"Lưu Lỗi. mày không cần suy nghĩ bởi mày có nghĩ cũng không ra. Tao có giết hết người ở Viêm Hoàng tinh cũng phải giết được mày!" Từ Khánh Vĩ cười lạnh nói.
"Được rồi vậy thì để tao thử xem!" Nói xong tôi vung tay lên. một dòng tinh thần lực vọt tới đầu của Từ Khánh Vĩ. muốn biến hắn thành ngu ngốc.
Thế nhưng sự tình kỳ quái đã xảy ra, tinh thần lực của tôi không có tác dụng với hắn!
"Vô dụng thôi. Lưu Lỗi. Vu Cương chỉ có thề chống lại sự xâm nhập của tinh thần lực nhưng tao thì có thể phòng ngự!" Từ Khánh Vĩ cười to nói: "Ha ha ha. không nghĩ tới hả? Y phục trên người tao chính là một lớp khôi giáp!"
"Lưu Lỗi. Ngày chết của mày tới rồi! Có di ngôn gì thì nói đi?" Từ Khánh Vĩ cười lớn: "Được rồi. Tao sẽ thay mày chiếu cố tốt cho những nữ nhân của mày. Ha ha ha!"
"Mày chỉ biết cười thôi sao?" Tôi nhìn Từ Khánh Vĩ lạnh lùng nói.
"Nêu như mày muốn chết thì tao thành toàn cho mày!" Từ Khánh Vĩ không thèm để ý nói: "Mày cũng nên xem lực lượng của tao!"
Nói xong Từ Khánh Vĩ chỉ một ngón tay, một chỉếc phi thuyền bỗng nhiên bốc cháy.
"Mày tưởng mày biết dị năng thì ngon lắm sao? Dị năng thì có gì mà đáng nói? Có bằng công nghệ cao không!" Từ Khánh Vĩ dương dương tự đắc nói: "Mày tưởng dị năng thì vô địch sao? Sai rồi! Mày nhìn lớp y phục mỏng trên người tao đi. nó có thể làm chết người đấy''
Tôi lắc đầu nhìn Từ Khánh Vĩ có chút tiếc hận, người này đúng là quái tài trong nghiên cứu khoa học, chỉ tiếc là dã tâm của hắn lại quá lớn!
"Thế nào? Mày không tin?" Từ Khánh Vĩ thấy tôi coi thường hắn thì lập tức giận dữ.
"Tao tin. tại sao lại không tin chứ?" Tôi cười cười: "Nhưng mà mày quá tự tin rồi, mày tưởng chỉ với nhưng kiến thức khoa học như vậy thì có thể ngông cuồng hay sao. mày tưởng tao không có hậu chỉêu à?"
"Mày? Lưu tổng, không phải tao hạ thấp mày chứ. cộng tác với mày lâu như vậy, tao đã biết mày không phải là một nhân tài kỹ thuật, mày chỉ có tài năng ở quản lý! Tao không nói khoác, chứ kỹ thuật thì có khi mày mù mịt! Đừng nhìn vào việc mày luôn có những kỹ thuật vượt thời đại gì đó. Nhưng đó là của người ngoài hành tinh chứ đâu phải của mày? Mày có vũ khí bí mật? Hắc hắc, đánh chết tao cũng không tin!" Từ Khánh Vĩ cười nhạo nói.
"Không sai, tao không am hiểu nhưng không có nghĩa là người khác không hiểu!" Tôi cười cười nói.
"Người khác? Đừng có nói đùa, ở chỗ này chỉ có tao với Tôn Tứ Khổng. Kỹ thuật của Tôn Tứ Khống thì tao biết, nói tới cũng phải cám ơn mày, nếu như mày không mang tao đến đây thì cả đời tao cũng không có cơ hội giết mày!" Từ Khánh Vĩ hét lớn.
"Được rồi, mày không tin thì tao cũng không còn cách nào!" Tôi lắc đầu nói: "Rails. Ra đi. người này giao cho ông!"
Trên bầu trời nhanh chóng xuất hiện một phi thuyền nhò màu trắng, trên phi thuyền bắn ra một đạo quang mang, bao phủ lấy Từ Khánh Vĩ.
