Dục Hoả Phân Thần
Tác giả: Ngạo Vô Thường
Quyển 1: Dục Hoả Phần Thần
Chương 6: Cảnh Giới Tiên Thiên.
Dịch giả: PumPum
Nguồn: Forumbuddy
Cứ thế,ngày qua ngày,xuân hạ thu đông cứ tiếp diễn,địch ý của bạch hổ đối với Lưu Tiềm cũng dần nhạt phai,không còn công kích sơn động thường xuyên nữa. Như thế,sau khi cấm chế sơn động biến mất cũng có thể bình yên sinh sống.Tuy nhiên đối với sơn động của bạch hổ vẫn không có ý buông tha, ỷ vào công lực tăng tiến,dùng trường đao đào cho bạch hổ một cái động nhỏ để mùa đông không phải nằm ngoài.
Thời gian vùn vụt trôi,nháy mắt đã được ba năm.Bản thân Lưu Tiềm cố gắng không ít,hơn nữa bạch hổ cũng hữu ý,vô ý đuổi tới không ít sinh vật sống tràn đầy linh khí giúp chân khí trong cơ thể Lưu Tiềm một bước nhảy vọt.Dù như thế,Lưu Tiềm cũng mất gần ba năm mới đạt được hậu thiên cảnh giới viên mãn.Tu luyện chính là như thế,lúc đầu rất nhanh nhưng càng về sau muốn đột phá cảnh giới chỉ sợ chịu không ít cực khổ.Mất chưa tới nữa năm,Lưu Tiềm đã đạt tới trung kì cảnh giới,nhưng lại mất hơn hai năm đột phá được cảnh giới này tiến vào hậu thiên cảnh giới viên mãn.
Lưu Tiềm giờ phút này đang mặc quần áo bằng da thú,hai chân xếp bằng giữa sơn động.Nhìn mặt so với trước kia lúc mới tới thật ngờ nghệch,trải qua một thời gian tu luyện nhìn đã muốn thành thục,một lời không thể nói hết.Tại địa bàn của bạch hổ mặc dù an toàn nhưng cũng không thiếu các laọi đối thủ dến khiêu chiến.Hơn nữa phía tây chính là quần lang cốc,cách ba đến năm bữa lại phái đại quân đến quấy nhiễu,mỗi lần từ mười tới cả trăm con.Mặc dù bạch hổ mạnh mẽ,hung mãnh cũng không thể đấu lại cả đàn lang.Chỉ có thể cùng Lưu Tiềm chung sức mới bảo trụ được địa bàn.Trong ba năm,chuyện như thế Lưu Tiềm tham dự cũng không dưới mười lần.Cũng thế mà một người một hổ ngày càng thân thiết.
Bạch hổ trời sinh tính mẫn tuệ cũng đã phát giác Lưu Tiềm đã đạt tới viên mãn hậu thiên cảnh giới một bước là tiến vào tiên thiên cảnh giới. Đang khi Lưu Tiềm đả toạ bạch hổ không còn nhàn nhã nữa,ngược lại rất khẩn trương, đôi mắt cảnh giới nhìn bốn phía.
Lưu Tiềm cũng không rõ vì sao bạch hổ khẩn trương như thế.Dựa vào tâm kinh thì mình tu luyện chính là nghịch thiên,hơn nữa sau khi từ hậu thiên tiến vào tiên thiên,không chỉ thể chất thay đổi thật lớn ra,lâm cảnh cũng sẽ tăng lên.Sinh mệnh ngắn ngủn không tới trăm năm lập tức tăng lên năm trăm năm.
Bình thường mà nói, đột phá tiên thiên cảnh giới sẽ không dẫn tới thiên kiếp,nhưng cũng làm cho các chủng vật khác cực kì sợ hãi.Bạch hổ từng trải qua chuyện này tất có kinh nghiệm nên mới khẩn trương như thế.
Bất quá,bạch hổ đã là tiên thiên chi thể,có nó hộ pháp cũng sẽ an toàn hơn.
Bình thường vật chủng nếu muốn từ hậu thiên tiến vào tiên thiên,cho dù là hậu thiên viên mãn cũng không có cách,duy chỉ có thông qua cơ duyên trùng hợp mới đạt thành.Nhưng Lưu Tiềm,hắn lại có tâm pháp sư môn,trong đó có chỉ phương pháp hơn nữa không chỉ một loại.Lưu Tiềm chính là sử dụng phương pháp thường dùng an toàn nhất.
Lưu Tiềm tâm lặng,ngưng thần,bỏ hết tạp niệm,chân khí hậu thiên trong cơ thể từ từ theo kinh mạch vận hành hết lần này đến lần khác.Thông qua tâm kinh bí pháp,chân khí mỗi lần tuần hoàn xong một vòng liền sinh ra biến hoá vi diệu.Càng nhày càng tinh thuần, đồng thời chân khí hạt cũng sinh kết hợp kì diệu.Vận hành được chín chu thiên,chân khí trong cơ thể đã giảm hơn một nữa,nói cách khác mỗi khoả chân khí hạt đều kết hợp hai hai lại với nhau.
Vận hành thêm một cái chín chu thiên nữa,chân khí lại giảm tiếp một nữa.Sau khi đủ chín chín tám mươi mốt chu thiên,chân khí trong cơ thể giờ chỉ như con rắn nhỏ tiếp tục vận hành trong cơ thể.Sau khi chân khí có sự kết hợp đã vượt xa hậu thiên chân khí cả về tinh thuần lẫn lực lượng.
Lỗ tai truyền đến một tiếng hổ gầm pha lẫn bảy tám âm thanh mãnh thú rên rỉ.Lưu Tiềm cũng hiểu được có một vài hậu thiên sinh vật ,do thám biết được nơi đây có chủng vật đột phá hậu thiên tiến vào tiên thiên,cảm thấy uy hiếp,tính đem Lưu Tiềm giết đi.
Có bạch hổ bảo hộ,Lưu Tiềm không mở to mắt,ngược lại tập trung hoàn thành bước cuối cùng : Tẩy Tuỷ Phạt Thể.Bí pháp vận chuyển lần cuối,con rắn chân khí chạy dần đến đan điền ngưng tụ thành một viên đan,tiếp theo bên trong bốn phương tám hướng khuếch tán ra.Không phải là kinh mạch khuếch tán mà là mỗi tế bào trong cơ thể hướng tứ chi,các bộ phận thân thể mà khuếch tán.
Thống khổ trong nháy mắt ập tới chiếm lấy não bộ Lưu Tiềm,tẩy tuỷ phạt thể có thể cải thiện thể chất vô cùng to lớn,nhưng thống khổ này không phải ai cũng có thể chịu nổi.Theo tâm kinh ghi lại,cũng có một số người chiu không nổi tẩy tuỷ phạt thể tự bạo mà chết.
Tiên thiên chân khí mọi chỗ trong cơ thể từng chút,từng chút theo lục phủ ngũ tạng đến làn da,không chừa một chỗ. Độc chất dơ bẩn tích tồn trong cơ thể từ các lỗ chân lông theo mồ hôi không ngừng trào ra, đem Lưu Tiềm cả người biến thành màu đen.
Cũng kh6ng biết bao lâu,vẻ mặt thống khổ của Lưu Tiềm vặn vẹo rốt cục cũng hét lớn một tiếng,tiên thiên chân khí rải rác tại tứ chi và kinh mạch như nước triều dồn về đan điền.Lưu Tiềm chậm rãi mở mắt ẩn chứa tinh mang,toàn thân trên dưới mỗi tế bào đều tràn ngập sức sống và thoải mái.Trước giở chưa từng có,mọi ý nghĩ đều rõ ràng,những vấn đề khó nghĩ trước kia nhất nhất đều hiểu.Lưu Tiềm giờ mới hiểu được vì sao lão nhân chết bằm kia kem một người như hắn tới dây tu luyện.Nếu không phải trong ba năm gian khổ tu luyện,Lưu Tiềm căn bản không dám tin tưởng sống qua được hậu thiên mà nhận được quá trình tẩy tuỷ phạt thể của tiên thiên canh giới.
Giờ không giống như trước nữa,mọi suy nghĩ đều rất rỏ ràng,nhiều vấn đề trước đây không giải thích được thì giờ đã có đáp án.Lưu Tiềm giờ mới hiều được vì sao tử lão nhân lại đem một người như hắn tới đây tu luyện.Nếu không phải hơn ba năm tu luyện gian khổ,Lưu Tiềm căn bản không dám tin tưởng mình có thể vượt qua được hậu thiên để nhận quá trình tẩy tuỷ phạt thể của tiên thiên cảnh giới.
Bạch hổ gầm lên một tiếng thê lương làm Lưu Tiềm giật mình từ trong trầm tư trở về thực tại.Nhanh tay nắm lấy trường đao,nhoáng cái,bóng dáng đã ở ngoài của động.Khứu giác Lưu Tiềm đã tràn ngập mùi máu,khắp nơi là thi thể các sinh vật,co thể nhìn thấy không ít sinh vật trước giờ chưa từng thấy qua.Mà bạch hổ giờ đã thành huyết hổ,khắp người trên dưới dính đầy máu tươi. Địch cũng có,mình cũng có.
Chịu nhiều vết thương như thế nhưng bạch hổ vẫn ngạo nghễ coi thường đối mặt với một đám hồng lang hơn trăm con,không lùi một bước.Giỏi cho đám hồng lang,dám thừa dịp đến đánh giết.Lưu Tiềm cầm đao đứng hiên ngang bên cạnh bạch hổ,nhìn đám hồng lang xa xa, phút chốc tràn ngập sát khí.
Bạch hổ giờ phút này đối với Lưu Tiềm có một chút tin tưởng,cùng ánh mắt vui sướng.Một núi giờ có hai tiên thiên khiến cho bầy hông huyết lang hung ác khiếp đảm dần dần thoái lui.
Dục Hoả Phân Thần
Tác giả: Ngạo Vô Thường
Quyển 1: Dục Hoả Phần Thần
Chương 7: Hàm Kích .
Dịch giả: PumPum
Nguồn: Forumbuddy
“Hổ huynh,cùng giáo huấn đám súc sinh này đi,xem ai giết được nhiều hơn”.Lưu Tiềm khoé miệng đang thản nhiên cười nói sắc mặt chợt biến.Lạnh lùng hét một tiếng, nhanh như tia chớp nhằm hướng bầy huyết lang chuẩn bị chạy,xuất ra một đao.Tiên thiên cảnh giới cùng hậu thiên cảnh giới quả nhiên là hai khái niệm,cả người trên dưới lực lượng tinh thuần cường đại vô cùng,cuồn cuộn tuôn ra,lưc trước chưa tiêu thì lực sau đã tới.
Bạch hổ cũng không chịu lép vế cũng đồng thời gầm lên một tiếng,một người một hổ,trước sau xông vào bầy sói như chỗ không chỗ không người.Huyết lang không ngừng kêu lên thảm thiết,máu huyết đầy trời.Lúc này một đao Lưu Tiềm chém ra khí thế trước giờ chưa từng có. Đao thế bá đạo lại ẩn chứa bên trong thiên địa pháp tắc,hàn quang xuất hiện, đao phong gào thét,trong phạm vi mười thước không có một con nào tới gần.
Mà bên phía bạch hổ cũng không thua kém gì,tiếng hổ gầm không ngừng chấn động tâm phách.Dưới móng vuốt và răng nanh,không một con sói nào thoát chết.Hơn nữa bạch hổ có tuyệt chiêu phun quả cầu năng lượng công kích,hồng huyết lang thương vong thảm trọng.
Hồng huyết lang không trụ vững nổi,phải lui bước.Mà bên này,một người một hổ theo sau mà đuổi giết.Tiến vào sâu bên trong hồng lang cốc tìm nơi sinh sống của hồng huyết lang thủ lĩnh giết đi Lưu Tiềm cùng bạch hổ mới đắc ý quay trở về.
