Hồi Kết
Trên con Ä‘Æ°á»ng cÅ© đất SÆ¡n Äông, bóng chiá»u đã ngả, chỉ thấy má»™t chiếc xe Ä‘i sau kéo sau má»™t con lừa lúc la lúc lắc trên Ä‘Æ°á»ng, ngÆ°á»i cưỡi lừa và ngÆ°á»i trên xe cÆ°á»i cÆ°á»i, nói nói. Ai đó váºy? NgÆ°á»i cưỡi lừa là đương triá»u tể tÆ°á»›ng LÆ°u Dung. Xe sau, ngồi trên là vợ ông, Lâm Äại Hà , và cặp vợ chồng Văn Thừa, Ká»· Hà .
LÆ°u Dung há»i:
- Văn Thừa nà y, phòng của ta, ngươi đã đi xem chưa?
Văn Thừa nói:
- Chưa ạ, dân chúng coi giùm cho rồi ạ?
LÆ°u Dung cÆ°á»i bảo:
- TrÆ°á»›c hãy nói tình ngÆ°á»i, sau hãy trách cứ.
Lâm đại gia nói:
- Dân chúng mến quan vì tấm lòng yêu dân, thì đâu dám trách gì.
Lưu Dung nói:
- Hai chữ “yêu dân" ấy là m sao ta đảm đương nổi. Ta chỉ là một lão nhà quê thôi.
Số là sau khi trị tá»™i Hòa Thân, hoà ng đế Gia Khánh biết tấm lòng yêu nÆ°á»›c của LÆ°u Dung, phong cho là m Thể Nhân các đại há»c sÄ©, Thái tá» Thái Bảo. NhÆ°ng LÆ°u Dung từ chối xin được vá» nghỉ ở ChÆ° Thà nh SÆ¡n Äông. Cá»u VÆ°Æ¡ng gia nghe thấy, vá»™i chạy đến dinh của LÆ°u Dung mắng rằng:
- Chà chà Lưu Gù ơi Lưu Gù, đấu đá xong Hòa Thân lui vỠnhà hưởng phúc là nh đấy hả?
Lưu Dung nói:
- Xin Vương gia đến chơi Chư Thà nh một chuyến xem tôi đón tiếp Ngà i như thế nà o?
Cá»u VÆ°Æ¡ng gia vá»™i nói:
- Thôi lý lẽ là m gì? Triá»u đình Ä‘ang cần ngÆ°á»i. Vua Gia Khánh má»›i sá»a sang triá»u chÃnh, việc lá»›n nhá» Ä‘ang chá» có ngÆ°á»i lo cho đây!
Lưu Dung nói:
- Giang sÆ¡n rồi sẽ có nhân tà i xuất hiện. Vẻ đẹp trăm năm lo gì chẳng có ngÆ°á»i chăm. Tôi đã đến lúc phải nghỉ rồi!
Cá»u VÆ°Æ¡ng gia hạ giá»ng bảo:
- NgÆ°Æ¡i Ä‘i vá» có cần tiá»n, cứ đến ta!
LÆ°u Dung cÆ°á»i bảo:
- LÆ°u tôi vốn ngà y dát dua! Cứ nghe đến hai chữ “tiá»n tà i", đã sợ ngÆ°á»i khác lại cho là thế ná» thế kia rồi!
Cá»u VÆ°Æ¡ng gia bảo:
- Ta không nói chơi đâu, cần thì cứ lấy. Ta cũng là thà nh tâm thôi. Bây giỠgià rồi, nhiệt tình cũng chẳng còn bao nhiêu nữa!
Lưu Dung nói:
- Ở triá»u dá»… khiến ngÆ°á»i già sá»›m!
Hai ngÆ°á»i bà n bạc má»™t hồi, rồi nói chuyện phiếm. Cá»u VÆ°Æ¡ng gia Ä‘em sá»± thể nói vá»›i vua Gia Khánh. Vua Gia Khánh cảm Ä‘á»™ng, bảo:
- VỠthì vỠthôi! Ta đã cố giữ mà không nổi. Chỉ bảo Lưu Dung trước khi đi, đến ta tiễn một chén rượu!
Ngà y lên Ä‘Æ°á»ng đã tá»›i, LÆ°u Dung dẫn vợ là Lâm Äại Hà cùng Văn Thừa, Ká»· Hà đến Tá» Cấm Thà nh. Vua Gia Khánh cho bầy tiệc ở vÆ°á»n ngá»±, để sẵn bút má»±c, thấy LÆ°u Dung đến, liá»n ra đón. LÆ°u Gù giá»›i thiệu vợ mình vá»›i vua Gia Khánh. Lâm Äại gia vá»™i đến bái lạy.
Vua Gia Khánh nói:
- LÆ°u ái khanh, má»™t nhà của ngÆ°Æ¡i thế là được sum há»p, chỉ có ta má»—i ngà y trÆ°á»›c việc triá»u đình thêm lo lắng, báºn tâm thôi.
Lưu Dung vội nói:
- “ChÃn vạn dặm đất nÆ°á»›c ta, đâu chẳng là giang sÆ¡n của đức vua".
Gia Khánh nói:
- Khanh đi rồi, núi cao, sông rộng, biết ngà y nà o trở lại. Ta có hai việc nói với khanh.
Lưu Dung vội nói:
- Thần đâu dám!
Vua Gia Khánh nói:
- Thứ nhất, dù khanh đến đâu, cÅ©ng hãy nhá»› đó là giang sÆ¡n nhà Äại Thanh. Thứ hai, trẫm biết ngÆ°Æ¡i là m thÆ¡, viết chữ Ä‘á»u giá»i, trẫm xin ngÆ°Æ¡i mấy chữ.
Lưu Dung nói:
- Muôn tâu, thần tháºt đáng tá»™i chết.
Vua Gia Khánh nói:
- LÆ°u ái khanh không phải ngÆ°á»i thÆ°á»ng, đừng ngại.
LÆ°u Dung biết vua mến tà i mình, liá»n nghÄ© má»™t bà i thÆ¡ rồi hạ bút viết. Vua Gia Khánh ngâm xong chỉ còn biết gáºt đầu, Æ°ng ý, liá»n cầm lấy chén rượu nói:
- LÆ°u ái khanh, lên Ä‘Æ°á»ng bình an!
LÆ°u Dung và Lâm Äại gia Ä‘á»u chúc vua "muôn tuổi! muôn tuổi!" rồi ra khá»i đại ná»™i, cùng Văn Thừa, Ká»· Hà đi ra ngoà i thà nh.
Bà i thơ Lưu Dung viết tặng vua Gia Khánh thế nà o? Nguyên văn như sau:
Mưa nhuần cây cỠmấy trăm năm,
RỠrỡ chim hoa, giấc ngủ là nh...
Thiên hạ thái bình, ngà y tháng rảnh.
Xa, thư (1) muôn dặm thảy giang san
(1)ThÆ° đồng văn, xa đồng quỹ: ý nói đất nÆ°á»›c thống nhất, già u mạnh, có ná»n văn hóa cao (ND).
Hết
|