"Từ Khánh Vĩ. mày còn cử động được không?" Tôi nhìn Từ Khánh Vĩ hỏi.
"Mày... Lưu Lỗi. đây là cái gì! Không có khả năng. Những người này là ai? Tao đã điều tra. trên địa cầu mày không còn căn cứ nghiên cứu nào khác!" Từ Khánh Vĩ không thể tin tưởng vào sự thực trước mắt!
"Đúng vậy, tao đúng là chỉ có một căn cứ nghiên cứu!" Tôi gật đầu nói.
"Vậy bọn họ là.. ?" Từ Khánh Vĩ nhìn về phía đĩa bay trên bầu trời, khoa học tiên tiến như thế này hắn không làm ra được!
"Ha hả. bọn họ là bạn của tao. Raiỉs và Crete. Đến từ tinh cầu A Ni Mã Tư!" Tôi tự tin mỉm cười: "Khoa học kỹ thuật của tao đều do họ cung cấp."
"Cái gì! Người ngoài hành tinh!" Từ Khánh Vĩ kinh hãi nhìn tôi: "Lưu Lỗi. tao ngàn tính vạn tính cũng không ngờ ngay cả người ngoài hành tinh cũng giúp mày."
"Mày đã bỏ lỡ cơ hội rồi. Tao sẽ không lưu lại một quả bom bên người đâu!" Tôi lắc đầu.
" Rails. xử lý hắn đi. đừng làm hắn phải đau khố!" Tôi lắc đầu thở dài xoay người sang chỗ khác.
Một đạo chùm tia sáng chỉếu qua. Từ Khánh Vĩ hóa thành vô số hạt bụi phiêu tán trong không khí.
Phi thuyền màu trắng đỗ xuống mặt đất, có hai người bước ra!
Viêm Hoàng tinh khôi phục lại sự tĩnh lặng. vạn vật bắt đầu tăng trưởng...
Mấy ngày trước Triệu Nhan Nghiên nói cho tôi biết, hai người muốn gặp tôi chính là Rails và Crete trên tinh cầu A Ni Mã Tư!
Mà thân phận của Rails là Tổng giám. Là người thống trị tối cao trên tinh cầu đó! Sau khi tôi biết được thân phận họ thì tôi thật kinh ngạc.
Rails tới tìm là để thương lượng về việc tinh cầu của họ. Năng lượng ở tinh cầu họ sắp sửa bộc phát. Khi đó sẽ đốt cháy toàn bộ tinh cầu!
Làm tổng giám A Ni Mã Tư. Rails phải lo lắng vấn đề này, muốn bảo vệ dân chúng thì phải tiến hành di dân toàn bộ! Mà phù hợp cho dân chúng A Ni Mã Tư sống chỉ có địa cầu. hắn chỉ quen tôi nên tới thương lượng xem có thể di dân tới đây được không!
Nhưng với tình hình trước mắt. thì không cỏ một quốc gia nào chấp nhận bọn họ cả.
Cho nên tôi cố ý mời họ tới Viêm Hoàng tinh. nói đây là một lãnh thổ mới của tôi. Điều kiện là khi họ tới, thì phải sử dụng thành tựu khoa học kỹ thuật của họ xây dựng tinh cầu này.
Rails đương nhiên là đáp ứng.
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 08:52 AM.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Quyển kết Chương 76: Cuộc sống hạnh phúc. ( Đại kết cục )
Nguồn: Sưu tầm
Nhóm đả tự 4vn
Nguyên nhân mà Triệu Nhan Nghiên sống lại thì tôi đã biết. Còn Từ Khánh Vĩ sống lại thì tôi không hiểu.
Khi trò chuyện với Diêm Vương lão ca, tôi mới biết ngọn nguồn sự tình!
Ở kiếp trước. Triệu Nhan Nghiên và Từ Khánh Vĩ tố chức hôn lễ. tôi say rượu qua đời. Cùng trong đêm đó Triệu Nhan Nghiên uống độc dược tự sát! Bởi Triệu Nhan Nghiên tự tử chết nên có được một cơ hội sử dụng "Truy Tình Đan"!
Sau khi Triệu Nhan Nghiên sử dụng viên Truy tình Đan thì sống lại cùng thời với tôi nhưng ký ức của nàng bị phong bế.
