Đã từng xem qua vô số tiểu thuyết xuyên việt nên Triệu Hải hết sức rõ ràng, đã đến dị giới rồi, nếu như ngươi không biết cách làm người khác không chú ý đến mình thì nhất định sẽ không có kết cục tốt, Triệu Hải tin tưởng, những gì trong tiểu thuyết viết chỉ là ảo, những ‘diễn viên’ khi đến dị giới đều có thể hô phong hoán vũ đều do bàn tay ‘đạo diễn’ của tác giả, nếu một người đến một hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, nếu như vẫn một mực kiêu ngạo như vậy thì hậu quả nhất định sẽ không được chết tử tế.
Mà thân phận của Triệu Hải bây giờ chính là người thừa kế cuối cùng của gia tộc Buda, đồng thời bọn họ đã đắc tội với thế lực lớn nhất đế quốc Akesu, trong tình huống này nếu không biết ẩn nhẫn thì người chết đầu tiên nhất định sẽ là hắn.
Mặc dù bây giờ hắn có không gian nông trường để lẩn trốn, nhưng có rất nhiều phương pháp để giết một người, Triệu Hải không muốn trong lúc mình đang ngủ lại bị người ta cắt mất đầu mà không hề hay biết.
Đang lúc Triệu Hải suy nghĩ về việc này thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Hải sửng sốt, bất quá hắn lập tức nói:
- Mời vào.
Merg đầy cửa đi vào, cúi đầu, không nhìn Triệu Hải, cúi người chào Triệu Hải rồi nói:
- Thiếu gia.
Sau đó không nói thêm một lời nào.
Triệu Hải nhìn thấy bộ dáng của Merg liền cười khổ, sở dĩ Merg không ngẩng đầu nhìn hắn bởi vì trước kia Adam thấy Merg càng lớn càng xinh đẹp nên muốn phi lễ nàng, nhưng cuối cùng không đạt được, từ đó trở về sau, Merg luôn tránh mặt Adam, cho dù gặp mặt nàng cũng chỉ cúi đầu gọi một tiếng ‘thiếu gia’ rồi xoay người rời đi.
Triệu Hải thở dài, chuyện phiền phức này cũng là do tên Adam kia gây ra, nhưng mình lại phải gánh chịu hậu quả, trời ơi, con đã làm gì nên tội hả trời!
Triệu Hải nhìn bộ dáng của Merg, hắn liền thở dài, nói:
- Ta không cần gì, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, giờ ta muốn ngủ một lúc, đến giờ ăn cơm tối ngươi gọi ta là được.
Merg ‘vâng’ nhẹ một tiếng, xoay người đi, sau khi ra khỏi cửa nàng nhẹ nhàng đóng cách cửa trước mặt Triệu Hải lại. Nhìn thấy Merg giống như chạy trốn mình, Triệu Hải cười khổ không thôi.
Hiện tại thân thể của hắn rất thoải mái, không có chỗ nào không khỏe, sở dĩ hắn nói mình muốn nghỉ ngơi chẳng qua là hắn muốn xem lại một chút ký ức của Adam, xem còn có chuyện gì mà hắn không biết không. Hơn nữa, bây giờ hắn đã có không gian nông trường, cái này có trợ giúp rất lớn cho sự phát triển sau này của hắn, hắn muốn suy nghĩ kỹ hơn để làm thế nào có thể sử dụng tốt nhất không gian nông trường này.
Bây giờ nông trường của hắn trồng toàn củ cải trắng, nếu hắn đem củ cái trắng bán lại cho nông trường thì hắn có thể thu được ít nhất 500 kim tệ, nói cách khác, hắn đã lời được 350 kim tệ rồi.
Hắn cũng có thể đem củ cải trắng từ trong kho hàng ra ngoài, sau đó đưa cho Green bán lại ở địa phương nào đó trên Đại Lục Phương Chu, như vậy nói không chừng hắn có thể kiếm được một ít kim tệ.
Nhưng chủ yếu bây giờ hắn không biết trên Đại Lục Phương Chu có loại rau gọi là ‘củ cải trắng’ hay không, trước kia, Adam vốn là một kẻ bại gia chi tử, hắn đương nhiên sẽ không đi mua thức ăn, bình thường hắn đều ăn những của ngon vật lạ, hay những món ăn đã được chế biến rồi, căn bản hắn không hề biết thức ăn đó được làm từ những nguyên liệu gì, bởi vậy, bây giờ hắn không biết trên Đại Lục Phương Chu này có loại rau gọi là củ cải trắng này hay không
Nếu ở ngoài không thể bán củ cải trắng thì hắn cũng có biện pháp xử lý khác, toàn bộ của cải trắng đều là ‘báu vật’, khi hệ thống mua lại củ cải trắng thì chỉ nhận củ cải thôi, hệ thống sẽ không mua lại lá cải, mà lá của củ cái trắng thực ra ăn rất ngon, chỉ cần chế biến đơn giản là có ngay một món mĩ vị rồi.
Triệu Hải vốn sống ở phía Bắc Trung Quốc, sở dĩ hắn nhớ kỹ điều này vì khi hắn còn nhỏ, mẹ hắn thường chế biến món lá cả trắng để làm thức ăn, mùi vị cũng không tồi.
Hơn nữa, lá củ cải trắng còn có thể trở thành một loại thức ăn gia súc, dùng để nuôi dưỡng một số động vật ăn cỏ. Nếu như trên thế giới này không có củ cải trắng, bọn họ có thể bán củ cải trắng cho cửa hàng, còn lá cây thì giữ lại để nuôi ma thú, trong ký ức Adam, một số loại ma thú rất dễ nuôi, ăn gì cũng được, khi đó bọn họ sẽ nuôi dưỡng một số lượng lớn ma thú, như vậy không sợ thiếu thịt để ăn rồi, còn có khả năng thành lập một cái nông trại nữa, như vậy sẽ có thêm một nguồn thu nhập.
Coi như thế giới này có củ cải trắng đi, nếu bán không được giá, hắn hoàn toàn có thể bán cho cửa hàng, còn lá thì giữ lại, kiểu gì cũng không thể lãng phí.
Bây giờ, level của hắn còn thấp, Triệu Hải không thể mở nông trại trong không gian, nhưng hắn hoàn toàn có thể mở nông trại trên Đại Lục Phương Chu, chờ sau khi không gian lên level, hắn lại mở nông trại trong không gian, đến lúc đó, hắn có thể nuôi thêm được một số động vật trên Địa Cầu rồi.
Triệu Hải suy nghĩ tường tận rồi, sau này mình phát triển sẽ chủ yếu dựa vào làm ruộng, dù sao trong không gian cũng thiếu lực công kích, làm ruộng là phù hợp nhất với mình.
Bây giờ mình đang sở hữu một khối đất phong rộng lớn, có một ngọn núi, còn có một mảnh đất chết, lại còn Đầm Lầy Hủ Thi, tất cả đều nằm trong vùng đất phong của mình, nhưng để cải tạo hết những địa phương trên, trở thành nơi có ích, việc này cần tốt rất nhiều thời gian.
Triệu Hải chỉ hi vọng vào đất cùng nước trong không gian có thể thay đổi được vùng Hoang Nguyên Đất Đen này, như vậy hắn sẽ có một vùng đất vô cùng rộng lớn có thể trồng trọt, cày cấy, nói gì thì nói, đất đai chính là chỗ căn bản.
Mà vấn đề nhân thủ, Triệu Hải hoàn toàn không lo lắng, hắn biết thế giới này có một lớp người mà trên Địa Cầu không còn tồn tại – nô lệ.
Địa Cầu bây giờ không có nô lệ nhưng ở đây có, chỉ cần ngươi có tiền, ngươi có thể mua được rất nhiều nô lệ, mà chuyện sống – chết của những nô lệ này, hoàn toàn do ngươi quyết định, bọn họ tuyệt đối trung thành với ngươi, hơn nữa sẽ không bỏ trốn, bời vì trên người mỗi nô lệ đều đóng dấu hiệu đặc thù của gia tộc, trong trường hợp có người phát hiện tình huống nô lệ đi một mình, không có chủ nhân bên cạnh, như vậy kết quả của tên nô lệ nhất định sẽ rất thê thảm.
Cho nên chỉ cần nông trường của hắn làm ra tiền, như vậy hắn không cần vì chuyện thiếu người mà băn khoan, trên đại lục này nô lệ còn rất nhiều, mà coi như không phải nô lệ, chỉ cần có người muốn, hơn nữa đưa ra một cái giá thích hợp, quý tộc có thể làm cho vô số người trở thành nô lệ.
Quý tộc có được hết thảy, thế giới này chính là đơn giản như vậy.
Nhưng với thân phận của Triệu Hải bây giờ, nếu đột nhiên mua nhiều nô lệ nhất định sẽ khiến cho một số kẻ có ý đồ chú ý, cho nên mặc kệ như thế nào, hắn đều lấy tiêu chí ‘ít gây chú ý’ để làm việc, ‘ít gây chú ý’ là phương châm làm việc của hắn, trồng trọt là phương hướng phát triển của hắn.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Triệu Hải mới thở dài một hơi, chậm rãi nằm lên giường, đến bây giờ, hắn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ, bản thân mình là một kẻ nghiện internet rất bình thường trên Địa Cầu, mặc dù rất thích đọc tiểu thuyết nhưng điều đó không có nghĩ là bản thân mình thích xuyên việt, nhưng không thể ngờ được rằng, chuyện đó lại thật sự xảy ra đối với hắn.
Trời ơi là trời, bắt một tên nghiện internet không được online, như thế có khác gì biến một tên háo sắc thành thái giám? Thật sự là quá tàn nhẫn mà.
Triệu Hải thở dài, nâng đầu mình lên đầu giường, nhìn những tảng đá ngoài cửa sổ, không nhịn được lại tiếp tục thở dài, nơi đây chẳng có phương tiện giải trí nào cả, làm sao mình có thể sống thế này mỗi ngày đây trời, tiểu thuyết của ta…, thật sự muốn giết ta rồi.
Có thể bởi vì vừa tiếp thu nhiều đoạn ký ức, hơn nữa lại chiếm được một niềm vui ngoài ý muốn là không gian nông trường kia, làm cho thần kinh của Triệu Hải hưng phấn tột độ, bây giờ, cảm giác hưng phấn đã qua đi, từng cơn mệt mỏi, uể oải kéo đến, không hay không biết, Triệu Hải đã lâm vào giấc ngủ.
Triệu Hải không hay biết, khi hắn vừa mới thiếp đi, cửa phòng của hắn đã có người đẩy ra, Merg từ bên ngoài nhìn vào trong thăm dò, vừa thấy Triệu Hải ngủ, nàng liền nhanh chân bước vào phòng, cầm tấm chăn trên giường đắp cho Triệu Hải, tiếp theo nàng đứng ở đầu giường, nhìn Triệu Hải, thở dài khẽ nói:
- Thiếu gia, người nhất định không được kém cỏi nha, toàn bộ gia tộc Buda đều dựa cả vào người rồi.
Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Merg vừa đi ra khỏi phòng Triệu Hải thì Green liền đi tới, nhìn Merg hỏi:
- Merg, thiếu gia thế nào rồi? Có sao không?
Merg trả lời:
- Không sao cả, đang ngủ.
Green gật đầu nói:
- Đi xem một chút xem nãi nãi của con chuẩn bị bữa tối thế nào rồi, chuẩn bị xong rồi thì gọi thiếu gia dậy dùng cơm, ôi, dù sao cũng đến loại địa phương này rồi, ba cái nghi lễ quý tộc gì đó cũng đành bỏ qua thôi.
Nói xong hắn lắc đầu rồi rời đi.
Merg nhìn gia gia của nàng, nàng hiểu rất rõ tâm trạng của gia gia, cả đời gia gia mình đã cống hiến cho gia tộc Buda, bây giờ gia tộc lụi bại đến mức này, tâm trạng của Green sao có thể thoải mái cho được.
Merg theo sau Green, đi về hướng nhà bếp, mặc dù ở đây chỉ có một đầu bếp là Mellin nhưng Mellin cũng chỉ nấu ăn cho vài người bọn họ, nô lệ bên ngoài không cần trông nom, Green đã phát thức ăn cho nô lệ, bọn họ cũng đã tự nấu ăn rồi.
Đối với cách làm của Green, Merg cũng rất đồng tình, những nô lệ này đều là những người đáng thương, ở chỗ này coi như cũng không tệ, mặc dù ăn uống không ngon lành nhưng ít ra cũng có thể ăn no, những quý tộc khác, căn bản không cho nô lệ của bọn họ ăn no.
Merg cũng hết sức rõ ràng, bây giờ, toàn bộ gia tộc Buda do một tay gia gia nàng chống đỡ, vị thiếu gia Adam này cái gì cũng không biết, bây giờ, nàng chỉ hi vọng Adam hiểu chuyện một tí, không nông nổi hồ đồ nữa, chỉ như vậy, gia tộc Buda mới thật sự có một chút hi vọng.
Nhưng coi như Adam hiểu chuyện đi, những gì hắn cần học hỏi rất nhiều, trước kia, hắn chỉ là một kẻ ăn chơi trác tàng, một điển hình ‘không học thức, không nghề nghiệp’, đối với việc quản lý gia tộc hắn hoàn toàn mù tịt, nếu như hắn hiểu chuyện rồi đồng ý đi học thì cũng được thôi, quan trọng là hắn có chịu học hay không, hay lại đóng tiền rồi bỏ đó, nếu như vậy, với tình huống hiện tại của bọn họ chỉ còn chống đỡ được mấy năm nữa thôi.
Trước kia, mặc dù gia tộc Buda cũng không phải là một gia tộc giàu có, nhưng kiểu gì thì bọn họ vẫn là một nhà quý tộc, hơn nữa, bọn họ bị kết tội nhưng cũng không bị xét nhà, cho nên tổng cộng tài sản trong gia tộc thu được cũng khoảng 10 vạn kim tệ, đây cũng không phải là một con số nhỏ.
Nhưng toàn bộ số tiền đó đã được Green đem đổi thành các loại vật tư, chỉ còn dư lại khoảng hơn 100 kim tệ, nếu Adam vẫn tiếp tục tiêu xài phung phí như trước, bọn họ chỉ có nước ngồi im chờ chết mà thôi.
Bây giờ, Adam tốt hay xấu, chính là quyết định sự tồn vong của gia tộc Buda.
Sắc trời dần tối lại, trong cả tòa thành, ngoại trừ phòng ngủ của Triệu Hải có dùng đèn ma pháp ra, còn lại những nơi khác đều dùng đuốc.
Loại đèn ma pháp này vốn được chế tạo bởi một loại ma tinh thạch trên Đại Lục Phương Chu, có hai các để khai thác những khối ma tinh thạch đó, một là dùng mà tinh thạch trong những quặng mỏ, loại ma tinh thạnh này có loại tốt, loại xấu, dựa vào nguồn năng lượng bên trong tinh thạch nhiều hay ít để phân biệt, nếu năng lượng nhiều, có thể dùng để làm ‘nguồn’ cho một số dụng cụ ma pháp, còn loại năng lượng ít chỉ có thể dùng để chiếu sáng, mà đặc điểm chung của loại ma tinh thạch được khai thác từ hầm mỏ là sau khi năng lượng được sử dụng hết thì khối ma tinh thạch đó cũng bỏ đi.
Còn một loại ma tinh thạch khác, đó là ma tinh thạch được lấy trên người ma thú, loại ma tinh thạch này rất khó khai thác, trong mười con ma thú, chưa chắc có thể lấy được ma tinh thạch trên người một con, mà loại ma tinh thạch trên người ma thú, mặc dù năng lượng không quá lớn, nhưng hết sức ổn định. Vốn được các ma pháp sư sử dụng làm công cụ trợ giúp phóng ma pháp, chủ yếu là loại ma tinh thạch này có thể tái sử dụng nhiều lần, sau khi năng lượng tiêu hao hết, chỉ cần qua một thời gian, nó có thể tự hấp thu những nguyên tố ma pháp cùng tính chất trong tự nhiên, chậm rãi bổ sung toàn bộ năng lượng, như vậy có thể sử dụng một lần nữa rồi.
Mà cho dù là loại ma tinh thạch nào, cũng đều hết sức quý giá, mặc dù ma tinh thạch khai thách trong quặng mỏ rẻ hơn một chút so với ma tinh thạch lấy ra trong người ma thú, nhưng giá cả của nó không phải người bình thường có thể sử dụng được.
Gia tộc Buda đang ở trong giai đoạn vô cùng khó khăn, mặc dù Green có mua vài khối ma tinh thạch, nhưng mỗi khối đều vô cùng quý giá, ngoại trừ phòng của Triệu Hải ra, những địa phương khác đều sử dụng đuốc.
Lúc này, những nô lệ cũng đã cơm nước xong rồi đi ngủ, còn Mellin thì vừa chuẩn bị bữa tối xong, sai Merg đi gọi Triệu Hải.
Triệu Hải ngủ rất ngon, mặc dù đến dị giới, nhưng hắn đã có được một cái nông trường không gian, sẽ không vì cuộc sống hằng ngày mà rầu rĩ nữa, hơn nữa trong những ngày hắn còn hôn mê, Mellin đã dùng ma pháp để trị liệu cho hắn, trong thân thể của hắn bây giờ vẫn tồn tại một lượng lớn thủy nguyên tố, mà thủy nguyên tố vốn có hiệu quả an thần, hơn nữa bây giờ hắn đang rất yên tâm nên kết quả là ngủ thật ngon.
Merg đến bên ngoài phòng Triệu Hải, đầu tiên nàng nghe ngóng âm thanh trong phòng, trong phòng rất yên tĩnh, một âm thanh cũng không có, Merg lập tức gõ cửa, gọi:
- Thiếu gia, dậy đi thôi, đã đến giờ dùng cơm rồi.
Trong phòng vẫn như cũ, không có một âm thanh nào, Merg gọi hai lần vẫn không thấy ai trả lời, bất đắc dĩ, Merg không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa phòng Triệu Hải đi vào.
Vừa vào trong phòng, Merg liền nghe những tiếng hít thở đều đặn, nàng liền nhanh chân tiến đến bên giường ngủ của Triệu Hải, thấy hắn đang ngủ rất say, căn bản không nghe được tiếng nàng gọi.
Merg thở dài, không biết Triệu Hải bình tĩnh hay phát ngốc rồi, đã đến tình trạng này mà vẫn còn ngủ ngon lành như vậy được.
Merg đứng bên giường Triệu Hải, nhẹ nhàng lay Triệu Hải dậy, nói:
- Thiếu gia, dậy đi thôi, đến bữa ăn rồi.
Merg vội vàng trả lời:
- Thiếu gia, bây giờ đã là bảy giờ tối rồi, đến giờ ăn cơm rồi.
Lúc này Triệu Hải mới mở mắt, nhìn thoàng qua Merg đang đứng bên giường, rồi nhìn qua cửa sổ, lúc này trời đã tối rồi, hắn chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc đầu cho tỉnh ngủ, lúc này hắn mới tỉnh táo lại một chút, hắn nhìn Merg hỏi:
- Merg, hôm nay là ngày mấy?
Merg cúi đầu nói:
- Thiếu gia, hôm này là ngày 6 tháng 4.
Triệu Hải gật đầu, trong đầu hắn đang nghĩ ngợi một chút, ngày hắn hôn mê là ngày 17 tháng 2 năm 1637 lịch Tân Nguyên, mà bây giờ đã đến ngày 6 tháng 4 rồi, nói cách khác, hắn đã hôn mê gần 2 tháng, hôn mê lâu như vậy mà khi tỉnh lại có thể hoạt động bình thường, nếu là trên Địa Cầu thì đây là một kỳ tích rồi.
Bất quá Triệu Hải cũng không hỏi Merg chuyện gì đã xảy ra, bời vì hắn biết được từ trong ký ức của Adam, trên đại lục này ma pháp trị liệu của những ma pháp sư hết sức thần kỳ, đừng nói là một tháng, coi như ngươi bất tỉnh một năm, họ cũng có thể giúp ngươi tỉnh lại, sau kinh tỉnh lại chỉ có cảm giác như vừa ngủ dậy, có thể hoạt động, đi lại bình thường, cơ thể cũng không gặp tình trạng suy nhược.
Triệu Hải đang ngồi trên giường, Merg lập tức chạy đi mang giày tới cho Triệu Hải, muốn mang cho hắn, Triệu Hải lập tức nói:
- Merg, để đó đi, để ta tự mình mang.
Merg sửng sốt, nhưng lại nói ngay:
- Thiếu gia, cứ để ta mang cho, dù sao đây vốn là việc ta phải làm mà.
Triệu Hải cũng không có thói quen như vậy, hắn vội vàng cản Merg, nói:
- Quên đi, mấy chuyện lặt vặt như vầy sau này để ta tự làm được rồi.
Nói xong hắn lấy đôi giày trong tay Merg, tự mình mang vào.
Merg đứng bên cạnh ngạc nhiên nhìn Triệu Hải, nàng có cả giác hôm nay Triệu Hải rất khác, trước kia đừng nói là mang giày, coi như cởi giày hắn cũng chẳng làm, hôm nay tự nhiên lại tự mình mang giày.
Triệu Hải mang giày xong liền quay đầu nói với Merg:
- Đi thôi, ăn cơm trước đã, ta còn một vài chuyện muốn bàn bạc với Green gia gia.
Merg cảm thấy Triệu Hải hôm nay rất kỳ quái, nhưng nàng cũng không nói gì, nàng dẫn Triệu Hải đến phòng ăn, bởi vì Merg biết, từ khi Triệu Hải đến nơi này vẫn chưa rời khỏi phòng mình, cho nên hắn không hề biết nơi nào trong tòa thành này, nếu để hắn tự đi nhất định hắn không tìm ra phòng ăn ở nơi nào.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Triệu Hải liền sửng sốt, tiếp theo đó, hắn tò mò nhìn xung quanh, tòa thành này vốn là một pháo đài vô cùng cổ kính, thời gian xây dựng cũng đã rất lâu rồi, nhưng xem ra vẫn còn rất vững chãi, phong cách rất cổ, nội thất bên trong cũng không bằng nhà cũ của Adam, có một loại cảm giác âm trầm.
Bất quá Triệu Hải cũng không quá để ý, hắn càng thích tòa thành như vậy, trong ấn tượng của hắn một toàn thành nên có phong cách như thế này, như vậy mới có cảm giác một tòa pháo đài cổ kính, nói không chừng hắn có thể tìm được một căn phòng bí mật trong tòa thành thì sao.
Rất nhanh, Triệu Hải cũng chú ý đến những cây đuốc trên tường, nhìn những cây đuốc này rồi lại liên tưởng đến giá cả của những ma tinh thạch, Triệu Hải liền rõ ràng tại sao nơi này toàn dùng đuốc rồi.
Adam trước kia mặc dù không biết giá cả của những đồ dùng sinh hoạt, nhưng loại đồ vật như ma tinh thạch thì hắn biết, bởi vì loại đồ vật này vốn thuộc loại xa xỉ phẩm, chỉ thuộc về tầng lớp quý tộc như Adam mới có thể mua, nên hắn mới biết rõ giá trị.
Triệu Hải liên tưởng đến chiếc đèn ma pháp trong phòng mình, xem ra đó là chiếc đèn ma pháp duy nhất trong toàn bộ tòa thành này rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Hải bỗng cảm thấy ấm áp.
Phòng ăn cách phòng ngủ của Triệu Hải không xa, rất nhanh, hai người đã vào đến phòng ăn, Green, Mellin, Thạch Đầu, Mộc Đầu đang đứng tại đại sảnh phòng ăn để chờ Triệu Hải, vừa thấy Triệu Hải bước vào, họ đồng loại khom người, chào:
- Thiếu gia mạnh khỏe, mời thiếu gia dùng cơm.
Triệu Hải gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc bàn gỗ trong đại sảnh dùng cơm, hắn phát hiện chỉ có một bộ chén dĩa, thông qua ký ức của Adam, Triệu Hải biết được khi quý tộc dùng cơm, người hầu không được phép ăn cùng, chỉ có thể đứng một bên để hầu hạ,
Triệu Hải ngồi xuống, đánh giá một chút về phòng ăn, căn phòng này cũng không lớn, chỉ có hơn 20 m2, ở giữa đặt một cái bàn gỗ, kích thước trung bình, trên bàn trải một tâm khăn bàn trắng như tuyết, trên bàn có hai cái giá nến, mỗi giá cắm ba cây.
Xung quanh bàn đặt khoảng tám cái ghế gỗ, những chiếc ghế này được điêu khắc khá tinh xảo, nhìn ra ngay cũng là mặt hàng cao cấp, bốn góc tường đều đốt đuốc làm cho phòng ăn rất sáng, ngoài ra, trong phòng cũng không còn gì nữa.
Triệu Hải đánh giá phòng ăn xong liền quay đầu nhìn về nhóm người Green, nói:
- Green gia gia, các người cũng ngồi xuống ăn đi, cơm nước xong xuôi ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Green lập tức khom người hành lễ với Triệu Hải, nói:
- Thiếu gia, không được đâu, khi người đang ăn cơm, chúng ta không được phép cùng ngồi ăn, đây chính là quy định của đế quốc.
Triệu Hải hừ một tiếng nói:
- Quy định của đế quốc nhưng không phải quy định của ta, nếu đế quốc đã gạt bỏ chúng ta, chúng ta việc gì phải tuân thủ quy định của đế quốc, không nói thêm nữa, các ngươi nhanh lấy chén dĩa rồi ngồi xuống đi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, nếu các ngươi không ăn thì ta cũng không ăn.
Green nhìn bộ dáng Triệu Hải, không còn cách nào khác, hắn bèn liếc mắt nhìn Mellin, Mellin trừng mắt nhìn hắn rồi nói:
- Nhìn ta làm gì, thiếu gia đã hơn một tháng không ăn uống rồi, ngươi định để cho thiếu gia chết đói à.
Quả nhiên, đối với Green, không gì quan trọng hơn sức khỏe của Triệu Hải, vừa nghe Mellin nói vậy, hắn lập tức quay đầu nói:
- Vậy ngươi cùng Merg đi vào phòng bếp chuẩn bị đi, ta ở đây hầu hạ thiếu gia.
Mellin cùng không nói gì thêm, dẫn Merg đi, Green lúc này mới cùng Thạch Đầu và Mộc Đầu ngồi xuống ghế. Thạch Đầu cùng Mộc Đầu hình như có chút không quen, ngồi trên ghế mà cứ như ngồi trên gai nhọn, hơn nữa nhìn hai người có chút ngây ngốc, cũng không nói chuyện nhiều, từ lúc nhìn thấy Triệu Hải chỉ cùng Green chào một câu: “Thiếu gia mạnh khỏe, mời thiếu gia dùng cơm.” Sau đó cũng không nói gì thêm.
Từ trong ký ức của Adam, Triệu Hải biết được Mộc Đầu cùng Thạch Đầu là tiểu hài tử do phụ thân hắn nhận nuôi dưỡng, cũng không thông minh, nhưng cả hai đều có thiên phú hơn người, trời sinh thần lực, hơn nữa hai người học tập Cuồng Long Đấu Khí, bây giờ có thực lực khoảng võ sĩ cấp 6, hơn nữa hết sức trung thành và tận tâm với gia tộc Buda, tuyệt đối sẽ không phản bội
Trong lúc Mellin đang sửa soạn, Triệu Hải nhìn Green hỏi:
- Green gia gia, bây giờ trong tay chúng ta còn khoảng bao nhiêu kim tệ?
Green sửng sốt, hắn không biết Triệu Hải hỏi như vậy là có ý gì, nhưng hắn lập đứng dậy trả lời:
- Thiếu gia, trong tay chúng ta còn 181 kim tệ, bất quá, bây giờ vật tư của chúng ta cũng không thiếu, cho nên số kim tệ này có thể sử dụng được.
Triệu Hải khoát tay ra hiệu Green ngồi xuống, hỏi tiếp:
- Khi chúng ta đi từ đế đô đến đây đều dùng xe ngựa vận chuyển đồ vật phải không? Vậy ngựa kéo xe đâu rồi?
Green nói:
- Thiếu gia, địa phương chúng ta ở khá nhỏ, lại không thể sản xuất gì được, cho nên để tiết kiệm lương thực, chúng ta chỉ có 5 con ngựa, còn xe ngựa đều là mướn cả.
Triệu Hải sửng sốt một chút, bất quá hắn liền hiểu ngay ý của Green, Green đang tận lực tiết kiệm, phải biết rằng nuôi ngựa không chỉ đơn giản là cho nó ăn cỏ, còn phải có một ít thức ăn riêng, mà nơi này bọn họ không thể sản xuất được bao nhiêu lương thực, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, càng không có khả năng nuôi ngựa rồi.
Triệu Hải gật đầu, hỏi tiếp:
- Green gia gia, bây giờ chúng ta giải quyết vấn đề thịt ăn như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không mua một ít ma thú lấy thịt để nuôi sao?
Green không hiểu vì sao Triệu Hải lại hỏi vấn đề này, hắn còn tưởng Triệu Hải sợ thiếu thịt để ăn, cho nên lập tức nói:
- Thiếu gia không cần lo lắng, chúng ta đã mua một ít thỏ mắt xanh cùng heo lông dài để lấy thịt rồi, thiếu gia không cần lo về chuyện thiếu thịt ăn.
Triệu Hải dở khóc dở cười, xem ra tính tình của Adam trước kia thật chẳng ra làm sao, mình thì đang muốn tìm một loại ma thú sinh sản nhanh, ăn uống đơn giản để nuôi dưỡng, nhưng Green lại tưởng mình lo lắng vấn đề không có thịt để ăn, thật sự là ‘ông nói gà bà nói vịt’ mà.
Đúng lúc này, Mellin cùng Merg đã bưng thêm mấy cái chén cùng dĩa đến, trong dĩa chỉ có một ít thức ăn, so với thức ăn trong dĩa Triệu Hải còn đơn giản hơn nhiều.
Triệu Hải nhìn trong chén dĩa của mình, trong đó có một cái bánh mì trắng, hai cái trứng, một miếng thịt, cùng với một ít rau, trong hoàn cảnh như vậy, bữa ăn của hắn coi như ngon lành rồi.
Mà trong chén dĩa của Green cùng những người khác chỉ có bánh mì đen cùng một ít rau dưa, trứng với thịt một miếng cũng không có, điều này làm Triệu Hải rất xót xa, bất quá, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cầm dao nĩa lên ăn, nhóm người Green thấy Triệu Hải bắt đầu dùng bữa rồi mới bắt đầu ăn.
Tốc độ ăn cơm của mấy người Green cũng không nhanh, chỉ có Thạch Đầu cùng Mộc Đầu ăn rất nhanh, hơn nữa có thể thấy, Mellin cho bọn họ suất ăn hơn người khác rất nhiều.
Không thể không thừa nhận Mellin nấu nướng rất ngon, mặc dù không bằng đồ ăn Trung Quốc nhưng có thể đem những thức ăn đơn giản chế biến được như vậy đã rất giỏi rồi.
Triệu Hải hài lòng gật đầu, ăn nhanh những thức ăn trong dĩa, mặc dù hắn không quen dùng dao nĩa, nhưng quả thật hắn hơi đói bụng nên cũng ăn rất nhanh.
Bất quá, chờ cho đến khi hắn ăn xong hết thì mấy người Green cũng đã ăn xong hết trơn rồi, đều đứng đó đợi hắn, làm cho Triệu Hải có chút không quen, nhưng loại thói quen này không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi được.
Sau khi ăn uống xong, Mellin cùng Merg thu dọn bàn ăn, sau đó bưng lên một bình nước, trong bình nước truyền ra một mùi vị, Triệu Hải chỉ biết trong bình chính là café. Loại café này cũng giống như café trên Địa Cầu, vốn là thức uống được quý tộc ưa thích nhất.
Green vội vàng rót cho Triệu Hải một ly, Triệu Hải liền uống một ngụm, mùi vị của café cũng không tệ, hắn liền gật đầu, cầm lấy bình rót thêm một ly nữa, tiếp đó, hắn chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói:
- Green gia gia, người ngồi đi, ta có một số việc muốn thương lượng, ngồi đi mà, uống một ít café nhé.
Green vội vàng nói:
- Không cần đâu, lão nô đứng được rồi.
Triệu Hải đứng dậy, kéo Green ngồi xuống ghế, nói:
- Green gia gia, người cũng giống như là ông ruột của ta vậy, từ nhỏ đã nhìn ta lớn lên, cũng giống như trưởng bối của ta vậy, lúc này đây, gia tộc Buda đang gặp đại nạn, nếu như không có người, chỉ sợ cái mạng nhỏ của ta cũng không thể bảo toàn, người cũng không cần phải khách khí như vậy, ngồi đi, ta thật sự có việc muốn cùng người thương lượng.
Green ngồi xuống, nhìn bộ dáng Triệu Hải, đột nhiên mắt hắn rơi lệ, lẩm bẩm nói:
- Lão nô ngồi, lão nô ngồi, thiếu gia trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi.
Triệu Hải liền thở dài, nói:
- Trải qua biết bao nhiêu chuyện như vậy cũng nên trưởng thành, xon lỗi Green gia gia, trước kia làm người phải vất vả quan tâm, sau này sẽ không như vậy nữa rồi.
Green lắc đầu nói:
- Không, thiếu gia không nên nói vậy, đều là do lão nô vô dụng, mới khiến cho thiếu gia gặp chuyện, gia tộc Buda mới rơi xuống bước này.
Triệu Hải lắc đầu, cười khổ nói:
- Chuyện này sao có thể trách người được, cũng là cha ta trước đây không nghe lời khuyên của người, thôi không nói chuyện này nữa, người có biết trên đại lục này loại ma thú nào không kén ăn, mau lớn, hơn nữa sinh sản nhanh không?
Green bị Triệu Hải hỏi đột ngột nên hơi sửng sốt, bất quá chuyện này hắn biết rõ nên lấp tức trả lời:
- Trên đại lục này có rất nhiều loại ma thú như thiếu gia hỏi, cụ thể nhất là thỏ mắt xanh cùng với heo lông dài mà chúng ta đang nuôi, bọn chúng đều là ma thú cấp 1, không có lực công kích gì cả, thỏ mắt xanh từ khi sinh ra đến khi trưởng thành chỉ mất khoảng 3 tháng, sau khi bọn chúng trường thành cứ một tháng thì có thể sinh sản một lần, mỗi lần không ít hơn 5 con thỏ con, chu kỳ sinh trưởng của heo lông dài thì lâu hơn một chút, đại khái khoảng chứng 8-10 tháng mới có thể trưởng thành, sau khi trưởng thành cứ 4 tháng có thể sinh sản một lần, mỗi lần sinh sản không ít hơn 7 con heo con, hai loại ma thú này chủ yếu được nuôi lấy thịt trên đại lục, có rất nhiều người nuôi dưỡng.
Triệu Hải gật đầu, hỏi:
- Trong hai loại ma thú này, người ta nuôi dưỡng loại nào nhiều hơn?
Green trả lời:
- Là heo lông dài, mặc dù thỏ mắt xanh không quá kén ăn nhưng bọn chúng cũng là động vật ăn cỏ, bọn chúng chỉ ăn rau cỏ, lá cây, không giống như heo lông dài, cái gì cũng ăn được.
Triệu Hải gật đầu, theo lời Green nói, thỏ mắt xanh ở đây cùng với thỏ trên Địa Cầu cũng không khác nhau, hắn lập tức đứng lên nói:
- Green gia gia, không phải người nói chúng ta có mua một ít thỏ mắt xanh sao? Dẫn ta đi xem một chút đi.
Mặc dù Green không biết Triệu Hải muốn làm gì nhưng hắn nghĩ rằng Triệu Hải đã bắt đầu qua tâm đến chuyện trong nhà nên vô cùng cao hứng, bất quá hắn nói:
- Thiếu gia, giờ cũng đã tối rồi, hay là ngày mai chúng ta đi xem, thiếu gia nên về phòng nghỉ ngơi một chút đi.
Triệu Hải nhìn sắc trời bên ngoài, cũng cảm thấy mình hơi nóng vội, hắn gật đầu nói:
- Cũng được, ngày mai chúng ta cùng đi xem một chút, nhưng mà Green gia gia này, ta nhìn thấy bên ngoài tòa thành có rất nhiều vật tư, tại sao không mang vào trong thành đi?
Sắc mặt Green hiện lên vẻ bất an, hắn trả lời:
- Thiếu gia, không phải là không muốn mang vào mà là tòa thành quá nhỏ, không chứa được nhiều vật tư như vậy, cho nên lúc này chúng ta tổ chức nô lệ dựng lên những sàn gỗ, đem vật tư cất vào trong những sàn gỗ kia.
Triệu Hải gật đầu, hắn nhìn sắc trời bên ngoài một chút rồi nói:
- Những nô lệ đều ở trong này cả sao? Bây giờ cũng là tháng 4 rồi, cũng sắp đến mùa mưa, phải có chỗ cho nô lệ ở mới được, gia tộc Buda của chúng ta bây giờ chỉ còn nhiêu đây người thôi, sau này chúng ta còn phải dựa vào bọn họ.
Trên mặt Green vốn có chút bất an giờ đã biến mất, khi hắn nghe Triệu Hải hỏi về những vật tư trong thành hắn sợ nhất là Triệu Hải hỏi đến chuyện nô lệ, bởi vì trong ánh mắt quý tộc ở đại lục này, những nô lệ này không đáng giá bằng vật tư, nếu như Triệu Hải cũng có suy nghĩ như vậy hắn nhất định sẽ đuổi những nô lệ này ra ngoài, rồi đem vật tư cất vào trong phòng.
Nhưng Green lại hết sức rõ ràng, gia tộc Buda bây giờ còn ít người như vậy, hơn nữa cũng sắp đến mùa mưa rồi, nếu bây giờ mà đuổi nô lệ ra ngoài ở họ sẽ rất dễ dàng nhiễm bệnh, đến lúc đó bọn họ sẽ lâm vào quẫn cảnh không còn người để dùng.
Nhưng Green không ngờ rằng Triệu Hải cũng nghĩ đến vấn đề này, điều này làm hắn biết thiếu gia đã thật sự trưởng thành, bởi vậy, hắn vội vàng nói:
- Xin thiếu gia yên tâm, ta đã an bài ổn thỏa hết rồi.
Lúc này Triệu Hải mới gật đầu nói:
- Có Green gia gia ở đây, ta rất yên tâm, ta về phòng nghỉ ngơi đây, có chuyện gì ngày mai chúng ta bàn tiếp.
Nói xong hắn đi lên lầu.
Lúc này Mellin cùng Merg đi tử phòng bếp ra, nhìn thấy ánh mắt kích động của Green, Mellin tò mò hỏi:
- Ông già, ông làm sao vậy?
Đột nhiên Green cười ha hả, nói:
- Thiếu gia trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, ha ha ha ha, trời không bỏ gia tộc Buda của chúng ta.
Sau đó, hắn kể cho Mellin nghe cuộc nói chuyện của hắn với Triệu Hải, kể xong liền cưởi nói:
- Thiếu gia biết quan tâm đến chuyện gia tộc rồi, đây thật sự là chuyện tốt, chỉ cần thiếu gia có thể quản lý gia tộc tốt, coi như gia tộc Buda không thể phát triển lớn mạnh, nhưng vẫn có khả năng kéo dài xuống dưới, cho dù thế nào đi nữa gia tộc Buda cũng sẽ không biến mất.
Mellin cũng vô cùng cao hứng, nói:
- Không lớn mạnh cũng chả sao, chỉ cần thiếu gia bình an là tốt rồi, ta thấy bây giờ cũng tốt, mặc dù khi ở tại tại đế đô gia tộc Buda rất phong quang nhưng cũng làm nhiều người chướng mắt, nếu không cũng đã không bị người khác hãm hại như vậy, hiện tại đã tránh xa được vòng thị phi, cuộc sống hằng ngày cũng thoải mái hơn, Hoang Nguyên Đất Đen này chẳng có gì cả, vì vậy cũng không gây chú ý cho người khác, gia tộc Buda của chúng ta cũng thêm phần an toàn.
Green gật gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy, chính là đạo lý này, cho nên khi ta mua nô lệ nam nữ đều mua theo tỉ lệ 1:1, đó cũng là bước chuẩn bị cho sự phát triển của gia tộc sau này, bây giờ ta cũng chẳng trông mong gì hơn, chỉ cần thiếu gia có thể bình an là tốt rồi, gia tộc Buda có thể tiếp tục tồn tại lâu dài, như vậy tâm nguyện của ta đã được thỏa mãn.
Mellin cũng gật đầu, nét mặt vui vẻ, Merg đang đứng phía sau Mellin mặc dù không có biểu hiện gì trên nét mặt nhưng trong anh mắt cũng ánh lên một vẻ vui mừng.
Triệu Hải cũng nghe thấy tiếng cười của Green, sau đó nhớ lại ánh mắt của Green, Triệu Hải cũng hiểu được tại sao Green lại cao hứng như vậy, nghĩ đến đây hắn liền cười khổ, không nghĩ rằng mình chỉ biểu hiện bình thường một chút đã làm bọn họ cao hứng như vậy rồi, xem ra trước kia tên Adam không làm được bất kỳ chuyện tốt gì cả.
Về tới phòng ngủ, Triệu Hải lại không ngủ được, có thể là vì ban ngày hắn đã ngủ quá nhiều, bây giờ hắn đang nằm trên giường, hai mắt trợn trừng, không cách nào ngủ được cả.
Nằm lăn lộn suốt hơn một giờ nữa, Triệu Hải vẫn không thể ngủ được, suy nghĩ một chút, hắn liền quyết định vào trong không gian, xem củ cải trắng đã lớn tới mức nào rồi.
Vừa vào trong không gian, Triệu Hải liền sửng sốt, hắn chỉ mới gieo hạt giống được vài giờ, vậy mà giờ đã lớn tới mức mọc lá xanh mướt rồi, xem ra cách thời gian thành thục cũng không xa nữa.
Triệu Hải nhìn chằm chằm vào cây củ cải trắng, hắn thất sự không ngờ củ cải trắng lại lớn nhanh đến vậy, mặc dù đất không gian cùng nước không gian có khả năng đề cao tốc độ sinh trưởng của thực vật, nhưng thế này không phải là nhanh quá mức sao?
Triệu Hải không nhịn được đi đến bên cạnh, đào quanh gốc củ cải trắng nhìn một chút, phát hiện củ cải đã dài ra một khúc, chỉ là do thời gian quá ngắn nên chưa hoàn toàn trưởng thành, còn phải chờ một thời gian nữa mới thành thục hẳn.
Triệu Hải ngây ngốc cười ha hả một trận, cẩn thận lấp đất bên gốc củ cải lại, lúc này hắn mới đứng dậy, lẩm bẩm nói:
- Cứ tốc độ này đến sớm mau là có thể thành thục rồi, đến lúc đó có thể hỏi Green gia gia xem nơi này có giống củ cải trắng này không, cũng tiện thể xem giống thỏ mắt xanh có ăn lá củ cải trắng không, nếu có vậy ta có thể mở nông trại rồi, ha ha ha!
Ở trong không gian đi lòng vòng một hồi, xem ra cũng không có chuyện gì để làm, Triệu Hải liền rời không gian ra ngoài. Hắn lẳng lặng nằm trên giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Từ sau khi biết mình xuyên việt, Triệu Hải không những không sợ hãi mà ngược lại, hắn cảm thấy ở sâu trong nội tâm có một cảm giác hưng phấn. Trước đây, khi còn ở trên Địa Cầu, Triệu Hải vốn là một kẻ nghiện internet, mỗi tháng cũng chỉ cầm một ít tiền nhuận bút mà sống qua ngày, áp lực cuộc sống hằng ngày rất lớn.
Nhưng bây giờ thì khác, ở đây, hắn là một quý tộc, mặc dù bị người khác xa lánh, nhưng hắn có một vùng đất phong cho riêng mình, mặc dù là một vùng đất chết nhưng hắn có những thủ hạ trung thành, một câu nói của mình có thể quyết định sống – chết của hàng trăm nô lệ, mình có một tòa thành, có người hầu hạ, quan trọng nhất, hắn có nông trường không gian.
Mặc dù không biết nông trường không gian này tồn tại như thế nào, nhưng chỉ cần có nông trường không gian thì việc ăn uống cả đời hắn không phải lo rồi, sống một cuộc sống tiêu dao cũng rất tốt.
Một bên nghĩ đến đây, một bên không ngừng suy nghĩ đến hướng phát triển sau này của nông trường, nhưng lúc này mà suy nghĩ thì cũng chẳng làm gì được, phải chờ nông trường thăng cấp rồi mới có thể phát triển thêm.
Nhưng ngay lúc này, nông trường xuất hiện nhiều biến dị, rốt cục đây là chuyện tốt hay chuyện xấu còn chưa nói trước được. Bởi vậy, ngày mai sẽ nhân cơ hội, đem một ít đất đen ở bên ngoài vào trong không gian, xem thử rốt cục đất và nước trong không gian có thể tiến hành cải tạo được không, hơn nữa cũng phải nhanh chóng tích lũy tài chính, mua thêm một ít hạt giống trong cửa hàng, sau đó đem đất cùng với nước trong không gian ra ngoài để sử dụng, như vậy sau này lỡ nông trường không gian này có biến mất, hắn cũng vẫn còn một khối thổ địa của riêng mình, bản thân có thể yên tâm mà an cư lạc nghiệp.
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, hắn bất tri bất giác ngủ thiếp đi, trong giấc mơ, hắn thấy mình sở hữu một trang viên thật lớn, mình chính là chủ nhân của trang viên đó, sống tiêu dao qua ngày, thật sự là một niềm vui nho nhỏ.
Đang trong mộng đẹp, đột nhiên một âm thanh truyền đến:
- Củ cải trắng đã chín, xin mời nhanh chóng thu hoạch.
Triệu Hải giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng tiến vào trong không gian liền phát hiện củ cải trắng đã chín hẳn rồi, từng củ từng củ to tướng, ngay cả đất xung quanh gốc cũng nứt cả ra.
Triệu Hải cũng không nghĩ nhiều, chạy nhanh đến bên cạnh thửa ruộng, đào lên một củ, dùng tay xoa xoa một lúc cho sạch đất bám phía ngoài, sau đó mặc kệ dơ hay sạch, cắn một miếng thật to.
Một dòng nước ngọt ngào mang theo vị cay cay, chỉ trong giây lát đã tràn ngập miệng hắn. Triệu Hải không nhịn được ‘à’ một tiếng, mùi vị thật sự quá ngon. Lúc còn ở trên Địa Cầu, Triệu Hải rất thích ăn củ cải trắng, vì củ cải trắng ăn rất ngọt, không giống như củ cải xanh, ăn vào luôn có vị hăng hăng. Mà củ cải trắng được trồng trong không gian này có hương vị ngon hơn so với hồi ở Địa Cầu không biết bao nhiêu lần.
Triệu Hải một bên ăn củ cải trắng, một bên xem xét, đánh giá củ cải mình đang ăn. Củ cải này nặng khoảng hơn 3kg, trong họ củ cải xem như không nhỏ, hơn nữa khi chín thân thẳng tắp, củ mập mạp, nhìn là muốn ăn.
Triệu Hải cao hứng cười ha hả, cầm củ cải trắng đến bên cửa sổ, cầm cái rổ lên, hướng về phía mảnh ruộng hô lên: “Thu!” Từng củ từng củ giống như bị một bàn tay vô hình nhổ lên, lần lượt bay vào trong rổ, mà rổ cũng không có dấu hiệu đã đầy, Triệu Hải nhìn thoáng qua, khi củ cải vừa rơi vào trong rổ liên biến mất.
Chỉ trong một chốc, toàn bộ củ cải trong mảnh ruộng đã được nhổ lên hết, Triệu Hải chạy đến kho hàng kiểm tra, quả nhiên, tất cả củ cải trắng đều nằm cả trong kho, mà trên mặt đất bây giờ chỉ còn lại những hố trồng.
Triệu Hải cũng không lập tức bán những củ cải vừa thu hoạch, hắn mua thêm một túi hạt giống, đồng thời ra lệnh cho cây xẻng xới đất, sau đó gieo túi hạt giống này xuống đất. Khi gieo xong túi hạt giống, bỗng hắn nghe một tiếng ‘Đinh’, tiếp theo đó là âm thanh chúc mừng truyền đến:
- Chúc mừng bạn đã lên level 2, hệ thống tặng bạn hai túi rau cải trắng, mỗi túi có thể trồng trọt trên một mẫu đất.
Triệu Hải liền chép miệng nói:
- Thật sự là đồ ‘vắt cổ chày ra nước’, tặng hạt giống mà cũng chỉ đủ để trồng trên một mẫu đất à!
Sắp xếp xong xuôi Triệu Hải liền rời khỏi không gian, nhìn sắc trời bên ngoài thì thấy vẫn còn rất sớm, hướng Đông đã xuất hiện những tia sáng trắng bạc.
Lúc này, nhóm người Green cũng chưa ngủ dậy, còn đám nô lệ vẫn còn ngủ say, Triệu Hải thì lại hưng phấn không ngủ được, hắn lấy một củ cải trắng từ trong không gian ra gặm lấy gặp để, mùi vị thật sự làm cho người khác muốn ăn mãi không dừng.
Một củ cải trắng nặng 3kg Triệu Hải không thể ăn hết một mình được, hắn chỉ ăn được nửa củ thôi, nhưng một chuyện kỳ lạ xảy ra, Triệu Hải bỗng cảm thấy trong bụng mình có một luồng hơi ấm, thân thể mình tràn ngập sức mạnh, không có chỗ nào không khỏe.
Triệu Hải sửng sốt, tình huống này trước đây chưa từng xảy ra, mà hắn ăn củ cải trắng chứ có phải uống thuốc kích thích đâu mà lạ ‘sung sức’ đến vậy? Chẳng lẽ củ cải trắng này là nhân sâm à?
Nghĩ vậy, Triệu Hải liền sờ sờ mũi mình, hắn sợ mình chảy máu cam, nhưng khi sờ lên vẫn thấy mũi mình sạch sẽ, không bị chảy máu.
Triệu Hải tự giễu cợt mình một chút, bản thân hắn vốn là một kẻ hay suy nghĩ linh tinh, cho nên thỉnh thoảng vẫn làm những hành động khiến người khác buồn cười.
Bất quá, hắn có thể khẳng định chuyện vừa rồi không phải là ảo giác, bởi vì bây giờ hắn thật sự cảm thấy mình rất khỏe mạnh, hai mắt sáng trưng, không hề có cảm giác buồn ngủ.
Loại tình huống này có chút khác thường, từ trong ký ức của Adam, hắn đã uống vào Hư Vô Chi Thủy, mặc dù nói uống Hư Vô Chi Thủy vào chỉ khiến cho ngươi không thể học tập được ma pháp và đấu khí, nhưng ngươi lúc nào cũng sẽ có cảm giác mệt mỏi, coi như ngươi cố gắng, chỉ muốn dựa vào sức mạnh để trở thành một chiến sĩ cũng không có khả năng, bỗng dưng xuất hiện tình trạng như hắn thì quả là kỳ lạ. Chỉ duy nhất có một khả năng, đó chính là do củ cải trắng kia!
Nghĩ đến đây, Triệu Hải càng đặt thêm nhiều hi vọng vào củ cải trắng, lập tức hắn lấy thêm một củ nữa từ trong kho hàng ra, chuẩn bị chút nữa sẽ hỏi Green củ cải trắng này ở đây được gọi là gì?
Nhìn sắc trời bên ngoài đã sáng sủa, nhưng vẫn còn rất sớm, mọi người cũng chưa ai ngủ dậy. Triệu Hãi cũng không có ý gọi bọn họ tỉnh giấc, nhưng cứ ở mãi trong phòng thì rất nhàm chán, cho nên Triệu Hải chậm rãi đi ra ngoài, hắn muốn một mình chậm rãi tìm hiểu tòa thành thuộc về chính mình.
Từ trong nội bảo đi ra, hắn chậm rãi đi về phái trước, đến một mảnh sân không lớn cũng không nhỏ, sau đó liền đi đến ngoại bảo. Kiến trúc ngoại bảo cũng hết sức đơn giản, mặt đất được lót đá, một loạt phòng ở bằng đá, tiếp theo chính là tường thành. Tường thành cũng khá cao, tầm 10 mét, khi đi đến bên cạnh tường thành thì phát hiện tường cũng rất dầy, tầm 4m, cửa thành do thép tốt tạo thành, cao khoảng 4m, ở giữa có một cây gỗ thật lớn để chốt cửa thành lại, bên cạnh có có một cơ quan, dùng để đóng mở chốt cửa thành.
[Cấu tạo của một tòa thành bao gồm: tường thành bao bọc bên ngoài, ở trong là ngoại bảo* là nơi để bình dân, nô lệ, người hầu sinh hoạt v,v, sâu ở trong là nội bảo* là nơi để quý tộc, thành chủ sinh hoạt. Bạn nào biết dùng từ gì thay thế nội bảo* ngoại bảo* thì pm cho mình nhé]
Trang bị này cấu tạo cũng hết sức khéo léo, chỉ cần dùng tay xoay một cái, sẽ làm cho bánh răng phía trên chuyển động, như vậy có thể làm chốt cửa phía trên tường thành di chuyển, muốn khóa lại hay mở ra đều như nhau.
Triệu Hải gật gù, không ngờ cơ giới ở thế giới này cũng tinh xảo như vậy, nhìn quanh bốn phía cũng không phát hiện vật gì, ngoại trừ những vật tư do Green mua tới chất đầy sân rộng, còn lại không còn thứ gì nữa.
Vừa nhìn đống vật tư này, Triệu Hải không khỏi cười khổ một chút, xem ra Green cũng không phải là một tay kinh doanh tài ba, hắn lại đem toàn bộ kim tệ đổi thành vật tư mà lại không biết rằng kim tệ có thể ‘đẻ’ ra kim tệ. Những vật tư này, sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết.
Xem ra, Green muốn biến nơi này thành một trang viên lớn, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Bất quá nghĩ lại cũng đúng, nếu không phải là Triệu Hải mà là tên Adam kia, ‘nhốt’ hắn ở đây thì còn có thể giúp hắn sống lâu hơn một tí, chứ hắn mà cầm chút tiền trong tay rồi thì sẽ chạy khắp nơi mà ăn chơi, như vậy chỉ tổ chết sớm mà thôi.
Chuyển hướng đến bên cái thang gần cửa thành, chậm rãi đi lên trên tường thành, tường thành này toàn bộ đều được xây bởi một loại đá xanh, thoạt nhìn hết sức rắn chắc, trên tường thành cũng bảo toàn hết sức đầy đủ, lầu gác chỉnh tề, bốn phía đều có lầu gác, có tháp bắn tên, có thể bảo vệ toàn bộ phương viên tòa thành.
Triệu Hải quay đầu nhìn thoáng qua tường thành phía trong, so với ngoại bảo, tường thành nội bảo còn cao hơn một chút, trên đó còn có mấy tháp bắn tên, xem ra năng lực phòng ngự của tòa thành này cũng không tồi.
Xoay người lại, thoáng nhìn ra bên ngoài tường thành, phía ngoài chính là một con sông thủ thành rộng chừng 5m, trong sông có nước, nước rất trong, nhìn kỹ là nước lưu động. Phía trên là một cầu treo, cầu treo rộng chừng 5m, dây giữ cầu là do dây xích sắt to bằng cỡ cánh tay tạo thành, vô cùng nặng, mà cầu treo được làm bằng một tấm gỗ rất lớn, tấm gỗ này còn rất mới, vừa nhìn liền biết ngay là mới thay.
Nối thẳng với cửa thành là một con đường lớn, cũng được lát đá, không biết xa tới đâu, hơn nữa thời gian sử dụng dường như đã lâu lắm rồi, trên đường có rất nhiều cỏ dại.
Triệu Hải không biết tòa thành này đã bỏ hoang bao nhiêu năm, con đường kia bọn hắn cũng chỉ đi qua một lần, tin chắc rằng hơn một tháng nữa, căn bản cũng sẽ không có ai trong toà thành ra ngoài, nên con đường trước mặt thoạt nhìn mới có bộ dáng như vậy.
Trừ con đường này ra, bên ngoài tòa thành toàn bộ đều là một vùng thổ địa đất đen, không mọc được một cọng cỏ, có vẻ vô cùng hoang vu, mang lại một sự yên lặng chết chóc.
Đúng lúc này, mặ trời bắt đầu ló dạng, ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng trên người Triệu Hải, Triệu Hải vươn vai đứng trên tường thành, nhìn mặt trời phía xa không khỏi nổi lên hào khí, cười ha hả nói:
- Tốt! Hết thảy tòa thành này đều là của ta. Mặc dù bây giờ chỉ là bước khởi đầu, giống như mặt trời vừa ló dạng, nhưng sớm một gì sẽ có một ngày, ta sẽ giống như vầng thái dương kia, soi sáng cả mặt đất!
Triệu Hải cũng không phát hiện ra, không biết từ lúc nào, Green cùng mọi người đã đứng phía dưới tường thành, lẳng lặng nhìn Triệu Hải, toàn thân đang phát sáng như thần linh, trong mắt lóe lên lệ quang đầy kích động.
Chờ đến khi ánh nắng mặt trời tràn ngập mặt đất tâm tình của Triệu Hải mới bình tĩnh trở lại. Thật tuyệt! Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến mặt trời mọc khi đến dị giới, quang cảnh tráng lệ làm tâm tình hắn vui vẻ, thoải mái, cảnh tượng thật hào húng làm hắn không nhịn được mà thốt ra những lời này.
Cho đến khi Triệu Hải quay người lại mới phát hiện Green cùng những người khác đang đứng phía dưới, phía sau là 100 nô lệ, nhìn kỹ sẽ thấy những nô lệ này đều được lựa chọn rất tỉ mỉ, nam nữ đồng đều, hơn nữa rất cường tráng khỏe mạnh, không dễ bị bệnh tật, bây giờ họ đã rửa mặt sạch sẽ, quần áo trên người cũng rất sạch, chỉ là trên mặt nam nô lệ có một ấn ký, ấn ký đó ở ngay trên trán bọn họ, đó là một con cuồng long đang giương nanh múa vuốt, đó chính là huy chương của gia tộc Buda, được tạo thành theo tên môn đấu khí gia truyền của gia tộc.
Green thấy Triệu Hải quay người nhìn bọn họ, hắn lập tức khom người hành lễ với Triệu Hải, lớn tiếng nói:
- Thiếu gia, ánh sáng huy hoàng của gia tộc Buda nhất định sẽ chiếu rọi cả mặt đất, xin thiếu gia hãy chỉ dạy cho chúng tôi.
Hắn vừa nói xong tất cả nô lệ phía sau đều đồng loạt quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu, không ai có dũng khí ngước mắt lên nhìn Triệu Hải.
Kiếp trước của Triệu Hải chỉ là một kẻ tầm thường, suốt ngày cu rú trong nhà, chưa bao giờ hắn gặp phải tình huống này, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết làm sao, tay chân luống cuống, không biết nên nói gì cho tốt.
May mắn, trong chốc lát, tâm tình của hắn bình tĩnh lại, nhìn thấy đám người Green đang quỳ rạp trên mặt đất, hắn vội vàng nói:
- Green gia gia, các người đứng lên đi, những người khác nữa, cũng đứng lên đi, chúng ta đã đến một nơi khỉ ho cò gáy như thế này rồi, nơi này không có gì cả, đất đai không thể trồng trọt, cày cấy, núi không có khoáng sản, chúng ta chỉ có một tòa thành vứt đi để có chỗ trú thân.
- Tất cả mọi người ở đây đều cùng mang một họ - Buda, mặc kệ các ngươi có nguyện ý hay không, trên người các ngươi cũng đã có dấu hiệu của gia tộc Buda rồi, các ngươi chính là người của gia tộc Buda, gia tộc Buda còn tồn tại, các ngươi còn tồn tại. Gia tộc Buda biến mất, các ngươi cũng sẽ biến mất, đây là một sự thật không thể thay đổi được. Bây giờ, chúng ta chẳng có gì cả, nhưng chúng ta còn có một đôi tay, tất cả mọi vật trên thế giới này đều do hai bàn tay của con người sáng tạo nên, mỗi người chúng ta đều có đôi tay của mình nên chúng ta sẽ không sợ chết đói, chúng ta sẽ xây dựng cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn. Trong số các ngươi, đại đa số là nô lệ, các ngươi luôn nghĩ rằng mặc kệ cuộc sống tốt đẹp như thế nào cũng không quan hệ đến các ngươi vì các ngươi vẫn mang thân phận nô lệ.
- Nhưng, điều ta muốn nói hôm nay là chỉ cần các ngươi cố gắng làm việc, chỉ cần các ngươi ra sức cống hiến cho gia tộc Buda, như vậy, ta có thể miễn đi thân phận nô lệ của các ngươi, cho các ngươi trở thành bình dân, con cháu của các ngươi sẽ không phải làm nô lệ nữa, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ gia nhập quân đội của gia tộc Buda, trở thành một chiến sĩ vinh quang, nếu như hắn biểu hiện tốt, hắn có thể trở thành một kỵ sĩ, thậm chí một quý tộc. Các ngươi làm việc tốt nhất, ta sẽ đền đáp cho các ngươi tốt nhất. Chỉ cần các ngươi cố gắng, ta – Adam Buda – sẽ đem vinh dự gia tộc ra thề, nhất định ta sẽ giữ đúng lời hứa hôm nay!
Một thoáng lộn xộn trong hàng ngũ nô lệ phát sinh, nên biết trước khi những nô lệ này được bán ra, họ đều phải chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, trong khi chủ nhân phát biểu bọn họ không được phép nhúc nhích, cho dù là muốn ‘xả hơi’ cũng phải nhịn, chuyện xả ra lộn xộn trong hàng ngũ vốn không nên xảy ra.
Nhưng những gì Triệu Hải nói thật đáng kinh ngạc, trên đại lục này, chưa từng có một quý tộc nào trả lại thân phận bình dân cho nô lệ. Bọn họ chỉ có thể làm nô lệ đời đời kiếp kiếp, con cháu sau này đều là nô lệ, không thể thay đổi được.
Nếu như Triệu Hải chỉ nói suông những nô lệ này chắc chắn sẽ không tin, nhưng Triệu Hải đã dùng vinh dự gia tộc Buda ra thề, phải biết rằng, trên Đại Lục Phương Chu này, quý tộc sẽ không tùy tiện phát ra lời thề, cho dù thề thốt cũng sẽ không dùng vinh dự gia tộc để thề, vì đó chính là điều quý tộc coi trọng nhất, một khi đã dùng danh dự gia tộc ra thề, bọn họ phải thực hiện được bằng mọi cách, nói cách khác, những lời nói vừa rồi của Triệu Hải đều là lời nói thật!
Nguyện vọng lớn nhất của nô lệ là gì? Đó là một ngày nào đó mình có thể trở thành bình dân, có thể khôi phục thân phận tự do, có thể cho con cháu bọn họ không phải chịu nỗi khổ khi làm nô lệ. Trước đây đã có rất nhiều nô lệ tiến hành phản kháng, bọn họ khởi nghĩa chống lại nhưng bị quý tộc đàn áp rất nhanh chóng, bởi vì bọn họ chỉ là nô lệ, bọn họ không có vũ khí, không có khôi giáp, bọn họ không có đấu khí, dưới tình huống như vậy, bọn họ không có khả năng thắng được quân đội của quý tộc được trang bị đến tận răng.
Bây giờ, Triệu Hải lại nói cho bọn họ, các ngươi không cần khởi nghĩa, các ngươi chỉ cần cố gắng làm việc, chỉ cần các ngươi ra sức cống hiến cho gia tộc Buda, như vậy các ngươi sẽ được khôi phục thân phận bình dân, đối với nô lệ, chuyện này chẳng khác nào nằm mơ.
Nô lệ cố gắng làm việc vì đó là chuyện họ phải làm, nếu không cố gắng làm việc, khi bị người khác phát hiện ra bọn họ sẽ bị sử tử, coi như không bị xử tử bọn họ cũng sẽ bị xử phạt một cách nghiêm khắc nhất, cho nên căn bản không có chuyện nô lệ lười biếng, bây giờ lại có người nói cho bọn họ, chỉ cần các ngươi cố gắng làm việc, các ngươi muốn gì sẽ có đó, điều này thực sự làm bọn họ vô cùng chấn động.
Green cùng những người khác đều ngẩn ngơ, ngây người ra. Bọn họ không ngờ rằng Triệu Hải lại nói ra những lời này. Thật sự, Green cũng không quá đồng ý với các làm của Triệu Hải, bởi vì nô lệ phải cố gắng làm việc là chuyện đương nhiên, hơn nữa, trên đại lục này chưa từng có một quý tộc nào trả lại thân phận bình dân cho nô lệ, phương diện này liên lụy đến rất nhiều thứ.
Nhưng bây giờ Triệu Hải đã nói xong, hắn không có cơ hội ngăn cản, chỉ có thể đợi khi trở về nội bảo sẽ thương lượng kỹ hơn với Triệu Hải về tình huống này.
Liếc mắt nhìn mọi người đang đứng bên dưới, Triệu Hải nhận ra phản ứng vủa bọn họ rất đúng ý mình, từ trong ký ức của Adam, hắn biết rõ địa vị của những nô lệ này, cũng chính vì biết rõ điểm này nên hắn mới dùng điều mà nô lệ khát khao nhất để ‘dẫn dụ’ bọn họ.
Sức sáng tạo của nhân loại là vô cùng vô tận, chỉ cần cho bọn họ hi vọng, bọn họ sẽ bộc phát năng lương khiến người khác khó có thể tưởng tượng được, bây giờ, Triệu Hải đang muốn lợi dụng loại năng lượng bộc phát này nên hắn mới làm vậy.
Lúc này Triệu Hải rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, hắn nói tiếp:
- Các ngươi có thể nghĩ ra mọi loại biện pháp, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho gia tộc Buda, hoặc có thể thể cải thiện cuộc sống. Lúc đó các ngươi hãy đến tìm tổng quản Green để trình bày, chỉ cần ta nhận định ý tưởng đó của các ngươi là có ích, là tốt, ta sẽ ghi lại công lao cho các ngươi, chỉ cần công lao các ngươi tích lũy đến một mức nhất định, các ngươi sẽ biến thành bình dân.
- Cho dù các ngươi không nghĩ ra được ý tưởng gì, nhưng chỉ cần các ngươi cố gắng làm việc, chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt, các ngươi cũng sẽ tích lũy được công lao, khi đã tích lũy đủ các ngươi sẽ trở thành bình dân, thành một thành viên của gia tộc Buda, thành công dân của vùng lãnh thổ Đất Đen này!
Nhóm nô lệ càng ngày càng kích động, bây giờ, bọn họ thật sự đã xem Triệu Hải như Thần, vì chỉ có Thần mới có thể nhân từ như vậy, trên người những nô lệ bỗng toát ra một cỗ khí thế, luồng khí thế này làm cho một võ sĩ cấp 8 như Green cũng cảm giác được chút kinh hãi.
Green thoáng quay đầu nhìn qua những nô lệ này, hắn phát hiện trên người mỗi nô lệ nhiều hơn một thứ gì đó, trước kia, khi nhìn những nô lệ này, hắn luôn cảm thấy bọn họ trầm lắng, mang đầy tử khí, tựa như một tàng đá, nhưng bây giờ, từng cá nhân đều nhiều hơn một phần sức sống, nhiều hơn một phần nhiệt tình.
Tâm lý Green chấn động, hắn đột nhiên hiểu rõ cách làm của Triệu Hải, nếu gia tộc Buda muốn phát triển, chỉ dựa nào 100 nô lệ trầm lắng đầy tử khí như thế thì không đủ, nhưng nếu là 100 người tràn đầy nhiệt huyết thì lại khác. Một trăm người mang đầy nhiệt huyết sẽ làm được những chuyện Green không thể tưởng tượng nổi.
Green không biết 100 nô lệ này sẽ làm được những gì, nhưng có một chuyện hắn hết sức rõ ràng.
Green thở dài một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi tắn nhiệt tình cộng thêm một tia kiên nghị, hắn tin tưởng rằng gia tộc Buda nhất định sẽ có cơ hội quật khởi.
Triệu Hải cũng nhận ra những thay đổi trên người những nô lệ, hắn mỉm cười, biết những lời nói của mình đã có tác dụng, hắn lập tức nói thêm:
- Tốt, các ngươi đi làm việc đi, trước hết sắp xếp vật tư cho ổn thỏa, ngày mai ta sẽ có nhiệm vụ mới cho các ngươi.
Những nô lệ nghe xong liền lên tiếng, bước nhanh đến đống vật tư, bước chân bọn họ nhanh hơn trước nhiều, toàn thân trên dưới tràn ngập nhiệt tình.
Triệu Hải gật đầu hài lòng, đi từ trên tường thành xuống dưới, chậm rãi đi đến bên cạnh Green, hỏi:
- Green gia gia, chúng ta trở về thôi, ta có một số chuyện muốn hỏi người.
Green lên tiếng, dẫn theo Mellin cùng những người khác đi theo sau Triệu Hải vào trong nội bảo, nhìn bóng lưng của Triệu Hải, Green biết Triệu Hải đã thực sự thay đổi, hắn không còn là một gã thiếu gia chỉ biết ăn chơi, hồ đồ nông nổi như trước nữa. Bây giờ, hắn đã trở thành tộc trưởng của gia tộc Buda, một tộc trưởng thực thụ.
Mọi người nhanh chóng vào đến phòng ăn trong nội bảo, vừa ngồi xuống, Triệu Hải liền xoay bàn tay, một củ cải trắng đã được ăn hết một nửa xuất hiện trong tay hắn, hắn chậm rãi để củ cải trắng trên bàn, hỏi Green:
- Green gia gia, người xem đây là món gì?
Green không lên tiếng, Triệu Hải thấy làm kỳ quái liền liếc mắt nhìn Green, phát hiện ra Green đang nhìn chằm chằm vào tay hắn. Hắn liền hiểu ra tại sao Green lại có vẻ mặt như vậy, đó là vì động tác đưa ra củ cải trắng của hắn.
Trên đại lục này cũng có ma pháp không gian, chỉ là ma pháp không gian rất khó học tập, hơn nữa điều kiện để học ma pháp không gian hết sức ngặt nghèo, vì vậy cũng không có bao nhiêu người học tập, mặc dù có những trang bị không gian để chứa đồ vật nhưng để mở những trang bị này đều phải dùng năng lượng. Mặc kệ là đấu khí hay ma pháp, chỉ cần có năng lượng là có thể mở, nhưng hắn lại là người đã uống Hư Vô Chi Thủy, coi nhưng hắn có trang bị không gian cũng không thể mở được, huống chi bản thân hắn không có.
Triệu Hải mỉm cười nói:
- Green gia gia, người xem đây là thứ gì?
Green vừa khôi phục tinh thần lại, kích động đứng lên hỏi:
- Thiếu gia, người vừa mới? Người vừa mới……!
Triệu Hải khoát tay, nói:
- Không có gì đặc biệt cả, đó chỉ là năng lực ta biết được trong lúc vô tình thôi, người biết là được, không nên nói ra ngoài, người đến đây xem đây là thứ gì đi?