Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 16: Thu Phục Đại Địa Chi Hùng (P2)
Đại địa chi hùng nghe xong Mạc Hàm cực lực diển tả những hấp dẫn đó không khỏi do dự trầm tư, nó cực lực giãy dụa cả nửa ngày cuối cùng lắc đầu cự tuyệt.
Có cốt khí, Mạc Hàm cười nhẹ nói: "Những thứ đó không làm ngươi động lòng, ta đây không thể làm gì khác hơn là xuất ra chiêu sát thủ cuối cùng. Nếu ngươi đồng ý đề nghị của ta, ta sẽ......" Nói xong cố ý dừng lại một chút, dẫn đắc tất cả mọi người phía sau hắn tò mò dài cổ ngóng nghe một chút coi hắn còn có cái đề nghị gì ngoài dự đoán mọi người.
Đại địa chi hùng cũng trừng mắt nhìn Mạc Hàm xem hắn còn có cái gì hoa chiêu. Mạc Hàm nói tiếp: "Ta sẽ...... Ta sẽ giúp ngươi gom một đống mẫu hùng xinh đẹp làm vợ thế nào a, thị một đống a, ngươi suy nghĩ cho kỹ, nếu không đồng ý là thua thiệt đó." Mạc Hàm mỉm cười nói.
Mạc Hàm đắc ý nghĩ đến, tiểu dạng, ta xem ngươi còn có thể kiên trì không, lúc này phía sau truyền đến âm thanh Lệ Ti: "Đồ vô sỉ."
Mà Khải Lỵ và An Na chỉ là đỏ mặt cũng không nói chuyện. Hắc hắc, Mạc Hàm nghe Lệ Ti nói như gió thoảng qua tai. Đây là chiến lược, đàn bà biết cái gì a, Mạc Hàm thầm nghĩ.
Lúc này đại địa chi hùng lo lắng hồi lâu, ngoài dự đoán mọi người nó dĩ nhiên gật đầu đồng ý. Ân, một người đàn bà cha không thể chấp nhận, nhưng một đống sẽ không giống nhau, nhưng lại năng cật hảo hát hảo, hoa lai. Đại địa chi hùng nghĩ trong lòng.
mọi người phía sau nhìn nhau ngơ ngác, gấu cũng háo sắc, đại đa số đều đồng thời nghĩ vậy.
Hắc hắc, chỉ thấy Mạc Hàm đắc ý quay đầu đối mọi người đánh cá v thủ thế, Mạc Hàm tự đắc nói đến: "Cảo định, ta thật sự là bội phục mình, dùng miệng lưởi thu phục một con đại địa chi hùng a, lợi hại không?"
An Na nhìn Mạc Hàm sùng bái thốt: "Mạc Hàm ca ca ngươi thật là lợi hại a."
Khải Lỵ cũng là mỉm cười nhưng không nói lời nào, Lệ Ti trực tiếp nhìn hắn lai hai mắt trợn trắng, mà những người khác cũng hết chỗ nói rồi..... Cái này thật sự không thể tư nghị, chỉ có như vậy mà thu phục đại địa chi hùng?
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 17: Tạp Khắc Đích Thỉnh Cầu (trọn)
Mạc Hàm quay về đại địa chi hùng nói: "Được rồi, ngươi có thể biến nhỏ lại một chút được hay không a? Ngươi như vậy ta làm sao mang ngươi theo a." Nghe Mạc Hàm nói, đại địa chi hùng trên người toát ra một vòng hoàng quang, cùng lúc thân thể nó chậm rãi thu nhỏ lại chừng lớn hơn con chó một ít, Mạc Hàm thấy vậy cũng ngây người, nguyên lai hắn cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không nghĩ là nó có thể làm được.
Không biết cẩu hùng có phải là một từ hay không, Mạc Hàm xấu xa nghĩ, xong xuôi mọi chuyện hắn mang theo đại địa chi cùng mọi người lên đường.
Khải Lỵ và An Na cao hứng chạy đến đón, An Na vui vẻ nói: "Hảo, thật là một con gấu đáng yêu nga, Mạc Hàm ca ca, ta sờ nó một chút được không?" Khải Lỵ đứng bên cạnh An Na cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong.
Trời! đáng yêu? mọi người đồng thời nghĩ đến, vừa rồi lúc nó tấn công sao không nói nó đáng yêu a, đàn bà thật là khó có thể giải thích a.
Mạc Hàm đắc ý quay qua An Na nói: "Đương nhiên có thể, tiểu đệ ta chính là tiểu đệ của ngươi a." Nói xong lại bảo đại địa chi hùng: "hai vị này từ nay là tỷ tỷ ngươi nga, ngươi nếu nghe lời bọn họ, đến lúc đó hai vị tỷ tỷ này có thể giới thiệu càng nhiều mỹ nữ hùng cho ngươi quen biết."
Đại địa chi hùng nghe Mạc Hàm nói liền chạy đến bên người An Na và Khải Lỵ dùng thân thể cọ vào chân các nàng, làm cho hai nàng cảm thấy vui mừng ôm vào trong ngực không ngừng hôn hít, Mạc Hàm thấy vậy thật hâm mộ a, con gấu này thật là may mắn nga, Mạc Hàm cười dâm nghĩ ước gì mình cũng là con gấu bây giờ.
Lúc này Mạc Hàm liếc thấy con mắt Lệ Ti cũng nhìn chằm chằm vào chú cẩu hùng dể thương kia, trong ánh mắt toát ra thần sắc vui mừng, hắn đắc ý nói với Lệ Ti: "Ngươi xuống nước hạ giọng một chút ta sẽ đi giúp ngươi câu thông câu thông, hắc hắc." (không hiểu câu thông là gì nên để luôn không dám dịch)
Lệ Ti tức giận quay lại nói: "Ai muốn ngươi hỗ trợ, ngông cuồng tự đại." Mạc Hàm ủy khuất nói thầm: "Mịa, không xin lổi thì thôi xiên xỏ ta làm cái gì a, thật sự là quái nhân." Bên kia Khải Lỵ và An Na tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên.
Khải Lỵ đem đại địa chi hùng đến trước mặt Lệ Ti bảo: "Ngươi cũng sờ sờ thử xem, nó rất đáng yêu a."
Lệ Ti bắt đầu còn có điểm sợ hãi, không dám đụng, nhưng được Khải Lỵ cổ võ thử sờ soạng một chút, thấy đại địa chi hùng không phản ứng nhất thời lá gan lớn hơn, cũng ôm ở trong lòng cao hứng khôn tả.
Mạc Hàm thấy vậy âm thầm lắc đầu nghĩ, không phải mới vừa nói không muốn a, đàn bà thật sự là động vật kỳ quái a.
Lúc này hắn thấy Tạp Khắc quay về phía hắn bộ dáng tựa hồ muốn nói gì đó lại thôi, tâm lý kỳ quái nghĩ đến chẳng lẻ hắn cũng muốn sờ đại địa chi hùng a, con gấu này chẳng lẻ có lực sát thương cả nam lẫn nữ a.
Hắc hắc, may là mình chỉ có lực hấp dẫn đàn bà thôi. Mạc Hàm xấu xa nghĩ. Miệng thì hướng Tạp Khắc nói: "Tạp Khắc đại thúc, ngươi là không phải cũng muốn sờ sờ a, không quan hệ ta sẽ giúp ngươi."
Tạp Khắc vẻ mặt bối rối khoát tay bảo: "Không không, không phải, Mạc Hàm tiểu huynh đệ ta thỉnh cầu hy vọng ngươi có thể đáp ứng."
Mạc Hàm cảm thấy nghi hoặc trả lời: "Nga, chuyện gì?" Tạp Khắc trứ cấp đích nói đến: "Là như thế này thê tử ta trong trận đấu trước không cẩn thận bị lôi ngô công trong ma huyễn rừng rậm gây thương tích, tánh mạng đang nguy kịch, mà ta hiểu rõ phương pháp giải độc tính lôi ngô công, chỉ có máu đại địa chi hùng mới được, mà ta vừa vặn nghe nói mạo hiểm bình nguyên không biết tại sao xuất hiện một đầu đại địa chi hùng, cho nên mới truy tung tới đây."
Đại địa chi hùng đang chơi đùa với chúng nữ nghe được Tạp Khắc nói, nhất thời khẩn trương đứng lên, nhảy ra khỏi lòng ngực Lệ Ti, quay về Tạp Khắc đề phòng và gầm nhẹ một tiếng.
Này... Mạc Hàm lấy làm khó xử không biết phải trả lời sao, bởi vì đại địa chi hùng mình cũng vừa mới thu phục, lập tức kêu nó xuất huyết cứu người, nói thật hắn tự mình cũng không có nắm chắc.
Tạp Khắc thấy Mạc Hàm vẻ mặt khó xử gấp gáp nói: "Chỉ cần tiểu huynh đệ giúp ta lần này, bất kể sau này có thỉnh cầu gì, Tạp Khắc ta tuyệt không từ chối." Nói xong liền quay về Mạc Hàm quỳ xuống.
Mạc Hàm vội vàng ngăn cản: "Đại thúc ngươi biết ta không phải cái ý tứ này, nhưng ta cũng không chắc là có khả năng giúp ông, ta chỉ có thể nói sẽ làm hết sức."
Tạp Khắc cảm kích nói: "Tiểu huynh đệ ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi thật sự hết sức giúp, ta Tạp Khắc lời nói mới rồi vẫn hữu hiệu như cũ."
Khải Lỵ cũng mở miệng nói: "Mạc Hàm ngươi cố tận lực giúp Tạp Khắc đại thúc đi." An Na cũng đi theo nói: "Đúng vậy, Mạc Hàm ca ca ta biết ngươi lợi hại nhất mà, không có chuyện gì ngươi làm không được." Cả cô nàng luôn lạnh nhạt với Mạc Hàm là Lệ Ti cũng thấp giọng cầu khẩn: "Xin ngươi giúp cứu mẫu thân ta. Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi."
Trời! Mạc Hàm cười khổ đáp: "Các ngươi hình như đều tưởng ta không muốn a."
Nói chuyện với đại địa chi hùng không xong thì chỉ còn có nước động thủ. Mạc Hàm làm một cái quyết định, kỳ thật hắn vừa rồi đã có biện pháp đối kháng đại địa chi hùng, chỉ là tính cách hắn luôn luôn chủ trương dùng miệng không dùng tay, cho nên mới có một màn vừa rồi.
Xoay người quay về đại địa chi hùng ngoắc bảo: "Tiểu đệ lại đây" Đại địa chi hùng đứng ở tại chỗ ủy khuất lắc đầu, hắn tựa hồ cũng rõ ràng ý tứ của đại đa số.
Mạc Hàm không thể làm gì khác hơn là lắc đầu đi qua bên nó nói: "Kỳ thật một chút cũng không đau a tiểu đệ, ngươi không biết đạo lý giúp người làm niềm vui a?"
Tiểu hùng vẫn như cũ ủy khuất lắc đầu. Mạc Hàm không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: "Kỳ thật máu người có thể tái sanh nga, bởi vì trên người chúng ta hàm hữu tạo huyết tế bào, tạo huyết tế bào biết không, chính là một loại vật sanh sản máu, cho nên máu người đều có số lượng cố định, không liễu nói hội tự mình sanh thành, hơn nữa thường xuyên hiến huyết đối thân thể còn có chỗ tốt nga, tựa giống như lý luận nước nằm trong hồ đã lâu thì phải thay nước, nếu không sẽ bốc mùi hôi."
Mạc Hàm cũng không quản đại địa chi hùng có nghe hay không thao thao bất tuyệt phún ra toàn những lý luận cao thâm khiến cho cả đám người đứng phía sao ngơ ngác, nhìn ánh mắt đại địa chi hùng mê hồ Mạc Hàm biết tự mình vừa rồi đã lãng phí nước miếng.
Không có biện pháp a, hắn xoay người rút ra vũ khí trên người, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, tưởng rằng hắn muốn động võ. Ai ngờ hắn dơ kiếm hướng cổ tay mình tự cắt, nhất thời, chỉ thấy máu tươi chảy xuống. Tất cả mọi người lại càng hoảng sợ, Mạc Hàm phất tay ngăn cản đích Khải Lỵ và An Na lại đây, cố nén đau đớn mỉm cười đích hướng đại địa chi hùng nói: "Ngươi xem, ta bây giờ không phải một chút chuyện cũng không có, không lừa ngươi đâu, hơn nữa ngươi xem máu ta đổ không bao lâu sẽ tự mình khôi phục, cho nên hiến huyết không đáng sợ vậy a."
Đại địa chi hùng chứng kiến cử động của Mạc Hàm không khỏi do dự đứng lên, Mạc Hàm tâm lý âm thầm cười khổ, kháo! Con gấu chết này mà còn không gật đầu ta liền lưu huyết nó, thật sự chẳng lẻ phải dụng vũ lực? Mạc Hàm trong tâm bất đắc dĩ nghĩ đến, đây là kết quả Mạc Hàm không thích nhìn thấy nhất, bởi vì hắn cũng rất thích con tiểu vật này.
Ngay lúc Mạc Hàm bất đắc dĩ chuẩn bị động thủ, thì đại địa chi hùng chậm rãi giơ hai tay mình lên đặt ở trước mặt Mạc Hàm kêu ô ô vài tiếng, tựa hồ đã đồng ý.
Mạc Hàm mừng rỡ, cầm kiếm giơ lên hướng tay trái hôi hùng hươ một nhẹ một cái liền thấy máu tươi chảy xuống, đại địa chi hùng kêu ô ô một tiếng nữa, như cho Mạc Hàm biết hắn không đau.
Mạc Hàm cầm lấy cái lọ đã chuẩn bị sẵn hứng lấy máu Đại địa chi hung. Sau đó Mạc Hàm phất tay cấp cho tay trái chi hùng một đạo trì dũ thuật, và cũng tự cấp cho mình trị liệu một chút vết thương.
Lúc này Khải Lỵ ở phía sau chạy nhanh đến trước mặt Mạc Hàm, đau lòng nói: "Huynh sao vậy, không biết thương thân thể mình à?" Nói xong cẩn thận dực dực vuốt ve ba vết thương trên tay Mạc Hàm đã kết da.
Mạc Hàm phôi tiếu đáo: "hắc hắc , vốn rất đau, nhưng là được muội chăm sóc tựa hồ không còn cảm giác đau nữa ." "Chỉ biết nói bậy" Khải Lỵ vẻ mặt đỏ bừng mắng, ánh mắt thẹn thùng nhìn Mạc Hàm làm cho nước miếng hắn chảy ròng ròng....
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 18: Vi Hùng Gọi Là (trọn)
Mạc Hàm cầm lọ huyết đi tới trước mặt Tạp Khắc, nói: "Tạp Khắc đại thúc, ngươi xem là bao nhiêu này hẳn là đủ rồi chứ?
Tạp Khắc cảm động hai mắt đỏ bừng, kích động nói: "Tiểu huynh đệ, ân tình ngươi đối đãi Tạp Khắc ta thật sự là không thể nào báo đáp cho đủ, sau này ngươi có cái gì cần phân phó, Tạp Khắc nhất định tận tâm hết sức hoàn thành, Tạp Khắc tuyệt không từ chối."
Huynh đệ trong Tường Vân dong binh đoàn đứng phía sau Tạp Khắc nhìn thấy cử động của Mạc Hàm cũng rất là cảm động, phụ họa đáp: "Đúng vậy, tiểu huynh đệ, có bất cứ chuyện gì cần tới chúng ta, chúng ta nhất định giúp ngươi."
Lệ Ti bên người Tạp Khắc cũng nhẹ giọng nói: "Mạc Hàm thật sự cám ơn ngươi" Hắc hắc cô nàng này ôn nhu vậy chắc là chuyển tính rồi, Mạc Hàm thầm nghĩ đến, ngoài miệng vội vàng trả lời: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà, hắc hắc."
Lệ Ti cười bảo: "Sẽ xuy ngưu" Mạc Hàm chỉ cảm thấy ánh mắt sáng ngời, cô nàng này kỳ thật cười rộ lên cũng xinh đẹp thật. Thuận miệng cười nói: "Kỳ thật ngươi cười lên cũng rất khá a, nữ hài tử nên cười nhiều một chút, cả ngày hung hăng vậy cẩn thận không ai thích nga."
Vốn tưởng rằng Lệ Ti khẳng định sẽ nổi sùng khi nghe những lời đó, ai biết đâu cô nàng khuôn mặt đỏ bừng không nói lời nào. Khiến cho Mạc Hàm không hiểu nổi. Thật sự chuyển tính hở? Mạc Hàm nghĩ trong lòng.
Lúc này Tạp Khắc mở miệng nói: "Tiểu huynh đệ, ta phải nhanh một chút bả đem hùng huyết mang về cứu trị thê tử ta, hôm nay tạm biệt, sau này chuyện hoàn thành Tạp Khắc sẽ trở lại báo đáp."
Mạc Hàm vội vàng đáp: "Tạp Khắc đại thúc ngươi nhanh đi cứu thê tử đi, về phần sau này khi nào cần đại thúc giúp ta nhất định sẽ tìm đại thúc hỗ trợ."
Tạp Khắc gật đầu hướng mọi người nói lời từ biệt xong xoay người rời đi. Lệ Ti đi tới trước mặt Mạc Hàm nhẹ giọng nói: "Lần này mạo hiểm bình nguyên rất nguy hiểm, ngươi tự mình cẩn thận nhiều hơn."
Mạc Hàm cười nói: "A a, ta biết rồi." Lệ Ti gật đầu hậu lại hướng Khải Lỵ và An Na nhất nhất cáo biệt, xoay người đuổi theo Tạp Khắc trong chốc lát đã không thấy bóng nữa.
Mạc Hàm mở miệng nói: "Chúng ta cũng đi thôi." Tất cả đều gật đầu đáp ứng.
Tại trong khoảng thời gian này ở chung, đa số đã bất tri bất giác xem Mạc Hàm như đội trưởng, Mạc Hàm năng lực cũng thật đã chiết phục bọn họ.
Trên đường thỉnh thoảng gặp một vài tiểu ma thú đều bị mọi người dễ dàng thu thập, "chúng ta dừng nơi này lập trại đi" chứng kiến sắc trời đã tối sầm xuống tới, Mạc Hàm đề nghị, đêm khuya tại mạo hiểm bình nguyên hành tẩu là hành vi rất không sáng suốt.
Mọi người đều gật đầu, mấy người nam nhân đều tự mang lộc trát dựng trướng bồng, còn Khải Lỵ và An Na bắt đầu chuẩn bị bửa cơm, còn lại đại địa chi hùng hưng phấn đi theo bên người Mạc Hàm chạy tới chạy lui, tựa hồ rất tò mò đối với trướng bồng, bên này trảo trảo, bên kia cuồn cuộn cảo phá hư, làm cho Mạc Hàm rất là căm tức, quay lại cốc cho nó một cái nên thân.
Ô ô, đáng thương tiểu hùng bị Mạc Hàm giáo huấn liền bỏ chạy qua bên Khải Lỵ, An Na làm nũng, kết quả Mạc Hàm tự nhiên bị hai nàng trách móc, Mạc Hàm ai thán không thôi nói: "Ai, thế giới bây giờ là người không bằng gấu a." Tạo cho mọi người một trận cười to.
Xong bửa cơm mọi người vây quanh đống lửa bên cạnh nói chuyện phiếm, Mạc Hàm đề nghị: "Hay là cho đại địa chi hùng một cái tên, nếu không cũng không biết kêu nó sao a." Tất cả đều đồng ý, Mạc Hàm mở miệng nói: "Nếu vậy thì gọi nó là tiểu hôi đi, vừa thực tế." Lập tức hai nữ nhân liền phản đối, "Tên gì khó nghe quá", An Na bảo: "Nếu không kêu là bạch bạch đi, vừa đáng yêu." Mạc Hàm nghĩ đến cái gì mà mặt không còn chút máu, cũng may mọi người đều phản đối. An Na lại nói: "Nếu không gọi tiểu mỹ đi." Kiệt Khắc nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "An Na nó là giống đực a." Không ngờ An Na hùng hổ phản bác:" Giống đực cũng có thể kêu là tiểu mỹ a."
Chúng nam nhân không nói gì, thật sự là không thể lý luận với đàn bà a. Lúc này Khải Lỵ đang trầm tư mở miệng bảo: "Nếu không gọi nó tiểu mạc đi, nó nếu là do Mạc Hàm thu phục thì mang tên Mạc Hàm một chữ cũng đúng a." Mọi người nghe Khải Lỵ đề nghị xong đều cảm thấy có lý, hơn nữa tiểu hùng tựa hồ cũng rất hài lòng với cái tên này, không ngừng cạ cạ vào người Mạc Hàm và không ngừng dùng miệng quay về Mạc Hàm ô ô, Mạc Hàm dở khóc dở cười nói đến: "Ngươi lại đói bụng?"
Mạc Hàm hôm nay mới phát hiện tiểu mạc này sức ăn thật kinh khủng, hôm nay bửa cơm đã ăn 3 con thỏ. (trên đường săn được, một loại lam thỏ nhị cấp ma thú hội hủ thực chất lỏng), ăn chưa được bao lâu lại đói bụng, Mạc Hàm thật không rõ nó như vậy cất vào nào trong dạ dày, ba con thỏ kia so với thân thể nó cũng bằng phân nữa, Mạc Hàm thật lo lắng bụng nó sẽ nổ tung.
Chính là tiểu tử này ăn ba con thỏ tử, cũng không khiến bụng nó lớn hơn, Mạc Hàm cũng không rõ ràng nó gì cũng ăn tuốt đi, tiện tay cầm lấy khảo thỏ còn lại cấp cho nó, tiểu mạc cao hứng ngồi ngay một bên hưởng thụ.
An Na thấy thế kỳ quái hỏi: "Mạc Hàm ca ca, tại sao huynh có thể hiểu tiếng kêu của tiểu mạc a? Chúng ta cũng không thị rất rõ ràng." Khải Lỵ cũng tò mò hỏi: "Đúng vậy, ta cũng nghe không hiểu không biết a, Mạc Hàm huynh làm như thế nào biết a?" Mạc Hàm lắc đầu nói: "Ta cũng không biết tại sao. Ta cũng cảm thấy kỳ quái là mổi lần tiểu Mạc kêu lên thì ta liền hiểu được nó muốn gì."
Nham Thạch đột nhiên nói: "Ta đã biết tại sao." Mọi người đều tò mò nhìn hắn hỏi: "Là cái gì a?" Nham Thạch này bình thường rất ít mở miệng, ý kiến cũng không nhiều, hôm nay khó được cơ hội phát biểu một chút.
Chứng kiến ánh mắt mọi người chăm chú vào mình, Nham Thạch gãi gãi đầu nói: "Bởi vì Mạc Hàm và tiểu mạc là cùng một loại nhân ma!" Nghe vậy mọi người cất tiếng cười to.
Mà Mạc Hàm không trực tiếp cãi lại mà cười cười bảo: "Đại ca a, bình thường thấy ngươi phát thoại không nhiều lắm, vừa mở miệng nói lại không có lời tốt, ngươi đáng bị đòn a."
A a, nhìn thấy mọi người vui vẻ vậy Nham Thạch cũng ý thức được những gì mình nói tựa hồ không đúng, xấu hổ cười khúc khích. Mà bên kia tiểu mạc đang thưỏng thức món thỏ quay nhìn mọi người cười to lộ ra một vẻ mặt không giải thích được, không biết xảy ra chuyện gì. Một cái buổi tối an lành trôi qua trong tiếng cười của mọi người ở đây.
Giữa trưa ngày thứ hai, đang đi trên đường bổng An Na chỉ vào mấy cái bóng đen phía trước hỏi: "Khải Lỵ tỷ tỷ, đó là ngân lang sao?" Kiệt Khắc ở bên cạnh châm chọc: "Vựng, An Na, ngươi nghĩ rằng bọn ta và tinh linh các con mắt ngươi giống nhau tốt vậy a." An Na cười nói: "A a, đó là ngươi mù thôi, Mạc Hàm ca ca khẳng định thấy được." Mạc Hàm theo phương hướng nàng chỉ nhìn lại quay đầu lại nói: "Hẳn là đúng vậy rồi. Mặc dù ta chưa thấy qua ngân lang, nhưng phía trước có một đám chó sói màu bạc thì chắc là đúng rồi."
Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, bởi vì ngoại trừ An Na và Mạc Hàm, những người khác đều không thấy rõ ràng lắm, chỉ có thể nhìn ra vài điểm bóng đen, An Na là tinh linh thị giác so với người bình thường xa một chút cũng không ngạc nhiên, nhưng Mạc Hàm cũng nhận ra. Khải Lỵ cảm thấy kỳ hỏi: "Tại sao chúng ta như thế nào cũng thấy không rõ lắm a, còn huynh làm sao lại nhìn được chi tiết rõ vậy?" Mạc Hàm thuận miệng nói bừa: " A a, có thể có liên quan đến việc ta mỗi ngày đều rữa và bảo quản mắt." Cả đoàn biết hắn tính tình lại bắt đầu nói bậy.
An Na kỳ quái hỏi: "cái gì là bảo quản mắt a ?" Mạc Hàm cười nói: "Là phương pháp gia truyền, lúc nào rãnh huynh sẽ dạy cho muội, hắc hắc ." Mọi người cũng không dám đặt câu hỏi thêm, chỉ hướng vài điểm bóng đen ở xa xa bước đi.
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 19: Tao Ngộ Bầy Sói (P1)
Qua không lâu mọi người bắt đầu thấy được những gì Mạc Hàm vừa nói, đúng là ma lang màu bạc. An Na tò mò hỏi: "Có cái gì không đúng a?" Đúng vậy, mọi người cũng thấy được điểm kỳ quái, bình thường ngân lang đều là kết thành bầy để hoạt động, mà trước mặt bọn họ ngân lang có không đến mười con, hơn nữa thấy bọn họ đám lang cũng không hiện vẻ bối rối, vẫn nhàn nhã như cũ đi qua lại tại cách đó không xa nhìn bọn họ.
Mạc Hàm nói: "Có chút không đúng thật, bởi vì ma thú khi gặp người đều là đào tẩu, hoặc công kích, đặc biệt là loại ngân lang này là ma thú rất hiếu chiến, mà mười con trước mặt này cũng không tiến công cũng hoặc bỏ chạy."
Khải Lỵ ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, ta cũng hiểu được, ngân lang này biểu hiện rất là dị thường, nhưng lại nói không ra chỗ nào không đúng."
Lúc mọi người ở đây còn đang hoài nghi thì Mạc Hàm cười khổ bảo: "Xem ra chúng ta bị bao vây rồi, nghĩ không ra ma thú cấp này cũng hiểu được dụng kế."
Cả đoàn mặc dù không rõ Mạc Hàm tại sao nói như vậy, nhưng lời Mạc Hàm nói bọn họ đều tin tưởng không nghi, trước ngày Ác Lang dong binh đoàn âm mưu cũng không phải Mạc Hàm trước hết phát hiện, nghe được Mạc Hàm nói vậy tất cả mọi người rút ra binh khí tùy thân cẩn thận đề phòng.
Ngay lúc này một tiếng sói tru cao vút vọng vào màng nhỉ mổi người. Chỉ thấy khắp nơi chung quanh đột nhiên toát ra vô số ngân lang vây mọi người thành một vòng, nhìn số lượng bầy sói tất cả đều không khỏi hấp một ngụm lãnh khí, bởi vì cho dù là bầy sói lớn nhất tựa hồ cũng không là gì so với số ngân lang trước mặt, tựa hồ tất cả ngân lang trên mạo hiểm bình đều xuất hiện tại trước mặt bọn họ, rậm rạp, liếc mắt nhìn lại cũng phải cả vạn con hơn.
Kiệt Khắc thất thanh hô: "Trời ạ như thế nào nhiều ngân lang như vậy a?" Mọi người nhanh lên làm thành một vòng đem pháp sư còn có cung tiến thủ vây quanh ở trung gian.
An Na dù sao là tiểu nữ hài, nên khi thấy cảnh bầy lang thì sắc mặt đều không còn chút máu, Khải Lỵ thì đở hơn, nhưng nhìn sắc mặt của nàng cũng tái nhợt, khẳng định cũng là rất khẩn trương.
Lúc này phía trước lại truyền đến một tiếng sói tru, mọi người xem phía trước chậm rãi xuất hiện 6 con ngân lang chừng lớn hơn bình thường, có khả năng bọn chúng là lang vương, lang vương xuất hiện sau này cũng không tiến công mà là hướng hai bên thối lui, mà vị trí khi bọn họ thối lui chậm rãi xuất hiện hai ma lang cao lớn với bộ lông màu đỏ như lửa.
Khải Lỵ giật mình thét lên: "Trời ạ là huyết ảnh ma lang." Mọi người nghe được Khải Lỵ kêu to đều thất kinh, bởi vì huyết ảnh ma lang là bát cấp trung giai ma thú, thuộc hỏa hệ và phong hệ hai loại ma pháp, hơn nữa tốc độ bay nhanh, trên móng vuốt có kịch độc, bị nó cào trúng mà cứu trị không kịp thì bảo đảm sẽ tử vong, hơn nữa vừa xuất hiện lại có tới hai con lận.
Lạp Đinh cười khổ nói: "Chúng ta vận khí cũng quá tốt đi," Kiệt Khắc sắc mặt tái nhợt nói: "Chửi cha cái tên hỗn đản nào nói mạo hiểm bình nguyên chỉ có 6 cấp ma thú, mấy ngày nay chứng kiến ma thú đều là đã ngoài 6 cấp, đầu tiên là đại địa chi hùng bây giờ vừa là huyết ảnh ma lang, mà hai huyết ảnh ma lang này khẳng định chính là thủ lĩnh bầy sói này, xem ra chúng ta đều phải chết ở chỗ này rồi."
Tác Giả: Không Khí Hòa Gia Tử
Dịch: WCP
Biên Tập: WCP
Nguồn: Bàn Long Chiến Đội – 2T
Chương 19: Tao Ngộ Bầy Sói (P2)
Loại bầy sói này cho dù là hai cái S cấp dong binh đoàn sợ rằng cũng sẽ bỏ mạng ở chỗ này. Mạc Hàm cảm giác An Na bên người hắn càng sợ hãi run rẩy, Mạc Hàm vỗ vỗ bả vai An Na an ủi bảo: "Đừng sợ." Kỳ thật tâm lý hắn cũng kêu khổ không thôi, ngần này bầy sói hơn nữa huyết ảnh ma lang, nếu tính toán cẩn thật thì có thể chết ở chỗ này lắm.
Vận khí mình như thế nào lại đen như vậy a, Mạc Hàm bất đắc thầm nghĩ đến. Hắn với cầm bàn tay nhỏ bé của Khải Lỵ trước mặt, cảm thấy lòng bàn tay nàng đều là mồ hôi, an ủi nói: "Không có việc gì đâu, ta nhất định mang theo mọi người bình an rời đi." Khải Lỵ nghe xong Mạc Hàm nói không khỏi bình tĩnh trở lại, Mạc Hàm đối với nàng mà nói chính là cột trụ tinh thần của nàng.
Lúc này tiểu mạc cũng cảm thấy nguy hiểm, nó phát ra một tiếng rống giận, trên người bốc lên một trận hoàng quang, khôi phục thân mình khổng lồ của nó, nhìn nó đột nhiên biến thân thành đại địa chi hùng, bầy sói chung quanh cũng không dám náo động mà lùi lại.
Vọng kiến bầy sói khủng hoảng, một đầu huyết ảnh ma lang ở giữa đột nhiên huýt sáo dài một tiếng, vốn bầy sói đang dao động bị huyết ảnh ma lang dùng uy đè xuống dần dần an tĩnh lại, lúc này một con huyết ảnh ma lang khác cũng tru lên một tiếng.
Mạc Hàm nhắc nhở: "Cẩn thận bọn họ muốn tấn công," Lập tức quay về bên mọi người hô: "Bảo vệ ta cho ta một chút thời gian," Giọng nói vừa dứt, tất cả bầy sói cũng đứng lên, đều hướng về nơi mọi người đánh tới.
Khải Lỵ vung tay lên, một con ma lang phía trước đang hướng nàng đánh tới nhất thời chia làm hai đoạn, không gian quanh đó bị một trận huyết vũ, An Na cung tiễn cũng không ngừng bay ra mà mỗi tiễn đều mang đi một cái tánh mạng ma lang, còn hỏa cầu thuật của Kiệt Khắc cũng hướng bầy sói ném tới, căn bản không cần nhắm vì chung quanh đều là ma lang. Nham Thạch thì huy động phủ đầu thật lớn của hắn. Nhất thời cũng có một con ma lang bị cự lực đánh bay đi ra ngoài, đụng ngã đám ma lang phía sau, Lạp Đinh cũng giơ kiếm lên quay về ma lang chém tới.
Mà tiểu mạc càng khoa trương hơn, bàn tay thật lớn của nó mỗi một lần huy động đều có vài ma lang thân thể nát bấy, mà ma lang tiến công đối với nó căn bản là vô dụng. Đều bị một tầng thổ nguyên tố vây quanh khải giáp ngăn trở, nháy mắt đã bị tiểu mạc đập chết hơn mười đầu ma lang.
Mà ma lang ở phía sau vẫn như cũ không chút nào sợ hãi hướng mọi người đánh tới, mùi máu tanh của đồng bạn tử vong càng kích khởi hung tính bọn chúng, đám ma lang bị kích thích bởi máu nên không còn để ý thân thể điên cuồng tấn công mọi người.
Mà lúc này Mạc Hàm cũng không chút nào che dấu thực lực của mình phát khởi cực mạnh hỏa hệ chú ngữ, giọng hắn trầm thấp ngâm xướng: "Bay múa tại không trung hỏa trực tinh linh a, mời ngươi nghe ta gọi về, ta dĩ hỏa thần hách hoài tư thác tư danh nghĩa gọi về các ngươi tụ tập tại bên người ta, cho ta thanh trừ hết thảy tà ác.........".
Bên cạnh, Kiệt Khắc nghe được Mạc Hàm xướng không khỏi than nhẹ cùng không thể tin nhìn chằm chằm Mạc Hàm, bởi vì thân là ma pháp sư hắn nhận biết trung cấp ma pháp chú ngữ. Nếu có thần để xuất hiện đó chính là mười cấp hoặc là đã ngoài mười cấp ma pháp chú ngữ, mà muốn phát ra mười cấp ma pháp thì phải có tu vi cỡ đại ma đạo sư mới có thể đạt tới, nếu pháp sư bình thường cưỡng cầu ngâm xướng loại chú ngữ hơn cấp của mình sẽ bị ma pháp cắn trả, hậu quả phi thường nghiêm trọng.
Nghe được Mạc Hàm ngâm xướng như vậy hắn cũng không tin tưởng thực lực của Mạc Hàm đã đạt tới đại ma đạo sư tu vi.
Trên không trung ma pháp nguyên tố bắt đầu khởi động càng ngày càng kịch liệt, mà bầu trời bao phủ trên đầu bầy sói cũng biến đỏ bừng, ngay cả bọn Khải Lỵ thân là chiến sĩ bọn họ đều phát giác không khí chung quanh có gì đó không đúng, bầy sói càng cảm thấy bất an nên dừng cuộc tấn công lại, Mạc Hàm trên mặt càng ngày càng tái nhợt, mồ hôi cũng không ngừng chảy xuống, mà giọng hắn ngâm xướng càng lúc càng nhanh