 |
|

18-09-2008, 05:54 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 35
Äêm cá»§a vua chúa
Trong lúc đó Charles IX và Henri khoác tay Ä‘i bên nhau, có bốn quý tá»™c theo hầu, Ä‘i trước là hai ngưá»i cầm Ä‘uốc.
- Khi ta ra khá»i Louvre - Ông vua đáng thương nói - Ta cảm thấy má»™t niá»m thÃch thú tá»±a như khi ta và o trong má»™t khu rừng tươi đẹp. Ta thở, ta sống, ta được tá»± do.
Henri mỉm cưá»i nói:
- Váºy chắc bệ hạ sẽ rất thÃch khi được ở vùng núi rừng Bearn.
- Äúng, và ta cÅ©ng hiểu là chú thèm khát được quay vỠđó. Nhưng Henriot nà y, nếu niá»m mong muốn già y vò chú dữ quá thì hãy cẩn tháºn - Charles vừa cưá»i vừa nói thêm - Äó là lá»i ta khuyên chú, vì mẹ ta yêu quý chú lắm nên tuyệt đối không thể thiếu chú được.
- Tối nay bệ hạ định là m gì? - Henri lái nhà vua ra khá»i câu chuyện nguy hiểm nà y.
- Ta muốn dẫn chú đi là m quen, chú sẽ nói cảm tưởng cho ta hay.
- Tôi xin tùy lệnh bệ hạ.
- Rẽ phải, rẽ phải. Chúng ta tới phố Barres.
Hai vị vua có đám tuỳ tùng theo sau đã Ä‘i qua phố Savonnerie đến ngang dinh Condé. Há» thấy có hai ngưá»i quấn mình trong những chiếc áo choà ng rá»™ng Ä‘i qua má»™t cánh cá»a giả mà má»™t trong hai ngưá»i Ä‘ang đóng lại không tiếng động.
- Ô hô! - Charles bảo Henri, ông nà y cÅ©ng nhìn nhưng theo thói quen chẳng nói năng gì - Äáng để ý đấy.
- Tại sao bệ hạ lại nói váºy? - Vua Navarre há»i.
- Không phải nói chú đâu, Henriot. Chú tin chứ - Charles mỉm cưá»i - Nhưng ông em há» de Condé cá»§a chú lại không tin ở vợ mình, hoặc nếu hắn tin thì hắn nhầm. Quá»· tha ma bắt hắn Ä‘i!
- Nhưng thưa bệ hạ, ai bảo vá»›i Ngưá»i rằng hai ngà i kia tá»›i thăm phu nhân de Condé?
- Linh cảm thôi. Chúng đứng im, nép và o cá»a từ khi nhìn thấy chúng ta, chúng không cá»±a quáºy gì, vá»›i lại cái kiểu áo choà ng cá»§a cái gã nhá» con hÆ¡n… Mẹ kiếp! Quái tháºt đấy!
- Sao cơ ạ?
- Không, ta nảy ra một ý, có thế thôi. Tiến lên đi nà o.
Và ông tiến thẳng vá» phÃa hai ngưá»i ná». Thấy rõ là ngưá»i ta muốn kiếm chuyện vá»›i há», hai ngưá»i kia bước và i bước định Ä‘i.
- Bớ nà y các ngà i, đứng lại! - Nhà vua kêu.
- Nói vá»›i chúng ta phải không? - Tiếng má»™t ngưá»i há»i lại khiến Charles và Henri giáºt mình.
- Thế nà o, Henriot, giá» chú đã nháºn ra giá»ng nói ấy chưa? - Nhà vua há»i.
- Tâu bệ hạ, nếu quáºn công d Anjou hoà ng đệ không ở thà nh La Rochelle thì tôi dám thá» rằng chÃnh ông vừa nói xong.
- Nà y, hắn không hỠở La Rochelle, đơn giản lắm.
- Nhưng ai Ä‘i cùng ông ta váºy?
- Chú không nháºn ra gã Ä‘i cùng à ?
- Thưa bệ hạ không.
- Váºy mà tầm vóc hắn thì không thể lẫn và o đâu được. ChỠđã, chú sẽ nháºn ra ngay… Bá»› nà y! Ê! Ta bảo các ngưá»i! - Charles nhắc lại - Mẹ kiếp! Chứ các ngưá»i không nghe thấy à ?
- Anh có phải đội tuần tra không mà giữ chúng ta lại? - Ngưá»i cao lá»›n hÆ¡n há»i và vươn tay ra ngoà i những nẹp li choà ng cá»§a y.
- Cứ coi chúng ta là tuần tra Ä‘i - Charles nói - Và khi ngưá»i ta ra lệnh thì các anh phải dừng lại.
Rồi ông nghiêng mình nói và o tai Henri:
- Chú sẽ thấy há»a diệm sÆ¡n phun lá»a nhé.
- Các anh có tám ngưá»i, nhưng dù các anh có cả trăm cÅ©ng cút Ä‘i - Ngưá»i cao lá»›n hÆ¡n nói, lần nà y để lá»™ không những tay mà cả mặt ra nữa.
- A, ra là quáºn công de Guise! - Henri thốt lên.
Ngưá»i ta thấy ngưá»i kia khi nghe những lá»i ấy, quấn mình trong áo choà ng và đứng im sau khi đã nhấc mÅ© tá» lòng tôn kÃnh.
- Thưa bệ hạ - Quáºn công de Guise trình bà y - Tôi vừa tá»›i thăm phu nhân de Condé chị dâu tôi.
- ÄÆ°á»£c, và anh mang theo má»™t trong số các quý tá»™c cá»§a anh. Ai váºy?
- Tâu bệ hạ, Ngưá»i không biết ông ta.
- Thì chúng ta sẽ là m quen với nhau chứ sao.
Và Charles tiến thẳng tá»›i ngưá»i kia đồng thá»i ra hiệu cho má»™t trong hai ngưá»i hầu áp sát Ä‘uốc lại.
- Thưa vương huynh, xin thứ lá»—i! - Quáºn công d Anjou vừa nói vừa mở chéo áo măng-tô và nghiêng mình thi lá»… vá»›i vẻ bá»±c tức không giấu nổi.
- A ha! Ra chú đấy hả, Henri?… Không, không thể được, ta nhầm… d Anjou, em ta sẽ không bao giá» Ä‘i thăm ai trước khi đến thăm chÃnh ta. Hắn không phải không biết rằng đối vá»›i những ông hoà ng thuá»™c dòng huyết thống khi vá» kinh đô chỉ có má»™t cánh cá»a: đó là ghi-sê ở Louvre.
- Thưa bệ hạ, xin tha lỗỉ - Quáºn công d Anjou nói - Tôi cúi xin Ngưá»i lượng thứ cho Ä‘iá»u khinh suất cá»§a tôi.
- Vâng ạ - Charles giễu cợt đáp - Thế ông là m gì ở dinh Condé thế hở ông em?
- á»’, là m cái Ä‘iá»u mà bệ hạ vừa nói lúc nãy đấy thôi.
Vua Navarre nói vá»›i vẻ láu lỉnh, nghiêng ngưá»i bên tai Charles, ông kết thúc nốt câu nói và cưá»i phá lên.
- Gì nà o? - Quáºn công de Guise cao ngạo cất giá»ng, vì như má»i ngưá»i trong triá»u, ông ta đã có thói quen đối xá» khá thô bạo vá»›i cái ông vua Navarre tá»™i nghiệp nà y - Sao tôi lại không Ä‘i thăm chị dâu tôi nhỉ? Ông quáºn công d Alençon chẳng cÅ©ng Ä‘i thăm chị dâu mình đó sao?
Henri hơi đỠmặt.
- Chị dâu nà o? - Charles há»i - Ta không thấy hắn có chị dâu nà o khác ngoà i hoà ng háºu Elisabeth.
- Xin bệ hạ tha lá»—i, tôi muốn nói là chị thôi. Cách đây ná»a giá», khi chúng tôi tá»›i đây, chúng tôi thấy lệnh bà Marguerite Ä‘i kiệu qua và có hai chà ng công tá» chạy hai bên cá»a kiệu.
- Tháºt ư? - Charles há»i - Anh nói sao vá» việc nà y, Henri?
- Hoà ng háºu Navarre được tá»± do muốn Ä‘i đâu là tuỳ ý bà nhưng tôi e rằng bà ta không ra khá»i Louvre.
- Còn tôi, tôi tin chắc là bà ta đã ra phố - Quáºn công de Guise nói.
- Tôi cÅ©ng váºy - Quáºn công d Anjou thốt lên, cụ thể là chiếc kiệu đó dừng lại ở phố Cloche Percée.
- Nếu thế thì chị dâu cá»§a ông không phải bà nà y, - Henri vừa nói vừa trá» dinh Condé - Mà là bà kia - Và ông đưa tay chỉ vá» phÃa dinh de Guise - CÅ©ng cùng Ä‘i, vì chúng tôi để hỠở lại cùng nhau, và như ông biết đấy, há» là đôi bạn chà thân.
- Tôi không hiểu ý hoà ng thượng định nói gì - Quáºn công de Guise đáp.
- Ngược lại, rõ quá rồi - Nhà vua phán - Vì thế nên má»—i bên cá»a kiệu lại có má»™t thằng công tá» chạy theo.
- Thế nà y - Quáºn công đỠnghị - Nếu có chuyện tai tiếng vá» phần hoà ng háºu và vá» phần các chị dâu cá»§a tôi, chúng ta hãy xin công lý cá»§a thánh thượng giải quyết cho việc đó.
- Nà y! Thôi - Henri đáp - Äể mặc các bà de Condé và de Nervers đấy. Äức vua không lo ngại gì vá» em gái Ngưá»i… và tôi tin vợ tôi.
- Không! Không - Charles nói - Ta muốn má»i chuyện rõ rà ng. Nhưng chúng ta hãy tá»± mình giải quyết lấy công chuyện cá»§a mình. Ông em há» Æ¡i, anh bảo là chiếc kiệu dừng lại ở phố Cloche Percée phải không?
- Tâu bệ hạ, vâng.
- Liệu anh có nháºn ra nÆ¡i đó không?
- Tâu bệ hạ có.
- Thế thì chúng ta tới đây. Nếu cần phải đốt nhà để biết được kẻ nà o ở trong đó thì ta cũng đốt.
Vá»›i những ý định khá là đáng ngại cho các đương sá»± như váºy, bốn ông hoà ng chá»§ chốt cá»§a thế giá»›i thiên chúa giáo bắt đầu Ä‘i và o phố Saint-Antoine.
Bốn vị vương hầu tá»›i phố Cloche Percée. Charless muốn việc trong nhà phải đóng cá»a bảo nhau bèn cho lui các nhà quý tá»™c tùy tùng cho phép há» tùy nghi sá» dụng phần đêm còn lại nhưng phải có mặt ở gần ngục Bastille và o sáu giá» sáng hôm sau cùng vá»›i hai con ngá»±a.
Phố Cloche Percée chỉ có ba ngôi nhà . Cuá»™c tìm kiếm cÅ©ng dá»… dà ng hÆ¡n vì hai trong số các ngôi nhà đó không gây khó dá»… gì khi mở cá»a đó là các nhà liá»n vá»›i phố Saint-Antoin và phố Vua Sicily.
Còn ngôi nhà thứ ba thì lại khác: nó do má»™t ngưá»i gác cổng ngưá»i Äức coi giữ, mà gác cổng ngưá»i Äức lại là kẻ khó nói chuyện phải quấy. Äêm đó, Paris dưá»ng như muốn nêu lên những tấm gương đáng ghi nhá»› nhất vá» lòng chung thuá»· cá»§a đám gia nhân.
Tha hồ cho ông de Guise Ä‘e doạ bằng thứ tiếng saxon trong sáng nhất, tha hồ cho Henri d Anjou đưa tặng đến cả túi đầy và ng, tha hồ cho Charles cố gắng đến độ tá»± nháºn mình là viên trung uý đội tuần tra, gã ngưá»i Äức trung thá»±c chẳng đếm xỉa gì đến cả lá»i tuyên bố, cả tiá»n biếu lẫn những lá»i Ä‘e doạ. Nháºn thấy ngưá»i ta bám dai đến mức khó chịu y bèn luồn qua những thanh chắn sắt má»™t mÅ©i súng há»a mai. Việc biểu diá»…n đó chỉ khiến cho ba trong số bốn ngưá»i khách phì cưá»i - Henri de Navarre đứng tách biệt hẳn ra tá»±a như việc nà y không dÃnh lÃu gì tá»›i ông - vì ngá»n súng đó do không thể chúc lên chúc xuống trong những chấn song sắt được nên chỉ có thể nguy hiểm cho kẻ mù nà o lại đứng trước nó mà thôi.
Thấy không thể Ä‘e doạ mua chuá»™c hay là m xiêu lòng được ngưá»i gác cổng, quáºn công de Guise giả vá» cùng đồng bá»n bá» Ä‘i Nhưng cuá»™c rút lui không kéo dà i lâu. Tá»›i góc phố Saint-Antoine, quáºn công tìm thấy cái mà ông muốn: đó là má»™t tảng đá to như những tảng đá mà Ajax, Télamonv à t Diomède đã từng nâng ba ngà n năm trước đây. Quáºn công vác tảng đá lên vai quay trở lại và ra hiệu cho những ngưá»i cùng Ä‘i theo ông.
Vừa lúc đó, ngưá»i gác cổng thấy những kẻ mà y coi là bá»n trá»™m cướp bá» Ä‘i, bèn đóng cổng lại nhưng chưa kịp đẩy then cà i Quáºn công de Guise tranh thá»§ lúc ấy: tá»±a như má»™t cá»— súng bắn đá sống động, ông ném tảng đá và o cánh cá»a. Ô chốt bay mất, mang theo cả mảnh tưá»ng mà nó được chôn và o đó. Cánh cổng mở ra xô ngã gã ngưá»i Äức. Vừa ngã, y vừa báo động cho đội quân đồn trú trong nhà bằng má»™t tiếng kêu khá»§ng khiếp.
Không có tiếng kêu đó, những ngưá»i nà y dá»… có nguy cÆ¡ bị bất ngá».
Và o chÃnh lúc đó, de Mole Ä‘ang cùng Marguerite dịch má»™t bà i thÆ¡ tình cá»§a Théocrite, còn Coconnas Ä‘ang cùng Henriette uống lu bù rượu nho Syracuse vá»›i cái cá»› rằng rượu nà y cÅ©ng là cá»§a Hy Lạp, không hÆ¡n, không kém.
Cuá»™c mạn đà m khoa há»c và cuá»™c mạn đà m ma men bị ngắt quãng má»™t cách thô bạo.
Tắt nến, mở cá»a sổ, rồi lao ra ban công, nháºn ra có bốn ngưá»i trong bóng tối, ném lên đầu há» tất cả những thứ gì vá»› được trong tay, gây ra những tiếng ầm Ä© bằng cách Ä‘áºp mặt kiếm vốn chỉ vá»›i được đến tưá»ng… đó là việc mà De Mole và Coconnas lao và o là m ngay láºp tức. Charles, ngưá»i hăng máu nhất trong đám những kẻ tấn công, nháºn được má»™t bình đựng nước bằng bạc và o vai. Quáºn công d Anjou được tặng má»™t chiếc liá»…n đựng mứt cam và thanh yên, còn quáºn công de Guise má»™t góc đùi thịt thú rừng.
Henri chẳng được gì. Ông Ä‘ang thì thầm tra há»i ngưá»i canh cổng mà ông de Guise đã trói và o cá»a. Y trả lá»i vẫn bằng câu đáp muôn thuở:
- Tôi không biết gì hết.
Các phu nhân động viên những ngưá»i bị bao vây và chuyến cho há» các loại đạn dược. Chúng rÆ¡i xuống tiếp theo nhau như mưa đá.
- Thá» có quá»· sá»! - Charles hét lên khi bị má»™t chiếc ghế con rÆ¡i trúng khiến mÅ© ông sụp xuống táºn mÅ©i - Mở ra cho ta mau! Nếu không ta cho treo cổ cả lÅ© chúng bay trên đó bây giá».
- Anh tôi! - Marguerite nói nhỠvới La Mole.
- Äức vua! - Chà ng nà y nói vá»›i Henriette.
- Äức vua! Äức vua! - Nà ng nà y lại nói vá»›i Coconnas lúc đó Ä‘ang lôi má»™t chiếc rương ra cá»a sổ, chà ng định tiêu diệt quáºn công de Guise mà dù không biết nhưng chà ng đặc biệt muốn cho tiêu Äức vua đấy! Tôi bảo mình kìa!
Coconnas buông chiếc rương ra nhìn với vẻ ngạc nhiên:
- Äức vua à ? - Chà ng há»i.
- Ừ, đức vua.
- Váºy thì rút lui Ä‘i thôi.
- Ê! De Mole vá»›i Marguerite chẳng đã rút rồi là gì! Äi nà o.
- Äi bằng lối nà o?
- Cứ đi đã bảo mà .
Henriette cầm tay Coconnas kéo Ä‘i theo lối cá»a bà máºt thông sang nhà bên cạnh và sau khi đóng cá»a lại cả bốn ngưá»i trốn Ä‘i qua lối phố Tizon.
- Ô hô! - Charles - Ta thấy hình như quân đồn trú đầu hà ng thì phải.
HỠđợi và i phút nữa, nhưng không má»™t tiếng động nà o vá»ng tá»›i tai những ngưá»i bao vây.
- Chúng chuẩn bị mưu đồ gì đây? - Quáºn công de Guise nói.
- Hay là chúng nháºn ra giá»ng anh tôi và chuồn rồi - Quáºn công d Anjou bảo.
