Cuộc sống lại bình lặng, nhưng mọi người đều đã quen với việc thay đổi giữa thả lỏng và căng thẳng rồi, tâm trạng họ thay đổi rất nhanh, quên hẳn gian khổ mấy ngày qua, nên làm gì thì đi làm cái đó, sống rất tự do tự tại.
Trong Tây thành cũng có phân xã của thương đoàn Ma Căn, theo lý mà nói Hàn Tiến nên thương lượng với cả bọn trước làm sao để tiếp xúc được với thương đoàn Ma Căn, nhưng hắn lại nhốt mình lại trong phòng, bảo Tư Đệ Nhĩ Bá Cách đi nói với mọi người là hắn cần tĩnh tu, những ngày này không gặp ai hết.
3 ngày sau Hàn Tiến mới ra khỏi cửa, sự xuất hiện của hắn, đối với Ma Tín Khoa suốt ngày luyện kiếm và bị Hi Nhĩ Na hành hạ mà nói, thì những ngày vui vẻ lại đến rồi!
Trong phòng Tát Tư Âu vừa kết thúc minh tưởng, đang muốn nhóm lò thì đột nhiên cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua, hắn bất giác rụt cổ lại, quay ra nhìn hóa ra Ma Tín Khoa mở cửa ra thò đầu ra thăm dò gì đó, không biết đang làm gì.
“Rốt cuộc là đệ có vào không?” Tát Tư Âu chau mày, tuy đã là đầu xuân rồi nhưng hôm nay trời rất lạnh, qua một lúc hắn lại muốn minh tưởng mà nhiệt độ trong phòng ảnh hưởng rất lớn tới hắn.
“Xùy!” Ma Tín Khoa quay vào phòng, cài then hẳn hoi, cảnh giác nhìn xung quanh một lượt mới thở dài: “Tạ ơn trời phật, Lạp Phi Nhĩ không có ở đây”
Tát Tư Âu nhìn Ma Tín Khoa nói: “Lạp Phi Nhĩ đáng sợ thế sao?”
Ma Tín Khoa nguýt Tát Tư Âu, vứt thuẫn gỗ trên tay xuống đất, cười nhạt: "Không đáng sợ, không đáng sợ chút nào, huynh cũng đi thử đi, đệ sẽ tiến cử huynh cho Lạp Phi Nhĩ”
“ủa, cái đó cũng tính sao” Tát Tư Âu quay đầu lại, khai triển một quả cầu lửa, cái lò trong phòng chẳng mấy chốc mà đỏ lửa.
“Hừ!” Ma Tín Khoa hằn học, ngồi phịch xuống gần lò sưởi, lại còn cố tình bon chen với Tát Tư Âu nữa chứ.
“Đệ...” Tát Tư Âu suýt nữa thì ngã, hắn đứng dậy, hắn vừa nãy định nói gì đó, nhìn mặt Ma Tín Khoa vẫn còn sưng hắn cười thầm trong bụng.
Hàn Tiến sau khi kết thúc tịnh tu, Thân Minh đã tìm ra nhược điểm của thuật cuồng hóa, đồng thời tiến hành cải tiến, Ma Tín Khoa không tránh khỏi cái kiếp làm chuột bạch vì trong đội hắn da dày nhất, chẳng lẽ lại bảo Hàn Tiến đi đánh Khởi Lệ? Có lẽ chỉ cần một quyền là Khởi Lệ đã đi đời rồi.
Nhưng kết quả thật khiến mọi người thất vọng, đương nhiên đối với Ma Tín Khoa thì là như vậy, còn với người khác thì chẳng có gì khác biệt, ngược lại có thể có trò hay để xem.
Hàn Tiến lại mất kiểm soát, tuy Hàn Tiến có nói là Ma Tín Khoa có thể chặn đòn hay phản lại nhưng Ma Tín Khoa cùng lắm là khai triển hộ thân đấu khí để bảo vệ mình, thi thoảng mới chặn được vài quyền, chưa hề quá tay, nói theo cách của hắn thì Hàn Tiến da mỏng thịt mềm, hắn sợ mình làm Hàn Tiến bị thương.
Đáng buồn là tướng mạo Hàn Tiến vô cùng anh tuấn, tuổi lại còn nhỏ, mà râu của Ma Tín Khoa lại dài ra, thân hình lại cao to khôi ngô, trông đường đường như đại thúc vậy, Hàn Tiến đánh vài quyền vào mặt chính mình, mọi người cười hi hi ha ha. Nếu hắn đánh lại, vài quyền là có thể hạ được Hàn Tiến, nhưng mọi người sẽ không tha cho hắn đâu, làm gì có công bằng mà nói? Ma Tín Khoa biết tỏng điều đó.
Nhưng càng đáng buồn hơn là sau khi cuồng hóa, tốc độ của Hàn Tiến ngày càng nhanh, động tác của hắn ngày càng mạnh, khí thế đó giống như một con thú bị giam hàng trăm năm cuối cùng cũng lấy lại được tự do, Ma Tín Khoa lại kiên quyết không trả đòn, hậu quả tất có thể tưởng tượng ra.
