TÃch tại cá»u giang thượng, dao vá»ng Cá»u Hoa Phong.
Thiên hà quải lục thủy, tú xuất cá»u phù dung.
Ngã dục nhất huy thủ, thùy nhân khả tướng tòng.
Quân vi Äông đạo chủ, Æ° thá» ngá»a vân tùng.
-- Lý Bạch --.
Tạm dịch:
Trên Cá»u giang xÆ°a trÆ°á»›c,.
ChÃn ngá»n hoa ngÆ°á»›c trông.
Sông trá»i treo nÆ°á»›c biếc, Nở chÃn đóa phù dung.
Ta muốn hua tay vẫy,.
Ai ngÆ°á»i Æ°ng tá»›i cùng.
NgÆ°á»i là m Äông đạo chủ,.
Ở đấy ngá»a mây tùng.
Cá»u Hoa SÆ¡n cách bốn chục dặm phÃa Tây Nam huyện An Huy, Thanh DÆ°Æ¡ng, được coi là Lăng DÆ°Æ¡ng nhị địa.
Thá»i Tam Quốc, Tôn Ngô phân là m huyện thà nh Trà Lâm, thá»i Tùy là Cảnh ChÃ, đến Ä‘á»i ÄÆ°á»ng trở thà nh Thanh DÆ°Æ¡ng huyện, đặt tên từ những đồi núi xanh ngắt trùng trùng, thuá»™c phủ Trì Châu, biên giá»›i vá»›i Quý Trì.
Cá»u Hoa SÆ¡n phÃa nam nhìn vá» Lăng DÆ°Æ¡ng, phÃa tây đối diện Thu Phố, phÃa bắc tiếp thông lá»™ NgÅ© Khê, phÃa đông giáp Hãm Long Khẩu, tên xÆ°a là Cá»u Tá» SÆ¡n.
Lý Bạch Ä‘á»i ÄÆ°á»ng ghé thăm Cá»u Tá» SÆ¡n, lúc thấy đỉnh núi nhÆ° chÃn đóa sen nở rá»™, má»›i đổi tên thà nh Cá»u Hoa SÆ¡n.
Trong sách vở có ghi rõ:
"tên cÅ© là Cá»u Tá» SÆ¡n, Lý Bạch Ä‘á»i ÄÆ°á»ng thấy chÃn ngá»n núi nhÆ° hoa sen nở thà nh, đổi tên thà nh Cá»u Hoa SÆ¡n".
Sổ bạ của huyện Thanh Dương cũng có ghi chép:
"núi cách huyện bốn chục dặm, bốn mÆ°Æ¡i tám ngá»n núi có tên, mÆ°á»i bốn nham, năm Ä‘á»™ng, mÆ°á»i má»™t thung lÅ©ng, mÆ°á»i tám hệ, hai cao nguyên, cùng tất cả những thạch trì đó đây Ä‘Æ°a địa danh trở thà nh má»™t thắng cảnh".
"Tri Hà nh Kim Nhị" VÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng Minh từng Ä‘á»c thÆ¡ giữa núi, cùng thÆ¡ Lý Bạch vang danh thiên cổ.
Thi tiên Lý Bạch đổi tên Cá»u Tá» SÆ¡n thà nh Cá»u Hoa SÆ¡n bằng cách là m má»™t bà i thÆ¡ ghép từng câu của má»—i ngÆ°á»i, bà i thÆ¡ đó nhÆ° sau:
"Diệu hữu phân nhị khÃ, linh sÆ¡n khai cá»u hoa". Lý Bạch.
"Tầng tiêu át trì nháºt, bán bÃch minh triá»u lÆ°u". Cao Vụ.
"TÃch tuyệt hạ thụy yêu, phi lÆ°u dục dÆ°Æ¡ng nhai". Vi Cá»±c DÆ°.
"Thanh hùnh ngá»c thụ sắc, phiên diêu vÅ© nhân gia". Lý Bạch.
Cá»u Hoa SÆ¡n không những là đất ngâm vịnh của thi nhân, cÅ©ng là đạo trÆ°á»ng của Äịa Tạng VÆ°Æ¡ng Pháºt gia.
"Äịa Tạng tháºp luân kinh:
an nhẫn bất Ä‘á»™ng nhÆ° đại địa, tÄ©nh lá»± thâm máºt nhÆ° bà tạng". Thủ danh Äịa Tạng.
"Äại Thừa Pháºt Kinh" có ghi chú:
"Äịa Tạng nháºn lá»i giao phó của ThÃch Ca, lệnh cứu Ä‘á»™ lục đạo chúng sinh, quyết bất thà nh Pháºt, thÆ°á»ng hiện thân trong địa ngục, cứu khổ nạn của chúng sinh, thế xÆ°ng U Minh giáo chủ".
"Äịa Tạng Bổn Nguyện Kinh", quyển hai, có ghi chú:
"Pháºt thăng thiết lợi thiên vi mẫu thuyết pháp, háºu triệu Äịa Tạng đại sÄ© vÄ©nh vị U Minh giáo chủ, sá» thế thượng hữu thân giả giai đắc báo bổn tiến thân, uy đăng cá»±c lạc".
Bổn thÆ° đó nói nhiá»u vá» thuyết địa ngục bách tiến công đức, hiếu kinh Pháºt môn.
Trong kinh có nói Äịa Tạng VÆ°Æ¡ng bồ tát cứu Ä‘á»™ chúng sinh, bất không thệ, bất thà nh phong chi hoằng nguyện, cố danh "Äịa Tạng Bổn Nguyện".
Cho nên Cá»u Hoa kiếm phái không những kiếm thuáºt tinh tuyệt, đồng thá»i cÅ©ng có sá»± lãng mạng của thi nhân, cùng sá»± huyá»n bà của Pháºt gia.
Trong thất đại kiếm phái của võ lâm, tịnh không bao gồm Cá»u Hoa SÆ¡n, bởi vì môn hạ đệ tá» Cá»u Hoa SÆ¡n vốn cá»±c Ãt, hà nh tung cà ng Ãt khi xuất hiện trên giang hồ.
Từ nhiá»u năm trÆ°á»›c, trong giang hồ đã có truyá»n thuyết Cá»u Hoa phái đã cùng U Linh giáo hợp lại, đồng thá»i cung phụng hai vị tổ sÆ°, má»™t vị là Äịa Tạng VÆ°Æ¡ng bồ tát, vị kia là thi sÄ© Lý Bạch phong lÆ°u, cao tuyệt thiên cổ.