Hồng huyết lang này tính ăn trộm gà mà lại mất thêm bịch thóc,vốn định theo sau mãnh thú khác kiếm chút tiện nghi,thiếu chút rước lấy tai ương diệt tộc.Sau lần này,hồng huyết lang hơn mười năm cũng chưa chắc khôi phục được nguyên khí chứ đừng nói có dũng khí đến tìm bạch hổ mà báo thù.
Lúc này Lưu Tiềm cùng bạch hổ đang tiến vào khe suối rửa sạch vết thương.Vừa mới nhìn thấy hình ảnh mình trong nước,sau lai nhìn chính mình,Lưu Tiềm một một phen khiếp đảm.Sau tẩy tuỷ phạt thể,xung quanh cơ thể bao bọc một lớp chất bẩn hơn nữa thêm một tầng máu huyết hồng huyết lang cực kì khó coi.
Sau hơn một giờ tẩy rửa,theo chất bẩn vừa trôi đi,Lưu Tiềm vừa tẩy vừa giận.Vừa mới trải qua cải tạo thể chất thiên tiên thế nhưng giống như thể nghiệm ác tâm.Cả người từ trên xuống dưới giờ phút này da dẻ mịn màng giống như trẻ con.
“Mẹ ôi,như vậy mà bị người nhìn thấy,mong là đừng xem lão tử là một cô nương mới trốn khỏi nhà”.
Lưu Tiềm bất mãn hừ hừ,trong lòng thật khó quên,cũng bởi vì trải qua lần tẩy lễ phong vân đã hình thành nên một làn da như thế.Bất quá ngẫm lại cũng chẳng sao,mình ở đây hơn ba năm cũng chỉ có con hổ bầu bạn,ngay cả nữa bóng người cũng chưa hề gặp qua,ai cười nhạo cũng không liên quan tới mình.Sau này cố gắng phơi nắng thêm chút.
Tiên thiên thể chất thật cũng nhiều cái tốt,như rồi cùng đàn sói chém giết,cũng có hơn mười vết thương lớn nhỏ mà hiện giờ cũng đã bắt dầu khép lại.So với linh đan diệu dươc còn hiệu quả hơn nhiều.
Tắm rửa xong,Lưu Tiềm lại qua giúp bạch hổ chùi rửa.May mắn là xung quanh lớp lông bạch hổ cơ hồ hảm chứa một lớp chất nhờn nên mới dễ dàng chùi sạch.Nếu không bằng vào số vết máu trên người cũng đem số lông trên người trụi lủi.^^.
“Hắc hắc,lông mao hổ huynh thật không tồi”Lưu Tiềm cười nói.
“Chờ bữa nào ta rảnh sẽ kiếm ít cỏ dại tạo dáng cho ngươi,cho bộ lông ngươi ngày càng phiêu dật,thế nào?"
Bạch hổ quay đầu lại nhìn trừng trừng,hiền nhiên là không hiểu Lưu Tiềm nói cái gì.Lưu Tiềm đắc ý cười ha hả.
Quay lại chiến trường,một người một hổ tiếp tục dọn dẹp.Các loại thi thể để cho bạch hổ xử lý,từng bước từng bước mang đến nơi xa xa vứt bỏ.Còn Lưu Tiềm thì lấy đất cát phủ lên vết máu.Cũng chẳng ai muốn thấy một đống xác chết qua ngày.
Lưu Tiềm vốn tính sau khi đạt tiên thiên cảnh giới liền kiếm đường ra ngoài,tìm xem có hay không những người khác.Nhưng cũng có chút tính toán,một là không nỡ xa bạch hổ là bằng hữu duy nhất,hai là sau khi đạt tiên thiên cảnh giới liền có thể tu luyện được pháp thuật căn bản.Cuối cùng Lưu Tiềm quyết định tu luyện các loại pháp thuật trước,sau đó tính toán tiếp.
Bạch hổ làm sao biết được những thay đổi trong suy nghĩ Lưu Tiềm,cuộc sống lại hồi phục tiếp tục như cũ.Vẫn là hằng ngày đuổi bắt con mồi về cho Lưu Tiềm nấu chín.Ba năm qua,Lưu Tiềm đối với trù nghệ đã sớm bất mãn,cũng chừng đó năm cũng chỉ có thịt nướng với muối. Đi khắp đỉnh núi cũng phát hiện không ít kì hoa dị thảo,một vài dị thảo có thể điều phối thành hương liệu,tăng thêm hương vị thịt nướng,cũng làm ngon miệng hơn.Một người một hổ khẩu vị cũng khác nhau,phải đi khắp nơi tìm kiếm tài liệu.Nếu trở về chỗ Lưu Tiềm mấy năm trước chỉ sợ hắn trở thành một chuyên gia mĩ thực.
Nói đến pháp thuật,nhất là hoả thuật chính là điều kiện tiên quyết của chế khí và luyện dươc thuật.Kì thực pháp thuật này cũng không thâm ảo gì,chính là lợi dụng tiên thiên chân khí trong cơ thể dẫn phát tự nhiên giới kết hợp sinh ra các hiệu quả khác nhau.Nói là đơn giản,nhưng từ tu luyện chân hoả thuật đến luyện thành chân hoả thuật cũng chiếm hơn một tháng của Lưu Tiềm.
Nhìn thấy đầu ngón tay phát ra tiên thiên chân khí,cách không chuyển hoá thành ngọn lửa màu lam nhạt,Lưu Tiềm không khỏi đắc ý cảm thấy pháp thuật quả thần kì.Hiện tại tu thành chân hoả thuật,so với ngọn lửa bình thường nóng hơn nhiều.Nhiệt độ trung tâm cũng phải tới mấy ngàn độ.
Bình thường tinh thiết khi tiếp xúc với ngọn lửa chưa đươc mười giây sẽ lập tức tan chảy.Vừa cầm trường đao trên tay thì dưới đât đã có một đống thiết thuỷ.lần trước cùng hồng lang đánh nhau,Lưu Tiềm cảm thấy không thuận tay,vô luận chống đỡ vẫn là chân khí không thể quán chú hết.Hạn chế tiên thiên cao thủ phát huy hết sức mạnh.
Kế hoạch giờ chính là tự mình chế tạo một kiện vũ khí mới.Trước tiên phải đem tri thức căn bản chế khí đọc trước một lần.Lúc này mới bắt đầu tìm kiếm hơn mười dặm xung quanh, đa số là sơn lĩnh,nhưng cũng phát hiện một mỏ thiết quáng, đáng tiếc là thiết quáng bình thường.Tuy nói có thể dùng lửa kết hợp chế khí thuật đem thiết quáng bình thường tinh luyện thành tinh luyện thiết,nhưng hiệu quả sẽ không bằng tài liệu luyện khí thượng phẩm.
Thấy nơi này có dấu hiệu thiết quáng,một lần nữa cùng bạch hổ xâm nhập hồng lang cốc.Cẩn thận kiểm tra cả hồng lang cốc làm Lưu Tiềm cùng bạch hổ hưng phấn không thôi.Chính là trong một góc hồng lang cốc có một lạp chu quả sắp trưởng thành,Lưu Tiềm không chút do dự ,vui vẻ đem chu quả cho bạch hổ. Đương nhiên ăn bây giờ sẽ không tốt bằng lúc trưởng thành,nhưng dù gì nó cũng là hấp thụ thiên địa linh khí mà thành linh quả, đợi cho nó trưởng thành sẽ khiến không ít cường giả viếng thăm,nói không chừng sẽ có biến hoá không lường được.Cho nên vẫn là tiên hạ thủ vi cường là tốt nhất.
Dục Hoả Phân Thần
Tác giả: Ngạo Vô Thường
Quyển 1: Dục Hoả Phần Thần
Chương 8: Trảm Mã Đao.
Dịch giả: PumPum
Nguồn: Forumbuddy
Về phần đem cho bạch hổ ăn,một là Lưu Tiềm cảm tạ bạch hổ đã bảo hộ mình,hai là mình có hệ thống phương pháp tu luyện,tấn cấp chỉ là thời gian thôi.Mà bạch hổ lại phải dựa vào thiên phú cơ duyên mà thành,thập phần gian nan nguy hiểm.Vì vậy bạch hổ mới có được cái tiện nghi lớn vậy.
Ngoại trừ chu quả,tại hồng lang cốc cũng kiếm không ít chỗ tốt.Chính là phát hiện một huyền thiết quáng mạch không lớn cũng không nhỏ.Dựa vào kiến thức luyện khí cơ bản,huyền thiết mặc dù ở Tu Chân Giới là một loại bình thường,thậm chí là tài liệu luyện khí hạ phẩm nhưng sử dụng rất dễ dàng,cơ hồ rất nhiều địa phương đều dùng được huyền thiết.Nói ra thì huyền thiết so với phàm thiết bình thường không chỉ cao hơn một bậc,nếu dùng chân hoả đề tinh rồi chế binh khí chất lượng cũng không tồi.
Bạch hổ ăn chu quả cũng không phải ăn không,dưới áp chế của Lưu Tiềm phải nhận trách nhiệm đem số huyền thiết mang ra ngoài,chia làm nhiều phần để bạch hổ mang về động.Bạch hổ vốn cao ngạo,có chết cũng không chịu.Nhưng Lưu Tiềm mãnh liệt yêu cầu lại còn đưa ra khoả chu quả,bạch hổ mới miễn cưỡng đáp ứng.
Kinh hỉ ngoài dự kiến,chính là trung tâm mỏ huyền thiết phát hiện một khối ngọc thạch tích tụ bằng quả trứng.Vừa nhìn thấy biết ngay đây là vật phi phàm,Lưu Tiềm cẩn thận lấy ngọc giản bên trong ra so sánh,kếy quả đây là thạch,nhưng lại là tiên thạch.Tại Tu Chân Giới chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.Làm cho hắn vui sướng nhảy dựng lên,phải biết rằng tại nơi thiên địa linh khí sung túc hình thành tiên thạch cực kì thưa thớt.Bình thường sẽ không tự mình sinh ra mà thường cùng các loại quặng mỏ mạch sở sinh,chính là nơi tụ tập tinh hoa của cả mạch quặng mỏ.Theo tư liệu tra được thì Lưu Tiềm lần này quả thật vận may đến cực điểm. Điều đáng mừng là tại một mỏ mạch huyền thiết bình thường Lưu Tiềm lại kiếm được một khối trung phẩm tiên thạch mà bình thường thì chỉ bên trong các quặng mỏ trân quý tiên thạch mới có khả năng có.Này không thể không nói Lưu Tiềm có vận may quá lớn.
Tiên thạch sử dụng được trong phạm vi rất lớn,chủ yếu có bốn kiểu.Một là các loại pháp bảo,cần dùng tiên thạch để khởi động,uy lực tăng bội lần.Hai là trong khi tu luyện,có thể mượn linh khí tinh thuần trong tinh thạch đề cao tốc độ tu luyện.Ba chính là một loại dùng để trao đổi ở Tu Chân Giới,mỗi khi cần định giá trị một món đồ đều dùng tiên thạch để quy đổi.Bốn là đem tiên thạch chế pháp bảo không phải là được khảm mà là đem tiên thạch cùng với tài liệu dung luyện.Khả năng đề cao phẩm chất khi luyện pháp bảo là rất lớn. Đương nhiên tiên thạch còn có bảy tám cách sử dụng khác,tốt nhấ không cần thuyết mính.
Tóm lại.tại Tu Chân Giới,một khối trung phẩm tiên thạch là một món đồ không tồi.Cho dù khối huyền thiết kia giá trị gấp mấy trăm hay mấy ngàn lần,vô luận thế nào Lưu Tiềm vẫn đem nó giấu trước ngực.Một cảm giác mát lạnh thấm vào ,từ giữa ngực mà khuếch tán ra lan tràn khắp cơ thể,tinh thần phấn chấn lên mà ý nghĩ cũng bội phần rõ ràng.
Bạch hổ làm xong giao phó liền vô trong động của mình mang chu quả mà tiêu hoá.Lưu Tiềm lúc này nhiệm vụ trước mắt là đem khối huyền thiết quặng mỏ này đề tinh.
Vốn dựa theo luyện khí thuật thì đề luyện loại quặng mỏ này cũng chỉ cần luyện lô bình thường là được.Nhưng hiện tại Lưu Tiềm một cái cũng không có,mà phàm thiết bình thường căn bản là không dùng được, ít nhất phải là huyền thiết mới có thể làm lô tử được.bất đắc dĩ,Lưu Tiềm chỉ có thể dựa vào chính mình, đem từng khối từng khối quặng mỏ dựa vào chân hoả đề luyện.
Huyền thiết dù sao cũng không giống phàm thiết,Lưu Tiềm mới sơ vị chân hoả,dung luyện một khối quặng mỏ huyền thiết cũng mất hơn nữa giờ.Mà hơn nữa giờ chỉ luyện ra một khối huyền thiết không bằng một nắm tay.
Nữa giờ sử dụng chân hoả đã là cực hạn của Lưu Tiềm.Phải sau một hồi ngồi hồi phục chân khí mới có thể tiếp tục.May mắn đó cũng là một phương pháp tu luyện,nếu không Lưu Tiềm đã sớm chịu không được công việc buồn tẻ này rồi.
Sau một tháng,số huyền thiết bước đầu đã luyện xong,cuối cùng hình thành hơn hai trăm cân huyền thiết.Mà Lưu Tiềm lúc này từ chỗ nữa giờ tăng dần lên khoảng năm mươi phút.Con bà nó,luyên khí đúng là một phương pháp không tồi,có thể nhìn thấy tiến bô của mình mỗi ngày,Lưu Tiềm trong lòng không khỏi tự đắc.Nhưng con bạch hổ kia,nhập động đã hơn một tháng mà chưa ra,phỏng chừng khi đi ra sẽ có hiệu quả bất ngờ.
Xử lí xong các tạp vật,kế tiếp chính là đề luyện huyền thiết,giảm bớt tạp chất,thu nhỏ khối huyền thiết.Lại hơn hai tháng nữa trôi qua, đã đem huyền thiết luyện chín lần.Mà độ nặng huyền thiết lại không giảm được bao nhiêu,thể tích thì giảm được một nữa.Chớp mắt,thấy một khối huyền thiết vuông vức nặng nằm trên tay.
Không tới hai trăm cân huyền thiết,không nhiều không ít,làm luyện lô chỉ khẳng định là trò cười.Chỉ có thể làm một cây búa hay trường đao.Búa thì dễ làm,chỉ cần làm thành một khối,thêm cái cán gỗ là thành.Nhưng đao lại là chuyện khác,lại thêm hơn tháng trải qua làm đi làm lại ba lần Lưu Tiềm mới tạm hài lòng, đằng sau chuôi chạm trảm mã đao. Đao vừa luyện thành liền không ngừng tôi nhiệt.Phương pháp này không chỉ làm đao càng thêm ưng ý đồng thời đối với tu luyện cũng có lợi.Mỗi lần cạn kiệt tiên thiên chân khí thì lại đả toạ,hiệu quả càng rõ ràng,hơn nữa còn có công hiệu của tiên thạch.Sau hơn nữa năm,gần như làm cho Lưu Tiềm tấn thăng lên tiên thiên trung kì.
Thời gian tu luyện tiên thiên cảnh giới rất lâu làm cho người ta khó có thể chịu được.Rất nhiều tiên thiên cao thủ bình thường sống tới cả năm trăm năm cũng không thể đột phá cảnh giới kết thành kim đan.
Đao phong dưới ánh nắng chiếu xuống phát ra hàn quang.Tổng cộng mất hơn nữa năm,huyền thiết trảm mã đao rốt cục cũng thành công.Lưu Tiềm nắm lấy trảm mã đao,mười phần sát khí,ngưng khí tụ thần nhằm khối nham thạch tập trung.
Một lúc sau,mới trầm giọng hét lớn,trảm mã đao mang theo cỗ sát khí tử vong hư không chém tới,chân khí dễ dàng xuyên thấu đao mà qua. Đao khí thoát thể tự nhiên hình thành một đao khí hình bán nguyệt.Oanh lên một tiếng,nham thạch từ giữa vỡ ra,chia làm hai nữa.
Dục Hoả Phân Thần
Tác giả: Ngạo Vô Thường
Quyển 1: Dục Hoả Phần Thần
Chương 9: Viễn Hành.
Dịch giả: PumPum
Nguồn: Forumbuddy
Lưu Tiềm nhìn thấy mà đại hỉ,chiêu thức này uy lực thật cường đại.Hưng phấn vỗ tay lên trảm mã đao một trăm năm mươi cân nói:
“Hảo,tiểu nhị,từ hôm nay trở đi ngươi tên là Huyền Nguyệt.Sau này trông cậy nhiều vào ngươi”.
Phía sau tiếng hổ gầm vang lên,Lưu Tiềm lập tức quay đầu lại đã thấy bạch hổ đứng phía sau cách đó không xa,nhìn Lưu Tiềm lộ vẻ khiêu chiến.Lúc này bạch hổ so với nữa năm trước khác biệt một trời một đất.Lúc trước thân hình bá đạo vốn dài hơn bốn thước lúc này co lại còn hơn ba thước.Nhưng uy mãnh không vì đó mà giảm,ngược lại còn tăng,hơn nữa bên trong đôi mắt lập loè ánh quang,thần thái uy vũ.Hiển nhiên chu quả đối với nó thật sự quá tốt.
“Hổ huynh,ngươi rốt cục cũng xuất quan.Hắc hắc,nhìn bộ dáng ngươi hẳn là dật tới tiên thiên hậu kì rồi!Thời gian thành đan cũng không còn bao xa” Lưu Tiềm mừng rỡ nói.
“Tốt lắm,ta vừa luyện được cây huyền nguyệt đao sẽ cùng bạch hổ tiên thiên hậu kì cao thủ ngươi quá chiêu” Nói xong trì đao mà đứng,triển khai tư thái chiến đấu.
Bạch hổ cũng có tính toán,vừa gầm một tiếng phi đến tấn công,tốc dộ cực nhanh,uy thế mãnh liệt.Làm cho Lưu Tiềm trong lòng đại chấn,trên mặt cũng không tỏ vẻ yếu thế,ngược lại cười to:
“Hổ huynh tới nào”
Lợi dụng ưu thế của Huyền Nguyệt,tin tưởng cùng bạch hổ một trận sống mái.
Một người,một hổ quấn lấy nhau mà đấu.Cả hai đều là tiên thiên cao thủ,lập tức cát bay đá chạy,bụi đất bay lên.Một bên chân khí cường đại,một bên ưu thế trượng đao, đấu cùng một chỗ,thắng thua không phân định.Chỉ vài phút chiến đấu khiến cho nhân hổ đều bị thương,cơ hồ không hẹn mà cùng nghĩ tận lực nhanh chấm dứt trận đấu.
Bạch hổ gầm một tiếng lớn,miệng bắn ra viên đạn khí màu trắng.Mà Lưu Tiềm hai tay cầm chặt đao,cười to nói:
”Hay lắm,hổ huynh cũng thử chút uy lực trảm nguyệt đao của ta”
Bạch sắc khí đạn cùng bán nguyệt trảm đều là ngưng tụ lực lượng cao độ cùng chạm vào nhau,lập tức một cỗ sóng cường đại nổi lên, đánh thẳng vào người. Đăng đăng đăng ,Lưu Tiềm trụ không vững lui tới mười bước,miệng cảm thấy vị ngọt,liền một ngụm máu tươi trào ra. Phải đem Huyền Nguyệt trên tay cắm xuống đất mới trụ vững,cước bộ mới dừng lại.
Mà bạch hổ tốt hơn một chút,bị làn sóng công kích đánh vào, trên mặt đất hiện lên hai dấu chân nhưng cũng chật vật không chịu nổi.
“Quả nhiên vẫn là hổ huynh thắng ta một bậc” Lưu Tiềm sảng khoái cười nói.
Bạch hổ trung khí không đủ chỉ rống lên một tiếng,nhìn thoáng qua Lưu Tiềm tỏ vẻ ngươi cũng không kém.Lưu Tiềm cũng không dám mỡ miệng nhiều,liền ngồi xuống đất chữa thương.Mà bạch hổ cũng nằm bên liếm vết thương.
Sau một ngày một đêm,Lưu Tiềm mới đem nội thương trị liệu hoàn toàn. Đứng dậy cười nói:
“Hổ huynh,hôm qua đánh một trận,cũng tính là ta với ngươi cáo biệt. Đa tạ ngươi nhiều năm chiếu cố ta,giờ cũng là lúc ta nên rời đi”
Nhiều năm qua,Lưu Tiềm chỉ có bạch hổ là đối tượng để nói chuyện,nghe hắn lao thao.Lâu dần,với trí lực không tồi của bạch hổ cũng dần dần hiểu được lời hắn.
Bạch hổ vừa nghe liền đứng lên nhìn mặt Lưu Tiềm, trong mắt lộ ra ý không muốn.Một người một hổ ngay từ đầu rõ ràng là cừu nhân,sau lại vô tình kết thành hữu nghị,sau bao năm tháng lại gia tăng cảm tình, đến bây giờ sanh tử cùng nhau.Hôm nay đây lại chia tay nhau,trong lòng Lưu Tiềm có chút ảm đạm.Bạch hổ chính là bằng hữu đầu tiên cũng là bằng hữu duy nhất khi mình tới nơi này.Nhưng giờ là mình muốn đidsau này có duyên thì sẽ gặp lại.
Bạch hổ lặng yên không nói gì (cái này hơi kì,con hổ đâu biết nói,thôi tác giả sao thì mình vậy) đi theo Lưu Tiềm,chờ hắn thu thập xong một ít tạp vật xong,liền tiễn tới biên giới địa bàn lúc này mới dừng bước.Gầm một tiếng lớn đưa tiễn làm bách thú xung quanh tán loạn,phi điểu kinh thanh rớt xuống đất.
Lưu Tiềm cũng khó chịu muốn chết,hơn mười dặm đỉnh núi, ở gần bốn năm thật sự có chút không nỡ. Đem huyền nguyệt vác lên vai,im lặng nhìn đỉnh núi,quay đầu mà đi.Bỗng nhiên một tiếng hổ gầm vang lên,Lưu Tiềm kinh ngạc nhìn thấy bạch hổ như một tia chớp chạy nhanh đến.
" Nhanh trở về đi, tu thành đại đạo còn có cơ hội gặp mặt”.
Bạch hổ gầm nhẹ một tiếng,quay đầu ý bảo Lưu Tiềm ngồi lên lưng.Lưu Tiềm ngạc nhiên,chỉ chỉ vào lưng hổ nói:
“Hổ huynh ý của ngươi là cho ta ngồi trên lưng sao?”
Bạch hổ kiên nhẫn không được liền trừng mắt,rống lên vì tiếng thúc giục.Lưu Tiềm nhẹ giọng nói:”Tốt lắm,ta cũng không biết ngươi đến tột cùng là muốn gì nữa”.Nói xong bước tới ngồi trên lưng bạch hổ.
Sau khi Lưu Tiềm ngồi xong,bạch hổ nhanh chân nhằm phương hướng Lưu Tiềm mà chạy đi.Lưu Tiềm cạm nhận tiếng gió rít qua tai,lúc này mới giật mình hô to nói:
“Hổ huynh không phải nghĩ muốn cùng ta đi chung chứ”
“Hống” Bạch hổ hống một tiếng trả lời Lưu Tiềm.Lưu Tiềm trời sanh tính hào sảng,cười ha ha :”Chúng ta đi cùng nhau cũng tốt,về sau cũng có bạn,trên đường đi cũng đỡ tịch mịch.Hổ huynh,chúng ta cùng liên thủ tung hoành thiên địa đi”
Một người một hổ bước cao bước thấp thẳng hướng sơn lâm.Nhưng ngoài dự kiến Lưu Tiềm chính là con đường không dễ đi chút nào.Lấy tốc độ bạch hổ,gần một tháng đi được có mấy trăm dặm. Đa số thời gian dùng để chém giết mà vượt qua.Ra khỏi địa bàn,bạch hổ dư uy không còn.Thường xuyên có các loại không biết trời cao đất dày tập hợp thành đàn tập kích Lưu Tiềm cùng bạch hổ.
Chém giết còn phải nương tay để còn ứng phó với các loại đầu mục mãnh thú.Hơn mấy trăm dặm cũng gặp một con mãnh thú cấp bậc tiên thiên. Đó là một giống lang phi lang,giống như hổ phi hổ gia hoả,cấp bậc tiên thiên trung kì.Dựa vào bạch hổ đối phó hơn trăm tiểu đệ của nó,Lưu Tiềm đem mãnh thú kia hạ dưới trảm nguyệt đao.
Đồng thời sau khi nó chết, hấp thụ linh khí chuẩn bị tiêu tán.Sau khi tiến vào tiên thiên cảnh giới,Lưu Tiềm đã sớm phát giác hấp thụ hậu thiên sinh vật căn bản không được nhiu linh khí.Nhưng mà con tiên thiên mãnh thú này làm cho Lưu Tiềm thật nhiều thu hoạch. Sau một lần càn quét mãnh thú, một người một hổ không thể không dùng hai ngày để chữa thương.Sau một trận kinh hiểm này,Lưu Tiềm quyết định giảm tốc độ di chuyển,không biết phía trước-trời mới biết có bao nhiêu sinh vật mạnh mẽ.Cũng trời mới biết phải mất bao lâu mới tìm thấy những người khác.Lần này nếu không nóng lòng chạy nhanh thì làm sao bị đám mãnh thú này bao vây.
Như thế,sau khi giảm tốc độ di chuyển,vì có cảnh giác nên gặp mấy lần tập kích đều an toàn vượt qua.Mặt khác có ưu đãi là Lưu Tiềm có tri thức luyện dược thuật cùng luyện khí thuật căn bản,nên nếu trên đường đi có thấy linh thảo dị quả không tồi Lưu Tiềm cùng bạch hổ đương nhiên không khách khí mà chia nhau. Đồng thời cũng tìm được không tí quặng mỏ,quặng mỏ bình thường là đa số nhưng ngẫu nhiên cũng nhìn thấy huyền thiết quặng mỏ.Lần trước tìm được tiên thạch nên lần này cũng đem huyền thiết quặng mỏ lên mà kiềm tra. Đáng tiếc ngay cả khoả hạ phẩm tiên thạch cũng không gặp được.Mặt khác đã hơn một năm cao cấp quặng mỏ cũng không gặp đụơc nữa.
Dục Hoả Phân Thần
Tác giả: Ngạo Vô Thường
Quyển 1: Dục Hoả Phần Thần
Chương 10: Đào Hoa Hàn Đàm.
Dịch giả: PumPum
Nguồn: Forumbuddy
“Con bà nó, đến khi nào mới đi tới đỉnh đây?” Lưu Tiềm đứng trên một vách núi cao nhìn ra xa.Ngoại trừ rừng rậm tầng tầng lớp lớp ra,ngay cả một bóng người cũng chưa nhìn thấy.Cũng đã hơn một năm,cũng đi trên hai ba ngàn dặm thế nhưng cũng chưa đi ra được ngoài.
Chỉ là hơn một năm qua, một người một hổ mấy trăm trường đại chiến lớn nhỏ,vô luận là kinh nghiệm hay đề thăng cảnh giới đều có tiến bộ rõ rệt.Nhất là Lưu Tiềm,trong một năm cùng bạch hổ đánh chết bảy con tiên thiên mãnh thú,trong đó có một con mãnh thú tiên thiên hậu kỳ không kém mãnh hổ bao nhiêu.Các loại thú có thể tiến vào tiên thiên cảnh giới,cũng không phải tất cả đều là cùng hung cực ác,nếu muốn kết bằng hữu giông như bạch hổ cũng không dễ dàng.Trừ phi chấp nhận ở lại vài năm mà thuần phục. Đương nhiên chuyện này đối Lưu Tiềm là không thể đành phải đem năng lượng chúng luyện hoá thành lực lượng của mình.
Hấp thu khá nhiều linh khí tiên thiên mãnh thú,hơn nửa mình cũng có tiến bộ.Vài ngày trước,sau một lần dung hợp chân khí,Lưu Tiềm rốt cục thành công tiến vào tiên thiên hậu kỳ.So với bạch hổ chỉ kém một chút,phỏng chừng với tiến bộ của bạch hổ cũng đánh ngang tay.
Lưu Tiềm cũng không ngu tới mức nghĩ rằng tiên thiên hậu kì cách kim đan đại đạo là một khoảng cách không lớn.Dựa vào kinh nghiệm của mình từ hậu thiên cảnh giới thăng cấp lên,chiếu theo tốc độ hiện giờ,vừa hấp thu linh khí mãnh thú,kì hoa dị thảo thêm nữa còn công hiệu thật lớn của tiên thạch.Không mất vài năm cũng đừng mơ tưởng đến tiên thiên đại viên mãn cảnh giới.Trừ phi lại gặp kì duyên đắc ngộ cực phẩm chu quả.Mà tại Tu Chân Giới,thứ này là một thứ trân quý khó gặp,già trị không dưới trung phẩm tiên thạch.
“Hổ huynh,duyên hà phía trước có một thác nước”.Lưu Tiềm chỉ vào một dải màu trắng uốn lượng xa xa cười nói.
“Ngươi và ta tới đó tắm rửa cái cho sảng khoái đi.”
Thác nước kia nằm ở cuối con sông trắng xoá cách đỉnh núi này cũng chỉ hơn hai mươi dặm.Bạch hổ kêu nhỏ một tiếng xem như đáp ứng.
“Như vậy sao được.Hổ huynh hay là chúng ta so cước lực đi,xem ai tới thác nước kia trước”.Lưu Tiềm sắc mặt cười gian nói.
“Cũng phải công bằng một chút,ngươi xem ta cầm huyền nguyệt một trăm năm mươi cân ,ngươi cũng phải gia trọng mới được”Nói xong liền đem hơn một trăm cân da thú đặt lên lưng bạch hổ.Không đợi bạch hổ phản đối liền thả người nhảy,từ cách núi cao phi thân xuống.
Bạch hổ tức giận rống lên một tiếng,không cam lòng yếu thế,thân hổ cũng hạ xuống theo.
Trong tai Lưu Tiềm cuồng phong ầm ầm tiến tới,tâm linh giờ phút này lập tức cảnh giác.Từ vài trăm thước trên cao hạ xuống so với trước kia đùa giỡn sảng khoái gấp mấy lần.Hào khí trong lòng cũng tăng lên,Lưu Tiềm không khỏi đắc ý thét dài.Sau khi đạt tiên thiên cảnh giới hậu kỳ,trong khoảng thời gian ngắn đã ngưng tụ toàn bộ chân khí lăng không cả trăm thước.Như thế từ trên cao hạ xuống,chỉ cần vừa chạm đất liền đem toàn bộ công lực thu vào cơ thể sẽ tạm thời làm cho cơ thể nhẹ nhảng như bông,rơi xuống đất sẽ không bị thương tổn.
Theo lý thuyết,từ trên cao vài trăm thước Lưu Tiềm phải vận khởi công lực,nếu không sẽ rơ xuống càng lúc càng nhanh,quán tính lớn sẽ làm cơ thể dập nát.Bạch hổ chính là đang làm như thế,tứ chi mở ra hết cỡ,vận chân khí toàn thân,tốc độ rơi xuống liền bị kiềm hãm,tư một chiếc là rụng từ từ rơi xuống.
“Hổ huynh,xem ra ngươi sẽ thua”
Lưu Tiềm ha ha cười to,khoảnh khắc lại hạ xuống thêm mấy chục thước.Lưu Tiềm mới hét một tiếng, đem huyền nguyệt cắm vào vách đá.Huyền nguyệt sắc bén cùng cứng rắn liền cắt vách đá như đậu hủ, đồng thời cũng làm tốc độ rơi xuống của Lưu Tiềm bị kiềm hãm.Còn cách hơnhai mươi thước, Lưu Tiềm liền đạp hai chân vào vách đá,linh hoạt hướng thác nước mà phi thân.Mà giờ phút này,bạch hổ còn giữa không trung phiêu phiêu đãng đãng,giống như ngưng hư không độ.Loại này tiêu hao chân khí rất nhiều,cho nên Lưu Tiềm mới thay đổi một loại phương pháp khác.
Chân điểm nhẹ theo hòn đá bắn ngược lên trên,Lưu Tiềm như một đại điểu-mở đôi cánh đón gió hướng thác nước bay đi.Bạch hổ gầm một tiếng tức giận làm Lưu Tiềm đắc ý vạn phần.
Hơn hai mươi dặm đối với tiên thiên cao thủ chỉ là nhấc chân,bất quá bên trong còn có chút sự tình.Nhưng toàn lực chạy nhảy như thế rất là tiêu hao thể lực.Lưu Tiềm vừa tiến vào trong hồ nước,chân khí trong cơ thể cũng đã tiêu hao hơn nữa.Lưu Tiềm vừa hạ xuống,bạch hổ cũng thua một chút,oành một tiếng rơi thẳng vào hồ nước.Làm nước bắn lên cao vài thước.
Lưu Tiềm trong hồ ngoi lên,nhìn bạch hổ chật vật cười ha hanói:”Hổ huynh,xem ra ngươi thua rồi”.
“Ngao” Bạch hổ hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tiềm làm như rất không hài lòng.
Phong cảnh hồ nước thật tráng lệ,thác nước cao mấy chục thước từ trên đổ xuống,tạo thành một dải trắng xoá đổ vào trong hồ phát ra như gầm rú của vạn mã chạy nhảy.Tản ra từng trận thuỷ vụ màu trắng làm người ta có cảm giác như ở tiên cảnh,không khí mát mẻ bao quanh thân thể cực kì thoải mái.Mà phía trên thuỷ ngạn còn có khoảng đồng cỏ,cây cối um tùm hấp dẫn không ít động vật ăn cỏan cư.Tư nhiên mà đắc ý,mà bạch hổ cùng người cũng không có bộ dáng khẩn trương.Hiển nhiên địa phương này chắc chắn ít có tranh đấu phát sinh.
Bên cạnh thảo địa chính là đào thụ lâm,khắp nơi trên mặt đất toàn là cây đào kéo tới phụ cận vùng núi non phía trên. Lại đúng lúc hoa đào nở,khắp nơi phấn hồng đào,tráng lệ cùng nhu mĩ dung hợp cùng nhau,hình thành một mị lực,
dưỡng nhân tai mắt, đào dã tâm tình.
“Hổ huynh, địa phương này thật sự không tệ”.
Lưu Tiềm cùng bạch hổ tắm rửa xong liền ngồi tán dóc.Hưởng thụ gió xuân ấm áp lại ngửi từng làn hương đào mê người,nhàn nhã đốt lên một đống lửa lại bắt mấy thêm mấy con cá mập ú từ trong hồ.Làn khói mỏng manh bay lên vốn làm đám động vật ăn cỏ tò mò nhanh chóng chạy ra,giữ một khoảng cách khá xa.
Một bên thường thức mĩ vị cá béo,một bên nhìn về phía xa xa nói:” Đây đúng là một thế ngoại đào viên”.
Lưu Tiềm cảm thán nói:”Nếu ta không tìm được những người khác cùng loại,nói không chừng sẽ ở lại đây.Hổ huynh,nơi này so với đỉnh núi kia tốt hơn nhiều.Linh khí sung túc,phong cảnh tráng lệ ,bên trong lại xinh đẹp tuyệt trần.
Bạch hổ như cũng đáp ứng,kêu nhẹ một tiếng.Hiển nhiên đối với địa phương này cực kì yêu thích.
“Không đúng” Lưu Tiềm trong lòng rùng mình liền sinh cảnh giác.Dọc đường đi đã phát hiện một quy luật, đia phương nào có linh khí sung túc càng có thể xuất hiện sinh vật cấp cao. Địa phương này so với đỉnh núi bạch hổ trước kia,linh khí sung túc hơn nhiều. Sẽ không có khả năng không có sinh vật mạnh.Nhưng xem nơi đây tựa hồ không có dấu hiệu tranh đấu thật làm cho người ta trăm bề khó giải.