"
Gần đến ngày tết nguyên tiêu, khắp Thiên Triệu đều bao phủ trong không khí vui mừng, các thần tử đương nhiên cũng mong muốn có thể sớm nghỉ ngơi một chút, bởi vì mười lăm ngày đó có thể không cần vào triều, mọi người trong nhà có thể cùng nhau đi du ngoạn coi như là nghỉ ngơi sau một năm khổ cực a.
“Hoàng thượng, tết nguyên tiêu năm nay không biết nên an bài thế nào, thần đệ nghĩ hiện nay tình hình chiến sự tại biên quan khẩn cấp, chúng ta cũng không nên tổ chức yến hội gì trong cung, tất cả đều giản lược, không biết ý hoàng huynh thế nào?” Huyền Trọng Tĩnh đứng phía dưới đại điện, thanh âm nghiêm túc biểu hiện hắn là một vị Vương gia tốt cần chính ái dân nhưng trong lòng hắn thực sự đang mong muốn được về nhà với ái thê.
Huyền Trọng Tĩnh không muốn lại tổ chức yến hội gì hết, hiện tại tam đệ không ở kinh sư, nếu như tổ chức hắn sẽ phải chủ trì mọi sự lớn nhỏ, như vậy hắn lại càng không muốn, nhất là Vương phi gần đây mới có thai, Huyền Trọng Tĩnh đặc biệt lo lắng a. Hắn rất lo ái thê ở trong phủ một mình không thể tự chăm sóc mình, cho nên bây giờ chỉ cần bãi triều thì hắn luôn người đầu tiên lao ra khỏi đại điện.
“Ân, trẫm đang có ý này. Tất cả cứ làm theo ý Dung Vương gia đi, bất quá các cung nữ có thể xuất cung.” Huyền Trọng Thiên cũng không ghét tổ chức yến hội, mấy ngày nay hắn muốn đi gặp Thiên Chiêu Tễ, nhớ tới lời của nhi tử Huyền Tỉnh Nhiên ngày hôm qua, hắn phải rất khó khăn mới có thể bình tĩnh lại được.
Hôm qua, Huyền Trọng Thiên mới bãi triều đã bị nhi tử chặn ở lối đi, Huyền Trọng Thiên vốn không muốn để ý tới Huyền Tỉnh Nhiên nhưng Huyền Tỉnh Nhiên lại hét lên với hắn: “Lẽ nào phụ hoàng muốn nhìn sư phụ đi tìm cái chết sao?” chỉ một câu nói đã ngăn cản Huyền Trọng Thiên đang cất bước rời đi.
“Ngươi nói cái gì? !” Huyền Trọng Thiên nhìn nhi tử, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn đang rất lo lắng, dường như hắn biết chuyện gì đó. Hơn nữa hắn cho tới giờ cũng chưa từng gặp qua Huyền Tỉnh Nhiên lo lắng như vậy, ngay cả khi Huyền Trọng Thiên bắt mẫu hậu hắn đi cũng không gặp hắn lộ ra biểu tình như vậy.
“Ta không biết.” Huyền Tỉnh Nhiên dừng một chút, “Ta không biết sư phụ muốn gì? Nhưng phản ứng của hắn rất kỳ quái.” Huyền Tỉnh Nhiên vô cùng bất mãn với sự vô dụng của bản thân, bởi vì mỗi ngày hắn đều quan sát sư phụ, hắn biết Thiên Chiêu Tễ đang muốn làm chuyện gì đó nhưng hắn thực không đoán ra sư phụ muốn gì? Cho dù vậy, hắn biết việc đó nhất định có liên quan tới Diệu Ngữ, không phải chỉ cần uy nàng huyết là được sao?
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Huyền Trọng Thiên giọng nói khẩn cấp cũng mang theo nồng đậm lo lắng, hắn có thể thấy được tình hình rất nghiêm trọng nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a.
Mấy ngày nay, Tiểu Đinh Tử vẫn quan tâm tới hành tung của Thiên Chiêu Tễ sau đó đều báo cáo với hắn, tuy rằng đôi khi hắn giả vờ không thèm để ý nhưng Tiểu Đinh Tử nói gì hắn chưa từng bỏ qua một chữ, Tiểu Đinh Tử nói mọi việc đều rất bình thường, đơn giản là Thiên Chiêu Tễ đi dạy các hoàng tử, đi thái y viện, đối với cung nữ thái giám nào cũng nở nụ cười mà thôi. Ngay cả Thiên Chiêu Tễ ăn cái gì cũng đều báo cáo cho hắn a.
“Không xảy ra chuyện gì. Nhưng là bởi vì không có xảy ra việc gì nên nhi thần mới thấy càng thêm kỳ quái.” Huyền Tỉnh Nhiên nhớ tới mấy ngày nay sư phụ đều mỉm cười với hắn và Hiên đệ nhưng mỗi lần nhìn sư phụ tươi cười khiến cho hắn rất khó chịu a, dường như chỉ là khẽ động khóe miệng một chút mà thôi, tuyệt nhiên không có cảm giác gì.
Sư phụ gần đây luôn luôn rất nghiêm khắc dạy dỗ bọn họ, mỗi lần đều rất nghiêm túc dạy cho hắn và Hiên nhi thật nhiều thứ, lại viết lại sách cho bọn họ, đem thật nhiều thứ bọn hắn có lẽ sẽ không hiểu được viết lại, nói là sau này nếu như không hiểu thì tham khảo một chút, nghe thế nào cũng làm hắn cảm thấy không thích hợp.
“Nhiên nhi, ngươi không cần lo lắng, sư phụ của ngươi có lẽ chỉ là thoát khỏi phụ hoàng, trong lòng vui vẻ cho nên mới như vậy thôi, dù sao phụ hoàng đã mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức.” Huyền Trọng Thiên chỉ nghĩ đây đều là Thiên Chiêu Tễ không nhìn thấy hắn nên mới vui vẻ như thế, khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ bi thương.
“Phụ hoàng, nhi thần tuy rằng không biết cái gì là ái, thế nhưng nhi thần biết sư phụ là một người tâm cao khí ngạo, nếu như là việc hắn không muốn làm hắn tuyệt đối sẽ không khuất phục.” Huyền Tỉnh Nhiên tuy là một đưa trẻ mới bảy tuổi nhưng lại nhìn ra vấn đề mà hai người lớn là phụ thân và sư phụ cũng không thấy rõ.
“Nhi thần từng hỏi qua nhị hoàng thúc, nếu có một người có thể nói rõ ràng sách lược trị quốc, một người có thể đem tất cả binh pháp đọc làu làu, một người có thể nhìn là biết kỳ môn thuẫn giáp thuật đồng thời tinh thông y lý sao có thể sẽ chịu thiệt làm một — ách — khụ — của một nam nhân?” Huyền Tỉnh Nhiên không muốn nói thêm gì nữa, hắn chỉ là một tiểu hài tử, căn bản không biết cái gì là nam sủng nhưng hắn không muốn nói ra từ kia, đó là vũ nhục đối với sư phụ hắn.
“Cái gì?” Huyền Trọng Thiên quay lại nhìn nhi tử, hắn biết Thiên Chiêu Tễ là một kỳ tài, nhưng hắn cũng không có nghĩ là tới mức này a. Trong mắt hắn, Thiên Chiêu Tễ chỉ là một người bình thường, cần người khác quan tâm yêu thương, hắn đã quên mất năng lực của Thiên Chiêu Tễ, chỉ đơn thuần muốn thương yêu người kia.
“Nhi thần chỉ muốn nhắc nhở phụ hoàng một chút, đừng để tương lai phải hối hận.” Huyền Tỉnh Nhiên đối với loại sự tình này cảm thấy rất vô lực, vì sao người lớn chỉ cần đụng tới chuyện như vậy sẽ rối loạn hết a. Mẫu hậu cũng vậy, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, không biết phụ hoàng —-
“Nhi thần xin cáo lui.” Huyền Tỉnh Nhiên cũng không chờ phụ hoàng có đáp lại hay không, nói xong xoay người rời đi. Hắn còn phải đi giám sát chặt chẽ sư phụ, tên Huyền Tỉnh Hiên ngu ngốc kia là không thể trông chờ gì hết.
Huyền Trọng Thiên nhìn bóng lưng nho nhỏ của nhi tử đang rời đi, trong lòng càng thêm rối loạn. Hắn dù sao cũng là vua của một nước, sao có thể chịu khuất phục cúi đầu trước người kia sau đó nói cho hắn “Ta nhớ ngươi”?
Huyền Trọng Thiên ở trong ngự thư phòng hai canh giờ nhưng không hề đọc tấu chương một chữ nào, hắn chỉ ngồi đờ ra trước thư án. Hắn muốn đi gặp Thiên Chiêu Tễ nhưng lại sợ bị người kia chê cười, nếu như Thiên Chiêu Tễ cũng không muốn gặp hắn thì phải làm sao? Hắn có thể chiụ được những lời lạnh nhạt từ người kia lần thứ hai không? Nếu như đến lúc đó không khống chế được mình, lại tổn thương người đó như lần trước thì phải làm sao?
Huyền Trọng Thiên đang không biết làm sao đột nhiên thấy Tiểu Đinh Tử vẻ mặt kinh sợ chạy vào.”Ta không phải nói không muốn thấy bất cứ kẻ nào sao?” Huyền Trọng Thiên nhìn Tiểu Đinh Tử, hắn không phải đã nói cho bọn họ ngày hôm nay ai cũng không muốn gặp sao, hắn hiện tại căn bản không xử lý được bất luận chuyện gì quốc sự hết.
“Nga, vậy nô tài ra bảo Thiên công tử đi thôi.” Tiểu Đinh Tử nhìn hoàng đế bệ hạ vừa mới nghe được Thiên công tử tới trong mắt đột nhiên toát ra ánh sáng kỳ quái, như là muốn nuốt ai đó vào trong bụng vậy.
“Cái gì? ! Hắn tới, mau để hắn tiến đến. Không, ta đi ra ngoài.” Huyền Trọng Thiên vừa nghe Thiên Chiêu Tễ đến tìm đã sớm quên rằng hắn và Thiên Chiêu Tễ đang có chiến tranh lạnh, kích động tới mức gần như ngảy dựng lên khỏi ghế. Sau đó vội mặc long bào chạy ra ngoài cửa, khi hắn thấy người phía trước khuôn mặt tái nhợt thì cảm thấy vô cùng đau lòng, không ngừng thầm mắng Tiểu Đinh Tử ngu xuẩn. Cái gì gọi là “Thiên công tử bình thường”, cái gì gọi là “Thiên công tử mỗi ngày làm việc và nghỉ ngơi điều độ”, nếu tất cả như thật là bình thường như thế, sắc mặt người này sao lại tái nhợt tới vậy.
“Ta tới tìm ngươi cùng dùng bữa, không biết hoàng đế bệ hạ có niệm tình, nể mặt tiểu nhân một chút hay không a.” Thiên Chiêu Tễ không để ý tới Huyền Trọng Thiên vẫn đang trong trạng thái ngơ ngẩn, nụ cười được trưng lên thường xuyên trên khuôn mặt từ lâu đã không thể nhìn ra cái gì gọi là bi phẫn hay thống khổ. Huyền Trọng Thiên bị nụ cười dịu dàng trên mặt hắn bắt làm cho mê muội.
“Ta — đương nhiên là có —” Huyền Trọng Thiên nhìn khuôn mặt tươi cười của Thiên Chiêu Tễ, ngơ ngẩn trả lời, hắn là thụ sủng nhược kinh, trên mặt chỉ có mừng rỡ và hạnh phúc. Huyền Trọng Thiên không thể tin vào tai và mắt mình, lẽ nào Thiên Chiêu Tễ đổi tính sao? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Ngươi không ăn sao? Lẽ nào sợ ta hạ độc sao?” Thiên Chiêu Tễ buồn cười nhìn người đã ngồi xuống bên bàn ăn mà vẫn sững sờ kia. Thực sự là không biết phải bắt hắn làm sao bây giờ nữa, Thiên Chiêu Tễ chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn tú của Huyền Trọng Thiên, một thời gian không gặp, hắn cũng tiều tụy rất nhiều a.
Xem ra mình thực sự là mang tới rất nhiều phiền phức cho những người trong hoàng cung này a. Thiên Chiêu Tễ nhìn quân vương của Thiên Triệu – quốc gia đứng đầu sáu nước này, nam nhân cao ngạo này vì một người nho nhỏ như hắn mà nỗ lực nhiều đến thế, mà hiện tại lại bị dằn vặt sa sút tinh thần như vậy.
“Ách, không, đều không phải, ta ăn, ta ăn.” Huyền Trọng Thiên vẫn chăm chú nhìn vào khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ, rất sợ khi hắn cúi đầu xuống Thiên Chiêu Tễ sẽ đột nhiên biến mất. Huyền Trọng Thiên không thể tin được, Thiên Chiêu Tễ vì sao đột nhiên lại tốt đối với hắn như vậy, hắn sợ đây là âm mưu thần bí gì đó, nhưng Thiên Chiêu Tễ hiện tại thật giống trước đây, cho hắn dù đang gạt hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện bị lừa.
“Ngươi gầy đi rất nhiều a. Không biết những đồ ăn này ngươi ăn có quen không.” Thiên Chiêu Tễ yêu thương nhìn Huyền Trọng Thiên, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt hắn nhưng chỉ giơ tay lên một chút rồi lại thu về.
Thiên Chiêu Tễ cố ý tới ngự trù phòng, nói là muốn tự mình làm một chút đồ ăn làm cho cả ngự trù phòng sợ hãi, bọn họ cho tới giờ chưa từng thấy một nam nhân mỹ mạo như thế xuất hiện ở trong cung, mà sau khi biết nam nhân này là “nam sủng” họ vẫn nói tới lại càng thêm không dám tin tưởng.
Một người bị người trong thiên hạ gọi là nam sủng có thể có khí chất thanh tao và vẻ ngoài xuất trần như thế soa? Nam sủng đều không phải mang vẻ đẹp rất mị hoặc sao, giống như sứ giả Lãnh Hương Lăng lần trước tới Thiên Triệu a? Lần trước Lãnh Hương Lăng tới đã làm cho linh hồn nhỏ bé của bao nam nhân Thiên Triệu bị câu dẫn. Bất quá nghe nói hắn muốn tới Thiên Triệu mở kỹ viện, mọi người vẫn đều đang chờ mỹ nhân kia đến a.
“Ân, rất ngon.” Huyền Trọng Thiên căn bản là không biết mình đang ăn gì, hắn thực ra còn không nhìn hắn đang ăn cái gì bởi vì ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ.
“Ngày mai là mười lăm, ngươi sẽ đi chủ trì hội hoa đăng phải không.” Giọng nói Thiên Chiêu Tễ mang theo ý khẳng định, ngày mười lăm tháng giêng hàng năm quân chủ Thiên Triệu đều châm một đèn lồng thật lớn sau đó treo tại cửa chính của hoàng cung, mục đích là cùng cầu nguyện cho mùa thu hoạch năm sau.
“Ân, sao vậy Tễ, ngươi cũng muốn đi sao? Lần trước không phải ngươi nói muốn đi xem hội hoa đăng sao?” Huyền Trọng Thiên mong đợi nhìn Thiên Chiêu Tễ, hắn nhớ kỹ Thiên Chiêu Tễ đã từng rất mơ ước có thể cùng sư phụ xem hoa đăng nhưng lại không thích xem một mình bởi vì hắn sợ cô đơn.
“Ân, hảo muốn đi a, muốn cùng ngươi, hai người chúng ta nhìn đèn lồng a.” Thiên Chiêu Tễ lần này không có chút nào ngượng ngùng nhìn thẳng mắt Huyền Trọng Thiên, cuối cùng cũng vươn tay, dùng bàn tay vẫn đang lạnh đặt lên bàn tay to lớn của Huyền Trọng Thiên, cảm nhận sự ấm áp và yên tâm do hắn mang lại.
“Tễ — ngươi — ta — có đúng hay không đang nằm mơ?” Huyền Trọng Thiên lộ ra vẻ mặt ngu ngốc. Hắn hiện tại đang vô cùng kinh ngạc, không biết nam nhân này rốt cuộc muốn hắn thế nào, làm tổn thương tâm hắn hại hắn lo được lo mất rồi lại làm hắn hạnh phúc muốn chết.
“Ngươi không phải, ta cũng không phải. Nếu như hai chúng ta kiếp sau có thể gặp nhau mà không phải lo lắng gì thật là tốt.” Thiên Chiêu Tễ nói ra khổ não của bản thân, hắn lần đầu tiên bất lực như thế trước mặt Huyền Trọng Thiên. Hai người bọn họ đều phải lo lắng rất nhiều thứ a.
“Nói cái gì ngốc vậy. Chúng ta người sẽ luôn ở cùng nhau.” Huyền Trọng Thiên kéo Thiên Chiêu Tễ lại gần, hắn đã lâu không ôm người này trong lòng. Bọn họ thực sự đã dằn vặt nhau rất nhiều a. Bất quá, Huyền Trọng Thiên thầm quyết định trong lòng, hắn sẽ không bao giờ buông tay Thiên Chiêu Tễ ra nữa, kỳ thực hắn biết Thiên Chiêu Tễ là một người rất sợ cô đơn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cafeshop
Tết nguyên tiêu của Thiên Triệu là một trong những ngày lễ lớn nhất được tổ chức trong năm. Đêm nay có rất nhiều tiểu thư quan gia cũng đi ngắm đèn, kết bạn, cho nên có rất nhiều người trên đường.
Khi Huyền Trọng Thiên thức giấc, Thiên Chiêu Tễ còn đang ngủ, đêm qua hai người cuối cùng cũng về tới tẩm cung của hắn, Huyền Trọng Thiên rất cao hứng, đêm qua Thiên Chiêu Tễ nhiệt tình hiếm thấy, hai người bọn họ dường như đã bỏ qua mọi bất mãn với nhau, quấn quýt, dây dưa triền miên một đêm trên giường kết quả là Thiên Chiêu Tễ vẫn đang ngủ mê mệt.
Huyền Trọng Thiên sáng sớm thức giấc cảm thấy thần thanh khí sảng, trong khi nhị vương gia Huyền Trọng Tĩnh đang rất phiền muộn, Thi Vận của hắn hiện đang mang thai kết tinh tình yêu của hai người a, cho nên hắn mỗi ngày đều rất vất vả. Nguyên lai nữ nhân mang thai là một việc thống khổ đến thế, nhất là thân thể Thi Vận lại không tốt, càng cần hắn quan tâm nhiều hơn.
“Hoàng huynh, hôm nay tất cả quan lại đều không cần vào triều mà.” Huyền Trọng Tĩnh mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hoàng huynh đang vui vẻ đắc ý. Thực sự là không biết hoàng huynh tìm hắn tới làm cái gì đây.
“Chúng ta hòa hảo rồi a, ha hả ” Huyền Trọng Thiên cười với nhị đệ như một đứa trẻ nhỏ được đưa cho đồ chơi yêu thích, trên mặt không che giấu được niềm hạnh phúc. Hắn đang cần tìm ai đó tới chia sẻ niềm vui cho nên mới sáng sớm đã triệu đệ đệ tiến cung.
“Cái gì? ! Hoàng huynh ngươi tìm ta chỉ vì chuyện này sao?” Huyền Trọng Tĩnh quả thực không thể tin được vào tai mình, hoàng huynh hắn sáng sớm đã bắt hắn từ vương phủ tới hoàng cung này chỉ để nghe chuyện phòng the của hắn thôi sao? Điều này sao có thể a. Hoàng huynh hắn sao có thể giống như một — tên ngu ngốc thế này a.
“Ân, Trọng Tĩnh ngươi biết không? Tuy rằng chúng ta đã hòa hảo, nhưng trong lòng ta so với trước càng thêm bất an, ta luôn có dự cảm xấu.” Huyền Trọng Thiên sắp xếp lại tâm tình của mình một chút, vẻ mặt thâm trầm. Đây lẽ nào là cảm giác lo sợ sẽ mất đi sau khi có được?
“Hoàng huynh, ngươi không nên quá lo lắng. Ngươi đây là lo lắng quá mà thôi, có lẽ là hắn cuối cùng cũng biết là hoàng huynh thật lòng nên đã bị cảm hoá. Trái tim cũng không phải là làm bằng đất đá, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được những nỗ lực của hoàng huynh a.” Huyền Trọng Tĩnh thoải mái nhìn ca ca, hoàng huynh hắn thực sự chỉ là một tay mơ trên tình trường.
“Phải? Có lẽ là ta đa nghi quá. Chỉ là cuộc sống hạnh phúc tới vậy khiến ta có cảm giác không thật lắm.” Huyền Trọng Thiên lắc lắc đầu, trước đây hắn thống khổ vì Thiên Chiêu Tễ không đáp lại hắn, Thiên Chiêu Tễ đối với hắn lãnh đạm làm hắn cảm thấy bi ai, hiện tại Thiên Chiêu Tễ đối với nhiệt tình như thế, hắn lại sợ đây chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, khi tỉnh mộng sẽ không còn gì.
“Được rồi, hoàng huynh, tối nay ngươi sẽ phải làm rất nhiều việc. Mau chóng thu dáng vẻ ảm đạm đó lại đi, đừng làm cho con dân Thiên Triệu tưởng rằng chúng ta sắp vong quốc tới nơi.” Huyền Trọng Tĩnh nhìn khuôn mặt bị ái tình làm cho ảo não của hoàng huynh, thực sự là đáng thương a —-
Thiên Chiêu Tễ nằm tới buổi trưa mới rời giường, hắn ăn qua vài thứ rồi tắm rửa qua, tới Đông Cung của thái tử. Đêm qua Huyền Trọng Thiên nói với hắn tối nay sau khi thắp đèn cầu phúc sẽ đi tìm hắn, cả hai cùng ngắm hoa đăng, chỉ hai người bọn họ mà thôi. Thiên Chiêu Tễ đương nhiên lộ ra vẻ mặt mong chờ, nhưng hắn biết mình tuyệt không có khả năng đi, hắn không thể cùng người đó đi trên cùng một con đường, vua một nước sao có thể tự tiện đi ra ngoài cung a.
