Hồi 1
Ngũ Hà nh sát tinh Kẻ thù phải tránh
Hoà ng hôn.
Mặt trá»i chưa lặn.
Ngôi chùa cổ vắng lạnh.
Một đôi quạ già không biết từ đâu bay tới, đáp xuống một cây cổ thụ trước ngôi chùa cổ, hoảng sợ kêu “quạ†một tiếng, đột nhiên bay lên.
Dưới cây cổ thụ, một khúc tiêu đang nhè nhẹ trỗi lên. Khúc tiêu không rõ tên khúc điệu, dìu dặt thê lương.
Ngôi chùa cổ trong núi sâu đã nhiá»u năm bị bá» phế, cánh cổng mục nát, tưá»ng lở vách sụp, cá» dại um tùm.
Con đưá»ng nhá» trước chùa cá» cao tá»›i gối, không biết đã bao lâu không có ngưá»i lai vãng.
Nhưng hiện tại Ä‘ang có ngưá»i thổi tiêu dưới cây cổ thụ trước chùa.
Mà lại là một nữ nhân.
Nữ nhân lẻ loi ngồi má»™t mình trên má»™t tảng đá cạnh gốc cây, tiếng tiêu đã thê lương, dáng ngưá»i nhìn tá»›i trông lại cà ng thê lương.
Nà ng mặc má»™t chiếc áo tÃa, búi tóc trên đầu cÅ©ng dùng má»™t chiếc khăn mà u tÃa bá»c lại.
Gió từ phÃa mặt trá»i lặn thổi tá»›i, khăn áo cá»§a nà ng bay phất phÆ¡, ngưá»i cÅ©ng mưá»ng tượng như muốn bay Ä‘i theo gió.
Nà ng thổi má»™t chiếc tiêu bằng bạch ngá»c.
Chiếc tiêu trắng sáng lấp lánh, cũng như nước da của nà ng.
Trông nà ng còn trẻ tuổi, không xinh đẹp nhưng cũng dễ nhìn.
Bất kể là ai, nếu nhìn nà ng tháºt kỹ, cÅ©ng phải thừa nháºn rằng nà ng không giống ngưá»i thưá»ng.
Nà ng chỉ là nữ nhân - nếu trên đưá»ng trông thấy nà ng từ phÃa trước Ä‘i tá»›i chưa chắc anh đã nhìn nà ng má»™t cái, nhưng Ä‘i qua mặt nếu anh liếc nà ng má»™t cái, sẽ thấy tiếc không thể đạp cho mình má»™t đạp.
Dưá»ng như má»™t nữ nhân như nà ng, bất kể là tá»›i nÆ¡i nà o, chắc chắn cÅ©ng sẽ không phải buồn bã.
Dĩ nhiên nơi đây là ngoại lệ.
Tại sao nà ng lại tới đây và o lúc nà y?
Rốt lại nà ng là ai?
Khúc tiêu chưa dứt, có tiếng vá»— cánh phà nh phạch vang lên, cạnh con đưá»ng nhá» chim chóc chợt bay tung.
Tiếng vó ngá»±a dồn dáºp từ bên cạnh con đưá»ng vang tá»›i.
Trong chá»›p mắt, má»™t con ngá»±a đạp rạp cá» dại trên con đưá»ng phóng ra, lao nhanh tá»›i trước mặt nữ nhân áo tÃa.
Ngá»±a mà u Ä‘en, ngưá»i cưỡi cÅ©ng mặc áo dà i mà u Ä‘en.
Ngưá»i ấy trạc trung niên, cao mà gầy, hai hà ng lông mà y xếch chạy xiên và o mái tóc, mÅ©i cao, môi má»ng, ba chòm râu dà i bay phất phÆ¡ trước gió.
Y kìm ngá»±a lại trước mặt nữ nhân áo tÃa.
Nữ nhân áo tÃa như không hay biết gì, cứ cúi đầu tiếp tục thổi tiêu.
Ngưá»i trung niên áo Ä‘en không đánh động nà ng, nhảy xuống ngá»±a đứng yên má»™t bên không nói má»™t tiếng.
Tiếng vó ngá»±a vẫn tiếp tục từ bên cạnh vang lên, trong phút chốc, mưá»i má»™t con ngá»±a xếp hà ng má»™t phóng tá»›i, đạp rạp đám cá» dại trên con đưá»ng nhá» là m ra má»™t con đưá»ng má»›i.
Mưá»i má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘á»u mặc quần áo Ä‘en, ai cÅ©ng như nhau.
Há» nhìn thấy ngưá»i trung niên áo Ä‘en đứng yên như Ä‘ang nghe nữ nhân áo tÃa thổi tiêu ở đó, Ä‘á»u lá»™ vẻ lạ lùng, Ä‘ang định há»i thì ngưá»i trung niên áo Ä‘en đã đưa má»™t ngón tay lên miệng.
Ãó là dấu hiệu bảo há» im lặng.
Câu há»i đã ở cổ há»ng há» láºp tức bị nuốt trở và o.
Bầy ngựa đã dừng lại hoà n toà n, trong núi rừng trở lại yên tĩnh, ngoà i một đôi tiếng ngựa hà ngẫu nhiên vang lên, chỉ có tiếng tiêu lãng đãng.
Tiếng tiêu cà ng thê lương.
Mưá»i má»™t ngưá»i tá»›i sau nghe tiếng tiêu cùng bất giác thấy trong lòng có má»™t cảm giác bi ai khôn tả, trên mặt hiện vẻ buồn bã.
Trong đó có bốn ngưá»i không như thế.
Ngưá»i trung niên áo Ä‘en tá»›i trước thì hoà n toà n không động tâm.
Khúc tiêu sau cùng cũng đã dứt.
Nữ nhân áo tÃa ung dung đặt chiếc tiêu xuống, ngẩng đầu lên nhìn ngưá»i trung niên áo Ä‘en.
Ãnh mắt nà ng mưá»ng tượng như có má»™t lá»›p sương má» bao phá»§, như cưá»i mà không phải là cưá»i.
Ngưá»i trung niên áo Ä‘en láºp tức ôm quyá»n há»i :
- Có lẽ là Vân Phiêu Phiêu cô nương?
Nữ lang áo tÃa lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng :
- Các hạ hỠTiết phải không?
Ngưá»i trung niên áo Ä‘en gáºt đầu :
- Tiết Vô Cực.
Nữ lang áo tÃa nhăn mÅ©i má»™t cái, nói :
- Cái tên ấy không hay.
Tiết Vô Cực nói :
- Nghe gia mẫu nói, gia phụ nghĩ suốt ba ngà y ba đêm mới nghĩ ra cái tên ấy đấy.
- Lệnh tôn là ...
- Tiết Trưá»ng Sinh.
- Cái tên ấy cũng không hay.
- Chắc gia phụ cÅ©ng biết là không hay, nên rất Ãt dùng cái tên ấy.
- Váºy ngưá»i khác gá»i ông ta là gì?
- Ãịa Ngục ThÃch Khách!
Trong chá»›p mắt ấy không gian mưá»ng tượng như chợt tối sầm lại, bốn tiếng “Ãịa Ngục ThÃch Khách†quả tháºt có vẻ tà ác chết chóc.
Bất kể ai chợt nghe thấy cái tên ấy có lẽ cÅ©ng Ä‘á»u phát sợ.
Vân Phiêu Phiêu thì vẫn bình thản nói :
- Cái ngoại hiệu ấy không dở, trong hà ng ngÅ© các thÃch khách chắc ngưá»i hÆ¡n được lệnh tôn không nhiá»u lắm.
Tiết Vô Cực thở dà i một tiếng nói :
- Trước đây ba tháng thì đúng là thế.
- Nghe nói ba tháng trước lệnh tôn đã ngã dưới kiếm của Thẩm Thăng Y!
Tiết Vô Cá»±? trầm giá»ng nói :
- Ãúng thế!
- Thù cha thì không đợi trá»i chung.
- Nên ta tới tìm Vân cô nương.
- Tìm ta để giết Thẩm Thăng Y à ?
- Ãúng thế!
- Chỉ sợ ta không đủ sức.
- Vân cô nương mà cũng không đủ sức giết Thẩm Thăng Y, thì còn có ai đủ sức?
- Ngươi biết ta là ai chứ?
- Là ngưá»i trong BÃch Lạc phú.
Vân Phiêu Phiêu cưá»i cưá»i, chợt nói :
- Rốt lại ngươi có Ä‘á»c qua bà i BÃch Lạc phú không?
Tiết Vô Cực chợt ngâm nga :
- Ãá»™ng thì mưa gió mịt má», sấm vang chá»›p giáºt TÄ©nh thì trăng sao vằng vặc, khà ấm hÆ¡i là nh.
Theo khà váºn cá»§a âm dương, vần xoay huyá»n bÃ, đứng ngôi đầu trong vạn váºt, sáng chói tinh anh...
Vân Phiêu Phiêu chợt ngắt lá»i :
- Ãá»c tá»›i đây có thấy chữ “Mây†nà o đâu?
Tiết Vô Cực lại ngâm tiếp :
- Thang mây không xa, nẻo trá»i không cách.
Tình vẫn gởi nơi cao ngất, ý còn muốn cưỡi sao nhanh.
Vân Phiêu Phiêu cưá»i nói :
- Chữ Mây chỉ xuất hiện ở cuối bà i phú, mà chữ Mây ấy vá»›i há» Vân cá»§a ta lại không có dÃnh lÃu gì vá»›i nhau, số được kể tên trong bà i BÃch Lạc phú tháºt ra chỉ có bảy ngưá»i.
- Bảy ngưá»i nà o?
- Nháºt Nguyệt Tinh Phong VÅ© Lôi Ãiện.
Tiết Vô Cực ánh mắt rực lên.
Vân Phiêu Phiêu lại nói :
- Há» còn giá»i hÆ¡n ta nhiá»u, muốn giết Thẩm Thăng Y phỉ tìm há» má»›i đúng.
Tiết Vô Cực nói :
- Không ngá» cô nưá»ng lại khiêm nhưá»ng như váºy.
Vân Phiêu Phiêu nói :
- Sá»± tháºt là thế thôi.
Tiết Vô Cá»±c há»i dò :
- Tới đâu thì tìm được h�
Vân Phiêu Phiêu cưá»i cưá»i, chiếc tiêu bạch ngá»c trong tay chỉ lên trá»i.
Tiết Vô Cực ngẩng đầu thở dà i nói :
- Chỉ nhìn thấy chứ không lên được, mà cho dù có tìm được chắc hỠcũng không chịu giúp ta giết Thẩm Thăng Y.
Vân Phiêu Phiêu không tỠthái độ gì.
Tiết Vô Cực nói tiếp :
- Theo ta biết thì bảy ngưá»i bá»n hỠđã không há»i tá»›i chuyện giang hồ từ lâu rồi, ngưá»i trong bà i BÃch Lạc phú chỉ còn má»™t mình cô nương là chịu giúp kẻ khác giết ngưá»i.
- Ngươi biết cÅ©ng không Ãt chuyện.
- Nhưng cÅ©ng không nhiá»u.
- Ngưá»i khác chỉ biết có Thất Sát trang, mà ngươi biết cả chuyện ta chÃnh là chá»§ nhân cá»§a Thất Sát trang, thì không giản dị đâu.
- Vì ta có hai tên thủ hạ rất thạo tìm tin tức.
Tiết Vô Cá»±c nghiêng ngưá»i vẫy tay :
- Cao Tiệp, Tạ Tốn!
Hai ngưá»i áo Ä‘en vâng dạ khom ngưá»i.
Vân Phiêu Phiêu liếc qua há» má»™t cái, lại há»i Tiết Vô Cá»±c :
- Không biết hai vị thuộc hạ nà y của ngươi tìm tin tức ấy ở đâu?
Tiết Vô Cực đáp :
- Há» xưa nay chuyên theo giúp gia phụ vá» việc truy tìm tin tức ngưá»i khác, bảy năm nay cÅ©ng đã quen biết nhiá»u bạn bè giang hồ là m nghá» bán tin tức để mưu sinh.
Vân Phiêu Phiêu hiểu ý há»i :
- Váºy tin nà y là há» mua được phải không?
- Ãúng thế!
- Tốn bao nhiêu tiá»n?
- Một ngà n lượng và ng.
- Giá ấy cũng không hớ.
Vân Phiêu Phiêu cưá»i nụ gáºt đầu :
- Má»™t ngà n lượng và ng tuy không phải nhá», nhưng tÃnh ra thì ngươi rất có lợi.
Tiết Vô Cực nói :
- Tháºt sao?
Vân Phiêu Phiêu đáp :
- Cái tin nà y Ãt nhất cÅ©ng đáng má»™t vạn lạng và ng!
Tiết Vô Cực “ủa†một tiếng.
Vân Phiêu Phiêu nói tiếp :
- Chắc ngưá»i dò biết được tin nà y không biết giá trị cá»§a nó, chứ nếu biết thì phải mang bán cho kẻ khác.
Tiết Vô Cá»±c lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng :
- Chẳng lẽ bán cho ta không được à ?
Vân Phiêu Phiêu đáp :
- Ãứng ở địa vị ngươi thì rõ rà ng là được, nhưng nếu đòi má»™t vạn lạng và ng thì chắc chắn ngươi cho rằng quá đáng.
Tiết Vô Cá»±c bất giác gáºt đầu.
Vân Phiêu Phiêu lại nói :
- Chắc chắn ngưá»i dò biết được tin nà y không phải là kẻ tầm thưá»ng.
Tiết Vô Cá»±c gáºt đầu đáp :
- Vì cô nương hoà n toà n không phải là má»™t kẻ tầm thưá»ng, mà Thất Sát trang cÅ©ng không phải là má»™t nÆ¡i tầm thưá»ng.
Vân Phiêu Phiêu cưá»i nói :
- ÃÆ°á»£c cái tin nà y không dá»…, cÅ©ng đủ thấy giá trị cá»§a nó, ngươi có cho rằng ngưá»i bán tin sẽ láºp tức đưa má»™t ngà n lượng và ng cho hai vị thuá»™c hạ cá»§a ngươi không?
Tiết Vô Cá»±c chợt quay phắt lại trừng mắt nhìn Cao Tiệp, Tạ Tốn quát “Nói!â€.
Cao Tiệp, Tạ Tốn Ä‘á»u biến sắc, dạ má»™t tiếng nhảy xuống ngá»±a khom ngưá»i ôm quyá»n nói :
- Chuyện nà y Ä‘Ãch xác là thuá»™c hạ đã trả má»™t ngà n lạng và ng.
Tiết Vô Cực quát :
- Tá»›i bước nà y mà các ngươi còn chưa chịu nói tháºt à ?
Cao Tiệp quỳ sụp xuống đất nói :
- Thuá»™c hạ mà nói dối, thì trá»i tru đất diệt.
Tạ Tốn cũng quỳ xuống nói :
- Bá»n thuá»™c hạ là trẻ mồ côi, nếu không có lão chá»§ nhân Ä‘em vá» nuôi nấng chắc chắn không sống được đến ngà y nay, Æ¡n dưỡng dục chưa báo đáp được, lẽ nà o lại Ä‘i là m việc lừa dối chá»§ nhân?
Tiết Vô Cực bắt đầu ngẫm nghĩ.
Vân Phiêu Phiêu láºp tức há»i chen và o :
- Thế thì ai bán tin nà y cho các ngươi?
Cao Tiệp, Tạ Tốn ngẩng đầu nhìn Tiết Vô Cực.
Tiết Vô Cực quát khẽ :
- Bẩm lại cho Vân cô nương nghe.
Cao Tiệp lúc ấy mới nói :
- Là má»™t ngưá»i bạn cá»§a Khang Thanh.
Vân Phiêu Phiêu há»i :
- Khang Thanh là ai?
- Là má»™t ngưá»i chuyên mua bán các tin tức bà máºt.
- Võ công y ra sao?
- Không giá»i lắm, nhưng khinh công thì vô cùng cao minh.
- Các ngươi biết y lâu chưa?
- Gần năm năm.
- Ngưá»i bạn cá»§a y tướng mạo ra sao?
- Là má»™t ngưá»i máºp chỉ cao khoảng bốn thước hai ba tấc, mặt tròn như vầng trăng, mắt mÅ©i miệng môi Ä‘á»u như há»p cả ở má»™t chá»—.
Vân Phiêu Phiêu há»i gặng :
- Có phải sau lưng y đeo một cái bầu lớn không?
Cao Tiệp gáºt đầu.
Tạ Tốn nói chen và o :
- Cô nương chắc biết ngưá»i ấy?
Vân Phiêu Phiêu không đáp, lại há»i :
- Tại sao ngươi muốn Ä‘iá»u tra bà máºt cá»§a Thất Sát trang?
Tiết Vô Cực đáp :
- Vì ta muốn giết Thẩm Thăng Y.
Vân Phiêu Phiêu nói :
- Theo ta biết thì có không Ãt ngưá»i có thể giết Thẩm Thăng Y.
- Tiếc là số đó có ngưá»i là báºc danh hiệp, có ngưá»i đã quy ẩn không há»i tá»›i chuyện giang hồ, lại cÅ©ng có ngưá»i tuy là hạng đại gian đại ác, nhưng chưa có xung đột gì vá»›i Thẩm Thăng Y.
Tiết Vô Cực chép miệng một tiếng :
- Trước mắt chỉ có ngưá»i cá»§a Thất Sát trang là có thể giúp ta giết được Thẩm Thăng Y thôi.
Vân Phiêu Phiêu lạnh lùng nói :
- Váºy chắc ngươi phải biết quy lệ cá»§a Thất Sát trang.
Tiết Vô Cá»±c gáºt đầu cưá»i má»™t tiếng.
* * * * * Tháºt ra Thất Sát trang cÅ©ng chẳng có quy lệ gì.
Má»—i ngà y từ trưa đến chiá»u cổng lá»›n cá»§a Thất Sát trang Ä‘á»u mở lá»›n, Tổng quản cá»§a Thất Sát trang Ä‘á»u ngồi trong đại sảnh.
Tổng quản chỉ gá»i là “Tổng quảnâ€, bất kể ai há»i tên há» cá»§a y cÅ©ng chỉ được nghe trả lá»i bằng hai tiếng Tổng quản mà thôi.
Khách tá»›i Thất Sát trang cÅ©ng không cần phải há»i han gì nhiá»u, chỉ cần Ä‘em những tư liệu vỠđối tượng muốn giết giao cho Tổng quản, sau ba ngà y cÅ©ng đúng giỠấy trở lại, sẽ nháºn được từ Tổng quản má»™t bức thư dán kÃn, bên trong chỉ ghi má»™t cái giá.
Chỉ cần anh đồng ý, thì bắt đầu từ lúc anh giao tiá»n cho Tổng quản, ngưá»i anh muốn giết đã bắt đầu Ä‘i tá»›i chá»— chết.
Nghe nói Thất Sát trang xưa nay chưa bao giá» là m khách hà ng thất vá»ng.
Nếu anh không giao đủ tiá»n, Tổng quản cá»§a Thất Sát trang trước nay cÅ©ng không bao giá» cò kè.
Thất Sát trang vốn không bao giỠcho khách được trả giá.
Có Ä‘iá»u anh cÅ©ng không được vì thế mà giáºn dữ vá»›i vị Tổng quản kia. Nghe nói ba anh em Xuyên Ãông tam hổ thấy giá đắt có chá»i vị Tổng quản kia mấy câu, Ä‘áºp nát cái bà n trước mặt y, sáng hôm sau thì chết trong khách sạn, đầu má»™t nÆ¡i thân má»™t nẻo, riêng lão đại cổ tay phải còn bị chặt đứt.
Bà n tay phải bị chặt đứt không thấy đâu.
Nghe nói y chÃnh là kẻ Ä‘áºp nát cái bà n, nhưng chỉ Ä‘áºp đâu có hai cái.
CÅ©ng trong hôm ấy, cái bà n bị Ä‘áºp nát xuất hiện ngoà i cá»a Thất Sát trang, trên phá»§ má»™t vuông khăn trắng.
Giữa tấm khăn có một bà n tay.
Bà n tay phải.
Ãó là sá»± chứng minh cho má»™t chuyện...
Là hoà n toà n không thể coi thưá»ng là m nhục ngưá»i cá»§a Thất Sát trang, nếu không thì không tiá»n há» cÅ©ng giết ngưá»i.
VỠquy lệ của Thất Sát trang, Tiết Vô Cực không thể không hiểu.
Vân Phiêu Phiêu thấy Tiết Vô Cá»±c gáºt đầu má»›i nói tiếp :
- Ngươi đã biết, thì cần gì phải là m nhiá»u chuyện thế?
Tiết Vô Cực nói :
- Vì ta rất muốn biết rõ rốt lại cô có đủ sức giết Thẩm Thăng Y không?
Vân Phiêu Phiêu cưá»i nhạt chưa cất tiếng, Tiết Vô Cá»±c đã nói tiếp :
- Theo ta biết ngưá»i trong hắc đạo Ä‘á»u nghiến răng căm tức Thẩm Thăng Y, không biết có bao nhiêu ngưá»i muốn lấy cái đầu trên cổ y, há» hoà n toà n không có lý do gì lại không nhá» tá»›i Thất Sát trang, thế nhưng đến nay y vẫn sống rất khá»e mạnh.
- Cho nên ngươi nghi ngỠkhả năng của ta phải không?
- Ãúng thế.
Vân Phiêu Phiêu trầm ngâm nói :
- Ta nói cho ngươi biết một chuyện cũng không hỠgì.
Tiết Vô Cực nói :
- Xin rá»a tai để nghe.
- Trong ba hôm nay, đã có bốn ngưá»i gởi thư tá»›i Thát Sát trang, muốn giết Thẩm Thăng Y.
- Nhưng cô nương không đáp ứng yêu cầu cá»§a há».
- Ta đã láºp tức chuẩn bị giết Thẩm Thăng Y cho há», chỉ cần hỠđưa đủ tiá»n tá»›i Thất Sát trang.
Tiết Vô Cực chợt hiểu ra nói :
- Nói thế thì ra há» không đưa đủ được số tiá»n phải không?
- Ãúng như thế.
- Cô nương đòi há» bao nhiêu tiá»n?
- Hai vạn lạng và ng.
Ãám thuá»™c hạ cá»§a Tiết Vô Cá»±c Ä‘á»u sững sá», hai vạn lạng và ng quả là má»™t con số là m ngưá»i ta phát sợ.
Tiết Vô Cá»±c chỉ lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng :
- Giá đó hoà n toà n hợp lý.
Giá»ng nói đổi thà nh trầm hẳn :
- Ta đưa cho cô!
- Bao nhiêu?
- Thì cô mới nói là hai vạn lượng và ng mà ?
- Bây giỠthì không còn giá đó nữa!
- Ủa?
- Sá»± tồn tại cá»§a Thất Sát trang thì má»i ngưá»i Ä‘á»u biết, nhưng cá nhân Tô Tiên đã là má»™t bà máºt, còn cá nhân ta cà ng là bà máºt cá»§a bà máºt, song giỠđây đã không còn là bà máºt nữa rồi.
- GiỠđây thì sao?
- Ta chỉ có thể là m chuyện giết ngưá»i nà y má»™t lần nữa thôi.
- Bà máºt cá»§a cô nương, bá»n ta nhất định không tiết lá»™ đâu.
- Ãáng tiếc là không phải các ngươi phát hiện ra bà máºt nà y.
- Ngưá»i lùn máºp kia là ai?
- Các ngươi đã biết quá nhiá»u chuyện rồi, nếu lại biết thêm má»™t chút nữa thì chẳng phải là chuyện rất hay cho chúng ta.
Tiết Vô Cá»±c không há»i nữa.
Vân Phiêu Phiêu lạnh lùng nhìn y nói tiếp :
- Tuy ngươi tìm được Tô Tiên, cũng chưa chắc tìm được ta, lần nà y ta hẹn gặp ngươi chỉ vì kỳ lạ vỠviệc ngươi biết rõ việc là m của ta như thế.
Tiết Vô Cực nói ngay :
- Chắc là bây giỠcô nương đã hiểu rõ rồi.
Kế đó y lại gáºt đầu nói tiếp :
- Ngưá»i bán tin tức cho ta tháºt ra cÅ©ng chưa hoà n toà n nắm chắc rằng cô nương là chá»§ nhân Thất Sát trang, mà định qua việc ta tìm tá»›i cô nương để xác nháºn chuyện đó.
- Mặt khác cũng để tìm bằng chứng vỠviệc ta giết mướn.
- Rốt lại há»...
Vân Phiêu Phiêu ngắt lá»i :
- Có Ä‘iá»u tuy há» thông minh, nhưng ta đã sắp đặt cả, lúc há» tìm được tá»›i đây thì chúng ta đã rá»i khá»i rồi.
Tiết Vô Cá»±c bất giác gáºt đầu :
- Cô nương sắp Ä‘áºt quả tháºt rất bất ngá», Tô Tiên cô nương đã gá»i chúng ta chỠở khách sạn, chiá»u tối chợt có má»™t nữ nhân cải trang là m tiểu nhị tá»›i, ai cÅ©ng cho rằng nữ nhân ấy là cô nương, không ngỠđó chỉ là ngưá»i cá»§a cô nương đưa thư tá»›i, gá»i chúng ta tá»›i đây gặp cô.
Vân Phiêu Phiêu nói :
- Với sự thông minh của ngươi, chắc đã thấy bên trong có sự rắc rối.
- Cho nên suốt đưá»ng Ä‘i ta đã dặn bá»n thuá»™c hạ phải cẩn tháºn, chú ý xem có ai theo dõi không.
- Có ai không?
- Có hai ngưá»i, nhưng Ä‘á»u bị chúng ta dùng kế đánh lạc hướng.
- Ãúng ra các ngươi nên bắt lấy há».
- Trước khi gặp cô nương, chúng ta hoà n toà n không muốn gây thêm chuyện.
Vân Phiêu Phiêu cưá»i nhạt má»™t tiếng nói :
- Tốt lắm!
Tiết Vô Cá»±c có vẻ lạ lùng há»i :
- Cô nương có tin lá»i tại hạ không?
Vân Phiêu Phiêu cháºm rãi nói :
- Từ sau khi các ngươi chia tay Tô Tiên, má»i hà nh động cá»§a các ngươi Ä‘á»u bị ngưá»i cá»§a ta giám sát.
Tiết Vô Cực hoà n toà n không nghi ngỠcâu nói của Vân Phiêu Phiêu.
Vân Phiêu Phiêu nói tiếp :
- Khi các ngươi tá»›i khách sạn, ngưá»i cá»§a ta đã Ä‘iá»u tra rõ rà ng vá» các ngươi rồi.
Tiết Vô Cực khẽ thở dà i một tiếng :
- Cô nương tháºt rất cẩn tháºn.
Vân Phiêu Phiêu nói :
- Cẩn tháºn là điá»u kiện đầu tiên phải có ở hạng ngưá»i là m công việc như chúng ta.
Tiết Vô Cực nói :
- Ta vốn đã tin tưởng cô nương sáu phần, hiện giỠđã tin tới tám phần.
Vân Phiêu Phiêu cưá»i nhạt.
Tiết Vô Cá»±c láºp tức nói qua chuyện khác :
- Chưa rõ cô nương đặt giá giết Thẩm Thăng Y là bao nhiêu?
Vân Phiêu Phiêu nói :
- Gấp đôi giá trước đây.
- Bốn vạn lượng và ng à ?
- Ãúng thế.
Tiết Vô Cực trầm ngâm một lúc.
Ãnh mắt cá»§a những ngưá»i áo Ä‘en có mặt Ä‘á»u dồn cả lên mặt y.
Mặt trá»i còn chưa lặn hẳn, gió núi đã thổi mạnh hÆ¡n.
Tiết Vô Cá»±c suy nghÄ© má»™t lúc, rồi hÃt sâu má»™t hÆ¡i nói từng tiếng :
- Ãây là lần ra tay sau cùng cá»§a cô nương, giá cả đúng là phải gấp đôi má»›i phải.
Y ngừng một lúc lại nói tiếp :
- Ta ưa những ngưá»i mau mắn rá»™ng rãi.
Rồi cháºm rãi tiếp :
- Chỉ mong cô nương không để ta phải thất vá»ng.
Vân Phiêu Phiêu nói :
- Xưa nay không có khách hà ng nà o thất vá»ng vá» Thất Sát trang.
Tiết Vô Cực nói :
- Hy vá»ng ta không phải là ngoại lệ.
Nói tá»›i đó y từ từ rút trong bá»c ra má»™t cái há»™p bá»c gấm, mở nắp..
Trong há»™p có má»™t táºp ngân phiếu dà y.
Tiết Vô Cực hai tay bưng cái hộp bước tới ba bước lễ phép nói với Vân Phiêu Phiêu :
- Trong cái hộp nà y có hai mươi tỠngân phiếu, tổng cộng là hai vạn năm ngà n lượng và ng.
Vân Phiêu Phiêu không cầm.
Tiết Vô Cực lại nói tiếp :
- Còn lại má»™t vạn năm ngà n lượng, sau khi Thẩm Thăng Y chết, Tiết má»— láºp tức Ä‘Ãch thân đưa tá»›i Thất Sát trang.
Y thấy Vân Phiêu Phiêu vẫn không tỠvẻ gì, bèn nói tiếp :
- Tuy cô nương có quy lệ cá»§a cô nương, nhưng hai vạn năm ngà n lượng và ng nà y giỠđây cÅ©ng chỉ má»›i đổi được má»™t cái gáºt đầu cá»§a cô nương...
Vân Phiêu Phiêu ngắt lá»i :
- CÅ©ng được, đây là lần sau cùng, ta cÅ©ng chiá»u ý ngươi.
Rốt lại nà ng cầm lấy cái hộp.
Tiết Vô Cá»±c ôm quyá»n vái dà i :
- Ãa tạ cô nương.
Vân Phiêu Phiêu cũng không đáp lễ :
- Còn má»™t vạn năm ngà n lượng và ng nữa ngươi nên mang sẵn trong ngưá»i, sau khi Thẩm Thăng Y chết dÄ© nhiên sẽ có ngưá»i tìm ngươi.
Tiết Vô Cực nói :
- Thất Sát trang quả không thể dùng được nữa rồi.
Vân Phiêu Phiêu chỉ cưá»i nhạt.
Tiết Vô Cá»±c không há»i nữa, chỉ nói :
- Váºy ta sẽ mang số kia trong ngưá»i.
Y láºp tức ngẩng đầu nhìn lên trá»i cưá»i hô hô :
- Ta tin chắc rằng Thẩm Thăng Y có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mạng sống của y cao giá như thế nà y.
Vân Phiêu Phiêu láºp tức đóng nắp há»™p lại, nà ng không hỠđếm số ngân phiếu.
Tháºt ra cÅ©ng chẳng cần, vì nếu Tiết Vô Cá»±c lừa nà ng thì chẳng có chá»— nà o hay cho y.
Tiết Vô Cực vừa nhìn thấy đã di động ánh mắt, chợt nói :
- Bây giá» xin má»i bốn ngưá»i bạn cá»§a cô nương ra gặp nhau má»™t lần Ä‘i.
