Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 12: Dục Hỏa Trùng Sinh (7)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
“Được.”
Vết thương nặng như vậy, tiếp tục ở lại chổ này chỉ khiến cho sinh mạng càng thêm nguy hiểm hơn thôi. Nếu người này còn chưa rõ là địch hay là bạn, chằng thà đánh được một phen: “Vân Nhi —”
“A, tiểu thư …” Vân Nhi nãy giờ đứng ở một bên xem tuồng đột nhiên bị gọi tới, không khỏi cả kinh.
“Không được quên —” ta cố ý cười một cách thần bí. “bí mật của chúng ta !”
Mạc Minh Phi tất nhiên sẽ không để lại hậu hoạn gì uy hiếp tới hắn, cho dù Vân Nhi có giải thích mối hiềm nghi này ra sao, cũng chỉ sợ hắn sẽ không tin. Bởi vì, càng là rồng, là phượng trong loài người (nhân trung long phượng) thì càng nghi thần nghi quỷ. Nếu hắn là hạng người tầm thường, thì ta sẽ không bị hắn thao tung tróng tay. Bởi vì hắn là một kẻ có năng lực, nên nàng mới có biện pháp gạt hắn, có minh hữu như thế, tự nhiên lợi nhiều hơn hại.
Cứ như thế, ta đem mối nghi ngờ cuối cùng giải quyết. (ý nói giải quyết Vân Nhi)
Sau đó, ta lại được kiến thức cái gọi là khinh công trong truyền thuyết. Người nọ bế ta, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ. Thì ra khinh công chỉ là phương pháp mượn lực một cách xảo diệu mà thôi, không phải thực sự có thể bay. Nhưng mà, phương pháp mượn lực này cùng với thế giới hiện đại không giống, nên khiến cho ta rất thích thú.
“Lâu chủ tiểu thư này, người ta đã mạo hiểm xông vào cứu cô, cô định trả hơn người ta như thế nào nè ?”
Sau khi bế ta đi được hai ba dặm đường, hắn rốt cuộc cũng dừng lại, mở miệng nói. Nhìn đôi mắt lấp lánh như sao trời của hắn, khiến ta có vài phần hoảng hốt.
Mặc Hồn ?!
Bởi vì khi nãy ta vẫn còn trong tình huống khẩn trương, nên không quan tâm nhiều tới hắn. Nhưng lúc này, ngữ điệu này, phong cách mê người này, không phải là Mặc Hồn thì còn có thể là ai nữa ?
“Ngươi muốn ta trả ơn cho ngươi như thế nào ?” Ta vô thức nói ra đáp án giống y như lúc trước nói với Mặc Hồn … có thật là ngươi không, Mặc Hồn?
“Đương nhiên là thực hiện nghĩa vụ của đóa hoa bị trộm, chúng ta hãy thực hành công việc ‘hái hoa’ đi nhé.” Hắn dùng đầu ngón tay vén lọn tóc trên mặt của ta, cuối xuống kề sát vào tai ta nói: “Phần ‘tạ lễ’ này còn chưa đủ, có đúng không?”
Hơi thở ấm áp phả vào lỗ tai của ta. Cảm giác kề sát như vậy, thật khiến cho ta cảm thấy không quen, như là bị người khác nắm trong tay uy hiếp vậy.
Ta đẩy hắn ra, lui về sau mấy bước.
“Trước giờ ta chưa từng bị người nào đẩy ra đâu.”
Hắn không có phản kháng gì, thật khiến cho ta cảm thấy ngoài ý.
Nhưng mà, lời hắn nói cũng đúng. Có dáng vẻ bề hoàn mỹ ngoài như vậy, cũng đủ để khiến cho biết bao cô gái nhung nhớ, sao lại phải đẩy hắn ra làm gì? Nhưng mà, ta không giống họ, hoặc có lẽ, ta không phải là một người con gái thực thụ. Hơn nữa — “Chẳng lẽ, bộ ai cũng thích cùng ngươi ở trên nóc nhà làm chuyện mờ ám ?”