Xuyên suốt vũ trụ hồng hoang, bền vững như thiên địa cao xanh... dẫu thoát được lục kiếp luân hồi cũng khó chạy thoát được Thiên-Ma vi giới.
Bên trong một khu rừng nào đó, dưới thảm cỏ xanh mượt của một gốc Tuyết Tùng cành lá xanh um tươi tốt khẽ đung đưa trong gió tựa như những cánh tay của các vũ công đang múa theo một khúc nhạc huy hoàng thuở xưa.
Tại chính ngay dưới gốc Tuyết Tùng đó, một thân người quần áo rách nát, khắp nơi trên thân thể đầy vết thương lớn nhỏ máu chảy thấm đỏ cả người, trông người đó lúc này không khác gì một huyết ma trong truyền thuyết! Nếu ai đó trông thấy người đó lúc này không nghĩ là người đang có thể sống.
Nhìn từ xa đã là như vậy! Khi lại gần xem còn khủng khiếp hơn nữa: khắp người hắn là vết thuơng lớn có nhỏ có, nhiều chỗ còn thấy xuơng trắng lòi ra,thật là kinh khủng.
"Bộp" một trái tuyết Tùng to bằng nắm tay từ một cành cây rớt xuống đập mạnh vào mặt người đó, khiến người nọ dần có lại ý thức, mí mắt khẽ rung lên.
"hự..Hự.." Liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ đầy đau đớn. Đôi mắt hắn đang nhắm chặt từ từ mở ra, bên trong con ngươi ảm đạm đầy vẻ khó tin. Thật là khó khăn, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn cảnh vật xung quanh.
Khuôn mặt đầy huyết sắc dần dần lộ ra khuôn mặt của một thiếu niên ước chừng 16-17 tuổi, để tóc ngắn.... Nhìn cảnh vật xung quanh mình là một mảng rừng xanh um, lạ lẫm không tên, từ trong cổ họng người thiếu niên đó phát ra âm thanh khàn khàn: " đây là đâu? Ta còn sống ư?".
Thắc mắc nhưng không ai trả lời, vì sao mình bị tai nạn như vậy mà không chết? Hắn cố gắng dụng sức đứng dậy thế nhưng vô lực, lúc này hắn mới để ý đến vết thuơng của mình, không ngờ lại nặng đến như vậy, mất máu quá nhiều.
Đau, Đau đến thấu xương, nhức, nhức như ngàn vạn con kiến cắn vậy.
"Mau lên ,ở đây có người, nhanh lên..."
Ánh mắt mông lung nhìn về hướng phát ra âm thanh, một bóng người, hai bóng người dần dần hiện ra trước mặt hắn.
Những người đó ngày càng gần, khẽ nhếch môi cười.... ánh mắt hắn ngày càng nhòa đi rồi một màu đen bao trùm, cuối cùng người thiếu niên đó lại chìm vào hôn mê.
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 2:Hồi Phục
Nguồn: Tàng Thư Viện
Khi tĩnh dậy,Dịch Thiên nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường,thật êm ái,thật ấm áp, thật thoải mái.
Bên ngoài trời vẫn âm u những cơn mưa đã ngớt, không còn nặt hạt nữa.Ở giữa phòng có một cây đèn dầu tỏa ra ánh sáng dịu dịu-làm trấn áp bớt cái không khí lạnh ngoài kia.
Thu mình trên chiếc giường ấm cúng,nhìn ngọn đèn tỏa sáng lung linh kia,Dịch thiên có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cánh cửa khẽ mở ra,một người đàn bà trạc ngoài ngũ tuần,nét mặt hiền từ,đang mỉm cười bước vào,nhìn trang phục người đàn bà này làm Dich thiên lien tưởng đến những bộ phim cổ trang,ở đó họ cũng mặc những trạng phục khá going như thế này,bụng đầy nghi hoặc.
