Diệp Lăng Phi đã biết nam nhên nhảy lầu kia chỉ là diễn kịch. Hắn đứng thẳng người, chân trái giẫm lên mép mái nhà, tay phải cầm cái đồ chơi điện tử kia, hô lớn với mấy phóng viên nghe tin chạy đến:
- Các ngươi đừng có lại đây, còn đi đến ta sẽ nhảy lầu.
Chu Hân Mính chỉ huy hơn mười người cảnh sát, ngăn cản những phóng viên này, không cho tiến lên. Lúc này, một cảnh sát đã qua huấn luyện chuyên nghiệp vừa mới chạy tới đi về phía trước vài bước, cô đã được tiếp nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp tình huống cùng loại, biết lấy phương thức nói chuyện nào có thể tránh cho đối phương bị kích thích, thậm chí có thể thuyết phục đối phương dừng lại hành vi tự sát này. Tại quốc gia phát triển, cảnh sát này đã được trở thành chuyên gia đàm phán, chính là chuyên môn dùng để đàm phán, đối phó khi xuất hiện tình huống đột ngột như thế này. Nhưng Trung Quốc vẫn đang phát triển, đại bộ phận chuyên gia đàm phán vẫn giới hạn trong một ít cảnh sát đã trải qua huấn luyện.
- Vị tiên sinh này, tôi có thể giúp được gì cho ông?
Nữ cảnh sát kia cố hết sức làm cho chính mình thoạt nhìn không có bất cứ vẻ gì uy hiếp đến người kia, trên mặt cô mang theo nụ cười thiện ý, nhẹ giọng hỏi.
- Các ngươi, ai cũng không giúp được ta, ta xong hết rồi, thật sự xong hết rồi.
Tên nam nhân tự xưng họ Vương kia than thở khóc lóc nói:
- Cái gì cũng không còn, ta sống cũng không có ý nghĩa gì.
- Có lẽ có chuyện gì tôi có thể giúp ông, nhưng ông phải nói cho tôi, nếu không tôi biết giúp ông từ đâu?
- Ngươi không giúp được ta!
Vương tiên sinh lắc đầu, tay phải cầm cái đồ chơi điện tử kia, nâng lên nói:
- Ta chỉ còn lại cái điều khiển từ xa điện tử này, vì nó ta đem mấy trăm vạn gia sản dùng hết cho đầu tư, nhưng sản xuất ra, lại không ai mua, vợ ta mang theo con cái xa cách ta, ta cảm giác cuộc sống không có bất cứ ý nghĩa gì.
- Tất cả mọi người chúng ta đều dùng hai tay kiếm tiền, ông bây giờ còn trẻ, chỉ cần nguyện ý nỗ lực, tôi tin tưởng ông sẽ nhanh chóng kiếm lại nhiều tiền…
Nữ cảnh sát kia mới vừa nói tới đây, chợt nghe thấy tên nam nhân kia ầm ĩ lên nói:
- Ta nỗ lực nhưng không được hồi báo, ngươi xem thường điều khiển điện tử trong tay ta. Đây là sản phẩm thế hệ mới ta đầu tư sáng tạo ra, chỉ cần ngươi mua cái điều khiển này. Hễ là bất cứ cái đồ điện gì có thể điều khiển từ xa trong nhà cũng có thể điều khiển từ xa, hơn nữa khoảng cách có thể đạt hơn ba mươi thước, giá cả của ta cũng không đắt. Chỉ 999 đồng.
Tên nam nhân kia thao thao bất tuyệt giới thiệu, phóng viên cầm camera thì đem camera nhắm ngay vào tên nam nhân kia, nghiễm nhiên thành một lần quảng cáo miễn phí.
Diệp Lăng Phi rốt cuộc không nhìn nổi, hắn bĩu môi, cắt đứt lời nói tên nam nhân kia:
- Vương tiên sinh, phiền ông diễn cảm một chút, giống như làm quảng cáo vậy.
Vừa nói, hắn dựa vào bên cạnh mái nhà, vừa nhìn xuống phía dưới, sau đó lại ngẩng đầu nói:
- Không phải tôi nói ông, tôi chờ nhìn ông nhảy lầu lâu lắm rồi, ông lề ma lề mề mãi không nhảy lầu, tôi đợi đến sốt ruột rồi.
Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, mặt trắng Chu Hân Mính bệch không còn chút máu, thầm nghĩ: “Tên hỗn đản này rốt cuộc đang làm cái gì. Chỉ biết quấy rối.”
Chu Hân Mính phân phó với Tiểu Triệu bên cạnh:
- Đưa người này đi, đừng cho hắn ở chỗ này nói bậy.
Tiểu Triệu mới vừa chuẩn bị đi tới chỗ Diệp Lăng Phi, nhưng lại nhìn thấy Diệp Lăng Phi đột nhiên đi về phía mép mái nhà nửa bước, chỉ cần đi thêm nửa bước nữa, sẽ rơi xuống. Tiểu Triệu líu lưỡi, thầm nghĩ: “Người này có phải người điên hay không, chẳng lẽ hắn không sợ té xuống.”
- Tôi không quấy rối, tôi đang nói thật.
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Đây không phải ý nghĩ của một mình tôi. Tôi nghĩ phía dưới này, người vây quanh xem đã sớm chờ đến không nhịn được. Được, nếu vị tiên sinh này lề mề không chịu nhảy lầu, tôi đây sẽ nhảy cùng hắn, nói chung không thể làm cho mọi người chờ phí công được.
Khi Diệp Lăng Phi đang nói chuyện đột nhiên phát lực, ôm cổ tên nam nhân kia. Hai người từ mái nhà nhảy xuống.
- Cứu mạng. Ta không muốn nhảy lầu.
Thanh âm thê thảm của nam nhân kia từ phía dưới truyền tới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Hân Mính sợ đến trắng bệch, cô không nghĩ tới Diệp Lăng Phi sẽ nhảy lầu, hơn nữa còn nhảy trước mặt cô. Tòa nhà này cao hơn hai mươi tầng, nếu nhảy xuống, chắc chắn là chết. Chu Hân Mính cả nửa ngày không có phản ứng lại, không thể tin được đây là sự thật, cô đã trơ mắt nhìn Diệp Lăng Phi nhảy lầu. Chu Hân Mính vốn định đoạn tuyệt quan hệ với Diệp Lăng Phi, nhưng thấy Diệp Lăng Phi nhảy lầu trong nháy mắt, Chu Hân Mính như bị sét đánh, trong lòng trống rỗng. Nam nhân này là nam nhân đã có quan hệ một đêm cùng cô, cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, vậy mà cô trơ mắt nhìn hắn biến mất trước mặt cô. Chu Hân Mính thật hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, khi đó, cô sẽ không để ý tới chuyện khác, sẽ nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, không cho hắn nhảy xuống, nhưng hiện tại đã chậm.
- Nhảy lầu, nhảy lầu.
Cảnh sát và phóng viên trên mái nhà chưa từng nghĩ đến kết quả này, tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Vương tiên sinh, làm sao nghĩ đến lại có một tên khác ôm Vương tiên sinh cùng nhau nhảy lầu. Đám người này đều chạy tới bên mái nhà, chỉ còn lại có Chu Hân Mính một mình cô đơn đứng ở giữa mái nhà.
Diệp Lăng Phi và tên nam nhân kia hướng phía dưới rơi xuống với tốc độ rơi tự do, Diệp Lăng Phi dang hai tay ra, cười ha hả nói với nam nhân đang không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết kia:
- Ông cũng thoải mái đi, không phải muốn nhảy lầu sao, tôi thỏa mãn nguyện vọng của ông rồi.
- Cứu mạng, cứu mạng!
Tên nam nhân kia chỉ lo kêu thảm thiết, đâu nghe được lời nói của Diệp Lăng Phi.
- Vô dụng thôi, dù Diêm Vương lão tử cũng không thể nào cứu được mày. Tao không sao cả, dù sao cũng nên sớm xuống dưới đó đưa tin rồi, bây giờ còn kéo theo một người, hai người chúng ta cùng nhau đưa tin có nhiều ý nghĩa nha.
Diệp Lăng Phi châm chọc.
Tên nam nhân kia đã sợ choáng váng, đến cuối cùng ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.
Ngay phía dưới bọn họ, cảnh sát chạy tới và nhân viên phòng cháy sớm đã kéo ra một tấm đệm lớn. Diệp Lăng Phi và Vương tiên sinh kia rơi vào trên đệm, ngay sau đó lại bắn lên bảy tám thước. Hai người lần nữa hạ xuống, lại bị bắn lên, liên tục sau mấy lần, hai người rốt cuộc nằm trên đệm.
