Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 539: Diệp Mặc trong mắt người khác
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
-A… Chúng ta đã đến Vũ Di Sơn rồi?
Nhan Vũ ngẩng đầu lên nhìn cảnh vật trước mắt liền tỉnh lại ngay. Làm thế nào mà vừa tỉnh lại đã tới Vũ Di Sơn?
Tuy Nhan Vũ có nhiều nghi vấn nhưng cô biết dù cô có hỏi, chắc Diệp Mặc cũng sẽ không trả lời cô.
Tối qua cô bỗng ngủ thiếp đi đã có chút kỳ lạ, dù cô tiếp xúc ngoài xã hội không nhiều, nhưng đối với những việc kỳ quái cũng hiểu đôi chút, cô cũng biết những người có bản lĩnh không muốn người khác biết rõ ngọn ngành.
Cho nên khi tỉnh lại Nhan Vũ cũng không hỏi gì, chỉ cảm ơn Diệp Mặc rồi đưa Diệp Mặc đến Vũ Di Ẩn Vận Cốc.
Ẩn Vận Cốc tương đối hẻo lánh, nếu không có Nhan Vũ dẫn đường, chắc chắn một mình Diệp Mặc tìm không thấy. Dù ở Vũ Di Sơn, hai người đã đi rất lâu. Ẩn Vận Cốc không phải ở khu vực chính, cũng may hai người đều không phải người bình thường. Đi được khoảng gần ba tiếng đồng hồ, Nhan Vũ mới dẫn Diệp Mặc vào đến chỗ có sương mù lượn quanh.
Sau khi đến Liên Hàng Tĩnh Trai, Diệp Mặc cảm thấy môi trường ở đây không bằng Tĩnh Nhất Môn, không ngờ danh tiếng của Liên Hàng Tĩnh Trai lớn hơn Tĩnh Nhất Môn, nhưng địa bàn lại nhỏ như vậy.
Diệp Mặc nhìn lướt qua, nơi đây hơi suy tàn. Đệ tử cũng thưa thớt, có thể thấy biến cố của hai tháng trước đã ảnh hưởng rất lớn đến môn phái này.
Sư phụ của Nhan Vũ là một người phụ nữ tầm sáu mưới tuổi, đang nằm trên chiếc giường gỗ, gương mặt già nua và tái nhợt. Sau khi bà nghe Nhan Vũ nói Mai sư tỷ đã chết, tuy không nói nhưng Diệp Mặc có thể cảm nhận được nỗi bi thương của bà.
-Sư phụ, đây là Diệp Mặc tiền bối, con đã mời anh ấy đến trị bệnh cho người.
Nhan Vũ cẩn thận lau mắt cho lão đạo cô, chỉ Diệp Mặc nói.
-Diệp Mặc?
Không ngờ là Diệp Mặc, đôi mắt của lão đạo cô chợt ánh lên chút, tuy bà muốn gượng ngồi dậy, nhưng sức lực của bà không cho phép bà làm như vậy. Nhan Vũ liền vội đỡ lão đạo cô.
Diệp Mặc, cái tên này bà từng nghe nói, đối với những người ngoại Ẩn Môn mà nói, đây là nhân vật nức tiếng lừng danh. Tuy bà bị trọng thương, nhưng phần lớn đệ tử và sư muội sau khi trở về đều nói qua một vài chuyện ngoài Ẩn Môn, đối với cái tên Diệp Mặc bà không xa lạ gì. Tuy bà biết Diệp Mặc không thể cứu bà, nhưng đối với người ngay cả Hồ Lô Cốc cũng phải kính nể như thế, bà không thể không để ý.
-Diệp thiếu hiệp, Tiểu Vũ không hiểu chuyện, lại làm phiền đến cậu, lão tôi thực sự thấy bất an.
Lão đạo cô và Nhan Vũ không giống nhau, Nhan Vũ trẻ người non dạ, dám mời Diệp Mặc đến trị bệnh cho bà, cần phải biết rằng loại người hung ác như Diệp Mặc, một khi không vui, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể tiêu diệt Liên Hàng Tĩnh Trai.
Có thể nói kẻ hung ác có tiếng cả bên ngoài như Diệp Mặc, không cần phải nói đến Liên Hàng Tĩnh Trai không bằng ngoại ẩn lục môn. Dù là Liên Hàng Tĩnh Trai cũng là một trong những ngoại ẩn lục môn, bà cũng không muốn động đến loại người như Diệp Mặc, huống hồ môn phái của bà càng ngày càng xuống dốc. Nhưng lúc này ở trước mặt Diệp Mặc, bà không thể không chào đón hắn.
Diệp Mặc không nói gì. Thời gian hắn ở thành phố bên ngoài lâu rồi, thực sự đối với mấy cái thiếu hiệp, tiền bối gì đó hắn không quen cho lắm.
Diệp Mặc sớm đã không phải là đệ tử tu chân thông tường, tuy hắn chưa tính là cáo già giảo hoạt nhưng cũng có thể nhìn ra dường như lão đạo cô có chút đề phòng.
Đồng thời thần thức của hắn có thể cảm nhận được, lão đạo cô này bị thương rất nặng. Nếu không dùng Liên Sinh Đan, muốn trị khỏi nội thương của bà, chắc chắn hao tổn rất nhiều chân khí. Diệp Mặc là một kẻ không thích phiền phức, hơn nữa đã lấy được nhiều dược liệu như thế từ chỗ Nhan Vũ và còn lấy được Thiên Đồng Hoa thì đưa cho bà ấy một viên Liên Sinh Đan là được rồi.
-Thiếu hiệp, cái tên gọi này tôi không dám nhận, nghe không quen, nếu tiền bối coi trọng tôi thì cứ trực tiếp gọi tôi là Diệp Mặc.
Diệp Mặc xua tay nói.
Lão đạo cô vẫn nói:
-Xin Diệp thiếu hiệp đừng nói như vậy, lão tôi pháp hiệu Thanh Ngôn. Thanh Tuệ sư muội còn không qua gặp Diệp Thiếu hiệp…
Diệp Mặc đoán trong lòng Thanh Ngôn đã coi mình là một kẻ vũ phu chỉ biết dùng vũ lực giải quyết vấn đề, đành ngậm miệng chẳng buồn giải thích. Hắn cũng biết sở dĩ Thanh Ngôn đối với mình như vậy, không phải bà ấy sợ mình, mà là sợ Diệp Mặc tùy tiện đến Liên Hàng Tĩnh Trai. Nói không chừng lúc này bà đã oán giận Nhan Vũ không hiểu chuyện, ngay cả loại người như Diệp Mặc cũng dám đưa về.
Diệp Mặc từng gặp đạo cô Thanh Tuệ này, chính là đạo cô khoảng bốn mươi tuổi mà lần trước tham gia hội đấu giá ở Quỷ Thành, tu vi Địa cấp sơ kỳ. Cô ta đã từng thấy qua lợi hại của Diệp Mặc, lúc này Thanh Ngôn lại nói như vậy, càng sẽ không làm ra việc khiến Diệp Mặc mất hứng, liền dẫn hai đại đệ tử vào chào Diệp Mặc.
Diệp Mặc thở dài, hắn biết thời gian mình lưu lại đây càng lâu thì những đạo cô này càng bất an. Hắn nhìn Nhan Vũ đang bối rối, và Thanh Tuệ đang đứng một bên rồi đành nói:
-Thực ra lần này tôi đến đây là vì có ddc lợi ích từ Tiểu Vũ, nên đến giúp mà thôi. Chỉ là muốn giúp trị vết thương cho Thanh Ngôn sư phụ chứ không có ý gì khác.
-Diệp thiếu hiệp, vết thương của lão tôi, lão tôi rất rõ, và cũng biết vết thương hiện nay đã không còn hi vọng gì nữa. Tiểu Vũ và Tiểu Mai đi tìm Thiên Đồng Hoa quả thực cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi vết thương của lão tôi. Diệp thiếu hiệp là người làm đại sự, lão tôi chỉ hi vọng thiếu hiệp có thể nể tình quen biết Tiểu Vũ mà quan tâm một chút đến Liên Hàng Tĩnh Trai.
Nghe Diệp Mặc nói xong, Thanh Ngôn vội vàng nói. Tuy khí tức của bà không đủ nhưng một hơi đã nói ra hết những lời này.
Diệp Mặc dở khóc dở cười, chẳng nhẽ danh tiếng của mình ở Ẩn Môn lại kém thế? Những lời của lão đạo cô này, hắn đương nhiên nghe hiểu. Quan tâm một chút là giả, ý thực ra là Diệp Mặc mày là người làm chuyện lớn, không đến gây phiền phức cho miếu nhỏ Liên hàng Tĩnh Trai này là được rồi.
Diệp Mặc tôi là sói già xấu xa sao? Nhưng với lão đạo cô sắp chết thì có gì mà nói. Bọn họ sợ mình, đây là điều bình thường, Ẩn Môn là nơi cá lớn nuốt cá bé, mình giết người ở Ẩn Môn đoán chừng bà ta cũng nghe nói tới. Hơn nữa Liên Hàng Tĩnh Trai còn phát triển hơn Tĩnh Nhất Môn, rất nhiều chuyện đều có tham gia. Nhưng sau khi trải qua chuyện này, Liên Hàng Tĩnh Trai nên học cách của Tĩnh Nhất Môn, chính là hạn chế ra núi.
Nhan Vũ cũng đứng ngồi không yên, cô không phải kẻ ngốc, vẻ mặt của sư phụ và sư thúc đã rõ ràng, hình như cô không nên đưa Diệp Mặc đến Liên Hàng Tĩnh Trai.
Diệp Mặc không muốn nhiều lời, hắn lấy Liên Sinh Đan ra, đưa cho Nhan Vũ nói:
-Tiểu Vũ, đan dược này đủ để chữa bệnh cho sư phụ cô, đưa cho sư phụ ăn đi.
-Diệp thiếu hiệp…
Thanh Ngôn không muốn bệnh của mình chưa chữa khỏi mà đã nợ Diệp Mặc một ân tình.
Chỉ là lời của bà chưa nói hết đã bị Diệp Mặc ngắt lời:
-Kinh mạch của tiền bối tổn hại một nửa rồi, hơn nữa Đan Điền có xu hướng rạn nứt, nếu không phải tôi thì không ai cứu được mạng của tiền bối đâu.
- …
Nghe Diệp Mặc nói, Thanh Ngôn hoảng sợ dằn lời nói của mình xuống, Diệp Mặc không động đến mình mà biết mình bị thương nặng như vậy, còn dám nói có thể trị được vết thương cho mình. Đây quả là ly kỳ quá, vả lại đan dược của hắn rốt cuộc là tiên đan gì?
Nhan Vũ lo cho vết thương của sư phụ, vội vàng đút vào miệng sư phụ đan dược. Thanh Ngôn chỉ cảm thấy đan dược vào miệng đã tan ngay thành nước, sau đó tự động thấm vào cơ thể.
Sau khi uống xong Liên Sinh Đan, ngay lập tức Thanh Ngôn cảm thấy cơ thể rất dẽ chịu, hơn nữa kinh mạch bị vỡ đang tự dần hồi phục. Đương lúc trong lòng bà vẫn còn hoảng sợ thì Diệp Mặc lên tiếng:
-Thanh Ngôn sư phụ, nếu bây giờ tiền bối tiến hành vận chuyển Chu Thiên, tôi nghĩ nhiều nhất là một tiếng sau, vết thương của bà sẽ hồi phục đựơc tám phần rồi.
Không kịp ngẫm kỹ lời của Diệp Mặc, Thanh Ngôn đã bắt đầu vận khí tiền hành Vận Hành Chu Thiên. Đối với người luyện Cổ Võ Địa cấp trung kỳ mà nói, phương pháp này vẫn rất cần.
Sau hơn nửa giờ, dù Nhan Vũ không hiểu gì cũng biết vết thương của sư phụ đã hồi phục nhiều, chỉ cần nhìn sắc mặt của sư phụ là biết.
Sau một tiếng, Thanh Ngôn thở dài, bà cữ ngỡ mình chắc chắn là chết, không ngờ ở trong tay Diệp Mặc trong lời đồn mà vết thương của bà đã hoàn toàn tiêu tan, còn lại chỉ cần điều dưỡng vài ngày mà thôi.
Trong lòng Thanh Ngôn vô cùng kinh ngạc, không ngờ Diệp Mặc không những giết người lợi hại mà cứu người cũng lợi hại như vậy. Nhưng lúc này vết thương của bà đã khỏi, đã nợ Diệp Mặc một ân tình, bà vội vàng nói với Diệp Mặc:
-Đa tạ ơn cứu mạng của Diệp thiếu hiệp, lão tôi quả là lòng dạ tiểu nhân.
Đương nhiên Diệp Mặc biết lòng dạ tiểu nhân bà ấy nói là ý gì, cũng không thèm để ý. Người khác nghĩ sao về hắn có gì liên quan cơ chứ, chỉ cần mình làm tốt theo cái tâm là được rồi.
Nhan Vũ và Thanh Tuệ vội vàng tạ ơn Diệp Mặc, Diệp Mặc khoát ta nói:
-Vết thương của Thanh Ngôn sư phụ đã gần như khỏi, tôi cũng phải đi rồi, sau này có duyên thì gặp lại.
Thấy Diệp Mặc muốn đi, Thanh Ngôn và Thanh Tuệ hơi ngượng ngùng, ban nãy hai người đều rất đề phòng Diệp Mặc, không ngờ hắn lại giúp thật, không có ý gì khác.
-Diệp thiếu hiệp, nếu không ngại mời dùng cơm trưa rồi hãy đi. Lần này may nhờ có thiếu hiệp giúp đỡ, nhưng chúng tôi không có đồ vật nào đáng tiền cả, hơn nữa chúng tôi sắp chuyển đi rồi, sau này muốn cảm ơn thiếu hiệp cũng có chút khó khăn.
Thanh Tuệ ngượng ngùng nói.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Tôi đến là vì nhận được Thiên Đồng Hoa của Nhan Vũ chứ không hề quan tâm đến thù lao. Nhưng tôi thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, cũng tương đối bí mật, vì sao lại chuyển đi?
-Ôi, hai tháng trước chúng tôi suýt chút nữa bị diệt môn, vả lại lần này Tiểu Mai, đệ tử của tôi ra ngoài gặp phải độc thủ. Tôi nghĩ nơi này đã không còn thích hợp cho chúng tôi ở.
Thanh Ngôn thở dài nói.
Diệp Mặc nghe những lời nói này chợt giật mình, Lạc Nguyệt thành của mình đang cần nhiều người đến ở, không biết bà Thanh Ngôn này có hứng thú đưa môn phái của mình đến Lạc Nguyệt thành hay không.
Diệp Mặc không biết làm thế nào để mở lời mời, nhỡ chẳng may bị một số đạo cô sợ hãi nghĩ thành mưu đồ gây rối của mình thì thật không hay, nghĩ đến đây hắn tùy ý nói:
-Không biết hơn hai tháng trước, quý môn đã đắc tội với người nào mà lại gặp tai họa bất ngờ vậy?
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 540: Nhất diệp nhất thế giới
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Thanh Ngôn lại thở dài, nói:
-Tôi cũng chẳng biết là Liên Hàng Tĩnh Trai của chúng tôi đã đắc tội với ai. Từ khi thành lập đến nay chúng tôi luôn biết thân biết phận, làm gì đều rất thận trọng, khiêm nhường, chưa bao giờ có ý định gây thù hấn với ai cả. Thế mà tối hôm đó một nữ thí chủ đã xông vào môn phái của chúng tôi, chưa nói câu nào đã ra tay giết mấy sư tỷ muội trông coi tàng kinh các của chúng tôi rồi. Người này đúng là tâm địa độc ác.
Diệp Mặc lắc đầu, không biết phải nói thế nào nữa. Ả đàn bà kia suýt thì đã làm cho môn phái của mấy người tan thành khói bụi rồi, còn “nữ thí chủ” cái gì!?!
Thời gian hắn tiếp xúc với Thanh Ngôn không dài, nhưng hắn cũng khá rõ bản tính của lão đạo cô này, vừa yếu đuối nhút nhát lại hay sợ phiền phức. Diệp Mặc đành phải chủ động hỏi:
-Không biết quý môn bị đánh cắp kinh thư quan trọng nào?
Thanh Ngôn lắc lắc đầu, nói:
-Không có. Các công pháp tu luyện của môn phái chúng tôi không bị mất cuốn nào, chỉ có Đạo Đức kinh thì không còn quyển nào thôi.
-Đạo Đức kinh?
Sắc mặt của Diệp Mặc thoáng thay đổi, cuốn sách đó đã quá quen thuộc với hắn. Hồi đó khi ở Hoắc gia tại Thuần An, hắn đã cùng với Lạc Huyên đi tìm “Ní La kinh”. Cuốn sách “Ní La kinh” được tìm thấy là được kẹp bên trong cuốn “Đạo Đức kinh”. Chẳng lẽ ả đàn bà đó là đến tìm “Ní La kinh” ư?
Cuốn “Ní La kinh” tìm được khi đó, quyển trước và quyển sau đều có những trang giấy vàng, hắn đã đem ra tìm hiểu đi tìm hiểu lại rất lâu, nhưng thần thức của hắn sau khi quét qua thì chỉ như ném đá xuống đại dương mà thôi. Ngoài việc chắc chắn rằng có gì đó không bình thường ở đây thì tuyệt nhiên không thể tìm ra bất kì một cơ quan mật nào khác.
-Sao vậy, Diệp thiếu hiệp?
Thanh Ngôn nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt có chút kì lạ. Vừa rồi hình như phản ứng của Diệp Mặc có gì đó bất thường.
-Ồ, không có gì. Tôi chỉ đang thắc mắc không biết vì sao người kia lại muốn lấy đi “Đạo Đức kinh” thôi. Chẳng lẽ mấy bộ kinh thư đó là vật truyền thừa của quý môn hay sao?
Diệp Mặc vội vàng che dấu sự khác thường trong biểu hiện của mình. Hắn cũng muốn xem xem Thanh Ngôn có biết chút gì hay không.
-Vật truyền thừa?
Thanh Ngôn cười khổ, lắc lắc đầu.
Dường như cảm giác được bây giờ môn phái của mình cũng chẳng còn gì để giấu giếm nữa rồi, ngẫm nghĩ một lát, Thanh Ngôn tiếp tục nói:
-Nếu nói đến vật truyền thừa thì Liên Hàng Tĩnh Trai của chúng tôi có một vật do Nhâm tổ sư truyền lại, có điều trải qua mấy trăm năm, cũng không biết vật truyền thừa đó có thật hay không, nhưng tuyệt đối không thể là mấy bộ Đạo Đức kinh kia được.
-Sư phụ, vật truyền thừa kia là gì vậy?
Một nữ đạo cô trẻ đứng cạnh đã lên tiếng hỏi thay cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn nữ đạo cô kia, người này hắn cũng biết, chính là đạo cô đã giành được vị trí thứ ba trong đại hội ẩn môn. Sở dĩ cô ta có được vị trí đó là vì Diệp Mặc đã phế đi đệ tử ruột của Hồ Lô cốc, bởi thế nên vị trí thứ ba đó mới lọt vào tay cô ta.
Thanh Ngôn khẽ thở dài, đáp:
-Thật ra cái gọi là vật truyền thừa đó chỉ là một câu nói mà thôi. Chính là “Nhất diệp nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp”. Cho đến giờ ta vẫn chưa hiểu ra được ý nghĩa của câu nói này. Ngay cả trưởng môn sư tỷ và sư tổ cũng không hiểu được, cho đến nay vì để bảo tồn nhất mạch cho Liên Hàng Tĩnh Trai mà chúng tôi vẫn phải thường xuyên di chuyển. Những điều này cũng đã đến lúc nên nói cho mọi người rồi. Diệp thiếu hiệp đã cứu ta một mạng, những chuyện này ta cũng không giấu cậu nữa.
Có lẽ vì không biết phải cảm kích Diệp Mặc vì ơn cứu mạng và bảo vệ Địa cấp trung kỳ duy nhất của Liên Hàng Tĩnh Trai như thế nào, Thanh Ngôn liền không chút giấu giếm mà kể hết cho Diệp Mặc.
Vật truyền thừa là một câu nói ư? Không chỉ Diệp Mặc mà tất cả các đệ tử Liên Hàng Tĩnh Trai đều cảm thấy hết sức kỳ quái. Một câu nói mà cũng gọi là vật truyền thừa ư?
Diệp Mặc cảm thấy kì quặc là bởi trước nay hắn chỉ nghe qua câu “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề” chứ câu “Nhất diệp nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp” thì quả thực là hắn chưa nghe nói bao giờ. Đây đúng là một câu lủng củng đầy mâu thuẫn mà.
-Đúng vậy, năm đó sư tổ đã nói, nếu sau này có đệ tử nào hiểu được câu nói này thì đó chính là thời điểm Liên Hàng Tĩnh Trai chính thức lột xác. Thế những hết đời này qua đời khác vẫn chưa có một ai thực sự làm rõ được câu nói ấy.
Thanh Ngôn lắc đầu, thở dài nói.
Diệp Mặc biết rằng đã đến lúc phải đi rồi, đứng lên nói:
-Thanh Ngôn sư phụ, nếu quý môn chưa tìm được nơi nào vừa ý thì chỗ chúng tôi cũng là một ý kiến không tồi đó. Công ty Lạc Nguyệt là của tôi, tôi nghĩ rằng rất nhiều người của quý môn đã biết điều này rồi. Bây giờ dược phẩm Lạc Nguyệt đã được chuyển tới Lạc Nguyệt thành. Lạc Nguyệt thành rộng lớn, non xanh nước biếc, nếu quý môn không chê thì có thể tới đó định cư.
-Lạc Nguyệt thành ư, tôi biết.
Một đạo cô lên tiếng.
Cô ta biết rõ Liên Hàng Tĩnh Trai bây giờ không còn giống như trước kia nữa. Để tìm một nơi cư trú mới nên cơ hội ra bên ngoài của những đạo cô ở đây cũng nhiều, mà những người đã ra ngoài thì không ai là không biết đến dược phẩm Lạc Nguyệt và Lạc Nguyệt thành cả.
Thanh Ngôn rõ ràng cũng đã nghe nói qua về Lạc Nguyệt thành, nhưng không ngờ Diệp Mặc sẽ chủ động mở lời mời bọn họ tới Lạc Nguyệt thành như vậy. Đây chính là một cơ hội tốt, Lạc Nguyệt thành ba mặt giáp biển, đây là một nơi cư trú không thể tốt hơn được nữa.
Nhóm đạo cô Liên Hàng Tĩnh Trai đương nhiên không hề hay biết nguy cơ mà Lạc Nguyệt thành đang phải đối mặt, họ không hề nghĩ tới những cuộc tranh đấu và thế cục phức tạp. Ngoài những đạo cô có tâm cơ thì đại bộ phận đạo cô ẩn cư cũng đã quen với thanh tu, không thích nghĩ nhiều đến những việc khác.
-Nếu quý môn muốn tới Lạc Nguyệt thành thì có thể liên lạc với Quảng Hàn môn, bởi họ cũng đang có ý định chuyển tới Lạc Nguyệt thành của chúng tôi đó.
Diệp Mặc sợ đám đạo cô này còn đang phân vân nên quyết định “bồi” thêm.
Đối với những người ẩn môn này, nếu họ có ý định chuyển tới Lạc Nguyệt thành, Diệp Mặc cũng rất hoan nghênh. Thậm chí nếu họ còn mang theo tín ngưỡng, chùa miếu, trai giới, ni cô am gì đó, chỉ cần không phải giáo lí phản động hay tà ác gì thì Diệp Mặc đều sẽ không cự tuyệt.
Đối với hắn mà nói, đây chỉ là vấn đề về tín ngưỡng mà thôi. Một kẻ không có tín ngưỡng trong mình thì sẽ trở nên vô cùng máu lạnh và đáng sợ. Hắn không muốn nơi cư dân của mình sinh sống lại không có tín ngưỡng, bất luận tín ngưỡng đó là thật hay giả, chỉ cần có tín ngưỡng, thì sẽ có hy vọng.
-Quang Hàn môn cũng sẽ tới Lạc Nguyệt ư?
Thanh Ngôn tỏ ra rất bất ngờ trước câu nói này của Diệp Mặc.
...
Diệp Mặc để lại phương thức liên lạc với Hàn Yên rồi rời khỏi Liên Hàng Tĩnh Trai. Hắn biết rằng Thanh Ngôn đã động tâm rồi. Một nơi tuyệt đẹp lại bí mật như vậy, đối với một kẻ đang không có chỗ nào để đi thì quả là vô cùng lí tưởng.
Diệp Mặc lại tới Thần Nông giá, Tinh nguyên đan của hắn vẫn còn thiếu một số dược liệu. Diệp Mặc trong lòng còn đang suy nghĩ đến chuyện Đạo Đức kinh bị mất cắp ban nãy. Hai trang bằng vàng của cuốn Ní La kinh đã bị hắn lấy đi rồi, vì sao vẫn còn có kẻ muốn tìm Đạo Đức kinh? Không phải cuốn nào trong bộ Đạo Đức kinh đó cũng có những trang làm bằng vàng đâu.
- “Nhất diệp nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp” vì sao lại nói thành “Nhất diệp nhất thế giới”?
Diệp Mặc không ngừng lẩm bẩm những lời này, trong lòng có chút khó hiểu.
Trong lúc Diệp Mặc còn đang thơ thẩn với những câu nói này thì hắn đã tới Vô Lượng sơn.
-Nhanh vậy sao?
Diệp Mặc theo bản năng nói một câu. Có lẽ vì đã nghĩ quá nhiều về những điều ban nãy nên bước chân của hắn đã đến Vô Lượng sơn từ lúc nào không hay. Tạm gác những chuyện đó qua một bên, lúc này cần phải tìm dược liệu cho Tinh nguyên đan cái đã.
Những dược liệu phụ trợ để điều chế Tinh nguyên đan không nhất định phải là linh thảo mà có thể dùng Lam Túc, Đảng Sâm, Đương Quy, Thục Địa Hoàng, Cam Thảo phối hợp sử dụng.
Đương nhiên kiếm được càng nhiều thì càng tốt. Thực ra có rất nhiều dược liệu có thể tìm thấy trong tiệm thuốc, nhưng những dược liệu ấy đã hoàn toàn mất đi linh tính và dược tính mà Diệp Mặc cần. Hơn nữa có nhiều dược liệu là được trồng ra, đối với Diệp Mặc thì chẳng có chút tác dụng nào. Cho dù là linh thảo được trồng thì linh khí cũng bị giảm đi rất nhiều lần chứ đừng nói gì đến những dược liệu bình thường. Những người gieo trồng linh dược không mấy chú tâm đến chuyện chăm sóc bảo vệ linh dược. Bởi vậy số dược liệu đó trong mắt Diệp Mặc chẳng khác gì một đám củi khô. Hắn cần thu thập chính là những dược liệu tự sinh sôi trong tự nhiên.
Giờ hắn đã thu thập được gần hết các dược liệu cần thiết rồi, điều chế Tinh nguyên đan chỉ còn thiếu Lam Túc nữa thôi.
Lam Túc là loài cây ưa tối, ưa ẩm, cả thân đều có màu lam, không có hoa, lá có hình đao nhọn, mùi hương nhẹ. Một cây lam túc có thể sống tới hai mươi năm, nhưng nếu quá ẩm và quá tối thì cây cũng không sống được bao lâu.
Sau khi bước vào Vô Lượng sơn, Diệp Mặc vừa tìm dược liệu vừa hướng bước về phía Nam Lư Phong. Mặc dù cái kẻ bị hắn giết nói rằng thứ bảo bối đó không phải loại quá quý hiếm nhưng thuận tiện đi xem một chút cũng có sao. Tên đó biết đến tác dụng khác của Thiên Đồng hoa thì ai mà biết được gã còn có những thứ gì tốt hơn thế hay không?
Thần Nông giá đúng là một vùng đất của dược liệu, Diệp Mặc vừa tới đã kiếm được mấy chục loại dược liệu quý, hơn nữa lại có tuổi thọ cao. Mặc dù chưa phát hiện ra linh dược nhưng như vậy cũng là tạm ổn rồi. Dù sao linh dược nào có phải dễ tìm.
Nam Lư Phong cũng giống Địch Thác Phong, đều vô cùng hiểm trở. Đối với người khác mà nói thì ở vách núi hiểm yếu này mà tìm được một huyệt động quả thực là chuyện không tưởng, còn đối với Diệp Mặc thì đúng là dễ như trở bàn tay. Hắn bước trên phi kiếm, dùng thần thức tìm kiếm chỉ trong chưa tới nửa giờ đã phát hiện ra một hang động bí mật.
Xem ra đây chính là nơi chứa rất nhiều bảo bối mà tên áo xám kia nói rồi. Hoặc cũng có thể đây là nơi mà gã thường tu luyện.
Diệp Mặc vừa định tiến vào hang động thì bỗng một tiếng kêu thê lương vang lên. Diệp Mặc liền đứng lên một mặt đá trên vách núi, phóng tầm mắt theo phía tiếng kêu thảm thiết đó.
Tiếng kêu đó rõ ràng ở bên ngoài thần thức của hắn, lại bị rất nhiều cây cối ngăn trở nên cũng không thể dùng mắt theo dõi được.
Động đã tìm được rồi, cũng không cần vội vào làm gì. Nghĩ vậy hắn quyết định đi xem rốt cuộc là có chuyện gì đã. Diệp Mặc đứng trên phi kiếm bay theo hướng vừa mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Bên một rừng trúc hoang, một gã đàn ông đang nằm trên mặt đất, hai tay đã không còn nữa. Mặt đất đầy những máu là máu. Chung quanh còn có rất nhiều khẩu súng. Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt, mấy khẩu súng đều không có đạn. Gã đàn ông này đã chết từ lâu rồi, Diệp Mặc đoán rằng tiếng kêu ban nãy là của gã, lập tức dùng thần thức xem xét xung quanh một lượt thì phát hiện ra cách đó không xa, trong một bụi cỏ cũng có một gã đàn ông đã bỏ mạng.
Đang lúc Diệp Mặc chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm thì phía xa lại truyền đến một tràng những tiếng binh khí va chạm vọng lại.
Nhưng lần này Diệp Mặc lập tức bay đi, vừa đảo mắt đã trông thấy một đám người đang đấu đá dữ dội.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 541: Tư liệu quan trọng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Đám người đang gây lộn có ba tên, đều là ba tên Diệp Mặc chưa từng thấy qua. Cả ba đều là người tu luyện Cổ võ nhưng tu vi của bọn chúng đều quá thấp, kẻ có Tu vi cao nhất trong số đó cũng chỉ là tới sơ kì Hoàng cấp. Hai tên còn lại một nam một nữ, tên nam cùng lắm cũng chỉ đạt tới Hoàng cấp mà thôi, còn nữ thì thậm chí còn chưa được xếp vào hàng những người luyện võ.
Một nam một nữ này liên thủ đối đầu với gã đàn ông đã đạt tới sơ kỳ Hoàng cấp kia, cả ba tên đều thương tích đầy mình. Bên một nam một nữ kia sở dĩ có thể đối chọi với gã đàn ông kia là vì khí huyết của gã không đủ, mà gã cũng đã bị thương nặng. Nhưng cho dù là như vậy thì hai kẻ một nam một nữ đó vẫn đang ở thế hạ phong.
Không biết hai gã vừa chết ban nãy là thuộc phe nào, Diệp Mặc vừa nghĩ vừa bước tới.
Ba kẻ đang đánh lộn thấy Diệp Mặc bất ngờ đi tới thì lập tức dừng tay, ánh mắt của cả ba lập tức đều chuyển sang Diệp Mặc. Cả ba người hiện đang bị thương, Diệp Mặc lại bất ngờ xuất hiện ở Thần Nông giá không một bóng người này, ba tên không thể không dè chừng hắn.
Dám một thân một mình đi tới nơi hang cùng quỷ cốc này tuyệt đối không phải người thường. Huống chi người trẻ tuổi trước mắt này y phục lại không có lấy một ngọn cỏ.
-Anh là ai? Chúng tôi đang giải quyết ân oán cá nhân, hy vọng người anh em sẽ không can dự vào chuyện cá nhân này.
Thấy Diệp Mặc bước tới, gã đàn ông luyện tới sơ kì hoàng cấp lên tiếng.
Hai tên còn lại không nói câu nào, chỉ đứng trân trân nhìn Diệp Mặc. Tuy đang trong vòng nguy hiểm nhưng cả hai đều không có ý định cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc không có hứng thú tìm hiểu xem bên nào đúng bên nào sai, hắn chỉ thấy có hứng thú với chuyện vì sao họ lại phải động thủ với nhau như vậy. Nơi Thần Nông giá này rất dễ làm Diệp Mặc nghĩ tới một món thiên linh địa bảo gì đó, nếu quả thực đúng là như vậy thì hắn không ngại gì mà nhúng tay vào.
Ba người này không ai muốn động thủ trước, sợ Diệp Mặc sẽ lợi dụng thời cơ đánh lén, như vậy sẽ phải rơi vào tình thế một cổ hai tròng vô cùng bất lợi.
Thấy cả ba tên đều không nói câu nào, Diệp Mặc đành phải lên tiếng:
-Tôi không quan tâm tới ân oán của mấy người. Nhưng ba người là vì nguyên gì mà lại phải động thủ với nhau như vậy? Chẳng lẽ các người đang tranh nhau món bảo vật gì ở Thần Nông giá này sao?
Ba người nghe Diệp Mặc nói như vậy thì lập tức hiểu ra Diệp Mặc đang muốn đưa đẩy điều gì. Hắn là muốn trai cò cắn nhau ngư ông đắc lợi đây mà, lập tức cả ba đều nhìn Diệp Mặc bằng con mắt đầy nghi kị và dò xét.
Tên Hoàng cấp sơ kỳ nắm tay thành nắm đấm, nói:
-Anh bạn, chúng tôi không phải đang tranh đấu vì một món đồ nào cả. Hai tên kia vì tư lợi cá nhân mà phản bội lại tổ chức, vì vậy nên chúng tôi muốn bắt chúng về trị tội. Đây là việc riêng của bang phái chúng tôi.
Lại là nội bộ lục đục, Diệp Mặc cảm thấy đây đúng là chuyện tẻ nhạt nhất trần đời, vội khoát khoát tay, xoay người rời đi.
-Vị đại ca này, xin chờ một chút....
Cô gái lên tiếng.
Thấy đối phương gọi Diệp Mặc lại, tên nam tử Hoàng cấp sơ kỳ bắt đầu căng thẳng. Gã sợ rằng Diệp Mặc sẽ liên thủ với hai tên kia, ba đánh một như vậy thì gã sẽ gặp bất lợi không nhỏ. Nếu Diệp Mặc mà là một tay võ biền quèn thì không nói làm gì, chứ nếu hắn là một kẻ tu luyện Cổ võ thì đúng là phiền toái rồi, hơn nữa Diệp Mặc dám tay không tiến vào Thần Nông Giá này, nếu nói hắn là một tay võ công tầm thường thì chính bản thân gã cũng không thể tin được.
-Ồ, cô còn có chuyện gì sao?
Trong đầu Diệp Mặc đã có suy tính, hắn thực sự không có hứng thú với chuyện bang phái xử lí lẫn nhau nên nếu cô gái này có ý xin hắn giúp sức thì Diệp Mặc sẽ lập tức quay người bước đi.
Cô gái này dường như không nhìn thấy vẻ mặt không thể kiên nhẫn của Diệp Mặc, chậm rãi rút ra từ bên hông một túi vải ném cho Diệp Mặc, nói:
-Đây là Cưỡng Thạch một nguyên tố mới do tôi mới phát hiện ra. Tôi hoài nghi loại nguyên tố này có năng lực phân hạch cực mạnh, nhưng tư liệu này trong tay tôi chưa hoàn chỉnh, anh có thể giao cho chính phủ Hoa Hạ, tôi tin rằng anh sẽ nhận được một khoản tiền thưởng lớn đó.
-Lục Na, cô thật to gan, dám đem món đồ như vậy giao cho một tên không hề quen biết ư?
Gã Hoàng cấp sơ kỳ thấy sự việc vừa rồi thì vô cùng tức giận.
Sau đó gã liền quay sang Diệp Mặc, ôn tồn nói:
-Anh bạn, xin cậu hãy đem món đồ đó trả lại cho chúng tôi. Đây là đồ của tổ chức chúng tôi, nếu anh giữ nó thì cả anh và gia đình anh đều sẽ không được yên đâu.
Không ngờ là nguyên tố kiểu mới chế tạo bom nguyên tử. Diệp Mặc trong lòng cả kinh, đến cả quốc gia giờ cũng chỉ mới phát hiện Uranium, Plutonium hai nguyên tố có thể điện tích bom nguyên tử, vậy mà tổ chức này lại có thể tìm ra được nguyên tố phân hạch mới . Điều này đúng là khôi hài.
Thấy Diệp Mặc thờ ơ như không, tên hoàng cấp sơ kỳ sắc mặt càng trở nên khó coi. Đe dọa không được, gã cố gắng hạ giọng khuyên nhủ:
-Anh bạn à, trong tay anh hiện giờ là món đồ mà tổ chức chúng tôi đã tìm kiếm suốt mấy năm trời, nhờ sự cố gắng nỗ lực của mười nhà khoa học mới tìm ra được. Hy vọng người anh em sẽ trả lại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ ra một con số, nhất định sẽ làm anh hài lòng.
-Lý Đạt Nghi, anh đúng là không biết xấu hổ. Món đồ này vốn là thành quả mà sư phụ tôi và đồng nghiệp của ông ấy khổ công nghiên cứu ra. Thế mà anh dám nói là các anh nghiên cứu ra, tôi nhổ vào.
Dứt lời, cô gái tên Lục Na nhổ một bãi nước bọt, ra chiều hết sức khinh bỉ.
Diệp Mặc nhìn gã đàn ông tên Lý Đạt Nghi, lên tiếng hỏi:
-Tổ chức của các người là tổ chức gì mà lại có thể nghiên cứu ra vật này?
Lý Đạt Nghi cho rằng nếu không nói cho người thanh niên trước mặt về tổ chức của mình thì hắn sẽ không trả lại món đồ, liền lên tiếng:
-Tôi là Lý Đạt Nghi, tổ chức của chúng tôi là Bắc Sa. Hai tên kia chính là phản đồ của Bắc Sa. Tôi hy vọng người anh em sẽ không can dự vào chuyện nội bộ của Bắc Sa chúng tôi, chúng tôi tất có báo đáp
Lại là Bắc Sa. Diệp Mặc lắc lắc đầu, Bắc Sa tuy rằng thế lực hùng hậu, tài nguyên phong phú, nhưng tổ chức cũng có phần hỗn loạn, động một chút lại có người muốn phản bội hoặc muốn thoát ra. Cho dù Diệp Mặc không động thủ, cái tổ chức này cũng không thể tồn tại được lâu dài, cho dù bọn họ thống trị cả thế giới thì cuối cùng cũng sẽ chỉ tan rã giống như Liên Xô mà thôi.
Một tổ chức thực sự ưu tú không thể có chuyện động một chút là lại có người muốn rút khỏi như vậy, hơn nữa lại là nhân viên kỹ thuật cao cấp như thế. Bắc Sa chọn điểm xuất phát không sai, lấy khoa học kỹ thuật làm gốc, nhưng họ đã quên mất rằng khoa học kỹ thuật cũng là do con người tạo ra, nếu không biết cách giữ lại người thì làm sao phát triển khoa học kỹ thuật được đây.
Diệp Mặc liền nghĩ tới Lạc Nguyệt của mình. Nếu muốn Lạc Nguyệt thành phát triển lớn mạnh thì điều kiện tiên quyết là phải giữ chân bằng được nhân tài.
-Anh bạn...
Lý Đạt Nghi dường như còn muốn nói điều gì.
Diệp Mặc vung tay lên cắt đứt lời nói của gã:
-Không cần phí lời nữa, nếu là bang phái khác, tôi sẽ không quản, đáng tiếc anh lại là người của Bắc Sa, mà tôi và Bắc Sa lại có vài mâu thuẫn nho nhỏ, hơn nữa món đồ này lại rất có ích đối với tôi.
Món đồ mà Lục Na giao cho hắn thực sự rất có ích. Khi trở về hắn sẽ đưa cho Diệp Tinh, không biết chừng lại có thể dùng vào việc gì đó.
Nghe Diệp Mặc nói, Lý Đạt Nghi khẽ rùng mình:
-Anh là ai? Tại sao lại đối đầu với Bắc Sa chúng tôi?
Bên một nam một nữ cũng có chút sững sờ nhìn Diệp Mặc. Gã thanh niên trước mặt là ai mà lại dám đối đầu với cả Bắc Sa? Chẳng lẽ hắn không biết Bắc Sa lợi hại như thế nào sao? Hắn và Bắc Sa có mâu thuẫn như thế nào?
-Tôi là Diệp Mặc. Tôi nghĩ nếu các người thuộc tổ chức Bắc Sa thì hẳn là sẽ chẳng lạ gì với cái tên này đúng không?
Diệp Mặc thản nhiên cười, hắn không hề xem nhẹ danh tiếng của mình ở Bắc Sa. Hắn tin rằng chuyện lấy được mười tỷ đô la Mỹ từ Bắc Sa mấy tháng trước cũng đủ để khiến tất cả Bắc Sa từ trên xuống dưới không ai là không biết đến mình.
Cho dù Bắc Sa giàu có thế nào đi chăng nữa thì mười tỷ đô la Mỹ đối với bọn họ cũng không phải là một con số nhỏ.
-Anh chính là Diệp Mặc....
Ba người gần như đồng thanh nói. Chẳng những Lý Đạt Nghi mà ngay cả hai người kia cũng thất thanh kêu lên.
Diệp Mặc, cái tên này ở Bắc Sa không ai là không biết. Hắn dùng một viên tinh thạch Cực năng đổi lấy mười tỷ đô la Mỹ. Mà thậm chí tinh thạch Cực năng còn không thấy đâu nữa rồi, Bắc Sa còn phải mất thêm một viên.
Lý Đạt Nghi như bừng tỉnh, trong mắt lộ ra sự kiêng dè. Gã biết nếu phải tìm một người không sợ Bắc Sa thì có lẽ đi cả thế giới này cũng chỉ tìm thấy một Diệp Mặc này mà thôi. Nếu đã rơi vào tay hắn thì chỉ có chết chứ đừng hy vong sống sót trở về.
Mặc dù chưa bao giờ gặp Diệp Mặc nhưng tin đồn Diệp Mặc ở Lạc Thương vừa trở tay giết sạch hai mươi bảy cao thủ, trong đó có bốn người đã luyện tới Huyền cấp thì gã biết rất rõ. Hơn nữa lúc ấy Trần Trụy và Pierre cũng có mặt mà không thể ngăn cản nổi hắn. Diệp Mặc đem công ty Lạc Nguyệt của chính mình chuyển qua Senna, đổi tên Senna thành Lạc Nguyệt, còn dám tuyên bố độc lập nữa. Chuyện này có ai là không biết?
Cái đó không phải là trọng yếu nhất, nghe nói Diệp Mặc này thống lĩnh Lạc Nguyệt Thành, đối mặt với một hạm đội hải tặc tập kích, hạm đội Lạc Nguyệt thành chẳng những đã tiêu diệt cả hạm đội hải tặc đó mà còn chiếm luôn chiến hạm làm của mình.
Lý Đạt Nghi theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Đối mặt với Diệp Mặc, gã làm sao dám đòi hắn giao ra chỗ nguyên liệu kia.
-Anh chính là Diệp Mặc? Diệp Mặc của Lạc Nguyệt Thành ư?
Lục Na vô cùng kích động, lên tiếng.
Diệp Mặc nhìn Lục Na, gật gật đầu nói:
-Đúng vậy, tôi chính là Diệp Mặc của Lạc Nguyệt Thành.
-Diệp tiền bối, rất xin lỗi, lần này là Lý Đạt Nghi tôi đã mạo phạm ngài. Vãn bối cáo lui...
Dứt lời, Lý Đạt Nghi chỉ muốn cao chạy xa bay, tuyệt nhiên không còn nghĩ gì đến chuyện bắt người trước mặt Diệp Mặc nữa. Về phần món đồ trong tay Diệp Mặc kia đã không còn nằm trong phạm vi năng lực của gã nữa rồi. Gã phải tức tốc quay về báo cáo chuyện này.
-Diệp tiền bối, không thể giữ lại tên Lý Đạt Nghi này được. Gã biết nguyên tố này đã ở trong tay anh, nhất định sẽ quay về báo lại với Bắc Sa.
Tên nam tử nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, bấy giờ mới lên tiếng.
Không cần người khác phải nhắc nhở, Diệp Mặc cũng sẽ không để cho một tên Bắc Sa sống sót trở về. Cho dù không có món đồ này thì Diệp Mặc cũng sẽ không tha cho Lý Đạt Nghi. Hắn với Bắc Sa sớm muộn gì cũng phải quyết tử một phen, giết kẻ nào hay kẻ đó, tuyệt không thể lưu tình.
-Tôi sẽ không....
Lý Đạt Nghi còn chưa kịp nói hết câu thì một đao gió đã bay tới chỗ gã.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 542: Ba nghìn thế giới ba nghìn đạo
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
-Đa tạ anh Diệp cứu mạng, tôi và bạn trai tôi đều vô cùng cảm kích.
Lục Na thấy Diệp Mặc giết Lý Đạt Nghi, tuy rằng không biết hắn giết như thế nào, nhưng nghĩ đến hẳn là các loại ám khí phi đao.
Diệp Mặc âm thầm buồn cười, hai người kia tự xưng là người yêu, một người gọi mình là tiền bối, một người gọi mình là anh. Hai người này không biết có thân phận gì ở Bắc Sa, hoặc là như Văn Đông.
-Tại sao Bắc Sa phải truy giết hai người?
Diệp Mặc đánh giá hai người vài lần, mới lên tiếng hỏi.
Lục Na dụi dụi con mắt,
- Bởi vì tôi và chị tôi, Lục Linh đều làm việc tại Bắc Sa, chị tôi bởi vì phải thay người khác nhận tội, đã bị người Bắc Sa mang đi, tôi đoán chị đã lành ít dữ nhiều. Đáng thương cho chị tôi vì Bắc Sa làm nhiều chuyện như vậy, chỉ là vì phải nhận tội thay người khác, cuối cùng lại nhận kết quả như vậy. Tôi có tâm muốn báo thù, nhưng tôi lại không có năng lực, chỉ có thể cùng bạn trai tôi lén trốn ra khỏi Bắc Sa.
Lục Linh? Diệp Mặc chợt nhớ tới thiếu phụ tên chị Linh kia, chị Lục Na không phải là cô ấy chứ, nếu như là cô ấy, ngược lại là mình làm liên lụy Lục Linh rồi. Diệp Mặc đánh giá cẩn thận Lục Na một phen, phát hiện cô thật sự có chút giống Lục Linh.
Diệp Mặc đối với cái này lại không có gì áy náy, mỗi người đều vì ích lợi của mình mà thôi, hơn nữa hắn cũng không làm gì Lục Linh.
Diệp Mặc giơ giơ túi vải trong tay lên
- Đây là Cưỡng Thạch nguyên tố mới có thể phân hạch điện tích bom nguyên tử mà cô mới phát hiện?
Lục Na lắc đầu nói:
- Kỳ thật tôi chỉ là một trợ thủ mà thôi, thí nghiệm chủ yếu vẫn là sư phụ của tôi và hai giáo sư hóa học khác. Hai tháng trước, những số liệu này trên cơ bản đã được đưa ra, sư phụ của tôi cũng vất vả lâu ngày thành bệnh, không dậy nổi. Hai nhà hóa học kia, mấy ngày hôm trước một người đi Bạch Lệnh Hải (biển Bering gần phía bắc Thái Bình Dương), còn có một người đi Mĩ. Tôi mới có cơ hội trốn thoát.
-Đi Bạch Lệnh Hải làm gì?
Trong lòng Diệp Mặc vừa động, hắn lập tức liền hỏi.
Lục Na không để ý vẻ mặt Diệp Mặc, thuận miệng nói:
- Tôi nghe người ta nói, Bắc Sa có một trụ sở và hiện trường thử nghiệm khoa học lớn nhất ngay tại Bạch Lệnh Hải, hình như tên là căn cứ Dương Loan.
Diệp Mặc mừng thầm trong lòng, tin tức này đối với hắn rất tốt, hắn đang định đợi sau khi Lạc Nguyệt Thành ổn định lại, chuẩn bị đi đến gần Bạch Lệnh Hải tìm đế quốc mặt trời đen gây phiền toái, không nghĩ tới căn cứ Dương Loan cũng ở nơi này, xem ra trực tiếp đi xem thì tốt. Chỉ có điều không biết nước Mỹ đối với vụ án phi cơ mất tích điều tra thế nào, giống như từ sau lần phái vài tên người dị năng tìm Ninh Khinh Tuyết không có kết quả, liền không có động tĩnh rồi.
-Cưỡng Thạch, tên này không tệ, tôi hy vọng thứ này thật sự sẽ vô cùng cường mạnh.
Diệp Mặc nhìn túi vải trong tay nói một câu, nếu đã thực sự không có cách nào tu luyện đến mức tiêu diệt được một quốc gia, mình sẽ dùng khoa học kỹ thuật kết hợp tu chân tiêu diệt anh.
Không ngờ tới nghe xong lời Diệp Mặc nói, Lục Na bỗng nhiên nói:
- Loại nguyên tố này vốn là sư phụ của tôi gọi là Cường, sau lại bởi vì đây là một loại nguyên tố mới phát hiện, cho nên bỏ thêm chữ kim. Hơn nữa Cưỡng và Cường tuy rằng đồng âm khác chữ, nhưng cũng là phù hợp, cho nên cũng rất thuận tiện. Nếu sư phụ tôi không qua đời, việc phát hiện nguyên tố có thể phân hạch này khẳng định có thể lấy được giải Nobel hóa học mới nhất...
Lục Na nghĩ đến sư phụ và chị đều lần lượt gặp phải bất trắc ở 'Bắc Sa', có chút đau khổ cúi đầu. Cũng là bạn trai của cô vội vàng nhỏ giọng an ủi ở bên cạnh
Diệp Mặc nghe xong lời Lục Na nói lại có chút sững sờ, dường như nắm bắt được cái gì đó. Bỗng nhiên trong đầu hắn chợt lóe qua, đồng âm khác chữ, phân tách?
Hắn chợt nhớ tới câu 'Nhất diệp* nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp'. Hắn chiếm được hai trang giấy vàng, nếu đổi một chữ thì chính là 'Nhất hiệt* nhất thế giới', đồng âm khác chữ.
Liệu có phải Liên Hàng Tĩnh Trai truyền lại vốn là 'Nhất hiệt nhất thế giới’ không? Chẳng qua do thời gian quá dài, cho nên lý giải sai?
* Diệp và Hiệt phát âm giống nhau, Diệp nghĩa là chiếc lá; Hiệt nghĩa là trang giấy, tờ giấy
Cũng có thể là lúc vị sư tổ kia truyền lại thì đã sai rồi, vị sư tổ kia nghe nhận được có thể cũng là 'Nhất diệp nhất thế giới’, cho nên mới không hiểu được. Hơn nữa bình thường Phật môn hay Thiền môn đều thích dùng hoa, lá, cây cỏ, các loại để thay thế mấy thứ huyền ảo, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói qua dùng trang sách thay thế
Diệp Mặc cảm thấy mình đoán chính xác.
Nếu như mình đoán đúng, hai trang giấy màu vàng của mình đại diện hai thế giới, cũng có nghĩa là 'Lưỡng hiệt lưỡng thế giới' rồi. Nhưng bình thường số lượng không phải ba thì chính là bội số, hoặc là sáu, hoặc là là chín.
Nói như vậy, hắn chiếm được hai trang giấy vàng sở dĩ không có cách nào nhìn ra được huyền ảo trong đó là bởi vì không được đầy đủ, rất có thể còn có trang thứ ba. Mình lấy được là hai trang thượng và hạ, nếu có trang thứ ba, vậy phải là trang giữa rồi. Nói như vậy, thì phù hợp thượng trung hạ, hoặc là 'Tam hiệt tam thế giới'
Diệp Mặc bỗng nhiên cả kinh, nếu hắn suy đoán chính xác, như vậy người phụ nữ đi tới Liên Hàng Tĩnh Trai kia hẳn là cầm mất một trang trong ba trang rồi, cũng chính là trang giữa.
Nếu quả thật như hắn suy nghĩ, như vậy mấy tờ giấy vàng này chẳng phải là nghịch thiên? Cho dù là Tu Chân giới cũng không thể có loại bảo vật to lớn này. Phải biết rằng thứ hình thành nên tiểu thế giới, không có chỗ nào mà không phải là có linh bảo siêu việt, thậm chí là nghĩ cũng không dám nghĩ, Địa Cầu từ khi nào thì có loại đồ tốt này?
'Nhất diệp nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp', hoặc đây là nói ba nghìn thế giới, Diệp Mặc đây là từ phân tách bên trong suy diễn ra. Bình thường người tu đạo đều biết rằng có ba nghìn đại đạo. Đây đối ứng với ba nghìn thế giới, có phải biểu đạt chính là ba nghìn đại đạo?
Nếu 'Nhất diệp nhất thế giới, nhất giới tam thiên diệp', hai từ ‘diệp’ trước và sau ý nghĩa không giống nhau, như vậy ba trang giấy vàng của hắn hoàn toàn có thể lý giải thành ba thế giới, mỗi thế giới đều có ba nghìn đại đạo, cộng lại chính là chín nghìn đại đạo.
Trời ạ, Diệp Mặc càng nghĩ càng hồ đồ, hắn day day đầu, cảm giác bên trong những lời này bao hàm gì đó nhiều lắm, hắn nhất thời không thể tiêu hóa.
Nhưng bất kể bao hàm cái gì, hoặc là bí mật gì, trang giấy vàng tuyệt đối là thứ gì đó rất không tầm thường. Hắn rất có thể thiếu một tờ giấy vàng nữa, mà tờ giấy vàng bị thiếu này nhất định là bị người phụ nữ đại khai sát giới ở 'Liên Hàng Tĩnh Trai' cầm đi rồi.
Nghĩ đến ba tờ giấy vàng đã bao hàm ba nghìn thế giới, lòng Diệp Mặc lập tức nóng lên, bất kể như thế nào, hắn đều nhất định phải tìm được tờ giấy vàng thứ ba kia.
Người phụ nữ, người phụ nữ nửa bước Tiên Thiên, Diệp Mặc day day đầu, khi nào thì có loại phụ nữ lợi hại này? Hắn nhớ tới sư thúc xấu xa mà Lạc Nguyệt nói lúc trước, chẳng lẽ chính là bà ta làm?
Diệp Mặc càng nghĩ càng cảm thấy hẳn là bả, bởi vì nếu như là bả, mọi chuyện đều giải thích được. Người phụ nữ lợi hại kia lấy được hai bộ đầu và cuối của ";Ní La Kinh";, kỳ thật là lấy được hai quyển Đạo Đức kinh ở mặt ngoài mà thôi, cho nên bà ta biết kỳ thật ";Ní La Kinh"; ở bên trong ";Đạo Đức kinh";.
Nếu quả thật là bà ta, bà ta nhất định sẽ rất nhanh tìm được Ní La Kinh thật sự. Bởi vì ";Ní La Kinh"; thật sự chính là hai trang giấy trắng ố vàng bên trong Đạo Đức kinh, trong đó có một trang giấy màu vàng.
Nhưng một khi người phụ nữ này phát hiện được “Ní La Kinh” mới, bả mới có hai trang giấy, mà từ chỗ Lạc Huyên chỉ lấy được một tờ giấy trắng, bả sẽ có phản ứng gì?
Phản ứng đầu tiên khẳng định chính là hoài nghi Lạc Huyên, bởi vì kinh thư là do Lạc Huyên lấy về, nói như vậy Lạc Huyên chẳng phải sẽ nguy hiểm sao? Nghĩ đến Lạc Huyên vì mình mà lâm vào sự bức cung của bà già này, Diệp Mặc lập tức lo lắng.
-Diệp tiền bối...
Bạn trai Lục Na thấy Diệp Mặc vẫn trầm mặc không nói, hơn nữa vẻ mặt của hắn biến đổi mấy lần, giống như có cái gì do dự không như bình thường, lập tức liền kêu lên.
Diệp Mặc phục hồi tinh thần, hắn nghĩ đến nơi này còn có hai người, liền vội cười cười, có chút xấu hổ:
- Rất xin lỗi, vừa rồi nghĩ một số chuyện đến mức xuất thần. Cảm ơn những tư liệu này của hai người, thứ này đối với tôi rất hữu dụng, không biết hai người hiện tại có dự định gì không?
Diệp Mặc sau khi biết Lục Na tham gia nghiên cứu nguyên tố phân hạch -Cưỡng thạch, liền nghĩ phải mời cô đến Lạc Nguyệt Thành.
-Diệp tiền bối, tôi sau khi tốt nghiệp đại học ở California Mĩ liền tới 'Bắc Sa' rồi. Sau lại ở trong này gặp Lục Na, vốn là sau khi xảy ra chuyện này, tôi và Lục Na định đi Lạc Nguyệt Thành dựa dẫm tiền bối, không ngờ tới lại bị truy đuổi tới nơi này. Cùng tôi trốn đi còn có một sư huynh, anh ấy và người 'Bắc Sa' đã đồng quy vu tận rồi.
Chàng trai này giọng điệu có chút dè dặt, dường như có có chút thương cảm.
Diệp Mặc không ngờ tới bọn họ vốn định tìm Lạc Nguyệt Thành làm nơi nương tựa, nghĩ cũng đúng, nếu bọn họ thật sự bị 'Bắc Sa' truy nã, ngoại trừ tìm Lạc Nguyệt Thành làm nơi nương tựa, thật sự không còn nơi nào tốt hơn để đi.
-Đi Lạc Nguyệt Thành, tôi rất hoan nghênh, anh tên gì vậy? Cũng không cần gọi tiền bối đâu, chúng ta cũng gần bằng tuổi. Tuy nhiên công phu của một người làm khoa học kỹ thuật như anh cũng không tệ.
Diệp Mặc đối với người tài giỏi như thế đi tìm Lạc Nguyệt Thành nương tựa chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
-Tôi tên là Lương Tuấn, công phu của tôi là tổ truyền, cha tôi sau khi qua đời, cũng chỉ có một mình tôi. Tôi bán sạch gia sản đi Mĩ du học, nếu không phải gặp Lục Na, có lẽ tôi vẫn còn ở 'Bắc Sa'
Lương Tuấn trả lời.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Tốt, hai người ngay bây giờ đi Lưu Xà đi, nơi đó chính là địa bàn của Lạc Nguyệt. Hai người sau khi đi Lưu Xà, tìm tổng giám đốc Úc, sau đó tổng giám đốc Úc sẽ cho người đưa hai người đi Lạc Nguyệt. Tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.
Sau khi Lương Tuấn và Lục Na cáo từ, Diệp Mặc lập tức gọi điện thoại cho Úc Diệu Đồng, bảo cô đợi sau khi Lương Tuấn và Lục Na tới rồi, lập tức đưa hai người đến Lạc Nguyệt. Về phần tư liệu, vẫn là đặt trên người mình thì đáng tin cậy hơn
Sau khi hai người đi, Diệp Mặc lại chím vào lo lắng, hắn đúng là lo lắng cho Lạc Huyên. Lấy thủ đoạn của bà già kia, chắc chắn sẽ không đối xử tử tế Lạc Huyên đâu. Nhưng hắn bây giờ lại không có cách nào rời khỏi Lạc Nguyệt, Lạc Nguyệt Thành đang trong kiến thiết, nếu chẳng may hắn rời đi, xảy ra chuyện gì, vậy làm sao?
Về phần khoa học kỹ thuật phát triển cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, Diệp Tinh - nhân vật biến thái như thế, mang theo nhiều người như vậy, cộng thêm tài chính đầy đủ, hết mấy tháng cũng mới làm ra một hệ thống phòng ngự, đây cũng coi như là nhanh rồi, đồ vật còn lại, tuy rằng hắn có thể thiết kế ra, nhưng để chân chính biến thành đồ vật thật cũng cần một thời gian ngắn.
Diệp Mặc khẳng định, chỉ dựa vào hệ thống phòng ngự này là không thể nào ngăn trở nước Mĩ được.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 543: Nhẫn kim cương xanh
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Sưu Tầm
Tuy rằng lo lắng, nhưng Diệp Mặc lại không có cách nào, hắn không có khả năng buông lỏng chuyện Lạc Nguyệt đi tiểu thế giới. Ai biết ở tiểu thế giới sẽ phát sinh chuyện gì? Khi Lạc Nguyệt không tự bảo vệ mình, một khi hắn rời khỏi Lạc Nguyệt xảy ra chuyện gì nhất thời chưa thể về, thì chính là hại những người đi theo hắn.
Trang giấy vàng đối với Diệp Mặc cũng rất quan trọng, thậm chí Diệp Mặc còn nghĩ, nếu hắn chiếm được ba trang giấy vàng, có phải sẽ phát sinh kỳ tích gì đó hay không? Hơn nữa, Diệp Mặc cũng tin tưởng, trước khi bà già đó có được tin tức xác thực, bà ta nhất định sẽ không giết Lạc Huyên đâu. Nếu tin tức của bà ta xác thực, như vậy không cần mình đi tìm bà ta, bà ta cũng tới Lạc Nguyệt tìm mình. Hiện tại thì xem bà ta khi nào có thể phát hiện ra bí mật của trang giấy trắng thứ hai, Diệp Mặc tin tưởng bà ta chắc chắn cũng sẽ không nỡ dùng lửa đốt như mình. Tạm thời ngừng những suy nghĩ đó lại, Diệp Mặc lại đi tới cái sơn động của Nam Lư Phong kia. Mùi trong động hơi khó ngửi, hơn nữa cửa động còn có một cửa đá khổng lồ, không biết cửa đá này là gã áo xám kia làm, hay là vốn đã có rồi.
Trong động có hai hang đá, một hình như làm nơi tu luyện và ngủ, còn có một cái dường như là làm nơi ăn uống. Xem ra gã áo xám kia thật sự trải qua cuộc sống hoang dã, một người trốn ở trong động tu luyện, nghị lực thật là không tồi.
Diệp Mặc không đi đến nơi ăn uống kia, trong gió có mùi thịt thật khó ngửi. Thần thức Diệp Mặc trực tiếp quét qua một chút, bên trong cũng có rất nhiều dược liệu, tuy nhiên những dược liệu kia cũng đã hong khô, mặc dù có chút quý báu, nhưng đối với việc luyện đan của Diệp Mặc lại không có lợi ích gì.
Diệp Mặc trực tiếp vào hang đá mà gã kia tu luyện, chỗ góc hang đá này có một giường gỗ giản dị. Bên giường gỗ đặt một quyển sách, Diệp Mặc tùy tay cầm lấy quyển sách kia, không ngờ lại là một quyển sách cổ, mặt trên viết đủ loại dược liệu và phương pháp sử dụng, dược hiệu vv...
Nhìn sách này vốn đã bị lật khiến cho mục nát, Diệp Mặc mới hiểu được gã áo xám kia vì sao tinh thông dược liệu như vậy rồi, hoá ra gã chiếm được một quyển sách như vậy.
Thứ này đối Diệp Mặc lại không có bất kỳ tác dụng gì, hắn liền tùy tay vứt bỏ. Rất nhanh Diệp Mặc liền thất vọng lắc đầu, trong này không có bất kì đồ gì hắn nhìn trúng. Còn nói đều là bảo vật bối, Diệp Mặc không biết mấy thứ này tại sao có thể gọi là bảo bối.
Đang lúc Diệp Mặc muốn rời đi, thần thức của hắn phát hiện tại chân giường có một hộp gỗ toàn tro bụi, trong hộp gỗ còn có cái gì đó.
Diệp Mặc giơ tay ra cầm lấy hộp gỗ, mở ra xem một chút, đồ vật bên trong không ngờ lại rất quen thuộc. Là mảnh vỡ của một khối bát quái âm dương ngư.
Cầm mảnh vụn này, Diệp Mặc liền nhớ lại, lúc trước hắn có được hộp ngọc của Quách Thái Minh, bên trong có một khối Tử tiêu, còn có một cái bản đồ. Sau này hắn lại tìm được đảo Hồ Lô trên bản đồ, ở bên trong đảo Hồ Lô tìm được một mảnh vỡ bát quái âm dương ngư.
Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức liền lấy ra một hộp ngọc từ trong chiếc nhẫn của mình, lấy mảnh vỡ bát quái âm dương ngư bên trong ra, và thả mảnh vỡ trong tay cùng một chỗ, quả nhiên có thể ghép lại. Tuy rằng vẫn chưa phải bát quái âm dương ngư hoàn chỉnh, nhưng rõ ràng hai mảnh vỡ này là của cùng một món đồ, chỉ có điều còn thiếu mấy mảnh vụn mà thôi.
Diệp Mặc nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được đây là cái gì, đành phải đem hộp gỗ vứt bỏ, đưa cả hai mảnh vỡ cất vào trong hộp ngọc.
Cuối cùng không phải không thu hoạch được gì, Diệp Mặc rời khỏi nơi này, sau đó tiếp tục tìm kiếm ở Thần Nông Giá. Vào lúc ban đêm đã bị hắn tìm được vài cọng 'Lam túc’ tìm được 'Lam túc’, Diệp Mặc không còn tâm tư ở lại chỗ này, lập tức về Lạc Nguyệt.
Sau khi đưa nguyên tố Cưỡng thạch trong tay cho Diệp Tinh, Diệp Mặc lại bắt đầu luyện đan. Bởi vì Hoàng tinh trong tay hắn có giới hạn, Diệp mặc chỉ có thể luyện chế ra một lò Tinh nguyên đan mà thôi, tổng cộng mười hai viên.
Tinh nguyên đan đối với tu sĩ kỳ Trúc Cơ không có hiệu quả khôi phục gì, nhưng đối với Luyện Khí sơ kỳ và Luyện Khí trung kỳ thì khôi phục chân khí rất tốt, Diệp Mặc có được một lọ tinh nguyên đan chính là có được mấy cái mạng.
Mấy chuyện muốn làm đều làm không tệ, Diệp Mặc tinh thần sảng khoái, tiêu sái ra khỏi phòng tu luyện, lại cảm nhận được chỗ vách truyền đến một trận nguyên khí dao động.
Thần thức Diệp Mặc lập tức liền quét tới, không ngờ là Khinh Tuyết, cô vừa rồi thăng cấp luyện khí tầng ba. Trong lòng cũng cảm thấy vui thay Ninh Khinh Tuyết, Diệp Mặc cũng thầm than tư chất của mình thật sự không được tốt lắm.
Ninh Khinh Tuyết tu luyện khẳng định không chịu khó như mình, hơn nữa tài nguyên của cô cũng không có nhiều như mình, nhưng cho dù là như vậy, cô cũng thăng cấp luyện khí tầng ba.
Hẳn là nên giúp cô luyện chế một thanh phi kiếm rồi, nhưng vật liệu của phi kiếm này cũng hơi thiếu một chút. Còn Bắc Vi, cũng nên giúp em ấy chuẩn bị một ít đồ.
Vốn là Diệp Mặc định ra ngoài chúc mừng Ninh Khinh Tuyết một chút nhưng vừa nghĩ đến cô còn đang củng cố tu vi liền lập tức quay trở về phòng luyện đan, hắn muốn giúp Ninh Khinh Tuyết và Đường Bắc Vi luyện chế hai chiếc nhẫn trữ vật. May mà lần trước hắn lấy được Không Minh thạch, chỉ dùng một phần ba, sau này lại đạt được một khối Không Minh thạch lớn ở hội đấu giá. Có điều, khoáng thạch phụ trợ trong tay hắn cũng không nhiều lắm, chỉ có thể luyện chế một chiếc, nghĩ đến mình còn phải đi Mĩ, Diệp Mặc cuối cùng vẫn lựa chọn luyện chế một chiếc nhẫn trữ vật có không gian lớn nhất, sau đó gia công chiếc nhẫn trong tay một chút, để lại cho Khinh Tuyết.
Diệp Mặc sau khi nghĩ kỹ, lập tức liền lấy ra số nguyên liệu gấp ba lần chế nhẫn trữ vật ban đầu, bắt đầu luyện chế chiếc nhẫn trữ vật lớn. Lúc này hắn đã là luyện khí tầng năm, có thể bố trí thêm không gian trận pháp, một khi không gian trận pháp vững chắc, nhẫn trữ vật hắn luyện chế lại càng lớn.
Ba ngày sau đó, Diệp Mặc thờ phào nhẹ nhõm, lãng phí ba viên Tinh nguyên đan, còn có gấp ba số Không Minh thạch, hắn mới luyện chế được chiếc nhẫn mới trong tay này.
Không gian của nhẫn trữ vật mới có bán kính năm trượng, Diệp Mặc biết rằng không gian này vẫn quá nhỏ. Tuy nhiên tu vi của hắn quá thấp, nếu hiện tại hắn có tu vi Trúc Cơ kỳ, dựa vào nhiều Không Minh thạch như vậy, hắn hoàn toàn có thể luyện chế ra nhẫn trữ vật có bán kính đến bốn mươi trượng.
Diệp Mặc sau khi để đồ vật trong nhẫn cũ vào chiếc nhẫn mới, lại đem nhẫn cũ gia công một phen, chẳng những đem diện tích bên trong mở rộng lớn hơn rất nhiều, còn bỏ thêm một viên kim cương màu xanh lên. Mình đeo nhẫn xấu thì được, nhưng Ninh Khinh Tuyết là con gái, không thể đeo chiếc nhẫn quá xấu.
Sau khi làm xong mấy việc đó, Diệp Mặc đứng lên, hắn vừa định đi ra ngoài thì đã nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết đẩy cửa đi vào
- Em ở bên ngoài chờ anh ba ngày rồi, em nhìn thấy anh đang tu luyện nên không dám đi vào, em đã thăng cấp luyện khí tầng ba rồi.
Sau khi Ninh Khinh Tuyết thăng cấp vẫn ở phía ngoài cửa của Diệp Mặc, chỉ là thần thức của cô biết Diệp Mặc đang tu luyện, cho nên không dám đi vào tìm hắn. Bây giờ Diệp Mặc đứng lên, cô lập tức liền tiến vào nói cho Diệp Mặc biết chuyện mình thăng cấp, cô biết nếu Diệp Mặc biết cô lên cấp nhất định thật cao hứng.
Diệp Mặc luôn luyện chế nhẫn, thật sự không chú ý tới Ninh Khinh Tuyết vẫn ở bên ngoài. Hiện tại Ninh Khinh Tuyết vừa mới thăng cấp, đầu tiên sẽ báo tin vui cho hắn rồi.
Diệp Mặc nhìn Ninh Khinh Tuyết càng toát ra khuôn mặt thanh lịch, dường như lại hơi gầy yếu, biết cô gần đây vì chuyện của Lạc Nguyệt rất là bận rộn, trong lòng dâng lên một ý nghĩ thương xót. Tuy rằng cô là Tu Chân giả, nhưng Lạc Nguyệt nhiều sổ sách như vậy đều do cô quản lý, thật sự là quá cực khổ.
- Khinh Tuyết, vất vả cho em rồi, có cần sắp xếp vài người làm phụ em không, em chỉ một mình thật sự làm không xuể
Diệp Mặc có chút không muốn cho Ninh Khinh Tuyết tiếp tục chịu khổ như vậy.
Ninh Khinh Tuyết lắc lắc đầu:
- Không, em thấy mỗi ngày bận rộn vô cùng thiết thực, hơn nữa hiện tại cũng không phải một mình em đang bận. Lạc Phi và Diệp Lăng cũng đang giúp em, Mộ Mai cũng đã tới.
-Diệp Lăng và Mộ Mai đã tới? Tử Phong tới rồi sao?
Diệp Mặc lo lắng cũng chỉ có mấy người kia mà thôi, nếu đều đi vào Lạc Nguyệt rồi, hắn cũng yên tâm một chút.
Ninh Khinh Tuyết gật gật đầu,
- Ba ngày trước đã tới rồi, chỉ có điều anh đang tu luyện, Diệp Lăng đến thăm anh vài lần rồi, không muốn làm phiền anh. Chỉ có điều Diệp Lăng hình như không thể tu luyện, tuy rằng em dạy cô ấy, nhưng cô ấy lại không có cách nào tụ khí.
Diệp Lăng không thể tụ luyện? Diệp Mặc trong lòng thầm than, chuyện hắn lo lắng quả nhiên đã xảy ra. Không phải mọi người bên cạnh đều có linh căn, Diệp Lăng nếu không thể tu luyện, đã nói lên cô không có linh căn. Loại chuyện này cho dù là hắn cũng không có cách nào.
Ở Tu Chân giới, người không có linh căn còn có linh vật thiên địa cá biệt có thể sinh ra linh căn, có thể là Địa Cầu này linh khí bị thiếu, căn bản nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Cho dù là có loại linh vật này, ở nơi này cũng không thể sinh tồn.
Sau khi Ninh Khinh Tuyết tu luyện, đương nhiên cũng hiểu một số thứ Diệp Mặc dạy cho của cô là cái gì, hiện tại Diệp Lăng không thể tu luyện, trong lòng cô cũng có chút ảm đạm. Nhưng vẫn an ủi Diệp Mặc nói:
- Sau này đợi Lạc Nguyệt Thành thành lập xong, nơi này khẳng định vô cùng an toàn, cho dù là không thể tu luyện, cũng không có chuyện gì.
Diệp Mặc không giải thích, Ninh Khinh Tuyết còn không biết mục đích tu luyện là gì, cô cho rằng loại tu luyện này giống như Cổ võ, để rèn luyện thân thể mà thôi. Cô sở dĩ cố gắng tu luyện như vậy, cũng là bởi vì Diệp Mặc nói phải làm như vậy, về phần trường sinh gì đó, cho dù là Diệp Mặc nói, cô cũng là nghe qua rồi thôi, căn bản cũng không tin tưởng hoặc là để ở trong lòng. Sinh lão bệnh tử, đây căn bản cũng không phải là do ý chí con người có thể thay đổi.
Diệp Mặc cũng không cố giải thích nữa, hắn mang chiếc nhẫn đã luyện chế xong đưa cho Ninh Khinh Tuyết, nói:
- Khinh Tuyết, đây là tặng cho em đấy, em thích không?
-Chiếc nhẫn rất đẹp…
Ninh Khinh Tuyết cầm lấy chiếc nhẫn, trong mắt đã nổi lên nét vui mừng.
Không có một cô gái nào không thích nhẫn kim cương tượng trưng cho tình yêu kiên trinh không đổi thay, huống chi còn là chàng trai mình thích tặng. Về phần Diệp Mặc không gói chiếc nhẫn này lại, cứ như vậy trực tiếp lấy ra, cô căn bản cũng không để trong lòng, tinh thần của cô đã hoàn toàn bị chiếc nhẫn kim cương trong tay hấp dẫn.
Diệp Mặc cầm lấy chiếc nhẫn giúp cô đeo lên, Ninh Khinh Tuyết rốt cuộc không kìm nổi tình yêu rực lửa trong lòng, nhào vào trong lòng Diệp Mặc, gắt gao ôm eo hắn. Diệp Mặc lần đầu tiên tặng nhẫn cho cô, còn là một chiếc nhẫn kim cương đẹp như vậy, đây là nhẫn cầu hôn bù của hắn cho cô sao?
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương