Chu Khánh Hải nhìn sang cây đao của Tiểu Ngưu thử dò xét "Tiểu Ngưu, cây đao này có phải là Ma Đao mà người trong võ lâm đều muốn không?"
Tiểu Ngưu cười cười, sau đó rút đao ra đưa tới "Đại sư huynh, tự huynh nhìn đi?" Hắn cố ý không trả lời để đại sư huynh này tự mình suy nghĩ.
Chu Khánh Hải vui mừng cầm đao, lật nhìn hồi lâu tự nhủ "Chẳng lẽ cây đao này không phải là Ma Đao ư? Trông chẳng có vẻ gì đặc biệt cả. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều nghĩ sai rồi sao?" Vừa nói, Chu Khánh Hải lại liếc nhìn Tiểu Ngưu đầy ngờ vực.
Tiểu Ngưu cũng không giải thích mà lấy đao lại rồi nói "Chẳng có binh khí nào là vô địch. Lăn lộn trên giang hồ chủ yếu phải dựa vào đầu óc. Huynh thấy đúng không?"
Chu Khánh Hải gật đầu "Không sai, một cây đao không thể quyết định được tất cả."
Tiểu Ngưu lại nói "Ta vẫn có nghi vấn nghĩ mãi không ra, có lẽ đại sư huynh có thể giải đáp giúp đệ."
Chu Khánh Hải nói "Đệ nói thử xem."
Tiểu Ngưu thở dài nói "Nguyệt Ảnh là một cô nương rất tốt, làm sao nàng lại si tình với Mạnh Tử Hùng như thế? Ta nghĩ theo ánh mắt và tiêu chuẩn của nàng thì không thể ưa gì gã Mạnh Tử Hùng được, sao lại có thể chấp nhận thành thân với hắn chứ?"
Chu Khánh Hải nhíu mày nói "Đệ hỏi rất hay. Vấn đề này nếu đệ hỏi người khác chỉ sợ đều không đáp được. Thế nhưng ta lại biết chuyện này, hơn nữa là tuyệt đối chính xác."
Tiểu Ngưu vội hỏi "Vậy là tại sao?"
Chu Khánh Hải từ từ nói "Nguyệt Ảnh gả cho Tử Hùng không liên quan gì tới tình cảm. Đệ không thấy sao, lúc Nguyệt Ảnh xuất hiện trước đêm tân hôn mà tâm trạng không tốt, không hề giống như một cô nương sắp xuât giá"
Tiểu Ngưu nói "Đúng vậy, lúc đó đệ đã cảm thấy kỳ quái, nàng sắp làm tân nương tại sao lại mất hứng chứ."
Chu Khánh Hải trầm tư một hồi rồi nói "Nàng muốn gả cho Tử Hùng là để thực hiện dã tâm của mình.”
Tiểu Ngưu ồ lên ngạc nhiên "Là sao? Nàng muốn làm Lao sơn đệ nhất phu nhân sao?"
Chu Khánh Hải cười cười "Ta cũng chỉ có thể nói tới đây. Mỗi người đều có bí mật của mình, ta cũng không muốn bóc trần nàng. Nếu đệ thật sự muốn biết thì có thể hỏi thẳng nàng, không chừng nàng sẽ cho đệ đáp án."
Tiểu Ngưu tức giận nhìn chằm chằm nét mặt già nua của Chu Khánh Hải nửa ngày mới thốt ra "Ta thật không rõ, tại sao ta không thể nhìn thấu ảo diệu bên trong mà huynh lại có thể biết rõ ràng chứ? Xem ra Tiểu Ngưu này không đủ thông minh để hiểu rõ nàng!"
Chu Khánh Hải lắc đầu nói "Đệ sai rồi, không phải đệ không đủ thông minh, không phải đệ không đủ hiểu rõ nàng mà chủ yếu là vì thời gian đệ ở Lao sơn quá ngắn mà không biết tình hình. Ta biết rất khó nhưng chuyện này đệ hãy tự đi tìm đáp án."
Tiểu Ngưu vẫn không hiểu ra sao, thế nhưng có thể biết Nguyệt Ảnh gả cho tên Tử Hùng kia không vì tình cảm thì đã rất hài lòng. Hắn nghĩ mãi cũng không ra dã tâm của nàng là gì nên cũng không dây dưa vấn đề này nữa, liền hỏi "Huynh còn chưa nói cho đệ biết huynh tới kinh thành làm gì đó?"
Chu Khánh Hải nhếch miệng cười "Đệ hôm nay có rất nhiều vấn đề đó, làm ta mệt chết đi được."
Tiểu Ngưu cũng cười một tiếng, lập tức gọi chưởng quỹ đưa một bàn tiệc rươu lên. Không tới nửa khắc, rượu và thức ăn đều mang lên đủ. Hai huynh đệ ngồi đối diện chén chú chén anh, thời gian trước kia tựa hồ quay trở lại.
Hai người uống vài ngụm, Chu Khánh Hải mới thấp giọng nói "Lần này ta ra ngoài không phải là rảnh rỗi mà có chuyện quan trọng."
Tiểu Ngưu tò mò "Có thể nói cho đệ biết hay không?"
Chu Khánh Hải nói "Vốn là không thể, bất quá ta coi đệ là người mình nên không muốn giấu diếm. Ta đại biểu Lao sơn đi liên lạc chưởng môn các phái cùng thương thảo làm một đại sự." Thanh âm càng lúc càng thấp.
Tiểu Ngưu hỏi "Đại sự gì mà phải sai huynh đi làm."
Chu Khánh Hải hồi đáp "Sư phụ muốn liên lạc các bằng hữu chính đạo, tập kích tà phái, lập uy vọng cho bản thân, từ đó thực hiện giấc mộng của ông ấy."
Tiểu Ngưu nghi ngờ "Sư phụ là chưởng môn phái Lao Sơn, uy vọng cao lớn như vậy rồi mà còn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn làm minh chủ võ lâm sao ?"
Chu Khánh Hải nhâm nhi một chén rồi nói "Không sai, là sư phụ muốn làm võ lâm minh chủ. Người khác không biết nhưng không thể dấu diếm được ta. Sư phụ mặt ngoài quân tử nhưng thực tế rất có dã tâm. Tại sao hàng năm ông ấy bế quan luyện công? Tại sao hàng năm không ra ngoài gặp người khác? Hết thảy đều vì một mục đích, muốn làm minh chủ võ lâm."
Tiểu Ngưu phê bình "Muốn làm minh chủ cũng không sai, người nào cũng có giấc mộng của mình, chẳng qua không thể tạo dựng vui vẻ dựa trên sự thống khổ của người khác."
Chu Khánh Hải uống một hớp rượu, khuôn mặt đã ửng đỏ, từ từ nói "Muốn làm minh chủ có khi nào không xảy ra đổ máu chứ? Hiện giờ võ lâm minh chủ là người phái Thiếu Lâm. Sư phụ vẫn muốn tranh giành vinh quang cho Lao Sơn, muốn cho thành tựu của mình vượt qua bất kỳ chưởng môn Lao sơn đời trước. Điều này không hề sai, vấn đề là chuyện sư phụ muốn tập kích tà phái. Đệ cũng biết, cuộc tuyển chọn minh chủ tiếp theo sắp tới rồi, sư phụ có thể không vội sao? Trước mắt ông ấy đã luyện thành một loại thần công có thể chống đở được Ma Đao. Muốn đánh bại Thiếu Lâm thì không thành vấn đề nhưng uy vọng còn chưa đạt được. Vì vậy, sư phụ định dựa vào cuộc chiến làm ưu thế áp đảo giành vị trí minh chủ."
Tiểu Ngưu lo lẳng nói "Ta ngày đêm lo nghĩ cho thái bình của võ lâm, chính tà hai phái hữu hảo ở chung. Hành động này của sư phụ chẳng phải là khiến bao nhiêu người vứt bỏ tính mạng sao? Thật quá tàn khốc. Nếu như nó xảy ra, giang hồ vĩnh viễn không còn có ngày yên tĩnh."
Chu Khánh Hải lau khóe miệng cười khổ "Xác chất như núi, máu chảy thành sông."
Tiểu Ngưu cảm thấy như bị xát muối vào lòng. Hắn uống một ngụm rượu thật lớn, trong lòng tự nhủ "Ta nhất định phải ngăn cản ông ấy, nhất định không thể để ông ấy châm ngòi cuộc chiến." Tiểu Ngưu hỏi "Vậy sao mọi người không khuyên nhủ sư phụ?"
Chu Khánh Hải hồi đáp "Đương nhiên là có. Cả ta, Nguyệt Lâm, Tần Xa, còn có sư nương đều đến khuyên bảo, thế nhưng sư phụ rất kiên quyết, ai nói cũng không nghe, cứ khăng khăng làm theo ý mình."
Tiểu Ngưu đập bàn, kích động nói "Ông ta vì ngôi vị Minh chủ mà không tiếc hi sinh tính mạng người khác, điều này không thể chấp nhận được."
Chu Khánh Hải phụ họa nói "Không sai, một tướng công thành vạn cốt khô. Thông qua phương thức này thành lập uy vọng, còn có thể chết ít người sao?"
Tiểu Ngưu lại hỏi "Chẳng lẽ chưởng môn các phái cũng đồng ý sao? Chẳng lẽ trong bọn họ không có ai hiểu lí lẽ à?"
Chu Khánh Hải lắc đầu thở dài "Cũng có một số người phản đối, nhưng số đồng ý lại rất nhiều. Đệ biết tại sao không?"
