27-09-2008, 02:45 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 26
Dưới cùng là nét chữ ký thảo quen thuá»™c cá»§a cha nà ng. Nà ng cầm lá thư mân mê, ngồi ngẩn ngÆ¡ ở bà n há»c như xuất thần hồi lâụ Ãá»c lá thư cá»§a cha, nà ng đã rõ sá»± thể. Thì ra bà Phương đã gá»i thư nói cho cha nà ng hay, việc nà ng xin và o ở ký túc xá, và cha nà ng đã trả lá»i rằng không ưng như váºá»µ ông lại nhá» bà Phương răn bảo nà ng: cứ ở nhà bà mà đi há»c. Duy có má»™t câu, khiến nà ng thắc mắc, suy Ä‘oán không ra:
- “vá» lá»i nghị ước hôm nà o, thì mong rằng cứ giữ nguyên ý cÅ©, đừng bà n Ä‘i tÃnh lại thêm nữaâ€.
Cha nà ng muốn nói gì trong câu đó? “Lá»i nghị ước hôm nà o†là do ai đã bà n tÃnh, thảo luáºn vá»›i ai, mà đi đến “má»™t nghị ướcâ€? “Nghị ước đó là gì?
Lòng đầy nghi hoặc, nà ng đứng dáºy, cầm phong thư đến bên giưá»ng, khẽ gá»i bà Phương:
- Thưa bác, con muốn há»i chút!
Bà bừng tỉnh, kêu “há»â€ má»™t tiếng, rồi quay mình ra há»i:
- Cháu xem thư chưả
- Dạ xem rồị
Và nà ng đưa ngón tay tròn lẳn như búp măng, trá» và o hà ng chữ trong thư, há»i vá»›i giá»ng buồn buồn:
- Chá»— nà y thì cháu không hiểu gì cả. “lá»i nghị ước trước đây†là thế nà ỠVì sao lại nói “cứ giữ nguyên ý cÅ©? â€
Bà Phương ngẩn ngây chốc lát, rồi gượng nụ cưá»i nhẹ:
- Ãiá»u nà y thì cháu ... thì cháu chưa hiểu được. Cố nhiên, đây là điá»u mà ba cháu vá»›i bác đã bà n luáºn toan tÃnh, và o cái hôm ba cháu vá» Ãà i Bắc dá»± lá»… Quốc Khánh Song Tháºp.
Nà ng nÃu lấy, há»i gặng thêm:
- Bác vá»›i ba cháu bà n luáºn chuyện gì? Toan tÃnh việc gì? chuyện gì mà bà máºt đến ná»—i phải dấu cả cháủ
- Có gì mà phải dấu diếm đối với cháủ
Bà Phương vươn mình ngồi dáºy nói tiếp:
- Thì cÅ©ng không ngoà i những chuyện có liên quan đến nếp sống hà ng ngà y cá»§a cháu ở đây, và vấn đỠhá»c hà nh cá»§a cháụ Chẳng hạn, cháu đã ở đây vá»›i bác, thì bác phhải phụ trách việc chăm sóc, lo liệu má»i thứ cho cháụ Ãại khái chỉ là váºy, nhưng bác vá»›i ba cháu đã bà n luáºn vá» từng chi tiết tỉ mỉ ... cho chu đáo cẩn tháºn.
- Ngoà i ra, không bà n đến chuyện gì khác nữả
- Không.
Thanh Thanh Ä‘em lá thư đến bà n há»c, bỠđó, rồi quay trở lại giưá»ng. Nà ng ngồi trầm ngâm, chép miệng thở dà i:
- Thế thì chuyến nà y kế hoạch sống trong ký túc xá, cháu đà nh phải gác b�
- Gác bỠlà cái chắc!
Bà Phương bá»—ng báºt cưá»i, đắc ý lá»™ ra mặt:
- Bác viết thư cho ba cháu là để ba cháu hồi thư răn giữ cháu lại, vì bác sợ cháu không chịu nghe lá»á»‹
Nà ng không nói gì thêm, nằm dà i xuống giưá»ng, đôi mắt lÆ¡ đãng, nhìn lên dỉnh mà n. Bà Phương đưa tay vá»— vá»— và o cánh tay nà ng:
- Nà y Thanh cháu! Ãừng ngá»§ vá»™i, dể bác còn há»i cháu chuyện nà ỵ
Nà ng láºt mình, quay nhìn bà :
- Cháu chưa ngá»§ đâụ Còn chuyện gì bác cứ há»á»‰
- Trong buổi dạ vÅ© vừa rồi, cứ như cháu thấy, thì con Hoa có bị Ä‘iá»u gì uất ức không?
Nà ng suy nghĩ rồi đáp:
- Cháu nghÄ© rằng không có gì cả. Bởi vì cháu thấy má»i hà nh động cá» chỉ cá»§a Hoa Ä‘á»u tá»± nhiên.
- Tháºt không có Ä‘iá»u gì?
- Quả tháºt không có.
Bà Phương cưá»i nhẹ má»™t tiếng:
- Cháu trả lá»i như thế, tháºt quá khẳng định. Cứ như cháu kể lại, bác thấy nhà há» Trần hôm nay tháºt có Ä‘iá»u sÆ¡ sót đáng chệ Cha mẹ thằng Quốc đã có mặt trong buổi dạ vÅ© thì đó phải coi là vì đón tiếp con Hoa mà tổ chức cuá»™c vui nà y! Và ông bà ấy không nên để con bé bị “bá» quên†như thế.
- Cháu thấy ông bà ấy quả không cố ý như váºy, tuyệt đối không.
Bá»—ng bà Phương há»i lại má»™t câu tháºt sắc bén và đột ngá»™t:
- Nếu đặt cháu và o địa vị con Hoa, cháu có chịu nổi chăng?
Thanh Thanh giáºt mình áy náỵ Nà ng không ngá» bà lại đặt má»™t câu há»i nặng ná» như váºá»µ Nhưng nghÄ© lại, nà ng cÅ©ng cảm thông ná»—i lòng e ngại cá»§a bà . Nếu quả nhà há» Trần có ý lạnh nhạt vá»›i Uyển Hoa, thì vá»›i bản tÃnh nóng nảy bướng bỉnh. Uyển Hoa phải cắt đứt liên lạc tình cảm vá»›i Kiến Quốc.
Chuyện đó, bên ngoà i có vẻ không dây dưa gì đến Thanh Thanh. Nhưng hôm nay nà ng có dá»± và o cuá»™c khiêu vÅ© mừng sinh nháºt cá»§a Kiến Quốc, mà bà Phương há»i vá»›i giá»ng Ä‘iệu áy náy vừa rồi, thì dưá»ng như bà nghi ngá» nhà há» Trần sở dÄ© đổi thái độ, là vì có Thanh Thanh chen chân và ỠThanh Thanh nghÄ© mình bị oan uổng quá. Nà ng phải nói thêm cho bà Phương rõ:
- Sau đó, Kiến Quốc đến há»i chuyện cháu, thì cháu không há»i han chuyện trò gì vá»›i hắn nữạ
Bà nhìn nà ng chăm chú há»i:
- Như váºy là cháu tức giáºn thay cho con Hoa, và “trả đũa†giùm cho nó?
Nà ng còn chưa hết buồn bực, đáp:
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên, bác có thể Ä‘oán như váºá»µ
- Nếu váºy, phải chăng cháu còn vì má»™t lý do nà o khác nữa!
Nà ng đỠmặt, lắc đầu không đáp. Bỗng bà Phương khẽ dà ngón tay và o bên má nà ng:
- “Mà y†là má»™t đứa con gái trá»i sinh ra không phải để nói dốị Hãy cứ thá»±c thà , có chuyện gì kể hết cho bác nghe Ä‘i!
Nà ng giả bá»™ giáºn dá»—i:
- Cháu không hé môi nói gì, thì bác căn cứ và o đâu, mà bảo cháu nói dốỉ
- Ngáºm miện không rỉ răng, mà cÅ©ng có khi có nghÄ©a là ... nói dối! Cháu có dám nói quyết rằng thằng Quốc không há» có ý tán tỉnh theo Ä‘uổi cháu chăng?
- Tuyệt đối không có!
Nà ng lá»›n tiá»ng phá»§ nháºn, đôi má nà ng đỠlên rần rần:
- Hắn tháºt sá»± nhất tâm, nhất trà yêu thương Uyển Hoa,
Bà tiến thêm bước nữa, há»i tháºt sát nút:
- Nhưng nói giả tá»·: nếu hắn thay lòng đổi ý, theo Ä‘uổi cháu, thì saá»
- Bác tưởng cháu thèm để ý đến hắn saá»
Nà ng thầm cảm ơn bà , đã cho nà ng có một dịp để bộc bạch tâm sự của mình:
- Ãừng nói vì có Uyển Hoạ Dẫu hắn chưa há» là m quen vá»›i cô gái nà o, mà hắn tán tỉnh cháu Ä‘i nữa, cháu cÅ©ng không ngó ngà ng đến cái hạng con trai “thấy má»›i quên cũ†như thế. Ai mà thèm?
Bà nghe nà ng nói thế, liến nÃu lấy há»i:
- Cứ như cháu nói, thì thằng ấy đã thay lòng đổi ý rồi phải không?
- Cháu thấy hắn chưa hỠnhư thế.
Trầm ngâm một lát, nà ng nói thêm:
- Có Ä‘iá»u là ... Uyển Hoa cÅ©ng nóng nảy thái quá. Kiến Quốc cố chấp tìm Hoa, nhắn hẹn vá»›i Hoa, và cô ấy má»™t má»±c ngoảnh mặt không thèm cho gặp. Có lúc, cô ấy còn khiến cho hắn ê mặt Ä‘au lòng nữa, bác à ! ...
Nà ng bá»—ng đổi giá»ng như năn nỉ:
- Bác nên khuyên nhá»§ Hoa đị Hắn vá»›i Hoa tháºt là má»™t đôi lý tưởng. Ãã đến ná»—i nà o, mà Hoa là m cho tình thế “găng†quá như váºá»·
Bà Phương nghe đến đây báºt lên cưá»i khúc khÃch, rồi đưa ngón tay quệt và o bên má cá»§a nà ng:
- Cái con cù lần nà y! Mà y khuyên tao là m thế, thì mà y còn ngây ngô ngốc nghếch lắm cháu Æ¡i! Có Ä‘á»i thá»a nà o, con gái và bạn trai cá»§a nó gấu ó khi dá»—i nhau, mà mụ mẹ lại khuyên con gái hạ mình xin là m hòa trước?
- Tháºt ra, đây chẳng phải má»™t sá»± hạ mình ...
Nà ng nghiêm trang bảo bà :
- Con ngưá»i cư xá» vá»›i con ngưá»i, gặp lúc trục trặc lỡ là ng, thì nên nhưá»ng nhịn lẫn nhau, má»—i bên má»™t chút. Ãến hà m răng, cái lưỡi, thân thiết vá»›i nhau là váºy, mà còn có lúc răng cắn phải lưỡi nữa là ?
- Cháu nói Ä‘iá»u nà y rất đúng!
Bà Phương gáºt đầu khen nà ng, rồi tiếp:
- Chỉ có Ä‘iá»u là tÃnh con Hoa, nó không như nhiá»u ngưá»i khác. Má»™t khi uất giáºn, là nó phát sùng, sá»a phạt thẳng tay! Có khi nó há»n dá»—i cả vá»›i bác nữa láºn!
Lâm Thanh Thanh cố ý nói khÃch bà má»™t câu:
- Thế, bà c không muốn khuyên nhá»§ hai ngưá»i là m hòa, có lẽ vì bác sợ Hoa giáºn dá»—i bác?
- Ãiá»u đó không thể xảy rạ Nhưng Ä‘iá»u cốt yếu là bác mong cho chúng nó sẽ tá»± động hòa hảo vá»›i nhaụ Mặt khác, từ trước đến nay, sá»± tình vui buồn mừng giáºn giữa chúng nó như thế nà o, bác không được rõ.
- Tháºt ra, bác cÅ©ng chẳng cần phải lên tiếng khuyên hai bên nên như thế ná», hoặc nên như thế kiạ Bác chỉ ra ý ngầm cho Hoa hiểu vá» cách cư xá» hợp lý ở Ä‘á»i, là Hoa hiểu ngaỵ Hoa rất thông minh tinh ý mà !
Ná»—i buồn cá»§a bà Phương tiêu tan quá ná»a, sau khi nghe những lá»i chân thà nh cá»§a Thanh Thanh. Bà thầm nghÄ©: “con bé nà y không há» giả dối, tÃnh nó trung thá»±c đáng khen. Ãt nhất, nó cÅ©ng không phải lòng thằng Quốc đâủ â€
Tuy nhiên còn một vấn đỠvẫn khiến bà thắc mắc:
- Thế nà Ỡông bà Tưá»ng tá» ra rất tốt vá»›i cháu, tiếp đãi nồng háºu ân cần quá, phải không?
- ông bà ấy rất trang trá»ng ân cần tiếp đãi cháu rất thân thiết. Nhưng như bác má»›i nháºn định đó, ông bà ấy là m váºy là sai bởi vì ngưá»i khách chá»§ chốt cuả buổi dạ há»™i phải là Uyển Hoa!
