Ngưá»i Äà n Bà Có Ma Lá»±c
Tác giả: Y Ban
Bây giá» ngưá»i đà n bà ấy đã có tuổi. Trên cái thân thể bắt đầu đẫy ra còn ghi lại dấu ấn cá»§a thá»i trẻ trung tá»± do phóng đãng. Mặt không đẹp, các đưá»ng nét má» nhạt. Hạnh phúc được lo toan cho má»™t gia đình riêng không há» có trên khuôn mặt ấy. Má»™t mình vá»›i cuá»™c sống đã ở phÃa dốc bên kia, ngưá»i đà n bà cà ng có nhiá»u thá»i gian để than thở: "Ta là má»™t ngưá»i đà n bà , má»™t ngưá»i đà n bà rất hoà n hảo nhưng tại sao ta lại không có được cái kết quả cá»§a sá»± hoà n hảo ấy". Cùng vá»›i tiếng than thở, tiếng lao xao, tiếng dao, thá»›t lách cách bên hà ng xóm vá»ng sang như tiếng mõ nguyện. Ngưá»i đà n bà ngồi mÆ¡ mà ng lắng nghe thầm nghÄ©: "Nếu như mình là ngưá»i chá»§ căn nhà bên kia nhỉ. Mình sẽ băm thịt tháºt nhuyá»…n. Mấy đứa con xăng xái chạy bên cạnh, mình sẽ sai chúng. Ãức ông chồng Ä‘á»c báo cho mình nghe hay ngồi Ä‘un cá»§i, khói sẽ cay xè...".
- Ra kia đi nà o, mẹ bảo có nghe không? Con cái nhà đến là khổ!
Tiếng quát là m dứt luồng suy nghÄ© cá»§a ngưá»i đà n bà . Ngưá»i đà n bà nhìn quanh mình. Chiếc nồi còn bắc trên bếp. Nước đã sôi từ lâu mà vẫn chưa đổ gạo. Ngưá»i đà n bà vá»›i chiếc rá, tá»± giá»…u mình. Thấy chưa, suốt ngà y chỉ quát vá»›i tháo, cứ như thế nà y mà chẳng hÆ¡n ư? E rằng lại chẳng đánh đổi ná»—i Ä‘au khổ nà y để chuốc lấy ná»—i Ä‘au khổ khác!
Bữa ăn được dá»n ra ngay bên cạnh cái bếp dầu. Trên mảnh gá»— nhá» kê là m mâm chỉ có má»™t chiếc bát, má»™t đôi đũa, còn thức ăn vẫn để nguyên trong nồi. Xá»›i má»™t bát cÆ¡m đầy, chưa và được miếng nà o thì bên hà ng xóm lại vẳng sang tiếng trẻ con thánh thót: "Con má»i ba mẹ ăn cÆ¡m ạ". Ngưá»i đà n bà bê nguyên chiếc bát lắng nghe tiếp. Chỉ có tiếng bát đũa va và o nhau, tiếng va chạm cá»§a má»™t cuá»™c sống bình thưá»ng khiến ngưá»i đà n bà không còn cảm giác muốn ăn nữa.
Buổi trưa, cả khu táºp thể đã im lìm trong giấc ngá»§, ngưá»i đà n bà trăn trở và tá»± trách mình: dạo nà y thần kinh ta rệu rã quá rồi, chỉ hay xúc động những chuyện không đâu. Cái gia đình bên hà ng xóm ấy. Hừ, con cái thì nheo nhóc, vợ chồng thì như dùi đục chấm mắm cáy. Ta mà là chá»§ gia đình ấy... Nhưng sao dạo nà y ta cảm thấy trống trải ghê gá»›m.
Cà ng nghÄ© đến hiện tại, ngưá»i đà n bà cà ng trăn trở, bắt suy nghÄ© cá»§a mình quay vá» vá»›i quá khứ. Quá khứ cá»§a má»™t thá»i trẻ, sống động, dà n trải như má»™t cuốn phim mầu vá»›i những lá»i ca êm dịu, ngá»t ngà o. Phải, đã bao lần ngưá»i đà n bà ấy dáºp tắt được con sóng lòng trăn trở, khắc khoải.
***
Phương tiện để quay trở lại quá khứ là má»™t cái tráp khá to mầu đỠđã phai sắc qua năm tháng. Ngưá»i đà n bà bê cái tráp xuống để cạnh mình và chá»n tư thế thoải mái nhất. Ngưá»i đà n bà lấy ra những chồng ká»· niệm cá»§a cả má»™t quãng Ä‘á»i. CÅ©ng có khi ngưá»i đà n bà chỉ lấy giữa quãng, vá» má»™t năm tháng và má»™t ngưá»i nà o đó. Cái tráp ká»· niệm nà y cà ng vá» gần đây cà ng hay được vuốt ve. Mặc dù chẳng cần có chúng, ngưá»i đà n bà vẫn còn nhá»› tất cả những gì như má»›i xảy ra ngà y hôm qua.
Nà y đây là quyển sổ nháºt ký năm mưá»i bảy tuổi. Trang đầu tiên là má»™t tấm ảnh đã bị ố và ng nhưng vẫn rõ nét. Cô gái không xinh đẹp nhưng tươi mát và sinh động bởi đôi mắt Ä‘en láy và đôi lông mà y cong vút. ở phÃa dưới tấm ảnh, là mấy vần thÆ¡ cá»§a TagorÆ¡:
"Tôi không thÃch tình yêu và hạn độ
Mà chỉ thiết tình yêu như rượu mạnh sục sôi
Trong phút chốc là m nổ tung chai
Và chảy phà ra ngoà i."
Ngưá»i đà n bà láºt tiếp trang thứ ba và đá»c.
***
... Ngà y...
Mưá»i bảy tuổi bước và o trưá»ng đại há»c, ta là má»™t cô gái không xinh đẹp, cÅ©ng không có duyên. Ãể bù lại, ta thông minh và há»c giá»i. Tạo hóa đã rất công bằng khi ban cho cô gái nà y sắc đẹp nhưng lại Ãt thông minh. Cô gái kia thông minh nhưng Ãt xinh đẹp. Nhưng tạo hóa lại không có cách nà o để cho ngưá»i ta hiểu ngay được rằng ngưá»i ta chỉ có má»™t hoặc và i khả năng nà o đó thôi. Bởi thế ngưá»i xinh đẹp cứ ngỡ mình là ngưá»i thông minh. Và kẻ thông minh lại tưởng lầm mình là xinh đẹp. Ãiá»u nà y đôi khi cÅ©ng đúng. Bởi vì ngưá»i xinh đẹp thưá»ng chinh phục Ä‘iá»u há» muốn bằng sắc đẹp. Ngưá»i thông minh dÄ© nhiên là bằng trà tuệ. Nhưng, có lẽ Ä‘iá»u nà y chỉ đúng vá»›i đà n bà mà thôi.
Mưá»i bảy tuổi, ngưỡng cá»a cá»§a cuá»™c Ä‘á»i: sá»± nghiệp và tình yêu. Sá»± nghiệp dưá»ng như dang rá»™ng cánh tay để đón ta. Thầy giáo, bạn bè ai cÅ©ng yêu mến và có phần khâm phục nữa. Thế nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ và còn bá»±c tức. Ãó là khi Ä‘i dạo phố hoặc đến các cuá»™c vui ta đã không được các chà ng trai để ý. Trong lòng ta, ta lại muốn rằng, ở trong lÄ©nh vá»±c nà o ta cÅ©ng nổi lên như má»™t ngưá»i duy nhất. Thế rồi má»™t hôm có má»™t ngưá»i biết xem bói tá»›i phòng chÆ¡i. Bạn bè ta giÆ¡ tay ra và đá»u tấm tắc rằng đúng. Vốn bản tÃnh nghịch ngợm, ta không tin nhưng cÅ©ng giÆ¡ tay ra:
- Chị bói cho em xem, liệu em có được ai yêu không?
- ÃÆ°á»£c rồi, khá lắm!
- Cô bé nà y có tà i chinh phục đà n ông đấy.
Cả phòng phá lên cưá»i, ta cưá»i to hÆ¡n cả.
- Hừ, chinh phục. Chị thân mến ơi, em xấu như ma lem thế nà y thì chinh phục được ai kia chứ!
- Cô bé ngốc nghếch ạ, bây giá» có phải cứ xinh đẹp mà chinh phục được hỠđâu. Bây giá» là thá»i đại má»›i, thá»i đại cá»§a chúng ta. Chúng ta là m chá»§ tình thế chứ đâu như thá»i phong kiến mà đà n bà chỉ biết đứng e lệ má»™t chá»— như những bông hoa trong luống hoa ấy, mặc cho ngưá»i ta khen, ngưá»i ta chê. Ãấy, cái thá»i ấy má»›i cần đến sắc đẹp chinh phục.
- Có lẽ cô bé chẳng tin tôi đâu nhưng chắc Ä‘iá»u nà y thì cô bé hiểu chứ. Có nhiá»u ngưá»i đà n bà xinh đẹp nhưng tại sao há» không được đà n ông chú ý đến. Ngược lại, có những ngưá»i đà n bà rất bình thưá»ng, đôi phần xấu xà nữa là khác thế mà lại được nhiá»u ngưá»i vây quanh y như má»™t minh tinh mà n bạc. Ãấy chÃnh là duyên ngầm cô bé ạ. Mà ở cô còn hÆ¡n thế nữa kia, đó là ma lá»±c! Tất cả bá»n há» sẽ bị hút và o cô cho mà xem.
- Gớm, chị nói gì mà khiếp thế.
- Tháºt đấy, nhưng... thôi, đừng tin. Chị nói nhảm đấy!
Tất cả như má»™t trò đùa nhưng ta lại ná»a tin, ná»a ngá». Ta tin bởi vì tâm hồn ta trà n đầy những mÆ¡ má»™ng vá» những Ä‘iá»u như chị thầy bói kia nói. Có nghÄ©a rằng ta muốn bá»n há», tức là đà n ông ấy sẽ bị hút và o ta ngay từ những phút đầu gặp mặt. Từ lúc ta bắt đầu nói, cưá»i. Còn ngá» là bởi vì ta thông minh nên ta biết ngay rằng ta là má»™t cô gái không đẹp. Ta ham Ä‘á»c sách vở. Ta chẳng thấy có chá»— nà o miêu tả rằng, chà ng trai ấy xao xuyến cả tấm lòng khi bắt gặp má»™t cô gái xấu xÃ. Nhưng cho đến má»™t ngà y niá»m tin cá»§a ta bắt đầu được cá»§ng cố...
***
Ngà y 1-7
Trên chuyến tà u hôm ấy ta và cô bạn gái, má»™t cô bé xinh xắn, dịu dà ng thoạt trông rất đáng yêu Ä‘i vá» nhà nghỉ hè. Cô bạn gái bình thản ngồi nhìn qua cá»a sổ toa tà u. Còn ta, trong lòng rá»™n rà ng bao sắp đặt cho kỳ nghỉ hè đầu tiên trong Ä‘á»i sinh viên. Tuy thế ta cÅ©ng đã nháºn thấy má»™t cái nhìn nà o đó. Ta cố tạo má»™t bá»™ mặt phá»›t và lạnh bằng cách nhìn trân trối lên trần toa tà u. Rồi sau đó ta có vẻ khó chịu. Ta nhìn lại cái nhìn kia bằng cái nhìn thẳng và hÆ¡i giá»…u cợt má»™t chút. Cái nhìn đó là cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông trẻ. Gặp cái nhìn như thách thức cá»§a ta, ngưá»i đà n ông hÆ¡i cúi mặt xuống. Sau má»™t hồi như trấn tÄ©nh lại, ngưá»i đà n ông tá»›i bắt chuyện vá»›i ta. Ta lảng tránh và nghÄ© thầm: chắc lại muốn là m quen vá»›i cô bạn xinh xắn cá»§a mình đây mà . Ta thừa biết thóp các ngưá»i rồi! Sau đó ngưá»i đà n ông quay sang bắt chuyện, vá»›i cô bạn gái cá»§a ta tháºt, cô bạn gái vui vẻ bắt chuyện. Mặc dù có vẻ chăm chú ngắm phong cảnh chạy dà i hai bên đưá»ng, ta vẫn lắng nghe câu chuyện cá»§a há». Câu chuyện qua lại vẫn Ä‘áºm đà dần lên. Ta cảm thấy bị lãng quên như bao lần đã không được chú ý đến. Rồi ta nghe thấy ngưá»i đà n ông Ä‘ang dò há»i cô bạn gái vá» ta. Ta tá»± răn mình đừng quá lên gân bèn quay lại mượn ngưá»i đà n ông kia tá» báo phụ nữ. Tà u lắc lư nhè nhẹ. Cô bạn gái vô tư cá»§a ta đã ngá»§ khì. Ngưá»i đà n ông quay sang há»i ta:
- Xin lỗi, tôi trông bạn quen quá. Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải.
- Vâng, có lẽ trên má»™t Ä‘oạn đưá»ng nà o đó - Ta hÆ¡i dà i giá»ng như hát cải lương.
- Nhà bạn ở Nam Ninh phải không?
- Vâng ở xã ấy đấy.
- Xã nà o cơ?
- Trên tháp Phổ Minh ấy mà .
- Bạn là má»™t cô gái ưa khiêu khÃch.
Ta phá lên cưá»i. Ãiệu cưá»i ròn rã, vô tư.
- Tôi ấy ư? Anh thấy thế à ? Trá»i Æ¡i tháºt là uổng công tôi quá! Tôi Ä‘ang táºp để trở thà nh má»™t cô gái dịu dà ng.
- Tại sao thế?
- Bởi vì Ä‘a số đà n ông các anh há» thÃch thế.
- Bạn là cô gái khác lạ đấy.
- Anh tò mò hả. Có thÃch tìm hiểu tôi không?
Ta phá lên cưá»i...
Tà u hôm ấy có vẻ chạy nhanh hÆ¡n má»i lần. Hà nh khách đã tản ra trên các hè phố. Ta dắt tay cô bạn gái bước nhanh để chóng vá» nhà . Ta đã quên ngưá»i đà n ông trên tà u. Câu chuyện tầm phà o như má»i lần trước, ta cho là thế. Ãến ngã tư ta chia tay vá»›i cô bạn. Chỉ còn và i bước nữa là vỠđến nhà . Bá»—ng nhiên trước mặt ta là ngưá»i đà n ông trên tà u Ä‘ang nhìn ta cưá»i.
- Nhà bạn ở chỗ kia phải không?
- Sao anh biết?
- Vì tôi thÃch tìm hiểu vá» bạn. Tôi đã nói, bạn là má»™t cô gái khác lạ. Sáng mai tôi sẽ đến thăm bạn nếu như qua đêm nay tôi còn nhá»› bạn. Còn sáng mai tôi không đến có nghÄ©a là chẳng có gì đáng nói nữa cả. Thế nhé, tạm biệt.
Ngưá»i đà n ông rảo bước Ä‘i. Ta bị đột ngá»™t và i giây. Ngưá»i đà n ông ấy cÅ©ng tháºt lạ lùng. Ta bước Ä‘i chầm cháºm. Bây giá» thì lại chưa muốn vá» nhà vá»™i. Hình như trong má»™t câu chuyện nà o đó cÅ©ng có má»™t tình huống như thế nà y rồi. Kể ra thì cÅ©ng hay đấy. Ngưá»i đà n ông kia cÅ©ng khá: cao to, đẹp trai và hình như mạnh mẽ. á», mà tại sao anh ta lại không Ä‘i theo cô bạn gái cá»§a ta nhỉ? Duyên ngầm và ma lá»±c. Cầu Chúa ngà y mai anh ta sẽ đến...
- Chị đã vá», chị đã vá»...
Tiếng cô em út lanh lảnh báo tin cho cả nhà . Bố mẹ, các em ta chạy ùa ra cá»a đón. Lúc đó ta quên tất cả. Sá»± đầm ấm, bữa cÆ¡m ngon là nh và ánh mặt trá»i trìu mến bao quanh ta.
Sáng hôm sau, sá»± hứng khởi là m má»™t bà ná»™i trợ đảm Ä‘ang là m ta quên Ä‘i lá»i hẹn. Ta quấn má»™t chiếc khăn đỠngang đầu, mặc chiếc áo blu trắng cá»§a mẹ. Ta mê mải quét những tổ ấm nhà nhện trên tưá»ng. Vừa là m vừa hát vui vẻ. Chợt tiếng cáºu em vang lên:
- Chị Æ¡i, có ai há»i chị đây nà y.
Ta chạy ra sân. Nắng buổi sáng dịu dà ng tá»a quanh ta, vẫn cầm chiếc chổi trong tay, ta ngạc nhiên má»™t chút.
- Chà o anh, anh vẫn nhớ à ?
- Vẫn nhớ.
Ngưá»i đà n ông thở mạnh như cố nén từ lâu.
- Má»i anh và o nhà chÆ¡i.
- Bạn Ä‘ang báºn mà .
Ta mở to đôi mắt nhìn ngưá»i đà n ông. Ta như chỠđợi Ä‘iá»u gì đó. Và quả nhiên:
- Buổi sáng bạn đẹp quá. Chiá»u chắc bạn không báºn chứ? Tôi đến nhé.
Ngưá»i đà n ông nói giá»ng trầm trầm rồi quay lưng Ä‘i luôn. Ta đứng nhìn theo im lìm như pho tượng. Ta chẳng kịp phản ứng ra sao. Ngưá»i đà n ông Ä‘i khuất, ta rùng mình chợt tỉnh. Má»™t cảm giác tháºt lạ lẫm áºp và o ta. CÆ¡ thể nhẹ nhà ng như không trá»ng lượng. Trái tim thì rá»™n rà ng Ä‘áºp. Ta Ä‘i và o nhà và ngồi xuống ghế. Không nghÄ© được Ä‘iá»u gì rõ rệt. Ngồi thừ ra má»™t lúc ta má»›i nhá»› ra rằng: mình vừa được khen là đẹp. Ta để nguyên quần áo như thế, gỡ chiếc gương chạy ra chá»— nắng lúc nãy và soi. Trong gương, má»™t cô gái rất trẻ trung Ä‘ang nhìn lại ta bằng ánh mắt tháºt trìu mến. Nắng tô hồng và là m rạng rỡ thêm khuôn mặt cô gái; khuôn mặt bầu bầu trẻ lâu. Chiếc khăn đỠtrùm hết trán chỉ để lại đôi lông mà y như hai cánh cung Ä‘ang bắn những ánh mắt rá»™n rà ng cá»§a đôi mắt mầu đồng hun. Phải, có lẽ lá»i khen chẳng nịnh chút nà o.
Từ lúc ngưá»i đà n ông vá», ta chẳng là m được việc gì nữa. Ta trở nên vụng vá». Suy nghÄ© tản mạn, đứt Ä‘oạn. RÆ¡i vỡ và vấp váp. Cứ má»™t lúc ta lại mang gương ra nắng soi và tá»± hà i lòng.
Buổi chiá»u, ngưá»i đà n ông đến. Anh ta ngồi Ä‘iá»m tÄ©nh trước mặt ta. Ta cảm thấy bối rối. Ta kể chuyện liến thoắng, em, các bạn em, môn há»c cá»§a em. Có lẽ lúc ấy ta đã bối rối vô cùng. Ta kể má»™t mạch hết má»i chuyện. Ngưá»i đà n ông ngồi im lắng nghe và chăm chú nhìn ta. Ta chợt cảm thấy sợ hãi. Ná»—i mÆ¡ hồ vì đã không là m chá»§ được bản thân. Ta cúi mặt lảng tránh cái nhìn cá»§a ngưá»i đà n ông. Rồi ngưá»i đà n ông khẽ khà ng bảo ta:
- Em đi dạo phố với anh được không?