Tiểu Ngưu cười khổ "Đúng là khó có thể hiểu nổi. Rõ ràng là chuyện đầu rơi máu chảy, mọi người lại đều nguyện ý làm, chẳng lẽ bọn họ không sợ chết hết sao? Không sợ môn phái tổn thất sao?"
Chu Khánh Hải cười cười "Đệ tiếp xúc quá ít với sư phụ nên không hiểu rõ ông ấy. Sư phụ ngoài mặt rất hiền hoà nhưng thực tế khi ông ấy muốn đạt được mục đích gì thì sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Chết một vài người thì coi là gì chứ, căn bản không thể ngăn được ông ấy."
Tiểu Ngưu trầm ngâm "Đệ thật không ngờ! Vốn còn rằng ông ấy là một người hiền hoà, chuyện gì cũng nghe sư nương chứ, náo loạn hồi lâu không ngờ lại phức tạp như thế."
Chu Khánh Hải thần bí nói "Sư phụ còn lâu mới chịu uất ức như vậy. Bên ngoài nhiều người chê cười, nói ông ấy sợ vợ cũng không xác thực. Chính xác là chuyện nhỏ ông ấy nghe lời vợ, thế nhưng nếu động chạm tới lợi ích của mình thì ông ấy hết sức cường hãn đó. Dĩ nhiên, sư nương vẫn là người có ảnh hưởng lớn nhất. Bình thường hầu như mọi chuyện trên Lao sơn đều do người định đoạt? Ngay cả lúc đệ nhập môn cũng là do sư nương tự ý quyết định, sau này sư phụ cũng không phủ nhận đệ thôi."
Tiểu Ngưu thở dài "Đệ rất hi vọng có một ngày có thể trở về Lao sơn, lần nữa trở thành đệ tử Lao sơn."
Chu Khánh Hải nhìn Tiểu Ngưu đầy ẩn ý nói "Với năng lực hiện tại của đệ thì cần gì làm đệ tử Lao sơn hơi ủy khuất. Sông nhỏ không nuôi được rồng đâu."
Tiểu Ngưu lắc đầu "Huynh đừng khen ta, ta rất rõ ràng bản thân có bao nhiêu cân lượng. Bất kể Tiểu Ngưu ta thuộc về môn phái gì, bất kể bản lãnh của ta có lớn hay không, ta cũng sẽ cố gắng xây dựng hòa bình cho võ lâm. Ta không hi vọng bất luận kẻ nào dù chính hay tà vì tranh giành quyền lực mà vứt bỏ tính mạng người khác."
Chu Khánh Hải đồng ý " Tiểu sư đệ đúng là người tốt, khó trách đã khiến Nguyệt Ảnh động tâm. Nếu ta là Nguyệt Ảnh thì nhất định sẽ gả cho đệ chứ không phải tên Mạnh Tử Hùng. Hắn thật sự là một kẻ không nên người."
Tiểu Ngưu lại hỏi "Huynh có biết sư phụ muốn ra tay khi nào không?"
Chu Khánh Hải đã mắt say lờ đờ, lắc đầu nói "Còn chưa định ra, nhưng chắc cũng chẳng bao lâu nữa."
Tiểu Ngưu hỏi "Vậy sẽ làm thế nào? Là chọn một nơi đánh phủ đầu, hay là chia làm nhiều đường tiêu diệt từng bộ phận?"
Chu Khánh Hải lại lắc đầu "Chuyện này ta cũng không biết. Nếu sư phụ đã quyết định rồi thì sẽ không dễ dàng tiết lộ bí mật này ra đâu."
Nói tới đây, hai người cũng không bàn bạc gì thêm mà cùng uống rượu đến say mềm. Cũng may Tiểu Ngưu tửu lượng không tệ nên vẫn không có chuyện gì. Còn Chu Khánh Hải đã gục xuống buộc Tiểu Ngưu khiêng vào. Vừa đặt xuống giường, Chu Khánh Hải đã ngáy o o, mà Tiểu Ngưu lăn lộn mãi cũng không ngủ được. Hắn vừa nhắm mắt lại thì phảng phất lại thấy rất nhiều người ngã xuống, máu chảy tràn. Những phần chân tay đứt cụt toán loạn, cả bầu trời đều nhiễm đỏ.
Trong lòng hắn vô cùng bất an, hắn không muốn phải nhìn người chết nữa. Chỉ cần mình có năng lực, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản. Nhưng một tiểu nhân vật như hắn làm sao ngăn cản đây? Chẳng lẽ chạy lên Lao sơn khuyên sư phụ dừng tay? Không được. Không chừng ông ấy điên lên còn làm thịt ta luôn ấy chứ!
Hay đi tìm môn phái khác nói lí lẽ thì sao? Cái này cũng không được. Hiện giờ trên giang hồ người người đều biết Tiểu Ngưu là kẻ có Ma Đao, là phản đồ của Lao sơn, chỉ sợ vừa bước vào địa bàn người ta, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã thấy đao kiếm như mưa bổ về phía mình. Dù thế nào cũng không thể vứt bỏ lãng phí cái mạng mình được?
Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn tà phái bị hại sao? Người khác chết cũng thôi, nhưng đám mỹ nữ của ta, Quỷ Linh, Mạc Tiểu Thiền, Ngưu Lệ Hoa, Mộ Dung Mỹ, vạn nhất các nàng có điều gì ngoài ý muốn thì sao ta có thể sống đắc vui vẻ đây? Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, ta quyết không thể để các nàng bị thương tổn.
Nếu thật sự không có biện pháp thì cũng chỉ có một con đường, đó chính là tiết lộ tin tức này cho tà phái, để bọn họ chuẩn bị trước. Đến lúc lâm chiến cũng không nhất định chịu thiệt thòi.
Ừ, đây cũng là một biện pháp xử lí khi không còn cách khác. Trước mắt ở kinh thành có người của Ngưu tỷ tỷ, ta có thể thông báo cho nàng biết. Nàng thông minh như vậy nhất định biết sẽ biết ứng phó cục diện nguy hiểm này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Ngưu cũng thoải mái hơn nhiều, phảng phất một tảng đá lớn đã rơi xuống. Thật ra chủ ý này cũng không tốt, vẫn sẽ có người chết chóc trong cuộc chiến này. Nhưng Tiểu Ngưu cũng không coi mình là đại hiệp thích lao đầu vào chỗ chết. Nghĩ ngợi thông suốt, hắn liền thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Tờ mờ sáng hôm sau, Tiểu Ngưu đã nghe tiếng động từ ngoài cửa vọng vào, Vừa mở mắt ra đã thấy một kẻ trợn mắt nhìn mình, dường như có thâm cừu đại hận. Người này không phải ai khác mà chính là đối thủ một mất một còn của Tiểu Ngưu, Mạnh Tử Hùng. Lúc này, hắn nắm chặt quả đấm tưởng chừng muốn xông lên ăn thua đủ.
Tiểu Ngưu cười cười, lôi Ma Đao dưới gối quơ quơ trước mặt hắn nói "Mạnh sư huynh này, nếu ngươi muốn động thủ thì nên thử nghĩ xem có thể chống lại cây đao này của ta hay không đã."
Mạnh Tử Hùng hừ một tiếng, cười nhạo "Dựa vào Ma Đao thì coi là anh hùng gì chứ. Nếu có bản lãnh, ngươi hãy bỏ Ma Đao ra, dựa vào bản lãnh thật sự đánh một trận. Xem rốt cuộc ai là anh hùng, ai là cẩu hùng."
Tiểu Ngưu hỏi "Vậy ngươi thử nói xem chúng ta có lý do gì mà phải đánh nhau?"
Mạnh Tử Hùng cười lạnh "Đừng giả bộ làm người tốt trước mặt ta. Ân oán giữa chúng ta còn ít sao? Lý do rất nhiều, nhưng chỉ vì Nguyệt Ảnh, ta phải đánh một trận."
Lúc này Chu Khánh Hải đã tỉnh dậy, mỉm cười nói "Tử Hùng đến đấy à. Có gì cứ bình tĩnh đã, làm gì mà vừa thấy mặt đã muốn đánh muốn giết, đều là người mình cả mà."
Mạnh Tử Hùng cười không ngừng "Ai là người mình với hắn? Hắn là phản đồ của Lao sơn, dám trộm đao của sư phụ nên đã bị trục xuất khỏi môn hộ."
Tiểu Ngưu phản kháng "Ngươi đừng vu hãm ta. Ta không hề trộm Ma Đao, nó là thứ ta dựa vào bản lãnh mà giành được, làm sao lại là của sư phụ chứ? Ngươi không nghĩ xem Ma Đao đến từ nơi nào? Nó là gia bảo của Tây Vực Ngưu gia, là Hắc Hùng mang đến đây, mà ta đã lấy được từ trong tay hắn, ta không phải ăn trộm."
Mạnh Tử Hùng lớn tiếng nói "Ngươi cho rằng ngươi ba hoa vài câu thì ta sẽ tin sao? Dù ngươi nói ra hoa ra ngọc ta cũng không tin ngươi. Vì Nguyệt Ảnh, ta cũng có thể giết ngươi. Mau chịu chết đi! Là hán tử hãy bỏ Ma Đao xuống."
Tiểu Ngưu cảm thấy buồn cười nghĩ "Có tìm người quyết đấu như ngươi sao? Quyết đấu sinh tử lại còn không cho người ta dùng binh khí, đúng là bỉ ổi!"