Vân Phiêu Phiêu thoáng kinh ngạc há»i :
- Ngươi đã phát giác ra rồi à ?
Tiết Vô Cực đáp :
- Lúc ta tới đây đã phát giác ra rồi.
Vân Phiêu Phiêu nói :
- Cha hổ không sinh con chó, câu ấy tháºt rất đúng.
Tiết Vô Cá»±c nghiêng ngưá»i liếc má»™t cái, nói :
- Mưá»i má»™t ngưá»i nà y Ä‘á»u là do gia phụ rèn luyện thà nh sát thá»§, kể luôn cả Tiết má»— nữa, lúc nà o cÅ©ng sẵn sà ng giúp cô nương má»™t tay.
Vân Phiêu Phiêu hững há» cưá»i má»™t tiếng nói :
- Nếu ta dùng hết sức vẫn không giết nổi Thẩm Thăng Y, nhất định sẽ báo cho các ngươi.
Tiết Vô Cá»±c cháºm rãi nói từng tiếng :
- Vá» chuyện tiá»n bạc ta vẫn trả đủ.
Vân Phiêu Phiêu há»i :
- Nói thế là có ý gì?
Tiết Vô Cực đáp :
- Ãể giết Thẩm Thăng Y, chúng ta sẵn sà ng trả bất cứ giá nà o.
Vân Phiêu Phiêu lạnh lùng cưá»i nói :
- Tiếc là ngưá»i cá»§a Thất Sát trang không ưa thói không sòng phẳng, nên nếu quả phải tìm đến các ngươi, ta chỉ nháºn hai vạn lượng và ng thôi.
Câu nà y xưa nay không bao giỠnà ng nói ra, nhưng giỠđây lại nói ra.
Trước nay nà ng vô cùng tá»± tin vá» võ công cá»§a mình, vả lại nà ng còn có chÃn ngưá»i thá»§ hạ đắc lá»±c, chưa bao giá» nghÄ© tá»›i chuyện nhá» vả ngưá»i ngoà i.
Nhưng lần nà y rõ rà ng lại có ý nghÄ© khác, rốt lại là do lá»i lẽ sắc bén cá»§a Tiết Vô Cá»±c là m nà ng dao động không còn tá»± tin nữa hay là vì chuyện nà y có dÃnh dấp tá»›i Thẩm Thăng Y?
Tiết Vô Cực cũng không ép, chỉ nói :
- Má»i chuyện tùy ý cô.
Vân Phiêu Phiêu láºp tức vung chiếc tiêu ngá»c trong tay má»™t cái.
Bốn thiếu nữ áo xanh nối nhau từ đám cá» hai bên con đưá»ng nhá» xuất hiện.
Cá» dại cÅ©ng xanh bá»i bá»i, tháºt rất khó phát hiện ra há».
Ãám ngưá»i áo Ä‘en trong thấy, Ä‘á»u lá»™ vẻ kinh ngạc, rõ rà ng chỉ có Tiết Vô Cá»±c biết được sá»± có mặt cá»§a há».
Bốn thiếu nữ nà y lưng Ä‘eo trưá»ng kiếm, hai bên hông Ä‘eo hai cái túi da báo, hai tay mang bao tay da hươu.
Tiết Vô Cực ánh mắt chợt di động nói :
- Theo ta thấy, há» Ä‘á»u là hảo thá»§ vỠám khÃ.
Vân Phiêu Phiêu lạnh lùng cưá»i nhạt.
Tiết Vô Cá»±c há»i luôn :
- Há» Ä‘á»u dùng ám khà tẩm chất độc phải không?
- Nếu không thì cần gì phải mang bao tay da hươu chứ?
- Cô nương cẩn tháºn quá, tuy đã Ä‘iá»u tra rõ vá» ta mà vẫn còn chuẩn bị chu đáo thế nà y.
- Lòng đỠphòng ngưá»i khác hại mình không thể không có.
- May mà Tiết má»— lần nà y rất thà nh tháºt không có ý gì khác, theo lối hà nh sá»± cẩn tháºn như thế cá»§a cô nương, chắc đánh ngã Thẩm Thăng Y không khó.
Tiết Vô Cá»±c ngẩng đầu cưá»i vang.
Y cưá»i rất vui vẻ, phảng phất như đã nhìn thấy Thẩm Thăng Y ngã trước mặt Vân Phiêu Phiêu.
Tuy trước nay y chưa nhìn thấy Vân Phiêu Phiêu giết ngưá»i, nhưng má»›i rồi nghe tiếng tiêu, lại quan sát kỹ lưỡng lần nữa, đã thấy rõ võ công cá»§a nà ng cao hÆ¡n mình má»™t báºc.
Cha y là Tiết Trưá»ng Sinh nổi tiếng trong giang hồ là “Ãịa Ngục ThÃch Kháchâ€, cha hổ không sinh con chó, y há»c được bản lÄ©nh giết ngưá»i không Ãt, còn vá» việc phán Ä‘oán võ công cá»§a đối phương cÅ©ng chẳng kém gì cha.
Ãó vốn cÅ©ng là điá»u kiện không thể thiếu đối vá»›i má»™t thÃch khách xuất sắc.
Tiếng cưá»i chưa dứt, trong đám cá» trên con đưá»ng nhá» lại xuất hiện thêm hai ngưá»i.
Ngươi bên trái béo máºp mặc áo trắng, thân hình ngÅ© Ä‘oản, mặt tròn như vầng trăng rằm, da trắng phau, tướng mạo rất khôi hà i, mắt mÅ©i miệng môi Ä‘á»u túm tụm cả và o má»™t chá»—, hai tay bưng má»™t cái bầu rất lá»›n.
Miệng bầu đang nút chặt lấy miệng y.
Ngưá»i bên phải không máºp không ốm, mặc má»™t bá»™ quần áo đỠnhư lá»a, khuôn mặt vuông vuông vắn vắn cÅ©ng đỠrá»±c.
HỠđột nhiên từ đám cỠxuất hiện như hồn ma, cách sau lưng hai thiếu nữ không đầy hai trượng mà hai nà ng hoà n toà n không hỠhay biết.
Nhưng bốn thiếu nữ lại từ hai bên đi tới, đối diện với nhau.
Hai thiếu nữ bên trái láºp tức nhìn thấy ngưá»i áo đỠsau lưng hai thiếu nữ bên phải, hai thiếu nữ bên phải cÅ©ng láºp tức nhìn thấy ngươi áo trắng lùn máºp sau lưng hai thiếu nữ bên trái.
Há» cùng giáºt nẩy mình, gần như đồng thá»i báºt tiếng la hoảng: “Coi chừng!†Ãá»u là kêu hai ngưá»i bạn trước mặt cẩn tháºn, chứ không biết sau lưng mình cÅ©ng đã xuất hiện má»™t ngưá»i.
Mà lại chỉ trong một chớp mắt.
Luáºn vá» võ công, rõ rà ng há» còn kém xa Vân Phiêu Phiêu, nhưng kinh nghiệm phong phú và phản ứng nhạy bén thì không phải là kẻ tầm thưá»ng có thể sánh được.
Nhìn thấy dáng vẻ cá»§a hai ngưá»i bạn trước mắt, há» biết ngay rằng sau lưng mình cÅ©ng có ngưá»i, vừa nghe tiếng “coi chừng!â€, thân hình đã quay phắt lại, bảy mươi hai ngá»n ám khà gồm mưá»i hai loại láºp tức bay túa ra vá» phÃa sau.
Tiếng ám khà rÃt gió veo véo rợn ngưá»i vang lên.
Vân Phiêu Phiêu, Tiết Vô Cá»±c bên cạnh Ä‘á»u nhìn thấy rõ rà ng.
Tiết Vô Cá»±c thì sá»ng sốt, Vân Phiêu Phiêu vừa thấy hai ngưá»i kia xuất hiện sắc mặt láºp tức trắng bệch, cÅ©ng hoảng hốt la lên.
CÅ©ng là hai tiếng “Coi chừng!†Trong chá»›p mắt báºt tiếng la, má»™t gốc cây khô sau lưng nà ng chợt vang lên tiếng răng rắc, toác ra là m đôi, bên trong đã bị khoét rá»—ng.
Má»™t ngưá»i áo xám đã đứng trong đó.
Gốc cây vừa toác ra, thân hình ngưá»i áo xám cÅ©ng bá»™c lá»™.
Ngưá»i nà y gầy mà cao, trông cứ như má»™t cây sà o tre, mặt dà i như mặt ngá»±a, mÅ©i nhá»n, môi má»ng, lưỡng quyá»n cao, trán gồ, đôi mắt đục lỠđỠnhư cá»§a ngưá»i chết.
Trong tay phải y là một thanh kiếm bản nhỠthân dà i sắc bén.
Gốc cây vừa toác ra, thanh kiếm đã từ chá»— nứt phóng yếu hại trên háºu tâm Vân Phiêu Phiêu.
Chữ “chừng†vừa vang ra, thanh kiếm đã phóng tới!
Một nhát kiếm nà y có lẽ không trượt, nhưng lại trượt!
Vân Phiêu Phiêu giá»i tháºt, sau lưng như có mắt, thÃnh giác linh mẫn, phản ứng mau lẹ, ngưá»i thưá»ng không thể sánh kịp, tiếng răng rắc vừa vang lên, thân hình yểu Ä‘iệu cá»§a nà ng đã xông vá» phÃa trước, vừa khéo tránh được má»™t kiếm.
Ngưá»i áo xám má»™t kiếm đâm trượt, thân hình từ trong gốc cây vá»t ra, giang thẳng tay, “vút vút vút†liên tiếp đánh ra mưá»i bảy kiếm.
Vân Phiêu Phiêu thân hình cÅ©ng đồng thá»i y như má»™t đám mây rá»i khá»i tảng đá cạnh gốc cây cổ thụ.
Kiếm tuy nhanh, nhưng thân hình nà ng còn nhanh hơn.
Ngưá»i áo xám mưá»i bảy kiếm Ä‘á»u đánh trượt, hất chân đạp lên tảng đá, nhúng mạnh má»™t cái cả ngưá»i lẫn kiếm cùng bay lên, lại đánh ra mưá»i bảy kiếm!
Mưá»i bảy nhát kiếm nà y mượn lá»±c phóng tá»›i, dÄ© nhiên cà ng mau lẹ, mÅ©i kiếm còn cách lưng Vân Phiêu Phiêu ná»a tấc nhưng thá»§y chung vẫn không đâm trúng được.
Rõ rà ng võ công cá»§a Vân Phiêu Phiêu còn cao hÆ¡n ngưá»i áo xám má»™t báºc.
Nà ng lại tránh qua mưá»i bảy kiếm, thân hình đã bắt đầu đáp xuống, lại xoay mau vá»t lên phÃa trước má»›i đáp xuống đất.
Ngưá»i áo xám lại không có bản lÄ©nh như thế, mưá»i bảy kiếm đâm xong, thân hình đã chạm đất, cách Vân Phiêu Phiêu bảy thước.
Y hÃt sâu má»™t hÆ¡i, thanh kiếm trong tay phải rút lại, khuôn mặt cứng đơ như gá»— không tá» thái độ gì.
Vân Phiêu Phiêu cÅ©ng đồng thá»i quát khẽ :
- Mộc Lang Quân à ?
- Ta đây!
Ngưá»i áo xám ứng tiếng vá»t tá»›i, thanh kiếm lại phóng ra.
Vân Phiêu Phiêu đồng thá»i thu ngưá»i lại, trong tay phải đã xuất hiện má»™t thanh nhuyá»…n kiếm, hai mắt cÅ©ng trở thà nh lạnh lẽo tà n khốc.
Thanh nhuyá»…n kiếm cá»§a nà ng láºp tức rung lên má»™t cái, vo vo phóng tá»›i, đâm và o thanh trưá»ng kiếm cá»§a Má»™c Lang Quân.
“Keng†má»™t tiếng, hai thanh kiếm chạm nhau, thanh trưá»ng kiếm cá»§a Má»™c Lang Quân biến thà nh mưá»i bảy thanh, thanh nhuyá»…n kiếm cá»§a Vân Phiêu Phiêu thì rối tung lên như má»™t đám mây lúc tụ lúc tan, ánh sáng mỠảo.
Má»™t trà ng tiếng “keng keng†lại nổi lên, mưá»i bảy thanh kiếm trong tay Má»™c Lang Quân biến thà nh má»™t thanh, thanh nhuyá»…n kiếm cá»§a Vân Phiêu Phiêu lại dá»±ng lên thừa cÆ¡ đâm thẳng và o cổ há»ng Má»™c Lang Quân.
Mộc Lang Quân cả kinh lui mau lại.
Mộc Lang Quân lui liên tiếp ba bước, thanh kiếm trong tay hoà n toà n không thi triển kịp.
Trong bước lùi thứ nhất, cổ há»ng y còn cách mÅ©i kiếm cá»§a Vân Phiêu Phiêu má»™t thước ba bốn tấc, bước lùi thứ hai thì còn cách mÅ©i kiếm không đầy má»™t tấc!
Nhưng nhát kiếm thứ ba thì sao?
Trên mặt Mộc Lang Quân rốt lại đã hiện vẻ hoảng sợ.
Vân Phiêu Phiêu rõ rà ng đã động sát cÆ¡, nhát kiếm thứ ba đâm không trúng, nhát kiếm thứ tư lại phóng tá»›i vẫn hướng và o cổ há»ng đối phương.
Nhát kiếm nà y ắt sẽ trúng Ä‘Ãch.
Mộc Lang Quân lùi lại bước thứ ba, đã biết tình thế nguy hiểm của mình, bất giác hoảng sợ buộc miệng la hoảng một tiếng.
Cũng đúng và o lúc ấy, dưới hai chân Vân Phiêu Phiêu đột nhiên xuất hiện hai bà n tay bê bết bùn đất.
Vân Phiêu Phiêu chưa bước tá»›i, trong đám cá» vốn không có ngưá»i núp sẵn, hai bà n tay kia là từ dưới đất thò ra, quá» má»™t cái nắm luôn hai cổ chân cá»§a nà ng.
Vân Phiêu Phiêu nhát kiếm thứ tư vừa đâm ra, chợt phát giác hai cổ chân bị ngưá»i nắm chặt, vô cùng hoảng sợ, nhát kiếm phóng ra cÅ©ng láºp tức không còn chÃnh xác, lướt qua dưới cằm Má»™c Lang Quân.
Kiếm khà trên thanh kiếm sắc bén là m cằm y rát bá»ng, khiến y bất giác rùng mình hai cái.
Mặt đất dưới chân Vân Phiêu Phiêu cÅ©ng đồng thá»i xé toang ra, đất và ng cá» xanh bay tứ phÃa, má»™t ngưá»i áo và ng từ dưới vá»t lên.
Ngưá»i nà y thân hình và tướng mạo khác hẳn vá»›i ngưá»i áo trắng máºp lùn xuất hiện trên con đưá»ng, cái đầu rất nhá»n, không có má»™t sợi tóc nà o, dÃnh đầy bùn đất, ở trên vẫn còn có má»™t và i con giun đất lá»›n ngoe nguẩy.
Thân hình y cÅ©ng lấm lem bùn đất, vừa nhìn thấy giống hệt như má»™t con quá»· vừa chạy ra khá»i Äịa ngục.
Vân Phiêu Phiêu hai chân bị y nắm chặt, hai tay từ mặt đất bất ngỠthò ra, nà ng không đỠphòng nên toà n thân không bước thêm được một bước.
- Thổ Lang Quân!
Vân Phiêu Phiêu hoảng sợ kêu lên, vặn lưng má»™t cái, thanh kiếm trong tay phải đâm mau xuống phóng và o ngưá»i áo và ng.
Thanh kiếm má»›i Ä‘i được ná»a đưá»ng, đã bị má»™t thanh kiếm khác phóng tá»›i cháºn lại.
Hai thanh kiếm chạm nhau, “keng keng kang†liên tục bảy tiếng vang lên.
Chiêu kiếm cá»§a Vân Phiêu Phiêu hà m chứa bảy thức biến hóa, Ä‘á»u bị thanh kiếm cá»§a Má»™c Lang Quân cản lại.
Thanh kiếm của nà ng hoà n toà n không chỉ có nhanh.
Tiếc là hai chân nà ng Ä‘á»u bị Thổ Lang Quân nắm chặt, thân hình dÄ© nhiên bị vướng vÃu, ra tay không thể nà o như ý được.
Tiết Vô Cực bên cạnh nhìn thấy, hai hà ng lông mà y dồn cả và o nhau.
Trong phút chốc nà y, trong lòng y rối loạn cực điểm.
Vì y biết rõ kẻ ám toán Vân Phiêu Phiêu là hạng ngưá»i nà o, cÅ©ng biết há» lợi hại ra sao.
... Ra tay giúp đỡ nà ng hay tụ thủ bà ng quan?
Tiết Vô Cá»±c xưa nay là ngưá»i quyết Ä‘oán mau lẹ, hiện tại không quyết định được.
Mưá»i má»™t ngưá»i áo Ä‘en thấy y không tá» thái độ, dÄ© nhiên cÅ©ng không ra tay.
“Keng keng keng†bảy tiếng, lúc Má»™c Lang Quân cháºn bảy kiếm cá»§a Vân Phiêu Phiêu, Thổ Lang Quân từ dưới đất vá»t lên đã đứng vững, hai tay y váºn hết mưá»i thà nh công lá»±c, bóp má»™t cái.
Vân Phiêu Phiêu láºp tức cau mà y, hai cổ chân rõ rà ng vô cùng Ä‘au đớn, nhưng thế kiếm vẫn không dừng lại, trong chá»›p mắt đánh luôn ra mưá»i bốn nhát.
Má»™c Lang Quân ung dung đón đỡ, lại còn phản kÃch.
Thổ Lang Quân đã hoà n toà n khống chế không cho Vân Phiêu Phiêu di động được.
Bóng kiếm già n giụa, Má»™c Lang Quân vung kiếm phản kÃch, má»™t lần ra tay lại đánh luôn mưá»i bảy nhát.
Vân Phiêu Phiêu đón đỡ mưá»i bảy nhát kiếm nà y vốn không khó, muốn tránh dÄ© nhiên cÅ©ng rất dá»…, nhưng Thổ Lang Quân lại nắm chặt lấy hai cổ chân nà ng, xoay thân hình nà ng vá» phÃa Má»™c Lang Quân, nà ng không những không sao né tránh được, mà muốn đón đỡ thế kiếm phóng tá»›i cÅ©ng khó khăn hÆ¡n.
Tuy nà ng vẫn còn đón đỡ được, nhưng đã rÆ¡i và o tình thế nguy hiểm tháºp tá» nhất sinh.
Tiết Vô Cá»±c nhìn thấy tình thế nguy cấp, sắc mặt thay đổi mấy lần, đột nhiên hú lên má»™t tiếng, vá»t mau tá»›i.
Cuối cùng y đã quyết định ra tay.
Tiếng hú chưa dứt, tiếng xé gió đã vang lên.
Năm Ä‘iểm hà n quang xem ra vô cùng sắc bén rÃt lên, từ phÃa sau đánh thẳng và o háºu tâm Tiết Vô Cá»±c, vừa mạnh vừa mau.
Hà n quang ngũ sắc!
Tiết Vô Cá»±c nghe thấy hoảng sợ, thân hình Ä‘ang vá»t tá»›i chợt khá»±ng lại, cÅ©ng không quay đầu, hÆ¡i nghiêng ngưá»i phất tay áo ngược lại.
Ba điểm hà n quang bị tay áo y đánh rơi xuống đất, còn hai điểm phóng lướt qua bụng y.
Má»™t cái bóng ngưá»i cÅ©ng láºp tức vá»t mau vá» phÃa y, nhưng lại là má»™t trong mưá»i má»™t ngưá»i áo Ä‘en.
Tiết Vô Cá»±c sá»ng sốt.
Ngưá»i áo Ä‘en thân hình vừa lướt tá»›i tay trái láºt má»™t cái, năm Ä‘iểm hà n quang lại phóng và o Tiết Vô Cá»±c.
Tiết Vô Cá»±c vừa nhìn thấy đã quát lá»›n “To gan!â€, tay trái quá» má»™t cái, tay phải quá» má»™t cái nắm lấy năm Ä‘iểm hà n quang, xòe ra trước mặt, thấy đó là năm viên đạn lá»›n nhá» không Ä‘á»u, là m bằng năm thứ và ng, bạc, sắt, đồng, chì!
- Kim Lang Quân!
Tiết Vô Cực biến sắc!
Ãm khà vừa bị bắt, tay trái Kim Lang Quân lại vung ra, đạn tròn lại đánh tá»›i.
Lần nà y không phải là năm viên mà là hai mươi lăm viên, tay phải cá»§a y cÅ©ng đồng thá»i nắm ba mươi viên, thân hình vừa rÆ¡i xuống, hai tay cÅ©ng vươn ra, năm mươi lăm viên đạn tròn bay như mưa rà o và o Vân Phiêu Phiêu.
Tiếng rÃt gió vù vù vang lên.
Những viên đạn nà y tuy không có mÅ©i nhá»n góc cạnh nhưng phát ra từ tay Kim Lang Quân cÅ©ng đủ để giết ngưá»i.
Tiết Vô Cá»±c sở dÄ© có thể ung dung đón bắt được, chỉ vì y đã luyện thà nh công phu Kim Cương Bất Hoại, tuy không phải tá»›i mức mình đồng da sắt, nhưng toà n thân trên dưới Ä‘á»u là đao kiếm đâm không thá»§ng, mà hai tay thì cà ng cứng rắn như sắt, có thể Ä‘áºp tan bia nát đá.
Má»™t tráºn đánh ở ngôi chùa cổ nà y, Äịa Ngục ThÃch Khách Tiết Trưá»ng Sinh đã bị Thẩm Thăng Y giết chết, chợt như lại tái sinh.
Tiết Vô Cá»±c khổ luyện từ nhá», hiện tại tuy vẫn còn chưa thà nh tá»±u hoà n toà n nhưng cÅ©ng đã được tám phần há»a hầu, cho dù năm viên đạn kia có đánh trúng và o ngưá»i, y cÅ©ng chưa chắc đã bị thương tổn.
Vân Phiêu Phiêu lại không có bản lĩnh ấy.
Trong chá»›p mắt nà ng đã cháºn mưá»i bảy kiếm cá»§a Má»™c Lang Quân, má»™t câu quát “Kim Lang Quân†cá»§a Tiết Vô Cá»±c cÅ©ng vang tá»›i tai nà ng.
Hai chữ “Lang Quân†thì bị tiếng gió rÃt lên át mất.
Vân Phiêu Phiêu vừa sợ vừa giáºn, thân hình đã bị Thổ Lang Quân giữ chặt, thanh kiếm thì bị Má»™c Lang Quân ngăn trở, tuy biết là Kim Lang Quân phóng ám khà táºp kÃch, nhưng không tránh được, cÅ©ng không đỡ được, bất giác không tá»± chá»§ báºt tiếng cưá»i thảm.
Tiếng cưá»i cá»§a nà ng bị ám khà cá»§a Kim Lang Quân cắt đứt.
Năm mươi lăm viên đạn tròn chỉ có sáu viên đánh trượt, còn bốn mươi chÃn viên đánh trúng và o bốn mươi chÃn huyệt đạo trên ngưá»i Vân Phiêu Phiêu.
Tiếng bình bịch vang lên, những chỗ trúng đạn, áo quần rách toác, da thịt tả tơi, sau đầu Vân Phiêu Phiêu cũng bị mấy viên đạn đánh trúng.
Ãá»™ng tác cá»§a nà ng lúc ấy hoà n toà n dừng lại, thanh nhuyá»…n kiếm rá»i khá»i tay rÆ¡i xuống đất, thân hình lảo đảo.
Hai tay Thổ Lang Quân láºp tức buông ra, thân hình Vân Phiêu Phiêu đổ xuống mặt đất, nằm yên không động Ä‘áºy!
Mộc Lang Quân bước lên một bước, giơ kiếm toan chém xuống như còn sợ Vân Phiêu Phiêu không chết.
Kim Lang Quân vung tay cản lại :
- Cho cô ta được chết toà n thây!
Câu nói vừa ra khá»i miệng, tiếng gió lại rÃt lên, năm viên đạn tròn nhằm thẳng lưng y bắn tá»›i.
Y nghe thấy rõ, nhưng không tránh né.
Năm viên đạn tròn trong chớp mắt ấy đánh trúng và o lưng y, “cốp cốp†năm tiếng liên tiếp vang lên, năm viên đạn văng trở ra rơi xuống đất.
Chẳng lẽ y là sắt thép đúc thà nh?
Y thản nhiên như không có chuyện gì, từ từ quay ngưá»i lại nhìn chằm chằm và o Tiết Vô Cá»±c, nói :
- To gan tháºt!
Ãó không phải là câu Tiết Vô Cá»±c vừa nói.
Tiết Vô Cực hai tay không còn gì, năm viên đạn vừa rồi là do tay y phát ra.
Y cũng nhìn chằm chằm và o Kim Lang Quân, ứng tiếng nói ngay :
- Lẽ ra ta phải dùng đủ mưá»i thà nh công lá»±c.
Kim Lang Quân nói :
- Cho dù chân lực của ngươi có tăng lên gấp rưỡi, ta cũng vẫn đứng im tại chỗ để xem sao.
Tiết Vô Cực nhìn nhìn Kim Lang Quân từ trên xuống dưới, chợt nói :
- Ngươi mặc giáp sắt à ?
Kim Lang Quân lạnh lùng cưá»i má»™t tiếng :
- Kim ty giáp!
Tiết Vô Cực nói :
- Kim Lang Quân quả không thẹn là Kim Lang Quân.
Kim Lang Quân ngá»a mặt cưá»i rá»™, tiếng cưá»i như sắt thép va chạm và o nhau, lanh lảnh rất chói tai.
Má»™t giá»ng nói lạnh như băng tiếp đó vang lên sau lưng Tiết Vô Cá»±c :
- Tại sao bây giỠngươi mới ra tay?
Tiết Vô Cá»±c quay lại, nhìn thấy ngưá»i máºp lùn Ä‘ang bưng cái bầu lá»›n cưá»i nhạt đứng đó.
Hai thiếu nữ áo xanh nằm lăn trên khóm cá», trên mặt thá»§ng lá»— chá»—, cổ há»ng cÅ©ng lõm và o.
Ãm khà cá»§a há» tuy bay ra như mưa, vừa nhiá»u vừa nhanh, nhưng tiếc là trước khi há» thốt ra hai tiếng “Coi chừng!â€, ngưá»i áo trắng máºp lùn đã vá»t ngưá»i lên không.
* * * * * Thân hình y tuy máºp lùn nhưng nhanh nhẹn phi thưá»ng, vá»t lên gần hai trượng cao, cái bầu rượu rá»i khá»i mồm, hai má cÅ©ng phồng lên, “phụt†má»™t tiếng, má»™t tia rượu phun ra!
Mùi rượu nồng nặc, ngưá»i bị phun trúng cÅ©ng muốn say.
Trong chiếc bầu vốn đựng rượu ngon.
Ngưá»i máºp lùn trong miệng không há» có ngáºm ám khÃ, chỉ há»›p má»™t há»›p rượu, lại phun tiếp ra.
Vẫn chỉ là má»™t há»›p rượu thôi nhưng lại chứa đầy chân khÃ.
Bụi rượu bay như mưa, mau lẹ bắn tới hai thiếu nữ.
Số ám khà cá»§a hai thiếu nữ phóng ra Ä‘á»u bị rượu đánh rÆ¡i xuống đất.
Ãm khà phóng lướt qua dưới chân ngưá»i máºp lùn, tia rượu bắn và o giữa mặt hai thiếu nữ.
Ãám bụi rượu nà y xem ra còn khó ứng phó hÆ¡n so vá»›i ám khÃ, hai thiếu nữ không đỠphòng, là m thế nà o tránh được, trong tiếng la hoảng, mặt đã bị rượu đánh thá»§ng lá»— chá»—!
Ngưá»i máºp lùn đáp xuống đất, hai chân bá»—ng bay ra nhanh như chá»›p đá và o cổ há»ng hai thiếu nữ.
Bụi rượu chưa đủ để giết há», hai phát đá nà y má»›i đúng là trà mạng.
Ngưá»i áo đỠcÅ©ng phát động thế công đúng lúc hai thiếu nữ bên kia buá»™t miệng kêu lên hai tiếng “Coi chừng!â€, hai tay cùng giang ra, bốn viên đạn hoà n mà u Ä‘en phát sáng bắn tá»›i.
Sau đó y nghiêng ngưá»i, xẹt và o sau má»™t gốc cây lá»›n.
Bốn viên đạn hoà n chạm và o nhau trên không, tá»± nhiên nổ ầm ầm, những mảnh sắt bắn tung tóe. Khói lá»a mịt mù.
Trong đạn hoà n nà y rõ rà ng nhét đầy há»a dược và sắt vụn! Loại há»a dược nà y so vá»›i tia rượu cá»§a tên máºp lùn cà ng khó ứng phó hÆ¡n, hai thiếu nữ vừa phóng ám khà ra khá»i tay, thân hình đã bị chìm trong đám khói lá»a, máu thịt bay tung tóe, trong tiếng gà o thảm song song ngã xuống.
Ãám cá» bên cạnh láºp tức bắt lá»a, mau chóng cháy sém.
Ãm khà cá»§a hai thiếu nữ quá ná»a bắn trúng gốc cây, còn bao nhiêu thì rÆ¡i và o trong đám cá».
Ngưá»i áo đỠvẫn chá» má»™t lúc má»›i từ sau gốc cay bước ra, mặt như cưá»i mà không phải cưá»i, hai tay vẫn còn giÆ¡ lên, ngón giữa nút lấy lá»— tai.
Y không buồn nhìn tới hai thiếu nữ lấy một cái.
Ãối vá»›i võ công cá»§a hai thiếu nữ thì uy lá»±c cá»§a bốn viên đạn hoà n ra sao chắc chắn y đã đánh giá rõ trước khi xuất thá»§.
Cho nên y má»›i ung dung như váºy.
Sá»± đánh giá chÃnh xác ấy cÅ©ng có thể nói là m ngưá»i ta run sợ.
Tiết Vô Cá»±c đưa mắt nhìn qua ngưá»i lùn máºp, ngưá»i áo đỠmá»›i buông hai tay xuống, nhìn y cưá»i má»™t tiếng nói :
- Muốn động thủ thì động thủ đi thôi!
Tiếng nói to như sấm, là m ngưá»i ta phát sợ.
Tiết Vô Cá»±c từ từ gáºt đầu nói :
- Ãúng là ta Ä‘ang muốn động thá»§!
Ngưá»i áo đỠcưá»i há»i :
- Tại sao lại chỠđến hiện tại mới động thủ.
Tiết Vô Cực nói :
- Vì ta chợt nghĩ ra các ngươi là ai.
- Bá»n ta là ai?
- Kim Má»™c Thá»§y Há»a Thổ, NgÅ© Hà nh Truy Mệnh!
Ngưá»i áo đỠcưá»i lá»›n.
- Các hạ chắc chắn là Há»a Lang Quân.