“Sư phụ, ngươi muốn mấy thứ này làm gì a?” Huyền Tỉnh Hiên bị sư phụ gọi tới giúp hắn xếp một số hòn đá nhỏ và cành cây, mỗi thứ đều phải đặt một cách chính xác làm hắn thật vất vả mới làm được.
“Không có gì, sư phụ chỉ muốn làm chút chuyện, hôm nay Hiên nhi không đi ngắm đèn sao?” Thiên Chiêu Tễ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mệt tới đỏ bừng của Huyền Tỉnh Hiên, thực sự là một hài tử không thể ngồi yên a.
“Đương nhiên là có. Cuối cùng cũng có thể xuất cung, ta đương nhiên muốn đi ra ngoài a.” Các tiểu hoàng tử Thiên Triệu hàng năm cũng chỉ có dịp này mới được cho phép ra cung, hơn nữa năm nay thái tử Huyền Tỉnh Nhiên tròn bảy tuổi, Huyền Trọng Thiên cũng sẽ mang thái tử cùng đi thắp đèn vì bách tính a. Huyền Trọng Nhiên muốn để bách tính Thiên Triệu thấy, phụ hoàng hắn không lạnh lùng với thái tử như trong lời đồn a.
Khi Huyền Trọng Thiên bắt giam cả gia tộc của Trinh Đức hoàng hậu, bách tính suy đoán có phải ngay cả thái tử cũng sẽ thay đổi hay không, mọi người đoán hoàng thượng có lập nhị hoàng tử lên làm thái tử hay không. Cho nên lần này Huyền Trọng Thiên mới muốn dẫn Huyền Tỉnh Nhiên xuất cung.
“Sư phụ không đi sao? Hiên nhi muốn đi cùng sư phụ a?” Huyền Tỉnh Hiên rất muốn được đi với sư phụ, nếu như để cho hoàng huynh biết, hắn nhất định sẽ hối hận đã cùng phụ hoàng đi thắp đèn cầu phúc.
“Sư phụ sẽ không đi. Sư phụ đêm nay cần chăm sóc Diệu Ngữ a. Chỉ vài ngày nữa là nàng có thể bình phục nga.” Thiên Chiêu Tễ vẫn nói với mọi người bệnh của Huyền Diệu Ngữ phải qua một thời gian nguy hiểm nữa mới hết hẳn, hắn không muốn những người khác phát hiện việc mình đang làm. Không biết sư phụ đang ở nơi nào, hắn thực muốn gặp sư phụ và sư thúc một lần.
“Nga, được rồi. Sư phụ chữa bệnh cho Diệu Ngữ xong cũng có thể đi mà, dù sao thì đêm nay sẽ là một đêm không ngủ của hoàng thành a.” Huyền Tỉnh Hiên đã sớm chuẩn bị cho đi chơi cả một đêm, tuy rằng trong cung quy định các hoàng tử khi nào phải hồi cung nhưng hắn sẽ tận lực chơi.
“Ân sư phụ đã biết. Được rồi Nhiên nhi hôm nay sẽ không trở về đúng không?” Thiên Chiêu Tễ rất sợ đồ đệ Huyền Tỉnh Nhiên sớm trưởng thành kia sẽ phát hiện tác dụng của mấy thứ hắn đang làm, hắn muốn đem toàn bộ Đông Cung này vây lại, cho nên rất bận rộn a.
Thiên Chiêu Tễ sau khi phân phó Huyền Tỉnh Hiên chuẩn bị cho mọi thứ xong thì bắt đầu bày binh bố trận, trận pháp “nghịch chuyển thiên địa” này có thể ngăn cản thiên quân vạn mã xâm nhập nhưng đồng thời cũng hao tổn rất nhiều tinh lực.
Thiên Chiêu Tễ là bất đắc dĩ mới phải dùng tới trận đồ này, hắn biết nếu như Huyền Trọng Thiên biết hắn dùng máu của mình đổi cho Huyền Diệu Ngữ nhất định sẽ ngăn cản mà hắn lại không muốn bất cứ điều gì ngăn cản mình, hắn nhất định phải cứu tiểu công chúa này, hắn cũng không hy vọng Huyền Tỉnh Nhiên biết kế hoạch của mình vì Huyền Tỉnh Nhiên nhất định cũng sẽ ngăn cản.
“Sư phụ, ngươi làm cái gì vậy? Sao ta nhìn giống như đang bày trận a?” Huyền Tỉnh Hiên theo sát Thiên Chiêu Tễ, hắn nghĩ hành động của sư phụ rất kỳ quái nhưng lại nói không được là kỳ quái ở đâu, không biết mình động chạm tới mấy cái này có việc gì không nha?
“Hiên nhi, đừng lộn xộn, ngươi không phải là muốn đi ngắm hoa đăng sao? Mau trở về thay y phục đi.” Y phục của Huyền Tỉnh Hiên đã có vết bẩn, Thiên Chiêu Tễ yêu thương nhìn đồ đệ một chút, hắn không dám biểu hiện ra qúa nhiều tình cảm trong ánh mắt, bởi vì hắn sợ sẽ làm Huyền Tỉnh Hiên nhìn ra mình đang thương tâm.
“Thế nhưng, sư phụ, ta —” Huyền Tỉnh Hiên nhìn hành vi quái lạ của sư phụ, thực sự là có chút lo lắng a, hắn thực muốn sư phụ sẽ nói hắn không phải đi, nhưng khi hắn thấy mẫu phi phái người tới đón thì đành đi theo bọn họ.
Lăng phi vốn không thích nhi tử tiếp xúc nhiều với Thiên Chiêu Tễ, chỉ là do Huyền Trọng Thiên đồng ý cho nhi tử học cùng Thiên Chiêu Tễ nên nàng cũng không có cách nào cự tuyệt, ai biết Thiên Chiêu Tễ kia sẽ dạy cho nhi tử của nàng cái gì a. Không phải sẽ giống như thái tử, ngay cả mẫu hậu của mình cũng không quan tâm, vậy không phải Lăng phi nàng trong cung này sẽ không có chỗ dựa sao.
“Sư phụ, ngươi chữa bệnh cho Diệu Ngữ xong phải tới tìm ta nga, nhất định phải tới nga.” Huyền Tỉnh Nhiên lưu luyến ly khai sư phụ, Thiên Chiêu Tễ nhìn theo cho tới khi bóng dáng nho nhỏ của hắn biến mất trong tầm mắt mới cúi xuống tiếp tục công việc. Trời sắp tối rồi, hắn phải nhanh chóng làm tốt mọi việc a —-
Đã tới lúc thắp đèn cầu phúc, khắp kinh thành Thiên Triệu đều rực sáng, cho dù cách rất xa cũng có thể thấy ánh đèn thấp thoáng, hiện giờ trên đường nhất định là vô cùng náo nhiệt a. Nhớ khi còn bé nương luôn luôn nói với hắn, muốn dẫn hắn đi xem hoa đăng nhưng nàng đã sớm qua đời. Mà sư phụ và sư thúc cũng đáp ứng khi hắn mười tám tuổi sẽ cùng đi ngắm hoa đăng nhưng hắn lại không thể đợi được nữa.
“Thúc thúc, ngươi làm sao vậy, hơn nữa vì sao thân thể Diệu Ngữ không động đậy được a.” Huyền Diệu Ngữ nhìn vẻ mặt bi thương của Thiên Chiêu Tễ, không hiểu vì sao tối nay hắn lại như vậy.
“Diệu Ngữ muốn hoàn toàn khỏe mạnh không? Lập tức có thể a, ngày mai khi mặt trời lên, Diệu Ngữ sẽ là một tiểu cô nương hoàn toàn khoẻ mạnh a.” Thiên Chiêu Tễ cúi đầu ôn nhu cười với Huyền Diệu Ngữ, dù sao cũng là hài tử của người kia, lông mày, nét mặt đều có nét tương đồng.
Ánh mắt nhu hoà của Thiên Chiêu Tễ khiến Huyền Diệu Ngữ dường như nhìn thấy hình ảnh mà nàng rất muốn thấy, mẫu phi và phụ hoàng sẽ cười với nàng, ba người họ cùng ở bên nhau. Huyền Diệu Ngữ có thể cảm giác được từ thân thể mình đang có gì đó không ngừng chảy ra, mà đồng thời lại có gì đó liên tục chảy vào. Nàng thấy một hồi lạnh một hồi nóng, nhưng lại nàng không nhìn thấy bất cứ thứ gì, trước mắt chỉ làmột màn sương trắng xoá —–
Hoa đăng rực rỡ muôn màu, người trên đường san sát nhau, trên mặt ai ai cũng tràn đầy không khí lễ hội. Trong đám đông phức tạp cuất hiện hai nam nhân bộ dạng thập phần xuất chúng hấp dẫn ánh mắt mọi người, hai người bọn họ đều khoảng bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn chỉ như mới ba mươi mà thôi, khí chất lỗi lạc khiến cho họ vô cùng nổi bật trong đám đông.
“Sở, nhiều năm không trở về, ngươi hẳn là rất muốn về qua nhà a? Không đi gặp người nhà của ngươi sao?” Một nam nhân tiên phong đạo cốt hỏi nam nhân cao lớn đứng bên, nam nhân kia vẻ mặt cương nghị, vẻ ngoài chỉ vừa nhìn là biết xuất thân từ nhà phú quý.
“Không được, nếu như không phải vì tiểu tử ngốc kia ta sẽ không trở về, ta thực không thích ánh mắt người khác nhìn ngươi a.” Biết là “người yêu” có mị lực hắn đương nhiên vui vẻ nhưng mắt thấy mấy tên sắc lang này nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tu mà kinh ngạc, chảy nước miếng, không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy vô cùng tức giận a.
“Ngươi sao có thể nói Tễ nhi như vậy, hắn chỉ là quá đơn thuần, mọi việc đều quá để ý mà thôi.” Hai người kia chính là sư phụ và sư thúc đại nhân của Thiên Chiêu Tễ, hai người bọn họ năm đó kiên quyết không đồng ý cho hắn giúp tỷ tỷ Thiên Chiêu Tuyết nhưng Thiên Chiêu Tễ dù chết cũng phải giúp.
Kết quả hiện tại làm hại hai người bọn họ phải tới nơi không muốn tới nhất tìm Thiên Chiêu Tễ, nhớ tới đó lại làm Yến Sở bực mình.”Không tốt! Sở, ngươi xem!” Thanh Tu thấy phía hoàng cung xuất hiện khí lưu kì lạ, kinh hãi gọi Yến Sở đang đứng bên.
“Sao có thể? Tiểu tử này không phải là muốn chết chứ? Hắn đây là đang tự mình hại mình sao?” Yến Sở vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn về phía hoàng cung, Thiên Chiêu Tễ sao lại bày trận này, lẽ nào hoàng cung Thiên Triệu bị tập kích sao? Nhưng mà tên nhóc đương kim hoàng thượng còn đang ngồi sờ sờ trên thành lâu a. Truyện "Tù Phi " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Yến Sở phẫn hận nhìn đương kim hoàng thượng Huyền Trọng Thiên đang ngồi nơi cao nhất trên thành, thật là tất cả đều phải oán tên hỗn đản Huyền Trọng Thiên này, nếu không thì hắn và Thanh Tu nhất định đang vui vẻ ở nhà a.
“Không, lẽ nào Tễ nhi không muốn muốn gặp sư phụ này sao? Hay là Tễ nhi thất vọng về ta sao? Sở, ta nhất định phải cứu Tễ nhi.” Thanh Tu gắt gao lôi kéo tay áo người yêu, nước mắt lưng tròng, bộ dạng điềm đạm đáng yêu làm cho Yến Sở hoàn toàn đắm chìm trong đó.
“Tu, sẽ không sao, tiểu tử kia chắc chắn không thất vọng về ngươi, hắn nhất định là có nguyên nhân riêng, được rồi đừng khóc nữa, ta sẽ đau lòng, chúng ta cùng đi tìm Tễ nhi được không?” Yến Sở không chịu được nhất chính là khi hai mắt người yêu đẫm lệ, năm đó chính là hắn làm tổn thương hắn, hắn đã từng thề nếu còn sống sẽ không bao giờ … làm cho Thanh Tu khóc nữa, kết quả tiểu tử Thiên Chiêu Tễ chết tiệt lại làm cho Tu khóc, hắn nhất định sẽ không bỏ qua ——
“Hoàng thượng, vừa rồi trong cung có người thông báo, Thiên công tử sau khi cho mọi người lui ra vẫn đang ở Đông Cung với công chúa, chưa hề đi ra.” Lúc đó, mấy nô tài bọn họ cũng không dám hỏi gì nhưng mà thời gian đã lâu, bọn họ nghĩ có gì đó không ổn lại không biết vì sao làm gì cũng không vào được a, rõ ràng Đông Cung ngay trước mắt, nhưng không thể vào được cửa, làm họ sợ tới mức phải đi thông báo.
“Cái gì? ! Chuyện gì xảy ra.” Huyền Trọng Thiên quay đầu, nhìn chằm chằm thị vệ đang thông báo, lẽ nào việc hắn lo lắng lại trở thành sự thực sao, lẽ nào Thiên Chiêu Tễ có chuyện gì gạt hắn?
“Phụ hoàng, người tự mình đi xem đi, nhi thần sẽ chủ trì nghi thức một lúc.” Huyền Tỉnh Nhiên ngồi bên cạnh phụ thân, tuy rằng hắn rất muốn đi xem sư phụ đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc này phụ hoàng đi xem so với một tiểu hài tử như hắn sẽ tốt hơn.
“Thiên Chiêu Tễ, ngươi tốt nhất không nên làm ra chuyện gì quá mức, bằng không trẫm tuyệt đối sẽ không tha thứ.” Sau khi gật đầu đồng ý với nhi tử, Huyền Trọng Thiên nhanh chóng sải bước đi khỏi thành lâu, vừa phẫn hận nói ra sự lo lắng của bản thân, hắn biết sự tình nhất định sẽ không đơn giản như thị vệ thông báo, chỉ là Huyền Trọng Thiên không nghĩ ra chuyện gì khiến cho Thiên Chiêu Tễ làm như vậy, chẳng lẽ là do bệnh tình của Diệu Ngữ, không phải hắn nói chỉ một thời gian nữa sẽ hết hẳn sao?
“Các ngươi đã phái người vào Đông Cung chưa?” Huyền Trọng Thiên bước nhanh về phía trước cũng không quay đầu lại, hỏi trưởng thị vệ đang đi phía sau.
“Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ đã phái người vào nhưng không biết do nguyên nhân gì, các thị vệ này khi trở ra đều nói mình bị lạc đường trong khi Đông Cung rõ ràng đang ở trước mắt a.” Thị vệ trưởng vẻ mặt hoang mang, không biết mình sao lại xui tới thế, sao lại bị phái tới bảo hộ Thiên Chiêu Tễ. Không biết mình còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không nữa?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cafeshop
“Xảy ra chuyện gì? !” Huyền Trọng Thiên đi tới cửa Đông Cung đã thấy rất nhiều thị vệ đang đứng thành vòng tròn, vây quanh ai đó ở giữa, sau lại nghe thấy một tiếng hét lớn, hắn thấy bị vây trụ trong đó là một nam nhân bộ dạng ôn nhu đang trốn sau lưng một nam nhân khác. Huyền Trọng Thiên phẫn nộ nhìn trò khôi hài trước mắt, không biết hai người trong giang hồ này vào bằng cách nào, vóc dáng nam nhân cao cao kia sao phải trốn sau lưng người khác, lẽ nào không muốn ai nhận ra sao?
“Bẩm hoàng thượng, hai người kia đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sau đó xông vào Đông Cung, thuộc hạ thị sợ bọn họ làm Thiên công tử bị thương.” Phó tướng trong đó kính cẩn thỉnh an Huyền Trọng Thiên, hiện giờ là thời điểm then chốt hắn cũng không quan tâm lễ tiết quân thần.
“Từ trên trời giáng xuống? ! Vậy các ngươi đang làm gì, lẽ nào vô dụng như thế sao? Thiên triệu hoàng cung giao cho các ngươi bảo vệ lại phát sinh loại chuyện này, các ngươi không muốn sống nữa sao?”
Ánh mắt Huyền Trọng Thiên lạnh lùng đảo qua những người liên quan, hắn thấy nam nhân kia hé miệng rồi lại thôi, trên mặt lộ ra dáng vẻ lo lắng, không biết có phải hắn đang lo lắng cho tính mạng mình không a. Bất quá nếu bọn họ đã có gan xông vào hoàng cung, không phải nên chuẩn bị tinh thần lãnh hậu quả sao?
“Uy, tên nhóc kia sao ngươi lại kích động như thế a. Không biết hiện tại cái gì là quan trọng nhất sao? Ngươi không lo lắng tính mệnh của Tễ nhi sao, chúng ta còn đang lo lắng đây” Lúc này người vẫn đang trốn phía sau người yêu kia — Yến Sở đột nhiên nhảy ra, sau đó trong chớp mắt đã tới sát bên người Huyền Trọng Thiên, sau đó túm lấy long bào của Huyền Trọng Thiên nói to hơn.
“To gan, mau bảo hộ hoàng thượng a.” Thị vệ căn bản không kịp nhìn thân ảnh người kia thì hắn đã đi tới phía trước hoàng thượng, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào a? Lẽ nào mạng nhỏ của bọn họ lần này thực sự khó mà giữ được sao?
“Chậm đã, không cần. Hài nhi tham kiến hoàng thúc.” Huyền Trọng Thiên tàn bạo nhìn thị vệ, đợi bọn họ bảo hộ hắn, hắn cũng không biết phải chết bao nhiêu lần. Huyền Trọng Thiên thấy hoàng thúc chỉ “ái mỹ nhân bất ái giang sơn” này thì kính cẩn cúi chào, dù sao nếu không phải do hoàng thúc hắn thì ngai vàng này cũng không tới phiên phụ hoàng hắn, cũng càng không tới phiên hắn ngồi lên.
“Tên tiểu tử chết tiệt Huyền Trọng Thiên này, ngươi nói, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì với Tễ nhi của nhà ta, làm đắc Tễ nhi muốn tự hại a?” Yến Sở nhìn cháu trai, thực sự là hồng nhan hoạ thuỷ a, nam nhân Huyền gia bọn họ tại sao đều dằn vặt người khác đến thế, thực sự là tai họa của thiên hạ a.
“Hoàng thúc, cầu người nhất định phải cứu Tễ, ta yêu hắn a.” Huyền Trọng Thiên vừa nghe tới hai chữ “tự hại”, chỉ biết sự tình hình như rất nghiêm trọng, hắn vội vàng nhìn thúc thúc, giống như một hài tử bất lực đang đợi trưởng bối chỉ đạo và cứu trợ.
“Ngươi hiện tại mới biết hối hận a, Tễ nhi đã khởi động đại trận “nghịch chuyển thiên địa” này, ngươi muốn hoàng thúc ta tới dừng lại thế nào a.” Yến Sở đang căm giận mắng cháu trai, tết nguyên tiêu đang hảo hảo là thế đều bị hắn làm hỏng, nguyên bản hắn còn an bài thật nhiều tiết mục muốn cùng hưởng thụ với Thanh Tu, tên này không bị đánh đã là may mắn rồi.
“Sở, ngươi không nên ở nơi đó nói chuyện vô ích nữa, nghĩ biện pháp gì nhanh lên một chút, ta có thể cảm thấy hơi thở của Tễ nhi đang yếu dần.” Thanh Tu sốt ruột nhắc nhở sư đệ kiêm “thê tử”, Yến Sở ở nơi nào đó đang chỉ trích cháu trai mình, chính hắn cũng đang rất tức giận với tên kia. Đã là lúc nào rồi còn có tâm tình mắng chửi người khác.
“Nga, Tu, ngươi đừng có gấp, ta lập tức nghĩ biện pháp.” Yến Sở sợ nhất chính là làm Thanh Tu thương tâm cho nên hắn không quan tâm tới cháu trai nữa. Ba người đi tới ngoài cửa Đông Cung, nhưng không ai có thể tiến vào trong, trận tuy do Thanh Tu dạy cho Thiên Chiêu Tễ nhưng lại căn cứ theo ý chí của người bày trận mà định, nếu như người bày binh bố trận quyết tâm hy sinh, những người khác không thể tùy tiện đi vào, cho dù là sư phụ Thiên Chiêu Tễ cũng không biết phải làm sao?
“Sao có thể, hắn sao có thể như vậy?” Huyền Trọng Thiên sau khi nghe giới thiệu về trận pháp này mặt xám như tro tàn, lẽ nào ân ái lúc đó đều là để trừng phạt hắn sao? Nhưng trong mắt Thiên Chiêu Tễ tràn đầy chân thành a. Hắn không tin Thiên Chiêu Tễ là người đùa giỡn tình cảm người khác.
“Được rồi, Huyền tiểu tử, ngươi cũng đừng quá thương tâm, Tễ nhi mọi việc đều có suy nghĩ, việc hắn không muốn làm thì không ai có thể bức bách, nếu nguyện ý chuyện gì sẽ không ai có thể ngăn cản a.” Yến Sở an ủi cháu trai, không có biện pháp a, cháu trai ngốc nghếch của hắn không chiếm được tình yêu của Tễ nhi, hắn là thúc thúc chỉ có thể vô hạn đồng tình, bởi vì Tễ nhi là bảo bối, là ái đồ của Tu a.
“Ách, cái này, Huyền hoàng đế ngươi có thể quay vào nói với Tễ nhi đang ở trong hay không, ý thức hắn đã yếu dần.” Trong giọng nói ôn nhu của Thanh Tu ôn nhu hàm chứa mệnh lệnh không cho người khác cự tuyệt, hắn có thể cảm giác được khí huyết và hơi thở củaTễ nhi bởi vì thân thể Tễ là do hắn từng chút từng chút nuôi dưỡng.
“Tễ nhi chính đang không ngừng chảy máu, hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Nếu như là muốn tự sát cũng không dùng tới trận pháp lợi hại như vậy a?” Thanh Tu nói ra nghi vấn và suy đoán của mình, hắn đang muốn hỏi đáp án từ Huyền Trọng Thiên, hắn muốn xem xem Tễ nhi đang cứu người nào, có thể quan trọng hơn so với Huyền Trọng Thiên sao?
“Huyết? Hắn đang cứu nữ nhi của ta! Hắn sao có thể? Hắn nhất định là không muốn ta đi vào ngăn cản hắn.” Huyền Trọng Thiên nghe được chữ “huyết” lập tức biết Thiên Chiêu Tễ đang làm gì? Hắn sao có thể không thương lượng với hắn, tự ý hi sinh bản thân để cứu Diệu Ngữ a. Hắn tình nguyện hi sinh tính mệnh nữ nhi cũng không muốn mất đi người kia.
“Ta đã biết, Huyền hoàng đế mời ngài nói với Tễ nhi đang ở trong đó, nói lời hắn muốn nghe nhất.” Thanh Tu giục giã Huyền Trọng Thiên, hắn đã biết Tễ nhi là vì cứu người, điều đó hắn an tâm, nhưng Tễ nhi hiện tại nhất định là do mất máu quá nhiều sau đó lại bị trận thế bòn rút sinh lực cho nên mới như vậy.
“Không, ta không nói, ta tuyệt đối sẽ không để hắn ly khai. Thiên Chiêu Tễ, ngươi nghe đây, ngươi là người của Huyền Trọng Thiên ta! Chết cũng phải chết bên người ta!” Huyền Trọng Thiên bi phẫn quay vào bên trong rống to hơn, sau đó hắn đột nhiên cảm thấy được khí lưu trong trận lưu động, trước đây sư phụ của hắn cũng là cao nhân nhưng Huyền Trọng Thiên chỉ có thể hiểu được một ít tri thức nông cạn.
“Hỗn đản, ngươi muốn cho Tễ nhi chết sao?!” Thanh Tu nghiêm khắc quay sang nhìn Huyền Trọng Thiên, hắn cho tới bây giờ đều là bộ dạng ôn nhu, hiện tại mất đi bình tĩnh dĩ nhiên so với Yến Sở nổi giận còn làm cho người khác e ngại hơn, khuôn mặt mỹ lệ đã không còn nét thanh thoát mà phảng phất vẻ đẹp của Tu La làm cho người ta hoảng sợ.
“Ta — ta yêu ngươi, Thiên Chiêu Tễ! Ngươi sao có thể dằn vặt ta như vậy ——” Huyền Trọng Thiên lớn tiếng nói lên lời yêu, trong thanh âm có cả tiếng khóc, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy nước mắt, một vị vương giả lại khóc rống như vậy, làm cho mọi người ở đây đều cảm thán Huyền Trọng Thiên.
“Hỗn đản, ngươi là muốn nhìn Tễ nhi chết đi sao? Ngươi đây căn bản không phải là yêu Tễ nhi —-” Thanh Tu tức giận chỉ trích Huyền Trọng Thiên bá đạo, lẽ nào nam nhân Huyền gia bọn họ đều như vậy sao, tình yêu của bọn họ đôi khi thực sự tàn khốc tới mức làm cho người bọn họ yêu không thể thừa nhận được a.
Giọng Thanh Tu trách cứ vang vọng toàn bộ hoàng cung, hắn nhớ tới khi đó chính mình và Yến Sở cũng rất vất vả mới nhìn đến thực tâm nhau, sau đó mới có được hạnh phúc.
“Thiên Chiêu Tễ ngươi nghe! Ta — Huyền Trọng Thiên —- không cần tình yêu của ngươi — không cần sự không tín nhiệm của ngươi, ta không cần — ta không cần — ngươi đi đi — biến mất khỏi ánh mắt ta —- ta không cần tình yêu hèn kém như thế —- không cần — nghe không — ai cũng không được ngăn cản —-” Huyền Trọng Thiên lại hét lớn về phía Đông Cung nói ra lời nói đều làm cho trong lòng mình tan nát này, sau đó phun ra một ngụm huyết, té xỉu trên tay thúc thúc —-
Trận thế trong nháy mắt xuất hiện biến hóa thật lớn, dường như đã bị chấn động thật lớn, lắc lư vài cái, sau đó dần dần tiêu tán, đó vốn là trận do “ái” mà lập nên, cho nên sau khi Huyền Trọng Thiên lùi bước, đã đánh tan uy lực vốn có của nó, lúc này bầu trời dần dần lộ ra ánh sáng, mặt trời sáng nay vẫn mọc lên như bình thường
Năm năm sau, Thiên triệu vẫn như cũ, vẫn phồn hoa cường thịnh.
“A, ta tóm được ngươi rồi, ha hả, không nên lo lắng, ngươi về nhà đi.” Thanh âm mềm mại vang lên, sau đó một bàn tay trắng trẻo nhỏ bé đem một con chim thả lại bầu trời. Sau đó lộ ra một mái đầu nho nhỏ, tóc bện.
“Diệu Ngữ công chúa, ngươi đang làm cái gì a? Cẩn thận một chút, cẩn thận hoàng thượng trách tội.” Đán cung nữ dưới tán cây lo lắng nhìn Diệu Ngữ đang trên cây, công chúa mới mười tuổi nhưng ngày càng xinh xắn. Hơn nữa lại được hoàng thượng vô cùng sủng ái, hiện tại công chúa điện hạ khỏe mạnh như thế, mỗi ngày đều như rất dư thừa sinh lực.
“A, chờ thêm một lát nữa, ta phải giúp nó tìm được mẹ.” Thanh âm thanh thúy biểu hiện nàng đang hưng phấn vô cùng vì làm được một chuyện tốt.
“Ngươi đang làm cái gì!”
“A!” Huyền Diệu Ngữ đột nhiên nghe được một giọng nói trầm thấp vang lên, sau đó nàng cũng không giữ được nữa, lập tức rơi xuống. Sau đó lại cảm thấy được mình rơi vào một đôi tay mạnh mẽ.
“A, phụ hoàng người hù chết Diệu Ngữ a.” Huyền Diệu Ngữ vừa nhìn thấy phụ hoàng lập tức lên tiếng làm nũng. Nàng nhất định phải lớn tiếng doạ người bằng không sẽ bị phụ hoàng cấm cửa, nàng cũng không muốn ở trong cung không thể ra ngoài a.
“Lần sau cẩn thận một chút, biết không? Phụ hoàng sẽ lo lắng.” Huyền Trọng Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nữ nhi, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, hắn như thấy một thân ảnh thông qua nữ nhi nhìn.
“Vâng, phụ hoàng, Diệu Ngữ đã biết.” Huyền Diệu Ngữ giãy dụa muốn thoát ra phụ hoàng, sau đó nhanh chóng chạy đi, phía sau là một đoàn người vội chạy theo.
“Sống thật tốt, phụ hoàng, sư phụ cũng sẽ vui vẻ.” Huyền Tỉnh Nhiên nhìn phụ hoàng đang dõi theo thân ảnh Diệu Ngữ, hắn biết phụ hoàng rất yêu sư phụ nhưng người đã không còn trên đời này, cũng sẽ không thể nói gì nữa.
“Không nên nhắc tới người kia trước mặt ta.” Huyền Trọng Thiên thu hồi ánh mắt đang nhìn nữ nhi, quay lại nhìn nhi tử, Huyền Tỉnh Nhiên mười hai tuổi so với trước đây càng thêm thâm trầm, đã có thể đảm đương nhiều việc,hắn hẳn là sớm có thể trở thành một hoàng đế tốt. Không biết đến lúc đó mình đi theo người kia có thể đã quá trễ hay không.
“Phụ hoàng, Hiên đệ ngày hôm trước gởi thư về, hắn có hỏi qua tình hình người hiện nay ra sao.” Huyền Tỉnh Nhiên nhìn phụ hoàng mới ba mươi tuổi nhưng càng ngày càng không có sinh khí, mỗi ngày đều sống một cách máy móc. Hắn biết, phụ hoàng là vì trách nhiệm mà sống, phụ hoàng không muốn làm cho những người khác lo lắng nên mới ôm đau khổ trông coi giang sơn rộng lớn này, hắn biết phụ hoàng năm năm nay chưa từng ngủ một giấc yên ổn.
“Nga? Vậy sao, tiểu tử kia lại nhớ tới phụ thân này sao?” Huyền Tỉnh Hiên năm đó vì chuyện Thiên Chiêu Tễ mà vô cùng tức giận với phụ hoàng, sau đó muốn đi học nghệ, năm năm nay cũng không quay về Thiên Triệu một lần. Lăng phi đã từng nhiều lần thỉnh cầu Hoàng thượng, cầu Huyền Trọng Thiên hạ lệnh triệu Huyền Tỉnh Hiên quay về nhưng Huyền Trọng Thiên cũng không làm như vậy.
Hắn biết Hiên nhi giận hắn, lúc đó Huyền Tỉnh Hiên lần đầu tiên ở trước mặt mọi người thể hiện trí tuệ siêu việt của mình, Huyền Trọng Thiên cũng cảm thấy kinh ngạc, con hắn xem ra đều là nhân vật rất lợi hại a, không biết có phải chỉ một thời gian nữa hắn có thể buông tay, sau đó đi theo người kia.
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người kia, năm đó hắn nói cũng không cứu được tính mệnh người kia, có người nói sau khi hắn bị ôm ra ngoài đã không có dấu hiệu còn sống nữa, cho nên hắn hối hận, hắn lúc đó nên lưu người kia lại, cho dù muốn chết cũng phải chết bên người hắn, cùng với hắn, nhưng hắn lại để những người khác mang hắn đi.
“Khụ — Khụ — khụ khụ —” Huyền Trọng Thiên không nhịn được ho khan, vai không ngừng run run, dường như không thể chịu nổi nữa.
“Phụ hoàng, bảo trọng long thể là trọng yếu a.” Huyền Trọng Thiên năm đó cấp huyết công tâm, sau đó lại không kể ngày đêm xử lý quốc sự, thân thể trở nên suy yếu, mấy năm nay ngự y thường khuyên hoàng thượng hảo hảo điều trị thân thể của mình nhưng hắn đều cự tuyệt.
“Không có việc gì, Hiên nhi có nói lúc nào trở về không?” Huyền Trọng Thiên thật mong muốn có thể trông thấy nhi tử, dù sao hắn đã quyết định mọi việc cần làm, hắn là mười sáu tuổi đăng cơ nhưng Nhiên nhi tuyệt đối có thể trở thành một hoàng đế tốt khi mới mười bốn tuổi .
“Cái này, nhi thần không biết, phụ tử không giận nhau quá một đêm a. Nếu phụ hoàng nhớ Hiên đệ, người có thể hạ chỉ triệu hắn quay về kinh, ta nghĩ hắn nhất định cũng đang đợi ý chỉ của phụ hoàng.” Huyền Tỉnh Nhiên nhiều năm làm cầu nối liên lạc giữa phụ hoàng và đệ đệ đã cảm thấy vô cùng phiền toái, hắn không biết hai người này rốt cuộc tới khi nào mới có thể hoà hảo a.
“Quên đi, buộc hắn tới gặp ta cũng không phải hắn thật tâm muốn. Đợi tới khi hắn tới, không biết hắn có còn oán hận ta hay không a.” Huyền Trọng Thiên nói ra nỗi lòng, không biết hắn có thể nhìn thấy nhi tử một lần cuối cùng hay không, tiểu tử kia hình như vẫn rất tức giận a.
“Phụ hoàng, kỳ thi mùa xuân năm nay đã gần kết thúc, vài ngày nữa là thi đình. Không biết thi đình năm nay là phụ hoàng chủ trì, hay là do nhị vương thúc chủ trì nha?” Huyền Tỉnh Nhiên biết phụ thân hiện tại đang nỗ lực bồi dưỡng năng lực độc lập làm việc cho hắn, nhưng hắn không đề cập tới mình bởi vì hắn cảm thấy được sự tuyệt vọng của phụ hoàng. Giống như bộ dạng của sư phụ năm đó.
Huyền Tỉnh Nhiên không biết mình có thể lưu lại phụ hoàng bao lâu nhưng hắn muốn tận lực lưu lại, bởi vì hắn không thể cô phụ nguyện vọng của sư phụ, sư phụ không hy vọng phụ hoàng làm chuyện gì điên rồ a.
“Do ngươi chủ trì đi, bất quá phụ hoàng sẽ ngồi một bên.” Huyền Trọng Thiên nhìn nhi tử, biết Huyền Tỉnh Nhiên đang nỗ lực từ chối trách nhiệm của mình nhưng việc hắn hiển lộ tài năng quá sớm là không thể tranh luận nữa.
Đứng đầu thi đình năm nay có ba người, trong đó hai người đều là tài tử nổi danh Thiên Triệu còn một người khác là mới xuất hiện, người này lại đoạt được vị trí cao nhất nên tất cả mọi người đều muốn nhìn người có tên là Tả Cầu Phi này một chút, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, nếu như là một kỳ tài thì có thể là hôn phu tốt cho nữ nhi của mình a.
Nghe nói Tả Cầu Phi này mới hai mươi ba tuổi, hơn nữa có người nói khuôn mặt như ngọc nên các đại thần trong nhà có nữ nhi đến tuổi xuất giá đã sớm dài cổ chờ con rể tương lai này tới.
“Ngươi là Tả Cầu Phi đứng đầu năm nay sao? Vì sao không ngẩng đầu lên?” Huyền Tỉnh Nhiên cầm tập sổ thái giám đưa qua trong tay, nhìn người vẫn đang cúi đầu bên dưới, không phải nói còn đẹp hơn Phan An sao? Thế nào lại giống như không dám gặp người khác a.
“Vâng, tại hạ tuân chỉ.” Một tiếng nói nhẹ như tiếng gió vang lên, sau đó người đang quỳ chậm rãi ngẩng đầu lên —-
“Ba!” tập sổ trong tay Huyền Tỉnh Nhiên rơi xuống đất, mà phụ hoàng đang ở bên cạnh hắn kia vốn không có tinh thần gì cũng lập tức lao xuống, nắm lấy tân khoa trạng nguyên gầy yếu kia.
“Ngươi, ngươi là ai?” Huyền Trọng Thiên không dám xác nhận nhìn người đang đứng trước mắt, người kia trong mắt cũng không có kinh hoảng, trái lại là nồng đậm tiếu ý và nhu tình mà trước giờ hắn chưa gặp qua.
“Tả Cầu Phi.” Người đó khẽ mở môi đỏ mọng nói ra một cái tên xa lạ nhưng khuôn mặt lại cực kỳ giống người kia.
“Không nên, đừng khiến ta thất vọng, ta sẽ không chịu nổi đâu — ách —” Huyền Trọng Thiên phun ra một ngụm huyết, nhiễm đỏ bạch y người đứng trước mặt. Huyền Trọng Thiên không chịu nổi loại chuyện này, hắn sắp điên rồi, mỗi đêm nằm trên long sàng kia, mở to mắt cho tới hừng đông, mong muốn người kia có thể xuất hiện trong mộng nhưng thế nào cũng không ngủ được.
“Ta tới không phải là muốn làm trạng nguyên gì hết.” Người kia nhìn Huyền Trọng Thiên thổ huyết, lông mi cau lại nhưng vẫn nói tiếp, chỉ là trong mắt hiện lên lo lắng.
“Vậy ngươi tới làm cái gì?” Huyền Trọng Thiên nhẹ giọng hỏi người trước mắt, hắn có chút hoang mang, Thiên Chiêu Tễ trước đây sẽ không tự tin như vậy, sẽ không thoải mái như vậy, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm rồi, nhận sai người sao?
“Làm tù phi, ta muốn làm tù phi của Huyền Trọng Thiên ngươi, hơn nữa ngươi muốn chiêu cáo thiên hạ, chỉ có một mình ta mới có thể làm phi của ngươi, người khác đều không thể.” Thanh âm rõ ràng vang vọng trong toàn bộ đại điện, tiếng lao xao của mọi người cũng không ảnh hưởng tới hai người đang đứng đối diện nhau, trong mắt bọn họ chỉ có người kia, không có gì có thể chen vào.
Ngay khi mọi người còn đang cảm thán nam nhân lớn mật này, chợt nghe hoàng đế bọn họ kiên định trả lời một chữ, “Hảo.”, sau đó coi như không thấy những đại thần này, lập tức hôn lên môi tân khoa trạng nguyên.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của cafeshop
"
Thiên Chiêu Tễ nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Huyền Trọng Thiên, nếu chính hắn đã quyết định trở về thì phải chuẩn bị đón nhận bất cứ điều gì, kể cả sự bá đạo hay nhiệt tình của người này. Thiên Chiêu Tễ năm đó quá quan tâm tới việc người khác phản ứng với quan hệ giữa hắn và Huyền Trọng Thiên cho nên từ đầu tới cuối hắn đều sợ không dám tiếp nhận tình cảm chân thành từ Huyền Trọng Thiên.
Từ khi được sư phụ và sư thúc cứu về, mỗi ngày hắn đều nghĩ đến nam nhân này, chịu đựng dày vò vì không có hắn bên cạnh. Chính mình bị Huyền Trọng Thiên giam cầm bấy lâu, tới giờ cho dù Huyền Trọng Thiên mở lồng để hắn bay đi, hắn lại lưu luyến không muốn xa rời nơi đó.
Trong thế giới này, mặc dù có sư phụ đối hắn tốt nhưng sư phụ là của sư thúc, hắn không có cách nào chen vào được mà sự ấm áp Huyền Trọng Thiên dành cho hắn chính là điều mà cả đời này hắn khao khát. Tuy rằng sau đó nghe Hiên nhi nói cho hắn, Huyền Trọng Thiên vì hắn mà phế đi hậu cung bởi vì cuối cùng hắn cũng hiểu Thiên Chiêu Tễ e ngại điều gì.
Nhớ khi Hiên nhi đến tìm hắn, Thiên Chiêu Tễ còn không tin được mình có thể gặp Hiên nhi. Hắn sợ nhìn thấy bất cứ cái gì hay ai đó có liên quan tới Huyền Trọng Thiên, từ khi hắn biết sư thúc là thúc thúc của Huyền Trọng Thiên, mỗi lần sư thúc muốn cùng hắn nói gì đó hắn đều bỏ chạy ——
Câu đầu tiên mà Hiên nhi nói khi thấy hắn lại là, “Sư phụ, chúc mừng ngươi, cuối cùng ngươi cũng thoát khỏi phụ hoàng.” Thiên Chiêu Tễ lúc đó ngạc nhiên, vì sao Huyền Tỉnh Hiên lại đột nhiên nói với hắn như vậy, nhưng sau đó hắn lại càng chấn động.”Sư phụ, chờ Hiên nhi trưởng thành, Hiên nhi yêu ngươi được không? Ta nhất định đối với sư phụ tốt hơn lão nhân gia kia một trăm lần, không, một nghìn lần.” Ngữ khí của Huyền Tỉnh Hiên làm Thiên Chiêu Tễ sững sờ tại chỗ không biết nói gì.
“Tiểu tử thối, ta cho ngươi tới là để ngươi nói những lời vô ích này sao? Lại còn dám mơ ước gì đó của lão tử nhà ngươi, nga, điều không phải, là Tễ nhi của nhà ta.” Yến Sở nhìn cháu trai nói ra những lời không giống với những gì đã thương lượng, bắt đầu luống cuống.
“Nhưng ta nghĩ như vậy! Thái thúc thúc, là ngài không thích bị sư phụ ta quấy rầy thế giới của hai người nên mới để ta tới nói với sư phụ là phụ hoàng bệnh tình nguy kịch a.” Huyền Tỉnh Hiên cố ý nói lộ ra trước mặt Thiên Chiêu Tễ, hắn chính là không muốn cho thái thúc thúc sống yên ổn, nhưng hắn cũng muốn độc chiếm sư phụ ——
“Nga? Thật là như vậy sao?” Lúc này thanh âm lãnh đạm nhưng thập phần ôn nhu từ phía sau họ truyền đến, mà nghe tiếp thì tràn đầy tức giận, Huyền Tỉnh Hiên nhìn sang thái thúc thúc ý nói “tự cứu mình đi”, sau đó ác ý quay đầu lại, nở nụ cười điềm đạm đáng yêu, gật đầu.
“Thanh Tu thái thẩm thẩm, là thái thúc thúc sai sử ta như thế. Hắn tới nơi ta học võ, mang ta tới đây chính là vì vậy.”
“Cái gì thái thẩm thẩm ——” sắc mặt Thanh Tu lập tức trở nên ửng đỏ, đôi mắt long lanh liếc qua Yến Sở còn đang lúng túng, khiến cho Yến Sở lập tức rã rời, thực sự là đáng trách a. Không biết Thanh Tu lần này tức giận sẽ phạt hắn thế nào đây, hắn cũng không muốn chỉ có thể nhìn mà không được sờ a——
“Hiên nhi, phụ hoàng ngươi thực sự bị bệnh sao?” Thiên Chiêu Tễ nhìn sư phụ đang kéo tai sư thúc rời đi, hắn cũng không cần để ý tới, dù sao thì sư phụ lát nữa chắc chắn sẽ lôi sư thúc lên giường thôi, mỗi lần sư phụ tức giận sư thúc đều làm như vậy a.
Nhưng có một việc Thiên Chiêu Tễ không biết, chính là việc xảy ra sau đó, bị cột vào trên giường nhìn người kiah ở nơi nào đó đang vô cùng quyến rũ nhưng lại không thể chạm vào thực là dày vò người ta tới cỡ nào a ——
“Ân, sư phụ ta nghĩ ngươi hẳn là đã biết a.” Huyền Tỉnh Hiên nhìn khuôn mặt lo lắng của Thiên Chiêu Tễ, sư phụ thật là nhẹ dạ, nếu như là hắn, hắn nhất định sẽ giết phụ hoàng. Thật là, ái tình thực sự khó vậy sao, lẽ nào so với học võ công tâm pháp còn khó hơn sao?
“Ân, nhưng ta ——” Thiên Chiêu Tễ kỳ thực sớm đã biết, sư thúc vẫn không ngừng nói về tình hình Thiên Triệu trước mặt hắn. Nói là quân chủ bọn hắn phế bỏ hậu cung, đều an trí cho những nữ nhân này. Sau đó lại chiêu cáo thiên hạ rằng cuộc đời này hắn sẽ không cưới vợ nữa, suốt đời thủ tiết vì một nam nhân.
Thật là, hắn còn không thủ tiết, Huyền Trọng Thiên ở đó làm làm gì a? Hơn nữa, Huyền Trọng Thiên không phải biết hắn đã “đã chết” sao? Hắn muốn làm cho ai xem, lẽ nào muốn cho hắn biến thành quỷ cũng không an tâm sao?
“Tóm lại là rất thảm. Sư phụ ngươi không cần lo việc phụ hoàng ta sống hay chết, Hiên nhi ở đây với ngươi, hai chúng ta cùng nhau ẩn cư.” Huyền Tỉnh Hiên vừa nói vừa nhìn sư phụ, chỉ thấy sắc mặt Thiên Chiêu Tễ càng ngày càng tái nhợt, hắn đã biết tình lộ của hắn —— sư phụ vĩnh viễn cũng sẽ không yêu hắn a.
“Hắn sao lại dày vò mình tới thế ? Thật là, hắn muốn làm cho ai xem a, ta phải đi giáo huấn hắn.” Giọng nói Thiên Chiêu Tễ vô cùng mạnh mẽ nhưng khuôn mặt đỏ ửng nồng đậm quan tâm và muốn gặp người trong lòng làm cho uy lực trong lời nói của hắn giảm đi không biết bao nhiêu phần ——
“Sư phụ, đây là đơn báo danh của khoa thi mùa xuân năm nay, hoàng huynh đã gúp người chuẩn bị tất cả, người chỉ cần điền một chút là có thể tham gia.” Tài năng của sư phụ thừa sức chống đỡ nửa giang sơn Thiên Triệu a, Huyền Tỉnh Hiên chỉ cần nhìn cái kia là biết chủ ý của hoàng huynh hắn rồi.
“Tễ, ngươi thực sự nguyện ý cùng ta sao?” Huyền Trọng Thiên cho tới khi bãi triều vẫn gắt gao cầm lấy tay giai nhân, hắn không thể tin vào mắt mình, vừa rồi hắn còn hôn Thiên Chiêu Tễ không biết bao nhiêu lần, hắn muốn xác nhận người này thực sự còn sống trên đời.
“Ta đã tới đây rồi, lẽ nào ngươi còn chưa tin sao?” Thiên Chiêu Tễ cau mày nhìn nam nhân này, rốt cuộc hắn đã tự dày vò tới cỡ nào a, sao có thể làm cơ thể suy nhược tới tình trạng này chứ. Không biết muốn khôi phục phải mất bao lâu đây.
“Ta sợ là mộng, ta năm đó đối với ngươi —— ngươi vẫn có thể trở về, ta sợ ngươi sẽ hận ta cả đời —— “
“Ta chính là hận ngươi, nhưng không phải không yêu thì sẽ không hận sao?” Thiên Chiêu Tễ nhìn nam nhân còn đang rụt rè trước mặt, hắn là bá chủ thiên hạ, cao cao tại thượng, hắn thật sự là rất yêu một người vô cùng bình thường như hắn a.”Thật là, thân thể kém như vậy, ngươi có biết ta sẽ rất khổ cực hay không.”
“Tễ, ta sẽ không làm ngươi thất vọng, nhất định sẽ làm ngươi cảm thấy thoả mãn a.” Huyền Trọng Thiên thấy Thiên Chiêu Tễ cau mày vì cơ thể của mình, cho rằng Thiên Chiêu Tễ đang chán ghét thân thể hắn suy yếu, sau năm năm Thiên Chiêu Tễ hiện là một nam tử tuấn mỹ mới hơn hai mươi tuổi. Mà hắn của hiện tại, dường như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay —— người kia có thể bởi vậy mà không cần hắn hay không.
“Huyền Trọng Thiên trong đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? !” Thiên Chiêu Tễ nhìn Huyền Trọng Thiên bỗng nhiên lại nói với hắn như vậy, hắn không thể tin được trong đầu nam nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a. Khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ sau khi nghe Huyền Trọng Thiên nói nhanh chóng trở nên ửng đỏ khiến cho Huyền Trọng Thiên khó mà kìm lòng nổi ——
Ánh mắt hai người không hề rời nhau, hai khuôn mặt đang chậm rãi tiến lại gần ——
“Phụ hoàng! Có phải Thiên thúc thúc đã trở về, ta muốn gặp hắn!” Không biết từ bao giờ Huyền Diệu Ngữ đã tới trước cửa tẩm cung, đập cửa ầm ầm, nàng vừa nghe nói Thiên Chiêu Tễ trở về đã chạy như bay tới đây.
“Diệu Ngữ này, trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng.” Huyền Trọng Thiên nhìn người kia đột nhiên rời khỏi mình, phẫn hận tới mức muốn đem nữ nhi đi chém, sao có thể tới quấy rối khoảnh khắc ngọt ngào của bọn họ a. Huyền Tỉnh Nhiên bị Huyền Trọng Thiên bắt ở lại ngự thư phòng phê chuẩn tấu chương, mà hắn không có thông báo cho Diệu Ngữ a.
“Phụ hoàng, ngươi đừng tưởng độc chiếm Thiên thúc thúc. Hoàng huynh nói Thiên thúc thúc đã trở về. Thiên thúc thúc, ta là Diệu Ngữ a, người mau ra đây gặp Diệu Ngữ đi.” Huyền Diệu Ngữ ở ngoài cửa khóc lóc om sòm, nàng phải nhìn thấy Thiên Chiêu Tễ bằng không nàng sẽ không ly khai a.
“Huyền Tỉnh Nhiên! Trẫm nhất định phải gặp ngươi.” Huyền Trọng Thiên vừa nghe thấy đứa con lớn nhất sai sử Diệu Ngữ tới đây liền tức giận, tiểu tử này dám trả thù hắn sao, dám tính toán với phụ hoàng hắn a.
“Thật là, Diệu Ngữ tới sớm quá. Ta đang muốn xem kịch hay thì bị cắt mất!” Một thanh âm ai oán phụ hoạ ngay sau Huyền Trọng Thiên, người nói ra câu đó dường như không được coi gì đó mà vô cùng ảo não ——
“Vũ Quân Kỳ! Ngươi tên hỗn đản này ——!” trong hoàng cung Thiên Triệu giống như truyền tới tiếng sư tử rống a, rung động làm cho cả Thiên Triệu đều hoảng sợ, đương nhiên cũng doạ cho Huyền Diệu Ngữ đang ở ngoài cửa chạy mất ——
“Vũ Quân Kỳ, nói, đây là chuyện gì?” Huyền Trọng Thiên nhìn Vũ Quân Kỳ nhảy xuống từ xà nhà, cái tên quân chủ Vũ Trạch này rốt cuộc ở đây làm gì?
Dám rình trộm ta a. Huyền Trọng Thiên tàn bạo nhìn sư đệ còn đang cười nịnh nọt với mình, vừa nãy hắn còn phẫn hận Huyền Diệu Ngữ cắt đứt chuyện tốt của hắn nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy may mắn —— may là không để cho người khác thưởng thức một bức xuân cung đồ sống động của hắn và Tễ nhi, bằng không hắn nhất định sẽ không nhịn được mà giết hay móc mắt tên Vũ Quân Kỳ này.
“Ai nha, sư huynh đừng nhỏ mọn như vậy đi.” Vũ Quân Kỳ lập tức làm nũng với sư huynh, ai bảo sư huynh hắn lơi lỏng cảnh giác a, cho nên hắn mới có thể thừa cơ mà xông vào. Hắn chỉ là muốn nhìn bộ dạng kinh ngạc của sư huynh một chút mà thôi, hắn sao dám xem hết a?
“Nga? Phải? Là sư huynh keo kiệt sao? Không biết quốc quân đại nhân của Vũ Trạch, à không, là thừa tướng phu nhân tới Thiên Triệu chúng ta có chuyện gì sao?” Huyền Trọng Thiên không thương tiếc chọc thẳng vào nỗi đau của Vũ Quân Kỳ.
“Ngươi, ai nói ta là thừa tướng phu nhân.” Vũ Quân Kỳ tức giận, đúng, hắn tức cực kỳ. Vốn hắn muốn sắc phong Lãnh Thiên Thương làm hoàng hậu nhưng kết quả lại biến thành hắn mặc giá y (đồ cưới, y phục cưới = hỉ phục) gả cho tên Lãnh Thiên Thương kia.
Đều là tên Lãnh Thiên Thương đùa giỡn hắn, hại hắn tưởng hắn sắp chết cho nên mới nói ra như vậy, không nghĩ tới tên sắp chết kia chỉ lãnh một vết thương nhẹ —— nhớ tới sao có thể không phẫn nộ, cho nên hắn mới trốn nhà đi chơi a ——
“Hừ, không biết là ai mặc giá y, gả cho Lãnh Thiên Thương a. Chẳng lẽ là Lãnh đại thừa tướng cuối cùng phát hiện ngươi có quá nhiều khuyết điểm, cho nên mới quyết định cưới vợ a, cho nên kỳ thực hắn không cần ngươi a ——” Huyền Trọng Thiên nhìn Vũ Quân Kỳ, hắn biết sư đệ ngốc nghếch của hắn mãi mãi là sủng vật của Lãnh Thiên Thương a.
Vũ Trạch hiện tại khẳng định còn đang vô cùng cảm tạ Lãnh Thiên Thương đi, không biết là quân chủ bọn hắn bị Lãnh Thiên Thương ngấm ngầm mưu tính nhiều năm như vậy đã đem Vũ Quân Kỳ ra ăn sạch sẽ a. Bất quá, chỉ có nam nhân như Lãnh Thiên Thương mới có thể bao dung như vậy với tên Vũ Quân Kỳ này. Nếu như là Tễ nhi của hắn ra ngoài ——
Không được! Tuyệt đối không được! Huyền Trọng Thiên nghĩ tới đây đột nhiên siết lấy Thiên Chiêu Tễ đang đứng bên, sau đó cũng không để ý tới Vũ Quân Kỳ lôi kéo Thiên Chiêu Tễ tới rời đi, mặc kệ Vũ Quân Kỳ ở nơi đó thắc mắc sư không biết huynh hắn lại lên cơn cái gì a ——
“Ngươi làm cái gì vậy? Vũ Quân Kỳ còn đang ở chỗ này. Ngươi như vậy ——” Thiên Chiêu Tễ nhìn nam nhân này, không biết hắn làm sao vậy, sao đang cười nhạo sư đệ mình đột nhiên lại lắc đầu, sắc mặt còn phi thường nghiêm trọng, nhìn hắn thật là khó hiểu. Không biết người này đang nghĩ gì đây?
“Ân? Ngươi sao lại tới nơi này? Đây ——” Thiên Chiêu Tễ bị Huyền Trọng Thiên đưa tới lãnh cung, Huyền Trọng Thiên dọc theo đường dường như suy nghĩ việc gì đó rất nghiêm trọng.
“Thiên Chiêu Tễ, ngươi nguyện ý gả cho ta sao?” Huyền Trọng Thiên kéo Thiên Chiêu Tễ tới nơi bọn họ gặp nhau lần đầu – cửa lãnh cung, sau đó hai tay đặt lên vai Thiên Chiêu Tễ, trịnh trọng hỏi người đang dứng trước mắt, ánh mắt khẩn trương nhìn vào mắt Thiên Chiêu Tễ, rất sợ hắn tỏ ra không muốn dù chỉ một chút.
“Ách, ngươi sao đột nhiên lại nói như vậy?” Thiên Chiêu Tễ ngạc nhiên nhìn nam nhân đột nhiên như có chút rồ này, hắn đang lo lắng cái gì? Hắn không phải đã quyết định sẽ ở bên hắn sao? Sao hắn còn hoảng sợ như vậy a?
“Ngươi nguyện ý sao? Tễ, ngươi nguyện ý sao? Nếu như ngươi không muốn mặc giá y thì để ta mặc cũng không sao, chỉ cần ngươi có thể kết thành phu thê với ta, ta không quan tâm gì hết.”
“Ôi chao?” Thiên Chiêu Tễ quả thực không thể tin vào tai mình, đây là Huyền Trọng Thiên năm đó sao? Sao có thể nói ra như vậy, nghĩ hắn đường đường là quốc quân sao có thể mặc giá y kết hôn chứ, không biết sẽ thành bộ dáng gì đây? Thiên Chiêu Tễ nghĩ tới đây, trước mắt dường như hiện ra bộ dạng Huyền Trọng Thiên thân mặc giá y ——
“Ân? Tễ, ngươi đồng ý sao?” Huyền Trọng Thiên càng thêm lo lắng, không biết vì sao Thiên Chiêu Tễ không trả lời hắn lại quay ra chỗ khác cười trộm, chẳng lẽ là đề nghị hắn rất buồn cười sao?
“Ta đang suy nghĩ bộ dạng ngươi mặc giá y, thực sự là xấu chết được.” Thiên Chiêu Tễ chăm chú nhìn Huyền Trọng Thiên, sau đó nhẹ nhàng tiến vào lòng Huyền Trọng Thiên, “Ta nguyện ý vì ngươi mặc giá y, cũng không biết ngươi muốn lấy cái gì tới đón ta a?”
Thiên Chiêu Tễ ngượng ngùng đáp lại lời cầu hôn của Huyền Trọng Thiên, cảm thấy mình giống nữ nhi nhà ai a, nghe được người kia cầu hôn, cảm giác thật là hạnh phúc a. Bản thân đã quyết tâm nhưng đây là quân vương của nước lớn nhất trong sáu nước a, không biết mình phải đối mặt với thần dân trong nước thế nào đây?
“Nga? Ta! —— a, ngươi đáp ứng rồi —— Tễ, ngươi đáp ứng rồi!” Huyền Trọng Thiên lúc này phản ứng được người kia đang nói gì, hắn vui vẻ đến độ muốn nhảy lên, một nam nhân ba mươi tuổi lại lộ ra bộ mặt cười ngu ngốc như một hài tử ——
Hôn lễ của quân chủ Thiên Triệu đương nhiên tụ tập vô số anh hào và người quyền quý trong thiên hạ tới, nhất là Huyền Trọng Thiên chiêu cáo thiên hạ như muốn làm cho mọi người đều cảm thụ được niềm hạnh phúc của hắn. Nhưng trong ngày tổ chức hôn lễ hắn lại giận dỗi ——
“Tễ, ngươi đẹp như thế, ta không muốn để cho người khác thấy. Chúng ta không đi ra ngoài được không. Có lẽ cho ngươi cái một khăn trùm đi?” Huyền Trọng Thiên nhìn người yêu tư thái mỹ lệ như thế lại đang một thân hồng y thêm vào càng thêm hiện ra khuôn mặt xinh đẹp khiến cho hắn thật muốn đem hắn giấu đi a.
“Ngươi thực coi ta là nữ nhân sao?” Thiên Chiêu Tễ buồn cười nhìn Huyền Trọng Thiên đang cáu kỉnh, qua thời gian dài điều dưỡng thân thể Huyền Trọng Thiên thực sự là khá lên rất nhiều, chỉ là chưa khôi phục mà thôi, bất quá Thiên Chiêu Tễ còn đang lo lắng có nên để hắn khôi phục hoàn toàn hay không, bởi vì hiện tại Huyền Trọng Thiên có chút yêu cầu vô độ a.
“Nhưng ngươi thật đẹp a. Ta luyến tiếc.” Huyền Trọng Thiên hiện tại thực sự hối hận chính mình vì sao muốn chiêu cáo thiên hạ cho nhiều người như vậy tới tham gia hôn lễ của hắn và Thiên Chiêu Tễ a. Nếu biết vậy hắn đã không làm a, bây giờ bên ngoài nhiều người đang chờ bọn họ như vậy.
“Sư huynh, ngươi đã khỏe chưa, sao trước hôn lễ chỉ thấy tân nương tử a.” Vũ Quân Kỳ ở ngoài cửa rống to hơn, sư huynh hắn thật là, không biết mỹ nhân Thiên Chiêu Tễ kia mặc giá y sẽ như thế nào a? Nhớ tới đó Vũ Quân Kỳ cũng chảy nước miếng.
Tuy rằng trong nhà có một mẫu lão hổ (= sư tử hà đông a) , không, là một công lão hổ, nhưng hắn chỉ nhìn một chút chắc cũng không có vấn đề gì đi ——, cuối cùng cũng đợi được tới đại hôn của sư huynh, hắn đương nhiên muốn nhìn sư huynh a.
“Được rồi, chúng ta mau đi ra đi. Nếu không ta không gả cho ngươi nữa, ngươi đỡ phải lo lắng chờ đợi.” Thiên Chiêu Tễ nhìn nam nhân đang cau có kia, thật là lẽ nào người đang yêu đều thích dính vào như thế sao?
“Không, không, cứ như vậy đi. Nhưng ta không cho ngươi nhìn nam nhân khác, chỉ cho phép nhìn ta biết không?” Huyền Trọng Thiên vừa nghe Thiên Chiêu Tễ muốn bỏ hôn lễ đương nhiên là không muốn. Nhưng mà ở đây nhiều nam nhân như vậy, không biết Tễ nhi của hắn có so sánh hắn với mấy nam nhân đó không a?
“Hảo, hảo, ta đã biết.” Thiên Chiêu Tễ buồn cười nhìn Huyền Trọng Thiên, thì ra là vì nguyên nhân này. Thực sự là một đố phu (= ông chồng hay ghen) a.
“Ai nha, sư huynh, sao các ngươi lâu thế a. Ta đợi tới mức hoa cũng tàn mất —— ách ——” Vũ Quân Kỳ vốn đang oán giận sư huynh nhưng khi thấy Thiên Chiêu Tễ đi ra hắn rốt cục cũng biết vì sao sư huynh lâu như thế —— này quá là chấn động a, Thiên Chiêu Tễ hiện tại dường như một đoá hoa mai cao ngạo lại thêm vẻ kiều diễm của hoa đào, đó là một tập hợp của sự cao quý, tươi đẹp và mỹ lệ ——
Sao có thể có nam nhân nào coi như không thấy gì trước vẻ đẹp như thế a. Nhất là biểu tình trên mặt Thiên Chiêu Tễ lúc này, một chút xấu hổ lại mang theo một nhút nhát làm cho người ta rất muốn đem hắn che chở trong vòng tay, hảo hảo yêu thương a. Đáng tiếc, hắn là hoa đã có chủ, bằng không nhất định phải giành Thiên Chiêu Tễ từ tay sư huynh ——
“Uy! Vũ Quân Kỳ, ngươi đang nhìn gì thế? !” Huyền Trọng Thiên nhìn vẻ mặt sắc lang của Vũ Quân Kỳ liền không khống chế được mình, vì sao Tễ nhi phải mặc hồng y này làm cho hắn trông như một tiên tử không lây nhiễm một chút bụi hồng trần nào, làm cho mọi người đều muốn tới trước mặt hắn ——
“Ha ha —— sư huynh —— sư đệ lần này —— tuyệt đối —— đồng tình với ngươi ——” Vũ Quân Kỳ hiện tại cũng biết sư huynh hắn lo lắng cái gì, bất quá lúc này mới có trò hay không phải sao? Lần này nhìn sư huynh hắn làm thế nào diễu võ dương oai, sư huynh có thể quản được ánh mắt của nam nhân ở đây sao ——
“Được rồi, không nên tức giận, ta là của ngươi, không phải sao?” Thiên Chiêu Tễ ôn nhu nắm tay nam nhân bên cạnh, an ủi người đang trong cơn ghen kia, hắn không phải gả cho hắn sao, còn không đủ để nói rõ Thiên Chiêu Tễ hắn cả đời này chỉ chấp nhận một người là Huyền Trọng Thiên sao?
“Ân. Đi thôi.” Huyền Trọng Thiên nhìn người yêu, hai người không ngừng nhìn vào mắt nhau, cùng đi đến đại điện – nơi cử hành hôn lễ, hôm nay hai người bọn họ là nhân vật chính a.
“Ai, thực sự là không có ý nghĩa.” Vũ Quân Kỳ nhìn hai người phía trước quyến luyến không coi ai ra gì, sao có thể luôn coi hắn như người vô hình vậy. Hắn một mình thật cô đơn a, thực sự là cô đơn lẻ bóng a ——
“Ngươi đang nhớ ta sao?” Đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy Vũ Quân Kỳ, thanh âm trầm thấp của người mà hắn tưởng niệm bấy lâu, Vũ Quân Kỳ ngả đầu, dựa vào người đứng sau. Loại cảm giác này —— thật tốt —— .
Hôn lễ của quân vương Thiên Triệu là vô cùng long trọng, bất quá ngoại trừ Huyền Trọng Thiên vẫn đang cau có, tất cả đương nhiên đều là hoàn mỹ đến cực điểm ——
“Thật là, sao lại nhiều người nhìn ngươi chằm chằm như vậy. Tên Lãnh Hương Lăng chết tiệt kia cũng dám dùng ánh mắt khinh nhờn nhìn ngươi, ta thật muốn đem hắn ra giết uy cẩu.” Đêm khuya, đêm động phòng hoa chúc, tân lang còn đang tự vấn. Tuy rằng người ta không có nhìn người khác nhưng mấy tên ánh mắt “sắc lang” này cũng làm hắn tức chết được ——
“A, phu quân đại nhân, lẽ nào ngươi định cứ như vậy cho hết đêm động phòng hoa chúc sao?” Thiên Chiêu Tễ đảo mắt nhìn nam nhân còn đang tức giận kia, thực sự là không biết hắn sao lại nhỏ mọn như vậy, chẳng lẽ là mình cưới sai người rồi sao? Không biết hiện tại đổi ý có còn kịp hay không nữa ——
” Ngươi không được hối hận! Ngươi cả đời này đều là của ta.” Huyền Trọng Thiên không biết từ lúc nào ôm lấy eo Thiên Chiêu Tễ, bá đạo tuyên bố chủ quyền, sao có thể để hắn đi ra ngoài a, hắn quyết không đem Thiên Chiêu Tễ tặng cho bất cứ kẻ nào hết?
“Vậy vĩnh viễn không nên cho ta cơ hội hối hận.” Thiên Chiêu Tễ quay đầu đón nhận nụ hôn của Huyền Trọng Thiên, đêm tân hôn còn rất dài ——, còn gì có thể hạnh phúc hơn so với việc hai người yêu nhau được ở bên nhau.
HẾT
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cafeshop