- Thế thì chúng vẫn phải đi qua lối nà y chữ - Charles nói.
- Vâng - Quáºn công d Anjou lại bà n - Nếu như nhà không có hai lối cá»a.
- Ông em há», vác lấy tảng đá và lại nện cá»a như ban nãy Ä‘i. - Nhà vua sai.
Quáºn công nghÄ© không cần thiết phải sá» dụng những cách thức như thế, ông đã nháºn thấy cánh cá»a thứ hai nà y không chắc chắn bằng cánh cá»a thứ nhất nên chỉ cần má»™t cú đạp ông đã phá tung được cá»a.
- Äuốc đâu! Äuốc đâu! Nhà vua kêu lên.
Ngưá»i hầu tiến lại. Äuốc đã tắt, nhưng há» mang theo tất cả những thứ cần để thắp lại Ä‘uốc. Há» thắp lá»a, Charles cầm má»™t ngá»n Ä‘uốc và chuyển ngá»n kia cho quáºn công d Anjou.
Quáºn công de Guise Ä‘i đầu, gươm lăm lăm trong tay.
Henri Ä‘i Ä‘oạn háºu.
HỠtới tầng một.
Trong phòng ăn, bữa tối đã được dá»n lên, hay nói đúng hÆ¡n là đã được dá»n Ä‘i vì chÃnh nó đã trở thà nh các thứ đạn ném. Các chân nến bị láºt đổ, đồ đạc lá»™n tùng phèo, và tất cả những gì không phải là đồ ăn bằng bạc Ä‘á»u vỡ tan tà nh.
Há» sang phòng khách. Ở đó cÅ©ng chẳng mảy may có chỉ dẫn gì vá» tÃnh cách các nhân váºt hÆ¡n ở phòng đầu. Má»™t số sách tiểng Hy Lạp và Latinh, và i nhạc cụ, đó là tất cả những gì há» tìm được.
Phòng ngá»§ lại còn câm lặng hÆ¡n nữa. Má»™t ngá»n đèn đêm leo lét trong má»™t quả cầu ngá»c thạch treo trên trần nhà , nhưng tháºm chà hình như chưa ai bước và o phòng nà y.
- Phải có má»™t lối Ä‘i thứ hai - Nhà vua phá»ng Ä‘oán.
- Chắc thế - Quáºn công d Anjou tán đồng.
- Nhưng, ở đâu má»›i được? - Quáºn công de Guise há»i.
HỠtìm khắp nơi mà không sao thấy lối đi đó.
- Tên gác cổng đâu? - Nhà vua há»i.
- Tôi đã trói nó và o hà ng rà o - Quáºn công de Guise đáp.
- Anh tra khảo nó đi.
Chắc hắn không chịu trả lá»i đâu.
- Cháºc, ta sẽ thắp cho hắn má»™t ngá»n lá»a nhá» tháºt khéo quanh chân - Nhà vua vừa nói vừa cưá»i - Và hắn sẽ phải nói thôi.
Henri vá»™i và ng nhìn qua cá»a sổ và bảo:
- Không có hắn ở đây nữa rồi kìa.
- Ai thả cho nó? - Quáºn công de Guise hấp tấp há»i.
- Mẹ khỉ! - Nhà vua kêu lên - Chúng ta vẫn chưa biết được gì!
- Quả tháºt như bệ hạ thấy đấy - Henri nói - Chẳng có gì chứng tá» rằng vợ tôi và chị dâu ông de Guise đã ở trong ngôi nhà nà y cả.
- Có thế tháºt - Charless đáp - Thánh thư dạy ta rằng: có ba váºt không để lại dấu tÃch gì: chim trên trá»i, cá trong nước và đà n bà … không, ta nhầm, đà n ông ở…
- Váºy thì Ä‘iá»u chúng ta nên là m nhất là … - Henri ngắt lá»i.
- Ừ ta phải chăm sóc vết toạc của ta - Charles nói - Còn anh d Anjou, phải đi chùi món sirô cam của anh. Còn anh, Guise, anh phải đi tẩy vết mỡ lợn rừng đi.
Nói Ä‘oạn há» ra khá»i nhà mà chẳng thèm đóng cá»a lại.
Äến phố Saint-Antoine, nhà vua nói vá»›i quáºn công d Anjou và quáºn công de Guise:
- Các anh đi đâu?
- Thưa bệ hạ, ông em de Lorraine và tôi, chúng tôi đến nhà Nantouillet, ông ta đợi chúng tôi để dùng bữa tối, bệ hạ có vui lòng đi cùng chúng tôi không?
- Không, cám Æ¡n. Chúng tôi Ä‘i vá» phÃa ngược lại. Các anh có muốn lấy má»™t ngưá»i cầm Ä‘uốc cá»§a ta không?
- Thưa bệ hạ, chúng tôi cảm Æ¡n ngưá»i - Quáºn công d Anjou hấp tấp thưa.
- ÄÆ°á»£c hắn sợ ta do thám hắn đấy - Charless thì thầm và o tai Navarre.
Rồi nắm lấy cánh tay ông nà y, nhà vua phán:
- Äi nà o, Henriot, ta đãi chú tối nay.
- Váºy chúng ta không vá» Louvre - Henri há»i.
- Không, ta đã bảo mi rồi, đồ ương bướng! Äi theo ta, ta đã bảo Ä‘i là đi.
Và ông kéo Henri đi qua phố Geoffroy-Lasnier
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:02 AM.
|

18-09-2008, 05:55 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 36
Cách đảo chữ
Giữa phố Geoffroy-Lasnier có một đầu trổ ra của phố Garnier-sur- l Eau và đầu kia phố Garnier-sur- l Eau thông ra giữa phố Barres.
Từ đó, Ä‘i và i bước vá» phÃa phố Mortellerie, ngưá»i ta thấy bên tay phải có má»™t ngôi nhà nhỠđơn độc nằm giữa má»™t khu vưá»n kÃn cổng cao tưá»ng và chỉ có má»™t cá»a ra và o.
Charles rút trong túi ra má»™t chiếc chìa khoá, mở cá»a. Cá»a chỉ được đóng bằng chốt khoá mở ra ngay láºp tức. Sau khi để cho Henri và ngưá»i hẩu cầm Ä‘uốc bước và o, Charles đóng ngay lại. Chỉ có má»—i má»™t cánh cá»a sổ con là được thắp sáng. Charles đưa tay chỉ cá»a sổ và mỉm cưá»i vá»›i Henri.
- Thưa bệ hạ, tôi không hiểu - Ông nà y nói.
- Chú sẽ hiểu, Henri ạ.
Vua Navarre ngạc nhiên nhìn Charles. Giá»ng nói, vẻ mặt Charles mang má»™t vẻ dịu dà ng khác xa vá»›i tÃnh cách thưá»ng ngà y cá»§a diện mạo ông đến ná»—i Henri khó mà nháºn ra.
- Henriot, ta đã nói vá»›i chú rằng khi ta ra khá»i Louvre, ta ra khá»i địa ngục. Khi ta và o đây là ta và o được thiên đưá»ng.
- Thưa bệ hạ, tôi vui mừng thấy được bệ hạ coi là xứng đáng để cho tôi cùng Ä‘i lên thiên đưá»ng vá»›i Ngưá»i.
- ÄÆ°á»ng Ä‘i cháºt hẹp lắm - Nhà vua vừa nói vừa lách và o má»™t cầu thang nhá» bé - Thá»±c tế đó để cho sá»± so sánh cà ng giống hÆ¡n.
- Và vị thiên thần nà o canh giữ vưá»n Äịa đà ng cá»§a Ngưá»i váºy, thưa bệ hạ?
- Chú sẽ thấy - Charles đáp.
Ông ra hiệu cho Henri nhẹ chân Ä‘i theo ông, rồi đẩy má»™t cánh cá»a, rồi cánh cá»a thứ hai và dừng lại trên ngưỡng cá»a.
- Chú nhìn xem - Ông nói.
Henri tiến lại gần và dừng mắt lại trên một trong những bức tranh dễ thương nhất mà ông đã từng được xem.
Má»™t ngưá»i đà n bà khoảng mưá»i tám, mưá»i chÃn tuổi Ä‘ang ngá»§ đầu tá»±a lên chân giưá»ng cá»§a má»™t đứa trẻ cÅ©ng Ä‘ang ngá»§, hai tay nà ng nắm lấy đôi chân bé nhá» kê lại gần môi mình trong khi má»› tóc dà i gợn sóng cá»§a nà ng xoã ra như má»™t ngá»n sóng óng và ng. Ngưá»i ta tưởng chừng như đây là má»™t bức tranh cá»§a Albane vẽ Äức mẹ đồng trinh và Chúa hà i đồng.
- Ồ thưa bệ hạ, cô gái dễ thương nà y là ai đây?
- Thiên thần cá»§a thiên đưá»ng ta đấy Henriot ạ, ngưá»i duy nhất đã yêu ta chỉ vì bản thân ta thôi.
Henri mỉm cưá»i.
- Äúng, chỉ vì ta, nà ng đã yêu ta trước khi biết ta là vua.
- Và từ khi nà ng biết rồi thì sao?
- Thế nà y, từ khi nà ng biết - Charles vừa nói vừa thở dà i chứng tỠđôi khi cái cánh vương giả đẫm máu nà y cũng đè nặng lên ông - Từ khi nà ng biết, nà ng vẫn yêu, đây, chú cứ thế xét đoán xem.
Nhà vua nhẹ nhà ng tiến lại đặt lên gò má đỠhồng cá»§a thiếu phụ má»™t cái hôn nhẹ như cái hôn cá»§a con ong vá»›i bông huệ. Váºy mà thiếu phụ vẫn tỉnh dáºy.
- Charles! - Nà ng thì thầm và mở mắt.
- Chú thấy chưa, nà ng gá»i ta là Charlss. Hoà ng háºu cÅ©ng còn gá»i là ta bệ hạ kia.
- Ô - Thiếu phụ thốt lên - Mình không đến một mình ư, ông vua của em.
- Không Marie ạ. Ta muốn dẫn đến bên em má»™t ông vua còn sung sướng hÆ¡n ta, vì hắn không có ngai và ng, bất hạnh hÆ¡n ta, vì hắn không có má»™t nà ng Marie Touchet. Chúa bù đắp cho má»i sá»± mà .
- Tâu bệ hạ, có phải là đức vua Navarre chăng? - Marie há»i.
- ChÃnh hắn, em ạ. Lại gần đây, Henriot.
Vua Navarre tiến lại gần, Charles nắm lấy bà n tay phải của ông và nói:
- Nhìn bà n tay nà y. Marie, đây là tay má»™t ngưá»i anh em thân thiết và cá»§a má»™t ngưá»i bạn trung thá»±c. Nếu không có bà n tay nà y, em có biết không…
- Thưa bệ hạ, sao cơ?
- Nà y nhé, không có bà n tay ấy thì hôm nay con chúng ta không còn cha nữa, Marie ạ.
Marie vụt kêu lên, nà ng quỳ xuống, nắm lấy tay Henri và hôn lên đó.
- ÄÆ°á»£c lắm, Marie, được lắm - Charles nói.
- Thưa bệ hạ, Ngưá»i đã là m gì để trả Æ¡n ông ta?
- Ta đã trả lại cho hắn bằng thế.
Henri ngạc nhiên nhìn Charles.
- Có ngà y chú sẽ biết được Ä‘iá»u ta muốn nói, Henriot ạ. Trong khi chỠđợi, đến đây xem.
Và ông lại gần giưá»ng nÆ¡i đứa trẻ Ä‘ang ngá»§:
- Ê nà y, nếu cái thằng cu béo núc nà y ngá»§ ở Louvre chứ không phải ở đây, trong căn nhà nhá» phố Barres nà y, thì Ä‘iá»u đó sẽ là m thay đổi biết bao sá»± việc trong hiện tại và có thể là cả trong tương lai nữa(1).
- Tâu bệ hạ - Marie đáp - Xin mạn phép thánh thượng chứ thiếp thấy con ngủ ở đây ngon hơn.
- Váºy chúng ta đừng phá giấc ngá»§ cá»§a nó - Charles nói - Ngá»§ mà không mÆ¡ mà ng gì má»›i tuyệt là m sao!
- Váºy thì, thưa bệ hạ - Marie vừa nói vừa chỉ tay vá» phÃa má»™t trong số các cánh cá»a thông vá»›i gian phòng nà y.
- Äúng đấy, em Marie, chúng ta ăn tối thôi.
- Charles thân yêu, mình sẽ nói với đức vua em mình tha lỗi cho em nhé.
- VỠviệc gì?
- Vá» việc em đã cho những ngưá»i hầu vá» rồi. Tâu bệ hạ - Marie nói tiếp vá»›i vua Navarre - Ngưá»i sẽ biết rằng Charles chỉ ưng được tôi phục vụ mà thôi.
- Hản là thế, tôi tin lắm chứ - Henri đáp.
Hai ngưá»i đà n ông qua căn phòng ăn trong khi bà mẹ, vốn lo lắng và cẩn tháºn, đắp má»™t mảnh chăn ấm lên cho thằng bé Charles. Nhá» giấc ngá»§ trẻ thÆ¡ mà cha nó thèm muốn, nó vẫn không thức dáºy.
Marie tá»›i chá»— hai ngưá»i:
- Mới chỉ có hai bộ chén đĩa - Nhà vua nói.
- Xin phép cho em được hầu hai hoà ng thượng - Marie đáp.
- Nà o, chú lại đem đến cho ta những bất hạnh đây, Henriot - Charles nói.
- Sao váºy, thưa bệ hạ?
- Thế chú không nghe thấy đấy à ?
- Charles, em xin lá»—i.
- Ta tha lỗi cho em. Nhưng ngồi và o đây gần ta và giữa hai chúng ta.
- Xin vâng - Marie đáp.
Nà ng mang tá»›i thêm má»™t bá»™ chén dÄ©a ngồi và o giữa hai vị vua và lấy thức ăn cho há».
- Henriot, tháºt là tuyệt khi ở trên Ä‘á»i còn có nÆ¡i mà ta dám uống dám ăn chẳng cần phải có ai nếm thịt rượu cá»§a ta trước mắt ta, có phải thế không?
- Thưa bệ hạ, xin hãy tin rằng tôi thông cảm vá»›i niá»m hạnh phúc cá»§a bệ hạ hÆ¡n bất kỳ ai khác - Henri mỉm cưá»i và nụ cưá»i cá»§a ông phản ánh ná»—i lo sợ muôn thuở cá»§a tâm trà ông.
- Váºy chú nói vá»›i cô ta rằng để cho chúng ta được hạnh phúc mãi như thế nà y thì cô ta đừng dÃnh lÃu tá»›i chÃnh trị. Và nhất là cô ấy vá»›i mẹ ta đừng có quen biết gì nhau.
Quả tháºt lệnh bà Catherine yêu quý bệ hạ đến ná»—i bà có thể ghen tức vá»›i bất kỳ má»™t tình yêu nà o khác - Henri trả lá»i, bằng cách nói tránh trá»›, ông tránh được cái niá»m tin cáºy đó cá»§a nhà vua.
- Marie, ta giá»›i thiệu vá»›i em má»™t trong những ngưá»i thông minh khôn khéo nhất mà ta quen. Em có biết không, không phải nói quá chứ ở triá»u đình hắn đã lừa được tất cả má»i ngưá»i, có lẽ chỉ có má»—i mình ta là nhìn thấu được, không phải là trong trái tim hắn đâu mà là trong đầu óc hắn.
- Thưa bệ hạ - Henri đáp - Tôi không được hà i lòng vì khi bệ hạ phóng đại tầm cỡ cá»§a trà óc tôi như váºy thì bệ hạ lại nghi ngá» lòng tôi.
- Henriot, ta chẳng phóng đại cái gì cả. Vả lại rồi có ngà y ngưá»i ta sẽ hiểu rõ chú.
Rồi nhà vua quay vá» phÃa ngưá»i thiếu phụ và bảo:
- Và nhất là hắn là m những câu cách ngôn đảo chữ(2) khéo lắm. Em cứ bảo hắn là m thỠvới tên em mà xem, ta đảm bảo rằng hắn là m được.
- Ôi, bệ hạ bảo ngưá»i ta có thể tìm thấy được gì ở tên má»™t ngưá»i con gái nghèo khổ như em? Liệu có ý nghÄ© dá»… thương nà o có thể rút ra được từ nhóm chữ cái mà số pháºn tình cỠđã viết nên Marie Touchet cÆ¡ chứ?
- á»’, câu đảo chữ cá»§a tên nà y dá»… quá. Thưa bệ hạ, tôi chẳng phải giá»i giang gì cÅ©ng tìm được nó.
- A ha! Xong rồi đấy, thấy chưa Marie?
Henri lôi từ trong túi áo chẽn ra táºp giấy cá»§a ông, xé lấy má»™t trang rồi ông viết và o bên dưới tên
"Marie Touchet"
dòng chữ sau đây:
"Je charme tout"(3)
và đưa tỠgiấy cho thiếu phụ.
- Tháºt ư? - Marie thốt lên - Không thể như thế được!
- Hắn tìm ra chữ gì đấy? - Charless há»i.
- Thưa bệ hạ, em không dám nhắc lại nữa.
- Thưa bệ hạ - Henri nói - Trong cái tên Marie Touchet nếu thay chữ i bằng chữ j theo lệ thưá»ng, thì ta sẽ có được nguyên câu: "Je charme tout".
- Quả tháºt đúng từng chứ! - Charles kêu lên - ta muốn rằng đó là câu tiêu ngữ vá» em, nghe chưa Marie? Chưa bao giá» có câu tiêu ngữ nà o lại xứng đáng hÆ¡n thế. Cám Æ¡n Henriot. Marie sẽ ban cho em câu đó viết bằng kim cương.
Bữa ăn tối kết thúc, chuông đồng hồ tại Nhà thá» Äức Bà điểm hai giá».
- Marie, bây giỠđể thưởng cho lá»i khen ngợi cá»§a hắn em kiếm cho hắn má»™t chiếc ghế phô-tÆ¡i để hắn ngá»§ cho đến sáng, tuy nhiên phải để cho tháºt xa chúng ta ra vì hắn ngáy khiếp lắm. Rồi nếu em dáºy trước thì em sẽ đánh thức ta vì bá»n ta phải ở Bastille và o sáu giá» sáng mai. Thôi chà o nhé, Henriot, chú cứ tùy ý thu xếp nhé - Ông lại gần vua Navarre, đặt tay lên vai ông nà y và nói thêm - Nhưng vì tÃnh mạng cá»§a chú, nghe rõ chưa, Henri? Vì tÃnh mạng cá»§a chú, đừng có ra khá»i nÆ¡i đây không có ta, và nhất là đừng vá» Louvre.
Henri đã ngá» ngợ vá» quá nhiá»u Ä‘iá»u trong những gì ông không hiểu nổi rồi không thể là m sai má»™t lá»i chỉ dẫn như thế.
***
Charless IX vá» phòng mình, còn anh chà ng Henri dân miá»n núi dạn dà y lo xoay xở vá»›i chiếc ghế. Chắng mấy chốc, ông đã chứng thá»±c cho việc ông anh vợ cẩn tháºn để mình nằm xa ông ta là đúng.
Tảng sáng ngà y hôm sau, Charles đánh thức Henri dáºy. Nhà vua sung sướng và tươi cưá»i, ngưá»i ta chưa bao giá» nhìn thấy ông như thế ở Louvre. Những giá» phút ông ở trong ngôi nhà nhỠở phố Barres nà y là những giá» phút ngáºp ánh mặt trá»i.
Cả hai Ä‘i qua phòng ngá»§, thiếu phụ ngá»§ trên giưá»ng, còn đứa trẻ ngá»§ trong nôi. Hai mẹ con Ä‘á»u mỉm cưá»i trong giấc ngá»§.
Charles ngắm há» má»™t lát vá»›i niá»m âu yếm khôn cùng. Rồi ông quay vá» phÃa vua Navarre nói:
- Henriot, nếu có khi nà o chú biết được đêm qua ta đã giúp chú việc gì và nếu khi nà o ta gặp Ä‘iá»u bất hạnh, chú hãy nhá»› tá»›i đứa trẻ Ä‘ang ngá»§ trong nôi nà y.
Rồi ông hôn lên trán hai ngưá»i, không để cho Henri kịp há»i, ông nói:
- Tạm biệt, các thiên thần của ta.
Và ông bỠra, Henri trầm tư bước theo ông.
***
Những nhà quý tá»™c mà Charles đã hẹn, giữ ngá»±a trong tay, đợi há» lại Bastille, Charles ra hiệu cho Henri lên ngá»±a, ông cÅ©ng lên yên, Ä‘i ra theo lối vưá»n Arbalète và theo các đại lá»™ bên ngoà i.
- Chúng ta Ä‘i đâu váºy? - Henri há»i.
- Chúng ta hãy Ä‘i xem thá» có phải quáºn công d Anjou vỠđây chỉ vì phu nhân Condé không thôi - Charles đáp - Và để xem trong trái tim ấy cÅ©ng có nhiá»u tham vá»ng bằng tình yêu không, ta nghi thế lắm.
Henri không hiểu gì trong lá»i giải thÃch, ông Ä‘i theo Charles mà chẳng nói năng gì.
Tá»›i khu Marais, vì đứng sau lá»›p rà o có thể nhìn thấy tất cả vùng mà khi đó ngưá»i ta gá»i là ngoại ô Saint-Laurent, Charles chỉ cho Henri qua lá»›p sương mù có những ngưá»i quấn mình trong áo lông choà ng dà y và đội những chiếc mÅ© trùm lông Ä‘ang Ä‘i ngá»±a trước má»™t chiếc xe hòm chở nặng. Há» cà ng tiến lên thì nom há» cà ng rõ nét và ngưá»i ta có thể thấy má»™t ngưá»i khác, mặc má»™t chiếc áo choà ng nâu và vầng trán rợp bóng má»™t chiếc mÅ© kiểu Pháp cùng Ä‘i ngá»±a như há» và nói chuyện vá»›i há».
- Ãi chà ! - Charles mỉm cưá»i nói - Ta đã ngá» mà .
- Thưa bệ hạ, nếu tôi không nhầm - Henri nói - Kỵ sÄ© mặc áo choà ng nâu đúng là quáºn công d Anjou.
- ChÃnh hắn đấy - Charless đáp - Hãy nép và o Henriot, ta muốn hắn không nhìn thấy chúng ta.
- Nhưng còn những ngưá»i mặc áo choà ng xám và mÅ© trùm lông, há» là ai váºy? Và trong chiếc xe kia có gì váºy?
- Những ngưá»i đó - Charles đáp - Là các sứ thần Ba Lan, và trong chiếc xe kia có má»™t vương miện - Ông nói tiếp và cho ngá»±a phi nước đại vá» phÃa cổng Temple - Bây giá» Ä‘i thôi Henri, ta đã biết được Ä‘iá»u ta muốn biết.
Chú thÃch:
(1) Äứa con hoang đó chẳng phải ai khác ngoà i quáºn công Ä Angoulème nổi tiếng, chết năm 1650. Quả thá»±c, nếu ông ta là con chÃnh thức, ông ta sẽ loại được cả Henri III, Henri IV, Lui XIII, Louis XV. Thay và o đó ông ta sẽ để lại cho chúng ta những ai? Trà óc con ngưá»i bị lẫn lá»™n Ä‘i trong má»™t câu há»i như váºy.
(2) Äảo vị trà cá»§a các chữ cái trong tên và tạo thà nh má»™t câu có nghÄ©a (N. D).
(3) Tôi quyến rũ tất thảy
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:02 AM.
|

18-09-2008, 05:56 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 37
Trở vỠLouvre
Khi Catherine nghÄ© rằng má»i việc đã xong trong phòng vua Navarre, xác những vệ binh chết đã được đưa Ä‘i, Maurevel đã được khiêng vá» nhà , các tấm thảm được chùi rá»a xong xuôi, thì bà cho các phu nhân hầu cáºn lui vì bấy giỠđã gần ná»a đêm, và bà cố chợp mắt. Nhưng cÆ¡n sốc quá mạnh và ná»—i thất vá»ng quá lá»›n. Cái gã Henri đáng căm ghét ấy luôn luôn thoát khá»i những cạm bẫy cá»§a bà vốn thưá»ng vẫn gây nguy hiểm chết ngưá»i. Dưá»ng như hắn được má»™t thế lá»±c bất khả chiến thắng nà o đấy che chở.
Catherine ương ngạnh cố coi thế lá»±c đó là sá»± tình cá» mặc dù trong thâm tâm đã có tiếng nói mách bảo bà tên Ä‘Ãch thá»±c cá»§a nó là Äịnh Mệnh. Khi nghÄ© rằng tiếng đồn vỠý đồ ám hại má»›i nà y lan truyá»n trong và ngoà i Louvre sẽ gây cho Henri và những ngưá»i Tân giáo má»™t niá»m tin lưá»ng lá»›n hÆ¡n và o tương lai, bà rất tức tối. Và và o lúc nà y đây, nếu cái sá»± tình cá» mà bà vẫn chống lại má»™t cách tuyệt vá»ng ấy rÆ¡i kẻ thù và o tay bà , thì chắc chắn bà sẽ dùng con dao găm nhá» kiểu François mà bà vẫn Ä‘eo ở thắt lưng để phá tan cái định mệnh có lợi đến thế cho vua Navarre.
Những giá» khắc trong đêm, cháºm chạp đối vá»›i kẻ chỠđợi thao thức, lần lượt Ä‘iểm nhưng Catherine không tà i nà o nhắm mắt được. Cả má»™t má»› những dá»± định má»›i lượn qua đầu óc đầy ảo ảnh cá»§a bà trong những giá» Ä‘en tối đó. Äến tảng sáng bà dáºy, tá»± mặc quần áo và tá»›i phòng Charless IX.
Các vệ binh vốn quen thấy bà và o cung vua bất kỳ giá» nà o nên để cho bà qua. Bà qua tiá»n phòng và tá»›i phòng vÅ© khÃ. Tá»›i đó bà gặp nhÅ© mẫu cá»§a Charles Ä‘ang thức canh.
- Con ta đâu? - Thái háºu há»i.
- Tâu lệnh bà . Ngưá»i cấm không cho ai và o trước tám giá».
- Nhũ mẫu, lệnh cấm đó không dà nh cho ta.
- Tâu lệnh bà , lệnh đó là chung cho tất cả má»i ngưá»i.
Catherine mỉm cưá»i.
- Tâu lệnh bà - NhÅ© mẫu nói tiếp - Tôi biết rất rõ rằng ở đây không ai dám ngăn trở lệnh bà , váºy tôi cúi xin lệnh bà nghe lá»i cầu khẩn cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà tá»™i nghiệp và xin Ngưá»i đừng Ä‘i xa hÆ¡n nữa.
Nhũ mẫu, ta cần nói chuyện với con ta.
- Tâu lệnh bà , tôi sẽ chỉ mở cá»a nếu lệnh bà ban nghiêm lệnh.
- Mở ra, nhũ mẫu, ta muốn thế.
Nghe thấy giá»ng nói được tôn kÃnh và được e sợ ở Louvre còn hÆ¡n cả lá»i nói cá»§a chÃnh Charles, nhÅ© mẫu dâng chìa khoá cho Catherine. Nhưng Catherine không cần, bà lôi trong túi ra chiếc chìa mở được phòng con trai và ấn nhanh, cánh cá»a mở ra.
Phòng trống không, giưá»ng ngá»§ còn chưa ai động tá»›i, con chó nòi Actéon nằm trên tấm da gấu trải dưới chân giưá»ng nhổm dáºy và tá»›i liếm đôi tay trắng như ngà cá»§a Catherine.
- A! Hoà ng thượng Ä‘i chÆ¡i - Thái háºu cau mà y nói - Ta đợi váºy.
Äầy vẻ trầm tư tăm tối, bà tá»›i ngồi bên cá»a sổ trông xuống sân Louvre và từ đó có thể nhìn thấy cá»a ghi-sê chÃnh.
Bà ngồi đó hai tiếng đồng hồ bất động và nhợt nhạt như má»™t pho tượng cẩm thạch, cuối cùng bà chợt nháºn thấy má»™t nhóm kỵ sÄ© vá» Louvre và đi đầu Ä‘oà n ngưá»i là Charles và Henri de Navarre.
Khi đó bà hiểu ra tất cả. Thay vì tranh cãi với bà vỠviệc bắt ông em rể. Charles đã đưa ông ta đi và cứu thoát ông ta.
- Ôi mù quáng! - Bà lẩm bẩm.
Và bà chỠđợi.
Lát sau có tiếng những bước chân vang lên trong phòng vũ khà bên cạnh.
- Nhưng thưa bệ hạ - Henri nói – Giá» chúng ta đã vá» Louvre rồi, xin bệ hạ hãy nói cho biết tại sao bệ hạ đã đưa tôi Ä‘i và Ngưá»i đã giúp tôi việc gì váºy?
- Không, không, Henri - Charles vừa cưá»i vừa đáp - Có ngà y chú sẽ biết, nhưng bây giá» thì còn là bà máºt. Hãy chỉ nên biết rằng lúc nà y đây rất có khả năng là chú sẽ khiến ta phải cãi nhau vá»›i mẹ ta mất.
Nói tá»›i đó Charles nâng tấm thảm treo cá»a và thấy mình đối diện vá»›i Catherine.
Mái đầu xanh xao và lo lắng của anh chà ng Bearn ló ra sau vai Charles.
- A! Ra lệnh bà ở đây đấy! - Charles cau mà y nói.
- Äúng con ạ, ta cần nói chuyện vá»›i con.
- Với tôi?
- Với chỉ mình con thôi.
- Thôi được - Charles quay vá» phÃa em rể nói - Vì chẳng có cách nà o tránh được thì cà ng sá»›m cà ng tốt.
- Thưa bệ hạ, tôi xin lui - Henri nói.
- ÄÆ°á»£c, được - Charles đáp - Lui ra Ä‘i, vì chú là Gia tô giáo, Henriot, Ä‘i nghe lá»… nhà thá» cho ta. Còn ta ở lại vá»›i lá»i thuyết giáo váºy.
Henri cúi chà o và đi ra.
Charles đón trước những câu há»i mà Thái háºu đặt ra cho ông:
- Thế nà o, thưa lệnh bà ? - Ông vừa nói vừa cố biến câu chuyện thà nh trò đùa - Quái quá»·! Lệnh bà chỠđể mắng tôi có phải không? Tôi đã là m há»ng cái dá»± định xinh xinh cá»§a lệnh bà má»™t cách rất bất kÃnh. Nà y! Chết chá»a! Ấy thế nhưng tôi không thể nà o để cho cái ngưá»i vừa cứu tôi bị bắt và đưa đến ngục Bastille được. Tôi cÅ©ng không muốn gây sá»± vá»›i lệnh bà . Tôi là con ngoan. Vá»›i lại - Ông hạ giá»ng nói thêm - Chúa sẽ trừng phạt những kẻ là m con mà lại Ä‘i sinh sá»± vá»›i mẹ chúng, bằng cá»› là như ông anh François II cá»§a tôi đấy. Xin lệnh bà thẳng thắn tha lá»—i cho tôi, và hãy thừa nháºn là Ãt ra trò đùa cÅ©ng đạt đấy chứ.
- Tâu bệ hạ, bệ hạ nhầm. Äây không phải là trò đùa.
- Có chứ! Có chứ! Và lệnh bà sẽ coi nó như thế, nếu không thì xin quỷ sứ bắt tôi đi.
- Thưa bệ hạ, do lá»—i cá»§a mình, bệ hạ đã là m há»ng cả má»™t kế hoạch đáng ra đã dẫn chúng ta tá»›i má»™t khám phá lá»›n.
- Cháºc! Má»™t kế hoạch… Mẹ Æ¡i, mẹ mà lại lúng túng vì má»™t kế hoạch bị há»ng ấy ạ? Lệnh bà sẽ đặt ra hai chục kế hoạch khác và tôi hứa là sẽ trợ lá»±c vá»›i lệnh bà trong những kế hoạch đó.
- Bây giỠthì dù cho bệ hạ có trợ lực cho ta cũng quá muộn rồi vì hắn đã được báo trước và hắn sẽ cảnh giác.
- Nà o, nói cho cùng thì lệnh bà có Ä‘iá»u gì phản đối Henri?
- Ta chống y là vì y đang âm mưu.
- Vâng, tôi hiểu, đó là lá»i tố cáo muôn thuở cá»§a lệnh bà nhưng trong cái toà hoà ng cung dá»… thương mà ngưá»i la gá»i là Louvre nà y có ai lại không âm mưu Ãt nhiá»u nhỉ?
- Nhưng hắn nuôi âm mưu nhiá»u hÆ¡n bất kỳ ai khác và vì không ai ngá» vá»±c nên hắn lại cà ng nguy hiểm.
- Thấy chưa, lại cái chuyện cái gã Lorenzino ! - Charles thốt lên.
Catherine sầm mặt lại khi nghe tới cái tên gợi lại cho bà một trong những thảm hoạ đẫm máu nhất của lịch sỠxứ Florentine, bà đáp:
- Bệ hạ hãy nghe tôi, có cách để chứng tỠrằng tôi nhầm.
- Cách gì váºy, thưa mẹ?
- Xin bệ hạ hãy há»i Henri xem ai ở trong phòng hắn đêm qua.
- Ở trong phòng hắn… đêm qua à ?
- Vâng, và nếu hắn nói vá»›i bệ hạ tên ngưá»i đó…
- Thì sao?
- Thì ta sẵn sà ng thừa nháºn là ta nhầm.
- Thế nhưng nếu đó là má»™t ngưá»i đà n bà thì chúng ta cÅ©ng không thể…
- Má»™t ngưá»i đà n bà .
- Äúng váºy.
- Má»™t ngưá»i đà n bà mà giết được hai vệ binh cá»§a hoà ng thượng và là m ông Ä‘a Maurevel bị trá»ng thương nữa!
- Ô hô! Chuyện thà nh nghiêm trá»ng rồi đó! Có đổ máu à ?
- Ba ngưá»i đã bị bắn gục trên sà n.
- Thế còn cái kẻ đã gây việc đó thì sao?
- Hắn đã bình yên vô sự trốn thoát
- Trá»i đất quá»· thần Æ¡i! - Charles kêu lên - Quả là má»™t tay cừ khôi. Äúng rồi đó, thưa mẹ, và tôi muốn biết kẻ đó.
- Nà y, ta đã nói trước rồi, anh sẽ không btết được hắn đâu, Ãt nhất là không thể nhá» Henri mà biết được.
- Nhưng còn mẹ thì sao? Kẻ kia chẳng thể trốn được như thế mà không để lại dấu vết gì. Ngưá»i ta không ghi nháºn được Ä‘iá»u gì trong y phục cá»§a y sao?
- Ngưá»i ta chỉ nháºn thấy y mặc má»™t chiếc măng-tô mà u anh đà o rất thanh lịch.
- Ãi chà ! Măng-tô mà u anh đà o - Charless nhá»› lại - Ở triá»u đình tôi chỉ thấy có má»™t chiếc khá nổi để khiến ngưá»i ta chú ý thôi.
- ChÃnh thế - Catherine đáp.
- Thế sao?
- Äây nà y, hãy đợi ta ở đây con ạ, ta Ä‘i xem mệnh lệnh cá»§a ta đã được thá»±c hiện chưa.
Catherine lui ra và Charless ở lại má»™t mình. Ông lÆ¡ đễnh lượn quanh phòng, huýt sáo má»™t Ä‘iệu nhạc săn, má»™t tay thá»c và o áo chẽn, tay kia buông lÆ¡i để cho con chó săn cá»§a ông liếm má»—i khi ông dừng lại.
***
Vá» phần Henri, ông ra khá»i cung ông anh vợ trong lòng rất lo lắng. Äáng lẽ Ä‘i theo lối hà nh lang thưá»ng ông lại Ä‘i lối cầu thang kÃn nhá» bé đưa tá»›i tầng hai mà chúng ta đã nói tá»›i nhiá»u lần. Nhưng Henri vừa leo được bốn báºc, đến chá»— ngoặt đầu tiên ông đã thấy có bóng ngưá»i. Henri dừng lại, đưa tay sá» và o chuôi dao. Rồi ông nháºn ra má»™t ngưá»i đà n bà và má»™t giá»ng nói dá»… thương quen thuá»™c, nà ng vừa nói vừa nắm lấy tay ông:
- Tạ Æ¡n Chúa, bệ hạ đã bình yên vò sá»± đây rồi. Tôi lo cho mình quá nhưng chắc Chúa đã nghe theo lá»i khấn cá»§a tôi.
- Có việc gì váºy? - Henri há»i.
- Mình cứ vá» nhà rồi sẽ biết. Äừng có lo gì cho Orthon, tôi đón nó vá» chá»— tôi rồi.
Và thiếu phụ thoăn thoắt xuống thang, lướt qua Henri như thể tình cỠnà ng gặp ông trên cầu thang.
"Lạ nhỉ - Henri tự nhủ - Có chuyện gì đây, Orthon bị là m sao?"
Không may là câu há»i không thể lá»t tá»›i tai phu nhân de Sauve vì nà ng đã chạy xa.
Tá»›i đầu cầu thang Henri đột nhiên thấy hiện ra má»™t bóng ngưá»i khác, nhưng đó là má»™t ngưá»i đà n ông.
- Suỵt! - Ngưá»i đó nói.
- A! Anh đấy à ? François?
- Äừng có gá»i tên tôi.
- Có việc gì xảy ra váºy?
- Cứ vá» nhà rồi anh sẽ biết. Rồi anh lẻn ra hà nh lang, nhìn má»i phÃa xem có ai theo dõi không nhé. Sau đó và o chá»— tôi, cá»a chỉ khép há» thôi.
Quáºn công lại cÅ©ng biến và o trong cầu thang giống hệt như những bóng ma trên sân khấu biến Ä‘i trong má»™t cánh cá»a gáºp.
"Mẹ khỉ! Sao nhiá»u chuyện bà ẩn váºy - Anh chà ng Bearn tá»± nhá»§ - Nhưng vì lá»i giải đáp là ở chá»— ta, ta cứ vá» xem rồi khắc biết".
Tuy nhiên Henri đi tiếp lòng không phải là không xúc động.
- Ông có tÃnh nhạy cảm. Má»i váºt Ä‘á»u được phản ánh lại má»™t cách rõ nét trên bá» mặt cái tâm hồn nhẵn như má»™t tấm gương nà y và những Ä‘iá»u ông vừa nghe thấy báo trước cho ông biết má»™t tai hoạ.
- Ông tá»›i trước cá»a khu phòng mình và nghe ngóng. Không má»™t tiếng động. Vả lại vì Charles đã bảo ông vá» nhà thì chắc không còn gì phải e ngại khi vỠđó. Ông nhìn lướt qua tiá»n phòng.
Tiá»n phòng trống trải nhưng không có dấu hiệu nà o chỉ cho ông thấy có việc gì đã xảy ra.
"Quả thực là Orthon không có đây".
Và ông sang phòng thứ hai.
Ở đây má»i việc đã rõ rà ng. Mặc dù ngưá»i ta đã đổ nước lênh láng, nhiá»u vệt đỠlá»›n loang lổ trên sà n, má»™t chiếc tá»§ bị vỡ, rèm treo giưá»ng rách tÆ¡i tả vì những nhát kiếm, má»™t viên đạn bắn tan tấm gương Venise. Má»™t bà n tay đẫm máu đã tỳ và o tưá»ng và dấu vết khá»§ng khiếp còn lại đó tá» ra rằng căn phòng giỠđây yên tÄ©nh nà y đã lừng chứng kiến má»™t cuá»™c ác chiến.
Mặt thất thần, Henri thâu tóm tất cả những chi tiết đó. Ông đưa bà n tay nhớp mồ hôi lên lau trán và lẩm bẩm:
- A! Ta đã hiểu nhà vua giúp ta việc gì rồi: có kẻ đến ám sát ta… và … Nhưng còn de Mouy? Chúng đã là m gì anh ta? Quân khốn nạn! Chắc chúng đã giết anh ta!
Ông nóng lòng nóng ruá»™t muốn biết tin cÅ©ng như quáºn công d Alençon mong má»i được báo tin cho ông. Sau khi đưa cặp mắt đỠđẫn nhìn những đồ váºt quanh mình má»™t lần nữa, Henri lao ra khá»i phòng, tá»›i hà nh lang, nhìn trước nhìn sau cho chắc chắn rằng hà nh lang không có ngưá»i, ông đẩy cánh cá»a khép há», đóng lại cẩn tháºn và lao bổ và o phòng quáºn công d Alençon.
Quáºn công đợi Henri trong phòng đầu. Ông hấp tấp nắm tay Henri vừa đặt má»™t ngón tay lên miệng vừa lôi ông nà y Ä‘i tá»›i căn phòng con nhô ra như má»™t chiếc tháp nhá», hoà n toà n biệt láºp và do vị trà cá»§a nó nên có thể tránh được má»i sá»± rình lén.
- A! Ông anh ơi, đêm gì mà kinh khủngquá! - François thốt lên.
- Có việc gì váºy?
- Ngưá»i ta định bắt anh.
- Tôi ấy à ?
- Ừ anh ấy.
- Vì sao?
- Tôi không biết. Anh ở đâu váºy?
- Äêm qua đức vua đưa tôi Ä‘i chÆ¡i trong thà nh phố vá»›i Ngưá»i.
- Váºy là hoà ng thượng biết - d Alençon nói - Nhưng anh không ở nhà thì ai ở đấy?
- Váºy ra có ai ở nhà tôi à ? - Henri há»i tá»±a như ông không biết gì.
- Ừ, có má»™t ngưá»i. Khi tôi nghe thấy tiếng động, tôi định tá»›i cứu anh, nhưng quá muá»™n.
- Ngưá»i đó bị bắt rồi à ? - Henri lo lắng há»i.
- Không, anh ta đã trốn thoát sau khi giết chết hai vệ binh và là m Maurevel bị trá»ng thương.
- A! De Mouy tháºt can đảm! - Henri thốt lên.
- Váºy ra là de Mouy? - d Alençon hấp tấp há»i.
Henri nháºn ra là mình há»›. Ông bèn nói tiếp ngay:
- Ãt ra là theo tôi Ä‘oán thế. Tôi đã hẹn vá»›i anh ta để thoả thuáºn vá» việc bá» trốn cá»§a anh ta và để nói vá»›i anh ta rằng tôi nhưá»ng lại cho anh tất cả những quyá»n cá»§a tôi đối vá»›i ngai và ng xứ Navarre.
- Váºy nếu việc bị phát giác thì chúng ta nguy mất - d Alençon tái mặt nói.
- Ừ, Maurevel sẽ nói ra.
- Maurevel bị má»™t nhát kiếm và o cổ há»ng. Tôi đã há»i nhà phẫu thuáºt băng bó cho y, y không thể nói gì được trong hÆ¡n tám ngà y tá»›i.
- Tám ngà y! Quá đủ để de Mouy tới nơi an toà n.
- Vá»›i lại có thể là ngưá»i khác chứ không phải ông de Mouy - d Alençon nói.
- Anh nghĩ thế à ?
- Ừ ngưá»i đó biến Ä‘i rất nhanh và ngưá»i ta chỉ nhìn thấy có chiếc măng-tô mà u anh đà o.
Quả là măng-tô mà u anh đà o hợp vá»›i má»™t anh chà ng tán gái hÆ¡n là vá»›i má»™t ngưá»i lÃnh - Henri nói - Chẳng bao giá» ngưá»i ta lại ngỠông de Mouy mặc chiếc áo măng-tô anh đà o cả?
- Không. Nếu ngưá»i ta có ngá» thì chỉ ngá»â€¦ - d Alençon ngừng lại.
- Chắc là ngỠông de Mole hơn - Henri tiếp.
- Chắc chắn thế, vì chÃnh tôi đây, khi tôi thấy ngưá»i đó chạy trốn, tôi còn bán tÃn bán nghi mất má»™t lúc.
- Anh mà cÅ©ng phải bán tÃn bán nghi! Nếu thế thì chắc chỉ có ông de Mole thôi.
- Ông ta không biết gì chứ? - d Alençon há»i.
- Tuyệt đối không biết gì hết. Ãt ra là những chuyện quan trá»ng.
- Ông anh ạ - d Alençon nói - Bây giỠtôi tin thực đúng là ông ta rồi.
- Quá»· quái tháºt! - Henri bảo - Nếu đấy là ông ta thì hoà ng háºu chắc sẽ phiá»n lòng đấy, bà ta quan tâm tá»›i ông ấy lắm.
- Anh bảo sao? Quan tâm à ? - d Alençon Ä‘iếng ngưá»i há»i.
- Rõ quá Ä‘i chứ, François, anh không nhá»› chÃnh chị anh đã tiến cỠông ta cho anh à ?
- Có chứ - Quáºn công gằn giá»ng nói - Vì váºy nên tôi muốn tá» tế vá»›i ông ta. Bằng chứng là vì sợ chiếc áo là m ông ta mang tiếng, tôi đã lên phòng ông ta Ä‘em nó xuống đây.
- Ô hô! Quả là rất tháºn trá»ng! Bây giá» tôi không dám đánh cuá»™c nữa, tôi dám thá» rằng đó chÃnh là ông ta.
- Ngay cả trước toà anh cũng thỠchứ?
- Tháºt chứ - Henri đáp - Chắc ông ta Ä‘em tá»›i cho tôi má»™t lá»i nhắn nhá»§ nà o đấy cá»§a Marguerite.
- Nếu tôi tin chắc sẽ được lá»i chứng cá»§a anh á»§ng há»™ - D Alençon nói - Thì tôi gần như có thể cáo giác ông de Mole.
- Anh hiểu đấy, François - Henri nói - Nếu anh cáo giác anh ta thì tôi sẽ không phản cung lại lá»i anh.
- Nhưng còn hoà ng háºu thì sao?
- À, ừ nhỉ, còn hoà ng háºu.
- Cần phải biết xem hoà ng háºu phản ứng ra sao.
- Äể tôi lo việc ấy cho.
- Tháºt phiá»n! Anh ạ, nếu bà ta phản bác lại rằng chúng ta nhầm. Vì đây là dịp cho chà ng trai kia được tiếng là kiên cưá»ng, ông ta chẳng mất mát gì nhiá»u vì ông ta chỉ mua chịu cái tiếng tăm đó thôi. Và quả thá»±c là ông ta có thể trả được cả vốn lẫn lá»i cho việc mua bán nà y.
- Äức mẹ Æ¡i! Biết sao được - Henri thốt lên - Ở trần gian nà y chẳng có cái gì là cho không cả.
Ông mỉm cưá»i vẫy tay chà o François rồi tháºn trá»ng ghé đầu ra hà nh lang. Thấy không có ai nghe trá»™m, ông nhanh nhẹn lách ra và biến và o trong chiếc cầu thang kÃn dẫn tá»›i phòng Marguerite.
***
Vá» phần mình, hoà ng háºu Navarre cÅ©ng chẳng yên tâm gì hÆ¡n ông chồng. Cuá»™c tiá»…u phạt ban đêm do nhà vua, quáºn công d Anjou, quáºn công de Guise và Henri tiến hà nh chống nà ng và quáºn chúa de Nervers là m nà ng rất lo lắng. Chắc chắn là không có bằng chứng nà o có thể gây tai tiếng cho nà ng. Ngưá»i gác cổng được De Mole và Coconnas cởi trói khá»i rà o sắt khẳng định là chưa nói gì. Nhưng bốn vương hầu thuá»™c cỡ mà hai quý tá»™c bình thưá»ng như La Mole và Coconnas đã đương đầu vá»›i chắc không tình cá» mà đi chệch đưá»ng và không phải là không biết há» chịu rắc rối vì ai. Váºy là sau khi qua đêm ở nÆ¡i quáºn chúa de Nervers, Marguerite vá» nhà lúc tảng sáng. Nà ng Ä‘i nằm ngay nhưng không ngá»§ được, bất cứ tiếng động nhá» nà o cÅ©ng là m nà ng giáºt mình.
Äang giữa lúc lo âu khắc khoải như thế thì nà ng nghe có tiếng gõ ở cánh cá»a bà máºt, nà ng sai Gillonne ra xem ai rồi ra lệnh cho và o.
Henri ngừng lại ở cá»a: trông ông chẳng có vẻ gì là má»™t ông chồng bị xúc phạm cả. Nụ cưá»i thưá»ng lệ nở trên đôi môi má»ng và không má»™t thá»› thịt nà o trên gương mặt để lá»™ những cảm xúc khá»§ng khiếp mà ông vừa phải trải qua.
Dưá»ng như ông muốn dò há»i Marguerite bằng mắt xem nà ng có cho phép ông nói chuyện tay đôi vá»›i nà ng hay không. Marguerite hiểu cái nhìn cá»§a chồng và ra hiệu cho Gillonne lui ra.
- Thưa bà - Henri bấy giỠmới nói - Tôi biết bà yêu quý bạn bè của mình như thế nà o và tôi e rằng phải đem đến cho bà một tin chẳng là nh.
- Tin gì váºy, thưa ông? - Marguerite há»i.
- Má»™t trong những ngưá»i phục vụ thân tÃn nhất cá»§a chúng ta lúc nà y đây Ä‘ang bị tai tiếng tháºm tệ.
- Ai váºy?
- Cái ông bá tước de Mole quý hoá ấy.
- Bá tước de Mole bị mang tiếng! Vá» việc gì váºy?
- VỠviệc tối hôm qua ấy mà .
Dù cố tá»± chá»§ Marguerite cÅ©ng không thể không đỠmặt. Cuối cùng nà ng há»i:
- Việc gì váºy?
- Sao? - Henri nói - Váºy bà không nghe thấy gì ở Louvre đêm qua à ?
- Không, thưa ông.
- á»’! Tôi xin có lá»i khen ngợi bà - Henri nói vá»›i vẻ ngây thÆ¡ tháºt dá»… chịu - Äiá»u đó chứng tá» là bà ngá»§ ngon lắm.
- Thế có chuyện gì váºy?
- Chuyện là hiá»n mẫu chúng ta đã ra lệnh cho ông de Maurevel và sáu vệ binh cá»§a Ngưá»i tá»›i bắt tôi.
- Bắt ông ư, thưa ông?
- Vâng, tôi đấy ạ.
- Và vì lý do gì váºy?
- A! Ai mà biết được những lý do cá»§a má»™t đầu óc sâu sắc như đầu óc hiá»n mẫu cá»§a chúng ta? Tôi tôn trá»ng những lý do ấy nhưng tôi không biết chúng.
- Váºy ông không có nhà à ?
- Không, quả thá»±c là do tình cá». Bà đoán đúng đấy, thưa bà tôi không có nhà . Tối qua đức vua má»i tôi Ä‘i theo Ngưá»i. Nhưng nếu tôi không có nhà thì lại có má»™t ngưá»i khác ở đấy.
- Ai thế nhỉ?
- Hình như là bá tước de Mole thì phải.
- Bá tước de Mole? - Marguerite ngạc nhiên há»i.
- Chết tháºt! Anh chà ng Provençal nhá» con ấy quả là tay cừ! - Henri nói tiếp - Bà có biết là ông ta đã giết hai vệ binh và là m Maurevel bị thương không?
- Giết hai vệ binh và là m Maurevel bị thương… Không thể thế được!
- Sao? Bà nghi ngỠlòng can đảm của ông ta ư?
- Không, nhưng tôi nói rằng ông De Mole không thể ở chỗ bệ hạ được.
- Sao ông ta lại không thể ở chỗ tôi được.
- Vì rằng… vì rằng… Ông ta ở chỗ khác - Marguerite lúng túng nói.
- À! Nếu ông ta có được má»™t ngoại phạm thì lại là chuyện khác. Ông ta chỉ cần nói ông ta ở đâu và má»i việc thế là xong.
- Nói ông ta ở đâu ấy à ? - Marguerite hấp tấp há»i.
- Äúng thế… Ná»™i nháºt ngà y hôm nay thôi ông ta sẽ bị bắt và bị tra há»i. Nhưng khổ thay ngưá»i ta có chứng cứ rồi.
- Chứng cứ… Chứng cứ nà o?
- Cái ngưá»i đã chống cá»± tuyệt vá»ng đến thế mặc má»™t chiếc áo măng-tô Ä‘á».
- Nhưng không phải chỉ có ông de Mole là có áo măng-tô đỠtôi biết má»™t ngưá»i khác cÅ©ng có.
- Chắc chắn là thế, cả tôi cÅ©ng biết… Nhưng việc sẽ như thế nà y: nếu không phải là ông de Mole ở trong phòng tôi thì sẽ phải là cái ngưá»i khác có áo măng-tô đỠnhư ông ta. Váºy cái ngưá»i kia bà biết là ai rồi chứ?
- Trá»i Æ¡i!
- Äấy má»›i là bẫy. Thưa bà , váºy bà cÅ©ng biết như tôi rồi, ná»—i xúc động cá»§a bà chứng tá» Ä‘iá»u đó. Váºy chúng ta hãy nó chuyện vá»›i nhau như hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện vá» má»™t Ä‘iá»u đáng mong má»i nhất trên Ä‘á»i: là ngai và ng, và vá» thứ cá»§a cải quý giá nhất: đó là tÃnh mạng. Nếu de Mouy bị bắt chúng ta nguy mất.
- Vâng, tôi hiểu.
Trong khi đó thì ông de Mole sẽ không là m ai mang tiếng cả. Trừ phi là bà lại nghĩ ông ta có thể bịa ra chuyện gì đó, chẳng hạn như đi chơi với các bà các cô nà o đó… ai mà biết được?
- Thưa ông, nếu ông chỉ ngại có chuyện đó, xin hãy yên lòng, ông ta không nói đâu.
- Sao! Ông ta sẽ im lặng, dù có phải trả giá bằng cái chết cho sự im lặng của mình ư?
- Ông ta sẽ im lặng.
- Bà tin chắc chứ?
- Tôi đảm bảo.
- Váºy thì tất cả sẽ ổn thôi - Henri vừa nói vừa đứng dáºy.
- Ông Ä‘i ư, thưa ông? - Marguerite hấp tấp há»i.
- Lạy Chúa vâng, tôi chỉ muốn bà n với bà có thế.
- Và ông sẽ…
- Tôi sẽ cố gắng đưa chúng ta ra khá»i cái bước khó khăn mà cái thằng cha áo măng-tô đỠđã lôi chúng ta và o.
- Ôi! Lạy Chúa! Lạy Chúa! Chà ng trai tội nghiệp! - Marguerite đau đớn xoắn tay kêu lên.
- Quả tháºt ông de Mole quý hoá ấy là má»™t ngưá»i phục vụ quá tốt.
Henri vừa nói vừa lui ra.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:02 AM.
|

18-09-2008, 05:56 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 38
Dây thắt lưng cá»§a Thái háºu
Khi má»›i trở vá» nhà , Charles đầy vẻ tươi cưá»i và chế nhạo, nhưng sau mưá»i phút nói chuyện vá»›i mẹ, ngưá»i ta đã có thể nói bà nà y đã nhưá»ng lại cho con cÆ¡n giáºn và sắc mặt nhợt nhạt, còn bà lại lấy lại khà sắc vui vẻ cá»§a con trai bà .
- Ông de Mole! - Charles nói - Ông de Mole! Cần cho gá»i Henri và quáºn công d Alençon. Gá»i Henri vì chà ng trai nà y là ngưá»i Tân giáo, gá»i quáºn công d Alençon vì y là ngưá»i cá»§a hắn.
- Con ạ, cứ cho gá»i há» nếu con muốn, nhưng con sẽ không biết được gì đâu. Ta e rằng Henri và François gắn bó vá»›i nhau hÆ¡n vẻ bá» ngoà i. Há»i há» là khiến há» nghi ngá»: ta nghÄ© tốt hÆ¡n nên cứ để và i ngà y thá» thách, cháºm nhưng mà chắc. Nếu anh để cho những kẻ có tá»™i được thảnh thÆ¡i, nếu anh để cho chúng tin rằng chúng thoát khá»i sá»± cảnh giác cá»§a anh thì bấy giá» chúng sẽ táo tợn hÆ¡n, vung vinh hÆ¡n, và sẽ tạo cho anh má»™t dịp tốt hÆ¡n để hà nh động, lúc đó chúng ta sẽ biết tất.
Charles băn khoăn sải bước, ông gáºm nhấm cÆ¡n giáºn cá»§a mình như con ngá»±a gáºm hà m thiếc và bà n tay co quắp cá»§a ông đưa lên nén trái tim bị mối nghi ngá» già y vò. Cuối cùng ông nói:
- Không, tôi không chỠđâu. Mẹ không biết đối vá»›i tôi, lúc nà o cÅ©ng có các hồn ma ám ảnh thì chỠđợi là như thế nà o. Vá»›i lại má»—i ngà y cái bá»n công tá» bá»™t ấy cà ng trở nên láo xược. Ngay đêm qua đây nà y, hai thằng công tá» tán gái chẳng đã dám đương đầu chống lại chúng tôi là gì?… Nếu ông de Mole không có tá»™i, được lắm. Nhưng tôi sẽ không bá»±c mình nếu được biết đêm qua ông de Mole ở đâu trong khi ngưá»i ta đánh vệ bình cá»§a tôi ở Louvre và đánh tôi ở phố Cloche Percée. Váºy cho gá»i quáºn công d Alençon, rồi Henri lại đây, ta muốn há»i cung há» riêng rẽ. Mẹ có thể ở lại.
Catherine ngồi xuống. Äối vá»›i má»™t đầu óc vững và ng như bà , má»i sá»± cố được bà n tay đầy uy lá»±c cá»§a bà uốn nắn Ä‘á»u có thể tá»›i Ä‘Ãch mặc dù sá»± cố có thể có vẻ như xa vá»i vá»›i mục Ä‘Ãch. Má»i va chạm Ä‘á»u phát ra tiếng động, là m bắn ra tia lá»a. Tiếng động hướng cho chúng ta, tia lá»a soi sáng cho ta.
Quáºn công d Alençon bước và o: cuá»™c chuyện trò vá»›i Henri đã khiến ông sẵn sà ng cho cuá»™c há»™i kiến nên ông khá là bình tÄ©nh.
Những câu trả lá»i cá»§a ông rất chÃnh xác. ÄÆ°á»£c Thái háºu báo cho biết ở nguyên tại nhà , ông hoà n toà n không biết gì vá» những sá»± kiện sẽ xảy ra trong đêm. Tuy nhiên vì khu phòng cá»§a ông trông ra cùng má»™t hà nh lang vá»›i khu phòng cá»§a Navarre, ông nghÄ© rằng trước hết đã nghe thấy tiếng giống như tiếng ngưá»i ta phá cá»a, rồi đến những tiếng chá»i rá»§a, rồi đến tiếng đạn nổ. Chỉ khi đó ông má»›i mạo hiểm hé cá»a ra và thấy má»™t ngưá»i mặc áo măng-tô đỠchạy trốn.
Charless và Thái háºu nhìn nhau.
- Mặc áo măng-tô đỠà ? - Nhà vua há»i.
- Mặc áo măng-tô đỠ- d Alençon lặp lại.
- Và cái áo măng-tô đỠấy không là m cho anh nghi ngỠai à ?
D Alençon thu hết sức lực để nói dối một cách tự nhiên nhất:
Má»›i thoáng nhìn thì tôi phải xin thú nháºn vá»›i bệ hạ là tôi tưởng đã nháºn ra chiếc áo măng-tô mà u hồng rá»±c cá»§a má»™t trong những quý tá»™c cá»§a tôi.
- Nhà quý tộc đó tên là gì?
- Ông De Mole.
- Tại sao ông de Mole lại không ở gần anh như bổn pháºn cá»§a ông ta đòi há»i?
- Tôi đã cho ông ta nghỉ.
- Thôi được, đi đi - Charles phán.
Quáºn công d Alençon tiến vá» phÃa cá»a mà ông đã Ä‘i và o.
- Không, không Ä‘i cá»a ấy - Charles bảo - Äi cá»a nà y.
Và nhà vua chỉ cho quáºn công cánh cá»a thông qua chá»— phòng nhÅ© mẫu.
Charles không muốn François và Henri gặp nhau. Ông không biết rằng hỠđã há»™i kiến vá»›i nhau má»™t lát và khoảng thá»á»‰ gian ấy đủ để cho hai ngưá»i thá»a thuáºn vá» viêc cá»§a há».
Sau d Alençon, Charles ra hiệu và Henri bước và o. Henri không chá» cho Charles há»i đã nói luôn:
- Tâu bệ hạ, Ngưá»i đã cho đòi tôi tháºt đúng lúc vì tôi cÅ©ng chuẩn bị xuống để xin Ngưá»i phán xét.
Charles cau mà y.
- Vâng, tôi đòi công lý. Trước hết tôi xin cảm tạ hoà ng thượng vá» việc Ngưá»i đã đưa tôi Ä‘i cùng Ngưá»i tối hôm qua, vì bây giá» tôi biết được rằng, đưa tôi Ä‘i như thế là Ngưá»i đã cứu tôi. Nhưng tôi đã là m gì mà ngưá»i ta định ám sát tôi. Nếu tôi có tá»™i thì từ tối qua đến giá» tôi vẫn là có tá»™i. Xin bệ hạ hãy cho tôi biết tá»™i cá»§a tôi.
Charles khẽ lúng túng không tìm ra câu trả lá»i, đưa mắt nhìn mẹ.
- Con ạ - Catherine nói - Anh tiếp những ngưá»i khả nghi.
- ÄÆ°á»£c - Henri đáp - Và những ngưá»i khả nghi ấy là m tôi liên lụy phải không, tâu lệnh bà ?
- Äúng váºy, Henri ạ.
- Váºy hãy nêu tên há» ra, xin Ngưá»i hãy nêu tên há» ra! Há» là ai? Xin hãy cho tôi được đối chất!
- Quả tháºt là Henriot có quyá»n xin được giải thÃch - Charles nói.
- Và tôi xin được giải thÃch! - Henri cảm thấy Ä‘ang lợi thế, muốn táºn dụng đến cùng - Tôi xin ngưá»i anh Charles cá»§a tôi, hiá»n mẫu Catherine giải thÃch cho tôi. Từ cuá»™c hôn nhân cá»§a tôi vá»›i Marguerite đến giá», tôi chẳng đã vẫn cư xá» như má»™t ngưá»i chồng biết Ä‘iá»u đó sao? Xin cứ há»i Marguerite thì biết! Tôi chẳng cư xá» như má»™t ngưá»i Giatô ngoan đạo đó sao? Xin cứ há»á»‰ cha rá»a tá»™i cho tôi. Tôi chẳng đã ăn ở như má»™t ngưá»i bà con chân thà nh đó sao? Xin hãy há»i tất cả những ngưá»i dá»± cuá»™c săn ngà y hôm qua.
- Ừ đúng thế Henriot - Nhà vua nói - Nhưng biết là m sao được ngưá»i ta bảo rằng cáºu Ä‘ang âm mưu.
- Chống lại ai kia chứ?
- Chống lại ta.
- Tâu bệ hạ, nếu tôi chống lại Ngưá»i, tôi sẽ chỉ việc để cho các sá»± việc tá»± nhiên xảy ra, khi ngá»±a cá»§a bệ hạ gãy đùi không đứng dáºy được, khi con lợn rừng Ä‘iên giáºn lao tá»›i Ngưá»i.
- Nà y! Chết tháºt! Mẹ ạ, hắn có lý lắm!
- Nhưng tóm lại là ai ở nhà anh đêm qua?
- Tâu lệnh bà , trong thá»i buổi Ãt có ngưá»i dám đảm bảo vá» mình, tôi sẽ không bao giỠđảm bảo cho những kẻ khác. Tôi ra khá»i phòng và o bảy giá» tối qua, lúc mưá»i giá» anh Charles đưa tôi Ä‘i cùng anh ấy, cả đêm hôm qua tôi ở chá»— anh ấy. Tôi không thể vừa ở cùng vá»›i hoà ng thượng lại vừa biết được Ä‘iá»u gì xảy ra ở nhà tôi.
- Nhưng rõ rà ng là má»™t ngưá»i cá»§a anh đã giết hai vệ binh cá»§a hoà ng thượng và là m ông Maurevel bị thương - Catherine nói.
- Má»™t ngưá»i cá»§a tôi? - Henri há»i - Thưa lệnh bà đó là ai? Xin hãy nêu tên y?
- Tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u kết tá»™i ông de Mole.
- Thưa lệnh bà , ông de Mole không phải là ngưá»i cá»§a tôi ông de Mole thuá»™c vỠông d Alençon, và đã được con gái lệnh bà tiến cá» vá»›i ông nà y.
- Nhưng rốt cuá»™c Henriot nà y, có phải ông de Mole ở chá»— chú không? - Charles há»i.
- Thưa bệ hạ, là m sao tôi biết được việc đó? Tôi không thể nói có, cÅ©ng không thể nói không… Ông de Mole là má»™t ngưá»i phục vụ rất tá» tế, táºn tâm vá»›i hoà ng háºu Navarre. Ông ta thưá»ng Ä‘em đến cho tôi thư từ cá»§a Marguerite là ngưá»i mà ông ta chịu Æ¡n đã tiến cỠông ta vá»›i quáºn công d Alençon, hoặc là cá»§a chÃnh ông quáºn công. Tôi không thể nói đó không phải là ông de Mole.
- ChÃnh ông ta - Catherine nói - Ngưá»i ta đã nháºn ra chiếc áo măng-tô đỠcá»§a ông ta.
- Váºy ông de Mole có má»™t chiếc măng-tô Ä‘á».
- Phải.
- Và cái ngưá»i đã khéo thu xếp đến thế cho hai vệ binh cá»§a ta và Maurevel…
- CÅ©ng có má»™t chiếc áo môngtô Ä‘á»? - Henri há»i.
- ChÃnh thế - Charles đáp.
- Tôi không có gì để nói thêm - Anh chà ng Bearnais tiếp - Nhưng tôi thấy hình như trong trưá»ng hợp nà y đáng lẽ phải há»i cung ông De Mole là ngưá»i đã ở nhà tôi như các thánh thượng vừa nói, chứ không phải là cho đòi tôi là ngưá»i không ở nhà tôi đêm qua. Tuy nhiên, tôi xin lưu ý thánh thượng má»™t Ä‘iá»u.
- Äiá»u gì?
- Nếu đó là tôi, khi thấy má»™t chiếu chỉ do vua cá»§a tôi ký, lại dám chống cá»± chứ không tuân theo lệnh, tôi sẽ là kẻ có tá»™i và đáng chịu má»i hình phạt. Nhưng không phải tôi, đó là má»™t ngưá»i lạ không liên quan gì tá»›i chiếu chỉ nà y: ngưá»i ta định bắt y má»™t cách vô lý và y đã tá»± vệ, còn tá»± vệ quá tốt là đằng khác, nhưng y đúng.
- Tuy nhiên… - Catherine lẩm bẩm.
- Thưa lệnh bà - Henri há»i - Chiếu chỉ có viết rằng bắt tôi phải không?
- Äúng thế - Catherine đáp - ChÃnh hoà ng thượng đã ký.
- Nhưng ngoà i ra chiếu chỉ có viết là nếu không bắt được tôi, sẽ bắt kẻ mà ngưá»i ta tìm được ở chá»— tôi hay không?
- Không - Catherine đáp.
- Váºy thì trừ phi là ngưá»i ta chứng minh được rằng tôi Ä‘ang âm mưu và kẻ đã ở trong phòng tôi âm mưu cùng tôi, còn thì ông ta vô tá»™i.
Rồi ông quay vá» phÃa Charles IX nói tiếp:
- Thưa bệ hạ, tôi sẽ không rá»i Louvre. Tôi tháºm chà sẵn sà ng Ä‘i tá»›i bất kỳ má»™t nhà tù quốc gia nà o bệ hạ nêu cho tôi, chỉ cần bệ hạ nói má»™t lá»i thôi. Nhưng trong khi chỠđợi những bằng chứng ngược lại, tôi có quyá»n được nói và sẽ nói mình là ngưá»i phục vụ rất trung thà nh, là thần dân và em cá»§a bệ hạ.
Và vá»›i vẻ đưá»ng hoà ng ngưá»i ta chưa bao giá» thấy ở ông, Henri cúi chà o Charles và đi ra.
- Hoan hô, Henriot! - Charles thốt lên khi Henri đã ra khuất.
- Hoan hô vỠcái nỗi y đã đánh bại chúng ta ấy à ? - Catherine đáp.
- Thế sao tôi lại không được hoan hô hắn? Khi chúng tôi đấu gươm với nhau mà hắn đâm trúng tôi thì tôi cũng vẫn hoan hô hắn kia mà ? Mẹ ạ, mẹ khinh hắn như thế là nhầm đấy.
- Con ạ, ta không khinh thưá»ng y đâu, ta e ngại y thì có - Thái háºu vừa nói vừa siết tay Charles IX.
- Thế thì mẹ nhầm. Nếu Henriot chỉ là bạn tôi, hắn chỉ việc cứ để cho con lợn rừng lao tới.
- Äúng thế, để rồi quáºn công d Anjou, kẻ thù riêng cá»§a hắn, được lên là m vua ấy à ?
- Mẹ nà y, dù cho động cÆ¡ khiến Henriot cứu sống tôi là thế nà o chăng nữa, thì má»™t việc hiển nhiên là hắn đã cứu sống tôi. Thá» có quá»· sứ chứ tôi không muốn ngưá»i ta là m phiá»n y. Còn vá» việc ông de Mole thì tôi sẽ trao đổi vá»›i ông em d Alençon cá»§a tôi là chá»§ hắn.
Äó là lệnh má»i lui cá»§a Charles truyá»n cho mẹ. Catherine vừa lui ra vừa cố ấn định lại những mối nghi ngá» tản mạn cá»§a mình. Vá»›i vai trò thấp kém cá»§a mình, ông de Mole không thể đáp ứng cho yêu cầu cá»§a bà .
Trở vá» cung, Catherine lại gặp Marguerite Ä‘ang chá» bà . Bà há»i.
- À ra con đấy - Tối qua ta cho tìm con.
- Tâu lệnh bà , con biết. Nhưng lúc đó con đi vắng.
- Thế sáng nay thì có việc gì?
- Tâu lệnh bà , sáng nay con đến tìm Ngưá»i để tâu rằng lệnh bà sắp phạm phải má»™t sá»± bất công lá»›n.
- Việc gì váºy?
- Lệnh bà sắp cho bắt ông de Mole.
- Nhầm rồi con ạ, ta không cho bắt ai hết. Äức vua cho ngưá»i bắt chứ không phải ta.
- Khi tình hình nghiêm trá»ng, xin lệnh bà đừng câu nệ từng chữ. Có đúng là ngưá»i ta sắp bắt ông de Mole không ạ?
- Chắc thế.
- Vì ông ta bị tố cáo là đã ở trong phòng vua Navarre đêm qua, đã giết hai vệ binh và là m bị thương ông Maurevel phải không?
- Quả đó là tá»™i ngưá»i ta gán cho ông ta.
- Tâu lệnh bà , ngưá»i ta gán tá»™i nhầm - Marguerite đáp - Ông de La Mole không có tá»™i.
- Ông de Mole vô tá»™i! - Catherine giáºt mình mừng rỡ, bà đoán có thể moi được chút tia sáng từ những Ä‘iá»u Marguerite vừa nói.
- Không - Marguerite nói tiếp - Ông ta không có tội, không có tội vì lúc đó ông ta không thể ở trong phòng vua Navarre.
- Váºy ông ta ở đâu?
- Tâu lệnh bà ở chỗ con.
- Sao, ở nhà cô à ?
- Äúng váºy.
Catherine đáng ra phải ném má»™t cái nhìn nảy lá»a trước lá»i thú nháºn đó cá»§a má»™t công chúa Pháp, nhưng bà đà nh chỉ chắp tay lại trên dải dây lưng.
- Và ... Nếu ngưá»i ta bắt ông de Mole tra khảo ông ta thì - Catherine nói sau má»™t lát im lặng.
- Tâu lệnh bà , ông ta sẽ nói đêm đó ông ta ở đâu và vá»›i ai. - Marguerite đáp, mặc dù nà ng tin chắc Ä‘iá»u đó không thể xảy ra.
- Con ạ, nếu thế thì con nói đúng, không nên bắt ông de Mole.
Marguerite rùng mình: nà ng thấy dưá»ng như đằng sau cách nói nà y cá»§a Thái háºu có ẩn má»™t ý nghÄ©a bà ẩn khá»§ng khiếp: nhưng nà ng không thể nói gì hÆ¡n vì Ä‘iá»u nà ng thỉnh cầu đã được chấp thuáºn
- Nhưng nà y - Thái háºu há»i - Nếu không phải là ông de Mole ở chá»— vua Navarre, thì lại phải là ngưá»i khác chứ?
Marguerite im lặng.
- Cái ngưá»i khác ấy con có biết không?
- Tâu lệnh bà , không ạ - Marguerite nói vá»›i giá»ng thiếu tin tưởng.
- Nà o, đừng có tin cáºy ná»a vá»i con ạ.
- Tâu lệnh bà , con xin thưa lại vá»›i Ngưá»i rằng con không há» biết ngưá»i ấy - Marguerite nhắc lại lần nữa, dù không muốn mặt nà ng vẫn tái Ä‘i.
- Thôi được, thôi được, ta sẽ há»i váºy - Catherine nói vá»›i vẻ Ä‘iá»m nhiên - Thôi con Ä‘i Ä‘i, cứ an tâm, mẹ sẽ lo lắng giữ danh dá»± cá»§a con.
Marguerite lui ra.
"A, váºy ra chúng liên kết vá»›i nhau - Catherine lẩm bẩm - Henri và Marguerite ăn ý lắm: miá»…n là vợ đừng nói gì thì thằng chồng cÅ©ng nhắm mắt là m ngÆ¡! A! Các con Æ¡i, các con khôn khéo lắm, các con tưởng các con mạnh lắm. Nhưng sức mạnh cá»§a các ngưá»i chỉ ở trong việc liên minh vá»›i nhau thôi, ta sẽ bẻ gẫy từng đứa má»™t. Vả lại rồi có ngà y Maurevel nói được hoặc viết được Ä‘á»c được má»™t cái tên hay viết được sáu chữ thôi, đến lúc ấy ta sẽ biết tất… Ừ, nhưng từ nay đến đấy, kẻ có tá»™i chắc sẽ tìm được chốn an toà n. Tốt nhất là ly gián chúng ngay thôi".
Theo cái dòng láºp luáºn đó, Catherine lại Ä‘i vá» phÃa cung con trai. Bà gặp đức vua Ä‘ang há»™i đà m vá»›i d Alençon.
- A ha! Mẹ đấy à ? - Charles vừa nói vừa cau mà y.
- Sao bệ hạ không nói là lại mẹ đấy à ? Anh đã nghĩ tới câu đó rồi Charles ạ.
- Cái gì ở trong đầu tôi chỉ thuá»™c vá» tôi mà thôi, thưa bà - Nhà vua nói vá»›i giá»ng cá»™c lốc mà đôi khi ông vẫn dùng kể cả để nói vá»›i Catherine - Bà muốn gì tôi? Nói nhanh lên.
- Thế nà y, con nói đúng đấy - Catherine nói với Charles. - còn con, d Alençon, con nhầm rồi.
- Việc gì váºy. thưa lệnh bà ? - Cả hai ông hoà ng Ä‘á»u há»i.
- Không phải ông de Mole ở trong cung vua Navarre đêm qua.
- A ha! - François tái mặt kêu lên.
- Váºy là ai - Charles há»i.
- Ta còn chưa biết, nhưng ta sẽ biết khi nà o Maurevel nói được. Nhưng thôi, cứ để sang bên cái chuyện nà y, nó sẽ được là m sáng tỠthôi. Chúng ta hãy nói chuyện vỠông de Mole đã?
- Váºy mẹ muốn gì ở ông de Mole ông ta không ở cung vua Navarre lúc đó kia mà ?
- Không Catherine đáp - Ông ta không ở trong cung vua. nhưng ông ta ở nhà … hoà ng háºu Navarre.
- Ở nhà hoà ng háºu Navarre! Charles phá lên cưá»i má»™t cách căng thẳng.
- Ở nhà hoà ng háºu Navarre! - d Alençon tái nhợt như ngưá»i chết và lẩm bẩm.
- Ồ không đâu! - Charles nói - Guise đã bảo là có gặp kiệu của Marguerite trong phố kia mà !
- ChÃnh thế! - Catherine đáp - Con bé có má»™t cái nhà trong phố.
- Äúng là phố Cloche Percée rồi! - Charles kêu lên.
- Ô hô! Quả đáng tháºt! - d Alençon ấn sâu móng tay và o ngá»±c thốt lên - Thế mà lại còn dám tiến cá» hắn vá»›i chÃnh ta!
- À mà nà y, ta nghÄ© ra rồi - Nhà vua đứng dừng lại và nói - ChÃnh hắn đã ném xuống đầu ta má»™t cái bình đựng nước bằng bạc, cái thằng khốn kiếp!
- Vâng, đúng thế! - François há»a theo - Thằng khốn kiếp!
- Các con nói đúng đấy - Catherine tá» vẻ không hiểu hết được những tình cảm khiến cho hai con mình nói lên lá»i - chỉ cần nhà quý tá»™c nà y bép xép má»™t chút thôi là có thể sẽ có chuyện tai tiếng khá»§ng khiếp. Là m mất danh dá»± cá»§a má»™t công chúa Pháp! Có mà điên rồ má»›i là m như thế!
- Hoặc có hoạ là kẻ huênh hoang! - François tiếp.
- Äúng thế - Charles phán - Nhưng tuy váºy chúng ta không thể giao vụ nà y cho các quan tòa được, trừ phi là Henriot chịu đứng là m nguyên cáo.
- Con ạ, con hãy nghe cho kỹ những lá»i ta nói - Catherine đặt tay lên vai Charles và tỳ lên đó má»™t cách đầy ý nghÄ©a để khiến nhà vua chú ý tá»›i những Ä‘iá»u mà bà sắp đỠnghị - Có tá»™i ác và có thể sẽ có chuyện tai tiếng. Nhưng ngưá»i ta không thể dùng quan toà vá»›i Ä‘ao phá»§ đỠtrừng phạt những tá»™i xâm phạm tá»›i vương quyá»n như thế. Nếu các anh là những quý tá»™c bình thưá»ng, ta không có gì phải khuyên các anh cả vì cả hai Ä‘á»u can đảm. Nhưng các anh là những ông hoà ng, các anh không thể giao kiếm vá»›i má»™t tên tiểu quý tá»™c quèn được. Hãy suy nghÄ© mà trả thù trong tư cách hoà ng tá».
- Quái quá»· tháºt! - Charles kêu lên - Mẹ nói đúng lắm, tôi sẽ nghÄ© cách.
- Thưa vương huynh, tôi sẽ giúp Ngưá»i - François nói.
- Còn ta, ta xin lui vá», nhưng ta để lại cái nà y thay mặt ta - Catherine vừa nói vừa tháo vòng dây lưng bằng lụa Ä‘en quấn trá»n ba vòng ngang lưng bà và má»—i đầu có má»™t nút tết rá»§ xuống táºn ngang đầu gối và bà ném sợi dây xuống chân hai ông hoà ng.
- A! Ta hiểu rồi! - Charles thốt lên.
- Sợi dây nà y… - D Alençon vừa nói vừa cúi nhặt.
- Äó là sá»± trả thù và im lặng - Catherine hân hoan nói - Tuy váºy, kéo thêm Henri và o việc nà y cÅ©ng không hại gì.
Và bà lui ra.
- Trá»i đất! Chẳng có gì dá»… hÆ¡n, và khi anh ta biết vợ phản bá»™i mình thì… - D Alençon quay vá» phÃa Charles nói thêm. - Váºy là bệ hạ nhất trà vá»›i lệnh bà Thái háºu chứ ạ?
- Nhất trà từng ly từng tý má»™t ấy chứ - Charles vừa nói vừa không ngá» Ä‘ang đâm hà ng ngà n mÅ©i dao và o trái tim d Alençon Việc nà y sẽ là m Marguerite pháºt lòng nhưng lại là m cho Henriot thÃch thú.
Ông gá»i má»™t sÄ© quan vệ binh ra lệnh cho đòi Henri, nhưng rồi nghÄ© lại:
- Thôi, thôi, tự ta sẽ đi tìm hắn. d Alençon, anh báo cho d Anjou và Guise nhé.
Ra khá»i cung, ông Ä‘i theo lối cầu thang nhá» lên tầng hai dẫn tá»›i phòng Henri.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:02 AM.
|

18-09-2008, 05:57 PM
|
Bất Diệt Ma Tôn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: bình dương
Bà i gởi: 2,242
Thá»i gian online: 2 tuần 0 ngà y 3 giá»
Thanks: 1
Thanked 31 Times in 14 Posts
|
|
Chương 39
Dự định trả thù
Henri tranh thá»§ phút rảnh rá»—i sau buổi há»i cung mà ông đã chống đỡ má»™t cách tà i tình để tạt qua nhà phu nhân de Sauve.
Ông gặp Orthon đã hoà n toà n hồi tỉnh lại sau cÆ¡n choáng, nhưng Orthon cÅ©ng chẳng thể kể thêm gì được cho ông ngoà i việc có những ngưá»i đã đột nháºp và o nhà ông và viên chỉ huy toán ngưá»i đã giáng cho cáºu bé má»™t đòn bằng đốc kiếm khiến cáºu ngã lăn bất tỉnh. Ngưá»i ta cÅ©ng chẳng quan tâm gì lắm tá»›i Orthon vì khi Catherine thấy cáºu nằm ngất tưởng cáºu đã chết rồi.
Cáºu bé tỉnh lại và o lúc Thái háºu vừa rá»i Ä‘i và viên chỉ huy vệ binh chịu trách nhiệm dá»n dẹp khu phòng còn chưa đến nên cáºu đã trốn được tá»›i nhà phu nhân de Sauve. Henri nhá» Charlotte trông nom cáºu bé cho tá»›i khi ông nháºn được tin tức vá» de Mouy. Từ nÆ¡i ẩn náu cá»§a mình, chà ng trai nà y chắc sẽ nhắn tin cho ông nay mai. Tá»›i lúc đó ông sẽ sai Orthon đưa tin cho de Mouy và thay vì có má»™t ngưá»i hầu tin cẩn, ông sẽ có những hai ngưá»i.
Äịnh xong kế hoạch, ông quay vá» cung mình và trầm tư bước ngang bước dá»c trong phòng. Äá»™t nhiên cá»a mở ra và nhà vua xuất hiện.
- Hoà ng thượng! - Henri thốt lên và tiến tới đón nhà vua.
- ChÃnh ta… Nà y Henriot, chú quả là má»™t chà ng trai tuyệt vá»i cà ng ngà y ta cà ng quý chú hÆ¡n.
- Tâu bệ hạ - Henri đáp - Ngưá»i ban cho tôi nhiá»u vinh hạnh quá.
- Chú chỉ có mỗi một sai lầm thôi, Henriot.
- Sai lầm nà o ạ? Có phải là điá»u mà bệ hạ đã nhiá»u lần phê phán tôi, đó là thÃch săn Ä‘uổi hÆ¡n săn bằng chim muôn không?
- Không, không, ta không nói tới chuyện ấy, Henriot, ta nói chuyện khác cơ.
- Xin bệ hạ hãy giải thÃch, tôi xin cố gắng sá»a mình - Henriot thấy thái độ vui vẻ cá»§a nhà vua qua nụ cưá»i bèn nói.
- Äó là mắt chú tinh như thế mà chú không nhìn rõ cái gì cả.
- Cháºc! Hay tôi vô tình bị cáºn mà không biết chăng?
- Còn tệ hơn thế, Henriot ạ, còn tệ hơn thế, chú mù thì có.
- Tháºt à - Anh chà ng Bearnais há»i - Hay là lúc tôi nhắm mắt lại thì tôi bị cái bệnh không may đó chăng?
- Vâng ạ, chú có thể bị thế lắm. Dẫu sao thì ta cũng sẽ mở mắt cho chú.
- Chúa đã dạy: "Ãnh sáng hiện ra Ä‘i" tức thì ánh sáng xuất hiện. Bệ hạ là ngưá»i thay mặt Chúa trên cõi Ä‘á»i nà y, bệ hạ có thể là m được nÆ¡i trần thế những Ä‘iá»u Chúa tạo nên ở thiên đưá»ng: tôi xin nghe thánh ý.
- Hôm qua, khi Guise nói rằng vợ chú vừa được một tay công tỠbột tháp tùng đi qua, chú chẳng chịu tin hắn!
- Tâu bệ hạ! - Henri đáp - Là m sao có thể tin được công chúa em Ngưá»i có thể phạm má»™t Ä‘iá»u bất cẩn đến thế.
- Thế khi hắn bảo vợ chú đến phố Cloche Percée, chú cũng chẳng chịu tin hắn nữa!
- Tâu bệ hạ, là m sao có thể tưởng tượng được má»™t công chúa Pháp lại dám đánh liá»u tai tiếng cá»§a mình như váºy được?
- Thế khi chúng ta bao vây ngôi nhà phố Cloche Percée, ta bị má»™t bình nước bạc rÆ¡i và o đầu, d Anjou lãnh đủ má»™t bình mứt cam và de Guise má»™t khoanh giò đùi lợn và o giữa mặt thì chú hẳn đã thấy có hai ngưá»i đà n ông và hai ngưá»i đà n bà chứ?
- Tôi không nhìn thấy gì hết, tâu bệ hạ. Chắc bệ hạ nhá»› là lúc đó tôi Ä‘ang há»i cung tên gác cổng.
- Nhưng mà khỉ ạ! Ta có nhìn thấy!
- À nếu như bệ hạ đã nhìn thấy thì lại khác.
- Váºy là ta đã thấy có hai ngưá»i đà n ông và hai ngưá»i đà n bà . Nà y, bây giá» ta biết chắc chắn không nghi ngá» gì nữa, má»™t trong hai ngưá»i đà n bà đó là Margot, còn má»™t trong hai gã đà n ông là de Mole.
- Ấy thế nhưng nếu ông de Mole có mặt ở phố Cloche Percée thì ông ta lại đã không có mặt ở đây.
- Không, ông ta không có mặt ở đây. Bây giá» không bà n tá»›i cái ngưá»i đã ở đây nữa, khi nà o cái thằng ngu Maurevel nói được hay viết được thì chúng ta sẽ biết. Vấn đỠlà Margot lừa dối chú.
- Cháºc, xin bệ hạ chá»› tin những lá»i đồn nhảm.
- Ta đã bảo chú còn hÆ¡n là cáºn, chú mà y mù mà lại, khỉ ạ! Có chịu nghe ta nói không, đồ ương ngạnh? Ta bảo là Margot lừa chú và đêm nay chúng ta sẽ vặn cổ cái thằng cha mà con bé yêu thương.
Henri kinh ngạc lùi lại ngẩn ngưá»i nhìn ông anh vợ.
- Nói cho cùng thì chú cÅ©ng chẳng pháºt lòng chứ hả, thú nháºn Ä‘i. Margot sắp sá»a kêu gà o như con mẹ dại nhưng kệ. Ta không muốn chú bị Ä‘au khổ. Quáºn công d Anjou cắm sừng lên đầu Condé à ? Ta mặc xác, Condé là kẻ thù cá»§a ta. Nhưng chú, chú là em ta, còn hÆ¡n thế ấy chứ, chú là bạn ta.
- Nhưng… tâu…
- Ta không muốn ngưá»i ta là m hại chú, ta không muốn ngưá»i ta lừa chú. Chú là cái bung xung cho bá»n ăn diện tỉnh lẻ đến để nhặt nhạnh miếng cÆ¡m manh áo nhà chúng ta và chim chuá»™t vợ chúng ta cÅ©ng đã khá lâu rồi đấy. Ma quá»·, chúng cứ lại đến thá» xem! Ngưá»i ta đã lừa chú, Henriot ạ, Ä‘iá»u đó có thể xảy đối vá»›i tất cả má»i ngưá»i. Nhưng ta thá» rằng chú sẽ được hà i lòng má»™t cách rạng rỡ và ngà y mai thiên hạ sẽ bảo rằng: "Chết chá»a, hình như đức vua Charles rất yêu ông em rể Henriot cá»§a Ngưá»i vì đêm qua Ngưá»i đã xỠông de Mole rất khéo!"
- Thưa tâu, phải chăng đó là chuyện được bà n định dứt khoát rồi?
- Dứt khoát, quyết định, nhất định, thằng công tá» bá»™t chẳng có gì phải phà n nà n. Chúng ta sẽ hà nh sá»± có ta nà y, d Anjou nà y, d Alençon nà y, Guise nữa nà y. Má»™t ông vua, hai hoà ng tá» Pháp, lại má»™t ông hoà ng cầm quyá»n chưa kể chú.
- Sao? Chưa kể tôi à ?
- Ừ chú cũng ở đấy chứ còn gì.
- Tôi ấy à ?
- Ừ chú đâm cho hắn mấy phát tháºt vương giả và o. Còn chúng ta sẽ thắt cổ hắn.
- Tâu bệ hạ, ân sủng của bệ hạ khiến lòng tôi chan chứa biết ơn, nhưng là m sao bệ hạ biết được chuyện ấy?
- Nà y, rõ khỉ, hình như thằng cha có huênh hoang. Khi thì hắn tá»›i cung hoà ng háºu ở Louvre, khi thì đến phố Cloche Percée. Chúng là m thÆ¡ vá»›i nhau, chà ta thÃch xem thÆ¡ cá»§a thằng công tá» bá»™t ấy là m sao. Chúng bà n vá» Bion vá»›i Moschus, chúng hết nêu Daphnis lại đến Corydon.
- Tâu bệ hạ - Henri giãi bà y -Nghĩ cho cùng thì…
- Sao?
- Xin bệ hạ hiểu cho tôi không thể có mặt trong buổi hà nh sá»± như thế. Tôi thấy nếu Ä‘Ãch thân mình dá»± và o việc đó tháºt bất tiện. Vì tôi có liên quan quá máºt thiết đến sá»± việc nên việc tham gia cá»§a tôi sẽ bị lên án là tà n bạo. Công chúa trả thù cho danh dá»± cá»§a em gái mình bị má»™t thằng cha khoác lác bôi nhá» bằng cách vu cáo vợ tôi. Chẳng có gì giản dị hÆ¡n và Marguerite, mà tôi vẫn coi là vô tá»™i, không há» bị mất danh dá»± vá» Ä‘iá»u đó. Nhưng nếu tôi tham gia việc trừng phạt đó lại là chuyện khác. Việc tham gia cá»§a tôi khiến má»™t hà nh động công lý trở thà nh hà nh động trả thù. Äó sẽ không còn là việc thi hà nh án quyết nữa mà là má»™t cuá»™c ám sát. Vợ tôi không chỉ bị vu cáo nữa mà thôi, hoà ng háºu có tá»™i thá»±c sá»±.
- Chúa Æ¡i, Henri, tháºt là lá»i và ng ý ngá»c, má»›i lúc nãy ta còn nói vá»›i Thái háºu đấy, chú khôn như quá»· sứ.
Charles khoái chà nhìn ông em rể Ä‘ang nghiêng mình thi lá»… trước lá»i ban khen.
- Thế dù sao thì chú cÅ©ng hà i lòng khi bá»n chúng ta trừ khừ cái gã công tá» bá»™t ấy cho chú chứ?
- Má»i việc bệ hạ là m Ä‘á»u là việc tốt - Vua Navarre trả lá»i.
- Tốt lắm, tốt lắm, cứ để ta là m giúp chú. Yên tâm nhé, công việc sẽ chẳng kém chu đáo hơn đâu.
- Trăm sá»± xin nhá» cáºy bệ hạ - Henri tâu.
- Tuy nhiên hắn thưá»ng đến chá»— vợ chú và o mấy giá» nhỉ?
- á»’ khoảng chÃn giá» tối.
- Thế mấy giỠhắn ra?
- Trước khi tôi tá»›i, vì tôi không gặp y ở đó bao giá».
- Tức là khoảng mấy gi�
- Khoảng mưá»i má»™t giá».
- ÄÆ°á»£c, tối nay ná»a đêm hẵng xuống, má»i việc sẽ chu toà n.
Charless thân ái siết tay Henri và nhắc lại những lá»i hứa hẹn thân tình rồi vừa bước ra vừa thổi Ä‘iệu nhạc săn ưa thÃch cá»§a ông.
"Trá»i đất quá»· thần Æ¡i - Anh chà ng Bearnais vừa nói vừa dõi nhìn theo Charles - Mình tháºt nhầm lẩn nếu tất cả các trò ma nà y lại không do Thái háºu bà y đặt ra. Tháºt bà ta chỉ tìm cách gieo rắc bất hoà giữa hai vợ chồng nhà mình mà thôi, đôi lứa đẹp đến thế mà lại".
Và ông cưá»i theo kiểu ông vẫn thưá»ng cưá»i khi không có ai nhìn hoặc nghe thấy ông.
***
Và o khoảng bảy giá» tối cá»§a cái ngà y đầy những sá»± kiện đó trong má»™t căn phòng ở Louvre có má»™t chà ng thanh niên đẹp trai vừa má»›i tắm gá»™i xong, Ä‘ang và o nhổ râu vừa lượn lá» trước gương vá»›i vẻ dung dị và miệng lẩm bẩm hát. Cạnh chà ng có má»™t chà ng trai khác Ä‘ang ngá»§ hay nói đúng hÆ¡n là nằm thưá»n thượt trên má»™t chiếc giưá»ng.
Má»™t ngưá»i là anh bạn de Mole cá»§a chúng ta, con ngưá»i đã rất được quan tâm tá»›i trong ngà y hôm đó và có lẽ sẽ vẫn còn được quan tâm hÆ¡n nữa tuy chà ng không há» hay biết. Ngưá»i kia là Coconnas bạn chà ng.
Quả tháºt là cÆ¡n giông tố đã lướt qua chà ng mà chà ng không há» nghe thấy sấm gầm hay nhìn thấy chá»›p lóe. Vá» nhà lúc ba giá» sáng, chà ng nằm đến táºn ba giá» chiá»u, ná»a ngá»§ ná»a mÆ¡ mà ng, mÆ¡ tưởng xây những lâu đà i trên thứ cát ướt mà ngưá»i ta gá»i là tương lai. Rồi chà ng dáºy, ghé qua chá»— nhà tắm thuê khoảng má»™t tiếng đồng hồ, Ä‘i ăn ở quán bác La Hurière và trở lại Louvre, chà ng hoà n chỉnh việc Ä‘iểm tô để tá»›i thăm hoà ng háºu như thưá»ng lệ.
- Thế cáºu bảo là cáºu đã ăn trưa rồi đấy hở? - Coconnas vừa há»i bạn vừa ngáp dà i.
- Ừ mà ngon miệng lắm là đằng khác.
- Thế sao cáºu không rá»§ mình Ä‘i vá»›i, đồ Ãch ká»·?
- Cáºu ngá»§ ngon đến ná»—i mình không muốn đánh thức cáºu dáºy. Nhưng nà y, cáºu sẽ ăn tối thay cho ăn trưa. Nhất là đừng có quên há»i bác La Hurière món rượu vang Anjou mà bác ta đã nháºn được ấy nhé.
- Ngon lắm à ?
- Cứ gá»i rượu ấy Ä‘i, mình chỉ nói trước vá»›i cáºu thế thôi.
- Thế cáºu Ä‘i đâu đấy?
- Mình Ä‘i đâu ấy à ? - De Mole ngạc nhiên vì bạn lại há»i mình như thế - Mình đến thăm hoà ng háºu.
- Nà y, hay là mình đi ăn ở nhà của chúng mình ở phố Cloche Percée nhỉ? Mình sẽ xơi các món thừa hôm qua, ở đó có thứ vang Alicante khá lắm.
- Sau những việc xảy ra tối qua thì như thế có hÆ¡i bất cẩn đấy, Anibal ạ. Vá»›i lại, ngưá»i ta chẳng đã bắt chúng mình thá» không được quay trở lại đấy má»™t mình là gì? ÄÆ°a cho mình cái áo măng-tô nà o.
- Ừ nhỉ, mình quên mất đấy - Coconnas đáp - Nhưng cáºu để áo ở đâu? À đây rồi.
- Không, cái nà y mà u Ä‘en, mình bảo cáºu đưa cái áo đỠcÆ¡ mà . Mặc áo đấy hoà ng háºu yêu mình hÆ¡n.
- Ấy nà y, thá» chứ - Coconnas nhìn quanh rồi bảo - Cáºu cứ tá»± tìm lấy mà xem, mình chẳng thấy nó đâu cả.
- Sao? Không thấy à ? Thế thì nó ở đâu?
- Hay cáºu bán nó rồi?
- Äể là m gì? Mình vẫn còn sáu écus.
- Hay mặc áo mình váºy.
- Thôi đi, măng-tô và ng mặc với áo chẽn xanh lá cây, để trông như vẹt ấy à ?
- Cáºu khó tÃnh tháºt đấy. Váºy cáºu Ä‘i mà lo liệu lấy.
Sau khi đã láºt tung má»i thứ lên. La Mole bắt đầu tuôn ra hà ng trà ng lá»i nguyá»n rá»§a bá»n trá»™m cắp dám và o tá»›i táºn cung Louvre để ăn cắp. Giữa lúc đó má»™t ngưá»i hầu cá»§a quáºn công d Alençon bước và o vá»›i chiếc áo măng-tô quý hoá.
- A, đây rồi! - De Mole kêu lên.
- Thưa, ông tìm áo măng-tô ạ? - Ngưá»i hầu há»i - Äức ông cho lấy áo ở chá»— ông vì đức ông có đánh cuá»™c vá»›i má»™t ngưá»i vá» mà u áo.
- Ồ, tôi tìm áo chỉ vì tôi đang định ra phố, nhưng nếu điện hạ có cần giữ nó thì…
- Không, thưa bá tước, xong rồi ạ.
Ngưá»i hầu lui ra, de Mole cà i áo.
- Thế nà o - De Mole há»i - Cáºu định là m gì bây giỠđấy?
- Mình cũng chẳng biết.
- Liệu tối nay mình có gặp cáºu ở đây không?
- Là m sao mà mình có thể nói cho cáºu biết trước được?
- Thế cáºu không biết trong hai tiếng nữa cáºu là m gì à ?
- Mình biết mình sẽ là m gì, những mình không biết được ngưá»i ta sẽ bắt mình là m gì.
- Quáºn chúa de Nervers ấy à ?
- Không, quáºn công d Alençon kia.
- Quả tháºt Ãt lâu nay ông ta có vẻ thân thiện vá»›i cáºu lắm.
- Váºy là tiá»n đồ cáºu ổn rồi - De Mole vừa nói vừa cưá»i.
- Xì, con út ấy mà !
- á»i, ông ta thèm được trở thà nh con cá đến ná»—i chắc Chúa sẽ ban má»™t phép mầu cho ông ta thôi. Váºy là cáºu chưa biết tối nay sẽ ở đâu?
- Không.
- Cút Ä‘i vá»›i quá»· sứ Ä‘i!… À thôi, tạm biệt cáºu.
Cái gã La Mole nà y má»›i khiếp chứ, lúc nà o cÅ©ng muốn ngưá»i ta nói cho hắn biết ngưá»i ta sẽ ở đâu! Là m sao mà mình biết được? Vả lại, hình như mình cÅ©ng còn buồn ngá»§ lắm.
Và chà ng lại nằm xuống. Còn De Mole Ä‘i nhanh như gió tá»›i khu phòng cá»§a hoà ng háºu. Tá»›i chá»— hà nh lang mà chúng ta Ä‘á»u biết, chà ng gặp quáºn công d Alençon.
- A, ông đấy à , ông de La Mole - Quáºn công há»i.
- Thưa Ä‘iện hạ vâng - De Mole kÃnh cẩn cúi chà o.
- Äêm nay ông ra khá»i Louvre à ?
- Thưa Ä‘iện hạ, không. Tôi xin đến chầu lệnh bà Hoà ng háºu Navarre.
- Váºy mấy giỠông rá»i khá»i cung hoà ng háºu, ông de La Mole?
- Äiện hạ có lệnh gì ban truyá»n cho tôi chăng?
- Bây giỠthì không, nhưng tối nay ta cần nói chuyện với ông.
- Và o khoảng mấy giỠạ?
- Khoảng từ chÃn đến mưá»i giá».
- Váºy và o giỠđó tôi sẽ có vinh dá»± được trình diện trước Ä‘iện hạ.
- ÄÆ°á»£c, ta chỠông đấy.
De Mole cúi chà o và đi tiếp. Chà ng tá»± bảo: "Ông quáºn công nà y có những lúc nom như ngưá»i chết rồi. Lạ tháºt".
Chà ng gõ cá»a khu phòng hoà ng háºu. Dưá»ng như Gillonne Ä‘ang chỠđể đón chà ng bèn dẫn chà ng tá»›i bên Marguerite.
Hoà ng háºu Ä‘ang báºn bịu vá»›i má»™t việc khiến nà ng mệt ghê gá»›m. Má»™t tá» giấy đầy vết gạch xoá và má»™t táºp luáºn văn cá»§a Isocrate được bà y trước mặt nà ng. Nà ng ra hiệu cho De Mole chá» nà ng viết xong má»™t Ä‘oạn. Rồi khi viết xong, mà cÅ©ng không lâu lắm, nà ng ném bút Ä‘i và má»i chà ng ngồi xuống bên mình.
De Mole nom rạng rỡ. Chưa bao giỠchà ng đẹp trai và vui tươi đến như thế.
- Tiếng Hy Lạp à ! - Chà ng thốt lên khi nhìn lướt qua quyển sách - Má»™t lá»i hiệu triệu cá»§a Isocrate! Lệnh bà định là m gì váºy? Ờ hô! Lại còn tiếng La tinh trên mảnh giấy nà y nữa nà y. Nà ng sẽ hô hà o bá»n dân man di ấy bằng tiếng latinh?
- Phải thế, vì hỠkhông nói tiếng Pháp.
- Nhưng chưa biết bà i diá»…n văn lệnh bà là m sao viết được câu trả lá»i?
- Nếu dà dá»m hÆ¡n thì tôi sẽ bảo vá»›i mình là tôi ứng khẩu. Nhưng đối vá»›i mình, Hyacinthe ạ, tôi không có những trò lừa dối đó. Ngưá»i ta đưa bà i diá»…n văn cho tôi trước, tôi chỉ việc trả lá»i thôi.
- Váºy các sứ thần đã sắp đến chưa?
- Còn hơn thế nữa ấy chứ, hỠđã đến sáng nay rồi.
- Nhưng sao không ai biết?
- Há» vi hà nh. Lá»… đón trá»ng thể được hoãn đến ngà y kia thì phải. - Marguerite nói vá»›i vẻ hà i lòng pha chút kiêu hãnh - Vá»›i lại mình sẽ thấy, bà i tôi viết tối nay theo phong cách khá là cicéronien. Thôi không nói những chuyện phù phiếm ấy nữa, hãy kể những chuyện xảy ra vá»›i mình Ä‘i.
- Với tôi ư?
- Vâng.
- Có chuyện gì xảy đến vá»›i tôi váºy?
- A, cho mình là m bộ tha hồ can đảm, em vẫn thấy mình hơi tái.
- Váºy chắc là do ngá»§ nhiá»u quá, tôi xin tá»± lên án như váºy.
- Thôi, thôi, đừng khuếch khoác nữa, em biết hết rồi.
- Hoà ng háºu cá»§a tôi, xin nà ng hãy hạ cố nói cho tôi hay, vì tôi chẳng biết gì cả.
- Thôi nà o, mình cứ nói thẳng ra Ä‘i. Thái háºu nói gì vá»›i mình thế?
- Thái háºu à ? Ngưá»i có việc cần nói vá»›i tôi hay sao?
- Sao? Thế mình chưa gặp Thái háºu à ?
- Không.
- Thế đức vua Charles?
- Không.
- Thế đức vua Navarre?
- Cũng không nốt.
- Thế còn quáºn công d Alençon? Mình đã gặp ông ta chưa?
- Có vừa mới đây tôi gặp ông ta trong hà nh lang.
- Ông ta bảo gì mình?
- Ông ta nói rằng ông ta có lệnh truyá»n cho tôi và o khoảng từ chÃn đến mưá»i giá».
- Không có gì khác nữa à ?
- Không.
- Lạ nhỉ.
- Nhưng có gì lạ mới được cơ chứ, xin lệnh bà hãy nói cho tôi được biết.
- Lạ ở chỗ là mình không hay biết gì hết.
- Có chuyện gì váºy?
- Có chuyện là suốt cả ngà y nay tÃnh mạng mình như ngà n cân treo sợi tóc đấy mình ạ.
- Tôi đấy à ?
- Mình chứ còn ai.
- VỠviệc gì kia?
- Thế nà y nà y: đêm qua de Mouy bị bắt chợt ở trong phòng vua Navarre, chả là ngưá»i ta định bắt ông nà y mà , de Mouy đã giết chết ba ngưá»i và trốn thoát, ngưá»i ta chỉ kịp nháºn ra chiếc áo măng-tô đỠcá»§a ông ta thôi.
- Thế thì sao?
- Cái áo măng-tô đỠấy đã khiến tôi nhầm má»™t lần rồi, nay lại khiến cả những ngưá»i khác nhầm nữa. Mình đã bị nghi ngá», tháºm chà còn bị tố cáo là đã phạm tá»™i giết ba ngưá»i ấy nữa. Sáng nay, ngưá»i ta đã định bắt mình, đưa mình ra xét xá», có khi lại còn kết tá»™i mình nữa ấy chứ, vì chắc mình chẳng chịu nói đêm qua mình ở đâu để tá»± cứu mình, đúng không?
- Tôi mà lại nói ra đêm qua tôi ở đâu? - De Mole thốt lên - Äể mang tai tiếng cho mình ấy ư? Ôi lệnh bà xinh đẹp cá»§a tôi! Nà ng nói đúng quá! Tôi thà vui lòng chịu chết còn hÆ¡n để cho đôi mắt đẹp cá»§a mình phải rÆ¡i má»™t giá»t lệ.
- Than ôi, ngưá»i tình tá»™i nghiệp cá»§a em! Nếu thế thì chắc chắn em vẫn phải khóc ròng.
- Nhưng là m sao cơn giông tố đó qua đi?
- Mình đoán xem.
- Là m sao tôi biết được?
- Chỉ có một cách để chứng minh rằng mình không ở trong phòng vua Navarre đêm qua.
- Cách gì váºy?
- Äó là nói tháºt ra đêm qua mình ở đâu.
- Thế rồi sao?
- Thế đấy, em đã nói ra Ä‘iá»u ấy.
- Nói với ai?
- Nói với mẹ em.
- Vá»›i Thái háºu Catherine…
- Thái háºu Catherine biết rằng mình là ngưá»i tình cá»§a em.
- Ôi! Lệnh bà , sau tất cả những Ä‘iá»u nà ng đã là m cho tôi như thế, ngưá»i có thể đòi há»i tất cả ở kẻ tôi tá»› cá»§a nà ng. Ôi! Marguerite, Ä‘iá»u nà ng là m tháºt cao quý và tuyệt vá»i! Sinh mạng cá»§a tôi nằm trong tay nà ng và do nà ng định Ä‘oạt!
- Em cÅ©ng mong thế, vì em đã già nh lấy mạng sống cá»§a mình từ tay những kẻ muốn giáºt lấy nó cá»§a em. Nhưng bây giá» mình đã được cứu thoát.
- Và được cứu bởi tay ai ca chứ? - Chà ng trai thốt lên - Bởi tay hoà ng háºu yêu dấu cá»§a tôi!
Giữa lúc đó má»™t tiếng động chói tai khiến há» giáºt mình, de Mole lòng đầy hốt hoảng mÆ¡ hồ báºt ngá»a ngưá»i ra sau, Marguerite buá»™c kêu lên, mắt đăm đăm nhìn và o khuôn cá»a kÃnh bị vỡ. Qua mảnh kÃnh vỡ, má»™t viên sá»i to bằng quả trứng vừa rÆ¡i và o nhà , nó vẫn còn lăn trên sà n.
De Mole cÅ©ng nháºn ra khung cá»a kÃnh bị vỡ và nguyên nhân cá»§a tiếng động.
- Kẻ nà o dám láo xược… - Chà ng kêu lên, và toan lao ra cá»a sổ.
- Äợi đã mình - Marguerite nói - Hình như có cái gì buá»™c và o hòn sá»i nà y thì phải.
- Ừ nhỉ, hình như là một tỠgiấy.
Marguerite chá»™p lấy viên đạn kỳ dị và bóc ra má»™t tá» giấy má»ng được cuốn lại như má»™t dải băng, bá»c lấy viên sá»i ở giữa. Tá» giấy được buá»™c và o má»™t sợi dây, sợi dây lại giòng qua lá»— cá»a kÃnh vỡ.
Marguerite mở thư ra và đá»c.
- Thôi chết rồi! - Nà ng thốt lên.
Nà ng trao tỠthư cho De Mole dang đứng xanh xao bất động như một pho tượng thần Kinh hoà ng.
De Mole lòng nghẹn ngà o đầy mối linh cảm Ä‘au đớn, Ä‘á»c được những dòng sau đây:
"Có ngưá»i mang những thanh kiếm dà i Ä‘ang đợi ông de Mole trên hà nh lang dẫn tá»›i phòng ông d Alençon. Có lẽ ông de La Mole thÃch ra bằng lối cá»a sổ nà y và tá»›i chá»— ông de Mouy ở Nantes hÆ¡n…"
- Nà o, kiếm cá»§a chúng dà i hÆ¡n kiếm cá»§a ta ư? - De Mole thốt lên sau khi Ä‘á»c xong.
- Không, nhưng có thể há» có mưá»i chá»i má»™t.
- Ngưá»i bạn nà o đã gá»i thư cho chúng ta đây?
Marguerite lấy lại thư trên tay chà ng trai và chăm chú xem lại.
- ChÃnh tá»± dạng cá»§a vua Navarre - Nà ng kêu lên - Nếu ông ta báo thì chắc mối nguy hiểm là tháºt rồi. Mình trốn Ä‘i, em xin mình đấy.
- Tôi trốn bằng cách nà o?
- Nhưng ngưá»i ta đã chẳng bảo qua cá»a sổ nà y là gì?
- Xin nà ng hãy ra lệnh, và tôi sẽ nhảy từ cá»a sổ xuống, dù cho có tan xương nát thịt cÅ©ng cam.
- Khoan đã, hình như sợi dây nà y có treo váºt gì.
- Xem nà o.
Và cả hai ngưá»i cùng kéo cái váºt treo ở đầu dây ấy lên.
Há» vui mừng khôn xiết khi thấy ở đầu dây kia có má»™t chiếc thang tết bằng lụa và lông bá»m ngá»±a.
- Ôi, thế là mình thoát rồi - Marguerite bảo.
- Tháºt đúng là phép mầu cá»§a Chúa.
- Không, đây là việc thiện của vua Navarre.
- Thế nhỡ ngược lại đây lại là má»™t cái bẫy thì sao? - De Mole há»i - Nhỡ cái thang nà y đứt dưới chân tôi thì sao? Thưa lệnh bà , hôm nay nà ng chẳng đã thú nháºn lòng ưu ái cá»§a nà ng đối vá»›i tôi là gì?
Sắc mặt Marguerite đã hồng hà o trở lại vì mừng, lại tái nhợt Ä‘i như ngưá»i chết.
- Mình nói đúng, có thể thế lắm.
Và nà ng lao vá» phÃa cá»a.
- Mình đi đâu? - De Mole kêu lên.
- Em sẽ tự đi xem có đúng là có kẻ rình mình trong hà nh lang không.
- Không Ä‘á»i nà o! Äể rồi cÆ¡n Ä‘iên giáºn cá»§a chúng lại đổ lên đầu mình đấy.
- Mình bảo ai dám là m gì má»™t công chúa Pháp kia chứ? Vừa là công chúa, vừa là vợ vua, em là ngưá»i có tá»›i hai tầng bảo vệ.
Hoà ng háºu nói những lá»i đó vá»›i vẻ đưá»ng hoà ng đĩnh đạc đến ná»—i De Mole hiểu rằng nà ng sẽ không gặp má»™t hiểm nguy nà o hết và chà ng đà nh để mặc nà ng là m theo ý muốn.
Marguerite để De Mole lại cho Gillonne coi sóc và mặc cho trà sáng suốt cá»§a chà ng định liệu xem nên trốn Ä‘i hay chá» nà ng trở lại tuỳ theo tình huống. Nà ng Ä‘i và o hà nh lang. Qua má»™t chá»— phân tá»a, hà nh lang nà y vừa dẫn tá»›i thư viện, vừa dẫn tá»›i nhiá»u phòng khánh tiết. Ở táºn cùng đầu kia cá»§a hà nh lang là cung vua và Thái háºu có cả chiếc cầu thang bà máºt dẫn tá»›i phòng quáºn công d Alençon và Henri. Dù bây giá» má»›i chỉ gần chÃn giá» tối, đèn đóm đã tắt hết và ngoà i má»™t thứ ánh sáng lá» má» rá»i hắt ra từ chá»— ngã tư, hà nh lang hoà n toà n chìm trong bóng tối. Hoà ng háºu Navarre mạnh dạn tiến bước, nhưng khi nà ng Ä‘i tá»›i khoảng gần được phần ba hà nh lang, nà ng nghe như có tiếng thì thầm cá»§a những giá»ng nói trầm trầm. Ngưá»i nói cẩn tháºn hạ thấp giá»ng khiến cho những ngưá»i nói đó có má»™t vẻ bà ẩn đáng sợ. Nhưng gần như ngay tức thì tiếng thì thà o ngừng bặt tá»±a có lệnh trên ban truyên khiến nó tắt ngấm. Má»i váºt lại trở lại hoà n toà n tăm tối, vì cái ánh sáng tá»a ra từ chá»— ngã tư, dù đã rất lù mù, nay dưá»ng như lại cà ng tối Ä‘i.
Marguerite vẫn tiếp tục đi thẳng tới mối nguy hiểm, nếu như nó có thực thì chắc đang đợi nà ng ở chỗ nà y đây. BỠngoà i nà ng có vẻ bình tĩnh mặc dù bà n tay nà ng co quắp chứng tỠmột sự căng thẳng thần kinh tột độ. Nà ng cà ng tới gần, sự yên lặng đáng ghê sợ đó lại cà ng thêm tĩnh mịch, một hình bóng giống như bóng một bà n tay che đi cái thứ ánh sáng lung linh và tù mù đó.
Äá»™t nhiên, khi nà ng tá»›i chá»— ngã tư hà nh lang, má»™t ngưá»i đà n ông tiến ra hai bước, để lá»™ ra má»™t cây nến bằng bạc mạ và ng, và y kêu lên:
- Hắn đây rồi!
Marguerite thấy mình đối diện vá»›i ông anh Charles. Sau lưng nhà vua là quáºn công d Alençon vá»›i má»™t dải dây lục trong tay. Trong bóng tối phÃa sau, có hai bóng ngưá»i đứng cạnh nhau, chỉ có những thanh kiếm tuốt trần cá»§a há» là phản chiếu lại ánh sáng.
Marguerite nhìn thoáng qua toà n cảnh, nà ng lấy hết sức cố gắng mỉm cưá»i trả lá»i Charles:
- Chắc hoà ng thượng định nói là : Cô ta đây rồi phải không?
Charles lui lại má»™t bước, tất cả những ngưá»i khác đứng nguyên tại chá»—.
- Cô đấy à Margot? Cô đi đâu và o giỠnà y?
- Và o giá» nà y ư? - Marguerite há»i - Muá»™n đến thế rồi cÆ¡ à ?
- Ta há»i cô Ä‘i đâu?
- Tôi Ä‘i tìm má»™t quyển sách vá» các bà i diá»…n văn cá»§a cicéronien hình như tôi để quên chá»— lệnh bà Thái háºu thì phải.
- Äi thế nà y mà không đèn Ä‘uốc gì cả à ?
- Tôi tưởng hà nh lang có đèn.
- Cô đi thẳng từ nhà cô ra đây à ?
- Thưa vâng.
- Váºy tối nay cô là m gì?
- Tôi chuẩn bị bà i diá»…n văn cho các sứ thần Ba Lan. Ngà y mai chẳng có há»p mà má»—i ngưá»i chúng tôi phải trình diá»…n văn cá»§a mình lên hoà ng thượng duyệt là gì?
- Thế có ai giúp cô là m việc đó không?
Marguerite thu hết sức lực nói:
- Thưa vương huynh, có ông de Mole. Ông ta lả ngưá»i rất thông thái.
- Thưa chị, - Quáºn công d Alençon nói - Ông ta thông thái tá»›i mức tôi phải đỠnghị vá»›i ông ta khi nà o xong việc vá»›i chị thì đến tìm tôi để giúp tôi và i lá»i khuyên. Tôi không được giá»i như chị mà .
- Váºy ra ông chỠông ta à ? - Marguerite há»i vá»›i giá»ng rất tá»± nhiên.
- Vâng - Quáºn công d Alençon sốt ruá»™t đáp.
- Nếu váºy thì tôi sẽ trả ông ta lại cho ông vì chúng tôi cÅ©ng đã xong rồi.
- Còn sách cá»§a cô thì sao - Charles há»i.
- Tôi sẽ cho Gillonne đi lấy.
Hai anh em trai ra hiệu cho nhau.
- Thôi cô đi đi - Charles ra lệnh - Còn chúng ta tiếp tục đi tuần.
- Bệ hạ Ä‘i tuần à ? - Marguerite há»i - Bệ hạ tìm gì váºy?
- Má»™t gã ngưá»i nhá» bé mặc áo đỠ- Charles đáp - Cô không biết là có má»™t thằng cha ngưá»i nhá» bé mặc áo đỠhiện vỠở Louvre hay sao? Hoà ng đệ d Alençon nói là có trông thấy y, và chúng ta Ä‘ang Ä‘i tìm y.
- Xin có lá»i chúc cuá»™c săn tìm may mắn - Marguerite nói.
Và nà ng vừa lui vá» vừa đưa mắt liếc vá» phÃa sau. Nà ng thấy trên tưá»ng hà nh lang bốn ngưá»i tụ lại vá»›i nhau và có vẻ như Ä‘ang bà n luáºn. Chỉ trong giây lát nà ng đã vá» tá»›i cá»a phòng mình:
- Gillonne, mở cá»a ra - Marguerite gá»i.
Gillonne tuân lá»i.
Marguerite lao và o trong phòng, nà ng thấy De Mole đang đợi, chà ng vẫn bình tĩnh và đầy quả quyết, nhưng cầm lăm lăm thanh kiếm trong tay.
- Mình trốn ngay đi, đừng để phà một giây nà o nữa. HỠđang chỠmình trong hà nh lang để ám sát mình đấy.
- Hoà ng háºu ban lệnh như váºy - De Mole há»i.
- Em muốn thế, chúng ta hãy chia tay để rồi lại gặp nhau.
Trong lúc Marguerite ra ngoà i, de Mole đã buá»™c chắc thang dây và o thanh ngang cá»a sổ. Chà ng bèn trèo qua thanh ngang đó nhưng trước khi đặt chân lên báºc thang đầu tiên, chà ng âu yếm hôn lên tay hoà ng háºu.
- Marguerite, nếu chiếc thang nà y là má»™t cái bẫy và tôi chết vì em, xin em hãy nhá»› lại lá»i hứa cá»§a em.
- De Mole, đó không phải là má»™t lá»i hứa, đó là má»™t lá»i thá». Xin mình đừng e ngại. Tạm biệt.
Cùng lúc đó có ngưá»i gõ cá»a.
Marguerite đưa mắt nhìn theo de Mole trong lúc chà ng leo trèo nguy hiểm như váºy và chỉ quay và o khi nà ng đã tháºt tin chắc rằng chà ng đã chạm chân tá»›i đất.
- Tâu lệnh bà ! - Gillonne gá»i.
- Có chuyện gì váºy? - Marguerite há»i.
- Äức hoà ng thượng gõ cá»a.
- Em mở ra.
Chắc vì chá» lâu sốt ruá»™t quá, bốn ông hoà ng đã tiến đến trên báºc cá»a. Charles bước và o. Marguerite mỉm cưá»i tiến tá»›i trước mặt ông anh. Äức vua nhìn thoáng qua xung quanh.
- Thưa, vương huynh tìm gì? - Marguerite há»i.
- Ta tìm… ta tìm… Ê! Mẹ kiếp! Ta tìm ông de Mole!
- Ông de La Mole?
- Ừ, hắn đâu rồi?
Marguerite nắm lấy tay anh và dẫn ông tá»›i bên cá»a sổ.
Lúc đó có hai ngưá»i Ä‘ang phóng ngá»±a nước đại Ä‘i xa dần vá» phÃa tháp gá»—. Má»™t trong hai ngưá»i tháo khăn choà ng, và phÆ¡ phất vẫy mảnh satanh trắng trong đêm thay cho lá»i chà o từ biệt.
Hai ngưá»i đó là De Mole và Orthon.
Marguerite đưa tay chỉ cho Charles thấy hai ngưá»i đó.
- Thế là nghÄ©a lý gì? - Nhà vua há»i.
- Thế có nghÄ©a là - Marguerite đáp - Ông quáºn công d Alençon có thể nhét lại sợi dây cá»§a ông ta và o túi, các ông d Anjou và de Guise có thể tra lại kiếm và o vá», vì đêm nay ông de Mole sẽ không Ä‘i qua cái hà nh lang kia.
Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 10:03 AM.
|
 |
|
| |