Tiết Vô Cá»±c di động ánh mắt nhìn qua ngưá»i máºp lùn :
- Còn vị nà y chắc là Thủy Lang Quân.
Ngưá»i máºp lùn lạnh lùng :
- Ãúng thế!
Há»a Lang Quân láºp tức há»i :
- Ngươi đã nghÄ© ra, tại sao còn ra tay, chẳng lẽ ngươi tá»± tin là đủ sức giết được bá»n ta à ?
Tiết Vô Cực nói :
- Nếu ta tá»± tin là đủ sức giết các ngươi, thì tại sao còn mang tiá»n tá»›i nhá» ngưá»i ta giết Thẩm Thăng Y?
Há»a Lang Quân nói :
- Váºy thì ngươi ra tay...
Tiết Vô Cá»±c ngắt lá»i :
- Vì ta lại chợt nghĩ ra một chuyện.
- Chuyện gì?
- NgÅ© Hà nh Truy Mệnh không ra tay thì thôi, nếu đã ra tay thì sẽ giết hết tất cả má»i ngưá»i có mặt ở đương trưá»ng bất kể có dÃnh lÃu gì tá»›i đối phương cá»§a há» hay không, tuyệt nhiên không để ai sống sót.
Há»a Lang Quân cưá»i khẽ :
- Có lúc cũng có ngoại lệ chứ.
Kim Lang Quân bên cạnh láºp tức nói ngay :
- Ngươi đã biết bá»n ta là NgÅ© Hà nh Truy Mệnh, chắc cÅ©ng biết chuyện bá»n ta vá»›i Vân Phiêu Phiêu.
Tiết Vô Cực sa sầm mặt :
- Ờ!
Mộc Lang Quân nói chen và o :
- Việc bá»n ta giết Vân Phiêu Phiêu, chưa chắc ngươi đã hiểu rõ nguyên do.
Tiết Vô Cá»±c gáºt đầu :
- Ãoán ra không khó!
Thổ Lang Quân nãy giỠkhông lên tiếng, đến lúc ấy mới mở mệng :
- Sở dÄ© bá»n ta phải giết Vân Phiêu Phiêu, là vì Vân Phiêu Phiêu vi phạm giá»›i Ä‘iá»u, nếu không có hạng ngưá»i như các ngươi, Vân Phiêu Phiêu cÅ©ng không vi phạm như thế.
Kim Lang Quân lớn tiếng nói tiếp :
- Cho nên Vân Phiêu Phiêu phải chết, mà hạng ngưá»i như các ngươi cÅ©ng phải chết.
Tiết Vô Cá»±c lặng lẽ cưá»i má»™t tiếng :
- Vân Phiêu Phiêu tuy phải chết, các ngươi trước nay lại tìm không ra chứng cớ để giết nà ng ta.
Kim Lang Quân nói :
- Cho nên vừa biết được ngươi định tìm tá»›i Thất Sát trang nhá» vả, trước khi ngươi Ä‘iá»u tra rõ được vá» chá»§ nhân Thất Sát trang, chúng ta đã Ä‘em tin tức trong tay bán cho ngươi.
Tiết Vô Cực nói :
- Rồi sau đó lợi dụng ta đưa Vân Phiêu Phiêu tới đây ra mặt.
Kim Lang Quân nói :
- Tháºt ra đây là má»™t cái bẫy.
- Trước khi chúng ta và o khách sạn, ngươi đã trà trộn và o.
- Ãúng thế.
- Vạn Phương đâu rồi?
- Ãịa ngục!
- Giết y xong, ngươi lột da mặt của y chứ gì?
- Nếu không thì là m sao qua mắt ngươi được?
Kim Lang Quân Ä‘ua tay lên mặt cà o má»™t cái, tấm mặt nạ da ngưá»i bay ra như tá» giấy má»ng rÆ¡i xuống mặt cá».
Ãó là bá»™ mặt cá»§a Vạn Phương, thuá»™c hạ cá»§a Tiết Vô Cá»±c.
MÅ©i cao mắt xanh! Kim Lang Quân tuy nói tiếng Hán, lại không phải là ngưá»i Hán.
Tiết Vô Cá»±c sá»ng sốt, lại há»i :
- Nhưng ngươi là m sao đưa tin tức tới khách sạn Vân Lai?
- Khách sạn Vân Lai đã không phải là bà máºt đối vá»›i bá»n ta lâu rồi.
Thổ Lang Quân nói tiếp :
- Bá»n ngươi và o đó không lâu, ta đã đà o má»™t đưá»ng địa đạo ở dưới lòng đất.
Tiết Vô Cực chợt hiểu ra, thở dà i một tiếng :
- Rồi tin tức theo địa đạo truyá»n ra ngoà i à ?
Thổ Lang Quân nói :
- Bốn ngưá»i bá»n ta được tin láºp tức lên đưá»ng, má»—i ngưá»i mang hai con ngá»±a, tá»›i đây trước ná»a ngà y.
Mộc Lang Quân nói :
- Bên trong ngôi chùa cổ đổ nát dÆ¡ bẩn, lưới nhện giăng đầy, bá»n ta cho rằng Vân Phiêu Phiêu chắc sẽ ngồi trên tảng đá lá»›n trước chùa nà y để chá» các ngươi.
Tiết Vô Cực bất giác thở dà i.
NgÅ© Hà nh Truy Mệnh giết ngưá»i rất tà n độc, cÅ©ng nhá» có kinh nghiệm phong phú, phán Ä‘oán chÃnh xác.
Thổ Lang Quân nói tiếp :
- Cho nên ta láºp tức đà o má»™t địa đạo bên cạnh, núp xuống chá» cÆ¡ há»™i xuất thá»§.
Câu nói chưa dứt, mặt đất dưới hai chân y đột nhiên sụp xuống, thân hình y rơi luôn xuống dưới, trong chớp mắt không thấy đâu nữa.
Tiết Vô Cá»±c láºp tức biến sắc, quát lá»›n má»™t tiếng “Giết!â€, thân hình vá»t lên.
Vá»t tá»›i Kim Lang Quân.
* * * * * Vừa nghe má»™t tiếng “Giết!â€, đám thuá»™c hạ cá»§a Tiết Vô Cá»±c à o à o phát động thế công.
Ngoại trừ Cao Tiệp và Tạ Tốn, tám ngưá»i kia vẫn ngồi trên lưng ngá»±a, há» loảng xoảng rút Ä‘ao ra khá»i vá», thúc ngá»±a múa Ä‘ao chia nhau xông tá»›i Há»a Lang Quân và Thá»§y Lang Quân.
Bá»n hỠđã nhanh, Thá»§y, Há»a Lang Quân còn nhanh hÆ¡n.
Há»a Lang Quân vung tay má»™t cái, mưá»i viên đạn hoà n bắn tá»›i đám ngưá»i áo Ä‘en, thân hình nghiêng má»™t cái, lại nấp và o sau má»™t gốc cây lá»›n.
Ãạn hoà n cứ hai viên má»™t chạm nhau trên không, nối nhau nổ rá»n kinh thiên động địa.
Ba ngưá»i áo Ä‘en theo tiếng nổ máu thịt bắn tung tóe, hai con ngá»±a cÅ©ng hà lên thê thảm ngã xuống.
Tổng cá»™ng có năm ngưá»i xông và o Há»a Lang Quân, chỉ còn có hai ngưá»i kịp thá»i vá»t khá»i yên ngá»±a tránh, má»™t ngưá»i bay ra khá»i đó hai trượng, đạn hoà n ầm má»™t tiếng lại nổ ngay dưới chân y.
Há» Ä‘á»u là sát thá»§ do Ãịa Ngục ThÃch Khách Ä‘Ãch thân huấn luyện, Ä‘á»u khôn ngoan tà n độc, không há» nhìn tá»›i đồng bá»n má»™t cái, má»™t ngưá»i cao má»™t ngưá»i lùn mau lẹ nhảy xổ và o gốc cây.
Há» vừa nhảy tá»›i, Há»a Lang Quân từ sau gốc cây thì đầu ra.
Má»™t ngưá»i áo Ä‘en Ä‘ang lăng không vá»t tá»›i, vừa thoáng thấy Há»a Lang Quân, tay trái vung ra, “soạt†má»™t tiếng, má»™t mÅ©i tên trong tay áo vá»t ra bắn thẳng và o giữa mặt Há»a Lang Quân.
Há»a Lang Quân cưá»i má»™t tiếng láºt tay má»™t cái, mÅ©i tên đã bị giữ chặt giữa ngón tay trá» và ngón tay giữa cá»§a y.
Ngưá»i áo Ä‘en trong chá»›p mắt đã đáp xuống tá»›i, thanh Ä‘ao trong tay phải chém luôn chÃn nhát.
Ãao chưa tá»›i, thân hình Há»a Lang Quân đã co lại băng ra ná»a trượng, chÃn nhát dao chém và o chá»— không.
Ngưá»i áo Ä‘en lại quát lên má»™t tiếng Ä‘uổi theo, nà o ngá» thân hình vừa di chuyển, má»™t tia lá»a đã bắn ngay và o giữa mặt.
Há»a Lang Quân tay phải trong chá»›p mắt ấy đã cầm má»™t cái ống bằng sắt, tia lá»a từ trong ống bắn ra.
Ngưá»i áo Ä‘en la hoảng, vá»™i né tránh nhưng không kịp, toà n thân bốc cháy, trong tiếng kêu gà o thảm thiết, ngã lăn xuống đất giẫy giụa.
Ngưá»i áo Ä‘en kia Ä‘ang vá»t tá»›i nhìn thấy bất giác hoảng sợ khá»±ng lại, đúng lúc ấy má»™t mÅ©i tên cắm và o giữa huyệt Mi Tâm cá»§a y.
ChÃnh là mÅ©i tên giữa hai ngón tay cá»§a Há»a Lang Quân.
* * * * * Năm ngưá»i áo Ä‘en khác đồng thá»i xông và o Thá»§y Lang Quân.
Trong số nà y có Tạ Tốn, Cao Tiệp, hai ngưá»i vốn đã xuống ngá»±a từ trước nhưng thân hình mau lẹ, ba ngưá»i cưỡi ngá»±a còn chưa tá»›i nÆ¡i, hỠđã sấn tá»›i trước mặt Thá»§y Lang Quân, hai thanh Ä‘ao từ hai bên chém và o.
Thá»§y Lang Quân cÅ©ng di động, thân hình máºp lùn chuyển má»™t cáu tránh qua hai lưỡi Ä‘ao, phồng mồm “phụtâ€, má»™t tia rượu phun và o Tạ Tốn, kế đó lại đảo ngưá»i má»™t cái, lên xuống trước mặt Cao Tiệp.
Tạ Tốn mắt nhanh tay lẹ vung đao che lại. Y cũng biết thứ rượu đó rất khó đón đỡ, chỉ dùng đao che mắt.
Tia rượu dà y đặc như mưa sắc bén như tên.
Ãá»™ng tác cá»§a Thá»§y Lang Quân quả tháºt vô cùng bất ngá».
Cao Tiệp cÅ©ng không ngá» thân pháp cá»§a Thá»§y Lang Quân mau lẹ đến thế, rõ rà ng y thấy Thá»§y Lang Quân xông tá»›i trước mặt nhưng má»™t Ä‘ao chém xuống, đối phương đã biến mất, dưới háng láºp tức Ä‘au rần lên.
Y gà o thảm má»™t tiếng, ngưá»i đã bị đá bay tung lên không.
Thân hình y còn trên không chưa rÆ¡i xuốn, tiếng gà o đã tắt, ngưá»i đã đứt hÆ¡i chết rồi.
Thá»§y Lang Quân láºp tức đứng dáºy lướt vá» Tạ Tốn, nhanh như tên bắn.
Tạ Tốn còn Ä‘ang nghÄ© không biết mặt mình đã ra sao rồi, thì thoáng thấy trước mắt có bóng ngưá»i lướt tá»›i, vá»™i giÆ¡ Ä‘ao chém ra.
Má»™t nhát chém gồm mưá»i ba Ä‘ao.
Thá»§y Lang Quân thân hình mau lẹ như thế, dÄ© nhiên còn có thể đảo bá»™, y nghiêng ngưá»i má»™t cái tránh qua thế Ä‘ao, sấn và o sát ngưá»i Tạ Tốn, vung cái bầu rượu lên Ä‘áºp và o gáy y.
Tạ Tốn phản ứng cÅ©ng mau lẹ, như má»™t luồng gió xoay ngưá»i tránh ra.
Thá»§y Lang Quân thu cái bầu, thân hình đứng lại, nghiêng ngưá»i má»™t cái, lại phát ra má»™t đá.
Tạ Tốn thân hình xoay qua, Thủy Lang Quân cước đã phát tới.
“Bịch bịch bịch†ba tiếng liên tiếp, Tạ Tốn từ cổ há»ng, ngục tá»›i bụng má»—i chá»— trúng má»™t cước, tấm thân cao lá»›n hay tung lên.
Ba ngưá»i kia lúc bấy giỠđã xông tá»›i nÆ¡i, tuy nhìn thấy rất rõ nhưng không má»™t ai kịp ra tay tiếp cứu, thấy Tạ Tốn cÅ©ng bị đá chết, vừa sợ vừa giáºn, vá»— ngá»±a vung Ä‘ao nhất tá» xông lên.
Ngá»±a mau Ä‘ao lẹ! Thá»§y Lang Quân trong chá»›p mắt ấy thân hình đã lăng không vá»t lên, tia rượu trong mồm lại phun ra, cước pháp lợi hại lại tiếp tục thi triển, đá khắp bốn phÃa, cái bầu cÅ©ng thừa chá»— sÆ¡ hở Ä‘áºp loạn ra.
Ãến khi y đáp trở lại xuống đất, ba ngưá»i áo Ä‘en đã bị đánh ngã ngá»±a.
Ba ngưá»i nà y vá» võ công so ra còn kém cả Tạ Tốn và Cao Tiệp.
Thá»§y Lang Quân giết chết ba ngưá»i dÄ© nhiên vô cùng dá»… dà ng.
Tạ Tốn và Cao Tiệp võ công tuy còn cao hơn đám thuộc hạ áo đen của Tiết Vô Cực, nhưng so với Tiết Vô Cực dĩ nhiên không thể bằng được.
Tiết Vô Cá»±c chÃnh là con trai cá»§a Ãịa Ngục ThÃch Khách.
Tiếc là y lại phải má»™t mình đối phó vá»›i cả ba ngưá»i Kim, Má»™c, Thổ Lang Quân!
* * * * * Tiết Vô Cá»±c thân hình má»›i vá»t lên, mặt đất chá»— y vừa đứng đã ầm ầm sụp xuống, hai bà n tay từ dưới vươn lên.
Dĩ nhiên đó là hai bà n tay của Thổ Lang Quân.
Nếu Tiết Vô Cực vẫn còn đứng im tại chỗ chắc chắn y đã bị Thổ Lang Quân nắm chặt lấy hai cổ chân.
Thổ Lang Quân quá» má»™t cái nắm trượt, thân mình trưá»n má»™t cái, cÅ©ng phá mặt đất vá»t lên.
Vốn y có thể tiếp tục theo đưá»ng địa đạo tìm cÆ¡ há»™i táºp kÃch Tiết Vô Cá»±c, nhưng lúc bấy giỠđám thuá»™c hạ cá»§a Tiết Vô Cá»±c đã triển khai thế công, tiếng ngưá»i quát, ngá»±a phi ầm ầm vang lên, chấn động toà n bá»™ đưá»ng địa đạo.
Cho dù y có linh mẫn hÆ¡n ngưá»i thưá»ng, trong tình hình như thế, muốn theo địa đạo tìm xem Tiết Vô Cá»±c Ä‘ang đứng ở đâu để táºp kÃch cÅ©ng rất khó khăn.
Kim Lang Quân đã chuẩn bị sẵn, hai tay cùng giang ra, hai mươi viên đạn hoà n đánh mau tới Tiết Vô Cực.
Ngưá»i Ä‘ang trên không, muốn tránh số đạn hoà n nà y tháºt không phải dá»…, nhưng Tiết Vô Cá»±c vung tay áo má»™t cái đã cuốn hết số đạn hoà n qua má»™t bên, đánh luôn và o Má»™c Lang Quân.
Số đạn hoà n được thêm nội lực của y đẩy đi, lại cà ng mau lẹ lợi hại.
Mộc Lang Quân thoáng nhìn thấy, vội và ng né tránh, thanh kiếm trong tay vung ra.
Tiếng loảng soảng liên tiếp vang lên, y né qua mưá»i viên, gạt tám viên rÆ¡i xuống đất.
Tiết Vô Cá»±c cùng lúc ấy đã sấn và o Kim Lang Quân, đánh ra ba mưoi sáu quyá»n, phát hai mươi bốn cước.
Kim Lang Quân liên tiếp quát tháo, vội và ng né tránh, “bình bịch†một trà ng dà i, đã bị Tiết Vô Cực đẩy lùi sáu bước.
Tiết Vô Cực cũng không đuổi nữa, hú lên một tiếng quái dị, thân hình như cơn gió lướt ra hai trượng, rơi xuống cạnh Mộc Lang Quân, chân trái vừa chạm đất, chân phải đã phóng lên.
Mộc Lang Quân không kịp vung kiếm đón đỡ, vội lùi lại một bước.
Tiết Vô Cá»±c má»™t cước ấy tuy rất tà n độc, nhưng chỉ là hư chiêu, chân phải láºp tức thu lại, chân trái Ä‘iểm xuống đất má»™t cái, thân hình vá»t lên sấn và o Má»™c Lang Quân.
Má»™c Lang Quân giáºt mình, thanh kiếm trong tay phải phóng mau ra.
“Vù vù vù†đánh luôn ba kiếm.
Ba kiếm Ä‘á»u đánh trượt, Tiết Vô Cá»±c thân hình đã đứng cách ngoà i hai trượng.
Mộc Lang Quân hú dà i thêm một tiếng đuổi theo, Kim Lang Quân, Thổ Lang Quân cũng song song sấn tới.
Tiết Vô Cực thân hình như bay, dùng chiêu “Yến TỠTam Sao Thủy†nhô lên hụp xuống ba cái đã bay và o một đám rừng cây dà y đặc.
Y kiến thức ra sao mà không biết mình hoà n toà n không phải là đối thá»§ cá»§a Thá»§y Lang Quân và Há»a Lang Quân, cÅ©ng biết mình nếu có thể đánh bị thương Kim, Má»™c, Thổ ba Lang quân thì cÅ©ng phải trả má»™t cái giá tương đương, vả lại cÅ©ng không phải có thể là m được chuyện ấy và o lúc nà y.
Trong chá»›p mắt ấy, Thá»§y, Há»a hai Lang quân láºp tức đã nhảy và o vòng vây, Thá»§y Lang Quân phun rượu rất khó đối phó, Há»a Lang Quân thì ám khà cùng há»a dược lại cà ng đáng ngại.
Ãối phó vá»›i NgÅ© Hà nh Lang Quân cùng má»™t lúc, Tiết Vô Cá»±c tháºt không nắm được phần nà o.
Cho nên y chỉ còn có cách tháo chạy, tháo chạy trước mặt Thá»§y, Há»a hai Lang quân và đám thuá»™c hạ áo Ä‘en.
Số ngưá»i áo Ä‘en tuy không nhiá»u, nhưng đã theo y nhiá»u năm, có Ä‘iá»u trước tình thế nà y cho dù y liá»u mạng, cÅ©ng chưa chắc đủ sức bảo vệ cho hỠđược an toà n.
Quyết đoán mau lẹ.
Con ngưá»i nà y tÃnh tình vốn tà n nhẫn chẳng kém gì nhóm NgÅ© Hà nh Truy Mệnh.
* * * * * Rừng dà y là nÆ¡i chạy trốn rất tốt, Tiết Vô Cá»±c khinh công cao cưá»ng, muốn thoát tay NgÅ© Hà nh Truy Mệnh, lẽ ra là má»™t việc rất dá»… dà ng.
Tiếc là y lại chạy nhầm đưá»ng.
Thân hình y mau lẹ nhô lên hụp xuống, trong phút chốc đã ra ngoà i ba trăm trượng. Ngoà i trăm trượng xa lại là một bỠvực.
Y kịp thá»i thu bước chân lại, thò đầu nhìn xuống, thấy dưới vá»±c chỉ má»™t mà u Ä‘en má» mịt, không biết là sâu bao nhiêu, láºp tức phát hoảng.
CÅ©ng đúng lúc ấy, năm giá»ng cưá»i khác nhau cá»§a NgÅ© Hà nh Truy Mệnh từ phÃa sau truyá»n tá»›i, y nghe tiếng quay lại.
Ngũ Hà nh Truy Mệnh đã đứng cách ba trượng, bao vây y thà nh hình vòng cung.
Tiết Vô Cực bất giác thở dà i.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y: