Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Giải khai huyệt đạo cho Định Hoàng, Tây Môn Nguyệt vẫn trong lốt Bạch Diện Quái Nhân, hỏi khẩn trương:
- Kẻ thù vẫn truy đuổi, hiện chúng ta đang ở đâu, thiếp không biết! Chúng ta làm gì đây, Định ca? Do chỉ bị chế ngự huyệt Định Thân nên từ nãy giờ dù không thể cử động được nhưng Định Hoàng vẫn biết đang lâm vào tình thế nào! Chàng cười gượng:
- Ta quá nóng nảy, thiếu nhẫn nại, suýt làm hệ luỵ đến nàng! Cũng may, nhờ nàng cứu ta và ta đã có đủ thời gian suy nghĩ! Thế này vậy, nàng hãy hành động như thế này...thế này...
Được chàng điềm chỉ, Tây Môn Nguyệt vừa thán phục vừa nhanh nhẹn thực hiện theo kế sách! Vẫn phải đưa chàng cùng đi, Tây Môn Nguyệt dừng lại khi phát hiện một khu rừng! Tiếp đó, cũng theo chỉ điểm của Định Hoàng, Tây Môn Nguyệt dùng rừng cây, lập thành một trận thế kỳ môn! Không chui vào trận, nàng lại đưa Định Hoàng đến phía khác của cánh rừng! Lập xong trận thứ hai, nàng lại di chuyển. Vút! Cứ thế, nàng đã tuần tự lập tất cả năm lượt trận và cả hai thấp thỏm lo âu, nấp vào chỗ khuất cạnh đó để chờ đợi! Thời gian trôi qua tưởng chừng như vô tận, đủ cho cả hai có thời gian tọa công khôi phục nguyên khí!
U...U...Tiếng tiêu Xạ Hồn văng vẳng vang lên! Và phía trước trận thứ năm chợt xuất hiện năm bóng người! Không, như Định Hoàng vừa kịp nhìn rõ, tuy chỉ có năm bóng người xuất hiện nhưng sự thật có đến sáu nhân vật hiện hữu! Bốn người đứng đơn độc là Vũ Nội Tam Tổ và Kiều Tài Nhân! Riêng nhân vật thứ năm tuy chỉ là một lão bà da nhăn má hóp nhưng trên lưng lão bà phải cõng thêm nhân vật thứ sáu! Và Định Hoàng nhận rõ nhân vật thứ sáu đó chính là lão Phi Thiên Ma! Lão bị bất động hai chi dưới, nếu không có cỗ xe đương nhiên lão phải nhờ người khác cõng đi! Nhưng sao lão lại bắt một lão bà quá cao niên kỷ cõng? Và lão bà này tuy thế vẫn theo kịp bốn nhân vật kia, chứng tỏ thân thủ của lão bà không phải bình thường, lão bà là ai? Định Hoàng thầm đoán: “Một lão bà có thân thủ bất phàm, hẳn lai lịch phải vào hàng vang danh thiên hạ! Vương Kiên nói, lão Phi Thiên đã khống chế được Kim Ma Bang, bọn kia phải cúc cung thuận phục lão, phải chăng vì sợ lão Phi Thiên làm hại lão bà kia? Như vậy, lão bà đó phải chăng đã từng là thái Bang Chủ Kim Ma Bang, chính là mụ Kiều Kim Liên thuở nào đã từng hại lão Phi Thiên Ma và lão Vọng Thiên Quỷ?” Đúng như chàng đoán, lão Phi Thiên chợt lên tiếng khi phát hiện lão Xạ Hồn đang tìm cách phá thế trận nọ:
- Ngươi khỏi phải phí công! Ta tin chắc, ngoài trận này ra thế nào cũng còn đôi ba trận nữa cũng trống rỗng như những trận bọn ngươi vừa phá! Nào nói đi! Ta muốn biết địa điểm, nơi bọn ngươi từng sát hại phụ thân của tiểu tử! Lão Xạ Hồn thở dài:
- Điều này, bẩm Bang Chủ, thuộc hạ thật sự không biết! Lão Phi Thiên Ma cười lạt:
- Rất có thể ngươi và hai gã kia không biết thật! Nhưng thử hỏi, nếu ta bảo mụ Kim Liên này phát động độc trùng, bọn người vì sắp chết không lẽ không tìm cách tự cứu mạng bằng việc giúp ta tra hỏi ra địa điểm đó sao? Lão Xạ Hồn và hai lão kia cùng biến sắc:
- Thuộc hạ...thuộc hạ...Định Hoàng hiểu, hoá ra trước kia mụ Kiều Kim Liên đã khống chế Vũ Nội Tam Tổ bằng việc hạ Độc Trùng vào người họ! Chàng nghe lão Phi Thiên Ma cười quái gở:
- Thế nào? Bọn ngươi đang lưỡng lự? Không giúp ta thì sợ ta bảo mụ Kim Liên phát Độc Trùng, giúp ta thì lại sợ sau này mụ Kim Liên vì giận sinh hận, không dùng thuật chung phòng, giúp bọn ngươi tạm thời trấn áp cơn đau? Ha...Ha...! Xem ra cách mụ Kim Liên thu dụng người cũng rất cao minh! May cho ta, năm mươi mấy năm trước lão Vọng Thiên Quỷ kịp xuất hiện, bằng không ta và mụ chỉ cần một lần giao hoan thôi, ta đã bị mụ nắm thóp! Ha. . Ha...Định Hoàng đỏ mặt, mắng thầm: “Dùng nữ sắc để hại người, vậy mà còn bảo đó là cách cao minh! Hừ! Thảo nào lần trước ta cứ thấy lão Xạ Hồn luôn miệng thoái thác, cứ tìm cách tránh mặt mụ Thái Bang Chủ! Hoá ra mụ tuy già nhưng vẫn ham thích chuyện nam nữ! Vũ Nội Tam Tổ có chết cũng là đáng!” Chỉ mới nghĩ đến đây, diễn biến ở bên ngoài đã thay đổi! Sau một lúc đôi co như thế nào đó, lão Xạ Hồn bỗng hất hàm về phía mụ Kiều Tài Nhân:
- Hạ thủ Định Sách là ả! Biết hay không biết địa điểm đó, Bang Chủ hãy hỏi ả! Lão Phi Thiên Ma cười lạnh:
- Kiều Nhi! Tuy ngươi là cốt nhục của Vọng Thiên Quỷ, bằng hữu của lão Phi Thiên này, nhưng ta cảnh báo ngươi: nếu ngươi định tìm cách chiếm đoạt Phật Công Thạch Bản cho riêng ngươi, hầu xem đó là cơ hội cho ngươi sau này đả bại ta, mụ Kim Liên mẫu thân ngươi nữa cũng đừng mong thoát mạng! Kiều Tài Nhân biến sắc:
- Phi Thiên bá bá nên hiểu cho, Kiều Nhi đã tìm kiếm cùng khắp ở nơi đó rồi, không hề nhìn thấy cái gì gọi là Phật Công Thạch Bản! Dễ dàng nhất là bá bá phải tiếp tục truy tìm tiểu tử Định Hoàng! Vật đó chắc chắn do y cất giữ! Phi Thiên Ma cười nhẹ:
- Có điều này ngươi có lẽ không biết, Định tiểu tử đã cùng ta chịu chung số phận ở Lạc Tiên Cốc những bốn năm dư! Tiểu tử vẫn không biết gì về Phật Công Thạch Bản! Thôi nào, nếu muốn mẫu thân toàn mạng, hãy mau mau đưa ta đến nơi đó! Và ta tin chắc, lúc này Định tiểu tử cũng trên đường tìm đến nơi đó! Kiều Tài Nhân quả quyết:
- Cứ theo tính cách của tiểu tử, y dám lập nhiều trận như thế này chỉ là cách kéo dài thời gian! Kiều Nhi đoán, tiểu tử đang bị nội thương trầm trọng, không thể chạy xa như bá bá nghĩ! Lão Phi Thiên gầm lên:
- Ngươi hiểu tiểu tử bằng ta sao? Y giảo quyệt một thì ta giảo quyệt mười! Ngươi đừng quên cũng do ngươi bẩm báo, cạnh tiểu tử vẫn còn có Bạch Diện Quái Nhân! Y chạy được đến đây là do Bạch Diện Quái Nhân giúp, có sao lúc này Bạch Diện Quái Nhân tiếp tục giúp y, đưa y đến nơi y cần đến? Kiều Tài Nhân thở dài:
- Bá bá chớ nên quên, tuy bọn chúng bị Xạ Nguyên Châm khống chế nhưng rất có thể chúng nhờ công phu Bạch Vân Môn nên đã hoá giải thủ pháp này. Tiếng tiêu Xạ Hồn tuy không thể ảnh hưởng đến nhưng chúng nhất định phải ở gần đây! Lão Phi Thiên bĩu môi:
- Ngươi giáo hoá ta hơi nhiều rồi đó! Nào chọn đi, hoặc làm theo ta hoặc cứ nhìn mẫu thân ngươi mất mạng. Dứt lời, từ miệng lão bà nọ bỗng vang lên tiếng thét:
- Ôi chao...! Kiều Nhi! Hãy cứ làm theo lão mau! Cố che giấu sự phẫn uất, Kiều Tài Nhân hậm hực:
- Đi thì đi, mau đến Vọng Nguyệt Đầu tại Côn Luân Sơn! Mụ Kiều Kim Liên thở ra gay gắt:
- Thế nào, Kiều Nhi nói rồi đó, đi ngay bây giờ chưa, lão Ma? Phi Thiên Ma bật cười:
- Tuỳ mụ, mụ không đưa ta đi, làm sao ta đi được? Ha...Ha...Họ bỏ đi thật nhanh khiến Định Hoàng thất kinh vì khinh thân pháp lợi hại của lão bà Kiều Kim Liên! Chờ họ đi một lục khá lâu, Tây Môn Nguyệt vừa lột bỏ lớp giả diện vừa lo lắng:
- Định ca giấu Phật Công Thạch Bản ở đâu? Có đúng như thiếp vừa nghe không? Chàng lạnh giọng:
- Không sai, tuy nhiên, bọn chúng đã tìm nhiều lần mà không thấy thì lần này cũng vậy! Chúng ta cũng phải đi thôi! Nàng kinh ngạc:
- Đuổi theo ư? Chàng lắc đầu:
- Không! Mà là đến Tử Sa Hà!
- Tử Sa Hà? Định ca muốn giải nguy cho Tây Phương Phật? Chàng gật đầu:
- Tình thế lúc này nhất thiết phải có một đại cao thủ như Tây Phương Phật! Cứ đi đi! Sau một thoáng ngần ngừ, Tây Môn Nguyệt lặng lẽ đưa chàng cùng đi! Cả hai ngược Bắc, trong khi bọn Phi Thiên Ma lại qua Tây, song phương thế là không chạm mặt. Định Hoàng ngao ngán nhìn xuôi theo dòng cát cứ chầm chậm chảy:
- Quả nhiên đúng như Triển Thiết nói, trên đời này lại có một Tử Sa Hà thật! Riêng Tây Môn Nguyệt thì nhìn dòng cát bằng cảm tình thật bi quan:
- Đến một vật cực nhẹ như lông chim Điểu chúng ta vừa thả xuống vẫn bị nhấn chìm vào lớp cát chảy, chúng ta đừng mong gì tìm thấy một Tây Phương Phật còn tại thế! Định Hoàng cũng phải thừa nhận điều này:
- Không sai, ta biết, bất kỳ ai rơi vào chốn này, không nói chi đến chuyện không tìm thấy vật thực, đến không khí để thở e cũng không có? Sau đó, chàng bỗng đổi giọng:
- Tuy nhiên vẫn có một điều đáng phải suy nghĩ, Tây Phương Phật hầu như thất tung cùng một lúc với Phi Thiên Ma và Nho Tiên! Nhưng vào mười mấy năm trước đây, mảnh tăng bào do chính Tây Phương Phật thủ bút mới đến tay Triển Thiết! Chứng tỏ cho đến lúc đó Tây Phương Phật vẫn còn sống! Tại sao? Tây Môn Nguyệt nghi ngại:
- Biết đâu Tây Phương Phật viết đã lâu, mãi sau này mảnh tăng bào nhờ dòng cát đưa đẩy mới có dịp xuất hiện! Chộp lấy câu này, Định Hoàng bảo:
- Như vậy, có một vị trí khiến mảnh tăng bào bị hất lên! Chúng ta cần phải tìm ra nơi đó! Vút! Thấy chàng phi thân chạy theo dòng cát, Tây Môn Nguyệt lo ngại chạy theo! Vút! Cũng như dòng nước, bề mặt của dòng cát chảy cũng có chỗ hẹp chỗ rộng! Ở chỗ rộng, do mặt cát thoáng nên có gió thổi vờn qua! Và thế là có dịp cho bụi cát tung bay mịt mù! Định Hoàng dừng lại, đứng từ xa nhìn vào lớp bụi mù dày đặc nhất:
- Phải chăng đó là cơ hội cho mảnh tăng bào được dịp tung bay lên, khiến Triển Thiết nhặt được? Dứt lời, chính chàng tự bế khí, lao tiếp vào chốn bụi mù! Kinh hoảng, Tây Môn Nguyệt đuổi theo Vút! Vút! Cố ngăn chàng lại, trước lúc thị tuyến của cả hai bị bụi cát che mờ, Tây Môn Nguyệt bảo:
- Thân thủ lúc này của thiếp cao hơn chàng! Hãy để thiếp vào đó thám thính trước! Cân nhắc lợi hại, chàng lại thừa nhận:
- Được! Nhưng nàng chớ quá mạo hiểm! Và phải quay ra ngay! Nàng mỉm cười:
- Thiếp biết rồi, chàng yên tâm!
Vút! Nhưng Định Hoàng hết yên tâm khi nửa canh giờ trôi qua vẫn không thấy Tây Môn Nguyệt xuất hiện! Chứng tỏ giữa lớp bụi mù kia phải có điều bí ẩn! Lo lắng cho hôn thê, đến lượt Định Hoàng lao vào.
Vút! Trước tiên, chàng không thể mở mắt! Kế đó, toàn thân bị cát bắn vào đau nhói khiến cước bộ của chàng phải chậm lại! Sau cùng, nền đất dưới chân tuy vẫn cứng nhưng chân chàng vẫn phải thọc sâu qua lớp cát dày đến gối! Di chuyển khó khăn như thế này, chàng bảo Tây Môn Nguyệt quay lại ngay là điều rất khó khăn! Nghi ngờ đây là lúc Tây Môn Nguyệt đang quay lại, không muốn Tây Môn Nguyệt quay ra nhưng vẫn không thấy Tây Môn Nguyệt đâu. Biết nàng đã gặp chuyện chẳng lành, Định Hoàng chuẩn bị cho lần vào thứ hai! Trước hết, chàng xé một vạt áo, cuộn lại thành một túi chùm kín đầu! Sau đó, một tay giữ chặt túi lụa để nó không bị bụi mù toé bay, tay còn lại chàng đặt trước ngược, túm giữa y phục cho gọn! Sau cùng chàng lao vào! Lần này vì không cần bế khí, Định Hoàng mạnh dạn hơn trong việc vừa di chuyển vừa dùng chân sờ soạng khắp nền đất! Nhân đó, sâu trong lớp cát dày, Định Hoàng phát hiện có một nơi đang thong thả hút lớp cát xuống dưới! Chàng kêu thầm: “Đây là nguyên do khiến lớp cát ở đây chỉ dày đến gối là ngừng lại! Chúng có chỗ thoát xuống! Bằng không, theo thời gian, nơi này phải bị lớp cát tụ cao như một ngọn tiểu sơn chứ chẳng không! Phải chăng vì sơ ý Tây Phương Phật đã rơi vào đây?” Cẩn trọng, Định Hoàng di chuyển thành vòng, đến khi biết chắc không còn chỗ khả nghi nào khác chàng mới quay lại chỗ lúc nãy! Thầm nhủ với lòng, chàng đã cùng nàng thề nguyền sống chết, dù biết là nguy hiểm vẫn phải bước, Định Hoàng lập tức vận khởi chân lực khắp toàn thân, quăng mình vào huyệt khẩu nọ! Cát cọ xát quanh thân, y phục chàng bắt đầu tơi tả! Chàng cảm nhận được điều đó khi thấy khắp mặt bắt đầu bị rát bỏng, chứng tỏ, cả túi lụa trùm đầu của chàng cũng bị quá nhiều hạt cát nhỏ cọ xát phá hỏng! Đến lúc này không thể nào ỷ trượng vào lớp vải che mặt, chàng đành phải bế khí, hi vọng đến một lúc nào đó, lúc hoàn toàn không thể nào bế khí được nữa lớp cát quanh chàng sẽ không còn!
May thay, điều đó không ngờ lại đến! Quanh thân chàng nhẹ hẳn đi, tiếng cát chảy không còn nữa, việc bị cát cọ xát cũng không còn! Đánh liều, chàng hé mở mắt từ từ! Thật lạ, tuy không có bất kỳ hạt cát nào xuất hiện và lọt vào mắt chàng, nhưng quanh chàng dường như chỉ toàn là bóng tối, chàng không còn nhìn thấy gì nữa! Từ từ trút ra những trọc khí, khi biết xung quanh thật sự không còn cát, chàng mới dám hít luồng thanh khí mới vào người! Như được tái sinh, Định Hoàng bắt đầu vừa dịch chuyển vừa dùng tay và chân để sờ soạng. Chàng muốn biết nơi chàng vừa rơi xuống là một nơi có địa hình như thế nào! Đang di chuyển, chân chàng bất ngờ vấp vào một vật mềm nhũn. Phịch! Chàng ngã và vô tình nằm vắt ngang vật mềm nhũn nọ! Khẽ đưa tay mò tìm, chàng chạm phải một mái tóc dài buông xoã vẫn còn dính đầy bụi cát! Kinh nghi, theo mát tóc, chàng sờ soạng dần theo!”Đây là ngũ quan, đây là cỗ! Trên cổ có một sợi dây, kèm theo mảnh ngọc! Là nàng?” Biết rõ đó là Tây Môn Nguyệt. Định Hoàng lập tức dùng đủ cách giúp nàng có thể hô hấp trở lại! Nàng đã bế khí khá lâu và khi không thể chi trì nàng buộc phải hít vào! Nhận định trong khí quản vướng không ít cát khiến nàng phải ngừng thở! Dùng tay cậy miệng, moi ra một lớp cát đầy, sau đó chàng truyền nội lực, thúc ép chân khí của nàng phải dẫn lưu! Khi chân khí đã dẫn lưu được, đạt đến mức bị dồn nén, Định Hoàng vỗ mạnh vào hộ tâm của nàng:
- Thổ ra! Phụt! Oẹ! Dù không nhìn thấy gì nhưng qua những thanh âm vừa nghe Định Hoàng biết Tây Môn Nguyệt không chỉ thở ra những lớp cát đã lọt vào khí quản mà nàng còn bị thổ huyết, tống khứ mọi uất khí bị dồn tụ! Thế là ổn, chàng vừa dùng thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt để giúp nàng lai tĩnh hoàn toàn vừa khẽ khàng lên tiếng gọi:
- Nguyệt muội! Nàng cảm thấy thế nào? Nếu vẫn còn cảm thấy trì trệ trong hô hấp, hãy tự động khử ra! Nàng nghe được! Có tiếng nàng thở khìn khịt, sau đó là tiếng kêu hoảng:
- Ơ hay! chúng ta đang ở đâu đây, đại ca? Còn y phục của thiếp sao...Nàng ngừng lời vì cảm thấy khó nói! Định Hoàng đỡ nàng ngồi dậy:
- Nào chỉ có nàng, y phục của ta cũng đã bị qua nhiều lần cọ xát nên đã rách rồi, không còn dính vào thân! Nào hãy cho ta biết, phải chăng nàng bất ngờ lọt vào một huyệt khẩu? Nàng đáp lí nhí:
- Đúng vậy! Nhưng trước đó, do bế khí đã lâu, thiếp vừa há miệng thì...Chàng phì cười:
- Không mất mạng là may rồi! Việc không còn y phục, xem nào, ta và nàng không nhìn thấy nhau, nàng đừng ngại nữa! Nàng nhờ đó mà hết ngại ngùng thật:
- Vậy còn chàng, sao chàng có thể tỉnh lại trước nhờ đó cứu được thiếp? Chàng giải thích:
- Ta vào tìm một lần, thấy bất ổn, ta quay ra! Vào lần thứ hai ta đã có sự chuẩn bị cho nên ta không bị như nàng mà vẫn tỉnh cho đến lúc tìm thấy nàng! Nàng bối rối:
- Và chàng đã sờ soạng...
- Thôi nào! Đây đâu phải lần đầu? Vả lại chúng ta trước sau gì cũng là phu thê! Nàng đừng nhắc chuyện này nữa! Sợ khó kềm lòng, Định Hoàng vội chuyển sang đề tài khác:
- Nơi này ắt hẳn thế nào cũng có lối thoát, ta và nàng cần phải rời nơi này ngay! Đứng lên đi! Chàng đứng lên trước và cố tình tìm lấy bàn tay nàng! Để nàng đỡ ngại chàng bảo:
- Cần phải vận dụng thính lực, chúng ta cứ im lặng mà đi! Chàng đi trước dẫn nàng theo sau! Có bóng tối ngăn cản, lại chỉ có tay chạm nhau, Tây Môn Nguyệt dần trấn định, đi theo chàng! Đột nhiên có tiếng chàng vang lên:
- Ở đây có một khe đá! Nàng thầm thì:
- Cần phải dò xét kỹ trước khi tiến vào! Chàng đáp:
- Cũng phải! Hãy cứ để khe đá ở đấy, phía trước vẫn còn lối, chúng ta đi tiếp. Được một lúc chàng lại kêu:
- Có một khe đá thứ hai, ôi chao! Lại một khe đá nữa! Do phát hiện nhiều khe đá, chưa biết theo lối nào mà thoát, Định Hoàng tiếp tục mò tìm. Đến một lúc chàng dừng lại, lẩm bẩm:
- Nếu vị trí của tât cả chín khe đá này được ta ghi nhờ không lầm, chúng có phương vị như một trận cửu cung. Có lý nào ở đây lại là nơi lưu ngụ của một cao nhân về kỳ môn thuật? Đột nhiên nàng hỏi:
- Như Triển Thiết bảo, Tây Phương Phật đã phát lời cầu cứu, đúng không? Chàng bừng tỉnh:
- Không sai! Tây Phương Phật chỉ kêu cứu khi gặp chuyện hung hiểm. Nhưng Tây Phương Phật không mất mạng, phải chăng là do Tây Phương Phật bị giam vào chính trận Cửu Cung này? Dứt lời do đã biết chắc đây là trận đồ Cửu Cung, Định Hoàng tuy vẫn dò dẫm nhưng vẫn mạnh dạn kéo Tây Môn Nguyệt cùng đi. Di chuyển theo cách duy nhất của trận Cửu Cung, đến một lúc chàng nghe có những nhịp thở nhè nhẹ! Tây Môn Nguyệt cũng nghe nên lên tiếng:
- Ở phía trước cách chúng ta ba trượng như có người ẩn thân. Thanh âm của Tây Môn Nguyệt lập tức nhận được thanh âm hồi đáp:
- A di đà phật! Nhị vị cố tình vào hay tình cờ lọt vào? Định Hoàng mừng rỡ:
- Lão tăng là Tây Phương Phật? Bọn vãn bối vào là do một bằng hữu nhặt được mảnh tăng bào của lão tăng.
- A di đà phật! Thật kịp lúc, kịp lúc! Lão lại ngờ đó lại chỉ là hành vi vô dụng, lúc lão nạp quá tuyệt vọng! Tiểu thí chủ sư môn như thế nào? Định Hoàng không đáp, chỉ hối thức:
- Chuyện đó không cần vội, lão tăng hãy mau theo vãn bối thoát khỏi nơi này!
- A di đà phật! Nếu là trước đây thì đó là nguyện ý của lão nạp, nhưng bây giờ đã muộn lắm rồi! Lão nạp cần biết ngay gốc gác sư thừa của tiểu thí chủ hoặc của tiểu cô nương kia...Định Hoàng chưa kịp hiểu, Tây Môn Nguyệt đã tự lên tiếng:
- Tiểu nữ ở Bạch Vân Môn, không đủ tư cách tiếp nhận chân truyền của lão tăng, nếu đó chính là ngụ ý lão tăng! Chàng vụt hiểu! Đây là chuyện đã một lần xảy ra cho chàng. Khi Nho Tiên một hai cũng ép chàng ngồi xuống và tiếp nhân chân lực. Chàng kêu:
- Có lý nào tuổi trời của lão tăng đã mãn, giống như Nho Tiên ba năm trước?
- A di đà phật! Tiểu thí chủ đã là truyền nhân của Nho Tiên? Vậy là không được rồi! Tây Môn Nguyệt lại lên tiếng:
- Chủ ý của lão tăng như thế nào tiểu nữ hiểu. Phu quân của tiểu nữ vì một sự biến đã mất hết nội lực do Nho Tiên lão tiền bối trao truyền. Hiện giờ y còn nội lực từ Hoàng Tinh Đởm của Hồng Long Linh Xà...Chàng ngắt lời:
- Nguyệt muội đừng nói nữa. Cần phải khuyên bảo lão tăng xuất thế, có như vậy mới trừ khử lão Phi Thiên Ma. Hơn nữa Định Hoàng này nhất định phải luyện cho bằng được Phật Công Thạch Bản để báo phụ thù.
- A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai! Tiểu thí chủ nếu được Nho Tiên chân truyền đủ chứng tỏ tiểu thí chủ đã qua một lần lựa chọn, còn nữa, lời của tiểu thí chủ cho biết tiểu thí chủ là người trung hậu, hợp cách theo ý định lão nạp. Có tiếng lão tăng Tây Phương Phật hắng giọng, kèm theo nhịp hô hấp trì trệ:
- Công phu Phật Công Thạch Bản nếu có cũng là công phu phật môn. Lão nạp sắp viên tịch đến nơi. Chút chân khí này truyền cho tiểu thí chủ chỉ có lợi không có hại! Chưa hết, địa hình chốn này quá kỳ bí, do lão nạp không thể tìm hiểu. Nhưng lão nạp đoán đây phải là nơi đã từng có bậc cao nhân lưu ngụ, tiểu thí chủ hãy thay lão nạp làm minh bạch chuyện này. Chàng chưa kịp thối thoát thì đã nghe lão tăng Tây Phương Phật bảo:
- Đừng để chậm nữa, Phi Thiên Ma cần phải có người như tiểu thí chủ trừ khử. Vẫn còn ngần ngừ, chàng nghe Tây Môn Nguyệt hối thúc:
- Lão tăng không thể chi trì lâu, chàng không muốn giết Phi Thiên Ma để trừ hại cho Võ Lâm sao? Chàng miễn cưỡng tiến đến:
- Đại ân của lão tăng...
- Chớ phí thời gian! Chậm lắm rồi! A di đà phật...A di đà phật...Cứ thế lão tăng vừa niệm phật vừa trao truyền nội lực cho Định Hoàng. Tiếng niệm phật nhỏ dần rồi lịm hẳn. Biết Tây Phương Phật đã ra đi, Định Hoàng đứng lên nói với Tây Môn Nguyệt:
- Lão tăng cũng không còn tăng bào, nàng cứ đứng đó, tự ta sẽ an táng cho lão tăng. Nhờ tinh thông trận đồ, một lúc lâu sau chàng quay lại:
- Hoá ra lão tăng đã phải phạm giới để có thể tiếp tục chi trì tình huống này khá lâu. Ta tìm thấy nhiều côn trùng nhỏ đã từng làm vật thực cho lão tăng nhiều năm qua. Có tiếng Tây Môn Nguyệt thở dài:
- Thảo nào lão tăng cứ niệm phật mãi cho tới lúc tàn hơi. Chàng hắng giọng:
- Còn nữa, ta đã dò xét khắp nơi, nàng biết trước kia nhân vật nào từng lưu ngụ và đã lập trận Cửu Cung ở đây chăng? Tây Môn Nguyệt kinh ngạc:
- Là ai? Chàng bật cười:
- Quả là tấu xảo! Đó là nhân vật đầu tiên đã tìm thấy Phật Công Thạch Bản! Theo di tự lưu lại trên một phiến đá, nhân vật này vì không muốn phá huỷ Phật Công Thạch Bản là vật do Đạt Ma tổ sư lưu truyền, nhưng lại sợ Phật Công Thạch Bản rơi vào tay kẻ ác, nhân vật này mới cất công tìm tới đây, lưu lại phương cách khai mở Phật Công Thạch Bản cho người hữu duyên sau này. Nàng nghĩ sao? Tây Môn Nguyệt hớn hở:
- Còn nghĩ sao ngoài việc đây là thiên ý và cũng là do anh linh của lệnh tôn xui khiến. Chàng mau mau nghĩ cách thoát khỏi nơi này, tìm lại Phật Công Thạch Bản để luyện công phu thượng thừa. Chàng đáp:
- Ta cứ ngỡ không bao giờ quay lại chốn này nữa, nơi đã tạo cho ta một ấn tượng hãi hùng vẫn còn khắc ghi mãi trong ký ức. Vẫn như lần ở Tử Sa Hà, Tây Môn Nguyệt vẫn có cái nhìn nghi ngại, cũng một cảnh quan như Định Hoàng đang nhìn với cái nhìn hoài cảm! Nàng thốt:
- Chúng ta đã ngược Bắc rồi mới qua Tây, Có đủ cho lũ ác ma rời khỏi đây chưa Định ca? Chàng lạnh giọng:
- Không như nàng nghĩ, ta lại rất muốn gặp chúng ngay bây giờ! Chàng vừa dứt lời, một tràng cười bỗng vang lên:
- Ha...Ha...Ha...Tây Môn Nguyệt dựa theo tiếng xuất phát của tràng cười đề nhìn lên đỉnh núi Côn Luân và nàng kinh hoàng:
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Định Hoàng cũng đưa mắt nhìn lên núi! Từ trên đó, xuất hiện thật rõ trên sườn núi đầy tuyết trắng, có năm chấm đen đang lớn dần. Bọn ác ma chạy xuống với cước lực thật nhanh, chứng tỏ sau thời gian chờ đợi bọn chúng bây giờ rất nôn nóng.
- Vút! Vút! Năm bóng đen nhưng lại có đến sáu người và lão bà nọ mụ Kiều Kim Liên là người đầu tiên chạm đất cho dù mụ phải cõng thêm lão Phi Thiên Ma! Nhìn rõ chàng, lão Phi Thiên Ma cười ngặt nghẽo:
- Vậy là chúng ta vẫn gặp nhau phải không tiểu tử? Gặp là tốt, ha...ha...gặp muộn cũng là gặp, ha...Ha. Tuy vừa mới bảo Tây Môn Nguyệt là chỉ mong được chạm mặt lũ ác ma nhưng chính Định Hoàng cũng rõ chạm mặt như thế này có khác nào chạm mặt tử thần. Muốn thoát chết chỉ có một con đường duy nhất, phải tận dụng toàn bộ nội lực cũng như trí lực tìm con đường sống giữa muôn ngàn con đường chết. Tiên hạ thủ vi cường, Định Hoàng quắc mắt nhìn mụ Kiều Tài Nhân cũng vừa vặn hạ thân:
- Phụ thân ta, Thoái Phi Kiếm Định Sách là do mụ đích thân hạ thủ? Kiều Tài Nhân bĩu môi khinh thị:
- Ngươi cần biết để làm gì? Báo thù ư? Ngươi đủ năng lực ư? Định Hoàng vụt quát:
- Nguyệt muội! Đánh! Và chính chàng động thân lao như tia chớp vào mụ Kiều Tài Nhân:
- Đỡ!
- Vút! Vù...Vù...Giờ mới rõ tại sao mụ tỏ ra khinh thị, cái bĩu môi của mụ vụt biến mất, thay vào đó mụ cuồng nộ phát kình:
- Giỏi thật! Hoá ra trước đây ngươi đã giả vờ như người bị suy giảm chân lực! Được, xem chiêu:
- Vù...Vù...Mắt chàng vụt loé sáng khi ở bên cạnh cũng vang lên tiếng quát lanh lảnh của Tây Môn Nguyệt:
- Lão Xạ Hồn, ta và lão phen này quyết phải phân thắng bại! Đỡ!
- Vù...Nghe đến đây là đủ, Định Hoàng bất ngờ thu kình thứ nhất và thần tốc quật nhanh kình thứ hai:
- Vù...Vù...Có tiếng lão Phi Thiên Ma chép miệng:
- Vậy là xong! Tiểu tử lợi hại hơn ta tưởng. Lập tức:
- Ầm! Sau tiếng chấn kình là tiếng thổ huyết của mụ Kiều Tài Nhân:
- Ngươi, oẹ...! Sao ngươi biết rõ yếu điểm của ta, oẹ...Nhị Lão Tổ, Tam Lão Tổ, cả hai không hẹn mà đồng, cùng lao ập vào chàng:
- Tiểu tử to gan! Đỡ!
- Công phu của ngươi vụt tăng tiến, phải chăng là nhờ Phật Công Thạch Bản? Hay mau giao ra!
- Vù...Vù...
- Ào...Ào...Liếc nhìn về phía Phi Thiên Ma, Định Hoàng thấy sắc mặt lão ta ra chiều đăm chiêu tư lự, một cơ hội tốt cho chàng triệt hạ bớt vây cánh của lão. Chàng bật cười ngạo mạn:
- Muốn ta giao ra ư? Thì đây đỡ!
- Vù...Vù...Hữu thủ quật kình vào Nhị Lão Tổ và bất ngờ chàng quay người về phía Tam Lão Tổ:
- Sao lão dám dùng chiêu này, là chiêu ta đã chỉ ra chỗ sơ hở trước kia, đáng trách thật, đỡ!
- Vù...Việc chàng đột ngột thu hữu kình làm cho Nhị Lão Tổ phải nhớ việc gì vừa xảy ra cho mụ Kiều Tài Nhân! Do đó lão cũng thu kình. Phần Tam Lão Tổ, bị chàng vừa nói vừa hất tả kình vào chỗ sơ hở của lão thật, lão bối rối bước lùi và tìm cách che chắn chỗ hở! Không bỏ lỡ cơ hội, chàng vụt quay về phía Nhị Lão Tổ:
- Phục Ma Tam Thức! Đỡ! Đỡ! Đỡ! Chàng dồn dập quật đủ ba kình phục ma vào Nhị Lão Tổ.
- Vù...
- Vù...
- Vù...Có tiếng lão Phi Thiên Ma bật quát:
- Lùi lại ngay, ngươi không phải đối thủ của Phục Ma...Nhị Lão Tổ thừa biết điều đó, lão đang nhảy lùi ngay cả trước khi nghe Phi Thiên Ma bảo lão lùi.
- Vút...Tuy nhiên ý của Định Hoàng lại khác: nhân lúc Nhị Lão Tổ lùi, chàng tiến lên và thừa biết Tam Lão Tổ lẳng lặng bám theo sau! Vờ như không biết, chàng quật kình vào Nhị Lão Tổ:
- Đỡ! Vù...Vù...Ngay sau khi Nhị Lão Tổ vì kinh hoàng phải vội vàng phát chiêu ngăn lại, chàng bất ngờ ngoặt kình vào lão Phi Thiên Ma vừa lọt vào đúng tầm chưởng của chàng:
- Là ta nói lão đó! Đỡ! Vù...Vù...Phi Thiên Ma có một thoáng ngỡ ngàng nhưng vẫn kịp buông tràng cười ngạo mạn:
- Ngươi mà dám ư? Đi! Ha...Ha...
- Vù...Vù...Định Hoàng cũng bật cười:
- Đa tạ nha! Lão ma! Ha...ha...
- Ầm!
- Vút! Đến lúc này lão Phi Thiên Ma phải đổi tràng cười thành tiếng quát cực lớn:
- Lão Tam cẩn trọng nào! Nhưng tiếng quát của Định Hoàng đã kịp vang lên:
- Nạp mạng được rồi đó! Đỡ!
- Vù...Thật bất ngờ, Tam Lão Tổ vẫn đang rón ra rón rén định tìm dịp ám toán chàng, lão nào ngờ Định Hoàng dám mạo hiểm mượn lực phản kình từ chiêu chưởng của lão Phi Thiên Ma để xuất kỳ bất ý lao vút vào lão với một ngọn kình sấm sét. Lão ú ớ kêu lên:
- Ngươi...Thịnh nộ lôi đình, Xạ Hồn Lão Tổ từ phía bên kia vụt quát:
- Chớ hại mạng lão Tam! Tiểu tử hãy...Tiếng hét lanh lảnh của Tây Môn Nguyệt vang lên khiến lão Xạ Hồn phải ngừng lời:
- Sao lão không lo thân lão? Bạch Vân Long Tứ Phương, đỡ!
- Vù...Vù...Đây cũng là lúc ngọn kình của Định Hoàng va mạnh vào Tam Lão Tổ:
- Ầm! Và chưởng của chàng vậy là đã kết liễu một đời của Tam Lão Tổ ác ma.
- Oa!
- Phịch! Trợn to hai mắt như hai cái lục lạc, Nhị Lão Tổ cuồng nộ lao đến:
- Ngươi phải đền mạng cho lão Tam! Đỡ! Đỡ! Đỡ!
- Vù...
- Vù...Định Hoàng vẫn ung dung chờ đợi, và đúng như chàng nghi ngờ, Phi Thiên Ma vẫn nhanh hơn Nhị Lão Tổ. Hay nói đúng hơn khinh thân pháp của lão bà Kiều Kim Liên quả nhiên lợi hại. Lão bà đưa Phi Thiên Ma đến với tiếng quát là tiếng quát của lão Phi Thiên Ma:
- Chớ nóng vội, lùi ngay! Hãy mau kết liễu nha đầu kia. Giao tiểu tử cho ta! Đỡ!
- Vù...Động thân sau nhưng lại đến trước và đến với một chưởng kình di sơn đảo hải. Khí thế của lão Phi Thiên Ma khiến Định Hoàng phải nghi ngờ về ý định của chàng vừa nghĩ nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, chàng vẫn phải đối diện với sự thật. Chàng nhìn trừng trừng vào cách phát chưởng của lão Phi Thiên Ma mà dè dặt tung ra những chưởng thăm dò.
- Đỡ!
- Vù...
- Ầm! ! Lần thứ hai Định Hoàng lại mượn lực lao đi.
- Vút! Như đoán biết trước được ý nghĩ của chàng, lão Phi Thiên Ma gầm lên:
- Bám theo! Lão bà Kiều Kim Liên lập tức lão đến:
- Vút! Nhưng lão bà phải khựng lại như gặp phải một bức tường vô hình. Trên tay Định Hoàng lúc này là tấm thân nhuộm đầy huyết của mụ Kiều Tài Nhân. Tuy chàng không mở miệng quát tháo gì, nhưng qua cách chàng đang nắm giữ mụ Kiều Tài Nhân kia, mụ Kiều Kim Liên thừa biết nếu mụ lao đến tiếp tục ắt chàng sẽ có thái độ. Dù đó là bất kỳ thái độ nào, kết quả vẫn là một. Con của mụ Kiều Tài Nhân phải chết. Mụ Kiều Kim Liên đứng lại là phải. Tâm trạng của Kiều Kim Liên như thế nào lão Phi Thiên Ma thừa hiểu. Vì thế lão phẫn nộ gào thét:
- Lao tiếp! Nếu không ta lập tức giết mụ. Đến lúc này Định Hoàng mới lạnh giọng lên tiếng:
- Cứ thử xem, Định Hoàng này sẽ không khách khí đâu. Mụ Kiều Kim Liên đứng như trời trồng và đôi mắt mụ quắc lên toàn những tia nhìn phẫn uất. Biết rõ khó lay chuyển được mụ, Phi Thiên Ma chợt ấn tay vào hai đầu vai mụ:
- Tiểu tử đừng tưởng như vậy là thoát, xem đây:
- Vút! Cái ấn tay của lão làm cho mụ Kiều Kim Liên phải khuỵ xuống. Tuy thế mụ lập tức sáng ngời hai mắt khi phát hiện Định Hoàng bất ngờ ném Kiều Tài Nhân qua một bên.
- Vù...Đã thế, chàng còn cố tình phi thân chếch qua một bên. Vút! Đến lượt đôi mắt đầy tinh quang của Định Hoàng ngời lên khi thấy mụ Kiều Kim Liên thần tốc lao đến đón đỡ cốt nhục của mụ là Kiều Tài Nhân. Vẫn chưa hết những điều làm cho Định Hoàng đắc ý. Mụ Kiều Kim Liên ngay khi cứu được cốt nhục, bỗng the thé kêu lên:
- Lão Đại! Lão Nhị! Chạy thôi! Vút! Nhận ra tình thế có chiều thay đổi. Lão Xạ Hồn và lão Nhị lập tức kẻ buông bỏ Tây Môn Nguyệt, kẻ cắp lấy thi thể lão Tam cùng cuống cuồng tháo chạy.