Mà địa phủ quy định trong vòng một năm Triệu Nhan Nghiên phải có được Tình yêu của tôi. Đồng thời lên giường cùng tôi mới hóa giải độc tính của đan dược. và tôi cũng nhận được dị năng từ nàng.
Về phần tại sao năm đó Triệu Nhan Nghiên không khôi phục toàn bộ ký ức. Chính là vì nàng không nhận được toàn bộ tình yêu của tôi. Khi tôi Triệu Nhan Nghiên thì cũng đã yêu luôn Trần Vi Nhi. Diệp Tiêu Tiêu. cho nên nàng chỉ nhận được một phần ba ký ức. đó cũng là nguyên do vì sao Triệu Nhan Nghiên hay nằm mộng.
Còn về nguyên nhân Từ Khánh Vĩ sống lại thì cũng giống như Triệu Nhan Nghiên, tự sát vì tình! Nhưng truy tình đan thì Triệu Nhan Nghiên đã nhận mất rồi nhưng hắn cũng có cơ hội trọng sinh. Diêm vương không thể làm khác được. đành mắt nhắm mắt mở. bảo phán quan ký với hắn một hiệp nghị bí mật!
Đó là hắn phải đi theo con đường chết oan. hắn có oan gì. đương nhiên là trong ngày tân hôn. cô dâu tự sát chết theo người khác. Đó là quá oan chứ còn gì nữa!
Nếu đã đi theo con đường này thì người chết oan phải tìm cách giết chết người đã giết mình kiếp trước, nếu không sẽ bị đánh vào mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh.
Đó cũng là nguyên nhân Từ Khánh Vĩ quyết tâm giết tôi, cừu hận chỉ là một. Còn lại là hắn sợ bị đầy xuống 18 tầng địa ngục!
….
Viêm Hoàng lịch. ngày 11 tháng 10. nguyên niên. Viêm Hoàng đế quốc chính thức khai quốc.
Hắc ám bộ tộc và Viêm Hoàng bộ tộc cùng người tinh cầu A Ni Mã Tư sát nhập vào nhau. cùng chung sống hòa bình.
Tôi có thân phận là thần. nhậm chức Viêm Hoàng đại đế!
Ở bên cạnh tôi là Triệu Nhan Nghiên. Diệp Tiêu Tiêu. Trần Vi Nhi. Hạ Nhu. Hứa Nhược Vân. Lưu Duyệt. Vu Đình. Mạnh Thanh Thanh. Tô Dĩnh Tư. Shirlev. Lưu Hương. Dương Mân. Ngô Huỳnh Huỳnh. Hứa Tuyết Quân. Vương Thư. Hà Tích Duyên Thủy Linh Nhi. mười bảy vị lão bà. còn có một người con là Lưu Diệp!
Trợ thủ của tôi theo thứ tự là Rails. Quách Khánh. Đỗ Tiểu Uy. Triệu Quán Sinh. Tô Viên Triều, Trần Dũng, Thủy Bối Sơn. cha mẹ tôi không tham gia nghi thức lập quốc.
Rails có kinh nghiệm quản lý phong phú. nhậm chức Tổng lý đại thẩn của Viêm Hoàng tinh.
Quách Khánh nhậm chức bộ binh đại thần. thong lĩnh tất cả lực lượng quân sự vũ trang của Viêm Hoàng tinh.
Ngô mập mạp là phó thủ của Quách Khánh, hiệp trợ quản lý quân đội. Ngô mập mạp là em trai của Ngô Huỳnh Huỳnh nên tôi vô cùng yên tám giao công việc cho hắn.
Đỗ Tiểu Uy thì thống lĩnh tất cả sự vụ tư pháp. nhậm chức Hình bộ đại thần. đương nhiên hắn còn nắm giữ một số cơ quan bí mật.
Triệu Quản Sinh nhậm chức hộ bộ đại thần. nắm giữ toàn bộ tài chính của đế quốc.
Tô Viên Triêu nhậm chức Thương bộ đại thần. quản lý kinh tế đế quốc.
Tòn Tứ Khổng nhậm chức Công bộ đại thần. phụ trách xây dựng và khoa học kỹ thuật của đế quốc.
Tràn Dũng hiệp trợ Rails trong công việc. nhậm chức Phó tổng lý đại thần.
Mà Thủy Bối Sơn cũng giữ chức Phó tổng lý đại thần. nhưng chỉ có hư danh cần học tập thêm nhiều.
Toàn bộ đế quốc khắp chốn mừng vui. Mà tôi cũng vẫn có cuộc sống tiêu dao như trước!
Rails đích xác là một vị Tổng lý đại thần giỏi. lúc nào hắn cũng lấy việc lo cho dân chúng là việc của mình. nên sự phát triển của đế quốc thì không phải nói!
Để đề cao tinh thần và tố chất của dân chúng, tôi truyền xuống bộ tâm pháp mà Tiêu Nha Tử đã nghiên cứu và có giản lược đi.
Mà kinh tế và khoa học kỳ thuật của Viêm Hoàng tinh phát triển cực nhanh! Một số lượng lớn nhân tài kỹ thuật và lương đống triều đình được đào tạo!
Đương nhiên sự nghiệp ờ địa càu vẫn được duy trì. Sự nghiệp hắc đạo do Đinh Bảo Tam hoàn toàn tiếp quản. công việc của Tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông thì do Mạnh gia tiếp quản.
Cuộc sống hạnh phúc của tôi bắt đầu...
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 08:53 AM.
Đã có 51 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Cuộc sống mỗi ngày của tôi chỉ là ngao du cùng với các vị lão bà! Thủy Linh Nhi là người nhập môn cuối cùng. và cũng là mỹ nữ dị tộc duy nhất. Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới mối quan hệ của các nàng. ai ai cũng hòa hợp làm cho cha mẹ tôi vô cùng vui mừng.
Cha mẹ tôi lúc nào cũng thúc giục tôi sinh thêm cho hai người một vài cháu trai cháu gái nữa. Thế nhưng bất đắc dĩ. là lão bà của tôi đều sợ sự đau đớn khi sinh con. nhất là Diệp Tiêu Tiêu lại đem chuyện nàng sinh con trước kia nói cho các nàng nghe. nên các nàng nhất trí tạm thời không sinh con cho tôi! Đồng thời lại còn trách cứ tôi: có Tiểu Diệp Tử rồi mà không thỏa mãn. lại định coi các nàng là máy đẻ!
Càu nói này làm cho tôi á khẩu không trả lời được!
Mỗi tuần tôi thực sự thống khổ khi phải nghe Rails báo cáo. tôi quyết định toàn bộ giao cho Tổng lý đại thẩn xử lý!
Tuy rằng tôi biết là quyền lực phải nắm chặt. sự vụ không thể bỏ. nếu không sẽ dễ hủ bại giống như triều đình phong kiến thời xưa. Nhưng thực sự tôi rất mệt mỏi khi phải nghe báo cáo!
Cho nên mỗi ngày tôi đều mong chờ Tiểu Diệp Tử có thể lớn nhanh, tiếp nhận sự vụ của tôi!
Thế nhưng chuyện thường không được như người mong muốn!
Bên trong Thần Điện.
"Thiểu gia. người chạy chậm một chút. mới 6 tuổi đã luyện công phu gì vậy!" Một người mang dáng dấp quản gia. đứng bên cạnh Tiểu Diệp Tử nói.
"Chú Lưu. cháu đang luyện công phu do cha cháu dạy! Sau này cháu cũng muốn được như cha!" Tiểu Diệp Tử nhìn quản gia gật đầu mỉm cười.
"Thiếu gia. tôi biết người có chí khí. mau lớn để gánh vác công việc với cha của người, nhưng không được làm mình mệt mỏi. Nhị phu nhân lại trách cứ tôi!" Quản gia vẻ mặt đau khổ nói.
" A? Ai nói tôi sẽ cùng làm việc với cha tôi?" Tiểu Diệp Tử nghi hoặc nói.
"Vậy thiếu gia muốn làm gì?" Quản gia có chút không hiểu nói.
"Tôi muốn mau lớn ra ngoài tán gái. tôi nhất định phải thừa kế truyền thống vinh quang của cha tôi Tìm lão bà!" Tiểu Diệp Tử tuyên bố một lời thề son sắt.
"Ách..." Quản gia nghe xong thiếu chút nữa cười ngất.
"Anh, cơm đã làm xong, lão gia và phu nhân cũng đã tới. chúng ta và Tiểu Diệp Tử cùng đi chứ!" Một thiếu phụ đi tới nhìn quản gia hô.
"Laura, em đi trước đi... anh với thiếu gia còn phải luyện công" Quản gia nghĩ thầm. tại sao mình lại không có dũng khí như thiếu gia cơ chứ? Lại bị nữ nhân véo tai ai cha tức chết mà!
Quản gia này chính là người đại nạn không chết. Lưu Khoa Sinh, sau khi được tôi cứu trở thành quản gia của thần điện. Sau đó thành thân cùng với Laura. Laura trở thành nữ quản gia của thần điện. phụ trách phòng bếp và bài trí. mà Lưu Khoa Sinh xử lý công việc còn lại. Thường thì đi chơi với Tiểu Diệp Tử!
Lưu Khoa Sinh bây giờ rất là kinh hãi, Tiểu Diệp Từ mỗi ngày đều kể về lý tưởng của mình. Nếu như bị mẹ Tiểu Diệp Tử biết thì chắc chắn sẽ đem hắn ra khai đao a!
Tôi sau khi nghe Tiểu Diệp Tử thì kinh ngạc. há to miệng nửa ngày không ngậm lại được.
Nhưng chẳng nhẽ mình lại cấm con của mình? Tôi chỉ có thể hy vọng. Mấy năm nữa Triệu Nhan Nghiên sẽ đồng ý sinh cho tôi một người con. lúc đó nó sẽ giúp tôi!
Nhưng đợi còn chưa được thì Lưu Khoa Sinh và Laura đã sinh ra một người con gái đặt tên là Lưu Niệm Dao. Mà tên vô liêm sỉ kia lại còn đề nghị thông gia với tôi, có ai biết con gái họ sau này sẽ như thế nào cơ chứ? Nhưng mà Laura đã nhất quyết thì Lưu Khoa Sinh chỉ là một người thừa đành phải nghe theo lời vợ!
Mỏi đầu tôi không đồng ý nhưng sau đó lại nghĩ lại. nên đành cho con gái họ học cùng với Tiểu Diệp Tử thanh mai trúc mã.
Vốn tôi không coi trọng cuộc hôn nhản này nhưng bất đắc dĩ chính là Diệp Tiêu Tiêu và Triệu Nhan Nghiên đều rất tán thành. Lưu Khoa Sinh ở một bên đắc ý cười. giống như ý nói: hắc hắc. tôi cuối cùng cũng thắng một lần!
Khi Lưu Niệm Dao dần lớn lên. nha đầu kia trồ mã lại còn xinh đẹp hơn Laura nhiều lần! Tiểu Diệp Tử lúc bình thường không có ai thì toàn ôm hôn trộm con người ta!
Mẹ nó. Cuối cùng tôi cũng phải công nhận. tên Lưu Khoa Sinh đã được ngồi ngang hàng với tôi. Ai bảo hắn làm thông gia của tôi cơ chứ!
Vốn tôi cho rằng có Lưu Niệm Dao thì Tiểu Diệp Tử có thể hồi tâm. chia sẻ giúp công việc với tôi.
Thế nhưng khi Tiểu Diệp Tử 13 tuổi lại trịnh trọng tuyên bố: Viêm Hoàng tinh không còn mỹ nhân nào khác. Muốn tới Địa cầu thực hiện lý tưởng cao cả!
Ngay lúc đó tôi nhìn chằm chằm vào Lưu Niệm Dao. Sao con bé không phản đối gì vậy! Không nghĩ tới nha đầu kia lại có thể hét lớn: "Lưu Diệp ca ca. em ủng hộ anh!"
Chân thành cảm ơn các bạn demon-hieu. ryno_nguyen. tantan5a. goper. hknmt_th. iubnnhat. Diệt thuần khiết. Yến Linh Điêu. YU_SAEHA đã tham gia đả tự giúp bộ truyện đến được với độc giả một cách trọn vẹn!
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 09:00 AM.
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91