Thủa ấy mặt trời bừng nắng Sinh ra ta chú bướm trắng huy hoàng Tự hào vươn cánh rộng giang Vẫy vùng khắp chốn không màng mai sau Kiếp phù du chẳng mấy đâu Nam nhi thỏa chí buồn rầu là sao? Đời sâu dù có thế nào Chẳng bằng cánh bướm tiêu dao giữa trời.