Tiếng súng thanh thúy một lần nữa vang lên trong đêm! Công kích! Đây mới chính là điểm quan trọng nhất của xạ thủ, cho dù gặp một đối thủ cường đại hơn nữa cũng có dũng khí công kích đầu tiên! Đối với một xạ thủ, công kích đã trở thành thiên tính của bản thân!
Trong nháy mắt bắn ra bảy phát, thuần một sắc mang hiệu quả phong hệ, viên đạn xoay tròn với tốc độ cao phảng phất như xé mở tất cả lợi kiếm hung hăng bắn về phía mi tâm của Phá Thiên.
Tốc độ cao như vậy đã sớm thoát khỏi cực hạn tốc độ mà con người có thể nắm bắt, thậm chí còn ở trên một trình độ nhất định. Thời gian đã không còn ý nghĩa, mặc dù đã tiến nhập vào cảnh giới Thánh vực nhưng Phá Thiên căn bản cũng không có ý định trốn tránh chút nào!
Chẳng qua là do công kích như vậy đối với Thánh vực mà nói thật sự quá yếu! Mặc dù đứng bất động nhưng cũng khó xé mở được phòng ngự của cao thủ Thánh vực!
Giữa lúc đó, một hắc ảnh ở bên cạnh đang lẳng lặng đứng tại chỗ, trong tay cầm một bầu rượu đang hứng thú vừa nhìn vừa so sánh tất cả sự tình trước mặt.
Rõ ràng đang đứng tại chỗ nhưng người chung quanh lại giống như hoàn toàn không thấy, cho dù là Phá Thiên đã đạt tới cảnh giới Thánh vực cũng không nhận biết được một chút dấu hiệu.
"Thiếu gia, người truyền cho hắn công pháp tựa hồ có chút ngoài ý muốn a..." Hắc ảnh hơi nghi hoặc nhìn những thanh sắc văn tự cổ xưa trên đỉnh đầu Lâm Thanh Hàn khẽ nói.
"Đúng vậy, biến hóa như vậy ngay cả ta cũng không nghĩ đến...có ý tứ." Thanh niên cười lắc đầu :"Bộ công pháp này năm đó ta gặp được cũng không hiểu rõ lắm. Cho dù đến bây giờ ta vẫn không biết tên cùng lai lịch của nó, tiểu tử này lại có thể đạt được tiện nghi, dường như rất thích hợp với bộ công pháp này."
Lần công kích này, nhất thời làm cho Phá Thiên phải luống cuống chân tay.
Không gian ma pháp đã sớm thất truyền, dù là hắn cũng không cho rằng có người nào đó có thể nắm giữ lại không gian ma pháp, huống hồ, trong truyền thuyết chỉ có đạt đến cảnh giới Thánh vực mớii thật sự có tư cách chạm vào không gian ma pháp, dưới Thánh vực, tinh thần lực căn bản không có bất kì tác dụng nào.
Dù lúc đó bảy người Tác Lý đều là những kinh tài diễm diễm cũng hoàn toàn không có chút tiến triển, nên tinh thần công kích như vậy, hắn căn bản là mới nghe lần đầu.
Phải biết rằng, phương thức tinh thần công kích này Lâm Thanh Hàn đều từ con đường Tinh Thần Phong Bạo mà ngộ ra, quả thực là kinh khủng cực kì, coi như không đạt được hiệu quả nhưng trong con đường Tinh Thần Phong Bạo cũng không sai kém bao nhiêu, nếu không phải Phá Thiên đã sớm đạt đến cảnh giới Thánh vực, thì e rằng cũng không phải chỉ đơn giản là luống cuống chân tay như vậy.
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Convert: Đường Ngọc Ninh
Dịch giả: thanhtu121
Biên tập: thanhtu121
Nguồn : 4vn.eu - http://4vn.eu/forum
"Tiểu bối, ngươi rất không tệ, mấy năm nay ta đã thấy nhiều thanh niên tuấn kiệt, chỉ có ngươi là đứng đầu!" sau khi luống cuống nhất thời, Phá Thiên rất nhanh đã tìm được cách giải quyết ổn định lại, mở miệng nói :"Có điều, ngươi nhất định phải chết... Hơn nữa ta sẽ để ngươi xem cái gì mới thật sự là lực lượng của Thánh vực!"
Nhẹ khoát tay, bội kiếm trong tay thị vệ bên cạnh nhất thời bay vào trong tay Phá Thiên, nguyên bổn kiếm này cực kì bình thường nhưng khi rơi vào trong tay Phá Thiên, tức thời như được lột xác một cách đáng sợ, quang mang u lam sắc giống như thiểm điện rạch cuối chân trời chấn nhiếp tâm thần con người.
"Kiếm chi nghịch phạt!"
Kiếm quang u lam sắc trong nháy mắt phá không bay đi, dù là những thị vệ đã trốn ở chung quanh cũng rõ ràng cảm giác được đợt kiếm khí trùng thiên đó, Kiếm chi nghịch phạt!
Dị Giới Súng Thần Quyển 2 Chương 126: Nhiều phương tham dự...... Đào thoát!!! (1)
Tác giả: Phiêu Linh Huyễn
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: 4vn.eu
Cảm thụ mỗi một chi tiết biến hóa xung quanh, trong lòng nguyên bổn có thứ gì đó không rõ lại chậm rãi trở nên rõ ràng. Bất đồng với linh quang mới chợt hiện, ở dưới Tịch Diệt Cảnh, một chiêu thương kỹ đã chính thức dung nhập vào trong xương tủy của Lâm Thanh Hàn rồi, chính thức trở thành thương kỹ đầu tiên của Lâm Thanh Hàn!
So sánh với cách dùng súng bắn chết một cách đơn lẻ, thì uy lực của nó không chỉ tăng lên gấp 10 lần thôi đâu!
Tới lúc này, Lâm Thanh Hàn mới thật sự cảm nhận được, ý nghĩa của cảnh giới thương kỹ mà lão đầu nói với mình năm đó là cái gì, thực lực như thế cùng với lúc trước hoàn toàn là hai cái khái niệm.
Cái này phảng phất giống như là một cánh cửa, mở ra rồi, thì mới có thể chứng kiến được thiên địa rộng lớn ở bên ngoài. Nếu không, cho dù ngươi có cố gắng nhiều cách mấy đi nữa thì cũng chỉ có thể giãy dụa trong căn phòng nhỏ mà thôi.
Từ một góc độ nào đó mà nói, lĩnh ngộ được cảnh giới thương kỹ, thì biến hóa cũng giống như là cửu cấp bước vào thánh vực vậy, là một loại chất biến phát sinh từ căn bản!
Đương nhiên, điều này cũng không phải là nói, Lâm Thanh Hàn bây giờ lập tức liền tiến nhập thánh vực, biến ở đây là chỉ sự lĩnh ngộ của hắn đối với súng, là một loại đề cao cảnh giới, chứ thực lực của bản thân, vẫn hệt như trước không có bất cứ biến hóa gì.
Lúc không dùng đến thương kỹ, đạn bắn ra vẫn là lực lượng bát cấp đỉnh, tinh thần lực vẫn như trước nằm tại cửu cấp đỉnh, vẫn không có đột phá bức tường cuối cùng!
Trên thực tế, cảnh giới đột phá như vậy hoàn toàn là một sự ngoài ý muốn, trước đó Lâm Thanh Hàn thậm chí căn bản là thật không ngờ đến!
Mặc dù thông qua thương kỹ có thể tăng thực lực lên trên diện rộng, nhưng dựa theo thực lực bản thân mà nói, vẫn như trước không có phát sinh biến hóa, bây giờ Lâm Thanh Hàn muốn tiến nhập thánh vực, chỉ có một con đường, đó là thông qua không gian ma pháp mà Ngâm Không lưu lại trong đầu hắn, lĩnh ngộ không gian áo nghĩa chính thức, tiến tới đánh vỡ bức tường tinh thần!
Ở phương diện này, Lâm Thanh Hàn tạm thời không có bất kỳ biện pháp gì. Lĩnh ngộ đối với thương kỹ cũng không có chút trợ giúp nào.
Đương nhiên, đây cũng không phải là nói, thực lực của Lâm Thanh Hàn do vậy mà không cách nào đề cao. Trên thực tế, sau khi lĩnh ngộ thương kỹ, biến hóa mang đến không thể nghi ngờ là rất lớn, trừ trong lúc sinh tử lĩnh ngộ thương kỹ đầu tiên ra, chỉ cần có thời gian, rất nhanh liền có thể lĩnh ngộ được thương kỹ thứ hai, thứ ba......
Bằng vào thương kỹ, độ tăng của thực lực tuyệt đối là cực kỳ khủng bố.
Hơn nữa, Lâm Thanh Hàn mơ hồ có loại cảm giác, sau khi kết thành nguyên tố đang, mở ra lục mang tinh trận, thì bản thân mình cũng không cần phải minh tưởng nữa, nguyên tố ma pháp tại bất kỳ thời khắc nào cũng được hấp thu một cách thong thả, chỉ cần đủ thời gian, uy lực của súng còn có thể tiếp tục tăng lên.
Bất quá, bây giờ hiển nhiên không phải là lúc suy nghĩ đến vấn đề này, tất cả ý niệm trong đầu của Lâm Thanh Hàn thay đổi thật nhanh, toàn bộ tâm thần lại nhằm vào việc kích sát Phá Thiên!
Vượt cấp khiêu chiến thánh vực, điều này hoàn toàn là một chuyện thần thoại, phá vỡ toàn bộ quan niệm của mọi người!
Mập mạp sớm đã coi đến choáng váng, kỹ năng kinh khủng như thế, quả thực là lần đầu nghe thấy. Mẹ kiếp mới chỉ là cường độ cửu cấp thôi a! Có còn cho người ta con đường sống hay không vậy?
Đương nhiên, oán giận thì oán giận, trong lòng của mập mạp vẫn là vô cùng cao hứng, thánh vực xuất hiện, hắn nguyên vốn tưởng rằng Lâm Thanh Hàn khó thoát khỏi tai họa rồi, không nghĩ tới, trong nháy mắt lại chiếm được nghịch chuyển. Kết quả như thế, thật sự là khiến kẻ khác quá phấn chấn rồi. "Ặc, đừng nói là tiểu biến thái sẽ đánh chết cường giả thánh vực đấy chứ? Chuyện này thật sự quá điên rồi! Nếu thật giết, vậy tuyệt đối là tử cừu không chết không thôi a!"
Chỉ trong chốc lát thời gian, người của Khải Đặc cũng đã chạy tới, nhìn hết thảy mọi thứ trước mắt, mọi người không khỏi cùng nhau trợn tròn con mắt, thậm chí có người còn dùng sức nhéo tay mình, xem bản thân có phải là sinh ra ảo giác rồi không!
Trong nháy mắt, Khải Đặc cũng giật mình đứng nguyên tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời, thực lực của Lâm Thanh Hàn đã vượt quá xa cực hạn mà hắn dự tính! Không thể không nói, chuyện càng lúc càng phức tạp rồi......
"Bất quá, vậy thì có quan hệ gì cơ chứ? Giữa hắn cùng ta cũng không có bất cứ cừu oán gì, cho dùng đánh chết thánh vực này đi nữa thì cũng hoàn toàn không có vấn đề gì...... Vì hoàng thất tạo nên một đại địch, thậm chí tổn thất một thánh vực cao thủ mà nói, cho dù phụ vương có không đành lòng thế nào đi nữa, thì Khải Đức cũng chết chắc rồi...... Nhị ca a, ngươi thật đúng là tự tìm đường chết, xem ra thứ ta chuẩn bị đằng sau, căn bản không cần phải dùng tới......"
Tâm tư phức tạp của mọi người trong trận, Lâm Thanh Hàn tự nhiên không biết, cũng không nhất định phải biết, chuyện đã phát triển tới mức này rồi, hắn cũng hoàn toàn không còn bất kỳ đường lui nào đữa, đánh chết thánh vực đó chính là lối thoát duy nhất!
Trong lòng chợt lạnh lẽo, công kích trên tay lại càng nhanh hơn mấy lần, sát khí lẫm liệt!
Công kích của quang điểm màu tím, trong nháy mắt sắc bén lên đến mấy lần, tê toái phòng ngự của Phá Thiên, chỉ cần thời gian một hơi thở, là có thể đem Phá Thiên đánh thành cái trống.
"Tiểu bối ngươi dám!" Hai tiếng gào thét đột nhiên vang lên, hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt quét ngang tới, đỡ lấy công kích ngập trời cho Phá Thiên! Uy lực của hai gã thánh vực liên thủ khủng bố ra sao?! Nguyên bổn vốn rất nhanh sẽ kết thúc, thì Tử Sắc Luyện Ngục nhất thời bị đánh nát!
Lâm Thanh Hàn đột nhiên hộc ra một búng máu, thân hình vẫn như cũ không chút thay đổi, hãnh diện đứng giữa không trung, màu tím của lục mang tinh trận ở dưới chân chậm rãi tản ra quang mang quỷ dị uy hiếp tứ phương!
"Thánh vực ư, cũng chẳng hơn gì thứ này!" Cười lạnh một tiếng, thanh âm khinh thường của Lâm Thanh Hàn nhất thời truyền khắp quảng trường.
Lấy cấp bậc không tới thánh vực, đại bại thánh vực cao thủ, thậm chí còn suýt nữa đánh chết! Chiến tích như vậy đủ để ngạo thị thiên hạ rồi!
Sắc mặt của Phá Thiên trắng bệch, mặc dù tại một khắc cuối cùng được cứu, song phòng ngự của hắn vẫn bị đánh vào, cho nên vẫn như cũ đã bị thương nặng, nhất thời còn nửa cái mạng, đừng nói đến chiến đấu, cho dù là miễn cưỡng đứng thẳng cũng còn khó khăn nữa là!
"Tiểu bối, sư thừa của ngươi là người phương nào?" Một người trong số hai người cứu Phá Thiên mở miệng hỏi.
Nơi này cách hoàng thành không xa, lúc mới vừa rồi Phá Thiên sử dụng Kiếm Chi Nghịch Phạt, thì bọn họ cũng đã cảm giác được một tia không đúng rồi. Sau đó, hơi thở mạnh mẽ của lục mang tinh trận lại càng khiến cho bọn họ tâm sinh cảnh triệu(dự cảm điềm xấu), lúc này mới nhanh chóng lao đi, rốt cuộc tại một khắc cuối cùng cứu Phá Thiên!
Thánh khí quỷ dị như thế, thủ đoạn khủng bố, ở trong mắt bọn họ, chỉ có tuyệt đại cao thủ khủng bố lắm mới có thể dạy dỗ ra một đệ tử như vậy, cho nên mới hỏi.
"Là một lão nhân chỉ biết uống rượu." Lâm Thanh Hàn bĩu môi, miễn cưỡng đáp, "Chuyện này cùng các ngươi không có quan hệ gì, có cái gì cứ việc nói, Lâm mỗ tận lực bồi tiếp!"
"Hai vị tiền bối, nguyên nhân việc này là do nhị ca hạ lệnh vây sát Lâm tử tước mà nên, ta nhận thấy được quân đội điều động, lúc này mới cảm giác không đúng. Hôm nay, hơn tám ngàn người, đều đã bị ta bắt, thỉnh ba vị tiền bối minh xét!" Khải Đặc đột nhiên tiến lên một bước nói.
Sắc mặt Khải Đức nhất thời biến thành trắng bệch, mặc dù lúc Khải Đặc tới hắn đã cảm giác được chuyện không đúng rồi, song, cách bỏ đá xuống giếng quyết đoán như thế lại vẫn như trước khiến cho hắn trong lòng giật mình, một ngụm nghịch huyết nhất thời phun ra, ngón tay run rẩy chỉ vào Khải Đặc một câu cũng không nói nên lời.
"Tiểu bối, mặc kệ sư thừa của ngươi là người phương nào, hôm nay ở đế đô Khải Sắt ta nháo lớn như vậy, theo ta hồi cung nói cho rõ ràng đi!" Phất tay ngăn trở Khải Đặc còn đang muốn nói gì đó, thản nhiên nhìn Khải Đức liếc mắt một cái, một người trong đó chậm rãi mở miệng nói.
"Không sai, ngươi đả thương huynh đệ ta, đây là sự thật, nếu như để ngươi đi dễ như vậy, chẳng phải là cười vào mặt Khải Sắt ta không có người rồi sao?" Tên còn lại cũng mở miệng nói.
Đã tới mức này rồi, mặc kệ là như thế nào, cũng phải lưu Lâm Thanh Hàn lại, bất quá, vì lo lắng đến cường giả có thể tồn tại ở sau lưng Lâm Thanh Hàn, hai người cũng không định tổn thương đến hắn!
Lâm Thanh Hàn lúc này mới đánh giá lại lần nữa hai người này, phảng phất như bây giờ mới chú ý đến họ vậy.
Hai người giống như Phá Thiên, đều có vẻ già nua cực kỳ, bất quá, sau khi phóng khí tức ra ngoài, thì lại không mang theo chút vẻ già nua nào cả.
"Ồ! Vậy xưng hô với các ngươi thế nào đây?" Lâm Thanh Hàn lãnh đạm ngẩng đầu nói/
"Huyền Thiên!"
"Chiến Thiên!"
Gật đầu hai cái, Lâm Thanh Hàn lạnh nhạt nói, "Nếu như ta không muốn thì sao?"
"Tiểu bối, ngươi tốt nhất đừng động tâm tư gì, cho dù cường giả sau lưng ngươi có thủ đoạn thông thiên đi nữa, giờ phút này cũng không giúp được ngươi!" Huyền Thiên chậm rãi nói, "Theo chúng ta trở về, nói ra người đứng sau lưng ngươi, nếu có quan hệ sâu xa, chuyện này tự nhiên sẽ thôi!"
Khinh thường hừ lạnh một tiếng, Lâm Thanh Hàn hãnh diện nói, "Lâm Thanh Hàn một thân một mình, cũng không chịu ước thúc gì, muốn ta lưu lại, thỉnh hai vị ra tay đi, thử xem có thể lưu lại Lâm mỗ hay không!"
Đối mặt với hai vị thánh vực, Lâm Thanh Hàn vẫn như tứước mặt không đổi sắc!
Kiếm chiết cương bất xá, nguyệt khuyết quang bất tổn! (Đại khái là: Kiếm gãy thì vẫn cứng, trăng khuyết thì vẫn sáng)
Chỉ cần còn một hơi, đại trượng phu há có thể để kẻ khác khi nhục?
Huống hồ, mang về hỏi lai lịch sư thừa, bất quá chỉ là một cái ngụy trang, nếu thật bị bắt về, sợ rằng ngay cả cơ hội đọ sức cũng không còn nữa!
"Tiểu bối, đã như vậy, thì cũng đừng trách chúng ta ra tay độc ác! Hôm nay, ngươi phải theo chúng ta trở về!" Chiến Thiên lạnh lùng nói, lực lượng thánh vực trong nháy mắt kéo lên tới đỉnh, tiện tay chuẩn bị ra tay!
Ở bên kia, bóng đen nhẹ giọng xin chỉ thị.
Suy tư trong chốc lát, thanh niên chậm rãi gật đầu, "Hai gã thánh vực liên thủ ư? Tựa hồ đã vượt qua phạm trù có thể giải quyết của hắn rồi...... Ngươi ra tay đi! Mấy tên này của Khải Sắt đế quốc, lưu lại để sau này hắn tự mình giải quyết, không cần phải nặng tay!"
Dừng lại một chút, thanh niên tiếp tục nói, "Đừng để lộ thân phận của ta, sau khi đuổi hai tên thánh vực này đi, lập tức trở về."
"Vâng, thiếu gia!" Bóng đen gật đầu đáp ứng, người cũng biến mất tại không trung......
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đường Ngọc Ninh