Một đoàn cảnh sát và nhân viên phòng cháy vây quanh, ba chân bốn cẳng giúp đỡ hai người từ trên đệm xuống dưới. Diệp Lăng Phi không sao cả, cầm tay phải một người cảnh sát đưa tới, liền nhảy xuống. Mà Vương tiên sinh kia cả người nằm ở trên đệm, vẫn không nhúc nhích, nhìn giống như đã chết, từ hạ bộ hắn, có chất lỏng màu vàng, phát ra một mùi hôi thối.
- Huynh đệ, có sao không?
Một người cảnh sát hỏi thăm Diệp Lăng Phi.
- Không có việc gì.
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói,
- Có các đồng chí cảnh sát uy phong, tín nhiệm nhất của chúng ta ở đây, tôi tin tưởng tôi sẽ không có việc gì .
Diệp Lăng Phi nói những lời này làm tên cảnh sát kia sảng khoái một hồi, ai mà không thích nghe được người khác khen mình. Tên cảnh sát này đối càng thêm chiếu cố với Diệp Lăng Phi, giúp đỡ hắn chen ra rồi đưa thẳng tới trước cửa cỗ xe BMW kia. Diệp Lăng Phi lên xe, thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, cười ha hả nói:
- Cám ơn đồng chí cảnh sát.
Nói xong, lái xe rời đi. Người vây xem còn chưa thấy rõ ràng tướng mạo Diệp Lăng Phi, liền nhìn thấy người từ trên lầu nhảy xuống đã rời đi, những người này một đám đều hối hận không thôi. Phải biết rằng tòa nhà này hai mươi tầng, thế mà lại không có chuyện gì, bằng vào điểm ấy, rất đáng để mọi người nhìn kĩ trăm lần.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Diệp Lăng Phi lái xe mới vừa lên đến giữa đường lớn, điện thoại hắn liền vang lên, Diệp Lăng Phi nhìn vào, thì ra là Chu Hân Mính gọi tới.
- Ai u, mặt trời mọc đằng Tây ư? Sao Chu cảnh quan lại điện thoại cho tôi thế này?
Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, cố ý lầm bầm nói,
- Không phải mình đang nằm mơ chứ?
- Diệp Lăng Phi, tôi hỏi anh, làm sao anh biết người kia không muốn nhảy lầu?
- Tôi còn nghĩ cô sẽ lo lắng vì tôi chứ! Khụ… xem ra tôi tự tác đa tình rồi. Cô hỏi tôi tại sao biết nam nhân kia không muốn nhảy lầu, vấn đề này rất đơn giản, cô khi nào thì thấy qua người muốn nhảy lầu còn có thể quan tâm trang phục của hắn, hơn nữa giày da của hắn không có một hạt bụi. Với lại ngay cả tàn thuốc rơi xuống cổ tay áo, hắn đều phủi sạch xuống, người quan tâm trang phục mình như vậy, sao lại nghĩ muốn nhảy lầu chứ? Hắn bất quá là muốn dùng sự kiện nhảy lầu lần này quảng cáo sản phẩm của hắn, chính là đơn giản như vậy, chẳng lẽ cô làm một cảnh sát được huấn luyện bài bản ngay cả mấy chi tiết như vậy cũng không chú ý sao?
Chu Hân Mính không muốn cùng Diệp Lăng Phi cãi cọ, chỉ là hỏi tiếp:
- Vậy tại sao anh ôm hắn nhảy xuống, chẳng lẽ anh không biết đó là tòa nhà cao hơn hai mươi tầng sao, nếu như phía dưới không có đệm khí, hoặc là các anh không có rơi vào đệm khí, anh nghĩ tới hậu quả không?
- Không sao cả, dù sao nữ nhân tôi yêu không quan tâm tôi. Còn sống với đã chết không có gì khác nhau, nếu như tôi thật sự đã chết, tôi hy vọng nữ nhân tôi yêu kia sẽ vì tôi rơi một giọt nước mắt. Chỉ cần một giọt thôi, cũng đã đủ an ủi linh hồn tôi ở dưới địa ngục chịu đủ loại hành hạ rồi.
Chu Hân Mính ở đầu kia điện thoại trầm mặc.
Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng mình ác tâm nói ra như vậy, Chu Hân Mính nhất định sẽ mắng to chính mình. Hắn đã chuẩn bị tốt nghênh đón bão táp tới, chỉ là không ngờ bão táp cũng không có đến.
“Chẳng lẽ đây là sự yên tĩnh trước cơn bão táp?” Diệp Lăng Phi âm thầm nghĩ.
