...Nhớ một lần em ví mình là cây
Anh thích gió trời nên gọi mình là lá
Em hỏi anh: Sao anh lại là lá?
Anh nói rằng do lá mọc từ cây!
Cây sống trăm năm - lá xanh cũng cùng tuổi
Số phận Lá - Cây đã ràng buộc với nhau!
Cây không lá - Cây có còn sức sống?
Lá không cây - Lá biết sống vào đâu?....
Lá rụng rồi cây vẫn đứng đây
Vì vốn cây có nhiều lá lắm
Lá này có rụng do gió đời bụi bặm
Vốn cây đã dành cho lá mới lên xanh
Lá vẫn thật vô tư vẫy quanh
Chơi với giớ trời ánh sao làn nắng
Không thấy cuống mình một ngày vàng nặng
Để cuối cùng lá thả mình rơi
Lá rồi cũng trở về cội thôi
Như anh mang nỗi nhớ em về với đất
Cây kia sống trăm năm mỗi ngày vui với hoa và mật
Có nhớ chiếc lá nào...
...luôn với đến những vì sao.....