Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Sứ giả Gió Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Trời đông giá rét, tuyết trắng rơi dày đặc, phóng túng nhìn trời đất là một màu trắng xóa.
Thế nhưng lại có hai người thân trần đang đấu với nhau trong ngày đông tuyết rơi ở núi tuyết, cơ thể rắn chắn tỏa hơi nóng.
“Hô”
Bị đánh lui, một người thở ra ngụm nhiệt khí thật dài.
“Đệ đệ, đệ càng ngày càng lợi hại”
“Là do ca ca chỉ bảo tốt”
“Thiệt là @#$#%$, bắt đầu từ tháng trước ta đã không phải là đối thủ của đệ rồi”
Tiểu Phương chạy rất nhanh dưới tuyết rơi khá nhiều. Hàn Phi tiên sinh muốn gặp hắn, nhưng trong lòng hắn lại muốn tìm hiểu rõ vị Miêu tiên sinh, người đã chỉ dạy hắn đọc chữ trong mười năm vừa rồi, tại sao lại trở thành Hàn Phi tiên sinh lừng danh thiên hạ.
“Ý”
Băng tuyết ngập trời, vậy mà vẫn có người thân trần luyện tập, ánh mắt Tiểu Phương bị hấp dẫn, nhưng cước bộ một chút cũng không giảm.
“Có một tiểu binh chạy về phía chúng ta”
Vị ca ca nhắc nhở, đệ đệ xoay người lại, ánh mắt vừa lúc cùng Tiểu Phương chạm nhau, hai người nhìn nhau một chút. Sau đó đệ đệ xoay người trở lại, còn Tiểu Phương vẫn tiếp tục hướng đến đại doanh mà chạy tới.
“Vừa rồi hình như là Viên Tiểu Phương, tên đánh bại được Đại Lực Thần Hàn Bình,”
“Ai để ý hắn làm gì, ta muốn tỉ thí tiếp”
Đệ đệ hung hăng đánh một quyền về phía ca ca.
Sau khi nhờ thông báo, Tiểu Phương đi vào phòng của Hàn Phi tiên sinh.
Hắn vừa tiến vào liền thấy Hàn Phi tiên sinh đang đứng ở cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tuyết rơi.
"Sơn hà tuyết phân dương, hàn nhân bất tự cường, niên phục nhất niên, quốc bất thành quốc"
(Ý – Giang sơn luôn tranh chấp, người Hàn không tự cố gắng, năm này qua năm khác, nước không còn là nước.)
Hàn Phi không khỏi thở dài một cái.
“Tiểu Phương, ngồi xuống đi!”
“Miêu tiên sinh…Không, Hàn Phi tiên sinh, Tiểu Phương đứng vẫn tốt hơn”
Tiểu Phương gọi đã thành thói quen, nhất thời không thể sửa được.
“Lá thư ta đã đưa cho con đọc. Giờ con hãy nói cho ta suy nghĩ của con.”
Tiểu Phương giải thích hết thảy về sự thấu hiểu hắn ở phần thuật tấn công bằng cách phá thế trong Hàn Phi binh pháp.
Hàn Phi trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, trong lòng đột nhiên có một tính toán.
“Tiểu Phương, con nguyện làm đệ tử của ta không?”
Tiểu Phương nghe vậy, lập tức quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với Hàn Phi.
“Mười năm, tiên sinh đã dạy cho Tiểu Phương rất nhiều thứ, ở trong lòng Tiểu Phương người sớm đã là sư phụ của con.”
“Ha ha, tri ân có thể báo đáp, trái tim mang sự kính nể, Hàn Phi ta đã không nhìn lầm con.”
Hai người vốn có khoảng cách nay giống như được kéo lại gần, cùng nhau nói chuyện phiếm.
“Sư phụ, kỳ thực trong lòng Tiểu Phương luôn cảm thấy không hiểu, người vang danh khắp thiên hạ, vì sao lại chạy đến thôn trang nhỏ bé này dạy học, hơn nữa mỗi ngày đều đợi đồ nhi đến mới bắt đầu dạy, đến khi đồ nhi định rời đi thì lại bắt con đọc lại y nguyên câu chữ đó?”
“Có lẽ giữa chúng ta có duyên phận”
Hàn Phi không trả lời thẳng vấn đề của Tiểu Phương, Tiểu Phương cũng không dám hỏi tiếp tục.
“Mấy ngày nữa, ta sẽ rời nước Hàn đến nước Tần, con cố gắng đọc hết những sách ta cho con.”
“Đệ tử biết”
“Con phải đáp ứng ta hai chuyện”
“Thỉnh sư phụ nói rõ”
“Chuyện thứ nhất, không cho phép con tìm Lý Tư báo thù. Chuyện thứ hai, nếu trong khả năng, con tuyệt đối phải giúp đỡ nước Hàn”
Lý Tư là ai, Tiểu Phương hoàn toàn không biết, tự mình là một tên lính quèn, khả năng giúp đỡ nước Hàn được bao nhiêu. Tiểu Phương thực không rõ Hàn Phi vì cái gì yêu cầu hắn như vậy. Nhưng Hàn Phi tiên sinh vang danh khắp thiên hạ, chuyện ông yêu cầu tuyệt đối không phải là chuyện xấu gì, thế nên Tiểu Phương thẳng thắng đáp ứng yêu cầu của Hàn Phi.
Trương Tam Phong đứng ở một bên, trong lòng tràn ngập nghi vấn, đã từng đọc đủ loại sách sử đương nhiên biết lần này Hàn Phi đi đến nước Tần sẽ bị nước Tần gây khó dễ. Đồng môn sư huynh của Hàn Phi là bị Lý Tư hại chết, không cho Tiểu Phương báo thú là sợ tiểu Phương gặp nguy hiểm, chuyện này có thể lý giải. Nhưng bằng thân phận của Tiểu Phương, làm sao có thể tìm thấy Lý Tư. Hơn nữa Hàn Phi muốn khi Tiểu Phương có khả năng giúp nước Hàn thì phải nhất định giúp nước Hàn. Tiểu Phương dựa vào điều gì có thể giúp nước Hàn cơ chứ?
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Sứ giả Gió Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
"Hàn Tuyết, ngươi vào đây "
"Vâng"
Một nữ hộ vệ thân cao ráo, làn da trắng nõn, chỉ tầm hai mươi tuổi, theo lệnh bước vào.
"Hắn là Tiểu Phương, về sau con đi theo bảo vệ hắn."
Hàn Tuyệt nhìn gả tiểu binh trước mắt, cùng lắm cũng chỉ mười sau mười bảy tuổi, tuy khuôn mặt có điểm cương nghị, nhưng khí chất vừa nhìn liền biết là một gã tân binh xuất thân từ nông thôn.
Tiểu Phương đã từng gặp qua mỹ nhân nước Tần đơn thuần thoát tục, nhưng chưa từng thấy qua người nào giống Hàn Tuyết đến vậy. Mặc dù ánh mắt Hàn Tuyết lạnh lùng nhìn mình không một tia cảm tình, nhưng vóc dáng của nàng đoan trang thanh tú, nhất là dáng người cao gầy mà lại thướt tha, trước ngực đầy đặn, mông phía sắn chắc, khiến cho người luôn sống trong quân đội như Tiểu Phương đây, nhìn thẳng mà nuốt nước miếng, ánh mắt cũng dán vào không rời đi.
Có điều hắn cũng là người hiểu lễ nghĩa, cho nên hắn nhìn một lượt, liền dời đi. Nhưng một hồi lại nhịn không được, hữu ý vô tình mà đưa mắt nhìn lại mấy lần. Hàn Tuyết thấy bộ dạng của Tiểu Phương, trong lòng khinh thường hơn
Tuy Hàn Phi tiên sinh tiếp xúc rất nhiều nhân vật phi phàm, rất nhiều anh hùng trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú đều theo đuổi nàng. Nhưng đối với đệ tử Hầu vương, nàng tự biết thân phận mình không cao sang quyền quý, cho nên cũng chẳng ham muốn gì. Cho nên đối với nam nhân tầm thường, nàng càng không để vào mắt.
