy và o báo. Ãá»™ Tân ra coi thì nháºn ra là má»™t trong hai công tá» mà mình đã gặp trong buổi lá»… thượng thỠở nhà Phó lão tiên sinh. Ãá»™ Tân bèn mở cổng má»i khách và o nhà . Hai ngưá»i tay bắt mặt mừng, ngồi hà n huyên đủ chuyện. Ãá»™ Tân sai gia nhân bà y tiệc thì khách từ chối, nói thác là mình có việc báºn, cần phải Ä‘i ngay, nhưng rồi lại cứ ngồi hà n huyên vá»›i Ãá»™ Tân chứ chẳng chịu xin cáo biệt. Gia nhân bà y tiệc xong, chạy ra trình báo. Ãá»™ Tân đứng dáºy, má»i khách và o nháºp tiệc. Ãá»™t nhiên, khách quỳ xuống trước mặt Ãá»™ Tân mà lạy. Ãá»™ Tân kinh ngạc, nghiêng mình tránh né, rồi há»i:"Công tá» có chuyện chi nghiêm trá»ng thế?" Khách buồn rầu, đáp:"Gia nghiêm vừa mắc má»™t đại há»a, chỉ có cao hiá»n má»›i cứu được thôi!" Nói:"Xin công tá» nói rõ cho nghe!" Ãáp:"Vì gia nghiêm sắp bị lâm và o vòng lao lý mà chỉ có quan tuần vÅ© má»›i cứu được nên hôm nay bỉ nhân tá»›i đây để xin cao hiá»n lên nói vá»›i quan tuần vÅ© giùm cho!" Nghe thấy thế, Ãá»™ Tân liá»n từ chối, nói:"Tuy quan tuần vÅ© vá»›i tiểu sinh là chá»— anh em thúc bá song tiểu sinh đã quyết tâm là chẳng khi nà o lên nhá» vả quan tuần vÅ© má»™t việc gì cả!" Khách cứ nằm lăn ra đất mà khóc lóc van xin. Ãá»™ Tân giáºn quá, nghiêm sắc mặt, nói:"Công tá» vá»›i tiểu sinh chẳng qua chỉ là chá»— sÆ¡ giao! Thế thì tại sao công tá» lại Ä‘i táng thất danh tiết để ép tiểu sinh phải là m má»™t việc mà tiểu sinh chẳng thể nà o là m được?" Nghe thấy thế, khách ngượng quá, vá»™i vùng dáºy, chắp tay vái chà o Ãá»™ Tân, rồi chạy ra sân, tháo ngá»±a phóng Ä‘i.
Tối sau, Ãá»™ Tân Ä‘ang ngồi trong phòng Ä‘á»c sách thì chợt thấy bóng dáng lá» má» cá»§a má»™t cô gái lui cui buá»™c ngá»±a ở góc sân. Ãá»™ Tân chú mục nhìn theo thì thấy cô gái bước lên thá»m, tá»›i gõ cá»a phòng. Ãá»™ Tân vá»™i chạy ra mở thì nháºn ra là tì nữ hầu cáºn cá»§a nữ lang đã cho mình đóa hoa trang sức. Chỉ lo tì nữ tá»›i báo cho mình má»™t hung tin vá» nữ lang, Ãá»™ Tân toan cất tiếng há»i thì tì nữ đã há»i trước:"Tú tà i đã quên đóa hoa ngá»c cá»§a nương tá» tiểu tì trao tặng rồi sao?" Ãá»™ Tân đáp:"Bỉ nhân đâu có dám quên!" Tì nữ nói:"Nếu thế thì tiểu tì báo cho tú tà i má»™t tin!" Ãá»™ Tân kinh hãi, dồn dáºp há»i:"Tin gì? Tin gì?" Tì nữ đáp:"Phó công tá» hôm qua tá»›i đây chÃnh là bà o huynh cá»§a nương tá» tiểu tì đó!" Nghe thấy thế, Ãá»™ Tân má»›i hoà n hồn, thở phà o nhẹ nhõm, chuyển lo thà nh mừng. Tuy nhiên, Ãá»™ Tân vẫn là m ra vẻ chẳng tin, nói:"Tiểu nương nói váºy thì bỉ nhân cÅ©ng biết váºy chứ bỉ nhân thấy khó tin quá! Nếu nương tá» Ä‘Ãch thân tá»›i đây xác nháºn Ä‘iá»u đó thì bỉ nhân sẽ tin ngay! Lúc ấy nương tá» có bảo bỉ nhân nhảy và o đống lá»a, bỉ nhân cÅ©ng xin tuân hà nh. Còn nếu nương tá» không tá»›i thì bỉ nhân nghÄ© rằng chắc là tiểu nương đặt chuyện!" Tì nữ tức giáºn, chẳng nói má»™t lá»i, quay phắt xuống sân, tháo ngá»±a phóng Ä‘i.
Chừng má»™t giá» sau, Ãá»™ Tân lại nghe có tiếng gõ cá»a. Ra mở thì thấy tì nữ trở lại, nói:"Nương tá» tiểu tì đã tá»›i đây nà y!" Ãá»™ Tân mừng quá, còn Ä‘ang luýnh quýnh chưa biết phải hà nh động ra sao thì chợt thấy nữ lang bước và o phòng, quay mặt và o tưá»ng mà khóc, chẳng nói má»™t lá»i. Ãá»™ Tân chắp tay vái chà o nữ lang rồi lắp bắp: "Nếu chẳng được nương tá» giúp đỡ thì tiểu sinh đâu có ngà y nay? Bây giá» nương tá» sai bảo Ä‘iá»u chi, tiểu sinh cÅ©ng xin tuân hà nh ngay láºp tức, chẳng dám chối từ!" Nữ lang nói:"Kẻ phải Ä‘i cầu cạnh ngưá»i thì hay sợ hãi ngưá»i. Kẻ được ngưá»i tá»›i cầu cạnh thì hay là m cao vá»›i ngưá»i. Bình sinh thiếp chưa há» phải Ä‘i cầu cạnh ai bao giá»! Bây giá» ná»a đêm phải Ä‘i cầu cạnh ngưá»i thì còn biết nói năng chi?" Ãá»™ Tân nói:"Khi tiểu sinh được biết Phó công tá» là lệnh huynh thì tiểu sinh đã tin ngay, song vì nghÄ© mình khó có dịp được diện kiến nương tá» nên má»›i láºp kế để mong nương tá» cho gặp mặt. Bây giá» nghÄ© lại má»›i thấy là mình đã đắc tá»™i vá»›i nương tá» vì đã là m cho nương tá» phải ná»a đêm lặn lá»™i sương tuyết mà tá»›i đây!" Nói xong, Ãá»™ Tân bước tá»›i nắm lấy ống tay áo nữ lang để má»i ngồi. Thừa cÆ¡, Ãá»™ Tân ngầm gãi và o lòng bà n tay nữ lang. Nữ lang liá»n biến sắc mặt, nói:"Thấy ngưá»i khác bị lâm nguy, đã chẳng sốt sắng giúp đỡ, lại còn manh tâm lợi dụng, thì quả là kẻ tồi bại!" Nói xong, nữ lang quay phắt ngưá»i qua phÃa tì nữ, ra lệnh:"Ãi!" rồi chạy lên xe. Tì nữ vá»™i chạy theo, nhảy lên ngồi cầm cương. Ãá»™ Tân kinh hãi quá, cÅ©ng vá»™i chạy ra sân, quỳ xuống đất mà van lạy:"Tiểu sinh đã trót dại, xin nương tá» tha cho!" Tì nữ cÅ©ng nhá» nhẹ khuyên:"Xin nương tá» hãy nghÄ© tá»›i lão công mà bá»›t giáºn, tha tá»™i cho tú tà i!" Lúc đó, nữ lang má»›i hÆ¡i nguôi. Ãá»™ Tân cứ quỳ ở giữa sân mà lên tiếng:"Xin nương tá» sai bảo!" Nữ lang ngồi trong xe, nói vá»ng ra:"Nói thá»±c cho hiá»n lang biết thiếp chẳng phải là ngưá»i mà là con gái vị thần nhân mà hiá»n lang đã tá»›i dá»± lá»… thượng thá». Gia nghiêm được Thượng Ãế đặc cá» giữ chức vụ Nam Nhạc Ãô Lý Ty. Vì gia nghiêm có chuyện xÃch mÃch vá»›i vị thổ thần địa phương nên bị vị nà y vu tấu lên Thượng Ãế. Gia nghiêm đã trần tình song Thượng Ãế chẳng tin, bắt phải có lá sá»› và ng vá»›i dấu ấn cá»§a quan tuần vÅ© địa phương để là m bằng, nếu không thì sẽ mắc vòng lao lý. Nếu hiá»n lang chưa quên ân nghÄ©a cÅ© thì hãy lấy má»™t lá sá»› và ng, lên thỉnh cầu quan tuần vÅ© đóng dấu ấn cho rồi Ä‘em vá» trao cho thiếp để thiếp Ä‘em Ä‘i cứu gia nghiêm!" Nói xong, nữ lang chẳng chá» cho Ãá»™ Tân nói chi thêm, vá»™i ra lệnh cho tì nữ quất ngá»±a, phóng xe Ä‘i. Ãá»™ Tân vô cùng lo sợ, bèn đứng dáºy, và o nhà nằm. Suốt đêm ấy, Ãá»™ Tân trằn trá»c, chẳng sao ngá»§ được.
Sáng sá»›m hôm sau, Ãá»™ Tân sá»a soạn hà nh trang, Ä‘em theo nhiá»u tiá»n bạc, cưỡi ngá»±a lên tỉnh, tá»›i dinh tuần vÅ©, xin và o thăm Má»… công. Sau khi chà o há»i, Ãá»™ Tân nói:"KÃnh thưa đại ca, ở vùng núi quê nhà có nhiá»u tà ma quấy nhiá»…u dân là nh. Hôm nay tiểu đệ lên đây xin đại ca má»™t lá sá»› và ng có đóng dấu ấn để Ä‘em vá» vùng núi quê nhà mà là m phép trừ tà ma cho dân chúng!" Má»… công cưá»i, nói:"Chuyện tà ma là chuyện hoang đưá»ng! Hiá»n đệ chá»› nên mê tÃn mà là m như váºy!" Ãá»™ Tân kinh hãi quá, vá»™i và ng vâng vâng dạ dạ rồi xin phép ra vá».
Ra ngoà i, Ãá»™ Tân chạy Ä‘i dò há»i xem ai là kẻ tâm phúc cá»§a Má»… công để mình có thể lo hối lá»™, nhá» xin má»™t lá sá»› và ng có dấu ấn tuần vÅ©. Khi được biết kẻ tâm phúc cá»§a Má»… công là ngưá»i há» Kế, tên Phục, Ãá»™ Tân liá»n chạy Ä‘i tìm Kế Phục, Ä‘em tiá»n bạc ra biếu rồi năn nỉ xin Kế Phục giúp mình. Kế Phục nháºn lá»i rồi bảo Ãá»™ Tân cứ ra quán trá» Mai Hoa mà chá». Ãá»™ Tân bèn ra quán trá» nằm chá», song chá» suốt ngà y mà chẳng thấy Kế Phục tá»›i.
Sáng sau, chẳng được tin tức gì, Ãá»™ Tân chán nản, bèn trả phòng trá», lên ngá»±a vá» là ng. Vừa vá» tá»›i nhà , Ãá»™ Tân đã thấy tì nữ Ä‘ang đứng ở cổng, tay cầm cương. Thấy Ãá»™ Tân vá», tì nữ há»i:"Có được việc gì không?" Ãá»™ Tân lắc đầu buồn bã, đáp:"Không!" rồi thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Nghe xong, tì nữ lạnh lùng, chẳng nói má»™t lá»i, nhảy lên lưng ngá»±a, phóng Ä‘i. Ãá»™ Tân hốt hoảng, vá»™i nói vá»›i theo:"Nhá» tiểu nương vá» thưa giùm vá»›i nương tá» rằng nếu tối mai mà bỉ nhân chẳng là m xong công việc nương tá» giao phó thì bỉ nhân sẽ xin tá»± vẫn!" Tì nữ chẳng thèm ngoái cổ lại, cứ phóng ngá»±a như bay. Ãá»™ Tân cho ngá»±a và o chuồng rồi lên nhà nằm. Suốt ngà y hôm ấy, Ãá»™ Tân chỉ thở dà i. Suốt đêm hôm ấy, Ãá»™ Tân cứ trằn trá»c.
Tá» má» sáng hôm sau, Ãá»™ Tân Ä‘em đóa hoa ngá»c cùng tiá»n bạc lên lưng ngá»±a, phóng lên tỉnh. Vừa tá»›i dinh tuần vÅ©, gặp Kế Phục ở cổng dinh, Ãá»™ Tân vá»™i há»i:"Có tin tức gì cho bỉ nhân không?" Kế Phục đáp:"Có! Ãang Ä‘i tìm túc hạ đây!" Ãá»™ Tân mừng quá, vá»™i há»i:"Tin gì thế?" Kế Phục đáp:"Quan tuần vÅ© có ngưá»i ái thiếp là Bối cÆ¡. Bối cÆ¡ rất mê bảo ngá»c, hiện Ä‘ang tìm mua. Nếu túc hạ có bảo ngá»c mà đem biếu thì thế nà o Bối cÆ¡ cÅ©ng lén lấy ấn cá»§a quan tuần vÅ© mà đóng dấu và o lá sá»› và ng cho!" Ãá»™ Tân mừng quá, vá»™i móc túi lấy đóa hoa ngá»c ra trao cho Kế Phục, nhá» Ä‘em và o biếu Bối cÆ¡ giùm. Kế Phục cầm đóa hoa rồi bảo Ãá»™ Tân cứ ra quán trá» Mai Hoa mà chá».
Bối cÆ¡ được đóa hoa ngá»c thì mừng lắm, vá»™i và o phòng ngá»§ cá»§a Má»… công, lén lấy ấn tuần vÅ© đóng dấu và o má»™t lá sá»› và ng rồi trao cho Kế Phục. Ãá»™ Tân nằm ở quán trá» mà trong lòng cứ bồn chồn, hồi há»™p. Bá»—ng nghe có tiếng gõ cá»a, Ãá»™ Tân vá»™i nhá»m dáºy, chạy ra mở. Thấy Kế Phục, Ãá»™ Tân mừng quá, trống ngá»±c đánh thình thình. Kế Phục mỉm cưá»i, nói:"Ãã là m xong việc cho túc hạ rồi!" Nói xong, Kế Phục móc túi, lấy lá sá»› và ng ra trao cho Ãá»™ Tân. Ãá»™ Tân mừng quá, chỉ thốt được hai tiếng cám Æ¡n rồi giÆ¡ tay đón nháºn lá sá»›, gấp là m tư, cất và o túi. Ãá»™ Tân ra trả tiá»n phòng, rồi nhảy ngay lên ngá»±a phóng vá» là ng.
Vừa vá» tá»›i cổng nhà thì thấy tì nữ cÅ©ng vừa phóng ngá»±a tá»›i. Ãá»™ Tân vá»™i lên tiếng:"May mà hôm nay bỉ nhân chẳng là m nhục mệnh cá»§a nương tá»! Mấy năm trước đây, bỉ nhân nghèo túng, phải Ä‘i ăn nhỠở Ä‘áºu mà vẫn chẳng chịu bán đóa hoa ngá»c cá»§a nương tá» ban cho. Hôm nay, vì nương tá» mà bỉ nhân phải Ä‘em nó tặng lại ngưá»i khác. Ném và ng Ä‘i, bỉ nhân chẳng tiếc, song mất đóa hoa ngá»c thì bỉ nhân tiếc lắm. Nhá» tiểu nương vá» xin vá»›i nương tá» thưởng cho bỉ nhân má»™t đóa hoa khác, giống như thế!" Sau đó, Ãá»™ Tân thuáºt lại việc mình trao đóa hoa ngá»c cho Kế Phục, nhá» Ä‘em Ä‘i tặng Bối cÆ¡ để xin lá sá»› và ng. Thuáºt xong, Ãá»™ Tân móc túi lấy lá sá»› ra trao. Tì nữ nháºn lá sá»›, cám Æ¡n Ãá»™ Tân rồi quay ngá»±a, phóng như bay.
Ba hôm sau, Ãá»™ Tân Ä‘ang ngồi trong nhà thì thấy Phó công tá» cưỡi ngá»±a bạch tá»›i thăm. Sau khi chà o há»i, công tỠđưa biếu Ãá»™ Tân má»™t túi và ng lá»›n, gồm trăm lạng. Ãá»™ Tân nghiêm nét mặt, nói:"Sở dÄ© tiểu sinh giúp được lệnh tôn là vì lệnh muá»™i đã ban cho tiểu sinh má»™t ân huệ. Nếu chẳng vì ân huệ ấy thì dù công tá» có cho tiểu sinh vạn lạng và ng, tiểu sinh cÅ©ng chẳng thể Ä‘em danh tiết cá»§a mình ra mà đánh đổi được!" Công tá» cứ năn nỉ mãi để Ãá»™ Tân nháºn cho. Ãá»™ Tân cà ng nghiêm sắc mặt, cương quyết chối từ. Công tá» ngượng quá, đà nh phải Ä‘em túi và ng lên ngá»±a mà cáo biệt. Trước khi vá», công tá» nói:"Ân nghÄ©a cá»§a cao hiá»n, gia đình bỉ nhân chưa trả xong đâu!" rồi vái chà o Ãá»™ Tân, phóng ngá»±a Ä‘i.
Hôm sau, tì nữ lại cưỡi ngá»±a tá»›i. Và o nhà , tì nữ lấy ra má»™t túi minh châu gồm trăm hạt, đặt lên bà n, nói: "Nương tá» sai tiểu tì Ä‘em túi minh châu nà y tá»›i để Ä‘á»n Æ¡n tú tà i. Tú tà i nghÄ© trăm hạt minh châu nà y đã đủ để Ä‘á»n bù lại đóa hoa ngá»c chưa?" Ãá»™ Tân đáp:"Ãóa hoa ngá»c là đóa hoa ngá»c chứ chẳng phải là trăm hạt minh châu. Dù nương tá» có ban cho bỉ nhân trăm vạn lạng và ng thì bỉ nhân cÅ©ng chỉ trở thà nh má»™t phú nhân thôi chứ chẳng thể trở thà nh kẻ có cái diá»…m phúc được giữ đóa hoa ngá»c là m ká»· váºt! Bỉ nhân cam pháºn nghèo chỉ vì muốn được là m kẻ có cái diá»…m phúc ấy. Nương tá» là ngưá»i thần, bỉ nhân đâu dám ước mÆ¡ chuyện phu thê mà chỉ muốn được giữ đóa hoa ngá»c là m ká»· váºt thôi! Bây giá», tuy đã mất đóa hoa ngá»c nhưng lại báo được hồng ân cá»§a nương tá» thì bỉ nhân cÅ©ng chẳng tiếc. Thá»±c tình mà nói, nếu phải mất mạng để báo đáp được hồng ân cá»§a nương tá» thì bỉ nhân cÅ©ng chẳng tiếc, huống hồ là chỉ mất có đóa hoa ngá»c? Xin tiểu nương Ä‘em túi minh châu nà y vá» trình lại vá»›i nương tá» như thế cho!" Tì nữ cứ để túi minh châu trên bà n rồi chà o từ biệt. Ãá»™ Tân gá»i giáºt lại, nói:"Xin tiểu nương là m Æ¡n Ä‘em túi minh châu nà y vỠđể cho tâm hồn bỉ nhân được thanh thản!" Bất đắc dÄ©, tì nữ phải Ä‘em túi minh châu lên ngá»±a, ra vá».
Ba hôm sau, Phó công tá» lại cưỡi ngá»±a tá»›i thăm, lần nà y có dắt theo má»™t đầu bếp giá»i. Ãá»™ Tân sai gia nhân bà y tiệc. Công tá» nói:"Hôm nay bỉ nhân có dắt theo má»™t đầu bếp tá»›i để nấu nướng cho chúng ta say sưa má»™t bữa!" rồi sai đầu bếp xuống bếp là m tiệc vá»›i gia nhân nhà Ãá»™ Tân. Tiệc bà y xong, Ãá»™ Tân má»i công tá» nháºp tiệc. Ãá»™ Tân có má»™t vò rượu quý cá»§a ngưá»i bạn thân biếu đã từ lâu, song còn để dà nh, chưa mở. Hôm ấy, Ãá»™ Tân sai gia nhân khui vò rượu ra để cùng công tá» yến ẩm.
Hai ngưá»i yến ẩm, đà m luáºn, thân máºt như anh em má»™t nhà . Công tá» uống rất hà o, uống hết trăm chén mà vẫn chưa say, mặt chỉ hÆ¡i Ä‘á». Thấy rượu quá ngon, công tá» khen: "Thá»±c tình, bình sinh bỉ nhân chưa từng được uống thứ rượu nà o ngon như thế nà y bao giá»!" Tiệc gần tan, đột nhiên công tá» nói:"Cao hiá»n là má»™t kẻ sÄ© trinh giá»›i. Huynh đệ bỉ nhân chẳng hiểu được cao hiá»n sá»›m hÆ¡n nên thẹn mình chẳng bằng giá»›i quần thoa. Gia nghiêm cảm cái công Æ¡n cá»§a cao hiá»n đã táºn tình giúp đỡ, chẳng biết lấy chi báo đáp, nên hôm nay sai bỉ nhân tá»›i đây để đỠnghị vá»›i cao hiá»n má»™t chuyện!" Ãá»™ Tân vá»™i há»i: "Lệnh tôn muốn sai bảo tiểu sinh chuyện chi?" Công tỠđáp: "Gia nghiêm muốn Ä‘em gia muá»™i gả cho cao hiá»n là m chÃnh thất song lại sợ cao hiá»n e ngại việc phối ngẫu giữa ngưá»i trần thế vá»›i ngưá»i u minh nên phải sai bỉ nhân tá»›i đây dò ý cao hiá»n trước!" Ãá»™ Tân sung sướng quá, lặng ngưá»i Ä‘i hồi lâu, chẳng nói được lá»i nà o. Lát sau Ãá»™ Tân má»›i lên tiếng: "Nếu quả váºy thì dù tiểu sinh có phải chết ngay bây giá» tiểu sinh cÅ©ng đã mãn nguyện lắm rồi!" Công tá» cưá»i, nói: "Nếu váºy thì đêm mai, mồng chÃn tháng bảy, đúng lúc trăng má»c, là ngà y là nh giá» tốt, xin cao hiá»n chuẩn bị sẵn sà ng cho!" Ãá»™ Tân há»i: "Tại sao lệnh tôn lại chá»n ngà y giỠđó?" Ãáp: "Vì đó là ngà y giá» mà xưa kia má»™t Ä‘iệt nữ cá»§a Thượng Ãế đã xuống trần gian, kết nghÄ©a phu thê vá»›i ngưá»i trần thế!" Ãáp xong, công tá» kêu đầu bếp sá»a soạn yên cương, rồi xin cáo biệt.
Tối sau, Ãá»™ Tân sá»a soạn đủ má»i nghi thức hôn lá»…. Ãúng và o lúc trăng má»c, quả nhiên có má»™t Ä‘oà n xe há»™ tống nữ lang tá»›i. Ãá»™ Tân bèn cùng nữ lang là m lá»… giao bái, thà nh thân.
Vá» nhà chồng, nữ lang hà nh xá» chẳng khác chi má»™t nà ng dâu trần thế. Nữ lang rất hiá»n thục, ai thấy cÅ©ng phải kÃnh yêu. Ba ngà y sau, nữ lang ban thưởng tiá»n bạc cho tất cả má»i gia nhân lá»›n nhá» trong nhà , ai cÅ©ng có phần. Hôm sau nữa, nữ lang theo chồng tá»›i chà o ngưá»i anh và chị dâu chồng, biếu toà n những phẩm váºt quý giá. Vì mẹ chồng đã mất, nữ lang đối xá» vá»›i chị dâu chồng, kÃnh cẩn lá»… độ như đối xá» vá»›i mẹ chồng váºy. Tuy chung sống vá»›i Ãá»™ Tân song tuyệt nhiên nữ lang chẳng sanh nở.
Ba năm sau. Má»™t hôm nữ lang khuyên Ãá»™ Tân nên lấy vợ lẽ để có con nối dõi tông đưá»ng. Ãá»™ Tân cương quyết từ chối. Nữ lang cÅ©ng đà nh thôi. Ba năm sau nữa, má»™t hôm nữ lang lại khuyên Ãá»™ Tân nên lấy vợ lẽ. Ãá»™ Tân lại từ chối. Nữ lang tá» vẻ buồn. Thấy thế, Ãá»™ Tân đà nh thuáºn lấy vợ lẽ để chiá»u lòng vợ cả. Nữ lang mừng lắm, bèn nhá» ngưá»i anh và chị dâu chồng để ý tìm kiếm vợ lẽ cho chồng.
Năm sau, Ãại Thà nh Ä‘i buôn ở Giang Hoà i. Thấy má»™t ngưá»i rao bán má»™t tiểu cÆ¡, há» Cố, tên Bác SÄ©, tướng mạo đẹp đẽ, tÃnh tình hiá»n thục, Ãại Thà nh liá»n bá» tiá»n ra mua, Ä‘em vá» cho em là m vợ lẽ. Nữ lang mừng lắm. Ãá»™ Tân cÅ©ng hòa hợp vá»›i Cố thị.
Năm sau nữa, và o dịp Tết nguyên đán, Ãá»™ Tân tá»›i phòng Cố thị ngồi nói chuyện. Cố thị Ä‘em há»™p nữ trang ra ngồi trước gương, chá»n váºt cà i tóc. Thấy Cố thị chá»n má»™t đóa hoa ngá»c, giống hệt đóa hoa mà nữ lang đã tặng mình ngà y trước, Ãá»™ Tân lấy là m lạ, bèn bảo Cố thị đưa cho mình coi. Thấy đúng là váºt cÅ© cá»§a nữ lang, Ãá»™ Tân vô cùng kinh ngạc, há»i:"Nà ng lấy đóa hoa nà y ở đâu ra?" Cố thị đáp:"Nguyên đóa hoa nà y là cá»§a ái thiếp Bối cÆ¡ cá»§a quan tuần vÅ© Má»… công. Cách đây hÆ¡n ba năm, khi Bối cÆ¡ mất, tì nữ thân tÃn đánh cắp đóa hoa nà y Ä‘em ra chợ bán. Gia nghiêm thấy giá rẻ thì mua Ä‘em vá». Thiếp thấy đẹp thì thÃch, cứ đòi coi suốt ngà y. Gia nghiêm thấy thế bèn cho hẳn thiếp vì gia nghiêm chỉ có má»™t mình thiếp là con. Ãt lâu sau, khi gia nghiêm mất, di mẫu thiếp Ä‘em thiếp vá» nuôi. Thấy đóa hoa quý, di mẫu thiếp thÃch lắm, muốn bán Ä‘i để lấy tiá»n tiêu. Thiếp uất ức nhảy xuống giếng tá»± tá» song chẳng chết. Lúc đó di mẫu thiếp má»›i chịu trả lại đóa hoa cho thiếp nên đóa hoa má»›i còn tá»›i ngà y nay!" Ãá»™ Tân bèn Ä‘em đóa hoa vá» phòng nữ lang, thuáºt lại câu chuyện. Nghe xong, nữ lang nói:"Váºt cÅ© lưu lạc đã mưá»i năm, nay lại hoà n cố chá»§, âu cÅ©ng là số mệnh!" Nói xong, nữ lang mở há»™p nữ trang, lấy ra má»™t đóa hoa ngá»c giống hệt như thế, nói:"Má»—i đóa hoa nà y đã phải xa váºt phối ngẫu cá»§a nó lâu ngà y, nay má»›i được Ä‘oà n tụ!" Rồi nữ lang cho gá»i Cố thị lên phòng, tặng luôn cả đóa hoa cá»§a mình cho Cố thị, tá»± tay cà i cả hai đóa lên mái tóc cho Cố thị. Cố thị cảm tạ nữ lang mà lui. Cố thị xuống nhà , thì thầm há»i thăm gia nhân vá» lai lịch cá»§a nữ lang song ai cÅ©ng lắc đầu, chẳng ai dám nói Ä‘iá»u chi.
Tối ấy, Cố thị má»i Ãá»™ Tân ra chá»— vắng ngưá»i, nói: "Thiếp thấy nương tá» nhà ta là ngưá»i thần chứ chẳng phải là ngưá»i phà m trần!" Ãá»™ Tân há»i:"Sao nà ng biết?" Cố thị đáp:"Vì thiếp thấy vẻ mặt cá»§a nương tá» có thần khÃ! Lúc nương tá» cà i hai đóa hoa lên mái tóc cho thiếp, thiếp được đứng gần nương tá», thấy vẻ đẹp cá»§a nương tá» toát ra cả là n da. Ngưá»i phà m trần là m sao có được vẻ đẹp ấy?" Ãá»™ Tân chẳng nói chi, chỉ mỉm cưá»i. Cố thị lại nói:"Thiếp có cách thá» xem nương tá» có phải là ngưá»i thần hay không?" Ãá»™ Tân há»i:"Cách nà o?" Cố thị đáp: "Thiếp nói vá»›i lang quân song xin lang quân chá»› thuáºt lại vá»›i nương tá»!" Ãá»™ Tân gáºt đầu. Cố thị nói:"Nương tá» có tà i thêu bÃt tất thá»±c khéo. Thiếp thÃch những đôi bÃt tất ấy lắm, song chẳng dám xin. Ãể khuya nay, thiếp thắp hương trong phòng riêng, cầu khấn nương tá» cho thiếp má»™t đôi. Nếu nương tá» là ngưá»i thần thì thế nà o nương tá» cÅ©ng biết việc thiếp thắp hương cầu khấn, xin bÃt tất!" Ãá»™ Tân lại cưá»i, rồi vá» phòng nữ lang mà nghỉ.
Sáng sau, khi ngá»§ dáºy, đột nhiên Ãá»™ Tân thấy nữ lang gá»i tì nữ và o phòng, đưa cho má»™t đôi bÃt tất má»›i thêu, nói:"Hãy Ä‘em tá»›i phòng Cố thị, nói rằng cá»§a ta cho!" Tì nữ vừa cầm đôi bÃt tất ra khá»i phòng thì Ãá»™ Tân phá lên cưá»i. Nữ lang há»i:"Tại sao lại cưá»i?" Ãá»™ Tân bèn thuáºt chuyện Cố thị nói vá»›i mình. Nghe xong, nữ lang cÅ©ng cưá»i, nói:"Con nhá» nà y thông minh lắm!" Từ đó, nữ lang lại cà ng thương mến Cố thị hÆ¡n. Tuy được nữ lang thương mến song lúc nà o Cố thị cÅ©ng giữ má»±c cung kÃnh. Sáng nà o, Cố thị cÅ©ng tá»± tay nấu nước thÆ¡m bưng lên phòng để nữ lang gá»™i đầu.
Năm sau, Cố thị sanh đôi, được hai trai. Nữ lang chăm sóc hai hà i nhi, coi như hai đứa con do chÃnh mình sanh ra váºy. Ba vợ chồng chung sống trong cảnh tương đắc, đầm ấm, dưới cùng má»™t mái nhà .
Năm mươi năm sau.
Và o dịp sinh nháºt cá»§a Ãá»™ Tân, nữ lang ra lệnh cho gia nhân sá»a soạn lá»… thượng thá» tám mươi cho Ãá»™ Tân. Trong buổi lá»…, ai cÅ©ng phải lấy là m lạ rằng nữ lang trông vẫn còn trẻ như má»™t thiếu nữ chưa xuất giá.
Cuối năm ấy, Ãá»™ Tân lâm trá»ng bệnh. Nữ lang cho gá»i thợ má»™c tá»›i nhà đóng má»™t cá»— quan tà i rá»™ng gấp đôi cá»— quan tà i bình thưá»ng.
Mấy hôm sau, Ãá»™ Tân mất. Nữ lang chẳng há» than khóc má»™t tiếng, chỉ ra lệnh cho gia nhân là m lá»… tẩm liệm. Rồi nữ lang cho gá»i đông đủ con cháu và gia nhân lên phòng quà n là m lá»… phát tang. Lá»… xong, nữ lang ra lệnh cho tất cả má»i ngưá»i dá»i khá»i phòng. Rồi nữ lang bước và o linh cữu, nằm xuống cạnh Ãá»™ Tân, nhắm mắt mà mất.
Lát sau, con cháu lén lên phòng quà n coi. Thấy nữ lang nằm cạnh Ãá»™ Tân mà mất, con cháu cùng kinh ngạc. Thế rồi toà n gia bèn là m lá»… phát tang chung cho cả Ãá»™ Tân và nữ lang, mai táng hai ngưá»i trong cùng má»™t linh cữu.
Tá»›i nay, dân chúng trong vùng vẫn gá»i ngôi má»™ chung cá»§a Ãá»™ Tân và nữ lang là Ãại Tà i Trá»§ng, nghÄ©a là ngôi má»™ có quan tà i lá»›n.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:53 PM.
|

09-04-2008, 11:31 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
VỢ CHỒNG TIÊN
(truyện THANH NGA)
Huyệt viên tằng thám tú phòng xuân
Tạc thạch trùng liên động phủ nhân
Ãạo sÄ© tặng sà m như hữu ý
Ãá»™ tha hiếu tá» tác tiên nhân
Huyện Tấn Dương, tỉnh SÆ¡n Tây, có quan bình sá»± há» VÅ©, rất má»™ đạo Lão, trong nhà có rất nhiá»u sách Lão Trang. Ông bà bình sá»± có má»™t gái, tên Thanh Nga, rất má»±c kiá»u diá»…m, thưá»ng lén Ä‘á»c sách cá»§a cha và rất hâm má»™ Hà Tiên Cô. Năm Thanh Nga 14 tuổi, VÅ© ông bá» nhà sang ở huyện Thuáºn Thiên tỉnh Hà Bắc, rồi và o núi Thuáºn SÆ¡n tu tiên. Thanh Nga ở lại Tấn Dương vá»›i mẹ, cÅ©ng bắt chước cha, láºp chà tu tiên. Vì thế, Thanh Nga quyết chẳng lấy chồng. Có đám nà o tá»›i há»i, Thanh Nga cÅ©ng từ chối. VÅ© bà chiá»u ý con, chẳng ép duyên.
Ở Tấn Dương lại có quan huyện úy há» Hoắc, quán tại huyện SÆ¡n Hữu. Ông bà huyện úy có má»™t trai, tên Hoà n, tên chữ Khuông Cá»u, kém Thanh Nga má»™t tuổi. Năm Khuông Cá»u lên 5, Hoắc ông qua Ä‘á»i, để lại cho Hoắc bà má»™t ngôi nhà ở Tấn Dương và má»™t dinh cÆ¡ ở SÆ¡n Hữu. Khuông Cá»u há»c giá»i, nổi tiếng thần đồng, năm 11 tuổi đã Ä‘áºu thá»§ khoa khóa thi nháºp há»c trưá»ng huyện. Vì thương yêu con quá, Hoắc bà chỉ cho con tá»›i trưá»ng rồi lại bắt vá» nhà chứ chẳng cho Ä‘i đâu. Vì thế, năm 13 tuổi, Khuông Cá»u vẫn chưa biết mặt chú cô cáºu dì ná»™i ngoại. Khuông Cá»u rất có hiếu vá»›i mẹ, song cÅ©ng rất hiếu sắc. Tuy còn Ãt tuổi, song há»… thấy gái đẹp là đã si mê.
Má»™t hôm Ä‘i há»c vá», gặp Thanh Nga ở dá»c đưá»ng, Khuông Cá»u bá»—ng cảm thấy lòng xao xuyến. Dò há»i má»i ngưá»i, biết Thanh Nga là con VÅ© bà , Khuông Cá»u bèn nói vá»›i mẹ:"Mẹ nhá» bà mối tá»›i nhà VÅ© bà há»i Thanh Nga cho con Ä‘i!" Hoắc bà đáp:"Mẹ nghe nói Thanh Nga đã láºp chà tu tiên, quyết chẳng lấy chồng, há»i là m chi cho phà công vô Ãch!" Bị pháºt ý, Khuông Cá»u háºm há»±c, cứ buồn rầu mãi. Thấy con buồn, Hoắc bà bèn nhá» bà mối tá»›i há»i Thanh Nga cho con. Quả nhiên Thanh Nga từ chối. Khuông Cá»u cố nghÄ© ra phương kế để gặp Thanh Nga, song nghÄ© mãi mà vẫn chưa ra phương kế gì.
Má»™t hôm, Khuông Cá»u ra cổng đứng chÆ¡i. Thấy má»™t đạo sÄ© Ä‘i qua, tay cầm chiếc dầm nhá», chỉ dà i chừng gang tay, Khuông Cá»u lấy là m lạ, bèn chạy tá»›i mượn để coi, rồi há»i:"Dầm nà y dùng để là m chi?" Ãạo sÄ© cưá»i, đáp: "Ãể khoét đá cứng" Há»i:"Nhá» thế nà y thì là m sao mà khoét?" Cưá»i, đáp:"Tuy nhá» song cứng và sắc lắm!" Khuông Cá»u lắc đầu, tá» vẻ chẳng tin. Ãạo sÄ© bèn lấy lại dầm, khoét và o tảng đá ở ngoà i cổng. Thấy tảng đá bị lõm và o má»™t lá»—, Khuông Cá»u kinh ngạc, lại mượn dầm để ngắm nghÃa. Ãạo sÄ© cưá»i, nói:"ThÃch thì cho đó!" Khuông Cá»u mừng quá, đáp:"Xin chá» má»™t lát!" rồi cầm dầm chạy và o nhà , lấy má»™t má»› tiá»n, Ä‘em ra trả đạo sÄ©. Ãạo sÄ© lắc đầu cưá»i, nói:"Cho chứ đâu có bán!" rồi lững thững bá» Ä‘i. Khuông Cá»u bèn Ä‘em dầm và o nhà , khoét và o góc tưá»ng ở cuối sân thì thấy góc tưá»ng cÅ©ng bị thá»§ng. Khuông Cá»u mừng lắm, định bụng sẽ Ä‘em dầm tá»›i nhà VÅ© bà , khoét tưá»ng để và o gặp Thanh Nga, chẳng biết rằng là m như thế là phạm pháp.
Ãêm ấy, Khuông Cá»u giắt dầm và o thắt lưng, lén mẹ trèo tưá»ng ra khá»i nhà . Tá»›i nhà VÅ© bà , thấy má»™t vòng tưá»ng vây kÃn, Khuông Cá»u bèn rút dầm, khoét má»™t lá»— hổng dưới chân tưá»ng rồi chui và o. Thấy má»™t vòng tưá»ng nữa, Khuông Cá»u lại khoét rồi lại chui và o. Thấy ở bên trong có má»™t sân rá»™ng và ở cuối sân có má»™t căn phòng còn đèn sáng, Khuông Cá»u bèn chạy tá»›i, áp mắt và o lá»— khóa mà dòm. Thấy Thanh Nga Ä‘ang cởi bá» nữ trang rồi tắt đèn Ä‘i nghỉ, Khuông Cá»u chưa dám có hà nh động gì, chỉ nép mình ở ngoà i hà nh lang để nghe ngóng.
Lát sau, thấy cảnh váºt đã im, Khuông Cá»u má»›i rút dầm khoét tưá»ng rồi chui và o. Dón dén bước tá»›i cạnh giưá»ng, thấy Thanh Nga Ä‘ang thở Ä‘á»u Ä‘á»u, Khuông Cá»u khẽ cởi giầy, leo lên giưá»ng, nằm nép cạnh chiếc chăn gấm, nhắm mắt hưởng hương thÆ¡m. Mệt má»i từ tối, nay thấy thoải mái, Khuông Cá»u ngá»§ thiếp Ä‘i.
Lát sau, Thanh Nga thức giấc. Thấy ánh trăng tá»a sáng đầy phòng, Thanh Nga lấy là m lạ, bèn đảo mắt nhìn quanh. Thấy trên tưá»ng có má»™t lá»— hổng má»›i khoét, Thanh Nga kinh hãi quá, vá»™i dón dén ngồi dáºy, tá»›i giưá»ng tì nữ, lấy tay bịt miệng, nói thầm và o tai:"Khẽ chứ, hãy ra khá»i phòng nà y ngay!" Hai ngưá»i cùng dón dén, mở cá»a lẻn ra sân, chạy tá»›i phòng bà vú, gõ cá»a gá»i bà dáºy, thuáºt lại chuyện cho nghe. Bà vú vá»™i thắp đèn, lấy cho má»—i ngưá»i má»™t cây gáºy, bảo theo mình trở lại phòng Thanh Nga. Tá»›i giưá»ng, bà vú soi đèn. Thấy má»™t chú bé, mặt mÅ©i non choẹt, tóc kết trái đà o, Ä‘ang nằm ngá»§ say, bà bèn lay dáºy. Chú bé nhá»m dáºy, mắt sáng như sao, chẳng sợ hãi chi. Tì nữ nháºn ra chú bé là Khuông Cá»u, con trai Hoắc bà , thì thấy yên tâm, bèn vá» doạ nạt:"Chắc chú bé nà y là đạo tặc. Mình hãy bắt trói, Ä‘em lên nạp quan" Nghe thấy thế, Khuông Cá»u báºt khóc, nói:"Chỉ vì thương yêu nương tỠđây nên muốn được gần gÅ©i chứ đâu có phải là đạo tặc!" Tì nữ há»i:"Là m thế nà o mà khoét được ba lần tưá»ng?" Khuông Cá»u liá»n rút chiếc dầm ở lưng ra, nói:"Dầm nà y sắc lắm, khoét tưá»ng rất dá»…!" Tì nữ liá»n giằng lấy, Ä‘em khoét thá» và o tảng đá ở đầu hè, thì thấy đúng như lá»i. Tì nữ kinh hãi, nghÄ© chắc chiếc dầm là thần váºt cá»§a thần ban cho Khuông Cá»u. Tì nữ và o phòng, ướm há»i tiểu chá»§: "Tiểu thư Æ¡i! Bây giá» tiện tì Ä‘em chiếc dầm nà y lên trình phu nhân nhé?" Thanh Nga cúi đầu suy nghÄ©. Hiểu ý tiểu chá»§, tì nữ nói:"Chú bé nà y nổi tiếng thần đồng, tiểu thư có kết duyên cÅ©ng chẳng nhục nhã chi! Bây giá» ta hãy thả cho chú ấy vá», bảo nói vá»›i mẹ nhá» bà mối tá»›i há»i lần nữa. Rồi sáng mai tiện tì sẽ trình dối vá»›i phu nhân rằng đêm qua nhà mình bị trá»™m tá»›i khoét tưá»ng. Tiểu thư nghÄ© sao?" Thanh Nga vẫn lặng im chẳng đáp. Hiểu ý tiểu chá»§, tì nữ bèn giục Khuông Cá»u:"Thôi, vá» Ä‘i!" Khuông Cá»u nói:"Trả lại chiếc dầm đã!" Tì nữ cưá»i, nói:"Ãâu có được! Ngốc nghếch mà cÅ©ng biết đòi lại cái váºt tá»™i lá»—i ấy ư?" Khuông Cá»u liá»n đảo mắt nhìn quanh, cố tìm má»™t váºt gì để lấy bù lại chiếc dầm. Chợt thấy má»™t cà nh thoa và ng nằm bên gối, Khuông Cá»u liá»n lấy cho và o túi áo. Tì nữ nhìn thấy, mách:"Tiểu thư Æ¡i! Chú ấy lấy trá»™m cà nh thoa cá»§a tiểu thư kìa!" Thanh Nga chẳng nói mà cÅ©ng chẳng tá» vẻ tức giáºn. Tì nữ cưá»i, nói:"Hãy còn ngốc lắm!" Thấy tì nữ cứ chê chú bé là ngốc, bà vú bèn lên tiếng:"Úi chao! Chẳng ngốc đâu! Khôn lắm đó!" Rồi tá»›i nắm lấy cánh tay Khuông Cá»u kéo ra sân, lôi tá»›i lá»— hổng ở chân tưá»ng, bảo: "Lúc nãy và o bằng lối nà o thì bây giá» phải ra bằng lối ấy!" Khuông Cá»u bèn chui qua lá»— hổng mà vá». Tá»›i nhà , Khuông Cá»u trèo tưá»ng và o phòng ngá»§.
Sáng sau, Khuông Cá»u chẳng dám thuáºt lại việc lén tá»›i nhà VÅ© bà cho mẹ nghe mà chỉ giục:"Mẹ hãy nhá» bà mối tá»›i há»i Thanh Nga cho con lần nữa Ä‘i!" Thấy con si tình, Hoắc bà gáºt đầu, rồi tá»›i nhà bà mối, nói:"Con tôi nó muốn nhá» bà tá»›i há»i Thanh Nga cho nó lần nữa! Tôi biết Thanh Nga đã quyết chà tu tiên, chẳng muốn lấy chồng thì có tá»›i há»i cÅ©ng vô Ãch! Thế nhưng vì tôi chẳng nỡ chối từ con nên phải giả vá» tá»›i đây để nhá» bà . Váºy xin bà là m Æ¡n để ý giùm xem có đám nà o đăng đối thì là m mai cho nó má»™t đám!" Bà mối gáºt đầu, nói:"Xin vâng!"
Hoắc bà vá» rồi, bà mối liá»n sang nhà hà ng xóm nói chuyện mình sắp là m mai má»™t đám khác cho Khuông Cá»u. Chuyện đồn tá»›i tai Thanh Nga. Thanh Nga bèn sai tì nữ tâm phúc tá»›i thưa vá»›i Hoắc bà :"Tiểu thư nhà tiện tì đã đổi ý, bằng lòng kết duyên vá»›i lệnh công tá», sai tiện tì tá»›i đây trình phu nhân!" Hoắc bà mừng lắm, lại tá»›i nhà bà mối, nói:"Thanh Nga vừa cho tì nữ tá»›i nói vá»›i tôi là cô ấy đã đổi ý, bằng lòng kết duyên vá»›i con tôi. Váºy nhá» bà cứ tá»›i là m mai giùm cho nó lần nữa!" Bà mối lại gáºt đầu, nói:"Xin vâng!"
Ở nhà VÅ© bà , tì nữ cá»§a Thanh Nga bép xép chuyện Khuông Cá»u khoét tưá»ng cho lÅ© gia nhân nghe. Có kẻ Ä‘em chuyện ấy mách VÅ© bà . Nghe chuyện, VÅ© bà giáºn lắm, cho là Khuông Cá»u đã là m nhục gia đình mình.
Hôm ấy, bà mối lại tá»›i nhà VÅ© bà , nói:"Hoắc bà nhá» tôi tá»›i đây để xin há»i lệnh tiểu thư cho Hoắc công tá» lần nữa!" Nghe thấy thế, VÅ© bà nổi giáºn, cầm má»™t cây gáºy chạy ra giữa sân, chỉ trá»i vạch đất mà thá»:"Tôi thá» là chẳng bao giá» gả con gái cho cái thằng mất dạy Khuông Cá»u ấy! Ãà o tưá»ng khoét vách, leo lên giưá»ng con gái nhà ngưá»i ta mà nằm, đúng là đồ đạo tặc dâm bôn! Là m mẹ mà chẳng biết dạy con, đúng là mẹ thằng mất dạy!"
Bà mối kinh hãi, chạy vá» thuáºt lại cho Hoắc bà nghe. Nghe xong, Hoắc bà cÅ©ng nổi giáºn, nói:"Sao bà ấy lại được ăn nói há»—n hà o vá»›i tôi như thế! Chuyện thằng con tôi nó là m, tôi đâu có biết mà ngăn? Sao bà ấy chẳng biết dạy gia nhân rằng nếu gặp chúng nó ăn nằm vá»›i nhau như thế thì cứ việc bắt cả hai đứa, Ä‘em ra mà giết?" Rồi Hoắc bà đi rêu rao khắp chốn. Thanh Nga nghe chuyện, xấu hổ vô cùng, ý muốn tá»± tá». VÅ© bà nghe chuyện, cÅ©ng đâm hối háºn, sai tì nữ canh chừng con rất sát. Thanh Nga bèn viết má»™t lá thư gá»i Hoắc bà , lá»i lẽ rất bi thiết, thá» chẳng lấy ai ngoà i Khuông Cá»u, rồi sai tì nữ đưa sang. Hoắc bà mở thư ra Ä‘á»c thì cÅ©ng cảm động, nên thôi không Ä‘i rêu rao nữa. Tuy nhiên, Hoắc bà vẫn nhất định không chịu há»i Thanh Nga cho con.
Năm sau, triá»u đình bổ nháºm tiến sÄ© hỠÂu, ngưá»i tỉnh Thiểm Tây, tá»›i là m quan tể huyện Tấn Dương. Âu công vốn ưa thÃch văn chương, thưá»ng hay Ä‘á»c văn bà i cá»§a các nho sinh trong huyện. Khi Ä‘á»c tá»›i văn bà i cá»§a Khuông Cá»u, Âu công thÃch lắm, sai lÃnh Ä‘i gá»i Khuông Cá»u và o tư dinh đà m luáºn.
Tháng sau. Má»™t hôm Khuông Cá»u Ä‘ang ngồi đà m luáºn vá»›i Âu công thì bá»—ng Âu công há»i:"Ãã há»i vợ chưa?" Khuông Cá»u đáp:"Thưa chưa!" Há»i:"Mưá»i bốn tuổi rồi, sao chưa há»i vợ?" Ãáp:"Thá»±c ra, năm ngoái gia mẫu có há»i con gái quan bình sá»± há» VÅ© trong huyện cho tiểu sinh. Nhưng rồi gia mẫu có chuyện xÃch mÃch vá»›i VÅ© bà nên bá» luôn việc cầu hôn!" Há»i:"Thế bây giá» có còn muốn cầu hôn đám đó nữa hay không?" Khuông Cá»u đỠmặt bẽn lẽn. Âu công bèn cưá»i, nói:"Thôi! Ãể ta tác thà nh cho!"
Hôm sau, Âu công sai quan huyện úy cùng quan giáo dụ Ä‘em sÃnh lá»… tá»›i nhà VÅ© bà , xin há»i cưới Thanh Nga cho Khuông Cá»u. Thấy gia đình mình được Âu công chiếu cố, VÅ© bà lấy là m vinh dá»±, bèn nháºn lá»i ngay. Còn Hoắc bà thì vì nể uy thế cá»§a Âu công nên cÅ©ng phải vâng lá»i. Hai bên bèn thá»a thuáºn gặp nhau để bà n tÃnh chuyện hôn nhân.
Tháng tám năm sau, Hoắc bà đón dâu vá» cho con. Chú rể 15, cô dâu 16. Tối hôm động phòng hoa chúc, Thanh Nga cầm chiếc dầm ném xuống đất, nói:"Hãy quẳng cái váºt đà o tưá»ng khoét vách nà y Ä‘i!" Khuông Cá»u cúi xuống nhặt chiếc dầm, giắt và o thắt lưng, rồi cưá»i, nói:"Ta chẳng thể nà o quên được bà mối nà y!" Từ đó, Khuông Cá»u Ä‘i đâu cÅ©ng giắt theo chiếc dầm ở thắt lưng.
Thanh Nga hiá»n háºu, Ãt nói, thá» mẹ chồng rất phải đạo, ngà y nà o cÅ©ng tá»›i thăm há»i ba lần. Thế nhưng, ngoà i việc thăm há»i ra, Thanh Nga chỉ ngồi trong thư phòng Ä‘á»c sách, chứ chẳng há» phụ giúp mẹ chồng cai quản gia vụ. Chỉ khi nà o Hoắc bà báºn việc giao tế, phải Ä‘i dá»± đám tang, đám cưới, Thanh Nga má»›i chịu đứng ra trông nom. Thế nhưng, khi đã trông nom thì đâu và o đấy, thứ tá»±, ngăn nắp, khiến gia nhân Ä‘á»u phải kÃnh phục.
Hai năm sau, Thanh Nga sanh trai, đặt tên là Mạnh Tiên. Thanh Nga chẳng hỠchăm sóc cho con mà giao cho bà vú chăm sóc thay mình.
Tám năm sau. Má»™t hôm Thanh Nga nói vá»›i chồng: "Cái duyên hoan ái cá»§a chúng mình đã hết. Nay đã tá»›i lúc phải ly biệt!" Khuông Cá»u kinh hãi quá, há»i: "Sao lại phải ly biệt?" Thanh Nga chỉ im lặng, chẳng đáp. Sáng sau, Thanh Nga ngá»§ dáºy sá»›m, tắm rá»a, trang Ä‘iểm, lên lạy mẹ chồng ba lạy rồi và o phòng riêng. Khuông Cá»u thấy lạ, bèn theo và o thì thấy Thanh Nga lên giưá»ng nằm, ngá»a mặt nhìn trần nhà . Khuông Cá»u há»i:"Là m chi kỳ thế?" Thanh Nga chẳng đáp. Lát sau, Thanh Nga tắt thở. Khuông Cá»u và Hoắc bà cùng khóc lóc thảm thiết. Thế rồi hai mẹ con là m tang lá»… rất trá»ng thể cho Thanh Nga.
Từ đó, ngà y nà o Hoắc bà cÅ©ng bế cháu ná»™i, khóc con dâu. Buồn rầu rồi thà nh bệnh, Hoắc bà nằm liệt giưá»ng. Khuông Cá»u bèn rước lương y vá» trị bệnh cho mẹ. Hoắc bà đỡ dần song vẫn biếng ăn.
Má»™t hôm, Khuông Cá»u và o thăm mẹ, há»i:"Sao mẹ chẳng chịu ăn uống chi cả? Mẹ có thèm ăn món gì đặc biệt không?" Hoắc bà đáp: "Mẹ chỉ thèm ăn canh cá rô thôi!" Ở Tấn Dương, muốn mua cá rô ngon, phải sang Thuáºn Thiên, xa trên trăm dặm. Gia nhân Ä‘á»u báºn việc phải Ä‘i xa, Khuông Cá»u chẳng chịu chá» chúng vá», tá»± mình sang Thuáºn Thiên mua cá. Sáng sau, mua được cá ngon, Khuông Cá»u ra vá». Dá»c đưá»ng, tá»›i Thuáºn SÆ¡n, Khuông Cá»u thấm mệt, hai chân sưng nhức, cất bước nặng ná». Bá»—ng có má»™t ông lão, vai Ä‘eo bá»c, từ phÃa sau vượt lên, quay đầu há»i:"Sưng chân đấy ư?" Khuông Cá»u đáp: "Thưa vâng!" Ông lão bèn tá»›i kéo Khuông Cá»u ngồi xuống vệ đưá»ng, mở bá»c lấy đá quẹt lá»a, đốt thuốc xông cho, rồi nói:"ThỠđứng dáºy, bước Ä‘i coi!" Khuông Cá»u là m theo lá»i thì bá»—ng thấy chân mình chẳng những đã hết sưng nhức mà còn cứng mạnh hÆ¡n trước. Vừa kinh ngạc, vừa cảm động, Khuông Cá»u bèn vái tạ ông lão rồi xin cáo biệt. Ông lão há»i: "Ãi đâu mà vá»™i thế?" Khuông Cá»u đáp: "Gia mẫu bị bệnh, chẳng thèm ăn chi ngoà i canh cá rô. Ở Tấn Dương không có cá rô ngon nên tiểu sinh phải sang Thuáºn Thiên tìm mua! Bây giỠđã mua được nên phải vá»™i Ä‘em vá»!" Há»i: "Có vợ chưa?" Ãáp: "Tiểu sinh góa vợ" Há»i: "Sao chưa lấy vợ kế?" Ãáp: "Vì chưa kiếm được ngưá»i vừa ý!" Ông lão liá»n giÆ¡ tay chỉ vá» phÃa sÆ¡n thôn ẩn hiện đằng xa, nói: "Ở sÆ¡n thôn đằng kia có má»™t thiếu nữ đẹp lắm. Nếu chịu khó theo lão phu tá»›i đó, lão phu sẽ là m mai cho!" Khuông Cá»u từ chối, đáp: "Tiểu sinh chẳng thể Ä‘i theo lão trượng được vì gia mẫu Ä‘ang chỠở nhà !" Ông lão nói: "Thế thì thôi! Tuy nhiên, nếu mai mốt muốn nhá» lão phu là m mai cho thì cứ việc tá»›i đó, há»i thăm thôn dân xem nhà lão Vương ở đâu là há» sẽ chỉ cho!" Khuông Cá»u đáp: "Xin vâng!" rồi xin cáo biệt.
Tá»›i nhà , Khuông Cá»u tá»± tay nấu canh cá rô dâng mẹ. Hoắc bà ăn xong, khen ngon rối rÃt. Tuần sau, Hoắc bà khá»i bệnh. Khuông Cá»u bèn thuáºt lại chuyện mình gặp Vương lão ở Thuáºn SÆ¡n cho mẹ nghe, rồi nói :"Sang năm, hết tang vợ, con sẽ xin phép mẹ được trở lại Thuáºn SÆ¡n tìm Vương lão!" Hoắc bà đáp: "Việc ấy tùy con!"
Năm sau. Và o ngà y rằm tháng tám, Khuông Cá»u sai má»™t gia nhân cưỡi ngá»±a theo mình Ä‘i Thuáºn SÆ¡n. Tá»›i nÆ¡i, hai thà y trò cho ngá»±a chạy vòng quanh chân núi để tìm sÆ¡n thôn, song từ sáng tá»›i trưa chỉ thấy toà n động núi. Khuông Cá»u bèn bảo gia nhân: "Ta vá»›i ngươi, má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t ngả để tìm cho nhanh. Hẹn đầu giá» dáºu, gặp nhau ở chá»— nà y!" Gia nhân đáp: "Xin vâng!" rồi quất ngá»±a phóng Ä‘i. Gia nhân Ä‘i tìm từ trưa tá»›i tối cÅ©ng chẳng thấy sÆ¡n thôn nà o, bèn trở lại chá»— hẹn để gặp tiểu chá»§. Chá» tá»›i khuya cÅ©ng chẳng thấy tiểu chá»§ đâu, gia nhân kinh hãi quá, đà nh phóng ngá»±a ra vá».
Tá»›i nhà , gia nhân vá»™i trình việc Khuông Cá»u mất tÃch lên Hoắc bà . Nghe tin, Hoắc bà lo sợ, báºt khóc thất thanh. Sáng sau, Hoắc bà sai má»™t toán mưá»i gia nhân cưỡi ngá»±a Ä‘i Thuáºn SÆ¡n tìm Khuông Cá»u. Toán gia nhân sục sạo tìm kiếm suốt hai ngà y song cÅ©ng chẳng thấy chi, đà nh quay vá» trình báo. Hoắc bà cà ng lo sợ, khóc lóc suốt ngà y đêm.
Từ lúc chia tay vá»›i gia nhân, Khuông Cá»u cưỡi ngá»±a leo núi. Vì đưá»ng dốc, ngá»±a khó Ä‘i, Khuông Cá»u bèn thả cho ngá»±a tìm cỠăn, rồi leo núi má»™t mình. Lên tá»›i đỉnh núi, đưa mắt nhìn quanh, chẳng thấy sÆ¡n thôn nà o, Khuông Cá»u bèn quay xuống núi tìm ngá»±a để trở lại chá»— hẹn. Xuống đến lưng chừng núi thì trá»i vừa tối. Thấy phong cảnh khác lạ, Khuông Cá»u biết là mình bị lạc. Ãá»™t nhiên, Khuông Cá»u thấy mình bước tá»›i má»™t bá» vá»±c thẳm. Bà ng hoà ng hốt hoảng, Khuông Cá»u trượt chân, rồi té xuống vá»±c. Ãang thầm nghÄ© chắc mình sắp chết thì thấy thân mình rÆ¡i trúng má»™t giải đất từ sưá»n núi nhô ra. NhỠánh trăng, nhìn xuống dưới, thấy Ä‘en ngòm, Khuông Cá»u kinh hãi quá, cứ nằm im, chẳng nhúc nhÃch. Chợt thấy má»™t hà ng cây nhá» má»c quanh giải đất như má»™t lan can, Khuông Cá»u má»›i đỡ lo. Lát sau hoà n hồn, quay nhìn sau lưng, thấy má»™t cá»a động, có má»™t tảng đá chắn ngang, Khuông Cá»u mừng quá, vá»™i lấy lưng ẩy tảng đá sang má»™t bên rồi nằm ngá»a mà lết lùi và o động. Nằm trong động, Khuông Cá»u thấy vững dạ hÆ¡n, mong rằng sáng sau sẽ có ngưá»i qua lại để cho mình tri hô cầu cứu. Ngoà i động tuy có ánh trăng song trong động vẫn tối Ä‘en như má»±c. Lát sau, thấy ở phÃa sâu trong động có má»™t đốm sáng lấp lánh, Khuông Cá»u vá»™i đứng dáºy, nhắm đốm sáng tiến và o. Ãi mãi mà thấy đốm sáng vẫn còn xa, Khuông Cá»u bắt đầu nản chÃ. Vừa toan quay trở lại thì chợt thấy ở bên đưá»ng có má»™t khuôn viên vá»›i bốn dãy nhà đông tây nam bắc. Khuông Cá»u bèn đánh bạo, mở cổng bước và o. Tuy thấy trong sân chẳng có đèn Ä‘uốc chi song Khuông Cá»u thấy mắt mình vẫn nhìn rõ được má»i váºt. Còn Ä‘ang bỡ ngỡ, bá»—ng Khuông Cá»u thấy má»™t giai nhân từ dãy nhà phÃa đông bước ra. Giương mắt nhìn, Khuông Cá»u thấy chÃnh là vợ mình. Kinh ngạc quá, Khuông Cá»u chẳng thốt được lá»i nà o. Thanh Nga cÅ©ng kinh ngạc chẳng kém, há»i: "Là m thế nà o mà tá»›i được chốn nà y?" Khuông Cá»u đáp: "Chuyện dà i lắm, chẳng thể kể vắn tắt được!" rồi chạy tá»›i nắm chặt lấy cánh tay vợ mà sụt sùi. Thanh Nga nói: "Ãừng có sụt sùi nữa! Hãy nÃn Ä‘i mà trả lá»i! Mẹ có khá»e không?" Ãáp: "Khá»e" Há»i:" Con có khá»e không?" Ãáp: "Khá»e!" Rồi nói tiếp: "Nà ng chết Ä‘i, ta khổ lắm, mẹ khổ lắm, con khổ lắm!" Thanh Nga thở dà i, tá» vẻ buồn bã. Khuông Cá»u há»i:"Nà ng chết đã được hÆ¡n má»™t năm nay rồi thì nÆ¡i đây có phải là âm phá»§ không?" Ãáp: "Không!" Há»i: "Sao váºy?" Ãáp: "Vì thiếp đâu có chết!" Há»i: "Thế xác chôn trong quan tà i là xác cá»§a ai?" Ãáp: "Là m gì có xác nà o chôn trong quan tà i?" Há»i: "Thế váºt chôn trong quan tà i là váºt gì?" Ãáp:"Là má»™t cây gáºy trúc!" Há»i: "Thế chốn nà y là chốn nà o?" Ãáp:"Là tiên phá»§! Chà ng đã tá»›i được chốn nà y tức là đã có duyên vá»›i tiên cảnh!" Há»i: "Bây giá» ta phải là m chi?" Ãáp: "Chẳng phải là m chi cả, chỉ cần lên sảnh đưá»ng ra mắt cha thôi!" Khuông Cá»u gáºt đầu.
Thanh Nga bèn dắt chồng lên dãy nhà hướng bắc. Và o sảnh đưá»ng, Khuông Cá»u thấy má»™t ông lão quắc thước, râu dà i tá»›i rốn, Ä‘ang ngồi trên bục cao, có má»™t tì nữ khoanh tay đứng hầu. Thấy con dắt khách lạ và o sảnh đưá»ng, ông lão tá» vẻ kinh ngạc. Thanh Nga lên tiếng giá»›i thiệu: "Thưa cha, đây là Hoắc lang, chồng con!" Khuông Cá»u bèn quỳ xuống đất, lạy ông lão hai lạy. Ông lão đứng dáºy, bước xuống khá»i bục, cầm tay Khuông Cá»u kéo dáºy, nói :"Ãã tá»›i được chốn nà y thì nên ở lại, đừng vá» nữa!" Khuông Cá»u từ chối, đáp: "Con chẳng thể ở lại đây được vì mẹ con Ä‘ang mong con vá»!" Ông lão cưá»i, nói: "Ãúng là chưa dứt được tục lụy trần thế! Muốn vá» thì cứ việc vá», nhưng hãy ở lại đây chÆ¡i và i ba ngà y đã!" Rồi ông lão quay qua tì nữ, nói: "Hãy Ä‘i lấy rượu và thức ăn Ä‘em tá»›i dãy nhà hướng tây cho khách rồi dá»n cho khách má»™t phòng riêng!" Tì nữ cúi đầu đáp: "Xin tuân lệnh!"
Hai vợ chồng cùng ra khá»i sảnh đưá»ng. Tì nữ dẫn Khuông Cá»u Ä‘i vá» hướng tây còn Thanh Nga thì Ä‘i vá» hướng đông. Chợt Khuông Cá»u vụt chạy ngược lại, nÃu lấy tay vợ, kéo Ä‘i theo mình. Thanh Nga vùng vằng chống cá»±. Tì nữ bưng miệng cưá»i khúc khÃch. Ãá»™t nhiên ông lão từ trong sảnh đưá»ng, chống gáºy bước ra sân, quát:"Tục cốt là m bẩn tiên phá»§, hãy cút Ä‘i ngay!" Bị bắt quả tang Ä‘ang nÃu kéo vợ, Khuông Cá»u thẹn quá hóa giáºn, nói: "Là m ngưá»i, ai mà tránh khá»i chuyện nam nữ? Tại sao ngưá»i trên lại Ä‘i rình mò chuyện riêng tư cá»§a kẻ dưới? Tiểu sinh sẽ ra khá»i chốn nà y ngay, song lệnh nữ đã là tiện ná»™i thì phải Ä‘i theo tiểu sinh!" Ông lão chẳng biết đối đáp ra sao, chỉ giÆ¡ tay vẫy con gái Ä‘i theo mình. Thanh Nga bèn bước theo cha. Khuông Cá»u vá»™i chạy theo vợ. Tá»›i má»™t cá»a động, ông lão lấy tay rẽ hai cánh cá»a đá sang hai bên rồi quát: "Cút!" Khuông Cá»u khẳng khái bước ra ngoà i. Ãá»™t nhiên, hai cánh cá»a đá lại tá»± động khép kÃn.
Quay đầu nhìn quanh, Khuông Cá»u chỉ thấy núi non chót vót, lởm chởm như dao, chẳng kẽ len chân. Ngá»ng đầu nhìn lên, chỉ thấy trăng xế, sao thưa. BÆ¡ vÆ¡ giữa rừng núi âm u, chẳng biết lối vá» mà cÅ©ng chẳng biết phải là m gì, Khuông Cá»u kinh hãi quá, cứ đứng á»§ rÅ©, vừa thở dà i vừa oán háºn ông lão. Khuông Cá»u bèn quay mặt và o cá»a động, lấy hết sức bình sinh mà hét: "Thanh Nga! Thanh Nga!" song chỉ nghe thấy âm thanh vang vá»ng cá»§a chÃnh mình chứ tuyệt nhiên chẳng thấy có tiếng trả lá»i. Khuông Cá»u cà ng oán háºn ông lão. Chợt nhá»› tá»›i chiếc dầm, Khuông Cá»u bèn rút ra khoét cánh cá»a đá bên phải, vừa khoét vừa la. Trong khoảnh khắc, cánh cá»a đá đã bị khoét sâu tá»›i hai tấc. Chợt có tiếng ông lão từ trong động nói vá»ng ra: "Nghiệt chướng thay! Nghiệt chướng thay!" Khuông Cá»u cà ng ra sức khoét nhanh. Bá»—ng thấy hai cánh cá»a đá mở toang rồi thấy ông lão đẩy Thanh Nga ra ngoà i. Hai cánh cá»a đá lại tá»± động khép kÃn.
Ra ngoà i, Thanh Nga nói giá»ng oán háºn: "Vẫn nói là thương yêu vợ mà sao lại đối xá» vá»›i cha vợ tệ bạc như thế? Chẳng biết cái lão đạo sÄ© quá»· quái nà o lại Ä‘i cho chà ng chiếc dầm tá»™i lá»—i nà y?" Khuông Cá»u được vợ, thấy toại nguyện rồi, chẳng muốn đôi co, nên cứ lá» Ä‘i, quay qua há»i vợ: "Có biết đưá»ng xuống núi không?" Thanh Nga đáp: "Có!" Nói: "Thế thì dẫn đưá»ng Ä‘i!" Ãáp: "Ãi chân thế nà o được! Phải cưỡi ngá»±a!" Há»i: "Ngá»±a đâu mà cưỡi?" Thanh Nga chẳng đáp, chỉ lấy tay bẻ hai cà nh cây cạnh mình, đưa cho chồng má»™t cà nh, nói: "Cưỡi lên Ä‘i!" Khuông Cá»u bèn cưỡi. Thanh Nga cÅ©ng cưỡi lên cà nh kia. Ãá»™t nhiên, hai cà nh biến thà nh hai ngá»±a. Thanh Nga phóng trước, Khuông Cá»u theo sau.
Ở nhà , Hoắc bà đang lo chẳng biết con mình lạc Ä‘i đâu thì bá»—ng thấy gia nhân chạy và o báo: "Thưa phu nhân, công tỠđã vá»!" Hoắc bà mừng quá, vá»™i chạy ra cổng đón con. Thấy có cả Thanh Nga cùng theo vá», Hoắc bà cá»±c kỳ kinh hãi. Khuông Cá»u vá»™i chạy tá»›i thì thầm vá»›i mẹ, thuáºt sÆ¡ lại chuyện gặp vợ trong núi để mẹ an tâm. Hoắc bà vừa hết sợ lại thêm mừng. Và o nhà , Thanh Nga thưa ngay vá»›i Hoắc bà : "Ở Tấn Dương nà y ai cÅ©ng nghÄ© rằng con đã chết. Nay thấy con vá», há» sẽ dị nghị, cho rằng con là yêu quái. Nhà ta vẫn còn má»™t dinh cÆ¡ khác ở SÆ¡n Hữu. Váºy xin mẹ hãy ra lệnh cho cả nhà di cư vá» quê ngay!" Hoắc bà gáºt đầu. Ngay đêm ấy, Hoắc bà ra lệnh cho toà n thể gia nhân khuân vác đồ đạc, chất chứa lên xe, dá»n vá» SÆ¡n Hữu. Ở Tấn Dương, chẳng ai hay biết gì vá» việc Thanh Nga đã trở vá».
Hai năm sau, Thanh Nga sanh thêm má»™t gái, đặt tên là Thanh Vân. Lúc đó, Mạnh Tiên đã lên chÃn.
Mưá»i bốn năm sau. Có nho sinh há» Lý, ngưá»i cùng huyện, tá»›i há»i cưới Thanh Vân. Khuông Cá»u và Thanh Nga cùng bằng lòng gả. Rồi cho cưới ngay.
Tháng sau, Hoắc bà bị bệnh nặng. Tuần sau, Hoắc bà qua Ä‘á»i. Khuông Cá»u là m lá»… phát tang cho mẹ. Khi chá»n đất mai táng, Thanh Nga nói: "Trong khu ruá»™ng nhà mình có má»™t miếng đất rất đẹp, hình chim trÄ© ấp tám trứng, nên an táng mẹ ở đó! Mạnh Tiên đã hăm ba, chà ng bảo nó ở lại mà trông coi phần má»™ thay chà ng!" Khuông Cá»u nghe lá»i, bèn sai gia nhân tá»›i cất má»™t chòi canh cạnh huyệt má»™. Tang lá»… xong xuôi, Khuông Cá»u bảo Mạnh Tiên: "Con đã lá»›n, có thể báo hiếu bà ná»™i thay cha. Váºy con hãy ở lại chòi nà y, trông coi phần má»™ cá»§a bà , đúng má»™t tháng má»›i được vá» thăm nhà " Mạnh Tiên đáp: "Con xin tuân lệnh! Xin song thân cứ hồi gia!"
Trên đưá»ng vá», Thanh Nga bảo chồng: "Bây giỠđừng vá» nhà nữa, hãy sang Thuáºn Thiên cư ngụ!" Khuông Cá»u ngạc nhiên, há»i: "Sao lại sang Thuáºn Thiên?" Ãáp: "Vì ở gần tiên phá»§ cá»§a cha!" Khuông Cá»u gáºt đầu ưng thuáºn rồi cùng vợ sang Thuáºn Thiên. Cuối năm, Thanh Nga lại sanh thêm má»™t trai, đặt tên là Trá»ng Tiên.
An táng bà ná»™i xong, Mạnh Tiên ở lại trông coi phần má»™ đúng má»™t tháng rồi má»›i vá» thăm nhà . Không thấy cha mẹ ở nhà , Mạnh Tiên há»i ngưá»i lão bá»™c: "Song thân tôi đâu?" Ngưá»i lão bá»™c đáp: "Từ hôm an táng cụ tá»›i giá», ông bà đã vá» nhà đâu?" Mạnh Tiên kinh hãi quá, chẳng hiểu là cha mẹ mình Ä‘i đâu. Từ hôm đó, Mạnh Tiên chỉ quanh quẩn ở trong nhà đá»c sách chứ Ãt khi Ä‘i ra ngoà i. Ãt lâu sau, Mạnh Tiên nổi tiếng là danh sÄ© trong huyện. Văn hay chữ tốt song há»… cứ Ä‘i thi là há»ng.
Mưá»i bảy năm sau, Mạnh Tiên bốn mươi tuổi, khăn gói và o kinh đô ứng thà song lại há»ng. Mùa thu năm sau, lại và o kinh đô ứng thÃ. Thi xong ra vá», gặp má»™t nho sinh hà o hoa phong nhã trông giống mình như đúc, song trẻ hÆ¡n mình nhiá»u, Mạnh Tiên lấy là m lạ, bèn nảy ý là m quen. Khi tá»›i gần, thấy nho sinh cầm má»™t quyển táºp đỠmấy chữ: "Hoắc Trá»ng Tiên, lẫm sinh Thuáºn Thiên" Mạnh Tiên bèn há»i: "Xin lá»—i túc hạ! Có phải túc hạ há» Hoắc không?" Nho sinh đáp: "Thưa phải! Ãệ há» Hoắc, tên Trá»ng Tiên, 18 tuổi!" rồi há»i lại: "Thế quý tÃnh là chi?" Ãáp: "Bỉ nhân cÅ©ng há» Hoắc, tên Mạnh Tiên, 41 tuổi!" Trá»ng Tiên kinh ngạc, há»i: "Quý quán ở đâu?" Ãáp:"Ở huyện SÆ¡n Hữu, tỉnh SÆ¡n Tây" Trá»ng Tiên mừng lắm, nói:"Lúc đệ vỠđây ứng thÃ, gia nghiêm có dặn nếu và o trưá»ng thi mà gặp ai há» Hoắc ở SÆ¡n Hữu thì Ä‘á»u là bà con bên ná»™i, phải đối xá» cho có lá»… độ, tôn ti. Nay gặp huynh cÅ©ng há» Hoắc ở SÆ¡n Hữu, chẳng biết đệ phải xưng hô vá»›i huynh như thế nà o?" Mạnh Tiên không đáp mà há»i lại: "Túc hạ có thể cho biết danh tÃnh cá»§a lệnh tôn, lệnh đưá»ng chăng?" Ãáp: "Gia nghiêm há» Hoắc, tên Hoà n, tên chữ Khuông Cá»u. Gia từ há» VÅ©, tên Thanh Nga!" Mạnh Tiên sá»ng sốt, nói: "Song thân bỉ nhân cÅ©ng tên há» như thế!" Trá»ng Tiên cÅ©ng sá»ng sốt song vẫn còn chút nghi ngá», nói: "Ãệ má»›i 18, song thân đệ còn trẻ lắm. Huynh đã 41, lệnh tôn lệnh đưá»ng chắc đã cao tuổi hạc! Vì thế, đệ nghÄ© huynh vá»›i đệ chẳng thể là anh em ruá»™t được!" Mạnh Tiên nói: "Năm nay, gia nghiêm 58, gia từ 59, song vì các ngưá»i Ä‘á»u là tiên nên trông còn trẻ lắm! Chẳng thể lấy tuổi tác mà suy ra diện mạo được!" Nghe thấy thế, Trá»ng Tiên cà ng sá»ng sốt, nói:"Gia nghiêm cÅ©ng 58, gia từ cÅ©ng 59!" Hai ngưá»i bèn thuáºt lại cho nhau nghe má»i chuyện vá» cha mẹ mình, rồi nháºn ra nhau là anh em ruá»™t.
Mạnh Tiên há»i: "Song thân vẫn ở vá»›i hiá»n đệ đấy chứ?" Trá»ng Tiên đáp: "Thưa không! Cách đây hai năm, sau khi cưới vợ cho tiểu đệ, song thân bá» nhà ra Ä‘i, chẳng biết là đi đâu. Các ngưá»i có dặn tiểu đệ cứ để nguyên phòng cá»§a các ngưá»i để thỉnh thoảng các ngưá»i ghé vá» nhà thăm con cháu! Má»i đại ca tá»›i Thuáºn Thiên chÆ¡i cho biết nhà tiểu đệ!" Mạnh Tiên nói:"Ngu huynh cÅ©ng vừa nảy ý tá»›i thăm đệ tức và coi xem song thân có ghé vá» nhà thăm con cháu hay không?"
Ngay hôm đó, Trá»ng Tiên sai gia nhân sắm sá»a ngá»±a xe rồi cùng Mạnh Tiên khởi hà nh vá» Thuáºn Thiên. Tá»›i nhà , Trá»ng Tiên thấy má»™t đám gia nhân đứng lố nhố ở ngoà i cổng, rồi thấy có kẻ chạy tá»›i gần mình, thưa: "Tối qua thái công và phu nhân vừa ghé vá» thăm nhà !" Trá»ng Tiên vá»™i há»i: "Các ngưá»i còn ở nhà không?" Kẻ gia nhân đáp: "Thưa không! Thái công và phu nhân đã Ä‘i rồi!" Nghe thấy thế, cả hai anh em Mạnh Tiên cùng tá» vẻ buồn bã.
Trá»ng Tiên và o nhà gá»i vợ ra chà o anh. Trá»ng Tiên há»i vợ: "Song thân vá» lúc nà o, Ä‘i lúc nà o?" Vợ Trá»ng Tiên đáp: "Các ngưá»i vá» tối qua. Thiếp sá»a soạn cÆ¡m nước bưng lên má»i các ngưá»i thì các ngưá»i bảo thiếp cùng ngồi. Mẫu thân nói rằng ngưá»i vẫn lo cho vợ chồng mình còn trẻ quá, chưa từng trải việc Ä‘á»i, chẳng có ai chỉ bảo. Song ngưá»i lại nói rằng hôm nay thế nà o đại ca cÅ©ng vỠđây nháºn anh em vá»›i vợ chồng mình và sẽ chỉ bảo cho vợ chồng mình, nên ngưá»i cÅ©ng đỡ lo. Sáng nay, thiếp và o vấn an các ngưá»i thì thấy căn phòng đã trống vắng. Các ngưá»i ra Ä‘i lúc nà o thiếp cÅ©ng chẳng hay!" Hai anh em cứ dáºm chân tiếc rẻ.
Trá»ng Tiên nói: "Xin đại ca cho tiểu đệ được Ä‘i tìm song thân!" Mạnh Tiên gạt Ä‘i, nói: "Song thân chúng ta là tiên chứ có phải là ngưá»i thưá»ng đâu mà hiá»n đệ đòi Ä‘i tìm? Có Ä‘i thì cÅ©ng chỉ phà công vô Ãch mà thôi!" Nghe thấy thế, Trá»ng Tiên bèn nói: "Nếu thế thì thôi! Tuy nhiên, xin đại ca hãy lưu lại đây chÆ¡i vá»›i vợ chồng tiểu đệ để chá» kết quả thi cá». Dù Ä‘áºu hay há»ng, tiểu đệ cÅ©ng sẽ xin dá»n nhà , theo đại ca vá» quê cư ngụ!" Mạnh Tiên đáp: "Thế cÅ©ng được!" Rồi lưu lại nhà em.
Tháng sau, trưá»ng thi yết bảng, Mạnh Tiên lại há»ng, còn Trá»ng Tiên thì Ä‘áºu cá» nhân. Trá»ng Tiên bèn bán nhà , theo anh vá» SÆ¡n Hữu, mua nhà ở cạnh nhà anh.
Mạnh Tiên nghÄ© song thân đã ở nÆ¡i tiên cảnh nhưng Trá»ng Tiên lại nghÄ© song thân vẫn còn ở chốn nhân gian. Vì thế, Trá»ng Tiên thưá»ng lén anh Ä‘i thăm dò tin tức song thân, nhưng tuyệt nhiên chẳng thăm dò được tin tức gì.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:54 PM.
|

10-04-2008, 07:39 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
LẤY VỢ MA
(truyện SÆ¯Æ NG QUÂN)
Ãệ huynh ác thá»§ tụ tuyá»n đà i
Ãẩu tá»u bôi canh dạ quá»· lai
Tư thà huyết ngân lưu ngá»c uyển
Tảo tri hữu ý hướng cao tà i
Huyện Diên An, tỉnh Thiểm Tây, có hai anh em nho sinh há» Yến, thương yêu nhau lắm. Ngưá»i anh tên Bá, gầy gò ốm yếu, ngưá»i em tên Trá»ng, rắn chắc khoẻ mạnh. Má»—i ngưá»i Ä‘á»u được cha mẹ để lại cho má»™t ngôi nhà rá»™ng lá»›n và khá nhiá»u cá»§a cải.
Yến Bá đã có vợ, ngưá»i há» Loan. Yến Trá»ng thì còn độc thân. Năm Yến Bá 31 tuổi, đột nhiên bị bạo bệnh mà mất. Loan thị buồn quá nên mấy tháng sau cÅ©ng mất theo chồng. Vì vợ chồng Yến Bá không có con nên Yến Trá»ng phải đứng ra quản lý tà i sản cá»§a anh chị. Yến Trá»ng thương anh chị lắm, định bụng sau nà y nếu mình có vợ, sanh được hai trai, thì sẽ bắt đứa lá»›n là m con anh chị để khói hương cho ngưá»i quá cố. Yến Trá»ng có hai ngưá»i bạn há»c thân, má»™t ngưá»i há» Ãổng, má»™t ngưá»i há» Lương. Năm ấy, Lương sinh cÅ©ng bị bạo bệnh mà mất.
Tám năm sau, Yến Trá»ng lấy vợ, ngưá»i há» Bá»™c. Năm sau, Bá»™c thị sanh trai, đặt tên là A Ngạc. Ãt lâu sau, Bá»™c thị bị bạo bệnh mà mất, Yến Trá»ng phải gà trống nuôi con. Hết tang vợ, Yến Trá»ng toan tục huyá»n nhưng rồi sợ vợ kế đối xá» tệ bạc vá»›i con nên lại đổi ý, chỉ muốn mua nà ng hầu.
Má»™t hôm đầu xuân, nghe nói ở là ng bên có má»™t gia đình muốn bán con gái, Yến Trá»ng bèn Ä‘i coi mắt. Tá»›i nÆ¡i, thấy cô gái chẳng vừa ý, Yến Trá»ng không mua. Lúc vá», gặp Ãổng sinh má»i vá» nhà uống rượu, Yến Trá»ng liá»n nháºn lá»i. Tá»›i nÆ¡i, uống say rồi xin cáo biệt.
Trên đưá»ng vá», lại gặp Lương sinh má»i vá» nhà uống rượu. Vì Ä‘ang say, Yến Trá»ng quên bẵng việc Lương sinh đã chết từ lâu nên lại nháºn lá»i. Tá»›i nÆ¡i, thấy nhà cá»a khác lạ, Yến Trá»ng há»i:"Sao nhà cá»a cá»§a huynh lại khác lạ thế?" Lương sinh đáp:"Ãây là ngôi nhà má»›i cá»§a đệ chứ có phải là ngôi nhà cÅ© mà huynh vẫn thưá»ng tá»›i chÆ¡i đâu?" Rồi nói tiếp:"Nhà đệ vừa hết rượu! Phiá»n huynh ngồi chÆ¡i để đệ Ä‘i mua!" Yến Trá»ng gáºt đầu.
Chá» mãi chẳng thấy Lương sinh vá», Yến Trá»ng bèn ra cổng đứng ngóng. Chợt thấy má»™t thiếu phụ cưỡi lừa Ä‘i qua, có má»™t thằng bé chừng bảy tám tuổi lẽo đẽo theo sau, Yến Trá»ng đưa mắt nhìn. Thấy đứa bé giống anh mình như đúc, Yến Trá»ng giáºt mình kinh hãi, chạy ra há»i: "Cháu há» gì?" Ãứa bé vừa Ä‘i vừa đáp: "Cháu há» Yến" Yến Trá»ng cà ng lấy là m lạ, bèn Ä‘i theo đứa bé, há»i: "Cháu tên gì?" Ãáp: "Cháu tên A Tiểu!" Há»i:"Bố tên gì?" A Tiểu đáp: "Cháu không biết!" Thuáºn chân, Yến Trá»ng cứ Ä‘i theo A Tiểu mà há»i chuyện. Có chuyện nó trả lá»i rà nh rẽ, có chuyện nó đáp không biết.
Ãi được chừng ba dặm, tá»›i cổng má»™t ngôi nhà bên đưá»ng, bá»—ng Yến Trá»ng thấy thiếu phụ xuống lừa, dắt và o nhà . Yến Trá»ng há»i A Tiểu: "Có phải đây là nhà cá»§a Bố không?" A Tiểu gáºt đầu. Há»i: "Bố có nhà không?" A Tiểu cÅ©ng gáºt đầu. Yến Trá»ng nói: "Và o thưa vá»›i Bố là có khách xin và o thăm!" A Tiểu lại gáºt đầu rồi ù té chạy và o nhà .
Lát sau, có má»™t ngưá»i đà n bà từ trong nhà đi ra cổng. Vừa nhìn thấy Yến Trá»ng, ngưá»i đà n bà kinh ngạc, thốt lên: "Trá»i Æ¡i! Chú Trá»ng! Ãi đâu mà lại lạc tá»›i đây?" Nháºn ra ngưá»i đà n bà là chị dâu mình, Yến Trá»ng mừng quá, đáp: "Em tá»›i thăm ngưá»i bạn ở gần đây! Em Ä‘ang đứng ở cổng ngóng bạn Ä‘i mua rượu vá» thì gặp cháu A Tiểu Ä‘i qua. Thấy nó giống anh quá nên em theo nó tá»›i đây!" Loan thị nói:"Má»i chú và o nhà !" Yến Trá»ng bèn theo chị dâu và o phòng khách. ÃÆ°a mắt nhìn quanh, Yến Trá»ng thấy ngôi nhà đúng là ngôi nhà cá»§a anh chị mình song đã được sá»a sang lại. Loan thị chỉ chiếc sáºp, nói: "Chú ngồi xuống sáºp nà y mà nói chuyện!" Yến Trá»ng bèn ngồi xuống sáºp, rồi há»i: "Anh đâu?" Loan thị đáp: "Anh chú Ä‘i đòi nợ!" Há»i: "Ở đâu?" Ãáp :"Ở nhà hai anh em há» Lý!" Há»i: "Có xa đây không?" Ãáp: "CÅ©ng gần đây thôi!" Há»i: "Thiếu phụ vừa dắt lừa và o nhà là ai thế?" Ãáp: "Là nà ng hầu cá»§a anh chú đấy!" Há»i: "Chị ấy há» gì?" Ãáp:"Há» Cam!" Há»i: "Chị ấy vỠđây đã lâu chưa?" Ãáp: "CÅ©ng được hÆ¡n mưá»i năm rồi!" Há»i: "Thế còn cháu A Tiểu là ai?" Ãáp: "Là con cá»§a anh chú vá»›i cô Cam!" Há»i: "Chị Cam vá»›i anh được mấy cháu?" Ãáp: "ÃÆ°á»£c hai đứa!" Há»i: "Cháu kia tên gì?" Ãáp: "Tên A Ãại, anh thằng A Tiểu!" Há»i: "Cháu A Ãại đâu?" Ãáp: "Nó Ä‘i chÆ¡i, chưa vá»!" Há»i: "Thế anh chị không có con gái ư?" Ãáp: "Không!" Chuyện trò tá»›i đây, bá»—ng Yến Trá»ng tỉnh rượu. Sá»±c nhá»› Lương sinh cÅ©ng như anh chị mình Ä‘á»u đã chết từ lâu, Yến Trá»ng biết rằng mình Ä‘ang ở âm phá»§. Tuy nhiên, vì thấy mình Ä‘ang ở nhà anh chị nên Yến Trá»ng cÅ©ng chẳng sợ hãi chi. Loan thị nói: "Chú cứ ngồi đây chÆ¡i, để tôi xuống bếp là m cÆ¡m!" Nói xong, bước ra khá»i phòng. Lát sau, A Tiểu bưng lên má»™t mâm cÆ¡m, nói: "Mẹ cháu bảo cháu má»i chú sÆ¡i cÆ¡m!" Yến Trá»ng nói: "Chú chưa muốn ăn! Chú chỉ muốn gặp Bố thôi! Hãy Ä‘i tìm Bố vỠđây ngay cho chú! Cứ nói có chú Trá»ng Ä‘ang chá» Bố ở nhà là Bố hiểu!" A Tiểu đáp: "Vâng" rồi vụt chạy Ä‘i. Lát sau, A Tiểu chạy vá», nói: "Hai anh em há» Lý đã chẳng chịu trả nợ lại còn đánh bố cháu, nên cháu chưa nói được lá»i nà o!" Yến Trá»ng liá»n bảo :"Hãy dắt chú tá»›i đó ngay!" A Tiểu gáºt đầu rồi vụt chạy ra khá»i cổng. Yến Trá»ng vá»™i chạy theo.
Vừa tá»›i sân nhà há» Lý, Yến Trá»ng thấy anh mình Ä‘ang bị hai ngưá»i xúm lại váºt ngã xuống đất thì nổi giáºn, nhảy tá»›i đấm đá hai ngưá»i. Má»™t ngưá»i ngã lăn xuống đất, còn ngưá»i kia bá» chạy và o nhà , khoá cá»a lại. Yến Trá»ng tá»›i nâng anh dáºy. Thấy em mình tá»›i chốn nà y, Yến Bá kinh ngạc lắm, há»i: "Chú Ä‘i đâu mà lại lạc tá»›i đây?" Yến Trá»ng xua tay, đáp:" Ãể vá» nhà , em sẽ xin nói rõ!" Yến Bá bèn cùng Yến Trá»ng và A Tiểu ra vá».
Tá»›i nhà , Yến Bá chỉ chiếc sáºp, nói: "Chú ngồi xuống sáºp nà y mà nói chuyện!" Loan thị vá»™i gạt Ä‘i, nói: "Sao ông không má»i chú Trá»ng ngồi và o bà n, vừa ăn vừa nói có hÆ¡n không?" Yến Bá nghe lá»i, bèn bảo cả nhà ngồi và o bà n ăn uống. Ãang lúc nói chuyện, bá»—ng Yến Trá»ng thấy má»™t thiếu niên chừng chÃn mưá»i tuổi mở cá»a bước và o phòng. Yến Bá liá»n gá»i thiếu niên tá»›i bà n, giá»›i thiệu: "Ãây là cháu A Ãại, anh cháu A Tiểu! Còn đây là chú Trá»ng, em ruá»™t bố! Chà o chú Ä‘i con!" A Ãại liá»n cúi đầu chà o. Yến Trá»ng bèn đứng dáºy, tá»›i dắt tay A Ãại đến chiếc ghế cạnh mình, bảo ngồi xuống, ăn uống vá»›i gia đình. Thấy A Ãại và A Tiểu cùng sáng sá»§a, khoẻ mạnh, Yến Trá»ng chợt nảy ý, nói: "Trên dương thế, em bị góa vợ, phải chăm sóc con nhá», chẳng có thì giá» trông nom phần má»™ cho anh chị được, thá»±c là buồn quá! Bây giá», dưới âm phá»§, anh chị có hai đứa con trai thì xin anh chị cho má»™t đứa theo em vá» dương thế để nó trông nom phần má»™ cho anh chị!" Loan thị bèn nói vá»›i chồng: "Chú Trá»ng nói thế, tôi nghÄ© cÅ©ng phải! Ông nên cho thằng A Tiểu theo chú ấy vá» dương thế, để nó trông nom phần má»™ cho vợ chồng mình!" Yến Bá gáºt đầu, tá» vẻ ưng thuáºn.
A Tiểu tuy chẳng hiểu dương thế là gì song khi nghe nói được vá» dương thế thì cÅ©ng thÃch lắm, cứ tá»›i chá»— Yến Trá»ng, gục đầu và o khuá»·u tay, tá» vẻ quyến luyến. Yến Trá»ng bèn đưa tay xoa đầu A Tiểu, há»i: "Cháu có thÃch theo chú vá» dương thế không?" A Tiểu đáp: "ThÃch!" Yến Bá nói: "Nếu chú cho nó theo vá» thì đừng chiá»u nó. Ngà y nà o chú cÅ©ng phải bắt nó ăn thịt cá và hôm nà o nắng ráo cÅ©ng phải bắt nó ra đứng phÆ¡i nắng ngoà i trá»i từ sáng tá»›i quá trưa. Là m như thế trải đủ bốn mùa xuân hạ thu đông thì nó má»›i cứng cáp như ngưá»i sống được! Sau nà y, khi nó lá»›n, nó có thể lấy vợ sanh con, song tôi nghÄ© nó cÅ©ng chẳng thỠđược lâu đâu!"
Trong khi ăn uống, Yến Trá»ng chợt thấy má»™t thiếu nữ rất đẹp, dáng Ä‘iệu ôn uyển, đứng lấp ló ở ngoà i cá»a phòng khách. Yến Trá»ng bèn há»i: "Anh chị không có con gái thì thiếu nữ đứng lấp ló ở ngoà i kia là ai thế?" Yến Bá đáp: "Cô ấy là em ruá»™t nà ng hầu cá»§a tôi!" Há»i: "Cô ấy tên chi?" Ãáp: "Tên Sương Quần!" Há»i: "Tại sao cô ấy lại ở đây?" Ãáp: "Hai chị em cô ấy mồ côi từ hồi còn nhá». Khi tôi mua cô chị vá» là m nà ng hầu thì cô chị xin cho cô em được vá» theo. Vì thế, cô em theo cô chị tá»›i đây cư ngụ cÅ©ng được hÆ¡n mưá»i năm rồi!" Yến Trá»ng im lặng. Lát sau, Yến Trá»ng chợt há»i: "Cô ấy đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i ai chưa?" Yến Bá đáp: "Chưa. Gần đây có bà mai tá»›i há»i cho con trai nhà há» Ãiá»n ở xóm đông, nhưng cô ấy không chịu" Chợt Yến Trá»ng nghe thấy tiếng thiếu nữ lẩm bẩm ở ngoà i cá»a: "Tôi chẳng chịu lấy cái anh chăn trâu nhà há» Ãiá»n ấy đâu!" Thấy thế, Yến Trá»ng bá»—ng cảm thấy lòng mình xao xuyến song chưa dám thổ lá»™ cho anh chị biết.
Lát sau, Yến Bá nói: "Tối nay, chú ở lại đây mà ngá»§!" Trước lúc thấy Sương Quần, Yến Trá»ng định bụng sau khi cÆ¡m nước, sẽ xin cáo biệt, song từ lúc thấy Sương Quần, Yến Trá»ng đâm ra quyến luyến, nên lại đổi ý. Vì thế khi nghe anh má»i ở lại, Yến Trá»ng vá»™i đáp: "Vâng!"
Ä‚n uống xong, Loan thị bảo A Ãại và A Tiểu dẹp mâm cÆ¡m xuống bếp, còn Yến Bá thì Ä‘i lấy chiếc giưá»ng nhá» và chăn gối Ä‘em ra phòng khách cho Yến Trá»ng ngá»§.
Ãêm ấy, và o tiết đầu xuân, khà trá»i còn lạnh, mà trong phòng khách lại không có lò sưởi nên tuy Yến Trá»ng đã đắp chăn mà vẫn còn thấy lạnh, chẳng sao ngá»§ được. Yến Trá»ng bèn vùng dáºy, tá»›i ngồi co ro ở cạnh ngá»n đèn mà suy nghÄ© miên man. Ãang ước ao có rượu thịt để nhâm nhi thì bá»—ng thấy A Tiểu đẩy cá»a, bưng và o má»™t khay rượu thịt. Yến Trá»ng vừa mừng vừa lạ, há»i:"Ai nướng thịt rồi bảo cháu bưng lên đây thế?" A Tiểu đáp: "Cô Sương Quần!" rồi đặt khay lên bà n, lui ra. Yến Trá»ng bèn rót rượu, nhâm nhi vá»›i thịt nướng. Lát sau, lại thấy A Tiểu đẩy cá»a, bưng và o má»™t lò sưởi than hồng. Yến Trá»ng há»i: "Ai đốt lò sưởi rồi bảo cháu bưng lên đây thế?" A Tiểu đáp: "Cô Sương Quần!" Há»i: "Bố Mẹ đã ngá»§ chưa?" Ãáp: "Ngá»§ từ lâu rồi!" Há»i: "Thế cháu ngá»§ vá»›i ai?" Ãáp: "Vá»›i cô Sương Quần!" rồi đặt lò sưởi dưới gầm giưá»ng, dẹp khay rượu xuống bếp, khép cá»a lại.
Yến Trá»ng Ä‘i nằm. Tuy thấy giưá»ng đã được sưởi ấm, song vì đầu óc cứ mÆ¡ tưởng tá»›i khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ thông minh cá»§a Sương Quần nên Yến Trá»ng trằn trá»c suốt đêm, chẳng sao ngá»§ được. Yến Trá»ng chỉ ước ao sao cho mình lấy được Sương Quần là m kế thất, Ä‘em vá» dương thế để chăm sóc cho A Tiểu.
Sáng sau, vợ chồng Yến Bá tá»›i phòng khách thăm em. Yến Trá»ng nói ướm: "Nay em đã góa vợ, xin anh chị để ý giùm xem có đám nà o đăng đối thì là m mai cho!" Yến Bá đáp: "Nhà ta đâu có phải là nhà nghèo. Khi vá» dương thế, sá»›m muá»™n gì mà chú chẳng tìm được má»™t kế thất vừa ý. Dưới âm phá»§ nà y cÅ©ng có ngưá»i đẹp song tôi sợ chẳng có Ãch gì cho chú cả!" Yến Trá»ng nói: "Ngà y trước, các cụ ta vẫn thưá»ng thuáºt chuyện ngưá»i xưa hay lấy vợ ma, anh còn nhá»› không?" Chợt hiểu ý em, Yến Bá nói: "Cô Sương Quần cÅ©ng đẹp song chẳng biết có là m vợ chú được hay không?" Yến Trá»ng há»i :"Tại sao?" Yến Bá đáp: "Vì muốn là m vợ ngưá»i dương thế thì phải có máu trong cÆ¡ thể!" Há»i: "Là m thế nà o để biết được là có máu trong cÆ¡ thể?" Ãáp: "Phải lấy kim, thá» chÃch và o cổ tay. Nếu thấy có máu ứa ra thì được, còn nếu không thấy có máu thì vô Ãch!" Yến Trá»ng nói: "Em chỉ cần lấy cô ấy vỠđể chăm sóc cho A Tiểu thôi chứ em chẳng cần cô ấy phải sanh nở chi cả!" Nghe thấy thế, Yến Bá chỉ lắc đầu, chẳng đáp. Yến Trá»ng năn nỉ: "Thì anh cứ thá» là m mai cho em xem sao!" Yến Bá còn Ä‘ang suy nghÄ© thì bá»—ng Loan thị lên tiếng: "Chú ấy đã muốn thế thì ông cứ để tôi Ä‘i lấy kim, thá» chÃch và o cổ tay cô ấy xem sao?" Nói xong, Loan thị xăm xăm chạy và o phòng lấy kim. Khi Ä‘em kim ra phòng khách, tình cá» thấy Sương Quần Ä‘i qua cá»a, Loan thị bèn gá»i: "Sương Quần! Hãy đứng lại cho chị há»i chuyện nà y!" Sương Quần tưởng thá»±c, vá»™i dừng chân. Loan thị liá»n chạy tá»›i nắm lấy tay Sương Quần, ghé và o tai, giả vá» thì thầm. Sương Quần chẳng nghe rõ, toan lên tiếng há»i lại, thì bất thần bị Loan thị cầm kim chÃch và o cổ tay, máu ứa ra. Loan thị liá»n buông tay Sương Quần, đứng cưá»i ha hả. Sương Quần còn Ä‘ang kinh hãi, chẳng hiểu tại sao Loan thị lại là m như thế thì đột nhiên Cam thị ở đâu chạy tá»›i, hầm hầm tức giáºn, giÆ¡ ngón tay dà và o trán Sương Quần mà mắng: "Mi là con gái mà chẳng biết xấu hổ là gì! Mi mê trai, rồi bây giỠđịnh bá» nhà trốn Ä‘i theo trai, có phải không? Ta quyết chẳng để cho mi là m như thế!" Cả nhà cùng ngÆ¡ ngác. Sương Quần vừa thẹn vừa tức, khóc oà lên. Yến Trá»ng ngượng quá, vá»™i quay nhìn anh chị, nói: "Thôi, bây giá» em xin phép anh chị cho em được dắt cháu A Tiểu vá» dương thế!" Loan thị gáºt đầu. Yến Bá cÅ©ng nói: "Ừ thôi! Chú cứ dắt cháu vá» dương thế trước Ä‘i! Nếu nó có nhá»› nhà đòi vá», chú cÅ©ng đừng cho nó vá», kẻo nó bị tiêu hao dương khÃ, chẳng tốt!" Yến Trá»ng đáp: "Vâng" rồi nắm tay A Tiểu, dắt ra khá»i cổng.
Yến Trá»ng bảo A Tiểu dắt mình trở lại nhà Lương sinh. Tá»›i nÆ¡i, Yến Trá»ng nháºn ra đưá»ng cÅ©, bèn cứ ngược đưá»ng mà dắt A Tiểu vá» dương thế.
Tá»›i nhà , Yến Trá»ng bịa chuyện, loan tin rằng cách đây hÆ¡n mưá»i năm, khi anh mình còn sống, có mua má»™t nà ng hầu, giấu ở là ng bên. Khi anh mình chết, nà ng hầu Ä‘ang hoà i thai A Tiểu. Nay A Tiểu đã lên mưá»i, mình sang là ng bên, bắt vá» nuôi. Ngưá»i là ng thấy A Tiểu giống hệt Yến Bá thì tin ngay, chẳng ai thắc mắc.
Yến Trá»ng dạy A Tiểu táºp Ä‘á»c và há»c thuá»™c lòng nhiá»u Ä‘oạn thÆ¡ văn. Sáu tháng đầu, bị bắt há»c cả ngà y, A Tiểu rất oán háºn chú. Thấy thế, Yến Trá»ng bèn đổi cách dạy, cho A Tiểu vừa há»c vừa chÆ¡i. A Tiểu liá»n hết oán háºn chú. Ban ngà y, A Tiểu há»c bà i. Tối đến, lên giưá»ng ngá»§, Ä‘á»c bà i cho chú nghe. Vì A Tiểu khá thông minh, tối nà o cÅ©ng thuá»™c bà i, nên Yến Trá»ng mừng lắm. Vì vẫn nhá»› Sương Quần, Yến Trá»ng bỠý định mua nà ng hầu.
Năm sau. Má»™t hôm Yến Trá»ng Ä‘ang tiếp khách, bá»—ng nghe có tiếng gá»i cổng, bèn xin phép khách chạy ra mở thì thấy Cam thị cùng Sương Quần đứng ở bên ngoà i. Mừng quá, Yến Trá»ng vồn vã má»i hai ngưá»i và o phòng thá». Và o phòng, Cam thị nói: "Xin lá»—i chú! Năm ngoái, khi chú xuống chÆ¡i, tôi thấy em gái tôi đã lá»›n mà vẫn còn ngây ngô, chưa biết xấu hổ là gì nên tôi cố tình là m nhục nó để cho nó biết xấu hổ đấy thôi. Năm nay, tôi muốn gả chồng cho nó. Thấy chú là nÆ¡i xứng đáng nhất nên tôi đã bà n tÃnh vá»›i anh chú cho tôi đưa nó lên đây, xin chú là m lá»… thà nh hôn vá»›i nó!" Yến Trá»ng đáp: "Cám Æ¡n chị! Em xin lãnh ý!" rồi má»i Cam thị và Sương Quần ngồi chÆ¡i, xin phép trở ra tiếp khách.
Lát sau, Yến Trá»ng lại xin phép khách trở và o phòng thá» thì thấy Cam thị đã biến mất. Yến Trá»ng há»i: "Chị Cam đâu?" Sương Quần đáp: "Chị ấy vá» rồi!" Há»i: "Thế bây giá» chúng mình cần sá»a soạn những gì để là m lá»… thà nh hôn?" Ãáp: "Chỉ cần sá»a soạn má»™t mâm cá»— để là m lá»… giao bái là đủ!" Nói: "Nếu thế thì nà ng cứ ngồi đây mà nghỉ, để ta xuống bếp bảo gia nhân sá»a soạn!" Sương Quần lắc đầu, nói: "Mâm cá»— nà y phải do chÃnh tay thiếp sá»a soạn má»›i được! Chà ng cứ ra tiếp khách Ä‘i!"
Yến Trá»ng vừa theo lá»i, ra khá»i phòng thì Sương Quần đã đứng dáºy, và o phòng trong cởi bá» nữ trang, thay quần áo ná»™i trợ, rồi xuống bếp sá»a soạn mâm cá»—. Yến Trá»ng ngồi trên phòng khách, cứ nghe thấy tiếng dao thá»›t lách cách ở dưới bếp.
Lát sau, Yến Trá»ng tiá»…n khách ra vá». Lúc trở và o phòng thá» thì thấy cá»— bà n đã được bà y la liệt trên bà n thá», còn Sương Quần thì đã ăn mặc sang trá»ng, Ä‘iểm trang lá»™ng lẫy, Ä‘ang ngồi chá» mình. Yến Trá»ng bèn Ä‘i tắm gá»™i, ăn mặc sạch sẽ rồi trở ra phòng thá» cùng Sương Quần là m lá»… giao bái.
Tối ấy, Sương Quần nói: "Tuy đã là vợ chồng, song vì bản thể âm dương bất hợp nên chúng mình phải ngá»§ riêng! Thiếp muốn được ngá»§ chung vá»›i A Tiểu!" Yến Trá»ng nói: "Nà ng muốn ngá»§ riêng thì được song muốn ngá»§ chung vá»›i A Tiểu thì không!" Sương Quần há»i: "Tại sao?" Yến Trá»ng đáp: "Vì ta đã truyá»n dương khà và o cÆ¡ thể cho nó được hÆ¡n má»™t năm nay rồi! Bây giá» cÆ¡ thể nó đã ấm lại. Nếu để cho nó ngá»§ chung vá»›i nà ng thì dương khà ấy sẽ bị tiêu hao hết!" Sương Quần nghe ra, liá»n gáºt đầu. Yến Trá»ng bèn sai gia nhân dá»n riêng cho Sương Quần má»™t phòng. Vì thế, tuy là vợ chồng song Yến Trá»ng vá»›i Sương Quần chỉ gặp nhau và o lúc ban ngà y để chuyện trò, ăn uống mà thôi. Sương Quần chăm sóc A Ngạc tá»±a con mình. Vì thế, Yến Trá»ng cà ng quý mến Sương Quần.
Bốn năm sau. Má»™t tối, hai vợ chồng Ä‘ang ngồi nói chuyện trong phòng khách, bá»—ng Yến Trá»ng lên tiếng há»i: "Ở âm phá»§, nà ng có quen vá»›i ngưá»i đẹp nà o không?" Sương Quần đáp: "Có! Thiếp có quen vá»›i má»™t ngưá»i đẹp, dung mạo giống đà n bà dương thế lắm, mà lại khéo trang Ä‘iểm nữa!" Há»i:"Ai thế?" Ãáp:"Cô hà ng xóm phÃa đông!" Há»i: "Tên chi?" Ãáp: "Tên Linh Tiên!" Há»i: "Há» chi?" Ãáp: "Há» Uy!"Há»i: "Nà ng có hay giao thiệp vá»›i cô ấy không?" Sương Quần lắc đầu, đáp:"Không! Thiếp chỉ quen thôi chứ không hay giao thiệp!" Há»i: "Sao thế?" Ãáp: "Vì cô ấy lẳng lÆ¡, dâm đãng lắm!" Há»i: "Bây giá» nà ng có thể má»i cô ấy lên đây chÆ¡i, ngồi nói chuyện vá»›i vợ chồng mình được không?" Ãáp: "Nếu chà ng thÃch thì để thiếp má»i lên! Song theo thiếp nghÄ©, chà ng chẳng nên kết thân vá»›i loại đà n bà ấy!" Yến Trá»ng nói: "Thì nà ng cứ thá» má»i lên đây chÆ¡i cho ta gặp mặt má»™t lần xem sao!" Sương Quần bèn đứng dáºy Ä‘i lấy giấy bút Ä‘em ra bà n ngồi suy nghÄ©, tá»±a hồ như để tìm lá»i viết thư. Bá»—ng Sương Quần khá»±ng lại, quẳng bút Ä‘i, nói: "Không được!" Yến Trá»ng há»i: "Tại sao?" Sương Quần đáp: "Vì thiếp sợ chà ng sẽ bị tổn hại!" Yến Trá»ng nói: "Má»i lên chÆ¡i, ngồi nói chuyện thì có chi mà bị tổn hại?Ợ Sương Quần ngần ngừ hồi lâu rồi nói: "Thế nhưng chà ng phải hứa vá»›i thiếp rằng chà ng sẽ không dụ dá»— cô ấy là m chuyện báºy bạ cÆ¡!" Yến Trá»ng cưá»i, nói: "Xin hứa!" Sương Quần bèn nhặt bút, vẽ loằng ngoằng lên giấy và i nét, là m má»™t đạo bùa, rồi Ä‘em ra đốt ở ngoà i cổng. Chá» cho đạo bùa cháy hết, Sương Quần má»›i và o nhà .
Lát sau, rèm động, móc kêu, rồi có tiếng cưá»i khúc khÃch. Sương Quần nghi là Linh Tiên nên đứng dáºy chạy ra đón thì thấy quả là Linh Tiên. Sương Quần bèn dắt và o phòng, má»i ngồi xuống sáºp hà n huyên. Linh Tiên cưá»i nói oang oang, song khi nhìn thấy Yến Trá»ng thì vá»™i giÆ¡ tay áo lên che miệng mà nói cưá»i nhá» lại. Yến Trá»ng thấy Linh Tiên quả là má»™t ngưá»i đà n bà đẹp, dung nhan kiá»u diá»…m, mái tóc búi cao, dáng vẻ yểu Ä‘iệu như ngưá»i trong tranh. Sương Quần rót rượu má»i khách. Linh Tiên đỡ lấy chén, vừa uống vừa nói chuyện. Vì có mặt Yến Trá»ng nên Linh Tiên giữ ý, nói cưá»i nhá» nhẹ. Tuy nhiên, chỉ sau và i tuần rượu, khi đã ngà ngà say, Linh Tiên chẳng còn kiêng kị gì nữa, cứ cưá»i nói oang oang, thuáºt lại cho Sương Quần nghe đủ má»i thứ chuyện báºy bạ. Thế rồi, Linh Tiên nhìn Yến Trá»ng mà mỉm cưá»i, liếc mắt đưa tình. Yến Trá»ng bấn loạn tâm thần, chẳng sao tá»± chá»§ được. Tuy nhiên, vì có mặt Sương Quần nên Yến Trá»ng cÅ©ng chưa dám có ngôn ngữ hay cá» chỉ chi sà m sỡ. Sương Quần thấy thế thì theo sát Linh Tiên, chẳng dá»i má»™t bước.
Lát sau, đột nhiên Linh Tiên đứng dáºy, bước tá»›i cá»a, vén rèm, chạy ra sân. Sương Quần vá»™i chạy ra theo. Yến Trá»ng cÅ©ng vá»™i chạy ra theo vợ. Thấy Yến Trá»ng chạy ra sân, Linh Tiên bèn quay lại nắm lấy tay Yến Trá»ng mà kéo Ä‘i. Sương Quần còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì Linh Tiên đã kéo Yến Trá»ng và o má»™t căn phòng bá» ngá» gần đó, đóng sáºp cá»a lại. Sương Quần tức tối lắm song chẳng biết phải là m thế nà o, đà nh phẫn uất mà quay vá» phòng.
Hồi lâu, Linh Tiên má»›i ra vá». Yến Trá»ng và o phòng vợ nói chuyện. Sương Quần trách: "Chà ng đã hứa như thế nà o mà bây giá» chà ng lại hà nh động như thế? Thiếp chỉ sợ rồi đây chà ng sẽ chẳng thể dứt nổi Linh Tiên nữa thôi! Lúc đó thì dù chà ng có muốn Ä‘uổi cô ấy Ä‘i cÅ©ng chẳng còn được nữa!" Yến Trá»ng cho là Sương Quần ghen nên chẳng được vui. Bèn từ biệt vợ mà vá» phòng mình.
Tối sau, Linh Tiên tá»± ý tá»›i nhà Yến Trá»ng. Sương Quần gặp mặt song cứ lá» Ä‘i, chẳng thèm chà o há»i. Linh Tiên cÅ©ng chẳng buồn để ý, cứ Ä‘i thẳng và o phòng Yến Trá»ng. Hồi lâu, Linh Tiên má»›i ra vá». Sương Quần tức tối lắm song cố dằn cÆ¡n giáºn.
Ná»a tháng sau. Má»™t tối, khi Linh Tiên tá»›i, Sương Quần chẳng sao nhịn được nữa, nói: "Cô là má»™t ngưá»i đà n bà vô liêm sỉ, chẳng biết ngượng ngáºp là gì! Tôi yêu cầu cô hãy cút vá» ngay! Từ giá» trở Ä‘i, tôi cấm cô không được bén mảng tá»›i ngôi nhà nà y nữa!" Linh Tiên chẳng thèm đáp, cứ sồng sá»™c Ä‘i thẳng và o phòng Yến Trá»ng.
Tháng sau. Yến Trá»ng ngã bệnh. Sương Quần má»i thà y lang tá»›i coi mạch, hốt thuốc song bệnh tình cứ dai dẳng, chẳng thuyên giảm. Tuy Yến Trá»ng đã ngã bệnh song tối nà o Linh Tiên cÅ©ng tá»›i. Lúc đó Yến Trá»ng má»›i hối háºn, muốn Ä‘uổi Linh Tiên Ä‘i. Yến Trá»ng bèn bảo Sương Quần kê giưá»ng và o phòng mình mà ngá»§, để cho Linh Tiên sợ, không dám tá»›i nữa. Sương Quần là m theo lá»i. Thế nhưng, Linh Tiên vẫn tá»›i, ẩn núp quanh quất ở trong nhà . Cứ lúc nà o Sương Quần có việc phải ra khá»i phòng là Linh Tiên lại lẻn và o, lên giưá»ng ép Yến Trá»ng giao hoan. Má»™t tối, Sương Quần bắt gặp Linh Tiên trên giưá»ng chồng mình, bèn lấy gáºy Ä‘áºp và o lưng. Linh Tiên khá»e hÆ¡n, giằng được gáºy, Ä‘áºp lại Sương Quần cho tá»›i lúc bị thương má»›i thôi.
Bệnh tình cá»§a Yến Trá»ng má»—i ngà y má»™t thêm trầm khốn. Thấy thế, Sương Quần khóc, nói: "Thiếp còn mặt mÅ©i nà o mà nhìn thấy chị Cam dưới âm phá»§ nữa!" Yến Trá»ng ngượng quá song cÅ©ng chẳng biết đối đáp ra sao.
Tuần sau, bệnh tình cá»§a Yến Trá»ng trở nặng. Tối ấy, Yến Trá»ng chết. Ãang nằm trên giưá»ng, bá»—ng thấy có hai lÃnh cầm trát tá»›i bắt mình, Yến Trá»ng liá»n đứng dáºy, Ä‘i theo. Lát sau, thấy đưá»ng Ä‘i có vẻ quen thuá»™c, Yến Trá»ng chợt nháºn ra chÃnh là đoạn đưá»ng từ nhà Lương sinh tá»›i nhà anh mình khi trước. Lúc đó Yến Trá»ng má»›i biết là mình đã chết. Sá» và o túi chẳng có má»™t đồng, Yến Trá»ng bèn xin lÃnh cho mình ghé và o nhà anh để xin tiá»n Ä‘i đưá»ng. LÃnh thuáºn cho.
Tối ấy, Yến Bá Ä‘ang ngồi trong phòng khách thì chợt thấy em bước và o, hai bên có lÃnh âm phá»§ Ä‘i kèm. Yến Bá kinh hoà ng tá»™t độ, há»i: "Sao chú lại bị bắt xuống đây?" Yến Trá»ng đáp: "Vì em bị bệnh ma là m!" rồi Ä‘em chuyện Linh Tiên ra thuáºt lại. Nghe xong, Yến Bá và o nhà trong lấy ra hai túi tiá»n nhá», đưa cho hai lÃnh, nói: "Xin hai chú nháºn cho chút quà nà y. Em tôi bị gái âm phá»§ là m tiêu hao sinh khà mà thác chứ thá»±c ra thì mệnh số chưa hết. Váºy xin hai chú hãy thả cho em tôi được trở vá» dương thế. Hai chú đừng sợ bị tà o quan bắt tá»™i vì tôi sẽ cho con tôi Ä‘i thay thế!" Hai lÃnh được tiá»n hối lá»™, nhìn nhau hồi lâu rồi cùng gáºt đầu. Yến Bá liá»n sai A Ãại rót rượu má»i lÃnh rồi sai và o nhà sá»a soạn hà nh trang để Ä‘i theo lÃnh. Hai lÃnh uống rượu xong, cầm hai túi tiá»n, chà o Yến Bá rồi dắt A Ãại Ä‘i.
Yến Bá và o phòng thuáºt lại cho Loan thị nghe, rồi gá»i Cam thị lên, bảo: "Nà ng hãy sang hà ng xóm má»i cô Linh Tiên sang đây chÆ¡i, nhưng đừng nói cho cô ấy biết là vì chuyện gì!" Cam thị liá»n sang nhà Linh Tiên, rồi vá» nói: "Cô ấy sắp sang đó!" Lát sau, quả nhiên Linh Tiên sang. Thấy Yến Trá»ng Ä‘ang ngồi ở trong nhà , Linh Tiên kinh hãi quá, dợm quay mình bá» chạy thì đã bị Yến Bá nhanh tay túm được mái tóc, xoắn lại mà mắng: "Mi là má»™t con dâm tì vô liêm sỉ! Khi sống trên dương thế, mi đã là m đãng phụ, nay chết xuống âm phá»§, mi lại là m tặc quá»·. Mi vừa là m cho em tao bị tiêu hao sinh khà mà chết nên bây giá» tao phải đánh cho mi má»™t tráºn nhừ đòn!" Nói xong, Yến Bá giÆ¡ tay tát túi bụi và o mặt Linh Tiên. Bị tát, tóc tai rối bù, mặt mÅ©i phá» phạc, Linh Tiên chắp tay van lạy, khóc lóc xin tha. Mẹ Linh Tiên là U bà , nghe tiếng con khóc, cÅ©ng vá»™i chạy sang năn nỉ: "Tôi biết con tôi có tá»™i rồi! Xin ông tha cho nó!" Yến Bá nói: "Bà đã biết là con bà dâm đãng, sao chẳng chịu can ngăn, lại cứ để mặc cho nó Ä‘i là m hại ngưá»i khác?" U bà cứng há»ng, chẳng biết trả lá»i ra sao. Yến Bá bèn nói: "Thôi! bà dắt nó vá» Ä‘i" U bà bèn chà o Yến Bá rồi dắt Linh Tiên vá».
Yến Bá quay qua nói vá»›i Yến Trá»ng: "Chú chá» tôi sá»a soạn má»™t lát rồi tôi sẽ đưa chú vá» dương thế!" Nói xong, Yến Bá và o phòng trong. Lát sau, Yến Bá ra bảo Yến Trá»ng: "Ta Ä‘i thôi!" Hai anh em bèn lên đưá»ng. Yến Trá»ng thấy anh mình dắt mình Ä‘i theo đúng con đưá»ng mà năm năm vá» trước mình đã dắt A Tiểu vá» dương thế.
Tá»›i nhà , Yến Trá»ng vá»™i chạy và o phòng xem sao. Thấy xác mình còn nằm trên giưá»ng, Yến Trá»ng vá»™i nháºp và o rồi mở mắt ra coi thì thấy có má»™t cảm giác bà ng hoà ng như ngưá»i vừa tỉnh má»™ng. Yến Bá cÅ©ng theo em và o phòng. Sương Quần Ä‘ang ở dưới bếp, nghe có tiếng động trên phòng chồng, cÅ©ng vá»™i chạy lên coi. Thấy Yến Bá ở trong phòng, Sương Quần kinh hãi quá, song khi thấy chồng đã hồi sinh, Sương Quần lại mừng rỡ vô tả. Thấy Sương Quần và o, Yến Bá trách: "Ta vá»›i chị cô thấy cô hiá»n năng nên má»›i bà n tÃnh vá»›i nhau đưa cô lên đây là m vợ em ta. Sao cô lại Ä‘i gá»i con Linh Tiên lên đây để cho nó mê hoặc em ta tá»›i chết? Nếu cô chẳng phải là em vợ ta thì hôm nay ta quyết phải đánh cho cô má»™t tráºn nhừ đòn!" Sương Quần vừa thẹn vừa sợ, bèn sụp xuống đất lạy Yến Bá, nói: "Thiếp biết tá»™i đã nhiá»u, xin đại ca tha cho!" Yến Bá nói: "Thôi, đứng dáºy!" Sương Quần bèn khép nép đứng dáºy, rồi thưa: "Bây giá» thiếp xin phép đại ca cho thiếp xuống bếp là m cÆ¡m để má»i đại ca ở lại dùng bữa vá»›i vợ chồng thiếp và các cháu!" Yến Bá lắc đầu, đáp: "Ta báºn nhiá»u việc lắm, phải vá» ngay, chẳng thể ở lại được! Hãy gá»i lÅ© trẻ lên đây cho ta gặp mặt!" Sương Quần đáp: "Xin vâng!" rồi lui ra khá»i phòng.
Lát sau, Sương Quần dắt A Tiểu và A Ngạc và o chà o Yến Bá. Năm ấy, A Tiểu đã mưá»i ba. Thấy A Tiểu cứng cáp khoẻ mạnh, Yến Bá mừng lắm, nói: "Mi đã trở thà nh ngưá»i dương thế rồi!" Nháºn ra cha, A Tiểu cÅ©ng mừng lắm, cứ quấn quýt bên chân. Trò chuyện hồi lâu, Yến Bá nói: "Thôi, ta phải vỠđây!" A Tiểu đòi: "Cho con vá» vá»›i!" Yến Bá gạt Ä‘i, nói: "Mi ở lại đây vá»›i chú mi là sướng nhất rồi, còn đòi vá» là m chi?" Nói xong, xăm xăm bước ra khá»i cổng. Từ đó, Yến Bá không trở vá» dương thế nữa.
Mưá»i bốn năm sau, A Tiểu hai mươi bảy, Sương Quần cưới vợ cho nó rồi cho hai vợ chồng ra ở ngôi nhà cÅ© cá»§a Yến Bá. Năm sau, vợ A Tiểu sanh trai, đặt tên là A Tôn. Ba năm sau, A Tiểu 31 tuổi, cÅ©ng bị bạo bệnh mà mất như cha. Khi hết tang chồng, vợ A Tiểu tái giá. Sương Quần chẳng có con, lại chăm sóc A Tôn như đã chăm sóc A Ngạc và A Tiểu khi trước.
Hai chục năm sau, A Tôn hai mươi tư. Sương Quần bèn cưới vợ cho nó rồi lại cho hai vợ chồng ra ở ngôi nhà cÅ© cá»§a Yến Bá. Năm ấy, Yến Trá»ng đã tám mươi. Má»™t hôm, Sương Quần nói vá»›i chồng: "Ãã tá»›i lúc chúng mình phải trở vỠâm phá»§! Bây giá» thiếp xuống trước, sá»a soạn nhà cá»a để sáu tháng nữa, sẽ đón chà ng xuống!" Yến Trá»ng gáºt đầu. Sương Quần bèn Ä‘i tắm gá»™i, trang Ä‘iểm đẹp đẽ rồi lên giưá»ng nằm mà mất. Yến Trá»ng chẳng than khóc chi, vui vẻ mà là m tang lá»… cho vợ. Sáu tháng sau. Quả nhiên Yến Trá»ng cÅ©ng mất theo.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:56 PM.
|

10-04-2008, 07:40 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
dịch giả: Äà m Quang Hưng
CÃT CÂN VÀ NGỌC BẢN
Lan hương dĩ thị giáng vân xa
Hà tất tiên nguyên cánh phiếm tra
Tỉnh đắc thu phong đoà n phiến lãnh
Bất ưng lưu tỠchỉ lưu hoa
Huyện Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, có hai anh em nho sinh há» Thưá»ng, chung sống trong ngôi nhà cá»§a cha mẹ để lại. Ngưá»i anh tên Ãại Dụng, 21 tuổi, còn độc thân. Ngưá»i em tên Ãại KhÃ, 19 tuổi, đã Ä‘Ãnh hôn song sắp tá»›i ngà y cưới thì vị hôn thê bị bạo bệnh mà mất.
Ãại Dụng rất mê hoa mẫu đơn. Nghe đồn huyện Tà o Châu tỉnh SÆ¡n Ãông giáp vùng Tá», Lá»—, có nhiá»u giống mẫu đơn đẹp nổi tiếng, Ãại Dụng vẫn ước ao có dịp được tá»›i thăm Tà o Châu má»™t chuyến.
Năm ấy, và o khoảng đầu tháng hai, má»™t hôm có việc phải Ä‘i Tà o Châu, Ãại Dụng mừng lắm, vá»™i sắm sá»a hà nh trang, dặn dò em má»i gia vụ, rồi lên đưá»ng.
Tá»›i Tà o Châu, dạo quanh huyện thà nh, chợt thấy má»™t vưá»n mẫu đơn rá»™ng lá»›n, trong có căn nhà bá» trống vá»›i hòn núi giả, Ãại Dụng bèn và o há»i thuê. Chá»§ nhà bằng lòng cho thuê. Ãại Dụng liá»n Ä‘em hà nh trang và o cư ngụ. Lúc đó, mẫu đơn má»›i trổ nụ chứ chưa nở hoa.
Thu xếp xong công việc, Ãại Dụng chưa chịu vá», nán lưu lại Tà o Châu để xem hoa nở. Ngà y nà o Ãại Dụng cÅ©ng quanh quẩn ở trong vưá»n, mong hoa sá»›m nở cho mình thưởng ngoạn. Chẳng bao lâu, hoa nở rá»™ đầy vưá»n. Ãại Dụng thÃch quá, lấy giấy bút ra vưá»n ngắm hoa mà là m thÆ¡, ca tụng vẻ đẹp cá»§a mẫu đơn. Ãại Dụng là m được đến trên má»™t trăm bà i thÆ¡. Tháng sau, khi tiá»n lưng đã cạn, Ãại Dụng Ä‘em cầm chiếc áo lạnh, lấy tiá»n lưu lại Tà o Châu thêm Ãt bữa để thưởng ngoạn mẫu đơn.
Má»™t sáng, Ãại Dụng ra vưá»n ngắm hoa thì chợt thấy ở cuối vưá»n có má»™t nữ lang, phục sức cung trang mà u tÃm, vá»›i má»™t bà lão, cùng đứng ngắm hoa. Thầm nghÄ© nữ lang là má»™t tiểu thư con nhà thế gia trong vùng, Ãại Dụng vá»™i rúc và o núp trong bụi cây cạnh hòn núi giả, chẳng dám giáp mặt vì sợ gặp chuyện rắc rối vá»›i thế gia.
Lát sau, nữ lang thôi ngắm hoa, leo lên hòn núi giả ngồi nghỉ, còn bà lão thì đứng cạnh canh chừng. Từ trong bụi cây, Ãại Dụng chú mục dòm lén thì thấy nữ lang có má»™t vẻ đẹp phi phà m không thấy có ở các giai nhân trần thế. Vì thế, Ãại Dụng nảy ý chắc nữ lang là tiên nữ thượng giá»›i chứ chẳng phải là tiểu thư phà m trần! Cứ thắc mắc mãi vá» lai lịch cá»§a nữ lang, Ãại Dụng cảm thấy bứt rứt khó chịu nên quyết định chui ra khá»i bụi cây, rảo bước tá»›i hòn núi giả để há»i cho ra lẽ. Thấy má»™t nho sinh bước tá»›i chá»— nương tá» mình ngồi, bà lão vá»™i nhảy ra cản đưá»ng, quát:"Cuồng sinh nà y là m chi váºy?" Ãại Dụng kinh hãi quá, vá»™i quỳ xuống đất, chắp tay đáp:"Tiểu sinh có dám là m chi đâu! Chỉ muốn tá»›i há»i thăm xem nương tỠđây có phải là tiên nữ thượng giá»›i hay không mà thôi!" Bà lão quát:"Ãừng có nói xà m! Cút Ä‘i ngay, kẻo ta bắt giải lên huyện, xin quan trị tá»™i bây giá»!" Ãại Dụng chẳng dám nói chi thêm mà cÅ©ng chẳng dám đứng dáºy, cứ quỳ yên ở dưới đất. Thấy thế, nữ lang mỉm cưá»i, nói:"Mụ mụ Æ¡i! Mặc ngưá»i ta! Mình vá» Ä‘i thôi!" Bà lão vá»™i quay ngưá»i lại, đỡ nữ lang xuống đất rồi dắt Ä‘i. Chá» cho hai ngưá»i Ä‘i khuất và o lùm cây ở cuối vưá»n, Ãại Dụng má»›i dám đứng dáºy, thất thểu vá» phòng.
Và o phòng, Ãại Dụng nằm váºt xuống giưá»ng, thấp thá»m lo rằng thế nà o bà lão cÅ©ng sẽ vá» mách vá»›i huynh trưởng thế gia vá» chuyện mình tò mò há»i lai lịch cá»§a nữ lang, và rồi thế nà o huynh trưởng thế gia cÅ©ng sẽ sai ngưá»i nhà tá»›i đây há»i tá»™i mình. Ãại Dụng đâm ra hối háºn, tá»± trách mình tò mò là m chi cho sinh chuyện. Vì lo sợ, hối háºn, nên suốt đêm ấy, Ãại Dụng chẳng há» chợp mắt.
Sáng sau, Ãại Dụng hồi há»™p chỠđợi ngưá»i nhà thế gia tá»›i há»i tá»™i, song chá» từ sáng tá»›i chiá»u cÅ©ng chẳng thấy chi! Vì thế, Ãại Dụng lại nảy ý chắc nữ lang là tiên nữ thượng giá»›i! Rồi đâm ra tương tư, tưởng nhá»› nhan sắc và tiếng nói cá»§a nữ lang đến mất ăn mất ngá»§. Ba ngà y sau, Ãại Dụng soi gương thì thấy mặt mÅ©i hốc hác hẳn Ä‘i.
Tối ấy, Ãại Dụng thắp đèn, ngồi tá»±a lưng và o ghế mà tương tư nữ lang. Ãá»™t nhiên, thấy lồng ngá»±c khó thở, đầu óc đần độn, rồi chợt thấy bà lão, tay cầm bình rượu, đẩy cá»a bước và o phòng, nói:"Nương tá» nhà lão thân tá»± tay pha chế bình rượu độc nà y, sai lão thân đưa tá»›i, bảo cuồng sinh phải uống ngay Ä‘i!" Nghe thấy thế, Ãại Dụng lấy là m lạ, nói:"Tiểu sinh vá»›i nương tá» nhà lão bà là hai ngưá»i xa lạ, có thù oán gì vá»›i nhau đâu? Vì thế, tiểu sinh chẳng tin là nương tá» nhà lão bà lại bắt tiểu sinh phải uống rượu độc! Tuy nhiên, nếu rượu nà y quả là rượu độc do chÃnh tay nương tá» nhà lão bà pha chế thì tiểu sinh xin uống hết ngay! Chết Ä‘i cho rồi, chứ sống mà tương tư trong tuyệt vá»ng như thế nà y thì cÅ©ng khổ lắm!" Nói xong, Ãại Dụng đứng dáºy đỡ lấy bình rượu trong tay bà lão mà uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, rồi trả lại chiếc bình. Bà lão mỉm cưá»i, đỡ lấy chiếc bình, Ä‘em vá».
Ãại Dụng lại ngồi xuống ghế. Thấy rượu thÆ¡m mát Ãại Dụng thầm nghÄ© chắc chẳng phải là rượu độc. Lát sau, Ãại Dụng ngà ngà say rồi ngá»§ thiếp Ä‘i.
Sáng sau, khi thức giấc, thấy lồng ngá»±c dá»… thở, đầu óc minh mẫn, căn bệnh hôm qua đã biến mất, Ãại Dụng cà ng tin rằng nữ lang là tiên nữ, đã cho mình uống rượu tiên để chữa bệnh. CÅ©ng vì tin như thế mà Ãại Dụng nghÄ© rằng mình chẳng thể nà o kết duyên được vá»›i nữ lang. Tuy nhiên, vì Ä‘ang tương tư nữ lang nên trong đầu Ãại Dụng lúc nà o cÅ©ng có hình bóng cá»§a nữ lang phảng phất. Ãại Dụng bèn quỳ xuống đất, lầm rầm khấn khứa, cầu xin nữ lang cho mình được gặp mặt.
Mấy hôm sau, khi mẫu đơn bắt đầu tà n, Ãại Dụng tản bá»™ và o khu rừng gần nhà trỠđể ngắm hoa rừng. Khi tá»›i gần má»™t tảng đá, chợt thấy nữ lang cÅ©ng Ä‘ang đứng ngắm hoa, Ãại Dụng mừng quá, vá»™i quỳ xuống đất lạy nữ lang. Nữ lang liá»n bước tá»›i, cầm tay Ãại Dụng nâng dáºy. Thấy hÆ¡i ấm từ da thịt nõn nà cá»§a nữ lang truyá»n sang tay mình, Ãại Dụng bá»—ng cảm thấy sung sướng đê mê, nÃu chặt lấy cánh tay nữ lang mà đứng dáºy. Nữ lang nhìn Ãại Dụng, mỉm cưá»i. Ãại Dụng toan lên tiếng há»i thì chợt thấy bà lão từ xa bước tá»›i, nên kinh hãi quá, mặt mà y xanh xám, chẳng biết phải là m thế nà o. Chợt nghe thấy tiếng nữ lang nói khẽ:"Hãy vòng ra phÃa sau tảng đá nà y mà núp. Tối nay, cố tìm má»™t chiếc thang, vác vá» phÃa nam khu rừng nà y. Khi thấy tòa nhà có tưá»ng kÃn vây quanh thì dá»±a thang và o tưá»ng mà leo lên. Và o trong, tìm phòng có cá»a sổ mà u hồng!" Nói xong, nữ lang vá»™i chạy ùa tá»›i chá»— bà lão, nắm tay bà lão kéo Ä‘i.
Ãại Dụng mừng quá, láºt Ä‘áºt chạy vá», Ä‘i tìm chá»§ nhà , mượn được chiếc thang, Ä‘em và o phòng mình, mong trá»i chóng tối. Khi trá»i vừa tối, Ãại Dụng vá»™i vác thang trở lại khu rừng, theo hướng nam mà đi. Lát sau, quả nhiên thấy má»™t tòa nhà có bức tưá»ng kÃn vây quanh, Ãại Dụng vá»™i dá»±a thang và o tưá»ng mà leo lên. Thấy ở bên trong, có má»™t chiếc thang, dá»±a sẵn và o tưá»ng, Ãại Dụng mừng quá, vá»™i và ng leo xuống. Ãảo mắt nhìn quanh, thấy má»™t căn phòng có cá»a sổ mà u hồng, Ãại Dụng chạy tá»›i, áp tai và o tưá»ng mà nghe. Thấy có tiếng quân cá» lách cách, Ãại Dụng chẳng dám đột nháºp, chỉ đứng ở ngoà i, mong cuá»™c cá» chóng dứt. Chá» mãi mà tiếng quân cá» vẫn còn, Ãại Dụng chán nản nên leo ra. Ra ngoà i, suy nghÄ© hồi lâu, lại leo và o. Thấy tiếng quân cá» vẫn chưa dứt, Ãại Dụng bèn ghé mắt và o lá»— hổng trên tưá»ng dòm lén thì thấy nữ lang Ä‘ang ngồi đấu cá» vá»›i má»™t nữ khách áo trắng, bên phải có bà lão ngồi coi, bên trái có tì nữ chắp tay đứng hầu. Ãại Dụng chán nản, lại leo ra. Ra ngoà i, tiếc rẻ, lại leo và o. Thấy đã quá ná»a đêm mà tiếng quân cá» vẫn còn, Ãại Dụng lại leo ra. Ra ngoà i, tiếc rẻ, toan leo và o thì chợt nghe thấy tiếng bà lão há»i tì nữ: "Ai Ä‘em thang ra dá»±a và o tưá»ng thế kia? Hãy ra lấy cất và o nhà !" Ãại Dụng kinh hãi quá, vá»™i lăn mình xuống sát chân tưá»ng, nằm im, nÃn thở. Khi thấy lặng tiếng ngưá»i, Ãại Dụng má»›i dám leo lên. Thấy chiếc thang bên trong đã biến mất, Ãại Dụng đà nh leo xuống, vác thang vá».
Tối sau, Ãại Dụng lại vác thang tá»›i tòa nhà , leo lên. Thấy bên trong đã có chiếc thang bắc sẵn như tối trước, Ãại Dụng vá»™i leo xuống, chạy tá»›i phòng nữ lang, áp tai và o tưá»ng mà nghe. Thấy im lặng, Ãại Dụng mừng quá, vá»™i mở cá»a lẻn và o thì thấy nữ lang Ä‘ang ngồi chống tay nâng cằm, mắt nhắm như ngưá»i Ä‘ang suy nghÄ©. Thấy động, nữ lang giáºt mình, mở mắt nhìn. Nháºn ra là Ãại Dụng, nữ lang chợt đỠmặt thẹn thùng. Ãại Dụng lên tiếng:"Tiểu sinh vẫn nghÄ© mình bạc phước, chẳng thể nà o gặp được nương tá», thế mà chẳng ngá» tối nay lại được gặp!" Nữ lang chưa kịp đáp thì chợt nghe có tiếng nữ khách ở ngoà i cá»a, nên vá»™i lấy tay chỉ gầm giưá»ng, nói: "Chui và o đây mà trốn!" rồi lại ngồi xuống ghế. Ãại Dụng kinh hãi quá, vá»™i chui và o gầm giưá»ng. Chợt có tiếng cá»a phòng kẹt mở, rồi có tiếng nữ khách há»i:"Thế nà o? Tối nay bại tướng đã chuẩn bị chiến thuáºt cầm quân để phục thù tiểu muá»™i vá» mấy tráºn thua tối qua chưa? Tiểu muá»™i vừa pha xong bình trà ngon nên sang đây rước đại tỉ qua nhà tiểu muá»™i uống trà , đấu cá»!" Nữ lang từ chối, nói: "Tối nay, ngu tỉ thấy trong ngưá»i mệt lắm, chỉ muốn ở nhà thôi!" Nữ khách cứ nằn nì má»i má»c, song nữ lang vẫn má»™t má»±c chối từ. Thấy thế, nữ khách cưá»i, nói:"Tá»± nhiên tối nay đại tỉ lại dở chứng, chẳng muốn sang nhà tiểu muá»™i chÆ¡i. Hay là đã giấu nam nhân ở trong phòng?" Nữ lang lặng im, chẳng đáp. Ãại Dụng nằm trong gầm giưá»ng, nghe thấy thế thì chá»™t dạ, lo sợ lắm. Chợt nữ khách cưá»i, nói:"Ãại tỉ chẳng muốn Ä‘i thì tiểu muá»™i cÅ©ng cứ lôi Ä‘i!" rồi tá»›i kéo nữ lang đứng dáºy, lôi ra khá»i phòng. Thấy thế, Ãại Dụng oán háºn nữ khách là đã là m cho mình mất má»™t dịp may để được tâm sá»± vá»›i nữ lang.
Lát sau, thấy lặng tiếng ngưá»i, Ãại Dụng má»›i bò ra khá»i gầm giưá»ng. Thấy trên chiếc đôn kê ở đầu giưá»ng có má»™t trái cầu thá»§y tinh, phá»§ má»™t chiếc khăn mà u tÃm, Ãại Dụng chợt nảy ý lấy Ä‘em vỠđể nữ lang thấy mất, ắt sẽ tá»›i nhà mình đòi. Ãại Dụng bèn gấp chiếc khăn đút túi, rồi ôm trái cầu ra khá»i phòng, leo qua tưá»ng, vác thang vá».
Tá»›i nhà , Ãại Dụng cất kỹ trái cầu rồi lên giưá»ng nằm, rút chiếc khăn trong túi ra, phá»§ lên mặt. Thấy má»™t hương thÆ¡m kỳ lạ từ chiếc khăn tá»a ra, Ãại Dụng cứ tưởng tượng như hương thÆ¡m từ thân thể nữ lang còn vương lại. Thế rồi Ãại Dụng đê mê, ngá»§ thiếp Ä‘i. Khi thức giấc thì thấy trá»i đã quá trưa.
Tối ấy, Ãại Dụng Ä‘ang ngồi trong phòng, chợt nghe có tiếng gõ cá»a, vá»™i chạy ra mở thì thấy khách chÃnh là nữ lang. Ãại Dụng mừng quá, xoắn xuýt má»i và o, kéo ghế má»i ngồi. Nữ lang cưá»i, nói:"Trước kia cứ tưởng là ngưá»i quân tá». Nay má»›i biết cÅ©ng chỉ là kẻ đạo tặc!" Ãại Dụng nói:"Nương tá» nghÄ© thế thá»±c sao? Sở dÄ© tiểu sinh có hà nh động phi quân tỠấy cÅ©ng chỉ vì muốn được gặp nương tỠđó thôi! Bấy lâu, tiểu sinh vẫn ná»a tin ná»a ngá» rằng nương tá» là tiên nữ, nhưng nay má»›i thá»±c rõ nương tá» quả là tiên! May mắn được nương tỠđể mắt tá»›i, tiểu sinh rất lấy là m hân hạnh. Thế nhưng, tiểu sinh cÅ©ng tá»± hiểu rằng chẳng thể nà o được kết duyên vá»›i nương tá» vì tiên nữ mà xuống phà m trần thì trước sau gì cÅ©ng sẽ bá» hạ giá»›i mà bay vá» trá»i!" Nữ lang cưá»i, nói:"Sao mà tưởng tượng viển vông quá thế? Ai là tiên nữ đâu? Thiếp cÅ©ng chỉ là má»™t nữ tá» bình thưá»ng thôi! Tình cá» gặp chà ng thì bị xúc tình mà sinh luyến ái! Tối nay tá»›i để hiến thân đây!" Nghe thấy thế, Ãại Dụng mừng quá, vá»™i chạy a tá»›i, toan bồng nữ lang lên giưá»ng. Chợt thấy nữ lang đưa tay ra cản, Ãại Dụng khá»±ng ngưá»i, chẳng hiểu tại sao. Nữ lang cưá»i, nói:"Khoan đã! Nếu chà ng nghÄ© chẳng thể giữ kÃn được chuyện chúng mình thì nên chia tay nhau ngay từ bây giá» còn hÆ¡n là để sau nà y miệng tiếng thiên hạ buá»™c phải lìa tan! Phải kÃn miệng má»›i được, chứ tá»›i tai thiên hạ thì chẳng thể má»c cánh mà bay được đâu!" Ãại Dụng mừng quá, vá»™i đáp:"Tưởng là chuyện chi, chứ nếu chỉ có thế thì tiểu sinh xin thá» là sẽ giữ kÃn chuyện chúng mình!" Nói xong, liá»n chạy tá»›i ôm chầm lấy nữ lang, bồng lên giưá»ng mà ân ái.
Ân ái xong, hai ngưá»i nằm thá»§ thỉ chuyện trò. Ãại Dụng há»i:"Nà ng tên chi?" Nữ lang đáp:"Vẫn cho thiếp là tiên thì tiên đâu cần phải có tên?" Rồi cưá»i, nói:"Nhưng vì thiếp chỉ là má»™t nữ tá» bình thưá»ng nên cÅ©ng có tên như má»i ngưá»i. Thiếp tên Cát Cân!" Ãại Dụng há»i:"Nà ng há» chi?" Ãáp:"Không có há»!" Há»i:"Sao lại không có há»?" Nữ lang chỉ mỉm cưá»i, chẳng đáp. Lại há»i:"Thế bà lão thưá»ng Ä‘i theo nà ng là ai?" Ãáp:"Là mụ mụ! Mụ mụ nuôi thiếp từ hồi còn nhá». Vì thế, bây giá» thiếp coi mụ mụ như nhÅ© mẫu chứ chẳng coi như tì bá»™c!" Há»i:"Mụ mụ có há» không?" Ãáp:"Có!" Há»i:"Há» chi?" Ãáp:"Há» Tang!" Há»i: "Mụ mụ tên chi?" Ãáp:"Không có tên!" Há»i:"Sao lại không có tên?" Nữ lang cÅ©ng chỉ mỉm cưá»i, chẳng đáp, rồi há»i lại:"Quê chà ng ở đâu?" Ãáp:"Ở huyện Lạc Dương, tỉnh Hà Nam!" Há»i:"Ở vá»›i ai?" Ãáp:"Vá»›i chú em ruá»™t!" Há»i:"Tiểu thúc tên chi?" Ãáp:"Tên Ãại KhÃ!" Há»i:"Tiểu thúc có vợ chưa?" Ãáp:"Má»›i Ä‘Ãnh hôn song chưa tá»›i ngà y cưới thì vị hôn thê đã mất!" Ãang thá»§ thỉ vá»›i Ãại Dụng, bá»—ng Cát Cân ngồi nhá»m dáºy, nói:"Thiếp phải vá» thôi, chẳng thể ở lại đây thêm được nữa vì nhà thiếp nhiá»u tai mắt lắm! Chừng nà o có dịp, thiếp sẽ trở lại thăm. À mà trái cầu ở đầu giưá»ng chẳng phải là cá»§a thiếp đâu!" Ãại Dụng há»i: "Thế thì cá»§a ai?" Ãáp:"Cá»§a Ngá»c Bản!" Há»i:"Ngá»c Bản là ai?" Ãáp:"Là con ông chú ruá»™t, nữ khách tối qua tá»›i lôi thiếp Ä‘i đấu cỠấy mà !" Há»i:"Sao lại để ở phòng nà ng?" Ãáp:"Vì mấy hôm trước, Ngá»c Bản tá»›i chÆ¡i rồi bá» quên, thiếp lấy khăn phá»§ lên cho khá»i bụi. Có thể cất giữ chiếc khăn còn trái cầu thì phải Ä‘em ra mà trả lại!" Ãại Dụng bèn Ä‘i lấy trái cầu Ä‘em ra. Cát Cân đỡ lấy rồi cáo biệt.
Cát Cân vá» rồi mà Ãại Dụng thấy chăn gối vẫn còn đượm hương thÆ¡m kỳ lạ như ở chiếc khăn mà u tÃm. Từ đó, cứ cách má»™t tối Cát Cân lại tá»›i phòng trá», ân ái vá»›i Ãại Dụng má»™t lần. Ãại Dụng đâm ra mê mẩn tâm thần, quên cả chuyện vá» quê.
Má»™t tối, ân ái xong, Cát Cân há»i:"Ở trá» lâu ngà y thế nà y mà chẳng là m ăn chi thì lấy tiá»n đâu ra mà sinh sống?" Ãại Dụng đáp:"Thú thá»±c vá»›i nà ng, vì hết tiá»n nên đã phải Ä‘em cầm chiếc áo lạnh. Nay chắc lại sắp phải Ä‘em bán nốt con ngá»±a!" Nói:"Chỉ vì gái mà bị nhẵn túi rồi lại phải Ä‘em cầm chiếc áo lạnh! Bây giá» chỉ còn có má»™t con ngá»±a để vá» quê mà cÅ©ng toan Ä‘em bán thì lấy gì mà vá»? Thôi đừng có bán! Ãể thiếp tặng cho Ãt và ng mà tiêu vì thiếp có để dà nh được chút cá»§a riêng!" Ãại Dụng lắc đầu, nói:"Ân huệ nà ng ban chưa chút báo đáp, nay lại nháºn và ng cá»§a nà ng mà sống, thì đâu còn phải là ngưá»i đà n ông?" Cát Cân cứ nà i ép, nói:"Nếu chẳng chịu nháºn thì vay váºy! Lúc nà o có thì trả cả vốn lẫn lá»i!" Nói xong, nắm lấy tay Ãại Dụng, lôi ra vưá»n. Tá»›i má»™t gốc mẫu đơn, Cát Cân nói:"Vần giùm tảng đá nà y sang bên!" Ãại Dụng là m theo lá»i. Cát Cân rút trâm cà i đầu, thá»c xuống đất thăm dò rồi dừng lại, nói:"Bá»›i giùm chá»— đất nà y lên Ä‘i!" Ãại Dụng lại là m theo lá»i. Bá»›i sâu được chừng má»™t thước, Ãại Dụng thấy má»™t nắp hÅ© lá»™ ra. Cát Cân bèn thò tay xuống mở nắp hÅ©, lôi lên năm mươi đĩnh và ng. Ãại Dụng nắm tay Cát Cân cản lại, song Cát Cân chẳng nghe, cứ lôi lên thêm mưá»i đĩnh nữa, đưa cả cho Ãại Dụng. Ãại Dụng lắc đầu, nói:"Nhiá»u quá! Có cất trở lại má»™t ná»a thì má»›i dám vay!" Cát Cân đà nh là m theo lá»i. Ãại Dụng bèn Ä‘áºy nắp hÅ©, lấp đất lại, rồi vần tảng đá đè lên như cÅ©.
Tháng sau, má»™t tối, ân ái xong, Cát Cân nói:"Mấy hôm nay, thiên hạ xì xầm bà n tán vá» chuyện chúng mình! Chẳng thể tiếp tục sống như thế nà y được nữa!" Ãại Dụng kinh hãi quá, há»i:"Ãã hết sức cẩn tháºn, chẳng há» hở chuyện ra, sao thiên hạ vẫn biết? Nếu quả là đã vỡ lở thì cÅ©ng chẳng biết tÃnh sao! Nà ng có cách gì, xin hãy chỉ cho, dù có thế nà o, cÅ©ng xin gánh chịu!" Cát Cân nói:"Chỉ còn má»™t cách là chà ng lên đưá»ng vá» quê trước, còn thiếp thì ở lại đây thu xếp công việc! Khi nà o thu xếp xong, thiếp sẽ tá»›i Lạc Dương chung sống!" Nói xong, từ biệt.
Ãại Dụng bèn tức tốc sá»a soạn hà nh trang, trả lại nhà cho chá»§ rồi lên ngá»±a vá» quê. Dá»c đưá»ng, Ãại Dụng định bụng sẽ dùng tiá»n bạc vừa vay được để sá»a sang lại nhà cá»a mà đón rước giai nhân.
Vừa vá» tá»›i nhà , Ãại Dụng thấy má»™t cá»— xe sang trá»ng Ä‘áºu ngay ở trước cổng nên lấy là m lạ, bèn tá»›i gần để coi. Thấy Cát Cân vá»›i Tang mụ mụ mở cá»a xe bước xuống, Ãại Dụng kinh ngạc, há»i:"Sao lại có thể vỠđây sá»›m thế?" Cát Cân mỉm cưá»i, đáp:"Ãừng có há»i nữa! Hãy khuân hết mưá»i hÅ© và ng trong xe và o nhà mà cất Ä‘i!" Ãại Dụng liá»n là m theo lá»i. Cát Cân bèn dắt Tang mụ mụ và xa phu và o nhà , rồi nói:"Hãy má»i tiểu thúc ra đây mà giá»›i thiệu. Cứ giá»›i thiệu thiếp là vợ chà ng, má»›i cưới ở Tà o Châu!" Ãại Dụng gáºt đầu rồi lên tiếng gá»i Ãại KhÃ. Biết là anh đã vá», Ãại Khà vá»™i chạy ra. Ãại Dụng bèn giá»›i thiệu má»i ngưá»i vá»›i nhau. Cát Cân rất thân thiện vá»›i Ãại KhÃ, há»i thăm đủ má»i chuyện ở Lạc Dương. Sau đó, Cát Cân Ä‘i tắm gá»™i, trang Ä‘iểm, rồi ra bảo Ãại Dụng dắt mình sang chà o bà con lối xóm.
Hôm sau, bà con lối xóm Ä‘á»u Ä‘em quà sang mừng. Ai cÅ©ng công nháºn tân nương là má»™t giai nhân tuyệt sắc, song ai cÅ©ng thắc mắc vá» lai lịch cá»§a tân nương. Ãại Dụng cứ nÆ¡m ná»›p lo sợ vá» việc thiên hạ sẽ biết được lai lịch cá»§a vợ mình song Cát Cân thì lại rất thản nhiên. Ãại Dụng nói:"Chỉ sợ thiên hạ biết được lai lịch cá»§a nà ng thôi!" Cát Cân nói:"Việc chi mà phải sợ? Thiên hạ có biết thì cÅ©ng chẳng sao! Thiếp là con nhà thế gia chứ có phải là gái giang hồ đâu mà phải sợ?"
Tháng sau. Má»™t hôm Cát Cân nói vá»›i chồng: "Tướng tiểu thúc khá hÆ¡n tướng lang quân nhiá»u. Nay vị hôn thê cá»§a tiểu thúc đã mất, thiếp muốn là m mai Ngá»c Bản cho! Nhan sắc Ngá»c Bản cÅ©ng chẳng đến ná»—i nà o!" Ãại Dụng cưá»i, nói:"Sao nà ng khiêm tốn thế? Nhan sắc Ngá»c Bản cÅ©ng ngang ngá»a vá»›i nhan sắc nà ng! Chỉ sợ Ngá»c Bản chẳng ưng Ãại Khà thôi! Nếu nà ng nghÄ© là Ngá»c Bản có thể ưng Ãại Khà thì nà ng hãy là m mai giùm Ä‘i!" Cát Cân nói:"Lang quân hãy thỠướm ý tiểu thúc xem sao đã!" Ãá»™t nhiên, Ãại Dụng tá» vẻ ngần ngại, nói:"Chỉ sợ hai anh em cùng lấy hai chị em ở Tà o Châu, thiên hạ sẽ nghi ngá», rồi dò la được lai lịch cá»§a hai nà ng thì phiá»n lắm!" Cát Cân nói:"Hai chị em thiếp cùng là con nhà thế gia thì có Ä‘iá»u chi mà lang quân phải sợ? Chỉ cần lang quân ướm ý tiểu thúc giùm thôi! Má»i việc khác, cứ để thiếp chu toà n!" Ãại Dụng bèn Ä‘i tìm em, há»i ý. Thấy anh nói nhan sắc Ngá»c Bản chẳng thua chi nhan sắc chị dâu, Ãại Khà ưng ngay. Ãại Dụng bèn và o phòng thuáºt lại cho vợ nghe, rồi há»i:"Bây giá» phải là m thế nà o?" Cát Cân đáp:"Dá»… lắm! Chỉ cần sai Tang mụ mụ tá»›i Tà o Châu đón Ngá»c Bản vỠđây là xong!" Há»i:"Ngá»c Bản đã biết diện mạo, tÃnh nết Ãại Khà ra sao đâu mà quyết định?" Ãáp:"Ngá»c Bản thân vá»›i thiếp và tin thiếp lắm! Thiếp sẽ dặn Tang mụ mụ thuáºt lại cho Ngá»c Bản nghe tất cả má»i Ä‘iá»u thiếp nghÄ© vá» tiểu thúc!" Nói xong, Cát Cân gá»i Tang mụ mụ lên dặn dò má»i chuyện rồi sai xa phu rong xe chở Tang mụ mụ Ä‘i Tà o Châu ngay hôm ấy.
Bốn hôm sau. Và o buổi chiá»u, xe tá»›i Tà o Châu. Tang mụ mụ bảo xa phu dừng xe ở ngoà i cổng huyện, rồi nằm nghỉ trong xe. Chá» tá»›i tối, Tang mụ mụ má»›i xuống xe, và o huyện má»™t mình. Lát sau, Tang mụ mụ trở ra, dắt theo Ngá»c Bản. Xe lăn bánh, ngà y Ä‘i, đêm nghỉ.
Ở nhà , Cát Cân đã tÃnh sẵn ngà y giá». Ãúng ngà y, Cát Cân bảo Ãại Khà cưỡi ngá»±a ra ngoà i năm mươi dặm mà đón tân nương. Ãại Khà vâng lá»i, phục sức sang trá»ng, cưỡi ngá»±a Ä‘i đón giai nhân. Ãi được ngoà i năm mươi dặm, Ãại Khà bèn ghìm ngá»±a đứng ở bên đưá»ng mà đón. Lát sau, xe chở Ngá»c Bản vá» tá»›i. Tang mụ mụ bèn bảo xa phu dừng xe để giá»›i thiệu Ngá»c Bản và Ãại Khà vá»›i nhau. Sau đó, Tang mụ mụ bảo Ãại Khà lên xe ngồi chung vá»›i Ngá»c Bản, bảo xa phu buá»™c chung hai ngá»±a mà chạy.
Tá»›i nhà , Ãại Khà thấy chị dâu đã sá»a soạn đầy đủ hôn lá»… cho mình, có cả âm nhạc. Cát Cân và Ngá»c Bản gặp nhau thì vô cùng mừng rỡ, cứ ôm lấy nhau mà hà n huyên. Tá»›i giá», Cát Cân bảo Ngá»c Bản cùng Ãại Khà là m lá»… giao bái. Tối ấy, hai ngưá»i là m lá»… hợp cẩn, động phòng hoa chúc. Thế rồi Ãại Khà và vợ cùng ở chung vá»›i anh và chị dâu, rất má»±c thuáºn hòa vui vẻ.
Ba năm sau, Cát Cân và Ngá»c Bản, má»—i ngưá»i sanh được má»™t bé trai kháu khỉnh. Nhá» mưá»i hÅ© và ng cÅ©ng như nhá» tà i quán xuyến cá»§a Cát Cân, Ãại Dụng trở thà nh cá»± phú ở trong vùng. Ãại Dụng bèn lấy tiá»n ra xây cất má»™t dinh cÆ¡ hai từng lầu, rất má»±c sang trá»ng.
Má»™t hôm, có má»™t bá»n cướp, chừng sáu chục tên, kéo tá»›i vây dinh cÆ¡. Thấy biến, Ãại Dụng vá»™i sai gia nhân khóa chặt má»i cá»a, đưa cả nhà lên lầu. Bá»n cướp đột nháºp dinh cÆ¡, lấy cá»§i chất quanh chân lầu, đòi chá»§ nhân ra mặt cho chúng nói chuyện. Ãại Dụng bèn ra đứng ở lan can, nhìn xuống, há»i:"Có thù oán chi nhau mà tá»›i vây nhà ?" Tên đầu sỠđáp:"Cần chi phải có thù oán má»›i tá»›i vây nhà ? Tá»›i đây vì muốn hai Ä‘iá»u. Thứ nhất là nghe đồn nhị vị phu nhân đẹp lắm, có má»™t không hai trên trần thế nên muốn được xem mặt. Thứ nhì là nghe đồn gia đình già u lắm nên muốn má»—i ngưá»i trong bá»n được tặng năm trăm đồng và ng!" Nói xong, dá»a đốt lầu. Ãại Dụng đà nh nói:"Vui lòng cho má»—i kẻ năm trăm đồng, song chẳng thể cho thấy mặt các phu nhân được!" Bá»n cướp không nghe, cứ dá»a đốt lầu. Gia nhân Ä‘á»u tái xanh mà y mặt. Cát Cân bèn nói vá»›i chồng:"Lang quân cứ để thiếp và Ngá»c Bản xuống lầu cho bá»n chúng thấy mặt!" Ãại Dụng nói:"Ãâu có được!" Cát Cân nói:"Thì lang quân cứ để mặc thiếp đối phó vá»›i bá»n chúng xem sao!" Ãại Dụng đà nh im lặng.
Cát Cân bèn bảo Ngá»c Bản cùng mình Ä‘i trang Ä‘iểm thá»±c lá»™ng lẫy. Sau đó, Cát Cân dắt tay Ngá»c Bản từ từ bước xuống lầu, mở cá»a chÃnh, ra nhìn bá»n cướp khắp lượt, rồi nói:"Chị em ta Ä‘á»u là tiên nữ trên thượng giá»›i, tạm thá»i phải xuống trần thế má»™t thá»i gian. Chá»§ nhân gia đình nà y đã đồng ý cho bá»n bay ba vạn đồng và ng mà bá»n bay còn đòi được thấy mặt chị em ta thì quả thá»±c là bá»n bay chẳng biết Ä‘iá»u chút nà o! Bá»n bay chỉ có đủ phước để được hưởng má»™t trong hai Ä‘iá»u mà bá»n bay yêu sách thôi! Bây giá» bá»n bay đã được thấy mặt chị em ta rồi thì đâu còn phước để được hưởng tiá»n bạc nữa?" Nghe thấy thế, bá»n cướp vá»™i đồng loạt quỳ xuống đất, ráºp đầu lạy Cát Cân và Ngá»c Bản, chỉ trừ tên đầu sá» chẳng chịu quỳ, cứ đứng yên mà nhìn chòng chá»c và o hai ngưá»i.
Cát Cân nói xong, dắt tay Ngá»c Bản, cùng quay và o nhà . Tên đầu sá» bèn nói:"Nó vá»ng ngôn đó chứ tiên vá»›i cú gì!" Nghe thấy thế, Cát Cân quay phắt ngưá»i lại, nhìn tên đầu sá», há»i:"Váºy bá»n bay muốn gì? Nếu biết Ä‘iá»u mà rút lui ngay thì cÅ©ng chưa muá»™n. Nếu không thì chá»› trách là ta tà n nhẫn!" Bá»n cướp đưa mắt nhìn nhau, phân vân chẳng biết nên là m thế nà o. Cát Cân bèn bá» mặc bá»n cướp, dắt Ngá»c Bản và o nhà , bước lên lầu. Bá»n cướp cùng đứng dáºy, ngây ngưá»i nhìn theo. Thấy Cát Cân và Ngá»c Bản bước lên đến lưng chừng cầu thang thì đột nhiên cùng biến mất, bá»n cướp kinh hãi quá, hò nhau bá» chạy, chẳng dám quay đầu nhìn lại.
Từ đó, hai anh em lại sống yên vui vá»›i hai ngưá»i vợ đẹp trong cảnh già u sang. Ãại Khà thì chẳng thắc mắc chi vá» lai lịch cá»§a Cát Cân và Ngá»c Bản, song Ãại Dụng thì nghÄ© rằng vợ mình và em dâu chẳng phải là hai tiểu thư thế gia vì chẳng thấy thế gia nà o tá»›i huyện Lạc Dương nà y lùng kiếm con gái trốn nhà cả! Ãại Dụng chẳng dám nói ý ấy cho vợ biết mà chỉ nuôi ý Ä‘i Tà o Châu má»™t chuyến để dò la lai lịch cá»§a vợ và em dâu.
Má»™t hôm, Cát Cân nói vá»›i chồng:"Trước kia, thiếp vẫn giấu lang quân, nói rằng thiếp không có há»! Nay mình đã có con vá»›i nhau nên thiếp thú thá»±c là thiếp há» Ngụy, con gái cá»§a Tà o Quốc Phu Nhân ở Tà o Châu!" Ãại Dụng chẳng tin vì nghÄ© rằng khi mình còn ở Tà o Châu có bao giá» thấy ai nói vá» má»™t thế gia há» Ngụy nà o đâu?
Má»™t hôm, Ãại Dụng nói vá»›i vợ:"Ta có việc cần phải Ä‘i Ãt bữa, nhá» nà ng ở nhà quán xuyến má»i việc!" Cát Cân nói:"Lang quân cứ an tâm mà đi! Má»i việc ở nhà để mặc thiếp lo!" Ãại Dụng bèn lên đưá»ng Ä‘i Tà o Châu.
Tá»›i nÆ¡i, Ãại Dụng dò há»i thì được biết là ở Tà o Châu chẳng có thế gia há» Ngụy nà o. Thế nhưng, khi tá»›i thăm căn nhà trá» năm xưa thì thấy trên vách quả có má»™t bà i thÆ¡ đỠTặng Tà o Quốc Phu Nhân. Ãại Dụng thắc mắc lắm, bèn nhẩm thuá»™c bà i thÆ¡ rồi Ä‘i tìm chá»§ nhà , há»i: "Trong căn nhà tiểu sinh thuê trá» năm xưa, trên vách có bà i thÆ¡ đỠTặng Tà o Quốc Phu Nhân. Tiên sinh cư ngụ ở đây đã từ lâu, chắc biết Tà o Quốc Phu Nhân là ai chứ?" Chá»§ nhà gáºt đầu, mỉm cưá»i, đáp:"Biết chứ! Quý khách có muốn gặp Tà o Quốc Phu Nhân không?" Ãại Dụng kinh ngạc, há»i:"Có thể gặp được sao?" Chá»§ nhà gáºt đầu, đáp: "Sao lại không?" rồi dẫn Ãại Dụng ra vưá»n. Tá»›i má»™t gốc mẫu đơn cao, chá»§ nhà chỉ cây, nói:"Tà o Quốc Phu Nhân đó!" Ãại Dụng kinh ngạc, há»i:"Sao cây mẫu đơn nà y lại được gá»i là Tà o Quốc Phu Nhân?" Chá»§ nhà cưá»i, đáp:"Vì nó cao nhất và đẹp nhất Tà o Châu nên thiên hạ đùa bỡn, phong cho nó lá»™ng danh là Tà o Quốc Phu Nhân!" Lại há»i: "Cây nà y thuá»™c giống mẫu đơn nà o?" Ãáp:"Thuá»™c giống Cát Cân, trổ hoa mà u tÃm!" Nghe thấy thế, Ãại Dụng cà ng kinh hãi, thầm nghÄ© chắc vợ mình là thần cá»§a cây mẫu đơn nà y. Ãại Dụng bèn cám Æ¡n chá»§ nhà rồi lên đưá»ng vá» quê.
Tá»›i nhà , Ãại Dụng chẳng dám há»i han chi vợ. Sáng sau, muốn dò xét tình ý vợ, Ãại Dụng bèn ngâm nga bà i thÆ¡ Tặng Tà o Quốc Phu Nhân đỠtrên vách nhà trỠở Tà o Châu. Nghe thấy chồng ngâm nga bà i thÆ¡ ấy, đột nhiên Cát Cân tái mặt, nói:"Ba năm trước đây, vì cảm mối tình tương tư cá»§a lang quân nên thiếp má»›i lấy thân mà báo đáp. Nay thấy lang quân đã nghi ngá» thiếp thì chúng mình chẳng thể sống chung vá»›i nhau được nữa!" Nói xong, liá»n lá»›n tiếng gá»i:"Ngá»c Bản!" Ãại Dụng chợt thấy Ngá»c Bản ẵm hai đứa bé tá»›i. Ãá»™t nhiên, hai chị em ẵm hai đứa bé, quẳng ra sân, Ãại Dụng kinh hãi quá, đưa mắt nhìn theo thì thấy hai đứa bé rá»›t xuống sân rồi biến mất. Quay đầu nhìn lại thì thấy cả Cát Cân và Ngá»c Bản cÅ©ng đã biến mất. Lúc đó Ãại Dụng má»›i tá»± trách mình là tò mò thắc mắc là m chi cho mất cả vợ con cùng em dâu và cháu! Hai hôm sau, ở chá»— hai đứa bé rá»›t xuống, bá»—ng nảy ra hai mầm mẫu đơn. Chỉ qua má»™t đêm, hai mầm ấy đã trở thà nh hai cây mẫu đơn thá»±c cao, đưá»ng kÃnh thân cây dà i hÆ¡n má»™t thước.
Năm sau. Hai cây cùng trổ hoa. Má»™t cây trổ hoa mà u tÃm, má»™t cây trổ hoa mà u trắng, đóa nà o cÅ©ng lá»›n bằng hai nắm tay, cánh nhiá»u và dà y. Ãại Dụng Ä‘i há»i những ngưá»i sà nh chÆ¡i hoa thì được biết cây hoa mà u tÃm thuá»™c giống mẫu đơn Cát Cân còn cây hoa mà u trắng thuá»™c giống mẫu đơn Ngá»c Bản. Hai giống mẫu đơn nà y rất quý, khác hẳn các giống mẫu đơn thông thưá»ng khác.
Hai năm sau. Hai cây nà y sinh sôi nảy nở ra nhiá»u cây con, hoa trổ rợp sân. Ãại Dụng bèn đánh hết các cây ở sân Ä‘em ra trồng ở vưá»n thì thấy má»—i cây lại biến thà nh má»™t giống mẫu đơn khác, chẳng biết tên chi.
Từ đó, vưá»n mẫu đơn cá»§a hai anh em há» Thưá»ng nổi tiếng là vưá»n hoa đẹp nhất huyện Lạc Dương.
Last edited by Lythongcz; 02-10-2008 at 02:57 PM.
|

10-04-2008, 07:41 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngà y 16 giá»
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
|
|
NÓI ÃÙA, TƯỞNG THá»°C
(truyện VÆ¯Æ NG QUẾ AM)
Mã anh hoa hạ trúc ly tÃ
Mộng cảnh tầm lai lộ bất soa
Tái đắc mỹ nhân giang thượng khứ
Cựu đình nhiêu xứ lãng như hoa
Huyện Ãại Danh, tỉnh Hà Bắc, có nho sinh há» Vương, tên Quế Am, hai mươi lăm tuổi, còn độc thân, dòng dõi thế tá»™c. Song thân mất sá»›m, để lại má»™t gia tà i khá lá»›n. Sinh thá»i, thân phụ là bạn thâm giao vá»›i quan thái bá»™c há» Từ ở thá»§ phá»§ Chấn Giang, tỉnh Giang Tô.
Năm ấy, má»™t hôm Quế Am có việc phải xuống Hà Nam, ra bá» sông Ãại Danh thuê thuyá»n thá»§y hà nh. Khi thuyá»n cáºp bến Hà Nam, Quế Am mở bá»c lấy tiá»n trả chá»§ thuyá»n rồi xách bá»c lên mui. Ãảo mắt nhìn quanh, thấy quang cảnh ở bến thá»±c là náo nhiệt, trên bá»™ thì ngưá»i đông như kiến, chen vai thÃch cánh, dưới nước thì thuyá»n tá»±a lá tre, san sát liá»n nhau. Chợt thấy ở thuyá»n bên có má»™t nữ lang Ä‘ang ngồi cặm cụi thêu già y, Quế Am thầm nghÄ© chắc là con gái chá»§ thuyá»n, bèn liếc mắt nhìn sang. Thấy nữ lang có nhan sắc vô cùng diá»…m lệ, Quế Am động tâm, đứng nhìn không chá»›p mắt. Nữ lang cÅ©ng biết là ở thuyá»n bên có ngưá»i Ä‘ang đứng nhìn mình, nhưng cứ giả vá» như chẳng biết. Quế Am bèn cất giá»ng ngâm bà i Gái Lạc Dương thêu già y trong cổng cá»§a má»™t thi sÄ© đương thá»i, cốt để nữ lang nghe tiếng. Biết ngưá»i ấy ngâm thÆ¡ ghẹo mình, nữ lang chỉ ngá»ng đầu liếc nhìn rồi lại cúi xuống cặm cụi thêu già y. Bắt gặp cái nhìn cá»§a nữ lang, Quế Am bá»§n rá»§n chân tay, tâm thần mê mẩn. Lát sau, khi đã định thần, Quế Am mở bá»c lấy má»™t đĩnh và ng, ném sang cạnh nữ lang. Nữ lang nhặt lấy, ném lên bá», tá»±a hồ như chẳng biết đó là và ng. Quế Am vá»™i lên bá» nhặt lại, rồi xuống thuyá»n, mở bá»c lấy má»™t xuyến và ng ném sang. Lần nà y, nữ lang cứ lá» Ä‘i, coi như chẳng biết. Quế Am còn Ä‘ang nghÄ© cách là m cho nữ lang phải chú ý tá»›i mình thì bá»—ng thấy má»™t ông lão từ trên bá» bước xuống thuyá»n nữ lang. Thầm Ä‘oán ông lão là thân phụ cá»§a nữ lang, Quế Am lại lo rằng ông lão sẽ nhìn thấy chiếc xuyến. Còn Ä‘ang nghÄ© cách đối phó vá»›i cảnh tình bất lợi, bá»—ng Quế Am thấy nữ lang lấy má»™t đôi già y thêu đặt phá»§ lên chiếc xuyến. Quế Am mừng quá, trong bụng cứ thầm cám Æ¡n nữ lang. Bá»—ng thấy ông lão nhổ neo, lái thuyá»n lên hướng bắc, Quế Am cứ đứng thẫn thá» nhìn theo. Lát sau, như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, Quế Am vá»™i chạy và o khoang nói vá»›i chá»§ thuyá»n. Chá»§ thuyá»n liá»n cho thuyá»n Ä‘uổi theo thuyá»n ông lão song vì thuyá»n ông lão lướt nhanh quá, chá»§ thuyá»n đà nh phải quay lại.
Thu xếp xong công việc, Quế Am thuê thuyá»n ngược bắc. Vá» nhà , hình bóng giai nhân cứ ám ảnh tâm trà suốt ngà y đêm, kể cả lúc ăn lúc ngá»§. Quế Am cố công dò há»i tin tức cá»§a giai nhân song chẳng được tin tức gì.
Năm sau. Má»™t hôm có việc lại phải xuống Hà Nam, Quế Am quyết tâm Ä‘em theo nhiá»u tiá»n bạc để ở lại lâu ngà y hầu tìm kiếm giai nhân. Thu xếp xong công việc, Quế Am mua hẳn má»™t chiếc thuyá»n, thả neo ở bến để cư ngụ. Hà ng ngà y, Quế Am chỉ ngồi quan sát thuyá»n bè ngược xuôi qua bến, cầu Trá»i khấn Pháºt cho mình được gặp lại giai nhân. Ná»a năm sau, Quế Am thuá»™c lòng từng cá»™t buồm, từng mái chèo cá»§a má»—i con thuyá»n xuôi ngược song vẫn chưa dò há»i được tin tức cá»§a giai nhân. Ná»a năm sau nữa, tiá»n lưng đã cạn, Quế Am đà nh phải thuê ngưá»i lái thuyá»n ngược bắc. Vá» nhà , Quế Am cứ thẫn thá» như kẻ mất hồn, suốt ngà y thở vắn than dà i, chẳng lúc nà o quên được hình bóng giai nhân.
Má»™t đêm, Quế Am thả bá»™ dá»c theo má»™t bá» sông lạ, rồi quá bước, lạc và o má»™t tiểu thôn. Ãi qua mấy ngôi nhà quay mặt vá» hướng bắc, Quế Am thấy má»™t cổng gá»— quay mặt vá» hướng nam, trong có treo má»™t bức rèm trúc. ÃÆ°a mắt nhìn qua rèm, Quế Am thấy má»™t vưá»n hoa. NghÄ© rằng đó là công viên, Quế Am bước và o coi thì thấy vưá»n trồng toà n cây mã anh, tÆ¡ hồng giăng đầy cà nh. Thấy hiện cảnh giống hệt phong cảnh trong bà i Cây mã anh trồng trong cổng gá»— cá»§a má»™t thi sÄ© đương thá»i, Quế Am thầm nghÄ© chắc tác giả bà i thÆ¡ ấy đã phải đặt chân tá»›i nÆ¡i đây rồi! Bước và o trong, Quế Am thấy ở cuối vưá»n có má»™t hà ng rà o lau sáºy. Băng qua hà ng rà o, Quế Am thấy má»™t ngôi nhà ba gian, cÅ©ng quay mặt vá» hướng nam, cá»a đóng im lìm. Quế Am bèn bước tá»›i bụi chuối ở đầu hồi phÃa đông, lén dòm qua cá»a sổ. Thấy trong phòng có má»™t giá áo trên có treo má»™t chiếc quần thêu, Quế Am biết là phòng ngá»§ cá»§a phụ nữ nên kinh hãi quá, vá»™i quay ngưá»i trở ra. Ãang dợm bước bá» Ä‘i, bá»—ng Quế Am nghe có tiếng mở cá»a, rồi thấy má»™t nữ lang, Ä‘iểm trang sÆ¡ sà i, từ trong phòng chạy ra, đảo mắt nhìn quanh, tá»±a hồ như để tìm kiếm kẻ dòm lén. Nháºn ra nữ lang chÃnh là giai nhân ở bến Hà Nam hai năm vá» trước, Quế Am mừng quá, vá»™i chắp tay vái chà o, nói:"Bấy lâu nay, tiểu sinh vẫn dò há»i tin tức cá»§a nương tá» song chẳng được tin tức gì! Bữa nay tình cá» lại được gặp nương tỠở nÆ¡i đây! Nương tá» có nháºn ra tiểu sinh chăng?" Còn Ä‘ang chá» câu trả lá»i cá»§a giai nhân, bá»—ng Quế Am thấy ông lão lái thuyá»n năm xưa từ vưá»n bước và o sân. Kinh hãi quá, Quế Am tỉnh giấc, biết là mình nằm má»™ng. Tiếc giấc má»™ng, Quế Am lại nhắm mắt ngá»§, hy vá»ng được thấy lại má»™ng cảnh cÅ©, song chẳng thấy gì. Tuy nhiên, Quế Am vẫn tin rằng giấc má»™ng là má»™t Ä‘iá»m báo trước, cho mình biết sắp được gặp lại giai nhân. Quế Am giấu kÃn câu chuyện nằm má»™ng, chẳng dám thuáºt cho ai nghe, vì tin rằng nếu có ngưá»i khác biết thì giấc má»™ng sẽ chẳng thể thà nh sá»± thá»±c.
Năm sau. Má»™t hôm Quế Am có việc phải Ä‘i Chấn Giang. Tá»›i nÆ¡i, và o quán trá», Quế Am viết thiếp trình vá»›i Từ thái bá»™c rằng mình vừa tá»›i Chấn Giang và khất rằng sau khi thu xếp xong công việc, sẽ xin tá»›i thăm thái bá»™c. Sau đó, Quế Am thuê ngưá»i đưa thiếp tá»›i nhà thái bá»™c. Thái bá»™c nháºn được thiếp thì mừng lắm, vá»™i sai gia nhân tìm tá»›i quán trá», má»i Quế Am năm hôm nữa, tá»›i nhà mình dá»± tiệc và o buổi trưa. Quế Am nhá» gia nhân vá» trình lại vá»›i thái bá»™c rằng mình sẽ xin tuân lệnh. Má»›i được ba hôm, Quế Am đã thu xếp xong công việc nên phải lưu lại quán trỠđể chá» ngà y tá»›i thăm thái bá»™c.
Ãúng ngà y, Quế Am dáºy sá»›m sá»a soạn y phục rồi cưỡi ngá»±a tá»›i nhà thái bá»™c. Vì còn sá»›m, Quế Am buông cương cho ngá»±a bước tá»± do. Lát sau, ngá»±a lạc và o má»™t tiểu thôn. Thấy hiện cảnh phảng phất như má»™ng cảnh năm ngoái, Quế Am bèn rong ngá»±a tá»›i chiếc cổng gá»— bá» ngá» thì thấy trong cổng có treo má»™t bức rèm trúc. ÃÆ°a mắt nhìn qua rèm thì thấy có má»™t vưá»n trồng toà n cây mã anh. Vừa kinh ngạc, vừa hồi há»™p, Quế Am bèn rong ngá»±a và o vưá»n. Thấy ở cuối vưá»n có hà ng rà o lau sáºy vá»›i ngôi nhà ba gian như trong má»™ng cảnh, Quế Am cà ng tin rằng giấc má»™ng năm ngoái là má»™t Ä‘iá»m báo trước. Quế Am bèn xuống ngá»±a, dắt qua hà ng rà o, buá»™c ở góc sân, rồi bước tá»›i đầu hồi phÃa đông, lén dòm qua cá»a sổ. Thấy má»™t nữ lang Ä‘ang ngồi Ä‘iểm trang ở trong phòng, Quế Am định thần nhìn kỹ thì thấy chÃnh là giai nhân ở bến Hà Nam ba năm vá» trước. Giai nhân biết có kẻ dòm lén, bèn lá»›n tiếng, quát:"Kẻ kia là ai mà dám tá»± tiện xông và o nhà ngưá»i ta như thế?" rồi đứng dáºy, chạy ra sáºp cá»a sổ xuống. Quế Am hoang mang chẳng biết là mình Ä‘ang tỉnh hay mÆ¡, song cÅ©ng đáp:"Nương tá» chẳng nháºn ra kẻ đã ném xuyến sang thuyá»n nương tá» ba năm vá» trước hay sao?" Vừa dứt lá»i, Quế Am liá»n nghe thấy tiếng giai nhân vá»ng lại:"Ủa! Thế ra công tá» là ngưá»i ở bến Hà Nam năm nỠđó ư? Công tá» Ä‘i đâu mà lại lạc và o đây?" Ãáp:"Tiểu sinh cưỡi ngá»±a Ä‘i thăm má»™t ngưá»i quen, chẳng dè lại lạc và o đây! Thấy hiện cảnh giống má»™ng cảnh năm ngoái nên tiểu sinh má»›i đánh bạo và o đây để tìm nương tá»!" Há»i: "Quý tÃnh là chi?" Ãáp: "Há» Vương, tên Quế Am" Há»i: "Quý quán ở đâu?" Ãáp: "Huyện Ãại Danh, tỉnh Hà Bắc" Há»i: "Lệnh tôn là m gì?" Ãáp: "Gia phụ trước kia là m triá»u quan, song nay đã thất lá»™c" Há»i: "Lệnh đưá»ng còn tại thế không?" Ãáp: "Gia mẫu mất đã từ lâu!" Nói: "Công tá» là con nhà quan thì muốn tìm gặp bao nhiêu ngưá»i đẹp mà chẳng được, cần chi phải tá»›i đây tìm gặp thiếp?" Ãáp: "Nương tá» lầm rồi! Nếu chẳng phải là vì nương tá» mà bị Ä‘au khổ từng giá» từng phút trong suốt ba năm qua thì tiểu sinh đã láºp gia thất từ lâu rồi!" Nói: "Thiếp nói thế thôi, chứ thiếp cÅ©ng biết là công tá» có cảm tình vá»›i thiếp! Năm xưa, thoáng thấy tướng mạo công tá», thiếp đã Ä‘oán là ngưá»i chung thá»§y. Vì thế, thiếp tin là thế nà o rồi công tá» cÅ©ng sẽ tìm gặp thiếp. Gần đây, có mấy ngưá»i tá»›i là m mai, cha thiếp há»i ý, thiếp Ä‘á»u từ chối! GiỠđây, nghe giá»ng nói chân thà nh cá»§a công tá», thiếp lại cà ng tin là mình Ä‘oán đúng!" Há»i: "Chiếc xuyến năm xưa, nương tá» còn giữ không?" Ãáp:"Vẫn còn đây!" Há»i:"Song thân nương tỠđâu?" Ãáp:"Gia mẫu mất rồi, còn gia phụ thì Ä‘i vắng. May mà hôm nay gia phụ sang thăm bên ngoại chứ ngưá»i mà ở nhà thì chắc là rắc rối to!" Há»i:"Tiểu sinh muốn được kết nghÄ©a phu thê cùng nương tá», chẳng hay ý nương tá» thế nà o?" Ãáp: "Nếu công tá» nhá» bà mối tá»›i đây thưa chuyện cùng gia phụ để ngưá»i há»i ý thiếp thì thiếp sẽ xin vâng. Còn nếu công tá» muốn thiếp bá» nhà trốn theo công tá» thì thiếp chẳng thể nà o vâng lá»i được!" Há»i: "Nương tá» có thể thưa lại việc nà y vá»›i lệnh tôn chăng?" Ãáp: "Chẳng thể được! Thôi, công tá» vá» Ä‘i, kẻo gia phụ vá» bất thần thì thiếp chẳng biết phải ăn nói là m sao!" Vì sung sướng quá, Quế Am đâm ra nể sợ giai nhân, nên khi thấy giai nhân giục vá», Quế Am vá»™i tuân lệnh, tháo ngá»±a cưỡi Ä‘i, quên bẵng những Ä‘iá»u mình định há»i. Bá»—ng giai nhân gá»i giáºt lại:"Vương công tá»!" Quế Am liá»n dừng cương, há»i: "Nương tá» muốn dạy bảo Ä‘iá»u chi?" Giai nhân há»i lại: "Công tỠđã biết tên thiếp chưa?" Lúc đó Quế Am má»›i như ngưá»i tỉnh má»™ng, đáp: "Chưa! Ãá»™t nhiên tâm trà tiểu sinh bị u mê, chẳng còn nhá»› là định há»i nương tá» những Ä‘iá»u gì nữa!" Giai nhân nói:"Tên thiếp là Vân Nương!" Quế Am nhẩm kỹ rồi lại dợm cưỡi ngá»±a Ä‘i. Giai nhân lại há»i: "Thế công tỠđã biết há» tên gia phụ chưa?" Ãáp: "CÅ©ng chưa!" Nói: "Gia phụ há» Mạnh, tên Giang Ly!" Quế Am lại nhẩm kỹ rồi cưỡi ngá»±a ra Ä‘i.
Tá»›i nhà thái bá»™c, Quế Am buá»™c ngá»±a ở ngoà i cổng rồi và o trình diện. Thái bá»™c vồn vã đón tiếp, giá»›i thiệu vá»›i trưởng nam Từ Ãại, rồi há»i thăm vá» gia cảnh. Lát sau, thái bá»™c bảo Quế Am cùng nháºp tiệc vá»›i mình và Từ Ãại. Vì Quế Am Ä‘ang để tâm trà táºn đâu đâu nên trong tiệc, thái bá»™c và Từ Ãại há»i câu gì thì Quế Am trả lá»i câu ấy chứ chẳng há» khÆ¡i chuyện trước. Thấy thế, thái bá»™c cho rằng Quế Am là ngưá»i Ãt nói. Tiệc vừa tan, Quế Am đã vá»™i đứng dáºy xin cáo biệt. Cha con thái bá»™c bèn tiá»…n Quế Am ra vá».
Dá»c đưá»ng vá», khi cưỡi ngá»±a qua nhà Mạnh ông, Quế Am thầm nghÄ© chắc giá» nà y Mạnh ông đã vá» nên chỉnh lại y phục rồi ghé và o xin gặp. Mạnh ông Ä‘ang ngồi trong phòng khách, chợt thấy má»™t công tỠăn mặc sang trá»ng bước và o nhà , bèn chạy ra há»i: "Công tá» là ai?" Quế Am đáp: "Thưa lão trượng tiểu sinh là má»™t há»c trò ở huyện Ãại Danh, tỉnh Hà Bắc, há» Vương, tên Quế Am! Hôm nay, tiểu sinh mạo muá»™i tá»›i đây để xin được thưa chuyện cùng lão trượng!" Thấy ngưá»i phong nhã, ăn nói lá»… độ, Mạnh ông bèn má»i và o phòng khách. Sau má»™t tuần trà , Mạnh ông há»i:"Công tá» có chuyện chi muốn nói?" Ãáp: "Thưa lão trượng, cách đây hÆ¡n ba năm, má»™t hôm tình cá» tiểu sinh được nhìn thấy lệnh ái ngồi thêu già y trên má»™t chiếc thuyá»n Ä‘áºu ở bến Hà Nam. Tiểu sinh chưa tìm được cách cầu thân vá»›i lệnh ái thì lão trượng đã cho thuyá»n ngược bắc. Trong suốt ba năm qua, tiểu sinh vẫn để tâm dò há»i nÆ¡i cư trú cá»§a lão trượng song chưa dò há»i được! Nay có việc phải tá»›i Chấn Giang, tình cá» tiểu sinh được biết lão trượng cư trú ở nÆ¡i đây. Vì tiểu sinh chưa láºp gia thất nên hôm nay tiểu sinh mạo muá»™i tá»›i đây để xin lão trượng nháºn cho tiểu sinh được là m tế tá» trong nhà !" Há»i: "Công tá» có thể cho lão phu biết lệnh tôn là ai chăng?" Ãáp: "Thưa lão trượng, gia phụ trước kia là m triá»u quan, song nay đã thất lá»™c!" Há»i: "Thế còn lệnh đưá»ng?" Ãáp: "Thưa lão trượng, gia mẫu mất đã từ lâu!" Rồi Quế Am đứng báºt dáºy, nói: "Xin lão trượng cho phép tiểu sinh được ra lấy sÃnh lá»… Ä‘em và o!" Mạnh ông vá»™i ngăn lại, nói: "Xin công tá» cảm phiá»n, lão phu má»›i nháºn gả tiện nữ cho ngưá»i khác rồi!" Nghe thấy thế, Quế Am choáng váng mặt mà y, cứ đứng ngây ngưá»i như tượng gá»—. Lát sau, như tỉnh cÆ¡n mê, Quế Am chẳng biết nói chi thêm, đà nh chắp tay vái chà o Mạnh ông, xin phép được ra vá». Mạnh ông bèn tiá»…n chân ra cổng.
Vá» quán trá», Quế Am cứ thắc mắc chẳng hiểu lá»i nói cá»§a Mạnh ông là thá»±c hay hư. Vì thế, Quế Am cứ trằn trá»c suốt đêm, chẳng sao ngá»§ được. Chợt nghÄ© có thể là vì mình đưá»ng đột tá»›i nhà , chẳng nhá» ngưá»i mối lái, là m Mạnh ông tức giáºn mà từ chối khéo chăng, Quế Am lại cảm thấy còn hy vá»ng, tinh thần phấn khởi. Quế Am bèn nằm suy nghÄ© xem mình nên nhá» ai là m mối. Thoạt tiên, thấy ở Chấn Giang, ngoà i Từ thái bá»™c, mình chẳng quen ai, Quế Am nảy ý muốn nhá» thái bá»™c. Nhưng rồi, lại sợ thái bá»™c cưá»i là con nhà thế tá»™c mà đi há»i cưới con nhà chá»§ thuyá»n, Quế Am lại ngáºp ngừng. Rồi lại tá»± nhá»§ nếu chẳng nhá» thái bá»™c thì biết nhá» ai? Cuối cùng Quế Am quyết tâm tá»›i nhá» thái bá»™c.
Sáng sau, Quế Am dáºy sá»›m sá»a soạn y phục, rồi cưỡi ngá»±a tá»›i nhà thái bá»™c. Tá»›i nÆ¡i, Quế Am trình bà y câu chuyện Vân Nương vá»›i thái bá»™c, rồi thưa:"Thưa thế phụ, vì gia nghiêm mất sá»›m nên tiểu Ä‘iệt xin thế phụ thay gia nghiêm mà lo giùm việc trăm năm cho tiểu Ä‘iệt!" Thái bá»™c há»i:"Thế thân phụ cá»§a Vân Nương là ai?" Ãáp: "Thưa thế phụ, là Mạnh ông, húy Giang Ly!" Thái bá»™c giáºt mình, nói: "Tưởng là ai chứ Mạnh Giang Ly thì là chá»— ngoại thÃch cá»§a ta! Hiá»n Ä‘iệt muốn là m rể nhà ấy thì để ta nói cho!" Há»i: "Thưa thế phụ, Mạnh ông có liên hệ ra sao vá»›i thế phụ?" Ãáp: "Tổ phụ cá»§a Giang Ly là bà o đệ cá»§a tổ mẫu ta" Rồi tiếp: "Sao chẳng nói vá»›i ta từ trước mà lại đưá»ng đột tá»›i nhà Giang Ly cho sinh chuyện?" Ãáp: "Vì tiểu Ä‘iệt sợ thế phụ cưá»i là con nhà thế tá»™c mà đi há»i cưới con nhà chá»§ thuyá»n!" Nghe thấy thế, thái bá»™c bá»—ng tá» vẻ hoà i nghi, nói: "Chẳng biết Giang Ly mà hiá»n Ä‘iệt nói đây có phải là ngoại thÃch cá»§a ta không vì trong thiên hạ thiếu gì ngưá»i trùng tên trùng há»! Ngoại thÃch cá»§a ta tuy nghèo thá»±c song có là m nghá» chá»§ thuyá»n bao giỠđâu? Hay là hiá»n Ä‘iệt có lầm chăng? Thôi, để ta thá» cho ngưá»i tá»›i há»i xem sao!" Rồi gá»i trưởng nam lên, dặn dò cặn kẽ má»i Ä‘iá»u, sai tá»›i nhà Mạnh ông.
Từ Ãại vâng lệnh cha, cưỡi ngá»±a tá»›i nhà Mạnh ông. Nháºn ra Mạnh ông đúng là ngưá»i cáºu há» cá»§a mình, Từ Ãại bèn chắp tay vái chà o rồi lên tiếng: "Thưa cữu phụ, gia phụ sai tiểu Ä‘iệt tá»›i đây để há»i xem cữu phụ đã nháºn gả Vân muá»™i cho ai chưa?" Mạnh ông đáp: "Chưa! Song quan thái bá»™c há»i để là m chi?" Từ Ãại đáp: "Thưa cữu phụ, gia phụ muốn xin cữu phụ gả Vân muá»™i cho con cá»§a má»™t ngưá»i bạn gia phụ!" Há»i: "Công tỠấy tên chi?" Ãáp: "Thưa cữu phụ, tên Quế Am, há» Vương!" Há»i: "Có phải là công tá» hôm qua đã tá»›i đây để xin há»i cưới em Vân Nương đó không?" Ãáp: "Dạ, thưa phải!" Nói: "Ta đã trả lá»i cho công tá» biết rồi mà !" Ãáp: "Thưa cữu phụ, nhưng hôm qua cữu phụ lại nói là cữu phụ đã nháºn gả Vân muá»™i cho ngưá»i khác!" Mạnh ông cưá»i, nói: "Vì công tá» coi thưá»ng gia đình ta quá, tá»± nhiên sồng sá»™c tá»›i nhà ta, chẳng nhá» ai mối lái. Vả lại, công tá» nói là chưa láºp gia thất song ta cÅ©ng chẳng tin, chỉ sợ công tá» muốn lấy em Vân Nương vá» là m thứ thất thôi! Rồi lại còn việc công tá» Ä‘ang ngồi nói chuyện vá»›i ta mà đứng báºt dáºy, đòi ra lưng ngá»±a lấy sÃnh lá»… Ä‘em và o. Chắc công tá» nghÄ© rằng ta nghèo, thấy và ng ắt phải động tâm nên má»›i có hà nh động như thế. Tuy ta nghèo thá»±c song ta chẳng tham tiá»n, chẳng muốn gả em Vân Nương như bán má»™t đồ váºt. Nay công tỠđã phải tá»›i nhá» quan thái bá»™c đứng ra là m mối thì ta tin là công tá» chưa láºp gia thất. Tuy nhiên, em Vân Nương bướng bỉnh lắm. Mấy đám con nhà đà ng hoà ng tá» tế tá»›i há»i, nó Ä‘á»u từ chối. Váºy hiá»n Ä‘iệt hãy ngồi đây chÆ¡i để ta và o há»i ý nó xem sao? Có thế nà o, ta sẽ ra trả lá»i cho hiá»n Ä‘iệt biết để vá» trình lại vá»›i quan thái bá»™c!" Nói xong, Mạnh ông đứng dáºy, và o nhà trong. Lát sau, Mạnh ông trở ra, nói:"Hiá»n Ä‘iệt vá» trình lại vá»›i quan thái bá»™c rằng ta xin tuân lệnh!" Từ Ãại nói: "Vì Quế Am sắp phải vá» Hà Bắc, kÃnh xin cữu phụ ấn định cho các ngà y nạp thái và nghênh hôn để tiểu Ä‘iệt có thể vá» trình lại vá»›i gia phụ!" Mạnh ông bèn lấy lịch ra coi, chá»n ngà y nạp thái, ngà y nghênh hôn rồi nói cho Từ Ãại biết. Từ Ãại bèn cám Æ¡n Mạnh ông rồi xin phép ra vá».
Tá»›i nhà , Từ Ãại trình lại vá»›i cha. Thái bá»™c bèn cho gá»i Quế Am lên, báo tin cho biết. Nghe tin, Quế Am cá»±c kỳ vui sướng. Thái bá»™c nói:"Bây giá», ta cho hiá»n Ä‘iệt mượn má»™t căn phòng ở nhà ta mà là m lá»… nghênh hôn. Cưới xong, ở lại đây chÆ¡i Ãt bữa rồi hãy dắt vợ vá» Hà Bắc" Quế Am cà ng vui sướng, cám Æ¡n thái bá»™c rối rÃt rồi xin phép được ra chợ sắm sá»a nữ trang cho Vân Nương.
Và o ngà y nạp thái, thái bá»™c dẫn Quế Am tá»›i nhà Mạnh ông nạp sÃnh lá»…. Và o ngà y nghênh hôn, thái bá»™c sai gia nhân dá»±ng rạp, tổ chức lá»… cưới thá»±c linh đình, rồi dẫn Quế Am cùng khách khứa, gia nhân tá»›i nhà Mạnh ông đón dâu. Tối đến, tiệc cưới thá»±c là náo nhiệt. Ãêm hợp cẩn, hai vợ chồng Quế Am rất tương đắc.
Ba hôm sau, Quế Am xin phép thái bá»™c cho mình được đưa vợ vá» Hà Bắc. Thái bá»™c ưng thuáºn, rồi sai Từ Ãại tiá»…n hai vợ chồng ra táºn bến sông.
Ãêm ấy, nằm dưới thuyá»n, hai vợ chồng thá»§ thỉ ôn chuyện cÅ©. Quế Am há»i:"Nà ng còn nhá»› hôm chúng mình má»›i gặp nhau, ta ném xuyến sang thuyá»n nà ng không?" Vân Nương đáp:"Nhá»› chứ! Hôm ấy, thoạt nhìn thấy chà ng, thiếp đã nghÄ© chà ng là má»™t nho sinh phong nhã, nên muốn là m quen. Thế nhưng, khi thấy chà ng ném và ng vá»›i xuyến sang thì thiếp lại nghÄ© chà ng là má»™t kẻ khinh bạc, chuyên dùng cá»§a cải để rá»§ rê đãng phụ, nên thiếp đổi ý, chẳng muốn là m quen nữa. Tuy cha thiếp nghèo, song cha thiếp vẫn dạy thiếp chẳng được tham cá»§a phù vân. Lúc ấy, thiếp cưá»i là chà ng có con mắt mà chẳng có con ngươi, toan lấy và ng để là m chuyển lòng thiếp. Cha thiếp mà thấy được chiếc xuyến thì chắc chắn là chà ng đã bị rắc rối to, đâu còn có ngà y nay? Chà ng đã thấy thiếp thương chà ng chưa?" Quế Am không đáp mà há»i lại:"Hôm ấy, cha vừa từ trên bá» xuống đã vá»™i lái thuyá»n Ä‘i đâu thế?" Ãáp:"Cha thiếp thuê thuyá»n, lái lên Giang Bắc, thăm chú Giang Ãoà i!" Há»i:"Thế còn chuyện hôm ta tá»›i xin há»i nà ng, sao cha lại nói là cha đã nháºn gả nà ng cho ngưá»i khác?" Ãáp:"Vì cha thiếp ngá» là chà ng đã có chÃnh thất, chỉ muốn lấy thiếp vá» là m thứ thất thôi!" Quế Am bá»—ng cưá»i lá»›n, nói:"Cha tinh thá»±c. Chỉ có nà ng ngây thÆ¡ nên má»›i bị mắc bẫy cá»§a ta!" Vân Nương há»i: "Bẫy gì?" Quế Am chẳng đáp. Vân Nương cứ gặng há»i mãi:"Bẫy gì? Bẫy gì?" Bấy giá» Quế Am má»›i mỉm cưá»i, đáp: "Bẫy lưá»ng gạt chứ còn bẫy gì!" Há»i:"Chà ng lưá»ng gạt thiếp chuyện gì?" Ãáp:"Chuyện ta chưa láºp gia thất! Bây giá» ván đã đóng thuyá»n, chúng mình cÅ©ng sắp vá» tá»›i nhà rồi, ta chẳng thể giấu được nà ng nữa, đà nh phải thú thá»±c vá»›i nà ng rằng ta đã có chÃnh thất!" Vân Nương chẳng tin, nói:"Chà ng nói đùa! Là m chi có chuyện đó!" Quế Am nghiêm nét mặt, đáp:"Ta nói thá»±c đó! ChÃnh thất cá»§a ta tên Phong Nương, ái nữ cá»§a quan thượng thư há» Ngô ở kinh đô!" Nghe thấy thế, Vân Nương bá»—ng thất sắc, chẳng nói chi thêm, chỉ nằm im lặng.
Lát sau, Vân Nương bá»—ng vùng dáºy, từ trong khoang chạy vá»t lên mui. Thấy thế, Quế Am cá»±c kỳ kinh hãi, cÅ©ng vùng dáºy, chạy theo, chẳng kịp xá» già y. Vừa lên tá»›i mui, bá»—ng nghe thấy có tiếng ngưá»i nhảy ùm xuống nước, Quế Am vá»™i tri hô ầm Ä©. Cả thuyá»n náo động, kinh hoà ng. Chá»§ thuyá»n vá»™i sai bốn chân sà o nhảy xuống tìm vá»›t. Thế nhưng vì đêm tối như má»±c, chẳng ai nhìn thấy Vân Nương đâu mà chỉ nhìn thấy ánh sao lấp lánh khắp mặt sông. Chá»§ thuyá»n bèn cho thả neo giữa dòng để tìm vá»›t. Quế Am cá»±c kỳ hối háºn vá» việc mình đã nói đùa vợ để đến ná»—i xảy ra cÆ¡ sá»± nà y! Quế Am chẳng dám hé môi nói cho ai biết, chỉ ngồi trên mui, ôm đầu khóc suốt đêm. Sáng sau, Quế Am bá» tiá»n ra nhá» chá»§ thuyá»n thuê thợ lặn mò vá»›t Vân Nương song thợ lặn mò từ sáng tá»›i chiá»u cÅ©ng chẳng thấy chi. Trá»i tối, chá»§ thuyá»n đà nh cho thuyá»n nhổ neo lên đưá»ng.
Vá» nhà , Quế Am buồn bã, bỠăn bá» ngá»§, thân hình tiá»u tụy. Ngưá»i lão bá»™c thân tÃn lân la tá»›i há»i nguyên do, Quế Am bèn thuáºt lại cho nghe. Quế Am lại sợ Mạnh ông tá»›i thăm thì chẳng biết sẽ phải đối đáp ra sao. Song, may cho Quế Am là Mạnh ông Ä‘ang báºn việc nhà nên chưa có thì giá» liên lạc vá»›i con và rể.
Buồn quá, Quế Am giao hết gia vụ cho ngưá»i lão bá»™c rồi xuống Hà Nam thăm ngưá»i anh rể là m quan tại đó. Ngưá»i chị thấy em buồn thì há»i nguyên do. Quế Am bèn thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Nghe xong, ngưá»i chị bảo Quế Am cứ ở lại chÆ¡i cho khuây khá»a, khi nà o hết buồn thì hãy vá». Thá»i gian rồi cÅ©ng là m vÆ¡i mối sầu.
Hai năm sau. Quế Am xin phép anh chị cho mình trở vá» Hà Bắc. Thấy em đã hết buồn, ngưá»i chị để cho vá». Dá»c đưá»ng, gặp trá»i mưa, Quế Am và o trú mưa dưới mái hiên cá»§a má»™t ngôi nhà bên đưá»ng. Nhìn và o phòng khách Quế Am thấy có má»™t bà vú Ä‘ang nô đùa vá»›i má»™t đứa bé. Ãứa bé nhìn thấy Quế Am thì tá»± nhiên cứ giÆ¡ hai tay ra, đòi bế. Quế Am lấy là m lạ song vì thấy đứa bé dá»… thương nên chạy và o xin bế nó ra hiên. Bà vú thuáºn cho. Lát sau bà vú chạy ra xin lại thì đứa bé nhất định không chịu theo bà vú. Khi trá»i tạnh mưa, Quế Am bế đứa bé và o nhà trả bà vú rồi khoác hà nh lý lên vai thì đứa bé bá»—ng khóc thét lên, báºp bẹ nói:"Bố Ä‘i rồi! Bố Ä‘i rồi!" Bà vú ngượng quá, mắng nó. Nó cà ng khóc lá»›n. Bà vú dá»— mãi song nó chẳng chịu nÃn. Bà vú đà nh bế nó và o nhà trong.
Quế Am toan Ä‘i thì bá»—ng thấy má»™t nữ lang bế đứa bé từ nhà trong bước ra. Nhìn kỹ, Quế Am bà ng hoà ng cả ngưá»i vì thấy nữ lang chÃnh là Vân Nương, vợ mình. Chợt Vân Nương lên tiếng:"Phụ tình lang! Ãể cục thịt nà y lại cho ngưá»i ta. Bây giá» hãy Ä‘em nó Ä‘i Ä‘i!" Lúc đó Quế Am má»›i biết rằng đứa bé chÃnh là con mình. Bị ná»—i chua cay vò xé ruá»™t gan, Quế Am vá»™i thốt:"Trước kia ta chỉ nói đùa nà ng thế thôi chứ ta đã có chÃnh thất nà o đâu!"Vân Nương nói:"Chẳng tin được!" Quế Am bèn chỉ trá»i vạch đất mà thá», thuáºt lại sá»± thá»±c cho vợ nghe. Lúc bấy giá» Vân Nương má»›i tin, đổi giáºn là m buồn, nhìn Quế Am mà khóc. Quế Am cÅ©ng chảy nước mắt, nói: "Nà ng hãy thuáºt cho ta nghe kể từ lúc nà ng trầm mình xuống sông! Là m thế nà o mà nà ng còn sống sót để lưu lạc tá»›i đây?" Vân Nương bèn thuáºt:"Chá»§ ngôi nhà nà y là Mạc ông vá»›i Mạc bà , cùng ngoà i sáu mươi tuổi, cư ngụ ở đây vá»›i má»™t bà vú và má»™t gia nhân. Hai năm vá» trước, ông bà sai gia nhân lái thuyá»n chở cả nhà xuống Hà Nam du ngoạn. Lượt vá», đúng và o đêm thiếp trầm mình, ông bà bảo gia nhân neo thuyá»n ở bên sông để nghỉ. Bị sóng cuốn Ä‘i, thiếp đụng và o thuyá»n cá»§a ông bà . Ông bà bèn sai gia nhân nhảy xuống vá»›t thiếp lên. Thấy thiếp còn thoi thóp thở, ông bà ra sức cấp cứu. Tá»›i gần sáng, thiếp tỉnh lại. Ông bà há»i chuyện, thiếp kể đầu Ä‘uôi. Ông bà bèn nháºn thiếp là m con nuôi, chở vá» cho ở chung. Ba tháng sau, ông bà muốn gả chồng cho thiếp song thiếp chẳng chịu. Mưá»i tháng sau, thiếp hạ sanh thằng bé nà y, đặt tên là Vương Ký Sinh. Hôm nay là sinh nháºt đầu tiên cá»§a nó!" Quế Am bèn thở phà o nhẹ nhõm rồi bá» hà nh lý trên vai xuống, nói: "Nà ng hãy dắt ta và o nhà trong chà o ông bà đi!" Vân Nương gáºt đầu rồi dắt Quế Am và o nhà trong. Gặp ông bà Mạc, Quế Am vá»™i chắp tay cúi đầu thi lá»…. Ông bà cÅ©ng gáºt đầu đáp lá»…. Nghe Vân Nương trình bà y má»i chuyện, ông bà mừng lắm. Quế Am nói:"Tiểu sinh xin Ä‘a tạ ông bà đã thi ân cứu mạng cho tiện ná»™i. Nay tiểu sinh xin ông bà cho tiểu sinh được nháºn ông bà là m nhạc phụ mẫu!" Mạc ông nói:"DÄ© nhiên là vợ chồng lão phu ưng thuáºn rồi! Thế nhưng, hãy ở lại đây chÆ¡i vá»›i vợ chồng lão phu má»™t tuần rồi hãy đưa vợ con vá»!" Tuy muốn đưa vợ con vá» ngay song vì nể lá»i Mạc ông, Quế Am đà nh phải ở lại.
Tuần sau, Quế Am xin phép ông bà cho mình được đưa vợ con vá» Hà Bắc. Ông bà vui vẻ tiá»…n chân hai vợ chồng và đứa con ra vá».
Ở nhà Quế Am, Mạnh ông tá»›i chÆ¡i đã được hÆ¡n hai tháng. Khi má»›i tá»›i, nghe ngưá»i lão bá»™c thuáºt chuyện Vân Nương trầm mình, Mạnh ông hốt hoảng song vẫn chưa tin. Mạnh ông bèn ở nán lại, chá» Quế Am vỠđể há»i cho rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện.
Sáng ấy, ngưá»i lão bá»™c ra mở cổng thì chợt thấy Quế Am vá», dẫn theo má»™t nữ lang bồng má»™t đứa bé trên tay. Ngưá»i lão bá»™c bèn hoán hô ầm Ä©. Cả nhà cùng chạy ùa ra cổng để đón chà o, vui mừng tÃu tÃt. Khi và o phòng khách, Quế Am nhìn thấy Mạnh ông thì vừa mừng vừa sợ, còn Vân Nương thì vừa tá»§i vừa mừng, chạy tá»›i ôm chầm lấy cha mà khóc. Mạnh ông khuyên giải con rồi há»i chuyện trầm mình. Vân Nương thuáºt lại đầu Ä‘uôi cho cha nghe. Mạnh ông bèn quyết định ở lại thêm má»™t tuần để chÆ¡i vá»›i con và cháu. Tuần sau, Mạnh ông ra vá».
Từ đó, Quế Am và Vân Nương chung sống rất tương đắc trong cảnh gia đình đầm ấm, cạnh đứa con trai cùng ngưá»i lão bá»™c và đám gia nhân.
Phải chăng muốn được hưởng hạnh phúc lâu dà i, ai cÅ©ng phải trải qua má»™t khúc chông gai, như ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nói?
|
 |
|
| |