Tiểu Ngưu cười cười "Ngươi muốn đánh với ta cũng được. Thế nhưng ta nói trước, nếu ngươi thua thì đừng có chơi xấu. Hãy chơi quang minh lỗi lạc, thua mới thua tâm phục khẩu phục."
Mạnh Tử Hùng thống khoái đáp ứng "Được, chỉ sợ ngươi không dám ứng chiến, lại không dám không cần Ma Đao."
Tiểu Ngưu nhìn sang liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Khánh Hải. Hai người sau khi mặc quần áo tử tế, Chu Khánh Hải đến gần Mạnh Tử Hùng nói "Tử Hùng này, ta thấy không cần thiết phải vậy. Ngươi không thừa nhận hắn là đệ tử của Lao sơn thì mỗi người đi đường của mình, cần gì phải động thủ."
Mạnh Tử Hùng khinh thường liếc nhìn Chu Khánh Hải nói "Đại sư huynh, chuyện của ta và hắn không cần ngươi lo, ngươi quan hệ với hạng người như thế này, sư phụ nếu biết chắc chắn sẽ không vui. Ngươi nên cách xa hắn một chút thì hơn."
Chu Khánh Hải vung tay, vẻ mặt rất vô tội nói "Ta đâu có chuyện gì với hắn, chỉ là tình cờ gặp lại nên trò chuyện, uống chút rượu thôi. Ta không hề làm chuyện gì có lỗi với sư phụ cả."
Mạnh Tử Hùng hừ lạnh "Được, ta tin ngươi. Bất quá lần quyết đấu này là tránh không khỏi, ngươi đừng có nhúng tay vào. Cứ ở bên cạnh làm nhân chứng, xem ta thu thập hắn thế nào rồi kể lại với Nguyệt Ảnh." Dứt lời, bày ra tư thế chuẩn bị động thủ.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint2
Chu Khánh Hải nhìn thấy vậy cũng không khuyên can nữa. Hắn cũng muốn xem bản lãnh Tiểu Ngưu một chút, phiêu bạc bên ngoài một năm tiến bộ được bao nhiêu.
Nghĩ vậy, Chu Khánh Hải mỉm cười chen vào giữa nói "Chậm đã, ta có lời muốn nói."
Mạnh Tử Hùng bực mình nói "Đại sư huynh, ngươi mau tránh ra. Hôm nay nhất định ta phải dạy dỗ hắn."
Chu Khánh Hải, ôn hòa nói "Tử Hùng, đệ muốn quyết đấu với Tiểu Ngưu là tự do của đệ, ta cũng không ngăn cản. Bất quá, nếu đã đánh nhau thì phải nói thời gian, địa điểm và quy củ chứ. Quan trọng nhất là Tiểu Ngưu có đồng ý ứng chiến hay không? Nếu Tiểu Ngưu không muốn, chẳng lẽ đệ còn có thể dắt nhân gia cổ áo cứng rắn tới sao?" Vừa nói chuyện, tựa đầu chuyển hướng Tiểu Ngưu.
Mạnh Tử Hùng đắc ý cười khiêu khích "Hắn tất nhiên sẽ ứng chiến. Nếu hắn còn là nam nhân thì sẽ không dùng Ma Đao hỗ trợ. Ngụy Tiểu Ngưu, ta nói không sai chứ? Nếu ngươi không dám ứng chiến thì ngươi là tên thái giám." Dứt lời liền phát ra tràng cười chói tai.
Dưới tình huống này mà không ứng chiến thì đúng là rùa rụt đầu. Tiểu Ngưu cũng mặc kệ hết thảy, vì tôn nghiêm nam nhân, hắn không thể lui về phía sau. Vì vậy, Tiểu Ngưu cắn răng nói "Được, ta đánh với ngươi. Ai sợ ai chứ, chẳng lẽ ta còn có thể bị ngươi dọa sợ sao?"
Mạnh Tử Hùng cũng thống khoái "Được, thế mới là một hán tử. Ngươi cứ yên tâm, nếu ngươi chết ta sẽ an táng cho ngươi, sẽ không để ngươi phơi thây nơi hoang dã, để lũ chó hoang gặm hết xương thịt của ngươi đâu."
Tiểu Ngưu cười ha ha, cũng không chấp nhặt mà nói "Nếu ngươi xui xẻo, ta cũng sẽ làm như vậy. Ta sẽ đào một cái hố thật lớn chôn ngươi, cho ngươi nằm rộng rãi một chút, thoải mái đầu thai kiếp khác."
Mạnh Tử Hùng lại nói"Ai chôn ai thì chưa biết. Thế nhưng ngươi không được dùng Ma Đao, đó không phải là bản lãnh thật sự của ngươi."
Tiểu Ngưu gật đầu "Được, ta không dùng Ma Đao. Như vậy, ngươi mới có một chút hi vọng chứ." Nghe vậy, trên mặt Mạnh Tử Hùng thêm chút tự tin. Rất hiển nhiên, việc hắn lo lắng nhất chính là Tiểu Ngưu không chịu để Ma Đao xuống.
Chu Khánh Hải lại nói "Hai vị, hiện tại mọi ngươi đều nói xong, giờ đến lượt ta nói. Ta bây giờ còn là đại sư huynh của các ngươi, lời nói của ta các ngươi phải nghe."
Mạnh Tử Hùng không đáp còn Tiểu Ngưu mỉm cười nói "Đương nhiên, ai cũng biết đại sư huynh là người rất công bằng, có huynh làm chứng ta rất yên tâm."
Chu Khánh Hải cao hứng gật đầu "Nơi này là khách sạn, động thủ ở đây sẽ kinh động rất nhiều người. Chúng ta hãy tìm nơi rộng rãi, các ngươi thấy ngoài thành thế nào? Còn nữa, chỉ là luận võ, không phải đánh nhau đến chết. Chỉ cần có người ngã xuống liền thua, tỷ võ kết thúc. Các ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Ngưu nói "Được, cứ làm như thế. Bất kể thế nào đều dựa vào bản lãnh."
Chu Khánh Hải nhìn Mạnh Tử Hùng thấy hắn suy tư chốc lát rồi cũng gật đầu "Được, ta đồng ý."
Chu Khánh Hải nói "Nếu các ngươi không có ý kiến, vậy hãy ra ngoài thành đi." Vừa nói liền đi ra trước. Mạnh Tử Hùng cùng Tiểu Ngưu đều đi theo sau. Tiểu Ngưu đương nhiên vẫn vác Ma Đao trên người. Hắn đi tới chỗ nào, đao cùng theo đó, dù ngủ cũng gối dưới đầu.
Tới một bãi đất trống dưới chân núi, chung quanh không có cây cao che khuất, hai bên im ắng không có người. Tiểu Ngưu cùng Mạnh Tử Hùng bày tư thế, hai mắt trừng trừng nhìn đối phương. Tiểu Ngưu rất bình tĩnh còn Mạnh Tử Hùng đầy cừu hận. Hắn cảm thấy Tiểu Ngưu khiến hắn thật bi thảm, nếu không có sự xuất hiện của hắn thì Nguyệt Ảnh cũng sẽ không thay lòng đổi dạ. Tuy là tỷ võ nhưng nếu có thể giết hắn thì nhất định sẽ xuống tay chấm dứt hậu hoạn. Nếu hắn chết rồi thi mình vẫn còn hi vọng đoạt lại trái tim Nguyệt Ảnh.
Tiểu Ngưu thì nghĩ có lẽ bản lãnh của ta không bằng hắn nhưng cũng sẽ không kém bao nhiêu. Chỉ cần cẩn thận ứng phó, tìm được nhược điểm của hắn thì cũng không khó đánh bại. Không có Ma Đao thì thế nào? Đánh trận hay lưu lạc giang hồ đều phải dựa vào đầu óc linh hoạt.
Chu Khánh Hải đứng ngoài thấy song phương đều chuẩn bị xong mới nói "Bắt đầu đi, điểm đến là dừng."
Mạnh Tử Hùng nghiêm mặt, ánh mắt như kiếm, bước lại mấy mấy rồi nhảy lên rồi vung quyền đánh đến trước mặt Tiểu Ngưu. Quyền đến như gió, trong phút chốc trầm xuống hướng vào ngực. Cùng lúc đó, chân cũng nâng lên, nhằm thẳng vào vùng bụng dưới. Có thể nói thế tới hung hãn, sát khí mười phần, không hổ là đệ tử Lao sơn, xuất thủ rất có phong phạm danh gia.
Tiểu Ngưu thầm kêu lợi hại, không dám đón đở mà lùi lại ba bước. Đợi thế công của hắn yếu đi, thân thể chuyển lại bổ một chưởng lên bả vai hắn. Chu Khánh Hải ở bên cũng thầm khen ngợi, Tiểu Ngưu thật sự không tệ, một năm không thấy đã có thể đối chiêu cùng Mạnh Tử Hùng. Nhìn điệu bộ này hắn không hề kém Mạnh Tử Hùng.
Trong khi Chu Khánh Hải còn đang mải suy nghĩ, hai người đã giao thủ trăm chiêu, mặc dù Mạnh Tử Hùng tiến công mãnh liệt, đấu pháp đa dạng, nhưng hoàn toàn không chiếm được lợi thế. Hắn vừa sợ vừa giận, lòng như lửa đốt, càng đánh càng nhanh, hận không thể một quyền đánh chết hắn.
Chu Khánh Hải thầm than thở "Mạnh Tử Hùng cứ kích động như vậy chỉ càng chịu thiệt, cứ thế này sớm muộn cũng thua." Nhưng hắn sẽ không tham dự trận đấu này, cũng không đi giúp Mạnh Tử Hùng. Bởi vì Chu Khánh Hải không hề ưa Mạnh Tử Hùng, dĩ nhiên không cần thiết trợ giúp gã. Thật ra, hắn còn hi vọng Tiểu Ngưu quật ngã Mạnh Tử Hùng, áp chế uy phong của hắn, để lấy lại uy thế lão đại của mình.
Trong trận đấu Tiểu Ngưu đang luồn lách như cá trong màn quyền cước của Mạnh Tử Hùng rất nhẹ nhàng, tiêu sái. Hắn đang quan sát nhược điểm của Mạnh Tử Hùng hòng chiếm chút lợi thế.
Thân hình hắn loạn chuyển, Mạnh Tử Hùng cũng di chuyển theo, đổi tới đổi lui đến nỗi chóng mặt. Một lát không chú ý liền bị Tiểu Ngưu vòng ra saumột quyền đánh trúng eo. Mạnh Tử Hùng bị bất ngờ liền nhảy ra vài bước. Khi hắn dừng lại liền chửi "Vô sỉ, ngươi dám đánh lén ta."
Tiểu Ngưu dương dương tự đắc giơ quả đấm nói "Chúng ta đang tỷ võ đó! Nào có cái gì là đánh lén? Ai bảo ngươi không cẩn thận. Ta thấy không nên so nữa, ngươi trở về núi luyện tập thêm mười năm nữa đi. Ngươi thấy thế nào?"
Mạnh Tử Hùng giận xanh mặt, hoàn toàn mất đi tỉnh táo. Hắn thét to "Hôm nay có ngươi thì không có ta, có ta thì không có ngươi." Đồng thời, hai giơ tay lên, hai đạo hồng quang như điện bay tới.
Tiểu Ngưu thấy đối phương dùng pháp thuật thì cũng đáp trả y hệt. Bốn đạo hồng quang chạm vào nhau phát ra tiếng giòn bang bang. Song phương càng đấu kịch liệt, nhảy tới nhảy lui, chốc ở bãi đất này, chốc lại trên sườn núi kia. Một kẻ mãnh liệt như sư tử tức giận, uy phong lẫm lẫm, khí thế dâng trào khiến sấm nổi gió gào, một người lại nghịch ngợm như hầu tử, rất linh hoạt đa dạng, nhìn như ở vào hoàn cảnh xấu nhưng kì thực bất bại.
Chu Khánh Hải ở bên lại cảm thấy rất mãn nhãn, thỉnh thoảng lại vỗ tay tán thưởng. Hắn rất lâu rồi không được theo dõi trận tỷ võ đẳng cấp thế này. Hắn nhìn ra Tiểu Ngưu chỉ thuần túy luận bàn, mà Mạnh Tử Hùng kia rõ ràng là muốn giết Tiểu Ngưu!
Chu Khánh Hải thầm nhủ "Tên Mạnh Tử Hùng này đúng là không có mắt. Ngươi muốn giết hắn cũng không nên làm trước mắt ta chứ! Có ta ở đây chẳng lẽ thể thấy chết mà không cứu sao?" Nhưng lại nghĩ, "Nếu như Tiểu Ngưu chết đi, ta cũng có thể chiếm được món hời lớn! Chỉ cần Tiểu Ngưu chết, Ma Đao chắc chắn không thoát khỏi tay ta."
Nhưng ham muốn là một chuyện, Chu Khánh Hải cũng không dám làm như vậy. Nếu hắn lập tức xông lên, cùng Mạnh Tử Hùng giáp công Tiểu Ngưu, không chừng lại khiến Tiểu Ngưu nổi điên, lôi Ma Đao ra thì chẳng những không trộm được gà còn mất nắm thóc.
Lúc này, trên trận đấu, hai người đều đang đứng yên quan sát đối thủ, cả hai đều mệt mỏi đầy mồ hôi. Qua trăm hiệp, ngoài việc Mạnh Tử Hùng phải chịu cú đấm thì cũng chưa có biến hóa gì lớn.
Để sớm kết thúc trận này tỷ võ, thoát khỏi tên Mạnh Tử Hùng dây dưa, Tiểu Ngưu nghĩ ra một chủ ý. Hắn cười cười, nhỏ giọng nói "Mạnh Tử Hùng, ngươi biết tại sao Nguyệt Ảnh thay lòng đổi dạ với ngươi không? Ngươi nhất định không biết đâu, để ta tới nói cho ngươi hay! Đó là bởi vì nàng đã là người của ta rồi, chính là phát sinh vào cái ngày mà ngươi cao hứng nhất kia."
Vừa nghe lời này, Mạnh Tử Hùng ánh mắt đỏ ngầu, tức giận thét rống lên "Ngươi nói hưu nói vượn, ta không tin, không có thể chuyện như thế." Càng kích động, Mạnh Tử Hùng hồng quang càng thịnh, thân thể thoáng nhoáng lên, thế nhưng lại nôn ra một ngụm máu. Sau đó ngã rầm một tiếng trên mặt đất.
Tiểu Ngưu dừng tay, cười ha ha, nói "Mạnh Tử Hùng, ta chỉ nói một câu là ngươi liền xong đời. Hắc hắc, ngươi quá kém cỏi, không xứng làm đối thủ của ta." Rồi quay ra liếc Hướng Chu Khánh Hải ý muốn hắn chiếu cố Mạnh Tử Hùng. Còn hắn thì khoan thai rời đi, trong lòng cực kỳ sung sướng.
Đánh bại tình địch lớn nhất, hắn đã dùng hành động chứng minh, mình mới là cường giả!
Tiểu Ngưu đi mấy bước lại quay đầu nói "Đại sư huynh, khi trở lại hãy thay ta vấn an sư phụ, sư nương cùng Nguyệt Lâm, hãy nói Tiểu Ngưu chưa bao giờ quên bọn họ."
Chu Khánh Hải đáp ứng một tiếng, phất tay một cái rồi cõng Mạnh Tử Hùng lên bước đi.
Tiểu Ngưu ngắm nhìn bọn hắn, thở dài một hơi. Hắn tự nhủ "Ta lại vừa đắc tội Mạnh Tử Hùng, chỉ sợ muốn trở về Lao sơn càng thêm khó. Cũng may còn biết được tin tức Nguyệt Ảnh."
Trở lại trong thành, Tiểu Ngưu liền hoả tốc tìm nơi liên lạc với Ngưu Lệ Hoa ở kinh thành, tiết lộ tin tức chính đạo muốn ra tay với tà phái, cũng căn dặn bọn họ bất luận thế nào cũng phải đưa tin nhanh nhất. Khi Tiểu Ngưu rời đi, hắn thở dài một hơi. Đi trên đường lớn rộng rãi, hơi ấm từ nắng buổi sớm làm hắn thấy thoải mái, trong lòng tự nhủ "Đối với hòa bình của võ lâm, tạm thời ta cũng chỉ có thể làm được như vậy. Bất kể có hậu quả gì, ta cũng không thể quản được."
Đại sự đã xong, hắn mới thấy bụng réo ùng ục nên nhớ ra còn chưa có gì vào bụng từ sáng đến giờ, thế là vội vàng tìm một chỗ ăn điểm tâm. Ăn cơm xong sau mới quyết định nơi tiếp theo cần tới.
Suy nghĩ một hồi, hắn thấy nên về nhà thăm cha mẹ. Song hiện tại cả giang hồ đều đang chú ý đến mình, thế nên muốn thuận lợi trở về thì không thay đổi bộ dạng một chút là không được. Thế nên Tiểu Ngưu bôi đen mặt mình lên, lại thêm râu mép, mặc một bộ áo vải thô. Xoi gương một lát, hắn đắc ý tự nhủ "Giờ còn ai nhận ra ta sao!"
Cũng không phải là quá gấp gáp, Tiểu Ngưu không đón xe đi mà lựa chọn cuốc bộ, dọc đường còn có thể nhìn ngắm phong cảnh. Khi hắn chạy ra khỏi cửa thành, hắn quay đầu lại nhìn chốc lát thầm nghĩ "Kinh thành thật tốt, thật khó quên. Những mỹ nữ kia khiến cho người ta lưu luyến. Nếu cuộc sống cứ thế này thì khác gì thần tiên. Song trên đời nào có chuyện hoàn mỹ như thế, nên rời đi thì phải đi thôi." Hắn vốn muốn đi tìm Nguyệt Ảnh, thế nhưng biển người mờ mịt, thiên hạ to lớn, ai biết nàng hiện tại nơi đâu? Tốt nhất nàng có thể tới Hàng Châu tìm ta, vậy mới là vợ đưa tới cửa." Nghĩ đến chỗ cao hứng, trên mặt Tiểu Ngưu nở nụ cười đắc ý.
Một đường đi đầy tình thần khoái trá, khi hắn tiến vào địa phận Sơn Đông, thoáng cái liền nghĩ tới Lao sơn. Hắn thật muốn chuyển tới Lao sơn một chuyến, sư nương đã một năm không gặp. Nguyệt Lâm có nhớ đến mình không? Nhưng hắn lại không thể đi, đi thì rất phiền toái.
Hắn chỉ đành quyết tâm tiếp tục lên đường. Khi qua thành Thái An, nhìn đỉnh Thái Sơn hùng vĩ, hào hứng bỗng trỗi dậy, thật muốn lên núi tham quan một phong thái danh sơn của thiên hạ. Nhưng lại nghĩ tới phái Thái Sơn trên chân núi, còn một Huyền Tử cùng hắn hai tên đồ đệ đáng ghét, chỉ vừa thấy là muốn đánh lại đành thôi.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint2
Đang đầy bụng tâm sự, phía trước lại thấy một vị cô nương xinh đẹp cao quý, trên mặt mang vẻ u buồn. Gương mặt trắng nõn cùng với hàng lông mi thật dài không khỏi làm lòng người lay động. Người này Tiểu Ngưu biết, chính là người từng có cuộc tình một đêm với hắn, Quận chúa Chu Vân Phương.
Tiểu Ngưu chợt cảm thấy rất ấm áp, thật muốn tiến lên gọi nàng nói chuyện. Dù sao nàng cũng là nữ nhân của mình, nếu giả vờ không quen cũng là quá tuyệt tình! Nhưng hiện tại nhiệm vụ lớn nhất là trờ về nhà, còn phải tìm Nguyệt Ảnh nữa. Vì vậy, Tiểu Ngưu đành nén lòng, làm như không thấy mà bước qua nàng. Thế nhưng Quận chúa đi vài bước bỗng quay đầu lại, nhẹ giọng quát "Tiểu Ngưu, sao ngươi biến thành cái bộ dáng này? Còn làm ra vẻ không nhận ra ta sao?" Nói đến đây, thanh âm của nàng càng trầm uất khổ sở.
Tiểu Ngưu không nghĩ mình biến thành cái bộ dáng này vẫn không thoát khỏi ánh mắt của nàng, vội vàng nhìn trái phải một cái, sau đó hừ một tiếng đi lên trước nói "Quận chúa, nhỏ giọng một chút đi, hiện tại kẻ muốn bắt ta quá nhiều. Ta không phải là không muốn nói chuyện với nàng mà là tình cảnh hiện tại của ta rất khó khăn."
Chu Vân Phương lộ vẻ vui mừng, đánh giá Tiểu Ngưu nói "Ta tìm chàng rất lâu rồi đó, mau đi theo ta, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với chàng." Dứt lời liền chạy đi trước. Tiểu Ngưu quan sát động tĩnh rồi mới theo đuôi.
Hai người tới một tửu lâu. Hai người ngồi đối diện nhau, Chu Vân Phương nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu nói "Mấy ngày này chàng chạy đi đâu đó, làm ta tìm chàng thật vất vả."
Tiểu Ngưu cười khổ nói "Nàng không phải cũng nghe hết rồi sao. Ta đã rời khỏi Lao sơn, đến Tây Vực tránh một thời gian, gần đây mới về đến Trung Nguyên. Ta giờ như là một con chuột chạy qua đường, người người hô đánh, khiến ta không dám công khai lộ mặt nữa."
Chu Vân Phương hỏi "Chàng thật sự đã trộm Ma Đao của sư phụ, đầu nhập dưới tay ma nữ Ngưu Lệ Hoa sao?"
Tiểu Ngưu kiên nhẫn giải thích "Ta không trộm Ma Đao, Ma Đao là ta lấy được từ trong tay Hắc Hùng Quái. Ngưu Lệ Hoa đúng là tà phái, nhưng cũng là bằng hữu của ta. Ta trong lúc nguy nan thật sự không còn chỗ để đi, không thể làm gì khác hơn là đi đến chỗ nàng ấy."
Chu Vân Phương hỏi "Chàng không trộm đao vậy tại sao còn chạy trốn?"
Tiểu Ngưu nói "Nàng không biết thôi. Nếu ta không nhanh chân chạy trốn thì đã chết trên Lao sơn rồi. Ta không muốn nói lại cặn kẽ tình huống, nhưng tóm lại, ta không phải là người xấu."
Chu Vân Phương gật đầu đáp "Chàng không cần giải thích thêm. Bất luận người khác nói sao về chàng, ta đều không để ý. Ta tin tưởng chàng là người tốt."
Tiểu Ngưu cảm kích nhìn nàng "Quận chúa, cũng là nàng hiểu rõ ta nhất. Đúng rồi, ta đã hóa trang rất kỹ mà sao nàng vẫn nhận ra ta? Có phải ta để lộ sơ hở gì hay không?"
Chu Vân Phương cười tươi như hoa, nói "Chàng đoán thử coi?"
Tiểu Ngưu nghĩ mãi đành nói "Nhất định là trên người ta có mùi vị gì đặc biệt nên nàng mới biết được."
Chu Vân Phương bật cười "Chàng đang mắng ta đấy à. Lỗ mũi ta nào có tinh như vậy!"
Tiểu Ngưu cau mày nói "Vậy ta cũng không nghĩ được điểm nào nữa. Nàng không có hoả nhãn kim tinh, tại sao có thể nhìn ra nguyên hình của ta chứ?"
Chu Vân Phương cười rộ "Là ta đoán được từ trong ánh mắt của chàng. Mặc dù chàng hóa trang rất tốt nhưng ánh mắt của chàng giống như tên trộm cơ trí bị phát giác mà không hoảng loạn. Loại này ánh mắt chỉ thuộc về chàng, người khác không thể có được. Chàng hiểu chưa?"
Tiểu Ngưu ừ, nói "Xem ra ta phải làm cho ánh mắt của mình nghiêm chỉnh một chút."
Chu Vân Phương lại cất tiếng cười giòn tan "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ta thấy chàng cứ giữ loại cá tính này đi. Nếu chàng sửa lại thì sẽ không còn là chàng nữa."
Tiểu Ngưu cũng cười theo. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bốn mắt thỉnh thoảng nhìn nhau, không khí rất đầm ấm. Tiểu Ngưu thấy được sự thanh xuân từ trên mặt nàng, có một ngọn lửa nóng bỏng trái ngược vẻ bi thương ngày trước. Chắc hẳn do nàng không còn lãng phí tình cảm và thời gian vì nam nhân ghê tởm kia. Tiểu Ngưu càng ngắm nụ cười nàng càng cảm thấy xúc động. Hắn nói "Vân Phương này, không phải nàng nói đã tìm ta rất lâu sao? Chẳng lẽ có chuyện quan trọng à?"
Chu Vân Phương gật đầu "Đúng vậy, hiện tại có chuyện cần chàng ra tay. Giờ ngươi không thể chạy trốn được, chuyện này chỉ có chàng mới giúp được ta.
Tiểu Ngưu thấy nàng rất trịnh trọng vội hỏi "Là chuyện gì vậy? Nàng cứ nói đi."
Chu Vân Phương muốn nói lại thôi, đột nhiên hỏi "Chàng có ấn tượng như thế nào với ta?"
Tiểu Ngưu ngẩn ra, không rõ dụng ý của nàng đành đáp "Rất tốt, xuất thân danh môn, không hề kiêu ngạo, vóc người đẹp, là người nặng tình, thật sự làm ta rất yêu mến."
Chu Vân Phương lại hỏi "Vậy chuyện giữa chúng ta, chàng định làm như thế nào?" Nói đến đây, mặt nàng ửng đỏ như rặng mây, hết sức động lòng người, đôi mắt đẹp cũng như tránh né.
Tiểu Ngưu biết nàng nghĩ gì, suy nghĩ một chút liền nói "Trước mắt ta không có chỗ ở cố định, nàng hãy chờ ta ổn định rồi sẽ cưới nàng làm vợ. Dĩ nhiên, chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ lo liệu tất cả. Chỉ là Tiểu Ngưu ta không có học vấn, cũng không có bản lãnh gì đáng kể. Ta tự thấy không xứng với nàng."
Chu Vân Phương cười duyên đáp "Ta cũng không yêu cầu chàng lập tức cưới ta. Chàng có thể nói như vậy, ta đã rất mãn nguyện. Nếu chàng cảm thấy ta không thích hợp, ta sẽ không quấn lấy chàng. Mặc dù ta là một người coi trọng danh tiết và tình cảm nhưng ta tuyệt sẽ không miễn cưỡng chàng làm chuyện mình không thích. Ta còn là một người thông tình đạt lý."
Tiểu Ngưu vô cùng thoải mái, liền nắm tay Chu Vân Phương nói "Nàng nói đi đâu thế, người con gái tốt như nàng có đốt đèn lồng cũng khó tìm. Nàng đừng đa tâm, có thể kết duyên cùng Quận chúa đúng là phúc từ kiếp trước của ta rồi!"
Chu Vân Phương cảm thấy ngọt ngào từ đáy lòng, cũng không rụt tay lại mà chậm rãi nói "Nếu chàng không có ý kiến gì, vậy hãy cùng ta về nhà bái kiến cha mẹ ta đi."
Tiểu Ngưu sửng sốt "Điều này hình như có chút vội vàng thì phải? Cấp bách như vậy sao?"
Chu Vân Phương trợn tròn đôi mắt nói "Chẳng lẽ chàng không muốn?" Môi nàng cũng đã run lên theo.
Tiểu Ngưu vội xua tay "Nàng đừng hiểu lầm, ta không có ý gì đâu. Chẳng qua đột nhiên phải đến gặp phụ mẫu của nàng, ta có chút khẩn trương." Tiểu Ngưu lại nghĩ "Nguyên lai là muốn ta gặp cha mẹ nàng! Chẳng qua giờ không phải lúc làm chuyện này."
Chu Vân Phương khẽ mỉm cười giải thích "Là như vậy, vốn ta cũng không nghĩ để chàng sớm gặp cha mẹ ta như vậy, bất quá tình huống đã thay đổi. Vì vậy, hiện tại chàng phải đi gặp bọn họ. Nếu không chỉ sợ chuyện chúng ta sẽ khó khăn. Mấy ngày trước, cha ta đưa tin gọi ta về nhà, bảo ta rằng người làm mối sắp đạp nát cửa nhà ta rồi, dặn ta vô luận thế nào cũng phải về nhà một lần. Nói rằng những công tử có điều kiện tốt không ít, còn nói ta cũng không nhỏ nữa, nên suy nghĩ chuyện lấy chồng. Ta không hề muốn đi gặp những người đó nên ta muốn dẫn chàng trở về. Như vậy vừa ngăn được phụ thân, lại có thể giới thiệu được chàng."
Tiểu Ngưu nghe xong liền hiểu, suy nghĩ một chút đành nói "Được rồi, ta sẽ theo nàng trở về một chuyến. Chỉ e ta là một kẻ rất bình thường, đại nhân vật như cha nàng còn không thèm ngó ta một cái."
Chương Vân Phương ân cần nói "Chỉ cần chàng chịu đi là được, chuyện khác không cần chàng quan tâm. Khả năng là cha ta sẽ dùng một vài phương pháp khảo nghiệm chàng, chàng cứ cố gắng hết sức là được, dù không thành công cũng không sao."
Tiểu Ngưu cảm thấy bất ngờ "Nàng nói cha nàng sẽ thử thách con rể ư? Không quá quan thì không đáp ứng hôn sự sao?"
Chu Vân Phương hơi xấu hổ thái đáp "Vâng, phụ thân thiếp luôn hi vọng thiếp tìm được một người siêu quần đứng trên thiên hạ."
Tiểu Ngưu bĩu môi "Đáng tiếc, Tiểu Ngưu ta lại rất tầm thường."
Chu Vân Phương an ủi "Chàng đừng tự coi nhẹ mình! Hiện tại chàng cũng có danh tiếng không nhỏ, hơn nữa bản lãnh cũng không hề tầm thường, ta tin chàng nhất định sẽ vượt qua thử thách."
Tiểu Ngưu gật đầu "Được, ta sẽ cố gắng. Chỉ là sau đó ta phải về thăm nhà một chút."
Chu Vân Phương ừ nói "Thiếp hiểu, chàng có nhiều chuyện muốn làm."
Ăn cơm xong, hai người cùng lên đường. Bọn họ vẫn chọn đi bộ, như vậy có nhiều thời gian trao đổi tình cảm.
Khi trời sắp tối, hai người tìm được một khách sạn, thuê hai gian phòng. Ăn cơm tối xong, hai người trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Tại sao không phải là một gian? Bởi vì Tiểu Ngưu sợ quận chúa xấu hổ. Tuy hai người từng có quan hệ thân mật, nhưng dù sao cũng không phải là vợ chồng. Tiểu Ngưu sợ ở chung một gian phòng, quận chúa có sẽ phản cảm. Hắn cho rằng hai người tiếp xúc cần một quá trình, mọi việc không cần vội vã.
Nằm trên giường, Tiểu Ngưu bụng đầy tâm sự. Hắn nhớ tới Lao sơn, nhớ tới Nguyệt Ảnh, lại nghĩ tới người nhà của mình. Không biết lúc nào mới có thể cuộc sống yên ổn đây. Nếu võ lâm phân tranh còn không chấm dứt, mình cũng không thể có sự yên tĩnh. Hắn lại nghĩ, Nguyệt Ảnh giờ phút này đang ở nơi nào? Nàng có thể đến Hàng Châu tìm ta hay không? Có lẽ nàng đã ở nhà chờ ta trở về rồi, mà ta lại không thể không đi theo Quận chúa. Mà cũng không thể không đi được, quận chúa rất có tình cảm với mình, mình không thể phụ lòng nàng!
Nằm thật lâu, Tiểu Ngưu cũng không buồn ngủ. Hắn bật dậy nghĩ "Quận chúa chắc cũng chưa ngủ, hay ta tìm nàng hàn huyên một chút. Dưới đèn ngắm mỹ nữ, nhất định càng xem càng đẹp." Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu liền mặc quần áo rồi chạy sáng gõ cửa phòng quận chúa "Vân Phương, nàng ngủ chưa? Ta có thể vào không?"
Đáp lại là giọng nói yêu kiều của quận chúa "Vào đi, thiếp chưa ngủ."
Tiểu Ngưu vừa vào liền thấy nàng chỉnh tề đứng trong phòng, tâm sự nặng nề, liền mỉm cười nói "Làm sao vậy, cũng mất ngủ ư?"
Chu Vân Phương cũng cười nói "Không biết chuyện gì xảy ra nhưng thiếp ngủ không được." Lại mời Tiểu Ngưu ngồi xuống.
Tiểu Ngưu đánh giá nàng, trong bụng thầm khen một tiếng, đúng là tuyệt đẹp, tuy hơi kém Nguyệt Ảnh một chút nhưng cũng không nhiều. Dưới ánh đèn mờ tỏ, hắn thấy nàng mặc chiếc váy màu tím, tóc búi cao, một tờ nụ cười rực rỡ như vầng trăng sáng, khí chất cao quý, trang nhã lại càng tô điểm cho vẻ đẹp mà không ai có của nàng. Từ gương mặt tuyệt trần đó đôi con mắt nháy lung linh khiến người ta có cảm giác điện giật.
Chu Vân Phương thấy Tiểu Ngưu sững sờ nhìn mình, trên mặt nóng lên hỏi "Làm sao vậy, mặt ta bị bẩn sao?"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc "Không có, không có, chỉ cảm thấy nàng thật xinh đẹp, mỹ nữ có khí chất như nàng thật sự không thấy nhiều. Người ta thường nói nàng là một trong những mỹ nữ xuất sắc nhất Kim Lăng, giờ xem ra đúng là danh bất hư truyền, so với sư tỷ Nguyệt Ảnh của ta cũng không hề thua kém."
Quận chúa thấy rất vui, bèn nói "Chàng đang nịnh người ta đấy à! Thiếp đâu có xinh đẹp như vậy, lại không dám so sánh với Đàm Nguyệt Ảnh, sư tỷ chàng. Diện mạo ta không để người Kim Lăng mất thể diện thì ta đã cám ơn trời đất rồi." Tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn cảm giác rất kiêu ngạo. Nàng là một trong tứ đại mỹ nữ, dù tự nhận không bằng Nguyệt Ảnh nhưng không hề kém cạnh người khác. Ở Kim Lăng, ai cũng biết nàng cùng mẹ kế nàng là điển hình vẻ đẹp nữ tính, mà phụ thân nàng cũng thường lấy ra để tự hào.
Tiểu Ngưu khen ngợi Chu Vân Phương, trong lòng lại nói "Chúng ta đã có một lần rồi, thế thì cũng không để ý lần thứ hai, lần thứ ba hoặc là lần thứ mười đi nữa. Mỹ nữ nũng nịu như này mà được ôm trong ngực, buổi tối ngủ chẳng phải đặc biệt thoải mái sao, có nằm mơ cũng thấy tuyệt vời. Chẳng qua nên lấy biện pháp gì khiến nàng ngoan ngoãn đồng ý đây?"
Lúc này, Chu Vân Phương lại hỏi về Ma Đao "Chàng thật sự đã lấy được Ma Đao ư? Thứ ngang hông chàng chính là nó sao?"
Tiểu Ngưu gật đầu nói "Đúng vậy."
Chu Vân Phương đưa tay ngọc ra nói "Có thể cho thiếp xem một chút hay không?" Tiểu Ngưu cũng không ngần ngại đưa tới.
Chu Vân Phương nhìn hồi lâu thở dài "Không ngờ Ma Đao danh chấn thiên hạ lại bình thường như vậy, không hề có điểm gì đặc cả. Chẳng lẽ thiên hạ chí bảo cũng toàn là thế này sao?"
Tiểu Ngưu hài hước nói "Chắc là như vậy. Cứ lấy ta làm ví dụ, tướng mạo cũng không có gì nổi trội, thế nhưng ta đã làm được điều bao kẻ mơ tưởng là sở hữu được Ma Đao đấy thôi? Một ngày kia, ta sẽ còn có thể trở thành võ lâm minh chủ, võ lâm đệ nhất nhân."
Chu Vân Phương bật cười không ngừng, nàng rất thích xem bộ dáng Tiểu Ngưu thổi da trâu. Ánh mắt lóe lên, hào khí bừng bừng, vẻ tự tin giống như thể mọi chuyện sẽ thành sự thật, hơn nữa còn có chút nghịch ngợm, thông minh cùng hoạt bát. Người nàng thích trước kia không hề có những điều này, ở cùng với Tiểu Ngưu, nàng chưa bao giờ cảm thấy cô đơn buồn khổ. Mà người kia chỉ khiến nàng nặng nề, thiếu thốn tình cảm.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint2
Chu Vân Phương vội dặn dò "Chờ khi chàng gặp phụ thân ta thì đừng có mà mạnh miệng. Ông ấy là một người rất truyền thống, thích làm đến nơi đến chốn. Chàng càng nói phét chỉ càng làm ông ấy ghét."
Tiểu Ngưu vội đáp ứng "Được thôi, đên nhà nàng ta nhất định sẽ quy củ, không nói thừa câu nào."
Chu Vân Phương cảm thấy áy náy " Chàng đừng bận tâm chuyện này nha."
Tiểu Ngưu lắc đầu "Không có chuyện gì đâu, ai bảo ta là người trong lòng nàng chứ."
Chu Vân Phương xấu hổ nói "Còn lâu ấy, muốn làm nam nhân của ta còn phải vượt qua khảo nghiệm đó."
Nhìn quận chúa cười tít mắt, Tiểu Ngưu cũng cảm thấy rất vui, hắn nói "Ta kể chuyện cười cho nàng nghe nhé?" Sau đó cũng không đợi nàng trả lời liền nói tiếp "Một cặp vợ chồng mắc bệnh nên đi đến lang trung. Lang trung nói với bọn hắn trong thời gian tới, hai người không được cùng phòng. Nếu như cùng phòng, không nghi ngờ chính là tự sát. Về nhà, hai người quả nhiên chia phòng mà ngủ. Nhưng không đến nửa đêm, hai người đều ra khỏi phòng. Hai người thấy nhau, thê tử hỏi: ông làm cái gì vậy? Trượng phu đáp, ta muốn tự sát. Thê tử nói, ta cũng vậy. Cho nên, hai người cùng chạy đến một cái phòng."
Chu Vân Phương vừa nghe liền đỏ mặt như ánh bình minh, che miệng cười "Chàng đúng là xấu xa, ta còn lâu mới làm như thế."
Tiểu Ngưu thấy nàng không hề phản cảm, liền lấn tới ngồi bên cạnh nàng, vòng tay ôm eo thon của nàng, nhẹ giọng nói "Vân Phương, nàng có biết, ta thầm mến nàng rất lâu rồi. Ban đầu nhìn bộ dạng nàng si tình với cái tên kia, ta rất đau lòng. Bất quá trời không phụ người có lòng, ta đã khiến ông trời cảm động, chúng ta rốt cục đã ở cùng nhau. Mặc dù ta có một đống khuyết điểm, nhưng ta sẽ chỉ đối xử tốt với nàng."
Chu Vân Phương ngúng nguẩy mấy cái, trái tim nhảy loạn, e thẹn nói "Đừng mà, cái này không tốt lắm đâu. Chúng ta chưa thành thân, chuyện kia là ngoài ý muốn."
Chu Vân Phương e thẹn đáp "Ta không ghét chàng, nếu không, ta cũng không dẫn chàng về nhà."
Tiểu Ngưu vui vẻ nói "Vậy được rồi, đêm nay chúng ta sẽ ở cùng nhau."
Chu Vân Phương lắc đầu nguầy nguậy "Chàng chỉ biết làm chuyện xấu thôi."
Tiểu Ngưu giải thích "Chỉ cần có thể nằm cạnh nàng, ta đã rất mãn nguyện. Ta sẽ không làm loạn đâu." Trong lòng nói "Không loạn mới không phải là nam nhân."
Chu Vân Phương e dè nói "Không tốt đâu, ta vẫn sợ chàng."
Tiểu Ngưu cười nói "Sợ cái gì chứ, sau này sẽ quen thôi." Tiếp đó liền đưa miệng qua hôn nàng, không cho nàng cơ hội từ chối. Nàng sợ hãi tránh né nhưng chỉ chốc lát đã bị thu phục, tấm thân ngọc khẽ run rẩy, chắc chắn là cảm giác vui sướng khiến nàng không biết làm sao.
Tiểu Ngưu không ngừng tại đây, bàn tay ma quái từ từ đặt lên bộ ngực sửa mềm mại, lại còn suồng sã vuốt ve tứ phía, thậm chí chạm lên viên anh đào.
Tuy miệng và tay bận rộn, hắn vẫn không quên nói "Nàng không cần để ý tới ta, chúng ta cứ tự nhiên đi." Còn cái miệng lại càng càn rỡ, bàn tay thêm hăng say, khiến Chu Vân Phương có chút khó chịu.
Nàng cự tuyệt không đủ kiên quyết. Nếu như đây là lần thứ nhất của hai người, tình huống sẽ rất khác, nhưng đã từng có một lần với nhau, như vậy lần thứ hai cũng sẽ không khó khăn. Tiểu Ngưu chỉ tốn chút công sức đã bế được nàng lên giường. Lần trước thật sự không có tận hứng, lúc đấy nàng còn trong trạng thái ngất xỉu.
Thả Chu Vân Phương trên giường, chỉ thấy mái tóc nàng tán loạn, nụ cười như lửa, hơi thở dồn dập, đôi mắt khép hờ, bờ môi đỏ mọng phát ra tiếng ậm ừ "Đừng mà, Tiểu Ngưu, chúng ta không thể như vậy. Ta vẫn chưa là thê tử của chàng."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc không ngừng "Chúng ta đương nhiên có thể. Nàng xem, chúng ta bây giờ liền động phòng." Dứt lời liền nhào tới như lao về phía một bữa ăn ngon.
Tiểu Ngưu tùy ý táy máy trên người quận chúa, mà nàng cũng nhanh chóng động tình. Đây có lẽ là lần đầu tiên từ nàng bị một nam nhân đùa bỡn, thế nên phản ứng cực kỳ mãnh liệt.
Qua khúc nhạc dạo đầu, Tiểu Ngưu thuần thục cởi áo ngoài của nàng xuống, lộ ra chiếc yếm phấn hồng bên trong. Bả vai cùng hai cánh tay đều trắng noãn như tuyết, hơn nữa vô cùng mịn màng, không hổ là xuất thân thiên kim tiểu thư, thân thể chỉ có chuẩn. Tiếp theo, Tiểu Ngưu lại lột luôn quần của nàng, tiết khố nho nhỏ đi với chân ngọc xinh đẹp làm Tiểu Ngưu rục rịch lửa tình.
Dục vọng dâng trào, Tiểu Ngưu quyết tâm cởi sạch. Thân thể trần truồng của Quận chúa lần nữa khiến Tiểu Ngưu sững sờ. Quận chúa vẫn rất xấu hổ và e sợ, chân ngọc khép chặt, hai tay ôm ngực nói "Chàng thật thô lỗ, lại ăn hiếp ta nữa."
Tiểu Ngưu thân thể như tượng ngọc nữ thần nuốt nước miếng khan, hắn khó nhọc mới nói được "Ta thật sự yêu nàng mà! Lần trước chúng ta không có cơ hội, lúc này nhất định phải tận hứng. Hơn nữa cũng không có ai quấy rầy, chúng ta có thể vui đến hừng sáng."
Dứt lời, Tiểu Ngưu liền nhào tới, miệng rộng càn quét khắp một lượt trên thể ngọc, khi đến đôi môi nàng, hai bàn tay đã nắm chặt cặp vú đầy đặn. Đầu lưỡi luồn vào miệng nàng, lại mân mê hạt ngọc ửng hồng, từng đợt khoái cảm nhanh chóng dồn lên não như từng đợt sóng cuồn cuộn, làm lý trí của nàng càng lúc càng mơ hồ, xuân tình càng lúc càng đậm, đến cùng nàng cũng đã đưa chiếc lưỡi thơm tho ra.
Qua một hồi, Tiểu Ngưu đưa miệng qua ngực nàng, dường như đưa bé khát sữa mẹ mà mút chùn chụt, tuy thế mà lại rất kỹ xảo, lúc nhẹ lúc nặng, lúc nhu lúc hung, còn dùng một tay vuốt bên kia. Ăn đủ bên này rồi lại chuyển sang bên kia, khiến nàng rên rỉ lên "Tiểu Ngưu, chàng thật xấu xa, sao lại ngậm nơi đó của người ta."
Tiểu Ngưu lại như nghe thấy lời khích lệ, một tay lén lút trườn xuống dưới, đưa đến chân ngọc của nàng, men theo làn da trơn mịn liền đến một chỗ thần bí mê người. Nơi đó đã ướt đẫm một mảng, dính đầy tay Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu rất hưng phấn, thầm nghĩ "Quận chúa đúng là một cô nương rất có ý vị, nhất định phải làm cho nàng tận hưởng cảm giác say đắm đỉnh cao của tình yêu." Hắn nghĩ vậy nên cằng hôn hăng say hơn, sắc thủ lộn xộn dưới hạ thân nàng, làm tiểu đậu đậu cũng cứng rắn lên, xuân thủy làn ra ướt đẫm mảng lớn. Trong sự kích thích như vậy, nàng đã không còn giữ được vẻ rụt rè nữa, từ miệng nàng cất lên tiếng rên rỉ như mời mọc "Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu, mau, mau đi, ta sắp bị chàng hại chết rồi."
Tiểu Ngưu mừng rỡ, liền mở chân ngọc nàng ra, sau đó úp miệng lên chính giữa, hút toàn bộ dòng chất lỏng tuôn ra từ lổ nhỏ, khiến nàng kêu rên điên cuồng "Đừng mà, đừng mà, nơi đó không thể đụng vào. Không được, ta sắp không được rồi." Theo lời nàng, từ lổ nhỏ quả nhiên phun ra một dòng nước ấm.
Tiểu Ngưu cũng không ghét mà uống hết từng ngụm một. Đối với lần này, Chu Vân Phương cảm động như muốn khóc. Nàng đã biết Tiểu Ngưu thật lòng yêu mình, không hề coi mình là người ngoài.
Tiểu Ngưu thấy đã đến lúc, bèn ngồi thẳng lên, móc khẩu súng hoành tráng nhắm thẳng tiểu huyệt mềm mại đâm tới. Quy đầu đụng phải cửa động vẫn là nửa bước khó đi. Tiểu Ngưu không thể làm gì khác hơn là dùng mảnh công phu, ma sát, hôn hít, khiến nàng hoàn toàn buông lỏng, đợi tình hình khá hơn một chút mới cắm quy đầu vào.
Hang động chặt hẹp ẩm ướt kẹp chặt quy đầu khiến hắn cực kỳ sảng khoái đến tận tim, mà Quận chúa lại đau đớn nhíu mày lại. Tiểu Ngưu an ủi "Đừng sợ, ưỡn một cái là xong thôi." Rồi kiên quyết nhét toàn bộ vào chỗ của nàng, quận chúa rất đau nhưng cắn chặt răng không kêu ra tiếng.
Tiểu Ngưu hôn lên gương mặt nàng nói "Nàng rất kiên cường, ta rất yêu nàng."
Chu Vân Phương rưng rưng nói "Không ngờ chuyện lại thống khổ như vậy!"
Tiểu Ngưu mỉm cười "May là chúng ta đã làm một lần rồi, nếu không thì nàng còn thấy khó chịu hơn. Bất quá chỉ hết lần này thôi, lát nữa là nàng sẽ cảm nhận được sự vui sướng làm nữ nhân." Dứt lời lại thi triển kỹ xảo, làm nàng thoải mái đón nhận triều hoan.
Nàng có vóc người thon thả, rất có tiêu chuẩn yểu điệu thục nữ. Bầu vú lại không hề nhỏ mà cực kỳ đầy đặn, không béo mà là vừa đủ khiến người ta chỉ cảm thấy đẹp mà không phải mập mạp. Hai bầu vú như hai quả lê trắng căng mọng, nhục cảm vô cùng. Tiểu Ngưu càng sờ càng thây hưởng thụ, trong đầu thầm kêu thật quá tuyệt. Đồng thời hôn cũng cực kỳ nhiệt tình. Nàng nhanh chóng thoải mái trở lại, rất hưng phấn đưa lưỡi ra cho hắn hưởng dụng. Tiểu Ngưu hôn nàng, nàng cũng đáp lại Tiểu Ngưu. Mặc dù động tác hơi vụng về nhưng càng khiến Tiểu Ngưu hưng thú.
Cứ thân mật như vậy một lát, Tiểu Ngưu mới chậm rãi thử lay động nhục bổng. Thấy nàng không còn khó chịu như trước, liền lớn mật xâm nhập sâu hơn. Mỗi một lần đều rút ra tới cửa động, sau đó lại cắm vào tới đáy, trải qua một lúc lâu, nàng rốt cục đã thấy khổ tận cam lai.
Nàng chủ động ôm cổ Tiểu Ngưu, hơn nữa hạ thân nâng lên. Điều này khiến Tiểu Ngưu yên tâm, liền đẩy nhanh tốc độ hơn, mỗi cú chọc đều đội lên hoa tâm. Tiểu huyệt thật sự là thiên phẩm, vừa chặt vừa ấm, làm Tiểu Ngưu cảm giác mỗi một dây thần kinh đều đạt đến trạng thái cực sướng. Cảm giác này thật không có ngôn từ có thể hình dung.
Để thấy rõ tư thế dâm đãng của nàng, Tiểu Ngưu liền khom xuống, hai cánh tay vác chân ngọc lên, đưa hạ thân cao hẳn lên, như thế có thể thấy rõ nhục bổng ra vào cửa động. Chỉ thấy nó giống như một cây chùy sắt khí thế hùng hãn, vạch dòng nước cuồn cuộn chảy trần trên mông đít. Miếng thịt non cũng theo động tác đó là lật ra ra vào, trông rất đẹp mắt.
Nhìn lại gương mặt nàng chỉ còn sự vui sướng hoan lạc. Đôi mắt khép hờ, hơi thở dồn dập, thỉnh thoảng còn nói vài lời kích tình khiến Tiểu Ngưu càng hăng hái, lực mạnh tháo nước. Có dâm thủy hỗ trợ, từ chỗ tiếp xúc phát ra những tiếng bẹp bẹp như dính nước, lại như là của da thịt đập vào nhau. Ban đầu Chu Vân Phương còn cố chịu đựng, tận lực không rên rỉ để tránh ảnh hưởng hình tượng của mình. Sau đó nàng đã không còn kìm nổi "A, thật nặng quá! Ô, chọc đến đáy mất. A, đâm ta đau quá."
Tiểu Ngưu mỉm cười "Vậy mới phải chứ, như vậy nàng mới sung sướng." Dưới từng đợt va chạm, cả người nàng run rẩy, cặp thỏ trắng rung lên bần bật, khuôn mặt đầy lửa dục. Có ai tin rằng Văn Tĩnh Quận chúa cao quý bị chính mình làm thịt, Tiểu Ngưu tràn đầy kiêu ngạo.
Tiểu Ngưu một hơi làm hơn ngàn cú, Chu Vân Phương chịu không được đành rên rỉ cầu xin" Tiểu Ngưu, ta sắp ra rồi. A, nhanh chút nữa đi." Tiểu Ngưu liền buông chân ngọc xuống, nằm úp sấp trên người nàng tăng tốc độ, dùng sức vắt khô nàng.
Chu Vân Phương cũng ôm cổ hắn, mãnh liệt nghênh đón, hai chân cũng loạn đá loạn, hiển nhiên nàng đã đến thời điểm mấu chốt nhất.
Tiểu Ngưu như mãnh hổ xuống núi, khí thế kinh người, quận chúa Chu Vân Phương lại như chú chim nhỏ chấn kinh mà không bay đi. Nàng đón nhận những cơn cuồng phong hung bạo mà không hề lùi bước.
Một lúc sau, nàng rên hừ hừ rồi tiết thân. Đôi mắt nhắm chặt, hơi thở hổn hển, trong miệng còn nói "Ta như muốn bay đi, ta giống như biến thành phi ưng vậy."
Tiểu Ngưu cười nói "Vân Phương này, ta thấy nàng là phượng mới đúng." Tiểu Ngưu nằm trên người nàng không nỡ đứng lên, đến khi Chu Vân Phương nói mới thôi "Chàng đứng lên đi, đè ta nặng quá đi." Tiểu Ngưu lúc này mới rút cây gậy ra, nằm nghiêng bên cạnh nhìn mỹ nữ sau cơn mây mưa.
Nhìn từ bên cạnh, Quận chúa vẫn rất đẹp. Cái mũi cong cong, cái miệng đỏ mọng, lông mi thật dài, hai má nhẵn nhụi như tơ lụa. Nhìn lại thân hình, cái vú cao vút như hai tòa núi, cái bụng tròn trịa, chân ngọc thon dài, ngay cả cái rốn cũng như chén ngọc, đặc biệt khả ái.
Tiểu Ngưu thầm khen ngợi "Thật là đẹp! Ta vẫn tưởng rằng ngoài Nguyệt Ảnh thì trong tứ đại mỹ nữ thì Quan Vịnh Mai là đẹp nhất. Bất quá bây giờ xem, quận chúa không hề dưới nàng." Vừa nghĩ tới Quan Vịnh Mai, Tiểu Ngưu lại hơi sững người. Phong thái ưu mỹ của nàng hắn đã từng được chiêm ngưỡng. Nàng là một tài nữ tinh thông cầm kỳ thư họa. Có cơ hội phải lãnh giáo nàng một phen, tranh thủ biến thành một tài tử.
Chu Vân Phương mở mắt, thấy Tiểu Ngưu đang nhìn mình chằm chằm, liền cực kỳ xấu hổ , vội nắm cái yếm đặt ở địa phương mấu chốt, nửa che che đậy như vậy còn có mị lực hơn. Tiểu Ngưu ngứa ngáy trong lòng, thật muốn chiến đấu hiệp nữa!
Chu Vân Phương lại đang chú ý tới thứ đồ của Tiểu Ngưu, nó dài như vậy, thô như vậy, còn dài hơn bắp tay nàng, quy đầu to như quả trứng, thật đúng là đáng sợ.
Chu Vân Phương mở to mắt, quan sát thứ đồ chơi mà chỉ có nam nhân mới có. Tiểu Ngưu thấy vậy cố ý nằm thẳng, để nhục côn vươn cao như cây cột, rất chi là hung hãn.
Tiểu Ngưu mỉm cười với nàng, nói "Nhìn đủ chưa? Đây chính là nam nhân."
Chu Vân Phương thở dài "Thứ này thật ghê gớm, cũng rất khó coi nữa."
Tiểu Ngưu ai một tiếng, nói "Mặc dù khó coi nhưng không có nó thì không được đâu. Nữ nhân yêu nam nhân, cũng bao gồm yêu cả nó. Vừa rồi nàng cũng cảm thụ được nó đáng yêu cỡ nào mà."
Vừa nghĩ tới màn hoan lạc vừa rồi, nàng lại rung động, thầm nghĩ "Thật là quái lạ. Vật kia đâm vào trong lại thoải mái như thế. Không có ở trong lại thấy thật trống vắng."
Lúc này, Chu Vân Phương đã nghỉ ngơi được chút sức, rất muốn thử thêm một chút tư vị trong đó, nhưng nàng không tiện mở miệng mà đành nói " Tiểu Ngưu, ta còn muốn nữa ước lượng chiều dài nó, bất quá ta không muốn dùng tay đo."
Vừa nói chuyện, Chu Vân Phương đôi mắt đẹp thoáng nhìn cái kia giơ lên cao cây gậy.
Tiểu Ngưu cảm thấy lời này rất có ý tứ, liền cười ha ha. Sau đó tung mình một cái, liền đặt trên người nàng. Cho nên, trong nhà lại là cảnh xuân vô hạn.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khaint2