"Tiên sinh?"
Hàn Tuyết có chút nghi hoặc nhìn Hàn Phi.
"Mấy ngày nữa ta đi nước Tần, con cũng không cần đi theo ta. Sau này con ở lại bên người Tiểu Phương là được."
Trong lòng tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng Hàn Tuyết dù sao cũng chỉ là một quân nhân.
"Vâng, tiên sinh"
"Uhm"
Hàn Phi thấy Hàn Tuyết ưng thuận rồi, quay đầu nhìn Tiểu Phương một cách trìu mến.
"Đúng rồi, chúc mừng con bước vào hai mươi lăm người mạnh. Ngày mai sẽ diễn ra thi đấu, con về nghỉ ngơi sớm một chút sớm, để tinh thần mà thoải mái thì mới có thể lấy được thành tích tốt."
"Dạ!"
Từ biệt Hàn Phi tiên sinh rồi đi ra ngoài, Hàn Tuyết dẫn đường, Tiểu Phương theo sát sau đó. Hắn mặc dù muốn làm quân tử, nhưng ánh mắt nhịn không được liếc nhìn cái mông săn chắc kia của Hàn Tuyết.
Hàn Tuyết đương nhiên biết, bực bội trong lòng sẽ không tự nhiên hết được, càng đi càng bực, đi tới một đoạn, nàng đột nhiên dừng lại.
“Ngươi, ngươi đi phía trước đi."
"Sao vậy?"
Tiểu Phương có chút không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhưng nhìn thấy ánh mắt chán ghét khinh thường của Hàn Tuyết, tự biết đuối lý, cũng chỉ biết đi phía trước Hàn Tuyết.
Hai người cứ như vậy giữ im lặng mà đi. Tiểu Phương càng đi càng cảm thấy cực kì phẫn uất, Là nam nhân, nữ nhân xinh đẹp đương nhiên hắn muốn có rồi, có điều hắn cũng biết không phải nữ nhân xinh đẹp nào cũng sẽ vây quanh Tiểu Phương hắn. Nhưng Hàn Tuyết lại đối với hắn có thái độ lạnh lùng, làm cho trong lòng hắn càng có ham muốn phải có được nữ nhân này.
"Ngươi có phải đang khinh thường ta phải không?"
Phía sau đích Hàn Tuyết trầm mặc không trả lời, trong lòng của Tiểu Phương cảm giác được có điểm khó chịu.
"Được rồi, ta đi về một mình.”
Nghe thấy tiếng bước chân Hàn Tuyết rời đi, trong lòng Tiểu Phương không chỉ có khó chịu còn có cảm giác vô cùng buồn bực.
"Con bà nó, lão tử muốn lấy nàng."
"Ha ha"
Bộ dạng củaTiểu Phương, làm cho Trương Tam Phong nhịn không được nở nụ cười. Nhìn Trương Tam Phong, Tiểu Phương đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng.
"Nếu con giao hoan với nữ nhân, ngài có ở bên cạnh nhìn không?”
"Ha ha ha"
Trương Tam Phong khi còn sống sống một trăm bảy mươi tuổi, về sau sống trong Vô Căn Thụ, trở thành bất tử, chuyện gì cũng đã gặp qua, nhưng còn không có người nào như vậy trực tiếp hỏi ông loại chuyện này.
Khi trở lại đội ngũ, Ngũ Tài cùng Phùng Lãng đã đang đợi hắn. Làm quân nhân, hiểu rõ kỷ luật quân đội, cái gì không nên hỏi đừng hỏi, bọn họ không dám hỏi một câu về chuyện của Hàn Phi tiên sinh. Chờ Tiểu Phương, cũng là để nói cho Tiểu Phương biết về quy tắc đấu trí.
“Quy tắc đấu trí năm nay không giống với năm trước. Hai mươi lăm tổ được chỉ định đóng tại một khu vực trong vòng bảy ngày, không được cung cấp bất cứ thức ăn nào. Ngoài ra, Thần Vũ đại doanh sẽ phái hai tổ năm người để đi tìm kiếm. Khi bị chúng họ bắt được, chính là bị đào thải. Đồng thời trong vòng bảy ngày này, hai mươi lăm tổ thi đấu có thể tàn sát lẫn nhau, không màng sinh tử.”
"Không màng sinh tử, đây là thi đấu hay dùng sinh mạng để đùa?"
Tiểu Phương xoay người hít một hơi.
"Cho nên đã có ba tổ dự thi xin rút lui. Ta thật ra đến để hỏi các con còn muốn tiếp tục tham gia?"
"Con tham gia"
Phùng Lãng giành trả lời trước.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Niemdc Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Bốn phía lúc này đều yên tĩnh, hai người đang trốn tại rậm rạp cánh rừng, nhìn về bờ sông bên ngoài cánh rừng, một lúc lâu sau, bọn họ đã xác nhận là không có nguy hiểm, hai người người trước người sau đi ra cánh rừng về phía dòng sông.
Đột nhiên dưới mặt tuyết vươn ra đôi bàn tay, kéo lại hai người chân, sau đó lôi kéo hai người hướng mặt tuyết, chỉ thấy mặt tuyết hơi rung động, sau đó lại như bình thường.
Không lâu sau từ trong tuyết bị ném ra hai người đang hôn mê, đúng là hai người vừa mới đi ra từ cánh rừng.
“Bang, bang”
Hai cột khói xanh bay lên.
Chưa tới nửa phút sau, một đội tuần tra năm người đã đứng dưới chỗ khói xanh, kiểm tra vết thương của hai người bị hôn mê.
“Tổ thứ chín bị loại bỏ, không có thương vong.”
Mà tại cách xa nửa dặm, hai người đang dùng cành lá che dấu đi dấu vết.
“Đệ đệ, lát nữa xuống tay chú ý một chút, vừa rồi đệ thiếu chút nữa là giết họ rồi.”
“Bọn họ yếu quá, chẳng đáng giết.”
Đệ đệ trả lời rất nhẹ nhàng, gió tuyết quá lớn, ca ca nghe không rõ ràng.
Phùng Lãng cùng Tiểu Phương đang tại chạy nhanh, đằng sau có hai nhóm người đang tại đuổi theo, hai nhóm người này vùng eo đều mang theo màu đỏ dây lưng. Vòng đấu trí vừa bắt đầu, mười đội mạnh nhất của năm trước liền nhắm vào Phùng Lãng cùng Tiểu Phương. Diệt đi đội mạnh nhất trước, như vậy mới tăng thêm tỷ lệ tiến vào thập cường.
“Trốn không thoát rồi, làm sao đây?”
Tiểu Phương hỏi Phùng Lãng.
“Liều mạng với bọn họ.”
“Được”
Phùng Lãng cùng Ttiểu Phương tìm một chỗ rộng rãi, không chạy nữa mà ngừng lại, trong chốc lát, hai nhóm thập cường của năm trước đã đến trước mặt họ.
“Bọn ngươi nhóm nào tới trước?” Trong mắt Phùng Lãng tràn đầy chiến đấu dục vọng, lớn tiếng gọi.
“Người mới đúng là người mới, cuộc đấu quy định là hai nhóm hoặc hai nhóm trở lên không được công kích một tổ, nhưng mà đâu có nói một tổ không được công kích cùng một người.”
Phùng Lãng cùng Tiểu Phương nguyên vốn tưởng cùng một nhóm phân ra thắng bại rồi mới tái chiến nhóm còn lại, ai ngờ đối thủ lại lợi dụng lỗ hổng của trận đấu, bọn hắn không phải cùng lúc công kích mình, nhưng bọn hắn lại phân nhóm công kích một cá nhân.
“Bọn ngươi là lính nước Hàn sao, quá hèn hạ.”
“Ha ha, tân binh, nói cho bọn ngươi biết, đây không phải bọn ta hèn hạ, mà là bọn mày quá ngây thơ thôi.”
Nước Hàn từ khi lập quốc tới nay, đều là coi trọng lấy thuật trị quốc, trị quân cũng không ngoại lệ. Trong tâm lý của phần lớn binh lính nước Hàn, thủ đoạn không quan trọng, chỉ cần thắng là được. Bởi vì cường điệu điều này nên binh lính nước Hàn đều thịnh hành dùng mưu kế chiến thắng. Kết quả là cả trăm năm nay binh lính nước Hàn sức chiến đấu đều là xếp cuối trong sáu nước.
Phùng Lãng cùng Tiểu Phương hai mặt nhìn nhau, đều liếc nhìn.
“Chia nhau chạy.”
Hai người như hai mũi tên chia hai phương hướng bay đi.
“Đuổi theo”
Một nhóm chạy theo Phùng Lãng, một nhóm chạy theo tiểu Phương.
“Phi”
Một người lão binh của nhóm đuổi theo Tiểu Phương khạc ra một cục đờm.
“Tiểu tử này tuổi con thỏ ư, sao chạy mãi không thấy mệt.”
“Đừng quên, sức bền của tiểu tử này tại vòng thi vớt đã được thiên phu trưởng biểu dương trước mặt toàn quân đấy.”
“Bà ngoại nó chứ, thêm vài thằng tân binh thế này, bọn ta làm sao sống nổi.”
Hai tên lão binh chẳng hề biết, nguy hiểm đang tiến tới gần hai người, không xa phía trước, hai người dùng vỏ cây che tuyết, đang trốn tại phía dưới mặt tuyết, giống như báo tuyết đang đói, chờ thực vật tới cửa.
“Đệ đệ, có người tới, chuẩn bị động thủ”
“Chờ một chút, có ba người, bỏ qua cho thằng chạy trước, chúng ta giết hai thằng đằng sau”
Tiểu Phương một chân đạp xuống, cảm thấy mặt tuyết có gì không đúng, từ sau khi học tập mã bộ để hai chân chuyển đổi thật giả, Tiểu Phương đối với mỗi khối đất tại chân mình chạm vào, đều cảm thấy như là một phần thân thể vậy.
“Có lẽ có mai phục”
Tiểu Phương ý nghĩ chợt lóe lên, cố ý chạy chậm lại, từ chỗ đó chạy qua, hai người lão binh đuổi theo Tiểu Phương từ chỗ đó chạy qua, đột nhiên hai đôi bàn tay từ trọng mặt tuyết nhô ra, bắt chặt lấy cổ chân hai người, kéo vào dưới mặt tuyết.
“Được cứu rồi” Tiểu Phương thở dài một hơi.
Nhìn dưới mặt tuyết đang chiến đấu, Tiểu Phương chăm chú nhìn vào, muốn nhìn rõ ràng.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Niemdc Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Một người bị ném từ trong tuyết ra, Tiểu Phương nhìn cẩn thận, đúng là người lão binh vừa đuổi theo chính mình, khóe miệng chảy máu, yết hầu bị người bóp nát, xem ra thì đã ngừng thở.
“Chết rồi ư?”
Tiểu Phương tâm lý run sợ, mặc dù là quan hệ thi đấu, nhưng dù sao cũng là chiến hữu.
Lúc này tên lão binh còn lại cũng bị ném ra, may mắn chỉ là bị đánh ngất, sau đó lại có hai người từ trong tuyết nhảy ra, một người thân thể cao to đứng bên cạnh người lão binh bị đánh ngất, còn người gầy ốm thì đứng cạnh người lão binh đã chết, ánh mắt hắn âm lãnh nhìn về phía Tiểu Phương.
“Đệ đệ, ngươi làm sao lại giết người vậy?”
“À, hắn rất mạnh, nên mới giết hắn.”
Đệ đệ nhìn về bên cạnh ca ca, trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, thân thể chợt nhảy, lập tức đến bên cạnh của tên lão binh bị đánh ngất, tay phãi duỗi ra, chuẩn bị bóp nát yết hầu người này.
“Hàn Minh, không thể giết người nữa.”
Ca ca nắm chặt lấy tay phải của đệ đệ. Đệ đệ Hàn Minh dường như biết trước là ca ca sẽ ngăn mình, tay phải là hư chiêu, hắn dụng tay phải nắm lấy tay ca ca, kéo ra phía ngoài, ca ca thân thể không vững, lập tức té hướng mặt tuyết. Hàn Minh lợi dụng ca ca không chú ý, tay trái nắm thành quyền, rất nhẹ nhàng đánh vào huyệt thái dương của ca ca, ca ca ngay lập tức ngất xỉu.
Thấy ca ca đã nằm xuống, Hàn Minh ánh mắt lập tức lành lạnh, một quyền ác độc hướng về yết hầu của người lão binh.
Gió trong tuyết như đao cắt, Hàn Minh cảm thấy thổi hướng chính mình không hề giống như là gió tuyết, mà lại giống như quyền phong. Nếu như hắn tiếp tục giết người lão binh đã té nằm kia, vậy cú đấm trốn trong tuyết kia sẽ làm hắn không yên lành.
Như là một con lừa lăn trên đất, Hàn Minh né tránh được cứ đấm trong tuyết, hắn đứng dậy vừa nhìn. Tiểu Phương đang đứng trước mặt hắn, trong con mắt tràn đầy sắc lạnh.
“Ngươi vì sao lại muốn giết bọn họ, mọi người dù sao cũng là chiến hữu.”
“Hừ, bởi vì mọi người đều là quân nhân, chỉ cần là thực lực mạnh, ta đều sẽ giết!”
Bởi vì mọi người là quân quân, chỉ cần là thực lực mạnh đều sẽ giết, đây là cái gì tư tưởng, Tiểu Phương thấy thật nghi hoặc.
“Một núi không thể có hai hổ, đã có Hàn Minh ta, nhất là lần trí đấu này lại không hỏi sống chết, chỉ cần giết thêm một đối thủ thực lực mạnh, tương lại sau này của Hàn Minh ta sẽ giảm bớt một đối thủ. Sẽ có một ngày, Hàn Minh ta trở thành một danh tướng nước Hàn, một tướng công thành vạn cốt khô. Đến lúc đó mọi người sẽ chỉ ca ngợi công đức của ta, ai lại sẽ quan tâm ta đã giết bao nhiêu tên chiến hữu chứ?”
“Cây không rễ, hoa đang nở, tham luyến vinh hoa phú quý ai chịu ngừng. Đời chìm nổi, như thuyền trên bể khổ, đi tới đi lui không tự do.”
Đó là câu nói Trương Tam Phong thường dạy Tiểu Phương. Trương Tam Phong nói, Thái cực cần một con người thân thể và linh hồn thật sự tự do, lúc đó mới có thể cảm nhận sự vận hành của trời đất hoàn toàn, trong thái cực cùng trời đất thành một thể.
Tiểu Phương nhìn Hàn Minh, tâm lý không biết sao lại thấy thương cảm. Hắn còn nhỏ, tuy không nói ra được tư tưởng của Hàn Minh sai ở đâu, nhưng không biết tại sao hắn càng nhìn Hàn Minh càng thấy tội nghiệp cho Hàn Minh.
“Viên Tiểu Phương, thật ra ngươi cũng là đối thủ ta muốn diệt trừ tại lần trí đấu này. Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh”
Tiểu Phương nghe thấy Hàn Minh nói vậy, thân thể không biết sao lại cảm thấy lạnh run, da gà đều nổi lên đầy người.
“Ca ca, ca tỉnh rồi”
Tiểu Phương đột nhiên nghe được Hàn Minh kêu gọi, ánh mắt không khỏi hướng về chỗ người ca ca đã bị đánh ngất. Nhìn thấy Tiểu Phương bị lừa, Hàn Minh nắm chắc cơ hội, thân như sét đánh, một đấm trúng thân thể của Tiểu Phương.
Trong lòng hắn đang mừng rỡ, đột nhiên cảm giác cú đấm của mình trúng chỗ như là bong bóng, sau đó hơi thu nhỏ lại rồi cuối cùng dĩ nhiên dẫn kình lực của mình di động khiến cho cú đấm của mình đáng ra phải trúng lại thành đánh hụt.
Nhưng Hàn Minh sẽ không bỏ lỡ mất cơ hội, Hắn lại một đấm hướng về Tiểu Phương, lại bị Tiểu Phương tránh được. Hàn Minh chợt cắn răng, một đấm nhanh hơn một đấm, đánh về hướng Tiểu Phương.
Vừa tránh né, Tiểu Phương càng cảm giác hiểu rõ câu áo nghĩa của thái cực “hư linh đính kính khí trầm điền”, tâm lý càng thấy yên tâm. Khí kình khi thì hư, lúc thì thật, đối với hắn, xung quanh mọi vật đều nhìn thấy rõ ràng, cú đấm của Hàn Minh như được quay chậm lại vậy.
“Tiểu tử, đừng đùa nữa, thằng này còn nhỏ đã lòng đầy độc ác, nếu được giết hắn đi.” Trương Tam Phong thấy chán rồi, thúc giục Tiểu Phương.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh
Tác giả : Tác giả : Tình Yêu của Tiểu Đao Dịch giả : Niemdc Biên tập : Alec Nguồn : truyentop.net
Đang chiến đấu thì Hàn Minh đánh trúng vùng eo của Tiểu Phương. Lúc này Hàn Minh thầm mừng một tiếng thì lưng Tiểu Phương đột nhiên thẳng băn. Một lực phản kích chấn cú đấm của Hàn Minh ra. Bản thân Hàn Minh bị lực lượng của hắn cộng với lực công kích của Tiểu Phương làm cho phải lùi đi ba bước.
Thừa dịp trọng tâm của Hàn Minh không ổn định, Tiểu Phương một đấm đấm trúng phía dưới cằm hắn. Hàn Minh chỉ cảm thấy đầu đầy sao, một cái răng cùng một miệng máu phun ra, thân thể thẳng băng bị đánh nằm xuống đất.
Tiểu Phương chợt nhảy tới, nắm chắc lấy cổ của Hàn Minh.
“Theo đạo lý của mày, vậy giờ tao phải giết mày, đúng không?”
Trong mắt Hàn Minh hiện lên vẻ không cam lòng, liều mạng dùng tay gỡ ra cánh tay Tiểu Phương đang nắm cổ hắn.
“Nhưng mà tao giết mày không phải vinh hạnh cho mày. Tao sẽ rửa sạch hai tay, vì tao thấy giết mày làm dơ bẩn tay tao.”
Tiểu Phương nói xong, trong mắt hiện đầy sát ý.
Lúc này, một người đang nhanh chạy, đằng sau có hai tên lão binh đang cố đuổi theo, bọn hắn chính là Phùng Lãng cùng với một tổ thập cường của năm trước
.
Xa xa, thấy Tiểu Phương đang ngồi trên thân thể một người, tròng lòng Phùng Lãng chợt vui, nhìn tưởng Tiểu Phương đã đánh thắng đối thủ, mình mà chạy tới chỗ hắn, hai người hợp tác chắc có thể đánh thắng được hai lão binh đuổi theo sau mình. Nghĩ tới đó, Phùng Lãng liền tăng tốc, chạy hướng tới chỗ Hàn Minh cùng Tiểu Phương.
Tay Tiểu Phương chợt thêm lực, Hàn Minh không thể hô hấp, ánh mắt đã trợn trắng.
“Hô”
Cú đấm chưa tới, hơi gió đã tới, Tiểu Phương mặc dù có thể dùng thay đổi thật giả để né tránh bất kì công kích nào, nhưng mà cú đấm này quá nhanh, lại không hề có dấu hiệu nào báo trước. Tiểu Phương chỉ cảm thấy đầu ông một tiếng, người đã bị đánh ngất, té trên đất.
Tiểu Phương lắc lắc chỉ cảm thất đầu ngất ngất, lúc ngồi dậy thì thấy ca ca Hàn Minh đang đỡ dậy Hàn Minh.
“Tiểu Phương, thật là cậu à.”
Âm thanh vui mừng đột nhiên truyền tới, Tiểu Phương theo thanh âm nhìn tới, Phùng Lãng đã chạy tới trước mặt.
“Con bà nó, thập cường năm trước đúng là không phải bình thường. Phi.”
Phùng Lãng nhổ một bãi nước miếng.
“Tuy thực lực cậu thấp một chút, nhưng mà hợp tác đối phó hai tên đằng sau, chắc cũng có khả năng thắng đấy.”
Phùng Lãng không biết cầu xin người, cũng không biết nói lời dễ nghe. Tiểu Phương biết rõ tính cách của Phùng Lãng, vậy nên cũng không để tâm lời của Phùng Lãng.
“Ơ”
Hai tên lão binh từ đằng sau đuổi tới chợt thấy hai người nằm trên mặt đất. Hai người kinh nghiệm chiến trường phong phú, lập tức biết là chuyện gì rồi. Một người lập tức chạy đến bên cạnh thi thể một người lão binh, vừa kiểm tra, sắc mặt đầy đau buồn nhìn về phía người lão binh còn lại.
“Chết rồi, thêm một người hán tử thì tốt bấy nhiêu, ai ngờ lại không chết ở chiến trường, lại bị người của mình giết chứ.”
Phùng Lãng cùng hai người lão binh đều vừa thấy được Tiểu Phương đang muốn xuống tay với Hàn Minh, vậy nên ba người không hẹn mà cùng nhìn hướng Tiểu Phương.
“Là mày giết tên kia ư?”
Một người lão binh nghiến răng nghiến lợi hướng về Tiểu Phương hỏi, còn người lão binh còn lại đã đã bao vậy chặn lại đường trốn của Tiểu Phương, trong mắt tràn đầy ngọn lửa căm giận. Ngay cả Phùng Lãng sắc mặt đều đen lại, mặc dù không có ý đồ động thủ, nhưng ánh mắt nhìn về Tiểu Phương đều tràn đầy khinh thường.
“Mày tại sao lại giết gã. Mặc dù trí đấu không quan tâm chết sống, nhưng mà mọi người không phải chiến hữu sao, mày tại sao lại?”
Lão binh tức giận không ngăn được hỏi, trong mắt lăn đầy nước mắt.
“Người không phải ta giết.”
Tiểu Phương thật sự không muốn mang lên hiểu lầm này.
“ Nếu không tin có thể hỏi…”
“Ca ca, ca ca, huynh làm sao vậy?”
Mọi người nghe thấy quay lại, Hàn Minh đang ôm chặt lấy thi thể ca ca mình, ca ca hai mắt đã trợn trắng, khóe miệng chảy máu, đã chết mất rồi.
Hàn Minh biết tính cách ca ca mình, sẽ chứng minh cho mọi người Tiểu Phương không giết người, vậy nên lợi dụng lúc mọi người đang chú ý Tiểu Phương, đột nhiên ra tay độc ác, bẻ gãy cổ ca ca mình.
“Viên Tiểu Phương, mày lại nợ một mạng người nữa.”
Hai vị lão binh lập tức giận đỏ mắt, một trước một sau công kích Tiểu Phương.
Có thể là thập cường năm trước, trên tay đều có bản lĩnh chân thật, Tiểu Phương mặc dù lĩnh ngộ được “hư linh đính kính khí trầm điền” của Thái Cực, nhưng vẫn bị trúng đòn liên tục.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hoasinh