Chương 130: HUYỄN THÚ XUẤT TRẬN
Dịch: Báo Long
Biên dịch & biên tập: Lừa muội
Nguồn: TTV
- Nha!
Rốt cuộc, thấy Tiểu Cường bị bức bách trông rất bi thảm, Lý Dật không thể không ép bản thân mình hạ lệnh đình chỉ, trong lúc nhất thời... Nhìn thấy ý nghĩ của các nàng dĩ nhiên lấy được hiệu quả thần kì, tất cả các cô gái đều hoan hô lên!
Cười khổ nhìn các cô gái đang hoan hô vui mừng kia, Lý Dật không có ngăn lại các nàng, có thể nghĩ ra cái biện pháp như vậy thì quả thật có lý do để mà hoan hô chứ. Cái con bà nó! Cái này thật không phải là bốn đội pháp sư a, quả thực chính là bốn cổ cơ quan trông như súng máy mà, tiểu thương dù có lợi hại như thế nào thì cũng không có thể đồng thời tránh né bốn cổ cơ quan như súng liên thanh bắn càn quét như thế a!
Lý Dật cau mày trông rất bất đắc dĩ. Đối với sự tiến bộ của các nàng, hắn ta mặc dù thật cao hứng nhưng ngược lại hắn cũng hết sức lo lắng. Hiện tại đây Tiểu Cường đã rõ ràng không phải là đối thủ của các nàng, trừ khi đau lòng ra chiêu sát thủ, nói cách khác, cũng chỉ có bị đánh mà thôi. Cứ như vậy, mất đi đối thủ, các cô gái này về sau như thế nào huấn luyện a?
Trực tiếp kéo đến thôn quê đi đối mặt ma thú sao? Nọ vậy khẳng định là không có thể nào, ma thú cũng sẽ không giống Tiểu Cường như vậy nhân từ, lúc đáng nên ra tay thì sẽ ra tay, lúc đáng nên hạ khẩu chúng tuyệt không lưu tình mà hạ khẩu. Như vậy thứ nhất, thương vong khẳng định là chuyện không thể tránh khỏi. Vấn đề là đối với Lý Dật, bất cứ thương vong gì xảy ra cũng không phải là chuyện mà hắn ta có thể tiếp nhận được a!
Đang vào lúc hắn đang cau mày đau khổ suy tư thì Du Du nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, ôn nhu nói:
- Làm sao vậy Tiểu Dật? Mọi người tiến bộ nhanh như vậy, ngươi đáng lẽ ra nên cao hứng mới đúng a, như thế nào ngươi...
- Ai...
Thở dài một tiếng, hắn ta nói với Du Du ý nghĩ của chính mình. Sau khi hiểu được băn khoăn của hắn, nàng ta không khỏi mĩm cười nói:
- Nếu Tiểu Cường bản thân nó đã không là đối thủ cho việc tập luyện này thì sao ngươi không phái ra đây bốn con huyễn thú của ngươi chứ?
- Ách...
Nghe xong Du Du nói, hắn ta không khỏi chần chờ lên, cái ý nghĩ này hắn ta sớm đã nghĩ tới, chỉ là... Bốn con huyễn thú kia đều còn không có thoát khỏi trạng thái ấu sinh. Về căn bản mà nói là không có lực công kích quá lớn a, như vậy liền phái đi ra có thể nói...
Thấy Lý Dật có điều chần chờ, lại như tựa hồ hiểu được lo lắng của hắn ta, Du Du liền khuyên giải:
- Kì thật ngươi không cần lo lắng, tinh thần nội hạch của bọn chúng đang tại bên trong cơ thể của ngươi mà thôi. Điều này có nghĩa là chỉ cần ngươi không chết, bọn họ chỉ có thể bị thương, sẽ không chết! Ngươi không phải đã nói sao? Chỉ có từ trong chiến đấu được tới bản lĩnh, mới là thứ bản lĩnh lợi hại nhất sao, nếu như vậy...
