Dịch Thuật: Nhiếp Phong
Nguồn: Tạ gia trang - Kiếm Giới
Đại hán kia tựa hồ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy khẩu âm mà Diệp Phong nói, nhưng bởi vì Phù Vân đại lục dân số đông đảo, chủng tộc nhiều nơi, khẩu âm cũng không có đồng nhất. Cho nên hắn cũng không có để ý trong lòng. Chỉ là ánh mắt của hắn đảo qua đám người đang quỳ lạy bên đường, lại liếc nhìn Diệp Phong một cái, đôi lông mày nhăn lại. Tựa hồ cảm thấy rất không hài lòng đối với việc Diệp Phong gặp quan nhân mà không bái lạy. Bất quá, hắn lập tức quay đầu lại nhìn về Lý Âm. Giống như muốn xem ý tứ của nàng.
Nhưng lại thấy Lý Âm lắc nhẹ đầu, giơ tay lên, đại hán kia gật gật đầu, đứng giữa đường phất mạnh tay ra hiệu cho dân chúng không phải quỳ bái nữa.
Quay đầu lại, đối với Diệp Phong, hơi chắp tay nói: “Tại hạ Lý Mộc, bái kiến công tử!”. Diệp Phong thấy đối phương cung kính chào hỏi, hơi an tâm, cũng học theo hắn.
Kế tiếp, đại hán kia, nói: “Công tử tướng mạo bất phàm, là nhất biểu nhân tài, đại nhân nhà ta trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Nếu như công tử nguyện ý đầu nhập hầu hạ cho đại nhân nhà ta, đại nhân nhà ta nguyện thành tâm lấy rượu mời tương bồi.”
Lời vừa nói ra, đám người đang sợ hãi rụt rè chung quanh lập tức vang lên một mảnh bàn tán ồn ào. Không ít người trên mặt lại hiện ra biểu tình hâm mộ.
“ Hầu hạ…?”
Quả thật, Diệp Phong không thể tin vào cái lỗ tai mình nữa, này…. Đây có phải là…. Nàng muốn mời mình làm nam kỹ kiêm nam nô hay không ? Không nghĩ tới loại sự tình như này lại phát sinh trên người mình khi tới thế giới này, trong lòng Diệp Phong không biết nên vui hay nên buồn, bất quá cuối cùng lửa giận trong lòng hắn dâng lên, tự nghĩ mình đường đường là một đại trượng phu, há có thể….
Nhìn vào đại hán kia, chỉ thấy vị đại hán này đang lẳng lặng đứng nhìn hắn, ánh mắt trầm ổn, vẻ mặt tự nhiên, biểu tình trên mặt không có bất cứ một tia đùa giỡn nào. Diệp Phong lại nhìn về phía Lý Âm, không khỏi ngẩn người, bất ngờ tim đập thình thịch.
Giờ phút này, Lý Âm dưới ánh dương quang chiếu rọi, lại càng giống như trăm hoa khoe sắc, những tia nắng mặt trời khiến cho làn da trắng mịn màng như tuyết của nàng nổi bật giữa đám đông, một cỗ khí khái lạnh lùng không e ngại, bức nhân mà tới. Trước kia, tinh thần của mình đều bị thiếu nữ kia chiếm cứ, giờ phút này, Diệp Phong mới để ý tới Lý Âm cũng có chỗ xuất chúng hơn người.
Chỉ thấy dáng người Lý Âm rất cao, không ngờ lại hơn Diệp Phong một cái đầu. Diệp Phong cao 1mét 85cm, tại thời đại này đã là hạc trong bầy gà, không nghĩ tới gặp phải mỹ nhân còn cao hơn so với hắn. Thân hình nàng thướt tha, sống lưng mềm mại, đặc biệt đôi chân thon dài, làm cho người khác nhìn thấy khó mà quên được, bộ ngực to tròn, nẩy nở, tràn ngập mị lực hấp dẫn.
Diệp Phong hít sâu một hơi, thầm nghĩ nếu cùng một mỹ nữ như vậy mây mưa trên đỉnh vu sơn, đúng thật là không còn chuyện nào tốt hơn, hơn nữa quan trọng nhất là còn có thể nhìn thấy thiếu nữ kia, ánh mắt xoay chuyển, đã thấy ánh mắt kiêu căng lạnh lùng của Lý Âm đang quan sát mình, chớp mắt loé lên một tia khinh thường rồi vụt tắt, nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt của Diệp Phong.
Diệp Phong ngẩn ra, biết rằng bản thân mình trong mắt Lý Âm có lẽ cũng chỉ là một món đồ chơi, bỗng dưng trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận, thầm nghĩ Lý Âm ngươi thì có tính là cái gì, chẳng lẽ Diệp Phong ta đây lại để mặc cho ngươi an bài số phận hay sao?
Hắn quét mắt nhìn mọi người chung quanh đây một cái, trong lòng ước lượng thực lực của đối phương, mỉm cười, thản nhiên nói: “Lý đại nhân, hảo ý này tại hạ xin tâm lĩnh, bất quá, phải khiến cho Lý đại nhân thất vọng rồi.”
Lời vừa nói ra, trên quảng trường liền nổi lên một trận xôn xao, không nghĩ tới Diệp Phong ngang nhiên dám chống đối lại ý chỉ của Lý Âm. Trong mắt đám hộ vệ kia đều lộ ra hàn quang sắc bén. Còn Lý Mộc thì cảm thấy rất sửng sốt, theo bản năng liếc nhìn Lý Âm một lần, ánh mắt của Lý Âm chợt loé lên một tia kinh dị, sau đó lại hồi phục lại bộ dáng kiêu căng lạnh lùng.
Lý Mộc mỉm cười nói: “Nhìn cách ăn mặc của công tử, không giống là người tại địa phương, không biết công tử đến từ nơi nào?” Diệp Phong lại nhớ tới bản thân mình đến từ thế giới hiện đại, trong lòng dâng lên một trận phiền muộn, thản nhiên nói: “Rất xa, địa phương rất xa!”
Lý Mộc nhìn từ đầu đến chân Diệp Phong một lần, sau đó, cười nói: “Công tử…”. Diệp Phong cắt ngang lời nói của hắn, lạnh lùng phun ra một câu: “Nếu muốn mời ta nhập phủ làm nam nô, vậy cũng không cần nhiều lời!”
Đám hộ vệ của Lý Âm đều biến sắc, Lý Mộc trầm giọng nói: “Điêu dân to gan, dám chống lại ý chỉ của đại nhân, thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Diệp Phong đối với đám người này cũng không có hảo cảm gì, thầm nghĩ làm cho loạn lên là tốt nhất, còn mình thừa dịp đem thiếu nữ kia đoạt lấy. Hắn ngạo nghễ đứng, lặng lẽ vận khởi nội công tâm pháp “Xuân Vũ Phổ” mà mình đã tập luyện từ nhỏ, ngưng tụ công lực, chuẩn bị tuỳ thời ra tay động thủ.
Diệp Phong từ nhỏ đã cùng nghĩa phụ luyện tập võ nghệ. “Xuân Vũ Phổ” này chính là nội công tâm pháp tổ truyền của nghĩa phụ, uy lực vô cùng cường đại. Từ năm ba tuổi Diệp Phong đã luyện tập, cho đến hiện tại hắn hai mươi ba tuổi, tính ra đã có hai mươi năm nội lực thuần tuý. Diệp Phong vận nội lực, thì ngay lập tức đám người Lý Âm cũng cảm giác được khí thế của hắn hiển lộ ra, tất cả đều có chút ngạc nhiên. Trong mắt Lý Âm xuất hiện một tia kì dị. Đám hộ vệ đều dứt khoát vung đại đao lên, ánh mắt liếc nhìn Lý Âm, tình thế hết sức căng thẳng.
Thiếu nữ mỹ lệ kia, hoa dung thất sắc, nhìn Diệp Phong, rồi lại quay sang nhìn Lý Âm, trên mặt lệ châu đã rơi lã chã.
Lý Âm im lặng chăm chú nhìn Diệp Phong, trong thoáng chốc ánh mắt lạnh lùng kiêu căng lộ ra một tia sáng kì dị, chậm rãi chớp mắt, đôi mắt đẹp xoay tròn, bỗng dưng “ khanh khách” cười, nụ cười này giống như trăm hoa đua nở, cho dù có nói cũng không hết được vẻ kiều diễm mê người, cùng với thần thái lạnh lùng cô ngạo kia, khác nhau một trời một vực.
Diệp Phong trông thấy, không khỏi trợn mắt há mồm, nhìn lại Lý Âm một cái, giống như không thể tưởng tượng được, vị nữ tử kiều diễm mê người trước mặt này, cùng với vị Lý Âm lạnh lùng kiêu căng kia là một.
Chỉ nghe Lý Âm cất giọng như oanh vàng, nói: “Có ý tứ, có tính cách, ta thích! Ta thích chơi loại nam nhân cốt khí như này!” Thanh âm của nàng ngọt lịm, khiến người khác khó quên, từng câu từng chữ thốt ra lại kinh thiên động địa.
Diệp Phong không khỏi rùng mình, vội vàng vận khởi “ Xuân Vũ Phổ”, lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Tóc mai của Lý Âm bị gió thổi bay tán loạn, trông bộ dáng nàng càng thêm phong tình vạn chủng, ánh mắt thiên kiều bá mị liếc nhìn Diệp Phong một cái. Quay đầu, hướng thiếu nữ kia, ôn nhu nói: “Tiểu muội, ngươi tên là gì?”
Thiếu nữ đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn dừng ở trên người Diệp Phong, nghe vậy hoảng sợ, cúi đầu, thấp giọng nói: “Nô…Ta kêu Dương Y.”
“Dương Y? Tên rất đẹp! Tên đẹp, người còn đẹp hơn!”
Lý Âm khen ngợi, lấy tay nâng cằm Dương Y, cẩn thận chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, trong miệng “tấm tắc” nói: “Thật là một nữ nhân lẳng lơ, nói cho tỷ tỷ, có phải ngươi đã thích vị công tử kia không?”
Dương Y bị nàng nâng cằm lên, đã là xấu hổ tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nghe vậy xấu hổ lan đến tận mang tai, bất quá vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Diệp Phong thấy thế, trong lòng cũng không khỏi rung động.
Lý Âm cười khanh khách, quay đầu hướng Diệp Phong, ôn nhu nói: “Ta là Lý Âm, không biết công tử xưng hô như nào?”
Diệp Phong thản nhiên nói: “Tại hạ, Diệp Phong”
“Diệp Phong!”
Lý Âm nhẩm lại tên hắn một lần, sau đó tiếp tục hỏi: “Có phải công tử cũng thích Dương Y hay không?”
Trong lòng Diệp Phong không khỏi sửng sốt, hắn biết, yêu thích một người không phải dễ dàng như vậy, tự nghĩ mình chẳng qua cũng là bởi vì, tìm lại hình bóng của Lưu Yên trên người Dương Y, cho nên…. Tuy nhiên….
Hắn nhìn hướng về phía Dương Y, đã thấy nàng lén lút nhìn mình, trông thấy Diệp Phong đang nhìn lại, vội vàng cúi đầu, vẻ mặt thẹn thùng không chịu nổi. Bất quá, ngay lập tức lại ngẩng đầu, mong chờ nhìn về phía hắn.
Nội tâm của Diệp Phong cảm thấy có chút không đành lòng, một nữ hài tử thuần chất đáng yêu như vậy, chính mình há lại có thể nhẫn tâm tổn thương nàng? Hắn thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Không sai!”
Dương Y nghe vậy, hai gò má càng thêm ửng hồng, ngay cả chiếc cổ tuyết trắng cũng đỏ thành một mảnh, bất quá, bộ dáng lại thấp thỏm vui mừng.
Trên mặt Lý Âm lộ ra một tia tươi cười quái dị, liếc mắt nhìn Diệp Phong, bỗng nhiên, cầm tay Dương Y chợt kéo vào trong lòng. Dương Y thất thố không kịp đề phòng, “A” lên một tiếng, trên mặt nhất thời càng thêm đỏ bừng.
Diệp Phong kinh ngạc, lập tức ngây người, mặc dù lúc trước hắn có xem qua trên tivi, đã từng nhìn thấy trường hợp nữ nhân đồng tính luyến ái, tuy nhiên tận mắt chứng kiến vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa lại còn đang ở thời cổ đại này….Lúc này, hắn cũng không có phản ứng lại, chần chừ không biết làm như thế nào cho phải.
Không đợi cho Diệp Phong kịp phản ứng, bốn gã hộ vệ của Lý Âm đã cắt ngang. Ngay tức khắc, khí thế bức nhân mà đến, khoá chặt mọi đường rút lui của Diệp Phong, ánh mắt của bọn họ rất sắc bén, giống như là thực chất, khiến cho da thịt Diệp Phong nổi lên một tầng hàn ý, thân thủ của bọn họ vượt ra ngoài tầm dự liệu của Diệp Phong.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Dịch Thuật: Nhiếp Phong
Nguồn: Tạ gia trang - Kiếm Giới
Diệp Phong chấn động, bản thân mình không ngờ đã đánh giá thấp thực lực của bọn họ. Trong lòng lẳng lặng tính toán, nếu động thủ, tuy rằng chưa chắc mình đã thua nhưng chắc cũng không có cái gì tốt, hay trước cứ bình tĩnh theo dõi kỳ biến, sau đó tuỳ thời cơ mà ứng biến!
Lý Âm liếc mắt nhìn thần sắc quái dị của Diệp Phong, “ha ha” cười nói: “Ta đã chơi qua không ít nữ nhân, bất quá tiểu mỹ nhân e lệ rụt rè như Dương Y, thì cũng là lần đầu tiên ta gặp được!” Nói xong, nàng lại nâng cằm Dương Y lên, bỗng nhiên cúi xuống hôn lên đôi môi hồng nhuận, mềm mại của Dương Y. Đồng thời một tay còn thăm dò trên ngực, luồn qua yếm của Dương Y, tại bộ ngực sữa cao ngất của Dương Y, bàn tay Lý Âm không ngừng vuốt ve.
Dương Y toàn thân kịch liệt run rẩy, hai tay vô ý thức khuấy động, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, da thịt tuyết trắng đều đã chuyển thành một màu hồng đỏ.
* * *
Diệp Phong hoàn toàn ngây dại, không thể tin vào mọi thứ trước mắt mình, tức thì không biết nên làm như thế nào cho phải. Nếu như là nam nhân xâm phạm Dương Y, hắn khẳng định mình sẽ xông lên phía trước, động thủ. Nhưng Lý Âm nữ tử này xâm phạm Dương Y, này…..
Lúc này, người xem náo nhiệt bên đường đã vây kín chung quanh. Trên quảng trường vang lên những tiếng nghị luận ồn ào. Tuy nhiên, thần kỳ chính là: biểu tình trên mặt bọn họ cùng với mấy người tuỳ tùng của Lý Âm đều không giống nhau, hoặc hững hờ, hoặc đỏ mặt tai hồng, hoặc mỉm cười khi chứng kiến được một cái chuyện lạ như thế này, nhưng cũng không có bao nhiêu người kinh dị, hiển nhiên loại tình cảnh này, cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến.
Một lúc lâu, Lý Âm mới buông Dương Y ra, Dương Y toàn thân xụi lơ, đứng không vững, mờ mịt nhìn Lý Âm, ánh mắt ngập nước, kiều diễm vô cùng.
Lý Âm thoả mãn, thở ra một ngụm khẩu khí, ha ha cười nói: “Nếu nữ nhân đã qua tay ta, cả đời sẽ không bao giờ nghĩ, nghĩ tìm đến nam nhân a!”
Diệp Phong hít một hơi thật sâu, bình ổn lại tâm tình đang rối loạn của mình một lần, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thế nào?”
Lý Âm ánh mắt đảo trên người Dương Y vong vo qua lại mấy lần, trên mặt thì lộ ra một tia tươi cười khác thường, “ah” mị nhãn như tơ liếc hắn một cái: “Cần gì phải dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng người ta ? Như vậy đi, ta cho ngươi một lựa chọn!”
Giơ tay lên, một khối ngọc bội hướng Diệp Phong bay tới, Diệp Phong vội duỗi tay ra tiếp lấy. Vừa chạm vào liền cảm thấy ấm áp nhẵn mịn, đúng là cực phẩm khó kiếm. Hai bên ngọc bội đều có điêu khắc hình Lý Âm, trạm trổ tinh xảo, trông rất sống động.
Lý Âm lại nói tiếp: “ Trong vòng hai tháng, ngươi cầm khối ngọc bội này đến tìm ta. Ngươi yên tâm, trong hai tháng này, ta cũng sẽ không chiếm đoạt tiểu tình nhân trong lòng của ngươi. Nhưng quá thời hạn, thì ta không dám đảm bảo! Hơn nữa, ta chỉ cần ngươi đến hầu hạ ta một tháng. Ngươi hầu hạ ta một mình trong vòng nửa tháng, sau đó ngươi cùng tiểu tình nhân của ngươi, hai người cùng hầu hạ ta nửa tháng còn lại. Sau một tháng này, ta sẽ tuỳ ý để cho hai ngươi quyết định đi hay ở, cũng sẽ cho các ngươi hai ngàn ngân lượng làm thù lao, ý của ngươi như thế nào?”
Nói xong liếc mắt nhìn Dương Y một cái, Dương Y xấu hổ, cúi đầu xuống, thiếu chút nữa thì muốn chạm tới cả bộ ngực của nàng, thân thể nhỏ nhắn run rẩy, căn bản không dám cùng tiếp xúc với ánh mắt của người khác.
Mọi người xung quanh nghe vậy liền nổi lên một trận bàn tán xôn xao, trong đó có mấy vị lão nhân, thanh âm yếu ớt nhỏ giọng mắng vật đổi sao dời, thời thế đổi thay.
Diệp Phong đứng ở đương trường, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.
Trong lòng hắn nảy sinh trăm vị phức tạp, các loại cảm giác khác thường ùn ùn kéo đến. Bất quá, tuy rằng là nhìn bề ngoài hắn phẫn nộ không thôi, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn mơ hồ có chút kích thích. Không thể phủ nhận, mỗi một người nam nhân, có thể được nữ nhân xem trọng, nội tâm đều âm thầm cao hứng, tuy rằng loại xem trọng này có chút hơi quái dị.
Không thể phủ nhận đề nghị của Lý Âm đối với Diệp Phong rất có lực hấp dẫn, nhưng …. Nhưng điều này cũng cực kì làm tổn thương lòng tự trọng nam nhân của Diệp Phong, để cho hắn không thể tiếp nhận nổi. Hắn có tự trọng cùng nguyên tắc của riêng mình! Diệp Phong chậm rãi giơ hai tay lên, triển khai tư thế “ nhất chỉ kình thiên!”
Lý Âm sửng sốt, lập tức trong mắt loé lên một tia hàn quang. Chỉ thấy nàng vung tay lên, tiếng “choang choang” vang lên bên tai không ngớt, thủ hạ của Lý Âm khẩn trương rút đại đao ra khỏi vỏ, thanh âm cực kỳ sắc bén. Hàn quang của lưỡi đao bắn ra bốn phía. Trên quảng trường lập tức gà bay chó chạy, mọi người xem náo nhiệt lùi về rất xa, sợ bị vạ lây.
Diệp Phong vẫn bình tĩnh quan sát, trận chiến đầu tiên của hắn tại thế giới khác đã chuẩn bị bắt đầu rồi, cuối cùng còn chưa biết hươu chết về tay ai đây?
* * *
Bỗng nhiên thấy Dương Y “a!” lên một tiếng, vọt tới giữa hai người, quỳ trên mặt đất. Khóc ròng nói: “Tiểu nữ van cầu hai người, không cần đánh, đao kiếm không có mắt…” Lại hướng Diệp Phong nói: “Diệp công tử, huynh có thể đáp ứng Lý đại nhân không? Đây chính là chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện a!”
Diệp Phong chấn kinh, ngây người nói: “Dương Y, ngươi…”
Trời ạ! Thế giới này thật không tài nào hiểu nổi? Hành động của Dương Y càng làm cho Diệp Phong không thể nào hiểu được, nhìn dám người Lý Âm dương dương đắc ý, trong lòng Diệp Phong lại dâng lên một cỗ lửa giận. Nhưng là….Quét mắt nhìn về phía Dương Y, liền thấy trên khuôn mặt mỹ lệ kia, nước mắt vẫn còn đầm đìa, một đôi con ngươi đen nhánh đang sợ hãi nhìn hắn, trong phút chốc, bộ dáng nhìn cực kỳ giống Lưu Yên.
“Yên…”
Đột nhiên đầu óc Diệp Phong quay cuồng, nội tâm của hắn khẽ rên rỉ một tiếng, trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn vô hạn, đôi bàn tay cũng vô lực buông thõng xuống. Hắn ngơ ngẩn nhìn Dương Y, im lặng không nói.
Trên quảng trường tĩnh lặng một mảnh, lại nghe tiếng cười khanh khách của Lý Âm, đi đến trước người Dương Y, nâng nàng dậy, ôn nhu nói: “Khá lắm, tiểu muội muội, tỷ tỷ thương ngươi !”
Dương Y tuỳ ý mặc cho nàng ôm ấp, trên khuôn mặt ngây thơ nhìn về Diệp Phong, biểu tình cực kỳ chờ mong.
Diệp Phong trong lòng nổi lên một cảm giác vô cùng hoang đường, cố gắng kìm xuống nhưng không nhịn được tiếu ý nảy lên trong lòng.
Lý Âm ngẩn ra, tâm tư không khỏi nhảy lên loạn xạ, nhịp hô hấp nhanh hơn, nàng không thể tưởng tượng được, ánh mắt cùng nụ cười của người nam nhân trước mặt, lại có thể… Gợi cảm như vậy, nàng không thể khống chế tâm tình của mình, thân thể khẽ run lên một cái. Từng luồng nhiệt khí từ dưới hạ thân, lan dần ra khắp toàn thân.
Nàng hít sâu một hơi, dùng ánh mắt tràn ngập mi lực hấp dẫn, tạo ra một bộ dáng phong tình vạn chủng liếc nhìn Diệp Phong một cái, nhỏ giọng nói: “Diệp công tử, đối với đề nghị của ta, ý của ngươi như nào a?”
Diệp Phong liếc mắt nhìn Dương Y, đồng thời đi đến trước mặt Lý Âm, nhìn thẳng vào đôi mị nhãn sóng nước của Lý Âm, mỉm cười tự nhiên nói: “Không phải còn hai tháng nữa sao? Ngươi cần gì phải vội vàng muốn biết đáp án của ta như vậy?”
Lý Âm cảm thấy trong nội tâm của mình có một chút hưng phấn kích thích, mặc dù nàng đã ngự qua không ít nam nhân, nhưng nam nhân có khí khái như Diệp Phong nàng lại chưa từng thấy qua.
Nàng duỗi tay nhéo một bên má trên khuôn mặt tuấn mỹ của Diệp Phong, ha ha cười nói: “Nam nhân có ý tứ, bất quá, ta dám khẳng định, nhất định cuối cùng ngươi sẽ tới tìm ta! Rất nhanh….Chúng ta sẽ gặp lại, đến lúc đó, ta sẽ khiến cho ngươi quỳ gối dưới háng của ta mà van xin!”
Nói xong, phóng đãng cười to, mọi người xung quanh thấy Lý Âm cười, cũng vội vàng hùa theo.
Lúc này, Dương Y ngẩng đầu nhìn Diệp Phong, biểu tình trên khuôn mặt phức tạp. Lý Âm thiên kiều bá mị liếc hắn thêm một cái, sau đó ôm lấy Dương Y, suất lĩnh đoàn tuỳ tùng nghênh ngang rời đi. Mọi người chung quanh thấy Lý Âm đã rời đi, tất cả đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng dạt ra nhường đường. Đồng thời khom lưng đưa tiễn, vẻ mặt kính sợ, hiển nhiên Lý Âm là một người cực kỳ có quyền thế cùng uy vọng.
Dương Y không ngừng quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt tròn to, ánh mắt tràn ngập sóng nước, mang theo một vẻ khẩn cầu, giống như mong chờ hắn quyết định lại.
Diệp Phong ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn đoàn người Lý Âm đã đi xa, trong lòng cũng không biết là cái tư vị gì. Phục hồi lại tinh thần, đã thấy mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, mấy thiếu nữ thì chỉ chỏ về phía hắn, thỉnh thoảng lại che miệng cười khẽ.
Diệp Phong chỉ đành cười khổ, thế giới này cũng thật nhiều chuyện lạ a! Hắn thở dài, tiếp tục bước đi lang thang trên đường, giữa lúc tinh thần hoảng loạn cũng không biết đi đâu về đâu, chỉ cảm thấy nhà cửa hai bên đường ngày càng thấp bé lụp xụp, phố xá ngày càng nhỏ hẹp, lại không để ý tới mây đen cuồn cuồn đã phủ kín cả bầu trời.
Chợt “tách tách” lên một tiếng, không ngờ gặp trận mưa to. Diệp Phong không kịp phản ứng, thiếu chút nữa biến thành ướt sũng. Thấy bên phải có một chiếc cầu nhỏ, chạy tới gầm cầu trú mưa. Lúc này, nhìn thấy toàn thân quần áo đề ướt, một trận gió lạnh thổi qua, không khỏi rùng mình một cái, đồng thời, dưới bụng cũng “ ục ục” kêu lên, thật sự là vừa lạnh vừa đói. Không khỏi cảm thán, thở dài một hơi.
“Ài!” Thật sự là xui xẻo,! Ngay cả ông trời cũng muốn gây bất lợi cho ta, con mẹ nó..!”
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma
Dịch Thuật: Nhiếp Phong
Nguồn: Tạ gia trang - Kiếm Giới
Diệp Phong lẳng lặng đứng ở dưới gầm cầu, nhìn mấy con thuyền đang lướt đi trên dòng nước bạc, không tự chủ được mà hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra, trong lòng xuất hiện trăm tư vị ngổn ngang.
Trận mưa xuân dai dẳng, những hạt mưa li ti, rơi lốp đốp trên mặt sông, kéo dài tới hai bên đường. Phòng ốc dưới bụi mưa nhìn không rõ, như ẩn như hiện, cảnh vật trong cơn mưa như hoà vào làm một, tạo nên một khung cảnh thê lương, ưu mỹ.
Lắng tai, nghe thấy một âm thanh mơ hồ truyền ra từ phía trong bức tường bên kia đường, âm tiết mờ mờ ảo ảo, tiếng ca uyển chuyển, trong không trung như ẩn như hiện. Diệp Phong nghiêng tai lắng nghe, bỗng nhiên hai câu âm luật theo gió truyền tới tai, rõ ràng, một chữ không rơi,
“ Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến,
Tự giá bàn đô phó dữ đoạn tỉnh đồi viên.” (1)
Giọng ca cảm khái triền miên, Diệp Phong ngơ ngẩn đứng nghe, chợt nội tậm trầm xuống, một cỗ cảm giác thê lương cô tịch ập tới trong lòng.
Đột nhiên trong lòng hắn chợt động, ngẩng đầu nhìn lên trên cầu, chỉ thấy trong làn mưa, có một thân ảnh nữ nhân mặc một chiếc áo mưa vải dầu đang lượn lờ mà đến, bộ dạng yểu điệu động lòng người.
* * *
Trong cơn mưa gió, nữ nhân kia chậm rãi mà đi, chỉ thấy dáng vẻ nàng uyển chuyển, thân hình thon dài, đường cong lượn lờ ẩn hiện, lay động sinh tư. Khuôn mặt của nàng ẩn dưới một lớp lụa trắng, che mất một nửa khuôn mặt nên không thấy rõ bộ dạng, nhưng da thịt lộ ra bên ngoài, nhìn lại ôn nhuận như ngọc.
Lông mày kẻ đen cong vút, nhãn tình vũ mị thanh tú, trong suốt dễ thương. Mái tóc đen nhánh vấn thành búi cao, dùng một cây mộc trâm oản trụ cài lên, giản dị mà thoát tục. Chiếc cổ trắng ngần thon dài như thiên nga, thật phong tư tao nhã.
Không biết nàng từ đâu đi tới trên cầu, bộ dáng tao nhã điềm tĩnh không nói lên lời. Vài sợi tóc đen khua loạn trong không khí, gió thổi quần áo dính sát trên người, hiện ra từng đường cong gợi cảm trên thân thể, nói không hết được vẻ đẹp làm cho nhân tâm say đắm.
Một trận gió nhẹ thoảng qua, mang theo những bông hoa dại không tên bay lả tả, trong chớp mắt, chung quanh nàng sắc hoa thản nhiên tung bay tán loạn, từng cánh hoa dại bay loạn trong mưa, còn nàng giống như một vị tiên tử từ trên thiên đình hạ xuống nhân gian.
Diệp Phong say đắm ngắm nhìn mà tâm thần hốt hoảng, Lạc Thần phú của Tào Thực bỗng dưng nảy lên trong lòng.
Thanh thoát tựa chim Hồng,
Uyển chuyển như dáng Rồng.
Mơn mởn màu thu cúc,
Tươi thắm sắc xuân tùng.
Thấp thoáng như làn mây vờn mặt Nguyệt
Phiêu diêu tựa gió thoảng bay bông tuyết
Từ xa nhìn lại, như mặt trời lên rạng rỡ lúc hừng đông
Đến gần mà ngắm, tựa phù dung nở lung linh trên làn sóng
( Dịch Thơ : Dạ Vũ )
Thiên hạ lại có vưu vật nhân gian như thế!
Nữ tử kia thướt tha đi qua bên người Diệp Phong, liếc nhìn hắn một cái, thấy Diệp Phong trơ trọi một mình đứng ở dưới cầu, vừa ướt vừa lạnh, run rẩy thành một đoàn, sóng mắt ôn nhu như thuỷ không khỏi hiện lên một hàm ý thương tiếc.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đi đến một căn nhà nhỏ trang nhã cách đó không xa, tay cầm chìa khoá mở cửa. Nàng đẩy cánh cửa, chần chừ không bước vào, xoay người lại, nhìn qua mảnh lụa che mặt, lẳng lặng quan sát về phía Diệp Phong, trong đôi mắt xinh đẹp giống như đáng suy nghĩ cái gì đó.
Một lúc sau, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng rảo bước, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Phong. Ngay tức thì, một làn hương thơm dìu dịu say lòng xộc vào trong mũi Diệp Phong, như lan như xạ, mà cũng không phải lan, không phải xạ, từ chóp mũi thẩm thấu vào trong tim của hắn, để cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Diệp Phong ngước mắt nhìn người nữ tử có phong thái tuyệt mỹ kia, đoán dụng ý của nàng. Trong lòng nữ tử kia cũng đánh giá hắn một lát, sau đó, ôn nhu nói: “Công tử, bên ngoài mưa lớn, nếu không chê hàn xá sơ sài, thỉnh mời công tử ghé qua trú mưa!”
Thanh âm của nàng ôn nhu bình thản, nhã nhặn động lòng, làm cho người ta nghe xong có một loại cảm giác khoan khoái khó hiểu.
Diệp Phong không khỏi cảm thấy mừng rỡ, hắn vừa đói vừa lạnh, may mắn, nữ tử này ra tay trượng nghĩa giúp người gặp nạn, hắn ha ha cười, rung giọng nói: “Như vậy, đành phải quấy rầy!”
Diệp Phong theo nữ tử kia đi đến căn nhà nhỏ, nữ tử này dáng đi tao nhã, không thể nhìn ra được một điểm sơ hở nào, làm cho hai mắt của Diệp Phong dán chặt trên người nàng.
Xuyên qua một mảnh sân giống như phong cách sân vườn của người dân tỉnh Phúc Kiến, mới đi được tới nội viện. Vừa bước vào nhà, trong mũi đã ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng.
Chỉ thấy trong phòng bày biện sơ sài, nhưng phi thường sạch sẽ, trong phòng đặt một chiếc giường nhỏ, một bộ bàn ghế, đều có một chút cũ kỹ, bên cửa sổ có đặt một chiếc gương đồng, một chiếc lược ngà. Cạnh đó là một thư án khá lớn, trên đó bày biện đủ các loại thư tịch, có thể nhìn ra, chủ nhân là một người rất thích đọc thư sách.
Góc phòng dựng một chiếc khung dệt, cách bên giường không xa còn có một chiếc bếp lò, làm cho không khí trong phòng ấm áp như xuân. Trong lòng Diệp Phong không khỏi lại nhớ về nhà của bản thân mình.
Phía sau nhà là một khoảng vườn, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể chứng kiến bên trong vườn có một tiểu hồ nở đầy hoa sen, quanh hồ trồng một dàn liễu rủ, ý cảnh thật tao nhã.
Diệp Phong thu hồi ánh mắt đánh giá, đã thấy nữ tử kia đang lẳng lặng nhìn mình, trông thấy hắn ném ánh mắt tới, mỉm cười, ôn nhu nói: “Nhìn công tử toàn thân quần áo đều ướt, ta đi lấy quần áo của gia huynh, cho công tử thay!”
Diệp Phong cảm tạ một tiếng, nhìn quanh bốn phía lại hỏi: “Gia huynh của đại tỷ, đi ra ngoài sao?”
Nữ tử lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ ảm đạm, muốn nói lại thôi, nhìn Diệp Phong liếc mắt mộ cái, cuối cùng thở dài, nói: “Một năm trước, huynh trưởng đòi về thăm quê, nhưng chẳng biết tại sao đi mãi không thấy quay lại, đến nay vẫn bặt vô âm tín.”
Diệp Phong ngẩn ra, “a” một tiếng, lại hỏi: “Vậy còn những người khác thì sao?”
Nữ tử ánh mắt lộ ra vẻ âu sầu, thương cảm nói: “Bọn họ đều chết hết cả rồi!”
Trong lòng Diệp Phong rung động một trận, nhất thời hồ đồ không biết nên nói cái gì!
Nữ tử kia thở hắt ra một hơi thật dài, mỉm cười, ôn nhu nói: “ Công tử, khoan hãy nói chuyện, mang y phục đi thay ra đã! Toàn thân ướt sũng, rất dễ bị cảm lạnh!”
Trong lòng Diệp Phong nổi lên cảm giác ấm áp, tiếp nhận y phục của nàng đưa tới, tự đi ra đằng sau tìm chỗ thay đổi quần áo. Chỉ thấy bộ y phục này phi thường vừa vặn, có thể nhìn thấy bộ y phục này rất hợp với dáng người của hắn, huynh trưởng của nàng chắc cũng là một người cao lớn. Diệp Phong sửa sang lại y phục cho tốt, chải chuốt lại mái tóc tán loạn vì nước mưa, dùng một miếng vải bố cột chắc mái tóc lại.
Bước ra nhà ngoài, chỉ thấy nữ tử kia đang lẳng lặng ngồi ở trên ghế, phong tư điềm tĩnh tuyệt đẹp, tựa như một bức tranh nghệ thuật ưu mỹ. Nghe được tiếng bước chân, đôi mỹ mâu hướng nhìn về phía Diệp Phong. Đôi mắt—xinh đẹp, nhìn…. từ trên xuống dưới… Diệp Phong.
Nàng cười nhẹ một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên một tia quang mang, chỉ thấy nàng uyển chuyển đứng dậy, chỉnh lại y phục, hơi hơi thi lễ, ôn nhu nói: “Thiếp thân Hoa Di, công tử không cần phải khách sáo!”
“ Hoa Di, tên rất đẹp!”
Diệp phong thầm khen, đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên mùi thức ăn thơm ngát truyền đến, làm cho bụng hắn không khỏi “thì thầm” reo lên.
Hoa Di mỹ lệ, nghe được tiếng réo trong bụng Diệp Phong, liếc mắt nhìn hắn, hé miệng cười trộm, nói: “Chắc là công tử còn chưa dùng cơm !”
Diệp Phong ngượng ngùng gật gật đầu.
Hoa Di ôn nhu nói: “Cơm đã chín rồi, đợi ta làm thêm vài món thức ăn, là có thể dùng bữa, công tử, người cố gắng chờ ta thêm một lát nữa!”
Diệp Phong tuy rất đói nhưng cũng gật đầu, Hoa Di mỉm cười, bước đi vào phòng bếp.
Mùi xào nấu từ trong phòng bếp bay từng đợt ra ngoài, lượn lờ vào mũi Diệp Phong, làm cho bụng hắn réo như đánh trống, cũng may không lâu thì thức ăn đã được làm xong, chỉ thấy Hoa Di nhanh nhẹn bưng theo vài đĩa thức ăn, ôn nhu nói: “Công tử, dùng cơm thôi.”
Diệp Phong mừng rỡ, vội vàng ngồi vào bàn cơm, chỉ thấy trên bàn có một đĩa cải thìa xào tỏi, một đĩa thịt kho tàu đậu hũ, một đĩa thịt hấp, một thang canh thịt nạc. Tuy rằng chỉ là bữa cơm làm trong lúc vội vã, nhưng giai vị lại rất ngon miệng, làm Diệp Phong như muốn ăn cho tới lúc vỡ bụng.
Diệp Phong thấy chỉ có bản thân mình khẩn trương, không khỏi chần chờ nhìn về phía Hoa Di, đã thấy nàng ôn nhu nói: “Thiếp thân đã sớm dùng cơm rồi, thỉnh công tử không nên khách khí!”
Diệp Phong ăn như hổ đói, bộ dáng lúc ăn cùng với tướng mạo tuấn mỹ kia, quả thật không tương xứng chút nào. Bất quá, lúc này Diệp Phong ấm bụng, hắn cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy.
Hoa Di lẳng lặng ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn chăm chú vào hắn.
Diệp Phong ăn liền một mạch bốn bát cơm lớn, lúc này mới thoả mãn buông bát đũa xuống. Hoa Di nhanh nhẹn thu dọn, đưa cho Diệp Phong một chén nước trà. Chén trà được làm bằng sứ, bên trong trôi nổi một vài cánh lá trà màu xanh nhạt, mùi thơm ngát xông vào mũi, hớp một ngụm, một vị thanh khiết lan toả trong miệng, hơi giống với trà Long Tĩnh mà hắn đã từng uống qua, không khỏi thầm khen một tiếng.
* * *
Uống trà xong, bên ngoài trời mưa đã tạnh, Diệp Phong do dự có phải đã nên rời đi hay không, nhưng trong nội tâm chẳng biết tại sao, lại có một cỗ không đành lòng.
Mặc dù Diệp Phong không biết tướng mạo của Hoa Di như thế nào, nhưng khí chất cùng nụ cười của nàng, cặp mắt ôn nhu như thuỷ kia, đã đủ để khiến cho người khác quên hết thảy mọi chuyện. Nhất cử nhất động của nàng, đều mang theo một chút tư vị tao nhã không nói nên lời, giọng nói điềm tĩnh bình thản, làm cho người ta bất tri giác say lòng, muốn được ở bên cạnh nàng trò chuyện.
Ai! Nán lại cùng nàng thêm một lát nữa, cũng tốt……
Một đôi con ngươi sáng lấp lánh của Hoa Di xuyên thấu qua lớp lụa che mặt, điềm tĩnh nhìn Diệp Phong, đôi mắt xinh đẹp chuyển động, trong chớp mắt nhìn thấy bên hông của Diệp Phong có đeo một ngọn sáo trúc, nhãn tình không khỏi sáng lên, phấn khởi nói: “Công tử biết thổi sáo trúc?”
Diệp Phong thấy giai nhân mở miệng hỏi, trong lòng mừng thầm, mỉm cười nói: “ Tiểu đệ, từng học nghệ vài năm, ân, nếu như đại tỷ không chê, tiểu đệ xin thổi một khúc, tự bêu xấu mình, ngu ý của tiểu đệ, đại tỷ cảm thấy có được không?”
Hoa Di hớn hở gật đầu.
Diệp Phong mỉm cười, lấy sáo trúc ra, đặt một đầu lên miệng. Chăm chú ngưng thần, một thanh âm chậm rãi cất lên, tiếng sáo véo von trầm bổng, mỏng manh giống như thanh âm tự nhiên, đúng là danh khúc “Cô Tô Hành” của Trung Quốc.
“Trường dạ địch, mạc xuy liệt”
Phảng phất giống như trước mắt, mơ hồ hiện ra một màn sương, cảnh tượng lâu thai đình các ẩn hiện mê người, âm thanh như đưa người nghe lạc vào Cô Tô viên tinh xảo tú lệ, tận tình thưởng thức, đẹp không sao tả xiết.
Trong giai điệu nhịp nhàng hài hoà, tiếp đó hết thảy cũng dần dần biến ảo thành một rặng liễu xanh, thấp thoáng chiếc cầu bắc qua ngọn suối nhỏ, mơ hồ còn có Viên Lâm đình ở nơi xa xa…..
“ Ngã dục thừa phong quy lai khứ.”
Từ trong tiếng sáo trúc dài dằng dặc, Diệp Phong hồn nhiên không hiểu cái gì là trời nam đất bắc, chỉ cảm thấy suy nghĩ bay bổng, tâm thần say sưa. Cuối cùng cũng thổi xong khúc nhạc, dư âm vẫn lượn lờ quanh quẩn, âm hưởng vang lên không ngớt!
Diệp Phong bỗng nhiên từ trong thế giới mộng tưởng của khúc nhạc quay về thực tại, đã thấy Hoa Di đang si ngốc nhìn mình, trong đôi mắt xinh đẹp đã tràn đầy nước mắt.
Diệp Phong chấn động, run giọng nói: “Đại tỷ…. ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
Hoa Di chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến phía trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, sâu kín nói: “Bảy năm! Bảy năm qua, ta chưa từng được nghe qua người khác thổi sáo!”
Thanh âm của nàng xa xăm, cõi lòng tràn đầy cảm xúc, lại có một chút ý vị ưu thương, cô tịch, giống như nhớ lại đoạn năm tháng khó quên cùng với một người nào đó.
Diệp Phong chấn động tâm thần, bước đến phía sau Hoa Di, run giọng nói: “Đại tỷ….”
Hoa Di nhìn hướng ra bên ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, mới chậm rãi xoay người, trong ánh mắt lộ ra một tia cảm giác thất thần, nhưng bộ dáng vẫn điềm tĩnh, bình thản như trước. Chỉ là trong mắt hiện lên một chút dị quang khác thường.
“ Thiếp thân, thất lễ!”
Ánh mắt của Hoa Di có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Diệp Phong một cái, lại nói: “Công tử thổi khúc nhạc này, làn điệu hoan thai, vui thích, âm thanh kỳ diệu, khiến cho người khác như say như mê, thiếp thân chưa bao giờ nghe qua, không biết khúc nhạc mà công tử thổi tên là gì?”
“ Này…”
Chú ý
1 : nghĩa : Vốn dĩ cảnh vật muôn màu muôn sắc, nhưng hiện tại lại hoang tàn đổ nát
2: Sự tích về bài Lạc Thần phú : Tương truyền nàng Mật phi trong bài phú này chính là chỉ Chân thị 甄氏, một trong những tuyệt đại mỹ nhân đời Tam Quốc. Chân thị tên thật là Chân Lạc 甄洛 (có nơi nói là Chân Mật 甄宓). Đời xưa có câu "Hà Bắc hữu Chân Mật, Giang Nam hữu nhị Kiều" đủ để thấy sắc đẹp khuynh nước khuynh thành. Nàng vốn xuất thân phú hộ, được gả cho Viên Hy 袁熙, con trai của Viên Thiệu 袁紹. Sau trận Phì Thuỷ, Tào Tháo 曹操 diệt Viên Thiệu ở Nghiệp Thành, vì đã nghe đến sắc đẹp của nàng nên sai quân vào tìm kiếm, nhưng Tào Phi 曹丕 đã sai quân lui ra và tự vào bắt được Chân thị mang về, sau đó đã xin Tào Tháo cho cưới nàng làm vợ. Sau này Tào Phi lên ngôi Nguỵ Văn Đế (năm 220) thì nàng là hoàng hậu.
Tuy nhiên khi Chân thị về cung nhà Nguỵ, Tào Thực gặp nàng cũng si mê tha thiết, Chân thị đối với Tào Thực cũng có chút chân tình, nhưng về cơ bản đó chỉ là mối tình đơn phương vô vọng. Hôn nhân của Chân thị với Tào Phi cũng không đem lại hạnh phúc vì Chân thị không có tình cảm. Về sau Tào Phi lại sủng ái một phi tần khác là Quách thị 郭氏. Phần vì Chân thị bị Quách thị gièm pha, phần vì Tào Phi cũng nghi ngờ tình cảm giữ Chân thị và Tào Thực, nên đày Chân thị ra Nghiệp Thành rồi sau đó ép phải chết (năm 223), tiếp theo lập Quách thị làm hoàng hậu, con của Chân thị là Tào Duệ 曹睿 làm thái tử (sau trở thành Nguỵ Minh Đế).
Sau khi Chân thị chết, có lần Tào Thực vào cung, Tào Phi đem một số đồ dùng của Chân thị đưa cho, trong đó có chiếc gối ngọc chẩm. Tào Thực thấy vật nhớ người, khi trở về đất phong ở Quyên Thành, qua sông Lạc, đêm trú trong thuyền, mơ thấy nàng. Khi tỉnh dậy hạ bút viết bài "Cảm Chân phú" 感甄賦, chính còn gọi là "Lạc thần phú" này. Bài phú này, như trong phần nội dung có ghi rõ, chịu ảnh hưởng rất nhiều từ "Cao Đường phú" 高唐賦 và "Thần nữ phú" 神女賦 của Tống Ngọc 宋玉.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Ảnh Chân Ma