- Vâng.
Chiá»u tà . ánh hoà ng hôn hắt xuống mặt hồ đỠau. Gió từ hà ng dừa thổi nhè nhẹ.
- Anh yêu em.
Chỉ như gió thoảng bên tai. Ta lắng nghe và rùng mình tan biến và o không gian. Ta không còn nhìn thấy gì nữa, nghe thấy gì nữa. Ta cảm giác được lần đầu tiên được nghe tiếng yêu. Rồi cảm giác ấy qua Ä‘i nhưá»ng chá»— cho sá»± ngang bướng.
- Anh yêu em? Vì lẽ gì? Anh đã biết gì vỠem đâu?
- Anh yêu em, chỉ biết váºy thôi. Còn vì lẽ gì thì anh không cần biết. Em cÅ©ng yêu anh chứ?
- Vâng. "Ngưá»i vá»›i ngưá»i sống để yêu nhau".
- Chà !
Ngưá»i đà n ông tá» vẻ không hà i lòng:
- Váºy em lại yêu ngưá»i đà n ông đánh giáºm kia Ä‘i?
- Nếu có thể, khi ông ta tỠtình với em.
- Em...
Ngưá»i đà n ông đã bắt được sá»± ngang bướng cá»§a ta. Anh ta đột ngá»™t ôm lấy vai ta kéo và o ngá»±c.
- Em cũng yêu anh có phải không?
- Vâng.
Cây cối chao đảo trên đầu. Ãất như nghiêng sang má»™t phÃa.
***
Thế đấy, ngưá»i đà n bà vừa mỉm cưá»i vừa lau những giá»t nước mắt lăn trên gò má. Mối tình đầu, ngưá»i yêu đầu tiên còn như ngân vá»ng mãi đến bây giá». Ngưá»i Ä‘á»i vẫn thưá»ng ca ngợi những cảm giác má»›i mẻ và nguyên vẹn. Nhưng tại sao ta lại rá»i bá» anh ấy nhỉ? Giữa anh ấy và ta không há» có ká»· niệm buồn nà o cả. Ngá»t ngà o và êm Ä‘á»m. Hình ảnh anh ấy vẫn còn trá»n vẹn trong ta. Nụ cưá»i cá»§a anh bao giá» cÅ©ng như có lá»—i má»™t chút. Anh hay lắng nghe ta nói như đứa bé con say sưa nghe con chim bé bá»ng hót trong lồng mà chẳng hiểu nó nói gì vá»›i mình. Rồi anh ấy khẽ khà ng ôm lấy hai vai ta. Có cảm giác dịu dà ng, đê mê lan từ bà n tay anh ấy thấm và o cÆ¡ thể ta... Ãã bao năm tháng rồi mà ta cứ giữ cảm giác vá» anh như má»›i hôm qua. Ãã bao lần ta trốn và o giấc ngá»§ cố quên hiện tại bằng sá»± nhá»› vá» anh. Váºy mà sao lại phải từ bá». Hừ, ma lá»±c, chinh phục!
Rồi thì đến ai nà o? Ngưá»i đà n bà lại láºt tiếp trang sổ...
Ngà y...
***
Hồi ấy là mùa ôn thi thứ tư trong Ä‘á»i sinh viên. Ta và SÆ¡n, ngưá»i đà n ông trên tà u, vẫn yêu nhau tha thiết. Mùa thi ấy ta vẫn bảo anh đừng đến. Nếu không em sẽ trượt hết cho mà xem. Anh vẫn đến nhưng đến sau khi ta thi xong má»™t môn. Còn môn cuối cùng là hóc búa nhất. Mặc dù mang tiếng há»c tà i tá» song hôm nà o ta cÅ©ng phải vác sách lên giảng đưá»ng. Trưá»ng ta há»c mang tiếng là "má»t sách" cÅ©ng phải. Giảng đưá»ng tá»± tu mà cháºt nÃch những sinh viên. Cả phòng há»c im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng sách giở sá»™t soạt và tiếng ngòi bút cà y trên giấy. Khoảng 10 giỠđêm má»i ngưá»i bắt đầu ra vá». Hôm ấy ta hứng há»c ghê gá»›m nên chưa muốn vá». Ta gục mặt xuống bà n nghỉ và i phút. Khi ngẩng lên ta thấy trước mặt ta là má»™t tá» giấy có viết: "Cô bé Æ¡i có ngưá»i muốn là m quen vá»›i cô đấy".
Ta phẩy tay cho tá» giấy bay ra chá»— khác. Má»™t tá» giấy khác lại đưa lên từ bà n dưới: "Xin lá»—i vì đã là m phiá»n nhưng ta hãy là m quen nhau Ä‘i, chỉ 15 phút thôi mà ".
Ta quyết định đứng dáºy thu xếp sách vở ra vá». Ôm gá»n sách vở trước ngá»±c, ta quay lại nhìn thẳng và o mắt ngưá»i con trai phÃa sau. Lúc đó ta cảm thấy đầy sức mạnh. Sức mạnh cá»§a ngưá»i đà n bà đang được đà n ông chú ý đến. Ta nhìn thẳng và o mặt anh chà ng. Rồi xảy ra má»™t cuá»™c đỠmắt. Ta đã thắng và bước khá»i giảng đưá»ng để lại anh chà ng ngÆ¡ ngác mất và i giây rồi chạy theo ta.
- Xin lá»—i bạn. Tôi không chú ý. Tôi chỉ... Bạn hãy ở lại há»c bà i tiếp Ä‘i. Tôi vá».
Ta phá lên cưá»i. Còn ngưá»i con trai thì run bắn lên. Ta dừng lại má»™t chút nhìn sâu và o đôi mắt Ä‘ang bối rối cá»±c Ä‘iểm cá»§a anh ta.
Thế rồi ta bắt đầu tìm hiểu vá» ngưá»i con trai kia. Phòng ở cá»§a ta đối diện vá»›i khoa toán. Ãêm hè khuya lắm cả trưá»ng má»›i Ä‘i ngá»§. Khi không gian đã vắng lặng thì tiếng đà n ai đó vang lên. Tiếng đà n rất hay, lúc buồn rầu, lúc náo động. Sáng hôm sau cả phòng ta xôn xao há»i nhau:
- Ãêm qua bá»n mà y có nghe thấy tiếng đà n không? Hay tuyệt!
- Ãúng rồi. Lúc ấy tao ngá»§ rất say mà cÅ©ng phải tỉnh giấc.
- Bá»n toán 4 đấy.
Ãêm hôm sau cả phòng ta thức chá» nghe tiếng đà n. Còn ta căng mắt nhìn trong bóng đêm tìm ngưá»i đánh đà n.
Ngưá»i con trai khoa toán ấy sau hôm giáp mặt ở giảng đưá»ng, có vẻ rất ghét ta thì phải. Tháºm chà có những lúc ta chà o há»i như má»™t ngưá»i quen biết:
- Anh Ä‘i há»c vỠđấy à ?
Ngưá»i con trai ấy đã gưá»m mắt xuống không thèm đáp lại. Nhưng lại hay giáp mặt ta để gưá»m gưá»m.
SÆ¡n vẫn đến Ä‘á»u Ä‘á»u. Ta bắt đầu có cảm giác là SÆ¡n nhạt nhẽo thế nà o ấy. Sao ánh mắt SÆ¡n lúc nà o cÅ©ng dịu dà ng mà lại không gưá»m gưá»m? Sao SÆ¡n không biết đánh đà n nhỉ? Ta giở trò ngang bướng, SÆ¡n chỉ nhẹ nhà ng. Ãừng nên thế. Giáºn dá»—i hay sinh ra lá»—i lầm lắm đấy. Sao SÆ¡n không giáng cho ta má»™t cái tát tai nhỉ? Ta sẽ khóc, và sẽ dá»—i, cố nhiên, nhưng sau đó ta sẽ hôn anh nồng thắm hÆ¡n cho mà xem!
Má»™t đêm trăng rất tá» ta và SÆ¡n Ä‘i dạo chÆ¡i quanh bãi cá» sau trưá»ng. Mặc dù chẳng há» dá»—i há»n, cãi nhau nhưng lòng ta dá»ng dưng đến kỳ lạ. Ta bình thản Ä‘i bên cạnh anh. Chợt tiếng đà n quen thuá»™c vang lên. Tiếng đà n ấm áp và gần gÅ©i, ta để SÆ¡n đứng đó và chạy lại nÆ¡i có tiếng đà n. Ngưá»i con trai khoa toán. Anh chà ng không nháºn thấy ta Ä‘ang ngước nhìn vầng trăng dịu hiá»n và tiếp tục gảy những nốt nhạc buồn tẻ. Ta cảm thấy rõ rệt rằng ta chẳng thể yêu SÆ¡n được nữa. Ta Ä‘i lại bên SÆ¡n.
- Anh Sơn ơi, em không yêu anh nữa đâu.
- Ãã đến lúc rồi đấy à ? Anh tưởng anh giữ được em. Con chim lạc loà i.
- Bá»n mình chia tay nhau nhé. Ãừng giáºn em nhưng em không thể dối lòng mình.
- Cảm Æ¡n em vì sá»± tháºt... Tiá»…n anh lần cuối nhé. Ta tiá»…n anh ra cổng trưá»ng. Anh bắt tay ta rồi cầm tay áp lên má anh.
- Anh chẳng nói với em gì cả nếu như em thấy lòng em muốn thế. Nhưng bao giỠem sẽ dừng lại hở cô bé?
- Em không cần anh phải nghĩ hộ em đâu.
- Em hãy biết dừng lại ở má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó.
SÆ¡n vá», ta chạy lại phÃa ngưá»i con trai Ä‘ang đánh đà n, ta lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh:
- Anh không đuổi tôi chứ?
- Chị cần gì?
- Cần nghe đà n. Mà đừng có gưá»m gưá»m nhìn tôi như thế, hãy dịu dà ng Ä‘i.
- Xin lá»—i chị, chị cứ việc ngồi, tôi vá».
- Ãừng. Anh hãy đánh đà n tiếp Ä‘i. Ãêm nà o tôi cÅ©ng nghe anh đà n thà nh ra nghiện đấy. Tôi đã bảo rồi, đừng gưá»m gưá»m như váºy. Mà thôi cứ việc gưá»m gưá»m, tôi yêu cái nhìn cá»§a anh.
Ngưá»i con trai sợ hãi buông rÆ¡i cây đà n cứ như là chà ng hoà ng tá» Ä‘i săn gặp mụ phù thá»§y.
- Tôi xin chị đừng có giễu.
- Không, tôi nói tháºt đấy. Tôi muốn anh dạy tôi đánh đà n. Tối mai tôi đợi anh ở đây nhé.
Tối hôm sau ta ra bãi cá». Ngưá»i con trai đã đứng đợi ta ở đấy rồi.
- Thế là bạn không đùa.
- Tất nhiên, anh thấy đấy.
Ngưá»i con trai ấy đã dạy ta đánh đà n. Ta hát cÅ©ng khá hay. Thưá»ng thưá»ng ngưá»i con trai đánh đà n cho ta hát. Ôi, cái bãi cá» mượt mà ở sau trưá»ng. Cho đến táºn bây giá» má»—i lần Ä‘i qua má»™t bãi cá» xanh, ta vẫn cứ phải ngồi xuống đó má»™t chút và bên tai ta cứ văng vẳng tiếng đà n. Và ta đã rá»i bá» ngưá»i con trai ấy khi anh chà ng vừa kịp thổ lá»™ yêu ta. Mà cÅ©ng chÃnh tại anh ta thôi. Anh ta đã dạy ta hát, đà n táºn tình quá. Ta vừa đà n vừa hát. Má»™t tà i năng hiếm ở đà n bà . Má»™t nhà văn nà o đó đã viết được Ä‘iá»u hay ho nà y: "ở ngưá»i đà n bà hát hay, hay đà n giá»i chỉ là sá»± là m duyên là m dáng thêm để kiếm tấm chồng tốt hÆ¡n". Anh ta đã không biết Ä‘iá»u đó nên tối hôm ấy đã má»i ta Ä‘i dá»± sinh nháºt bạn anh, má»™t nhà văn trẻ. Hôm ấy ta vừa đà n vừa hát má»™t bà i ca độc đáo. Ta được hoan hô như vá»›i má»™t nhạc sÄ© tà i ba. Và anh nhà văn, đã tặng ta thÆ¡ và những quyển sách do chÃnh anh ấy viết. Ta vốn hâm má»™ thÆ¡ văn như hâm má»™ tiếng đà n. Rồi sau nữa? Ãó là hôm ta đến chá»— anh ấy. Ta bắt được trên bà n viết cá»§a anh ấy má»™t lá thư viết dở. Ta đã tò mò Ä‘á»c và yên chà rằng đó là lá thư viết cho ta. Lá»i lẽ trong thư âu yếm như được chép lại từ những lá»i anh ấy nói vá»›i ta. Ãến cuối thư ta má»›i giáºt mình Ä‘á»c tên bà nữ chúa cá»§a lòng anh ấy. Ta đã hiểu rằng, ta chỉ là má»™t rung động nho nhá» như bao Ä‘iá»u rung động đã giúp anh ấy viết lên những tác phẩm cá»§a mình...
***
Sau đó là giai Ä‘oạn trống. Ta tá»± nhìn lại bản thân mình. Nhưng đó không phải là cái nhìn để biết dừng lại, mà lại là cái nhìn thấu đáo để tu sá»a bản thân cho thêm phần hấp dẫn. Ta sá»a lại mái tóc cho tháºt hợp vá»›i khuôn mặt hÆ¡i bị gãy. Ãôi mắt vốn đã Ä‘en và sâu tô mầu Ä‘áºm cho tháºt sâu hun hút. Ta chá»n loại kem nâu xoa mặt. Mà u trắng kể ra có hấp dẫn hÆ¡n nhưng không được khá»e khoắn. Ta thÃch mặc các loại áo thun bó sát lấy ngưá»i để khoe những nét đẹp cá»§a tạo hóa. Ta tạo nụ cưá»i duyên dáng và điệu cưá»i ròn rã lôi cuốn. Duy có cái nhìn ta vẫn giữ nguyên: thẳng và sâu.
Khi đã kịp sá»a sang xong thì bản "trưá»ng ca" lại tiếp diá»…n. Má»™t cáºu bé thi rá»›t đại há»c lên ở vá»›i anh là má»™t chà ng sinh viên cùng lá»›p vá»›i ta. Cáºu bé con má»›i lá»›n tháºt đáng yêu. Tất cả ở cáºu bé Ä‘ang là thá»i kỳ quá độ, chuyển từ má»™t chú thiếu niên lên má»™t trang nam nhi. Và đôi mắt thì quả là tuyệt, trong veo và đen láy. Nhìn cáºu bé ta ưa ngay. Ta hay bảo ban cáºu bé bà i vở. Còn cáºu thì chẳng hiểu sao lại quý chị quá váºy. Chẳng khó khăn gì mà không nháºn thấy Ä‘iá»u đó. Ta có thể gạt phắt ra ngoà i lá», để chẳng bao giá» phải nghe những từ ngữ chưa phải lúc thốt ra. ồ, nhưng mà vá»›i ai kia chứ, hãy nhìn cáºu bé mà xem kìa: cặp mắt trong veo đến là thương, má thì đỠdáºy.
- Em rất thÃch chị. Không phải, hÆ¡n thế nữa kia. Em yêu chị - Má»™t lần cáºu bé nói.
- Chị cũng yêu em.
- Không phải, chị cố tình không hiểu em.
Nói xong, cáºu bé lấy hai tay ôm chặt khuôn mặt nóng bừng sợ hãi. Ta suýt nữa thì phá lên cưá»i như Ä‘iên nhưng may sao kìm được. Ôi! Tình yêu từ thuở má»›i bắt đầu! Ước gì hồi ấy ta không lá»›n hÆ¡n cáºu bé nhiá»u đến thế. Thá»±c ra ba năm chẳng phải là khoảng cách lá»›n lắm. Nhưng cáºu bé Æ¡i, lúc ấy ta đã ý thức được tất cả những gì ta là m rồi. Cáºu nháºn thấy ở ta những nét sinh động nhà nhảnh, tháºt đáng yêu như những cô bạn cùng lá»›p vá»›i cáºu phải không? Những cô ấy không ý thức được nét nhà nhảnh, đáng yêu ấy có tác dụng gì đâu. Há» xuất phát từ tâm hồn trong trắng trà n đầy sinh lá»±c vá» cuá»™c sống đẹp đẽ trước mắt, vá» những cái há» sắp được trải qua. Riêng ta, ta ý thức được những nét nhà nhảnh đáng yêu kia sẽ lôi cuốn được các cáºu như thế nà o? Và các cô gái, sau hà nh động nhà nhảnh đáng yêu ấy há» sẽ hướng vá» phÃa trước, rung động. Còn ta, ta ngoảnh lại phÃa sau để xem kết quả.
Cáºu bé quá ư rụt rè và trân trá»ng. Má»™t chút quà nho nhá», má»™t sá»± âu yếm nho nhá» cÅ©ng phải dùng biết bao sức lá»±c. Thế mà ta phải cố tạo ra vẻ nghiêm trang, thà nh thá»±c. Sá»± ghen tuông cá»§a cáºu má»›i đáng nói chứ. Ãến phòng ta gõ cá»a, thấy ta Ä‘ang tiếp các bạn trai. Cáºu bé đứng đợi ngoà i phòng. Khoảng 15 phút sau ta chạy ra tìm không thấy cáºu bé đâu. Ta chạy ra con đưá»ng hay Ä‘i dạo, thấy cáºu bé đứng úp mặt và o gốc cây xà cừ khóc thổn thức. Ta phải dá»— dà nh:
- Thôi đừng khóc nữa. NÃn Ä‘i nà o. Bây giá» thì Ä‘i dạo nhé.
Tâm hồn trong trắng và dá»… tin quá. Cáºu bé cứ nhất định đòi cưới ta là m vợ. Chà , cáºu bé mưá»i tám tuổi... Ha... Ha. Cưới ư? Hừ, đấy vá»›i ta? Ma lá»±c và chinh phục! Thá»±c ra mi đã mất Ä‘i má»™t ná»a cuá»™c Ä‘á»i. Mi tưởng rằng mi được nhiá»u ư? CÅ©ng khá đấy nhưng mi chẳng bao giá» biết đến cái hạnh phúc được má»™t ngưá»i đà n ông há»i mà là m vợ. Váºy mà còn cưá»i được ư?
Thế rồi gia đình cáºu bé biết chuyện. Há» ra sức khuyên can cáºu bé. Vô hiệu. Ãối vá»›i cáºu bé ấy, cuá»™c sống chỉ có ta. Cuối cùng há» phải chạy vạy cho cáºu bé Ä‘i xuất khẩu lao động mặc dù cáºu bé đã đủ Ä‘iểm và o đại há»c, nhằm mục Ä‘Ãch tách khá»i ta nhưng há» sẽ chẳng có kết quả gì nếu như ta không bị lương tâm cắn rứt. Hãy thôi cái trò đùa ấy Ä‘i. Ta khuyên cáºu bé: mình hãy cứ Ä‘i Ä‘i, ba năm có gì là lâu đâu, ba năm lúc ấy mình má»›i ra dáng má»™t đức phu quân chứ - Cáºu bé ra Ä‘i, ta thở phà o nhẹ nhõm - Ãỡ phải day dứt lòng.
Thá»i sinh viên trôi nhanh như má»™t cuá»™c vui. Thấm thoát đã đến năm há»c cuối cùng. Ta nhá»› lại lá»i chia tay cá»§a SÆ¡n. Hãy biết dừng lại ở má»™t ngưá»i đà n ông nà o đó. Các bạn gái xung quanh ta thì đã yên vị cả rồi. Ãấy là các quy luáºt truyá»n qua các khóa sinh viên: má»™t Ä‘iệu, hai kiêu, ba yêu, tứ liá»u. Có nghÄ©a là năm thứ nhất má»›i và o trưá»ng thì còn Ä‘iệu. Năm thứ hai nhiá»u anh "xô" nên kiêu căng. Năm thứ ba thì chá»n được má»™t chà ng ưng nhất và yêu. Năm thứ tư, ra trưá»ng phải liá»u má»i cách để được vá» công tác cùng má»™t nÆ¡i. Nhưng cái quy luáºt ấy chẳng ngấm đến ta. Ta vẫn cứ bị trượt dà i.
Ngà y...
Má»™t chiá»u đẹp sau khi cáºu bé ra Ä‘i ta Ä‘i dạo phố. Qua Hà Ãông ta rẽ và o xem ca nhạc, trên sân khấu có má»™t nhạc công rất đẹp, vẻ đẹp ngưá»i La Mã. Chắc hẳn phải có dòng máu pha trá»™n. Ta đã ngắm nhìn anh ta. Cà ng nhìn cà ng thán phục vẻ đẹp rất hoà n mỹ. Lúc ra vá» ta đứng đợi ở cổng vá»›i hy vá»ng được nhìn anh ta gần hÆ¡n. Và hôm ấy ta gặp may. Anh ta Ä‘i qua nÆ¡i ta đứng. Anh ta bước Ä‘i hững há», chiếc kèn ô-boa vác trên vai cà ng tôn thêm chất nghệ sÄ© ở anh. Ta nhìn anh ta chăm chú. Linh cảm được cái nhìn rất nhạy, anh ta quay lại:
- Cô bé nhìn gì thế, chiếc kèn nà y chăng?
- Nhìn anh. Ta đáp.
- Cô hãy ngắm kỹ đi. Nà y, nhưng cô được cái gì chứ, khi tôi đi rồi.
- Ãẹp đấy nhưng có lẽ tâm hồn chẳng được như cái vẻ bên ngoà i.
- Lạy Chúa, cô là phù thủy à ?
- Tôi muốn là m quen với anh.
- Thôi được. Nếu chúng ta là m quen. Tên tôi là Trung. Tôi có thể đưa cô vỠđược chứ?
Ta đã là m quen vá»›i anh ta như thế. Tối hôm sau anh ta đến má»i ta Ä‘i xem phim. Tan phim khoảng 9 giá» tối. Anh ta rá»§ ta Ä‘i dạo quanh công viên. Công viên ven sông vắng vẻ. Trăng mỠảo rá»i qua các kẽ lá. Anh ta khá hiểu biết vá» cuá»™c sống, vá» văn hóa nghệ thuáºt. Nói chung đó là cái vốn để anh ta giao tiếp vá»›i các cô gái. Câu chuyện xoay vần đến cái mấu chốt cuối cùng giữa đôi trai gái là tình yêu. Anh ta nói đến cái quan niệm yêu đương. Anh ta kể rằng có những cô gái đã hâm má»™ anh ta tá»›i mức chỉ cần có vá»›i anh ta má»™t đứa con. Rồi bất ngá» anh ta ôm chặt lấy ta. Ta chỉ đợi má»™t cái hôn dá»™i xuống nhưng anh ta đã Ä‘i xa hÆ¡n. Ta chống cá»± nhẹ nhà ng nhưng buá»™c anh ta phải buông ra ngay:
- Xin lá»—i, tôi tưởng cô cÅ©ng thÃch thế.
- ThÃch thế nà o? Tôi há»i anh: anh hà nh động vá»›i tôi như thế là do cái gì? Có phải là do yêu tôi không?
- Yêu á? - Anh ta phá lên cưá»i - Yêu á? à thế ra cô thuá»™c loại cần tiếng yêu Ä‘i trước. Nhưng thưa cô bây giá» hiện đại hÆ¡n rồi. Ngưá»i ta chỉ cần nắm bắt qua cá» chỉ và ánh mắt thôi, chứ cần gì phải nói đến yêu.
- Chà , hà nh động vừa rồi chỉ có thể tha thứ được bằng sá»± thúc giục cá»§a con tim, anh biết chứ. Bây giá» thì anh nháºn lấy.
Ta giáng cho anh ta hai cái tát. Anh ta định nổi khùng nhưng trấn tĩnh lại ngay.
- Thôi được rồi. Nhưng tại sao sau khi tôi kể chuyện cô không phản đối gì. Tôi tưởng cô cÅ©ng nông cạn như những cô gái khác. ÃÆ°á»£c, tôi sẽ kể chuyện cá»§a tôi cho cô nghe. Ngà y ấy cách đây 10 năm, khi tôi còn là má»™t chà ng thanh niên má»›i lá»›n, tôi bị má»™t ngưá»i đà n bà yêu say đắm. Ãấy là do bà ta thổ lá»™ vá»›i tôi như thế chứ tôi đã biết yêu là gì đâu mà say đắm. Và cÅ©ng trên công viên nà y tôi suýt nữa bị bà ta túm cổ quẳng xuống sông vì đã không biết cách yêu lại bà ta - Thôi nhé, tạm biệt cô. Chắc cô đã chán tôi rồi! - Ta đã thấy ghê tởm và hoảng sợ. Ta hoảng sợ ở chá»— ta thấy rằng ta có những cái gì đó giống như anh chà ng nhạc công kia. Ãó là cái bản năng núp dưới bóng tình yêu. Không phải thế, ta đã tá»± bao biện. Ta Ä‘á»u yêu hỠđấy chứ, yêu tháºt sá»±, bắt đầu từ chÃnh con tim rung động. Tình yêu cá»§a ta tháºt đẹp đẽ và trong sáng. Và há» toà n đến trước vá»›i ta đấy thôi!
- Nà y cô bạn - Tiếng nói thứ hai cãi lại - Cô đã tá»± bao biện bằng những lá»i lẽ quá ngây thÆ¡. ChÃnh cô, cô cÅ©ng đã phát tÃn hiệu trước kia mà .
- DÄ© nhiên, ta đã phát tÃn hiệu nhưng tÃn hiệu ấy xuất phát từ con tim ta.
- Nà y cô bạn. Con ngưá»i ai cÅ©ng có những nét đáng yêu riêng. Cô phải chá»n những rung động nà o là mạnh mẽ nhất thì cô má»›i có được má»™t tình yêu chân chÃnh bá»n vững. Nếu không cô sẽ yêu tất cả má»i ngưá»i đà n ông mất.
Ngà y...
Ta đã tốt nghiệp đại há»c. Ta ra công tác, sống ở má»™t môi trưá»ng má»›i nhưng không thay đổi gì vá» quan niệm yêu đương. ở cÆ¡ quan thấy ta chưa có ngưá»i yêu, má»i ngưá»i xô và o là m mối cho ta. Ta nổi cáu - mối vá»›i lái. Mình có phải là má»™t món hà ng ế đâu cÆ¡ chứ. Hãy cứ đến vá»›i tôi Ä‘i. Nghe thấy tôi nói cưá»i, tôi hát, rồi say mê. Tôi cÅ©ng sẽ yêu lại thôi.
Khi ra công tác, những ngưá»i đà n ông há» Ä‘á»u trở nên rụt rè cả hay sao ấy. Hoặc là há» nhá» ngưá»i nà y, ngưá»i ná» nhắn nhe lên tiếng. Hoặc là há» há»i dò hết ngưá»i nà y, ngưá»i khác xem ý kiến thế nà o? Có thể há» không còn muốn yêu mà chỉ muốn lấy vợ? Nhưng ta đã có ma lá»±c kia mà . Hãy lôi há» ra khá»i sá»± sợ hãi. Hãy chiếm lấy tình yêu cá»§a há» bằng tình yêu cá»§a ta. Tình yêu cá»§a ta - có lẽ chưa tháºt đúng, sở thÃch thì đúng hÆ¡n. Hãy thể nghiệm những Ä‘iá»u linh cảm Ä‘i. ÃÆ°á»£c lắm, hỠđã từng đến trước vá»›i mình kia mà . Váºy thì ta cà ng có thể đến trước vá»›i hỠđược lắm chứ!
***
Ngà y...
Ta hay Ä‘i dạo chÆ¡i má»™t mình. Phải chăng nhiá»u chuyện bắt đầu từ những cuá»™c dạo chÆ¡i đó? Ta lững thững Ä‘i trên hè phố và chiá»u nay là má»™t chiá»u đông ảm đạm. PhÃa trước ta là má»™t ngưá»i đà n ông to cao vạm vỡ dắt má»™t đứa con gái bé xÃu. Ãứa bé tháºt xinh xắn trong chiếc áo len Ä‘á». Con bé nhÅ©ng nhẵng quay ngang quay ngá»a. Nó phát hiện thấy ta cÅ©ng mặc chiếc áo len đỠnhư nó. Nó rút tay ra khá»i tay cha nó, chạy lại phÃa ta. Ngưá»i đà n ông quay lại mỉm cưá»i:
- Con lên đây vá»›i ba, đừng là m phiá»n cô.
- ứ ừ con thÃch cô cÆ¡.
Ta hÆ¡i rùng mình má»™t chút bởi cảm giác được tạo nên khi ngưá»i đà n ông kia gá»i con gái mình. Tiếng gá»i rất đỗi dịu dà ng ấy được phát ra từ ngưá»i đà n ông trông rất dữ tợn. Tuy thế ta vẫn nắm chặt tay con bé và cố tạo bá»™ mặt phá»›t lạnh như bao lần khác:
- Con đi với cô, ba vỠnhà đây.
- ứ ừ.
- Thế đi lên đây với ba.
- Nhưng con thÃch cô cÆ¡!
Ngưá»i đà n ông Ä‘i cháºm lại. Ta phát hiện trên ngá»±c ngưá»i đà n ông lạ kia có má»™t băng tang Ä‘en. Lúc ấy ta có linh cảm rằng chiếc băng để tang, để thương nhá»› ngưá»i vợ đã khuất. Bởi thế khi Ä‘i qua nhà , ngưá»i đà n ông má»i ta và o, ta đã không ngần ngại:
- Xin má»i chị và o nhà .
- Cô ơi nhà cháu đây nà y!
Căn nhà rá»™ng rãi nhưng trá»… nải, biết ngay là thiếu sá»± có mặt cá»§a ngưá»i phụ nữ. Ãể cá»§ng cố nháºn định cho chắc ta tìm kiếm trong căn nhà chiếc bà n thá» nhang khói nhưng không thấy. Ngưá»i đà n ông lạ đã tiếp ta lịch sá»± nhưng không há» tỠý cởi mở thân thiện. Cô bé mang ra khoe vá»›i ta má»™t há»™p đồ chÆ¡i. Như không nhìn thấy thái độ lạnh lùng cá»§a ngưá»i đà n ông, ta đã ngồi chÆ¡i rất dịu dà ng vá»›i con bé. Ãiá»u nà y ta chẳng phải lên gân lắm. Ta vốn yêu con trẻ và biết cách chÆ¡i vá»›i chúng. Ngưá»i đà n ông kiếm quyển sách và ngả mình trên Ä‘i văng. Ta nháºn thấy ngưá»i đà n ông thỉnh thoảng có liếc mắt vá» phÃa ta khó hiểu và khó chịu nữa. ChÆ¡i được má»™t lúc ta định đứng lên vá» thì con bé nÃu ta lại:
- Cô ơi cháu buồn ngủ lắm.
- Nhưng cô phải vá». Ba cô sẽ đóng cá»a không cho cô và o đâu.
- Nhưng cháu buồn ngủ.
- Lại đây vá»›i ba. Con là m phiá»n cô như thế là đủ rồi đấy.
- ứ ừ, nhưng con thÃch cô bế con cÆ¡. Cô bế cháu như thế nà y rồi cô ru như thế nà y Ä‘i.
Cô bé nhắc đến mẹ nó. Má»™t sá»± thương cảm nhói lên vì sá»± nháºn định lúc trước cá»§a ta, thế là ta bế con bé. Má»i ngưá»i vẫn hay khen ta ru trẻ con khéo. Chẳng mấy chốc con bé đã ngá»§ say trên tay ta. Ta ngắm nó ngá»§, con bé xinh quá.
- Chà , xin lá»—i, chị đã có gia đình chưa? - Ngưá»i đà n ông thốt lên là m ta giáºt mình bối rối. Ta lắc đầu.
- Váºy ra bản tÃnh là m mẹ là phản xạ bẩm sinh ở phụ nữ. Chị ru trẻ con má»›i khéo là m sao!
Ta đặt con bé xuống giưá»ng. ÃÆ°á»£c lá»i khen cá»§a ngưá»i đà n ông, trong ta chợt bừng lên ý nghÄ© là m ta thÃch thú. Ta sẽ là m cho ngưá»i đà n ông ngạc nhiên nữa. Ta nhanh nhẹn Ä‘i thu gá»n nhà cá»a. Chỉ má»™t loáng, căn nhà trở nên gá»n gà ng, sạch sẽ. Dá»n xong trên nhà ta Ä‘i xuống bếp. Ngưá»i đà n ông như chết lặng trên Ä‘i văng không hiểu ra sao? Dá»n dẹp xong xuôi ta rá»a chân tay và đứng giữa nhà chắp tay quan sát kết quả lao động cá»§a mình. Ngưá»i đà n ông nhìn ta thân thiết và bất giác thu gá»n ngưá»i lại trên Ä‘i văng như ta sắp sá»a ngồi xuống bên cạnh. Ta hiểu cá» chỉ đó và báºt cưá»i khanh khách.
- Chà o tạm biệt ba con anh nhé.
- Chị vỠư?
- Chẳng lẽ tôi cứ ở đây mãi?
- Chị sẽ lại đến đây nữa chứ.
- Cảm ơn, nhưng tôi còn có việc của tôi.
Ta ra vá» vá»›i ý nghÄ© rất vui thÃch là đã để lại trong lòng ngưá»i đà n ông kia đầy rẫy những câu há»i. Ta là ai? Ta là ngưá»i như thế nà o?... Và ý nghÄ© ta sẽ không còn bao giá» gặp lại há» nữa để cho há» nhiá»u phen Ä‘i dạo phố và ước ao. Kể cÅ©ng hay tháºt!
Nhưng chỉ và i hôm sau, khi ta vừa kịp quên câu chuyện cÅ©, đột nhiên ngưá»i đà n ông và con bé xuất hiện ở chá»— ta.
- Cháu chà o cô. Cô đến nhà cháu chơi nữa đi.
- Xin lá»—i! - Ngưá»i đà n ông lúng túng. Ta phải chiá»u con trẻ thôi chị ạ.
- Cô đến nhà cháu đi.
Ta vui vẻ và vô tư Ä‘i đến nhà há». Ngưá»n đà n ông đã mua sẵn nhiá»u thức ăn tươi. Như lần trước ta lại chÆ¡i tháºt thân thiết vá»›i con bé. Sau đó ta và con bé xuống bếp là m cÆ¡m. Con bé vui quá. Ta định dò há»i nó vá» mẹ nó xem sao? Có phải mẹ nó chết rồi không? Nhưng ta sợ nó khóc, đà nh thôi. Sau đó bữa ăn được dá»n ra, sạch sẽ và ngon là nh.
- Ba ơi ngon quá. Con chưa bao giỠđược ăn ngon như thế nà y.
- Cảm Æ¡n. Bữa ăn ngon tháºt!
Quả là hỠăn ngon, như chưa bao giỠđược ăn ngon như váºy. Ngưá»i đà n ông rất Ãt nói. Ông ta chỉ nói phụ há»a con gái. Ông ta không há» há»i han ta và cÅ©ng chẳng há» có ý định cởi mở tấm lòng.
Những lần sau ta đến chÆ¡i và ta tá»± nháºn thấy ở ta có má»™t cảm xúc đến tá»± bao giá», không há» báo trước. Ãó là cái cảm giác ấm cúng trong căn nhà . Và đôi khi ta bắt gặp ta nhìn say đắm cái hình ảnh con bé ngồi nÅ©ng nịu trên lòng ba nó. Có lẽ ta muốn dừng lại ở ngưá»i đà n ông nà y chăng? Thế nhưng ngưá»i đà n ông cứ má»™t má»±c im lặng. Ta thưá»ng ra vá» khi đã ru con bé ngá»§.
Thá»i gian đã trôi Ä‘i khá lâu kể từ cái chiá»u đông ảm đạm ná». Ta cảm thấy ta đã quen lắm vá»›i ngôi nhà nhá» kia. Má»™t buổi tối con bé há»i ta:
- Cô ơi, cô có phải là mẹ cháu không?
Ta rùng mình và có cảm giác tan biến Ä‘i. Có thể ta lại trở nên nhẹ bá»—ng như bao lần. Ta nghÄ© rằng đó là lá»i cá»§a cha nó. Sau đó ta kÃn đáo quan sát vẻ mặt ngưá»i đà n ông xúc động hÆ¡n ngà y thưá»ng. Ông ta chú ý quan sát ta ru con bé hÆ¡n má»i báºn. Con bé ngá»§ rồi ta đặt con bé xuống giưá»ng và kéo ghế ngồi đối diện vá»›i ngưá»i đà n ông. Ta nhìn rất thẳng và o mặt ngưá»i đà n ông. Ông ta cÅ©ng có vẻ nhìn ta chăm chú nhưng đó là đôi mắt không có hồn, ta há»i ngưá»i đà n ông:
- Anh có muốn cưới em không?
Ngưá»i đà n ông giáºt mình như tỉnh cÆ¡n mÆ¡.
- Không, tôi sợ ngưá»i đà n bà như chị. Ngưá»i đà n bà có sức quyến rÅ© ma lá»±c. Mà lại không phải là sức quyến rÅ© tá»± nhiên. Ngay từ đầu đã kìm ngưá»i khác và o cái vòng phong tá»a cá»§a mình. Rồi sau đó lại ý thức được cái mà chị Ä‘ang là m. Chị sẽ tha hồ mà giáºt mà kéo... Chị tưởng tôi không nháºn ra những cái hoà n hảo nÆ¡i ngưá»i đà n bà như chị ư? Nhưng tôi đã phải như không nhìn thấy. Mẹ cá»§a bé Vân Anh cÅ©ng thế, chị tưởng cô ta chết ư? Không phải thế. Cô ta ru con còn khéo hÆ¡n chị nữa kia. Cô ta còn dịu dà ng hÆ¡n chị nữa kia. Nhưng cô ta đã bá» Ä‘i rồi. Không, tôi sợ, chị hiểu không. Tôi đã để tang đà n bà .
- Cảm Æ¡n anh vá» sá»± tháºt. Nà o, chúng ta chia tay Ä‘i.
Ngưá»i đà n ông giÆ¡ tay ra bắt và cứ thế nắm chặt tay ta má»™t lúc lâu.
- Không, em đừng Ä‘i, tôi sẽ cưới em, dù cho sẽ phải chịu Ä‘au khổ má»™t lần nữa. Trá»i Æ¡i, tôi đã cố tình im lặng và gạt bá» Ä‘i, thế mà em còn nói là m gì. Hãy cứ để cho tôi được im lặng và táºn hưởng cái hạnh phúc được nhìn em dịu dà ng ru con là đã đủ lắm rồi.
- Ãà n ông các anh tháºt tÃnh toán. Muốn có hạnh phúc lại sợ Ä‘au khổ? Anh không biết rằng tạo hóa đã rất công bằng đấy ư? Thôi, chấm hết. Chà o anh.
- Em không quay lại với bé Vân Anh nữa ư?
Ta không đến căn nhà nhá» nữa nhưng ta cứ ngóng chá» ba con hỠđến tìm. Ta chỉ mong hỠđến lần nữa. Ta cứ chá», thà nh ra ta không có được cái cảm giác khắc khoải khi chia tay. Ta cứ chá» và hỠđã không đến.
Rồi thế nà o nữa? Cái ý định dừng lại nung nấu ở trong ta chẳng phải chỉ còn là trong má»™ng tưởng mà chÃnh là do sá»± tháºt đã dạy cần phải như thế. Những công việc ở cÆ¡ quan không phải lúc nà o cÅ©ng bằng phẳng. Ta không thể phà n nà n hoặc tìm nÆ¡i an á»§i ở bố mẹ được. ChÃnh bố mẹ còn nhiá»u ná»—i buồn phiá»n hÆ¡n ta. Còn các bạn gái thì câu an á»§i muôn thuở - hãy chịu đựng cho quen. Ta đà nh câm lặng vá»›i vết chém trong lòng. Ta trở nên bẳn gắt, hoà i nghi. Má»™t lần sau khi phải chịu đựng sá»± ngang trái cá»§a bà tổ trưởng, ta không sao giữ lại được trong lòng, liá»n tìm đến ngưá»i bạn đã lá»›n tuổi hÆ¡n cá»§a ta. Chị ấy nghe hết ná»—i niá»m tâm sá»± cá»§a ta. Chị ấy bảo:
- Em nên lấy chồng Ä‘i em ạ. Tất nhiên không phải ngưá»i chồng nà o cÅ©ng được như ý mình, cÅ©ng mang lại hạnh phúc, sá»± sung sướng cho mình cả đâu.
Nhưng chị tin rằng những lúc như thế nà y em sẽ tìm được sá»± thông cảm nÆ¡i chồng em và sá»± vuốt ve âu yếm sẽ là m dịu Ä‘i cÆ¡n Ä‘au trong lòng. Em có thấy không, những bà cô quả đấy, há» khô khan, há» bẳn tÃnh là bởi há» thiếu sá»± đồng cảm, há» thiếu sá»± âu yếm mà há» cần đến như em lúc nà y. Em ạ, hãy nghe chị.
- Ãúng đấy - Chồng chị ấy lên tiếng - Những ngà y đầu khi chị ấy má»›i Ä‘i là m anh đã bị rách bao nhiêu là áo nhé, mà chỉ rách ở vai thôi. Nếu không có anh, khéo chị ấy bá» nghá» Ä‘i buôn rồi.
- Anh thì chỉ...
Ta ra vá» lòng chất nặng những suy nghÄ© cá»§a há». Có lẽ há» nói đúng. HỠđã trải qua kinh nghiệm sống hÆ¡n ta nhiá»u. Ta muốn dừng lại. Nhưng... liệu ta có Ä‘i quá đà rồi không? Vì ở tuổi ta lúc đó duyên số không còn mặn mà chà o đón nữa. Và sá»± là m mai mối thì ngưá»i ta sợ, hoặc há» muốn trừng phạt ta cho đáng Ä‘á»i.
***
Nhưng vẫn chưa phải là hết. Má»™t ngưá»i đà n ông nữa đến vá»›i ta. Ãó là ngưá»i đà n ông cuối cùng ta đặt hết thảy hy vá»ng để dừng lại. Ta đã tháºt chân thà nh và nghiêm túc.
Anh ta má»›i Ä‘i thá»±c táºp sinh ở nước ngoà i vá». Như bao cách gặp nhau để xây lên má»™t mối tình mÆ¡ má»™ng, ta và anh ta gặp nhau ở nhà má»™t ngưá»i bạn. Ngay từ đầu anh ta không là m ta hấp dẫn vì cái mẽ bá» ngoà i. Dáng ngưá»i nhá» bé tuy không quắt. Mắt Ä‘eo kÃnh cáºn nặng, khuôn mặt bầu bÄ©nh trắng trẻo như con gái, tóc dà i mượt như tóc trẻ con. Anh ta có má»™t chút gì đó giống nghệ sÄ© và bị hút ngay và o Ä‘iệu cưá»i ròn rã cá»§a ta.
- Chị cưá»i hay quá!
- Xin lá»—i, tôi là m phiá»n anh.
- Không, thà nh thá»±c tôi chưa bao giỠđược nghe Ä‘iệu cưá»i ròn rã vô tư như thế ở ngưá»i lá»›n.
- Xin lá»—i, đây không tiện đà m thoại vá» những Ä‘iệu cưá»i. Nếu có thá»i gian anh hãy qua chá»— tôi chÆ¡i nhé.
- Vâng, rất hân hạnh.
Anh ta đến. Nhưng không phải đà m thoại tiếp vá» những Ä‘iệu cưá»i. Ãến để kể vá» chuyến Ä‘i "là m già u" ở nước ngoà i cá»§a anh ta. Chắc là anh ta chưa có dịp kể cùng ai. HÆ¡n 10 tháng anh ta đã kịp mang vá» 100 cháºu nhôm to, 40 phÃch vÄ©nh cá»u, 2 đầu máy khâu, 2 tá»§ lạnh Xaratốp,v.v. Bao nhiêu là thuốc men. Anh ta kể anh ta được ở khách sạn du lịch. Ãá»§ các khách du lịch ngoại quốc Ä‘á»u đến ở khách sạn nà y: Tiệp Khắc, Bungari, Hungari, Ba Lan, Nháºt Bản... Những ngưá»i khách du lịch mang theo hà ng hóa để đổi. Anh ta chỉ việc ngồi ở bà n quay tê lê phôn. Anh ta dùng thứ tiếng Anh thông dụng.
- Hê lô. Anh từ đâu đến.
- Ba Lan.
- Tuyệt vá»i. Tôi muốn có má»™t đôi già y. Anh có mang Ä‘i chăng?
- Chỉ có thế thôi em ạ. Anh nói số phòng thế là há» mang đến. Có thể há» sẽ lấy tiá»n nhưng thưá»ng thì hỠđổi bằng những cái là n cói, lẵng hoa hồng, đồng hồ Ä‘iện tá»... những thứ anh mang ở Việt Nam sang. Anh treo la liệt những thứ đó ở trong phòng như để trang trÃ. Lúc mang ra khá»i khách sạn thì cÅ©ng khó đấy nhưng anh đã kết thân được vá»›i hai cô phục vụ viên to gấp ba anh đây nà y. Cao hÆ¡n anh hẳn từ vai lên. Em biết không? ở bên ấy có tục lệ rất hay nhé. Muốn kết bạn vá»›i nhau thì phải uống rượu. Nếu đã má»i rượu rồi thì có thể ngá»§... à hôm anh và các cô ấy nhảy vá»›i nhau đến gần sáng. Anh lá»t thá»m trong vòng tay cô ta quay cuồng. Buồn cưá»i tháºt. Anh cố dang cả hai tay thế nà y cÅ©ng không vòng hết co cô ta. Anh mệt muốn chết mà cô ta lại cứ hăng hái. Sau cùng anh tặng cô ta má»™t chiếc áo phông Thái. Cô ta sướng tưởng chết ngất. Ngay láºp tức tối sau cô ta mặc và o má»i anh Ä‘i xem phim. Ãến lúc tan buổi chiếu, anh thấy mặt cô ta xám lại. Anh vá»™i gá»i ta-xi đến bệnh viện. Thì ra cô ta suýt ngạt vì nịt chặt quá... Ha ha...
- Ngoà i ra, anh còn có đưá»ng dây sinh viên. Bên ấy buôn bán đâu phải Ä‘i lại cho nặng nhá»c. ở thà nh phố anh ở có mặt hà ng gì má»›i, anh tê lê phôn Ä‘i các nÆ¡i khác há»i giá cả. Há» thông báo. Nếu hÆ¡n, anh láºp tức Ä‘i mua... Tất nhiên mua cÅ©ng khó. Mua được rồi anh gá»i và o toa hà ng hóa cá»§a Ä‘oà n tà u tốc hà nh. Sau đó anh quay tê lê phôn nói số tà u và số hà nh lý. Mấy ngà y sau há» gá»i bưu Ä‘iện trả lại tiá»n cho anh.
- Số anh hay gặp váºn đỠem ạ. Nhất là đà n bà . Há» hay cho anh lắm. Bà chị nuôi cho anh chiếc đồng hồ nà y. Cô con gái ông bảo vệ viện tặng anh chiếc xe đạp.
- Em hãy tÃnh há»™ anh xem nhé, 1 chiếc cháºu nhôm 6.000 đồng, má»™t chiếc phÃch vÄ©nh cá»u 36.000 đồng. Em xem anh sẽ có gần 2 cây. Anh sẽ mua thà nh và ng hết.
- Anh còn phải phấn đấu để Ä‘i Dupna má»™t chuyến. Chà ! Có em nữa. Em sẽ là m những việc nà y cho anh. Thì sau đó, xem nà o bá»n mình sẽ có và i chục cây. Anh sẽ xin vá» hưu luôn, chẳng phải Ä‘i là m gì cho vất vả...
Ãúng, anh ta sẽ chẳng phải Ä‘i là m gì cho vất vả, khi đã già u có. Nhưng hãy xem kẻ già u có đã xá» sá»± như thế nà o.
Má»™t lần anh ta rá»§ ta đến chá»— cô em gái chÆ¡i. Anh ta nhảy vá»™i lên xe buýt và chiếm được má»™t chá»— tốt. Anh ta ngồi ung dung và mắng ta vá» tá»™i lá» má» không chịu nhanh nhẹn nên bây giá» phải đứng. Sau đó anh ta say sưa kể rằng ở bên Tây, đến những chá»— công cá»™ng bao giá» cÅ©ng được đối xá» rất lịch sá»± như được nhưá»ng chá»— chẳng hạn. Ta thấy gai hết ngưá»i muốn châm chá»c anh ta đôi lần nhưng ta cứ im lặng. Ta muốn mình dịu dà ng.
Lúc xuống bến ô-tô buýt trá»i nắng oi ả. Anh ta má»i ta và o quán giải khát rất lịch sá»±. Anh ta gá»i hai cốc trà đá. Ta không sao nuốt được cái thứ nước ngang ngang, là nh lạnh ấy.
- Sao em không uống đi, thứ nước nà y giải khát tốt lắm.
- Em không biết uống, anh cứ uống đi.
- ừ, ngưá»i Tây bao giá» cÅ©ng rất tiết kiệm em nhé. HỠđã mua gì thì há» chẳng bao giỠđể phà đến má»™t giá»t.
Bà chủ quán nhìn cảnh anh ta uống hết hai cốc trà đá, còn ta thì ngồi không bèn như muốn nhắc nhở:
- Sao chú?
Ta đã nhăn mặt, cố xua tay để bà chá»§ quán đừng nói tiếp. Ta sợ bà ta nói ra thì ta sẽ không có cÆ¡ há»™i dừng lại vì ta sẽ vượt qua "rà o chắn" cá»§a ta mất. May sao anh ta quá chăm chú và o việc uống hết hai cốc nước. Uống xong anh ta đỡ nách ta đứng dáºy như kiểu đã no say không thể tá»± đứng lên.
- Ãi thôi em, cảm Æ¡n bà chá»§ quán nhé!
Trong khi đó hai con ngưá»i trong ta Ä‘ang đánh lá»™n nhau khá»§ng khiếp. Má»™t con ngưá»i muốn dừng lại cứ lảo đảo Ä‘i theo anh ta. Còn con ngưá»i mÆ¡ má»™ng trước kia thì xỉ vả:
- Hãy quay vá» Ä‘i. Mi không còn chút nháºn thức nà o ư? Hắn là thằng cha bần tiện!
- Chưa chắc anh ta đã bần tiện - Con ngưá»i kia cãi lại. Có lẽ anh ta nhiá»…m quá sâu phong cách sống cá»§a Tây.
Cho đến má»™t lần ta không thể nà o biện bạch nổi cho con ngưá»i cá»§a ta được nữa. Ãó là má»™t lần trong lúc đùa vui nhà nhảnh ta và anh ta đã chÆ¡i má»™t trò vui đánh đố nhau.
- Nếu em được cuộc, em sẽ được một chiếc mũ nồi nhé. Còn thua, anh có thể đòi bất kỳ cái gì ở em.
Anh ta bị thua. Anh ta cứ lá» Ä‘i, coi đó là má»™t câu nói đùa nhưng ta đã cố ý đòi để xem thá»±c bản chất cá»§a anh ta. Cuối cùng đã đến lúc cá»±c đại cá»§a lòng "sÄ© diện", anh ta phải đèo ta Ä‘i mua mÅ©. Tìm mãi má»›i có má»™t chiếc mÅ© nồi Ä‘á». Há»i giá thì đắt gấp đôi mÅ© nồi Ä‘en. Anh ta sững sá» cả ngưá»i. Mắt anh ta như đứng lại sau cặp kÃnh trắng. Ãiá»u nà y ngoà i ta, thì chỉ có chá»§ hà ng biết. Ta đứng sau anh ta giữ xe đạp. Sau phút kinh hoà ng, anh ta cứ mân mê số tiá»n cầm trong tay. Anh ta cứ đắn Ä‘o mãi, muốn mua chiếc mÅ© nồi Ä‘en rẻ hÆ¡n. Ngưá»i chá»§ hà ng mỉm cưá»i:
- Mua tặng "bồ" à ? Giá thế có đắt là bao. Tôi mà được phép tặng bồ của tôi, tôi tặng cả gia sản.
- Im Ä‘i, đồ ngốc. Phù phiếm, cái trò vá»› vẩn. Chỉ quăng tiá»n và o những trò vá»› vẩn!
Cùng vá»›i tiếng hét cho hả giáºn, anh ta quăng tiá»n lên trên mặt tá»§ kÃnh. Ông chá»§ hà ng quăng trả tiá»n:
- Anh hãy cầm lấy tiá»n cá»§a anh. Ãồ bần tiện. Hãy cầm ngay những đồng tiá»n bẩn thỉu cá»§a mi. Mi không xứng đáng mua chiếc mÅ© nồi đỠnà y. Rồi mi sẽ là m há»ng cô gái ưa thÃch nó! Cút Ä‘i!
Tiếng ông chá»§ quát to là m ta giáºt mình và nghe thấy hết. Vừa lúc ta quay lại thì bắt gặp cảnh: ông chá»§ quán đã quá mạnh tay vung tiá»n cá»§a anh ta xuống vỉa hè. Anh ta cúi gáºp để nhặt tiá»n vì thế rÆ¡i mất kÃnh. Tay anh ta quá» quạng trên mặt đất tìm tiá»n như ngưá»i mù. Mấy đứa trẻ con Ä‘i qua dừng lại trêu: "A bắt được tiá»n". Anh ta sợ hãi đứng phắt dáºy la to: "Công an, công an giữ chúng lại, nó lấy tiá»n cá»§a tôi". Mặt anh ta tái ngắt, méo mó. Ông chá»§ quán và những nhà bán hà ng bên cạnh chạy đổ xô ra xem và phá lên cưá»i. Ta đã là m đổ chiếc xe đạp Ä‘ang giữ và co cẳng chạy. Tiếng cưá»i cá»§a há» cứ như bám theo ta. Trên đưá»ng phố đông đúc đâu mà chẳng có tiếng cưá»i. Ta cứ ngỡ tiếng cưá»i cá»§a há» Ä‘ang Ä‘uổi theo. Ta kinh khá»§ng quá. Kinh khá»§ng đến ná»—i không khóc được. Ta không ngá» bản chất con ngưá»i trong má»™t phút mà được lá»™t tả đầy đủ đến như váºy.
Ta còn nhá»› má»™t lần khác, trong lúc anh ta hôn ta, ta đã nép đầu và o ngá»±c anh ta âu yếm, tay ta xoa dịu nÆ¡i trái tim anh ta Ä‘ang Ä‘áºp rá»™n rã. Ãang say sưa, anh ta bá»—ng gạt phắt tay ta ra má»™t cách thô bạo và nắm chặt lấy miệng túi áo. Ta tưởng anh ta mắc bệnh Ä‘au tim. Thì ra, chao ôi, ngưá»i thợ may! Tại sao cứ phải may túi áo ngá»±c là m gì. Anh ta tưởng mình lung lạc ý chà anh ta bằng những cái hôn rồi thò tay và o túi móc tiá»n.
Thế nà o? Còn nữa hay không? Thế vẫn chưa đủ sao hỡi con quỷ nh� Mi hà nh hạ ta như thế vẫn còn chưa đủ sao?
***
Tiếng ồn ã cá»§a bá»n trẻ chÆ¡i ngoà i sân trong buổi chiá»u tà là m cho ngưá»i đà n bà dứt mình khá»i quá khứ. Cái đầu nặng trịch, chân tay rã rá»i, cÆ¡ thể như cứ lún sâu, chìm xuống. Ngưá»i đà n bà cảm thấy như chẳng còn má»™t chút sinh lá»±c nà o. Cái cảm giác tháºt là dá»… sợ. Ngưá»i đà n bà cố vùng dáºy nhưng không sao đứng lên được, choáng váng đến ná»—i không thể nà o đưa tay rút nổi chiếc khăn mặt. Thấp thoáng bên cá»a sổ bóng má»™t đứa bé.
- Thu Æ¡i và o đây vá»›i bác - Ngưá»i đà n bà gá»i yếu á»›t.
- Bác ơi cháu đã thuộc bà i hát bác dạy cháu rồi đấy.
- ừ, hát cho bác nghe đi.
Con bé tròn mồm hát: "Tình mẹ rá»™ng bao la. Con tặng mẹ nhiá»u bông hoa"... Ngưá»i đà n bà rùng mình. Bà n tay đỡ trên mái tóc con bé cứ siết dần. Từ khóe mắt ngưá»i đà n bà lăn xuống hai giá»t nước mắt tròn to. Ngưá»i đà n bà vá»™i quay và o tưá»ng để giấu đứa trẻ. Rồi vá»™i vã đưa tay lên quệt khô nước mắt. Ngưá»i đà n bà cố cưá»i và nhẩm hát theo con trẻ. Nước mắt bá»—ng lại ứa ra lần nữa. Tiếng hát con trẻ vẫn thảnh thót:
"Tình mẹ rộng bao la"...
- Bác dạy cháu bà i khác nữa đi.
- Ừ bác sẽ dạy cho cháu. Nhưng bác cháu mình hát lại bà i hát nà y nhé.
- Bác để cháu bắt nhịp, hai ba:
"Mẹ vui là mẹ rất vui"...
Ngưá»i đà n bà hát theo con trẻ. Cái mệt nhá»c, chán chưá»ng dần dần bay Ä‘i theo tiếng hát. Ngưá»i đà n bà cảm thấy các mạch máu lại chạy giáºt giáºt trong huyết quản. "Quá khứ là dÄ© vãng, phÃa trước là tất cả".
- Hát hết bà i hát nà y bác cháu mình đi dạo phố nhé.
- Vâng ạ, thế thì thÃch lắm ạ.