- Bác nói tháºt đấy, hiện bác Ä‘ang lo ngại con Hoa nó buồn bá»±c uất ức.
Nói rồi, bà Phương im lặng suy tự Thanh Thanh cũng đã mệt, nên im lặng theo, để đi và o giấc ngủ. Vừa vặn lúc đó chuông đồng hồ điểm hai giỠsáng ...
Tà i sản của quykiemtu
Chữ ký cá»§a quykiemtu Rượu gặp bạn hiá»n ngà n chén thiếu
Chuyện ngưá»i không hợp ná»a câu thừa
27-09-2008, 02:46 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 27
Sáng hôm ấy, thừa lúc bà Phương còn ngá»§, Thanh Thanh sá»a soạn ra Ä‘i chÆ¡i vá»›i Quốc Hùng. Con sen Lệ Quyên trông thấy, nheo mắt ra dấu, há»i khẽ:
- Bà Thức dáºy há»i, thì saá»
Thanh Thanh đáp đại cho qua:
- Bà còn lâu má»›i dáºá»µ Ãừng là m ồn à o, để yên cho bà ngá»§. Nếu bà thức dáºy có há»i, Quyên thưa giùm: tôi Ä‘i phố mua Ãt sách, chuẩn bị cho ngà y khai giảng, nhé! ...
Thấy cáºu Cả vá»›i cô khách trá» quà giắt dÃu nhau ra Ä‘i, con sen nhìn theo, khẽ lắc đầu le lưỡi ...
Hai ngưá»i ra đến trước cá»a hãng trà , thì thấy ngưá»i phu xÃch lô quen thuá»™c Ä‘ang đứng đợi ở đó, trông thấy mối khách quý, y liá»n há»i:
- Cáºu Hùng Æ¡i! Cáºu vá»›i cô Ä‘i chÆ¡i đâu bây giá»?
Quốc Hùng quay qua nhìn Thanh Thanh, đỠnghị: hôm nay nên rá»i xa thà nh phố Ãà i Bắc, ra bãi tắm ở vụng tà u CÆ¡ Long bÆ¡i lá»™i cho khoáị
Nà ng là “má»™t cây†nhảy đầm, lại cÅ©ng là “má»™t cây†bÆ¡i lá»™i nữa, nên gáºt đầu đồng ý. Nhưng nhìn bá»™ y phục cá»§a hắn chỉnh tá» như lá»… phục Ä‘i dá»± đám cưới, nà ng cưá»i bảo:
- Ãã chá»§ ý Ä‘i bÆ¡i lá»™i, sao anh không Ä‘em theo áo tắm?
Bấy giỠhắn mới sực nhớ ra, đã toan quay và o nhà , nhưng rồi lại nói:
- Ãể ra đấy, chúng ra mướn má»—i ngưá»i má»™t bá»™.
Nà ng lắc đầu, vẫn tươi cưá»i:
- Tôi “bị cái táºt lạ†là : từ nhỠđến nay, không thể nà o mặc và o mình má»™t thứ gì cá»§a ngưá»i khách, nhất là chung chạ vá»›i nhiá»u ngưá»i, cà ng không dám.
Hắn suy nghÄ© ná»a phút, rồi cưá»i:
Có khó gì? Ra phố mua má»—i ngưá»i má»™t thứ má»›i tinh, là được.
Nà ng nói:
- Phải lắm. Ãể tôi mua má»™t bá»™ bikini và mua cho anh má»™t cái si lÃp luôn.
- Ãâu có được? Ãể tôi mua cho cô chứ!
Nà ng chỉ cưá»i coi là chuyện nhá» nhặt, chẳng cần tranh nhau trả tiá»n vá»›i hắn là m chị Xe xÃch lô Ä‘i qua đưá»ng Diên Bình, hai ngưá»i ghé và o má»™t nhà hà ng bách hóạ Thanh Thanh lá»±a má»™t bá»™ bikini mầu và ng sáºm. Quốc Hùng cÅ©ng lá»±a mầu si lÃp theo vá»›i mầu bikini cá»§a nà ng.
Chiếc xÃch lô đạp đưa hai ngưá»i và o bến xe ca Ãà i Bắc. Xa lá»™ Ãà i Bắc CÆ¡ Long má»›i được khánh thà nh chưa bao lâụ Trên mặt đưá»ng xe cá»™ phóng lướt vùn vụt như baỵ Chẳng mấy chốc, Quốc Hùng và Thanh Thanh đã đến cái vụng tầu nổi tiếng, vá»›i tầu bè già n hà ng như bức tưá»ng thà nh mầu xám, cá»™t vô tuyến lố nhố như rừng cá» maỵ
Khiêu vũ trên sà n nhảy, Quốc Hùng đã kém Thanh Thanh. Nhoà i mình xuống nước bơi lội, hắn cà ng thua xa nà ng hơn nữạ
Nà ng Ä‘ang bÆ¡i kiểu Brasse, cất cao đầu lên nhìn, thấy hắn cứ gục đầu dưới nước, thì phá lên cưá»i sằng sặc, rồi lá»›n tiếng gá»i há»i:
- Anh Hùng ơi! Anh Hùng!
Hắn hãm đà bơi lội, cố ngôi đầu lên nghe:
- Gì đấỷ
- Anh bÆ¡i kiểu gì mà cứ hùng hục vùi đầu dưới nước hoà i váºá»·
- A! ... Kiểu Crawl! Crawl, Thanh ạ!
- Sao tôi thấy giống kiểu ... ấy quá?
- Giống kiểu bÆ¡i nà á»
- Bơi chó.
Dứt lá»i nà ng lại cưá»i sằng sặc. Hắn đã không lấy là m giáºn, còn báºt lên cưá»i theo ...
BÆ¡i được độ mươi phút, hắn thấm mệt, thỉnh thoảng lại ngá»a bụng lên “thả nổi†để nghỉ sức. Và cuối cùng hắn phải chịu thua nà ng. Hắn kêu mệt và rá»§ nà ng bÆ¡i và o bÆ¡i tạm nghỉ.
Tấm thân thể đà o tÆ¡ mÆ¡n mởn cá»§a nà ng, được che Ä‘áºy trong bá»™ áo quần dạ vÅ© há»™i, mà còn khiến cho hết thảy má»i cặp mắt khoan khoái ngắm nhìn thầm ngợi khen, thì giỠđây, trên tấm thâm ấy, chỉ vá»n vẹn có hai mảnh áo tắm, bao nhiêu đưá»ng cong nét uốn vá»›i da thịt băng tuyết phô ra ... thá» há»i Quốc Hùng là m sao khá»i mê say đắm Ä‘uối!
BÆ¡i lá»™i gần nà ng, ngắm những động tác “bốn thì†cá»§a kiểu Brasse, vá»›i đôi chân thon dà i như chân ếch nhái, khối ngá»±c nở tròn, cà i bụng thon nhá» ... tất cả váºn động uyển chuyển nhịp nhà ng ... hắn có cảm tưởng như lạc và o thế giá»›i thầm thoại vá»›i “mỹ nhân ngưá»i cá†tuyệt vá»›i!
Và khi nà ng nằm ngồi, co duá»—i đôi chân ngá»c ngà dưới chiếc dù ngÅ© sắc, thuê che nắng thì hắn coi giá» phút chiêm ngưỡng sắc đẹp là nh mạnh băng trinh cá»§a nà ng đây, là giá» phút thần tiên nhất trong Ä‘á»i cá»§a hắn.
BÆ¡i lá»™i, tắm nắng và chuyện trò qua và i giá», anh vá»›i ả cùng đói bụng. Há» tìm lên phố thị CÆ¡ Long, đưa nhau và o tá»u quán Tân Phúc Phương. Ä‚n xong đến lúc nhắp trà và chuyện trò, hắn mạnh dạn đột ngá»™t nói:
- Thanh nghe tôi nhé!
- Có chuyện gì váºy, anh?
- Hôm nay, chúng ta gác hẳn, không bà n vỠchuyện Uyển Hoa, không nói gì đến Kiến Quốc.
Nà ng má»›i nghe, thấy thÃch thú và cÅ©ng nói diá»…u chÆ¡i:
- Nếu váºy, để tôi nói chuyện vá» bác!
- Tuyệt đối đừng bà n đến “bà cụâ€.
Hắn xua tay lia lịa, rồi long trá»ng đỠnghị:
- Thanh à , chúng mình hãy bà n vỠ“chuyện chúng mình†đi nhé?
Bà n “chuyện chúng mình� Chuyện của hắn, chuyện của nà ng?
Thanh Thanh nghe tiếng tim mình Ä‘áºp thình thịch trong lồng ngá»±c. Ãôi má nà ng dá» lên hây hây, nóng bừng bừng. Nà ng bối rối ngượng ngáºp, cúi đầu nhìn xuống.
Lòng hắn đã giao động. Hắn cho rằng nà ng đã xiêu lòng. Hắn khẽ gá»i:
- Thanh ơi!
- Dạ? Tiếng “dạ†do giá»ng mÅ©i phát ra, chứ miệng nà ng cÆ¡ hồ không hé mở. Nà ng vẫn cúi đầu nhìn xuống mặt bà n.
Hắn bèn khởi đầu kể lể tâm sự và ý nguyện. Hắn nói thao thao bất tuyệt:
- Tôi đã dá»± tÃnh má»™t kế hoạch toà n bá»™ cho Ä‘á»i sống trong tương laị Nói ra, tuy nghe nhá» nhoi, chẳng có gì đáng kể. Nhưng tôi vẫn lo nghÄ© ngà y đêm, chỉ sợ mình không thá»±c hiện nổi Thanh ạ ...
Im lặng nghe hắn nói má»™t hồi nữa, nà ng má»›i lên tiếng khuyến khÃch:
- Anh có thể thực hiện được đấỵ Chẳng những anh có hoà n cảnh tốt, mà còn có tà i năng, ý chà cố gắng. VỠthương mãi, vốn sẵn nghiệp nhà , anh còn phải lo vấn đế khó khăn nà o nữả
- Tôi không được như Thanh khen đâụ Từ nhá», tôi đã lo nghÄ© đến tương lai, vá»›i cả má»™t gánh năng trên vai sau nà ỵ Bởi vì ba tôi đã mất, mà tôi chỉ có má»™t mình tôi là con traị
- Anh còn có em gáị Ãến như tôi má»›i đáng buồn. Ba tôi chỉ được má»—i mình tôi, lại là con gáị Há» hà ng thân thÃch chung quanh, chẳng có má»™t ai, chỉ có hai cha con nương tá»±a mạng sống và o nhau ...
- Từ ngà y cô vá» Ãà i Loan đến nay, chắc bác ở bên ấy cảm thấy cô tịch u buồn lắm!
Hắn tháºt vụng vá»! Nà ng Ä‘ang vui tươi như hoa cưá»i trước gió, hắn nhắc đến cảnh “gà trống nuôi con†cá»§a cha nà ng, nà ng buồn bã lắc đầu, đôi mắt nhìn ra xa đăm đăm:
- Còn phải nói! Tôi ở đây cÅ©ng nhá»› nhà , thương cha không kém, tôi buồn ghê gá»›m, anh ạ. Có những lúc, tôi như phát Ä‘iên, chỉ muốn chạy ra đưá»ng, gá»i chiếc tắc xi, chạy thẳng ra phi trưá»ng Tùng SÆ¡n, mua vé bay, bay vá» Tân Gia Ba, để được quấn quÃt bên ba tôị
Bấy giá» hắn má»›i giáºt mình, hối háºn vá» lá»i nói vụng vá». Hắn vá»™i nói:
- Cô chá»› là m như thế! Cô có biết đâu rằng: là m thế, cô sẽ gây Ä‘au đớn cho trái tim mẫn cảm cá»§a má»™t con ngưá»á»‰
- Ai thế?
Nà ng nghi hoặc, ngá»ng đầu lên nhìn hắn đôi riá»m mi nhấp nháy chỠđợi câu trả lá»á»‹ Hắn bối rối, xoa tay nói:
- Cô cÅ©ng còn phải há»i nữa á» Cứ biết rằng, trong thá»±c tế, quả có má»™t ngưá»i như váºy là được rồị
Chẳng dò xét, Thanh Thanh cÅ©ng hiểu được tâm ý cá»§a Quốc Hùng rồị Trái tim hắn như đã được đặt và o cái há»™p kÃnh pha lê, đưa ra trình bà y trước mắt nà ng váºá»µ
Thấy ánh mắt hắn nồng cháy quá, nà ng cúi đầu, trở lại chuyện lo sự nghiệp tương lai:
- Tôi nghÄ© rằng: kế hoạch tương lại cá»§a anh dá»… thà nh tá»±u lắm đấỵ Như anh đã có lần nói, anh không thÃch là m viên chức chÃnh quyá»n, dù là là m ở má»™t ngà nh chuyên môn; anh cÅ©ng không thÃch nghiên cứu há»c thuyết, nghệ thuáºt. Anh chỉ mong giữ được nghiệp nhà và phát triển cho rá»™ng lá»›n hÆ¡n nữạ Váºy, trong tương lai, anh cứ khuếch trương thương vụ ở quốc ná»™i trước, rồi mở rá»™ng thêm ra hải ngoại saụ
- Phải, Thanh nhá»› kỹ lắm. ý nguyện cá»§a tôi chỉ có váºá»µ
- Rồi trong tương lai, ba tôi có thể giúp anh.
Vâng, tôi vẫn đặt hy vá»ng ngấm ngầm ở bác, là ngưá»i mà tôi kÃnh mến. Giá» Thanh nói ra, tôi cà ng cảm khÃch muôn phần.
Tiếng nói cá»§a hai ngưá»i cà ng lúc cà ng êm ái thêm, lá»i như mÆ¡n trá»›n, ru hồn nhau ... Ãâu đây, tiếng nhạc mê ly trổi lên phụ há»a: bà i Sérénade cá»§a Schubert ... Tuy nhiên, những ý nghÄ© chá»§ chốt trong lòng, vẫn không ai dám nói ra, mà há» chỉ bà n quanh vấn đỠsá»± nghiệp, gia đình, thưa kế, ...
Ãến chÃn giá» rưỡi tối, hai ngưá»i đáp xe ca tốc hà nh vá» Ãà i Bắc.
Bước xuống xe, đứng tần ngần má»™t lát trước bến, rồi há» bà n tÃnh: nên vá» nhà ngay, hay nên Ä‘i chÆ¡i nữả Suy nghÄ© má»™t lát, Quốc Hùng nói:
- Phải rồi Thanh à ! Chúng mình tìm đến “Nhi Ãồng Lạc Viênâ€. Ở đấy có phòng trà ca nhạc.
- Không tốt. Cứ thực mà nói, những bản nhạc bà i ca quá phổ thông đó, tôi nghe chẳng có hứng thú gì cả. Chúng mình đi chơi suốt một ngà y, đã mệt rồi, nên vỠnhà nghỉ thôị
- Nhưng là m sao ngá»§ được? Tinh thần “ngưá»i ta†còn Ä‘ang hăng hái tỉnh táo như thế nà y! ...
Nà ng nghe hắn nói như giá»ng trẻ con vòi quà , thì báºt lên cưá»i, rồi sá»±c nhá»› ra má»™t cách, nà ng bảo:
- Rồị Muốn vá» trá»… thì cho trá»… luôn: cứ mướn xÃch lô đạp, ngồi dạo qua các phố phưá»ng cho mát mẻ.
- Lại ngồi xe xÃch lổ
- Thì tôi đã nói vá»›i anh bao nhiêu lần rồỉ Tôi thÃch nhất xÃch lô đạp, bởi vì chỉ Ãà i Loan nà y má»›i có. Ngồi xÃch lô mát mẻ, khoảng khoát. Ngồi xe hÆ¡i, nhất là vá» mùa nóng, không khác bị nhốt trong cái há»a lò!
Thế là Quốc Hùng vẫy gá»i má»™t chiếc xÃch lô đạp, bảo ngưá»i phu xe đạp Ä‘i dạo qua mấy đại lá»™, để hứng mát, rồi tÃnh giá» trả tiá»n ...
Lát sau, xe Ä‘i qua câu lạc bá»™ Không Quân, rẽ vá» phÃa trái, qua má»™t cây cầu, rôi chạy hÆ¡i nhanh, nhắm thẳng vỠđại lá»™ Trà ng An.
Cảnh đô thà nh vỠđêm tháºt rá»±c rỡ, lại thêm vầng trăng trên cao tá»a ánh sáng dịu xuống khắp nÆ¡i, gió mát như mÆ¡n trá»›n ngưá»i du ngoạn ...
- Thanh ơi! Thanh thấy cảnh sắc đêm nay đẹp không?
- Ãẹp lắm (nà ng nhá» nhẹ đáp); lại rất mát mẻ, khoan khoáị
- Thanh ơi! ... (hắn toan nói gì, rồi lại im).
- Dạ ... (tiếng dạ cá»§a nà ng rất nhá», mÆ¡ hồ như không nghe thấy) - .
Ãá»™t nhiên, hắn bạo dạn hẳn lên, vì má»™t sức xung động kỳ lạ; hắn đưa tay mắt luồn theo thà nh dá»±a cá»§a xe xÃch lô, rồi đặt những ngón tay và o ngang eo nà ng, và cuối cùng cái eo thon thắt, má»m mại dần dần nằm gá»n trong vòng tay hắn.
- Ãừng ...
Chỉ khẽ kêu lên má»™t tiếng như thế, rồi nà ng lại im lặng. Nà ng mắc cở, nghẹo đầu vá» má»™t bên, nên vô tình ngả đầu xuống bên vai phải cá»§a hắn. Hắn đưa tay lên, nhè nhẹ vuốt mái tóc Ä‘en lay láy cá»§a nà ng dưới ánh trăng đêm. Hai ngưá»i im lặng đến ná»—i nà ng nghe tiếng tim Ä‘áºp cá»§a hắn.
Tiếng hắn ấp úng trong hơi thở:
- Anh sung sướng nhất Ä‘á»i ... anh cảm thấy hạnh phúc đã lá»t và o tay rồi ...
Bá»—ng nà ng giáºt mình, như Ä‘ang ngá»§ bị đánh thức dáºy:
- Anh Hùng ơi, (nà ng nói như thúc giục năn nỉ, đưa mắt nhìn ra bốn bỠxa xôi). Tôi sốt ruột quá, chúng ta nên vỠgấp đi thôi!
Thế là nà ng ngưng ngang cuá»™c dạo mát bằng xÃch lô mướn giá»..
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:47 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 28
VỠđến trước cá»a hãng trà , tay Quốc Hùng vẫn không rá»i eo lưng Thanh Thanh. Hắn đỡ nà ng từ từ bước xuống, mặc dù hắn dư biết: nà ng không thể nà o vấp ngã được.
Hắn tạm buông bà n tay, cùng nà ng sánh đôi, Ä‘i và o tòa nhà bên trong. Nhưng khi lên cầu thang lầu, hắn lại đưa tay ôm dìu ngang eo nà ng. Và khi lên đến cầu thang lầu, thì hắn thá» thẻ má»i nà ng và o phòng hắn nghỉ mệt chốc lát, rồi hãy vá» phòng mẹ hắn.
Hai ngưá»i bước và o qua khung cá»a, thì tay hắn hà nh động như cái máy, đóng cánh cá»a lại khÃt khao, và cà i chốt vững chắc.
Lầu cao, phòng nà y lại ở vá» má»™t bên, nên ánh trăng vằng vặc xuyên qua hai mặt cá»a kÃnh, chiếu và o soi sáng như ban ngà ỵ
Ãôi trai gái Ä‘ang độ thanh xuân, nhá»±a sống dâng đầy, mà ở trong khung cảnh nà y, thì tháºt khó tránh cÆ¡n xung động. Do đó, Quốc Hùng má»i Thanh Thanh và o chÆ¡i, mà hắn chẳng mở cá»a sổ ra cho mát. Hắn cÅ©ng không báºt đèn hắn cỠđứng sóng đôi vá»›i nà ng trong phòng, dưới ánh trăng loáng bạc ... rồi hắn khẽ kêu:
- Thanh ơi!
- Dạ?
- Thanh ơi, tôi ...
- Dạ ...
Ãá»™t nhiên, như do hương ấm thanh tâm cá»§a thiếu nữ hấp dẫn mê hồn, hắn mạnh mẽ ôm choà ng lấy nà ng, ghì chặt trong vòng taỵ
Ãôi thanh niên thiếu nữ cứ đứng ôm nhau, như quên hết thảy những gì chung quanh, không còn biết cảnh nầy là cảnh nà o, mình Ä‘ang sống ở đâu ... chợt nà ng như bừng tỉnh, khẽ kêu:
- Ồ! Anh Hùng ... Buông em rạ Buông ...
- á»’! Thanh em! ... (hắn xiết vòng tay chặt hÆ¡n) Thanh đừng sợ ... Ãừng lo gì. Anh ...
Nà ng nghe tiếng tim Ä‘áºp loạn. Nà ng muốn gỡ mình ra, nhưng nghÄ© lại, lại chưa nỡ quyết liệt. Nà ng Ä‘ang định đòi ngồi xuống ghế, thì hắn bắt đầu thổ lá»™ tâm sá»±:
- Em Thanh! Em có biết không? ...
Nà ng dư biết đó chẳng phải má»™t câu há»i, nên cứ im lặng Hắn lắp bắp nói tiế:
- Anh! ... Từ lâu nay ... anh vẫn âm thầm ấp ủ hình bóng ... em trong tim! Anh ... anh đã yêu em tha thiết!
Nang cúi đầu xuống thấp hÆ¡n nữạ Hắn liá»n cúi hôn lên mái tóc cá»§a thÆ¡m tho mát dịu, như cả má»™t là n suối hương cá»§a nà ng. Thấy nà ng vẫn không tá» dấu phản ứng, không chấp nháºn, cÅ©ng không phản đối hoặc can khuyên, hắn lại nói dồn dáºp và đứt quãng trong hÆ¡i thở:
- Anh yêu em! Anh yêu em! Anh đã yêu em gần phát Ä‘iên, phát cuồng. Anh đã trải qua những ngà y đêm Ä‘au đớn, tái tê cả tâm hồn vì nghi kỵ, vì thất vá»ng, cÅ©ng như đã trải qua những giá» phút tháºt sung sướng, như thần tiên! ...
Nà ng cảm thấy gay go, khó chịu đựng nổi sá»± rung động, nhưng có lẽ nà ng nghÄ© rằng: Cứ để yên cho hắn nói tháºt nhiá»u, tháºt nhiá»u ... hắn sẽ tá»± giải tá»a được ná»—i ẩn ức ná»™i tâm, nguôi bá»›t sức xung động cá»§a tuổi trẻ, giã bá»›t cÆ¡n si mê, cho nên nà ng cố nén, cắn răng không nói gì hết.
Thế là cuá»™c độc thoại tiếp diá»…n đến hÆ¡n ná»a tiếng đồng hồ. Thôi thì, hắn kể lể đủ má»i ná»—i vui cÅ©ng như cÆ¡n buồn, kể từ hôm nà ng đến ở nhà nà ỵ Hắn nói vá»›i tất cả sá»± tháºt thà , thà nh khẩn như má»™t con chiên xưng tá»™i vá»›i vị tu sÄ©. Hắn nói rõ thái độ và ý muốn cá»§a Uyển Hoa: Uyển Hoa muốn cho hắn và nà ng kết hợp, có lẽ để Uyển Hoa quên mối lo Kiến Quốc si tình nà ng. Hắn thú tháºt ná»—i há»n ghen đối vá»›i Kiến Quốc, ...
Cho đến khi hắn tạm ngưng nói, nà ng tưởng những ẩn ức tình cảm cá»§a hắn đã được giải phóng, thì hắn sẽ buông nà ng rạ Nà o ngá», hắn vẫn chưa buông, và còn năn nỉ:
- Thanh em! Em đã thấu rõ ná»—i lòng cá»§a anh, em hãy ngá»ng lên, cho anh được nhìn đôi mắt em má»™t chút?
Nà ng rất thông minh nhanh trÃ, nà ng biết rằng má»™t cái hôn diá»…n ra trong lúc nà ng Ä‘ang ở trong vòng tay hắn như vầy, thì ... rất nguy hiểm; cho nên nà ng cất tiếng từ chối:
- Ồ! Không!
- Thanh ơi, anh xin em ...
- Không! Không! Không!
Và nà ng lắc đầu lia lịa, lắc đầu tháºt mạnh.
- Kìa, tại sao váºy, em? Anh chỉ muốn nhìn đôi mắt trong sáng dịu hiá»n, như đôi gương soi rõ tâm hồn anh trong đó thôi mà ! ... Em ngá»ng lên nhìn anh má»™t chút đỉ
- Không! Ãể mai! Buông em ra Ä‘i! ...
- Kìa Thanh! Anh van em ...
Hắn chưa dứt lá»i, bá»—ng run bắn ngưá»i lên như bị Ä‘iện giáºt!
Có tiếng Ä‘áºp cá»a “cách cáchâ€!!
- Thằng Hùng!
Tiếng gõ cá»a như phóng ra ánh chá»›p chói lòa đôi mắt hắn! Và tiếng kêu giáºn dữ tiếp theo, y hệt tiếng sét giáng xuống ngay đầu! Tai hắn như ù lên lùng bùng:
- Rõ rà ng tiếng mẹ hắn kêu hối hả, kinh hoà ng, lo lắng ...
- Báºt đèn lên mau!
Thanh Thanh rá»i khá»i vòng tay hắn lúc nà o, hắn cÅ©ng không haỵ Hắn vẫn đứng trÆ¡ trÆ¡ giữa phòng như cây cá»™t thạch nhÅ© đứng lồ lá»™ trong hang đá vôi, má»™t thứ cá»™t đá biết ... run rẩỵ
Lúc nà y, Thanh Thanh tháºt sá»± sợ hãi, nhưng chẳng phaải nà ng sợ bà Phương mắng nhiếc, mà nà ng sợ là vì ... cái hình thù Quốc Hùng trước mắt nà ng, giá» khắc nà y ... nó ghê rợn là m sao! Do bản năng tá»± vệ, nà ng lùi xa hắn mấy bước chân. Bá»™ mặt sợ hãi cá»§a hắn cà ng gây sợ hãi cho nà ng hÆ¡n: Trăng xuyên qua cánh cá»§a kÃnh, soi rõ bá»™ mặt thất thần cá»§a hắn, thân hình run rẩy cá»§a hắn, khiến nà ng chợt nghÄ© đến những hình ảnh ... ma cà rồng Darcula trên mà n bạc xi nê ma nà ng đã từng xem mấy lần!
- Hùng! (Tiếng bà Phương gá»i lá»›n hÆ¡n) Mà y ... Mà y có nghe tiếng tao gá»i mà y không?
ôi chao! Thì ra nà ng với hắn đang mê man đầu óc, nên đã không nghe được tiếng bước chân êm nhẹ của bà Phương từ phòng bước vội ra đây! ...
Thấy Quốc Hùng như đã chết Ä‘iếng mất hết năng lá»±c cảm ứng, không nghe đưá»c tiếng mẹ gá»i nữạ Thanh Thanh chá»›p chá»›p cặp mắt nhìn hắn, quên cả mình phải là m gì lúc nà ỵ
- Thằng súc sinh!!
Kèm theo tiếng chá»i rá»§a, cánh cá»a bị xô rầm rầm.
Cá»a đã chốt chặt, không thể nà o báºt ra được. Bá»—ng Thanh Thanh rùng mình như bị đánh thức khá»i giấc ngá»§ say:
- Thanh Æ¡i! Thanh Thanh! Chúng bay có nghe tiếng tao kêu không? Có nghe không? Mau lên! Mau mở cá»a! Mở cá»a láºp tức! báºt đèn! báºt đèn! ...
Nà ng lo sợ Ä‘iếng hồn, bởi vì lúc nà y nà ng má»›i nghe tiếng kêu cá»§a bà Phương tháºt rõ rệt. Nà ng nháºn ra bà không còn kêu la nữa, không còn gà o thét nữa, mà bà đã ... khóc!
Tháºt váºy, ở bên ngoà i cánh cá»a, nước mắt bà Phương đã tuôn đầm đìa theo những tiếng kêu gà o! ...
Nà ng vá»™i trấn định tinh thần, bước tá»›i khẽ Ä‘áºp và o ngưá»i Quốc Hùng, ra dấu cho hắn chuẩn bị coi chừng, rồi nà ng bước tá»›i cánh cá»áº¡ Tiếng Ä‘áºp cá»a cà ng lúc cà ng gấp rút, lẫn lá»™n vá»›i tiếng khóc hưng hức cá»§a bà Phương. Thanh Thanh nắm quả nắm kéo mạnh, nhưng cá»a vẫn bất động. Bấy giá» nà ng má»›i biết rằng Quốc Hùng đã khép kÃn cánh cá»a, và bấm chốt vững chắc. Nà ng phải đưa cả hai tay lên lần mò khó khăn má»›i giáºt tung ra được. Nhưng vừa vặn lúc cánh cá»a mở ra, thì má»™t thân thể nặng nỠđổ giúi và o ngá»±c Thanh Thanh: bà Phương vì Ä‘ang ấn mạnh tay trên cánh cá»a nên khi cá»a mở bất ngá», bà đã ngã nhúi và o ngưá»i nà ng.
- á»i! Bác Æ¡i! Bác Æ¡i!
Nà ng vốn khá»e mạnh và lẹ tay nhanh trÃ, nên lúc ấy má»›i giữ được thăng bằng, khá»i ngã xuống đất, và còn ôm giữ được bà Phương đứng vững theá» Qua cÆ¡n giáºt mình vì suýt té, bà Phương thở hồng há»™c, há»i nà ng rối rÃt:
- Mà y không là m sao chứ? Mà y chưa là m sao chứ?
Nà ng chỉ mỉm cưá»i héo hắt, không đáp. Nà ng đưa tay dìu bà và o giữa phòng. Trong khi ấy, Quốc Hùng sau cÆ¡n kinh hoà ng cá»±c độ, đã tỉnh lại dần dần, nhưng tay chân hắn vẫn cứng đơ, mình mẩy run lẩy bẩy, không sao di chuyển nhúc nhÃch được. Cho đến lúc bà Phương bước và o gần quá rồi, hắn má»›i lắc lư lảo đảo tiến vá» phÃa trước ... rồi hai tay bưng chặt lấy mặt, hắn té sấp xuống mặt giưá»ng đánh “huỵchâ€!
Bà Phương được Thanh Thanh dìu đến chiếc canapẹ Trước khi ngồi, bà còn kêu:
- Báºt đèn lên!
Nà ng Ä‘i rá» rẫm nút Ä‘iện, rồi báºt đèn sáng lên.
ánh sáng chói chang khiến nà ng tạm nhắm mắt để tránh. Và khi nà ng từ từ mở mắt ra, thì nà ng lại không dám tin ở cặp mắt của mình.
Bà Phương đầu bù tóc rối, sắc mặt nhợt nhạt như giấy trắng, hai bên má, vết nhăn co dúm lại, đôi mắt trợn trừng láo liên như mắt ngưá»i nổi cÆ¡n Ä‘iên! Quay nhìn phÃa bên kia, thấy Quốc Hùng Ä‘ang gục mặt xuống giưá»ng mình mẩy run bắn, như má»™t đứa con nÃt bị uất ức cá»±c độ. Hắn khóc nấc lên hừng há»±c, tháºt thảm thệ
Bà Phương giáºn dữ, mắng nhiếc:
- Thằng khốn nạn! Ãồ súc váºt! Thằng chết băm chết bằm!
Tiếng khóc cá»§a hắn lá»›n lên, thì tiếng chá»i rá»§a cá»§a bà Phương cÅ©ng lá»›n thêm:
- Mà y là thằng vô liêm sỉ! Dám lao đầu gục mặt và o bùn nhÆ¡, dám cả gan lá»›n máºt gây ra chuyện động trá»i như váºy saá»
Hắn không nói được má»™t lá»i biện bạch, chỉ má»™t má»±c khóc lóc thê thảm não nùng, khiến lòng ngưá»i nghe phải bà ng hoà ng tê táị
- Còn con Thanh! ...
Ãôi mắt nảy lá»a cá»§a bà quay sang cô gái, tiếng nói từ giáºn dữ đổi sang trách oán buồn Ä‘au ...
- Bác tháºt không ngá»! Ãến như mà y mà cÅ©ng ngây ngô khá» dại như thế!
- Kìa bác!
Gương mặt trắng đẹp dưới ánh đèn như tuyết đông cá»§a nà ng bá»—ng á»ng hồng lên rạng rỡ. Nà ng cúi đầu xấu hổ, cố nói lá»i biện bạch:
- Bác đừng hiểu lầm, bác à ! Cháu với anh ấy chẳng có là m gì nên tội cả ...
- Tháºt tao nằm mÆ¡ cÅ©ng không thể tưởng tượng ra được sá»± thể nà y ...
ánh mắt như ánh đèn pha cá»±c mạnh cá»§a bà , soi rá»i và o nà ng, rồi lại rá»i qua Quốc Hùng. Có lẽ thấy y phục hai ngưá»i còn hoà n toà n tá» chỉnh, nên bà hoà n hồn, thở ra má»™t hÆ¡i dà i, rồi nói giá»ng xúc động run run, lẩm nhẩm như nói má»™t mình:
- ôi chao! Con cái chúng nó lá»›n cả rồi, có thể báºy bạ quà phái lắm!
Phản ứng cá»§a Quốc Hùng tháºt kỳ quái: Hắn không phân biện, không giải bà y ná»—i oan, mà vẫn gà o khóc, như muốn xé cuống há»ng.
- Ra đi thôi!
Bà Phương đứng dáºá»µ CÆ¡n xúc động bà ng hoà ng khiến bà vẫn còn chưa đứng dáºy vững. bà chìa tay vá» phÃa Thanh Thanh, lảo đảo ngất ngư miệng vẫn còn mắng:
- Mặc xác nó! Cứ để cho nó khóc! Cái giống vô loà i ấy, mà kể là m chỉ
Quốc Hùng nắm chặt bà n tay, đấm xuống giưá»ng ình ình và hắn cà ng gà o khóc lá»›n hÆ¡n nữa ...
Thanh Thanh vẫn sợ bà Phương nổi sùng gây ra chuyện chẳng là nh ... Nà ng vá»™i bước đến nắm tay bà , dìu đỡ từng bước, đưa bà ra khá»i cá»a phòng.
Bà Phương bị má»™t cÆ¡n xúc động sợ hãi chưa từng có, nên tay chân bá»§n rá»§n, được Thanh Thanh dìu vá» buồng, và bà nằm nhoà i xuống giưá»ng, đôi mắt nhắm nghiên, hÆ¡i thở vẫn dồn dáºp ...
Thanh Thanh sợ bà yếu sức, gặp chuyện nà y sẽ ngã bệnh chăng, nên nà ng cúi xuống, ghé miệng bên tai bà , khẽ há»i:
- Thưa bác, có cần má»i y sÄ© đến không ạ?
- Má»i y sÄ© nà á»
Bà Phương bá»—ng mở mắt nhìn nà ng thao láỠNhưng thấy sắc mặt âu lo cá»§a nà ng, bà lại đổi giá»ng êm dịu nhu hòa:
- Thanh ạ, cháu yên lòng. Bác vẫn khá»e, không có sao cả.
Bà Phương tuy nói thế, nhưng trong lòng vẫn sợ mình Ä‘au ốm vì cảm xúc, xung động quá mạnh, do đó bà nhắm mắt lại không há»i han Thanh Thanh gì nữa, và cố dá»— giấc ngá»§ cho lại sức ...
Bà nằm im rồi, Thanh Thanh bước đến bà n há»c, ngồi gục đầu xuống hai cánh taỵ Và cả trăm dấu há»i bắt đầu xuất hiện tá»›i tấp trong đầu óc ... tại sao bà Phương lại khắt khe vá»›i Quốc Hùng như thế? Thanh Thanh đã từng Ä‘i chÆ¡i vá»›i kiến Quốc, từng trò chuyện thân máºt vá»›i hắn, mà bà vẫn không cảnh cáo nà ng má»™t lá»á»‹ Tại sao trước sau bà chỉ má»™t má»±c cảnh cáo nà ng chá»› có gần gÅ©i Quốc Hùng? Tháºt bất công! Dẫu cho Quốc Hùng tán tỉnh nà ng, phải lòng nà ng, và đòi tiến xa hÆ¡n Ä‘i nữa ... thì đã tá»™i tình gì?
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:47 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 29
Lệ Quyên đẩy cá»a bước và o phòng bà chá»§. Sắc mặt cô sen hoảng hốt lo sợ, tay cô cầm má»™t phong thư:
- Thưa bà có chuyện không hay ạ!
- Chuyện gì váºá»·
- Thưa, cáºu cả đã xách va li bá» ra Ä‘i rồi!
Bà Phương và Thanh Thanh cùng giáºt mình ngồi dáºy nhìn nhaụ Bà Phương cố lấy vẻ thản nhiên, vẫy tay bảo Lệ Quyên:
- ÃÆ°a coi!
Cô sen đưa phong thư cho bà chủ:
- Trước khi ra Ä‘i, cáºu Cả trao thư nà y cho con, dặn rằng: cứ mang và o đặt trên bà n cá»§a bà .
Thanh Thanh thấy gương mặt bà Phương Ä‘anh lại, hai tay hÆ¡i run run, khẽ há»i Lệ Quyên:
- Mấy giỠrồỉ
- Dạ chÃn giá» rưỡị
- Cáºu Hùng Ä‘i lúc mấy giá»?
- Thưa cáºu Ä‘i lúc chÃn giá» mưá»i tám phút.
Bà Phương đã ngồi dáºy, bà gá»i Lệ Quyên đến gần, đặt cả trăm câu há»i xoắn xuýt liên tiếp. Cô Sen tóm lược sá»± thể, trả lá»i rà nh mạch, đại để như sau:
Suốt đêm Quốc Hùng đã không ngá»§, sáng dáºy đôi mắt đỠhoe, mặt mà y bÆ¡ phá». Hắn ăn váºn chỉnh tá», thu xếp má»i thứ cần dùng và o cái va li lá»›n nhất, mở cá»a phòng bước rạ Hắn trao cho Lệ Quyên phong thư viết sẵn từ hồi nà ỠHắn xuống nhà hà ng thì ... may mắn cho hắn, và không may cho bà Phương - ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n tuy đã tá»›i hãng trà là m việc, nhưng lại vừa má»›i Ä‘i đâu có việc cần. Thế là hắn buá»™c ngưá»i trưởng ban kế toán phải mở két tiá»n rạ Thấy ngưá»i nà y nói trong két còn năm mươi ba ngà n đồng, hắn dòi đưa cho hắn năm mươi ngà n. Ngưá»i nà y bảo “để há»i ý kiến bà chá»§ rồi cáºu cả hãy lấyâ€. Nhưng hắn trừng mắt nổi giáºn, hắn nói rằng: mẹ hắn còn chưa dáºy, từ tối qua mẹ hắn sai hắn Ä‘em tiá»n Ä‘i có việc, giá» hắn vâng lệnh ra Ä‘i, không được phá giấc ngá»§ cá»§a mẹ hắn.
