Hắc Siêu là người có tư cách nhất trở thành gia chủ đời thứ 2, nơi mà đáng lẽ ra cha hắn Hầu Thiên Kinh mới có khả năng nhất.
Tất cả cũng bởi vì thọ nguyên tu sĩ dài, Hầu Xung vẫn sẽ sống rất lâu, và trong đám hài tử và tử tôn của hắn thì cũng chỉ có Hầu Siêu có tư chất tu luyện vượt trội. Ban đầu Hầu Quang mới được nhiều người trong gia tộc ủng hộ, nhưng giờ Hầu Quang đã quy tiên, nên miếng bánh rơi xuống đầu Hầu Siêu.
Dưới quyết tâm kiên định của Hầu Siêu, Hầu Xung và các trưởng lão mặt ngoài bình thản, nhưng bên trong càng mừng thầm, gia chủ đời 2 càng có ý chí tu luyện, càng mạnh thì bọn họ càng yên tâm, vui lòng. Thậm chí khi lời nói của Hầu Siêu được truyền ra, rất đông người trong gia tộc lên tiếng cổ vũ và ủng hộ. Vì vậy mà tài nguyên Hầu gia lập tức vận chuyển đáp ứng nhu cầu của Hầu Siêu.
Tam đại gia tộc Nhân tộc cũng không chỉ là cái mác người đời xưng hô. Tài lực của tam đại gia tộc rất khổng lồ, tài nguyên Hầu gia chỉ nghiêng một chút về phía Hầu Siêu, cũng đủ dư thừa cho hắn tu luyện tới Trúc cơ kỳ.
…
Suốt một năm này, trên bầu trời gia tộc họ Hầu đầy rẫy lôi điện. Ban đầu nhiều người, nhiều gia tộc đều bất an, nhưng dần họ cũng quen.
Và nhiều gia tộc có thông tin nhanh nhạy cũng biết rằng Hầu Siêu – tử tôn của Hầu Xung đang điên cuồng dẫn lôi luyện thể. Gia chủ và trưởng lão của Hầu gia thay phiên túc trực, đồng thời tự dẫn một lượng lôi điện vừa đủ cho Hầu Siêu tu luyện.
Hầu Xung tính ra hôm nay chính là ngày Hầu Siêu hoàn thành đợt tôi thể này. 12 lão già bất tử của Hầu gia đang lơ lửng bềnh bồng xung quanh một vòng tròn lôi điện giữa bầu trời. Thỉnh thoảng Tứ trưởng lão Hầu Phúc lại dẫn một tia lôi điện bay vào gia nhập vòng tròn.
Gần tới thời khắc cuối cùng, các vị lão nhân gia càng đề phòng. Nhưng họ vẫn trò chuyện rôm rả:
- Gia chủ, Hầu Siêu nó cũng 4 tuổi rồi, nó luyện thể hơn 1 năm nay, hẳn là nó đã đột phá đến Luyện khí kỳ rồi chứ? Ngũ trưởng lão Hầu Viễn hỏi.
- Aiz… Siêu nhi hắn nói hắn muốn luyện đến cực hạn thân thể của nhân loại mới đột phá. Hơn 7 tháng trước, hắn đã có thể đột phá rồi, nhưng hắn đến gặp ta, thỉnh cầu ta phong ấn lại.
- Hầu Siêu nó muốn luyện thể đến cực hạn? Hầu Viễn thất thanh.
Xung quanh 10 vị trưởng lão khác cũng động dung.
Cực hạn thân thể có rất nhiều lợi ích, trong đó nổi trội là khả năng kháng tính cũng như sinh tồn cao hơn hẳn. Kháng tính cao đồng nghĩa với việc uy lực của các loại bảo thuật khi trúng vào người sẽ giảm, trong sinh tử chém giết, người nào kháng tính càng cao thì tỉ lệ thắng càng lớn. Thông thường, chỉ có những người rèn luyện, hiểu sâu linh căn bản thân, hoặc phục dụng một vài loại dược thảo cực kỳ quý hiếm có tác dụng tăng kháng tính, thì bản thân mới có tính kháng mạnh với các loại bảo thuật có thuộc tính liên quan. Tuy nhiên, những kẻ cuồng đồ tin tưởng thân thể con người mới là sức mạnh, bọn họ tìm mọi cách nâng cao kháng tính của bản thân qua việc rèn luyện. Họ không chỉ dùng lôi điện luyện thể, họ còn dùng hỏa diễm, dùng độc, dùng kim loại… Cũng có rất nhiều kẻ điên cuồng thuê mướn người khác dùng bảo thuật công kích bản thân theo mức độ dần dần từ yếu đến mạnh để kích phát kháng tính.
Trên chiến trường sinh tử, những kẻ cuồng đồ như vậy thật sự là ác mộng. Ngươi tấn công họ, ngươi nghĩ rằng bảo thuật ngươi mạnh, vài chiêu người đó đã chết, nhưng thật sự những bảo thuật ngươi đánh trúng họ chẳng mang lại thương tổn bao nhiêu đối với họ. Trong khi đó nếu ngươi trúng vài bảo thuật với sức mạnh tương đương của họ, ngươi đã sớm đầu thai kiếp khác. Vì vậy muốn đối phó với những kẻ như vậy, chỉ có dùng số lượng ép họ một đầu, hoặc tu vi của ngươi vượt xa họ, hoặc bảo thuật của ngươi mạnh nghịch thiên, nếu không, 36 kế, chạy là thượng sách.
Các gia tộc đều muốn đào tạo hậu nhân của họ thành những người điên cuồng như vậy. Nhưng đáng tiếc, chỉ có khi thân thể chưa chấp nhận linh khí, nghĩa là dưới tu vi Luyện khi kỳ là thời gian hoàng kim luyện thể đến cực hạn. Qua thời gian hoàng kim, khó càng thêm khó. Đồng thời, cũng phải kể đến việc tốn thời gian dài, tài nguyên dồi dào, và những tu sĩ có tu vi Kim đan kỳ đứng bên cạnh tiến hành giúp đỡ, bảo vệ chắc chắn rằng kịp xuất thủ bảo vệ tính mạng khi người tu luyện có vấn đề, mới có thể trăm phần trăm hoàn thành việc luyện thể.
Đặc biệt đối với bản thân những người tiến hành luyện thể, yêu cầu quan trọng nhất là phải có ý chí kiên định, phải kiên cường chịu đựng sự dày vò sống không bằng chết này. Nhưng có bao nhiêu người có thể? Không gia tộc nào ngu ngốc tìm kiếm những người không có khả năng tăng lên tu vi để tiến hành luyện thể, luyện thể có đến cực hạn, nhưng không thể tu luyện bảo thuật, nhưng chênh lệch lớn về tu vi, thì khi chiến đấu cũng chỉ có bị người ta hành hạ cho đến chết. Tất nhiên các điều kiện kể trên khiến các gia tộc chỉ có thể lựa chọn những hậu nhân dòng chính với tư chất và thiên phú trác tuyệt của mình tiến hành rèn luyện. Chỉ đơn giản như vậy sao? Đáp án là không. Những đứa trẻ khi vừa sinh ra, chậm nhất 8 năm sẽ đột phá lên Luyện khi kỳ. Vì thế tìm những đứa bé hậu nhân dưới 8 tuổi có ý chí kiên định, lòng dạ kiên cường, không sợ đau đớn, khổ sở, là rau cải trắng sao? Nếu ép buộc chúng rèn luyện, với tâm hồn trẻ thơ, cũng khiến tính cách chúng đại biến, thậm chí trở nên méo mó hận thù gia tộc.
Bởi nhiều lý do như vậy, số lượng người luyện thể đến cực hạn hiếm như lá mùa thu. Và cũng bởi như thế, địa vị của họ so với những người khác càng cao hơn.
Hầu Siêu càng là tự thân yêu cầu luyện thể đến cực hạn, chưa ai ép buộc, chưa ai khuyên bảo. Vì điều đó, các vị trưởng lão mới động dung, thậm chí đến Hầu Xung cũng vui mừng ra mặt.
Hầu Siêu đang tu luyện, bỗng mở mắt, đứng dậy và bước ra khỏi vòng tròn lôi điện. Nhìn thấy các vị lão gia, hắn cung kính cúi đầu:
- Siêu nhi, ngươi đã đến cực hạn thân thể rồi sao? Hầu Viễn thuận miệng hỏi.
- Bẩm ngũ gia gia, tử tôn vô năng, cực hạn thân thể có lẽ là chuyện quá xa vời, hiện tại tử tôn chỉ có kháng tính với lôi điện.
- Không sao, không sao.
- Đúng vậy Siêu nhi, không sao đâu. Các vị gia gia sẽ ở bên ủng hộ cho con.
Liên tục cũng cái cười xòa “không có việc gì” từ các vị trưởng lão.
Không lâu sau, Hầu Xung lại hỏi:
- Siêu nhi, đã qua một năm, năm nay con đã 4 tuổi, ở độ tuổi này bọn trẻ tại Hám gia và Tang gia cũng đều có tu vi Luyện khí kỳ rồi. Các gia gia cũng lo lắng cho tương lai của ngươi, sợ ngươi thua thiệt so với bọn chúng, nhưng qua lần luyện thể này, các gia gia đều suy nghĩ thông suốt, các gia gia muốn biết sau lần này ngươi có suy nghĩ gì tiếp không?
Hầu Xung và các vị trưởng lão bộ dạng không sao cả nhưng thật tình đều vểnh tai lên nghe. Dù sao Hầu Siêu hắn dưới ánh mắt tán thưởng của 12 vị này, đều được tất cả 12 vị ủng hộ cho vị trí gia chủ thứ 2.
- Bẩm các vị gia gia. Qua lần này, tử tôn Hầu Siêu cũng cảm thấy luyện thể đến cực hạn kháng tính 2 loại thuộc tính trở lên mất rất nhiều thời gian. Haiz… Thời gian càng dài, so với những người cùng trang lứa chênh lệch càng xa. Nhưng tử tôn vẫn quyết định tiến hành lần thứ 2 và cũng là lần cuối cùng luyện thể, thỉnh các vị gia gia thành toàn.
12 vị lão giả ban đầu nghe Hầu Siêu nói vậy cũng có chút thất vọng và cảm thấy có đạo lý. Nhưng nghe câu cuối, càng vui mừng gật đầu. Một đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi đã suy nghĩ được như vậy, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Họ cũng chẳng cảm thấy gì kỳ quái, dù gì Hầu Siêu hắn là kẻ có tư chất dẫn đến dị tượng khi mới sinh ra, hắn càng được Hầu gia dạy dỗ tận tình từ lúc 2 tuổi, và đại ca của hắn hi sinh thân mình cứu hắn, tính cách hắn trưởng thành hơn cũng là bình thường.
- Vậy ngươi tính rèn luyện cực hạn tại thuộc tính nào tiếp theo? Đại trưởng lão giành hỏi trước.
Tuy có chút bất mãn vì cảm thấy bị đại trưởng lão nhanh chân tranh thủ tình cảm của Hầu Siêu, nhưng 11 vị còn lại cũng tiếp tục vểnh tai nghe.
- Bẩm đại trưởng lão. Tử tôn cảm thấy thuộc tính hỏa rất phổ biến, cũng như uy lực mạnh mẽ. Cho nên, tử tôn quyết định luyện thể cực hạn kháng tính hỏa. Sau đó đột phá lên Luyện khí kỳ.
- Tốt, tốt, tốt. Ngươi thật không cô phụ hi vọng của chúng ta.
Lần này Tam trưởng lão nhanh tay giành trước. 11 vị còn lại trừng mắt về phía hắn, đồng thời cũng không quên tán dương Hầu Siêu.
- Tốt. Siêu nhi có lối suy nghĩ rất thông minh.
- Tốt. Không hổ là hậu nhân Hầu gia.
- Tốt, tốt. Gia gia đảm bảo chúng ta sẽ cung cấp tất cả các yêu cầu của ngươi ở mức tốt nhất.
- Rất tốt. Các vị lão gia nhất định đứng bên ủng hộ ngươi tới cùng.
…
2 ngày sau, Hầu Siêu bắt đầu con đường luyện thể cực hạn kháng tính Hỏa.
Lần này, tam trưởng lão và thập nhất trưởng lão – hai vị có linh căn hỏa tốt nhất gia tộc, thay phiên trợ giúp hắn tu luyện. Ngũ trưởng lão, thất trưởng lão, bát trưởng lão thay phiên giám sát bảo vệ xung quanh. Gia chủ Hầu Xung cũng cắm rễ tại gia tộc, không phân nào rời khỏi. Có Hầu Xung và 5 vị trưởng lão, với vô số nhân mã, Hầu gia thật sự trở thành tường đồng vách sắt.
Trong phòng, thập nhất trưởng lão phóng thích một vòng cầu lửa lớn rỗng ruột bao quanh Hầu Siêu. Hầu Siêu xếp bằng trong vòng lửa ấy, khoảng cách từ Hầu Siêu đến mép vòng lửa là nửa trượng.
Thân thể hắn dần đỏ bừng, rồi một lúc sau đen sạm lại.
Khi cảm thấy Hầu Siêu đã đến cực hạn chống cự, ngũ trưởng lão bắn vào miệng hắn một giọt dược thảo - không rõ của loại kỳ dược nào, giúp thân thể Hầu Siêu hắn trở lại bình thường.
Dần dần, sự chịu đựng của Hầu Siêu càng cao hơn, thập nhất trưởng lão và tam trưởng lão bắt đầu rút ngắn khoảng cách giữa hắn và vòng lửa. Nói chính xác là vòng lửa bắt đầu nhỏ lại.
Rồi khi hắn thích ứng, lại bắt đầu tiếp tục rút ngắn cho đến khi vòng lửa còn cách da thịt Hầu Siêu không đến 1 ly.
Sự thích ứng của Hầu Siêu càng lúc càng tốn nhiều thời gian và dược thảo chữa trị hơn. Chỉ nhìn cũng đủ rõ ràng, gia tộc nhỏ sẽ không đủ tài lực trợ giúp hậu nhân thực hiện việc rèn luyện này.
Thời gian trôi qua, độ lớn của vòng lửa càng bành trướng, lửa thường cũng dần được thay bằng dung nham hỏa đỏ rực , rồi linh hỏa đỏ vàng. Số lần bắn dược lực vào miệng Hầu Siêu càng ngày càng nhiều.
________________________
p/s: Luyện thể cực hạn kháng tính ở đây là tại tu vi Luyện thể chứ không phải kháng tận 5%, 10%, 50% hay 100% gì.
Sẽ có nhiều bạn kĩ tính thắc mắc vài việc Nhưng mình khẳng định thêm lần nữa là TẤT CẢ ĐỀU CÓ LÔGIC CHỨ KHÔNG PHẢI VIẾT BẬY BẠ, LINH TINH --- ĐỒNG THỜI MÌNH KIỂM TRA NHIỀU LẦN RỒI.
Thân thể Hầu Siêu trải qua rèn luyện của lôi điện, cộng thêm hắn có linh căn hệ Hỏa, nên lần rèn luyện này, sau 6 tháng, hắn đã hoàn thành.
Sau đó 1 ngày, dưới sự giám thị của 12 vị lão nhân, hắn đột phá đến Luyện khí kỳ.
Hầu Xung khuyên hắn nên đến tàng thư các nhìn xem các loại bảo thuật gia tộc tích lũy được. Và nếu ưng ý loại nào thì có thể lấy ra tu luyện. Tuy nhiên Hầu Xung cũng khuyên hắn không nên tham mà tu luyện quá nhiều bảo thuật vì phí thời gian.
Lần này, Hầu Siêu trả lời làm 12 vị gia gia của hắn đều ngạc nhiên. Hắn từ chối và đưa ra lý do chính đáng: “Tạm thời tử tôn muốn tu luyện Tiên Thiên Bảo Thuật”.
Mọi người đều khuyên hắn có thể vừa tu luyện Tiên Thiên Bảo Thuật, vừa tu luyện thêm các loại bảo thuật khác để phòng thân.
Hắn lại cự tuyệt, hắn nói:
- Các vị gia gia, ta muốn tu luyện viên mãn Tiên Thiên Bảo Thuật tại tu vi Luyện khí kỳ, khi viên mãn Tiên Thiên Bảo Thuật, ta sẽ lựa chọn tu luyện vài loại khác.
12 vị lão gia đều trầm mặc. Viên mãn Tiên Thiên Bảo Thuật tại Luyện khí kỳ đơn giản như thế sao? Không mất 3 – 5 năm thì không thể nào, ấy là thời gian của người có thiên phú cao đấy.
12 vị này càng choáng váng khi nghe hắn bảo rằng hắn muốn một thân một mình du lịch khắp nơi để tu luyện Tiên Thiên Bảo Thuật.
Mọi người không biết tốn bao nhiêu bãi nước bọt khuyên hắn nghĩ lại. Thậm chí đại trưởng lão và nhị trưởng lão còn quát lên, nghiêm nghị yêu cầu hắn ở tại gia viên.
Nhưng Hầu Siêu cố chấp muốn đi.
Tốn thời gian 1 tháng khuyên bảo, thậm chí chiến tranh lạnh. Các vị gia gia của hắn cũng nổi điên lên la mắng vì sau đó hắn đe dọa sẽ bỏ trốn khỏi nhà bằng mọi cách.
Đòn quyết định được hắn đưa ra, là hắn sẽ cải trang và sống một cuộc sống như một kẻ ăn mày trong quá trình du lịch này.
Rốt cuộc, sau 3 tháng hắn “trở thành và sống” như ăn mày tại gia. Các vị gia gia đã ngã mũ chào thua. Mọi người đều rõ ràng tính cố chấp và bất chấp của hắn. 12 vị lão giả càng không cho rằng người khác sẽ nghĩ 1 đứa trẻ ăn mày là nhị thiếu gia Hầu Siêu của Hầu gia.
…
Đêm tối giữa mùa đông se lạnh. Tuyết rơi khắp nơi, gió thổi rì rào.
Giữa đại điện Hầu gia. Hầu Siêu với hình dáng một kẻ ăn mày rách rưới đầu đường bái biệt phụ mẫu và các vị gia gia của hắn.
- Phụ thân, mẫu thân, các vị gia gia. Xin hãy yên tâm. Siêu nhi sẽ nhanh chóng trở về.
- Siêu nhi, dù có viên mãn hay không, nhất định 3 năm sau phải trở về Hầu gia.
- Gia gia, tại sao ạ? Hắn nghi hoặc.
- 3 năm sau, cũng đến tuổi đưa ngươi đến Thần Nhân học viện rồi. Hầu Xung đáp.
Thần Nhân học viện là học viện lớn và mạnh mẽ nhất tại Nhân tộc. Học viện chỉ chiêu thu những đứa trẻ dưới 8 tuổi có tư chất và tu vi Luyện khí kỳ trở lên.
Thần Nhân học viện là do Hám Lập và Hầu Xung xây dựng nên. Lúc ban đầu, Hám gia và Hầu gia tài trợ phần lớn cho học viện. Về sau, hầu như tất cả các gia tộc đều tham gia. Thần Nhân học viện nhân tài lớp lớp. Cho đến hiện nay, tuổi trẻ tuấn kiệt phần lớn đều được đào tạo và sơ lộ hào quang tại đây.
- Tử tôn đã rõ. Tử tôn xin phép xuất phát, thỉnh phụ mẫu và các gia gia quay về nghỉ ngơi.
Nói xong hắn cung kính cúi chào.
- Được, ngươi đi đi thôi.
Hầu Xung phất tay áo.
Nhìn Hầu Siêu khất bóng sau cửa lớn, Phong Tiểu Tiểu nhéo nhéo tay Hầu Thiên Kinh. Hầu Thiên Kinh hiểu ý, thấp thỏm lên tiếng:
- Gia chủ, Hầu Siêu nó sẽ không sao chứ?
- Thiên Kinh, ngươi yên tâm, ta sẽ để 2 vị trưởng lão theo sau hắn.
Sau đó, hắn quay lại nhìn thập nhị trưởng lão và lục trưởng lão nói:
- Lục đệ và Thập nhị đệ, đại ca ta chỉ còn đứa cháu duy nhất này. Ca ca và gia tộc trông cậy vào các ngươi.
Hầu Xung không xưng hô theo quy tắc gia tộc, mà mở lời thân tình đầy trịnh trọng.
Thật ra chỉ có các vị trưởng lão và gia chủ mới biết hai vị này nhìn đơn giản và tu vi bình thường nhất trong các vị trưởng lão Hầu gia lại là hai vị thực lực mạnh mẽ xếp sau Hầu Xung. Hai vị này là hai người ẩn núp trong bóng tối, chuyên huấn luyện tử sĩ và ám sĩ (*) cho gia tộc.
- Đại ca, xin hãy yên lòng. Ta và thập nhị đệ sẽ theo sau hắn mọi lúc và cam đoan Hầu Siêu nó an toàn trở về.
- Được, có lời nói này của Lục đệ, đại ca cũng yên tâm.
…
Dưới cái giá rét của trời đông. Trong khi mọi gia đình đều đóng cửa làm một giấc ấm áp. Một thằng nhóc ăn mày với chiếc áo mỏng manh đầy lỗ thủng và vết rách, run run thân thể, gian nan bước từng bước rời khỏi Thánh thành.
Hắn không hề phát hiện có 2 cái bóng đen theo sau ở đằng xa.
…
Kim Ngưu thôn, người dân kể với nhau rằng tương truyền không lâu sau Đại bí mật, nơi đây từng là nơi dừng chân của một con Kim Ngưu có pháp thuật thông thiên: hô mưa gọi gió, dời núi lấp sông. Thậm chí tiếng rống giận của nó còn đục thủng bầu trời. Sau đó không hiểu vì sao nó bỏ đi. Một khoảng thời gian không thấy nó trở lại, người dân trăm dặm xung quanh tiến đến xây dựng thôn làng tại đây vì họ cho rằng nơi nghỉ ngơi bao năm của con Kim Ngưu ấy là vùng đất lành.
Một tên ăn mày lười biếng nằm dài ở đầu thôn ngủ. Trước người hắn là một cái bát cũ kĩ dơ bẩn. Một vài người đi ngang qua xót thương cho hoàn cảnh của hắn, bỏ lại vài đồng vào cái bát ấy. Mặc kệ tiếng leng keng từ sự va chạm của những đồng tiền với nhau và với cái bát, tên ăn mày vẫn cứ nhắm mắt nằm ngủ.
Trong tửu điếm đối diện, vị chưởng quầy lắc đầu. Hắn đã thấy như vậy nhiều lần rồi. Tên nhóc ăn mày này tháng trước vừa tới đây. Chẳng ai rõ thằng nhóc này từ đâu đến, chỉ biết tháng trước, nó từ con đường trước thôn lầm lũi bước vào đầu thôn. Chẳng cần ngó ngàng quan sát hay đi xin ăn gì, nó lập tức tựa lưng dưới gốc cây đầu thôn nằm ngủ và bỏ cái bát xin ăn đằng trước.
Vị chưởng quầy tên là Ngũ An, đây là tửu điếm gia truyền từ đời ông hắn đến giờ. Sinh ý cũng bình thường, hắn đủ ăn đủ mặc, cũng đủ cung cấp tiền bạc chi tiêu cho gia đình. Khách đến tửu điếm cũng lác đác, cho nên hắn thật sự rảnh rỗi. Và khi thằng bé ăn mày đến, hắn có thêm niềm vui nhỏ là lâu lâu nhìn về phía nó xem xem nó có bớt lười biếng không.
Không may thay, càng xem hắn càng thêm nổi giận. Thằng nhóc ăn mày thật sự quá lười. Ngoại trừ đúng 2 bữa trưa và chiều, nó đúng giờ mở mắt ngồi dậy đến tửu điếm mua thức ăn, còn lại nó tựa lưng vào gốc cây đầu thôn nằm ngủ.
Có mấy lần tuyết rơi dày đặc, mưa to gió lớn, thương tình nó, hắn lo lắng chạy ra ngoài và thấy … nó vẫn ung dung nằm ngủ ở đó. Sợ nó chết cóng bởi trời đông, hắn dẫn nó vào nhà, cho nó ngủ ở phòng bếp. Lúc ấy, thằng nhóc chỉ nói “Cảm tạ” rồi nằm ngủ tiếp làm hắn dở khóc dở cười. “Nó buồn ngủ đến thế sao?” – hắn nhiều lần thầm hỏi.
Sau không biết bao nhiêu lần hắn khuyên bảo mà thằng nhóc không nghe. Giờ hắn mặc kệ nó nằm ngủ đầu thôn.
...
Mùa đông dần qua, mùa xuân tươi mới lại đến. Từng cánh chim lượn lờ trên bầu trời, vờn quanh thôn xóm hót líu lo.
Xung quanh Kim ngưu thôn, hoa nở khắp nơi, lung linh đầy màu sắc, thỉnh thoảng từng cơn gió nhẹ mang theo hương thơm của những đóa hoa bay đến Kim Ngưu thôn làm cho con người ta lâng lâng thoải mái.
Từng tảng tuyết dần tan rã, hóa thành những dòng nước lượn lờ trôi về những con suối, dòng sông. Trong những con suối, dòng sông này, những chú cá cũng bắt đầu mùa đẻ trứng. Chúng đùa giỡn, thi đua bơi lội, vẫy nước bay tung tóe.
Trong thôn, người dân cũng bắt đầu tất bật cho vụ mùa mới. Người dân bắt đầu vác dụng cụ ra khu vườn, ruộng đồng làm việc. Dưới ánh mặt trời, những nụ cười vui vẻ chất phác hiện trên mặt họ.
Phía giữa thôn, từng tiếng kim loại chạm nhau vang lên đều đều. Nơi đó là một nhà thợ rèn duy nhất của thôn, bây giờ hẳn là đang làm việc.
Hầu Siêu mở mắt quan sát mọi thứ, hắn như có cảm ngộ, nhưng cũng không được rõ ràng lắm. Gần cũng thấy gần, xa cũng thấy quá xa. Cuối cùng, hắn chẳng nắm bắt được cái gì. Hắn thất vọng thở dài.
Hầu Siêu trải qua một tháng xuyên thẳng từ Thánh thành tới đây. Hắn đơn giản chỉ là lựa chọn nơi này tu luyện. Trước khi đi, các gia gia của hắn đưa hẳn cho hắn 1 túi càn khôn đầy vàng bạc, đan được, kỳ thạch, giáp, vũ khí… nên hắn cũng chẳng quan tâm nhiều, chỉ toàn tâm yên tĩnh tu luyện.
…
Đến giữa trưa có 5 đứa bé lại đây, 3 gái và 2 trai. Chúng nó khoảng chừng 7 – 8 tuổi. Ngay từ lúc hắn vào thôn đến giờ, thỉnh thoảng chúng mang đến cho hắn một ít thức ăn, khi thì cái bánh bao, lúc một chén cơm, vài khi là miếng thịt.
5 đứa trẻ thiện lương, ngây thơ của ngôi làng không biết rằng hắn là một kẻ đã thành tinh. Chúng chỉ biết hắn là một thằng bé ăn mày nhỏ tuổi đáng thương. Theo như bố mẹ cho hay: Nó là đứa bé đáng thương, không cha không mẹ nên mới trở thành ăn mày. 5 đứa bé nhiều lần tò mò nhìn hắn, thậm chí thằng nhóc to xác nhất tên Vu Sơn còn vài lần mạnh dạn hỏi hắn tên gì, nhưng thấy hắn không đáp lại, chúng đều cho rằng hắn mất cha mẹ từ nhỏ nên không được dạy nói. Trong mắt chúng, hắn rất rất rất đáng thương.
Tiết xuân ấm áp, gia đình đều cho bọn trẻ thoải mái dạo chơi. 5 đứa trẻ theo thói quen tiến đến những gốc cây đầu thôn đùa giỡn. Những tiếng cười khanh khách dễ nghe thường xuyên vang lên.
Nhìn tất cả, Hầu Siêu có chút chua xót.
Từ lúc hắn còn là Triệu Phong, hắn chưa từng trải qua cuộc sống như một đứa trẻ bình thường. Từ khi còn nhỏ, Triệu Phong là hậu nhân duy nhất của gia tộc họ Triệu. Hắn trải qua cuộc sống giáo dục nghiêm khắc và ít tiếp xúc với những đứa trẻ khác. Cho đến khi lên 4, hắn may mắn thoát cuộc chém giết máu tanh. Rồi đến lúc bắt đầu theo Lục Mang tu luyện, hắn chưa từng có thời thơ ấu vui vẻ bên cạnh những đứa bé khác. Đến lúc hắn lớn lên và có thêm đệ đệ, đệ muội, hắn chỉ có thể nghiêm khắc và lạnh lùng với chúng.
Và theo định mệnh, hắn trở thành Hầu Siêu, cuộc sống cũng chẳng khác mấy. Từ lúc 3 tuổi đến giờ, chỉ là khô khan tu luyện và tu luyện.
Nhìn bọn trẻ vui đùa, hắn chỉ có thể kết luận: “Cuộc sống tu sĩ chỉ có vô vị và buồn chán”.
__________________
(*) Ám sĩ: Những đứa trẻ có tư chất được huấn luyện trong bóng tối, chuyên ám sát kẻ thù... (Xem kĩ ở đoạn cuối chương 1 - quyển 2)
Trong lúc đó, hơn ngàn trượng phương xa, một cuộc truy sát đang diễn ra.
Một người đàn ông vạm vỡ, đang ôm một đứa bé gái bay về phía này. Phía sau 5 tên địa ngục ma đang không ngừng đuổi tới.
Người trung niên than một tiếng, dừng lại, để đứa bé xuống và nói:
- Linh nhi, chạy trốn thật xa, phụ thân sẽ cản chúng lại. Đi đi hài tử.
Hắn phát ra một chưởng nhu hòa đẩy đứa bé gái bay về phía trước.
Đứa bé gái run rẩy rơi lệ, ngoảnh đầu lại nhìn người trung niên rồi quay mặt chạy nhanh.
Nhìn đứa con gái của mình dần đi thật xa, người trung niên bộc phát tu vi Trúc cơ kỳ của mình, liên tục tung ra từng loại bảo thuật đánh về phía 5 tên địa ngục ma đang đuổi đến.
Chiến đấu bạo phát. Lôi điện, kiếm khí, hỏa diễm… ầm ầm va chạm, từng vầng sáng chói mắt từ hướng này tỏa ra khắp nơi. Từng tiếng vang điếc tai cũng không ngừng khếch tán.
Người dân Kim Ngưu thôn sợ hãi bỏ việc chạy về, kéo con cái vào nhà và đóng cửa lại. Ngay cả vị chưởng quầy Ngũ An cũng không có thời gian quan tâm đến Hầu Siêu. Ngày nắng, trời đẹp, nhưng thôn làng im lặng đến đáng sợ.
Đầu thôn, Hầu Siêu ngẩng đầu nhìn về phía ấy. Đôi mắt ưu tư như có điều suy nghĩ.
…
Dưới sự vây công của 5 tên địa ngục ma, người trung niên dần dần không đủ sức tiếp tục cầm cự hay bỏ chạy. Cuối cùng, hắn chọn tự bạo.
Ầm vang…
…
Không lâu sau, 3 tên địa ngục ma còn sống sót bay ra khỏi đám bụi mù.
- Truy, nhanh chóng tìm bắt con nhóc kia cho ta. Tên thủ lĩnh gào thét.
Mặc kệ vết thương, 3 tên địa ngục ma lao nhanh về hướng đứa bé gái bỏ trốn.
…
Hầu Siêu đang nhắm mắt tu luyện.
Phía xa một bé gái khoảng 8 - 9 tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt sợ hãi, lấm lem bùn đất đang không ngừng chạy lại đây.
Khoảng cách giữa đứa bé và Hầu Siêu còn 8 trượng, 7 trượng…
Đến lúc còn 4 trượng hơn, 3 tên địa ngục ma đã đuổi tới. Chúng vây quanh cô bé, ngăn ngừa nó chạy thoát.
- Khặc… Ngươi chạy đi đâu.
Đứa bé gái sợ hãi đề phòng.
- Bắt nó lại cho ta.
Hai tên địa ngục ma còn lại phóng xuất từng móng vuốt đen nhọn đánh thẳng về phía đứa bé.
Đứa bé cũng không đơn giản, nó bắt đầu thả ra tu vi Luyện khí kỳ, tránh đông tránh tây, thỉnh thoảng thi triển vài loại bảo thuật ngăn cản và rút ra một cây thương từ túi càn khôn.
3 thân ảnh cận thân chém giết.
2 tên địa ngục ma muốn bắt sống đứa bé nên cũng không toàn lực ra tay, chúng định vờn đến khi cô bé dần kiệt sức.
Cô bé đã nhận ra ý đồ của chúng, nó thi triển ra thương thuật mạnh nhất của mình, gầm lên:
- Thương Vũ Tịch Hải.
- Thương Vũ Tịch Hải.
4 trượng phía trước nghe tiếng đứa bé gái, Hầu Siêu thất thanh lặp lại, mở mắt, xoay người nhìn sang, sau lưng linh khí chợt hiện rồi biến mất, trong đôi mắt hắn tỏa ra ánh sáng lục.
Cô bé xoay tròn cây thương, bóng thương xoay quanh người, thương mang chói lọi, đánh giết tứ phương.
Hai tên địa ngục ma kinh hãi, chúng lập tức thi triển ra một vòng hắc ám bao quanh người, hiển nhiên đây là một loại bảo thuật phòng thủ của địa ngục ma.
Đùng… Đùng…
Thương thuật đụng vào hắc ám vòng bảo vệ, 2 tên địa ngục ma bị hất văng ra. Lợi dụng cơ hội này, đứa bé gái bay thẳng về lỗ hổng phía trước.
- Khặc… Hừ… Ngươi thoát được sao.
Tên thủ lĩnh địa ngục ma không hề chần chừng bay tới, hắn phóng xuất ra bảo thuật đánh về phía cô bé.
Một mũi tên được tạo thành từ hắc ám bay thẳng tới. Quá nhanh rồi.
Nhận ra nguy hiểm, cô bé chỉ kịp thời quay lại dùng thương chống đỡ.
Ầm…
Bị lực phản chấn đẩy bay về phía trước, cô bé va đập vào nền đất, yết hầu ngòn ngọt phun ra một ngụm máu tươi.
Cô bé khó khăn dùng đôi tay run run chống đỡ thân thể ngồi dậy nhìn lại.
- Khặc… Chạy đi, chạy nữa đi xem nào. Tên thủ lĩnh địa ngục ma mỉa mai.
Hắn không hề hay biết thằng nhóc ăn mày bên gốc cây đã biến mất tự lúc nào.
Phốc… Phốc…
Hai âm thanh nhỏ phía sau vọng tới, hắn ngẩng mặt nhìn lại.
Đằng đó, cái đầu hai tên thủ hạ đã bị đánh nổ tung, hai tên ấy chết đến không thể chết lần nữa. Cạnh đó một thằng nhóc ăn mày khoảng 5 tuổi đang hờ hững tiến từng bước về đây. Nó mỉm cười lạnh lẽo:
- Ta rất ngạc nhiên. Theo hiệp ước giữa địa ngục ma và các tộc trên 3 đại lục từ hơn 600 năm trước, thì đáng lẽ địa ngục ma sẽ không xuất hiện ở 3 đại lục chứ? Điều gì khiến các ngươi rời khỏi hắc ám nơi sâu mà tốn công sức truy bắt một đứa bé gái như thế này?
Nhìn tình cảnh trước mặt, tên địa ngục ma dại ra:
- Ngươi… ngươi là ai?
- Haha… Ngươi còn không thấy? Ta chỉ là một thằng bé ăn mày. Chậc, để ta đoán xem, các ngươi cho rằng đứa bé gái này hoặc thứ gì đó trên người nó sẽ ảnh hưởng đến sự thống trị của các ngươi, hoặc là đối với các ngươi, nó là vật đại bổ; nên các ngươi mới liều lĩnh vi phạm hiệp ước. Ta nói có đúng không?
Dần bình tĩnh, quan sát kĩ lại thằng nhóc, tên địa ngục ma cũng chỉ thấy đấy là một thằng nhóc ăn mày tu vi Luyện khí kỳ, hắn cười gằn:
- Hừ, ngươi chết chắc rồi.
Tên địa ngục ma bắn ra từng đạo mũi tên hắc ám bay về phía Hầu Siêu.
Hầu Siêu mỉm cười:
- Dù ngươi có tu vi Trúc cơ kỳ, nhưng qua trận đại chiến vừa rồi, ngươi còn lại bao nhiêu chiến lực?
Nhìn thấy những mũi tên hắc ám đã nhanh chóng tiếp cận. Sau lưng Hầu Siêu, xuất hiện một con kỳ cầm hình dáng mơ hồ, có chút tương tự như thần thoại phượng hoàng.
Kỳ cầm cất tiếng hót lanh lảnh, nó bắt đầu vỗ cánh. Từng sợi ánh sáng vàng tuôn ra bao bọc thủ hộ thân thể Hầu Siêu. Hắn cũng không tự phụ, nhanh chóng lướt ngang và bay lại cố gắng tiếp cận tên địa ngục ma. Dù sao hắn cũng chưa học được bảo thuật nào khác.
Nhìn thấy Hầu Siêu đang cố gắng tiếp cận mình, tên địa ngục ma khặc khặc cười, tốc độ phóng ra bảo thuật càng ngày càng nhanh.
Hầu Siêu chợt trái chợt phải, tiến thối như u linh, nhanh chóng lại gần.
Đùng…
Một ánh lửa hắc ám đánh trên hộ thể ánh vàng của Hầu Siêu, hắn bị hất bay ra phía xa. Quang hoàn hộ thể xuất hiện 1 lỗ thủng trước ngực, trên ngực Hầu Siêu càng cháy đen một mảnh.
- Mẹ kiếp. Hầu Siêu thô tục mắng to. Hắn không ngờ đến tên địa ngục ma gian trá lừa hắn đến gần rồi tung ra sát chiêu ẩn giấu.
Nếu không phải hắn thấy cô bé thi triển ra thương thuật giống như Tô Thiên, hắn cũng đã không liều mạng nhảy vào tranh đấu với địa ngục ma, càng không lấy tu vi Luyện khí kỳ đối phó với tu vi Trúc cơ kỳ.
Khi đã tham gia vào, thì hắn càng không thể thoát ra. Trúc cơ kỳ nắm giữ tốc độ bay thuần thục và nhanh hơn hẳn Luyện khí kỳ 1 cái cấp độ. Dính vào rồi thì chạy không thoát.
Giờ này, hắn cũng không hề giữ lại nữa, mà hoàn toàn liều mạng bạo phát.
Sau lưng hắn, một cây kỳ mộc mông lung cũng hiện lên, kỳ cầm bay quanh phía trên cây kỳ mộc. Vỗ một chưởng vào ngực, hắn phun ra một ngụm máu. Không chần chừ, hắn vận chuyển linh khí bao quanh và đưa ngụm máu ra sau.
- Huyết tế.
Từ khi hắn đoạt xác Hầu Siêu, hắn nhận ra rằng Tiên Thiên Bảo Thuật mình tu luyện trước kia vẫn còn, nó vẫn nằm tại một góc nào đó trong linh hồn. Đáng tiếc lúc đó hắn còn chưa đạt đến tu vi Luyện khí kỳ, nên không thể thi triển.
Đến lúc Hầu Quang muốn giết hắn, hắn liều mạng bạo tạc thân thể, dẫn lượng lớn linh khí nhập thể, phát huy ra chiến lực Trúc cơ kỳ đã từng tu luyện. Tuy rằng thắng, nhưng thắng cực kỳ thảm, kinh mạch nổ nát, linh khí cắt vào từng thớt thịt, đau đớn tận linh hồn. Cũng còn may là hắn vẫn còn sống.
Lúc này đây, kỳ mộc, kỳ cầm như thành thực thể, đỏ tươi yêu dị. Ánh sáng vàng lục xen kẽ bao quanh người hắn như hộ thể kỳ giáp.
Đồng thời bộ ngực kỳ cầm phát sáng, 13 kí hiệu Z đỏ tươi bay ra, đính vào phía trước và phía sau kỳ giáp. Phần thuật này là trong mấy tháng trước hắn mới ngộ ra, bây giờ hiển hóa.
Dưới sự ảnh hưởng của kỳ giáp, ánh sáng xung quanh thân thể hắn như bị bẻ cong.
Hắn như một tên chiến sĩ điên cuồng liều lĩnh cất bước xông về phía quân thù.
Trận chiến đến giờ phút này lâm vào kịch tính.
Từng mũi tên và ngọn lửa hắc ám từ tên địa ngục ma bay ra giăng đầy khắp nơi. Hầu Siêu cố gắng né tránh và tiếp cận. Nhưng hắn cũng không tránh khỏi bị mũi tên và ngọn lửa hắc ám đánh trúng.
Liên tục tiếp cận nhưng cũng không ngừng bị đẩy lùi. Hầu Siêu thở hồng hộc. Phía bên kia, tên địa ngục ma liên tục phóng xuất bảo thuật, cộng thêm đại chiến trước đó, trán hắn đã đầy mồ hôi hột, hắn cũng thở hổn hển không dứt.
“Thời gian huyết tế đã không còn nhiều. Không thể tiếp tục” – Hầu Siêu nghĩ thầm.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, kỳ mộc, kỳ cầm càng phát sáng, quang huy 2 màu vàng lục truyền vào kỳ giáp càng nhiều, kỳ giáp trở nên chói lòa. Hắn bộc phát tốc độ nhanh nhất, như một mũi tên, bay thẳng về hướng tên địa ngục ma.
Đùng… Đùng… Đùng…
Sự va chạm của bảo thuật tạo nên những âm thanh rung động.
Kỳ giáp lờ mờ, ánh sáng ảm đạm.
Đùng…
Kỳ giáp bị thủng một lỗ. Lỗ thủng cũng nhanh chóng được bổ sung quang huy mà khép lại.
Đùng… Xoẹt… Kỳ giáp bị thủng lỗ còn chưa kịp khép lại, một mũi tên xuyên thẳng qua ngực Hầu Siêu.
Tên địa ngục ma mừng thầm, hắn không ngừng thi triển bảo thuật và bay ra xa kéo dài khoảng cách. Nhưng dễ thế sao? Vừa thi triển 2 loại bảo thuật, vừa phải lui lại, sự phân tâm khiến tốc độ của hắn giảm sút.
Rốt cuộc Hầu Siêu tới gần tên địa ngục ma, hắn không do dự tung ra 2 đấm.
Thùng… Thùng…
Tên địa ngục ma bị đánh văng, ho ra máu đen. Đồng thời lúc ấy, chân trái Hầu Siêu lại bị xuyên thủng, máu tươi vẫy ra.
Đắc thế không dừng lại, nhân lúc tên địa ngục ma bị đánh choáng váng, Hầu Siêu bay tới tiến hành chà đạp.
Thùng… Đùng… Ầm…
Qua hơn 2 phân sau, hắn cũng kết liễu tên địa ngục ma, nhưng thân thể hắn cũng đầy những vết thương đang chảy máu và bị đốt cháy đen sạm.
Hắn rất nhanh lấy Kim sáng dược bôi vào các vết thương, đồng thời lấy 3 viên đan dược chữa thương từ túi càn khôn nuốt vào.
Cách Kim Ngưu trấn hơn ngàn trượng về phía bắc, 2 vị lão giả đang ngồi giữa một khu rừng.
Thấy Hầu Siêu xông ra chém giết 2 tên Luyện khí kỳ địa ngục ma và đối mặt với tên thủ lĩnh Trúc cơ kỳ thì hai người giật mình hết hồn. Thập nhị trưởng lão định bay tới cứu đứa cháu thì lục trưởng lão cản lại:
- Thập nhị đệ, không cần phải nóng vội. Ngươi không để ý là con bé kia đánh nhau với 2 tên địa ngục ma nó không ra giúp ngay à? Tâm tính nó thật không tệ. Ngươi đừng quân tâm tất loạn như vậy. Ta nghĩ là nó có nắm chắc, vả lại để nó đối mặt với sinh tử thì mới kích phát được tiềm lực. Thập nhị đệ, ngồi xuống xem biến đổi.
- Vâng, lục ca nói chí phải, là tại ta quá lo âu rồi.
Hai vị lão giả tiếp tục dùng thần thức quan sát và trò chuyện.
- Lục ca, mới bao lâu mà nó tu thành da lông Tiên Thiên Bảo Thuật rồi? Tấm tắc. Khoan đã, không đúng. Gia tộc chúng ta là kiếm gia, nó được sinh với dị tượng kiếm khí thông thiên, vậy thế quái nào nó lại tu thành một con kỳ cầm hệ Thổ vậy?
- Ta cũng không rõ, lúc nhỏ kiểm tra linh căn, hình như nó không có linh căn hệ Thổ. Chuyện này có vẻ lạ.
…
- Ông trời của ta ơi, ta nhìn thấy cái gì? Tiên Thiên Bảo Thuật của nó còn có cả hệ mộc nữa à?
- Chuyện gì đang xảy ra. Nó tu luyện lúc nào sao chúng ta không biết.
…
- Thập nhị đệ, trong gia tộc ai là người dạy nó huyết tế thế? Không phải gia tộc chúng ta không đi theo con đường tà ác đấy à?
- Lục ca, đừng hỏi ta a. Thật sự ta cũng rối rắm lắm rồi.
…
- Không tệ, nó thắng rồi. Vậy giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo?
Nói xong, cả hắn là thập nhị trưởng lão đều trầm mặc.
Ai có thể cho hắn biết Hầu Siêu nó tu luyện như thế nào không? Chưa đến 3 tháng đã tu thành Tiên Thiên Bảo Thuật 2 loại thuộc tính. Như thế nào mới đánh giá được? Thiên tài ngàn năm khó gặp hay là thiên phú siêu phàm? Kể cả đại ca Hầu Xung cũng không có năng lực kinh khủng như thế chứ?
Đó là chưa kể gần 5 tuổi nó đã có tâm tư kín đáo. Không thấy nó đợi hai tên Luyện khí kỳ địa ngục ma trọng thương, nó còn đợi đến lúc tên Trúc cơ kỳ phân tâm mà chém giết 2 tên còn lại sao? Tâm tư kín đáo? Như thế có diễn tả đủ chăng? Chỉ thấy bọn địa ngục ma đuổi giết một cô bé, nó đã lão luyện suy đoán ra tám phần mười lý do? Chưa kể khi nó thấy huyết tế và cách đánh ban đầu không hữu hiệu, nó triển khai ra cách đánh liều mạng chính xác nhất?
Khốn nạn, cái chính là nó chỉ với tu vi Luyện khí kỳ 2 tầng đã đánh giết được 1 tên Trúc cơ kỳ 3 tầng, dù có trục lợi và tên Trúc cơ kỳ ấy trọng thương từ trước, chiến lực chưa đủ ba phần mười, nhưng đó cũng là thực lực, thực lực a.
Hai lão già lăn lộn trong đống suy nghĩ nhức óc ấy. Mãi đến một lúc sau, họ mới bắt đầu tiếp tục trao đổi.
- Mặc kệ thế nào, nó là tử tôn của chúng ta, nó mang huyết mạch họ Hầu. Ai mà không có bí mật? Việc chủ yếu bây giờ là chúng ta phải đưa tin về cho gia tộc, đề nghị đại ca tăng thêm người tới đây bảo vệ cho nó.
- Phải, lục ca nói chí phải. Vậy đệ sẽ hỏa tốc đến cứ điểm gần nhất của gia tộc truyền tin về.
- Được, ngươi đi đi, đi nhanh rồi quay lại. Tạm thời có ta ở đây, nó sẽ không có vấn đề gì. Nếu như ngươi quay lại mà không thấy chúng ta, thì cứ lần theo ký hiệu ám sĩ của gia tộc.
- Vâng, đệ xin lập tức đi ngay.
…
…
…
Sau khi điều tức một lúc, Hầu Siêu đứng dậy, đi thẳng về phía cô bé kia. Nói cô bé thế thôi, rõ ràng người ta lớn tuổi hơn hắn nhiều, có lẽ hắn nên gọi là tỷ tỷ.
Cô bé với nét mặt tái nhợt cũng đang khoanh chân tụ khí điều phục cơ thể. Hầu Siêu bước từng bước đến, dừng lại ở khoảng cách nửa trượng im lặng quan sát cô bé. Trong lúc cô bé đang tự vận khí chữa thương, hắn cũng không muốn làm phiền.
Một cô bé đầy bùn đất, có vài nơi thể hiện ra làn da trắng nõn của thiếu nữ. Khuôn mặt đoan chính, ngũ quan tinh xảo, nhất là đôi mắt to tròn. Có lẽ lớn lên, cô bé sẽ trở thành một vị mỹ nữ.
Đầu khắc 5 cô bé mở mắt tỉnh lại.
Tô Vũ Linh thật sự không dám tin tưởng những gì đã xảy ra. Một tên nhóc ăn mày 4 – 5 tuổi với tu vi Luyện khí kỳ đã đánh bại một tên địa ngục ma có tu vi Trúc cơ kỳ, thế giới này cũng đảo điên cả rồi. Nàng có tí tò mò, cũng có tí bội phục.
Bây giờ nhìn thằng nhóc ấy đang đứng cách mình nửa trượng, liếc tới liếc lui quan sát mình. Thật đúng là thiên đại nan đề. Thôi thì cũng phải mở lời, vì người ta là ân nhân cứu mạng của mình. Tô Vũ Linh đang tính đứng lên mở miệng thì thằng nhóc đó đã mở miệng rồi:
- Thương pháp này ai dạy cho ngươi?
“Nhóc con a. Mới 4 – 5 tuổi mà cũng đã thành tinh rồi. Hỏi gì không hỏi, lại hỏi thương thuật của mình” – Tô Vũ Linh cảm thấy có chút bực.
- Ngươi không thể lịch sự hơn một chút sao? Tại sao câu đầu tiên lại quan tâm đến thương thuật của ta?
Ánh mắt Hầu Siêu bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hắn lạnh lẽo nói:
- Ngậm cái mồm lại. Ta có thể giết tên thủ lĩnh địa ngục ma cứu ngươi, thì cũng thừa sức tiễn ngươi xuống địa ngục. Biết điều thì trả lời những gì ta hỏi.
Hắn chẳng nghĩ ngợi, linh khí xung quanh thân thể bắt đầu khởi động.
Tô Vũ Linh thậm chí có cảm giác rằng nếu mình không làm như những gì thằng bé đối diện bảo, nó sẽ không ngại ngần giết mình. Thoáng trầm ngâm, nàng cũng mở miệng:
- Thương thuật này là được tổ tiên chúng ta truyền lại qua bao đời.
- Vậy ngươi họ Tô, Tô gia Thánh thành? Hầu Siêu hỏi.
- Không, ta không phải họ Tô. Ta là Lục Thiên Linh.
Tô Vũ Linh ngập ngừng đáp lại.
Ánh mắt càng ngày càng lạnh lẽo, linh khí vờn quanh thân thể càng ngày càng nhanh. Hầu Siêu tạo nên áp lực ngày càng mạnh, Tô Vũ Linh đã có phần hoảng sợ.
- Đừng tưởng lừa dối ta, nếu không, ta sẽ giết chết ngươi.
- Ta… ta…
- Im mồm, ta lặp lại một lần nữa. Ngươi có phải họ Tô không?
- Phải, ta… ta là Tô Vũ Linh. Tô Vũ Linh nhanh muốn khóc, đối diện địa ngục ma có lẽ còn không đáng sợ hơn đối diện thằng nhóc trước mặt bao nhiêu.
Hầu Siêu thẩn thờ. Hắn như quay lại kí ức quá khứ.
…
…
- Các ngươi đều ở đây cả à? Tam đệ và tứ đệ bọn hắn đâu rồi?
- Đại ca, 2 tên đó đều cuồng cả. Tam đệ là cuồng nhân tu luyện. Còn tứ đệ là cuồng nhân chiến đấu. Tam đệ hắn đang tu luyện ở khu rừng bên cạnh phía bắc. Còn tứ đệ thì hắn chạy đi đâu ngay cả ta cũng không rõ. Bạch Tử cười khổ trả lời.
- Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi, đại ca đi quan sát tam đệ.
- Vâng, đại ca.
- Vâng, đại ca.
…
Dưới ánh tà dương, một đứa bé 15 tuổi, mặc mỗi chiếc quần cộc đang mải mê tu luyện thương pháp.
Rất nhiều những âm thanh vang lên. Dần dần, mồ hôi xuất hiện trên thân thể nó ngày càng nhiều, hơi thể của nó cũng càng nặng. Nhưng nó vẫn tiếp tục múa thương.
Một thời gian sau, nó kiệt sức, thân thể nó run run. Nhưng nó bắt đầu nhắm mắt, một phân sau nó mở mắt thét dài:
- Thương Vũ Tịch Hải.
Nó cầm cây thương chỉ thẳng đánh tới, nhưng bóng thương bao quanh toàn bộ cơ thể nó, xoay tròn tản ra tứ phương tám hướng.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Bụi bay mù mịt, nó vô lực ngã xuống.
Triệu Phong bay tới đỡ nó và nói:
- Tam đệ, đại ca nhìn ra thương pháp của đệ rất bất phàm. Đệ không cần phải tu luyện quá cực khổ như vậy, tu luyện có chừng mực là được, đừng tự làm khổ bản thân mình, đừng để vì quá mải tu luyện mà kiệt sức chết đi.
Đứa bé thở hổn hển, mỉm cười nói:
- Đại ca, thương pháp này là bảo thuật trấn gia của gia tộc đệ. Không tệ chứ? Đệ muốn luyện tới xuất thần nhập hóa. Đại ca cũng đừng lo, đệ tự biết đến khi nào thì nên dừng lại.
…
…
- Tam đệ, là ca có lỗi với ngươi. Nếu đại ca không thuyết phục ngươi rời gia tộc đi theo đại ca, có lẽ giờ này ngươi đã thực hiện được ước mơ ấy, và cũng đã trở thành Tam đại Thần của Nhân tộc rồi.
Hầu Siêu thì thầm nhỏ như muỗi kêu, tiếng được tiếng mất. Đôi mắt của hắn cũng ngập tràn nước mắt.
Ngẩng nhìn Tô Vũ Linh, đôi mắt Hầu Siêu trở nên nhu hòa hơn, hắn hỏi:
- Ngươi nói rõ ràng cho ta biết vì sao ngươi bị địa ngục ma truy sát đến tận đây?
Nhắc đến việc này, Tô Vũ Linh nghẹn ngào nhớ lại:
- Ta làm thế nào biết được. 2 tháng trước địa ngục ma đột kích gia tộc chúng ta. Tất cả mọi người đều bị kinh động. Sau một trận đại chiến, gia tộc chúng ta rơi vào hạ phong, người chết rất nhiều. Lúc ấy, phụ thân ta là gia chủ của gia tộc và một vài trưởng lão bảo hộ nhóm trẻ chúng ta trốn chạy. Bọn địa ngục ma truy mãi không dứt, mãi đến 3 tuần trước, phụ thân ta chỉ có thể mang theo ta đào thoát. Đến hôm nay phụ thân ta chặn lại bọn chúng để ta chạy. Tên thủ lĩnh và 2 tên kia đuổi theo ta đến đây thì có lẽ phụ thân ta đã dữ nhiều lành ít.
Nói đến đây, Tô Vũ Linh không ức chế được khóc nức nở.
Hầu Siêu ngẩn ra, theo Tô Vũ Linh nói thì đến bây giờ có lẽ Tô gia đã bị đồ sát, dưới trận đại chiến phía xa lúc nãy, phụ thân Tô Vũ Linh chín phần mười đã chết.
Hắn nhìn về phía đang khóc lóc Tô Vũ Linh, quát lên:
- Không được khóc. Ngươi khóc thì có được cái gì? Ngươi khóc thì những việc này sẽ không xảy ra hay sao?
Tô Vũ Linh ngước mặt nhìn hắn.
- Được rồi, từ nay về sau ngươi đi theo ta.
- Tại sao ta phải đi theo ngươi? Ta còn muốn đi báo thù cho mọi người. Đúng, ta còn phải đi báo thù.
Hầu Siêu lạnh lùng liếc nhìn Tô Vũ Linh, hắn tỏa ra áp lực mạnh nhất của bản thân, gằn từng chữ nói:
- Ngươi? Báo thù? Từng có 1 kẻ có tu vi Trúc cơ kỳ muốn đi báo thù, nhưng mới giết được 1 tên đại đội trưởng với vài tên tiểu tốt địa ngục ma thì đã bỏ mạng rồi? Ngươi ngay cả một đứa bé 5 tuổi như ta đánh còn không lại thì báo thù cho ai? Nhìn vào mắt ta và nói cho ta nghe, ngươi có thể giết được bao nhiêu tên địa ngục ma để báo thù hay chỉ là đi tìm chết?
Thân thể Tô Vũ Linh run lên, nàng cúi mặt xuống khóc thút thít.
- Ngươi có biết địa ngục ma mạnh mẽ như thế nào không? Nhìn đi, cả 3 đại lục hợp lại còn phải cúi đầu thỏa hiệp với chúng thì một mình ngươi làm được cái gì? Ngươi có biết số lượng địa ngục ma nhiều đến thế nào không? Chỉ một mình ngươi thì liệu giết được bao nhiêu tên?
Tô Vũ Linh càng run lên lợi hại.
- Chỉ cần ngươi đi theo và trung thành với ta, ta đảm bảo bằng tính mệnh bản thân mình, ta sẽ trợ giúp ngươi tu luyện. Đồng thời ta hứa rằng trong tương lai, sẽ có một ngày chúng ta tiến vào hắc ám nơi sâu đánh một trận tử chiến với địa ngục ma.
- Ngươi nói vậy thì ta sẽ tin sao? Tô Vũ Linh phản bác.
- Ngoại trừ tin và đi theo ta thì ngươi có lựa chọn nào khác sao? Hầu Siêu cười gằn.
Nói xong, hắn vứt một cái lệnh bài in hình một cây kiếm đỏ chọc thủng tầng mây lấy từ túi càn khôn về phía Tô Vũ Linh, đây là lệnh bài in hình gia huy của gia tộc.
- Ngươi nhìn đi. Ta chỉ mới 5 tuổi nhưng có tu vi và chiến lực như vậy. Cộng thêm cái lệnh bài này. Ngươi nên rõ ràng, ta là nhị thiếu gia Hầu gia - Hầu Siêu, cũng đồng thời là gia chủ đời thứ 2 của gia tộc. Ngươi nên tin tưởng.
Tô Vũ Linh cầm lấy lệnh bài, gia tộc nàng ở Thánh thành. Nàng cũng có thể phân biệt được thật giả. Vả lại cũng không ai có gan đi làm giả lệnh bài Tam đại gia tộc.
Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Vũ Linh cất tiếng:
- Được, ta tin tưởng. Chỉ cần ngươi giúp ta trở nên mạnh mẽ, cũng như giúp ta báo thù, ta sẵn sàng đi theo ngươi và nguyện trả bằng mọi giá.
- Mọi giá? Ngươi chắc chứ?
Hầu Siêu đảo ánh mắt đầy tính xâm lược qua lại trên thân mình Tô Vũ Linh.
Bắt gặp ánh mắt háo sắc ấy của hắn, Tô Vũ Linh có chút đỏ mặt, thân thể càng thêm run rẩy.
- Ngươi nói cái gì? Lục trưởng lão và thập nhị trưởng lão truyền tin về nói rằng Hầu Siêu hắn tu thành một loại Tiên Thiên Bảo Thuật gồm 2 thuộc tính Mộc và Thổ? Hầu Xung cơ hồ không tin nổi vào tai của mình.
- Bẩm gia chủ, lục trưởng lão và thập nhị trưởng lão cũng yêu cầu chúng ta cử thêm người tới bảo vệ nhị thiếu gia. Đại trưởng lão nhắc nhớ.
- Việc này là việc lớn của gia tộc, ta quyết định để Minh Nguyệt đi, các ngươi có ý kiến gì không?
- Minh Nguyệt đi là tốt rồi.
- Phải, phải. Gia chủ anh minh.
9 vị trưởng lão còn lại vui mừng hớn hở.
- Đồng thời tất cả các thông tin về Hầu Siêu từ bây giờ được đưa vào hàng tuyệt mật. Kẻ nào để lộ ra thì xử trí theo gia quy.
Hắn lấy hơn nửa đồ tốt từ túi càn khôn của hắn: kỳ dược, kỳ thạch, đan được… chuyển dời sang một cái túi càn khôn khác. Hắn cầm cái túi càn khôn mới này, đưa tới trước mặt Tô Vũ Linh:
- Tuy ngươi đã chấp nhận đi theo ta, nhưng chỉ vậy thì chưa đủ. Từ bây giờ cho đến 2 năm rưỡi sau, ngươi không cần ở bên cạnh ta. Ta chỉ có yêu cầu rất đơn giản: Chỉ cần trong 2 năm này ngươi đột phá lên Luyện khí tầng 8 trở lên, đồng thời trong thời gian ấy, ngươi cũng có trách nhiệm thu nhận và huấn luyện 100 đứa trẻ không gia đình dưới 8 tuổi. Ngày này hai năm sau, cầm lấy lệnh bài đến gia viên Hầu gia tìm ta. Đó xem như là thử thách đầu tiên của ta dành cho ngươi. Nếu ngươi không hoàn thành, ngươi cũng không cần trở về tìm ta, ta không cần những kẻ vô dụng. Cầm lấy túi càn khôn này, nó sẽ giúp ngươi một phần nào.
Tô Vũ Linh há hốc miệng, nàng muốn nói gì. Nhưng bị nghẹn trân trối không nói được.
- Đi đi, đừng làm phiền ta tu luyện.