Nghe xong Du Du nói, hai mắt của hắn ta không khỏi sáng lên. Đúng vậy... Chỉ cần hắn ta bất tử, huyễn thú liền sẽ không chết, nhiều nhất chính là bị thương nghiêm trọng mà thôi, cần vài ngày thời gian khôi phục năng lượng mà thôi. Chính như Du Du theo như lời, chỉ có chiến đấu mới có thể để cho bọn họ nhanh phát triển đứng lên a!
Nghĩ tới đây, Lý Dật lập tức đối với bốn con huyễn thú bên trong cơ thể của Tiểu Cường hạ đạt mệnh lệnh, ra lệnh bọn họ lập tức phóng ra, toàn lực công kích địch nhân, không cần có bất cứ điều gì phải bận tâm!
Theo mệnh lệnh của hắn ta, Tiểu Cường liền mở miệng ra, nhất thời... Hồng – hoàng – lam - lục, bốn chùm ánh sáng rực rỡ mãnh liệt từ bên trong miệng của Tiểu Cường bắn đi ra. Chỉ thấy ẩn bên trong một trận quang mang chớp động, bốn loại hình thái khác nhau của các tiểu tử kia xuất hiện tại trước mặt mọi người.
Đứng ở phía trước mặt gần nhất chính là Bạch Hổ, cũng được gọi là tiểu Bạch Miêu, giờ phút này... Thân thể hắn đang cong lại như cánh cung với một vẻ mặt trông rất hiếu chiến. Bản thân hắn vốn từng là vương giả nên khi đối mặt địch nhân, khí thế vương giả kia cứ như tự nhiên dao động bộc lộ ra.
Phía sau Bạch Hổ, trên lưng của Tiểu Cường, chiếm cứ tại bên cạnh yếm ma thạch chính là Huyền Vũ, cũng là tiểu rùa rụt đầu, giờ phút này... Bốn đầu bắp chân của nó đang gắt gao dính chặt vào trên lưng Tiểu Cường, hai mắt lóe ra ánh sáng xanh lục nhìn về các cô gái phía trước kia.
Tại phía trên đầu Huyền Vũ, cũng là đang lơ lửng trên không phía trên Tiểu Cường, giờ phút này chính là một con chim nhỏ kích cở khoảng một lòng bàn tay đỏ rực như lửa đang linh hoạt xoay quanh tại không trung phía trên Tiểu Cường, một bộ dáng trông giống như thể: địa bàn của ta - ta làm chủ, trông thật đáng ghét!
Cuối cùng, đang gắt gao quấn quanh bên trên cái đuôi như cái châm của Tiểu Cường kia, đúng là huyễn thú tồn tại như đầu lĩnh của tứ đại thánh thú -- Thanh Long, giờ phút này... Hắn đang ngạo nghễ chiếm cứ tại nơi cuối cùng ở cái vĩ châm của Tiểu Cường. Một đôi mắt như xà nhãn chói ra kim quang sáng lạn đang nửa nhắm nửa mở nhìn chăm chú vào phía các cô gái phía đối diện. Trên đầu nó giờ phút này là cái sừng màu vàng kim tản ra quang mang đầy sắc bén!
- Ba! Ba! Ba......
Nhìn thấy tất cả cô gái đều bị bốn tiểu tử vừa mới xuất hiện kia hấp dẫn tầm mắt, Lý Dật không khỏi vỗ vỗ tay nhằm hấp dẫn lực chú ý của mọi người, sau đó hắn ta lớn tiếng nói:
- Tốt lắm, nghỉ ngơi đủ rồi, kế tiếp... Chiến đấu tiếp tục bắt đầu đi!
Theo mệnh lệnh của hắn ta, tất cả cô gái một lần nữa mỗi người đều trở về vị trí riêng của mình, tiếp theo sau... Theo một tiếng ra lệnh vang lên từ Lý Dật, ma pháp gào thét một lần nữa lại vang lên tại bên trong sơn cốc.
Bất quá không giống như lần trước đây, lúc này đây Tiểu Cường sẽ không là cô đơn một người. Trước hết hành động chính là Bạch Hổ. Bởi vì vóc người nhỏ nhắn xinh xắn hơn nữa còn linh hoạt dị thường, cho nên mệnh lệnh của Lý Dật vừa mới buông ra thì Bạch Hổ liền dán bãi cỏ hướng các cô gái vọt tới.
Ngạc nhiên nhìn cái tiểu tử kia càng chạy càng nhanh, Lý Dật hoàn toàn không biết hắn muốn làm gì, cũng chỉ là hai cái nắm tay lớn bằng một con mèo nhỏ mà thôi, có khả năng biến hóa xuất ra cái loại gì đây chứ?
Giữa lúc hắn ta đang nghi hoặc thì Tiểu Bạch Miêu đã lấy một tốc độ nhanh không cách nào tưởng tượng nổi nhảy tới phía giữa các cô gái. Mọi người không phải không có chứng kiến nó, chỉ là... Chưa người nào để mắt tới một cái nhỏ nhỏ như con mèo con kia, có cần phải quan tâm sao?
Nhưng là rất nhanh, các cô gái mới biết được sự khinh địch của chính mình mang tới đau khổ như thế nào. Tiểu Bạch Miêu quả thật rất nhỏ nhắn, nhưng mà... Nghìn vạn lần không nên quên rằng – miêu cùng lão hổ giống nhau – là có móng vuốt a! Chỉ vừa mới tiến vào bên trong các cô gái, sau một giây... Đủ các âm thanh kêu rên liền liên tiếp vang lên. Các đôi chân như ngọc như ngà mượt mà kia của các nàng đều bị Tiểu Bạch Miêu ‘trảo’ cho máu tươi tuôn đầm đìa. Trong lúc nhất thời, toàn bộ đội ngũ công kích rối loạn cả lên, không bao giờ nữa có thể tiến hành công kích một cách hệ thống hóa được nữa.
Một trong tứ hệ pháp sư đã có nhất hệ bị tê liệt, công kích bị ép ngưng hẳn xuống. Ba hệ khác liên hợp công kích căn bản là không cách nào chế trụ hữu hiệu sự di động của Tiểu Cường. Cứ như vậy thì không thể nào tính đến chuyện công kích được.
Sau cùng thật bất đắc dĩ mọi người nhất thời ngừng lại vì tiếp tục đi xuống đã không có ý nghĩa. Vấn đề ở đây là phải giải quyết chú tiểu ‘Bạch Miêu’ kia. Nói cách khác, cái hệ thống công kích này đành phải tuyên bố thất bại.
Rất nhanh, các cô gái bị thương sau khi tiếp nhận qua sự trị liệu của Du Du liền tụ tập cùng một chỗ để thương lượng. Trải qua thương thảo, phải có người chuyên môn đi đối phó Bạch Hổ, nói cách khác... Mặc dù hắn hiện tại không có lực công kích gì thế nhưng hắn đã có năng lực cắt đứt sự tung ra ma pháp của các pháp sư khiến cho việc công kích không cách nào tiếp tục!
Sau một trận thương thảo, kết quả rất nhanh liền đi ra. Mỗi một đội rút ra một người, đứng ở trung tâm vị trí của lưu mang tinh trận, tùy thời chuẩn bị đối phó khi Tiểu Bạch Miêu xông tới! Chỉ có như vậy, mới có thể cam đoan chín người khác tung ra ma pháp mà không bị quấy rầy.
Và sau khi trải qua một phen diễn luyện, rất nhanh chiến đấu một lần nữa lại bắt đầu. Cùng với lần trước bất đồng, lúc này đây... Các pháp sư hướng về phía Tiểu Cường bắn phá ở mỗi đội chỉ còn có chín người, còn lại một người kia thì chuyên môn phụ trách đối phó Tiểu Bạch Miêu có thể xông tới bất cứ lúc nào!
Ra lệnh một tiếng, chiến đấu lần nữa đã bắt đầu rồi. Cùng lần trước giống nhau, Tiểu Bạch Miêu trước tiên xung trận lên ngựa hướng tới các cô gái thổ hệ pháp sư vọt tới. Động tác này trong nhất thời lập tức đã bị các pháp sư chuyên môn trong coi pháp trận chiếu cố. Một cái tiếp một cái cọc đất nhọn hoắc không ngừng đâm xuyên lên khỏi mặt đất xuất hiện tại trước mặt Tiểu Bạch Miêu!
Tiểu Bạch Miêu sẽ không bay, nhưng là... Trình độ linh hoạt ở trên mặt đất bằng của nó thật sự làm cho người ta trông thấy mà thán phục không thôi. Mắt thấy phải có đụng vào các cột xương nhọn hoắt bằng đất kia nhưng là chỉ sau một giây hắn đã linh hoạt đánh vòng thoát đi qua. Tiếp tục bứt lên phía trước, bộ dáng linh xảo kia, không phải tận mắt nhìn thấy thì có thể nói là tuyệt đối khó mà tin tưởng cho được.
Khi mắt thấy Tiểu Bạch Miêu như muốn nhảy vào giữa quần đàn Địa Hệ pháp sư kia, chúng ta không thể không lần nữa tuyên bố đình chỉ. Một khi vọt vào đi, kết quả cùng mới vừa rồi tất nhiên là giống nhau, cho nên... Phải nghiên cứu tường tận xuất ra một biện pháp khác mà thôi.
Nhưng mà đối mặt với tiểu Bạch Miêu linh hoạt như thế thì dùng biện pháp gì mới có thể triệt để bắt nó cầm giữ ngay từ bên ngoài cửa trận đây chứ? Tất cả mọi người đều lâm vào trong trầm tư, chưa người nào nghĩ đến, chỉ là một cái nho nhỏ tiểu Bạch Miêu như vậy mà có thể tạo thành phiền toái lớn như thế, nói đi ra cũng không có ai chịu tin a!
- Có!
Ngay lúc toàn bộ mọi người đều lâm vào trầm tư thì Du Du mãnh liệt kêu lên một tiếng sợ hãi, mừng rỡ nói:
- Ta nghĩ tới rồi, không phải mỗi một đội đều rút ra một người pháp sư đến dự phòng Tiểu Bạch Miêu đánh sâu vào sao? Cứ như vậy, chỉ cần chúng ta đem đội ngũ lần nữa dựa theo lục mang tinh trận đi bố trí, sau đó này bốn gã pháp sư liên tay khởi thủ đến, dùng biện pháp để đối phó với Tiểu Cường đến đối phó Tiểu Bạch Miêu, này không phải giải quyết được sao?
- Nha!
Nghe được Du Du nói, tất cả mọi người kinh sợ kêu lên, quả thật... trong bốn đội, từng đội đều rút ra một người pháp sư, chỉ cần bốn người pháp sư liên hợp lại, dùng biện pháp đối phó Tiểu Cường đi đối phó Tiểu Bạch Miêu, hẳn là có thể ngăn lại hắn tới gần! Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đứng lên, nóng lòng muốn thử lại, tất cả mọi người rất muốn biết, phương pháp này, có thể hay không hoàn toàn đem Bạch Hổ đổ ở bên ngoài đây?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Dịch: Báo Long
Biên dịch & biên tập: Lừa muội
Nguồn: TTV
Theo một tiếng ra lệnh từ Lý Dật, trận địa đang sẵn sàng đón quân địch của song phương rốt cuộc một lần nữa bắt đầu bước vào chiến đấu. Cũng giống như hai lần trước đây, Tiểu Bạch Miêu ngang nhiên đơn thương độc mã đánh sâu vào. Bất quá lúc này đây, hắn lựa chọn chính là Hỏa Hệ pháp sư phương trận!
Đối mặt với sự tấn công từ Tiểu Bạch Miêu, tất cả mọi người đều tỏ ra rất cẩn thận. Bốn người pháp sư đồng thời phát động ma pháp nên nhất thời... Bầu trời, dưới đất, phía trước cùng hai bên dường như đều có công kích bay tới. Đối mặt với sự công kích gần như toàn bộ phương vị thế này thì tựa hồ trừ bỏ tránh né, đã không có phương pháp nào khác a!
- Ai...
Lý Dật phát ra một tiếng thở dài ngao ngán. Hắn ta biết rắng, trừ khi đi ngạnh kháng (cứng cỏi chịu đòn), nói cách khác, Tiểu Bạch Miêu gần như chỉ có một đường duy nhất là – lui về phía sau. Dù sao cho tới bây giờ thì Tiểu Bạch Miêu còn không có bất cứ kĩ thuật công kích gì a, trừ bỏ bốn cái móng vuốt nhỏ nhỏ xinh xinh kia, hắn còn có thể trông cậy vào chiêu số gì đây chứ?
- Ngao!
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Bạch Miêu chắc chắn sẽ lựa chọn lùi bước thì vượt ngoài sự tiên liệu của mọi người, Tiểu Bạch Miêu mãnh liệt phát ra một tiếng cuồng ngao, tựa hồ hoàn toàn không có chứng kiến tia chớp ma pháp đang phóng ra hướng về phía chính mình đang bay tới kia, gia tốc hướng phía đội hình Hỏa Hệ pháp sư vọt tới.
- Phanh! Phanh! Phanh...
Giữa những âm thanh đang liên tục vang lên không ngừng kia, tất cả mọi người rõ ràng nhìn thấy được, Tiểu Bạch Miêu trên người liên tiếp bị bốn đợt ma pháp kích trúng. Đầu tiên và cũng là nhanh nhất – phong nhận (lưỡi đao gió), theo sau là hỏa cầu gào thét, tiếp theo sau đó là thủy đạn, cuối cùng là ma pháp có tốc độ chậm nhất – địa thứ (châm, gai, dằm, xương nhọn). Tất cả đều không ngoại lệ kích trúng ngay mục tiêu là Tiểu Bạch Miêu!
Theo lý thuyết, với năng lượng hiện tại của Tiểu Bạch Miêu thì bất cứ một lần công kích nào cũng đều đủ để đem hắn đánh cho rơi rụng. Muốn bình phục thì như thế nào cũng cần phải có thời gian từ ba đến năm ngày cho cơ thể nó tu dưỡng. Nhưng mà... Mọi người sau khi nhìn kỹ lại thì ở mỗi một lần lọt vào công kích, thân thể của Tiểu Bạch Miêu mãnh liệt sáng lên một vầng lam quang, phảng phất như hắn ta hoàn toàn vô sự và cứ vậy mà thản nhiên tiếp tục tiến sâu vào!
Liên tục bốn lần công kích, liên tục bốn lần lam quang sáng lên lóng lánh. Điều này còn không tính đến, sau mỗi một lần phát sáng như thế thì thực lực của Tiểu Bạch Miêu đều có tăng trưởng trông rất rõ ràng. Ngay khi bị đánh trúng lần thứ tư, thực lực của hắn cơ bản là tăng lên bốn lần! Biến thái a!
- Này! Chuyện gì đang xảy ra a?
Đối mặt với một màn trông rất quỷ dị này, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến há to cả miệng ra. Không ai có thể hiểu được đến cùng là chuyện gì đang xảy ra. Trực tiếp bị bốn loại ma pháp có thuộc tính khác nhau kích trúng mục tiêu như thế mà cũng không có việc gì, ngược lại thực lực tăng lên mạnh mẽ, chuyện gì đang xảy ra a?
Nhưng mà, không hiểu mặc cho không hiểu, không rõ mặc cho không rõ, tất cả cô gái đều rất hiểu được rằng chiến đấu cũng chưa có chấm dứt, cho nên công kích phải tiếp tục phải thực hiện. Không tin vào những điều quái dị, một lần nữa bốn loại nguyên tố ma pháp bất đồng kia tổ hợp lại, gào thét hướng về phía Tiểu Bạch Miêu phóng tới.
- Ngao!
Đối mặt với bốn bề ma pháp như đang bay lượn mà tới kia, Tiểu Bạch Miêu với cái đầu nhỏ bé chợt ngẩng cao; trong đôi mắt to toát ra tia sáng màu lam lóng lánh một thứ ánh sáng đầy kiên nghị; trực diện nghênh đón mà coi như không nhìn thấy bốn miếng ma pháp đang vọt tới!
- Phanh! Phanh! Phanh...
Một lần nữa giữa tiếng cộng hưởng vang lên từ bốn loại âm thanh, Tiểu Bạch Miêu lại lần nữa xuyên qua bốn đạo công kích. Không chỉ có như vậy, sau khi xuyên qua lần công kích này thì thực lực của hắn lần nữa tăng lên tứ thành. Tính cho tới thời điểm này thì trạng thái của nó nếu so với lúc vừa mới bắt đầu kia cầm chắc tăng lên tám phần thực lực a! Điều này thật sự vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết mà bất cứ ai có thể giải thích được! Bó tay! (***********.com)
Lúc này đây Tiểu Bạch Miêu không còn cho các pháp sư cơ hội để phóng ra ma pháp. Hắn đã nhảy vào bên giữa đội hình các pháp sư. Bọn họ đã hoàn toàn không có cách nào kìm hãm chú ‘tiểu Miêu’ này. Trong một khoảng thời gian cực kì ngắn ngủi, bốn mươi cô gái kia toàn bộ bị hắn ‘trảo’ thương, hoàn toàn không cách nào tiếp tục thực hiện công kích.
Cũng may Lý Dật kịp thời hô to đình chỉ, nếu không thì có thể nói các cô gái sợ rằng phải bị ‘chộp’, bị ‘bấu’ cho tan hoa nát ngọc mất! Nhưng mà... Chiến đấu mặc dù đình chỉ, tất cả cô gái ngược lại không có bởi vậy mà lấy lại sự trầm tĩnh. Một đám như hoa như ngọc kia với vẻ mặt hoảng sợ đang lẳng lặng nhìn chú ‘tiểu Miêu’ đắc ý đứng thẳng tại bên giữa các nàng. Cái này có thể tính là quái vật gì đó a? Dĩ nhiên là đánh không chết!
Lý Dật cũng giống như các nàng, hắn cũng rất kinh ngạc. Bất quá hắn ta cùng các cô gái có một điểm khác nhau nho nhỏ, hắn ta có thể dụng tâm linh cùng Tiểu Bạch Miêu trao đổi, dù sao... Tiểu Bạch Miêu là huyễn thú của hắn mà, tinh thần của bọn họ tuy hai mà một thôi!
Sau khi hắn hỏi thăm cho rõ ràng thì rốt cuộc hiểu được, thân là một con miêu, hắn có thể liên tục tử chín lần, sau đó một lần nữa sống lại chín lần, mỗi lần sống lại, cũng có thể tăng lên một phần mười thực lực của bản thân. Nếu như liền tử chín lần thì có thể nói hắn có thể tăng lên gấp đôi thực lực của mình. Đây là do bản thân hắn là vương giả của miêu tộc nên sở hữu chuyên biệt loại công năng đặc dị này!
Cảm khái nhìn Tiểu Bạch Miêu, Lý Dật thật không nghĩ tới... Một câu chuyện rất cổ xưa nói về ‘cửu mệnh vương miêu’ dĩ nhiên lại là một câu chuyện có thật. Tiểu Bạch Miêu dĩ nhiên thật sự có chín cái mạng. Không chỉ như thế, cùng các loại miêu khác hắn lại có chỗ bất đồng; thân là vua của miêu tộc nên sau mỗi lần tử vong thì hắn dĩ nhiên lại có thể tăng lên một thành thực lực của bản thân. Điều này quả thực rất kinh khủng!
Cười khổ nhìn Tiểu Bạch Miêu, Lý Dật không khỏi có chút trầm tư. Mới vừa rồi hắn hiển nhiên là cố ý đi đụng vào các loại ma pháp công kích hắn, sau đó bằng vào tử vong làm cho thực lực của chính mình tăng lên. Nếu như hắn tận lực đi tránh né thì có thể nói, bằng vào ‘cửu mạng’ kia, cùng với tuyệt chiêu làm cho thực lực tăng trưởng, bốn mươi cô gái cho dù có toàn lực đối phó thì nó cũng gánh chịu được. Nó thật không một chút nào dễ đối phó nếu so với Tiểu Cường a! (***********.com)
Suy tư hồi lâu, hắn ta rốt cuộc yên lặng đối Tiểu Bạch Miêu hạ lệnh – về sau một chiêu này không cho phép chủ động sử dụng. Đây chính là bản lĩnh để bảo vệ tính mạng của nó a, có thể không tiết lộ thì tốt nhất là không nên tiết lộ cùng ai. Nhất là tại lúc cùng đám nữ hài như hoa như ngọc huấn luyện kia, trừ phi các nàng tiến bộ đến Tiểu Bạch Miêu thật sự không cách nào tránh né, ngược lại không cho phép chủ động sử dụng!
Nghe xong mệnh lệnh từ Lý Dật, Tiểu Bạch Miêu thống khoái đáp ứng hắn, dù sao... Vô luận nói như thế nào, tử cũng không phải một chuyện tốt a, mặc dù có kĩ năng quá đặc biệt như thế, nhưng mà ai lại nhàn rỗi không có việc gì lại tìm cách chết a!
Bên kia, Du Du một trận bận rộn, tất cả các cô gái lần nữa khôi phục như lúc ban đầu, chỉ là... Ánh mắt các nàng nhìn Tiểu Bạch Miêu đã bắt đầu lộ ra sợ hãi. Loại ‘quái vật’ đánh không chết này dù cho ai có lợi hại tới đâu đều phải sợ hãi; ngươi đánh không chết hắn, hắn hòan toàn có thể đánh chết ngươi a!
Với sự cam đoan từ Lý Dật rằng Tiểu Bạch Miêu sẽ không mạnh mẽ đột phá ma pháp ngăn trở mà tiến vào bên trong, rốt cuộc... Chiến đấu lần nữa bắt đầu rồi. Lúc này đây, đối mặt bốn loại ma pháp bao vây truy đuổi, Tiểu Bạch Miêu không có liều mạng mà là linh hoạt lui về phía sau né tránh; mặt khác tìm kiếm cách khác đi phá giải! Cứ như vậy, cục diện cuối cùng ổn định xuống tới, chiến cuộc lần nữa trở nên giằng co, ai cũng không làm gì được ai.
Nhưng mà rất nhanh mọi người lại phát hiện ra thêm một vấn đề khác, mặc dù Tiểu Bạch Miêu không cách nào đến gần rồi, nhưng là các nàng cũng rốt cuộc không cách nào đánh trúng khối Yếm ma thạch trên lưng Tiểu Cường kia.
Mỗi khi có ma pháp tới gần là cứ y như rằng tiểu rùa rụt đang chiếm cứ khối Yếm ma thạch kia sẽ dùng khối quy giáp xanh biếc kia của mình mà ngăn trở công kích. Vô luận là lọai ma pháp gì, khi tới phía trước khối quy giáp màu xanh biếc trong suốt kia của chú Ô quy đều không hề có chút tác dụng nào, đều không ngoại lệ mà biến mất.
Hoảng sợ nhìn hết thảy mọi việc xảy ra trước mặt mình, Lý Dật không khỏi chấn kinh. Chuyện gì đang xảy ra a? Mấy trăm cái ma pháp rơi vào mặt trên lại dĩ nhiên hoàn toàn không có việc gì! Này...
Chẳng những là hắn ta mà ngay cả các cô gái đều choáng váng, cái này tính là huyễn thú loại gì a? Nhiều ma pháp như vậy đánh vào trên người nó, cho dù có cứng cỏi đến thế nào cũng phải có hạn độ a. Nhưng chuyện nực cười xảy ra ngược lại, ma pháp rơi vào trên người của hắn, trừ bỏ chợt hiện ra lục quang bên ngoài, dĩ nhiên một chút phản ứng gì cũng không có. Nhìn vẻ mặt thích ý lộ ra kia của hắn tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác như là bị đánh trúng a!
Vì thế mà việc tu luyện không thể không lần nữa tạm ngưng lại. Chỉ cần có Huyền Vũ ngăn chặn công kích của các nàng thì các cô gái sẽ vĩnh viễn không thể nào công kích trúng mục tiêu là khối Yếm ma thạch kia. Nói như vậy, nhiệm vụ mà hắn giao cho các nàng huấn luyện sẽ khó có khả năng hoàn thành. Vấn đề này phải giải quyết, nói cách khác, bố trí trận hình các pháp sư nhất định phải tiến hành điều chỉnh!
Thừa dịp tất cả các cô gái đang thảo luận không quấy rầy mình, Lý Dật thông qua tâm linh, hướng tiểu rùa rụt đầu hỏi hắn. Không hỏi thì không có việc gì, vừa hỏi thật sự hắn bị hù dọa đến giật mình!
Bởi vì buông tha cho công kích, buông tha cho tốc độ, buông tha cho khôi phục năng lực, cho nên Huyền Vũ có được chính là siêu cấp cường hãn phòng ngự. Cái này phòng ngự quá cường đại, cường đại đến trừ phi thực lực so với Huyền Vũ mạnh hơn gấp đôi, nói cách khác đừng mơ tưởng đối với cái ‘mu rùa’ kia tạo thành bất cứ thương tổn nào. Có thể kết luận thế này, quy giáp của Huyền Vũ chính là do nó hy sinh tốc độ, công kích, cùng với khôi phục năng lực để đổi lấy mà có!
Dở khóc dở cười nhìn Huyền Vũ đang thản nhiên tự đắc trên lưng Tiểu Cường kia, trong lúc nhất thời Lý Dật cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Đối với các loại công kích thấp hơn lực phòng ngự thì hoàn toàn trở nên vô dụng. Nếu như vậy thì chỉ cần hắn không muốn, các cô gái này cho dù công kích cả đời cũng đừng mơ tưởng có thể đụng tới khối Yếm ma thạch!
Mặt khác, tiểu rùa rụt đầu còn nói cho Lý Dật biết rằng, làm vương giả của bộ tộc Ô quy, cùng rùa rụt đầu bình thường bất đồng, ngoài việc có được siêu cấp phòng ngự thì đồng thời hắn còn có một loại ‘đặc dị công năng’ mà những chú Rùa khác không có! Đặc dị công năng này khi nghe được sẽ làm Lý Dật sợ hãi mà cảm thán không thôi.
Đặc dị công năng gì đây?
Tuần sau có boom 20 chap! Mời anh em đón xem! Hẹn gặp lại!
Trong quá trình dịch có gì sai mong anh em thông cảm, mùa bóng đá mà! Hi hi...
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy