Dị Giới Suy Thần Tác giả : Tiểu Ngư Hung Mãnh -----oo0oo-----
Chương 11: Chạy trốn hôn nhân cưỡng ép. (1+2)
Dịch: Thụy An An
Nguồn: ************
Sợ rằng Tân Khắc Lan lại bắt hắn làm thí nghiệm tiếp, Lôi Lôi vội vàng đem chuyện hôm nay ở võ học việc kể lại cho Tân Khắc Lan nghe từ đầu đến đuôi, để cho Tân Khắc Lan suy nghĩ thật kỹ. Lần này là Tào Tháo rượt, không biết lần sau sẽ phát sinh chuyện gì.
Sau khi nghe Lôi Lôi thuật lại, Tân Khắc Lan trở nên trầm tư, mãi vẫn không nói lời nào. Lôi Lôi nhàm chán đi lòng vòng trong phòng thí nghiệm, lẩm nhẩm tên từng món đồ trong phòng thí nghiệm. Hắn không biết giờ phút trong lòng Tân Khắc Lan đang dậy sóng.
Thần mạch giả!
Tân Khắc Lan đang cân nhắc khả năng Lôi Lôi là Thần mạch giả bởi vì ma vũ song tu chính là đại biểu cho Thần mạch giả.
Bây giờ, không còn ai biết được Thần mạch giả đầu tiên xuất thế là ai. Tuy nhiên cứ cách mấy trăm năm, đại lục sẽ xuất hiện một Thần mạch giả. Có một điều chắc chắn là bọn họ đều là ma vũ song tu, thiên phú cực cao, cho dù là thiên tài của nhân loại cũng không bì được. Những Thần mạch giả đều đạt đến đỉnh cao tu luyện khi tuổi đời còn rất nhỏ.
Theo truyền thuyết, Đạt Cách Lợi Thập bệ hạ, hoàng đế khai quốc của Phái Cách đế quốc, chính là một Thần mạch giả. Khi tuổi còn trẻ, Đạt Cách Lợi Thập bất quá chỉ là một tiểu tặc trộm gà trộm chó mà thôi. Một lần ngẫu nhiên, ngài có được đấu khí tu luyện pháp môn đơn giản. Từ đó về sau, tu vi phát triển một ngày ngàn dặm. Cuối cùng, khai sáng Phái Cách đế quốc.
Tuy nhiên, tình huống của Lôi Lôi lại thập phần đặc thù. Hắn mặc dù vừa có đấu khí trụ cột, vừa có thể phóng thích Hỏa cầu thuật, nhưng căn bản không cách nào tu luyện được, vô luận là đấu khí hay là ma pháp. Điều này thực sự làm cho Tân Khắc Lan đau đầu.
Đối với một ma pháp sư mà nói, không gì hấp dẫn bằng nghiên cứu những vấn đề ma pháp khó lý giải? Cho nên, sau một thời gian suy ngẫm vẫn không tìm được đáp án cho tình huống của Lôi Lôi, Tân Khắc Lan quyết định phải nghiên cứu điều này thật kỹ.
"Lôi Lôi, mấy ngày này ngươi đừng trở về phủ nữa. Hãy ở ngay tại nơi này để phối hợp cùng ta làm thí nghiệm. Ta nhất định phải tìm được biện pháp tu luyện cho ngươi, nếu không thật sự là lãng phí thiên phú của ngươi . "
Khi Tân Khắc Lan nói những lời này, vẻ mặt rất nghiêm túc. Lôi Lôi suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này không có gì trở ngại liền gật đầu: "Cũng được. Tuy nhiên, ngươi nên cam đoan bảo đảm sự an toàn cho ta, ngàn vạn lần đừng lấy cái gì có tác dụng phụ cho ta ăn. "
Tân Khắc Lan xấu hổ, cười cười: "Cái này là đương nhiên. À, vậy chúng ta bắt đầu nha."
Mấy ngày kế tiếp trôi qua, Lôi Lôi và Tân Khắc Lan đều không bước ra khỏi phòng thí nghiệm. Tân Khắc Lan vừa nghiên cứu để tìm ra biện pháp, vừa truyền thụ cho Lôi Lôi kiến thức ma pháp.
Không phải chỉ cần thuộc vài câu chú ngữ, hoặc tu luyện một thân ma lực là có thể trở thành một ma pháp sư xuất sắc. Theo như Tân Khắc Lan giảng giải, một người muốn là ma pháp sư xuất sắc, thì điều đầu tiên hắn phải có thiên phú, phải có trí nhớ tốt, nếu không tuyệt đối không thể ghi nhớ hết những ma pháp chú ngữ có ngữ điệu cổ quái và âm tiết phức tạp, ngoài ra còn phải thuộc lòng hàng ngàn loại ma pháp dược tề cùng cách điều chế của nó.
Tiếp theo người đó phải có tiền. Lúc đầu, Lôi Lôi lấy làm khó hiểu. Tân Khắc Lan bèn giải thích: "Giả sử có hai ma pháp sư pháp thuật ngang nhau quyết chiến, một kẻ có tiền còn kẻ kia thì không. Thắng lợi khẳng định thuộc về kẻ có tiền. Bởi vì hắn có thể luyện chế các loại ma pháp đạo cụ vừa cường đại vừa tinh diệu, tỷ như có thể thuấn phát một trung cấp ma pháp giới chỉ, hoặc một cái hạng liên. Ngàn vạn lần ngươi đừng xem nhẹ những vật này, nó chính là những vật quyết định sự thắng bại. Cho dù là một trung cấp ma pháp sư chống lại một cao cấp ma pháp sư, chỉ cần trên tay hắn có ma pháp đạo cụ tốt và nhiều thì hắn liền có khả năng chiến thắng. Cho nên, tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền là vạn vạn lần không thể, đặc biệt là đối với ma pháp sư mà nói. "
Lôi Lôi cơ hồ là đem những lời này khắc cốt ghi tâm. Những sự việc sau này hắn gặp phải càng chứng minh rằng những lời này của Tân Khắc Lan là chân lý tuyệt đối.
Một người vừa có thiên phú lại vừa có tiền, nhưng cũng phải nỗ lực rất nhiều mới trở thành một ma pháp sư xuất sắc. Một kẻ lười biếng, chỉ hội tụ được hai điều đầu tiên, thì cũng có thể thành công nhưng xác suất là cực nhỏ.
Một ma pháp sư dùng phần lớn thời gian để minh tưởng, nghiên cứu ma pháp và trang bị ma pháp. Hơn nữa, các ma pháp sư đều có quá trình lâu dài tiếp xúc với những tài liệu điều chế mà trong số đó, có những tài liệu mang tính kịch độc, mặc dù có những biện pháp bảo vệ, nhưng sau một thời gian, họ vẫn bị ảnh hưởng đến sức khỏe. Cho nên thể chất ma pháp sư thường thường rất kém cỏi.
Trong cả quá trình thí nghiệm, Lôi Lôi xem như nhận hết những sự hành hạ. Có dược tề làm cho hắn cả người ngứa ngáy khó chịu, lại cũng có dược tề làm cho tứ chi tê liệt, còn có dược tề làm hắn mê mê man man. Các hiện trạng kì quái không ngừng xảy ra trên người hắn. Một điều may mắn là cho dù có chuyện gì thì Tân Khắc Lan đều có biện pháp để phục hồi hắn nguyên dạng, nếu không hắn đã chết vô số lần rồi.
Mặc dù nhận hết sự hành hạ nhưng đồng thời, lôi lôi cũng có thu hoạch rất lớn. Nhờ được Tân Khắc Lan giảng giải, hắn nhận được nhiều kiến thức đối với các tài liệu ma pháp và ma pháp dược tề, đồng thời, hắn cũng nắm giữ được một ít phương pháp luyện chế dược tề và trang bị ma pháp.
Những lúc không cùng Tân Khắc Lan phối hợp làm thí nghiệm, Lôi Lôi đều mượn phòng thí nghiệm để thử nghiệm các loại tài liệu. Mặc dù hắn là thủ phạm gây ra không ít sự cố cho phòng thí nghiệm, nhưng nhờ vậy mà lý luận nhận thức cùng việc vận dụng tài liệu ma pháp của hắn ngày một tăng.
So sánh với tất cả ma pháp sư của thế giới này mà nói, Lôi Lôi có một ưu thế mà bọn họ đều không có, chính là kiến thức hóa học và vật lý.
Trong mắt Lôi Lôi, những tài liệu ma pháp thần kỳ kỳ thật chỉ là một loại nguyên tố, ví dụ khi đốt cháy carbon sẽ sinh ra khí CO2 hoặc CO, đây là quy luật. Còn việc sản sinh ra khí CO hay CO2 chẳng qua là do điều kiện khi xảy ra phản ứng mà thôi. Nhưng các ma pháp sư ở Già Lam đại lục lại không nghĩ như vậy. Bọn họ chỉ giống như mèo mù vớ được cá rán. Tỷ lệ thất bại là 99,99999...%
Một khi một ma pháp sư nào đó tình cờ phối chế ra được một dược tề thần kỳ chắc chắn hắn sẽ có tài phú cùng danh vọng rất lớn. Đương nhiên, hắn sẽ không chia sẻ phương thức điều chế đó với một ai. Như vậy, một khi ma pháp sư qua đời, thì phương thức đó sẽ bị thất truyền khiến cho dược tề đó lâu dần không xuất hiện nữa. Một khi dược tề hoặc phương cách điều chế đó xuất hiện lần nữa sẽ khiến cho toàn bộ ma pháp sư điên cuồng tranh đoạt.
Cái mà Lôi Lôi đang tham khảo chính là bút ký của Tân Khắc Lan ghi chép tư liệu từ cổ chí kim. Việc này làm hắn được lợi không ít. Hắn thậm chí còn lợi dụng phòng thí nghiệm cùng tài liệu luyện chế để chế tạo ra mấy ma pháp giới chỉ. Khi hắn đem cho Tân Khắc Lan xem giới chỉ đầu tiên hắn luyện chế được, Tân Khắc Lan thiếu chút nữa ngất đi.
"Ngươi dùng bí ngân cao nhất để luyện chế Băng tiễn ma pháp giới chỉ cấp thấp nhất ? ! Ngươi...Ngươi... Ngươi...Ngươi thực biết cách làm cho ta tức chết mà! "
Lôi Lôi thản nhiên đáp trả: "Dùng bí ngân cao nhất thì chẳng qua là để xác suất thành công cao hơn một chút thôi. Dù sao đây cũng là trang bị ma pháp đầu tay của ta, vạn nhất thất bại chẳng phải ta sẽ mất thể diện sao? "
Tân Khắc Lan nở một nụ cười méo mó: " Chỗ bí ngân ngươi dùng để luyện chế giới chỉ ít nhất cũng đáng sáu mươi vạn kim tệ, mà cái giới chỉ này ngươi đem ra ngoài bán, nhiều nhất là được một kim tệ, không, thậm chí không đáng giá một kim tệ, hoàn toàn là đồ bỏ! Ngươi bây giờ còn cảm giác được chính mình cũng có thể diện sao? "
"......"
Từ đó về sau, Lôi Lôi không tùy tiện sử dụng tài liệu cao cấp, mà là sử dụng tài liệu hợp lý nhất. Mặc dù tỷ lệ thất bại đích gia tăng mấy chục lần nhưng hắn lại rèn luyện được kỹ năng tốt hơn. Mặc dù Tân Khắc Lan không nói ra, nhưng ánh mắt hắn nhìn Lôi Lôi lại có ngầm ý tán thưởng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lôi gia rốt cục phái người đến thúc giục Lôi Lôi về phủ. Tân Khắc Lan có chút tiếc nuối, mà Lôi Lôi càng không muốn trở về. Thế nên Tân Khắc Lan bèn lệnh cho người hầu về bẩm báo lại là Lôi tam thiếu gia sẽ từ từ trở về phủ sau.
Chưa đến hai ngày sau, Lôi Thiên Nộ tự mình tới......
Người hầu thông qua truyền âm ma pháp trận đem tin tức Lôi Thiên Nộ đến bẩm lại cho Tân Khắc Lan. Hắn có chút khó xử nhìn Lôi Lôi nói: "Cha ngươi tới, còn nói là có việc nhà. Có lẽ là chuyện gấp. Thôi ta cũng không lưu ngươi lại nữa. Qua vài ngày, khi ngươi xử lý việc nhà xong, hãy quay lại đây. "
Lôi Lôi cười khổ nói: "Qua vài ngày? Qua vài ngày nữa chỉ sợ ngươi không thấy ta nữa! Ta khẳng định cha ta là vì chuyện hôn sự của ta mà tới. Lần trước ta cả người xanh lè, nên mới có thể trốn không tham dự vũ hội của công tước Hi Lạp Mỗ. Lần này xem ra là chạy không thoát rồi. "
Tân Khắc Lan nhíu mày, nhớ tới hôn sự Lôi Lôi từng nhắc, hắn trầm giọng hỏi: "Ngươi muốn bỏ trốn? "
"Không bỏ trốn thì ta còn có biện pháp nào khác đây? " Lôi Lôi bất đắc dĩ hỏi lại: "Ngươi đã nói. Con người phải tự thân vận động. Hiện giờ ta giải quyết không được, không thể làm gì khác hơn là đi một bước tính một bước, đợi sau này khi ta có năng lực tự quyết định vận mệnh chính mình rồi, thì ta sẽ trở về. "
Tân Khắc Lan cúi đầu suy nghĩ một hồi, hướng Lôi Lôi nói: "Ngươi chờ ta một chút. " Nói xong, hắn xoay người đi vào một góc khác của gian phòng thí nghiệm. Khi quay trở lại, hắn liền đưa cho Lôi Lôi một cái giới chỉ.
"Đây là không gian giới chỉ, đại khái có thể lưu trữ đồ vật mang theo người. Hiện tại, bên trong có một ít tài liệu ma pháp cùng bút ký của ta nghiên cứu về ma pháp. Nếu ngươi còn cần thêm gì nữa thì cứ tự nhiên lấy đi. "
Lôi Lôi có chút thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng Tân Khắc Lan sẽ nghĩ ra biện pháp giúp hắn từ hôn. Ai ngờ lại là kết quả như thế này.
Nhìn thấy bộ dáng Lôi Lôi, Tân Khắc Lan mỉm cười: "Ngươi nhất định đang rất thất vọng đúng không? Có phải là đang mong ta trợ giúp ngươi từ hôn? "
"Cũng không phải. " Lôi lôi miễn cưỡng cười một chút, thành thật nói: "Chỉ là cảm thấy kì lạ. Rõ ràng việc ngươi có thể làm nhưng ngươi lại không làm"
Tân Khắc Lan lắc đầu cười cười: "Từ lần đầu tiên ngươi đến phòng thí nghiệm cho đến hiện giờ, chúng ta đã làm thí nghiệm rất nhiều lần. Tuy nhiên, tất cả đều thất bại. Ngươi cũng biết, khi làm thí nghiệm, nếu tiền đề sai, thì sự tiến triển sẽ rất chậm. Hiện tại, ngươi ở lại chỗ này không còn ý nghĩa nhiều nữa. Chi bằng tạo cơ hội cho ngươi bôn ba bên ngoài, nói không chừng sẽ tìm được biện pháp. "
Lôi Lôi đang định nói cái gì, Tân Khắc Lan liền khoát tay chặn lại, sau đó tiếp tục nói: "Còn một điều nữa, có những chuyện không sách vở hoặc bất cứ người nào có thể truyền thụ cho ngươi được. Ngươi chỉ có thể tự mình trải qua và cảm nhận thôi. "
"Đệ tử đã rõ, thưa sư phụ. " Lôi Lôi khom lưng, dùng ngữ khí kính cẩn nói với Tân Khắc Lan.
Tân Khắc Lan sửng sốt, lập tức nở nụ cười vui vẻ , khôi hài trêu ghẹo: "Nghe ngươi gọi ta sư phụ, mà không phải lão đầu, ta thật có chút không quen tai."
Lôi Lôi liền nở nụ cười, rất là vui vẻ.
Sau khi hai người trò chuyện xong, Tân Khắc Lan dẫn Lôi Lôi ra khỏi phòng thí nghiệm ma pháp. Lôi Thiên Nộ đã đứng chờ sẵn ở bên ngoài, thấy hai người đi ra, hắn hướng Tân Khắc Lan kính cẩn hành lễ trước, sau đó nói: "Đã quấy rầy ngài rồi, thưa thân vương. "
Tân Khắc Lan cười: "Hầu tước đại nhân có thể quang lâm hàn xá, chính là may mắn của ta, được rồi, ta đã thu Lôi Lôi làm đệ tử, không biết hầu tước ngài có ý kiến gì không? "
Lôi Thiên Nộ có chút sửng sốt, lập tức nói: "Đó là chính là phúc phận của khuyển tử. "
Hai người còn nói thêm vài câu khách sáo. Sau đó Lôi Thiên Nộ cáo từ Tân Khắc Lan rời đi. Lôi Lôi đành phải theo phụ thân hắn. Trước khi đi, Tân Khắc Lan vỗ nhẹ vai Lôi Lôi, nhẹ nói: "Sớm quay trở lại. "
Lôi Lôi gật đầu, trong tâm cảm thấy rất ấm áp. Hắn cố gắng nở nụ cười, nhẹ giọng nói bên tai Tân Khắc Lan: "Lão đầu, ngươi phải giữ gìn sức khỏe. Không phải chuyện tối cần thiết thì đừng vận dụng Nguyền rủa thuật. Xương khớp của lão cũng già cỗi rồi, nhớ dành chút thời gian rèn luyện thân thể. Đừng có lúc nào cũng chú tâm vào làm thí nghiệm. "
Tân Khắc Lan cười ha ha, gõ đầu hắn một cái, mắng hai câu, rồi đưa hắn cùng Lôi Thiên Nộ ra ngoài cửa.
Trên đường trở về, trong xe ngựa, Lôi Thiên Nộ không nói câu nào, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, khi thì chau mày, khi thì thư giãn khoan thai. Lôi Lôi ngồi ở phía đối diện, cúi đầu suy nghĩ. Không khí cực kỳ trầm lặng.
Trở lại trong phủ, đã là lúc hoàng hôn, Lôi Thiên Nộ rất ít khi cùng Lôi Lôi ngồi ăn cơm như lúc này. Không khí bữa cơm cực kỳ buồn tẻ. Hai phụ tử cắm cúi ăn cơm, không nói lời nào.
Lúc kết thúc bữa cơm, Lôi Thiên Nộ mới mở miệng nói câu đầu tiên.
"Ngày mai cử hành nghi thức đính hôn. "
Trong nháy mắt, Lôi Lôi quả thật nộ khí xung thiên. Có loại phụ tử nào như thế này không? Cho dù là đem bán con thì chí ít cũng phải có một hai câu ngọt ngào.
Khi trở lại phòng, Lôi Lôi lấy túi quần áo đã chuẩn bị từ trước cầm trong tay, ngồi đợi ở trên giường trong bóng tối. Vất vả lắm hắn mới chờ được đến lúc đêm thật khuya, không còn bóng người đi lại. Hắn đem hai phong thư đặt ở trên bàn, sau đó đi ra khỏi cửa, không một lần quay đầu lại.
Đêm đã khuya, không khí thật yên tĩnh. Từ trước đó, Lôi Lôi đã xếp đặt lộ tuyến thuận lợi đi ra cửa sau, hắn thuận tiện dắt theo một con ngựa. Cổng thành đóng kín vào buổi tối nên hắn không thể xuất thành, bèn tìm một lữ quán trọ lại. Sáng sớm ngày hôm sau, hắn liền cưỡi ngựa ra khỏi thành, hướng phía nam mà đi.
Lôi Lôi không biết, ngay lúc hắn giơ roi quất ngựa phóng đi, trên tường thành, một đôi phụ tử yên lặng nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa. Khi thân ảnh hắn khuất ở nơi chân trời, Lôi Thiên Nộ rơm rớm nước mắt, mà đại ca Lôi Long của hắn lắc lắc đầu.
"Phụ thân, chúng ta làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Việc này......có thật sự là việc tốt cho tam đệ? " Nhìn thấy phụ thân gạt đi dòng lệ, Lôi Long không khỏi thở dài.
Lôi Thiên Nộ quay đầu gạt đi dòng lệ, khuôn mặt lại một lần nữa trở nên kiên nghị. Hắn quay đầu đi xuống chân tường thành, đưa lưng về phía Lôi Long nói: "Việc đúng hay sai không phải là việc trọng yếu. Chỉ cần hắn có thể sống tốt là được rồi. Những việc ta cần phải làm thì nên làm dứt khoát."
Lôi Long ngẫm lại lúc đối mặt cường địch cũng cần phải dứt khoát, chỉ có thể thở dài một tiếng, mắt nhìn hướng nam. Trong tâm hắn thầm cầu nguyện mẫu thân, nếu người trên trời có linh thiêng thì nhất định phải phù hộ đệ đệ, giúp cho hắn hạnh phúc vui sướng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dị Giới Suy Thần Tác giả : Tiểu Ngư Hung Mãnh -----oo0oo-----
Chương 12: Lại bị tai nạn. (1+2)
Dịch: Thụy An An
Nguồn: ************
Thẳng một đường xuống phía nam, Lôi Lôi cứ nhắm hướng tị nạn thánh địa Gia Tư liên bang mà tiến.
Gia Tư liên bang là do nhiều tiểu công quốc liên minh tạo thành, có hình như tổ kiến, vừa vặn nằm tại trung tâm của Già Lam đại lục, phía bắc thì dựa vào Phái Cách đế quốc, nam thì nằm sát Tư Đặc Lan đế quốc, phía tây giáp với Thánh Đức Lan đế quốc, còn phía đông thì gần Thần Long đế quốc.
Bốn đại đế quốc của Già Lam đại lục gắt gao bao vây Gia Tư liên bang tại trung tâm. Bốn đại đế quốc này muốn gồm thâu Gia Tư liên bang thì dễ như trở bàn tay, nhưng nếu một đế quốc muốn thâu tóm nó, sẽ gây ra bất mãn cho ba đế quốc còn lại, cho dù là hợp lực tiến công đi nữa. Cho nên, tự nhiên hình thành một thế cân bằng. Gia Tư liên bang lại trở thành trung tâm mậu dịch cùng đầu mối giao thông then chốt của Già Lam đại lục .
Lôi Lôi cưỡi ngựa phi nhanh liên tục hai ngày. Trừ bỏ thời gian ăn cơm ra, hắn dùng toàn bộ thời gian để phi ngựa, ngay cả nghỉ ngơi cũng đều là cắm trại ở bên ngoài. Hắn lo sợ bị Lôi Thiên Nộ phát hiện chính mình đã bỏ trốn, phái người đuổi theo. Hắn thực không biết nhất cử nhất động của hắn đều không qua được mắt của Lôi Thiên Nộ, càng không biết Lôi Thiên Nộ đã khóc khi đứng trên thành nhìn hắn bỏ ra đi.
Buổi tối ngày thứ hai, Lôi Lôi rốt cục không thể kiên trì thêm được nữa. Việc cưỡi ngựa cần có thể lực tốt mà thân thể tên Lôi gia tam thiếu lưu lại cho hắn thực là yếu ớt. Việc rong ruổi suốt hai ngày trên đường khiến cho Lôi Lôi thật vất vả. Hắn cảm giác phía trong hai bắp đùi bị yên ngựa mài bỏng rát, khí lực trên người cũng cạn dần, bất đắc dĩ hắn đành phải tìm một trấn nhỏ dừng chân nghỉ ngơi.
Trải qua cả đêm nghỉ ngơi, sáng ngày kế tiếp, vừa ngủ dậy, hắn đã phát hiện có chút không ổn.
Hắn bị bệnh.
Mặc dù từ lúc xuyên việt tới nay, Lôi Lôi đã rất cố gắng rèn luyện thân thể, nhưng thể chất vẫn chẳng ra làm sao. Hai ngày qua liên tục phi ngựa hao hết liễu thể lực, cộng thêm việc chịu đựng cảnh màn trời chiếu đất, khiến hắn phát sốt.
Bị bệnh thì đương nhiên phải đi tìm thầy thuốc. Lôi Lôi gắng gượng ra khỏi giường, chân thấp chân cao đi xuống lầu, hỏi ông chủ lữ quán xem thầy thuốc nơi nào rồi xiêu vẹo tìm đến tiệm thuốc.
Tại Già Lam đại lục có hai loại thầy thuốc, một loại là mục sư của giáo hội, bọn họ có thể sử dụng thánh quang cùng thánh thủy để chữa bệnh, loại còn lại là thầy thuốc truyền thống.
Lôi Lôi muốn tìm một thầy thuốc truyền thống. Vị thầy thuốc kia vừa nhìn thấy bộ dáng Lôi Lôi biết ngay hắn đang bị sốt, liền lấy một ít dược hoàn cho hắn, dặn dò hắn uống nhiều nước nóng. Lôi Lôi uống một lúc hai dược hoàn, rồi lại chân thấp chân cao đi về lữ quán. Người hắn không ngừng đổ mồ hôi.
Tiệm thuốc cách lữ quán cũng không xa, ngay phía đối diện. Lôi Lôi vô lực tập tễnh hướng lữ quán đi đến. Ngay lúc hắn đi ra giữa đường, đầu óc mê muội của hắn chợt nghe được một tiếng kêu sợ hãi mơ hồ. Hắn miễn cưỡng quay đầu lại, liền thấy một con tuấn mã màu đỏ phi thẳng tới. Trong nháy mắt, Lôi Lôi thấy được kỵ sĩ có vẻ mặt kinh hoảng là một nữ hài tử. Nàng mặc trang phục màu trắng rất chói mắt, tựa hồ đang hét lên cái gì......
Đúng rồi, là "Ngựa chứng. Mau tránh ra! "
Tránh ra? Ta làm thế nào tránh được! Thật xui xẻo! Lại bị đụng phải, chỉ là không biết bị ngựa đụng thì có tư vị gì......
Có lẽ là bởi vì dày dạn kinh nghiệm trong việc bị đụng phải, nên trong phút chốc, Lôi Lôi cũng không có giống như những người khác kinh hoảng thất thố. Mà trong đầu hắn xẹt qua rất nhiều ý nghĩ cực kỳ buồn cười. Sau đó, hắn cảm giác được một cỗ lực cực mạnh đánh lên ngực mình, rồi hắn thấy cổ họng ngọt ngọt, trước mắt tối sầm, ý thức nhất thời mất đi......
Ông chủ lữ quán kinh hãi há hốc miệng nhưng lại phát không ra âm thanh nào. Hắn nhìn thấy một nữ hài tử cỡi một tuấn mã từ phía bên kia xông lại đây, trên đường hô to "Ngựa chứng", sau đó thì chứng kiến khách nhân bị bệnh của lão xiêu xiêu vẹo vẹo băng qua đường.
Sau đó, cô gái mạnh mẽ quay đầu ngựa. Con tuấn mã bị nàng kéo chệch hướng ra ngoài. Thân con tuấn mã to lớn đụng bay khách nhân bị bệnh, mà nữ hài tử kia cũng té lăn quay trên mặt đất. Tuy nhiên thân thủ của nàng tựa hồ tốt lắm. Thân thể vừa rơi xuống, hai tay liền chống đỡ, liên tiếp lộn mèo mấy cái về phía sau, rồi vững vàng hạ xuống mặt đất, cũng không có bị thương, còn người kia thì không biết còn sống hay đã chết.
Con tuấn mã màu đỏ bị gãy chân, nằm trên đất hí vang, thanh âm bi thương thê lương.
Trấn nhỏ nên người không nhiều lắm, nhưng giờ phút này cũng không biết từ đâu mà người bu đen nghẹt, vừa vây xem vừa bình luận. Nữ hài tử kia một tay đỡ Lôi Lôi dậy, tay kia đặt lên ngực hắn, nhất thời thở phào một hơi, sau đó lớn tiếng hỏi xung quanh: "Nơi này có mục sư không? "
"Có. Ở ngay ngã rẽ phía trước. Người này còn chưa chết sao? Thật sự là mạng lớn nha! " Một người đứng xem vẻ mặt ngạc nhiên cùng cảm khái, tựa hồ việc Lôi Lôi không chết là một chuyện rất là nghịch thiên.
Bên trong giáo đường của thôn trấn nhỏ, Lôi Lôi được đặt nhẹ nhàng lên trên bục, một lão nhân mặc áo bào mục sư màu xanh biếc cạy miệng hắn ra, đổ vào một ít thánh thủy, sau đó trong miệng lầm rầm niệm chú, hai tay đặt cách ngực Lôi Lôi một thước dần dần nổi lên một tầng quang hoa mông lung. Đây chính là Thánh quang trì dũ thuật của mục sư.
Thánh quang đối với người bị thương đặc biệt có hiệu quả. Nếu là cao cấp mục sư thi triển Thánh quang trì dũ thuật , cho dù là người bị trọng thương thì cũng có thể cải tử hoàn sinh.
Song, Thánh quang đối với Lôi Lôi mà nói tựa hồ không có tác dụng. Chẳng những không có tác dụng, mà thậm chí còn bị phản tác dụng!
Theo Thánh quang dần dần sáng ngời trên tay mục sư, thần sắc thống khổ trên mặt Lôi Lôi càng hiện rõ. Hắn cau mày, trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, tựa hồ rất khó chịu. Sau đó, miệng hắn phun ra hết chỗ thánh thủy vừa được rót vào.
"Ồ? "
Vị mục sư kia khẽ ồ một tiếng, lập tức đình chỉ Thánh quang trì dũ thuật, quay đầu hướng nữ hài tử kia nói: "Xin lỗi, ta không cách nào trợ giúp hắn. Thể chất hắn không thể tiếp nhận thần quang huy. Hãy đưa hắn đi nơi khác. "
Nữ hài tử kia sửng sốt, thấy diện mục sư có vẻ chán ghét, liền im lặng bế Lôi Lôi. Nàng chỉ là một nữ hài tử mà bế một nam nhân, không ngờ không có chút bộ dạng vất vả.
Ông chủ lữ quán vẫn đi cùng nữ hài tử, mắt thấy thánh quang không cách nào trị liệu được Lôi Lôi, hắn nhịn không được nói: "Người này là khách của lữ quán ta. Nếu Khoa Đa mục sư không cách nào trị liệu hắn, vậy hãy đưa hắn về lữ quán ta trước, rồi mời thầy thuốc Tư Lạc đến trị liệu. "
Nữ hài tử kia gật đầu, cũng không biết nói gì. Giờ phút này trong cơ thể Lôi Lôi đang có một cỗ nhiệt lưu vận hành theo quỹ đạo huyền diệu. Mỗi khi vận chuyển được một vòng, máu bầm trong cơ thể lại giảm đi một chút, lục phủ ngũ tạng bị thương tổn cũng được cỗ nhiệt lưu kia tu bổ. Thân thể bị thương đang lấy tốc độ thong thả mà kiên định hồi phục......
"Rất kỳ quái, hắn tựa hồ cũng không bị thương nặng. " thầy thuốc Tư Lạc để ống nghe xuống, có chút kinh ngạc hướng ông chủ lữ quán và nữ hài tử kia nói: "Ta cho hắn một ít thuốc. Chờ hắn tỉnh lại, cho hắn uống thuốc, tịnh dưỡng hai ngày thì hắn sẽ khỏi. "
Nữ hài tử kia thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại xuất hiện thần sắc buồn rầu. Nàng xuất ra mấy kim tệ đưa cho thầy thuốc Tư Lạc, cảm tạ hai câu, sau đó hỏi: "Hắn đại khái lúc nào có thể tỉnh lại? Ta có việc gấp cần phải đi, không thể trì hoãn lâu ở chỗ này, có biện pháp gì làm cho hắn mau chóng tỉnh lại hay không? "
Tư Lạc tiếp nhận kim tệ, lắc đầu nói: "Xin thứ cho ta không giúp gì được. Tình huống của người bệnh bây giờ tốt nhất không nên quấy rầy, chỉ có chờ hắn tự tỉnh lại. Tuy nhiên, ta nghĩ, sớm nhất là tối nay hắn sẽ đã tỉnh. "
Tư Lạc là một thầy thuốc giỏi, bất quá, hắn vẫn còn dự tính sai. Trên thực tế, Lôi Lôi tỉnh lại vào lúc chiều. Hắn hơi hơi mở mắt, mơ mơ màng màng, liền nhìn thấy một đôi mắt to, trong suốt, màu lam tựa như màu xanh của biển, rất sâu sắc.
"Ngươi đã tỉnh lại rồi à? "
Chủ nhân của đôi mắt màu lam nhẹ giọng hỏi, thanh âm rất êm tai, tựa như gió mát gõ lên chuông bạc thanh thúy dễ nghe. Hai mắt Lôi Lôi nhìn rõ dần, trước mắt hắn là một khuôn mặt phương đông tuyệt mỹ, duy chỉ có đôi mắt là màu lam. Tóc nàng đen như gỗ mun, ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ. Quả thực làm người ta đẹp mắt.
Lôi Lôi có chút mơ màng. Tiên nữ? Chẳng lẽ mình đã quy tiên rồi sao?
"Thực xin lỗi. Hôm nay ngựa của ta trở chứng đụng huynh bị thương. Huynh bây giờ cảm thấy thế nào? " Thanh âm trong trẻo như chuông bạc lại vang lên, kéo Lôi Lôi đang mơ mơ màng màng quay về với thực tế. Hắn lúc này mới nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt và khuôn mặt hoảng sợ của nữ kỵ sĩ kia là của một người.
Lôi Lôi cố sức nặn ra một nụ cười, giọng khàn khàn trả lời: "Ta không có việc gì. Bị đụng nhiều như cơm bữa nên quen rồi. À, lần này ta bị gãy xương nào vậy? Chắc không phải xương cổ hay xương cột sống chứ?"
Nữ hài tử kia nghe hắn nói mà sửng sốt, đụng riết thành quen. Oài...Loại chuyện này mà cũng có thể quen được sao? !
"Xương của huynh không có việc gì, chỉ là lục phủ ngũ tạng đã bị chấn động. Thầy thuốc nói là chờ huynh tỉnh lại, uống thuốc đầy đủ thì tự nhiên sẽ khỏi."
Lôi Lôi giờ phút này đã dần tỉnh táo lại. Hắn tỉ mỉ cảm nhận thân thể mình. Mặc dù cả người đau nhức vô lực, nhưng không có cảm giác đau đớn do gãy xương gây ra, nhất thời thở phào một hơi.
"Á......" Sắc mặt cô gái tự nhiên khó coi, khó khăn thốt lên một câu: "Ta bây giờ có việc gấp. Cho nên......phải được đi trước. Huynh yên tâm. Ta sẽ bồi thường cho huynh. Một ngàn kim tệ có được không? "
Lôi Lôi sửng sốt, một ngàn kim tệ, thật là hào phóng a.
"Không cần đâu. " Lôi Lôi nhìn nàng nói: "Ta không có thụ thương nặng. Nàng cũng không phải cố ý. Nếu nàng có việc gấp, vậy cứ đi trước đi, không cần bận tâm. "
Nữ hài tử thực ngạc nhiên sao Lôi Lôi lại rộng lượng như vậy, nhướn mày, lấy từ trong người ra một cái huy hiệu vàng để xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Ta là La Ỷ. Đây là tín vật của ta, sau khi thân thể huynh bình phục nếu có gặp chuyện gì khó khăn, có thể đến thương hội của Gia Tư liên bang tìm ta. Lần này là ta nợ huynh. "
Lôi Lôi khẽ cười một chút, không nói gì, nghĩ thầm, nàng La Ỷ này quả là một nữ tử quang minh lỗi lạc hiếm thấy, dám làm dám chịu.
Thấy hắn mỉm cười, La Ỷ cũng cười rồi đứng lên, hướng Lôi Lôi nhẹ cúi chào, rồi lại nói thêm một tiếng xin lỗi, sau đó xoay người rời đi.
Nằm ở trên giường, Lôi Lôi nhắm mắt lại định nghỉ ngơi, nhưng ngoài ý muốn phát hiện trong cơ thể chính mình có một cỗ nhiệt lưu chậm rãi lưu động, từ bụng dưới xuôi theo kinh mạch chạy lên ngực, sau đó rẽ xuống phía dưới, xoay tròn tại vùng bụng dưới, tiếp đó hướng sau lưng đi lên đến não, rồi lại quay lại. Cứ như thế tuần hoàn. Khi kết thúc một vòng như thế, những đau đớn trong cơ thể liền giảm bớt. Thật là thần kỳ.
Có chuyện gì đây?
Lôi Lôi âm thầm buồn bực, rồi lại có chút cao hứng, dứt khoát chính mình khống chế nổi trong cơ thể nhiệt lưu, âm thầm dùng đấu khí trụ cột bắt đầu vận hành nhiệt lưu, chẳng những nhiệt lưu chảy qua ngực bụng mà còn chảy qua tứ chi bách hài. Hắn kinh hỉ phát hiện, những chỗ có dòng nhiệt lưu đi qua, đau nhức cảm giác liền sẽ giảm bớt một chút.
Miếng ngon dâng đến miệng sao có thể bỏ qua được. Lôi Lôi liền chuyên tâm vận hành nhiệt lưu trong cơ thể. Theo ý niệm của hắn thao túng, nhiệt lưu như dòng suối róc rách êm đềm chảy xuôi trong cơ thể, xua tan dần cảm giác đau đớn.
Mở mắt, Lôi Lôi thấy trời bên ngoài vẫn còn sáng, liền đứng dậy, hoạt động tay chân. Hắn chỉ cảm thấy khí lực của mình đã trở lại, nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.
Lôi Lôi cầm lên huy hiệu mà La Ỷ để lại nhìn thoáng qua, rất là tinh xảo. Mặt trên có khắc đồ án của một con thuyền và hải yêu. Hắn mỉm cười, đặt huy hiệu vào trong không gian giới chỉ, sau đó mở cửa phòng đi xuống lầu. Ông chủ lữ quán thấy Lôi Lôi xuống lầu, nhất thời trở nên ngẩn ngơ, kinh ngạc hỏi: "Tiên sinh, sao ngài lại ra khỏi giường? Thương thế nặng như vậy thì ngài phải nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chứ. Có việc gì cần phân phó, ngài chỉ cần kéo cái chuông bên cạnh giường là được. "
"À, ta cũng không sao đâu. " Lôi Lôi thấy bộ dáng hắn rất chân thành, liền vừa cười vừa nói: "Ông chủ, giúp ta chuẩn bị chút cơm chiều. Ta cảm thấy đói bụng. "
"Cơm chiều?" Ông chủ lữ quán sửng sốt, nói thầm: "Bây giờ là sáng sớm. Đầu bếp còn chưa tới. Hiện tại, chỉ có chút điểm tâm thôi. Ngài dùng tạm có được không?"
Lôi lôi cả kinh, bây giờ là sáng sớm rồi. Không lẽ mình đã vận chuyển nhiệt lưu trong cơ thể liên tục suốt từ xế chiều hôm qua cho đến sáng nay? Làm thế nào mà mình không cảm thấy thời gian trôi qua chứ?
Ông chủ lữ quán cùng Lôi Lôi nhắc lại sự tình hôm qua. Lão đem toàn bộ câu chuyện kể lại đầu đuôi cho Lôi Lôi nghe. Hắn rất lấy làm cảm kích nhiệt tâm của ông chủ lữ quán.
Sau khi dùng điểm tâm xong, Lôi Lôi tạ ơn ông chủ lữ quán, rồi yêu cầu tính tiền, lại nghe ông ta bảo La Ỷ đã thanh toán hết rồi. Lôi Lôi gởi thêm cho ông chủ mười mấy kim tệ nữa và luôn miệng cảm ơn. Một lúc sau, hắn mới leo lên ngựa phóng đi.
Phái Cách đế quốc trải qua thời gian dài không ngừng khuếch trương, đã hùng bá cả phương bắc của Già Lam đại lục, gồm thâu đại bộ phận lãnh thổ của người dã man. Chỉ xét riêng về diện tích quốc gia, thì Phái Cách là đại lục đệ nhất hùng quốc. Đoạn đường từ đế đô Hồng Thạch Thành đến biên giới giáp với Gia Tư liên bang, ít nhất cũng dài bảy ngàn dặm. Kỵ mã phải phi ngựa liên tục ngày đêm, ngựa mệt lại đổi ngựa khác thì cũng mất hai tháng mới có thể đến nơi.
Sau hai ngày đi đường, tâm trạng Lôi Lôi dần dần thả lỏng. Đường đi gió êm sóng lặng, hoàn toàn không có cảnh lục soát tìm người. Hắn thầm nghĩ Lôi Thiên Nộ chắc là không muốn vạch áo cho người xem lưng, nên mới âm thầm tìm mình, không có vận dụng quân đội quốc gia.
Nghĩ như thế, Lôi Lôi không còn phi ngựa ngày đêm không dám nghỉ nữa mà chuyển sang thuê một chiếc xe ngựa, thong thả tiếp tục cuộc hành trình.
Gió mùa xuân nhẹ nhàng. Cảnh sắc mùa xuân mê đắm lòng người. Bớt đi lo lắng, tâm hồn thư thả, khoáng đạt, Lôi Lôi ngồi trên chiếc ghế êm trong thùng xe, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm non xanh núi biếc, nghe tiếng vó ngựa lốc cốc, tâm tình cực kỳ sảng khoái.
Xe ngựa lúc này đang chạy dọc theo con đường một bên là núi rừng, bên kia là biển cả. Cảnh vật rất là yên tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng chim hót trong trẻo, xóa đi sự tịch mịch.
Xa phu thản nhiên tự đắc rút thuốc lá sợi. Hắn mảy may không lo lắng cường đạo hoặc là mãnh thú. Những ma thú khủng bố đã sắp tuyệt tích. Trong rừng này chỉ còn một ít dã thú mà thôi. Về phần bọn cường đạo sơn tặc. Chúng đâu có thèm quan tâm đến một chiếc xe ngựa nhỏ này. Bọn họ sẽ chỉ bắt chẹt những chiếc xe chở đầy hàng hóa và hành khách mà thôi.
Tuy nhiên, sẽ sớm có một chuyện làm cho một xa phu có kinh nghiệm nhiều năm như hắn cũng phải bất an...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dị Giới Suy Thần Tác giả : Tiểu Ngư Hung Mãnh -----oo0oo-----
Chương 13: Tái ngộ La Ỷ. (1+2)
Dịch: Thụy An An
Nguồn: ************
Khi đi qua khe núi, xa phu nghe thấy từ trong sơn cốc yên tĩnh truyền đến tiếng binh khí va chạm nhau cùng tiếng kêu thảm thiết. Rất hiển nhiên, trong sơn cốc phía trước đang có người chiến đấu!
Xa phu lập tức dừng xe ngựa lại. Lôi Lôi cũng nghe tiếng kêu thảm thiết theo gió truyền đến, hắn chui ra xe ngựa, tò mò đích nhìn quanh một chút, nhưng chỉ thấy con đường uốn lượn xuyên qua rừng cây dầy đặc, căn bản không thể nhìn thấy tình huống trong sơn cốc.
"Có chuyện gì? " Lôi Lôi quay đầu hướng xa phu hỏi.
"Có lẽ là bọn sơn tặc tai kiếp đánh cướp thương đội. Nhưng mà bình thường rất ít phát sinh loại chuyện này. Thông thường, chỉ cần chịu bỏ ra tiền mãi lộ là sơn tặc sẽ không làm khó thương đội. "
Lôi Lôi cau mày, trong đầu hiện ra tràng cảnh tượng người chết la liệt còn bọn cường đạo thì ngược đãi phụ nữ và trẻ em, đang muốn nói cái gì, nhưng nhác thấy trên đường xuất hiện vài bóng người đang chạy nhanh hướng khe núi trước mặt chạy tới. Phía sau lưng bọn họ, trong rừng cây cũng thấp thoáng mấy bóng người, cầm đao trong tay đuổi theo. Trong ánh mặt trời rạng rỡ của mùa xuân, những lưỡi đao này bắn ra hàn quang chói mắt.
Xa phu kêu lên sợ hãi, nhảy xuống xe, chuồn mất dạng vào trong rừng cây, để lại Lôi Lôi lẻ loi đứng bên cạnh xe ngựa.
Lôi Lôi là người thích tương trợ kẻ yếu, nhưng điều đó không có nghĩa hắn là tên ngốc không biết phân biệt nặng nhẹ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, mà là phân tích dựa trên phạm vi năng lực chính mình. Dù sao hắn cũng không phải là Ngu công dời núi.
Hắn vốn cũng muốn lui vào rừng cây, nhưng nhìn thấy nhóm người chạy trốn đang vây quang che chở cho một thân ảnh, Lôi Lôi chần chờ một chút. Một thân bạch y cùng tuyệt mỹ dung nhan không phải là La Ỷ sao?
Trong lúc hắn đang chần chờ, bọn người kia đã chạy đến gần xe ngựa. Mắt thấy chiếc xe ngựa, trên mặt mấy nam tử tay cầm đao kiếm hiện lên nét vui vẻ, che chở La Ỷ cố sức chạy nhanh hơn.
Nhưng mà bọn người truy đuổi cũng nhanh không kém, trong đó có một hắc y nam tử động tác nhanh nhẹn như hổ báo, tung người nhảy mấy bước tiến lên, trường kiếm trong tay xé gió nhằm vào một võ sĩ dữ dằn chém xuống. Võ sĩ kia xoay người lại dùng vung trường kiếm lên đón đỡ. Lôi Lôi chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, võ sĩ kia đã chém bị chém làm hai mảnh, ngã vào trong vũng máu.
Lôi Lôi thấy vậy hoảng hốt tột độ. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tận mắt chứng kiến cảnh người giết người, lòng bàn tay không tự kìm hãm được đổ mồ hôi lạnh.
Hắc y nam tử kia sau khi chém giết một người, lại tiếp tục đuổi theo. Đám võ sĩ che chở La Ỷ liền chia ra làm hai nhóm, một võ sĩ mặc nhuyễn giáp kêu lên: "Phía trước có xe ngựa, các ngươi mau che chở tiểu thư lên xe ngựa đi! Không cần phải lo cho chúng ta! "
Bọn họ vừa nói được hai câu, hắc y nam tử đã đuổi tới, tiếp tục chém giết. Trường đao trong tay hai võ sĩ giăng khắp nơi, cường ngạnh chặn lại hắc y nhân kia. Tuy nhiên, cùng lúc đó, lại có thêm mười mấy hắc y nhân xông lên. Hai võ sĩ kia lập tức chống đỡ không được, chết dưới loạn kiếm.
Lôi Lôi khẩn trương sờ sờ giới chỉ trên tay, lấy ra một ma pháp quyển trục, sau đó tiến lên trước xe ngựa.
Mắt thấy bốn võ sĩ che chở La Ỷ xông lên, Lôi Lôi hô một tiếng: "La Ỷ, huynh đến giúp muội. "
Bốn võ sĩ kia ngẩn ngơ. Ba người trong đó nghiến răng, xoay người xông về phía truy binh. La Ỷ khóc, bảo: "Không nên". Nàng giãy dụa muốn quay lại, nhưng bị võ sĩ còn lại gắt gao chế trụ, hướng xe ngựa chạy tới.
Hắc y nhân kia tu vi rõ ràng cao nhất so với mọi người ở đây. Hắn nhún người nhảy lên, giống như hắc cự điểu, hướng đến xe ngựa, đánh tới La Ỷ lúc này đang cách Lôi Lôi chưa tới ba thước.
Lôi Lôi tiến lên hai bước, hai tay cùng giơ lên, hỏa cầu to bằng nắm tay bắn nhanh ra. Trong nháy mắt, hắn đã phóng ra mấy trăm hỏa cầu khí thế phô thiên cái địa bao trùm hắc y nhân ở giữa không trung.
"Ma pháp sư! "
Hắc y nhân kia đang ở trên không trung, mắt thấy vô số hỏa cầu bắn nhanh đến, trong lòng hoảng sợ, nhất thời kinh hô. Hắn dũng mãnh vận đấu khí, trường kiếm trong tay huy vũ tạo thành một vòng khép kín không kẽ hở. Trong lòng hắn đại hận, giờ phút này đang ở không trung, biện pháp né tránh không có, thật sự là không xong rồi.
Lôi Lôi lần đầu tiên chiến đấu. Căn bản không biết kỹ xảo. Hắn chỉ biết là hắc y nhân này chính là tay đầu lĩnh. Nhất định phải ... đánh ngã hắn trước mới được. Hắn chỉ hận không thể phát ra hỏa cầu dày đặc hơn, mắt thấy đối phương múa kiếm tạo thành vòng bảo vệ khó có thể công phá. Lôi Lôi liền quýnh lên, dùng tâm niệm khống chế hỏa cầu đi theo đường vòng cung để tấn công.
Đã có ai từng gặp qua hỏa cầu mà lại biết chuyển hướng di chuyển?
Hắc y nhân phát hiện hỏa cầu dày đặc trước mặt đột nhiên nhất tề chuyển hướng thành một đường vòng cung hoàn hảo, vượt qua cái lồng tạo thành bởi kiếm quang, hướng vào bản thân hắn, tâm lý nhất thời chấn động, đáng tiếc chiêu thức của hắn đã dùng hết, chỉ có thể cứng rắn dùng thân thể ngạnh kháng .
"Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! "
Cả người hắc y nhân đều bị ngọn lửa bao phủ. Hắn kêu thảm thiết một tiếng rơi xuống mặt đất, liều mạng lăn lộn hòng dập tắt ngọn lửa trên người. Lôi Lôi làm sao có thể để hắn như nguyện. Hỏa cầu ào ạt bay tới. Hắc y nhân không thể làm gì khác hơn là hướng phía chân núi lăn đi. Bộ dạng hắn lúc này so sánh với bộ dạng uy phong lúc đầu quả thật là một trời một vực.
Nói thì lâu, trên thực tế cả quá trình chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ, ba võ sĩ đều dừng bước chân rồi quay lui lại. Mà mười tên bên phe hắc y nhân xông lên đuổi giết cũng giảm tốc độ, vừa cảnh giác vừa kinh hoảng, bày ra thế phòng ngự. Biểu hiện vừa rồi của Lôi Lôi đã làm cho mọi người nhận định hắn khẳng định là một ma pháp sư tài giỏi.
Lôi Lôi cũng không dám truy kích. Mắt thấy hắc y nhân lăn xuống sườn núi, hắn liền ngừng lại. Người ngoài không biết chứ hắn đương nhiên hiểu rõ chính mình. Trừ bỏ Hỏa cầu thuật dày đặc ra thì ngay cả một người nông phu hắn cũng đánh không thắng, đừng nói đến những tên sơn tặc hổ báo. Một khi bọn người kia đều xông lên, thì hắn chỉ còn nước biến thành thịt băm mà thôi.
Những tên đuổi giết các võ sĩ chậm rãi phân tán ra, bao vây xe ngựa cùng nhóm người bên cạnh. Bọn hắn cũng không dám tiến lên, chỉ ở khoảng cách hai ba mươi thước tới lui tuần tra, trông như bầy sói rình mồi.
"Bọn họ tại sao đuổi giết các người? Là sơn tặc sao? " Lôi Lôi vừa cảnh giác nhìn, vừa thấp giọng hỏi La Ỷ.
"Bọn họ không phải sơn tặc. Sơn tặc đều là một đám người sống dưới đáy xã hội, làm sao có được thân thủ như thế. Bọn họ là sát thủ mai phục ở chỗ này. " La Ỷ đã hơi chút bình tĩnh trở lại, đột nhiên bị tập kích, hộ vệ thương vong thảm trọng, hiện tại chỉ có thể dựa vào Lôi Lôi.
La Ỷ đã nhận ra Lôi Lôi. Nàng không thể ngờ rằng kẻ mà nàng vô tình đụng phải lại là một ma pháp sư lợi hại.
Lôi Lôi thầm cười khổ, hắn bước lên trước hai bước. Mọi người không kịp thấy động tác của hắn như thế nào, chỉ thấy vài đoàn hỏa cầu từ trên người hắn bay ra, sau đó dừng lại cách hắn một thước bay lên bay xuống. Màn quỷ dị này làm cho ánh mắt bọn người đang bao vây co rụt lại, tâm lý bất an, không thể đoán được Lôi Lôi là ma pháp sư cấp mấy.
Tên hắc y nhân chịu thiệt thòi giờ phút này cũng đã đứng lên. Tóc cùng lông mày của hắn đều bị cháy trụi, gương mặt đen xì xì, trang phục màu đen trên người giờ đây bị thủng lỗ chỗ, lộ ra da thịt. Thoạt nhìn, hắn so với tên ăn mày còn thê thảm hơn ba phần. Hắn thấy Lôi Lôi tiến lên, không khỏi lui về sau vài bước, cố gắng trấn tĩnh, hỏi: "Các hạ là ai? Tại sao muốn xen vào chuyện riêng chúng ta? "
"Ta là ai không quan trọng. Chuyện quan trọng chính là các ngươi là ai, tại sao muốn tập kích vị tiểu thư này? Ngươi cũng biết, ta không quen nhìn người khác khi dễ mỹ nữ! Mỹ nữ là để yêu chìu, không phải để đánh giết. Nếu ngươi nói ra một lời làm ta không hài lòng thì......Hừ hừ! "
Lôi Lôi giơ một ngón tay về phía hắc y nhân, một chuỗi hỏa cầu như lưu tinh đuổi nguyệt bắn nhanh ra. Mọi người ở đây mặt đều biến sắc. Một đoàn hỏa cầu tại không trung quay lại, như rồng bay lượn, sau đó bay vòng quanh thân Lôi Lôi. Thoạt nhìn, hắn như Hỏa Thần giáng thế.
Tên hắc y nhân kia lúc này vẻ mặt cực kỳ khó coi. Hắn cũng có chút ít hiểu biết về ma pháp sư. Lôi Lôi triển lộ khả năng khống chế ma lực làm cho hắn đổ mồ hôi hột, trong lòng âm thầm nghĩ, ma pháp sư này ít nhất cũng là ma đạo sĩ cấp cao thủ.
Đối địch với ma pháp sư cấp bậc ma đạo sĩ quả thực là chuyện điên rồ! Hắn tự nghĩ nếu phải đón đỡ cao giai ma pháp thì xương cốt hắn có tan thành tro bụi cũng không đủ.
Hắn thầm sợ hãi, hướng Lôi Lôi vừa chắp tay vừa nói: "Các hạ, đây là chuyện riêng của hai phe chúng ta. Nhưng mà vuốt mặt phải nể mũi. Nếu ngài đã ra tay, thì bọn ta xin rút lui."
Lời vừa thốt ra, Hắc y nhân kia hướng võ sĩ bốn phía vung tay lên, xoay người hướng phía sơn cốc chạy đi, trong nháy mắt đã khuất dạng.
La Ỷ thấy bọn hắc y nhân rời đi, nhất thời nóng nảy, kêu lên: "Sao huynh không lưu bọn họ lại? ! "
Lôi Lôi thở phào một hơi, cảm thấy mồ hôi lạnh lấm tấm sau lưng. Nghe La Ỷ nói, hắn xoay người lại, nhìn nàng một cái, vừa cười vừa nói: "Lưu bọn họ lại uống trà sao? Huynh nghĩ bọn họ không có hứng thú đó. "
La Ỷ nhất thời không nói gì. Võ sĩ trung niên bên cạnh nàng, thân mang thương tích, đi tới trước mặt Lôi Lôi, cúi người chào thật sâu: "Cảm tạ các hạ ra tay tương trợ. Tại hạ Bảo Lan Đa. Vị này là tiểu thư chúng ta......"
Lôi Lôi cười ha ha, hướng Lan Đa khoát tay chặn lại: "Chúng ta đã biết nhau rồi. Nàng là La Ỷ, đúng không? "
Lan Đa sửng sốt, lập tức ngừng lời, xoay người đi chiếu cố ba người kia. Bốn người giúp nhau băng bó vết thương.
"Huynh cũng muốn lưu bọn họ lại. Chỉ tiếc ma lực không đủ. Hôm qua, huynh nghiên cứu ma pháp khiến cho ma lực tiêu hao gần hết. Nếu bọn sát thủ xông lên, e là tất cả chúng ta đều phải chết. "
Mắt thấy La Ỷ rơm rớm nước mắt, Lôi Lôi có chút mềm lòng, suy nghĩ một chút, thuận miệng bịa ra một cái cớ. La Ỷ nghe xong, bất ngờ hướng hắn khom người chào.
"Xin lỗi. Huynh có thể cứu muội cùng bốn vị thúc thúc, đã là đại ân đại đức. Muội lại còn muốn cho huynh đi mạo hiểm, thật sự là sai rồi. "
Lôi Lôi mỉm cười. La Ỷ này tính tình thật hào sảng, so với nam nhân còn muốn dứt khoát hơn. Đúng là đúng, sai là sai.
"Này sát thủ tại sao muốn giết muội? Muội có biết kẻ chủ mưu là ai không? " Lôi Lôi đổi đề tài.
"Hừ! Còn ai trồng khoai đất này. Khẳng định là Nhị thúc rồi! " La Ỷ tức giận nói: "La gia tại Gia Tư liên bang mặc dù không xem như đại gia tộc đứng hạng một hạng hai, nhưng cũng có chút thực lực. Phụ thân muội bây giờ bệnh nặng. Muội là con gái duy nhất của người. Nhị thúc làm sao có thể để muội trở về La gia? "
Lôi Lôi im lặng. Kiếp trước hắn xem phim không ít. Chuyện mưu đoạt gia sản, chuyện giết người thừa kế thì ngày nào hắn chẳng thấy trên tivi. Tuy nhiên ngoài đời thật thì đây là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Bốn người hộ vệ băng bó xong. Xa phu cũng đã rời khỏi chỗ núp đi về bên xe ngựa. Lôi Lôi cho hắn khiển xe ngựa hướng sơn cốc đi trước. Hắn cùng La Ỷ đi bộ. Bốn người hộ vệ đi thu thập thi thể dọc theo đường đi.
Trên đoạn đường ngắn ngủi mà có đến mười bảy thi thể, trong đó mười ba thi thể là hộ vệ La gia, bốn thi thể còn lại là sát thủ. Bốn hộ vệ nuốt nước mắt đem mười ba cỗ thi thể đi chôn, sau đó lên xe ngựa. Hai chiếc xe ngựa lại hướng phía nam thẳng tiến......
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào