24-09-2008, 09:56 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Castlevania
					
					
						Bài gởi: 339
					
                    Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 2
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Những ngưá»i hái rong biển - Anatoli Kim 
			
			 
			
		
		
		
			
			Những ngưá»i hái rong biển   
 
Tác giả: Anatoli Kim 
 
Chiếc cầu không khà nối đêm và ngày 
 
 
 
 
 
Äầu mùa mùa hè, má»™t diá»…n viên Ä‘iện ảnh không nổi tiếng lắm Ä‘ang biểu diá»…n tại Xakhalin, đến thăm thị trấn. Từ thị trấn bên cạnh anh đến bằng ô tô, ngay sát lúc buổi biểu diá»…n sắp sá»a bắt đầu. Äứng đón anh ở cạnh câu lạc bá»™ "Thợ Má»" có hai ngưá»i cá»§a "Há»™i Trà Thức" địa phương, - ông giám đốc và má»™t bà nhân viên đã đứng tuổi cá»§a câu lạc bá»™. Ông giám đốc, má»™t ngưá»i có nước da trăng trắng, đầu hói, vá»›i cặp mắt lo ngại, khẽ nắm khuá»·u tay nhà nghệ sÄ© giữ lại, chá» những ngưá»i khác Ä‘i lên trước, má»›i ân cần há»i xem tại sao anh không cạo râu. Vị khách cưá»i giòn tan, đưa hai ngón tay sá» lên đôi má ráºm và vui vẻ giải thÃch rằng anh Ä‘ang phải chuẩn bị đóng má»™t vai má»›i, vai má»™t ngưá»i có râu. Và khi bước lên câu lạc bá»™ biểu diá»…n, việc đầu tiên là anh xin lá»—i khán giả vá» cái bá» ngoài không được nghiêm chỉnh cá»§a mình, rồi do sá»± xúc động nghá» nghiệp, anh vừa khẽ nhún nhảy vừa kể má»™t câu chuyện thÃch hợp trong hoàn cảnh như váºy. Sau đó anh bắt đầu hát. Xen vào giữa những tiết mục cá»§a anh, ngưá»i ta chiếu lại những Ä‘oạn phim cÅ©, trong đó lúc thì anh đóng vai má»™t nhà thÆ¡, lúc đóng vai má»™t sÄ© quan hải quân, hoặc vai không ai nháºn ra được là vai má»™t ông già gù râu bạc. Trong lúc trên màn ánh sáng hiện lên những hình ảnh cá»§a anh, được ghi lại từ hồi anh còn trẻ và Ä‘ang thành công, thì nhà nghệ sÄ© cứ ngồi á»§ rÅ© bên chiếc bàn trong căn buồng cạnh sân khấu, hai tay ôm đầu, vẻ đăm chiêu nghÄ© ngợi. 
 
Mãi tá»›i khuya, khi buổi hòa nhạc tan đã lâu, nhà nghệ sÄ© má»›i mệt má»i bước vào khách sạn nhá» cá»§a địa phương. Anh quệt quệt gót giầy vào cái cá sắt đóng ở báºc lên xuống cho sạch bùn, rồi bước vào nhà. Tráºn mưa đêm làm phố xá trong thị trấn lầy bùn. 
 
Trong căn phòng ngưá»i ta dẫn anh đến, có má»™t ngưá»i mặc nguyên quần áo Ä‘ang nằm trên má»™t trong hai chiếc giưá»ng, mắt nhìn lên trần. Nhà nghệ sÄ© chào anh ta. Ngưá»i đó cháºm rãi đưa cặp mắt mÆ¡ màng nhìn ngưá»i khách má»›i đến, khẽ đáp : 
 
-Chào anh … Mưa đấy à ? 
 
Nhà nghệ sÄ© báºt cưá»i : 
 
-Thế anh không nghe thấy tiếng mưa sao, hả anh chàng lẩn thẩn ? 
 
Rồi anh chỉ vào cái cá»a sổ có rèm che, đằng sau tiếng mưa vẫn rÆ¡i Ä‘á»u Ä‘á»u không ngá»›t. Sau khi ngắm kỹ ngưá»i bạn cùng phòng, nhà nghệ sÄ© phá lên cưá»i. 
-Xin chúc mừng anh -anh vui vẻ nói - chắc anh cÅ©ng định để râu, nÆ¡i má»›i mò đến cái xó này phải không ? Tôi Ä‘oán đúng chưa nào ? Nói anh tha lá»—i, nhưng ở đây, ở cái thị trấn này, chuyện đó hình như làm má»i ngưá»i ngạc nhiên lắm thì phải. Ngưá»i ta há»i tôi phải đến má»™t trăm lần … 
 
Ngưá»i khách cùng phòng Ä‘ang nằm hếch cằm lên phÃa trên cÅ©ng có má»™t bá»™ râu quai nón bù xù. Hai cánh tay vắt chéo đặt phÃa trên đầu cá»§a anh ta dài và khẳng khiu, đầu khuá»·u tay rất nhá»n. Nghe nhà nghệ sÄ© há»i, anh ta không nói gì, chỉ uể oải nhắm mắt, khẽ nở má»™t nụ cưá»i hiá»n lành. 
 
-Anh có biết không, từ sáng đến giá» tôi chưa ăn uống gì cả - nhà nghệ sÄ© bắt đầu than thở - Bước xuống ô tô là Ä‘i thẳng lên sân khấu ngay. Biểu diá»…n xong há» cÅ©ng chẳng cho ăn uống gì cả, đồ quá»· ! Má»™t ông cán bá»™ địa phương còn há»i mỉa : "Thế nào, doanh thu khá chứ ?". Tóm lại là tôi thấy ngán, ngán lắm rồi, anh bạn ạ ! Từ MatxcÆ¡va lặn lá»™i tá»›i đây, tôi cảm thấy bÆ¡ vÆ¡ và khổ quá, và nói như Gôgôn, có má»™t cái gì cô đơn trong dạ dày. Rồi lại còn mưa rả rÃch như thế này nữa chứ ! 
 
Nhà nghệ sÄ© cởi chiếc áo ngoài ướt sÅ©ng nước mưa ra, ghếch chân lên cái bồn rá»a mặt, rồi bắt đầu rá»a chân. Äó là má»™t ngưá»i có đôi mắt sáng, tóc xoăn, hai bên thái dương đốm bạc, trông hãy còn trẻ, khá»e. Trong khi rá»a chân, anh không nhìn vào chân, mà đưa mắt quan sát xung quanh, mặt nhăn nhó có vẻ Ä‘au khổ. 
 
-Äêm tối … Mưa rÆ¡i. Không ai tiá»…n vá» khách sạn… Giầy thì ướt, bụng thì đói - anh cứ lẩm bẩm trong miệng - Tháºt là tồi tệ, tồi tệ, tôi cảm thấy á»›n kinh khá»§ng … 
 
-Äừng nên … than vãn - ngưá»i bạn cùng phòng bá»—ng lên tiếng nói khẽ, mÅ©i cứ sụt sịt như ngưá»i bị cảm lạnh. - Khi nào anh không còn sống trên cõi Ä‘á»i này nữa, anh sẽ thôi không cảm thấy gì hết - Nói Ä‘oạn anh ta vừa nhìn lưng nhà nghệ sÄ©, vừa ngá» nguáºy đầu như muốn ấn cái gáy cho lún sâu vào gối. 
 
-Anh bảo gì cơ ? … Cám ơn anh đã an ủi nhé - Nhà nghệ sĩ có vẻ hơi bực. 
 
Lúc này anh đã rá»a chân xong, Ä‘ang đứng cạnh bồn rá»a mặt, ngưá»i mặc độc chiếc quần lót, chân giẫm giẫm lên tá» báo trải dưới đất. 
 
-Tôi hy vá»ng - anh nói - anh cÅ©ng sẽ không cảm thấy gì hết … tất nhiên là cÅ©ng trong trưá»ng hợp như thế ! 
 
Và trước khi giÆ¡ tay vá»›i công tắc để tắt đèn, anh ngoái đầu ra sau nhìn ông bạn cùng phòng Ä‘ang mặc cả quần dài lẫn sÆ¡ mi nằm trên giưá»ng. 
 
-Tôi tắt đèn đây, vì đã một giỠđêm rồi - nhà nghệ sĩ càu nhàu - Anh không phản đối gì chứ ? 
 
Ngưá»i kia không nói gì, chỉ mỉm cưá»i má»™t cách khó hiểu. Và đèn tắt. Nhà nghệ sÄ© nhón chân Ä‘i vá» phÃa chiếc giưá»ng đã trải sẵn chăn đệm. 
 
-Cái gì cÅ©ng làm anh khó chịu cả - giá»ng nói trong bóng tối lại vang lên - Từ thị trấn, tráºn mưa, đến khách sạn. Anh bá»±c dá»c, tức tối. Nhưng tôi xin nói vá»›i anh rằng, bá»±c tức như thế là hoàn toàn vô lý. Hắn anh còn nhá»› có má»™t nhân váºt cá»§a Äôxtôiepxki đã từng thèm khát được sống như thế nào, dù phải sống trên má»™t khoảng không gian bé tà xÃu, treo vào vách đá bằng má»™t sợi dây xÃch cÅ©ng được, miá»…n sao là được sống. 
 
-Tôi thấy anh có vẻ là ngưá»i cÅ©ng chịu Ä‘á»c đấy - cái giá»ng càu nhàu cá»§a nhà nghệ sÄ© hÆ¡i đượm chút mỉa mai - Thế anh là ai ? Ở đâu đến váºy ? Hay ta làm quen vá»›i nhau chăng ? 
 
-Tôi là bác sÄ© - có tiếng trả lá»i - Tôi từ Nam Xakhalin tá»›i. Tôi nghiên cứu liệu pháp vi lượng đồng căn … Nhưng bây giá» không phải lúc nói chuyện đó. Anh là ngưá»i thá»§ đô, váºy anh hãy nghe tôi nói đây ! Tôi trước đây cÅ©ng luôn luôn ao ước được sống ở thá»§ đô. Nhưng sáng hôm nay tôi lang thang dạo chÆ¡i và thế quái nào Ä‘i tÃt mãi ra vùng ngoại ô. Không, không phải vá» phÃa biển, mà theo hướng ngược lại, vá» phÃa núi. Trên bá» con sông nhá» chảy qua đó có má»™t ngôi nhà bằng gạch đỠdành cho những ngưá»i già. Tôi Ä‘i bách bá»™ má»™t lúc cạnh ngôi nhà đó và trò chuyện vá»›i má»™t bà lão. Thôi thì bà ta luôn mồm than vãn, than vãn vá» cô con gái cá»§a bà ta. Chắc anh cÅ©ng biết, các ông bà già lúc nào cÅ©ng có chuyện để than vãn cả … Sau đó tôi nhìn thấy đằng sau khu đất trÅ©ng có má»™t cái chòi nhá» quét vôi trắng, kiểu như má»™t cái nhà hóng mát - bóng ngưá»i vô hình trong bóng tối kể, giá»ng nói rì rầm nho nhá» cá»§a anh ta hÆ¡i khàn khàn, vừa kể thỉnh thoảng anh ta lại khịt khịt mÅ©i - có vẻ như bối rối và lưỡng lá»± - Ở gần chá»— cái chòi ấy có hai con ngá»±a Ä‘ang đứng gặm cá» trên đám cá» xanh - anh ta kể tiếp, rồi dừng lại, như thể phân vân không biết có nên kể nữa hay thôi. Bá»—ng giá»ng nói cá»§a anh ta có vẻ rất xúc động trầm hẳn Ä‘i - Äó là ngôi nhà cuối cùng, sau đó là bắt đầu đến rừng. Không hiểu sao bá»—ng dưng tôi thấy thèm đến gần cái chòi đó để xem nó là cái chòi gì, váºy là tôi cứ xuyên thẳng qua khu đất trÅ©ng. Anh đã bao giá» nhìn thấy thứ cây kixia cá»§a vùng Xakhalin chúng tôi chưa ? 
 
-Kixia à ? - nhà nghệ sÄ© cố nén má»™t tiếng ngáp, thá» Æ¡ há»i lại. 
 
-Phải, thứ cây ấy ở vùng chúng tôi to lắm. Tôi bị rÆ¡i vào má»™t rừng cây kixia - cao có lẽ phải đến ba mét. Lại còn thứ tầm ma sần sùi nữa chứ. Thế là tôi bị rát hết cả ngưá»i. Tóm lại là tôi bị lạc trong cái đám cây ráºm rịt ấy, không sao tìm được lối ra chá»— cái chòi, mà cuối cùng lại rÆ¡i ngay vào má»™t gò cây xanh. Tôi cứ đứng trên gò và quan sát : cái chòi cố nhiên là ở xa tÃt má»™t nÆ¡i. Bá»—ng nhiên lúc đó, anh có nghe không đấy ? Tôi thoáng nảy ra má»™t ý nghÄ©. Tôi nghÄ© rằng cái gò mà tôi Ä‘ang đứng ấy, chÃnh là trung tâm cá»§a thế giá»›i. ChÃnh cái trung tâm mà chúng ta ai cÅ©ng chỉ hiểu biết rất mÆ¡ hồ, nhưng ai cÅ©ng bị nó thôi thúc ám ảnh. Hay nói cách khác, là nhiá»u khi chúng ta có cảm giác, hay đúng hÆ¡n là ước mÆ¡ rằng ở má»™t nÆ¡i nào đó có má»™t chá»— táºp trung tất cả những gì là đẹp đẽ, ưu tú, chân chÃnh nhất - và chúng ta khao khát muốn đến đó cho bằng được. ChÃnh vì thế má»›i nảy sinh ra cái tư tưởng thôi thúc, lôi kéo ta đến các thá»§ đô, và vì thế mà ở má»™t giai Ä‘oạn nào đó cá»§a tuổi trẻ, chúng ta cứ lồng lên muốn bứt ra khá»i những nÆ¡i thân thuá»™c cá»§a mình … Xin lá»—i, anh có muốn nghe nữa không ? Hay thôi nhé ? Xin lá»—i … 
 
-Không, tôi vẫn Ä‘ang nghe đây - má»™t giá»ng nói há» hững vang lên trong bóng tối, tá»±a như chÃnh bóng đêm Ä‘ang bị chìm vào tiếng mưa rÆ¡i ngoài cá»a sổ lên tiếng đáp lại cái giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u buồn ngá»§ cá»§a ngưá»i kể chuyện - Tôi Ä‘ang nghe và cố nắm bắt được tư tưởng cá»§a anh. 
 
-Thì nó có gì phức tạp đâu. Trên Ä‘á»i này không có nÆ¡i nào là đặc biệt cả. Hay nói đúng hÆ¡n, bất cứ má»™t chá»— nào, dù là rất nhá» bé, cÅ©ng có thể là nÆ¡i táºp trung tất cả những gì chÃnh yếu nhất. Và như cái gò cây ngưu bàng kia, hay má»™t nÆ¡i nào đó tương tá»± như thế. Äó chÃnh là nÆ¡i mà má»™t lần nào đó anh đã khám phá ra được Ä‘iá»u gì to lá»›n … 
 
-Thế anh đã khám phá ra được Ä‘iá»u gì to lá»›n trong những cây ngưu bàng ấy ? 
 
-Không, đừng nên há»i như váºy. Hãy nghe tôi nói nốt … Trong Ä‘á»i ta có những giây phút mà lá»i nói - không phải đơn thuần là những lá»i nói chứa đựng bên trong má»™t ý nghÄ© nào đó, mà dưá»ng như chÃnh bản thân ý nghÄ©, Ä‘i đến và đứng ngay trước mặt ta, như má»™t sinh váºt, và khi đó lá»i nói chẳng còn giá trị gì nhiá»u lắm. Mà thôi … Tôi biết nói những chuyện như váºy tháºt là lẩn thẩn, mà tôi vá»›i anh lại chưa biết nhau, và hÆ¡n nữa, lại sắp phải chia tay nhau để không bao giá» gặp lại nữa, có lẽ thế … Nhưng tôi chẳng còn lúc nào mà để ý tá»›i những cái gá»i là quy tắc lịch sá»± vá»›i không lịch sá»± cả. Cái chÃnh yếu, cái chÃnh yếu má»›i là cái quan trá»ng nhất ! Và nó nằm trong Ä‘iá»u mà tôi má»›i phát hiện ra : đó là cuá»™c sống hóa ra quý hÆ¡n ta vẫn tưởng gấp trăm, gấp nghìn lần ! Tôi xin đơn cá» má»™t và dụ : chẳng hạn khi những con há»a mi kêu rÃu rÃt lúc bình minh, thì đó không đơn thuần là tiếng rÃu rÃt, mà là Ä‘iá»u kỳ diệu ! Hoặc như khi nhìn thấy con quạ vá»— vá»— cánh, lẽ ra chúng ta phải khóc lên vì sung sướng má»›i phải … 
 
-Phải, phải … câu chuyện sau mưá»i hai giỠđêm cá»§a chúng ta hôm nay … trong cái khách sạn tồi tệ này … Phải ! Anh nói đúng - nhà nghệ sÄ© bá»—ng đổi giá»ng nghe ngá»t xá»›t - Nói chung câu chuyện cá»§a anh hôm nay đúng là khác thưá»ng. Nhưng tôi là má»™t nghệ sÄ©, nên có nhiá»u chuyện khác thưá»ng tôi cÅ©ng hiểu được. Váºy thì anh bạn thân mến Æ¡i, anh hãy nói tháºt cho tôi biết, anh Ä‘ang gặp chuyện gì váºy ? Vì tôi Ä‘oán chắc anh Ä‘ang phải chuyện gì. Và liệu tôi có thể giúp anh được không ? 
 
-Cám Æ¡n ! Phải, đúng là tôi Ä‘ang gặp má»™t chuyện tháºt. Nhưng anh không giúp gì được đâu. Vả lại, vấn đỠkhông phải ở chá»— đó. Ãc má»™t cái là tôi không thể nào diá»…n tả được dù chỉ má»™t phần nghìn cái Ä‘iá»u mà hiện giá» tôi đã hiểu ra. Vả lại kể vá»›i anh làm gì ? Vì ngày mai anh đã Ä‘i rồi … Những buổi hòa nhạc, những bó hoa. Tóm lại là xin lá»—i anh, chúc anh ngá»§ ngon ! 
 
-Thôi được, sáng mai ta nói nốt váºy - nhà nghệ sÄ© Ä‘ang ngái ngá»§, tán thành ngay - Ôi dào nói đến chuyện hoa, hôm nay ngưá»i ta tặng tôi phải đến gần mưá»i ki lô hoa, thứ hoa ở địa phương này ấy mà, gá»i là gì nhỉ ? … hình như là hoa xaranki thì phải. Trên đưá»ng vỠđây, lúc qua cầu tôi quăng hết xuống sông rồi ! 
 
"Thôi, sáng mai" - anh nói, nhưng sáng ra, dáºy muá»™n nhà nghệ sÄ© không thấy ông bạn nói chuyện hồi đêm vá»›i mình đâu nữa. Cái giưá»ng anh ta nằm chăn gối vẫn ngổn ngang, nhưng ngưá»i không còn, chiếc cá»a sổ mở rá»™ng trên đầu giưá»ng sáng rõ má»™t màu xanh da trá»i và xanh lá cây. Má»™t ngày nắng đẹp Ä‘ang hiện lên bên ngoài, có cảm giác như không có tráºn mưa đêm qua. Nhà nghệ sÄ© duá»—i thẳng chân, giÆ¡ cao chúng lên trần nhà chÃn lần cho giãn cÆ¡ bụng, rồi nhảy phắt xuống đất. Äoạn anh thò khuôn mặt vui vẻ đầy râu qua cá»a, gá»i to xin mượn bàn là. Khi ngưá»i ta mang đến cho anh chiếc bàn là Ä‘iện bóng nhoáng, anh tá»± tay là quần lấy, rồi sá» vào ngưá»i, lên đưá»ng tiếp tục cuá»™c hành trình. Và chỉ lát sau cái dấu vết má» nhạt cá»§a cuá»™c nói chuyện hồi đêm, cÅ©ng như cái hình dáng lá» má» không rõ nét cá»§a ngưá»i kể chuyện kỳ dị đã tan biến khá»i trà nhá»› anh. 
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của Alucard  
 
 
		
        
		    
  Chữ ký cá»§a Alucard      [FONT="Book Antiqua"][SIZE="4"][COLOR="DarkOrchid"][CENTER]Ngưá»i có lúc bi hoan ly hợp 
Trăng có lúc mỠtỠtròn khuyết[/CENTER][/COLOR][/SIZE][/FONT] 
       
		 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 02:43 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-09-2008, 09:58 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Castlevania
					
					
						Bài gởi: 339
					
                    Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 2
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			tiếp theo
 
 
 
 
 
Trong khi đó, con ngưá»i kỳ dị kia đã Ä‘ang lang thang ở má»™t nÆ¡i rất xa bên bá» biển, trên má»™t doi cát dài, và cái bóng Ä‘en rõ nét cá»§a anh Ä‘ang lặng lẽ bò theo anh trên cát. 
 
Anh rá»i khá»i khách sạn từ lúc còn má» sáng, vì đêm hôm đó thế là anh không ngá»§ được. Anh thức dáºy từ lúc tinh mÆ¡, đánh thức cô trá»±c nháºt Ä‘ang ngá»§ trên chiếc Ä‘i văng ngắn dáºy, trả tiá»n buồng, rồi bước ra bầu không khà dày đặc và ẩm ướt cá»§a buổi sáng Xakhalin. 
 
Những đám mây Ä‘en Ä‘ang vun vút lao Ä‘i trên bầu trá»i, và khi anh rá»i khách sạn, lê bước qua khắp cái thị trấn không ngưá»i lúc sáng sá»›m, thì bình minh đã bắc xong má»™t chiếc cầu không khà nối đêm và ngày. Má»™t dải chân trá»i màu hồng đã hiện lên như má»™t bức tưá»ng ánh sáng đằng sau những ngôi nhà đứng im lìm. Cả thị trấn đã hiện rõ trong ánh sáng lúc rạng đông, nhưng lại không có má»™t bóng râm nào, nên trông có vẻ kỳ lạ. Những ngôi nhà mái lợp giấy dầu, ván thanh và ngói xi măng, hình như Ä‘ang tá»a ra từ bên trong má»™t thứ ánh sáng dịu vào cái giá» sá»›m tinh mÆ¡ ấy. 
 
Lúc Ä‘i qua khu nhà gá»— dài cá»§a bệnh viện, anh bước cháºm lại - ngưá»i anh như thấp Ä‘i hẳn má»™t cái đầu và trẻ ra gấp đôi. Anh nhá»› lại cách đây nhiá»u năm, má»™t hôm anh cÅ©ng khua vang gót giày trên vỉa hè gá»— như thế, lòng tràn ngáºp má»™t niá»m vui xao xuyến và mệt má»i sau buổi hò hẹn đầu tiên kéo dài thâu đêm tá»›i sáng. Buổi hò hẹn hôm ấy diá»…n ra trong má»™t vá»±a cá» khô, vì thế những cá»ng cá» màu xanh nhạt còn dÃnh cả trên chiếc áo sÆ¡ mi trắng nhầu nát cá»§a anh … Và, khi Ä‘i ngang qua khu nhà cá»§a bệnh viện, chàng trai trẻ ấy nhìn thấy má»™t khung cá»a sổ mở rá»™ng, bên trong khung cá»a, tá»±a như trong má»™t khung ảnh cao, là hình dáng má»™t cô gái mặc áo blu trắng, Ä‘ang đứng cúi ngưá»i, tay tì vào báºu cá»a. Äó là cô y tá Xveta, hoa khôi số má»™t cá»§a thị trấn. Cô đã nhìn anh bằng đôi mắt xanh trong cá»§a buổi sá»›m, đôi mắt có thể thấu hiểu tất cả. 
 
… CÅ©ng chÃnh hôm đó anh đã gặp ở gần khu chợ vắng vẻ anh chàng Rôbe Xamxônốp Ä‘ang thất thểu bước qua đưá»ng, mặt mày á»§ rÅ© như Ä‘ang buồn ngá»§. Äó là má»™t anh chàng đã nhiá»u tuổi nhưng vẫn độc thân, má»™t tay chÆ¡i đàn baian cá»± phách và má»™t ông vua nhảy tăng gô đã hết thá»i. Những năm đó Xamxônốp thỉnh thoảng vẫn còn thấy xuất hiện ở câu lạc bá»™, nÆ¡i đám thanh niên Ä‘ang táºp nhảy những Ä‘iệu má»›i mạnh mẽ hÆ¡n, anh đến đó đứng trÆ¡ trá»i má»™t lúc lâu bên chân tưá»ng, cô độc và quái dị như má»™t con khá»§ng long cuối cùng cá»§a trái đất. Mặc chiếc quần ống loe dài quét đất vá»›i chiếc áo lót lÃnh thá»§y kẻ sá»c lá»™ sau chiếc áo sÆ¡ mi để phanh ngá»±c, nom anh ta đã trở thành lố lăng buồn cưá»i, nhưng bản thân anh ta lại không hiểu nổi và chấp nháºn Ä‘iá»u đó. Và khi âm thanh cá»§a Ä‘iệu bludÆ¡ cháºm vang lên từ những cái loa đặt giấu hai bên tưá»ng, lấp sau những chiếc màn Ä‘á», thì Rôbe Xamxônốp, không biết từ góc nào chui ra, dắt theo má»™t cô bạn gái hồi trẻ cá»§a anh ta, giỠđã già và béo máºp. Anh ta áp sát bá»™ mặt Ä‘au khổ cá»§a mình vào má ngưá»i bạn gái, rồi lắc lư ngưá»i, chân miết những bước rá»™ng, đưa cô ta Ä‘i ngang dá»c khắp gian phòng, lách qua đám ngưá»i Ä‘ang nhảy. Nhà hiệp sÄ© già cá»§a Ä‘iệu tăng gô và vanxÆ¡-bôxtông không thèm để ý đến má»i ngưá»i xung quanh, vẻ mặt mÆ¡ màng Ä‘au khổ, cứ Ä‘i những bước lắt léo phức tạp, má»™t tay giÆ¡ thẳng như mÅ©i tên để quay quay bàn tay ngoan ngoãn cá»§a ngưá»i bạn nhảy … Vào những tối khác có thể gặp anh ta trong quán rượu duy nhất cá»§a thị trấn, nÆ¡i anh ta thưá»ng đứng trên cái bục thấp, nhắm tịt mắt, cất cái giá»ng cổ há»ng nghe não ruá»™t lên hát bài "Cheremsina" nổi tiếng má»™t thá»i, anh ta hát không phải vì phần thưởng hay tiếng tăm, mà để than khóc cho ná»—i buồn cá»§a mình. Ngưá»i ta thông cảm vá»›i anh ta và má»i anh ta lúc đến bàn này, lúc đến bàn khác, nhưng không bao giá» anh ta ngồi ngay, mà bao giá» cÅ©ng đứng cạnh bàn, bắt má»i ngưá»i phải khẩn khoản van nài má»™t lúc đã … 
 
Nhưng lúc này, đưá»ng phố buổi sáng sá»›m hãy còn vắng ngắt, hè phố không có ngưá»i, và con ngưá»i Ä‘ang Ä‘i trên đó không còn là cáºu bé mưá»i sáu tuổi sau buổi hò hẹn ngày nào nữa, mà là má»™t ngưá»i tuổi đã xấp xỉ bằng tuổi cá»§a Rôbe Xamxônốp nổi tiếng vào thá»i kỳ tàn lụi cá»§a mình. Con ngưá»i này không còn quá khứ nữa, cái quá khứ vốn là vô giá đối vá»›i ký ức, vì quá khứ chỉ có ý nghÄ©a đối vá»›i ngưá»i nào mà cuá»™c sống còn có tương lai. Nhưng anh đã biết trước giá»›i hạn tương lai cá»§a mình. Ngưá»i nào không biết đến cái giá»›i hạn ấy, ngưá»i đó thá»±c tế có cả má»™t tương lai vô táºn ở phÃa trước - anh ta sẽ có vô vàn mặt trá»i và mặt trăng cá»§a quá khứ, có cả má»™t kho tàng truyện thần thoại cổ xưa, có được lòng can đảm cá»§a những anh hùng thá»i đó, và có được toàn bá»™ lịch sá» nhân loại, như lịch sá» cá»§a chÃnh mình. Nhưng nếu cuá»™c Ä‘á»i phÃa trước chỉ còn lại vẻn vẹn má»™t tháng, thì cái cuá»™c Ä‘á»i đã trôi qua phÃa sau cÅ©ng chẳng nhiá»u nhặn gì hÆ¡n. Äúng má»™t tháng trước đây lần đầu tiên ngưá»i ta xác định được bệnh cá»§a anh, căn bệnh mà trên Trái đất chưa có ai chữa được. Sau đó không còn cái gì khác ngoài bệnh táºt - và bây giá» là cái ngày hôm nay. 
 
Trong khi nhằm hướng biển và tiến gần đến cái vòm ánh sáng rá»±c rỡ trên mặt biển, anh Ä‘i qua các dãy nhà gá»—, qua các mảnh vưá»n bé xÃu trồng khoai tây, hành và cá»§ cải, và qua câu lạc bá»™ "Chào mừng" mà ở thị trấn ngưá»i ta thưá»ng gá»i là "nhà kho", vì hình dáng cá»§a nó giống nhà kho hÆ¡n. 
 
Anh theo con đưá»ng dốc đứng cuối cùng Ä‘i lên - và qua khe hở cá»§a hai hàng rào ká» nhau, nhìn thấy cái cÆ¡ thể hùng vÄ© màu xanh - xám - tối cá»§a biển buổi sáng. Anh dừng lại cạnh bức tưá»ng gá»— vắng vẻ cá»§a căn nhà yên tÄ©nh và ngoái nhìn lại phÃa sau má»™t lần cuối. Thành phố cùng những ngưá»i dân mà cách đây nhiá»u năm anh từng quen biết, cô y tá Xveta, cùng tất cả những đưá»ng phố quen thuá»™c, tất cả má»i ngôi nhà, cùng những ống khói cao cá»§a các gian nồi hÆ¡i Ä‘ang nhả khói - tất cả Ä‘á»u ở lại phÃa sau, chỉ có mình anh là Ä‘i vá» phÃa biển. 
 
Sau đó anh rẽ sang bên trái, men theo ná»n đưá»ng sắt dẫn đến má» bên cạnh, cái ná»n đã được dá»n sạch các đống tuyết và đụn cát. Dá»c hai bên đưá»ng sắt là dãy nhà cuối cùng cá»§a thị trấn, càng Ä‘i xa vá» phÃa những cồn cát trắng nhà cá»a càng thưa dần Ä‘i. Và những ngôi nhà sát ngoài cùng là những ngôi nhà rất bé và má»ng mảnh, cứ như những cái há»™p làm bằng thứ gá»— má»ng và khô. Có má»™t ngôi nhà chỉ có độc má»™t cá»a sổ bé tÃ. Màu cá»§a những ngôi nhà chuồng chim này là cái màu bạc má», xám má»™t cách kỳ lạ, nhưng lại rất ăn nháºp vá»›i màu cát sáng và gam màu hài hòa cá»§a bức tranh biển Xakhalin, đó là màu cá»§a gá»— bị dầm mưa dãi nắng lâu ngày, bị sương mù ẩm ướt và gió biển mặn nhiá»u năm phá»§ táp, và bị những lá»›p cát bay lượn trong không trung kiên trì mài nhẵn. Xung quanh những mảnh vưá»n nhá» cạnh nhà Ä‘á»u có cắm cá»c hoặc những thanh ván thùng, phÃa ngoài trùm những mảnh lưới đánh cá cÅ© - có thá»a vưá»n còn được phá»§ kÃn bằng cả má»™t tấm lưới đánh cá rách. Con ngưá»i lạ Ä‘i qua những ngôi nhà đó, chăm chú quan sát má»™t lần nữa tất cả những gì mà bấy giá» anh má»›i nháºn ra là mình vẫn hằng yêu mến, không bao giá» quên được. Nhưng cái chÃnh yếu, cái chÃnh yếu và hùng vÄ© nhất ở đây - cái bao la nhất sau bầu trá»i ở đây - chÃnh là biển. Biển màu xám chì và phản chiếu màu xanh cá»§a cây cá» nÆ¡i chân trá»i ấy, dưá»ng như má»›i vừa thức giấc, nó còn Ä‘ang há ngoác cái miệng có nhiá»u con sóng Ä‘ang nối tiếp nhau chạy vào bá», mà ngáp. Sóng biển Ä‘ang gầm thét như má»™t đàn gấu hoảng hốt, dưới ánh sáng chan hòa buổi sá»›m, cát ở sát mép biển có màu sâm sẫm như đầu mẩu bánh mỳ. Trên các gợn sóng rá»™ng và Ä‘á»u, nÆ¡i phát sinh ra những con sóng bá»m sá»m ven bá» - trên những dải sóng nhẵn Ä‘ang chạy lăn tăn ấy ánh lên thứ ánh bạc và đống cá»§a bầu trá»i u ám lúc rạng đông. 
 
Còn trên khắp ná»n sáng cá»§a bầu trá»i, cái bầu trá»i bao la và không sao nhìn hết bá» cao, bá» rá»™ng cá»§a nó, có nhiá»u đưá»ng vân như những vân đá cẩm thạch và đá xám. Ngưá»i đó vừa Ä‘i vừa ngẩng mặt lên nhìn cái bầu trá»i vÄ© đại ấy, nở nụ cưá»i bẽn lẽn và trong lòng thấy rạo rá»±c niá»m khao khát cầu nguyện. 
 
Trên đưá»ng Ä‘i ngưá»i đó gặp má»™t ngưá»i đánh cá Ä‘ang đứng ở ven biển, nước gáºp đến đầu gối, trước mặt anh sóng bạc đầu Ä‘ang réo ầm. Ngưá»i đánh cá thoăn thoắt cuá»™n ống chỉ, cái đầu Ä‘ang chếch lên cá»§a chiếc cầu cân bằng tre bá»—ng cong xuống, phÃa xa, sau con sóng lá»›n, má»™t chú cá mình lấp lánh ánh bạc Ä‘ang giãy giụa trên đầu ngá»n sóng. Con ngưá»i bệnh táºt Ä‘i khá»i chá»— ngưá»i đánh cá và nghÄ© rằng lúc này ngưá»i đánh cá ấy là sinh váºt hạnh phúc nhất trên Ä‘á»i - và cuá»™c gặp gỡ vá»›i hạnh phúc cá»§a ngưá»i khác không làm anh thấy Ä‘au đớn. Có má»™t Ä‘iá»u há» thể cắt nghÄ©a nổi bằng từ ngữ, là ná»—i bất hạnh cá»§a riêng anh, khi gặp niá»m hạnh phúc cá»§a ngưá»i đánh cá kia, gặp cái vẻ đẹp má»›i khám phá ra cá»§a những ngôi nhà nghèo nàn ven biển, khi tiếp xúc vá»›i không khà tưng bừng cá»§a buổi sáng Ä‘ang thức dáºy trên biển. - vào những khoảnh khắc ấy cái bất hạnh cá»§a anh bá»—ng hóa thành má»™t niá»m vui bao la khôn tả. Anh lẳng lặng Ä‘i qua ngưá»i đánh cá, nhưng Ä‘i xa rồi vẫn còn hai lần ngoái đầu nhìn lại anh ta. 
 
Anh Ä‘i khá»i ngôi làng ven biển đã khá xa - cuối cùng cái nÆ¡i anh lá»±a chá»n từ lâu đã hiện ra trước mắt. Ở bên cánh trái cá»§a cái vịnh hình bán nguyệt có má»™t doi cát dài nhô ra biển. Trên doi cát có hai túp nhà nhá». Giữa hai túp nhà có má»™t cái cây đứng trÆ¡ trá»i. Mặt nước phẳng lặng bao bá»c doi cát từ ba phÃa. Những con sóng bạc đầu ngầu bá»t Ä‘ang gầm thét và réo ầm ầm mãi đằng xa. 
 
Chá»— đó gá»i là vịnh Camarôn. Äối diện vá»›i vịnh, ở ngoài biển, phÃa trên đưá»ng ranh giá»›i xa tÃt nhưng rõ nét cá»§a nó, thỉnh thoảng lại có thể nhìn thấy hòn đảo hiện lên như má»™t khối màu xanh giữa bầu trá»i trong như ngá»c Ä‘ang bồng bá»nh trên mặt nước. Äảo mà nhìn thấy rõ là Ä‘iá»m báo hiệu trá»i xấu, mặc dầu bao giá» nó cÅ©ng chỉ hiện rõ vào ngày trá»i sáng, dưới bầu trá»i trong trẻo bị láºt ngược, và biển trải ra êm Ä‘á»m thẳng tắp suốt đưá»ng chân trá»i. Còn khi nào ngoài khÆ¡i có dông bão, thì biển bị bao phá»§ bởi những hàm răng bá»t trắng nhá»n, và những con sóng lá»›n lại cuồn cuá»™n đổ vào mÅ©i đất hẹp, như muốn xóa sạch nó Ä‘i, nhưng chưa có ngá»n sóng nào tràn tá»›i được doi cát Camarôn. Ngày xưa ở đây từng có má»™t xóm chài, nhưng những ngưá»i dân chài đã bá» làng Ä‘i từ lâu, và cả ngôi làng chỉ còn lại vẻn vẹn hai túp lá»u có mái, còn tất cả những túp khác đã đổ sụp. Hai túp nhà này đứng sát ngay nước, sau cái rìa cát và dải đất má»c đầy cá» cứng và sắc, tá»±a như sẵn sàng đợi biển giáng cho má»™t đòn cuối cùng. Và rất có thể, má»™t ngày nào đó, má»™t con sóng lá»›n sẽ áºp đến, tràn qua doi cát, cuốn Ä‘i nốt mấy túp nhà, nhưng con ngưá»i hiện Ä‘ang sống trong ngôi làng bá» hoang trên má»m Camarôn đâu cần để ý đến chuyện đó. 
 
Camarôn giống như má»™t con dao cÅ© mẻ nằm quay cái mÅ©i nhá»n vá» phÃa hòn đảo mỠảo đằng xa. NÆ¡i đây lúc nào cÅ©ng vắng ngưá»i, vì thế thá»i gian ở đây hình như không tiến hành sá»± váºn động phức tạp và liên tục cá»§a nó. Còn sá»± váºn động cá»§a biển thành những con triá»u lên, triá»u xuống, thành những đợt sóng dài vô táºn cuốn vào bá», thì dưá»ng như không đẻ ra phút và giá» - cái tài sản thuần túy cá»§a con ngưá»i, và có cảm tưởng như chỉ có má»m cát và hai túp nhà đứng trên đó là khẽ bồng bá»nh trôi, tá»±a như má»™t con tàu Ä‘ang cháºm chạp tiến vá» phÃa đảo xa. 
NÆ¡i đây đã xảy ra nhiá»u biến cố. Cát từ trên sưá»n cá»§a đụn cát cao đổ áºp xuống khi có con chó chạy qua, những con hải âu ngã rÆ¡i ngá»±c xuống nước, má»™t ngưá»i lạ đến bãi tắm sạch và nằm ép ngưá»i xuống lá»›p cát mịn. Cái bầu trá»i cao tÃnh khà thất thưá»ng hết bày ra, thu Ä‘i, rồi lại bày ra bức tranh cá»§a nó. Nhưng các biến cố nẩy sinh, do sá»± váºn động cá»§a các bá»™ pháºn sống và chết cá»§a thế giá»›i, thì cứ diá»…n ra và lặng lẽ biến Ä‘i theo thá»i gian, không để lại dư âm lâu trong bầu không khà ven biển - chỉ có những con sóng vá»— bá» là lúc nào cÅ©ng rì rào và những con hải âu gặp gió lúc nào cÅ©ng kêu lÃu rÃu không bao giá» ngá»›t. 
 
Thá»i gian đã trôi qua là thá»i gian không bao giá» nắm bắt được, nó không có má»™t thá»±c thể rõ ràng, và trong cả cái khối quá khứ khổng lồ không thể nào rút ra dù chỉ má»™t phần tá» rất nhá» bé cá»§a nó, cái tinh thể bé nhá» trong nháy mắt tan biến Ä‘i như má»™t hạt tuyết xốp rÆ¡i vào lòng bàn tay ấm. Má»™t số ngưá»i hình dung thá»i gian đã qua như má»™t sợi chỉ dài, số khác lại cho nó là má»™t cuá»™n mây tròn lăn Ä‘i theo gió. Nhưng trong cả hai trưá»ng hợp, ký ức cá»§a con ngưá»i chỉ có thể chạm vào má»™t bá»™ pháºn nào đó cá»§a thá»i gian đã mất. 
 
Và mặc cho đó là khoảnh khắc cá»§a đêm sâu, mặc cho đại dương vô hình cứ gầm thét bên cạnh, và giữa bầu trá»i đêm sâu thắm màu đá xám, má»™t ngôi sao bá»—ng tách ra khá»i đàn sao, bốc cháy rồi rÆ¡i xuống đất - ngôi sao băng cá»§a ná»—i buồn. Trong lúc rÆ¡i nó bị vỡ ra làm ba mảnh - ba vệt lá»a cá»§a ba số pháºn khác nhau.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Alucard  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-09-2008, 10:00 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Castlevania
					
					
						Bài gởi: 339
					
                    Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 2
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Ngưá»i bÆ¡i ra biển 
 
 
 
 
 
Bây giá» Ä‘ang là cuối tháng bảy, quãng thá»i gian đẹp nhất ở Xakhalin, quả mặt trá»i chÃn má»ng Ä‘ang tiết ra thứ máºt màu vàng và không còn sức để nung nóng hÆ¡n được nữa. Äám ngưá»i tắm biển hạnh phúc, chiếm hết cả khu bãi tắm thoai thoải trên cánh bên phải cá»§a bãi cát phẳng hình vòng cung - Ä‘ang nô đùa ầm Ä© trên cát. Bá» biển rá»±c rỡ bởi các bá»™ quần tắm đủ màu, những cái bóng Ä‘en chạy theo chân những ngưá»i Ä‘ang chạy, và nằm bên cạnh những ngưá»i Ä‘ang nằm. Tiếng ầm ì vốn có từ bao Ä‘á»i nay cá»§a biển bị vỡ nhá» ra và hòa lẫn vá»›i đủ má»i thứ giá»ng lanh lảnh cá»§a con ngưá»i. Những thân ngưá»i màu da cam sáng lên trước màu xanh lục sẫm cá»§a biển, chúng Ä‘uổi nhau, chÆ¡i bóng, nằm trên cát, hoặc ngồi ôm gối, chÆ¡i ném cát vào nhau, bế trên tay phụ nữ và trẻ con, giÆ¡ cao những chai nước trên khuôn mặt Ä‘ang ngá»a ra, ngồi túm tụm từng nhóm chÆ¡i bài. Chúng Ä‘eo vào hoặc bá» những chiếc kÃnh râm ra, giÅ© trước gió những cái chăn rồi trải chúng xuống cát, đứng im má»™t chá»— nhìn ra biển, nhìn lên trá»i, nhìn ra hòn đảo xanh ngoài xa, nhìn lên những ngá»n núi xanh gần bá» biển, nhảy lên trước những con sóng Ä‘ang chạy vào bá» và bÆ¡i trong làn nước mát. 
 
Tất cả đám dân chúng khá»e mạnh và rá»—i việc cá»§a thị trấn Ä‘á»u đổ ra cái chá»— nô đùa thÃch thú ấy trên bá» biển. Từ cái hầm mỠẩm thấp bước ra, ngưá»i thợ tầng lò làm ca sáng vá»™i vã rảo bước vá» nhà, khua á»§ng cồm cá»™p trên những thanh gá»— lát vỉa hè, dòng mồ hôi than chảy từ trong mÅ© sắt xuống mặt anh ta, - và chỉ má»™t hai giá» sau anh ta đã ngụp lặn chán chê trong làn nước mặt mát mẻ và sạch sẽ, chân tay vùng vẫy để bÆ¡i, và phÃa dưới anh ta, trên đáy cát trắng lóa ánh mặt trá»i, cái bóng Ä‘en cá»§a anh ta cÅ©ng vùng vẫy theo như má»™t con cua lá»›n. Má»™t nàng tiên cá bÆ¡i ngang qua, những hạt bong bóng nước cứ sá»§i lên khắp xung quanh ngưá»i trông như những hạt ngá»c, cô ta vừa bÆ¡i vừa lấy tay khá»a trên mặt nước, và cứ má»—i cái khá»a lại ngoảnh bá»™ mặt tươi cưá»i nhìn theo tay - nhưng đó không phải là nàng tiên cá bất tá», mà là cô thợ máy khâu Raia, buổi sáng hãy còn ngồi bên chiếc máy kêu ầm ầm, hất má»› tóc quăn xòa xuống trán sang má»™t bên, để chạy má»™t đưá»ng chỉ cho Ä‘á»u. 
 
Cá»a hàng thương nghiệp thành phố vừa bán ra má»™t loạt bá»™ quần áo tắm màu Ä‘á», nên bây giá» khắp bãi tắm chá»— nào cÅ©ng đỠrá»±c những bá»™ quần áo ấy, chúng bốc lá»a trên ngưá»i các cô gái, hệt như những cánh hoa thuốc phiện trên đồng cá» sặc sỡ. Bá»—ng má»™t cánh hoa tách ra khá»i mặt đất bay vá» phÃa biển, và như má»™t cái đài phun nước, sau khi phun ra má»™t dòng tiếng cưá»i lanh lảnh, cô gái nhảy vào con sóng Ä‘ang chạy vào bá». Sau đó, từ dưới nước lên, cô gái tắm biển không còn rá»±c rỡ như trước nữa, cái màu đỠthắm trên ngưá»i cô đã bị tắt Ä‘i trong biển, đã biến thành màu san hô và dá»c đôi vai tròn cá»§a cô có những dòng nước lấp lánh chảy, má»› tóc cứ nhảy tung tăng trên cái lưng để trần cá»§a cô. 
 
PhÃa trên má»™t đám những cái đầu Ä‘ang ngẩng, má»™t quả bóng màu sẫm bay lên, lÆ¡ lá»ng trong không trung giây lát, rồi từ từ rÆ¡i xuống, má»™t cầu thá»§ bóng chuyá»n thành thạo, da rám nắng, đưa bàn tay rất dẻo Ä‘áºp vào nó, và quả bóng bay vút trong không khÃ, rÃt lên như viên đạn đại bác, Ä‘áºp bốp vào má»™t ngưá»i nào đó, rÆ¡i xuống cát nghe bịch má»™t cái, rồi lăn Ä‘i trong cái bóng Ä‘en tròn cá»§a nó. Má»™t nàng tiên cá có đôi vai đỠá»ng bong hết da chạy theo cúi xuống nhặt, má»› tóc xoăn dài màu da đồng rá»§ xuống cát, má»™t mùi âm ấm cá»§a quả bóng da khẽ phả vào mặt cô. Tất cả các cầu thá»§ đứng đợi cô nhặt bóng lên, quay trở vá» giao bóng - rồi ngưá»i nào ngưá»i nấy hÆ¡i khom ngưá»i, chăm chú theo dõi, khi cô khẽ tung quả bóng lên, rồi ngá»a lòng bàn tay hồng hào ra đón nó. 
 
Cô Tônhia Ôkhara, má»™t cô gái lai Nháºt, cô máºu dịch viên ở cá»a hàng thá»±c phẩm thị trấn ai cÅ©ng biết, Ä‘ang ngồi cạnh má»™t khóm tưá»ng vi xanh, cả khóm chỉ còn lại hai bông hoa màu tÃm nhạt, hai bông hoa Ä‘ang bắt đầu trụi lá. Hai tay ôm lấy cặp đầu gối tròn trÄ©nh, đầu đội mÅ© vải má»m màu trắng hÆ¡i cúi xuống, Tônhia nhìn chàng trai tóc xoăn Ä‘ang nằm duá»—i thẳng ngưá»i bên chân cô như má»™t con thú khá»e mạnh "Muốn chứ ?" - Tônhia Ä‘e anh chàng rồi đưa bàn tay nhá» nhắn bốc má»™t nắm cát ném vào má»› tóc quăn cá»§a anh ta. Anh này nhá»m ngay dáºy, nhắm mắt lắc lắc đầu, toét miệng ra cưá»i. Tiếng cưá»i ròn tan cá»§a Tônhia Ôkhara vang Ä‘i rất xa, khiến má»i ngưá»i xung quanh phải ngoảnh lại nhìn cô. 
 
Má»™t chú bướm Ä‘ang bay lượn trên mặt sóng ngay bên mép bá» cát. Con sóng chồm lên, đỉnh sóng lấp lánh. Những tảng đá nóng hàng nghìn năm vẫn ngồi im trên cát, trong những cái hang ẩm ướt. Con bướm trắng bị gió mang từ những sưá»n đồi nở hoa vỠđây cứ cháºp chá»n bay lượn. Sóng cuá»™n tròn lại - và trong giây lát nó bá»—ng có cả cái độ bóng và độ cứng cá»§a loại đá quý. Sóng rÆ¡i xuống - và trong tiếng réo ào ào cá»§a nước, má»™t dải đăng ten bá»t trắng như tuyết bá»—ng hiện lên. Nhưng chú bướm vẫn bay lượn trên bỠđại dương. PhÃa xa ngoài đại dương, thấp thoáng bóng má»™t chiếc tàu thá»§y nhá», trông như cái cá»ng rÆ¡m báºp bá»nh giữa mặt biển xanh trong tinh khiết. Trong đám ngưá»i Ä‘ang chÆ¡i đùa trên bãi cát có má»™t ngưá»i nhìn chiếc tàu và nghÄ© rằng : những con tàu thần thoại Ä‘ang Ä‘i ra biển, nó Ä‘ang bÆ¡i hay đứng im má»™t chá»— ? Và chú bướm vẫn không ngừng bay lượn trên sóng trông như má»™t đứa bé sáng sá»§a và hạnh phúc trong bá»™ quần áo trẻ con. 
 
Dá»c theo bá» biển má»™t chiếc thuyá»n máy Ä‘ang chạy, ngồi trong thuyá»n là anh lÃnh trong đội cứu há»a cá»§a thị trấn tên là Vitka Buốcxôi. Nhiá»u cặp mắt tò mò từ từ đưa mắt nhìn theo chuyển động cháºm chạp cá»§a chiếc thuyá»n. Tiếng động cÆ¡ nổ giòn và vang Ä‘i rất xa. Những cặp mắt Ä‘ang quan sát, tất cả phải đến hàng trăm, mà có khi hàng nghìn, Ä‘á»u biểu lá»™ chung má»™t cảm giác, má»™t ý nghÄ© … Nóng, chao ôi là nóng, giá»i tháºt ! Những cái mà mắt khoan khoái khép lại. Vitka Buốcxôi chắc phải đánh được đến ná»a thuyá»n cá, cứ nhìn cái thuyá»n bị lún hẳn xuống nước thế kia thì biết … Ãnh mặt trá»i nóng rát, cát cÅ©ng nóng, và khi hÃt thở bầu không khi oi bức ấy, má»™t cảm giác mệt má»i dịu ngá»t bá»—ng làm ngá»±c hÆ¡i Ä‘au nhói và có lúc tưởng như tắc thở. 
 
Má»™t lúc sau Vitka Buốcxôi đã cho thuyá»n đến gần chá»— cá»a sông, nÆ¡i lúc nào cÅ©ng có những đợt sóng cao vùng vẫy, tá»±a như muốn ùa vào dòng sông, con thuyá»n đến chá»— đó thì hếch mÅ©i lên, rồi lại chúc xuống. Bá»—ng nó quay ngoắt vá» phÃa bá». Chiếc mô tÆ¡ im bặt như bị đứt, và chiếc thuyá»n lặng lẽ va vào bá» sông. Vitka Buốcxôi quyết định lên bá» Ä‘i đến chá»— cầu đưá»ng sắt, thám thÃnh xem Nina, vợ anh, có ngồi cạnh ở đó không, nếu cô ta ngồi cạnh và nhìn thấy chiếc thuyá»n thì má»i việc coi như há»ng bét, cô ta sẽ theo anh ra chợ bán cá và Vitka sẽ không sÆ¡ múi gì cả. Anh cởi áo sÆ¡ mi và quần dài cho vợ khó nháºn ra, rồi cứ mặc chiếc quần đùi rá»™ng may ở nhà men theo bá» sông Ä‘i vá» phÃa cầu. Äám ngưá»i tắm biển ở cách chá»— anh khá xa, còn ở đây, cạnh cá»a sông, không có ai, chỉ có má»™t ngưá»i phụ nữ nằm trÆ¡ trá»i trên tấm đệm kẻ sá»c, mặt ngẩng lên trá»i. Từ xa Buốcxôi đã nhìn thấy đôi kÃnh Ä‘en, thân hình chưa rám nắng sáng lóa vá»›i cái rốn sâu, mái tóc màu hung, má»™t cánh tay tròn lẳn gấp trên đầu và hai cái nách vàng ánh cá»§a chị ta. Anh Ä‘i ngang qua chá»— ngưá»i đàn bà nằm. 
 
Nhưng được chừng ba mươi bước anh dừng lại và đột nhiên nằm úp ngá»±c xuống đất, anh khẽ cưá»i và dà sát hai đầu vú xuống cát nóng. Sau đó anh quay ngưá»i và lồm ngồm bò ngược lại. Ngưá»i đàn bà vẫn nằm im không động Ä‘áºy, mắt nhìn lên trá»i, bên cạnh là đống quần áo nhiá»u màu rá»±c rỡ. Vitka Buốcxôi bò lại gần và nằm xuống ngay dưới chân chị ta. Chưa bao giá» anh lÃnh cứu há»a được nhìn thấy đôi bàn chân hồng thon dài vá»›i cái gan bàn chân má»m mại trăng trắng, cùng những ngón chân thanh tú như thế. Anh thở dài má»™t tiếng rồi nhặt má»™t cá»ng rÆ¡m cù vào đôi bàn chân xinh đẹp ấy. 
 
Ngưá»i phụ nữ ngồi phắt dáºy, và anh có cảm tưởng đó là má»™t phụ nữ cao lá»›n Ä‘ang lấy đầu đội trá»i. Mái tóc màu hung đỠcá»§a chị ta phất phÆ¡ giữa những đám mây nhá» màu trắng. Hai chiếc môi chÃn má»ng cá»§a cái miệng múp mÃp cá»§a chị ta mấp máy, rồi bắt đầu : 
 
-Anh làm cái trò gì thế ? Không biết ngượng à ? - Và còn nhiá»u nữa … 
 
Và lúc đó Vitka Buốcxôi má»›i nhìn thấy sau đôi vai tròn máºp cá»§a chị ta, phÃa xa xa, có má»™t con ngá»±a Ä‘ang đứng trên đụn cát trắng. Tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng, mái tóc màu hung cá»§a ngưá»i đàn bà rung rinh trước gió, má»™t con quạ Ä‘ang bay lượn trên trá»i, biển vẫn gầm rú Ä‘á»u Ä‘á»u sau đụn cát. Duy có con ngá»±a đứng trên đụn cát cao là đỠtừ đầu đến chân, má»™t màu đỠlạ lùng chưa từng thấy, hệt như màu trái nham lê chÃn. Nhưng anh lÃnh cứu há»a ấy không có thì giá» quan sát kỹ cái hiện tượng quá kỳ lạ ấy, vì ngưá»i phụ nữ vẫn tiếp tục chá»i bá»›i anh, khiến anh phải nhắm mắt bịt tai lại. 
 
Sau đó há» im lặng. Bên kia sông, má»™t cáºu bé Ä‘ang từ trên núi Ä‘i xuống, hai má chân áp sát và sưá»n đồi dốc đứng. Dưới chân núi có má»™t con đưá»ng nhá», nhưng lúc này không có ai qua lại. Vitka nằm và đưa chân ná» gãi chân kia. Äó là má»™t ngưá»i chắc máºp, nhưng rất lùn. Tên chÃnh cá»§a anh ta là Bansôi. (1) Vì có sá»± kết hợp như thế nên ngưá»i Triá»u Tiên trong thị trấn gá»i anh ta là Buốcxôi, có nghÄ©a là lá»›n. Thế là từ đó cái biệt hiệu ấy gắn liá»n vá»›i anh ta. 
 
Bá»—ng từ phÃa chiếc cầu đưá»ng sắt, má»™t phụ nữ to béo, vai rá»™ng tiến đến chá»— anh ta. Äó là chị vợ Nina cá»§a anh lÃnh cứu há»a, chị nắm trong tay má»™t cái cành cây cong queo. 
 
-Cô đến đây làm gì thế ? - Vitka hấp tấp đứng dáºy há»i. 
 
-Xéo ngay Ä‘..i..i .. đồ chó đực ! - Chị hét vang cả cá»a sông bằng cái giá»ng oang oang rồi giÆ¡ cành cây lên dá»a. 
 
-Cô đừng có mà động vào tôi, không thì đừng có trách ! - Anh lÃnh cứu há»a vừa lùi vừa dá»a. 
 
-Già rồi mà không biết ngượng ! - Xéo Ä‘i, nghe thấy chưa ? - Nina hùng hổ nói - Bá» thuyá»n ra đây chÆ¡i, trẻ con ở nhà thì Ä‘ang đợi ! 
 
-Cô cứ liệu đấy ! - anh chồng quát lên. 
 
Rồi há» cùng Ä‘i vá» chá»— chiếc thuyá»n. Nina bước lên thuyá»n, còn Vitka Buốcxôi thì cúi xuống mở máy. 
 
-Má»i ngưá»i ai cÅ©ng sống rồi chết - anh cứ lẩm bẩm nói qua kẽ răng như sắp khóc - nhưng trước khi chết ngưá»i ta còn cái mà nhá»›. Còn tôi thì tôi có thể nhìn thấy Ä‘iá»u gì tốt ở cô, hở Nina, Ä‘iá»u gì ? Không biết cái đầu cô nó nghÄ© gì ? 
 
-Tôi nghÄ© vá» cuá»™c sống gia đình cá»§a chúng ta - Nina đốp ngay. Rồi bá»—ng chị òa lên khóc. Trong suốt lúc cái nhau chị không há» nhìn ngưá»i phụ nữ lạ mặt tóc hung, nhưng những lá»i chị nó Ä‘á»u ám chỉ cô ta. 
 
-Thứ cứ Ä‘i mà nghÄ©, đồ ngốc ! - Vitka tức giáºn quát lên, anh không chịu nổi những giá»t nước mắt cá»§a vợ, cho mô-tÆ¡ nổ ầm ầm, đẩy thuyá»n xuống nước, rồi nhoài ngưá»i qua mạn thuyá»n, vá»› lấy quần áo để trên tấm ván ngồi và ở lại trên bá». Con thuyá»n không có ngưá»i lái cứ nổ ròn, lao Ä‘i trên mặt sông. 
 
Nina vá»— hai tay vào nhau, ối lên má»™t tiếng, rồi vá»™i vã chạy lại phÃa mÅ©i thuyá»n có gắn máy, hấp tấp dẫm cả vào đống cá chất ở đáy thuyá»n. 
 
-Nina Æ¡i, cô cứ Ä‘i Ä‘i nhá ! - anh lÃnh cứu há»a giÆ¡ nắm đấm lên dá»a, hét vá»›i theo - Bán được cá rồi cứ nhét chặt tiá»n vào túi ấy ! Tôi lại Ä‘i chÆ¡i đây ! 
 
Ngưá»i vợ Ä‘ang khóc lóc không đáp. Chị ta phải cúi gáºp ngưá»i trên tay lái để lái thuyá»n, giữ cho nó Ä‘i ở giữa sông. 
 
Äắc thắng, anh lÃnh cứu há»a quay trở lại chá»— cÅ©, nhưng ngưá»i đàn bà đã không còn ở đấy nữa. Ngưá»i đẹp đã Ä‘i mất rồi. Và Vitka Buốcxôi cảm thấy má»™t ná»—i buồn bá»±c Ä‘au xót. Nhưng láºp tức anh cảm thấy anh còn phải nhá»› lại má»™t Ä‘iá»u gì nữa chưa được sáng tá» hoàn toàn và rất lạ. Nhưng là cái gì ? Tay giữ chiếc quần như thể sắp xá» vào, anh lÃnh cứu há»a chau mày suy nghÄ©. 
 
Con ngựa đỠ! Hình ảnh ấy chợt lóe lên trong đầu anh. Nhưng nó đâu rồi ? 
 
Vitka Buốcxôi đưa mắt quan sát kỹ từng gò cát xung quanh, nhưng không ở đâu có con ngá»±a nào cả. Mà vừa nãy anh còn thấy nó cÆ¡ mà ! Hình như nó đứng trên cái đụn cát thoai thoải kia - không cao nhưng cân đối, và đỠtừ đầu đến chân như cái đồ chÆ¡i bằng nhung cá»§a trẻ con váºy … Thế mà bây giá» nó cÅ©ng biến mất. 
 
Äoạn anh nhá»› lại xem trước đây anh cÅ©ng đã gặp má»™t con ngá»±a đỠở đâu. Trên nóc tá»§ đứng ở nhà anh có má»™t con ngá»±a bằng thạch cao mà Nina rất thÃch. Má»™t hôm con gái anh lôi con ngá»±a ấy xuống và lấy màu đỠtô khắp ngưá»i con ngá»±a. Cô bé bị mẹ mắng cho má»™t tráºn, nhưng cô nói vá»›i bố mẹ rằng cô muốn có má»™t con ngá»±a cứu há»a, cÅ©ng đỠnhư chiếc ô tô ở cÆ¡ quan bố. Lúc đó anh đã báºt cưá»i và xoa đầu đứa con gái láu lỉnh, nhưng lúc này tá»± dưng anh lại thấy cáu vá»›i nó "ÄÆ°á»£c … vá» nhà mày sẽ biết tay !" - anh thầm dá»a đứa con gái không có tá»™i tình gì, rồi mặc quần áo, Ä‘i thÆ¡ thẩn, trong lòng cảm thấy má»™t ná»—i buồn mÆ¡ hồ khó tả. 
 
Anh cứ Ä‘i thÆ¡ thẩn như váºy má»™t lúc thì ra đến đưá»ng sắt, rồi bước trên những thanh tà vẹt Ä‘i vá» phÃa cầu, dá»c theo bá» biển. Bước trên ná»n đưá»ng sắt, Vitka Buốcxôi thấy ngưá»i mệt má»i và buồn bã - bá»—ng anh nhìn thấy trước mặt má»™t ngưá»i cởi trần đến thắt lưng. Äó là Âyti, má»™t thanh niên có vóc ngưá»i khá»e mạnh cân đối, có má»™t hàng ria mép Ä‘en nhánh - anh ta Ä‘ang kéo lê áo sÆ¡ mi dưới đất. Nước da nâu cá»§a anh ta ánh lên dưới ánh mặt trá»i, những cái bắp thịt rất nhạy cứ nhảy nhảy dưới lá»›p da má»ng, khắp ngưá»i anh chá»— nào cÅ©ng cuồn cuá»™n những bắp thịt khô và chắc như rá»… cây như thế. 
 
Anh chàng đứng doạng chân, tay phải đặt lên vai trái, như thể Ä‘ang chuẩn bị vặn chéo cái phần trên cá»§a thân mình Ä‘i, hoặc làm má»™t động tác gì khác, vì anh ta cảm thấy suốt Ä‘á»i Ä‘i lại quanh quẩn trên mặt đất, chỉ có sống và Ä‘i lại thì buồn quá … Âyti cưá»i lá»›n, cái miệng có hai hàm răng trắng và hàng ria mép lún phún phÃa trên há ngoác ra. 
 
-Sao trông anh có vẻ buồn thế, Vitka ? - anh há»i ngưá»i lÃnh cứu há»a - Thèm rượu hả ? 
 
-Ừ, giá có rượu thì tốt - anh lÃnh uể oải đáp - thế cáºu Ä‘i đâu đấy ? 
 
-Äi tắm, hôm nay tôi muốn thá» bÆ¡i ra đảo. Anh bảo liệu tôi có bÆ¡i được đến đó không ? 
 
Âyti trá» tay ra xa, nÆ¡i cái chóp tam giác màu xanh cá»§a hòn đảo hÆ¡i nhô lên trên không trông rất rõ. Khắp vùng biển này không có tay bÆ¡i nào khá»e như Âyti. Rất nhiá»u lần Vitka Buốcxôi, chá»§ nhân cá»§a chiếc thuyá»n máy rất tốt, gặp anh ta ở mãi tÃt ngoài khÆ¡i, và anh ta lại đưa tay qua mạn thuyá»n bắt tay chào há»i anh. Mặc dù váºy Vitka Buốcxôi vẫn buồn bã lắc đầu bảo : 
 
-Không, không ai bơi nổi tới đó đâu - Chết chìm thôi. 
 
-Anh cho là như váºy, hả Vitka ? - Âyti có vẻ không bằng lòng - Chả lẽ anh chưa thấy tôi bÆ¡i sao ? 
 
-Cáºu đừng có chá»§ quan - anh lÃnh cứu há»a Ä‘e trước - Tốt nhất là cứ ngồi trên bá» mà nghỉ cho khá»e, chàng trai ạ ! 
 
Anh ta hết lấy môi trên bặm xuống môi dưới, lại lấy môi dưới bặm lên môi trên, ngước mắt nhìn ra phÃa hòn đảo xanh ngoài xa, có vẻ khệnh khạng, tỉnh táo. Và anh nhìn thấy má»™t con ngá»±a đỠthắm, nhá» như con muá»—i Ä‘ang bay dá»c theo đám mây trắng phÃa trên hòn đảo. Nhưng Vitka Buốcxôi lắc lắc đầu như muốn xua Ä‘uổi cái hình ảnh huyá»n ảo ấy Ä‘i. 
 
 
1.Tiếng Nga có nghĩa là to lớn. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Alucard  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 03:12 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-09-2008, 10:11 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Castlevania
					
					
						Bài gởi: 339
					
                    Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 2
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			tiếp theo
 
 
 
 
 
Âyti làm thợ tầng lò ở má», có má»™t cô vợ rất xinh là Akô, và má»™t đứa con trai lên má»™t không suốt ngày đêm như muốn luyện bá»™ máy hô hấp. Âyti lấy Akô lúc đầu vì yêu cô thá»±c sá»±, nhưng thá»i gian trôi qua, đứa con ra Ä‘á»i - và Âyti không biết tình yêu là gì nữa. Äôi lúc anh cảm thấy sắc đẹp cá»§a vợ giống như má»™t cái mặt nạ nham hiểm che giấu đằng sau má»™t cái gì khó hiểu - sá»± buồn tẻ hay cÅ©ng có thể là ngu xuẩn. Akô bắt đầu luẩn quẩn trong nhà, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, suốt ngày chỉ mút kẹo, cÆ¡m nước rất vụng, nhà cá»a cÅ©ng không biết dá»n dẹp. Nhưng lại rất mau nước mắt, hay thở ngắn than dài, kêu mệt má»i, rất hay ghen vá»›i chồng, nhưng lúc nào cÅ©ng lạy van chồng đừng chạm vào ngưá»i cô, vì cô rất sợ có mang lần nữa. Và Âyti, mặc vợ kêu ca, bắt đầu bá» nhà Ä‘i chÆ¡i, vào quán uống rượu say rồi gây gổ đánh nhau. Anh thưá»ng bÆ¡i má»™t mình ra mãi táºn ngoài khÆ¡i, rồi từ đó buồn bã đưa mắt nhìn vá» dải đất liá»n xa tắp, mà sống mãi ở đó anh cảm thấy buồn chán lắm rồi. Nhưng rồi anh vẫn phải quay vá», để tiếp tục sống và làm việc. Cần phải làm má»™t Ä‘iá»u gì đó, khi anh má»›i có hai mươi ba tuổi. 
 
Trước đây Akô thưá»ng hay hát, giá»ng cô chắc và khá»e hệt như giá»ng nữ ca sÄ© nổi tiếng Êđita Piêkha, khó phân biệt được. Trước khi lấy chồng có lần Akô đã vá» táºn Nam Xakhalin để thá» tài thi pháºn - để há»c thêm thanh nhạc, hay nếu may mắn, sẽ trở thành diá»…n viên ngay. Và số pháºn đã mỉm cưá»i vá»›i cô : Akô được má»i hát cho má»™t tiệm cà phê buổi tối, cô đã nháºn lá»i, cô đã may hẳn má»™t chiếc váy dài đến táºn gót chân, nhưng không biết thế nào lại không dám mặc, và ngay hôm đầu tiên biểu diá»…n xong, bá» vá» nhà ngay. Cô bị má»i ngưá»i nói rất nhiá»u rằng các nữ ca sÄ© sống rất tá»± do, buông thả, há» uống rượu và chÆ¡i bá»i hư há»ng, mà Akô thì không thể cho phép mình làm như thế. Cô rất yêu Âyti và muốn lấy anh. Äiá»u đó đã được thá»±c hiện - váºy mà không hiểu sao sau đó con ngưá»i cô cứ tàn héo Ä‘i. Cô vẫn hát và vẫn được coi là ngưá»i đẹp trong các bữa tiệc như trước, song bây giỠở cô tất cả những cái đó vẫn có gì khác trước. Và như nhân ngày sinh nháºt đứa con gái thứ hai cá»§a anh thợ dây chão Khôn, ở nhà anh ta có tụ táºp má»™t đám bạn trai, há» ngồi đến táºn ná»a đêm. Bá»—ng Akô ở đâu chạy đến tìm chồng, trên tay bế đứa bé Ä‘ang ngá»§, chiếc váy cá»§a cô nhàu nát. Cô định đến lôi Âyti vá» ngay, nhưng má»i ngưá»i cố má»i má»c thuyết phục cô ngồi lại, rồi yêu cầu cô hát. Thế là Akô đành cứ vừa khẽ rừng đứa bé Ä‘ang ngá»§ trên tay, vừa đưa đôi mắt to ướt nhìn lên phÃa trên. Và bắt đầu hát, lúc đầu khe khẽ, rồi má»—i lúc má»™t to và vang hÆ¡n, và sau cùng, giá»ng hát cá»§a cô gái hiá»n lành chất phác ấy không biết sao bá»—ng trở nên tha thiết và mạnh mẽ đến ná»—i làm ngưá»i nghe phải xúc động, vui mừng và khóc … Và lúc đó, Âyti Ä‘ang ngồi bệt trên sàn cạnh lò sưởi, nhả khói thuốc vào lá»— lò sưởi, cất giá»ng khàn khàn hát theo vợ : 
 
"Dưới bóng cây xanh cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, lÅ© chúng ta như bá»n trẻ đùa chÆ¡i."  
 
Và lúc đó anh lại cảm thấy yêu vợ vá»›i tất cả tình yêu mãnh liệt cá»§a tuổi trẻ. Nhưng bá»—ng thằng con tỉnh giấc khóc thét lên vỡ cả giá»ng, Akô phải dá»— dành, ngưá»i cứ phải dướn lên rồi gáºp hẳn xuống để Ä‘ung đưa nó. Äứa bé vẫn không chịu nÃn, bấy giá» Akô chẳng còn biết ngượng vá»›i khách nữa, vạch áo lôi ra cái bầu vú chảy xệ, nhét vào cái mồm bé tà đang ngoác ra gào cá»§a đứa con. Âyti bấy giá» như sá»±c tỉnh cÆ¡n mê, và má»›i để ý thấy chân Akô Ä‘i đôi dép cao su không tất, đầu tóc rối bù, dưá»ng như lúc nằm trên gối ra sao thì khi nhảy xuống giưá»ng chạy đến đây cô vẫn nguyên thế. Trên đưá»ng vá» nhà Âyti đã mắng vợ vỠđôi dép cao su và cái đầu bù xù ấy. Äến khi bước vào nhà, móc cá»a lại, anh bất giác cảm thấy má»™t ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ vì thấy hai ngưá»i bị nhốt kÃn trong má»™t căn nhà gá»— bé nhỠ… Vợ anh đã bao lần yêu cầu anh đào cho má»™t cái hố ngoài sân để trồng máºn và má»™t cái rãnh thoát nước trong bếp. Cô ta còn bàn cả chuyện mua má»™t con lợn vì nhà há» có má»™t cái chuồng bá» không … Cứ nhìn thấy bá»™ mặt hay khóc, hai mắt sưng húp, mÅ©i lúc nào cÅ©ng giáºt giáºt cá»§a vợ, Âyti lại cảm thấy giáºn vợ vô cùng. Anh cho rằng bao chuyện bá»±c mình Ä‘á»u do Akô gây nên cả, và chÃnh cô ta là ngưá»i đã làm cho tình yêu cá»§a há» dần dần chỉ còn là chuyện hai tấm thảm, má»™t cái rãnh nước trong bếp, má»™t con lợn con á»§n ỉn mà anh sẽ phải Ä‘i đến má»™t nÆ¡i rất xa để mua, cho vào bao, rồi mang vá» nhà … Xung quanh là cả thế giá»›i bao lao, đêm bao la, chỉ có mình há» là Ä‘ang bị nhốt trong túp nhà cháºt hẹp, đứa con trai ngá»§ đã lâu. 
 
Ãt lâu sau, Âyti nảy ra ý định há»c đàn accoócđêông. Bây giá» cứ lúc nào rá»—i anh lại đến nhà Maxicô là ngưá»i phụ nữ sống xa chồng, chồng chị ta do đánh nhau ở chá»— nhảy bị tống giam, chị ta sống má»™t mình vá»›i đứa con gái trong má»™t căn há»™ hai buồng, nhưng thá»±c ra chỉ là hai ná»a cá»§a má»™t căn buồng được ngăn đôi bởi má»™t bức tưá»ng gá»— dán. Má»™t hôm sau khi há»c đàn xong, Âyti mò đến ngồi cạnh Maxicô Ä‘ang ngồi khâu vá gì đó, đầu ghé sát vào chiếc đèn bàn. Sau buổi há»c nhạc, Âyti cảm thấy tâm hồn lắng dịu, hiá»n lành. Anh đến tâm sá»± vá»›i Maxicô và kể cho cô nghe chuyện cổ tÃch vá» con chim phượng hoàng Ä‘em hạnh phúc cho má»i ngưá»i. Kể xong anh bảo chị nếu như anh có con chim đó, anh sẽ không tiếc rẻ mà Ä‘em tặng ngay cho Maxicô để chị đỡ buồn trong những tối cô đơn má»™t mình ở nhà. Maxicô chỉ cưá»i khảy và khuyên anh nên Ä‘em tặng con chim đó cho cô vợ c anh thì hÆ¡n. Äá»™t nhiên Âyti cảm thấy thèm muốn Maxicô vô cùng, nối thèm muốn mà chưa bao giá» anh thấy có đối vá»›i Akô. Maxicô vóc ngưá»i nhá» hÆ¡n và thon hÆ¡n Akô, nhưng đôi vai cô tròn và lẳn hÆ¡n, còn khuôn mặt cá»§a cô thì Âyti có thể ngồi lặng hàng giá», say mê ngắm không biết chán, tá»±a như nếu anh được ngó qua tấm cá»a sổ rá»±c sáng ban đêm để nhìn vào túp lá»u nhá» cá»§a nàng tiên rừng áo trắng trong câu chuyện cổ tÃch mà Maxicô kể cho anh nghe để đáp lại câu chuyện cổ tÃch vá» con phượng hoàng cá»§a anh. Äó là câu chuyện thương tâm vá» lòng chung thá»§y vô bá» cá»§a ngưá»i vợ đối vá»›i ngưá»i chồng phóng đãng. Âyti hiểu cái ý xa xôi bóng gió cá»§a Maxicô, nên ngồi má»™t lúc anh cáo từ ra vá». Sau đó mấy hôm Maxicô đã đám cho anh chảy máu mÅ©i và từ đó vÄ©nh viá»…n cấm cá»a anh. 
 
Hôm nay, thức dáºy muá»™n vì hôm trước phải làm ca đêm, Âyti không nghe thấy tiếng không cá»§a con cùng tiếng lạch cạch trong nhà cá»§a Akô. Có lẽ vợ anh lại để phần mì và thịt rán trong chảo cho anh rồi bế con vá» nhà mẹ rồi. Âyti bước xuống giưá»ng, bá»—ng anh linh cảm thấy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì khác thưá»ng. Tim anh bắt đầu rá»™n rã Ä‘áºp như tiếng sóng vá»— bá» xa xa. 
 
Má»™t lát sau anh đã Ä‘ang Ä‘i vá» phÃa biển thân yêu, cởi áo cầm tay, và nghÄ© : Cái gì sẽ phải xảy ra nhỉ ? Men theo đưá»ng sắt ra đến bá» biển, anh nhìn thấy trên đưá»ng chân trá»i, giữa cái sa mạc mênh mông cá»§a biển cả thấp thoáng hòn đảo xanh. Và anh chợt hiểu ra ngay Ä‘iá»u gì sẽ phải xảy ra. 
 
Ngày hôm nay, ngay bây giá», anh sẽ phải bÆ¡i tá»›i hòn đảo đó … Äã lâu lắm, từ hồi bé, anh đã khao khát bÆ¡i được tá»›i hòn đảo, nhưng trước anh chưa có ai làm được chuyện đó, nên anh cÅ©ng không dám liá»u. Nhưng hôm nay Âyti đã quyết chÃ. 
 
Anh Ä‘i ngang qua chá»— bãi tắm đông ngưá»i và lúc sau ra tá»›i má»m Camarôn. Bên rìa doi cát, ông già ngưá»i Triá»u Tiên tên là Äô Khôcrô Ä‘ang ngồi bất động như những cái rá»… cây, tảng đá và đụn cát trắng xám xung quanh lão. Âyti tiến đến gần lão, nhưng cách má»™t khoảng mà anh cho là không làm phiá»n đến sá»± yên tÄ©nh và cô độc cá»§a Äô Khôcrô. Âyti ngồi xuống cát, cởi chiếc quần jean bó sát đùi ra, vo tròn thành má»™t bó cùng vá»›i chiếc áo rồi vùi xuống dưới má»™t đụn cát rất to. Sau đó anh chồng ngưá»i trên hai tay và Ä‘i trên bãi cát ẩm ven bá». Má»™t con sóng nhỠùa đến, tràn lên bá», và cái mép sóng đánh vào đôi tay Ä‘ang Ä‘i cá»§a Âyti, thế là anh lại nhảy chân xuống. Làm xong những động tác đó, Âyti dÅ©ng cảm mỉm cưá»i và quay vá» phÃa ngưá»i bạn cùng cô đơn gá»i to : 
 
-Bác Khôcrô Æ¡i ! Cháu bÆ¡i ra đảo đây. Vì cháu thấy nó có vẻ gần lắm. Chỉ độ ba tiếng đồng hồ là cháu bÆ¡i đến nÆ¡i thôi. Bác bảo có được không ? Câu cuối anh há»i bằng tiếng Nga. 
 
Ông lão không trả lá»i, vẫn thản nhiên nhìn ra phÃa trước, đầu đội chiếc mÅ© vài bạc phếch, khuôn mặt ông trông tối tăm. Âyti bá»—ng cưá»i vang : 
 
-Sao bố im lặng thế bố ? - anh nói - Ngưá»i ta há»i mà bố không trả lá»i. Bố sống trên Ä‘á»i mà cÅ©ng chẳng biết mình sống để làm gì nữa. Bố suốt Ä‘á»i chỉ hái rong biển thôi à ? Ừ thì bố cứ việc hái ! Thôi, chúc bố khá»e ! - anh tạm biệt ông lão, rồi nói thêm : - này bác Khôcrô Æ¡i ! Nếu mai ngưá»i ta có tìm cháu thì bác bảo là thằng Âyti nó chết Ä‘uối dưới biển rồi nhé. 
 
Nói xong, anh giÆ¡ tay vẫy, rồi lại cưá»i vang, bước những bước rá»™ng xuống biển. Anh lá»™i từ chá»— cạn ra chá»— sâu, để lại phÃa sau má»™t cái vệt ngầu bá»t tan rất nhanh. 
 
Ông lão còn lại má»™t mình trên má»m cát. Lão nhìn theo bóng ngưá»i Ä‘i bÆ¡i Ä‘ang Ä‘i ra biển và nghÄ© rằng bất kỳ má»™t cuá»™c chia tay nào vá»›i ngưá»i khác thá»±c ra cÅ©ng Ä‘á»u có thể là cuá»™c chia tay cuối cùng. Vì thế, sau khi hÆ¡i bùi ngùi má»™t chút lúc chia tay, cần phải biết trấn tÄ©nh ngay và cố gắng quên Ä‘i tất cả. Äô Khôcrô nghÄ© như thế vá» cái sá»± kiện má»›i xảy ra cách đây không lâu trên bá» biển hoang vắng ôm lấy má»m đất phẳng hình cánh cung này.  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Alucard  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-09-2008, 10:16 AM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			 
			
				
				Tiếp Nháºp Ma Äạo
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: May 2008
					Äến từ: Castlevania
					
					
						Bài gởi: 339
					
                    Thá»i gian online: 5 giá» 56 phút 40 giây
                
					
 
	Thanks: 2
	
		
			
				Thanked 0 Times in 0 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			Ông lão không biết đếm tiá»n 
 
 
 
 
 
Äô Khôcrô dá»n đến ở má»™t trong hai ngôi nhà bá» hoang trên má»m Camarôn này từ mùa xuân. Lão chá»n cái túp nhà gần biển và xa thành phố hÆ¡n. Từ khi bị ngưá»i ta ăn cắp hết tiá»n, ông lão không sợ sống má»™t mình và không sợ cướp nữa. Bây giá» Ä‘ang là mùa hè, nên má»™t sinh váºt có thể sống được ở bất cứ chá»— nào, miá»…n là có thức ăn. Cứ má»™t tuần hai lần ông lão lại được Maxicô, má»™t phụ nữa tốt bụng mà lão vẫn hái rong biển cho, đến thăm và mang thức ăn cho lão. Lão định sống ở Camarôn cho đến khi nào trá»i trở rét, mùa đông có thể lão thợ rừng Yu, sẽ cho lão đến sống nhá» trong nhà ông ta. Hiện nay Äô Khôcrô chưa có chá»— ở riêng, vì cái túp lá»u xiêu vẹo cá»§a ngưá»i quét sân đã bị dỡ Ä‘i và ngưá»i ta ra lệnh cho lão chuyển đến ở trong khu táºp thể, cùng vá»›i đám thanh niên, nhưng lão không muốn vào đó, nên mùa đông vừa rồi đã đến ở nhá» nhà ngưá»i thợ rừng. Nhưng bây giá» Äô Khôcrô cÅ©ng thôi không làm cả việc quét sân nữa, và hoàn toàn nhàn rá»—i, như con sẻ tá»± do. 
 
Bây giá» cứ thấy Äô Khôcrô Ä‘i ngoài phố là má»i ngưá»i ai cÅ©ng cưá»i lão. Trước đây ngưá»i ta đã cưá»i rồi, nhưng hồi đó lão còn có cái túi thiêng liêng, trong đó lão nhét tất cả số tiá»n ngưá»i ta trả công cho lão vá» công việc quét sân cho sở má». Má»—i tá» giấy bạc được lão vo tròn nhiá»u lần, tá»›i khi dầy bằng cái móng tay, và cái túi nhá» cá»§a lão đã cháºt cứng những cuá»™n giấy tròn như thế. Thế là bá»n ngưá»i ngu ngốc có chuyện để cưá»i, nhưng cứ mặc cho há» cưá»i. Äô Khôcrô vẫn thản nhiên bước Ä‘i, không thèm nhìn ai, lão tá»± biết giá trị cá»§a lão. Có lần lão còn xông vào đấm túi bụi má»™t thằng bé đã nghịch ngợm hất ngược cái mÅ© lưỡi trai cá»§a lão ra đằng sau gáy. Thằng bé tóc hung thò lò mÅ©i hét lên, cố vùng thoát khá»i tay lão, còn Äô Khôcrô, vẫn hầm hầm tức giáºn chá»i theo nó và dáºm chân bành bạch. Lẽ ra lão có thể cứ sống mãi như thế, tá»± tin và giàu có cho đến bây giá», nhưng có lẽ trong cuốn sổ định mệnh Äô Khôcrô đã bị ghi tên vào số những kẻ bất hạnh. 
 
Ông giám đốc Sin Ä‘ang cần tiá»n. Ông giám đốc có thể há»i vay bất cứ ngưá»i thợ má» nào đứng quanh ông, nhưng ông lại nhè đúng Äô Khôcrô mà há»i. Má»i ngưá»i cưá»i rá»™, vì há» biết ông lão chỉ ăn toàn cÆ¡m thừa canh cặn cá»§a há» trong nhà ăn thợ má». Tất nhiên ngưá»i ta cho rằng lão ăn thế chẳng qua vì nghèo túng. Thì cứ mặc cho má»i ngưá»i nghÄ© váºy, nhưng đằng này, lão thấy Ä‘au như ngưá»i bị dùi đâm vào hông, lão tức vì ông giám đốc muốn giá»…u cợt lão. Và trước mắt má»i ngưá»i, Äô Khôcrô quay mặt vào tưá»ng, cởi cạp quần lôi ra cái túi nhá» bằng vải bạt, buá»™c bằng dây. Cái sợi dây này được buá»™c chặt quanh thắt lưng lão. 
 
Nhá»› lại sá»± ngu ngốc cá»§a mình, Äô Khôcrô Ä‘au khổ gãi tai, lắc đầu và nheo tịt mắt lại. Lão được cái gì trong giây phút sÄ© diện ngá»› ngẩn ấy ? Chẳng được gì cả. Còn lão mất cái gì ? Lão mất hết số tiá»n dành dụm bao nhiêu năm trá»i. Cái đắc chà tá»± mãn rất trẻ con và ngu ngốc cá»§a lão kéo dài chỉ đúng má»™t phút. Ông giám đốc béo phị nhìn lão vá»›i bá»™ mặt như Ä‘ang ngáºm trong mồm miếng khoai tây nóng, còn những ngưá»i khác thì ai nấy im lặng. Äô Khôcrô mở tá» giấy bạc xanh, đưa cho ông Sin và bảo : "Äây … Nếu cần thì lấy thêm nữa ?". Thế là từ đó Äô Khôcrô bắt đầu nổi tiếng. 
 
Äám thợ rừng độc thân bắt đầu má»i lão đến uống rượu, mặc dù lão không phải góp má»™t xu nào. Ông già Yu cho lão đến ở nhá» nhà mình khi cái túp lá»u trong sân sở má» mà Äô Khôcrô vẫn sống, bị dỡ Ä‘i. Những ngưá»i thợ rừng vốn là dân lắm tiá»n, nên há» kÃnh nể Äô Khôcrô, thán phục thái độ nghiêm túc cá»§a lão đối vá»›i cuá»™c sống. Äã lâu lắm, từ hồi còn bá»n Nháºt, bá»n há» Ä‘á»u là ngưá»i được tuyển má»™ ở Triá»u Tiên, hỠđến Xakhalin vá»›i mục Ä‘Ãch kiếm tiá»n, và sẽ mang tiá»n trở vá» quê hương, nhưng rồi há» bị kẹt lại đây suốt từ hồi ấy, dần dần mất liên lạc vá»›i gia đình. Vì kể từ năm bốn mươi nhăm ở Triá»u Tiên đã xảy ra hai cuá»™c chiến tranh, những cuá»™c chiến tranh này đã làm gia đình những ngưá»i thợ rừng tan tác. Và bây giá» tiá»n là thứ duy nhất mà số pháºn giữ cho hỠđể Ä‘á»n bù cho cuá»™c sống bất hạnh 
 
Những ngưá»i thợ rừng hay đùa đó âm mưu vá»›i nhau cưới vợ cho Äô Khôcrô. Má»™t tối há» dắt đến cho lão má»™t ngưá»i đàn bà nổi tiếng nhất cá»§a thành phố được đám dân độc thân cho biệt hiệu là "Cái cháºu hoa". Ngưá»i đàn bà to béo và không trong sạch ấy cứ lăn tấm thân phục phịch vào ngưá»i Äô Khôcrô mà cù lão. Cô ả vừa cù vừa lấy tay sá» vào chá»— túi tiá»n cá»§a lão, lão cứ hất bàn tay cô ả ra và cưá»i nghiêng ngả đến ná»—i ngưá»i toát hết mồ hôi và Ä‘au cả trán. Lão bảo cô ả lão muốn ra sân, nhưng rồi lão chuồn khá»i nhà, bá» Ä‘i ngá»§ trong nhà kho cá»§a ban cứu há»a và đến ba ngày sau không thấy đến nhà ông già Yu nữa, Äô Khôcrô biết rằng ngưá»i đàn bà kia đã làm vợ cho hầu hết má»i ngưá»i thợ rừng và trở nên rất giàu có. Nhưng lão không muốn mất tiá»n cho ả, lão không cần đàn bà, vì lão chưa bao giá» biết Ä‘iá»u bà máºt cá»§a há». Cái tai há»a đến vá»›i lão từ phÃa khác. 
 
Vitka Buốcxôi, anh lÃnh cứu há»a, là má»™t ngưá»i hiếu động, tốt bụng và ầm Ä©. Ở nhà ăn nhiá»u lần anh ta kéo Äô Khôcrô ngồi cạnh mình và bá» tiá»n mua thịt má»i lão. Anh ta nói to và nói nhiá»u, vừa nói vừa vá»— bàn tay há»™ pháp vào lưng lão, vừa ghé sát mặt mình vào mặt lão, thình thoảng anh ta lại im bặt, rót ná»a cốc vốtca đưa cho Äô Khôcrô. Ông lão uống hết cốc rượu, rượu làm cho lão có sức mạnh kỳ lạ. Lúc đó Äô Khôcrô cảm thấy lão cÅ©ng là má»™t ngưá»i vui tÃnh, có khi còn vui hÆ¡n tất cả má»i ngưá»i khác. Thế rồi lão hát và nhảy. Má»i ngưá»i xung quanh cÅ©ng vui lây - ở nhà ăn hay ở ngoài đưá»ng - Ä‘á»u tốt cả. Má»™t hôm Vitka rót cho lão má»™t cốc đầy. Lúc đầu lão hoảng, chưa bao giá» lão uống má»™t hÆ¡i nhiá»u thế, nhưng Vitka cứ nắm lấy vai lão lắc lắc, nài ép, đưa táºn cốc lên miệng lão - thế là Äô Khôcrô nhắm mắt uống á»±c má»™t hÆ¡i. Sau đó hình như lão còn uống thêm chừng ấy nữa, còn sau nữa bao nhiêu thì lão không nhá»›. Lão tỉnh dáºy thấy mình nằm trên mặt đất sau chuồng ngá»±a. Chiếc quần đã bị cởi, túi tiá»n biến mất - có kẻ nào đã cắt mất dây. Lão cứ ngồi sau chuồng ngá»±a đến táºn ná»a đêm. Hôm sau lão gặp Vitka, anh này thân chinh đến gần lão và vá»— vai lão. Äô Khôcrô gạt tay anh ta ra, nghiêm mặt nhìn vào đầu gối anh ta, bảo : "ÄÆ°a trả tiá»n đây". Vitka tròn xoe mắt, vung tay thanh minh, sau đó xé toạc áo, lấy nắm đấm đấm vào bá»™ ngá»±c để trần như muốn đấm thá»§ng nó ra. Lão nhổ nước bá»t, Ä‘i lên gặp giám đốc Sin để kêu. Ông này nghe xong há»i lão : 
 
-Có bao nhiêu tất cả ? - ông ta há»i. 
 
-Nhiá»u lắm, thưa thầy - Äô Khôcrô đáp. 
 
-Nhưng ước lượng khoảng bao nhiêu ? - Sin lại há»i. Ông nhìn lên trần nhà ra vẻ quan trá»ng. 
 
-Rất nhiá»u … 
 
-Khôcrô này - ông giám đốc cháºm rãi nói và cái bụng phệ cá»§a ông tì vào bàn làm nó xô Ä‘i - Tôi rất thương hại lão. Nhưng nếu lão không cho biết có bao nhiêu tiá»n thì làm sao tôi có thể làm đơn lên cảnh sát được ? 
 
-Suốt tám năm tôi không mất tiá»n mua thức ăn. Chá»— than sở cho tôi, tôi bán lại cho ngưá»i khác. Chỉ có má»—i hai lần tôi phải mua á»§ng cao su. - Äô Khôcrô kể lể, bàn tay cứ đưa lên quệt nước mắt chảy xuống dưới mÅ©i. Lão đứng trước bàn, nhá» bé, ngưá»i co lại, còn thấp hÆ¡n ông giám đốc Ä‘ang ngồi trên ghế. 
 
Ông Sin hơi nheo nheo mắt một cách nghiêm nghị. Ông thở phì phò. 
 
-Lão là ngưá»i không có há»c, hÆ¡n nữa lại không phải Ä‘oàn viên công Ä‘oàn - ông đăm chiêu nói, vẫn không mở mắt - May là như váºy, chứ không tôi đã cho lão biết … 
 
Äô Khôcrô xấu hổ quá không khóc được nữa. Lão im lặng, lão không vào công Ä‘oàn chỉ vì nghe nói vào đó phải trả tiá»n. 
 
-Có ai ngu ngốc giữ hết tiá»n trong ngưá»i bao giá» ? - bá»—ng ông giám đốc nói to. 
 
-Thế ngưá»i ta có trả tôi không hả thấy ? - Äô Khôcrô cúi rạp ngưá»i há»i, mặc dù ông Sin không nhìn thấy cá» chỉ đó - ông Ä‘ang ngồi nhắm mắt, đặt cả hai nắm tay lên thành ghế. 
 
-Tiá»n phải gá»i vào quỹ tiết kiệm chứ - ông Sin nói, giá»ng mệt má»i như Ä‘ang ngá»§. 
 
-Nhưng tôi không biết cái Quỹ ấy ở đâu - Äô Khôcrô vẫn cúi thấp ngưá»i, chống chế. 
 
Nhưng ông giám đốc không đáp. Ông Ä‘ang thiu thiu, Ä‘á»i ông đã có ba hay bốn vợ. Ngưá»i vợ hiện nay cá»§a ông là Laritxa, giáo viên, trẻ hÆ¡n Sin hai mươi tuổi. Cô ta không muốn sống vá»›i ông nữa, dá»a bá» Ä‘i. Vì tá»™i nhiá»u vợ Ãt lâu sau Sin bị sa thải. Ông bá» lên đất liá»n vá»›i ngưá»i vợ má»›i - thứ tư hay thứ năm gì đó. Nhưng lúc này ông Ä‘ang ngồi trong phòng làm việc và Ä‘ang ngá»§. Và ông mÆ¡ thấy ông là giám đốc Sin, còn vợ ông, Laritxa, là giáo viên. Mãi lúc sau ông tỉnh dáºy, ông thấy trước mặt không còn ai nữa, ông lão đã Ä‘i rồi, và Sin láºp tức quên ngay chuyện cá»§a lão. Ông Ä‘ang báºn tâm vá» tiá»n trợ cấp, bệnh trÄ© và cô vợ trẻ. 
 
Sau đó Äô Khôcrô mò đến gặp ông lần nữa, nhưng trong phòng ông Ä‘ang há»p, Sin Ä‘ang thong thả diá»…n thuyết trước đám thợ má» Triá»u Tiên. Lão ngó vào khe cá»a, ngưá»i ta khoát tay Ä‘uổi, lão bá» Ä‘i. Má»™t hôm Sin gặp lão ngoài phố và há»i tại sao không đến gặp ông ta vá» cái vụ ấy nữa. Äô Khôcrô không nói gì, Ä‘i thẳng. Ông giám đốc ngạc nhiên và giáºn dữ nhìn theo. Ông không biết Äô Khôcrô đã thôi không làm quét sân cho Sở má» và bá» ra sống ở Camarôn. Ông lão bắt đầu Ä‘i hái rong biển và mò ốc biển cho Maxicô. 
 
Lúc đầu sống trên má»m Camarôn, cứ đêm đến là ông lão rất sợ - biển gào, gió hú, cát bay cả vào cá»a sổ. Nhưng Äô Khôcrô lấy gạch cÅ© đắp thành cái lò sưởi, tìm các ống sắt trên bãi rác, đưa qua cá»a sổ ra ngoài - và từ đó sống đã bắt đầu dá»… chịu hÆ¡n. Ãt lâu sau thì má»™t ngưá»i lạ mặt xuất hiện, anh ta Ä‘em lại cho ông lão và Maxicô thêm nhiá»u việc báºn, nhưng cả hai chưa thấy anh làm Ä‘iá»u gì khiến há» phải bá»±c mình, giáºn dữ. Äó là má»™t ngưá»i Nga Ä‘au ốm, trầm lặng. Suốt thá»i gian sống chung, Äô Khôcrô nói vá»›i anh ta không quá mưá»i câu. Anh ta nhìn má»i thứ xung quanh - biển, các quả núi, nhìn ông lão và Maxicô, nhìn cát dưới chân bằng cặp mắt rất lạ lùng. Dưá»ng như anh cố muốn hiểu ra Ä‘iá»u gì đó, nhưng lại biết rằng sẽ không thể hiểu được Ä‘iá»u gì nữa. Lúc má»›i đến anh ta còn hút thuốc, rÃt những Ä‘iếu thuốc moi trong bao thuốc đã rách nát, nhưng hút hết bao thuốc đó anh ta không hút nữa. Anh ta không đòi há»i gì cả. Äô Khôcrô ăn gì anh ta ăn nấy, Ä‘i ngá»§ để nguyên cả quần áo, tháºm chà giày cÅ©ng không cởi. Anh ta có má»™t cái đồng hồ, nhưng không thấy lên giây, rồi má»™t hôm, anh ta tháo nó ra, quẳng lên báºu cá»a sổ và từ đó không bao giá» sỠđến nữa. Có thể Maxicô cÅ©ng biết đôi chút vá» anh ta, nhưng Äô Khôcrô thì đến tên anh ta cÅ©ng không biết, vả lại lão cÅ©ng chẳng cần biết làm gì. Äô Khôcrô sống trong hiện tại, nhưng là cái hiện tại huyá»n ảo đến ná»—i nhiá»u khi quá khứ lại còn sáng tá» hÆ¡n nó nhiá»u, và lão trở nên hay lẩm bẩm má»™t mình trong miệng như ngưá»i nằm mÆ¡ vá» quá khứ giữa ban ngày. Nhưng cái quá khứ đối vá»›i lão cÅ©ng không còn được nguyên vẹn và liên tục, mà dưá»ng như được phản chiếu qua những mảnh vỡ cá»§a tấm gương thá»i gian, nên nhiá»u khi lão không biết cái gì xảy ra trước, cái gì xảy ra sau, vả lại cái đó đối vá»›i lão cÅ©ng chẳng quan trá»ng gì. 
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của Alucard  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by quykiemtu; 16-11-2008 at 03:13 PM .