Đây là bộ thứ hai trong ba bộ truyện viết về thời kỳ hồng hoang của tác giả Thụ Hạ Dã Hồ, được đánh giá là khai phá một đường lối viết truyện huyễn tưởng mới, góp phần làm cho độc giả có khái niệm sâu hơn về những truyền thuyết và huyền thoại của Trung Quốc từ thời tiền sử.
Man Hoang ký là phần chính thống tiếp ngay theo Sưu Thần Ký. Kết thúc Sưu Thần Ký, trong Bàn Đào đại hội trên Côn Lôn, tuy các thế lực đen tối bị dẹp trừ, nhưng mâu thuẫn của ngũ tộc (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ) càng bị đào sâu thêm. Điều này khiến cho thiên hạ loạn ly, phong vân trong đại hoang bắt đầu nổi dậy. Khắp cửu châu tứ hải, các thế lực lần lượt nổi lên tranh giành quyền lực, đánh nhau đến đảo điên thiên địa. Chuyện thời hồng hoang ẩn tàng rất nhiều điều huyền bí. Nếu trong Tru Tiên, độc giả thấy lạ kỳ với bốn thượng cổ thần thú là Quỳ Ngưu, Thao Thiết, Hoàng Điểu và Chúc Long, thì đọc truyện này, hung thú kỳ thú chạy ngời ngời như chuột chạy đi phá lúa vùng Mộc Hóa hay Đồng Tháp Mười. Tình yêu, ái tình, cừu hận, chính nghĩa, hung tà, mưu mô xảo trá... đan xen vào nhau. Các nhân vật như Thác Bạc Dã, Xi Vưu, Cơ Viễn Huyền, Liệt Viêm.... dần dần nổi rộ lên với phong cách hành sự rất đặc biệt, rất đáng quan tâm.
Chương 0: Tiết tử
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Thiên địa liệt
Trời xanh trong vắt một màu, Chân Lăng sơn mạch núi non trùng điệp, tựa như trăm vạn thanh kiếm sắc bén chọc thẳng trời xanh, biến những đám mây trắng đang bay ngang qua thành nhưng con phi dương ào ào chen lấn buộc phải vút lên cao. Trong ánh nắng chói chang của giữa trời thu, núi non sừng sững được sơn phết vàng rực một màu, khiến nó càng thêm hùng vĩ, hiểm trở.
Khắp dãy núi lá đỏ như ươm, từng tầng lớp cây rừng bị cuồng phong đưa đẩy khiến chúng dường như đang cuốn giữa từng lớp ba đào, vừa như ngập chìm trong biển lửa, chập chờn bùng tắt. Trên sườn núi, cỏ bị gió thổi đung đưa không ngớt. Chúng trải dài cho đến tận bình nguyên, nhìn nghiêng nghiêng trông như những lớp sóng hung dữ giữa biển khơi.
Trong lớp cỏ cao không ngớt dao động dưới chân núi kia ẩn hiện những đại kỳ nhìn không ngớt mắt, đón gió bung ra, vô số chữ "Cơ" thêu vàng chóe lấp lánh chói mắt dưới ánh mặt trời.
Long Thú rít dài, Cơ Viễn Huyền ngang nhiên ngồi ngất ngưỡng trên Thanh đồng chiến xa, tay áo phất phơ, nâng Thiên Lý kính nhìn về phương Bắc.
Cách ngoài mười dặm, bụi mù bốc lên cuồng cuộn, tiếng người kêu giết, tiếng nghiến răng, tiếng thú gầm, tiếng cụng đầu... giao nhau đinh tai nhức óc, vang vọng khắp trời cao. Trong cái khối nhập nhằng không ngừng di động đó, không biết có bao nhiêu kỵ binh đang quất ngựa phóng tới như gió cuốn.
Ngưng thần nhìn kỹ, sẽ thấy được cờ xí chập chùng, đao kích như rừng, đại quân đang tiến tới như sóng cuồng ấy ẩn ẩn hiện hiện, tuy đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhưng thế trận chỉnh tề, biến hóa theo lề lói.
Chạy trước đội quân ấy là vài trăm Đồng giáp chiến sĩ vang danh của Thổ tộc. Họ đang cưỡi trên những con Thanh Tê thú[1], cầm ngang cờ xí, sớm đã không thành đội ngũ gì. Ở phía sau, tên nỏ bắn theo như mưa, loạn thạch tung hoành, khiến cho lớp chạy trước không ngừng có kẻ kêu thảm rủ mình rớt xuống đất, rồi bị quần thú đạp thành đống thịt bầy nhầy, hoặc bị địch quân đuổi theo sau dùng loạn thương đâm chết... Cảnh tượng xảy ra khủng khiếp đến nỗi không thể dùng lời nào mà tả cho hết được.
Chợt có tiếng đàn buồn bã quỷ quái cất lên cao vút như phá tận tầng mây, làm người nghe ong ong màng nhĩ, khiến bọn Thanh Tê thú như đột nhiên phát cuồng, không ngừng kêu thảm, rùng rùng chạy loạn, khiến các Thổ tộc kỵ binh đua nhau rớt xuống đất.
Ba nghìn Thanh tê thiết kỵ trong chốc lát đã bị Thủy yêu giết cho không còn manh giáp, thua trắng cả mắt.
Nghe tiếng đàn đó, đại quân Thổ tộc dưới Chân Lăng Sơn vốn nghiêm chỉnh, vững vàng như tường đồng vách sắt bỗng trở nên đại loạn. Sư tử, hổ, long thú đua nhau kêu rống vang trời, hàng trăm thớt long mã mất hết can đảm, phát cuồng phá trận phóng ra.
“Băng Giáp Long Cân Tranh!” Cơ Viễn Huyền lạnh cả người. Lão yêu Bách Lý Xuân Thu này quả nhiên cũng đã đến rồi! Thần sắc bất động, y trầm giọng quát: “Bịt tai, khởi trống! Ai mà động đậy bậy bạ, vô luận là người hay thú, giết không tha!”
Vừa dứt lời, trống trận nổi lên dồn dập, tiếng hò hét cất lên vang trời, các chiến sĩ Thổ tộc đang mất tinh thần giờ gượng cất đao lên, kềm chặt long mã đang kêu hí không ngừng, ráng sức vỗ về chúng.
Các quân sĩ còn lại xé quần xé áo bịt kín tai mắt thú cưỡi, rồi giương cung chỏi kích, tập trung tinh thần chờ hiệu lệnh của Hoàng đế là triển khai cuộc đại chiến thống hận đòn thù với Thủy yêu.
Cơ Viễn Huyền nheo mắt, tinh quang lấp lóe. Sắc mặt y không hề động đậy, nhưng lòng lại đang bồi hồi theo từng nhịp trống trận khua dồn.
Sau kỳ Bàn Đào đại hội vào tháng sáu trước, thiên hạ phân liệt, Thánh nữ của Thủy tộc Ô Tư Lan Mã phát động công kích trước, liên hợp 21 thành trong Thủy tộc phản kháng lại Chúc Long, lại cùng Thổ Tộc, Kim Tộc, Long Tộc và Viêm Đế Liệt Viêm của Bắc Hỏa tộc kết thành đồng minh, triển khai thánh chiến.
Chỉ trong vài tháng, phong ba khói lửa nổi lên khắp Đại hoang, đao binh loạn đả, nơi nào cũng có. Trên Đông hải, liên minh giữa Long tộc và Thủy, Mộc liên tiếp đại chiến khiến mặt biển tang thương. Hỏa tộc hai phương nam bắc đối nhau giằng co, như lửa với khói... Tuy nhiên, chiến trường khốc liệt nhất lại phát sinh ở Trung thổ.
Sau Côn Lôn hội, tuy nguyên khí của Chúc Long bị tổn thương nặng, nhưng trong Thủy tộc có nhiều người tài trí, nên không hề suy suyễn gì, lại còn mở rộng chiếm cứ được một khoảng cương vực rộng lớn xung quanh. Bộ hạ của y bao gồm Yến Trường Ca và Bát Đại Thiên Vương chia thành hai quân đoàn, thế như phá trúc, ngang nhiên đánh vào đất của Thổ tộc, đi đến đâu giết tận cướp sạch đến đó, khiến cho sinh linh đồ thán.
Cơ Viễn Huyền đích thân xuất ra hơn nghìn chiến xa, năm vạn đại quân, cùng nhau kéo lên đất bắc, đến ngày hôm nay thì chạm mặt Bắc tiên quân đoàn. Không ngờ khi đại quân bản bộ của mình còn chưa nghênh địch, thì cánh quân tiên phong cưỡi Thanh tê thú nhanh nhẹn linh hoạt mới vào trận đã tan, tử thương không còn một mống.
Gió mạnh thổi tới, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, mới ngửi đã muốn ói.
Cơ Viễn Huyền lòng đau như cắt, hạ Thiên Lý Kính xuống, nhạt giọng nói: “Bắc Tiên Yến Trường Ca quả nhiên là danh bất hư truyền. Hèn gì chỉ trong mười lăm ngày ngắn ngủi đã tung hoành nghìn dặm, đoạt luôn bảy thành, như đi vào chỗ không người...”
Dừng lại một chút, y từ tốn quét mắt nhìn chúng tướng vây quanh, rồi đột nhiên nói: “Đường đường là thổ tộc của ta, trong hàng trăm vạn nhân lang anh hào, không có ai có thể phất cờ ngăn gió hay sao?”
“Bệ hạ!” Thái Phùng không còn nhẫn nại được nữa, cưỡi trên lưng Thương Điện Bạch hổ chuyển thân tiến tới trước, ôm quyền nói to: ‘Thái Phùng nguyện lãnh ba ngàn Hổ kỵ binh, lấy đầu Yến Bắc Tiên về phục mệnh!”
Hoàng Mãnh, Bao Thừa và chúng tướng cũng không chịu kém, cùng tranh nhau bước lên xin được xuất trận.
Cơ Viễn Huyền trầm giọng nói: “Trong trận chiến tại Ỷ đế sơn năm mươi năm trước, Tiên đế đã chịu mối nhục lớn, rất tiếc chưa kịp báo cừu tiết hận, thì đã bị gian kế của Thủy yêu hảm hại, nuốt hận chết thảm. Quả nhân hôm nay ngự giá thân chinh, nếu để bại về tay Thủy yêu một lần nữa, thì còn mặt mũi nào mà diện kiến tiên đế thần minh, mặt mũi nào mà gặp phụ lão hương thân của Thổ tộc? Chiến dịch này quan hệ đến vinh nhục của đất nước, thắng phụ phải tính đến toàn cục, không thể lỗ mãng làm liều, chúng khanh hãy kiên nhẫn đừng vọng động.”
Lời vừa phát ra, mọi người lập tức yên tĩnh, trên mặt lộ nét bi thương xen lẫn căm phẫn.
Năm 539 Đại hoang, em gái của Hắc đế là Ba Mẫu tiên tử tư thông cùng trưởng lão Công Tôn Trường Thái của Thổ tộc, hạ sinh một con trai, nhưng bị trục xuất khỏi Thủy tộc, từ đó dẫn đến cuộc đại chiến suốt tám tháng trời giữa hai tộc. Dưới sự chỉ huy của Chúc Long, Bát Đại thiên vương của Thủy tộc, Yến Trường Ca cùng bốn đại quân đoàn kéo rốc hết toàn quân đánh bại chín vạn đại quân do Hoàng đế đích thân đốc suất tại dưới Ỷ Đế sơn.