Nghe nói vị Thanh Liên CÆ° SÄ© đó không những là thi tiên, cÅ©ng là kiếm tiên, Cá»u Hoa kiếm pháp là của ông ta truyá»n lại, đến mấy trăm năm sau, trong giang hồ lại xuất hiện vị kỳ hiệp Lý Má»™ Bạch, cÅ©ng là truyá»n nhân Ä‘Ãch hệ của Cá»u Hoa Phái.
Những truyá»n thuyết đó là m cho Cá»u Hoa Phái trong tâm tưởng và tai mắt của giang hồ cà ng biến thà nh thần bà hÆ¡n. Môn đệ Cá»u Hoa Môn đã Ãt, hà nh tung cÅ©ng cà ng quá»· bÃ, gần đây cÆ¡ hồ đã tuyệt tÃch giang hồ.
NhÆ°ng những Ä‘iá»u đó lại không phải là nguyên nhân là m Phó Hồng Tuyết thất kinh, cái là m cho hắn giáºt thót mình, là con ngÆ°á»i NhÆ° à đại sÆ°.
NhÆ° à đại sÆ° váºn bạch bà o, Ä‘i hà i rÆ¡m, Ä‘á»™i ma Ä‘Ãnh, thần tình nghiêm túc, chấp tay cung kÃnh, nhìn thấy không còn nghi ngá» gì nữa là má»™t ngÆ°á»i xuất gia tu vi cá»±c thâm, má»™t nữ nhân xuất gia.
Bà ta xem ra phảng phất cũng đã trung niên.
Thân ngÆ°á»i vừa phải, dung mạo Ä‘oan chÃnh, cá» chỉ quy củ lá»… Ä‘á»™, biểu tình trên mặt nghiêm túc, tịnh không có chá»— nà o trên ngÆ°á»i đặc biệt hấp dẫn, cà ng không có chá»— nà o là m cho ngÆ°á»i ta thất kinh. Vô luáºn lá»t và o mắt ai, bà ta chỉ bất quá là má»™t ni cô trung niên tu vi nghiêm cẩn, tịnh không có Ä‘iểm gì khác vá»›i ngà n ngà n vạn vạn ni cô thanh y cẩn thủ trong Pháºt môn.
Nhưng trong mắt của Phó Hồng Tuyết mà nhìn, lại hoà n toà n khác biệt.
Dung mạo bà ta tuy bình phà m Ä‘oan trang, đôi tay ngá»c lại đẹp nhÆ° hoa xuân, má»m mại không xÆ°Æ¡ng, chân bà ta mang hà i, không mang vá»›, để lá»™ ngón chân ngá»c ngà thon thả trắng nhÆ° sÆ°Æ¡ng tuyết, cà ng là m cho ngÆ°á»i thấy mê hồn choáng váng. Tăng bà o bạch bố của bà ta rá»™ng rãi má»m mại, không nhiá»…m chút bụi trần, bao phủ gần nhÆ° toà n bá»™ thân thể bà ta.
Không ai có thể có ảo tưởng vá» má»™t ni cô trung niên tu vi nghiêm cẩn nhÆ° váºy, không ai tưởng tượng vá» thân thể dÆ°á»›i tấm tăng bà o ra sao.
Phó Hồng Tuyết lại không thể không tưởng.
Thân thể mỹ miá»u trong tăng bà o trắng nhÆ° tuyết giắt trên lan can hồ tắm, tiếng hÆ¡i thở rên rỉ trong bóng đêm, vòng tay ấm áp mịn mà ng, đôi tay đó đã dẫn hắn tiến nháºp má»™ng cảnh.
Hắn cà ng không thể không Ä‘em con ngÆ°á»i xuất gia đạo mạo uy nghiêm trÆ°á»›c mắt mà liên tưởng tá»›i nữ nhân vừa thà nh thục vừa ngáºp trà n khát vá»ng đêm hôm qua, tuy hắn luôn cấm Ä‘oán mình tưởng tá»›i, nhÆ°ng hiện tại không thể không tưởng.
Tuy hắn đối vá»›i má»i chuyện Ä‘á»u đã có thể không há»i không han không Ä‘á»™ng không Ä‘áºy, nhÆ°ng ni cô trung niên quy củ nghiêm túc đó lại đã là m cho từng phân da thịt trên ngÆ°á»i hắn đại loạn, hắn đã có cảm giác môi mình khô rát, tim Ä‘áºp thình thịch, cÆ¡ hồ vô phÆ°Æ¡ng khống chế.
NhÆ° à đại sÆ° chỉ Ä‘iá»m đạm nhìn hắn má»™t cái, khuôn mặt Ä‘oan trang nghiêm túc vẫn không có biểu tình gì.
Phó Hồng Tuyết cơ hồ nhịn không nỗi, muốn xông lại, vạch tăng y của bà ta, nhìn xem bà ta có phải là nữ nhân đêm qua hay không, nhưng hắn còn miễn cưỡng nhẫn nại.
Hắn phảng phất nghe bà ta há»i:
- Vị đó có phải là Phó Hồng Tuyết thà chủ danh chấn thiên hạ ?
Hắn phảng phất nghe mình hồi đáp:
- Äúng, ta là Phó Hồng Tuyết.
Trác phu nhân nhìn bá»n há», biểu tình trong mắt giảo hoạt quá»· quyệt.
-- Nà ng có phải đã biết chuyện của bá»n há» ?
Nà ng Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»i nói:
- Äại sÆ° trú ngụ ở Cá»u Hoa SÆ¡n, nghÄ© không ra không ngá» cÅ©ng nghe danh Phó đại hiệp.
Như à đại sư đáp:
- Bần tăng tuy thân tại phương ngoại, đối với chuyện trong giang hồ, lại tịnh không lạ lẫm gì cho lắm.
Trác phu nhân lại há»i:
- Äại sÆ° lúc trÆ°á»›c đã từng gặp qua hắn ?
NhÆ° à đại sÆ° trầm ngâm, không ngá» lại gáºt đầu, đáp:
- Phảng phất đã gặp qua má»™t lần, chỉ là lúc đó trá»i má» tối, tịnh không nhìn rõ.
Trác phu nhân mỉm cÆ°á»i.
- Äại sÆ° tuy không nhìn thấy hắn rõ lắm, hắn lại nhất định nhìn thấy đại sÆ° rất rõ.
Như à đại sư thốt:
- á»’ ?
Nụ cÆ°á»i của Trác phu nhân cà ng quá»· bÃ:
- Bởi vì vị Phó đại hiệp đó có dạ nhãn, váºt trong bóng tối cÅ©ng có thể nhìn thấy rõ.
Trên mặt Như à đại sư phảng phất dâng lên một thứ biến hóa kỳ quái.
Tâm Phó Hồng Tuyết cÅ©ng chùn xuống. Äêm qua trong bóng tối, hắn tịnh không nhìn thấy rõ, chỉ bất quá ẩn Æ°á»›c thấy được vóc dáng.
Hắn chưa nghĩ qua điểm đó, hiện tại mới phát hiện nhãn lực của hắn bất tri bất giác đã chịu tổn thất, đó nhất định là tổn thất xảy ra sau khi hắn nhìn thấy lão nhân trong tủ sắt.
Có lẽ nà o trong ánh mắt của lão nhân đó, có thứ ma lá»±c gì đó có thể là m cho cảm giác của ngÆ°á»i ta biến thà nh trì Ä‘á»™n ?
Tại sao lão không chịu để Phó Hồng Tuyết nhìn thấy nữ nhân trong bóng tối ?
Tại sao phải để nà ng đợi hắn trong bóng tối ?
Hai ngÆ°á»i là m chứng cuối cùng cÅ©ng đã được Công tá» VÅ© má»i và o, Phó Hồng Tuyết lại không chú ý coi hai ngÆ°á»i đó là ai.
Tâm của hắn đã loạn, hắn không thể quên chuyện đêm qua, cÅ©ng không thể coi má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà là công cụ.
Tiếng khóc bi ai của Trần đại lão bản, nhãn thần oán độc của Nghê Bảo Phong, đột nhiên đã biến thà nh những thứ là m cho hắn vô phương chịu đựng nỗi.
Còn có thanh kiếm đỠtươi.
Thanh kiếm đó là m sao lại lá»t và o tay Công tá» VÅ© ? Kiếm trong tay y, còn ngÆ°á»i Yến Nam Phi ở đâu ?
Giữa hai ngÆ°á»i đó, có mối quan hệ thần bà gì ?
Công tá» VÅ© vì sao cho đến bây giá» vẫn không chịu lá»™ xuất bá»™ mặt tháºt ?
Äuốc cháy bừng bừng, trên thạch Ä‘Ã i sáng nhÆ° ban ngà y. Phó Hồng Tuyết chung quy đã Ä‘i lên thạch Ä‘Ã i, tay nắm chặt Ä‘ao, còn nắm chặt hÆ¡n so vá»›i lúc bình thÆ°á»ng. Khi hắn bi thÆ°Æ¡ng phiá»n não, thống khổ Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c, chỉ có thanh Ä‘ao đó má»›i có thể cho hắn lá»±c lượng an định.
Äối vá»›i hắn mà nói, giữa hắn và đao đã có má»™t thứ cảm tình kỳ dị, má»™t thứ cảm tình vÄ©nh viá»…n không có ai hiểu rõ được, không những há»— tÆ°Æ¡ng thấu hiểu, mà còn há»— tÆ°Æ¡ng tÃn nhiệm.
Công tỠVũ ngưng thị nhìn hắn, gằn từng tiếng:
- Hiện tại ngươi lúc nà o cũng có thể bạt đao.
Hiện tại kiếm của y đã trong tay. Vô luáºn là ai nhìn cÅ©ng thấy, lòng tá»± tin của y hÆ¡n xa so vá»›i Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết Ä‘á»™t nhiên há»i:
- Ngươi có thể đợi một chút không ?
Công tỠVũ đáp:
- Ta có thể đợi, chỉ bất quá vô luáºn đợi đến bao lâu, kết quả thắng bại cÅ©ng không thể cải biến.
Phó Hồng Tuyết không lắng nghe câu nói của y, đột nhiên quay mình bước xuống thạch đà i, bước đến trước mặt Như à đại sư.
Như à đại sư ngẩng đầu nhìn hắn, hiển nhiên vừa kinh ngạc, vừa nghi hoặc.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äại sÆ° đến từ đâu ?
Như à đại sư đáp:
- Từ Cá»u Hoa SÆ¡n.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Vương tỠđến từ đâu ?
Như à đại sư đáp:
- Äến từ Tân La.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ông ta từ bá» má»i tôn vinh, là vì sao ?
NhÆ° à đại sÆ° đáp - Xả thân há»c Pháºt.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äã xả thân há»c Pháºt, sao lại không thà nh Pháºt ?
Như à đại sư đáp:
- Chỉ vì phổ độ chúng sinh.
Thần tình của bà ta đã dần dần hòa hoãn, thần tình cÅ©ng cà ng nghiêm trang, ngÆ°á»i khác căn bản nghe không hiểu bá»n há» nói gì.
Nguyên lai thá»i ÄÆ°á»ng Cao Tôn từng phát binh trợ giúp Tân La bình loạn. Tân La vÆ°Æ¡ng tá» Kim Kiá»u Giác từ bá» tôn vinh, đến Cá»a Hoa SÆ¡n há»c Pháºt, tu đạo má»™t mình trên Cá»u Hoa SÆ¡n, sinh ra sá»± tÃch Äịa Tạng VÆ°Æ¡ng bồ tát hóa thân, đến năm Trinh Nguyên thứ mÆ°á»i má»™t Ä‘á»i ÄÆ°á»ng Äức Tôn thì ông viên tịch, lúc lâm chung hiện hình nhÆ° trong tượng Äịa Tạng VÆ°Æ¡ng bồ tát, ngÆ°á»i Ä‘á»i truyá»n là nhục thân đã đắc đạo, nên xây Nhục Thân Bảo Äiện trên núi. Bốn mặt Bảo Äiện rá»±c sáng, tÆ°á»ng và ng vách ngá»c, bốn góc có đồng cang mà u chu sa minh thúy, bên trong có đèn thần dầu thánh, an hòa tÄ©nh mịch.
Nhiá»u Cá»u Hoa đệ tá» xuất thân từ đó.
Phó Hồng Tuyết lại há»i:
- Thánh thể của vương tỠở đâu ?
Như à đại sư đáp:
- Vẫn còn ở Cá»u Hoa SÆ¡n.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Vương tỠphổ độ chúng sinh, còn đại sư ?
Như à đại sư đáp:
- Bần ni cÅ©ng có nguyện vá»ng đó.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Nếu nhÆ° váºy, những mong đại sÆ° ban phÆ°á»›c, để tâm tình ta tÄ©nh lặng.
Như à đại sư chấp tay:
- Äược.
Bà ta quả nhiên thò tay móc ra từ trong ngá»±c áo má»™t cái bình gá»— nhá», rảy nhiá»u giá»t dầu thánh, dịu dà ng xoa trên má và lÆ°ng bà n tay của Phó Hồng Tuyết, trong miệng lẩm bẩm Pháºt hiệu, lại há»i:
- NgÆ°Æ¡i có nguyện vá»ng gì ?
Phó Hồng Tuyết thốt nhá»:
- An nhẫn bất Ä‘á»™ng nhÆ° mặt đất, tÄ©nh lá»± thâm máºt nhÆ° bà tà ng.
Lòng bà n tay của Như à đại sư vỗ nhẹ trên đầu hắn:
- Äược, nguÆ¡i Ä‘i Ä‘i.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Äược, ta Ä‘i.
Hắn ngẩng đầu, huôn mặt tiá»u tụy trắng nhợt lóe sáng, không phải là ánh dầu, mà là má»™t thứ ánh sáng an tÆ°á»ng tÄ©nh tại kỳ lạ.
Hắn lại bước lên thạch đà i, lúc bước qua mặt Trác phu nhân, đột nhiên thốt:
- Hiện tại ta đã biết.
Trác phu nhân há»i:
- Biết cái gì ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Biết là ngươi.
Sắc mặt Trác phu nhân đột nhiên biến đổi:
- Ngươi còn biết gì nữa ?
Phó Hồng Tuyết mỉm cÆ°á»i.
Trác phu nhân há»i:
- Ngươi ... là m sao ngươi biết ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- TÄ©nh lá»± thâm máºt nhÆ° bà tà ng.
Hắn bước lên thạch đà i, đối diện Công tỠVũ, không những bình tĩnh như bà n thạch, hơn nữa cơ hồ không thể khuấy động như mặt đất.
Lưng bà n tay cầm kiếm của Công tỠVũ đã nổi gân xanh.
Phó Hồng Tuyết nhìn y, đột nhiên thốt:
- Ngươi đã từng bại qua, hà tất lại phải cầu bại ?
Tròng mắt Công tá» VÅ© co thắt, Ä‘á»™t nhiên hét lá»›n, kiếm đã bay ra khá»i vá», kiếm quang Ä‘á» tÆ°Æ¡i, nhÆ° lằn chá»›p Ä‘á» bay tá»›i.
Chỉ có ngÆ°á»i có nhãn lá»±c sắc bén nhất, má»›i có thể thấy trong lằn chá»›p đỠđó phảng phất có Ä‘ao quang má» nhạt.
"Äinh" má»™t tiếng, má»i Ä‘á»™ng tác Ä‘á»™t nhiên ngÆ°ng kết, vạn sá»± vạn váºt giữa mặt đất, trong phút giây đó, Ä‘á»u đã toà n bá»™ dừng hẳn.
Äao của Phó Hồng Tuyết đã chui và o vá».
Kiếm của Công tá» VÅ© chỉ cách yết hầu của hắn má»™t phân, lại không đâm tá»›i, cả ngÆ°á»i y cÅ©ng đã Ä‘á»™t nhiên cứng Ä‘Æ¡ ngÆ°ng kết.
Sau đó cái mặt nạ đồng trên mặt y từ từ xẻ là m hai, để lá»™ khuôn mặt y, má»™t khuôn mặt anh tuấn thanh tú, lại ngáºp trà n vẻ kinh hãi khủng bố.
Lại nghe "đinh" một tiếng, mặt nạ văng xuống đất, kiếm cũng rơi xuống đất.
Con ngÆ°á»i đó chÃnh là Yến Nam Phi.
Ãnh lá»a láºp lòe không ngừng, trong đại Ä‘iện lại bất Ä‘á»™ng nhÆ° phần má»™.
Yến Nam Phi chung quy cÅ©ng mở miệng, há»i:
- Ngươi biết từ hồi nà o ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Không lâu.
Yến Nam Phi há»i:
- Lúc bạt đao đã biết là ta ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Phải.
Yến Nam Phi thốt:
- Cho nên ngươi đã có lòng tin tất thắng.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì trong tâm ta không động không loạn.
Yến Nam Phi thở dà i ảm đạm:
- Ngươi đương nhiên có lòng tin, bởi vì ta nên chết dưới tay ngươi.
Y lượm trÆ°á»ng kiếm lên, cầm bằng hai tay Ä‘Æ°a sang:
- Má»i, má»i xuất thủ.
Phó Hồng Tuyết ngÆ°ng thị nhìn y, há»i:
- Hiện tại đó đã là tâm nguyện của ngươi ?
Yến Nam Phi đáp:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết Ä‘iá»m đạm thốt:
- Váºy thì hiện tại ngÆ°Æ¡i đã nhÆ° ngÆ°á»i chết, ta hà tất phải xuất thủ nữa.
Hắn quay mình, không nhìn tới Yến Nam Phi một lần. Chỉ nghe sau lưng có tiếng thở dà i, máu tươi bắn tung tóe, máu tươi bắn tới chân hắn.
Hắn vẫn không quay đầu, trên khuôn mặt trắng nhợt lại lộ xuất một thứ bi thương không bỠbến.
Hắn biết kết quả đó. Có rất nhiá»u kết quả vốn ai ai cÅ©ng Ä‘á»u vô phÆ°Æ¡ng cải biến, cả mệnh váºn con ngÆ°á»i cÅ©ng nhÆ° váºy.
Mệnh váºn của hắn hôm nay thì sao ?
NgÆ°á»i thứ nhất đứng lên là NhÆ° à đại sÆ°, mỉm cÆ°á»i thốt:
- Thà chủ đã thắng.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äại sÆ° có quả tháºt là nhÆ° ý ?
Như à đại sư trầm mặc.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Nếu đại sư cũng vị tất như ý, là m sao biết ta đã thắng rồi ?
Như à đại sư thở dà i nhè nhẹ:
- Không sai, thắng hay thua ? Như ý ? Hay không như ý ? Có ai biết được ?
Song thủ bà ta chấp lại, cúi đầu niệm Pháºt hiệu, từ từ Ä‘i ra.
Lúc Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, trong đại sảnh đột nhiên chỉ còn lại một mình Trác phu nhân.
Nà ng đứng nhìn hắn, đợi đến lúc hắn quay đầu, mới từ từ thốt:
- Ta biết.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi biết ?
Trác phu nhân đáp:
- Thắng là thắng, thắng được thưởng, thua phải chết, Ä‘iá»u đó má»™t chút cÅ©ng không giả được.
Nà ng cũng thở dà i:
- Hiện tại Yến Nam Phi đã chết, ngươi đương nhiên là ...
Phó Hồng Tuyết ngắt lá»i nà ng:
- Hiện tại Yến Nam Phi đã chết, còn Công tỠVũ ?
Trác phu nhân đáp:
- Yến Nam Phi là Công tỠVũ.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Có tháºt không ?
Trác phu nhân há»i:
- Không phải sao ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tuyệt không phải.
Trác phu nhân mỉm cÆ°á»i, Ä‘á»™t nhiên chỉ tay vá» phÃa sau lÆ°ng hắn:
- Ngươi nhìn xem cái gì.
Äằng sau lÆ°ng hắn, có má»™t tấm gÆ°Æ¡ng đồng cá»±c lá»›n từ dÆ°á»›i Ä‘Ã i kéo lên.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Là một tấm gương đồng.
Trác phu nhân há»i:
- Trong gương có gì ?
Trong gÆ°Æ¡ng còn có ngÆ°á»i. Phó Hồng Tuyết đứng trÆ°á»›c gÆ°Æ¡ng, bóng ngÆ°á»i hắn trong gÆ°Æ¡ng.
Trác phu nhân há»i:
- Hiện tại ngươi thấy gì ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Thấy chÃnh ta.
Trác phu nhân thốt:
- Cái ngươi thấy là Công tỠVũ, bởi vì hiện tại ngươi là Công tỠVũ.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc.
Nà ng nói hắn là Công tỠVũ, hắn không ngỠlại trầm mặc.
Có khi trầm mặc cÅ©ng là cách kháng nghị không lên tiếng, nhÆ°ng thông thÆ°á»ng thì không phải.
Trác phu nhân thốt:
- Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, lúc Như à đại sư xoa dầu trên tay ngươi, đã đoán được nữ nhân đêm qua không phải là bà ta, mà là ta.
Phó Hồng Tuyết vẫn trầm mặc.
Trác phu nhân thốt:
- Cho nên hiện tại ngươi nhất định cũng có thể nghĩ ra vì sao ngươi lại là Công tỠVũ.
Phó Hồng Tuyết Ä‘á»™t nhiên há»i:
- Hiện tại ta tháºt sá»± là Công tá» VÅ© ?
Trác phu nhân đáp:
- Ãt nhất hiện tại là váºy.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Phải đến khi nà o thì ta không còn là Công tỠVũ ?
Trác phu nhân đáp:
- Äến lúc trong giang hồ xuất hiện má»™t ngÆ°á»i mạnh hÆ¡n so vá»›i ngÆ°Æ¡i, lúc đó ...
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Lúc đó ta cũng giống như Yến Nam Phi hôm nay ?
Trác phu nhân đáp:
- Không sai, đến lúc đó ngÆ°Æ¡i không những không còn là Công tá» VÅ©, cÅ©ng không còn là Phó Hồng Tuyết. Lúc đó ngÆ°Æ¡i đã là ngÆ°á»i chết.
Nà ng mỉm cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i mê hồn Ä‘iá»m máºt:
- NhÆ°ng ta tin ná»™i trong mÆ°á»i năm trong giang hồ tuyệt không tái xuất hiện ngÆ°á»i mạnh hÆ¡n ngÆ°Æ¡i, cho nên hiện tại tất cả Ä‘á»u thuá»™c vá» ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i đã có thể táºn tình hưởng thụ tất cả thanh danh và tà i phú, cÅ©ng đã có thể táºn tình hưởng thụ ta.
Äao của Phó Hồng Tuyết đã nắm chặt:
- Ngươi vĩnh viễn là đà n bà của Công tỠVũ ?
Trác phu nhân đáp:
- VÄ©nh viá»…n.
Phó Hồng Tuyết nhìn nà ng chằm chằm, tay cà ng nắm chặt hơn, nắm chặt đao của gã.
Gã Ä‘á»™t nhiên bạt Ä‘ao. Äao quang lóe lên má»™t cái, tấm gÆ°Æ¡ng đồng bị chẻ là m hai, giống nhÆ° cái mặt nạ trên mặt Yến Nam Phi hồi nãy, lúc tấm gÆ°Æ¡ng ngã xuống, lá»™ xuất ra má»™t ngÆ°á»i, má»™t lão nhân.
Äằng sau tấm gÆ°Æ¡ng là má»™t căn phòng tinh nhã, góc phòng có má»™t cái giÆ°á»ng nhá» hoa lệ.
Lão nhân đó Ä‘ang ngã ngÆ°á»i trên giÆ°á»ng. Lão đã rất già , nhÆ°ng đôi mắt lão lại giống nhÆ° đã được chÆ° ma quần quá»· giữa thiên địa ban phÆ°á»›c, vẫn duy trì vẻ trẻ trung.
Äôi mắt đó giống nhÆ° đôi mắt nhìn Phó Hồng Tuyết qua cái tủ sắt.
Äôi mắt đó lúc nà y cÅ©ng Ä‘ang nhìn hắn.
Äao của Phó Hồng Tuyết đã chui và o vá», lưỡi Ä‘ao cÆ¡ hồ vẫn còn trong mắt, nhìn lão chằm chằm:
- Trên thế gian chỉ có má»™t ngÆ°á»i biết Công tá» VÅ© chân chÃnh là ai.
Lão nhân há»i:
- Ai biết ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- NgÆ°Æ¡i.
Lão nhân há»i:
- Tại sao ta lại biết ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Bởi vì ngÆ°Æ¡i má»›i là Công tá» VÅ© chân chÃnh.
Lão nhân mỉm cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i tịnh không phủ nháºn, Ãt ra kiểu cÆ°á»i đó không phủ nháºn.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Công tá» VÅ© có thanh danh, quyá»n lá»±c, và tà i phú, tuyệt không phải dá»… đạt được.
Trên thế gian vốn không có chuyện không là m mà có, đặc biệt là thanh danh, tà i phú, và quyá»n lá»±c.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Má»™t ngÆ°á»i má»™t khi có những thứ đó, nhất định không chịu để mất.
NgÆ°á»i nà o cÅ©ng váºy.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Chỉ tiếc ngÆ°Æ¡i đã già , thể lá»±c đã suy thoái, ngÆ°Æ¡i muốn phải bảo vệ tất cả những gì ngÆ°Æ¡i có, chỉ còn cách kiếm má»™t ngÆ°á»i thay thế ngÆ°Æ¡i.