- Diệp Lăng Phi, anh đã sớm nhìn thấy phía dưới có đệm khí nên anh mới dám nhảy xuống. Đương nhiên, nếu như anh là người bình thường, cho dù có đệm khí, anh cũng không có can đảm nhảy. Chỉ là anh hoàn toàn không phải người bình thường, anh đã tiếp nhận qua đặc thù huấn luyện, đối với loại chuyện này căn bản là không quan tâm. Cho nên anh mới dám nhảy xuống, sở dĩ anh giả bộ bộ dáng như vậy là muốn để tôi lo lắng cho anh. Diệp Lăng Phi, tôi nghĩ đã biết thân phận của anh, anh có lẽ chính là bộ đội đặc chủng Trung Quốc. Bất quá, tôi hiện tại không quan tâm thân phận của anh, thân phận của anh không có bất cứ ý nghĩa gì đối với tôi. Tôi hiện tại muốn nói với anh, anh là đồ đại hỗn đản, từ đầu đến chân đều là đại hỗn đản.
Những câu cuối cùng Chu Hân Mính cơ hồ mang theo âm thanh nức nở, nói xong những lời này, Chu Hân Mính cũng cúp điện thoại.
Diệp Lăng Phi cất điện thoại đi, khi nghe câu nói cuối cùng của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi đã biết Chu Hân Mính đã có cảm tình đối mình. Giờ phút này, tâm tình của hắn cũng không rõ là cao hứng hay là thương cảm, nói chung cảm giác hàm nghĩa trong câu nói cuối cùng kia của Chu Hân Mính bao gồm nhiều cảm tình đối với chính mình.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10
Buổi trưa, Diệp Lăng Phi đang ở trong một tiệm mì sợi gọi một bát mì sợi, ăn qua loa xong, định lái xe qua tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ đi dạo, xem Bạch Tình Đình đang làm gì. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, là một số điện thoại lạ. Diệp Lăng Phi trong lòng buồn bực, một hồi cũng không nghĩ ra là ai gọi điện thoại cho hắn.
- Sư phụ, là em đây, anh giờ làm gì vậy?
Đầu kia điện thoại là một âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ, Diệp Lăng Phi nghe ra, chính là cô gái xinh đẹp bạo mồm gặp phải hôm đó.
- Vu Tiểu Tiếu….. Tôi đáp ứng làm sư phụ cô lúc nào nhỉ?
Diệp Lăng Phi nghĩ đến cô gái xinh đẹp mà nói chuyện rất bạo dạn thì không nhịn được muốn cười. Mang theo tiếu ý nhàn nhạt, Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi nhớ kỹ tôi không đáp ứng cô.
- Sư phụ, đừng nói đùa, chính miệng anh đêm đó đã đáp ứng em, nam nhân sao có thể nói không giữ lời.
Vu Tiểu Tiếu một mực chắc chắn Diệp Lăng Phi đã đáp ứng làm sư phụ cô, nhưng Diệp Lăng Phi nhớ kỹ mình không có đáp ứng. Nhưng hắn không muốn tranh luận vấn đề này cùng Vu Tiểu Tiếu, đành nói rằng:
- Cô có chuyện gì, tôi đang lái xe, không tiện nói chuyện.
- Sư phụ, anh lái xe à, thật tốt quá. Nếu không anh tới đại học Vọng Hải bên này đón em một chuyến, tên hỗn đản Điền Phong kia, chỉ biết vội vàng đi tham gia thi đấu, bỏ em ở trường học. Cũng không biết ngày hôm nay xe taxi đều làm sao vậy, cứ như cả đám đi đầu tha hết rồi, bãi đậu xe cũng không lấy một chiếc. Sư phụ, em đã đợi cả nửa ngày cũng không bắt được xe. Anh nói coi, mỹ nữ gợi cảm như em mà đi trên xe bus, còn không bị mấy tên nam nhân bỉ ổi kia lợi dụng hay sao? Như vậy thật không đáng, từ nhỏ em là con người băng thanh ngọc khiết, ngay cả bàn tay nhỏ bé của em chưa từng bị người khác sờ qua, sao có thể uổng phí bị người khác chiếm lần đầu tiên...
Vu Tiểu Tiếu định tiếp tục nói, Diệp Lăng Phi rốt cục không nhịn được cắt lời:
- Được rồi, bà cô của tôi, cô đừng làm như Đường Tăng thế, lải nhải một hồi không yên. Cô nói đi, muốn tôi làm sao bây giờ?
- Em đã nói sư phụ là người tốt nhất mà…… Ừm, làm phiền sư phụ, anh chạy tới đại học Vọng Hải trong mười năm phút đồng hồ nhé, em đang vội, muốn đi xem trận đấu CS, tới muộn thì trận đấu của người ta xong rồi mất.
- Bà cô của tôi, tôi hiện tại ở cách chỗ cô ít nhất nửa tiếng chạy xe, cô cho tôi mười năm phút đồng hồ đi đến nơi, cô điên à?
Diệp Lăng Phi phiền muộn lầm bầm nói,
- Lẽ nào cô không biết đường Hoàng Hà bên này đặc biệt tắc xe sao?
- Sư phụ. Em tin tưởng anh có thể làm được, nam nhân sao có thể nói không được đâu?
Diệp Lăng Phi mở to miệng như nhét vừa một cái bánh màn thầu, quai hàm phình ra. Những lời này của Vu Tiểu Tiếu quá cường hãn, Diệp Lăng Phi hận không thể lập tức nói lại một câu: "Nếu không cô tới thử xem có được không?”, nhưng lại nhịn xuống. Hắn thật sự sợ Vu Tiểu Tiếu lại nói vài câu bá đạo nữa, làm cho mặt mũi của hắn không ngóc lên nổi. Hắn không thể làm gì khác đành phải trả lời:
- Được rồi. Tôi thử xem sao.
Diệp Lăng Phi tăng tốc chiếc xe BMW, bằng vào khả năng làm xiếc với xe xuất thần nhập hóa của hắn, thật sự mở một đường máu giữa đám kẹt xe trên đường Hoàng Hà, đi thẳng đến đại học Vọng Hải. Dọc trên đường đi, thấy đèn xanh đèn đỏ đều vọt qua, làm lộ trình hơn ba mươi phút rút xuống còn mười bốn phút.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Vu Tiểu Tiếu mặc áo khoác màu trắng, lớp vải lót bên trong màu vàng tinh tế, trên cổ là một lớp lông cừu. Bên dưới mặc một chiếc quần jean bó sát người, đem cái mông nhỏ mười phần gợi cảm nâng lên. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi chạy tới, cô nhìn đồng hồ đeo tay một cái, còn kém một phút là mười năm phút đồng hồ. Vu Tiểu Tiếu giơ bọc nhỏ trong tay lên, xem như gọi Diệp Lăng Phi, cũng không chờ Diệp Lăng Phi mở cửa xe, tự mình mở cửa xe, ngồi xuống ghế bên cạnh lái xe.
- Sư phụ, thật lợi hại, còn chưa tới mười lăm phút đồng hồ đã chạy tới.
Vu Tiểu Tiếu cười nói.
- Bởi vì tôi là nam nhân. Tôi làm sao dám nói là không được.
Diệp Lăng Phi cố ý nhắc tới câu Vu Tiểu Tiếu vừa nói, Vu Tiểu Tiếu sửng sốt một chút, lập tức bĩu môi nói:
- Đại nam nhân sao lại keo kiệt như sư phụ như vậy, giống như cô gái nhỏ vậy.
- Được, tôi nói không lại cô. Nói đi. Đi nơi nào?
Diệp Lăng Phi không muốn đấu võ mồm cùng Vu Tiểu Tiếu, mồm mép cô gái xinh đẹp này người thường không thể so sánh. Diệp Lăng Phi chỉ có thể nói sang chuyện khác.
- Hội chợ triển lãm trung tâm.
Khi bọn họ đi tới Hội chợ triển lãm trung tâm thì cửa hội chợ triển lãm trung tâm đã sớm tụ tập xếp thành hàng thật dài, đều là thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Xuất phát từ tình yêu đối với trò chơi CS (Counter Strike), những người mê trò CS này đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội lần này để xem phong thái cao thủ CS.
- Xem trận đấu cũng phải mua vé?
Diệp Lăng Phi bị Vu Tiểu Tiếu giục đi mua vé, nếu như không có vé thì không được vào sân xem trận đấu, Diệp Lăng Phi không tình nguyện lầm bầm nói.
- Sư phụ, anh nhẫn tâm thấy nữ hài tử xinh đẹp như hoa giống như em vậy chen vào giữa đám nam nhân mua vé sao. Anh nhìn đám nam nhân hèn mọn này đi, nói không chừng em khi chen vào, sẽ bị bọn họ nhân cơ hội sàm sỡ.
Vẻ mặt Vu Tiểu Tiếu đầy ủy khuất, cố ý tựa ở bên người Diệp Lăng Phi, vươn bàn tay nhỏ bé xinh đẹp, nói:
- Anh xem bàn tay nhỏ bé của em nè, còn chưa có bị nam nhân phi lễ qua , em là một bông hoa nhỏ thuần khiết nha.
Diệp Lăng Phi thấy Vu Tiểu Tiếu lại sử dụng thủ đoạn này, dứt khoát một là không làm, hai là làm cho trót, vươn bàn tay to của mình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vu Tiểu Tiếu, cố ý vuốt vuốt vài cái, lúc này mới buông ra. Vẻ mặt cười xấu xa nói:
- Như vậy có thể chứ? Cô bị tôi sờ qua rồi, cũng không tính là thuần khiết nữa, sau này cô cũng không sợ bị nam nhân chiếm tiện nghi nữa. Ừm, cô nói chỗ nào còn không có bị nam nhân sờ qua, tôi lại sờ vài cái, giúp cô sau này đỡ phải lo lắng cho mình bị một nam nhân hèn mọn bỉ ổi đoạt đi lần đầu tiên.
Vu Tiểu Tiếu lúc trắng lúc đỏ, bàn tay nhỏ bé của cô thật đúng là chưa bao giờ bị nam nhân vuốt qua như vậy, đâu ngờ cho tới hôm nay thì tự dưng bị Diệp Lăng Phi đoạt đi lần đầu tiên, trong lòng oán hận, thầm nghĩ: "Trình độ vô sỉ của sư phụ này mình thật sự người bình thường không thể so sánh."
Cô nghe Diệp Lăng Phi nói còn muốn sờ chỗ khác, vốn định lùi về phía sau né tránh, nhưng lại nghĩ: “Nếu như mình thật sự lui bước như vậy, vậy chẳng phải sau này mình không có cách nào khác dây dưa với Diệp Lăng Phi sao? Đây chẳng phải là ý muốn của Diệp Lăng Phi ư? Sợ chính mình cứ quấn quít lấy hắn, nhờ dạy mình đánh CS.”
Nghĩ như vậy, Vu Tiểu Tiếu ưỡn bộ ngực sữa ra, lầm bầm nói:
- Bị sư phụ sờ không tính, sư phụ rất đẹp trai, thật là tuyệt thế mỹ nam tử trên trời khó kiếm, dưới đất khó tìm, đâu có thể so sánh với cùng mấy tên nam nhân hèn mọn bỉ ổi u. Sư phụ, em nói đúng không?
- Cô giỏi, tôi không nói lại cô.
Diệp Lăng Phi rốt cuộc bị cô gái xinh đẹp này nói xong không có cách nào, chỉ phải gật đầu nói:
- Tôi đi mua vé.
Vu Tiểu Tiếu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ kia của Diệp Lăng Phi, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý. Trong lòng đang tự sướng, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi nói bên tai rằng:
- Đưa tiền đây, tiền vé vào cửa cho hai người.
- Anh...
Vu Tiểu Tiếu hung hăng nhìn Diệp Lăng Phi một cái, rút ví tiền trên người ra. Ném cho Diệp Lăng Phi một đồng tiền năm mươi đồng. Diệp Lăng Phi cũng không khách khí, cầm tiền chen vào trong, rất nhanh mua được hai tấm vé vào cửa. Ngay sau đó Diệp Lăng Phi đã tới quán nhỏ bán đồ uống, thực phẩm bên cạnh, cầm hai chai nước quay trở lại, vé vào cửa và nước hắn đưa cho Vu Tiểu Tiếu, còn chỗ tiền thừa, hắn cất hết vào trong ví tiền của hắn. Xong việc không quên nói một câu:
- Đây là tiền công tôi chạy đi chạy lại.
Vu Tiểu Tiếu xoay mở nắp chai nước, há to miệng uống một ngụm. Đây chính là tiền cô bỏ ra mua nước, Vu Tiểu Tiếu cảm giác sư phụ này của mình thật sự rất xấu xa, mình đã phải bỏ tiền mua vé vào cửa rồi, thế mà lại còn tham ô chỗ tiền còn lại của mình, đâu còn gì là phong độ của nam nhân.
Trong lòng Vu Tiểu Tiếu ấm ức, lấy tay chọc Diệp Lăng Phi một cái, lầm bầm nói:
- Sư phụ, anh còn đứng ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ anh chuẩn bị bạo cúc hoa người ta.
Có thiếu niên trẻ tuổi điềm đạm nho nhã kia đứng ở phía trước Diệp Lăng Phi. Nghe được những lời này của Vu Tiểu Tiếu, tay phải theo bản năng đặt ở trên mông, khinh bỉ nhìn Diệp Lăng Phi một cái, đi vội vài bước, tăng thêm khoảng cách cùng Diệp Lăng Phi.
Trong lòng Diệp Lăng Phi buồn bực: “Mình có hứng thú với nam nhân lúc nào chứ?”
Hắn bất đắc dĩ nói:
- Bà cô của tôi, đến cùng cô muốn tôi làm gì. Vé vào cửa cũng mua rồi. Chẳng lẽ chúng ta không xếp hàng tiến vào sân sao?
- Sư phụ, em dùng tiền mướn anh, sao anh có thể không có một điểm đạo đức nghề nghiệp như vậy? Anh phải nghĩ biện pháp cho chúng ta tiến vào trong sân trước chứ, nói chung không thể cứ xếp hàng như vậy được. Anh nhìn xem hàng này dài như vậy, chờ đến lượt chúng ta, người ở bên trong đều chuẩn bị về nhà ăn cơm rồi.
Diệp Lăng Phi kéo Vu Tiểu Tiếu tới ngay cửa trung tâm hội chợ triển lãm, đột nhiên hô to một tiếng:
- Này túi tiền trên mặt đất là của ai vậy.
Khi những người đứng ở cửa rời lực chú ý chuyển tới phí tiếng hô ‘ví tiền’, Diệp Lăng Phi lôi Vu Tiểu Tiếu xếp lên đầu tiên, đem vé đưa cho nhân viên giữ cửa, đi vào trung tâm hội chợ triển lãm.
Trung tâm hội chợ triển lãm khu Bắc chính là lần này sân thi đấu CS nghiệp dư, ngay cái sân phía bắc bị bố trí thành sân thi đấu. Màn hình điện tử thật lớn bên trong, hai đội CS đang đánh trong trận đấu, màn hình lớn biểu hiện cảnh trong trò chơi. Ở hai bên màn hình là bàn diễn thuyết, ba bình luận viên đang diễn thuyết trận đấu. Cách hai bên bàn duyễn thuyết tầm bốn thước là hai đội ngũ tham gia trận đấu, mỗi đội có năm thành viên. Hai đội chia nhau đi vào sàn đấu từ hai bên sườn, khoảng cách ít nhất hơn mười thước. Số lượng người đến đây xem trận đấu cũng không ít, đều ngồi ở phía trước sân thi đấu chính. Giải đấu nghiệp dư lần này không khác giải đấu chuyên nghiệp nhiều lắm, không chỉ có người xem, còn có hệ thống đội ngũ tham gia thi đấu, trong đó các loại quảng cáo từ các nhà tài trợ đến từ Vọng Hải dán đầy khắp nơi, bất kì chỗ nào có thể quảng cáo được đều đã quảng cáo.
Diệp Lăng Phi mang theo Vu Tiểu Tiếu tìm cả nửa ngày ở hậu trường đội ngũ dự thi, rốt cuộc tìm thấy Điền Phong. Điền Phong đang hết nhìn đông lại nhìn tây, biểu tình có chút lo lắng, tựa hồ như đang tìm kiếm người nào đó.
- Điền Phong, tên hỗn đản này, cũng dám bỏ lại bổn tiểu thư, có phải ngươi không muốn sống hay không? Cẩn thận ta đâm chết ngươi.
Vu Tiểu Tiếu vốn đang tức giận, vừa rồi bị Diệp Lăng Phi ‘làm thịt’ một trận, 50 đồng cứ thế mà bay đi. Tuy gia cảnh Vu Tiểu Tiếu thịnh vượng, nhà không thiếu tiền nhưng năm mươi đồng này bỗng chốc bị Diệp Lăng Phi lấy đi, trong lòng có chút bất mãn. Vừa nhìn thấy Điền Phong liền trút một bụng tức giận lên đầu hắn.
Điền Phong toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: “Bà cô của tôi ơi, cô nói kiểu này ở đây cũng được, cô ở đây nói thì không xong rồi, không phải cô làm cho ta khó xử sao?”