Từ đó, nguyên khí của Thổ tộc tổn thất nặng, thương vong rất thảm, mất đến hai mươi tám đại tướng. Nếu không có Thần đế kịp thời dấn thân điều đình, đại quân của Thủy tộc đã sớm kéo rốc đến Hoàng Long, đánh thẳng vào Dương Hư Thành.
Cuối cùng, Thổ tộc ngoài việc cắt đất cầu hòa, còn bị bức đem Công Tôn Trường Thái vốn được quốc dân vô cùng yêu mến đem ra vấn tội, cách chức, vào tống giam vào vực sâu. Điều này làm cho toàn tộc cảm thấy vô cùng sỉ nhục, không hề muốn đề cập đến.
Hiện giờ, chúng tướng chợt nghe nhắc lại điều này, thù cũ hận mới bốc tận lên đỉnh đầu, lửa giận ngùn ngụt tỏa ra khắp nơi.
Cơ Viễn Huyền nhíu mày, liếc nhìn Vương Hợi đang đứng im lìm bên cạnh chiến xa, trầm ngâm hỏi: “Vương tướng quân, trong danh tướng của bổn triều, duy chỉ có khanh là đã từng giao thủ với Yến Trường Ca. Tri kỷ tri bỉ, trong tình huống hôm nay, khanh có cao kiến gì?” Mọi người đua nhau quay sang nhìn Vương Hợi.
Cao thủ của Thổ tộc tuy không nhiều như bốn tộc khác, nhưng đều là hàng danh tướng, hành quân đánh trận chỉ có Thủy tộc mới có thể bì. Hiện thời, mãnh tướng của họ nhiều như mây, trong đó có Vương Hợi, Thường Tiên là những người rất giỏi về mưu kế, lại kiêu dũng thiện chiến.
Vương Hợi nguyên là thân tín của Cơ Tu Lan, vô cùng trung thành, trước đây đã từng phụng ý chỉ xuất lãnh đại quân Thổ tộc bao vây Linh Sơn, muốn dồn Cơ Viễn Huyền vào chỗ chết. Nhưng đến khi Hoàng đế phục sinh, Cơ Viễn Huyền bình loạn thành công, Ứng Long và những người khác đua nhau lãnh binh theo về, chỉ có mình y là thà bị trói làm tử tù, chứ không thèm quy hàng.
Sau khi Cơ Tu Lan chết đi, y đã vài lần liều mình tự vẫn, đều được Cơ Viễn Huyền đích thân cứu sống. Lòng thành đến như thế, mà vàng đá vẫn chưa khai. Tới khi tận mắt thấy Hoàng đế tân nhiệm khoan hậu hiền minh, lại không kể gì đến mối hiềm khích lúc trước, lấy gia lễ mà đối với mình, thăng quan tấn tước, Vương Hợi cuối cùng cảm động, thề tử quyết trung.
Trong cuộc bắc chinh lần này, Vương Hợi tự biết thân phận của mình, nhất mực cẩn thận chu toàn mọi việc, không dám có lời thừa. Lần này nghe Hoàng đế hỏi tới, lông mày hình chữ bát trắng như cước khẽ nhíu lại, hắng giọng vài tiếng, mới từ từ đáp: “Bệ hạ, Bát bộ thú kị dưới trướng Yến Trường Ca đều là chọn từ mãnh thú hung liệt ở Bắc Hải rồi huấn luyện mà thành, rất thiện về dã chiến. Trước mắt, bọn đang dẫn đầu chẳng qua chỉ là ba bộ Tao Hoàng (hay Duệ Câu[2] một giống ngựa sắc lông trắng vàng, chạy rất nhanh, là một loại danh câu trong truyền thuyết), Bạch Bác, La La Hổ, năm bộ khác vẫn còn đang ẩn tàng ở phía sau, hoặc vòng qua hướng khác, chưa hề phát lực. Lại có thêm “Vạn Thú Cô Cương” Bách Lý Xuân Thu áp trận, sức mạnh quả thật là khó mà đoán định...”
Bọn Hoàng Mãnh khẽ biến sắc, Thái Phùng vội cười ha hả, nói: “Vương tướng quân sao lại nâng cao chí khí của địch nhân mà hạ thấp uy phong của quân ta thế! Chiếu theo lời của ngài, chẳng phải là chúng ta nên xuôi theo gió cuốn, bỏ khí giới đầu hàng hay sao?”
Gương mặt gầy giơ xương của Vương Hợi không hề biểu lộ vẻ gì, ánh mắt trắng xám chỉ hướng về Cơ Viễn Huyền, cất giọng bình thản: “Bệ hạ, lấy sở trường đánh sở đoản là phép tắc hàng đầu của binh gia. Chúng ta quyết chiến với Bắc Tiên quân đoàn trên bình nguyên này là lấy sở đoản đối với sở trường, nhất định sẽ bị diệt vong. Theo ý thần, nên lập tức hạ lệnh lui quân hai mươi dặm, tránh đi ngọn gió đầu...”
Chúng tướng ào ào phản đối, ồn ào như ong vỡ tổ.
Vương Hợi không hề quan tâm, điềm nhiên nói tiếp: “Xuôi về phương nam hai mươi dặm chính là Phi Xà hạp, đất đá lởm chởm, sơn cốc bó hẹp, chờ cho bọn chúng đuổi theo ta vào cốc, chúng ta sẽ quay lại đánh rát. Đến lúc đó, ngõ hẹp gặp nhau, kẻ dũng thì thắng, dù cho Bắc tiên Bát bộ có mang bao nhiều thú kị đi chăng nữa, cũng đều vô dụng.”
Nghe tới những lời cuối, vẻ mặt giận dữ của chúng tướng liền giảm bớt, biết rằng lời y có chút đạo lý. Tiếng ồn ào dần tắt, mọi người cùng đưa mắt nhìn về phía Cơ Viễn Huyền.
Cơ Viễn Huyền trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu nói: “Kế sách của Vương tướng quân tuy là ổn thỏa, nhưng hai bên giao chiến, sĩ khí phải tính tới hàng đầu. Yến Trường Ca tung hoành ngàn dặm trong nửa tháng nay, thiên hạ chấn động, nếu như quả nhân lúc này lâm trận thối lui, chỉ sợ quân tâm tan tác, biết đâu chưa kịp lui đến Phi Xà hạp đã bị thiết kỵ của Bắc Tiên đạp nát thành phấn rồi.”
Vương Hợi còn muốn khuyên can, Cơ Viễn Huyền đã khoát tay cương quyết bảo: “Vương tướng quân, lần này trước khi thân chinh, quả nhân đã thỉnh mười đại vu sư đoán việc cát hung, đều ra quẻ đại lợi. Vũ La Tiên Tử còn đặc biệt thỉnh vấn thiên thần, toán định rằng nếu gặp Thủy yêu dưới Chân Lăng sơn tất sẽ đại lợi. Như vậy, thiên thời- địa lợi - nhân hòa chúng ta đều tận chiếm, không cần phải nghĩ nhiều.”
Chúng tướng nghe thế vô cùng mừng rỡ, đồng thanh hô: “Bệ hạ thánh minh, trời có hoàng thổ!”
Vương Hợi thầm thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
Hiệu giác ngân dài, trống trận đánh dồn, đại quân Thủy yêu càng lúc càng kéo đến gần, khoảng cách hai bên còn không quá bảy dặm. Thông qua Thiên Lý kính, gương mặt của bọn kỵ binh đi đầu hiện rõ mồn một.
Cơ Viễn Huyền ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên trời, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười lạnh không dễ gì phát giác, hét to: “Tam quân tướng sĩ nghe lệnh!” Tay phải y đồng thời rút Quân Thiên Kiếm đánh “soảng” một tiếng, chỉ thẳng lên trời xanh.
Toàn quân la hét vang trời, một đạo ánh sáng vàng từ Quân Thiên kiếm bùng ra, trời không nổ dồn, tiếng gầm thét như sấm, hóa thành một con quái thú cực lớn, đầu rồng, một sừng, mình hưu, chân ngựa, đuôi sư tử, ba con mắt đỏ chạch như huyết, toàn thân lửa cháy phần phật.
Cơ Viễn Huyền xoay người phóng vút lên cao, đáp người cưỡi lên Tam nhãn Kỳ lân thú, quét mắt nhìn ba quân, hai mắt tràn lửa hận, cất cao giọng quát: “Các con cháu anh hùng của Thổ tộc, năm mươi năm trước, cái đại nhục dưới Ỷ đế sơn các ngươi quên được không? Bốn tháng trước, thâm cừu đại hận của Thánh nhân Hoàng đế bị hại, các ngươi quên được không? Suốt nửa tháng nay, cha mẹ anh em bị giết sạch, tỷ muội vợ con bị lăng nhục, nhà cửa cố hương bị thiêu thành tro bụi.... Tất cả những điều này, các ngươi có quên được không?”
Sau mỗi câu hỏi của y, đại quân của Thổ tộc đều phát xuất tiếng thét bài sơn đảo hải: “Không thể quên!” Tiếng sau cao hơn tiếng trước, đợt này lớn hơn đợt kia, đến lúc tối hậu, quân tình phấn khích tột cùng, cất giọng đinh tai nhức óc.
Cơ Viễn Huyền cao giọng thét: “Thù nhà nợ nước, bất cộng đái thiên! Hôm nay không báo, chờ đến bao giờ? Cơ Viễn Huyền ta hôm nay phát thệ với tiên tổ thần minh, nếu như không ở dưới Chân Lăng Sơn này giết tận Thủy yêu Bắc Tiên, thề không làm người!”
Nói đến những lời cuối, toàn thân liền hiện hào quang, chân khí cổ vũ, cưỡi Tam nhãn Kỳ Lân phóng vụt lên không. Thần kiếm trong tay hiện hào quang tung hoành như hồng hà giữa thiên không, nghiêng nghiên phất về hướng đại quân của Thủy Yêu.
Ánh dương quang chiếu sáng khắp người y, kim khôi đồng giáp, phong thần ngọc lãng, uy phong lẫm lẫm như thiên thần, khiến người ta không dám ngẩng đầu nhìn.
Ba quân sĩ khí đại chấn, gầm rống như điên, trống trận tùng tùng, dưới sự dẫn đầu của y từ từ tỏa khắp núi đồi, giống như từng dòng thác lũ cuốn về phía Thủy Yêu.
Vạn thú chạy cuồng, tên bay nườm nườm, hàng trăm chiếc Thạch xa tranh lượt đầu bằng việc bắn ra hàng loạt khối đá khổng lồ, khiến chúng như vẫn thạch sao sa, thi nhau rơi tới tấp xuống đất.
Nhóm quân đi trước nhất của Thủy yêu là Tao Hoàng lập tức người té ngựa đổ, kêu thảm vang trời.
Trong tiếng kêu la chém giết ấy lại cất lên tiếng đàn hung liệt quỷ dị, giống như trận cuồng phong cuốn mù gió cát, đất trời âm u.
Bắc Tiên quân đoàn thú rống như cuồng, đang loạn cào cào dừng hẳn lại, chợt khôi phục lại trật tự, dưới sự chỉ dẫn của tiếng đàn, hai cánh dâng lên, xốc tới như điện, mạo hiểm đội tên chống đá mà ngang nhiên tiến tới.
Đột nhiên có tiếng “Á… á…” nổi lên dồn dập, từ phía bắc chợt vọt lên một đám mây đen kìn kìn, che tối bầu trời, cuốn rốc về phương nam.
Cơ Viễn Huyền ngưng thần nhìn kỹ, lòng thầm rúng động, đám hắc vân đầy trời không bờ không bến ấy chính là xuất phát từ hàng vạn hung cầm phi thú, số lượng thì đông, khí thế lại hung mãnh, so với số đã từng nhìn thấy ở Hàn Hoang quốc còn đông hơn nhiều!
Y lập tức phất Thanh Đồng đại kỳ, khiến nó đón gió bay phần phật, rồi hét lớn: “Phi thú quân xuất chiến! Thắng bại tồn vong là trong giờ khắc này, thà bị chém rụng đầu lâu, quyết không lùi nửa bước!”
Bao Thừa ứng tiếng tuân lời, cưỡi trên Huyễn chỉ Giác trự thú đột nghiên xuất hiện, suất lãnh ba ngàn phi thú quân phóng vụt lên không tiến tới, thế như thiểm điện.
Phi Thú quân chính là tinh anh từ nghìn chọn một trong quân đội Thổ tộc, lại được các tướng quân luân lưu huấn luyện, rất mực tinh nhuệ. Bọn họ ngồi trên phi thú vốn cũng được tuyển lựa với tỷ lệ cực kỳ gắt gao, từ hàng nghìn linh thú vô cùng hung mãnh mới chọn ra một, rồi kinh qua thêm huấn luyện bồi dưỡng, hăng máu hiếu sát, gặp được bọn hung thú bay đầy trời, chẳng những không hề sợ sệt chút nào, ngược lại liền kích khởi hung tính cuồng bạo của chúng.
Nhìn từ xa xa, quân hai bên như đợt sóng cuồng cuốn vào nhau, càng lúc càng gần, khoảng cách chỉ còn ba dặm, kinh thiên đại chiến sắp sửa nổ ra.
Đương lúc ấy, đột nhiên một tiếng “Oành ùng” cực lớn vang lên. Nó giống như sấm nổ giữa ban ngày, động núi chuyển đất, toàn bộ đất trời đột nhiên kịch liệt chấn động liên hồi.
Bụi mù cuồn cuộn, đất đá tung bay, bình nguyên mà Bắc Tiên quân đoàn đang hành quân sáp chiến chợt nứt toát ra một vực sâu dài hẹp, phảng phất như từ trong lòng đất chợt há ra một cái miệng khổng lồ âm sâm, cứ chọn người mà hút lấy!
Gần nghìn kỵ binh của Thủy tộc dẫn đầu không kịp phòng tránh, lập tức cả người lẫn thú lạc vào trong vết nứt, kêu thảm liên hồi.
Kỵ binh ở phía sau đua nhau dừng cương quay lại, nhưng thế đất nứt quá mau, trong nhất thời sao có thể dừng lại được? Quần thú phía sau ào ạt chạy tới, không ngừng đụng cuốn vào kỵ binh ở phía trước. Tiếng kêu kinh hoàng, tiếng thú rống, tiếng giáo mác chạm nhau... liên miên không dứt. Tất cả họ hoặc văng bắn vào vực sâu, hoặc quay cuồng lại thành một đống rồi lăn xuống vực, loạn thành một đoàn.
Cơ Viễn Huyền đang ở trời cao, nhìn mọi việc rõ ràng. Vết nứt sâu hoắm kia vừa khéo vây vòng ngang phía trước của đại quân Thủy tộc, từ đông sang tây nhanh như tia chớp, khoảng cách với đại quân của mình chỉ khoảng hai dặm, liền không chần chờ gì nữa, giơ cao Bạch Hủy hiệu giác, cao giọng thét: “Tam quân dừng lại, lập tức triệt thoái!”
Lời chưa kịp dứt, một trận “lặc lặc lặc” điếc tại vọng lên, vết nứt sấu hoắm đó lập tức nở rộng ra, trong chốc lát đã giản nỡ hơn mười dặm, càng nở càng lớn, đồng thời cuốn về phía hai bờ nam bắc, mở ra hàng vạn vết nứt, liên kết chi chích với nhau, giống như mắc lưới nhện, cấp tốc phá diệt.
Thổ tộc chúng tướng ngộ biến không loạn, ngự thú quay người, múa may chiến kỳ, dẫn đầu các bộ quân đoàn, cùng nhau quay đầu, rồi mở hết tốc lực rút chạy như điên.
“oanh!”
Cùng lúc đó, các vết nứt ngoằn nghèo như mạng nhện chợt phún lên một luồng hào quang sáng chói, rồi toàn bộ vùng đất rộng lớn ấy đột nhiên sụp xuống lồng đất!
Vạn thú kinh sợ rống cuồng, Thủy tộc đại quân hỗn loạn bất kham, kêu thảm thét cuồng, liên tiếp rơi sâu vào lòng đất.
Trong cơn hỗn loạn, hơn ngàn Dực long thú kỵ binh phóng vút lên trời, nhưng động tác có hơi chậm một chút, nên nếu không bị đá to đá nhỏ bắn trúng nhất mệnh ô hô, thì cũng bị chân tay dài, đuôi lớn của bọn mãnh long hung thú cản trở bó buộc, rốt cuộc cùng bị cuốn hút vào trong vực sâu không đáy.
Trong nháy mắt, toàn bộ vùng đất rộng lớn tàn tành mây khói, ngay cả dãy Chân Lăng Sơn nguy nga tráng lệ, chập chùng liên tiếp núi đồi là thế mà cũng ầm ầm sụp đổ suống như những tháp than bùn.
Bụi đất cuồn cuộn như cái nấm lớn bốc lên trời cao. Trong khoảng mười dặm chẳng thấy được gì. Chợt hàng vạn đạo ánh sáng phá không bắn lên tung tóe, rồi chuyển thành lửa nóng đùng đùng, bốc lên cao hàng trăm trượng, giơ nanh múa vuốt, biến toàn bộ khoảng trời xanh đỏ chạch một màu.
Bị vầng hỏa diệm ngút trời bao vây nuốt chửng, hàng vạn hung cầm phi thú kinh hoàng bay loạn, tả xung hữu đột, kêu rú thảm thiết, rồi rụng xuống như mưa, mùi xú khí theo gió bay đi vô cùng khó ngửi.
Tiếng ỳ đùng liên miên không ngớt. Đại quân Thổ tộc không dám chần chờ, liều mạng giục thú chạy trối chết, đất đá phía sau không ngừng sụp xuống, lửa đỏ bắn lên, hàng trăm Long mã kỵ binh chạy không kịp lập tức tiêu tan không còn hình tích.
Đại quân rút đi như đợt cuồng triều, chạy một mạch hơn mười dặm, nghe tiếng ỳ ùng càng lúc càng nhỏ, mới từ từ chậm lại dần.
Quay đầu nhìn lại, Chân Lăng Sơn mạch vốn nguy nga tráng lệ đã trở thành bãi đất bằng, bụi đất đầy trời, khói đen mù mịt. Nó giống như đám mây đen cuộn xuống mặt đất, ẩn trong đó có từng đạo hỏa quang đỏ hồng, thật lâu sau không hề tán đi.
Chúng quân sĩ của Thổ tộc trợn mắt lè lưỡi, sự kinh hoàng còn chưa hết, nên chẳng nói được câu nào. Tuy trong đám vân vụ đó không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều rõ ràng hiện ra trước mắt: cái gọi là “Thủy tộc đệ nhị quân đoàn”, xưng là Bắc Tiên bát bộ thú kỵ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, mai táng dưới đất của Thổ tộc!
Ở cao trăm trượng trên không trung, cuồng phong rú rít, Cơ Viễn Huyền cưỡi lên Kỳ Lân đạp mây quan sát, ẩn ước có thể thấy được một cái động cực lớn có đường kính hơn hai mươi dặm, cao gần ngàn trượng, vách đá đen tuyền, giống như đao chém mà thành, sâu không thấy đáy, trong hốc đó mây khí vần vũ, ánh sáng chớp lóe, vừa đẹp vừa khủng bố.
Y từ từ thở dài một hơi, hạ Thiên Lý Kính xuống, hai mắt thoáng qua một thần tình cổ quái, không biết là vui hay là sợ.
Bên cạnh đó, Bao Thừa, Hoàng Mãnh cùng chúng tướng cũng ngự thú vây quanh, đưa mắt nhìn nhau, vừa kinh hãi vừa vui mừng, lát sau mới run giọng nói: “Bì Mẫu Khâu! Bệ hạ, Bì Mẫu Khâu tái hiện Đại hoang rồi!”
Đại hoang, năm 590, tháng 10. Hoàng đế suất lãnh đại quân kịch chiến với Thủy yêu ở dưới Chân Lăng sơn. Ngũ tộc ly tâm, thiên băng liệt. Bì Mẫu Khâu đã biến mất sáu chục năm nay, giờ đột nhiên xuất hiện tại nhân gian. Ngày này cách ngày Thần đế băng hà đúng bốn năm rưỡi.
[1]Nguyên văn là Thanh Hủy Thú. Con Hủy, tức là con tê giác. Sừng nó tiện dùng làm chén uống rượu, nên gọi là hủy quang兕光. [2] Một loại ngựa chạy rất nhanh trong truyền thuyết
Chương 01: Đêm Trước Hôn Lễ(P1)
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Sáng sớm, mặt biển Đông tràn ngập sương mù màu trắng hồng, lửng lờ như muốn ngăn cách giữ trời và biển. Tinh tú trên bầu trời đã mờ nhạt hẳn, vài con hải điểu thản nhiên bay lượn vút qua xet lại, thung dung tự tại trên mặt biển màu tím lam.
Gió sớm gào thét, tạo ra từng lớp sóng cuồng nhảy múa đập mạnh vào vách đá. Sóng lớn không ngừng vươn đầu đánh tới, hơi nước mênh mông mang theo khí lạnh thấu xương.
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, y phục trắng như tuyết, lẳng lặng đứng đấy như không hề cảm thấy điều gì. Tóc nàng bay theo gió, áo quần phần phật, ánh mắt si ngây nhìn về phương xa, không rõ là đang suy tưởng điều gì.
“Uuuuu” Hiệu giác đột nhiên cất lên từ phía đông nam, xuyên tận tầng mây, xa xa lại vang lên một tràng hoan hô vang dội.
Bạch y nữ tử khẽ giật mình, đưa mắt nhìn, thấy sương chợt bị đánh tan, một chiếc chiến hạm đầu rồng cực lớn thuận gió phá sóng đang từ từ cập vào bến, gió vù vù thổi căng cánh buồm trên có một con xích nhãn hắc long giơ nang múa vuốt, lung linh như còn sống.
“Long Sứ chu đã đến. Mộc nha đâu, có thật là ngươi không đi không? Sau này đừng có hối nghe” Từ sau lưng nàng truyền đến một giọng cười ngân vang như chuông bạc.
Cách đó vài trượng trên bến, không biết một thiếu nữ mặc áo vàng đã xuất hiện từ lúc nào. Ánh mắt của nàng chớp nháy, đang hứng thú nhìn nàng, gương mặt hình trái xoan nở nụ cười thật đẹp. Thiếu nữ áo vàng ấy đeo một cặp xích luyện xà trên hai tai, hợp với hàng vạn sợi tóc theo gió tung bay, hiện ra một vẻ đẹp vừa thuần chân vừa quỷ dị.
Bạch y nữ tử khẽ ửng hồng đôi má, lắc đầu, vừa định cất lời thì chợt nghe một thanh âm nhu mì nói: “Hảo hài tử, Lạc cô nương nói rất đúng, chuyện thiên hạ phải cầu cho hoành tráng như trời biển, không thẹn với lòng là được rồi. Cần gì phải quá chú ý đến những điều người trong thế gian nói chứ?”
Theo lời nhìn lại, mùi hương theo gió nồng đượn, một thiếu nữ mặc áo tím từ trên vách núi từ từ bay xuống, tóc trắng như tuyết, mày như tranh vẽ, từng cái động chân lắc đầu đều hiện lên vẻ phong hoa tuyết nguyệt, đẹp không có thứ gì mà so sánh được.
“Cô cô!” Bạch y nữ tử chuyển người hướng về phía nàng hành một lễ, nhẹ giọng thưa: “Lôi Y Lệ Nhã nếu thẹn với lòng thì sao đến đây thỉnh cô cô đi truyền tin tức? Chính là vì thấy hai tộc giao tranh, với thân phận của con thì không thể... không thể đến đó nói được.”
Hoàng y thiếu nữ cười khanh khách trêu: “Trên dây leo kín, dưới lén nở hoa. Tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Rõ ràng là lo cho tiểu tình lang thân thiết của ta đến quắt ruột, thế mà miệng cứ khăng khăng không thừa nhận. Nếu biết lưỡng tộc còn giao binh, vì cớ gì nghìn dặm xa xôi đến đây báo tin cho địch chứ? Theo như ta thấy, đó là vì ngươi sợ gặp bọn họ, đem rượu mừng biến thành dấm chua, do đó mới không dám tới, đúng phỏng?”
Hai má Bạch y nữ tử đã hồng lại hồng hơn, bờ mi khẽ nhướng, giận dỗi nhạt giọng đáp: “Tiên tử lo quá rồi. Thác Bạt thái tử đã từng có ơn cứu mệnh đối với ta, Xy Vưu công tử lại là Vũ Thanh đế chuyển thế của bổn tộc. Luận công hay tư ta đều nên hóa can qua thành ngọc bạch cả.”
Ánh thu ba lưu chuyển, nàng xoay sang dõi nhìn đại hải mênh mông, nhẹ giọng thốt: “Chỉ mong ngày mai Đông hải gió êm sóng lặng, hôn điển của thái tử thuận thuận lợi lợi, vui vẻ an bình...” Nói đến câu cuối cùng, lòng nàng chợt dậy lên một nỗi đau tê tái, yết hầu như bị cái gì đó lèn chặt, thanh âm thấp nghẹt như tiếng rên nứt cõi lòng, không thể nghe được nàng nói gì nữa.
Ba người này tự nhiên là Cô Xạ tiên tử, Không Tang tiên tử và Lạc Cơ Nhã.
Sau Bàn Đào đại hội, hiềm khích giữa Mộc Thần Cú Mang và Cô Xạ tiên tử càng lúc càng sâu. Hai người tuy ngoài mặt ngoài miệng đều thân thiết hữu hảo, không có thù gì mà không thể giải, nhưng họ đều coi nhau như cái đinh trong mắt, cái nhọt trong thịt. Là người đố kỵ thành tính, Cú Mang thao túng Trưởng lão hội của Mộc tộc, tu cải tộc quy, hạn chế quyền lợi của thánh nữ, ngoại trừ những việc như tế trời, cầu phúc, chiêm bặc, tế lễ... ra, những chuyện khác đều hạn chế hết.
Cô Xạ tiên tử thanh tâm quả dục, không cầu danh lợi trong tộc, do đó không lấy đó làm buồn. Các trưởng lão, thành chủ xu quyền phụ thế, đối với nàng ngày càng lạnh nhạt. Nàng ngược lại càng vui vì được thanh tịnh, một mình cư ngụ trên Cô Xạ sơn.
Ngày đó, nghe Thác Bạt Dã và Vũ Sư Thiếp, Xy Vưu và Yến Tử Tô cùng song song cử hành hôn lễ. Nàng dĩ nhiên thất vọng buồn tình, bèn vân du đông hoang cho giải sầu theo mây gió, muốn nhân đó thuận đạo bái tế thần đế, không ngờ ở Nam tế sơn giải cứu được Không Tang tiên tử và Lạc Cơ Nhã.
Tình cờ mà hai cô cháu được tương phùng, trăm mối cảm xúc giao hòa. Cô Xạ tiên tử quấn quít ở đó hơn tháng, mấy ngày trước mới chia tay về Nhật Hoa thành nhằm tham gia đại hội thường niên vào mùa thu của Trưởng lão hội.
Ai ngờ, khi vừa vào trong thành, nàng đã vô ý phát hiện được Mộc tộc trưởng lão không biết từ nơi nào đã thám thính được hòn đảo nơi Thác Bạc Dã và mọi người tiến hành hôn lễ, lại ước hẹn cùng Thủy Yêu, quyết định nhân cơ hội Long tộc bận tiến hành hôn điển, mang toàn lực đến liên thủ đánh lén, trừ khử đại địch.
Cô Xạ tiên tử tâm loạn như ma, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng chỉ còn biết lén rời khỏi thành, ngay trong đêm quay về Nam Tế sơn, đem hết đường đi nước bước của chúng tố cáo với Không Tang tiên tử, thỉnh nàng nhanh chóng đến tham gia hôn lễ, đem tin tức truyền đến Thác Bạc Dã, để bọn họ gia tăng phòng bị.
Không ngờ Lưu Sa tiên tử dường như nhìn rõ được bí mật trong nội tâm nàng, có tật giật mình, lại bị người đùa trước giởn sau, khiến nàng xấu hổ có dư, trong lòng lại có chút chua xót không nói thành lời.
Trong lúc nói chuyện, từ phía xa lại truyền tới tiếng hoan hô vọng khắp, hiệu giác ngân dài, chiến hàm đầu rồng đó thu buồm gác mái, từ từ cập bến. Chờ cho hơn nghìn người trên bến chia nhau lên thuyền, người trên thuyền mới kéo neo dựng buồm, hợp lực khiến thuyền rẽ nước rời bến.
“Long Sứ chu” chính là thuyền do Long tộc cử đến nghênh đón các tân khách và sứ giả của các tộc trên đại hoang đến tham gia hôn lễ. Thuyền được đóng từ Phù tang mộc trên Thang cốc, vững chắc không gì phá được, lại được bọc thêm da thú, gia cố thêm bằng hơn trăm cái xương rồng, tốc độ di chuyển cực nhanh, gặp tình huống khẩn cấp có thể nhanh chóng chìm xuống giấu mình hơn trăm trượng dưới đáy biển. Vì thế, nó được tôn xưng là “Quỷ ảnh tiềm long”.
Để đảm bảo an toàn và tránh phiền nhiễu, hôn điển của thái tử được tổ chức tại một đảo vô danh ở Đông Hải, giữ kín không công bố ra ngoài. Hai tháng trước, thiếp mời được phát ra, trong đó ghi rõ thời gian và địa điểm có hải thuyền đến đón.
Suốt mấy ngày nay, sứ giả của các tộc, các du hiệp của đại hoang đua nhau từ bốn phương tám hướng tụ về Nam Tế sơn, một mực chờ Long Sứ chu đến rước. Người cũ bạn mới cùng nhau ca hát rượu chè, thâu đêm suốt sáng cực kỳ náo nhiệt, giống như yến tiệc trước lúc hôn lễ vậy.
Long Sứ chu đã đến nơi, mọi người được thể càng vui như hội, không cần thuyền cập bến đã tranh nhau phóng lên bong, chốc lát sau trên bờ không còn lại mấy người.
Hiệu giác nổi lên, đầu thuyền bắt đầu quay ra, xa xa đã nghe thấy có người lớn tiếng thúc giục.
Lưu Sa tiên tử cười nói: “Ai da, thuyền sắp rời bến rồi, Không Tang tỷ tỷ, nếu không đi thì không còn kịp nữa đâu.”
Nàng cố ý đưa mắt liếc xéo Cô Xạ tiên tử, hé miệng cười nói: “Chỉ vài khắc nữa thôi là có thể gặp được tiểu tình lang thân ái của ta rồi. Ai da, lâu quá không gặp, không biết hắn anh tuấn đến nhường nào? Chỉ tiếc là có người ngại mất mặt quyết nhất định không đi gặp à.”
Hàng tháng nay cùng ở một chỗ với Không Tang tiên tử, nàng dần dần thoát được nổi thống khổ vì ly biệt với Thần Nông. Hơn nữa, hai người lại sớm kết thành bạn chí giao, dù là cách biệt hơn trăm tuổi, nhưng Lạc Cơ Nhã cứ nhất mực “tỷ tỷ” này nọ với Không Tang tiên tử một cách rất thân mật và tự nhiên.
Chứng kiến gương mặt ngọc của Cô Xạ tiên tử đỏ hồng, rõ ràng là rất không tự nhiên, Không Tang tiên tử khẽ mĩm cười, nắm tay nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Con yên tâm, khi ta gặp sẽ thuật lại hết cho Thác Bạt tiểu tử nghe. Cú Mang lòng hung tâm ác, mưu kế cực thâm, nếu để cho hắn biết con tiết lộ tin tức, sợ sẽ bất lợi cho con. Con nhớ cẩn thẩn hơn mới được.” Lại thấp giọng dằn dò thêm mấy câu, rồi chuyển người bay lên, cùng Lạc Cơ Nhã đáp xuống Long Sứ chu.
Trong tiếng hiệu giác vang rền, thuyền lớn từ từ rời bến, mái chèo cùng khua, buồm trắng từ từ giăng cao.
Mặt trời đỏ như máu lóe lên từ đường chân trời, chiếu lên sáng lạn be thuyền, biển lớn đầy kim quang, lóng lánh như vảy nến, đẹp đến chói mắt.
Tiếng hoan hô theo cánh buồm trắng càng lúc càng xa, dần dần không còn có thể nghe thấy nữa, bóng dáng của nó cũng biến mất dần trong luồn sáng mờ nơi tiếp giáp giữa trời và biển. Bờ biển mới vừa rồi ồn ào náo nhiệt, giờ trở nên trống trơn hoang vắng. Sóng biển ầm ầm cuốn đến, bọt trắng vập vồ, vô số dấu chân, đống lửa tàn bị nước biển xóa sạch trong chốc lát.
Lòng Cô Xạ tiên tử trống trơn bồi hồi, cũng chẳng biết đó là do mất mác, cảm thương, nối tiếc, hay là gì. Chỉ biết, nàng đứng lặng yên trên gành đá thật lâu, cho đến khi sóng biển lạnh lẽo từ từ lan đến chân mới từ từ chuyển thân, chậm rãi quay về.
Gió rít, hải điểu tranh nhau hót vui tươi. Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn trời cao, nhìn Nam Tế sơn cao bút như ngọn bút dựng đứng lên trời ấy, tùng xanh lớp lớp, đá tảng cheo leo, là tổ của không ít loài chim biển. Đàn chim biển tập hợp lại cùng lao ra, vươn cánh bay lượn, rợp cả mặt biển, sau khi nhào xuống đớp cá thì lại phóng vút lên, thản nhiên quay về, đua nhau đập cánh đáp về tổ, cất tiếng nỉ non.
Gió lớn phiêu hốt, bóng nàng kéo dài theo ánh dương quang, lung linh, lay lắt. Nó giống như lòng nàng vậy, lúc thì nhói lên những cảm giác khó tả, lúc thì cảm thấy nổi cô đơn tựa cánh chim cô lẻ giữa ngàn khơi.
Trong giờ khắc này, nàng hồi tưởng lại đêm ấy, cái đêm trên Chương Nga sơn, nàng ý loạn tình mê đã viết ra “Nguyệt lãnh thiên sơn, hàn giang tự bích, chích ảnh hướng thùy khứ”; Nàng nhớ ngọc lang lúc ấy dựa lưng cạnh nàng, tấu lên một khúc địch du dương như trong cơn ảo mộng; Nàng nhớ ánh mắt nóng bỏng của chàng, nhớ nụ hôn cuồng loạn ấy; Nàng nhớ trời đất lúc đó quay cuồng, còn nàng thì đông cứng như băng lạnh, mê muội, trụy lạc trong niềm vui sướng vô cùng vô tận, trong mật ngọt đượm hương, trong hoảng loạn, và trong mê đuối...
Khoảnh khắc ấy, tai nàng chợt nóng lên như lửa đốt, tâm loạn như ma, một nổi sợ hãi không nói thành lời chợt dâng trào.
Rốt cuộc mình đã làm gì? Vì sao mấy tháng nay vẫn thường có ý nghĩ kỳ quái như thế? Tâm tư vốn yên tĩnh như nước dưới giếng của nàng vì sao lại thường rúng động, nhộn nhạo hình ảnh của chàng? Vì sao tai nàng lúc nào cũng văng vẳng tiếng cười của chàng, văng vẳng những lời mà chàng từng nói?
Vì sao khi nghĩ đến chàng thì nàng lại vô cớ mĩm cười? Ngay cả khi nghe ai đó đề cập đến tên chàng, lòng nàng lại dâng đầy sự ấm áp và ngọt ngào? Vì sao trong những ngày qua, nàng lúc nào cũng vô tình hay cố ý thăm dò tin tức của chàng? Nghe nói chàng sẽ tổ chức hôn lễ, cớ vì sao mà lòng nàng trống trơn hoang vắng, tim đau như cắt, ngay cả chuyện ngồi tĩnh tọa tu hành theo thế thức phổ thông nhất cũng không thể tiếp tục được?
Nàng càng nghĩ càng hoang mang, chua xót, sợ hãi.... giống như từng cơn sóng thủy triều, không ngừng dồn đập, lòng không ngừng đau đớn, yết hầu như bị bóp nghẹt bỡi một bàn tay vô hình, cơ hồ không cho nàng hít thở được chút không khí nào. Nàng vội nhắm chặt mắt lại, ý thủ đan điền, mặc niệm Tẩy tâm quyết.
Không biết trải qua bao lâu, tạp niệm từ từ biến mất. Ánh dương quang chiếu lòa gương mặt, gió vờn mái tóc, hải âu kêu rền, sóng biển vập vồ... Tâm tư nàng từ từ chuyển sang tĩnh lặng. Niệm lực của nàng dần tăng, thậm chí có thể lắng nghe tiếng lá rời cành bay theo gió loạn, hay con sâu cái kiến đang rùng rùng xuyên qua đất cỏ...
Vành tai khẽ động, nàng chợt nhận ra tiếng tà áo tung bay rất nhẹ, tựa hồ như có người đang ngự phong phóng tới. Vận thính giác lắng nghe, văng vẳng từ xa vang lên âm thanh ảo não: “Nguy rồi, đã đến chậm một bước, Long Sứ chi đã rời bến rồi!”
Chương 01: Đêm Trước Hôn Lễ(P2)
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Thanh âm đó rất quen thuộc.
Lòng Cô Xạ Tiên Tử rúng động, khi còn chưa phân tích cho tử tế, lại nghe một thanh âm yêu kiều ỏn ẻn cười khặc khặc cất lên: “Đi thì đã đi rồi, dù sao thì chúng ta cũng biết ả muốn đến nơi đó mà. Đông Hải chính là địa bàn của bổn tiên tử, nếu không lén lên được thuyền bộ không còn cách gì lên đảo à? Chỉ cần Thánh nữ tiên tử của chúng ta đem tin tức truyền đến cho mấy tên binh tôm tướng cá đó, sợ gì bọn chúng không bị mắc câu?”
Lòng Cô Xạ tiên tử chợt trầm xuống, thanh âm vừa rồi chính là Thất Sắc đảo chủ Hồng Hồng tiên tử của bổn tộc.
Đêm ấy nàng quay về Mộc Hoa thành, trong lúc tình cờ đã thấy Hồng Hồng tiên tử và vài vị trưởng lão đang mật nghị, nói là đã thám thính đượng Long Thần thái tử sẽ cử hành hôn điển tại Hợp Hư sơn tại Đông hải, Thủy Mộc liên quân đã liên hiệp xuất chinh...
Lúc này, thông qua cách nói của họ, dương như đã sớm dự đoán trước mục đích hành động kỳ này của mình, rõ ràng là đã có tính toán khác! Nàng chợt cảm thấy có điều gì đó không phải.
Nàng lập tức mở mắt, ngưng thần tụ khí, sử dụng “Nhất diệp tế mục quyết”, ẩn giấu thân hình, từ từ phóng lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi gió lớn ì ào, cây cối phập phồng. Nàng nương theo âm thanh mà tới, nhân thấy trong sơn cốc ở phía bắc có một nam một nữ đang kề vai bay tới, thế đến cực nhanh, song song đáp xuống đỉnh núi phía bên trái.
Nữ tử kia mắt xanh da trắng, sắc đẹp nghiêng thành pha chút yêu diễm, quả nhiên là Hồn Hồng tiên tử, một trong “Đại hoang thập đại yêu nữ.”
Nam tử đứng cạnh nàng mặc áo xanh đeo đai ngọc, dáng người cao ráo, quả nhiên là trưởng lão của Mộc tộc Lô Vũ Bình.
Lô Vũ Bình nheo mắt nhìn về xa tít hướng đông, cười hắc hắc mấy hồi, rồi hạ giọng nói: “Tên tiểu tử Thác Bạt đó quả là điêu ngoa, rõ ràng là thành hôn tại Thang cốc thế mà cố ý tiết lộ tin tức, giương đông kích tây, nói là cử hành hôn điển tại Hợp Hư sơn, còn có bày bố mây mù, phái Long sứ chu che tai mắt mọi người. Rất may là Mộc thần anh minh, tương kế tựu kế, khiến cho Thánh nữ theo đó mà thực hiện chút tình người...”
Hồng Hồng tiên tử cười khanh khách nói: “Thác Bạt tiểu tử được tin tức của Thánh nữ, tưởng rằng chúng ta trúng phải quỷ kế của hắn, đem toàn bộ đại quân điều đến Hợp Hư sơn, nhất định là vô cùng đắc ý, an tâm động phòng hoa chúc. Chờ cho thần binh từ trên trời rơi xuống của chúng ta bắt được tân lang, sau đó dùng cái tội thông địch phản tộc bắt lấy Thánh nữ, thành toàn cho đôi uyên ương mệnh khổ này!”
Hai người có chút cẩn thận, nên nói chuyện với nhau với giọng cực thấp, nói hết câu cuối có chút đắc ý, nhịn không được phá lên cười to.
Cô Xạ tiên tử càng nghe thân người càng lạnh, phảng phất như bị rớt xuống vực sâu không đáy, sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh. Lúc này nghĩ lại, đêm đó có thể chứng kiến cuộc mật nghị của các trưởng lão thật quá xảo hợp, nhiều điểm đáng ngờ, chỉ trách là mình quá nguy thơ đơn thuần, tình gấp không nghĩ, trong đêm vội đến báo tin ngay, không ngờ đã trúng phải độc kế “Nhấ tiễn song điêu” của chúng!
Hai má nàng ửng đó, cắn chặt môi, vừa tức giận vừa hối hận, lòng thầm nghĩ: “Ông trời có mắt, nếu như vừa rồi đi sớm một chút, thì không thể nào khám phá được âm mưu thâm độc của chúng. Mất dê còn chuồng, nhân dịp Long Sứ chu còn chưa đi xa, cần phải nhanh chóng đuổi theo, đem chuyện này báo lại cho cô cô mới được.”
Vừa định chuyển thân hạ xuống, chợt nghe Lô Vũ Bình rít lên tiếng cười kỳ dị, lồng lộn cả núi đồi.
Không quá một khắc, hai con quái điểu lông xanh mắt đỏ kêu “nha y nha y” tung cánh bay từ núi phía nam tới, rồi đập cánh vững vàng hạ xuống vài của y, ngẩng đầu bệ vệ, mắt đỏ hồng lóe lên lóng lánh.
Lô Vũ Bình quơ tay chộp lấy hai cánh của quái điểu, đem bọn chóng đưa đến trước mặt, tử tế nhìn kỹ một hồi, rồi cười ha hả nói: “Tuyệt diệu, tuyệt diệu! Phong ảnh điểu đã đem tình cảnh Thánh nữ nói chuyện với Không Tang lão bà phản ánh lại hết. Có chứng cớ chắc như núi thế này, ả chạy trời không khỏi nắng!”
Cô xạ tiên tử giật nãy mình, lòng càng kinh sợ hơn.
Cặp Phong ảnh điểu một trống một mái này được gọi là Bộ phong, Tróc ảnh. Hai mắt và hai tai chúng được cấu tạo rất đặc biệt, có thể đem tình cảnh nhìn thấy, thanh âm nghe thấy chiếu lên thủy tinh cầu và mô tai. Nếu để cho chúng đem hai con chim này về gặp các trưởng lão, nạm lớn của bản thân mình quả thật sắp tới chân rồi.
Hồng Hồng tiên tử cười nói: ‘Mau thu lại mấy con chim bảo bối của huynh đi. Nếu không đi nhanh, sẽ không kịp đến Thang cốc chiều tối nay, tham gia hôn điển của Thác bạt tiểu tử và Long nữ đâu.” Nói rồi kéo hắn phi thân vọt lên, nhắm mặt biển hướng đông bắc bay tới.
Trong tích tắc, lòng Cô Xa tiên tử dịch chuyển hàng vạn ý niêm, cuối cùng quyết định đuổi theo sau, nhân bọn họ không phòng bị, ẩn thân đoạt lấy Phong ảnh điểu, sau đó tiếp tục đến Thang cốc, đem tin tức truyền đạt cho Thác Bạt Dã và mọi người.
Vừa định động thân, đột nhiên nghe thấy một nam tử cười lên ha hả, nói: “Đang sầu không ai dẫn đường, các ngươi lên đêm thân đến cửa, quá tốt, quá tốt!”
Thanh âm đó hùng hậu, nguyên rất dễ nghe, nhưng chợt cất lên giống như sấm sét giữa ban ngày, chấn cho chim chóc hoảng kinh, bay tán loạn lên không.
Hai người Lô Vũ Bình không kịp chuẩn bị, giống như trùy lớn đập trúng đầu, kêu ọe một tiếng, thân người hoảng kinh sém chút nửa từ trên không rớt xuống đất. Nếu họ không kịp thời xoay người vọt lên, nhất định đã rớt va đầu vào đá rồi.
Hồi âm cuồn cuộn, ầm âm không dứt. Với tu vi của Cô Xạ tiên tử thế mà giống như đối mặt với sóng lớn, mắt hoa đầu váng, khí huyết nhộn nhạo khó chịu vô cùng. Nàng thầm cảm thấy thất kinh: Người này là ai? Chân khí sao lại hùng mạnh như vậy!
Ngưng thân nhìn lại, nàng thấy một nam nhân trẻ tuổi mặt áo bào màu đen, nhẹ nhàng từ núi đối diện phóng tới, sắc mặt tái nhợt như tuyết, tuấn mỹ tuyệt tục, thần tình cao ngạo, trong nụ cười mang theo vẻ phong lưu pha lẫn nét khinh bạc. Trông trang phục của y, dù có chút xa hoa cao quý, nhưng không biết rốt cuộc y thuộc quý tộc nhà nào.
Thấy y đạp không chậm rãi đi tới, tư thái ưu nhã hiền hòa, mạt tự tin an nhàn, khiến Cô Xạ tiên tử càng cảm thấy kỳ quái. Ngự phong thuật thường để có tốc độ nhanh như điện đã cực kỳ khó, nhưng để đi trong không trung chậm rãi như thế càng khó hơ nhiều. Nếu y không có chân khí kinh thế hãi tục, cách đi chậm chậm như thế thường không quá mười bước đã lộn cổ xuống đất.
Lô Vũ Bình vừa kinh hãi vừa tức giận, quát: “Cuồng đồ phương nào, ăn tim rồng rồi hay sao mà lớn mật vậy? Dám giương oai trong mộc tộc giới của ta! Ngươi không biết ta là ai sao?”
Nam tử áo đen điềm nhiên đáp: “Một tên trưởng lão mộc tộc nhỏ xíu mà dám đứng trước mặt thánh nữ của bổn tộc mưu đồ tác loạn, phạm thượng, ăn phải gan rồng hay sao mà gan vậy? Thánh nữ tiên tử, nàng nói có phải không?” Nói đến câu cuối cùng, ánh mắt nheo nheo, như cười như không, nhắm ngay nơi Cô Xạ tiên tử đang ẩn thân háy một cái.
Cô Xạ tiên tử giật mình, biết hành tung của mình đã lộ, xem ra không tiếp tục ẩn giấu nữa, mặc niệm pháp quyết, bích quang chớp động, hiệ xuất thân hình.
“Tiên tử!” Lô Vũ Bình biến sắc, đưa mắt đối nhãn với Hồng Hồng tiên tử, cười hắc hắc, ngang nhiên nói: “Ta tưởng là ai, ai ngờ đó là ngoại địch do tiên tử ngươi mời đến giúp! Sao rồi, tưởng câu kết với địch, giết người diệt khẩu hả?”
Cô Xạ tiên tử chấn động, còn chưa kịp nói, thì Hắc Bào nam tử đã nhướn mày, bật cười to đáp: “Ta với thánh nữ của quý tộc mới gặp nhau, nếu có duyên được câu kết với nàng, ấy thật là chuyện vui sướng nhất trong đời. Rất tiếc là trong Mộc tộc, ngoại trừ Cô Xạ tiên tử phong quang tuyết nguyệt, băng thanh ngọc khiết, còn đều là một thứ gian hiểm đê tiện, tiểu nhân đầu dơi mắt chuột như ngươi, hèn gì mộc tộc điêu linh, quốc bại gia vong!”
Cô Xạ tiên tử nín thở, tim đậm thình thịch, không biết như thế nào mới phải, đột nhiên cảm thấy thần tình, ngữ khí của người này mình từng biết đâu đó rồi, nhưng nghĩ kỹ lại thì không nhớ được chút gì.
Nghe giọng điệu của người này có pha chút ngông cuồng xen lẫn hả hê, Hồng Hồng tiên tử đang lo ngại chợt đổi thành bình tĩnh, mắt xanh lúng liếng, thản nhiên mĩm cười: “Thánh nữ của bản tộc thông địch phản tộc, tội không thể tha, nếu các hạ quả nhiên không có liên hệ gì với ả, thế thì tốt quá còn gì...”
“Ai nói không có liên hệ nào với nàng ấy?” Hắc bào nam tử đột nhiên cười khẩy, sắc mặt chuyển trầm, lạnh lùng nói tiếp: ‘Ta đối với Thánh nữ của Mộc tộc vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, ở Nam tế sơn này chầu chực cả một ngày một đêm, chỉ nhằm đợi phương giá của Tiên tử. Các người định dùng gian kế hãm hại nàng, ta sao có thể bỏ qua cho được?”
Bị ánh mắt lạnh lùng của y quét trúng, Hồn Hồng tiên tử mặt hoa khẽ biến, mồ hôi lạnh tươm ra toàn thân, tay phải nắm chặt Hồng Xà kiếm bên hông, không nhịn được lùi về sau mấy bước.
Ngay cả hai con Phong Ảnh điểu cũng kêu lên hai tiếng “Nha y” quái dị, đập cánh xoay tròn, quả thật là sợ hãi đến cùng cực.
Lô Vũ Bình vốn tính cao ngạo tự phụ, tuy biết chân khí của người này thắng xa so với mình, nhưng thấy y cạn tào ráo máng như thế không khỏi bốc giận lên đầu, quát: “Cuồng đồ to gan, rượu kính không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi cho Lô mỗ thực sợ ngươi sao?”
Lời còn chưa dứt, tay áo đã tung ra, một thanh trường mâu bằng đồng xanh phá không vút tới, “oành” một tiếng, hào quang xanh lè nổ tung, chợt huyễn hóa thành một con cự mãng vãy xanh, nhe nanh múa vuốt quây quần rất hung tợn, nhắm đầu của Hắc bào nam tử phóng xuống cắn!
Khóe miệng của Hắc bào nam tử nhõen ra một nụ cười vừa khinh miệt vừa lạnh lùng, chẳng thèm nhìn y lấy một con mát, hữu chương nhẹ nhàng đánh ra.
“Ầm!” Hào quang lập lòe, từng dòng nhiệt khí xoáy tròn, con Thanh lân cự mãng kia ầm ầm vỡ tung, bắn thẳng lên trời.
Lô Vũ Bình “oa” một tiếng, máu tươi vọt ra có vòi, chập choạng bắn về sau va vào thạch bích “bập bập bập” liên hồi, khiến vách núi vỡ ra hơn mười khe.
Hắn co quắp lại trong chốc lát, rồi rớt xuống dưới, mặt vàng như giấy, hai mắt trợn ngược, vừa kinh ngạc vừa khủng khiếp, cổ họng lách cách liên hồi, muốn nói gì đó nhưng nói mãi không ra lời.
Cô Xạ tiên tử, Hồng Hồng tiên tử vô cùng hoảng hốt. Lô Vũ Bình tuy không phải là nhân vật tột đỉnh trong tộc, nhưng dù gì cũng là cao thủ thuộc tiên cấp, “Bích Xà mâu” tổ truyền vốn được phong ấn nguyên thần của thượng cổ hung thú ‘Thanh Điện mãng’ bên trong, được liệt vào một trong “Đại hoang thất đại danh thương”, thế mà không ngờ chỉ đơn giản đánh qua có 1 hiệp, đã bị nam tử thần bí này đánh cho thương gãy người bị thương, ngáp ngáp sắp chết!
Chỉ bằng một chưởng vừa rồi mà nói, khí đao của người này có uy lực không dưới “Tử hỏa thần binh”, đã tương đương ở cảnh giới thần cấp! Người này rốt cuộc là ai? Trong thế gian hiện giờ, ở đâu ra một vị thần cấp cao thủ trẻ tuổi như vậy được?
Lòng Cô Xạ tiên tử chợt động, đột nhiên nhớ lại một nhân vật trong truyền thuyết, nhưng cảm thấy điều này là không thể chắc được, vì y không thể trẻ tuổi như thế này.
Hồng hồng tiên tử kinh nghi bất định, run giọng gọi: “Lô trưởng lão? Lô trưởng lão?”
Đang định tiến lên nâng người hắn dậy, Lô Vũ Bình đột nhiên trợn trùng hai mắt, phát ra một thanh âm thê lệ và khủng bố, đứng bật người dậy.
“Phật phật” liên hồi, da thịt toàn thân đột nhiên nổ tung, huyết nhục bay đầy, hồng quang nhòa nhạt, tạo nên lửa ngập đầu trời. Trong chốc lát, hắn bị thiêu thành một cái xác khô, mùi hôi nồng nặc.
Hồng hồng tiên tử sợ đến hồn phi phách tán, lùi về sau liên tiếp, ngón tay run lên cầm cầm, ngay cả khí lực để rút kiếm cũng không còn.
Ả tuy là một trong Đại hoang thập đại yêu nữ, gặp rất nhiều chuyện khác nhau, nhưng chưa bao giờ chứng kiến cảnh ghê rợn thế này, cũng như chiêu thức sát nhân hung tàng bá đạo như thế này cả.
Phong Ảnh điểu kêu rền bay lượn, quanh quẩn bên xác Lô Vũ Bình, dường như quyến luyến không muốn rời xa.
Hắc bào nam tử nhướn mày cười nói: “Chủ nhân đã đi rồi, các ngươi lại có thể an nhiên sống mạng chó về sau hay sao?” Nói rồi cách không phất tay một cái, đã chộp kéo hai quái điểu về trong tay, “óe” một tiếng, đã chấn đứt cổ họng, tiện tay quẳng xuống đất.
Thấy y hạ thủ ngoan độc như vậy, trong lòng Cô Xạ tiên tử phiền muộn không ít, nổi lên lòng chua xót, nhíu mày bảo: “Lô trưởng lão đối với ngươi vô oán vô cừu, hai con chim này bất quá cũng là cầm điểu, các hạ hà tất phải hạ độc thủ?”
Hắc bào nam tử vẫn ung dung đạp không đi lại, khi đứng yên trên sơn nhai, tiếp tục như cười như không nhìn ngắm Cô Xạ tiên tử, thản nhiên đáp: “Người này tâm kế hiểm ác, lại có ý đồ không tốt đối với tiên tử, chết còn chưa hết tội. Hai con chim đó chính là chứng cớ, tự nhiên phải tiêu hủy rồi. Ta biết tiên tử tất sẽ không nhẫn tâm, nên đành phải cực nhọc một phen thế cho nàng.”
Bị ánh mắt nóng rực bức người của y nhìn chầm chầm, Cô Xạ tiên tử vô cùng bối rối, không biết trốn vào đâu, lòng vô cùng khó chịu, nhạt giọng hỏi: “Xin hỏi các hạ là ai? Ngươi và ta vố chưa hề gặp mặt, không thân không quen, vì cớ gì phải nhọc thân xen vào, tự làm chuyện của người?”
Hắc bào nam tử ha hả cười lớn, đáp: “Tiên tử nói lời này nông cạn lắm! Nàng và ta tuy không từng quen biết, nhưng lại là đồng cừu địch nghen; Cho dù không đồng cừu địch đi nữa, thì cũng đồng bệnh tương liên. Đã có duyên phận như vậy, ta làm sao mà không giúp nàng cho được?” Nói đến lời cuối, ánh mắt đảo chiều, chuyển sang phóng tới Hồng Hồng tiên tử.
Hồng Hồn tiên tử can đảm đã tận, giống như chim sợ cung tên, nhanh chóng lắc mình phóng lên, nhắm hướng bắc đào tẩu. Nhưng hắc quang chợt lóe lên, một vòm khí cuốn tròn, ả “a” lên một tiếng chói tai, toàn thân đã bị một cái Ô Kim Ti đái cuốn chặt, đột nhiên quay về, rợi phịch xuống trước mặt Hắc Bào nam tử.
Hồng Hồng tiên tử nước mắt ràn rụa, không dám nhìn y, cố hết sức quay đầu nhìn Cô Xạ tiên tử, run giọng nói: “Cô xạ tỷ tỷ, ta... ta sai rồi, ta không nên hết lần này đến lần khác tính kế hại tỷ, tỷ... tỷ đại nhân đại lượng, hãy tha cho ta!”
Cô Xạ tiên tử sanh tính đơn thuần đạm bạc, tuy ả mấy lần hại nàng, nhưng nàng không sản sinh ác cảm gì mấy đối với ả. Giờ nghe ả cầu xin tha thứ như thế, lòng càng mềm hơn, hạ giọng thốt: “Tha cho ả!: Tay áo nàng phóng ra, luồng khí màu ngọc bích đột nhiên phóng tới, cuốn lấy nàng đoạt kéo lại về phía sau.
Tay phải của hắc bào nam tử cất lên phóng ra một trảo hư không, cái Ô Kim Ti đái liền giữ chặt lại, đứng yên không nhúc nhích, cho dù Cô Xạ tiên tử có cố sức dùng lực kéo giật thế nào, có không di động phân hào. Y đột hiên nói: “Đông hải mênh mông, nhân sanh sơ. Tha cho ả, vậy ai sẽ đưa nàng và ta đi tham gia hôn điển của Long thần thái tử đây? Tiểu yêu nữ, nếu ngươi thật thà dẩn đường, ta còn lưu cho cái mạng nhỏ của ngươi lại.”
Cái Ô Kim Ti đái đó càng siết càng chặt. Gương mặt của Hồng Hồng tiên tử đỏ bừng, há hốc miệng, lưỡi thè ra ngoài, không nói ra lời, chỉ biết liều mạng gật đầu.
Lòng nghi vấn của Cô Xạ tiên tử càng nặng. Người này tự xưng là chờ mình một ngày một đêm, lại phí nhiều công lao bắt được Hồng Hồng tiên tử, chẳng lẻ chỉ vì muốn tham gia hôn lễ của Thác Bạt thái tử sao? Theo ý thông qua lời y, thì cũng muốn bản thân nàng cùng đi. Sắc mặt nàng liền đỏ hồng, vừa thẹn vừa giận, nhạt giọng nói: “Ai nói là ta muốn đến tham gia hôn điển?”
Hắc bào nam tử nheo mắt, tinh quang lóe ngời, mĩm cười nói ra từng tiếng: “Nếu tiên tử không đi, ta biết lấy cái gì làm lễ vật đây?” Lời chưa dứt, áo bào đen đã tung bay, một luồng khí nóng bỏng đã nhắm đầu nàng chụp xuống!
Chương 01: Đêm Trước Hôn Lễ(P3)
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Hoàng hôn buông xuống, Long Sứ chu cuối cùng đã đến Thang cốc.
Tàn dương như huyết, khắp bầu trời đầy ráng hồng, mây đỏ đượm một màu lửa nóng, ùn ùn dồn lại, cùng hải điểu tung bay.
Hào quang lập lòe trên mặt biển, phản chiếu đèn đuốc sáng choang trên Thang cốc. Phù Tang thụ cao lớn chọc trời, vươn thẳng đến tầng mây, lắp lòe hào quang. Nhìn từ xa, nó giống như một ngọn tiên sơn trên biển, lầu trong mây khói.
Không Tang tiên tử đứng lặng trên thuyền, si ngốc ngưng thần nhìn hòn đảo đang hiện dần trong mắt, lòng tràn ngập cảm xúc mênh mang. Nàng vốn cho rằng mình vô tình, vì từ khi người ấy mất đi, trong thế gian này không còn vật gì đáng cho nàng lưu luyến nữa cả. Tuy nhiên, xa cách 4 năm, bây giờ quay lại, những chuyện cũ tưởng đã ra đi cùng thanh xuân tuế nguyệt, ai ngờ lại bị sông dài sóng rộng khơi gợi cả lên. Mừng vui lẫn lộn, giống như cách thế hiện về, nàng nhất thời không có cách gì khống chế được bản thân.
“Ùm!” Lễ pháo nổ dồn, hoa pháo bay tung, mấy chiếc chiến hạm Diêu Diêu du chậm rãi áp đến gần. Mọi người trên giáp bản cùng cất tiếng hô vang, không ngừng hướng về những người trên chiến hạm và trên bờ phất tay ra dấu chào.
Chợt nghe tiếng kêu “Ngao ngao” quái dị, mười con quái điểu mình hồng mắt xanh từ trên đảo bay lên, cánh to giang ngang, đột nhiên phóng tới Long Sứ chu hạ xuống.
Mắt mọi người chợt hồng, cuồng phong sóng nhiệt ào tới trên đầu, rồi từ đỉnh đầu truyền xuống. Trong tiếng hô cả kinh, mười con quái điểu đó vẫn xoay quần múa lượn, rồi lần lượt đáp xuống boong thuyền.
Chúng điểu ngẩng đầu bước đến bênh cạnh Không Tang tiên tử, cất tiếng kêu hoan hỷ, giương cánh đập nhẹ lên lưng nàng, cọ lên má nàng, giống như lũ bạn cũ xa nhau lâu ngày giờ gặp lại, cần phải vồn vã hơn thường đôi chút vậy.
Trong bọn tân sứ có người đã từng nhìn qua Thập Nhật điểu trong truyền thuyết, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, chia nhau bước lên phía trước, muốn xem coi cho rõ. Không ngờ Thái Dương ô vô cùng kiêu ngạo, không muốn cho họ chút kiến thức nào, nên mạnh quay đầu cất bước, đập cánh kêu quái, khiến cho các vị sứ giả mon men đến gần ấy sợ hãi tranh nhau lùi lại, làm cho mọi người có một trận cười thật to.
Hai con Thái Dương ô dường như nhận ra Lưu Sa tiên tử, mắt xanh chuyển động, hướng về phía nàng kêu lên vài tiếng, coi như là đã chào hỏi qua. Lưu Sa tiên tử cười hắc hắc bảo: “Khí khái lớn ha! Chờ chủ nhân của các ngươi đến, xem ta trị tội hắn quản giáo không nghiêm như thế nào đây....”
Lời vừa dứt, chợt nghe một người cất tiếng cười lớn nói: “Quý khách cùng đến, có lỗi không đón tiếp từ xa, xin thứ tội! Thứ tội!” Ánh xanh chớp lóe, hai thiếu niên đạp sóng như bay, kề vai cùng bước, cao cao phóng lên đầu thuyền.
“Long Thần thái tử!” “Kiều Thiếu thành chủ!” Tiếng hoan hô của mọi người nổi lên như sấm.
Lưu Sa tiên tử quay đầu lại nhìn, thiếu niên bên phải hiên ngang đỉnh đạc, tà áo nhẹ lung lai, dưới ánh tịch dương, nét mặt sáng ngời, thần thái rực rỡ, miệng mỉm cười như ánh mặt trời chiếu rọi đến mọi chỗ tối tăm đang chờ sáng. Điều này khiến cho con người ta cảm thấy lòng đầy ấm áp, sự tin cậy và thân cận tăng hẳn lên.
Nàng tuy chỉ nở một nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng ấm áp dị thường, thầm bảo: “Thác Bạc Dã, lâu rồi không gặp.”
Không Tang tiên tử cũng im lìm nhìn, mỉm cười không nói. Bốn năm trước, lần đầu tiên khi nàng gặp được hai thiếu niên này trên đảo, bọn họ còn ấu trĩ chưa thoát được vẻ trẻ con. Nhưng thời khắc này, họ cùng so vai đứng trên đầu thuyền, cùng quần hùng đàm tiếu hàn huyên, vẻ tiêu sái sớm bộc lộ ra ngoài, nghiễm nhiên trở thành những thiếu niên lãnh tụ người người ngưỡng mộ.
Chỉ cách biệt có mấy tháng, Xy Vưu trông lớn phổng hẳn lên. So với Thác Bạt Dã đã cao hơn nửa cái đầu. Hắn khôi ngô đỉnh đạc, vết đao trên mặt không giảm mị lực của hắn chút nào, ngược lại còn tôn thêm vài phần khí phách anh hùng kiệt ngạo. Nó giống như thanh miêu đao trên lưng hắn, phong quang hiển lộ, đưa mắt nhìn là nhận ra ngay, dù là đang ở giữa biển người mênh mông đi chăng nữa.
Đối diện với chuyện quần hùng tranh nhau tiến lên chúc mừng, hắn chỉ tươi cười, ánh mắt đầy niềm vui, đối đáp câu nào cũng đắc thế, đối phó tự nhiên, tạo nên ấn tượng một thiếu niên cuồng dã bạo liệt, nhưng đã thành thục ít nhiều. Nếu nghĩ đến nguyên do, có thể đoán được một là có liên quan đến “Phục Hy nha” được Linh Sơn Thập Vu dùng trấn phục tà hồn lệ phách của Hung Thú linh châu tiềm tàng trong nội thể của hắn; còn lại hơn một nửa ắt là do ảnh hưởng của Thác Bác Dã và Yến Tử Tô.
Ánh mắt của Thác Bạc Dã lướt qua, chợt thấy Không Tang tiên tử và Lạc Cơ Nhã, mừng rở bước tới cười nói: “Tiền bối, tiên tử, hai người quả nhiên cũng tới! Những ngày gần đây lúc nào cũng nhớ đến hai người.”
Dưới ánh mắt trầm trồ của mọi người, Lưu Sa tiên tử đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, hai má ửng hồng, “phì” một tiếng bảo: “Tiểu tử thối, ngươi tự nhiên nhớ ta làm gì?” Rồi nghỉnh mặt, chống eo, giả vờ sẳng giọng: “Cái gã lòng lang dạ sói ngươi dám cả gan phụ rẫy ta đi thành thân với yêu nữ số một của đại hoang à. Tiên tử ta hôm nay nghìn dặm tầm phu, đến Đông hải cướp lại chồng đây!”
Thác Bạc Dã thoáng kinh ngạc, rồi ha hả cười lớn đáp: “Gạo đã nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, tiên tử lần sau nhớ đến sớm chút nghe.”
Dù mọi người buồn cười đau cả ruột, nhưng vì kiêng kỵ nữ ma đầu giết người như ma, cổ độc song toàn này, nên không ai dám bật thành tiếng. Họ thấy Thác Bạc Dã dám công nhiên cười nói đưa tình với nàng như vậy, không khỏi tấm tắc bảo kỳ, từ đó càng cảm thấy Long Thần thái tử quả nhiên mị lực vô cùng, ngay cả hai vị đứng đầu trong Đại hoang thập đại yêu nữ còn bị y thu thập đến nỗi phục phục thiếp thiếp, quả thật là khắc tinh của yêu nữ đường thời vậy!
Trong lúc mọi người cười nói, thuyền đã đến bờ.
Tiếng nổ ầm ầm, lễ pháo liên thanh, quần hùng Thang cốc đều chia nhau tiến lên nghênh tiếp. Những lưu tù của đại hoang này mấy chục năm nay chưa từng rời khỏi đảo lần nào, giờ gặp lại cố nhân, người trào dâng đủ mùi vị chua – cay – đắng – mặn – nồng, buồn vui lẫn lộn. Có người gặp lại bằng hữu chí thân, liền ôm thật chặt, vừa cười vừa khóc, trông thật cảm động.
Mặt trời khuất dần, đêm dần buông, ánh hoàng hôn còn sót lại lóe lên như những lưỡi đao vàng khứa vào từng cụm mây đen. Trên đảo, đèn đuốc bắt đầu bật sáng. Mọi người cùng đưa nhau lên đảo, nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt.
Không Tang tiên tử cùng sánh bước với Thác Bạt Dã, đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy sửng sốt cả người. So với lần ra đi vào bốn năm trước, nơi này đã biến đổi quá nhiều.
Lúc ấy, Thang cốc chẳng qua chỉ là một cô đảo hoang vu bần hàn, bất luận là ai, sống chẳng quá ba tháng là đã nổi điên. Hiện giờ chỉ cần đưa mắt nhìn, khắp nơi đầy kỳ hoa dị quả, cành lá xum xuê, trân cầm quái thú không nơi nào mà không có. Những nhà tù bằng gỗ tồi tàn lúc trước giờ biến thành tòa thạch bảo bằng đá trắng hùng vĩ. Mấy căn nhà cỏ nhỏ xíu giờ cũng biến thành lớp nhà gỗ sạch sẽ khang trang, dựa dọc theo núi, tầng tầng lớp lớp như trận địa tinh kỳ.
Ngay cả con đường nhỏ dưới chân cũng lát đầy sỏi nhỏ, hai bên treo đầy đèn lồng soi rõ, uốn lượn quanh co, tạo nên những dòng ánh sáng vô cùng diễm lệ. Đây có thể nói là đảo đã thoát thai hoán cốt, biến thành một chỗ mới hoàn toàn.
Đến Thang Thủy hồ ở phía đông của sơn cốc, quần hùng càng kinh ngạc trầm trồ, khen ngợi không ngớt.
Bốn phía đều căn cứ theo các dãy núi, theo thế tạo hình, tạc ra rất nhiều thạch động. Ngoài động lấy đá lớn, cây cứng tạo thành tường lâu vô cùng kiên cố, liên kết với sạn đạo, tạo thành hơn trăm cái sơn động lớn nhỏ, khí thế thật hào hùng. Mỗi thành lâu đều có cắm một cột đèn lớn, trên treo đèn lồng ngũ sắc, trong trời đêm nhìn lại, thật nguy nga tráng lệ.
Thác Bạc Dã cười nói: “Các vị bằng hữu, nơi này chính là Thang Cốc thành, do tù phạm lưu đày trên đảo từ các tộc trên đại hoang cùng sức cùng lòng tốn hết bốn năm mới tạo thành. Lần này ta cũng tự khen một chút, trong mấy tháng gần đây, tìm khắp đại hoang gần như không có thành trì nào đẹp và đáng xem như nơi này. Do đó lần này mọi người quay về, cần lấy lời thật mà nói, nếu “Thiên hạ thập tam danh thành” có sắp xếp lại, thì Thang Cốc thành không nhường cái nào xếp thứ hai cả.”
Mọi người cùng cười ha hả, có người cất tiếng hỏi: “Vậy vị trí thứ nhất là tòa thành nào?”
Cái Thác Bạc Dã chờ chính là câu hỏi này, liền thản nhiên đáp: “Đương nhiên là Thận Lâu thành.”
Nghe đến ba chữ “Thận Lâu thành”, mọi người tĩnh lặng lại ngay, miệng không hề động, mặt lộ vẻ khó xử.
Thác Bạc Dã cao giọng nói: “Bốn năm trước, khi ta phụng di chiếu của Thần đế, có việc dừng lại ở Thận Lâu thành, đã từng ở nơi đó hưởng những ngày tháng đẹp đẻ nhất của cuộc đời. Những người sống trong Thận Lâu thành toàn đều bị người của ngũ tộc đuổi đi, hoặc là người không được hoan nghênh mà đến ở. Nhưng ở nơi đó, ta không thấy người nào được coi là gian tà dâm bạo cả. Nơi ấy, ai ai cũng tương thân tương ái, tự do tự tại...”
“Đến lúc ấy ta tự nhiên hiểu rõ, bởi vì sao mà Thần đế có để lại lời truyền, lại thiết pháp khiến một thiếu niên hương dã như ta đến cứu vãn một thành hoang ngoại bị ngũ tộc bài xích. Ta đột nhiên hiểu rõ, vì sao khi tin tức Thận Lâu thành bị Triều Dương cốc của thủy yêu xâm phạt truyền ra, lại có rất nhiều du hiệp bình sanh chu du tứ hải lại kéo nhau mà đến, cùng nguyện đứt đầu chảy máu, bảo vệ cho một thành trì trên biển mình chưa hề sống qua...”
Giọng nói của Thác Bạt Dã chợt chuyển, sắc mặt cũng ngưng đọng trở lại, trầm hẳn đi: “Chỉ đáng tiếc, Thận Lâu thành cuối cùng cũng bị Thủy yêu dùng kế công phá. Trong vòng một đêm, mười vạn dân trong thành nhà phá người chết, bị giết hại gần hết. Thành tự do duy nhất trong đại hoang bị chúng biến thành đống tro tàn!”
Ngừng lại một chút, rồi nhìn quần hùng, gã nhướn mày nói tiếp: “Không sai, bọn chúng có thể thiêu cháy thành lâu. Nhưng bọn chúng có thiêu được lòng người hay không? Thiêu cháy được tín nhiệm của người trọng thiên hạ đối với tự do hay không? Bốn năm qua, ta và Xuy Vưu ngày cũng như đêm, đều không lúc nào quên những bằng hữu đã mất ở Thận Lâu thành. Bốn năm qua, chúng ta cùng lưu tù trên Thang cốc đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cải tạo cái đảo không có cọng lông làm thuốc này thành thiên đường chốn nhân gian.”
“Nơi này, mỗi khối đá, mỗi mái nhà, đều ngưng kết từ tâm huyết và trí tuệ của họ. Không có họ, thì không có Thang Cốc thành ngày hôm nay. Nhưng những suy nghĩ, trí tuệ vốn có của họ, đều là từ các tộc mà ra. Do đó, Thang Cốc thành có thể nói là do Đại hoang các tộc cùng nhau kết tinh mà thành, giống cùng một dạng như Thận Lâu thành vậy!”
Xích Đồng thạch, Bàn cốc, Thành Hầu tử, cùng quần hùng Thang cốc không nói một lời, mắt khẽ ửng hồng, lòng vừa như đao cắt, vừa kiêu ngạo tột cùng.
Thác Bạt Dã cao giọng thốt: “Sở dĩ họ làm như vậy, chính là mỗi cá nhân trong số họ, đều muốn sửa đổi làm lại từ đầu, dùng hai bàn tay trắng của mình, giữa Đông hải mênh mông này, trên hoang đảo cô đơn này, kiến lập nên một cái giống như Thận Lâu thành vậy: Mỹ lệ, bình đẳng, bác ái, và tự do!”
“Thần đế từng nói ‘Con người không phải là thánh hiền, ai mà chẳng làm sai? Biết sai mà sửa, chính là đại thiện ở đời’. Những tù phạm ở đây đã từng phạm qua những sai lầm lớn, nhưng ở trên đảo này đã mấy mươi năm, thậm chí trên trăm năm, đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi. Do đó nếu có tội lỗi gì lớn, cũng coi như đã đền bù quá đủ...”
Hắn từ nhỏ lanh lợi dẻo miệng, lời nói trơn tru, sau khi kinh qua hàng chục năm trải đời, đã biến lời giảng của mình thao thao bất tuyệt, đến mức lư hỏa thuần thanh, vô cùng động lòng người. Hắn biết lúc nào thì nên trầm nhẹ u sầu, lúc nào thì kích động vút cao, để có thể khống chế được mọi chỗ nông sâu, nói như rót cạn tâm tư vào trong lòng người vậy.
Lúc này, lời nói khẳng khái, chí thành chí khẩn, đã tạo nên điều kỳ diệu. Bọn tân sứ các tộc không ai không động dung, dù yên lặng chẳng nói gì, nhưng trong lòng đều cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Không Tang tiên tử nhẹ nhè mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu chỗ dụng tâm đau khổ của Thác Bạc Dã khi chọn Thang Cốc làm nơi cử hành hôn điển.
Ở đại hội Bàn Đào, Kim – Thổ - Hỏa và đế hầu các tộc tuy nhiên miễn cưỡng đồng ý xá tội cho quần hùng Thang cốc, bất quá cũng chỉ vì nễ mặt hắn vài phần. Trong tâm tư của họ, chỉ sợ không hề tin bọn ô hợp quần hung bạo kiệt này có thể quay đầu cải tánh, trở thành lực lượng trọng yếu chống đối Thủy, Mộc hai tộc.
Nếu thật muốn quên đi những hiềm khích trước đây, đạt thành đồng minh thân cận, ngoại trừ việc tạo cơ hội tiếp xúc nhau nhiều hơn chút, để hiểu cái lý của nhau, động cái tình thân thiện, còn cần phải triển hiện thật lực chân chánh của mình. Dù sao thì trong thời buổi loạn thế này, thực lực mới là cái có thể đại biểu cho mọi thứ.
Quả nhiên lại nghe Thác Bạc Dã cao giọng nói tiếp: “Rất may là trong đại hội Bàn đào, các tộc đại xá thiên hạ, cuối cùng cũng cấp cho họ một cơ hội làm lại từ đầu. Tin tức truyền đến, Thang cốc vui mừng, ai ai cũng cảm cái ân đức tái tạo ấy. Nhưng hiện giờ thiên hạ chia cắt, chiến hỏa trên đại hoang nổi lên khắp tứ phương, chính là lúc anh hùng dụng võ. Người trên người dưới trong Thang cốc cùng lấy lòng chí thành của mình, thề cùng mọi người đồng sinh tử, cùng tiến thối, cùng đánh tan dã tâm yêu sói của Chúc lão yêu và bọn gian tặc, khôi phục hòa bình trên đại hoang, khôi phục lại ‘Tự do chi thành’!”
Thanh âm vừa dứt, quần hùng Thang cốc đã ầm ầm ứng tiếng, đua nhau thét to: “Đánh bại Chúc lão yêu, khôi phục đại hoang hòa bình, lập lại Tự do chi thành!” Tiếng thét ấy điếc tai nhức óc, như sấm động vang vọng trong sơn cốc.
Chúng càng lúc càng lớn, từ gần đến xa, chỗ nào cũng có người đáp lại. Chiến hạm trên biển lễ pháo vang trời, giống như đáp lại lời từ phía xa xa.
Tân sứ các tộc nguyên hận Chúc Long của thủy yêu đến cắn răng nghiến lợi. Trong tình cảnh này, họ bị cảm nhiễm nặng nhiệt huyết phi đằng, không nhịn được cũng cất giọng hò hét vang trời.
Trong nhất thời, cái gọi là “Tiếp phong tẩy trần hội” trong đêm trước hôn lễ ấy như biến thành Thệ sư đại hội của đồng minh ngũ tộc vậy.
Không Tang tiên tử và Lưu Sa tiên tử đưa mắt nhìn nhau, lòng cùng sôi động, đầu cùng lóe lên một ý niệm: “Ngày trước Thần Nông di lưu lại, ở Nam Tế sơn giải cứu Thác Bạt Dã, ai bảo ấy không phải là ý trời sắp đặt?”