- Vút! Vút! Mặc cho Tây Môn Nguyệt ngơ ngác, Định Hoàng cười lồng lộng đỉnh Côn Luân:
- Bây giờ là lúc ta và lão công bằng quyết đấu đây. Phi Thiên Ma lão lại đây nào! Ha. . ha...ha...Lão Phi Thiên Ma hạ thân xuống, nửa ngồi nửa nằm sấp lên một gộp đá to cao. Lão phẫn hận nhìn chàng:
- Hoá ra ngươi cố ý tạo ra tình huống này? Chàng khinh khỉnh nhìn lão:
- Cố ý hay không cố ý, chẳng phải lão muốn hỏi ta về Nho Tiên và về Phật Công Thạch Bản sao? Không hổ danh là một đại ma đầu từng làm rung chuyển võ lâm năm mươi năm trước. Do nhận ra tình thế đã rồi, lão Phi Thiên Ma nhanh chóng trấn tĩnh, lấy lại vẻ lạnh lùng và uy phong thuở nào. Lão nheo mắt nhìn chàng:
- Phật Công Thạch Bản thì ngươi chưa có. Đủ hiểu, hoặc đó chỉ là thứ công phu ngoa truyền hoặc vật đó chưa thật sự đến tay ngươi. Chàng nhìn lão thán phục:
- Ta đã đoán trước, lừa người khác thì dễ, lừa lão rất khó, không sai. Vậy lão chờ gì nữa không đến thu thập ta, trả mối hận bị Nho Tiên lập thêm trận giam giữ lão độ nào. Lão cười lạt, đầu gật gù:
- Ngươi vừa có tâm cơ vừa rất giảo quyệt. Hai lần vừa rồi ta biết ngươi chỉ thăm dò và định tìm chỗ sơ hở trong chiêu thức của ta. Ta nghĩ cuối cùng ta cũng gặp được đối thủ xứng tay vừa sức. Chàng thầm thừa nhận những gì lão vừa nói và như vậy chàng cũng thừa nhận chàng chưa phải đối thủ của lão. Bởi cách nhận định sơ hở trong chiêu thức của đối phương, lão hiểu biết hơn chàng nên phải nhận định nhanh hơn chàng. Tuy vậy ngoài mặt chàng vẫn tỏ ra thản nhiên, cố tình cho lão biết một điều:
- Lão có hiểu chút nào về lời nói của mụ Kiều Tài Nhân lúc nãy không? Việc mụ đã bảo ta chỉ giả vờ như người bị suy giảm chân lực. Lão trúng kế của chàng:
- Ta cũng nghe chúng nói qua việc này. Ta nghĩ ngươi đã thật sự bị giảm chân lực ở lần đó. Chàng khen vùi:
- Ta nói không sai, khó thể lừa được lão. Vậy lão có biết tại sao bỗng dưng ta có lại chân lực và có nhiều hơn trước không? Lão càng lúc càng bị chàng dẫn dụ:
- Tại sao? Mà này, ngươi đừng bảo ta đó là nhờ Phật Công Thạch Bản nha. Ta không tin đâu. Chàng phì cười:
- Về việc này lão yên tâm, ta đã thừa nhận là lão đúng rồi. Riêng việc có lại chân lực ta không ngại cho lão biết. Đó là Tây Phương Phật đã trao hết chân truyền cho ta. Lão có muốn thử công phu Thiết Tụ Hoá Phong của Thiếu Lâm không? Xem đây! Vù...Chát...Bằng ống tay áo được tụ kình. Định Hoàng quật nát tảng đá ở cách đó một trượng. Quá đủ cho lão Phi Thiên Ma tin. Vút...Phi Thiên Ma chống mạnh hai tay và xé gió lao đi. Định Hoàng quát:
- Sao lại bỏ chạy? Đứng lại nào. Nhưng lão Phi Thiên Ma đã chạy thực sự. Khẽ thở phào, chàng lôi tay Tây Môn Nguyệt chạy ào lên núi. Vút! Để giải thích muôn ngàn nghi vấn đang làm rối loạn tâm tư Tây Môn Nguyệt. Định Hoàng nói trong nỗi sợ hãi phập phồng:
- Phàm người càng có nhiều tâm cơ càng dễ đa nghi. Lão Phi Thiên Ma cũng vậy, nên ta cũng phải dùng trí để doạ lão. Thở ra, chàng tiếp:
- Đầu tiên ta đã cho lão thấy rõ tâm cơ của ta, hoàn toàn không kém lão. Không cách này cũng cách khác, ta cho lão mục kích nội lực uyên thâm của ta. Việc hạ mụ Kiều Tài Nhân sau một kích duy nhất là nhằm ý này. Sau đó dùng tâm cơ buộc lão phải thừa nhận chính vì lão nên Tam Lão Tổ phải thiệt mạng. Lão bắt đầu dè dặt đối với ta. Tây Môn Nguyệt hỏi:
- Sao chàng cố ý nói cho lão biết chuyện Tây Phương Phật trao truyền nội lực cho chàng? Định Hoàng vẫn cứ thở ra:
- Nói có là không, nói không là có. Đạo lý này ta học ở Thoát Hư đại sư. Ta vận dụng đối với lão Phi Thiên Ma làm cho lão phải bán tín bán nghi hai việc. Một, ta thật sự được Tây Phương Phật trao truyền sở học. Hai, Phật Công Thạch Bản đã giúp ta như thế.
- Lão tin theo lời nào?
- Chưa thật sự tin vào lời nào. Cả hai điều, điều nào cũng đúng một nửa.
- Vì nghi hoặc lão phải bỏ chạy? Chàng lắc đầu:
- Không phải, nói chính xác là lão sợ ta nhìn thấy nhược điểm của lão. Khi chưa tin chắc là có thể thắng ta hay không, lão ngại càng giao chiêu lâu chừng nào càng dễ bị ta phát hiện chỗ sơ hở nhiều chừng ấy. Lão chạy là muốn tìm một chứng cứ xác thực, cũng là tạo cho lão một niềm tin là có thể thắng được ta. Thở dài, chàng ngán ngẩm:
- Ta vẫn luôn tự dặn lòng. Đối phó với lão là một điều thiên nan vạn nan, sơ sảy là mất mạng. Tây Môn Nguyệt sững sờ:
- Cả khi chàng luyện xong công phu Phật Công Thạch Bản cũng không chắc chắn thắng được lão ư? Chàng đưa mắt nhìn dăm ba hàng chữ có ghi trong lòng phiến đá Thạch Bản chàng vừa khai mở.
- Dù đây là tâm pháp Kim Cang thượng thừa, thử hỏi với kinh văn uyên thâm như vậy, ta phải mất bao nhiêu năm mới tạm gọi là thấu triệt? Chưa hết, như ở đây có ghi, kèm theo công phu này có phần chú giải, phần đó dĩ nhiên đã rơi vào tay Bạch Vân Thượng Nhân. Nàng nghĩ đi phải đến lúc cuối đời Bạch Vân Thượng Nhân mới tạm gọi là thông hiểu chỉ riêng phần chú giải đó. Ta hơn được sao? Nàng nhíu mày nghĩ ngợi, sau mới hỏi:
- Nói như chàng, vị dị nhân ở Tử Sa Hà vì muốn thấu hiểu phần kinh văn này phải tìm một nơi hoang vắng như thế để ẩn diện tiềm tu? Chàng gật đầu:
- Không sai. Ta cũng nghĩ như vậy. Thật đáng tiếc vị dị nhân đó chỉ lưu lại cho hậu nhân cách khai mở Thạch Bản, không hề lưu lại những gì vị dị nhân đã thấu triệt. Chàng đứng lên, cất giấu miếng Thạch Bản vào chỗ cũ. Sau khi dùng lực ép miếng Thạch Bản trở lại hình dáng ban đầu. Chàng bảo:
- Chúng ta đi thôi. Bất luận thế nào cũng phải tận diệt Kim Ma Bang và trừ khử lão Phi Thiên Ma. Nàng ngăn lại:
- Chậm đã, thiếp nghĩ chàng chớ vội nản lòng. Đồng ý rằng Bạch Vân Tổ Sư chỉ có được phần chú giải nhưng giả sử vị dị nhân kia là người tìm thấy miếng Thạch Bản sau Bạch Vân tổ sư thì sao? Chàng giật mình:
- Ý nàng muốn nói: Bạch Vân Thượng Nhân vì thiếu tâm pháp này nên chỉ riêng phần chú giải đã làm Thượng Nhân mãi sau này mới thấu triệt? Tương tự vì dị nhân do đến sau nên không có phần chú giải, vị dị nhân phải gặp đủ khó khăn để đi đến chỗ thấu triệt? Tây Môn Nguyệt trố mắt nhìn chàng:
- Thiếp chỉ nảy ý nghi ngờ thôi. Không ngờ vừa nghe chàng đã hiểu và còn hiểu sâu xa, hiểu cả những điều thiếp không thể nào mường tượng ra. Chàng trầm ngâm, bỏ qua lời khen của nàng:
- Đó cũng là cách giải thích tại sao cho đến nay đối với mọi người công phu này vẫn chỉ là thứ ngoa truyền. Phải rồi, Kim Cang Tuyệt Công phải có đủ hai phần, thiếu một kể như công phu không thành tựu. Tây Môn Nguyệt bắt kịp mạch suy nghĩ của chàng:
- Do thiếu phần tâm pháp, từ phần chú giải Bạch Vân Tổ Sư đã tự mày mò tạo ra một đường lối võ học biệt lập, đó chính là công phu Bạch Vân Môn. Chàng lại giật mình:
- Ta đang suy nghĩ, không biết bằng cách nào tìm lại được nguyên văn của phần chú giải đang thiếu. Lời của nàng khiến ta nảy một ý. Nàng mỉm cười:
- Thiếp cũng đoán ra. Chàng muốn xem qua kinh văn của Bạch Vân Môn? Chàng lúng túng:
- Ta chỉ tìm phần chú giải thôi. Nếu chỉ dựa riêng phần tâm pháp do Bạch Vân Thượng Nhân lưu lại ta e chỉ đúng có một nửa. Nàng lập tức nghiêm mặt:
- Thiếp nào dám nghi ngờ chàng vốn là trang quân tử đã làm thiếp khâm phục ngưỡng mộ. Đây chàng hãy xem. Có nguyên nhân chính đáng, chàng nhìn lướt qua mười hai mảnh da mỏng có kí tự rõ ràng. Trả lại cho nàng, chàng bảo:
- Tất cả chỉ là cách vận dụng công phu. Sau khi đã luyện qua tâm pháp Bạch Vân Môn, nàng hãy lấy ra hai nửa mảnh da bìa. Nàng trao ra. Có nửa mảnh cho đến giờ vẫn còn lằn máu huyết của Kha lão đại, nên ký tự vẫn có đôi chỗ nhìn rõ. Đọc thoáng qua, chàng trả lại và cầm nửa mảnh da bìa còn lại. Đó là mảnh trước kia lúc Tây Môn Nguyệt dưới lốt Bạch Diện Quái Nhân trước khi xô Định Hoàng vào Tuyệt Trận Lạc Tiên Cốc có cho chàng nhìn thấy một lần. Cầm nửa mảnh bìa da này, chàng không thể không nhớ lại câu chuyện lần đó. Hiểu ý, Tây Môn Nguyệt thoáng bối rối vì đó là lần sai phạm đầu tiên của nàng đối với người mà sau này rõ ra chính là hôn phu của nàng. Như muốn chuộc lỗi, nàng tự rạch chảy máu tay nhỏ từng giọt lên mảnh da bìa:
- Để thiếp giúp chàng nhìn thấy ẩn tự bên trong. Thật lạ, máu loang đến đâu, những ký tự liền xuất hiện đến đó và chúng dần dần tan biến đi khi máu phải đến lúc rơi trượt khỏi lớp da trơn mịn ở phía ngoài. Cảm kích sự hy sinh của nàng, chàng cố đọc thật nhanh, không để việc này kéo dài quá lâu làm Tây Môn Nguyệt phải phí nhiều máu. Chàng gật đầu:
- Được rồi, ta nghĩ đây là nguyên văn của phần chú giải. Bạch Vân Thượng Nhân phải giấu kín như vậy vì sợ sau này có người nhìn thấy rồi tự suy diễn theo ý riêng, dẫn đến những ý nghĩ lệch lạc. Nàng phải thừa nhận:
- Thiếp cũng cảm thấy như thế nên trước kia cứ mãi nghĩ không dám luyện. Chỉ sau này, nhờ chàng thiếp tìm thấy nữa mảnh sau. Từ đó việc luyện công thuận lợi hơn. Chàng đưa mắt nhìn quanh:
- Chúng ta cần phải tìm một nơi thật kín đáo, nàng và ta cùng chiêm nghiệm Kim Cang Tuyệt Công này. Mỉm cười với vẻ hoàn toàn yên tâm, không lo Định Hoàng sau này khó đối phó với Phi Thiên Ma nữa, Tây Môn Nguyệt cùng đi với chàng.
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Kim Ma Bang không còn nữa. Tuy đang nghe chính Vương Kiên nói một cách quả quyết như vậy nhưng Định Hoàng hồ như ngỡ nghe lầm. Chàng và Tây Môn Nguyệt cũng theo chân Vương Kiên, như Vương Kiên vừa bảo:
- Lâm Minh Chủ và những nhân vật từng bị Kim Ma Bang giam cầm cũng được buông tha.
Định Hoàng ngươi cứ theo ta đến gặp mọi người ắt biết. Định Hoàng có lý do riêng để nôn nóng gặp những nhân vật đó. Tây Môn Nguyệt cũng nôn nóng, nàng luôn miệng hỏi Vương Kiên:
- Chưởng môn Hoa Sơn phái Tây Môn Quyền và ái nữ Tây Môn Tuyết phải chăng cũng được chúng buông tha? Đây là lần thứ hai Vương Kiên thấy Định Hoàng luôn đồng hành cùng Tây Môn Nguyệt. Y rất muốn biết lai lịch của nàng nên hỏi:
- Ta đã thấy cô nương và Định Hoàng hoá thân thành Bạch Diện Quái Nhân, sự thật thế nào? Cô nương là ai?
Nàng đưa mắt nhìn Định Hoàng. Chàng mãi trầm tư nên không phát hiện ánh mắt dò hỏi này. Do đó vì chưa biết ý của chàng, liệu đã đến lúc thổ lộ về lai lịch chưa, Tây Môn Nguyệt đành cười bí ẩn:
- Về lai lịch, Vương huynh xin thứ cho. Đến lúc gặp mọi người, Vương huynh sẽ rõ. Vương Kiên nhún vai:
- Không sao! Ta chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Hai nhân vật cô nương vừa hỏi đương nhiên cũng được tha như mọi người.
Thái độ của Tây Môn Nguyệt làm Vương Kiên nghi ngờ. Nàng sáng vụt hai mắt, tỏ ý rất mừng vì nghe tin này. Tai sao nàng mừng? Vì muốn biết và cùng là đề dò xét, từ đó Vương Kiên luôn để mắt đến nàng, một nữ lang vừa xinh đẹp, vừa có thân thủ tuyệt phàm như Vương Kiên từng thấy nàng dưới lốt Bạch Diện Quái Nhân giao đấu bất phân thắng bại với một trong Vũ Nội Tam Tổ. Càng để mắt, Vương Kiên càng lấy làm lạ, hai nhân vật được nàng quan tâm là Tây Môn Quyền và Tây Môn Tuyết họ đang đứng ngay phía đầu cùng với Lâm Minh Chủ trông nhìn vào Định Hoàng vừa được Vương Kiên đưa đến, thế nhưng nàng dường như chưa hề biết Tây Môn Quyền hoặc Tây Môn Tuyết là ai. Nàng cố ý đưa mắt, tiếp tục dò hỏi Định Hoàng, nhưng sắc mặt ngưng đọng rất nghiêm trọng của chàng khiến nàng đành phải hỏi khẽ Vương Kiên:
- Vị nào là Tây Môn Quyền? Lòng nghi ngờ đã dâng lên đến tột đỉnh, Vương Kiên vụt hỏi lớn:
- Cô nương thật sự là ai? Tại sao cô nương chỉ quan tâm mỗi chưởng môn nhân Hoa Sơn phái là Tây Môn Quyền tiền bối? Cách hỏi của Vương Kiên làm mọi người chú tâm. Kể cả Định Hoàng đang trong tâm trạng kỳ quặc cũng phải trở lại thực tại. Chàng đưa mắt nhìn thấy sắc mặt của Tây Môn Nguyệt lúng túng trông rất tội. Nàng lúng túng vì không biết phải nên nói hay cứ giấu kín lai lịch như chàng từng căn dặn. Chàng áy náy, kéo nàng sát vào người, hướng mặt về phía Tây Môn Quyền:
- A...Nhạc phụ. Tiểu tế muốn nói, a...a...mà thôi, mọi người hãy nhìn lại người thân của mình. Đây là Tây Môn Nguyệt, là...Tây Môn Nguyệt đã sẵn có dự cảm người được Định Hoàng đưa đến đối mặt là ai, nên chỉ cần nghe Định Hoàng nói đến đây nàng bật oà lên:
- Phụ thân! Cuối cùng nữ nhi cũng tìm lại được phụ thân. Không cần nói cũng biết Tây Môn Quyền ngỡ ngàng đến chừng nào, kể cả Tây Môn Tuyết cũng thế. Cả hai cứ ngơ ngác hết nhìn Định Hoàng lại nhìn Tây Môn Nguyệt. Vương Kiên nào khác gì họ. Do đó để dễ bề dò xét, Vương Kiên lôi Tây Môn Quyền qua một bên:
- Đến đây, mọi người cần phải thật sáng suốt xem đây là chuyện gì. Tây Môn Nguyệt và Tây Môn Tuyết cũng vội bước theo. Động tâm, Nam Cung Hải cũng theo chân Tây Môn Tuyết. Với tánh đa nghi có đôi phần ác ý Đường Hoá Giao không bỏ lỡ dịp này cũng theo sát bên cạnh Nam Cung Hải. Trong khi đó, phát hiện sắc mặt cứ luôn trầm trọng của Định Hoàng, Lâm Tất Thắng minh chủ Võ Lâm không thể không hỏi:
- Sao thế? Bọn ta được tha, Kim Ma Bang tự tan vỡ, dường như thiếu hiệp không được mừng cho lắm? Định Hoàng chầm chậm điểm mặt từng người. Thiếu Lâm có Thoát Hoan, Thoát Hư, Thoát Trần. Võ Đang có Trang Huyền, Huyền Thanh. Các phái còn lại thì có Tây Môn Quyền, Đường Nhất Vi...! Chàng buột miệng:
- Vậy còn phương trượng thiếu lâm phái: Tịnh Trần đại sư đâu? Vẫn giữ nguyên sự nghi ngại, Lâm Tất Thắng đáp:
- Cũng như sự thất tung kỳ lạ của Từ Nhẫn, Tửu Quái, và đôi phu phụ Viện Chủ Bách Hoa Viện, Lưu Hoàng đột nhiên đưa Tịnh Trần đi, sau không thấy quay lại. Chàng mở bừng hai mắt:
- Lúc Lưu Hoàng đưa Tịnh Trần đại sư đi, Minh Chủ có phát hiện điều gì khác lạ? Lâm Tất Thắng càng lúc càng tỏ ra nghi ngại về thái độ và sự chú tâm quá đáng của chàng đối với sự thất tung của Tịnh Trần đại sư. Thấy Lâm Tất Thắng chậm đáp, Huyền Thanh đạo trưởng chợt lên tiếng:
- Vô lượng thọ phật. Thiếu hiệp nhắc bần đạo mới nhớ: khi Lưu Hoàng đưa Tịnh Trần đi, bần đạo thấy trong ánh mắt của y loé lên cái nhìn rất kỳ lạ. Tựa như y đang phấn khích như sắp đạt một điều gì đó y hằng mong đợi. Chàng giật mình:
- Có chuyện đó sao? Ai trong chư vị tiền bối còn phát hiện điều gì khác nữa? Chuyện này rất hệ trọng, vãn bối không thể không hỏi. Lâm Tất Thắng cau mày:
- Sao thiếu hiệp không nói rõ hơn, thiếu hiệp nghi ngờ điều gì? Đường Nhất Vi cười lạt:
- Phải đó, chuyện mọi người được buông tha, kể cả bọn ta là những người gần đây nhất đã bị chúng khống chế và bắt giữ cũng được tha, sao ngươi không quan tâm đến? Chỉ thấy ngươi cứ ra vẻ thần thần bí bí, xem việc nhỏ thành chuyện to, bỏ chuyện to như không hề đáng để mắt. Tại sao? Chàng nhìn mọi người, thấy ai ai trong họ cũng tán đồng nhận định của Đường Nhất Vi. Nghĩa là họ đang chờ đợi một lời giải thích của chàng. Chàng cảm thấy khó xử. Nói thì chưa có đủ chứng cứ nên khó mong thuyết phục, còn như không nói thì càng làm cho họ nghi ngờ. Giửa hai điều này, chàng chọn đường lối trung dung, bằng cách đặt một nghi vấn:
- Chư vị đều là những nhân vật Nhất Môn Chi chủ, không lẽ trong chuyện này chư vị không phát hiện chút nghi ngờ nào? Đường Nhất Vi tái mặt:
- Sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta đường đường là chưởng môn nhân môn phái Không Động, ngươi có tư cách gì hỏi ta như muốn dạy dỗ ta? Tây Môn Quyền không hiểu đã tiến đến từ lúc nào, bỗng lên tiếng:
- Chậm đã! Chuyện gì đã xảy ra? Nhìn sắc mặt của Tây Môn Quyền, Định Hoàng biết gia viên lão đã đoàn tụ và không chừng mọi chuyện có liên quan đến chàng, lão đã được Tây Môn Nguyệt thuật lại tất cả. Điều này hoàn toàn đúng. Vì chàng nhìn thấy Nam Cung Hải, Đường Hoá Giao đang nhìn chàng bằng cách nhìn hoàn toàn khác với trước đây, nhất là khi cả hai nghe Đường Nhất Vi thuật lại những gì vừa xảy ra bằng giọng nói phẫn nộ. Đường nhất Vi kết thúc:
- Tây Môn huynh nghĩ sao về y? Phải chăng y quá ỷ trượng y là truyền nhân của Nho Tiên? Tây Môn Quyền nhìn chàng:
- Ngươi muốn hỏi còn điều gì khả nghi không trong việc Lưu Hoàng bất ngờ đưa Tịnh Trần đi? Chàng nghi ngờ:
- Nhạc phụ phát hiện điều gì? Tánh nóng nảy của Tây Môn Quyền, mọi người và Đường Nhất Vi đều biết. Vì thế Đường Nhất Vi càng thêm lạ khi thấy Tây Môn Quyền không sừng sộ như họ Đường nghĩ, trái lại hai chữ nhạc phụ được Định Hoàng lập lại lần này là lần thứ hai, khiến Đường Nhất Vi phải hiểu nội tình không như y nghĩ. Tây Môn Quyền đáp:
- Có một điểm lạ! Ta thấy trên tay Lưu Hoàng có cầm theo ngọn Xạ Hồn Tiêu. Huyền Thanh đạo trưởng xen vào, có ý kinh ngạc:
- Điều đó đương nhiên ai ai cũng thấy, và như chúng ta cũng suy đoán, ắt đó chỉ là ngọn Xạ Hồn Tiêu giả như trước đó La Nhược Phi đã cầm và đã bị Định thiếu hiệp đây phát hiện. Toàn thân Định Hoàng vụt giá lạnh, lạnh từ tâm tưởng cho đến toàn thân. Động thái của chàng khiến Vương Kiên phải thắc mắc:
- Thế nào? Trong việc này ngươi phát hiện có mưu đồ sao? Nói đi! Đừng để mọi người phải hoang mang. Tây Môn Quyền lần lượt dùng mắt dò hỏi mọi người, những nhân vật hoặc là nhất môn chi chủ hoặc là trưởng bối của những nhân vật nhất môn chi chủ đó. Nhận được cái nhìn đáp ứng và thuận tình của họ, Tây Môn Quyền lên tiếng:
- Định Hoàng! Ta vừa biết ngươi đang phải mang trọng trách gì? Cũng vậy ta cũng biết chỉ có một mình ngươi mới đủ năng lực đối phó với lão Phi Thiên Nhất Ma. Và ta hiểu ngươi vừa đoán ra một đại âm mưu nào đó; chắc chắn ngươi đoán không hề lầm. Nào nói đi! Mọi người sẽ nhất định hậu thuẫn ngươi, cùng ngươi lo liệu biện pháp đối phó. Lời của Tây Môn Quyền khiến Đường Nhất Vi kinh hãi, chàng mà đối phó nổi Phi Thiên Nhất Ma ư? Định hỏi, nhưng Đường Nhất Vi bị Đường Hoá Giao chạm vào vai. Đường Nhất Vi quay lại và được Đường Hoá Giao thì thào vào tai, nói những gì Đường Hoá Giao cũng vừa biết. Trong khi đó Định Hoàng tuy vẫn còn bàng hoàng nhưng việc giải thích thì đàng nào cũng phải giải thích. Chàng lên tiếng bằng một giọng kinh hoàng chưa từng có:
- Chư vị! Nếu vãn bối đoán không lầm thì đây là một đại âm mưu vô tiền khoáng hậu, và đại âm mưu này nếu không phải lão Phi Thiên Nhất Ma thì bất luận ai khác cũng không tài nào nghĩ ra. Tây Môn Quyền trở lại tính nóng nảy cố hữu của lão:
- Thì ngươi nói ra đi. Đừng úp úp mở mở nữa. Chàng thở ra nhè nhẹ, như sợ những gì chàng đã sắp xếp để nói không khéo sẽ bay đi mất:
- Nói thật ngắn gọn, lão Phi Thiên Nhất Ma muốn chỉ một lần duy nhất thôi sẽ huỷ diệt toàn bộ Võ Lâm, nhất là những ai đã từng bị Xạ Nguyên Châm xâm nhập nội thể, kể cả những kẻ từng là môn hạ Kim Ma Bang. Lâm Tất Thắng nhăn nhó:
- Lão từng bị quần hùng hiệp vây giam giữ, kể cả Vũ Nội Tam Tổ cũng có phần. Lão muốn diệt hết mọi người là phải rồi, nhưng bằng cách nào chứ? Lời ngươi nói thật khó hiểu. Chàng dần trấn tĩnh:
- Nghe đây, phải chăng những ai từng bị Kim Ma Bang giam giữ đều vương phải Xạ Nguyên Châm? Vương Kiên ứng tiếng:
- Không sai! Lần trước bất ngờ bị lũ ác ma tìm đến. Có thể nói toàn bộ Phục Thanh Môn đều bị chúng dùng Xạ Nguyên Châm khống chế. Chàng gật đầu:
- Còn nữa, Vương huynh đã từng tiềm phục Kim Ma Bang, hãy nói xem có bao nhiêu nhân vật Kim Ma Bang cũng bị Xạ Nguyên Châm khống chế? Vương Kiên tuy cau mặt, cố suy nghĩ để đoán biết ý nghĩ của chàng, nhưng miệng vẫn đáp:
- Tất tần tật, nhưng ai có cương vị từ đường chủ trở lên đều bị khống chế bằng cách này. Chàng gật gù:
- Tại hạ nghĩ: có lần Phi Thiên Nhất Ma bức bách La Nhược Phi giao cho lão một túi đầy Xạ Nguyên Châm, phải chăng Vũ Nội Tam Tổ và mụ Kiều Kim Liên cũng đã bị lão lén dùng Xạ Nguyên Châm khống chế? Chuyện có liên quan đến La Nhược Phi, Tây Môn Nguyệt biết. nàng lên tiếng:
- Ở Côn Luân sơn, chàng đã giúp bọn ác ma thoát khỏi uy hiếp của lão Phi Thiên Nhất Ma. Nếu giờ đây Kim Ma Bang bị tan vỡ là do lão, có thể nói chính lão đã dùng Xạ Nguyên Châm để khống chế lũ này. Chàng hít một hơi thật dài:
- Bảo là đoán, chứ thật sự diễn biến phải xảy ra như vậy. Đạt được điều này, lão Phi Thiên Nhất Ma mới có đủ bản lực buông tha tất cả. Sau đó còn buông lỏng tất cả bang đồ Kim Ma Bang, ai muốn đi đâu thì cứ đi. Kim Ma Bang tan vỡ, Phục Thanh Môn có tồn tại hay không? Lão không quan tâm. Lão đang tự thủ bàng quan, nhìn mọi người chắc chắn phải chết. Tây Môn Quyền động tâm:
- Những gì ngươi vừa nói đều liên quan đến thái độ khả nghi của Lưu Hoàng? Chàng ngao ngán:
- Không sai, Xạ Hồn Tiêu do Lưu Hoàng cầm tuy là vật giả nhưng thực sự cũng lợi hại không khác gì Xạ Hồn Tiêu thật của lão Xạ Hồn. Chư vị nghĩ xem, giả hay không chỉ có Lưu Hoàng là có ngọn Xạ Hồn Tiêu có thể phát ra Xạ Hồn Khúc như Xạ Hồn Tiêu thật. Có nhiều nhân vật khác cũng có, nếu tất cả vì thiếu sự kiềm chế, ai ai cũng tấu lên khúc Xạ Hồn, kết quả sẽ như thế nào? Lâm Tất Thắng vụt hiểu, khắp người cũng lạnh toát:
- Thiếu hiệp nói, đó chính là đại âm mưu của lão Phi Thiên Ma? Thoát Hoan, Thoát Hư, Thoát Trần, Trang Huyền, Huyền Thanh và cả Vương Kiên nữa tất cả đều niệm phật:
- A di đà phật! Không sai chút nào! Đấy quả là một đại âm mưu vô tiền khoáng hậu! A di đà phật!
- Vô lượng thọ phật! Không cần phí sức giao đấu, chỉ có một việc nhẹ nhàng là tạo thêm nhiều Xạ Hồn Tiêu, buộc Xạ Hồn Lão Tổ truyền thụ Khúc Xạ Hồn cho những người này, lão Phi Thiên Ma quả nhiên chỉ ung dung ngồi chờ kết quả! Tối độc và cũng tối hiểm! Chàng bảo:
- Chính xác là như vậy! Để thử nghiệm xem Xạ Hồn Khúc do Xạ Hồn Tiêu giả phát ra có kết quả như thế nào. Chính Lưu Hoàng đã chọn Tịnh Trần. Tịnh Trần không quay lại, đủ hiểu Tịnh Trần đã mất mạng. Đường Nhất Vi kinh hãi:
- Sao nghe nói Xạ Hồn chỉ làm cho đau đớn? Tây Môn Nguyệt lo lắng cho phụ thân và muội tử. Bỗng buột miệng thở dài:
- Đó là điều bí ẩn rất ít người biết, chính Thi Quái đã phát hiện, bất luận ai nếu bị Xạ Nguyên Châm sẽ lập tức công tâm dẫn đến táng mạng. Mọi người lập tức bàng hoàng. Toàn thân họ đều lạnh giá như trước đó Định Hoàng và Lâm Tất Thắng đã bị. Do hốt hoảng nên nhất nhất ai trong họ đều muốn hỏi thêm ở Định Hoàng. Bất ngờ Định Hoàng quát:
- Ai? Họ thất kinh! Có người lén vào ư? Tây Môn Nguyệt nghe ngóng:
- Định ca! Làm gì có...Lần thứ hai, chàng quát:
- Chạy dễ thế sao? Dừng lại. Vút! Chàng lao đi, trong chớp mắt đã biến mất. Tây Môn Nguyệt cũng ngơ ngác nào kém gì mọi người, vì chính nàng nào có phát hiện tiếng động gì khá nghi? Vút! Định Hoàng quay lại, sắc điện thật nhợt nhạt, trên tay thì cầm một mảnh hoa tiên bị chàng vo tròn. Tây Môn Nguyệt giật lấy mở ra đọc lớn:
“Ngươi xứng đáng là đối thủ của ta tiểu tử! Yên tâm đi, ngay lúc này ta chưa phát động một đại âm mưu gì đó như ngươi vừa phát hiện và đặt tên. Ta muốn cho tất cả thấy, dù ngươi có là truyền nhân của Nho Tiên, của Tây Phương Phật, dù ngươi có hay không có luyện Phật Công Thạch Bản, ta vẫn đủ năng lực hạ thủ ngươi! Ba ngày nữa hãy đến trước Tổng Đàn Kim Ma Bang! La Nhược Phi đang chờ ngươi giải cứu khỏi trận cửu cung Yểm Đại Tiên! Ta tin ngươi sẽ đến!” Nàng lo lắng nhìn chàng:
- Là lão Phi Thiên Ma? Chàng vẫn còn sắc mặt nhợt nhạt:
- Lão đã tháp hai thiết trượng thay cho đôi chân! Khinh thân pháp của lão nhanh vô tả! Đuổi hơn mười dặm. Ta chỉ nhặt được lời cảnh báo này? Mọi người kêu:
- Mười dặm đường?
- Mười dặm đi, mười dặm về chưa đầy một tuần trà? Nhanh thế sao? Riêng Tây Môn Nguyệt hiểu tại sao Định Hoàng thất sắc:
- Vì kinh hoàng trước nội lực của lão, chàng chưa dám vận dụng Kim Cang Tuyệt Công? Chàng lắc đầu:
- Cũng phần nào là kinh hoảng! Thật sự, ta biết rõ đang dò xét, lão vẫn đang nghi nghi hoặc hoặc, ta cố ý kìm chế không vận dụng tuyệt công?
- Vậy là chàng lo cho La Nhược Phi? Chàng thở dài:
- Cũng có phần của La Nhược Phi! Lời cảnh báo của lão quá rõ, nếu ta không đến, lão sẽ cho mọi người nếm mùi Xạ Hồn Tiêu! Vương Kiên giờ đã hiểu quan hệ giữa chàng và Tây Môn Nguyệt, Vương Kiên lên tiếng:
- A di đà phật! Có điều này bần tăng nghĩ là nên cần nói rõ! Chàng kinh ngạc:
- Sao Vương huynh...Thoát Hoan lên tiếng:
- Vương Kiên là đệ tử do lão nạp thu nhận! Khi biết Tịnh Trần thất tung, kể như đã chết, lão nạp đã bắt y thí phát quy y! Hiện nay Vương Kiên kể như đã chết, chỉ còn lại Tịnh Không, trong tương lai sẽ chấp chưởng Thiếu Lâm phái! Chàng “à” lên:
- Tịnh Không? Hiểu rồi! Đại sư muốn thổ lộ điều gì? Vương Kiên bỗng đưa tay vuốt đầu kéo mái tóc giả ra, hiện nguyên hình là một tăng nhân với mái đầu trọc bóng! Vương Kiên - Tịnh Không nói:
- Đó là chuyện có liên quan đến La Nhược Phi! Được La Nhược Phi thổ lộ, bần tăng mới biết ả tuy tuân lệnh Bang Chủ phải mang danh Phong Lưu Tử nhưng thật sự ả vẫn còn thân xử nữ! Đó là lần ả suýt bị Từ Bình, Giang Nhật và Lưu Thức hiệp nhau định giở trò đồi bại! Xem ra, đã từ lâu La Nhược Phi đã có ý hồi đầu hướng thiện, người như ả chỉ đáng thương, không đáng trách! Tây Môn Nguyệt hậm hực:
- Nhưng dù sao cũng chính ả đã dùng nữ sắc hãm hại nhiều người! Định Hoàng bối rối:
- Thôi nào, Nguyệt muội! Hãy tỏ ra đại lượng đi nào! Vả lại, ta không thể không cứu La Nhược Phi! Vì đây là chuyện có liên quan đến Võ Lâm, đến thanh danh của Nho Tiên và Tây Phương Phật! Mọi người tranh nhau nói vào khiến Tây Môn Nguyệt dù miễn cưỡng phải chấp thuận.
- Được! Nhưng trước hết chàng phải nghĩ cách giúp mọi người hoá giải Xạ Nguyên Châm! Ngỡ nàng vì còn giận nên mới ra điều kiện quá khắc nghiệt, nào ngờ mọi người càng ngỡ ngàng khi nghe Định Hoàng lên tiếng:
- Đó là điều đương nhiên! Nhưng trước hết, phiền nàng rảo quanh và canh phòng cho mọi người! Ta không muốn có ai khác biết cách đối phó ta vừa nghĩ ra! Bán tín bán nghi, vì chính Tây Môn Nguyệt cũng không nghĩ ra cách gì, nàng hỏi:
- Nếu muốn truyền tâm pháp Bạch Vân cho mọi người...Chàng xua tay:
- Chỉ có ba ngày vẻn vẹn, cách của nàng không phù hợp! Nào, đi đi, ta biết lo liệu cho mọi người! Tây Môn Nguyệt không thể không tin, nên vội làm theo! Chờ nàng đi khuất, Định Hoàng lấy giọng thật nhỏ, giải thích cho mọi người biết sự phát hiện lý thú của Kha lão đại, Bảo Chủ Xích Long Bảo đã chết! Sau đó, chàng bày cho họ theo cách chàng vừa nghĩ ra! Cuối cùng, chàng bảo:
- Do thính lực vì thế sẽ bị hạn chế, trong ba ngày này chư vị nên tập dần lối nói chuyện bằng cách ra dấu! Để đến lúc cần, chư vị có thể hiểu được nhau! Đúng lúc đó, Tây Môn Nguyệt quay lại. Trên tay nàng là Xạ Hồn Lão Tổ! Ném lão Xạ Hồn xuống, nàng bảo:
- Suýt nữa lão đã phát động Khúc Xạ Hồn! Thật may, thiếp kịp phát hiện và nhân lúc lão bất phòng, điểm huyệt lão và đưa về đây! Chàng bỗng cười:
- Hay lắm! Vậy là có dịp cho chư vị thử thách như tại hạ vừa nói! Ha...ha...
Tác giả: GIẢ CỔ lONG
Dịch Thuật: Vô Danh
Đả tự: tieutang & thuylinh
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Yên tâm nhìn mọi người đã nấp kín, chỉ cách Tổng đàn Kim Ma Bang độ một dặm, Định Hoàng cùng Tây Môn Nguyệt vội tiếp tục vượt quãng đường còn lại. Vút! Vút! Quả nhiên có một trận kỳ môn đã được lão Ma Phi Thiên lập ra chờ sẵn! Không thấy lão Phi Thiên Ma, nhưng cả hai vẫn nghe có tiếng kêu đến lạc giọng vang ra từ trong trận:
- Súc sinh! Bọn ngươi là lũ dâm tà súc sinh! Ta quyết liều chết với bọn ngươi!
- Ha...Ha...! Thôi nào! Nàng là Phong Lưu Tử kia mà! Chẳng phải đây là chuyện nàng rất tinh thông sao? Soạt! Sau tiếng động, giống tiếng y phục bị giằng xé, có tràng cười hể hả của kẻ dâm tặc thứ hai vang lên:
- Lũ dâm tặc bỉ ổi! Sao chàng không vào ngay xử trí bọn thối tha? Định Hoàng đang có dáng vẻ của một người đang cố dằn lại. Chàng bảo:
- Ta rất muốn! Nhưng, thật đáng tiếc, ta cũng không muốn lầm kế lão Phi Thiên! Ta...Nàng giận dữ:
- Chàng cho những thanh âm đó là giả? Định Hoàng cố giải thích cho nàng hiểu:
- Cửu Cung Yểm Đại Tiên không phải là một trận thế tầm thường! Những thanh âm đó là thật, và đó cũng là kế của lão! Lão muốn ta rối loạn, sẽ không đủ tỉnh táo, nghĩ ra cách hoá giải trận thế! Vụt hiểu, nàng khẩn trương:
- Vậy chàng nghĩ nhanh lên! Nếu không, e muộn mất! Lúc đó lại có nhiều tiếng động khác, cấp bách hơn, vang ra:
- Soạt!
- Soạt!
- Hố...Hố...Hố...! Ôi chao! Đẹp tuyệt trần!
- Nào...nào! Nàng từng mơn trớn người, lần này hãy để Từ mỗ mơn trớn nàng vậy! Ha...ha...
- Súc sinh! Đê tiện! Hạ lưu! bọn ngươi không được chạm vào ta! Dừng...dừng...
- Sao? Hay nàng vẫn trông chờ tiểu tử Định Hoàng? Yên tâm đi! Tiểu tử đã có hồng nhan tri kỷ khác rồi! Ngươi chỉ quá vọng tưởng thôi! Soạt!
- Ha...Ha...Tây Môn Nguyệt long mắt sòng sọc:
- Chậm lắm rồi. Định ca! Thiếp không cần biết trước kia La Nhược Phi đã có những hành vi gì, chàng phải cứu ả, phải trừng trị lũ dâm bôn! Nếu không, tự thiếp sẽ xông vào! Định Hoàng vụt thở ra:
- Được rồi! Đi!
Vút! Vút! Định Hoàng đưa luôn Tây Môn Nguyệt vào trận! Trong trận, không hề có lão Ma Phi Thiên! Định Hoàng đoán ra một mưu đồ khác của lão, đó là lão muốn dò xét bản lãnh thật sự của chàng. Khi chàng phải cùng bọn Lưu Thức, Từ Bình và Giang Nhật giao đấu! Đúng như những thanh âm vừa nghe, cũng ở trong trận, ngoài Lưu Thức, Từ Bình và Giang Nhật đang háo hức nhìn một cảnh không nên nhìn, quả nhiên còn có La Nhược Phi với toàn thân hầu như bị phơi lộ! Tây Môn Nguyệt lao ào đến:
- Bọn ngươi muốn chết! Vút! Định Hoàng kinh hãi:
- Đừng, Nguyệt Muội! Đã muộn, Tây Môn Nguyệt không thể nào đến được nơi nàng muốn đến! Nhân đó Cửu Cung Yểm Đại Tiên trận chợt biến đổi, làm cho Định Hoàng cũng không nhìn thấy lũ dâm tà và La Nhược Phi! Kịp trấn tĩnh, chàng đứng yên và ngẫm nghĩ! Bất chợt Vù Có người ám toán! ? Chàng đứng nguyên vị, không dám dịch chuyển. Chàng hất ngược tay về phía sau.
- Muốn chết! Vù...Ầm! Oa! Nhìn lại, chàng thấy đó là Hoàng Cửu! Phẫn nộ tột cùng vì biết lão Phi Thiên cố ý làm cho có sự ngộ nhận này khiến chàng thêm rối trí! Cố dằn lại, chàng tiếp tục suy nghĩ! Chuyện nọ lại tái diễn Vù...Sợ lại có sự ngộ nhận tai hại nữa Định Hoàng tuy phải phát kình nhưng chỉ dùng độ năm thành hoả hầu. Vù...Bung! Hự! Chàng loạng choạng, suýt nữa phải dịch chuyển bước chân! Và chàng nhìn thấy Nhị Lão Tổ đang phẫn uất đứng trước mặt chàng! Nhị Lão Tổ gầm vang:
- Ngươi đã hạ sát lão Đại? Đỡ! Vù...Không thể dịch chuyển, vì chỉ cần một sai sót nhỏ, một bước dịch chuyển sai lầm không đáng kể, vẫn dẫn đến tai hoạ khó lường, Định Hoàng đành đứng yên, chờ lão nhị quật kình đến thật gần! Đến lúc đó, do nhìn rõ chỗ sơ hở của Nhị Lão Tổ, chàng quát:
- Lui! Vù...Ầm! ! Nhị Lão Tổ loạng choạng! Và do lão có bước dịch chuyển, bóng dáng lão liền biến mất! Thở ra một hơi dài, Định Hoàng có phần dè dặt khi thử đặt bước dịch chuyển đầu tiên. Thật may, chàng nhận định đúng! Lũ dâm tà và La Nhược Phi lại xuất hiện trong tầm nhìn của chàng! Và lần nhìn này, nửa thân trên của lũ dâm tà đã tự phơi lộ! La Nhược Phi đã đến lúc thật sự nguy ngập đến tấm thân xử nữ! Xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, Định Hoàng di chuyển cũng nhanh như ý nghĩ Vút! Vút! Không để lão Phi Thiên Ma kịp bố trí thêm một mưu đồ nào khác, Định Hoàng xuất kỳ bất ý phát xạ một tia chỉ kình vào một phương vị trống không bên tả! Viu...Viu...Ầm! ! Tương tự, chàng xạ thêm hai tia chỉ kình về phía hữu Viu...viu...Ầm! Ầm! ! Có tiếng kêu giận dữ vang lên:
- Kim Cương Phật Pháp Chỉ Công? ! ! Chàng bật cười lồng lộng:
- Phi Thiên Ma! Hãy xem ta phá huỷ trận đồ của lão đây! Ha...ha...Chàng xạ thêm một tia chỉ kình nữa. Viu...Viu...Ầm! ! Và trận đồ quả nhiên đã bị phá vỡ! Tây Môn Nguyệt lập tức tung thân về phía lũ dâm tà:
- Lũ khốn kiếp đáng chết! Đỡ! Vù...Vù...Bạch Vân công phu được Tây Môn Nguyệt vận dụng đủ thập thành! Bọn Từ Bình hậm hực, ùa nhau lao về phía Tây Môn Nguyệt:
- Cả ngươi nữa, cũng muốn cùng bọn ta hưởng lạc ư? Lại đây nào! Vù...Vù...Ào...ào...Được thoát nguy trong sát na cuối cùng, La Nhược Phi vội vàng nhảy xổ vào Định Hoàng:
- Định Hoàng! Ta...ta...! Hu...hu...Bị La Nhược Phi ôm chặt, Định Hoàng lúng túng! Bất đồ có tiếng gầm vang lên:
- Tiểu oa nhi dâm tặc! Nạp mạng! Vù...Vù...Cũng có tràng cười hậm hực:
- Ngươi cũng phong lưu lắm đấy! Hãy cùng nhau đi xuống Cửu Tuyền! Đỡ! Vù...Vù...Nhận ra đó là mụ Kiều Kim Liên và Nhị Lão Tổ, Định Hoàng vì khó bề ứng phó đành phải lôi luôn La Nhược Phi cùng dịch bộ. Vút! Nhị Lão Tổ bám theo:
- Tuý Tiên Bộ Pháp ư? Đỡ! Do La Nhược Phi vẫn đeo bám, Định Hoàng đành mạo hiểm tìm cách áp sát Nhị Lão Tổ, bất chấp chưởng kình của lão đang quật đến. Ào...ào...Vút! Bùng! Cố nén chịu sự đau đớn vị bị trúng một phần kình của Nhị Lão Tổ, Định Hoàng hớn hở vì đã áp sát được lão:
- Trúng! Vù...Bùng! Chưa hả giận, chàng tặng thêm cho lão một chiêu áp sát nữa:
- Lão Hầu Tiến Quả! Trúng! Vù...Bùng! Nhị Lão Tổ loạng choạng và thổ huyết
- Oẹ! Ở phía sau, có tiếng mụ Kiều Kim Liên lao vào:
- Đến lượt ngươi! Trúng! Vù...Chàng lôi La Nhược Phi hạ thấp người xuống. Đồng thời chàng gầm lên:
- Phi Xà cước! Nạp mạng! Vụt...Bùng! Oa! Nhị Lão Tổ trúng cước phải bật ngửa và mất mạng! Tuy nhiên, do kình của mụ Kiều Kim Liên bị mất đối tượng là Định Hoàng, cuộn luôn vào tấm thân vô hồn của lão Tổ. Ào...ào...Ầm! ! Phịch! Thi thể vỡ nát, Nhị Lão Tổ phải thảm tử đến hai lần! Cái chết của Nhị Lão Tổ không hề làm cho mụ Kiều Kim Liên động lòng! Nói đúng hơn, mụ chỉ phẫn nộ chứ không hề thương tiếc! Mụ ào ào lao vào Định Hoàng:
- Nạp mạng cho ta, tiểu tử! Vù...Vù...Thừa biết mụ có thân thủ trên bậc Nhị Lão Tổ, Định Hoàng vì còn vướng bận La Nhược Phi nên không dám mạo hiểm như lần vừa rồi đối với Nhị Lão Tổ! Chàng dùng hữu thủ phát kình:
- Đỡ! Vù...Ào...ào...Ầm! ! Mụ khẽ chao người, đủ thấy nội lực của mụ chưa thể sánh với Định Hoàng! Tuy nhiên, mụ vẫn hung hăng lao vào.
- Ta không tin ta không giết được ngươi! Tiếp chiêu! Ào...ào...Khí thế của mụ khiến chàng nghi ngờ! Điều gì khiến mụ cứ quyết sinh tử với chàng? Kẻ thù của mụ, chẳng phải là lão Phi Thiên Ma? Lão không có ở đây, dù có lão vẫn chưa ra mặt, có cái gì uy hiếp khiến mụ cứ phải bán sống bán chết giao đấu với chàng? Kinh nghi, chàng vừa phát kình vừa dò xét mụ:
- Lão bà! Sao cứ liều sống chết với tại hạ như thể tại hạ có mối thù bất cộng đới thiên vậy? Vù...Ào...ào...Ầm! ! Mụ vẫn chao đảo, đồng thời, mụ vẫn không hề nao núng! Và mọi nguyên nhân đều minh bạch khi Định Hoàng nghe mụ thét vang:
- Ngươi còn nói nữa sao? Mau đền mạng Kiều Nhi cho ta! Đỡ! Ào...ào...Chàng có phần hoang mang:
- Chẳng phải lần đó tại hạ đã cố tình buông tha sao? Lệnh ái chẳng phải đã được lão bà đưa đi rồi sao? Lạ thật! Vù...Ầm! ! ! Quyết dò hỏi cho rõ, chàng có phần nương nhẹ! Hiểu lầm là chàng đang kiệt sức, mụ ào ào tuôn ra toàn bộ sự giận dữ của mụ:
- Nếu không vì ngươi, Kiều Nhi nào bị nội thương nghiêm trọng! Cũng vì ngươi, ngoài việc ta bị lão Ma khống chế, Kiều Nhi cũng phải mất mạng vì không chịu nổi Xạ Nguyên Châm! Mau mau nạp mạng! Ào...ào...Chàng vụt hiểu! Đó là lý do khiến mụ giận chàng. Và đó cũng là nguyên do khiến cho lão Xạ Hồn, sau đó là Nhị Lão Tổ, vì muốn báo thù cho Kiều Tài Nhân, vì không đủ lực lượng đương đầu với Phi Thiên Ma, họ tìm chàng để trút hận! Một nỗi oán hận quá lạ đời, vì người hận họ phải là chàng mới đúng! Chàng thịnh nộ:
- Ta nạp mạng hay mụ nạp mạng? Trúng! Vù...Ầm! ! Mụ thất sắc:
- Ngươi cũng nhìn rõ nhược điểm của ta, như lão Ma cũng thấy? Chàng lấn áp tới:
- Chớ nhiều lời, người như mụ đáng phải chết trăm lần! Đỡ! Vù...Mụ giận đến tím mặt, phát huy toàn bộ chân lực vào song chưởng:
- Ngươi phải chết! Ào...ào...Vù...Vù...Chàng cười lạnh:
- Mụ nói sai rồi! Xem đây! Chàng chợt dịch bộ, thu kình thứ nhất về và cấp tốc phát xạ kình thứ hai, đúng vào chỗ hở duy nhất giữa hai kình hợp lại của mụ ma bà. Vù...Bất chợt có tiếng gầm cực lớn:
- Kim Liên! Ta nói nào có sai! Đến một tiểu tử họ Định mụ cũng không là đối thủ! Hùng phong của mụ hết rồi! Ha...Ha...Cùng với tiếng gầm một bóng nhân ảnh lao sượt ngang phương vị của chàng kèm theo hai vệt sáng loà quật vào chính diện của Định Hoàng. Vụt...Vụt...Kinh hoảng, nhất là lo cho La Nhược Phi đang lọt ngay vào phạm vi uy lực của hai vệt sáng nọ, Định Hoàng đành phải buông tha cho mụ Kiều Kim Liên, lôi La Nhược Phi lùi lại! Vút! Phi Thiên Ma xuất hiện, ngất ngưởng đứng trên đôi thiết trượng thay cho đôi chân, miệng cười ngạo mạn:
- Ngươi thấy Phi Thiên Thiết Cước của ta lợi hại như thế nào? Ngươi đừng tưởng chỉ cần phá xong Cửu Cung Yểm Đại Tiên Trận của ta là có thể ung dung ngạo thị! Ha...Ha...Sau câu nói khích, giờ lại nghe Phi Thiên Ma cười với giọng cười của thiên hạ chí tôn, mụ Kiều Kim Liên chợt phẫn nộ:
- Ai bảo ta không còn hùng phong độ nào? Hãy xem cách của ta huỷ diệt xú tiểu tử đây! Lập tức, Định Hoàng biến sắc khi thấy trên tay mụ đã xuất hiện ngọn Xạ Hồn Tiêu. Chàng nhanh chóng áp tay vào mệnh môn huyệt La Nhược Phi, hét vào tai nàng:
- Bế kín thính nhĩ! Đừng để Xạ Hồn Khúc lung lạc gây hại! U...U...Cùng với tiếng tiêu Xạ Hồn vang lên, hàng loạt những tiếng kêu la thảm sầu cùng vang lên.
- A...A...
- Sao lại phát động...A...A...
- Bang chủ...ôi chao...! Mau bắt mụ dừng lại! A...A...Trong vòng tay ôm chặt của Định Hoàng, La Nhược Phi với y phục không còn ra y phục cũng ưỡn lên và vật vã kêu đau.
- Định Hoàng! Ta...A...A...Chàng cố trấn tĩnh, thúc ép thật nhiều nội công, trút sang nội thể La Nhược Phi. Đồng thời chàng đưa mắt lướt nhanh cục trường! Không chỉ có Lưu Thức, Từ Bình và Giang Nhật đang dần dần xuất huyết ở thất khiếu, cách đó không xa Lưu Hoàng và Giang Thanh cũng vừa bịt tay vừa vật vã lăn lộn! Không những thế, mụ Kiều Kim Liên cũng tuôn huyết dầm dề, chính mụ cũng đang bị Xạ Nguyên Châm gây thác loạn! Thế nhưng, đó chính là cách của mụ! Bất chấp bản thân đang đau đớn khôn tả, phát hiện chàng đang dùng nội công giúp La Nhược Phi trấn át cơn thống khổ, mụ như ác quỉ hiện hình vừa tiếp tục phát động Xạ Hồn Khúc vừa dồn toàn lực vào cú nhảy sau cùng! Vút! Mụ lao vào Định Hoàng, đầu húc thẳng vào thân thể đang áp chặt của Định Hoàng và La Nhược Phi. Ào...Cách của mụ quả nhiên hữu hiệu! Mụ vừa có thể hạ sát La Nhược Phi, vừa gây kích động cho Định Hoàng, khiến Định Hoàng vì bị kích động nhẹ thì tẩu hoả nhập ma, nặng hơn thì mất mạng! Lão Phi Thiên Ma tuy ngỡ ngàng vì sự liều lĩnh của mụ dường như ngoài tiên kiến của lão, nhưng khi biết Định Hoàng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng lão vẫn ung dung đứng nhìn! Đột nhiên lão gầm lên:
- Nha đầu ngươi...Lão bật lao đi. Vút! Định Hoàng vụt hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến sự phẫn hận của lão Phi Thiên! Tây Môn Nguyệt vừa lao vào vừa dùng tay vỗ mạnh vào đỉnh đầu của mụ Kiều Kim Liên! Nếu để mụ bị Tây Môn Nguyệt hạ thủ, cái chết chắc chắn sẽ đến với Định Hoàng thế là bị Tây Môn Nguyệt phá hỏng. Lão Phi Thiên Ma phẫn hận là phải! Lão vươn tay hất một kình vào Tây Môn Nguyệt. Vù...Tình thế đưa đến cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Tây Môn Nguyệt nếu đỡ kình thì Tây Môn Nguyệt sẽ chết. Nếu Tây Môn Nguyệt thấy nguy mà lui đi, Định Hoàng chết chắc. Tây Môn Nguyệt quyết ý liều, một tay vẫn nhằm vào đầu mụ họ Kiều, tay còn lại nàng gượng lại phát kình chống đỡ. Vù...Định Hoàng kinh hoảng, thật sự lo lắng cho Tây Môn Nguyệt, nhưng chàng không thể dừng lại việc truyền công cho La Nhược Phi, do tiếng tiêu Xạ Hồn vẫn được mụ họ Kiều phát ra. U...U...Đột nhiên tiếng tiêu dừng hẳn lại! Định Hoàng liền hiểu ngay nguyên do! Lập tức chàng xô La Nhược Phi qua một bên, quật mạnh song kình vào lão Phi Thiên Ma đang thập phần đắc ý! Ào...ào...Ầm! Ầm! Bộp! Phịch! Tây Môn Nguyệt ngơ ngác vì được thoát chết quá bất ngờ này! Nhưng nàng cũng hiểu khi nghe Định Hoàng hô hoán:
- Hãy chăm sóc La Nhược Phi! Đề phòng đến lượt lão phát động Xạ Hồn Tiêu, thay cho mụ ma bà đã chết vì Xạ Nguyên Châm công phạt! Lão Ma đỡ! Vù...Vù...Nhìn Định Hoàng tìm cách quấn chặt lão Ma, Tây Môn Nguyệt hiểu rõ cớ sự! Mụ họ Kiều vì quá liều lĩnh, đã phát động Xạ Hồn Tiêu làm ảnh hưởng luôn đến mụ! Và thế là đang lúc mụ dùng đầu lao đến, tiếng tiêu đột ngột chấm dứt vì mụ cũng bị Xạ Nguyên Châm lấy mạng! Nhưng do mụ trước đó đã lao đi, đà lao đến vẫn đủ uy lực như lúc mụ còn sống! Như vậy khi Tây Môn Nguyệt quật bổ vào đầu mụ, thật sự mụ chỉ còn là cái xác vô hồn! Nhờ đó, do tiếng Tiêu Xạ Hồn không còn nữa, không còn gây hại gì cho La Nhược Phi nữa, Định Hoàng mới có cơ hội phát kình, ngăn đỡ chưởng lực uy hiếp của lão Phi Thiên! Và cũng đúng như lời Định Hoàng vừa cảnh báo, lão Phi Thiên Ma phát hiện cách của mụ Kiều là cách hay, lão vừa giao đấu với chàng vừa bắt đầu phát động Xạ Hồn Tiêu. U...U...La Nhược Phi lập tức vật vã đau đớn! Từ lúc biết La Nhược Phi là người hoàn toàn khác, so với trước đây Tây Môn Nguyệt đã nghĩ, lại thấy chỉ trong thời gian ngắn La Nhược Phi gặp quá nhiều thảm cảnh, Tây Môn Nguyệt quên hết mọi ý niệm trước kia! Nhanh tay cởi trường bào khoác đỡ quanh người La Nhược Phi, Tây Môn Nguyệt lại còn y cách của Định Hoàng, dùng nội công tâm pháp Bạch Vân, hỗ trợ cho La Nhược Phi, đồng thời nàng cũng đưa mắt nhìn cảnh quan trước mặt! Định Hoàng đang tìm đủ cách để áp sát lão Phi Thiên Ma! Vì đã quan sát đủ lâu mọi bản lĩnh của chàng, lão Phi Thiên Ma biết rõ sở trường sở đoản nên đâu dễ để Định Hoàng toại nguyện! Lão vừa phát xạ Tiêu Xạ Hồn vừa lăng lệ dùng song cước Thiết Trượng áp đảo Định Hoàng. U...U...Vụt...Vụt...Định Hoàng thật sự khốn đốn! Vì Tuý Tiên Bộ Pháp cũng bị lão Ma khắc chế, đến Đăng Không Đảo Thức của Nho Tiên cũng vị lão Ma do am tường nên phát hiện chỗ hở! Chàng chỉ còn cách là tận lực giao đấu với đôi thiết trượng của lão Ma. Vù...Bùng! Bùng! Choang! Choang! Đôi thiết trượng vừa rắn chắc vừa được lão Ma dồn nội lực vào nên trượng nào trượng nấy cũng nặng đến ngàn cân! Và chạm mãi hổ khẩu tay của Định Hoàng cũng phải tê chồn! Càng nhìn nàng càng lo cho Định Hoàng. Tây Môn Nguyệt đột nhiên hét vào tai La Nhược Phi:
- Này, ta sẽ dùng Bạch Vân tâm pháp giúp ngươi hoá giải Xạ Nguyên Châm! Nhưng sau đó ngươi phải giúp ta cùng Định ca liên thủ diệt trừ lão tặc? ! La Nhược Phi tuy chưa biết Tây Môn Nguyệt là ai, nhưng để giúp Định Hoàng thì nàng không hề chần chừ! La Nhược Phi vừa gật đầu tỏ ý ưng thuận thì nghe tiếng gầm vang dội của lão Phi Thiên Ma:
- Hai ngươi muốn giúp tiểu tử ư? Hãy đến Quỷ Môn Quan chờ hắn trước thì hơn! Đỡ!
- Ào...ào...Lão đã ngừng việc phát động Xạ Hồn Tiêu, thay vào đó, lão xuất kỳ bất ý thần tốc quật kình vào cả hai nàng! Kinh hoảng, Tây Môn Nguyệt và La Nhược Phi cùng nhảy mạnh ai nấy tự lo thân. Vút! Vút! Chính lúc đó đôi mắt lão Phi Thiên bỗng long lên độc ác! Lão lại đặt Xạ Hồn Tiêu lên môi! Tiếng tiêu liền xuất hiện như tiếng Bạch phán quan đòi mạng. U...U...La Nhược Phi lập tức ngã ngược ra! Tây Môn Nguyệt biết đã trúng kế nhưng không thể nào kịp lao đến và dùng nội lực Bạch Vân để giúp La Nhược Phi! Kế của lão cũng làm cho Định Hoàng phẫn nộ! Chàng gầm lên, mong tiếng gầm xé trời này đủ che lấp tiếng tiêu, giúp ích phần nào cho La Nhược Phi
- A...A...A...Biết rõ ý đồ của chàng, lão tăng nội lực vào tiếng tiêu và hùng hổ lao ngược về phía Định Hoàng. U...U...Vút! Biết vẫn chưa đủ tâm cơ để đối chọi với lão Ma xảo quyệt này, Định Hoàng vẫn gầm và đưa mắt thất vọng nhìn La Nhược Phi càng lúc càng lăn lộn nhiều hơn! Bất ngờ:
- A...di...đà...phật...
- Vô...lượng...thọ...phật...Âm ba của những câu niệm phật chợt vút cao và từ đó phủ chụp xuống như tiếng Long Ngâm Hổ Tiếu, che lấp toàn bộ tiếng tiêu Xạ Hồn của lão Phi Thiên Ma! Lão kinh ngạc đưa mắt nhìn. Kìa, độ chừng hai mươi trượng trở lại những tăng nhân Thiếu Lâm phái, những đạo nhân Võ Đang phái cùng Lâm Tất Thắng, Tây Môn Quyền, Đường Nhất Vi cứ vừa tiến lại gần vừa đồng thanh hô lớn lên những tiếng niệm phật:
- A...di...đà...phật...
- Vô...lượng...thọ...phật...Quá đỗi kinh ngạc, lão ném bỏ Xạ Hồn Tiêu, giận dữ nhìn Định Hoàng:
- Bằng cách nào ngươi giúp họ thoát khỏi Xạ Nguyên Châm? Không bỏ lỡ cơ hội, chàng tận lực lao đến:
- Hãy xuống Cửu Tuyền mà hỏi lão Diêm Vương! Đỡ! Vù...Lão thất sắc vì vô tình tạo cơ hội cho Định Hoàng áp sát! Lão khoa nhanh hữu thủ:
- Được lắm! Ta chấp nhận đấu pháp của ngươi, để ngươi chết tâm phục khẩu phục! Đỡ! Vù...Có cơ hội lo lắng cho La Nhược Phi, Tây Môn Nguyệt đến, đưa nàng vượt ra ngoài, nhượng hẳn một phạm vi rộng cho Định Hoàng và lão Phi Thiên Ma diễn khai trận chiến độc nhất vô nhị! Nhờ tâm pháp Bạch Vân, một lúc sau La Nhược Phi được Tây Môn Nguyệt giúp hoá giải mũi Xạ Nguyên Châm ác nghiệt. Sau khi hỏi, biết cách Định Hoàng đã dùng để giúp mọi người tống xuất Xạ Nguyên Châm, La Nhược Phi chợt thầm thì với Tây Môn Nguyệt. Sau một lúc thầm thì, biết La Nhược Phi thật sự có ý tốt, Tây Môn Nguyệt len lén quay vào, nhặt lại ngọn tiêu Xạ Hồn đã bị lão Phi Thiên Ma vứt bỏ! Cả hai sau đó vội lui đi độ một dặm đường và hoàn toàn mất biệt...Ở đây, do mọi người mải chú tâm vào trận long tranh hổ đấu nên không ai phát giác hành tung kỳ quái của hai nàng nọ! Họ thẩn thờ nhìn cách phát chiêu và tự chiết chiêu của Định Hoàng cùng với lão Phi Thiên Ma! Định Hoàng vẫn không để lão Ma lùi xa:
- Lão tưởng ta không nhìn thấy yếu điểm ở chiêu này của lão sao? Đỡ! Vù...Đáp lại, lão Ma cười lạt:
- So với ta, nhận định của ngươi hãy còn kém! Xem đây! Vù...Định Hoàng cả trước đây lẫn bây giờ vẫn luôn thừa nhận điều này! Chính lúc cùng ở với nhau tại Tuyệt Trận Lạc Tiên Cốc, Định Hoàng khi đó dù còn bé vẫn biết lão Ma lợi hại hơn người là nhờ vào sự nhận định ra yếu điểm của đối phương quá nhanh nhạy của lão! Trong khi đó, phần thì học theo lão, phần thì tự thức ngộ, chàng chỉ mới áp dụng vào những lúc gần đây, đâu thể so với lão đã gần năm sáu mươi năm kinh lịch? Tuy nhiên, nếu không áp sát lão, Định Hoàng hoàn toàn không có cơ hội hạ thủ lão! Do đó chàng càng phải tận dụng, và tận dụng toàn bộ sở học, kể cả những chiêu hết sức tầm thường. Chàng rít lên:
- Độc Xà Xuất Động! Vù...Lão bật cười:
- Ấu trĩ thế sao? Ha...Ha...Vù...
- Lão Ưng Triển Dực! Vù...
- Ngươi thật sự muốn chết? Trúng! Vù...Chàng thụp người xuống:
- Hắc Hổ Thâu Tâm! Vù...
- Càng tốt! Nằm xuống! Ào...Chàng lăn tròn dưới đất:
- Vỹ Xà Tảo Trụ Vụt Lão nhảy lên, sau đó giậm đủ đôi thiết trượng vào chàng:
- Nạp mạng! Vù...Vù...Mắt chàng vụt long lên:
- Kim Cương Phật Pháp Chỉ Công! Viu! Viu! Lão biến sắc! Đôi thiết trượng chính là yếu điểm duy nhất của lão! Để đối phó, không để đôi thiết trượng bị chỉ kình của Định Hoàng phá huỷ, lão giẫm đôi thiết trượng vào nhau Coong...Lão quên mất một điều đôi thiết trượng tuy có thể thay thế hai chi dưới nhưng đâu đủ linh hoạt bằng đôi chân thật vì nếu là đôi chân, phản ứng này đương nhiên sẽ giúp lão tung người lao vọt lên! Đằng này, đó chỉ là đôi thiết trượng, hành động của lão đã hại lão! Choang! Đôi thiết trượng do va mạnh nên bị chấn gãy Lão loạng choạng và sắp ngã xuống! Định Hoàng đứng vụt lên:
- Phục Ma Liên Hoàn Tam Thức! Ào...Ào...Lão hốt hoảng phát kình chống đỡ:
- Ngươi...Vù...Lão lại quên điều thứ hai khi phát kình cần phải có chân trụ, nếu không trừ khi trước đó người phát kình phải kịp dồn tụ nội kình! Hai yếu tố này không hề có ở lão! Ầm! Ầm! Ầm! Lão bị hất bay bao xa thì Định Hoàng nhờ Đăng Không Đảo Thức cũng lao đuổi theo xa đến bấy nhiêu:
- Phật Công Thạch Bản! Kim Cang Chỉ Công! Viu...Viu...Phập!
- Ối...Phịch! Chàng quật thêm một kình vào thân hình vẫn chưa chết của lão Ào...Bung...! Nhìn La Nhược Phi cùng đi với Tây Môn Nguyệt, Tây Môn Tuyết và Nam Cung Hải, theo sau là Vương Kiên, Đường Hoá Giao và nhiều nhân vật lúc nãy không thấy xuất hiện với tốp người Lâm Minh Chủ, Định Hoàng chợt “à” lên:
- La cô nương cũng biết cách phát động Xạ Hồn Tiêu ư? La Nhược Phi bối rối cúi đầu! Tây Môn Tuyết nhanh miệng đáp thay:
- Cũng may còn có La tỷ tỷ! Tỷ phu nhớ chăng lần trước tỷ phu định lợi dụng tiếng tiêu của lão Xạ Hồn để giúp mọi người tống xuất Xạ Nguyên Châm, chuyện gì đã xảy ra? Chàng thừa hiểu nhưng vẫn đáp cho Tây Môn Tuyết vui lòng, vì dẫu sao Tây Môn Tuyết cũng là muội tử của Tây Môn Nguyệt, hôn thê của chàng, không thể để Tây Môn Tuyết nổi giận:
- Muội muội muốn thử trí thông tuệ của ta ư? Dễ đoán thôi! Lần đó, lão Xạ Hồn vì miễn cưỡng phát động tiêu Xạ Hồn, lão làm cho lão phải mất mạng do đã bị Xạ Nguyên Châm xâm nhập! Lần này thì khác, một là La cô nương có lẽ đã được Nguyệt muội hoá giải Xạ Nguyên Châm, hai là lúc phát động, La cô nương chỉ phát động vừa đủ. La cô nương thì bình an vô sự còn mọi người thì nhờ đó tống xuất được Xạ Nguyên Châm! Thán phục, Tây Môn Nguyệt gật đầu:
- Thiếp đã nói trước nhưng Tuyết muội vẫn không tin. Chàng nhìn mọi người:
- Tại hạ cũng hiểu! Chỉ có một ít trong chư vị là có thể nhờ vào những mảnh giẻ bịt tai, làm giảm đi uy lực của tiêu Xạ Hồn do chính lão Phi Thiên Ma phát động! Số còn lại nhất định phải chịu khốn đốn trăm bề! Vì thế, khi chỉ có một ít người xuất hiện, tại hạ biết vậy là chỉ có một ít đã dùng nội công tống xuất Xạ Nguyên Châm! Và những người còn lại, hà, kể như được cứu là nhờ La cô nương! Không hiểu chư vị có chịu tha thứ những lầm lỡ trước kia của La cô nương? Mọi người nhìn nhau. Sau cùng Lâm Tất Thắng dõng dạc lên tiếng:
- Như mọi người đã lẻn bàn định, thiếu hiệp hiện là minh chủ võ lâm! Lời của minh chủ là nghiêm lệnh, chuyện này không cần phải bàn lại! Định Hoàng còn đang ngơ ngác vì lời nói quá bất ngờ này, Tây Môn Tuyết bỗng nói thêm một câu:
- Tỷ phu cần gì hỏi một câu quá thừa? Nếu không tha thứ cho La tỷ tỷ, tỷ phu nhìn xem, Nguyệt tỷ đâu dễ gì đại lượng và thuận lòng nhận La tỷ tỷ cùng chia xẻ một phu quân là tỷ phu? Tây Môn Nguyệt đỏ mặt:
- Tuyết muội sao lại lắm lời? Tây Môn Quyền bật cười:
- Không lắm lời, không lắm lời! Hoá ra ngay khi giang hồ yên tĩnh, lão đây cùng một lúc nhận đến hai tiểu tế! Ha...Ha...Đến lượt Tây Môn Tuyết đỏ mặt, phải nép sát vào Nam Cung Hải! Còn La Nhược Phi và Tây Môn Nguyệt cứ nhìn mãi Định Hoàng...