“Cậu đã tình…Thiếu niên như các cậu thật liều mạng,dám vào rừng một mình đầy rẩy những nguy hiểm luôn tiềm phục ấy…cũng may cậu được con trai ta phát hiện sớm nếu không đã bỏ xác nơi rừng rú làm mồi cho mấy con thú trong đó rồi….hài..!
Người đàn bà nói xong khẽ thở dài cho sự kém hiểu biết này của Dich Thiên.
Dịch Thiên nhìn miệng bà mấp máy,nữa chữ cũng không hiểu,nhưng chàng biệt một điều chắc chắn là người đàn bà này có lòng tốt,bèn định chống tay ngồi dậy cảm tạ,nhưng tiếc toàn thân vô lực không thể ngồi dậy được, thấy tình huống này Dịch Thiên mới để ý trên người mình đều được băng bó,từ đầu xuông chân không chỗ nào không có vải băng vết thương.Cười khổ một tiếng trong long
“Cảm ơn bà”
Từ miệng Dich Thiên nói lên những tiêng cảm ơn.Người đàn bạ giật mình ngẩng cao đầu nhìn, hoàn toàn không hiểu chang nói gì.Bà nghĩ cho dù đại lục có rộng lớn đến đâu,nhưng sao lại có người cả tiếng phổ thông cũng không biết? ta cười cười rồi ngồi cạnh đầu giường múc từng thìa cháo đút cậu ăn,việc này làm dịch Thiên cảm động tận sâu trong đáy lòng,không chút phản kháng cậu cứ để mặc bà ta đút tùng thìa cháo.
“Cậu nghĩ ngơi đi”.Sau khi dịch Thiên ăn hết bát cháo, bà nhẹ nhàng nhắn lại một câu rồi rời khỏi phòng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra phía trước phòng là một bộ bàn ghế,ngồi cạnh đó là một thanh niên ước chừng khoảng 27-28 tuổi,đang ngồi uống trà,người thanh niên này liếc mắt thấy người đàn bà đó đi ra liền đứng dậy nở nụ cười bước tới: Mẫu thân,cậu ta sao rồi đã tỉnh chưa?-Thì ra người thanh niên này chính là con trai của người đàn bà này và cũng là người đã cứu Dich Thiên đem về đây.
-Cậu ta tỉnh rồi nhưng còn yếu lắm,mà con có chắc cậu ta là người bình thương không,ta cảm thấy lo lắm,con nhìn xem từ trang phục cho đến kiểu tóc của cậu ta không giống ai cả ta sợ con….”-Vừa nói bà vừa chỉ bộ quần áo mà Dịch Thiên trước đó mặc,going nói đầy vẻ khó hiểu.
Người con bà cười cười để chén trà xuống đáp: mẫu thân à người lo xa quá đấy chắc cậu ta sống ở một bộ tộc nào đó nên mới không giống chúng ta,mẫu thân biết đại lục này rât rộng lớn bộ tộc nhiều vô số mỗi nơi mỗi khác mà,vả lại lúc con băng bó vêt thương cho cậu ta theo như kinh nghiệm nhiều lần đi săn có vẻ cậu ta bbj trượt chân ngã xuông núi thôi,mẫu thân yên tâm.
-Được rồi vậy ta đi don dẹp đồ đạc đã,mọi chuyện con lo đi”.Nói xong bà xoay người đi ra ngoài.
Thời giân thấm thoát trôi qua được 5 ngày,thương thế của Dich Thiên cũng thuyên giảm đi rât nhiều,tuy chưa phải là hết hẳn nhưng it ra chàng cũng có thể bước xuông giương đi lại được.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng,chàng chợt để ý đến phong cách kiến trúc của căn nhà,từ bộ bàn ghế rất dơn sơ rất mộc mạc,cho đến những cánh cửa lamg băng gỗ,mái nhà bằng một thứ vật liệu gì đó trông rât lạ,nói chung ở đây cái gì cũng quá xa lạ với Dịch Thiên.Chàng tự hỏi thầm trong bụng:nơi này là nơi nào tại sao lại lạ đến như vậy?”.
Bước từng bước đến cánh cửa nàh chàng khẽ đẩy ra,những tia nắng ấm áp chiếu thẳng vào vào khuôn mặt Dịch Thiên.Khiến chàng chói mắt phải nhắm mắt lại,dần dần quen được ánh sáng ban ngày,con mắt đang nhắm chặt từ từ mở ra,đập vào con mắt Dich Thiên lúc này là một cái sân rộng vói những gốc cây cao to chừng 2 người ôm mới xuể,dưới sân là 1 đàn gà ,thỏ đang chay qua chay lại,nhưng có điều trông chúng thi going gà thỏ trong ký ức của Dich Thiên thật đây! Thế nhưng vẫn có 1 vài con rất khác như trong đó có 1 con thỏ màu đỏ trông rất lạ…..trong 1 ngày quá nhiều thứ kỳ lạ xảy đến mà không có đáp án.Chợt từ cạnh căn nhà một giọng nói đàn ông vang lên:” cuối cùng cậu cậu cung có thể đi được rồi sao,sao thấy trong người khỏe chứ”. Vừa nói xong người thanh niên lấy 2 tay giữ chặt hai vai của cảu dich Thiên nhìn trước nhìn sau,nở nụ cười thân thiện.
Cũng như những lần trước lần này Dịch Thiên cũng không hiểu gì cả,chỉ cười cười đáp trả.Tiến đến ngồi canh gốc cây nghĩ ngơi.
Sau buổi cơm tối Dich Thiên ra hiệu muốn về phong nghĩ ngơi,một ngày kỳ lạ,rốt cuộc đây là đâu,suy có lời giải Dich Thiên chìm vao giấc ngủ.
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 3: Hòa Nhập
Nguồn: Tàng Thư Viện
Thời gian thấm thoát thoi đưa thoáng chốc đã nửa năm.
Nhờ có súc khoe của thiếu niên và sự thong minh vốn có,chàng mau chóng hòa nhập cùng những người trong trấn,thường xuyên cùng các trai tráng trong trấn đi săn nên chàng mau chóng trở thành một thợ săn giỏi.Hằng ngày chàng cùng các trai tráng khác vác về một giỏ đầy thú săn,so với người khác thì ít hơn chút ít,nhờ tài săn bắt mà chàng có thể cất một căn nhà và quan trọng hơn là tạo cơ hội để chàng giao tiếp với cư dân trong vùng.Giờ đây mặc dù chưa thể nói năng một cách trôi chảy nhưng ít nhất chàng có thể hiểu người ta nói gì viết gì,diễn đạt điều gì.
o0o
Cứ như cuộc sống tốt đẹp chậm rãi trôi qua thêm nữa năm.Trăng sáng vằng vặc,bầu trời đầy sao lấp lánh.
Bên cạnh một cái hồ mặt nước yên tĩnh không chút lay động,Dich thiên nằm thả mình trên bãi cỏ,trong miệng ngậm một cọng cỏ,khẽ cắn nhẹ,cảm nhận hương vị bùi bùi từ thân cỏ.
Giơ tay gác lên trán,ánh mắng ngắm nhìn ngân nguyệt trên bầu trời.”Ai…”thở dài một tiếng,nhớ đến chuyện mình ở đây đã 1 năm trời,không tivi,không quạt,không gì cả,từ một người lạ lẫm trở nên quen thuộc với cuộc sống này.Nhưng điều khổ tâm của hắn hiện giờ cũng là điều bí mật: Hắn không phải người thế giới này,nơi mà hắn sống trước kia gọi là địa cầu mà đúng hơn hắn sống tại đất nước Việt Nam-TP Đà Nẵng,không hiểu bằng cách nào đó hắn đã “xuyên không” đến thế giới này.
Một năm sông tại nơi này,thông qua miệng của mấy vị già lão trong trấn hắn có thể nắm đại khái được thế giới này như thế nào.Nơi hắn sống tên là Kim Sơn trấn thuộc Vương Lan Đế Quốc bất quá cài trấn này nằm một nơi khá hoang vu nên ít ai biết đến.Nhưng có một diều làm hắn sau khi nghe xong phải trợn mắt há hốc mồm,vốn dĩ Đại lục hắn đang sống có cái tên là Tiên Ma đại lục.
“Tiên-Ma đại lục…tại sao lại có Tiên-Ma trong này.....?
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 4: Tiên Ma Đại Lục
Nguồn: Tàng Thư Viện
Tiên Ma đại lục vốn từ Tiên thiên đại lục và Ma địa đại lục hợp thành,theo truyền thuyết có nói ngày xưa sau khi Âu Cơ tiên tử sinh dược 100 người con 50 xuống biển 50 lên đòng bằng,vì bà muốn cho con cái mình sau này lớn lên sẽ có nhiều đât đai để phát triển nên đã cùng phu quân của mình là hoàng tủ Lạc Long Quân sử dụng năng lực để ghép 2 đại lục làm một,thế nhưng cũng có truyền thuyết nói rằng vào thời kỳ khi hai đại lục còn dộc lập đã xảy ra một trận động đất kinh hoàng từ dưới mặt biển khiến dất dưới biển trồi lên lắp khoảng trống do 2 nửa đại lục lộ ra đồng thời cơn động đất đó cũng làm 2 đại lục trôi gần về phìa nhau hơn….Truyền thuyết thì nhiều qua mỗi cái miệng một người thi lại khác nhau không biết cái nào là thật cái nào là giả.
Hiện tại Tiên Ma đại lục chia làm 2 phương,phương Bắc và phương Nam lấy sông Gianh làm biên giới phân chia 2 phương.
Tiên Ma đại lục là một đại lục kính ngưỡng cường giả, “Cường giả vi tôn” câu này là đủ ý nghĩa nhất khi nói về đại lục này,kẻ mạnh làm vua kẻ thua làm giặc đây là quy luật tất yếu.Nhiều lúc Dịch thiên nghĩ sao cái thế giới này lại giống với mấy cái thế giới trong những cuốn Tiên hiệp mà hắn từng đọc qua.
Tiên Ma đại lục nếu được gọi là thế giới của cường giả hiển nhiên họ phải tu luyện theo một con đường nào đó để trở thành cương giả chân chính.Tất nhiên việc trở thành cược giả họ phải trả một cái giá khá đắt,tu luyện cũng như đi ngược dòng chày vậy không tiến tất lùi,là sự tổn hợp của cả một quá trình lâu dài,bền bỉ.
Muốn trở thành cương giả để mọi người kính phục,ngưỡng mộ,tôn trọng tự nhiên cũng phải trả giá rất nhiều sức lục mồ hôi thậm chí là cẩ mạng sống.
“ Lục giai thập bát kỳ ” là câu truyền ngôn của các cường giả nói với nhau để chỉ cấp độ tu luyện gồm: Nhất giai, nhị giai, tam giai, tứ giai, ngũ giai, lục giai.Mỗi giai được chia làm ba kỳ: tiền kỳ,trung kỳ,hậu kỳ.Cứ mỗi lần tấn được một kỳ là chuyện không dễ dàng nhất là từ hậu kỳ tấn cấp lên 1 giai lại vô cùng khó bởi vì nó cần hội đủ thiên phú,khả năng ngộ tính…càng lên cao hơn càng khó khăn hơn.Khi Dột phá được lục giai hậu kỳ lúc đó sẽ phải đối mặt với Cửu kiếp Thiên Lôi,lôi sau uy lục hơn lôi trước,sau khi vượt qua chắc chắn sẻ phi nhập thiên giới…chỉ có điều gần 400 năm nay chưa có một ai có thể phi thăng thành công,dù có đạt đến lục giai hậu kỳ rồi thì sao nếu không vượt qua được cửu kiếp thiên lôi thì còn có ý nghĩa gì haiz……..
Con Đường cường giả chia ra làm năm loại: Pháp sư,Đấu sư,Đạo sư,Long kỵ sĩ, Võ giả
Thiên Ma Kiếm
Tác Giả: Vô Hận Bất Hối
Chương 5: 5 Con Đường (Thượng)
Nguồn: Tàng Thư Viện
Năm con đường tu luyện cũng là tiêu chí để quyết định tương lại,số phận của người đó như thế nào,việc chọn một con đường tu luyện nào đó sẻ ảnh hưởng đến cả đời của người đó.
Pháp Sư:
-Thứ nhất: người luyện Pháp sư phải có 2 điều quan trọng nhất là ma pháp lực và tinh thần lực.Trước tiên là ma pháp lực đây là nguồn năng lượng luôn luôn chảy bên trong cở thể của các pháp sư khi họ chọ con đường tu luyện này,ma pháp lực giúp họ cỏ thể phat ra các tuyệt chiêu về ma pháp càng thêm uy lực hơn,khi ma pháp lực đến một lúc nhất định sẻ tiến vào tấn giai…...Tinh thần lực là lực vô cùng quan trọng đối với pháp sư nó giúp các pháp dễ dàng khống chế cũng như tập hợp các thiên địa nguyên tố bên ngoài,tinh thần lục càng cao khả năng khống chế thiên địa nguyên địa nguyên tố càng thành thục đấy chính là diểm quang trọng giúp ma pháp lực của pháp sư tưng lên nhanh nhất,tuy nhiên muốn có được tinh thần lực chương đại thì không dễ chút nào.
-Thứ hai: Thiên Địa nguyên tố bao gồm:Hỏa,Thủy,Phong,Địa,Lôi,Quang,Ám.7 nguyên tố là tập hợp cảu thiên địa nguyên khí,mỗi ma pháp sư sẽ chỉ có thể tu luyện duy nhất được một hệ,khi đạt đến ngũ giai pháp sư,người tu luyện có thể có khả năng cảm úng và tu luyện theo 1 loại nguyên tố nữa.Nói ngắn gọn người tu luyện theo đường lối này nếu chưa đạt đến ngũ giai pháp sư sẽ chỉ có thể cảm úng và tu luyện một loại nguyên tố mà thôi.
Đương nhiên cũng có số ít ngoai lệ chua đạt đến ngũ giai nhung có 2 laoi nguyên tố trong người,những người như thế đểu được xem là thiên tài của tu chân giới 100 năm mới có 1 người.
Đấu Sư:
-Thứ nhất:Người tu luyện để trở thành một Đấu sư cần có 2 điều quan trọng nhất đó là đấu khí và đấu pháp.Trước tiên nói về đấu khí..Đấu khí chính là nguồn năng lượng mà các đấu giả hấp thu từ thiên địa linh khí,trải qua tu luyện mà lượng hấp thu thiên địa linh khí càng lớn sẽ giúp người tu luyện theo đường lối này càng mạnh lên.Khi một người đạt đến ngũ giai đấu sư có thể đấu khí hòa cánh mà phi hành.Đấu khí cũng chia làm nhiều hệ,hỏa,thủy,băng,mộc…..mỗi loại đấu khí có mỗi dặc tính riêng biệt nhau và chính nó cũng sẻ ảnh hưởng it nhiều đến người tu luyện.
Tất nhiên một đấu sư chỉ dựa vào đấu khí trong cơ thể vẫn chưa được gọi là cường giả.
-Thứ hai: đấu pháp được chia làm 2 loại bao gồm đấu kĩ, Công pháp.
Đấu kĩ,tên cũng như tên gọi chính là những kĩ năng giúp người tu luyện theo con đường này có thể tăng thêm thực lực,đấu kĩ cũng chia ra làm nhiề loại như xạ kĩ (chính là sừ dụng đấu khi thông qua bắn cung),thân pháp,Quyền,chưởng….nói chung đấu kĩ thì rất phong phú thế nhưng để kiếm được một loại đấu kĩ phù hợp thì vô cùng khó,khó vì đấu kĩ phải phù hợp với thuộc tính công pháp chính băn thân tu luyện,dấu kĩ đó thuộc lại mạnh hay yếu,chính yếu tố này là quyết định sinh tử của người tu luyện khi 2 bên đang giao chiến.
Công pháp,chính là nền tảng để người tu luyện trở thành một đấu giả thực sự, công pháp chia làm nhiều hệ như hỏa,thủy quang,địa…..mỗi một hệ là một đặc điểm khác biệt nó quyêt định đến những đấu kĩ mà một đấu sư tu luyện sau này,đồng thời nếu tu luyện 1 bộ cao cấp công pháp thì khả năng đấu sư ấy sẻ mạnh hơn so với một đấu sư tu luyện công pháp tầm thường…..Mỗi một đấu sư chỉ có thể duy nhất học được cũng như sử dụng được các đấu kĩ cùng thuộc tính với công pháp.Ví dụ một đấu sư tu luyện hỏa thuộc tính công pháp thì chỉ có thể sử dụng các đấu kĩ của hệ hỏa như:Hỏa nộ sư vương,phiên thiên xích hỏa,liệt hỏa thương…..
Long Kỵ Sĩ
-Thứ nhất:Người tu luyện trở thành long kỵ sĩ có 2 yếu tố long khí và Long kĩ.Nói về long khí đây chính là điểm chính yếu để xác định được đẳng cấp thực sự của cảu một Long kỵ sĩ,lòn khí cũng được xem như một nguồn năng luongj của long kỵ sĩ vậy,tuy nhiên nguồn năng lượng này lại thông qua con rồng mà mình sở hữu.Đây được xem như là một loại hình thức trao dổi năng lượng của người điều khiển rồng và con rồng của họ.
Long kĩ thực ra nó cũng giống như đấu kĩ vậy là những kĩ năng cần dùng để một long kỵ sĩ tác chiến,phối hợp cùng với rồng của mình.
-Thứ hai: Rồng cũng được chia ra làm 8 cấp bậc: Địa long,Phi long,Á Long,Cự Long,Thánh Long,Thần long,Đế Long,Thiên Long.trong 8 cấp bậc của rồng này thì chỉ có 6 cấp đầu là có thể có tại nhân gian riêng 2 cấp sau theo truyền ngôn cũng như cổ tịch ghi chép lại chỉ có thể suất hiện trên thiên giới.Vì Thế ngoài việc gọi tên những long kỵ sĩ là nhất giai,nhị giai….cũng có thể gọi theo tên của người đó sở hữu con rồng cấp bậc nào ví dụ như một long kỵ sũ sở hữu á long thì gọi là á long kỵ sĩ…..Tất nhiên,nếu muốn trở thành long kị sĩ thì phải đến giai vị cảnh giới,ngoài ra phải thuần phục được một con rồng có cảnh giới tương đương.Sở dĩ long kỵ sĩ đều là cường giả có thể qua tầm quang trọng này để giải thích,long kỵ sĩ vì sao lại cưỡi rồng thay cho cưỡi ngựa điều đó đã đủ chứng minh.
-Thứ ba: Ta được biết Tiên Ma đại Lục được chia ra làm bắc phương và nam Phương,trong đó rồng của nam phương là cực kỵ hiếm hoi có thể xem như “Phượng mao lân giác”,ngược lại với phương bắc số lượng rồng của nơi nay cũng khá nhiều,vì thể nên hầu hết tất cả các long kỵ sĩ đều là tu luyện ở phương bắc mà trở thành cường giả.Nói như vậy không có nghĩa là xem thường rồng phương nam,tuy số lượng của rồng phương nam có it hơn rất nhiề so với rồng phương bắc nhưng rồng phương nam hơn rồng phương bắc ở chỗ khí thế vương giả.cho nên cũng vì thế mà long kỵ sĩ điều khiển rồng phương nam hầu như không có….