Hầu Siêu đuổi thẳng.
Nhìn thật kĩ Hầu Siêu một lần, Tô Vũ Linh cầm túi càn khôn và quay người li khai.
5 trượng đã ngoài, phía sau Tô Vũ Linh vang lên tiếng nhắc nhở:
- À mà này, hai năm sau ta cũng hi vọng cơ thể ngươi có thể phát triển hơn một chút. Ta thích thân thể mỹ nữ chứ không thích thân thể trẻ con.
Bước đi lảo đảo như muốn ngã, Tô Vũ Linh nghiến răng nghiến lợi oán thầm: “Ngươi chờ đó cho ta”.
…
Hầu Siêu tiếp tục ở lại Kim Ngưu thôn cho đến tận 3 tháng sau. Ba tháng này, tốn nhiều thời gian tu luyện nhưng tu vi hắn tăng lên được 1 tầng, trở thành Luyện khí kỳ tầng 3, còn về bảo thuật hắn chẳng có thêm phần mới nào.
Kỳ mộc là do hắn mô phỏng theo con đường vận khí của Forest Spirit; kỳ cầm là do một lần quan sát trận đại chiến của Thạch Hoàng, cộng thêm việc hắn bị nhiễm khí tức của nó mà hắn đốn ngộ.
Hầu Siêu hắn đâu phải là thiên tài? 6 tháng này, hắn chẳng ngộ ra được cái gì. Hắn đã đi vào bế tắc.
Suy đi nghĩ lại, hắn cảm thấy hắn nên về gia tộc nhờ các vị gia gia của hắn giúp đỡ. Bởi vì hắn có linh căn biến dị loại kiếm, Hầu gia lại là kiếm gia. Về nhà tuy hơi mất mặt, nhưng còn tốt hơn tiếp tục phung phí thời gian.
Hắn bỗng nhiên cười gằn, về nhà thì về nhà, nhưng trước đó cũng cần phải làm một việc.
Tiên Thiên Bảo Thuật thi triển ra. Kỳ giáp hai màu vàng lục hiện lên, hắn bay chầm chậm thẳng về phía tây 2 trượng, rồi đột ngột bắn thẳng về phía nam với tốc độ cao nhất.
Hầu Siêu tung người phát ra một đấm về một thân cây nơi ấy.
Khi cú đấm của Hầu Siêu sắp chạm vào thân cây, một đạo hắc ảnh từ thân cây bay ngược ra, trôi lơ lửng trên bầu trời.
Ầm…
Không chịu nổi lực lượng của cú đấm, cái cây đó đổ nát, gãy ngang giữa thân và ngã xuống.
- Làm sao ngươi phát hiện ra ta? Âm thanh thanh thúy đầy mị hoặc với một luồng hơi thở tươi mát.
- Hừ, không cần nói nhiều. Ta cần một trận chiến. Chiến!!!
Hầu Siêu thét to, chiến ý dâng trào.
Hắn tung quyền cước về phía đạo hắc ảnh, tuy nhiên tưởng như gần trúng lại hụt.
- Tiểu oa nhi, với mỗi Tiên Thiên Bảo Thuật thì ngươi chẳng chạm được góc áo của ta đâu. Hắc ảnh mở miệng nói.
- Ít nói nhảm. Đánh đi. Cho ta xem thực lực giữa chúng ta chênh lệch bao lớn.
- Ếch ngồi đáy giếng. Để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Cái rét lạnh của băng tuyết, cái run rẩy từ sâu bên trong linh hồn do kiếm khí gây nên làm Hầu Siêu lạnh cả sống lưng. Lít nha lít nhít bông tuyết bay đầy trời, 8 trượng trên đầu Hầu Siêu, những tiểu ánh kiếm băng lãnh theo bông tuyết lao xuống.
Nhìn khung cảnh khủng bố này, Hầu Siêu tê dại cả đầu. Dù hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng dưới cái tình huống này, hắn cũng cảm thấy vô cùng bất lực.
Bây giờ có chạy cũng chẳng thoát nổi. Hắn điên cuồng bạo phát, gầm lên:
- Huyết tế.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Như vô tận âm thanh rang đậu vang lên.
Kỳ giáp vỡ tan, dưới lực phản chấn, Hầu Siêu bị đẩy bay ra đằng sau, phun máu liên hồi. Hắn rớt xuống mặt đất, và ngất xỉu.
…
- Chiến!!
Đùng … Đùng… Đùng… Đùng…
Hầu Siêu lại hôn mê bất tỉnh.
…
- Hôm nay ngươi chết chắc rồi.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Hầu Siêu phun máu ngất xỉu.
…
- Con mẹ nó. Trở lại!
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Lần này hắn tỉnh táo được 3 phân rồi hôn mê.
…
- Khốn khiếp. Sát!!
- Hừ, không mạnh tay với ngươi thì ngươi lại cho ta là mèo bệnh.
Ầm… Ầm… Đùng… Ầm…
Kết cục càng thêm thê thảm, thân thể hắn bị vô số ánh kiếm cắt vào, máu tươi nhiễm đầy, sau đó, hắn hôn mê 3 ngày 3 đêm.
…
Ở cách đằng sau hơn ngàn trượng, 2 vị lão giả không ngừng cảm khái:
- Lục ca, ngươi nói Siêu nhi hắn lấy đâu ra dũng khí muốn bị hành hạ như vậy? Chẳng lẽ nó có sở thích lạ lùng ấy?
- Aiz… Có lẽ nó muốn tăng khả năng chịu đòn và hồi phục.
- Haha, đùa vậy thôi chứ đệ không tin hắn ngốc như vậy.
- Ta cũng vậy, nhưng đau đầu thay, là ta và đệ chẳng hiểu nó làm vậy để làm gì.
…
…
Khi quyết tâm rời khỏi gia tộc, Hầu Siêu cũng biết chắc chắn với vị trí của hắn trong gia tộc, Hầu gia nhất định phái người theo sau bảo vệ hắn. Vì thế sau khi Tô Vũ Linh rời khỏi, hắn bắt đầu bố trí kế hoạch của mình. Và đúng như dự đoán, sau 3 tháng, hắn phát hiện ám sĩ theo bảo vệ mình.
Sẵn đang bế tắc trong tu luyện, hắn đành “nhờ” người nọ “dạy bảo”. Suốt 2 tháng chiến đấu với ám sĩ tu vi Trúc cơ kỳ, hắn không có sức phản kháng, chỉ có trông mong vào kỳ giáp tử thủ.
Sau hai tháng “đòi ăn hành”, Hầu Siêu cũng đã trở về gia tộc. Hai tháng này cũng không hoàn toàn vô ích, ít ra bị kiếm khí hành hạ liên tục như thế, hắn cũng cảm ngộ được chút vẻ ngoài.
Nhìn gia viên, hắn cũng có chút xúc động.
Dưới sự bảo hộ của vị ám sĩ nọ, hắn không hề bị cản trở khi tiến vào gia viên. Hắn theo đường cũ, tiến vào phòng, tắm rửa, rồi thay một bộ y phục mới, và bắt đầu tiến về đại điện bái phỏng trưởng bối.
Trong đại điện, Hầu Xung và 9 vị trưởng lão khác đang hứng thú bừng bừng nghe lục trưởng lão và thập nhị trưởng lão kể lại hành trình của Hầu Siêu. Khi thấy hắn vào, mọi người trở lại chỗ ngồi với khuôn mặt bình thản như chưa từng có việc gì.
- Siêu nhi, ngươi tu luyện Tiên Thiên Bảo Thuật tới đâu rồi? Hầu Xung hỏi.
“Rõ ràng biết rồi còn cố hỏi” – Hầu Siêu mắng thầm. Hắn cung kính trả lời:
- Bẩm gia gia, tử tôn bất tài chỉ tu luyện được chút bề ngoài, riêng về linh căn kiếm của gia tộc, tử tôn vẫn chưa ngộ ra được gì.
- Haha, không sao. Linh căn biến dị rất khó có thể ngộ được, càng khó có thể gây dựng thành Tiên Thiên Bảo Thuật. Các vị gia gia của ngươi chỉ có 3 người có thể ngộ được, riêng ta mất tới 12 năm mới thông suốt. Hầu Xung nói.
- Bẩm gia gia, tử tôn hơn một năm này vẫn suy nghĩ, nhưng mãi bị bế tắc, tử tôn e ngại sẽ mất nhiều thời gian vô ích, nên đành ngượng ngùng quay lại gia tộc kính nhờ các vị gia gia chỉ bảo.
- Siêu nhi, yên tâm. Có các vị gia gia ở đây, ngươi không cần lo lắng nhiều. Ngày mai ngươi bắt đầu theo ta, nhị trưởng lão cùng lục trưởng lão tu hành. Ngươi không ý kiến gì chứ?
- Vâng. Có 3 vị gia gia dạy bảo, tử tôn không còn gì vui hơn.
- Vậy được, ngươi có thể đi thăm phụ mẫu và nghỉ ngơi. Các vị gia gia còn có việc thảo luận.