Trong lòng Điền Phong biết rõ chính mình không có biện pháp nào đối với cô gái xinh đẹp này, đành phãi vội vàng cười nói:
- Là tôi không đúng, hay là tôi mua cho cô một cây Khả Ái (chả biết nó là cái gì nữa, có lẽ là kem), cho cô hạ nhiệt nhé?
- Hừ, tưởng rằng một cây Khả Ái có thể làm cho bổn tiểu thư bớt giận sao, vậy ngươi quá coi thường bổn tiểu thư quá rồi.
Vu Tiểu Tiếu cong môi, hừ lạnh nói:
- Ít nhất cũng phải ba cây Khả Ái.
- Được, cô muốn mấy cây vậy thì mấy cây, để tôi đi mua cho cô.
Điền Phong đáp ứng Vu Tiểu Tiếu, rồi ánh mắt rơi vào Diệp Lăng Phi, Điền Phong này không nhìn còn đỡ, vừa nhìn, liền làm Diệp Lăng Phi sợ hãi, hắn hét lên:
- Tiểu tử, nhìn, anh cũng không phải tiểu cô nương, nhìn ánh mắt của chú kìa, giống như sắc lang nhìn thấy mỹ nữ vậy.
- Anh vợ, anh là cứu tinh của em, mau cứu em đi.
Điền Phong cầm tay Diệp Lăng Phi không chịu buông, cái dáng vẻ thân thiết kia đến ngay cả Vu Tiểu Tiếu đứng bên cạnh họ cũng phải cau mày, ác tâm nói:
- Điền Phong, từ khi nào ngươi cũng ăn nói ngọt như vậy? Nói trước nha, bên cạnh ta cả ngày đều có một đám nam nhân buồn nôn theo, ngươi xem người nào được, ta tặng cho ngươi, cam đoan cho ngươi thảo mãn ước nguyện.
- Bà cô của tôi, cô đừng có nghịch ngợm ở đây nữa, cùng lắm tôi mua cho cô một cây Khả Ái nữa.
Điền Phong lôi kéo tay Diệp Lăng Phi đi về phía tây, vừa đi vừa nói chuyện:
- Anh vợ, anh thật sự đến giúp em, tên tiểu tử Hàn Thiên Thành trong đội của em, đêm qua đột nhiên đau bụng, hắn vừa mới gọi điện cho em báo hắn không ra khỏi giường được. Khụ… vừa rồi em chuẩn bị đưa con nhóc Vu Tiểu Tiếu này vào thay thế một lần, dù sao cô nhóc này cũng là một người biết bắn, tạm thời thay thế cũng không sao. Nhưng không nghĩ anh cũng đến đây, anh vợ, trận đấu này đối với em thật sự rất quan trọng, anh không biết ba mẹ em chuẩn bị đưa em ra nước ngoài, mặc dù em không tình nguyện nhưng chả còn biện pháp. Em rất hy vọng trước khi ra nước ngoài có thể một lần tham gia trận đấu CS chính thức, không uổng công em thành lập chiến đội CS. Cho nên, anh vợ à, anh nhất định phải giúp em đánh trận này, cho dù thua cũng không sao.
- Chú phải ra nước ngoài?
Diệp Lăng Phi đánh giá Điền Phong một hồi, cuối cùng đem ánh mắt nhìn vào mắt Điền Phong, thấy vậy Điền Phong có chút xấu hổ hỏi:
- Anh vợ, anh nhìn em làm gì?
- Tiểu tử, gạt anh chơi cho chú phải không? Lại bịa ra chuyện phải ra nước ngoài, cho anh mày là thằng ngốc à? Nếu chú phải đi nước ngoài, còn không lượn sớm đi sao?
Diệp Lăng Phi không khách khí, vạch trần lời nói dối của Điền Phong, nói tiếp:
- So với anh mày, chú mày vẫn còn ‘gà’ lắm.
- Anh vợ, anh đều đã nhìn ra.
Điền Phong bị Diệp Lăng Phi vạch trần lời nói dối, vừa kinh ngạc lại vừa bội phục vô cùng, trong lòng không hiểu làm sao Diệp Lăng Phi biết mình nói dối, không nhịn được hỏi:
- Anh vợ, làm sao anh biết?
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Chuyện này không đơn giản. Thành thật mà nói, anh cũng không phải thần tiên, làm sao liếc mắt một cái đã biết được chú mày nói thật hay nói dối? Khụ, Người tuổi trẻ, chú vẫn còn phải học nhiều, cố gắng nhiều.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tuanff10