Lúc này cửa lại bị người khác từ ngoài đi vào mở ra, Hàn Tiến đi vào, thấy hai người trong phòng thì không khỏi ngạc nhiên: "Ma Tín Khoa, huynh cũng ở đây à"
Còn chưa đợi Ma Tín Khoa kêu ca thì Hàn Tiến đã nói: "Tát Tư Âu, có chuyện gì khiến huynh cười đến mức này? Nói ra nghe xem nào"
Ma Tín Khoa ai oán nhìn Hàn Tiến nói: “Đệ không thể đợi vết thương của ta lành rồi hãy nói sao? Đệ xem, đây, còn đây nữa...” Ma Tín Khoa chỉ khắp người mình.
Hàn Tiến cười nói: "Thật đấy, lần này tuyệt đối không vấn đề gì"
“Tuyệt đối?” Ma Tín Khoa trợn tròn mắt: "Lần trước đệ cũng nói vậy mà? Còn cả lần trước trước nữa! Đệ không đi tìm Tiên Ni Nhĩ làm thí nghiệm được sao? Quan hệ của hai người tốt thế cơ mà”
Cạch, lại có người mở cửa ra, Ma Tín Khoa không khỏi giật mình, dường như có chuyện gì không hay xảy ra vậy.
Thực tế đã chứng minh trực giác đàn ông nhiều lúc cũng rất chuẩn, Ma Tín Khoa là một ví dụ.
Tiên Ni Nhĩ đi vào, nhìn Ma Tín Khoa nói: “Lúc nãy huynh nói cái gì?”
“Ta nói...” Ma Tín Khoa trong cái khó ló cái khôn: “Ta nói muội không có đây thì không có cách nào thí nghiệm được, ngộ nhỡ Lạp Phi Nhĩ lại mất kiểm soát thì làm sao?”
“Lần này sẽ không thế đâu" Tiên Ni Nhĩ mỉm cười nói.
“Không?"Mặt Ma Tín Khoa hiện lên thần sắc hồ nghi, cái sẽ không của Hàn Tiến là không thể tin được, bị hắn lừa mấy lần rồi, nhưng Tiên Ni Nhĩ lần đầu tiên đứng ra đảm bảo, xem ra còn có sức thuyết phục, Ma Tín Khoa do dự: "Hai người không câu kết lại... lừa ta đấy chứ?"
"Huynh…”Tiên Ni Nhĩ nổi giận, câu kết, hai từ này khó nghe quá.
Ma Tín Khoa giờ mới tỉnh ra là mình vừa nói gì, vội vàng nhặt thuẫn gỗ lên đi thẳng ra ngoài, khẳng khái nói: “Ta đã chuẩn bị rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài thôi”.
“Thực ra...đã không cần dùng đến thứ đó rồi” Hàn Tiến chỉ vào cái thuẫn gỗ trong tay Ma Tín Khoa”
“Hả? Đệ muốn ta làm bia sao?”
Đột nhiên, trong chớp mắt Hàn Tiến như biến thành người khác, ánh mắt hắn như biến thành hai lưỡi đao sắc nhọn, Ma Tín Khoa cảm thấy như có cái gì gọt qua mặt vậy, cách một lớp quần áo cũng có thể nhận ra người Hàn Tiến dày hơn mọi khi một chút, từng cơ bắp mang đầy sức sống.
Không mang cái này...Ma Tín Khoa muốn la lên, còn chưa ra đến ngoài sao đã bắt đầu rồi? đánh mình cũng không sao, dù gì hắn cũng có đấu khí hộ thân rồi, nhưng làm vỡ những thứ trong phòng thì phải đền.
Ma Tín Khoa không để ý, hai mắt Hàn Tiến vô cùng tinh anh, chỉ có điều bị sự sắc bén kia che khuất mà thôi.
“Bụp” hắn đạp mạnh lên mặt đất, thân hình lao như tên, còn lưu lại tàn ảnh trên không, hòn đá hắn đáp lên giờ đã vụn hết ra.
Ma Tín Khoa vội vàng khai triển đấu khí hộ thân và giữ chặt cái thuẫn trước người.
Tay phải Hàn Tiến đạp vào cái thuẫn gỗ, nếu có thể quay chậm sẽ thấy tay Hàn Tiến khi chưa chạm vào cái thuẫn thì áp lực giữa bàn tay và cái thuẫn đã khiến Ma Tín Khoa lắc lư. Sau đó khi bàn tay Hàn Tiến đập vào cái thuẫn thì cái thuẫn trở thành vô số mảnh vụn bay khắp nơi, nhưng Ma Tín Khoa lại không cảm thấy có bất kì sự va chạm nào. Đó là bởi vì cái thuẫn quá yếu, tốc độ vỡ vụn quá nhanh.
Ma Tín Khoa không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn hét lớn: "Tiên Ni Nhĩ! Nhanh! Hắn ta lại mất kiểm soát rồi!”
Nhưng bất ngờ là hiện trường lại trở lại yên tĩnh lạ thường.