Công tá» VÅ© mặc nháºn.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- NgÆ°á»i ngÆ°Æ¡i muốn tìm, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là ngÆ°á»i mạnh nhất, cho nên ngÆ°Æ¡i tìm Yến Nam Phi.
Công tá» VÅ© mỉm cÆ°á»i:
- Gã Ä‘Ãch xác rất mạnh, hÆ¡n nữa còn rất trẻ.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Cho nên gã không chống ná»—i sá»± dụ hoặc của ngÆ°Æ¡i, chịu là m ngÆ°á»i thế thân cho ngÆ°Æ¡i.
Công tỠVũ thốt:
- Gã vốn luôn luôn là m rất tốt.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Chỉ tiếc gã đã bại, ở Phượng Hoà ng Táºp, bại dÆ°á»›i Ä‘ao của ta.
Công tỠVũ thốt:
- Äối vá»›i gã mà nói, tháºt sá»± rất thất vá»ng.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Còn đối với ngươi ?
Công tỠVũ đáp:
- Äối vá»›i ta cÅ©ng váºy.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- CÅ©ng váºy ?
Công tỠVũ đáp:
- Äã có ngÆ°á»i cà ng mạnh hÆ¡n có thể thay thế gã, ta vì sao lại phải tìm gã nữa ?
Phó Hồng Tuyết cÆ°á»i lạnh.
Công tỠVũ thốt:
- Nhưng ta đáp ứng, chỉ cần gã có thể đánh bại được ngươi, ta còn có thể ủng hộ gã.
Lão cÆ°á»ng Ä‘iệu lần nữa:
- Ta muốn gã đánh bại ngươi, tịnh không muốn gã giết ngươi.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Bởi vì ngÆ°Æ¡i muốn ngÆ°á»i mạnh nhất.
Công tỠVũ đáp:
- Äúng.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Gã nháºn thấy trong Ä‘ao pháp của ta, Ä‘iểm đáng sợ nhất là bạt Ä‘ao.
Công tỠVũ nói:
- Cho nên gã khổ luyện bạt kiếm, chỉ tiếc sau một năm gã còn không nắm chắc thắng được ngươi.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Cho nên gã cà ng muốn lấy cho được "Äại Bi Phú" và Khổng TÆ°á»›c Linh.
Công tỠVũ nói:
- Vì váºy gã đã lầm.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Äó cÅ©ng là lá»—i lầm của gã ?
Công tỠVũ đáp:
- Phải.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Vì sao ?
Công tỠVũ đáp:
- Bởi vì gã không biết hai thứ đó đã lá»t và o tay ta rồi.
Phó Hồng Tuyết ngáºm miệng.
Công tỠVũ nói:
- Gã cÅ©ng không biết, hai thứ đó căn bản không bá đạo nhÆ° trong truyá»n thuyết, gã cho dù có Ä‘oạt được, vị tất có thể chắc chắn thủ thắng.
Trong truyá»n thuyết vÄ©nh viá»…n mỹ miá»u tốt đẹp hÆ¡n so vá»›i sá»± tháºt. Phó Hồng Tuyết minh bạch đạo lý đó.
Công tỠVũ thốt:
- Ta từ sớm đã thấy ngươi mạnh hơn gã, bởi vì ngươi có thứ nhẫn lực kỳ quái.
Lão giải thÃch:
- NgÆ°Æ¡i có thể nhẫn nhịn chịu Ä‘á»±ng những thống khổ mà ngÆ°á»i khác vô phÆ°Æ¡ng nhẫn nhịn chịu Ä‘á»±ng, cÅ©ng có thể chống lại những đả kÃch mà ngÆ°á»i khác vô phÆ°Æ¡ng chống lại.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Cho nên tráºn chiến đó ngÆ°Æ¡i vốn hy vá»ng ta thắng ?
Công tỠVũ đáp:
- Cho nên ta mới muốn Trác TỠbồi tiếp ngươi, ta không muốn ngươi quá khẩn trương lúc quyết chiến.
Phó Hồng Tuyết lại ngáºm miệng. Hiện tại hắn chung quy đã minh bạch tất cả. Tất cả những chuyện không thể giải thÃch, và o lúc nà y Ä‘á»™t nhiên Ä‘á»u đã biến thà nh rất giản Ä‘Æ¡n.
Công tỠVũ ngưng thị nhìn hắn:
- Cho nên ngươi hiện tại đã là Công tỠVũ.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ta chỉ bất quá là ngÆ°á»i thế thân của Công tá» VÅ©.
Công tỠVũ thốt:
- Nhưng ngươi đã đoạt được tất cả.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Không ai có thể tháºt sá»± Ä‘oạt được tất cả những thứ đó, tất cả vÄ©nh viá»…n thuá»™c vá» ngÆ°Æ¡i.
Công tỠVũ thốt:
- Cho nên ...
Phó Hồng Tuyết xen lá»i:
- Cho nên ta hiện tại vẫn là Phó Hồng Tuyết.
Tròng mắt Công tá» VÅ© Ä‘á»™t nhiên co thắt, há»i:
- Ngươi không chịu tiếp thu tất cả những thứ đó ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Phải.
Tròng mắt hắn cũng co thắt, tay nắm chặt đao.
Qua má»™t hồi rất lâu, Công tá» VÅ© Ä‘á»™t nhiên mỉm cÆ°á»i:
- Ngươi thấy ta đã là một lão nhân ?
Phó Hồng Tuyết thừa nháºn.
Công tá» VÅ© há»i:
- Năm nay ngươi đã ba mươi lăm ba mươi sáu ?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ba mươi bảy.
Công tá» VÅ© há»i:
- Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi không ?
Phó Hồng Tuyết đoán:
- Sáu mươi ?
Công tá» VÅ© lại cÆ°á»i.
Má»™t kiểu cÆ°á»i rất kỳ quái, lại pha lẫn vẻ bi ai không nói được.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ngươi chưa đến sáu mươi ?
Công tỠVũ đáp:
- Năm nay ta cũng ba mươi bảy.
Phó Hồng Tuyết giáºt mình nhìn y, nhìn những nếp nhăn và râu tóc bạc trắng.
Hắn không tin. NhÆ°ng hắn biết, má»™t ngÆ°á»i suy lão, có lúc bởi vì năm tháng xói mòn, có rất nhiá»u chuyện có thể đã là m cho ngÆ°á»i già đi.
TÆ°Æ¡ng tÆ° có thể là m cho con ngÆ°á»i già , Æ°u sầu thống khổ cÅ©ng váºy.
Công tá» VÅ© há»i:
- Ngươi biết vì sao ta già không ?
Phó Hồng Tuyết biết.
Dục vá»ng là thống khổ lá»›n nhất của nhân loại.
Hắn biết, nhưng hắn tịnh không nói ra -- đã thấy rõ trước mắt, hà tất phải nói ra.
Công tá» VÅ© cÅ©ng không giải thÃch. Y biết Phó Hồng Tuyết đã minh bạch ý tứ của y.
"Bởi vì ta muốn quá nhiá»u, cho nên ta già , cho nên ta mạnh hÆ¡n so vá»›i ngÆ°Æ¡i".
Hắn nói rất uyển chuyển:
- Ngươi nếu không là m Công tỠVũ, ngươi cũng không thể quay trở lại là m Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Ta thà nh ngÆ°á»i chết ?
Công tỠVũ đáp:
- Äúng.
Phó Hồng Tuyết ngồi xuống, ngồi đối diện giÆ°á»ng.
Hắn rất mệt má»i. Trải qua tráºn chiến hồi nãy, má»™t khi là ngÆ°á»i, tất có cảm giác rất mệt má»i.
NhÆ°ng trong tâm hắn lại rất phấn chấn, hắn biết tất có thêm má»™t tráºn chiến, tráºn chiến nà y tất cà ng hung hiểm hÆ¡n so vá»›i tráºn chiến hồi nãy.
Công tỠVũ thốt:
- Ngươi còn có thể đắn đo suy nghĩ ...
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta bất tất.
Công tỠVũ thở dà i:
- Ngươi nhấtđịnh biết ta không không muốn để ngươi chết.
Phó Hồng Tuyết biết. Muốn tìm lại má»™t ngÆ°á»i nhÆ° hắn, tuyệt không phải dá»….
Công tỠVũ thốt:
- Chỉ tiếc ta đã không còn đất chá»n lá»±a.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Ta cũng không.
Công tỠVũ thốt:
- NgÆ°Æ¡i cái gì cÅ©ng Ä‘á»u không có.
Phó Hồng Tuyết không thể phủ nháºn.
Công tỠVũ thốt:
- NgÆ°Æ¡i không có tà i phú, không có quyá»n lá»±c, không có bằng hữu, không có thân nhân ...
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ta chỉ có cái mạng.
Công tỠVũ thốt:
- Ngươi còn có một thứ.
Phó Hồng Tuyết há»i:
- Còn có thứ gì ?
Công tỠVũ đáp:
- Thanh danh.
Y lại cÆ°á»i:
- NgÆ°Æ¡i cá»± tuyệt ta, ta không những phải lấy mạng ngÆ°Æ¡i, còn phải hủy diệt thanh danh của ngÆ°Æ¡i, ta có rất nhiá»u phÆ°Æ¡ng pháp.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi cái gì cũng có.
Công tá» VÅ© cÅ©ng không phủ nháºn.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- NgÆ°Æ¡i có tà i phú, có quyá»n lá»±c, cao thủ dÆ°á»›i tay nhÆ° mây ...
Công tỠVũ thốt:
- Ta muốn giết ngÆ°Æ¡i, có lẽ tịnh không cần bá»n chúng.
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi cái gì cũng có, chỉ thiếu một thứ.
Công tỠVũ thốt:
- á»’ ?
Phó Hồng Tuyết nói:
- Ngươi không có sinh thú.
Công tá» VÅ© cÆ°á»i.
Phó Hồng Tuyết nói tiếp:
- Cho dù thanh danh của Công tá» VÅ© có thể vÄ©nh viá»…n trÆ°á»ng tồn, ngÆ°Æ¡i cÅ©ng đã là ngÆ°á»i chết.
Tay Công tỠVũ nắm chặt.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Không có sinh thú, là không có đấu chÃ. Cho nên ngÆ°Æ¡i có giao thủ vá»›i ta, không còn nghi ngá» gì nữa, nhất định bại.
Công tá» VÅ© vẫn còn cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i lại đã cứng Ä‘Æ¡.
Phó Hồng Tuyết thốt:
- NgÆ°Æ¡i nếu dám đứng lên cùng ta đánh má»™t tráºn, nếu có thể thắng ta, ta tháºt sá»± giao cả cuá»™c Ä‘á»i nà y cho ngÆ°Æ¡i, cÅ©ng không oán háºn.
Hắn cÆ°á»i lạnh, nói tiếp:
- Nhưng ngươi không dám.
Hắn chằm chằm nhìn Công tá» VÅ©. Trong tay hắn có Ä‘ao, trong mắt có Ä‘ao, trong lá»i cÅ©ng có Ä‘ao.
Công tá» VÅ© quả nhiên không đứng dáºy. Có phải bởi vì y tháºt sá»± không thể đứng dáºy ? Hay là vì bà n tay của Trác phu nhân ? Tay của nà ng đã án lên vai y.
Phó Hồng Tuyết đứng dáºy quay mình, từ từ Ä‘i ra.
Công tỠVũ nhìn hắn bước ra.
TÆ° thế hắn bÆ°á»›c vẫn vụng vá» kỳ quái, nhÆ°ng lúc ngÆ°á»i khác nhìn hắn, trong mắt lại chỉ có vẻ sùng kÃnh.
Vô luáºn là ai nhìn bá»™ dạng của hắn lúc đó.
Tay của hắn nắm chặt cán đao, lại không rút ra.
-- Ta không giết ngÆ°Æ¡i, chỉ vì ngÆ°Æ¡i đã là ngÆ°á»i chết.
Má»™t ngÆ°á»i nếu tâm đã chết, cho dù xác thân còn tồn tại, cÅ©ng vô dụng, hắn biết vì sao nà ng án giữ Công tá» VÅ©, bởi vì nà ng không muốn gặp lại những ngà y nhÆ° váºy.
Nà ng vÄ©nh viá»…n là đà n bà của Công tá» VÅ©. Trong tâm nà ng, Công tá» VÅ© chân chÃnh chỉ có má»™t ngÆ°á»i. VÄ©nh viá»…n không có ai khác có thể thay thế, chết cÅ©ng được, Ä‘á»u vÄ©nh viá»…n không có ai khác có thể thay thế.
Cho nên nà ng nguyện ý vì y mà là m bất cứ chuyện gì.
Một điểm đó y có thể minh bạch không ? Phải đợi đến lúc nà o mới minh bạch ?
TÆ¡ tằm xuân vì sao nhất định phải đợi đến lúc chết má»›i có thể hết táºn ?
Tịch dương tây hạ, Phó Hồng Tuyết đứng trong tịch dương đằng trước Khổng Tước sơn trang đổ nát, bóng tối lạnh lẽo mỠmịt khắp nơi.
Hắn rút ra một mảnh giấy, đặt trước mộ phần của bằng hữu hắn.
Giấy trắng như tuyết, chữ đen chết chóc.
Äó là bản cáo phó Công tá» VÅ©, truyá»n ra khắp thiên hạ, không còn nghi ngá» gì nữa, cÅ©ng chấn Ä‘á»™ng khắp thiên hạ.
Bụi lại hoà n bụi, đất lại vỠđất, ngÆ°á»i luôn luôn phải chết.
Hắn thở dà i má»™t hÆ¡i, ngẩng đầu nhìn trá»i. Bóng tối dần dần dà y đặc, mà n đêm đã cáºn ká».
Trong tâm hắn đột nhiên có cảm giác thanh bình, bởi vì hắn biết sau khi mà n đêm buông xuống, minh nguyệt lại dâng cao.
Rượu trong chén, chén trong tay.
Công tá» VÅ© ngồi đối diện song cá»a sổ, bên ngoà i có thanh sÆ¡n thúy cốc, má»™t cây cầu nhá» bắt ngang dòng suối.
Một bà n tay án trên vai y, mỹ lệ, ôn nhu.
Nà ng dịu dà ng há»i:
- Chà ng từ hồi nà y đã quyết tâm chịu là m chuyện nhÆ° váºy ?
- Äến khi ta chân chÃnh nghÄ© ra.
- Nghĩ ra cái gì ?
"Má»™t ngÆ°á»i sống để là m gì ?" Tay của y cÅ©ng nhẹ nhà ng án trên tay nà ng. "NgÆ°á»i sống, chỉ bất quá vì để mình an tâm khoái lạc, nếu cả sinh thú cÅ©ng không có, cho dù có thể bảo tồn thanh danh, tà i phú, và quyá»n lá»±c vÄ©nh viá»…n, còn có thể dùng là m gì ?" Nà ng biết y đã tháºt sá»± nghÄ© ra.
Hiện tại ngÆ°á»i khác tuy Ä‘á»u nghÄ© y đã chết, nhÆ°ng y lại vẫn sống, tháºt sá»± sống, bởi vì y đã hiểu cách hưởng thụ sinh mệnh.
Má»™t ngÆ°á»i nếu tháºt sá»± hiểu cách hưởng thụ sinh mệnh, cho dù chỉ có thể sống má»™t ngà y, cÅ©ng đã đủ quá rồi.
- Có thể nói bá»n Công Tôn Äồ nhất định không sống lâu.
- Vì sao ?
- Bởi vì ta đã hạ một thứ độc trong tâm chúng.
- Äá»™c ?
- Äó là tà i phú và quyá»n lá»±c của ta.
- Chà ng nghÄ© bá»n chúng nhất định vì tranh Ä‘oạt những thứ đó mà chết ?
Y lại cÆ°á»i. Nụ cÆ°á»i cà ng ôn nhu, cà ng Ä‘iá»m máºt.
Nà ng biết tại sao y phải là m nhÆ° váºy, bởi vì y phải chuá»™c tá»™i vá»›i nà ng, trong tâm y má»›i an tâm và khoái lạc.
Hiện tại tất cả Ä‘á»u đã thà nh quá khứ.
Y ôm rượu, đối diện trá»i xanh, lại không há»i minh nguyệt ở đâu.
Y đã biết minh nguyệt của y ở đâu.
Một gian nhà nhỠtịch mịch, một nữ nhân tịch mịch.
Sinh hoạt của ả tịch mịch gian khổ, nhÆ°ng ả tịnh không oán trá»i háºn đất, bởi vì ả đã an tâm, mình ả có thể dùng lao lá»±c của chÃnh mình để sinh sống qua ngà y, đã không còn phải bán thân mình.
Có lẽ tịnh không phải khoái lạc, nhÆ°ng ả đã há»c cách nhẫn nhịn chịu Ä‘á»±ng.
Trong sinh mệnh vốn có nhiá»u chuyện không nhÆ° ý, vô luáºn là ai cÅ©ng Ä‘á»u nên há»c cách nhẫn nhịn chịu Ä‘á»±ng.
Hiện tại một ngà y đã trôi qua, một ngà y rất bình đạm.
Ả khiêng giá» quần áo, bÆ°á»›c vá» phÃa đầu con lạch nhá», ả nhất định phải giặt bá»™ y phục lam lÅ© nà y sạch sẽ, má»›i chịu nghỉ.
Mái tóc ả cà i chùm hoa là i nho nhá», đó là thứ hưởng thụ xa xỉ duy nhất của ả, ả cúi đầu nhìn, Ä‘á»™t nhiên thấy trong dòng nÆ°á»›c trong vắt có in má»™t bóng ngÆ°á»i.
Má»™t ngÆ°á»i cô Ä‘á»™c, má»™t thanh Ä‘ao cô Ä‘á»™c.
Tim của ả bắt đầu Ä‘áºp mạnh, ả ngẩng đầu lên má»™t chút, thấy bà n chân trắng nhợt.
Tim ả lại cÆ¡ hồ láºp tức muốn ngừng Ä‘áºp, ả đã lâu rồi không còn hy vá»ng có má»™t ngà y trong Ä‘á»i mình còn có hạnh phúc. NhÆ°ng hiện tại hạnh phúc đã Ä‘á»™t nhiên xuất hiện trÆ°á»›c mắt ả.
Bá»n há» lẳng lặng nhìn nhau trân trân, cả má»™t hồi lâu không ai mở miệng, hạnh phúc chừng nhÆ° nụ hoa chá»›m nở trong ánh mắt đăm đăm của bá»n há».
Ngay giây phút đó, trên thế gian còn có thứ ngôn ngữ nà o có thể biểu đạt được hạnh phúc và khoái lạc của bá»n há» ?
Hiện giỠminh nguyệt đã dâng cao.
Minh nguyệt ở đâu có ?
Chỉ cần tâm còn chưa chết, minh nguyệt ở trong tâm.
Hết