Bà Phương chẳng còn biết là m gì khác hÆ¡n, đà nh bảo Lệ Quyên xuống nhà hà ng, dặn kỹ má»i ngưá»i là m: Cấm không ai được tiết lá»™ ra ngoà i việc “cáºu cả†lấy năm mươi ngà n đồng ra Ä‘i, và bảo quay Ä‘iện thoại gá»i ngay ông Tuyá»n vá», bà há»á»‹ Bà thở dà i khẽ than:
- Thằng nà y chắc là đi Hương Cảng!
Thanh Thanh há»i:
- Là m sao anh ấy có thể xin giấy tá» xuất cảnh nháºp cảnh ngay được?
Bà Phương kể rằng:
Cách đây dăm tháng, ông quản lý Ngô Lá»™c Tuyá»n có Ä‘i Hương Cảng vì việc hãng trà . Quốc Hùng đã xin giấy tỠđể Ä‘i theo ông Tuyá»n, nhân thể du ngoạn má»™t chuyến, nhưng rồi hắn lại không đị Váºy giấy tỠđó, ngà y nay vẫn còn dùng được.
Bà Phương sốt ruá»™t. Thanh Thanh trông thấy bà đứng lên ngồi xuống, Ä‘i Ä‘i lại lại, khác hẳn thái độ ung dung nhà n nhã thưá»ng ngà y, thì lòng cảm động, thương bà vô cùng. Nà ng lúng túng, không biết giúp đỡ bà bằng cách nà o nữạ Bà đi và o táºn phòng tắm rá»a mặt, rồi trở vá» phòng thay mặc quần áo chỉnh tá», để ra Ä‘i dò há»i tin tức Quốc Hùng. Bà muốn ông Tuyá»n Ä‘i cùng vá»›i bà , để giúp đỡ má»i việc. Nhưng bà sai Lệ Quyên xuống hãng, há»i tá»›i ba lần rồi, vẫn chưa thấy ông Tuyá»n trở vá».
Cuối cùng bà bảo Thanh Thanh:
- Bác phải xuống dưới ấy đợi chú Tuyá»n má»›i được.
Bà bước ra khá»i, thì Thanh Thanh cảm thấy gian phòng lầu nà y rá»™ng lá»›n mênh mông, trống trải ghê gá»›m. Nhìn lên trần nhà như từ từ dâng cao lên ngút ngà n. Nhìn xuồng sà n gạch bá»—ng như sụt dần dần tá»›i đáy vá»±c thẳm. Bốn bá» vách tưá»ng như cà ng nở xa, ná»›i rá»™ng thêm. Nà ng cảm thấy nhá» nhoi trÆ¡ trá»i phiêu diêu như má»™t hạt bụi trong không gian trống vắng ...
Phảị Lúc nà y nà ng tháºt cô đơn, buồn ngao ngán, giữa khung cảnh tịch mịch hoang liêu, không có ai giúp đỡ, cÅ©ng chẳng ai cần đến mình. Châu Quốc Hùng đã bá» ra đị Bà Phương cÅ©ng bá» nà ng má»™t xó, để Ä‘i lo việc gia đình. ông bà Trần Chà Tưá»ng và chà ng trai Trần Kiến Quốc, thì nà ng đã thá» không gặp mặt há» nữa ... Trên tòa lầu vắng lạnh nà y ... chỉ còn ... ôi! Nà ng Ä‘au đớn đưa tay lên che mặt, thầm nghÄ©?
- “Trên lầu nà y, ở phòng bên kia, chỉ có Uyển Hoa mà cô gái đó lại đã ghen ghét mình từ lâu! Nay thêm mối háºn “vì mình nên anh cô ta phải bá» nhà ra Ä‘i!' không hiểu cô gái còn căm ghét mình đến đâủâ€
Bóp đầu suy nghÄ©, tìm kiếm bốn bá», chẳng thấy ai là ngưá»i yêu mến mình, thương xót mình ... Nà ng Ä‘ang tuyệt vá»ng như kẻ bị đắm tầu, Ä‘ang chá»›i vá»›i giữa sóng nước đại dương, thì bá»—ng ... trông thấy má»™t cái phao báºp bá»nh trôi đến. Má»™t gương mặt nhân từ phúc háºu, thân ái hiá»n hòa xuất hiện trước mắt nà ng, vá»›i nụ cưá»i sung sướng như vẫy gá»i nà ng tá»›i! Nà ng khẽ kêu lên:
- Ba ơi!
Kêu gá»i khe khẽ má»™t tiếng, rồi giống như má»™t đứa trẻ nÃt Ä‘i lạc đưá»ng, bị trẻ lạ trêu chá»c Ä‘uổi đánh, mà bá»—ng trông thấy cha mẹ tìm đến, ... nà ng báºt lên khóc nức nở má»™t hồi ...
Nước mắt tuôn trà o như đã là m cho lòng vÆ¡i nhẹ cÆ¡n sầu khổ, nên lát sau, nà ng nÃn thinh, đưa khăn lau mắt, và gương mặt hiện rõ kiên quyết, chứng tá» nà ng sắp có hà nh động bất thưá»ng.
Chỉ trông chốc lát, nà ng như lá»›n dần vá» thể xát, chÃn chắn hÆ¡n vá» tâm hồn rất nhiá»á»¥ Nà ng đã hiểu nà ng phải là m gì lúc nà ỵ
Nà ng từ trên giưá»ng bước xuống, vừa lẹ tay thu xếp hà nh lý, vừa lẩm nhẩm má»™t mình:
- ôi! Kiểm Ä‘iểm lại, thấy chuyến nà y mình vá» nước tháºt vô Ãch: thi Ä‘áºu và o đại há»c, chẳng đáng vui mừng gì mấy, mà mình ở đây, khiến cho mẹ con nhà há» Châu bá»±c tức vá»›i nhau, bất hòa vá»›i nhau, lòng mình tháºt bất nhẫn, tuy rằng mình chẳng là m gì lá»—i lầm. Trái lại, mình đã hết sức nhẫn nhịn, tìm cách bù đắp để hà n gắn những nứt rạn cho gia đình há». Nhưng thiện chà từ tâm cá»§a mình Ä‘á»u uổng phà cả rồi! ...
Nà ng tạm ngừng tay, bước ra bên ngoà i nhìn ngó, thấy khắp tầng lầu nà y im lặng như tá». Phòng riêng cá»§a Quốc Hùng mở toang, từng là n gió nhẹ lay động bức mà n mầu trắng lạnh lẽo, lòng nà ng tái tê, lại quay nhìn vá» buồng Uyển Hoa đã thấy khóa kÃn im lìm.
Nà ng Ä‘i rá»a mặt cho tỉnh táo, lại trở vá» phòng, tiếp tục thu xếp hà nh trang. Khi ghé đến bên bà n há»c, bá»—ng nà ng dừng lại, vì vừa trông thấy lá thư cá»§a Quốc Hùng để lạị Tim Ä‘áºp nhanh hÆ¡n, nà ng cầm thư mở xem.
Nà ng hÆ¡i bất ngá»: nà ng vốn tưởng hắn đã viết rất dà i dòng kể lể niá»m oan ức và thổ lá»™ ná»—i lòng cho mẹ hắn haỵ Nhưng không! Hắn viết rất ngắn:
- “Thưa má, con vốn đã có sẵn dá»± tÃnh: sẽ Ä‘i nghỉ hè ở nÆ¡i xa Ãt lâu, để thân thể và tinh thần được dá»… chịu, trước ngà y nhà trưá»ng khai giảng. nay con xuống miá»n Nam du ngoạn má»™t chuyến. Bởi tiá»n lệ phà tổn má»i thứ con không có đủ, nên con xin phép lấy ở quỹ nhà hà ng má»™t số tiá»n. Con cần ra Ä‘i sá»›m cho kịp chuyến tà u, mà má thì cần ngá»§ muá»™n dưỡng sức khá»e nên con không dám quấy rầy giấc ngá»§ cá»§a má. Xin má tha thứ lá»—i cho con.
Con của má.
Quốc Hùng.
Nà ng ngẩn ngây như mất hồn, khiến phong thư từ tay rÆ¡i tuá»™t xuống đất. Lá»i thư tháºt không hay ho gì, nhưng vẫn khiến nà ng bồi hồi xúc cảm. Nà ng tưởng tượng đến ná»—i Ä‘au đớn cá»§a Quốc Hùng khi cầm bút viết mấy hà ng chữ nà y, nà ng rất thông cảm vá»›i hắn ...
Nà ng thầm nghÄ©: nếu hắn Ä‘i Hương Cảng, tại sao hắn không dám bà máºt rá»§ nà ng Ä‘i cùng!
Nà ng cúi xuống, lượm lá thư lên, để cho và o chá»— cÅ©, rồi thu xếp những thứ cuối cùng, bá» và o va lị Bởi chân tay như má»m nhÅ©n rã rá»i, nên cái va li vốn đã nặng, bấy giá» cà ng nặng hÆ¡n nữạ
Xách va li tá»›i cá»a, sắp sá»a bước ra ... bá»—ng nà ng dừng chân nghÄ© lại:
- á»’! Không được. Dù cho bác Phương đã ra Ä‘i vá»›i ông Tuyá»n rồi, thì cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i là m công ở nhà hà ng, vì ở trong nhà nà y còn có bá»n Lệ Quyên, nhà bếp ... Bá»n há» sẽ không để cho mình xách va li to lá»›n nà y Ä‘i ra khá»i nhà đâụ Tháºt ra, xách va li hay không có va li, cÅ©ng không có gì quan hệ? Ãi máy bay, chỉ hai ngà y là vỠđến Tân Gia Ba ở nhà đã sẵn áo quần và váºt dụng đầy đủ. Thôi chỉ xách cái xách tay là đủ rồi ...
Thế là nà ng xách va li đặt và o chá»— cÅ©, chỉ moi ra mấy thứ tối cần thiết, bá» gá»n và o xách tay như tiá»n bạc, giấy há»™ chiếu cá»§a chÃnh phá»§ Mã Lai, các chứng thư há»™i tịch do các Ä‘oà n thể và cÆ¡ quan Hoa kiá»u cấp, văn bằng chứng chỉ vá» há»c vấn ...
Sắp sá»a cầm xách tay ra Ä‘i, nà ng lại sá»±c nghÄ© đến má»™t việc quan trá»ng. Nà ng ngồi và o bà n há»c, lấy giấy bút viết má»™t lá thư gá»i lại cho bà Phương. Nà ng định viết tháºt ngắn, ngắn như lá thư cá»§a Quốc Hùng váºá»µ Nhưng không hiểu sao, má»™t khi má»±c tuôn bút chạy, nà ng vẫn viết thà nh lá thư khá dà i:
“Bác Châu kÃnh mến cá»§a cháu!
“Thưa bác, cháu thiết nghÄ© rằng: mãi mãi cháu vốn không thể nà o báo đáp được ân huệ sâu nặng cá»§a bác, bởi vì bác đã đối xá» vá»›i cháu tốt hÆ¡n hết thảy các bà mẹ trên Ä‘á»i nà y đối vá»›i con ruá»™t.â€
“Cháu xin vÄ©nh viá»…n coi bác như ngưá»i mẹ đẻ cá»§a cháụ Nay cháu quyết định trở vá» Tân gia Bạ Xin bác yên lòng vá» cuá»™c hà nh trình cá»§a cháụ Cháu đã được đãi đằng chu cấp quá đầy đủ, thà nh thá» số tiá»n cháu Ä‘em từ Tân Gia Ba tá»›i, hầu như còn nguyên vẹn, chưa suy suyển má»™t đồng nà ỠDo đó, lúc nà y cháu có đủ tiá»n để chi phà má»i khoản trong cuá»™c lữ hà nh. VỠđến phi trưá»ng, cháu sẽ gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà , và ba cháu sẽ ra đón. Ãến như vấn đỠcháu phải ở lại Hương Cà ng má»™t đêm, thì đã có công ty Hà ng không chiêu đãi mãi biện cho cháu, cÅ©ng như cho cách hà nh khách khác. Cháu đã có giấy há»™ chiếu, cá»§a chÃnh phá»§ Mã Lai, và má»i giấy tá» khác đầy đủ. Nhất định ngà y hôm nay cháu Ä‘i được. Chiá»u nay có má»™t chuyến baỵ..â€
Viết đến đây, nà ng cảm thấy mình hÆ¡i vụng vá», nhưng chẳng còn cách nà ỠNà ng nghÄ©: đáng lý không nên là m cho bà Phương thêm má»™t mối lo lắng vì nà ng. Quốc Hùng ra Ä‘i, bà đã Ä‘iên đầu rối ruá»™t rồi ...
Nà ng cắn và o cán bút, suy nghĩ rồi lại tiếp tục viết:
“Cháu vô cùng mong má»i bác sẽ có dịp sang Tân Gia Ba chơị Nếu bác vui lòng qua bên ấy, cháu sẽ còn đưa bác Ä‘i chÆ¡i ở nhiá»u nÆ¡i khác.
“Cháu không chuẩn bị để há»c ở Ãà i Loan nữạ Nhưng trong tương lai nếu có dịp qua đây, cháu nhất định sẽ phải đến kÃnh thăm bác. Cháu vá» rồi, nhà ta sẽ trở lại bình thưá»ng yên ổn má»i chuyện. Cháu còn nhá» tuổi, chưa có kinh nghiệm cư xá» vá»›i má»i ngưá»á»‹ Bởi váºy, trong nhà khi không bá»—ng giáo động, phiá»n phức lôi thôi vì những chuyện hiểu lầm. Ãó Ä‘á»u do lá»—i ở cháu, tha thiết xin bác, anh Hùng và có Hoa lượng thứ cho cháuâ€.
“Cháu chỉ Ä‘em theo cái xách tay, còn má»i thứ Ä‘á»u tạm gá»i lại nhà tạ Nếu tiện, bác gá»i sang Tân Gia Ba cho cháu saụ Cháu ở Ãà i Loan mấy tháng, phà tổn hết bao nhiêu, muôn và n xin bác đừng khách phÃ, xin bác cứ vui lòng cho ba cháu biết để ba cháu gá»i sang thanh toán cho phân minh.â€
“Bác Châu kÃnh mến cá»§a cháu,
“Bác đừng vì cháu mà phải lo lắng e ngại, thêm lao tâm tổn trÃ, hại cho sức khá»áº¹ Cháu hà nh động như vầy, sau khi đã suy Ä‘i nghÄ© lại rất chÃn chắn kỹ cà ng. Vả lại, sá»± tháºt rà nh rà nh trước mắt; nếu cháu không Ä‘i khá»i, sẽ còn rất nhiá»u vấn đỠkhó khăn không giải quyết được.â€
“Vá» nhà rồi, má»—i đêm cháu sẽ cầu nguyện cho bác. Thà nh khẩn chúc bác và toà n thể nhà ta luôn luôn vui vẻ an khang. Giá» xin tạm biệt.â€
“Bác thân mến cá»§a cháụ Cho phép cháu được nói lên tiếng lòng biết Æ¡n, cảm động vô và n!â€
KÃnh thư:
Thanh Thanh
Buông cây bút xuống, nà ng cảm thấy ươn ướt ở má. ÃÆ°a tay lên sá», thì nước mắt đã ứa rạ Nhìn lại trang thư thấy hai ba giá»t lệ đã rá»›t xuống, là m nhòe mấy chữ. Nà ng mỉm miệng cưá»i chua xót. Việc gấp rút quá rồi, không thể viết lại tá» khác. Nà ng bá» thư và o phong bì, rồi Ä‘em ép và o giữa hai tầng gối xếp cá»§a bà Phương. Nà ng nghÄ© bụng: Như váºy, phải đến tối nay, và o lúc Ä‘i ngá»§, bà má»›i phát giác lá thá»± Và lúc đó, mình đã vá» tá»›i Hương cảng rồiâ€.
Xách cái xách tay ra đến cá»a, nà ng còn quay nhìn gian phòng má»™t lần cuốị Cái bà n cái ghế nà ng ngồi há»c kia, cái giưá»ng nà ng nằm đó, cái ká»· bầy trà cho nà ng uống kia ... tất cả Ä‘á»u như có là n sương má»ng bao phá»§ u buồn. Chỉ má»›i qua mấy tháng ngắn ngá»§i sống gần gÅ©i bên chúng, mà nà ng đã nẩy sinh mối cảm tình thân thiết vá»›i những váºt vô tri đó, lưu luyến cảm hoà i ... Nà ng gượng nụ cưá»i héo hắt, giÆ¡ bà n tay lên vẫy vẫy chà o chúng:
- Thôi, chà o ly biệt từ đây!
Ra khá»i phòng bà Phương má»›i bước được mươi bước bá»—ng nà ng giáºt nẩy mình: có tiếng chân ngưá»i Ä‘ang lên lầu thang gấp rút!
Nhưng khi thấy đó chỉ là con sen Lệ Quyên nà ng tạm yên tâm.
Lệ Quyên ngạc nhiên há»i:
- Cô Thanh? Là m saỠCô cũng đi nữa à ?
- Ừ, đi ra ngoà i phố chút. Bà đâủ Bà còn ở dưới nhà chứ?
- Bà đã Ä‘i vá»›i ông Tuyá»n rồị Ãi dò tìm cáºu Cả.
- Có tin gì vá» cáºu Hùng chưả
- Thưa chưạ ông Tuyá»n đã gá»i Ä‘iện thoại đến công ty hà ng không và công ty hà ng hải rồị Tầu Tứ Xuyên nhổ neo từ bảy giá» sáng. Phi cÆ¡ buổi sáng có hai chuyến bay Ä‘i Hương Cảng. Trên tất cả các danh sách hà nh khách Ä‘á»u không thấy có tên cáºu Cả. Do đó, ông Tuyá»n Ä‘oán chắc, cáºu cả hiện vẫn còn ở Ãà i Loan.
- Rồi hai ngưá»i còn Ä‘i tìm ở đâu nữả
- Bà nghe lá»i ông Tuyá»n, chuẩn bị tìm đến nhà mấy cáºu bạn thân cá»§a cáºu Cả, để xem thế nà ỠBà còn muốn bảo ông Tuyá»n đến các tòa báo đăng lá»i nhắn tin, tìm ngưá»i nhà , và nhá» cả đà i phát thanh loan lá»i kêu gá»i nữa ...
- Là m gì mà đến ná»—i phảin thế? Cáºu Hùng đâu phải là trẻ con mà sợ lạc đưá»ng?
- Vâng, ông Tuyá»n cÅ©ng can khuyên bà như thế đấỵ ông ấy nói rằng, là m váºy chỉ khiến tình thế gay gá»
Thanh Thanh nghÄ© mà tá»™i cho bà Phương: trá»i nắng nôi như vầy, tuổi già sức yếu, quen nằm ngồi trong buồng the, mà giá» nà y phải chạy đôn chạy đáo khắp nÆ¡i, vất vả thân già tinh thần lao tổn ...
Bá»—ng Lệ Quyên, nhìn kỹ y phục Thanh Thanh, rồi há»i:
- Thưa cô, giỠcô định đi dâủ
- Tôi đi ... có chút việc.
- Thưa cô, lúc sắp ra Ä‘i, bà có dặn lại cẩn tháºn: bà bảo cô cần có mặt ở nhà , trong lúc bà đi vắng. Ãợi bà vá», rồi cô có Ä‘i đâu hẵn đị
- Nhưng tôi ... tôi tháºt ... ngồi đứng không yên nữạ Phải ra phố Ä‘i dạo má»™t chút má»›i được.
- Nhưng ... nhưng ... (Lệ Quyên bà quá, bất đắt dÄ© phải nói tháºt) Nhưng bà căn dặn: tuyệt đối không được để cho cô Ä‘i đâu hết.
- á»’! Tại sao váºá»· (nà ng lắc đầu tá» dấu không tin, tôi chắc không khi nà o bà lại nói thế)
- Lẽ nà o cháu dám nói dối cổ (Lệ Quyên nói tiếp giá»ng năn nỉ) Cô Æ¡i, cô thương hại cháu chút, hãy đợi chốc lát, bà vá» rồi cô hãy Ä‘i, cô nhé?
- Không được, (giá»ng nà ng rất yếu á»›t) cứ như em nói thì dá»… thưá»ng bà cắt cá» em canh giữ cô hay saá»
Lệ Quyên đỠmặt rần rần, ấp úng nói:
- ÃÆ°Æ¡ng nhiên bà không có ý như thế bà chỉ ... bà chỉ căn dặn cháu phải luôn luôn ở bên cô, phòng khi cô cần sai bảá»
Và chợt con bé nảy ra một ý:
- Mà cháu nghÄ© rằng: cÅ©ng chẳng còn mấy phút nữa bà sẽ vá». Chắc bà đang cần bà n vá»›i cô má»™t chuyện cần thiết thì phải ...
Thanh Thanh sốt ruột quá đà nh phải quyết liệt hà nh động:
- Thì cô cũng trở vỠngay đấy thôị Có gì, thưa với bà , hãy chỠcô và i phút!
Dứt lá»i nà ng Ä‘i quệt qua mình con sen, rồi thoăn thoắt bước xuống cầu thang:
- Cô ơi! Cô ơi!
Lệ Quyên kêu gá»i rối rÃt, mồ hôi đầm đìa trên mặt. NghÄ© cÅ©ng tá»™i nghiệp cô bé, phải lẽo đẽo bước theo Thanh Thanh, nhưng nà ng Ä‘i vùn vụt như chạy, chốc lát đã ra đến lỠđưá»ng và vừa vặn có chiếc tắc xi chạy đến ...
- Cô Thanh ơi! Cô Thanh ơi!
Lệ Quyên xuống nhà dưới, chạy theo ra nhà ngoà i, Chiếc tắc xi đã chạy được gần trăm thước, cô bé vẫn còn gá»i vá»›i:
- Cô ơi! Cô Thanh ơi! ...
Trong xe mặc dù đã dặn tà i xế một lần, Thanh Thanh còn nhắc lại, như trong giấc mơ:
- ÃÆ°a tôi lên phi trưá»ng gấp gấp nhé! ...
Rồi nà ng cÅ©ng thò đầu ra cá»a xe, quay nhìn con sen Lệ Quyên má»™t lần cuối cùng ...
Xe vừa má»›i chạy đến ngã tư đại lá»™ Trung SÆ¡n, đã gặp đèn Ä‘á», phải dừng lạị Thanh Thanh vừa thở má»™t hÆ¡i dà i, thì bá»—ng giáºt nẩy mình, khẽ kêu lên: “Aiâ€?
Số là có má»™t ngưá»i cao lá»›n từ má»™t chiếc tắc xi phÃa sau, thấy chiếc tắc xi chở nà ng dừng lại, hắn liá»n sấn ra, mở báºt cá»a xe, và chui đại và o, ngồi băng sau vá»›i nà ng! Rồi hắn há»›n hở há»i:
- Kìa! Cô Thanh, sao có vẻ vá»™i vã dữ thế? Cô Ä‘i đâu váºá»·
- Trá»i! Anh Quốc? Anh là m tôi hết hồn!
Hắn ngá» lá»i xin lá»—i, rồi kể sá»± thể: Hắn Ä‘ang Ä‘i thÆ¡ thẩn buồn bã ở gần hãng trà , bá»—ng thấy nà ng ra Ä‘i như bá» chạy; sau lưng lại có con sen ra theo, kêu gá»i rối rÃt; hắn vá»™i chặn má»™t chiếc xe khác, bảo chạy Ä‘uổi theo, và cùng gặp đèn đỠ...
Bấy giá» hắn đưa tay ra vẫy gá»i, bảo ngưá»i tà i xế sau cứ chạy theo xe trước, hắn sẽ trả tiá»n ... Rồi hắn nhắc lại câu há»i vá»›i nà ng, nà ng cố giữ vẻ thản nhiên đáp:
- Ba tôi đánh Ä‘iện tÃn gá»i tôi vá» Tân Gia Ba, có việc cần ở nhà .
Hắn há»i săn há»i đón nhiá»u nhiá»u nữa, trong khi hai chiếc tắc xi tiếp tục chạy ...
Cuối cùng, hắn há»i nà ng hôm nà o trở lại Ãà i Bắc. Nà ng đáp rằng: chỉ mấy hôm nữa thôi, vì ngà y khai giảng cá»§a trưá»ng đại há»c đã sắp đến rồị
Hắn tin là nà ng nói tháºt, và tình nguyện theo lên phi trưá»ng để giúp đỡ nà ng trong việc ấy, xuất trình giấy tá»..
Tà i sản của quykiemtu
27-09-2008, 02:48 PM
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
Chương 30
Lên tá»›i phi trưá»ng Tùng SÆ¡n, Thanh Thanh má»›i biết rằng gặp Kiến Quốc là cả má»™t sá»± may mắn, bởi vì nếu không có hắn giúp bên mình, thì nà ng đà nh phải quay trở lại hãng trà ChÃnh Phương nhà há» Châu:
- Chiá»u hôm ấy tuy có chuyến máy bay Ä‘i Hương Cảng tháºt, nhưng ngưá»i ta đã mua hết cả số vé. Nà ng Ä‘iên đầu, sốt ruá»™t, thì Kiến Quốc bảo: hãy cứ đế hắn và o Ä‘iá»u đình khéo léo, coi có ai chịu ... hoãn lại, chá» Ä‘i chuyến máy bay ngà y mai chăng?
May thay! Hắn và o gạn há»i ngưá»i đại diện công ty hà ng không thì ông ta quay Ä‘iện thoại Ä‘i há»i má»™t nÆ¡i nà o đó ... Kế thấy ông ta quay há»i hắn:
- Nếu như có ngưá»i nhưá»ng lại má»™t vé, ngay bây giá», thì ông đã có đủ giấy tá» há»™ chiếu cần thiết, để Ä‘i ngay chuyến bay nà y hay chưả
Kiến Quốc nói như reo lên:
- A! Thế thì tốt quá! Chẳng phải tôi há»i cho tôi, mà há»i cho cô bạn; cô ấy có hai quốc tịch Trung Hoa và Mã Lai, và hiện đã có đủ giấy tá».
Lấy được vé máy bay cho Thanh Thanh và đưa nà ng và o phòng đợi cá»§a phi cảng rồi, Kiến Quốc bồi hồi bịn rịn há»i:
- Cô Thanh! Tôi xin chúc cho cô má»™t hà nh trình thuáºn lợi, vui vẻ, từ đây vá» Tân Gia Ba, đồng thá»i cÅ©ng cầu chúc cô được bình an sung sướng trên chuyến bay Ä‘i sắp tá»›i, từ Tân Gia Ba trở lại Ãà i Bắc nà ỵ
Trong tay đã nắm chắc cái vé máy bay, nà ng tá»± nhiên hết cả lo lắng buồn bá»±c, thở má»™t hÆ¡i dà i khoan khoái, tươi cưá»i đáp lá»i hắn:
- Rất cảm ơn anh. Mong rằng chẳng mấy hôm nữa, lại gặp nhaụ
- Tôi sẽ đứng ở ngay chá»— nà y (hắn trá» tay xuống dưới chân) chong mắt lên chỠđợi chuyến may bay chở cô từ chân trá»i xa xôi tiến tá»›i không pháºn Äà i Bắc.
- Ãừng nói chắc từng giá» từng phút như thế!
Nà ng đảo mắt liếc hắn, và nói tiếp như châm chá»c:
- Không chừng, khi anh vừa tiếp được tin báo, thì tôi đã bước từ phi cơ xuống đây rồị
- Thế thì chẳng sung sướng cho tôi lắm sao!
Hắn nhìn nà ng với ánh mắt nhiệt tình chan chứa, nói tiếp:
- Cô Thanh ạ, thú tháºt vá»›i cô, lòng tôi hiện còn pháºp phồng lo xa, chưa dám tin tưởng chắc chắn có cái ngà y hôm ấỵ
Miệng nói, mắt hắn cứ nhìn nà ng lưu luyến, rồi lại nhìn ra chân trá»i vá»›i vẻ áy náy quan tâm, như lo sợ giá» phút chuyện trò nà y chấm dứt mau chóng. Ãá»™t nhiên, nà ng khẽ rùng mình cảm động. Nà ng Ä‘á»c thấy được trên sắc mặt Kiến Quốc cả má»™t mối chân tình nồng nhiệt đối vá»›i nà ng. Rồi nà ng liên tưởng đến Uyển Hoa, đến Quốc Hùng, đến bà Phương! Mấy tháng qua, bên cạnh mấy con ngưá»i trước lạ sau thân đó, nà ng có biết bao nhiêu ká»· niệm vui, buồn khó quên. Và trước khi rá»i xa, gần như vÄ©nh biệt há», nà ng muốn tá» rõ láºp trưá»ng cho Kiến Quốc hay rằng: nà ng tháºt lòng mến yêu Uyển Hoa, như chị em má»™t ruá»™t cắt ra, và trước sau nà ng vẫn cầu mong cho Uyển Hoa và hắn kết hợp!
Nhưng không kịp nữa rồi: đôi môi nà ng vừa toan mấp máy, chưa kịp cất tiếng thì loa phóng thanh đã vang lên inh tai, thúc giục hà nh khách đi Hương Cảng phải ra phi cơ ngay tức thì.
Nà ng như từ cảnh mộng trở lại cảnh thực, vội vã nói:
- Thôi tạm biệt nhé! Cảm Æ¡n anh đã giúp đỡ tôi đầy đủ má»i việc. Cảm Æ¡n anh đã phà nhiá»u thá»i giá» và công lao vì tôị Váºy, còn má»™t chút cáºy nhá» anh nữa, mong anh đã thương thì thương cho trá»n: Anh cho tôi gá»i lá»i vá» Uyển Hoa, nói giùm vá»›i Hoa rằng: vì tôi phải vá» gấp quá, không kịp từ giã Hoa má»™t lá»i, xin Hoa cảm thông và lượng thứ chá» Nói giùm tôi, anh nhé!
Kiến Quốc chỉ được hưởng mươi giây đồng hồ sung sướng ngắn ngá»§i, khi bà n tay hắn nắm gá»n bà n tay ngá»c ngà , má»m mại tươi mát cá»§a nà ng; rồi phải trố mắt ngẩn ngưá»i ra ngay, vì câu nói cuối cùng cá»§a nà ng! Hắn đã thoáng hiểu: Lá»i lẽ ấy rõ ra vẻ má»™t lá»i vÄ©nh biệt! Và hắn chỉ còn biết đứng trÆ¡ trÆ¡ như cây cá»™t đá, trố mắt há miệng nhìn ra cái thang ở hông phi cÆ¡, nÆ¡i Ä‘oà n lữ khách Ä‘ang nối gót nhau trèo lên má»™t cách vá»™i vã ...
Tuy nhiên phần Thanh Thanh trước khi chui và o bên trong thân tà u, nà ng còn ngoảnh mặt lại, giơ bà n tay lên vẫy vẫy Kiến Quốc.
Trong mấy tiếng đồng hồ dai đắng ngồi trên phi cÆ¡, Thanh Thanh không khá»i bồi hồi, nhá»› lại những ngà y tháng sống ở nhà há» Châụ Nà ng kiểm Ä‘iểm lại thái độ, ngôn ngữ cá» chỉ cá»§a từng ngưá»i, để cố tìm hiểu cho tưá»ng táºn. Bà Phương yêu mến nà ng như yêu cưng con ruá»™t, Ä‘iá»u đó chắc rồị Quốc Hùng Ä‘em lòng thầm yêu trá»™m nhá»›, có lúc muốn Ä‘iên đầu rối ruá»™t vì nà ng. Ãiá»u nà y cÅ©ng chắc chắn nữạ Nhưng còn Uyển Hoả Có tháºt Uyển Hoa tán thà nh sá»± kết hợp giữa Thanh Thanh và Quốc Hùng chăng? Hay là má»™t khi đã có lòng ghen ghét, cô gái chẳng những không muốn Thanh Thanh gần gÅ©i Kiến Quốc, mà còn không muốn nà ng gần gÅ©i Quốc Hùng?
Chưa hết phân vân suy Ä‘oà n vá» Uyển Hoa, nà ng lại liên tưởng đến Kiến Quốc. Nà ng nhá»› lại những cá» chỉ săn đón nịnh bợ cá»§a hắn, rồi đánh dấu há»i trong đầu: hắn đúng là hạng con trai vô thá»§y vô chung, thấy má»›i ná»›i cÅ©? Hay hết thảy những ngôn ngữ cá» chỉ đó, chỉ là do thưá»ng tình cá»§a má»™t thanh niên lịch thiệp, đối trước má»™t thiếu nữ đáng kÃnh đáng yêủ Và hắn tháºt không có lợi ý dụng sá»± gần gÅ©i, để tán tỉnh nà ng?
Suy nghÄ© nóng đầu, muốn gác qua má»i chuyện má»™t bên, nhưng nà ng Ä‘ang ngồi trong máy bay, thì còn biết là m gì khác hÆ¡n để quên ná»—i buồn?
Nhìn chung quanh mình, rặt những hà nh khách xa lạ. Nhìn ra bên ngoà i cá»a kÃnh, chỉ thấy trá»i xanh vô táºn, mây trắng nối tiếp, lá»ng lợ Nhìn xuống thì biển biếc má»™t mà u, bao la như vô táºn ...
Nhìn ngó má»i mắt suy nghÄ© mệt tinh thần, nà ng vừa toan thá» ngá»§ lấy má»™t giấc ngắn ngá»§i, thì bá»—ng thấy mấy cô tiếp viên lần lượt ghé tá»›i, báo tin: máy bay đã tiến và o không pháºn Hương Cảng rồi, sắp sá»a đáp xuống phi trưá»ng Khải Ãức!
Công ty Hà ng không sắp đặt nÆ¡i ăn chốn nghỉ cho hà nh khách tháºt mưá»i phần chu đáo, tiếp đãi nồng nhiệt ân cần ...
Vừa bước xuống phi trưá»ng Khải Ãức, Lâm Thanh Thanh đã thấy má»™t nhân viên cá»§a công ty, Ä‘em đến trao cho nà ng má»™t tấm vé khác, để ba giá» rưỡi chiá»u ngà y mai, nà ng đổi máy bay mà vá» Tân Gia Bạ Liá»n đó, cô tiếp viên phi hà nh há» Trịnh cÅ©ng đến má»i nà ng gia nháºp và o nhóm bảy phụ nữ du ngoạn. Nhóm nay gồm sáu cô khác quốc tịch khác mà u da, được hãng Hà ng không phụ trách hướng dẫn và chiêu đãị Lâm Thanh Thanh còn phải ở lại Hương Cảng má»™t đêm và hÆ¡n ná»a ngà y, nên được má»i gia nháºp lâm thá»i và o cái Ä‘oà n du ngoạn nho nhá» nà ỵ
Như váºy, nhóm nà y gòm toà n những thiếu nữ rất trẻ. Cô lá»›n nhất, ngưá»i Mỹ, cÅ©ng chưa quá hai mươi lăm tuổị Ãã có ba cô gái Trung quốc trong đó, lại thêm cô tiếp viên há» Trịnh nữa, thì thà nh phần Trung Quốc chiếm vừa vặn má»™t ná»a tổng số. Do đó, các tiết mục ăn ở, giải trÃ, phải lấy thú vị Trung Hoa là m trung tâm.
Các cô gái dùng Anh ngÅ© chuyện trò rÃu rÃt, nói cưá»i ồn à o dòn dã, chỉ có Thanh Thanh trong lòng Ä‘ang vấn vương hoà i cảm, nên tương đối trầm tÄ©nh hÆ¡n. Các cô được đưa tá»›i đại khách sạn Queen's Palace, cứ hai cô ở má»™t phòng, Bởi lúc ngồi trên xe ca, từ phi trưá»ng vá» khách sạn, cô gái ngưá»i Mỹ, tên Stephen, chuyện trò vá»›i ThanhThanh rất tương đắc nên cô nhất định đòi ở chung phòng vá»›i nà ng. Phòng nà y tháºt xinh xắn, được trang hoà ng vá»›i mà u lam ngá»c là m chÃnh. Trông các mà n trướng, khăn nệm ... ThanhThanh thầm khen là má»™t “lam sắc tẩm cungâ€. Tuy ở đây không có ban công hoặc cá»a sổ để ngắm xuống cảnh sắc Hương Cảnh ban đêm, nhưng cô Stephen nói rằng, cô rất thÃch bầu không khÃ, và mầu sắc cá»§a căn phòng. Thanh Thanh chẳng phê bình gì cả. Nà ng uể oải bước đến ngồi và o cái ca na pê, ngả ngưá»i ra phÃa sau, cặp mắt lÆ¡ đãng ...
Stephen thì sá»a soạn luôn taỵ Cô cởi cái rốp mà u cánh trả ra, để lá»™ thân hình khêu gợi, vá»›i da thịt trắng như trứng gà bóc vá». Cô lấy quần áo lót từ va li ra, chuẩn bị và o phòng tắm. Nhưng khi vừa đưa tay, sắp mở cánh cá»a, bá»—ng cô nghÄ© ra má»™t việc, liá»n quay lại, há»i Thanh Thanh:
- Ồ! Có phải cô không đem theo hà nh lý?
Thanh Thanh bắt chước Ä‘iệu bá»™ cô gái Mỹ nà ng nhìn vai, đưa hai tay ra hai bên. Cô gái tháºt thà há»i:
- Thế, lát nữa cô là m sao tắm rá»áº£ ... Cô lấy quần áo nà o để thaá»·
Thanh Thanh cà ng ngẩn ngÆ¡, tháºt ra nà ng không kịp nghÄ© đến vấn đỠngá»§ lại ở Hương Cảng má»™t đêm. Stephen nhìn lại thân thể mình:
- Quần áo lót cá»§a tôi chắc cô mặc không vừa ... váºy tôi đỠnghị: gá»i Ä‘iện thoại xuống ban quản lý khách sạn, nhá» sai ngưá»i Ä‘i mua chá»
- Là m thế phiến ngưá»i ta quá!
Thanh Thanh đáp lẹ là ng, và đôi má đỠlên rần rần.
- Có gì quan hệ? Má»™t việc rất thưá»ng đối vá»›i khách sạn mà !
Stephen lại nhún vai, xòe tay rồi mạnh dạn bước đến máy Ä‘iện thoại, gá»i xuống ban quản lý. Mắt cô chăm chú nhìn Thanh Thanh, miệng nói và o ống nóị Cô “đo†ngưá»i Thanh Thnah bằng mắt, miệng thì dặn nhân viên khách sạn mua số ấy, mua quần số ná» cho nà ng ...
Tắm táp xong, nhóm nữ du khách được má»i ra quán ăn ở bến tầu để thưởng thức những món tôm cá tươi ngon ...
Ä‚n bữa tối rồi toán thiếu nữ thong dong dạo gót, kéo nhau và o hoa viên Rex hứng mát, chuyện trò. Chẳng mấy chốc đã ná»a đêm ...
Trở vỠđến Queen's Palace thì đã khuya lắm. Thanh Thanh Ä‘i qua phòng tiếp khách, nÆ¡i đặt công loa, thấy viên quản lý váºn đồ lá»… phục ban đêm, tươi cươi chà o há»i, rồi má»i nà ng dừng lại để thưa chuyện:
- Thưa Lâm tiểu thư ...
ông ta mở quyển sổ ký sự, báo cho Thanh Thanh hay:
- Thưa cô, cô ra Ä‘i được chốc lát, từ lúc bẩy giá» bốn mươi ba phút, thì có Ä‘iện thoại viá»…n thông từ Tân Gia Ba gá»i tá»›i, há»i cá»™ Ngưá»i gá»i chÃnh là Lệnh Tôn ... Cứ dặn chúng tôi rằng, há»… cô trở vỠđến khách sạn, thì bảo cô láºp tức gá»i vá» Tân Gia Bạ
Thanh Thanh giáºt mình sá»ng sốt. Cha nà ng gá»i tớỉ Cha nà ng đã biết nà ng rá»i Ãà i Bắc, tá»›i Hương Cảng rồỉ Tại sao ông biết được? Và biết rõ nà ng hiện nghỉ chân tại khách sạn Queen's Palace nà ỷ Ãiá»u nà y tháºt đáng suy nghÄ© ...
Lòng xốn xang, nhưng sợ ngưá»i ngoà i hoà i nghi, nà ng gượng nụ cưá»i:
- Dạ cảm Æ¡n ông. Váºy xin móc nối đưá»ng giây viá»…n thông và o phòng tôi giùm.
Nhân viên khách sạn “dạ†một tiếng rồi lễ phép cúi đầu chà o nà ng.
Trở vá» phòng, gặp lúc Stephen còn Ä‘ang mắc rá»a ráy ở trong buồng tắm, Thanh Thanh nằm xuống giưá»ng, hai bà n tay kê dưới đầu, suy nghÄ© ... Vô số dấu há»i hiện ra trong đầụ
Chỉ mươi phút sau, chuông Ä‘iện thoại reo lên. Nà ng ngồi báºt dáºy, cầm ống nghe áp và o taị Quả nhiên nà ng nghe rõ giá»ng nói cá»§a cha, từ phương trá»i xa xăm gá»i tá»›i:
- A Lổ Thanh Thanh đó hả?
Nà ng vô cùng sung sướng, nói lớn như reo hò:
Ba! Ba ơi! ... Con đâỵ Tại sao ba biết con hiện ở Hương Cảng?
- Lúc bẩy giá» tối, có Ä‘iện thoại viá»…n thông từ Äà i Bắc gá»i sang đâỵ Thanh Æ¡i, sợ rằng con đã là m cho “ bác Châu†cá»§a con té xỉu, phát bệnh nặng rồi!
Tiếng ông Lâm Ngá»c Thà nh nói tiếp đượm giá»ng trách oán:
- Thanh Æ¡i! tại sao con nỡ bá» vá», lặng lẽ âm thầm không rỉ răng má»™t lá»i như thế?
- Ba à , sự thể nà y nói ra dà i dòng lắm ...
Nà ng miá»…n cưỡng đáp váºy, rồi há»i:
- GiỠba hãy cho biết: hiện giỠbác Châu thế nà ỠVà vì đâu ba biết con hiện đang ở đâỷ
- Cháºp tối nay, chÃnh bác Châu nói qua đưá»ng giây viá»…n thông, báo tin cho ba hay ...
Thanh Thanh nghe rõ cả tiếng thở dà i của cha qua ngà n trùng biển cả:
- Con biết không? Má»™t phụ nữ kiên cưá»ng như bác ấy, mà phải khóc nức nở, khi gá»i Ä‘iện thoại!
Nà ng nghe giáºt mình, lòng cảm thấy hối háºn:
- Bác ấy khóc? Sao bác ấy lại có thể buồn khổ như váºy được? con đã để lại lá thư, trong đó con trình bà y rõ rà ng má»i lẽ, dặn dò cẩn tháºn rằng ...
- Vô Ãch! Vô Ãch hết thảy!
ông Thà nh ngắt ngang lá»i con, nghiêm nghị bảo:
- Dù con giải bầy thế nà o, dặn dò tỉ mỉ đến đâu, cÅ©ng Ä‘á»u như nước đổ lá khoai mà thôị Bởi vì ngà y nay, “bà ấy†tuyệt đối không thể rá»i xa con má»™t giá» má»™t khắc nà o nữa!
- Sao lại có chuyện khó hiểu như váºá»·
Lá»i nói cá»§a chá khiến Thanh Thanh lại nghÄ© đến vấn đỠbà Phương cưng yêu chiá»u chuá»™ng nà ng, tạo ra không khà khó thở trong nhà bà ... và nà ng không khá»i buồn bá»±c, nói tiếp:
- Bác ấy sao lại lạ thế? Bác có con trai, con gái cá»§a bác. Con chỉ là ngưá»i ngoà i đển ở trá». Ba à ! Ba chưa biết, chứ con đã trải qua những ngà y giá» tháºt buồn bá»±c ở nhà ấỵ Bác Châu đối xá» vá»›i con đặc biệt khác thưá»ng, bác chiá»u chuá»™ng chăm sóc con quá ân cần, đến ná»—i Uyển Hoa oán giáºn bác, háºm há»±c dá»—i há»n, lãnh đạm. Không khà trong gia đình tháºt khó chịu, rồi đến Quốc Hùng nữa, cÅ©ng ...
- Biết rồi! ba biết rồị (ông Thà nh lại ngắt lá»i con) Con Æ¡i, ba đã hiểu ná»—i buồn cá»§a con ...
Giá»ng nói cá»§a ông trở nên xúc động:
- Chỉ bởi ngưá»i trên lầm lá»—i, khiến kẻ dưới thắc mắc nghi ngá». Cha mẹ hà nh động sai lầm khiến con cái bị ảnh hưởng. Ở tuổi các con, đáng lý phải được luôn luôn vui sướng ... Thanh Æ¡i!
Tiếng nói của ông Thà nh trầm hẳn xuống, ông nhấn mạnh từng tiếng:
- Hết thảy Ä‘á»u là lá»—i ở ba! Chỉ ba là ngưá»i đáng trách.
Thanh Thanh kinh ngạc trố mắt:
- Saá» Hết thảy Ä‘á»u do lá»—i cá»§a bả Ba Æ¡i, ba nói váºy lá ý thế nà á»
- Rồi con sẽ rõ. Chẳng mấy ngà y nữa là con sẽ rõ hết uẩn khúc. Ãây là điện thoại viá»…n thông, cha con mình không tiện nói dà i ... Nà y Thanh Æ¡i!
- Dạ?
ông Thà nh cất cao giá»ng sang sảng, dặn dò như hạ lệnh:
- Giá» con phải vâng lá»i ba: sáng sá»›m mai con hãy ra phi trưá»ng Khải Ãức, đổi cái vé vá» Tân Gia Ba, rồi lấy vé vá» Ãà i Bắc, và đáp chuyến máy bay sá»›m nhất, láºp tức trở lại nhà bác Châu đỉ
Nà ng kêu lên lanh lảnh:
- Ba! Là m thế sao được! Ngưá»i ta cưá»i và o mặt con con xấu hổ chết mất! Äùng đùng bá» ra Ä‘i, rồi lại láºt Ä‘áºt vác xác trở lạỉ
- Không! Không có ngưá»i nà o cưá»i con hết. Hiện chỉ có má»™t ngưá»i Ä‘ang sắp phát Ä‘iên, phát cuồng vì ngóng đợi con đó thôị
Và ông Thanh bắt đầu kể lại tình hình ở nhà há» Châu, sau khi Thanh Thanh bá» ra Ä‘i, theo như ông biết, qua cuá»™c Ä‘iện đà m vá»›i Ãà i Bắc:
- Con biết không? Bác châu Ä‘i tìm không thấy thằng Hùng, đến năm giá» chiá»u, bác ấy vá» nhà , thì phát giác được lá thư cá»§a con để lạị Lúc ấy, bà chỉ biết khóc rống lên thảm thiết, Ä‘iên đầu rối ruá»™t, chẳng biết xoay xá»a ra saá» Nhưng ông Tuyá»n nẩy ra má»™t ý hay: ông quay Ä‘iện thoại đến trụ sở công ty hà ng không há»i dò, và được ngưá»i ta cho biết tên tuổi lý lịch cá»§a con, lại nói rõ rà ng. giỠấy con đã đáp chuyến máy bay tá»›i Hương Cảng, và được đưa và o nghỉ đêm tại Queen's palace rồị Nhá» thế, bác Châu má»›i láºt Ä‘áºt Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại viá»…n thông sang Tân Gia Bạ Nhưng, tá»™i nghiệp bà : bị hai cÆ¡n xúc động mãnh liệt liên tiếp, bác ngẩn ngây ngưá»i, chẳng biết đỠnghị ra saá» Bác chỉ má»™t má»±c ... kêu cứu vá»›i ba, nói rằng: trăm sá»± nhá» ba cứu cho kẻo bác ấy chết mất! ...
Thanh Thanh lại nghe tiếng thở dà i não ruột của cha, rồi tiếng nói của ông Thanh tiếp tục:
- Sau má»™t hồi bà n luáºn qua đưá»ng dây Ä‘iện thoại, ba vá»›i bác Châu Ä‘i đến quyết định dứt khoát là : phải Ä‘em hết sá»± tháºt bà ẩn, mạnh dạn nói ra, má»›i giải quyết được vấn Ä‘á». váºy, ngà y mai, con vá» nhà bác Châu, thì sáng mai ba cÅ©ng láºp tức Ä‘i lo là m thá»§ tục xuất ngoại, và chỉ ba bốn ngà y nữa, là ba cÅ©ng tá»›i Ãà i Bắc. bấy giá», má»i vấn đỠsẽ được thu xếp xong xuôị
Nà ng vẫn còn nóng nảy, há»i như kêu lên:
- Ba! Sao váºá»· ba có thể tiết lá»™ cho con thấy má»™t chút sá»± tháºt chăng? Tại sao má»i chuyện lại xảy ra như váºá»·
- Ba rất tiếc, con ạ. Câu chuyện dà i lắm, đợi cha con gặp mặt, ba sẽ kể đầy đủ cho con nghẹ
- Ba Æ¡i! Can chi con phải đổi vé máy baá»· Cứ để con bay vá» thăm nhà chút, rồi chá» ba lấy đầy đủ giấy tở, chúng ta sẽ cùng Ä‘i Ãà i Bắc. Như thế có phải tiện hÆ¡n không?
- Không được! Ba nhắc lại con chá»› quên rằng, hiện giỠở Äà i Bắc, có má»™t ngưá»i Ä‘ang ngóng trông tin con từng giá» từng phút, chốc chốc lại muốn phát Ä‘iên phát cuồng, và có thể ... đứng tim mà chết được! Ãó chÃnh là ngưá»i, trong mấy tháng qua, dã đối xá» vá»›i con, như mẹ đẻ yêu cưng con ruá»™t!
Lá»i nói cá»§a cha khiến Thanh Thanh như thấy gương mặt lo lắng nôn nóng cá»§a bà Phương hiện ra trước mắt. Nà ng cảm thấy má»§i lòng áy náỵ Nà ng ấp úng chốc lát, chẳng biết nói sao ... Rồi đà nh chỉ khẽ kêu và o ống Ä‘iện thoại, nghe mệt má»i như má»™t hÆ¡i thở nhẹ:
- Ba ơi!
- Thôi con gái cá»§a ba! Hãy vâng lá»i ba đị
Và ông Thà nh lấy giá»ng ôn tồn êm ái, dặn dò lần chót:
- Nhá»› sáng mai, vá» ngay Ãà i Bắc, nghe con! Thôi tạm biệt.
Thanh Thanh đã đặt ống nói xuống máy, nhưng bà n tay còn đè lên trên. Nà ng ngồi ở cạnh giưá»ng, trÆ¡ trÆ¡ bất động, đôi mắt đăm đăm nhìn ra phÃa trước, mà tháºt ra, chẳng ngó váºt gì. Trên khuôn mặt như trăng rằm cá»§a nà ng hiện rõ nét hoang mang buồn bã ...
Bá»—ng má»™t chuá»—i cưá»i dòn dã nổi lên, khiến nà ng giáºt mình nhìn lại, thì ra Stephen đã xúng xÃnh trong bá»™ đồ ngá»§ mầu hồng nhạt, đứng ở trước giưá»ng. Cô gái Mỹ trá» và o nà ng, tươi cưá»i bảo:
- Cô ngồi định thần suy tư, trông đẹp tuyệt! nếu tôi là há»a sÄ©, nhất định vẽ được bức tranh kiệt tác.
Thanh Thanh dùng Anh Ngữ đáp lại:
- Ãừng chế diá»…u tôi thế! Chúng mình Ä‘i ngá»§ thôị Cô Stephen à ! Ngà y mai chúng mình đã phải chia tay, vì tôi không vá» Tân Gia Ba nữa, mà phải trở lại Äà i Bắc.
- á»’! ... (Stephen khẽ kêu lên, rồi lắc đầu nói) Ngưới á đông các cô tháºt có những hà nh động khó hiểu
Tà i sản của quykiemtu