“Đệ...” Ma Tín Khoa trợn tròn mắt, chỉ vào Hàn Tiến, mặt ngơ ngác không hiểu.
"Huynh cũng thấy rồi đó, lúc nãy không phải Tiên Ni Nhĩ khống chế đệ, là đệ tự khống chế được mình thôi” Hàn Tiến điềm đạm nói.
"Thành.. .thành công rồi?” Đến bây giờ Ma Tín Khoa còn chưa dám tin, hắn đần ra một lúc, đột nhiên hắn phá lên cười, Hàn Tiến thí nghiệm thành công, người vui nhất không phải là Hàn Tiến, mà là Ma Tín Khoa cuối cùng cũng thoát được biển khổ rồi.
“Bây giờ không lo nữa sao?” Tiên Ni Nhĩ nói, Ma Tín Khoa có vẻ vui mừng hơi sớm.
Hắn than thở đáp: "Lạp Phi Nhĩ, sao đệ giữ được cho mình tỉnh táo vậy?”
“Thực ra cũng không có gì, là Tư Đệ Nhĩ Bá Cách gợi ý cho đệ đó"'
“Hắn ta? Hắn ta có thể gợi ý gì cho đệ?”
“Giải thích với huynh có ích gì” Hàn Tiến có phần không muốn nói, hắn không có cách nào nói rõ được, vì hắn sử đụng đạo thuật, chứ không phải ma pháp.
"Không đúng..Ma Tín Khoa giờ mới có phản ứng: “Nếu đã thành công còn tìm ta làm gì?”
"Dùng kiếm của huynh, đấu hết sức với đệ một trận, đệ cần biết, sau khi cuồng hóa. sức chiến đấu có thể được đến đâu”
“Đệ không đùa đó chứ?” Ma Tín Khoa bỗng nghiêm mặt?”
“Đùa?” Hàn Tiến chau mày, giờ lại đến lượt hắn không hiểu.
“Nếu tìm ta để thí nghiệm ta có thể hầu đệ, cùng lắm là bị đánh một trận” Ma Tín Khoa biểu hiện một thần sắc nghiêm trọng hiếm thấy ở hắn: “Nếu thách kiếm với ta thì đi tìm người khác đi, ta với Hi Nhĩ Na lớn lên cùng nhau nhưng chưa bao giờ đấu kiếm, biết vì sao không?”
“Tại sao?”
“Vì thầy nói với bọn ta, kiếm là để giết người, không dùng để chơi, mỗi lần rút kiếm, trong lòng phải có ý chí và dũng khí giết chết đối thủ, nếu không đừng rút kiếm"'
"Không phải huynh đã đấu với Tư Đệ Nhĩ Bá Cách đó sao?”
“Sao giống nhau được? Ta với hắn chỉ đùa thôi” Ma Tín Khoa lắc đầu: “Với tốc độ và sức mạnh hiện tại của đệ, đệ cho rằng có thể đùa với ta sao?”
“Vậy dốc toàn lực xông lên đi, yên tâm, đệ sẽ không có chuyện gì đâu” trước khi đến tìm Ma Tín Khoa hắn đã làm một phù Tuất thổ giả thi thuật, tức là cho dù Ma Tín Khoa có lở tay thì hắn cũng vô sự.
“Đệ điên rồi...nhưng ta không điên với đệ được!” Thái độ của Ma Tín Khoa rất kiên quyết, thành thật đến kì lạ: “Ta không đồng ý”
Hàn Tiến cười gượng, Ma Tín Khoa bình thường rất dễ nói chuyện, nhưng hôm nay cứng rắn thế này, Hàn Tiến nhìn xung quanh rồi lại nhìn Tiên Ni Nhĩ.
"Huynh cho rằng muội có thể kiểm soát được mũi tên đã bắn ra sao?” Tiên Ni Nhĩ lườm hắn: “Muội cũng từ chối”
“Đừng lo cho ta.. .cứ cho là đại ma đạo sư cũng không có cách nào khống chế được ma pháp đã khai triển”
“Vô địch thật cô độc…” Hàn Tiến thở dài.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Sinh hoạt chính là làm việc và ăn uống, nếu như trốn trong thâm sơn rừng già. mọi người thực ra không có nhiều nhu cầu. nhưng ở trong thành thị không như vậy.
Hôm nay, Ma Tín Khoa mạnh mẽ yêu cầu đi ra ngoài một chuyến, từ khi ở đây. Hàn Tiến và Tiên Ny Nhĩ đã định ra quy củ, đồ ăn cùng đồ sinh hoạt do Mễ Hiết Nhĩ cùng Tư Đế Nhĩ Bá Cách phụ trách, nói cách khác, trừ bọn họ. những người khác chỉ có thể ở trong viện, nhiệm vụ của họ ngoài tu luyện cũng chỉ là tu luyện. Hàn Tiến trong lòng biết, bên ngoài đông nghịt.
Ma Tín Khoa có thể chịu đựng vài ngày đã không dễ dàng rồi, trầm ngâm một hồi. nghĩ cũng nên cho mọi người ra ngoài thay đổi không khí, cứ ở nhà mãi cuối cùng cũng xảy ra vấn đề a.
Cuối cùng, chỉ có Tát Tư Âu. Khởi Lệ cùng Mễ Hiết Nhĩ không muốn ra ngoài, những người khác đều ra khỏi viện, Tư Đế Nhĩ Bá Cách mỗi ngày đều có cơ hội dạo phố. vốn không cần đi theo... nhưng đây là bản năng, trừ khi Hàn Tiến yêu cầu. nếu không hắn thủy chung đi phía sau Hàn Tiến.
Người hưng phấn nhất là Hi Nhĩ Na, mặc kệ nàng khiến người ta có cảm giác ngực to não nhỏ, hay kiến thức thấp, nhưng này có tính kỷ luật, huống hồ mấy ngày này kinh nghiệm nàng cũng tăng lên không ít, nếu là người bừa bãi, phát hiện sinh hoạt không dễ dàng, có thể vô ý thức mà chọn ẩn nấp.
Lôi Triết so với Hi Nhĩ Na thì trầm hơn, căn cứ vào quan sát của Hàn Tiến, người này không thích cười, cũng ít khi tức giận, mọi người ôn ào thì nàng luôn ỡ một bên lẳng lặng nhìn, so ra còn nhút nhát hơn Khởi Lệ. Ma Tín Khoa không có việc gì cũng tìm Hàn Tiến, nhưng Lôi Triết chưa bao giờ chủ động yêu cầu cái gì. Hàn Tiến giúp hắn, hắn cảm ơn, Hàn Tiến không giúp, hắn liền im lặng, không khác Tiên Ny Nhĩ nhiều lắm. Hiện tại, hắn đội mũ của Tát Tư Âu. che kín cả khuôn mặt, ai cũng không rõ mặt hắn, khi đi lại vô cùng nhẹ nhàng, như là ngồi trên vật gì bay đi vậy
"Ha... quán bar!" Ma Tín Khoa đột nhiên quát lớn.
Mọi nguời bị Ma Tín Khoa làm cho giật mình, nguời đi đường cũng bị hắn dọa cho hết hồn. mấy con quạ đen kêu lên vài tiếng chói tai. vỗ cánh kinh hãi lao vào bầu trời đêm.
"Lạp Phi Nhĩ, chúng ta vào ngồi đi." Ma Tín Khoa cười trừ. đại đa số lính đánh thuê không rời rượu, mà quán bar đương nhiên là nơi lính đánh thuê tụ tập, trao đổi tin tức, vật phẩm.
"Đúng là nam nhân…" Tiên Ny Nhĩ cười rộ lên.
Hàn Tiến ngẩng đầu nhìn quán bar tên Dạ sắc Vi, hắn có chút lo lắng: "Quan trọng là an toàn, chúng ta uống rượu, không ai được gây chuyện."
"Gây sự?" Ma Tín Khoa cười to nói: "Ai đến chọc chúng ta là rước họa a."
Ma Tín Khoa cuồng vọng như vậy là có nguyên nhân, hắn bản thân là đấu sĩ. Tiên Ny Nhĩ là xuyên tâm xạ thủ. còn có Lôi Triết am hiêu ẩn thân, cấp bậc thấp nhất cũng là thất giai chức nghiệp giả. Hơn nữa Hàn Tiến còn một thân tài nghệ vô cùng, bọn họ trong giới lính đánh thuê cũng coi như nổi tiếng, tuy răng còn xa mới bằng Hồng sắc tiêm lính đánh thuê tiểu đội. nhưng chức nghiệp của họ lại phối hợp hoàn mỹ, cận chiến hay viễn công đều không yếu. đám lính đánh thuê nào chọn họ mà gây sự chính là chuốc lấy nhục.
"Ngươi a…" Hàn Tiến có chút bất đắc dĩ, nhưng thấy Ma Tín Khoa hăng hái, hắn cũng
không làm mọi người mất hứng.
Bọn họ không phát hiện ra, cũng không cách nào nhận ra, trên thực tế toàn bộ tây thành đều đầy quạ đen. vài con bị Ma Tín Khoa dọa sợ khiến quạ đen ở khắp nơi kêu liên thanh, sau trước cùng bay lên cao ly khai Tây thành, hay chúng nó đã phát hiện nơi chúng muốn đến, không cần ở chỗ này nữa.
Vừa đẩy cửa lớn, một cỗ âm thanh ồn ào đập vào mặt. trong tây thành tụ tập nhiều lính đánh thuê, tiểu quán cũng gần như kín người.
Hàn Tiến bước vào đại môn liền hấp dẫn vài ánh mắt quan tâm, bởi bình thường đến quán bar chỉ khoảng năm ba người đi cùng nhau, nhiều người cùng đi như vậy quả thực ít thấy.
Bàn ở đây hơi nhỏ. đám Hàn Tiến cũng chỉ có thể chia ra hai bàn mà ngồi.
"Cho ta một chai mạch tửu!" Vừa đặt mông lên ghế, Ma Tín Khoa vội vã hô.
"Uống ít thôi." Hi Nhĩ Na không biết tại sao. trong giọng nói có thêm vài phần ôn nhu.
Cũng không biết Ma tín Khoa rút cuộc có chuyện gì với Hi Nhĩ Na, nàng nói với hắn như thế, hắn hẳn phải vui vẻ mới phải, nhưng trái lại, Ma Tín Khoa không đáp lại sự ôn nhu của Hi Nhĩ Na, ngược lại trừng mắt nói: "Chuyện của đàn ông. phụ nữ đừng xen vào."
Hi Nhĩ Na chuẩn bị nổi giận, bỗng nhiên nhớ tới Hàn Tiến nói: Đàn ông thông thường đều thích phụ nữ ôn nhu.
Nghĩ đến đây. Hi Nhĩ Na vội cúi đầu. âm thầm cắn răng, trong lòng tự an ủi: Hi Nhĩ Na, ngươi là thục nữ, là thục nữ dịu dàng nhất thế giới.
Rút cuộc cũng bình phục tâm tình, Hi Nhĩ Na ngẩng đầu. trên mặt lộ nụ cười nhẹ nhàng, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng đã là cực hạn của nàng.
"Uống rượu không tốt cho thân thể." Hi Nhĩ Na ôn nhu nói, nói xong bất giác nổi da gà. nghĩ thầm, xem ra lão nương quá quan tâm tới ngươi rồi a.
Đáng tiếc, Ma Tín Khoa không cảm thấy sự quan tâm của Hi Nhĩ Na. hắn chỉ cảm thấy có thể biến cọp cái thành một con cừu non, đây là chuyện vinh dự cỡ nào a!
Vì vậy, để biểu hiện khí khái nam nhân, Ma Tín Khoa cầm chén rượu lên một hơi cạn sạch.
"Thống khoái." Ma Tín Khoa đặt chén lên bàn, thở ra một hơi.
Hi Nhĩ Na không cam lòng, chả lẽ lời của lão nương là vô ích?
Bốp một tiếng, Hi Nhĩ na vỗ bàn, khiến Ma Tín Khoa càng hoảng sợ.
"Ta không cho ngươi uống." Hi Nhĩ Na có chút lớn tiếng, hai bên bàn rượu mọi người hiếu kỳ nhìn lại.
Nếu như chỉ có hai người bọn họ, Ma Tín Khoa có khả năng nhượng bộ. nhưng nhiều người như vậy, hắn không thể chịu mất mặt.
"Ngươi quyết định hay ta quyết định!" Ma Tín Khoa phùng mang trợn má, cầm chén rượu lên uống cạn.
"Ngươi quyết định! Đương nhiên là nguơi quyết định!" Hi Nhĩ Na cười nhạt.
Ma Tín Khoa nhìn Hi Nhĩ Na tươi cười, mơ hồ nghĩ có chút không đúng, nhưng lúc này tuyệt đối không thể yếu thế: "Ngươi biết là tốt rồi. lúc đàn ông uống rượu, phụ nữ tốt nhất đừng xen mồm vào!"
Nói đến đây. hắn cẩn thận nhìn Hi Nhĩ Na, sợ nàng còn làm khó hắn.
Không ngờ Hi Nhĩ Na chỉ nhìn hắn một cái, liền quay đầu ra chỗ khác.
Thấy Hi Nhi Na phản ứng như vậy. Ma Tín Khoa thầm thở phào, trong lòng còn chút buồn bực. sao hôm nay tính tình lão bà nương này lại tốt đến vậy?
Nhưng một khắc sau, Ma Tín Khoa tự mình phủ định ý nghĩ này.
"Cho ta một chai." Hi Nhĩ Na quát, con mắt không thèm nhìn Ma Tín Khoa, biểu tình chính là nói. ngươi uống bao nhiêu lão nương uống bấy nhiêu a.
Ma Tín Khoa có chút tê dại da đầu, Hi Nhĩ Na say rượu, hậu quả hắn biết rõ: "Ngươi uống cái gì? Ai cho uống?"
"Phụ nữ uống rượu, đàn ông đừng xen mồm vào." Hi Nhĩ Na nghiến răng nghiến lợi nói.
Ma Tín Khoa có chút chột dạ nhìn Hàn Tiến, phát hiện mọi người như đang nói chuyện gì, không chú ý đến hắn, lúc này mới khiến hắn yên tâm, nếu không trước mặt nhiều người như vậy bị Hi Nhĩ Na quát mắng, thật sự không còn mặt mũi.
Mắt thấy chai rượu trắng được để trước mặt Hi Nhĩ Na, Ma Tín Khoa cũng không nhịn được rùng mình, Hi Nhĩ Na uống rượu, kẻ không may chính là hắn.
"Tỷ. đừng uống." Ma Tín Khoa nhỏ giọng nói.
"Dựa vào cái gì? Ngươi uống của ngươi, ta uống của ta, không ai liên quan đến ai." Hi Nhĩ Na đang nổi nóng, sao có thể nghe hắn.
"Tỷ. ta sai rồi được chưa, ngươi xem, ta cũng không uống." Ma Tín Khoa cười trừ, đem chén rượu đổ sang một bên.
"Hừ!" Hi Nhĩ Na hừ lạnh, quay đầu. để lại cho Ma tín Khoa một cái gáy.
Ma Tín Khoa thở phào, Hi Nhĩ Na không nói gì cũng tốt, chỉ cần nàng không uống rượu là tổt rồi.
"Tỷ. ta sai rồi được chưa! Ha ha ha!" Trừ bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm quái khí.
Ma Tín Khoa giận tím mặt. xoay người vừa nhìn, thì ra là một khách uống rượu, trong lòng bế một nữ tử trang phục đẹp đẽ, chỉ trỏ phía đối diện, miệng cười không ngớt.
Ma Tín Khoa muốn lên giáo huấn hắn một chút, không ngờ có nguời còn nhanh hơn, Hi Nhĩ Na bên người vụt một cái đã đến trước mặt đối phương.
"Cười cái gì? Nói ngươi đó!" Hi Nhĩ Na hung hăng quát.
"Thế nào? Ta cười cũng không được? Nguơi quản nhiều quá đó!” Người nọ không thèm nhìn Hi Nhĩ Na. bộ dạng phớt lờ.
Hàn Tiến cùng Tiên Ny Nhĩ hai mắt nhìn nhau, hắn đã nói qua, uống rượu chứ không gây chuyện, không ngờ ngồi chưa nóng mông, đã có phiền phức kéo đến. nhưng là người ta chọc họ. cũng không trách được Ma Tín Khoa cùng Hi Nhĩ Na.
Hàn Tiến đánh mắt với Tư Đế Nhĩ Bá Cách, Tư Đế Nhĩ Bá Bách vội đứng lên hô lớn: "Hi Nhĩ Na tiểu thư, loại người thích bị coi thường ở đây nhiều lắm, không nên chấp hắn...."
Nhìn Tư Đế Nhĩ Bá Cách đi tới, Hi Nhĩ Na nhớ tới lời dặn của Hàn Tiến, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người đi về, nhưng khách nhân kia trừng mắt nhin Tư Đế Nhĩ Bá Cách, tức giận nói: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem."
"Ta...." Tư Đế Nhĩ Bá Cách sợ hãi lùi một bước, nói: "Ta không nói, vừa rồi coi như... như như đàn gảy tai trâu, không hợp ý ngươi vậy mong thông cảm nhiều."
Đám Hàn Tiến ngẩn người, sau đó phát tiếng cười vang, bọn họ thấy nhiều cảnh mắng chửi người khác, nhưng chưa ai thấy lại mắng mình mắng người như vậy. Ma Tín Khoa vỗ
vai Tư Đế Nhĩ Bá Cách, tay kia vươn ngón cái.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Khách nhân kia giận dữ, đẩy cô gái trong lòng ra đứng dậy, bầu không khí có chút khẩn trương, không ai đứng dậy ngăn cản, trái lại phát ra một tràng khen ngợi.
"Huynh đệ, kích động như vậy làm gì?" Ma Tín Khoa nói, hắn căn bản không coi chuyện này ra gì, chẳng phải đánh nhau thôi sao!
"Đánh đi.... ai thắng ta mời kẻ đó uống rượu."
"Năm mai kim tệ, đổ cho người cao to kia thắng, ai dám cá?"
"Ngươi cho ta là kẻ ngốc à? Tên cao to là đấu sĩ, ta cũng đổ hắn thắng!"
Mọi người quát tháo càng lúc càng lớn, gã khách nhân sắc mặt biến ảo bất định, không dám thực sự động thủ, người ta là đấu sĩ, hay là cái gì chưa nói, nhưng bên cạnh còn một đám bạn, tình huống thực sự không lạc quan, nếu như đối phương toàn bộ là thất giai vậy sức chiến đấu không chỉ đơn giản là 1+1, một khi phối hơp, sức chiến đấu phải tăng theo cấp số nhân.
Khách trên lầu hai cũng bị kinh động, một người lùn cường tráng nhìn xuống dưới, thấy Hàn Tiến, trong mắt hắn bỗng lộ ra tia cừu hận, cừu hận mạnh mẽ như vậy khiến Hàn Tiến và Tiên Ny Nhĩ như cảm thấy cái gì, ngẩng đầu nhìn lên.
Tên lùn này thấy thế vội ngồi xuống, trong quán bar ngọn đèn mờ ảo, hơn nữa khách khứa không ít, lầu hai còn có lan can che, đám Hàn Tiến nhìn cuối cùng không phát hiện ra cái gì, cho rằng mình cảm giác nhầm.
Lúc này, chủ quán cười bồi chạy đến khuyên bảo Ma Tín Khoa cùng khách nhân kia, Ma Tín Khoa không sợ đánh nhau, nhưng hắn không muốn gây sự, khách nhân kia lại đang muốn xuống nước, cuối cùng ném ra một miếng kim tệ, cũng không lấy tiền thối, bước ra ngoài đi thẳng.
Trong quán bar nổi lên tiếng ồn ào, có người chửi ông chủ lắm chuyện, nhưng ông chủ đã quen với tình, huống này, cho nên chỉ cười cười bắt chuyện, một hồi phong ba cứ thế qua đi.
Khoảng chừng một giờ sau, Hàn Tiến cùng mọi người rời quán, Ma Tín Khoa cao hứng hát rống lên, quả thực đời người có nhiều niềm vui, quan trọng là khai thác thế nào.
Lúc này trời đã khuya, trên đường hầu như không còn ai đi lại, mọi người vừa nói cười vừa đi về, hôm nay ra ngoài không có chuyện gì, chí ít đối với họ là không có chuyện gì, vừa đi qua một góc, Lôi Triết đột nhiên ngừng chân, nhỏ giọng nói: "Ta tìm một người bạn, các ngươi về trước đi."
"Bạn?" Hàn Tiến sửng sốt, nhìn Lôi Triết nói: "Có cần chúng ta đi theo không?"
"Không cần, một mình ta đi được rồi."
Hàn Tiến trầm ngâm, Lôi Triết chắc có chuyện gì quan trọng cần giải quyết, nhưng chuyện này là việc tư, hỏi thêm thì không hay, hắn không hỏi, cũng không có quyền ngăn cản: "Ngươi đi đi, đi sớm về sớm."
"Yên tâm." Lôi Triết nói xong, đi nhanh vào một hẻm nhỏ.
"Lôi Triết đi đâu thế?" Ma Tín Khoa nhìn bóng lưng hắn hỏi.
"Hẳn là có chuyện quan trọng." Hàn Tiến hơi trầm ngâm, muốn đi giúp Lôi Triết, nhưng vạn nhất khiến Lôi Triết hiểu lầm, như vậy không hay.
"Hẳn là không có chuyện gì đâu." Tiên Ny Nhĩ nhàn nhạt nói: "Lôi Triết cùng Ma Tín Khoa là hai loại người khác nhau, hắn rất tiềm ổn, tỉnh táo, hắn biết nên làm gì, không nên làm gì, chúng ta cứ yên tâm về thôi."
"Hừ... có ý gì đây?" Ma Tín Khoa cả giận nói, tâm tình vui vẻ của hắn cũng bay đi phân nửa, "Hai loại người? Ta là người hay nóng nảy, hay hồ đồ? Ta làm việc một mình không khiến ngươi yên tâm?"
"Ngươi cho rằng là ai?" Hi Nhĩ Na đứng bên cạnh Tiên Ny Nhĩ nói, nàng quả thật cho rằng hôm nay mình đã tương đối dịu dàng, nhưng không đem lại kết quả gì, cho nên rất thất vọng.
"Được rồi, chúng ta mau về, đừng để đám Tát Tư Âu sốt ruột" Hàn Tiến cười nói.
Ma Tín Khoa nhìn trái nhìn phải, buộc phải thừa nhận, hai phụ nữ này hắn không thể trêu vào, cuối cùng chỉ có thể lầm bầm vài câu, cúi đầu đi trước
Mọi người về chỗ ở, giữa sân vang lên một trận cười nói rồi tất cả trở lại yên ắng.
Qua một lát, một người lén lút nhô đầu ra khỏi một góc tường, hắn nhìn quanh viện một lát, rồi chậm rãi rút đầu, ghi nhớ địa điểm cùng cảnh vật, sau đó xoay người rời đi, đột nhiên thân thể hắn như dính định thân chú, bởi một thanh chùy thủ kề sát yết hầu, loại cảm giác băng lãnh này khiến tâm hồn hắn run rẩy.
"Đã đến rồi, hà tất vội đi như vậy?" Người kia nhàn nhạt nói.
Tên này ngẩn ngơ, hắn lập tức nhận ra người trước mặt là một phe với người trong viện, nhưng lúc trước đối phương có việc gấp ròi đi, không ngờ ở chỗ này chờ hắn, trong lòng hắn kinh hãi, nhưng chì có thề gài bộ hô đô: "Đại nhân.... ngài làm gi thế? Ta... ta trên người không còn gì nữa, xin đừng giết tôi." Hắn quơ tay vào túi áo móc ra một túi tiền.
"Ngươi biết một đạo tặc mới vào nghề kiêng kị nhất là chuyện gì không?" Lôi Triết căn bản không nhìn túi tiền: "Đó là theo dõi một cao giai đạo tặc, như vậy ngươi sẽ chết rất khó coi."
"Đại nhân, ta... ta không hiểu gì a."
"Người không cần phải hiểu, quay lại, đi thôi." Lôi Triết chậm rãi nói.
"Đại nhân…" Người nọ xoay người, sau đó hàn quang chợt lóe, một thanh chủy thủ
nhắm ngay ngực Lôi Triết đâm tới.
Lôi Triết nhẹ phất tay, đạo hàn quang kia chợt lóe rồi biến mất, người kia chỉ thấy hoa mắt một cái. sau đó phát hiện cổ tay bị người ta giữa vững, đối phương vóc người không to cao. nhưng lực lượng rất mạnh, hắn chỉ cảm thấy cổ tay như bị bóp nát, buộc phải buông chủy thủ ra
"Không nhớ lời ta nói sao? Ngươi sẽ chết rất khó coi." Lôi Triết lộ ra ý tứ châm chọc.
"Người nọ đột nhiên cảm giác một loại dịch thể chảy dọc khuôn mặt hắn xuống, hắn lau một cái, phát hiện trên tay là máu tươi, nhẹ nháy mắt phát hiện một con mắt đã không nhìn thấy gì. nhưng lại không thấy bất cứ cảm giác đau đớn nào, loại quỷ dị đến cực điểm này khiến hắn phát rồ. đang định phát ra tiếng thét, thì một chiếc chủy thủ băng lãnh lại kề vào cổ hắn, sau đó là một giọng nói băng lãnh phát ra: "Ngươi có thể vi phạm lời nói của ta, nhưng tin ta, nếu làm vậy ngươi sẽ không có cơ hội để hối hận."
Người kia trợn mắt. kinh hoàng nhìn Lôi Triết sau đó quay người đi vào viện.
Lôi Triết gỗ nhẹ của vài cái, nghe tiếng bên trong vang ra: "Ai? Có mùi máu?"
"Là ta." Lôi Triết mở miệng, miễn cho TiênNy Nhĩ tặng hắn một mũi tên.
Cửa nhanh chóng mở ra, Tiên Ny Nhĩ mở cửa, thấy tên độc nhãn long, không khỏi sửng sốt, nghiêng người sang một bên, để Lôi Triết áp giải tên tù binh vào, mới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?”
"Thẳng nhóc này âm thầm theo dõi chúng ta." Lôi Triết nhỏ giọng nói
"Các người vào trước đi." Tiên Ny Nhĩ vừa nói vừa đóng cửa viện, Khởi Lệ đi ra khẩn trương đánh giá tên độc nhãn long kia
Lôi Triết đẩy tên độc nhãn long vào viện, Tiên Ny Nhĩ vừa đi đến cây đại thụ trong viện, không một tiếng động nhảy lên nhìn quanh bốn phía, quan sát động tĩnh.
Hàn Tiến trong phòng đi ra, đám Ma Tín Khoa lại càng hoàng sợ: "chuyện gì xảy ra?” Hàn Tiến nhìn tên độc nhãn thê thảm ở bên cạnh hỏi.
"Người này theo dõi chúng ta."
"Ngươi nói có việc... vì phát hiện ra hẳn?" Hàn Tiến hỏi
"Um." Lôi Triết gật đầu: "Lúc đó..."
"Ta biết, ngươi làm tốt lắm." Hàn Tiến vỗ vai Lôi Triết, lúc đó Lôi Triết nói có người theo dõi khẳng định bọn họ nhìn quanh, vậy kết quả sẽ không như bây giờ.
"Mẹ nó, dám theo dõi chúng ta?" Ma Tín Khoa mắng, hắn là người nóng nảy, nếu không phải nhìn bộ dạng thê thảm của tên độc nhãn, có lẽ đã nhảy ra cho hắn vài đấm.
"Đại nhân.Ta sẽ chết đó..." Độc nhãn run run nói, tuy rằng cố sức ôm vết thương
nhưng không cách nào cầm máu được, một lát máu đã nhuộm đỏ ngực hắn.
"Không muốn chết? Vậy nói ra ai bảo ngươi theo dõi chúng ta?" Hàn Tiến nhẹ nhàng nói, hắn đối với Lôi Triết rất thỏa mãn, chỉ là thủ đoạn có chút độc ác, nếu chỉ theo dõi, không nên đùng thủ đoạn cỡ này. Tiên Ny Nhĩ nói Lôi Triết là người trầm ổn, tỉnh táo, tỉnh táo thì xem ra đúng nhưng trầm ổn thì chưa chắc đã làm ra thủ đoạn ác độc này.
"Hắn muốn giết ta." Không biết có phải nhìn ra suy nghĩ của Hàn Tiến không, Lôi Triết đột ngột buông thêm một câu.
"ồ?" Sắc mặt Hàn Tiến chợt lạnh lùng, nếu chỉ theo dõi vậy không có gì, nhưng hắn muốn ra tay đả thương Lôi Triết, vậy tính, chất đã trở nên nghiêm trọng rồi.
"Là ... một đoán tạo đại sư, thủ hạ của Kiệt Sâm tướng quân thuê ta theo dõi các ngươi." Độc nhãn nói nhanh, sau đó cầu xin: "Đại nhân, tha cho ta, ta không muốn chết như vậy."
"Kiệt Sâm tướng quân?"
"Là Kiệt Sâm tướng quân thống lĩnh kỵ binh tây thành, quyền lực rất lớn.” Lôi Triết lạnh lùng nhìn độc nhãn nói: "Ngươi nói thật không?"
"Đại nhân,ta không muốn chết, sao dám nói dối?" Độc nhãn dùng giọng run run nói:
"Tha cho ta đi, đại nhân!"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo