Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2156: Ước mơ siêu việt.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
-Bọn họ cũng quá đáng lắm chứ, chẳng phải đã đi kiểm chứng thương tích rồi sao. Chuyện Vương Nhân Bàng đánh người là có thật, hơn nữa nó còn đánh cho con nhà mình bị thương, kết hợp những việc ấy lại thì như cục trưởng Cố nói rồi, sở công an thành phố chuẩn bị giao lại cho viện kiểm sát, phải khởi tố thằng đó, phán ít nhất là nửa năm tù.
Thái Anh cãi lại, giọng điệu có chút bất mãn.
-Phán phán phán! Bà thì hiểu phán à? Phán cái gì? Việc này bà đừng có nhúng tay vào nữa.
Tạ Thắng Cường khoát tay quát vợ. Tâm trạng ông ta rất tồi tệ.
Sự xuất hiện của Lý Long đã tác động mạnh đến tâm lí Tạ Thắng Cường. Trước khi việc này được làm rõ ông ta sẽ không dám manh động gì. Chỉ có điều muốn làm rõ việc này thì lại không có cách nào cả.
Cả đêm đó, Diệp Phàm lăn lộn ở khu rừng bên sườn núi nhà họ Đằng. Tấn công kịch liệt, ra quyền mạnh bạo. Việc Phí Thanh Sơn đột nhiên bị tạm thời ngất đi không rõ nguyên do, khiến Diệp lão đại thần kinh bị căng thẳng.
Nếu so sánh với gia tộc Hoành Đoạn Nhật Bản, thì đây chính là biểu tượng của một Trung Hoa to lớn, bất bại. Diệp Phàm không liều mình không được, không liều mình sẽ có lỗi với đất nước, có lỗi với nhà họ Phí.
Thế nhưng để tạo nên một bước đột phá trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì chẳng khác gì nằm mơ nói nhảm.
Trong lòng Diệp Phàm vẫn tồn tại một tia hi vọng. Hắn hi vọng kì tích và cẩu thỉ vận năng sẽ lại một lần nữa xảy ra.
Hắn nỗ lực để có thể khiến cho thanh tiểu đao phi ra từ cổ tay. Nếu trong lúc quan trọng tiểu đao mà phi ra được ba bốn lần thì đối thủ coi như toi đời.
Điều này đã khiến cho Diệp Phàm đau đầu suốt cả một đêm. Thanh tiểu đao trên cổ tay thật khó bảo, một lần làm không thể thành công ngay. Nó vẫn chỉ là một chiếc vòng sắt màu bạc bình thường trên cổ tay hắn.
-Phải làm thế nào thì mày mới chịu ra?
Diệp Phàm nhìn chiếc vòng trên cổ tay hét. Tiếng hét khàn khàn như tiếng kêu của sói hoang.
“Mộng từ tâm mà sinh ra, một giấc mộng siêu việt...”. Đột nhiên một giọng nói hư ảo như từ chân trời vọng lại.
Diệp Phàm sững sờ, hắn đứng ngây người ra. Tim hắn như vừa bị ai đó hung hãn gõ vào. Nói đúng, giấc mộng của ta chính là có thể khiến ‘Can Tướng’ và ta tương thông.
Mục đích duy nhất của ta bây giờ là biến giấc mơ đó trở thành hiện thực. Thế nhưng mục tiêu đó còn quá thấp, không sai. Ta phải mơ một giấc mơ siêu việt, chẳng phải như vậy sẽ đạt được mục đích cao hơn sao....
“Giấc mộng siêu việt...”
Diệp Phàm hét lên như một con sói, Can Tướng chợt lóe lên, tiếng rào rào răng rắc vang lên, một gốc cây to bằng miệng bát cách đó chừng hơn ba mươi mét đổ xuống.
“Tiếp đi , tiếp đi”.
Diệp Phàm lại hét lên. Mắt hắn ánh lên những tia đỏ rực. Hắn nghĩ, lực ở cánh tay đã phát ra tự nhiên. Dưới sự khống chế của nội công, thanh Can Tướng như vươn dài ra khỏi cánh tay Diệp lão đại.
Rắc...
Lại một gốc cây nữa như thế đổ xuống....
“Tiếp tục...”
Diệp Phàm lại điên cuồng hét lên.
Rắc...
Một gốc cây khác đổ xuống.
Năm gốc cây liên tiếp bị gãy, gốc xa nhất cách nơi Diệp Phàm đứng tầm sáu mươi mét. Nội công hắn không chống đỡ được nữa. Can Tướng bỗng từ cổ tay hắn lao ra.
Tuy nhiên đúng vào lúc ấy, điều kì lạ đã xảy ra. Can Tướng không nghe theo sự điều khiển của Diệp Phàm. Trong lúc hỗn loạn, sau tiếng rắc cuối cùng vang lên nó đã phi mất vào rừng. Diệp Phàm hoảng hốt mất cả đêm hôm đó lăn lộn trong rừng tìm.
Khoảng một phút sau, Can Tướng lại quay về cổ tay Diệp Phàm. Nó trở lại là một chiếc vòng tay màu bạc rất đỗi bình thường trên cổ tay Diệp Phàm.
-Kẻ vãn bối xin được khấu kiến tiền bối.
Diệp Phàm nói. Nghĩ lại giọng nói khi nãy lại vang lên Diệp Phàm lúc này đã hiểu ra mọi chuyện.
Đêm hôm nay hắn đã gắp được cao thủ tuyệt thế. Can Tướng có lẽ đã bị nguồn nội công rất mạnh của người này cướp đi.
Cũng may người này chỉ tò mò, có lẽ xem xong Can Tướng rồi nên trả lại cho hắn. Đó chính là sức mạnh của cao thủ thập đẳng đỉnh bậc sao? Diệp Phàm bỗng háo hức lạ thường. Hắn chắp hai tay hướng về phía cánh rừng điệu bộ rất cung kính.
Thế nhưng trong rừng không còn tiếng động nào nữa.
Diệp Phàm quay về nhà lấy cái đèn pin, đoạn hắn trở lại lục tung khu rừng lên tìm nhưng không thấy chút dấu vết nào.
Biết là cao thủ đó không muốn gặp mình, lòng hắn rất buồn bực. Thật đáng tiếc! Vậy là đã mất mất cơ hội được gặp một cao thủ rồi.
Hắn không ngờ rằng trong lúc hắn đang cố gắng tìm dấu vết thì một bóng người nhẹ như lông hồng đứng trên lá của ngọn cây cao nhất, ước chừng hai mươi mét ở sườn đồi nhà họ Đằng đang nhìn theo hắn.
Gió phất nhẹ, lá cây rung lên, bóng người mờ ảo cũng lay nhẹ theo. Dường như cơ thể không hề có chút sức nặng mà nhẹ tựa lông hồng.
Diệp Phàm đành bước về nhà, ngày mai hắn còn phải làm việc rất căng thẳng.
“Một tên tiểu tử khá cừ, muốn gặp ta thì phải cố gắng hơn nữa...”. Bóng người đó lẩm bẩm một câu rồi cả cơ thể như một con chim lớn trên phiến lá nhẹ nhàng lao vào không trung như một sợi lông hồng, đáp xuống ngọn tháp cao nhất của biệt thự Hồng Diệp(Lá Đỏ) cách đó chừng trăm mét.
Cái bóng dừng lại một chút rồi lại nhẹ nhàng lướt qua không trung, trong chốc mắt đã bay xa vài dặm.
“Rút cuộc là ai?”.Diệp Phàm nằm trên giường, chăm chăm nhìn theo ánh trăng bên ngoài suy nghĩ. “Không lẽ đó là cao thủ thập đẳng đỉnh bậc như trong truyền thuyết? Mình phải cố gắng mới được”. Hắn tự nhủ.
Cũng vào lúc đó, phòng làm việc của chủ tịch Đường vẫn sáng ánh đèn. Trong phòng còn một đồng chí khác. Đó chính là Cung Khai Hà.
-Thật không ngờ nhà họ Vương cứ một mực giấu giếm. Nếu không vì chuyện của Vương Nhân Bàng thì họ đã định thoái thác trách nhiệm bảo vệ quốc gia của Tổ A rồi.
Chủ tịch Đường chau mày, hớp một ngụm trà.
-Cái đó cũng không hẳn, ít nhất...
Cung Khai Hà dừng lại lén nhìn Chủ tịch Đường rồi mới nói tiếp:
-Ít nhất thì tạm thời họ cũng không muốn lột thân thủ. Trước kia tôi cũng đã có nhiều sơ suất. Có lẽ nhà họ Vương đã có nhiều thành kiến với Tổ A. Ngày mai tôi lại đến gặp Vương lão tiếp, trực tiếp xin lỗi ông ấy. Tôi đã xử lí không thỏa đáng, xin chủ tịch cứ phê bình.
-Anh sai ở chỗ nào?
Chủ tịch Đường điềm tĩnh hỏi lại.
-Chúng ta đều rất tôn trọng nhà họ Vương. Có một vài đồng chí lạnh nhạt với họ nhưng đó là vì các đồng chí ấy không biết thân phận thật của Vương lão. Tất nhiên là trong chúng ta vẫn tồn tại một vài đồng chí tự cho mình là tài giỏi nhưng thực ra thì mọi người đều bình đẳng với nhau chỉ có chức vụ công việc là khác.
- Chủ tịch Đường, thực ra bản thân tôi cũng từng có ý nghĩ phớt lờ ông ta. Tôi phải tự kiểm điểm mình. Cũng may là tôi không thể hiện điều ấy ra mặt nếu không thì rắc rối lớn rồi. Chuyện mời Vương Thành Trạch về làm nhân vật chủ chốt cho Tổ A dù sao cũng phải nhanh quyết định. Tôi nghĩ, Vương lão cho cậu con trai lộ diện là cũng có ý rồi.
Cung Khai Hà nói.
-Chuyện này rất gấp, không thể chậm trễ nữa rồi. Vương lão đã có ý như vậy thì chúng ta cũng phải chớp ngay lấy thời cơ này.
Nếu không ông ta sẽ cho rằng chúng ta xem thường ông ta. Vậy thế này đi, ngày mai tôi sẽ đi gặp một vài đồng chí khác đã.
Mọi người cùng thảo luận, cái chức cố vấn ấy tuy là hư danh nhưng nếu trao nhầm người thì lại phiền phức lớn đấy.
Vẻ mặt nghiêm túc, Chủ tịch Đường nhìn Cung Khai Hà hỏi tiếp:
-Thế nhưng cụ thể là chuyện này cậu định tính thế nào?
- Tôi nghĩ kĩ rồi. Đây là thời điểm rất nhạy cảm, nhất cử nhất động đều có thể khiến nhà họ vương liên tưởng đến thái độ của nhà nước với họ. Tất nhiên là tôi tin vào lòng yêu nước của Vương lão.
Chuyện của Vương Nhân Bàng phải xử lí êm thấm, phải nghiêm trị bọn người Cố Hoài Hưng nếu không thì sẽ khó gỡ bỏ mối hận trong lòng nhà họ Vương.
Tuy là Vương Nhân Bàng sai trước nhưng cực hình của Cố Hoài Hưng quá tàn nhẫn, may mà sức khỏe cậu Nhân Bàng đó tốt
Chứ nếu không là người bình thường thì chắc chắn đã thành phế nhân rồi. Từ khi nào cơ quan công an đã trở thành nhà tù của riêng vậy?
Anh ta đã to gan đến mức coi trời bằng vung. Ai cho anh ta cái quyền làm những chuyện này.
Lời lẽ của Cung Khai Hà ngày một gay gắt hơn.
-Đồng chí Nhất Hoàn sẽ hiểu cho nguyện vọng của các cậu. Chẳng phải đồng chí ấy đã sắp xếp đâu vào đấy rồi hay sao?
Chủ tịch Đường Hạo Đông nói.
-Đúng vậy, đồng chí Nhất Hoàn làm việc rất quyết đoán. Về điểm này thì tôi rất khâm phục đồng chí ấy. Có điều cơn giận của nhà họ Vương chưa thể một chốc một lát nguôi ngay được.
Tôi thấy nếu tất cả cứ bình bình hết thì không ổn. Chuyện này là một bài học sâu sắc đối với tôi.
Trước kia trên danh nghĩa đồng chí Lý Khiếu Phong ít nhất còn kiêm chức thứ trưởng bộ quốc phòng, ủy viên quân ủy.
Chính cái tước hiệu này khiến người ngoài cũng phải nể nang, đối đãi với người nhà đồng chí ấy thế nào đều phải cân nhắc, có đúng không ạ?
Vậy mà Vương Nhân Bàng tại sao lại khiến một vài đồng chí không nể nang như vậy? Một cục phó cục công an thành phố lại dám ra tay tàn nhẫn như thế với cậu ta?
Cũng may mà Diệp Phàm phát hiện ra sớm nếu không Vương Nhân Bàng đã bị đánh cho thê thảm rồi. Nhà họ Vương nhất định sẽ càng phẫn nộ.
Điều đó nhất định sẽ là một sự tổn thất to lớn cho Tổ A, cho đất nước chúng ta. Có đồng chí nói Tổ A chẳng qua chỉ là một đội quân võ nghệ.
Cái tôi muốn nói ở đây là Tổ A không chỉ là một đội quân võ nghệ mà còn là những anh tài thực sự của đất nước, là tấm lá chắn vững vàng bảo vệ sự an nguy của quốc gia.
Thời đại hòa bình, với một quốc gia lớn có thực lực như chúng ta, một cuộc chiến tranh lớn không thể xảy ra được.
Thế nhưng sự xung khắc giữa các ban các ngành lại là chuyện bình thường. Chính trong hoàn cảnh ấy, vai trò của Tổ A lại càng được phát huy.
Những việc quân đội chính quy không thể làm, Tổ A lại có thể, ví như là chiến dịch “hành động Trảm thủ”mà Mỹ tiến hành.
Tôi nghĩ, cái bọn họ dùng chính là năng lực của đội quân đặc biệt Hải Lang. Nhìn bên ngoài có vẻ như đó là tác dụng kết hợp của tên lửa đạn đạo
Thế nhưng tên lửa đạn đạo làm sao biết được chỗ người ta ẩn nấp. Chỗ này chính là nơi uy lực của Hải Lang được thể hiện.
Chúng ta không muốn xưng bá nhưng cũng không thể để nước khác ức hiếp chúng ta.
Cung Khai Hà nói.
-Đúng thế.
Chủ tịch Đường khẽ gật đầu rồi tiếp:
- Anh nói rõ suy nghĩ của anh xem.
-Phải cho Vương Thành Trạch một chức vụ trên danh nghĩa mà chức vụ ấy cũng không được thấp quá, ít nhất cũng phải khiến một số người khác kính nể, như thế có đúng không ạ? Những chuyện tương tự với Vương Nhân Bàng nhất định không được để xảy ra thêm một lần nào nữa.
Cung Khai Hà đáp lại.
-Nếu như cho Vương Thành Trạch chức danh ủy viên bộ chính trị thì không ổn lắm vì rất ít đồng chí biết đến ông ta. Bỗng nhiên cho ông ta chức ấy thì đột ngột quá. Còn chức ủy viên quân ủy thì có lẽ được.
Chủ tịch Đường đáp lại.
-Chủ tịch, tôi có ý kiến này...
Cung Khai Hà rụt rè nói.
-Anh nói đi.
Đường Chủ tịch giục.
-Tôi nghĩ là chức danh ủy viên quân ủy là hợp lí, ví dụ cho ông ta giữ vị trí hư danh nào đó như cố vấn chủ tịch gì đó cũng được.
Như thế những người muốn động đến nhà họ Vương cũng phải xem xét đến điều này, đúng không?. Chuyện tôi lo lắng là tôi cũng đã là ủy viên quân ủy rồi.
Nếu như nhận vào Tổ A thêm một ủy viên nữa, một số đồng chí lại nói ra nói vào rằng, quyền lực Tổ A lớn chưa từng thấy, các ghế trống còn đầy.
Rồi thì tiếng nói trong ủy ban quân sự có uy lực lắm, có thể khống chế cả ủy ban quân sự gì gì đó.
Cung Khai Hà trình bày những suy nghĩ của mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2157: sự điều động nhân sự mới của Tổ A.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
-Ừ, cũng đúng. Suy nghĩ của cậu chu toàn đó.
Chủ tịch Đường gật đầu rồi nói thêm:
-Thực ra một chức danh ở ủy ban chính trị cũng không cần, cứ trực tiếp để đồng chí Vương Thành Trạch làm cố vấn, hưởng đãi ngộ nhà nước là được rồi. Dù thời thế có đảo ngược thì tôi chắc rằng Cố Hoài Hưng cũng không dám ra tay bừa bãi nữa.
-Rất đúng ạ. Làm ủy viên ban chính trị thì khiến người khác chú ý quá. Số lượng người và xuất xứ cũng đều đã quy định rồi. Bỗng nhiên thêm một ủy viên nữa, sợ rằng sẽ khiến các tổ tình báo nước ngoài nghi ngờ.
Thế thì khác gì một nhân vật chủ chốt sẽ bị bại lộ. Như vậy không thỏa đáng! Chúng ta nên bảo vệ cho con át chủ bài này được bí mật, như vậy mới có lợi cho việc xây dựng Tổ A.
Cung Khai Hà gật gật đầu.
-Tuy nhiên, hành động cụ thể thì tôi nghĩ có lẽ tôi đi thì không thích hợp.
-Anh không thích hợp thì ai thích hợp đây?
Chủ tịch Đường hỏi.
-Diệp Phàm ạ.
Cung Khai Hà đáp lại.
-Thế mới là anh chứ...,haha, Diệp Phàm chắc chắn là ứng viên thích hợp nhất rồi.
Chủ tịch Đường điềm tĩnh cười.
Đến ngày hôm sau, Diệp Phàm thấy dễ chịu hơn một chút. Khách khứa châu Phi đã đi hội kiến cùng tổng giám đốc Khang, chủ yếu là thương lượng về việc viện trợ tái thiết và đến châu Phi khai thác nguồn khoáng sản. Mặt khác đồng chí Thiên Thông cũng đã về nên Diệp Phàm cũng trút được gánh nặng.
- Tiểu Thiên này, có việc gì mà vội vàng về gấp thế? Cậu xem này mấy ngày nay tôi bận lắm, thở không ra hơi rồi.
Diệp Phàm vừa cười vừa nói. Sau lần gây lộn ở hộp đêm Thang Đế, về sau hai người trở thành bạn bè ở nhà giam Hổ Sơn. Tình cảm giữa họ cũng ngày càng thân thiết.
-Chủ yếu là đưa cái của nợ kia về. Nếu không ngày nào cũng chịu đựng thế thì khổ lắm.
Thiên Thông đáp lại, khuôn mặt rất khổ sở.
-Tuyết Hồng đi rồi sao?
Diệp Phàm cảm thấy lạ nên hỏi lại.
-Không đuổi đi sao được, ngày nào cũng gây chuyện. Con bé đó tính khí tệ lắm. Nếu tôi không đưa nó về, lúc đó cậu không có ngày nào yên ổn cho mà xem.
Thiên Thông đáp lại, nhìn Diệp Phàm rồi đột nhiên cười lớn.
-Thế là ý gì? Tôi không hiểu.
Diệp Phàm bị làm cho rối lên không hiểu.
-Lại còn chưa hiểu à. Con bé đó nói cậu trọng chính nghĩa. Ở bên cạnh cậu nó thấy vô cùng an toàn. Cậu lại đẹp trai, phong độ nữa. Nó đòi đến nhà cậu ở lâu dài. Cậu xem thế nào, hay là tôi gọi nó lại cho đến nhà cậu ở dài dài nhé.
Thiên Thông lại bật cười.
-Dừng lại, đừng có thế nữa.
Diệp Phàm gần như hét lên, trong lòng bắt đầu lo lắng. Tuyết Hồng mà gặp Viên Viên thì khác gì sao chổi đụng vào trái đất.
-Ha ha, tôi nói thế không đúng sao?
Thiên Thông hỏi bạn rồi lại nói tiếp:
-Nhưng mà tầm tháng chín thì không tránh được rồi. Thế là xong, những ngày ấy coi như đi đứt.
-Sao lại nói thế?
Diệp Phàm hỏi lại, khuôn mặt bỗng vui vẻ đắc ý khi thấy bạn khổ sở.
-Ngày mùng một tháng chín bắt đầu vào học. Chẳng phải nó lại lên đây học đại học hay sao? Mà nó nói rồi, mọi chuyện đều tôi lo liệu. Làm thế nào đây? Đến lúc đó nó thi đỗ còn đỡ chứ nó thi trượt thì tôi biết làm sao?
Mặt Thiên Thông thảm thương như sắp khóc. Diệp Phàm lại thấy rất buồn cười. Một cao thủ như thế cũng có những lúc như thế này đây.
-Thành tích thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Cũng trên mức trung bình, chắc là không vào được đại học Bắc Kinh. Nhưng mà mấy hôm trước lên đây chơi, nó chỉ vào cổng trường đại học Bắc Kinh bảo :đợi em nhé. Sắp đến tháng chín rồi, cậu nói tôi phải làm sao đây? Không lẽ bảo tôi nhảy lâù?
Thiên Thông đáp lại.
-Ha ha, đành trông chờ vào sự kiên nhẫn của Thiên Thông anh vậy. Chẳng phải bộ trưởng bộ giáo dục mà gặp anh, thì cũng phải lưu tâm chút hay sao? Huống hồ lại chỉ là một trường đại học, chuyện nhỏ ý mà.
Diệp Phàm cười lớn, trong lòng rất phấn khích.
-Chả có tác dụng gì. Ở đây tôi là thành phần “tam vô”: vô quan, vô quyền, vô chức. Lại còn bộ trưởng bộ giáo dục cái gì. Cậu không thấy sao, mấy ngày trước tôi và sư muội còn bị chính cái tên Cục trưởng Quách chết tiệt đó đưa vào nhà giam Hổ Sơn. May mà có sư đệ ra tay cứu tôi nếu không thì huynh muội tôi coi như xong rồi.
Thiên Thông đáp.
-Không phải đó chứ ông bạn?
Diệp Phàm nghi ngờ hỏi lại.
-Tất nhiên là thật rồi. Cái gì mà quan chức chứ, tôi không có hứng. Nhưng mà không sao, có huynh đệ tốt là anh ở đây thì có việc gì là làm không được. Chuyện em tôi coi như trông cậy cả vào anh. Nhưng mà anh phải chuẩn bị sớm chút nhé. Có lẽ sau kì nghỉ, em tôi sẽ chuyển lên luôn. Nghe nói nhà anh lớn lắm, hay là chuyển vào nhà cậu ở nhờ?
Thiên Thông nói, đôi mắt anh ta lim dim.
-Thôi đi. Nhà anh lẽ nào không rộng sao. Nghe nói cục cảnh vệ phân cho anh một căn nhà, cổng đi riêng, phòng độc lập, bên ngoài lại còn có sân nhỏ có thể luyện tập quyền cước. Đừng có nghĩ là tôi không biết nhé, nhà anh có cho mười cô bé Tuyết Hồng về ở cũng không vấn đề.
Diệp Phàm nói. Chuyện này phải kiên quyết một chút nếu không để Thiên Thông nắm được thóp thì phiền lớn rồi.
-Nhà tôi chỉ là cái nhà trống. Bên trong vừa bẩn vừa hôi. Đến em tôi còn không muốn ở nữa là. Mấy ngày nay nó đều ở khách sạn.
Ở đó tiền tiêu như rác ý. Một ngày phải trả vài nghìn tệ đấy đồng chí ạ. Nghe nói nhà anh còn có cả người chuyên nấu nướng, dọn dẹp.
Có tiền thật đúng là tốt. Em tôi nghe nói vậy thế là vui vẻ muốn về chỗ anh. Anh cũng đừng lo lắng quá, cho nó ở cùng cũng có cái tốt.
Thiên Thông nói.
-Mấy nghìn tệ liền sao? Tuyết Hồng thật là kén chọn chỗ ở. Chắc là phòng của khách sạn năm sao chứ gì? Mà lúc nãy anh bảo cũng có cái tốt, nói thử tôi nghe xem.
Diệp Phàm bắt đầu hơi dao động.
- Anh phải cân nhắc cho mà xem. Anh nghĩ đi, đưa anh tiền chắc chắn anh coi thường không nhận, muốn làm quan muốn ngồi lên ghế nọ ghế kia thì tôi không làm được chuyện ấy. Vậy biết đưa cái gì? Nghề của chúng ta là gì nào? Cái này còn có chút giá trị. Chỉ cần mẹ Tuyết Hồng dạy anh chút võ nghệ. Như thế không đáng giá à? Tôi nói với dì ấy, để Tuyết Hồng về nhà anh ở. Chắc chắn mẹ con bé sẽ không bạc đãi anh đâu.
Thiên Thông vừa nói vừa cười, nụ cười rất tinh ranh, bí hiểm.
-Mẹ của Tuyết Hồng chắc phải là cao thủ siêu cấp chứ nhỉ?
Diệp Phàm dò hỏi.
-Đừng có mà tò mò chuyện nhà tôi. Tôi không ngu mà nói cho anh biết đâu.
Thiên Thông nhìn Diệp Phàm nói nhưng sau đó lại tiếp:
-Nhưng mà mẹ con bé chắc không dễ đối phó đâu. Chỉ nghe nói là ở hộp đêm Thang Đế có người đối xử với em tôi làm sao đó thế mà anh xem, không lâu sau, cái hộp đêm đó toàn gặp xui xẻo. Chắc sau này sẽ không có Thang Đế ở Bắc Kinh nữa.
-Được thế thì tốt quá, cái hộp đem Thang Đế đó tôi không thích. Có người xử nó, tôi cũng thấy háo hức lắm.
Diệp Phàm cười nói.
Đến buổi chiều thì Diệp Phàm nhận được điện của Cung Khai Hà thông báo về họp.
Cũng may Thiên Thông đã về, Diệp Phàm giao lại công việc rồi vội vàng trở về trụ sở Tổ A.
Diệp Phàm đến thì phát hiện ra các đồng chí bên đảng ủy đều đã đến hết rồi. Hắn còn phát hiện ra một điều hết sức ngạc nhiên khác, phòng hội nghị hôm nay có thêm một người mới.
Hơn nữa người đó lại ngồi đúng vào chỗ của đội phó thường vụ Tổ A, đồng chí Nghiêm Thế Kiệt đã hi sinh. Người đó có lẽ là đội phó mới nhậm chức. Về lý mà nói, nếu quy theo thứ tự các chức danh thì người này chính là vị thủ trưởng thứ hai của Tổ A.
Diệp Phàm quan sát kĩ người này vài lần nhưng thật đáng tiếc, hắn có thể khẳng định một trăm phần trăm là hắn không hề quen biết người này.
-Lão Tần đến rồi. Chúng ta cùng hoan nghênh nào.
Lúc đó, Cung Khai Hà đặt chén trà trên tay xuống, vừa cười vừa đứng lên. Nghe thủ trưởng Cung nói vậy tất cả đứng lên bước theo, vừa bước ra thì thấy phó chủ tịch ủy ban quân ủy đồng chí Tần Chí bước tới, khuôn mặt rất hồ hởi.
Bên cạnh đồng chí Tần Chí còn có một thiếu tướng.Vì tính bảo mật của Tổ A nên thường không cho nhiều người ngoài biết.
Đặc biệt là khi Diệp Phàm cũng có mặt ở đó. Để bảo vệ sự bí mật của con át chủ bài -Diệp Phàm, Tổ A đã cố gắng hạn chế số các đồng chí biết đến hắn ta. Người ngoài thì lại càng không biết đến sự tồn tại của hắn.
Ví như bên ủy ban quân sự cũng chỉ có vài đồng chí lãnh đạo cấp cao then chốt là biết đến Diệp Phàm. Các ủy viên bình thường đều không biết hắn. Tất nhiên là Tổ A cũng như vậy, không phải tất cả các ủy viên quân ủy đều biết được tình hình cụ thể của đội .
Hai bên chào hỏi xong, chủ tịch Tần Chí đọc quyết định của chủ tịch và ủy ban quân sự về việc bổ nhiệm Tây Môn Đông Hồng làm đội phó mới của Tổ A.
Diệp Phàm phát hiện ra khuôn mặt hai vị đội phó cốt cán là đồng chí Lâm Quốc Đống và đồng chí Thôi Kim Đồng có chút thất vọng.
Ban đầu nghe nói cả hai vị ấy đều nghĩ vị trí của Nghiêm Thế Kiệt sẽ rơi vào tay mình, không ngờ trên lại cắt cử một đồng chí khác xuống.
Với Diệp Phàm,Tây Môn Đông Hồng là một bí ẩn. Hắn ta không hiểu con người này từ nơi thần bí nào đến. Tất nhiên điều này không liên quan đến việc Diệp Phàm ít quan tâm đến Tổ A.
Nhẽ ra khi đọc quyết định sẽ đọc qua hồ sơ công tác của người được bổ nhiệm nhưng lần này lại không. Đội phó Kế Vĩnh Viễn cũng vừa được điều về nên cũng không dám mơ đến vị trí của lão Nghiêm.
Diệp Phàm cũng nhận ra khuôn mặt của anh ta có chút gì đó khác lạ. Dường như khuôn mặt đó tỏ vẻ như vui khi người khác gặp họa mà điều này cũng rất khó nhận ra.
Đúng vào lúc đó, khi mọi người cứ nghĩ việc thông báo điều động đã xong thì bỗng phó chủ tịch Tần Chí chỉ tay vào thiếu tướng trẻ tuổi có khuôn mặt nghiêm nghị, uy lực bên cạnh rồi cười nói:
-Đồng chí Dương Quốc Đào, chắc tất cả các đồng chí đều biết chứ?
-Một người trẻ tuổi tài cao như thiếu tướng Dương Quốc Đào của bộ chính trị quân sự chúng ta thì có ai là không biết chứ?
Đội phó Lâm lên tiếng, giọng nói ông ta có chút mỉa mai. Người bên quân đội trước nay không hề có cảm tình với Lâm Quốc Đống. Lần này đội phó Lâm không ngồi lên được chức đội phó thường trực có lẽ cũng có liên quan đến sự can thiệp vào việc điều động từ phía quân đội.
Thêm vào đó, Đồng chí Đường Hạo Đông cũng phải xem xét toàn diện, điều hòamối quan hệ giữa các bên, thế nên kết quả mới như vậy.
Về phần chủ tịch Đường, bản thân ông cũng là chủ tịch quân ủy là người đứng đầu ủy ban quân sự.
Bên quân đội hay Tổ A đều là tâm huyết của ông ta, thiên vị bên nào cũng không được. Bởi vậy giữ thế cân bằng cho hai bên, không để những mâu thuẫn sẵn có trở nên gay gắt chính là kết quả của việc dung hòa trên phương diện này của chủ tịch Đường.
Mâu thuẫn thì ở đâu cũng tồn tại. Giữa hai ban ngành mà không có mâu thuẫn là chuyện rất khó xảy ra. Nên dung hòa như thế nào mới là điều quan trọng nhất.
-Tuổi trẻ tài cao thì tôi đâu dám, tôi còn phải học hỏi đồng chí Quốc Đống nhiều ạ!
Thật không ngờ khuôn mặt Dương Quốc Đào không hề biến sắc. Anh ta giữ nguyên vẻ nghiêm nghị công kích lại đối phương.
-Học tập ư? chúng tôi già rồi, đâu đáng được trọng dụng!
Lâm Quốc Đống thản nhiên đáp lại.
-Càng già thì càng bền bỉ đó chứ, ha ha...
Dương Quốc Đào ra vẻ cười nói nhưng Diệp Phàm thấy nụ cười ấy rất giả tạo. Thậm chí Diệp Phàm còn thấy trong đó sự đắc ý vui sướng trên nỗi đau khổ của kẻ khác, có lẽ ý anh ta là: ông già rồi còn người ta thì trẻ trung, còn khối thời gian làm việc để được đề bạt, thăng chức.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2158: Tấm bản đồ và bí mật.
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
.
- Thôi được rồi, chủ tịch Tần, chúng ta nhanh chóng bàn giao lại công việc thôi. Tiếp theo phía bên tôi còn có cuộc họp.
Cung Khai Hà nghiêm nghị nói.
- Qua quá trình nghiên cứu.... Đồng chí Lý Khiếu Phong sẽ không đảm nhiệm vị trí ủy viên Đảng ủy Tổ A, ủy viên ban thường vụ Tổ A nữa, quyết định điều động đồng chí Dương Quốc Đào làm ủy viên đảng ủy, ủy viên thường vụ tổ A, kết hợp cùng đồng chí Kế Vĩnh Viễn đảm đương công việc thẩm tra chính trị.
Chủ tịch Tần vừa nói xong, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút gì đó kì lạ.
Việc này chắc chắn là do bên cộng hòa muốn tăng cường sự can thiệp vào tổ A. Trong số các ủy viên bên đảng ủy đã có một đồng chí tên Lan Viễn Kim là chủ nhiệm phòng liên lạc quân sự rồi. Không ngờ giờ lại điều động thêm Dương Quốc Đào xuống làm công tác thẩm tra chính trị nữa.
Trong số chín ghế chủ chốt của tổ A thì đã có hai ghế là của bên quân đội. Hơn nữa tướng quân Đới Thành cũng không phải là thành viên nội bộ chính thức mà là nhân viên của phòng liên lạc thuộc bộ chính trị tại tổ A.
Trừ ba người này ra thì những thành viên Đảng ủy thực sự của tổ A chỉ còn lại Cung Khai Hà, Tây Môn Đông Hồng, Lâm Quốc Đống, Thôi Kim Đồng và Kế Vĩnh Viễn.
Lý Khiếu Phong bị loại ra khỏi vòng nắm quyền lực của tổ A. Điều này khiến Cung Khai Hà rất đau đầu.
Bởi vì khi còn là thành viên đảng ủy, Lý Khiếu Phong đã giúp đỡ tổ A khá nhiều. Lý Khiếu Phong là người có uy tín lớn, tư cách tốt. Những lúc tứcc giận ông ta còn dám dọa nạt cả một vài đồng chí khác bên quân ủy.
Tất nhiên việc thay đổi nhân sự lần này Đường Hạo Đông đã thông báo trước với Cung Khai Hà. Các đồng chí khác đều tuyệt đối không biết.
Cung Khai Hà không lên tiếng chứng tỏ ông ta cũng đã đồng ý quyết định này. Nhiều khi Cung Khai Hà cũng thực sự không biết làm cách nào. Nếu không đồng ý mà đứng lên phản đối thì người ta lại nói ra nói vào rằng tổ A chủ nghĩa cá nhân, muốn tạo lập một tổ chức riêng gì đó. Nếu chuyện này mà xảy ra thật thì bản thân Cung Khai Hà cũng không gánh vác được.
Sau khi tuyên bố xong, phó chủ tịch Tần ra về.
Cung Khai Hà vẫn ngồi đó, nghiêm nghị nhìn khắp phòng một lượt rồi nói:
- Việc điều động thêm nhân sự ngày hôm nay đã tăng thêm
sức mạnh cho tổ A, hoàn thiện hơn nữa bộ máy then chốt. Đồng chí Dương Quốc Đào làm bên thẩm tra chính trị, về phương diện này đồng chí có rất nhiều kinh nghiệm.
Tổ A là một tổ chức như thế nào, tất cả chúng ta đều biết rõ. Chỉ cần lọt vào tổ ta một người không xứng đáng thì thiệt hại cho chúng ta, cho quốc gia sẽ là vô kể. Vì vậy tôi hi vọng đồng chí Quốc Đào mới được điều động về sẽ luôn làm tốt công tác thẩm tra chính trị, thẩm tra một cách nghiêm ngặt. Công việc này tưởng chừng đơn giản nhưng lại rất quan trọng, không thể thiếu.
- Tôi sẽ cố gắng.
Dương Quốc Đào nghiêm chỉnh đáp lại lời Cung Khai Hà.
- Sau đây chúng ta sẽ bàn bạc tiếp một số vấn đề còn tồn tại từ sau trận mê cung tử vong lần trước.
Cung Khai Hà nói, ra hiệu cho Đới Thành:
- Xin mời đồng chí Đới Thành.
Vì có hai đồng chí mới đến nên Đới Thành lược thuật lại trận mê cung tử vong.
Sau đó, Đới tướng quân dừng lại, uống ngụm trà để hai đồng chí mới có khoảng thời gian nhỏ tiếp thu rồi mới nói tiếp:
- Sau trận mê cung đó, thi thể thần bí phát hiện ra vẫn đang được các chuyên gia bên tổ khoa học năng lượng tiếp tục nghiên cứu.
Sau khi tiến hành các biện pháp kiểm định, về cơ bản có thể khẳng định rằng thi thể đó không phải là thi thể người ngoài hành tinh như vẫn đồn đại mà đích thực là thi thể người trái đất.
Thi thể này ước chừng từ khoảng hơn một nghìn năm trăm năm trước công nguyên. Nhưng ở đâu thì chúng ta còn chưa xác định được. Nếu như có cả một thi thể hoàn thiện thì có lẽ chúng ta sẽ biết thêm được nhiều thông tin.
Thế nhưng rất đáng tiếc là thi thể này lại nằm trong tay cả ba nước: nước ta, Nga và Mỹ. Phần chúng ta có được là phần nhiều nhất.
Nhưng điều này chưa phải là yếu tố quan trọng nhất. Quan trọng hơn là khi đó, phía dưới thi thể có một tấm bản đồ. Tấm bản đồ này có lẽ chính là tấm bản đồ thần bí có thể mở được mê cung.
Nói đúng hơn, cái bản đồ có ghi rõ một nơi nào đó. Chỉ có điều khi đó tấm bản đồ bị xé thành bốn miếng, chỉ có một miếng thì quả thật rất khó phán đoán.
Hơn nữa các chuyên gia cũng cho rằng, tấm bản đồ này đi kèm theo thi thể kia nên ít nhất nó cũng có ba bốn nghìn năm tuổi rồi.
Một tấm bản đồ cổ xưa như thế dù có ghi lại đặc điểm địa hình của một vùng đất nào đó thì do trái đất đã trải qua hàng nghìn năm biến đổi rồi, nên rất nhiều vùng đất đã thay đổi đáng kể.
Cho dù có ghép được bốn miếng bản đồ lại với nhau thì tìm được vùng đất đó cũng là một điều rất khó.
Tuy vậy dù có thế nào, các nước có được các miếng bản đồ đều rất hứng thú với nó. Thời gian này tổ chức đặc nhiệm của cả ba nước đã hợp tác với nhau.
Tức là đem ba miếng bản đồ ghép lại với nhau, cùng nhau nghiên cứu tìm hiểu, nếu phát hiện ra kết quả gì thì cả ba nước sẽ cùng được hưởng. Đây là một việc rất quan trọng. Chúng ta cùng thảo luận một chút về ý của tổ trường Cung.
Nếu như cảm thấy có thể đồng ý chúng ta sẽ trình lên ủy ban thường vụ bộ chính trị theo hình thức biểu quyết tập thể. Nếu cấp trên phê duyệt chúng ta có thể liên lạc với bên Mỹ và Nga để bàn về công việc cụ thể rồi.
- - Chẳng phải lúc đó đồng chí Diệp Phàm cướp lại một trong bốn mảnh bản đồ rơi vào tay tổ chức Shinto của Nhật rồi sao? Vậy là chúng ta có đến hai mảnh rồi, như vậy là cũng gần một nửa bản đồ rồi có đúng không? Còn một vấn đề nữa là niên đại của tấm bản đồ còn cách xa thời đại chúng ta hơn cả niên đại của thi thể kia. Hơn bốn nghìn năm trước, tấm bản đồ này xuất hiện ở đâu? Được làm từ chất liệu gì? Tại sao nó lại có thể tồn tại được đến hơn bốn nghìn năm? Nếu là bản đồ khắc trên đá thì có lẽ cũng đã bị bào mòn rồi.
Tố phó Thôi Kim Đồng đặt ra vấn đề.
- Đúng vậy, bốn mảnh bản đồ thì chúng ta đã giữ tới một nửa. Chúng ta phải đặt ra yêu cầu, nếu như tìm thấy địa điểm được ám chỉ qua tấm bản đồ, nếu phát hiện ra thứ gì thì chúng ta phải được hưởng một nửa.
Bởi vì bản đồ chúng ta cũng giữ một nửa mà. Còn về việc tại sao bản đồ và thi thể tìm thấy không cùng niên đại với nhau, tôi nghĩ nếu suy đoán một chút thì cũng thấy điều này là bình thường.
Tấm bản đồ này có lẽ không phải là của thi thể kia. Có thể người đó nhặt được hoặc là tổ tiên để lại
Hơn nữa vấn đề tấm bản đồ được làm từ chất liệu gì mới là thứ khiến đội đặc nhiệm các nước hứng thú nhất. Bởi vì chất liệu làm bản đồ không phải là thứ chất liệu có ở trái đất.
Nếu không thì ít nhất đến bây giờ chúng ta cũng chưa phát hiện ra loại chất liệu nào tương tự như thế. Các chuyên gia của tổ khoa học năng lượng đã so sánh nó với hàng ngàn các chất liệu khác nhưng tạm thời vẫn chưa tìm ra được chất liệu ban đầu.
Một điều kì lạ nữa ở đây là ngoài việc thành phần của nó khó kiểm nghiệm thì trên tấm bản đồ còn có dấu vết bút tích của người ngoài hành tinh
Đới Thành vừa nói đến đây thì Kế Vĩnh Viễn gật đầu đồng ý:
- Đúng vậy, chúng ta nắm giữ đến một nửa bản đồ.
Chỉ có điều, tấm bản đồ thần bí này quả thực khiến chúng ta phí không ít tâm huyết. Nếu như có thể tìm hiểu ra được thì không chừng đây chính là một bước đột phá quan trọng.
Tấm bản đồ trải qua bốn năm nghìn năm mà vẫn còn nguyên vẹn được như vậy. Điều này sẽ có tác dụng thúc đẩy vô cùng to lớn với khảo cổ, nhân văn và ngành công nghiệp giấy ngày nay.
Chỉ có điều người trong đội Hải Lang của Mỹ và đội Hồng Quân của Nga đều không đồng ý. Đội trưởng Brown của đội Hải Lang và đội trưởng Micro Krakow của đội Hồng quân đều đã lật lọng rồi.
Họ nói rằng nếu chúng ta muốn nắm giữ một nửa số phát hiện ra thì họ sẽ không phối hợp ghép bản đồ. Đến lúc đó chúng ta sẽ chỉ có hai mảnh bản đồ và không có được hai mảnh khác trong tay họ để ghép lại.
Lúc đó thì chỉ có thể giương mắt ra nhìn chứ không thể tìm ra được nơi bí mật đang nghi ngờ có cất giấu phi thuyền của người ngoài hành tinh.
Đới Thành nói.
- Sao cơ? Brown và Micro Krakow thật là tham lam và thâm hiểm. Rõ ràng chúng ta có tới một nửa tấm bản đồ, họ còn muốn chia ba ra sao? Nếu không có hai mảnh bản đồ của chúng ta thì những thứ họ đang nắm giữ cũng chỉ là hai mảnh giấy vụn, có tác dụng gì chứ? Tiên sư chúng nó, chúng nó định giở trò gì chứ?
Giọng điệu Thôi Kim Đồng rất tức giận thậm chí ông ta còn chửi thề.
- Cứ như thế này thì tình hình bế tắc thật. Dù có nhanh chóng nghiên cứu ra được thì cũng giống như Kế tướng quân vừa nói.
Tổ A chúng ta không phải là một đội chỉ biết đến vũ lực. Nhưng đối với những thứ có lợi cho nước, cho dân, cho các lĩnh vực khoa học khác nhau thì chúng ta quyết giành lấy.
Tấm bản đồ chắc chắn có ý nghĩa lớn cho sự đột phá củangành công nghiệp giấy nước ta.
Lúc đó đội phó thường vụ mới nhậm chức Tây Môn Đông Hồng vừa thở dài vừa nói.
Làm thế nào để phá vỡ được tình hình bế tắc lúc này? Xin mời các đồng chí cho ý kiến. Chúng ta là những ủy viên then chốt của đội đặc nhiệm, là thành viên tạo nên nó. Việc lớn như thế này
lại có lợi cho quốc gia, cho việc gây dựng đội ngũ, cho đời sống của nhân dân, chúng ta không thể nào để mảnh bản đồ kia biến thành mảnh giấy vụn.
Tôi nghĩ Brown và Micro KraKow cũng không muốn nhìn thấy cục diện bế tắc này. Có khi họ còn nóng lòng hơn chúng ta.
Đây chính là lúc thử lòng nhẫn nại. Ai không chịu được thì sẽ bị người khác chiếm đoạt quyền lợi của chính mình.
Các đồng chí nói xem chúng ta nên tiếp tục kiên nhẫn hay nhượng bộ một bước, cùng nhau tìm hiểu để vạch trần sự thật mới là điều quan trọng nhất?
Cung Khai Hà nói.
- Tiếp tục thì sẽ không có lợi cho cả ba bên, tất cả chúng ta đều có tâm lí nôn nóng muốn ghép các mảnh bản đồ lại, chỉ có điều chưa đi đến thống nhất về việc phân chia quyền lợi công bằng được. Vì vậy mấu chốt là ở chỗ phải tìm ra được cách cân bằng quyền lợi giữa các bên.
Diệp Phàm nói chen vào. Hắn nhìn mọi người rồi tiếp tục:
- Tôi nghĩ ra một cách, cả ba bên đều nhượng bộ, mọi người thấy thế nào?
- Nhượng bộ như thế nào, đồng chí Diệp Phàm, đồng chí hãy nói cụ thể hơn.
Cung Khai Hà nhìn Diệp Phàm hỏi lại.
- Chúng ta đòi một nửa, Brown và Micro KraKow thấy như thế quá nhiều. Bọn họ nghĩ hai nước bọn họ chỉ được một nửa nên không phục. Còn nếu bọn họ muốn lấy ba phần, thì chúng ta lại thiệt thòi.
Bởi vì chúng ta giữ hai mảnh bản đồ nên tình thế mới đi vào bế tắc như vậy. Nếu cả ba bên cùng nhượng bộ, không cần chia số đạt được thành ba phần hay bốn phần,
mà chia thành năm phần. Chúng ta nắm giữ hai mảnh bản đồ nên nếu tìm ra được nơi bí ẩn đó mà lại có được thu hoạch gì thì chúng ta đòi hai phần trong tổng số năm phần đó.
Còn bọn họ mỗi bên một phần rưỡi. Như thế chúng ta sẽ chịu thiệt một chút nhưng còn hơn là cứ khư khữ giữ để các mảnh bản đồ trở thành phế phẩm. Khi đó cả ba bên giương mắt lên nhìn cũng chẳng ích gì, có đúng vậy không?
Diệp Phàm giải thích.
- Phương án này nghe cũng có vẻ có lí.
Kế Vĩnh Viễn vừa vuốt cằm vừa nói tiếp:
- Chúng ta tuy có chịu thiệt thòi một chút nhưng đúng như đồng chí Diệp Phàm nói, như thế còn hơn là để bản đồ trở thành phế phẩm. Hơn nữa, ít nhất chúng ta cũng được hai phần năm. Còn bọn họ nếu chia ra thì mỗi bên cũng chỉ được một phần rưỡi của năm phần, tức là vẫn ít hơn chúng ta một chút.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2159: Đến nhà chủ tịch Đường dùng bữa
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Chỉ có điều không biết bọn họ có đồng ý như vậy không.
Đúng lúc đó Dương Quốc Đào nói chen ngang vào. Anh ta đã ngầm quan sát Diệp Phàm, nhận ra hắn còn rất trẻ vậy mà đã đã đứng trong đội ngũ ủy viên thường vụ Tổ A. Điều này thật khiến người khác kinh ngạc.
Rút cuộc lai lịch của cậu thanh niên này là như thế nào. Dương Quốc Đào còn ngạc nhiên hơn nữa khi phát hiện ra rằng vị trí của cậu thanh niên này ngồi còn cao hơn cả mình, Lan tướng quân và Đới tướng quân.
Nếu căn cứ vào tư cách của từng chỗ ngồi thì nghiễm nhiên cậu ta là một nhân vật quan trọng, xếp thứ sáu trong các thành viên của tổ A.
Thông lệ dựa theo thâm niên công tác để luận cao thấp của người Trung Quốc từ xưa vẫn còn. Bình thường trong cơ cấu thể chế vẫn rất chú ý đến thứ bậc chức vụ.
Khi hội họp, chỗ ngồi cũng cần chú ý. Anh ngồi sai chỗ có thể khiến người khác thù ghét, thậm chí người ta còn nghi ngờ rằng anh muốn leo lên vị trí ấy. Thế thì làm sao mà người ta lại không “để ý” đến anh?
Thậm chí làm việc xong đi ăn uống cũng phải để ý chỗ ngồi, khi kính rượu cũng vậy. Đây thực chất là một tập tục xấu, tuy nhiên muốn thay đổi tư tưởng cổ hủ đã hình thành hàng nghìn năm nay thì quả thực rất khó.
- Nếu đến cả nước đó mà họ cũng không chấp nhận thì chúng ta sẽ để cho những mảnh bản đồ ấy biến thành phế phẩm hết. Cùng lắm thì lành làm gáo, vỡ làm môi.
Cả ba bên giương mắt lên không làm được gì. Tôi nghĩ phía Mỹ còn nôn nóng hơn chúng ta. Họ tự cho mình là một nước lớn, là nước đàn anh trên nhiều mặt như khoa học kỹ thuật quân sự...
Vài lần hợp tác với Tổ A chúng ta trước đây đều chấm dứt vì họ cho rằng họ bị thiệt thòi lợi ích. Bọn họ ắt hẳn rất bực tức nên muốn tính sổ lại với chúng ta.
Nếu lần này ba nước có thể hợp tác với nhau thì sau cùng không phải là chuyện chia chác lợi ích của những thứ phát hiện được mà có lẽ lợi ích của những thứ phát hiện ra được sẽ trở thành tiêu điểm tranh chấp giữa ba nước.
Người trong thiên hạ đều vì quyền lợi mà bon chen, giành giật. Đứng trước lợi ích có ai chịu từ bỏ? Vì thế cho dù ba nước có bắt tay hợp tác thì chúng ta cũng phải bàn bạc một kế hoạch vẹn toàn.
Đừng để đến lúc đó lại bị lỡm tay trên.
Diệp Phàm nói. Mọi người đều cảm thấy khí thế hùng hổ ở hắn.
- Đúng thế, nếu như chia ba ra thì chúng ta thiệt thòi quá. Thành phế phẩm thì thành phế phẩm. Cái gì mà người ngoài hành tinh chứ? Chết tiệt!
Tôi thấy chuyện đĩa bay của người ngoài hành tinh chỉ là một chiêu bài. Ví như trong trận Mê cung tử vong vừa rồi, biết bao đồng đội của chúng ta đã hi sinh nhưng kết quả thì thế nào?
Chúng ta chỉ lấy được một thi thể không hoàn thiện và hai mảnh bản đồ cũ kĩ. Truyền thuyết thì nói cái gì mà vật chất chiến lược đặc biệt, cái gì mà hầm diệt vong...Tất cả chỉ là hư ảo mà thôi.
Bao nhiêu đồng chí đã hi sinh để đổi lại những thứ này, haiz...
Lan Viễn Kim chau mày thở dài.
-Những gì cần hi sinh thì phải hi sinh, cho dù tất cả chúng ta có bỏ mạng ở Sahara thì cũng phải làm. Chuyện này không bàn đến những cái khác, cho dù là giành giật một đống phế thải vô giá trị thì chúng ta cũng phải liều mình mà giành lấy.
Trước khi mọi chuyện kết thúc, ai dám nói đó là một đống phế thải chứ? Nếu như đó thực sự là vật liệu chiến lược đặc biệt, người ta có, chúng ta không có.
Điều đó sẽ mang lại vô vàn những hiểm họa ngầm cho nước chúng ta. Không thể nhìn cảnh họ có mà chúng ta không có. Hơn nữa tuy rất nhiều đồng đội của chúng ta đã hi sinh nhưng bọn họ còn thiệt hại nặng nề hơn.
Tại sao họ lại đồng ý trả một cái giá đắt như thế mà không hối hận? Đó là vì tất cả chúng ta đều có mơ ước-mơ ước thực sự có những sinh vật thông minh từ hành tinh khác mà chúng ta không biết sẽ tới thăm trái đất,
mơ ước một nền kĩ thuật ngoài hành tinh tiên tiến hơn, mơ ước một ngày nào đó phi thuyền của loài người sẽ bay quanh hệ mặt trời bao la đi khám phá những bí mật của vũ trụ.
Một vài chuyện nhỏ nhặt trên trái đất có thấm tháp vào đâu so với việc khám phá vũ trụ? Một mặt thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại, mặt khác cũng phải tìm cách mở rộng không gian sinh tồn ở bên ngoài.
Vận mệnh con người vốn là một điều bí ẩn. Thuyết tiến hóa cũng chỉ là một cách lí giải mà thôi. Tuy nhiên chưa tìm ra một cách giải thích hợp lí nào khác thì chúng ta đành phải tin tưởng thuyết của Darwin thôi.
Vì thế chuyện này cứ quyết định vậy đi. Chúng ta cứ tiến hành theo kiến nghị của đồng chí Diệp Phàm, gửi thông điệp cho phía đội Hải Lang và đội Hồng quân
Các đồng chí thấy sao?
Cung Khai Hà nhất thời bị kích động nên đã định trước mọi chuyện rồi mới hỏi ý kiến anh em.
Diệp Phàm nghe vậy thì cười thầm. Hắn nghĩ chẳng phải đội trưởng Cung đã bảo “cứ quyết định vậy đi” rồi sao? Còn hỏi các đồng chí khác gì nữa? Ai mà đề đạt ý kiến khác thì khác gì đối đầu với đội trưởng Cung. Không lẽ đội trưởng cố tình làm như vậy? Không chừng....
Đương nhiên, kết quả này cuối cùng được toàn thể các ủy viên thông qua ngay lập tức.
Sau khi tan họp, Diệp Phàm thu dọn xong đồ đạc đang định ra về thì đội trưởng Cung gọi lại:
- Anh vào phòng tôi một lát.
Diệp Phàm không còn cách nào khác, đành phải đến phòng làm việc của đội trưởng Cung.
- Sắp tới giờ ăn cơm rồi, tôi đưa anh đi ăn cơm.
Thật không ngờ đội trưởng Cung cũng có lúc nói như vậy. Diệp Phàm ngây người ra rồi cười nói:
-Thế thì tốt quá. Đội trưởng Cung lúc nào cũng keo kiệt. Lâu lắm rồi tôi không được ăn cơm anh mời. Xem ra hôm nay được một bữa no nê rồi.
- Tôi nói hình như cậu còn chưa nghe rõ. Tôi bảo đưa cậu đi ăn chứ đâu có nói mời đi ăn
Cung Khai Hà vừa cười vừa đáp lại.
-Ồ...
Diệp Phàm lại ngây người ra rồi hỏi lại đội trưởng:
- Vậy chúng ta đến nhà ai ăn cơm đây?
- Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Anh cứ đi đi rồi khắc biết.
Cung Khai Hà cười, đi phía trước dẫn đường. Diệp Phàm đi sau, trong lòng rất tò mò.
Xe hắn đi theo xe của đội trưởng Cung ra đến ngoại ô.
“Cái nhà ông này, đi ăn cơm mà cũng phải bí mật vậy sao, lại còn đi ra tận ngoại ô nữa. Thật không biết phiền phức gì cả!”. Diệp Phàm không hài lòng lắm, hắn nghĩ thầm trong bụng.
Khít...
Chiếc xe dừng lại trước sân một ngôi nhà rất bình thường- một tứ hợp viện hai tầng làm bằng gạch ngói giản dị.
Bốn phía sân đầy những giàn nho. Giờ sắp đến tháng năm rồi, nho lên xanh tốt nhưng vẫn chưa ra quả. Sân của ngôi nhà trông mộc mạc mà tao nhã. Đi dưới giàn nho đem đến cho người ta cái cảm giác dễ chịu.
Bốn người trẻ tuổi mặc trang phục màu đen đứng trước cửa nhà. Diệp Phàm mơ hồ cảm nhận được ở họ tác phong và khí thế của các vệ sĩ.
Nhìn thấy Cung Khai Hà, cả bốn người bọn họ đều chào theo nghi thức quân đội. Tuy nhiên họ không nói câu gì như thể sợ sẽ quấy rầy ai đó.
Sự việc bất thường đó khiến Diệp Phàm cảm thấy ngạc nhiên. Hắn nghĩ thầm ngôi nhà này chắc là nơi an dưỡng của vị cán bộ cấp cao đã nghỉ hưu nào đó, chỉ là bốn người gác cổng thôi mà cũng trông thật xuất chúng.
Đi xuyên qua dàn nho vào trong phòng, hắn phát hiện ra đại sảnh cũng rất bình thường, kiểu cách trông không khác gì những tứ hợp viện thông thường khác ở Bắc Kinh.
Lên tầng trên, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ ra, phía trong có một bóng người đang ngồi trước chiếc bàn tròn cỡ lớn, quay lưng về phía hắn.
Người đó nghe thấy tiếng động quay lại nhìn. Diệp Phàm đứng ngây người ra. Người đó thân thiện nhìn Diệp Phàm hỏi:
-Sao thế đồng chí Diệp Phàm? Hôm qua mới tạm biệt mà hôm nay đã quên rồi sao?
- Đường.. chủ tịch Đường...Sao lại là chủ tịch?
Diệp Phàm như tỉnh ra nhưng miệng hắn lắp bắp không nói được rõ ràng.
- Sao lại không thể là tôi chứ?
Đường Hạo Đông cười hỏi lại.
- Nơi này có lẽ là bình thường quá.
Diệp Phàm đáp.
- Ngoại trừ chức vụ ra thì chúng ta đều là những người bình thường cả. Lại đây, ngồi xuống đi.
Chủ tịch Đường vừa ra hiệu cho Diệp Phàm và Cung Khài Hà vừa nói.
Một lát sau, đồ ăn đã được mang đến.
Đó đều là những món ăn rất giản dị của nhà nông: một đĩa khoa tây xào mướp đắng, một đĩa thịt kho tàu...
- Ha ha, món trứng cá này chắc chắn cậu Diệp Phàm chưa được nếm qua. Nào, thử xem sao.
Đường Hạo Đông chỉ vào bát thức ăn trông như là trứng chim bồ câu đã được bóc sạch vỏ và nói.
- Nào Diệp Phàm thử đi, hương vị rất được. Trước tôi có được ăn qua một lần, suýt chút nữa thì nuốt gọn cả lưỡi.
Cung Khai Hà tủm tỉm cười, giơ tay lấy chiếc muôi trong bát múc cho Diệp Phàm vài muôi.
Diệp Phàm cũng không khách sáo nữa nếm thử một cái thì thấy hương vị quả thật rất tuyệt, có dầu nhưng lại không ngấy, hơi chua nhưng lại có chút vị ngọt rất tự nhiên. Hắn tò mỏ hỏi:
- Chắc món này được làm từ trứng cá?
- Ha ha, đây là bí mật của người ta, chúng ta không thể đi tranh bát cơm của nhà người ta được.
Đường Hạo Đông điềm đạm cười tỏ ý không nói cho Diệp Phàm biết.
- Đồng chí Diệp Phàm, vết thương của Vương Nhân Bàng thế nào rồi?
Cung Khai Hà rất tự nhiên lái sang một câu chuyện khác.
- Vết thương bên ngoài khá nhiều, bên trong cũng có. Cũng may là sức khỏe cậu ta tốt chứ nếu là người bình thường thì đã thành tàn phế từ lâu rồi. Bọn người kia đã bị các đồng chí của ban kỉ luật Trung ương tóm gọn rồi chứ nếu không tôi sẵn sàng tặng mấy cú đấm vỡ đầu chúng nó.
Diệp Phàm cố ý nói những câu thô bạo.
- Đối với một số đồng chí hiểu luật pháp mà vẫn phạm luật thì phải nghiêm trị.
Khuôn mặt chủ tịch Đường bỗng nghiêm khắc trở lại.
- Thế nhưng đồng chí Diệp Phàm ạ, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi. Hơn nữa trong chuyện này, Vương Nhân Bàng là người có lỗi trước. Nếu cậu ta không say xỉn rồi gây sự thì những sự việc sau đó đã không xảy ta. Những gì cần xử lí chúng ta sẽ nghiêm minh xử lí, cần đánh bại chúng ta sẽ đánh bại. Tuy nhiên nếu như vậy tôi e rằng Vương lão sẽ khó mà hả lòng hả dạ được.
Cung Khai Hà thở dài nói.
Trong nháy mắt, Diệp Phàm đã hiểu ra mọi chuyện. Có lẽ hai vị lãnh đạo mời hắn dùng bữa cơm này là để nhờ hắn làm người giảng hòa. Mục đích nhắm đến chắc chắn là cao nhân Vương Thành Trạch.
- Muốn cho Vương lão hết tức giận thì trước tiên phải trừng trị nghiêm khắc kẻ đã ra tay, giống như đội trưởng Cung vừa nói, cái gì nên xử lí thì phải xử lí thật nghiêm minh.
Cái gì nên đánh bại thì phải đánh bại. Tôi nghĩ việc này sự tình thế nào, cả hai vị lãnh đạo đều rõ.
Nếu không có người hậu thuẫn chống lưng ở phía sau thì Cố Hoài Hưng không thể làm những việc như thế. Hơn nữa Cố Hoài Hưng và Vương Nhân Bàng lại không thù không oán với nhau, có đúng không?
Tôi nghĩ chuyện này vẫn còn nhiều điều mập mờ, không rõ ràng.
Diệp Phàm nói. Trước tiên hắn muốn trừng phạt thật nghiêm Cố Hoài Hưng, mặt khác cũng yêu cầu lãnh đạo phải trực tiếp ra tay điều tra Tạ Thắng Cường.
- Ha ha, vậy đồng chí Diệp Phàm có kiến nghị gì cứ nói
Chủ tịch Đường vừa cười vừa nhìn Diệp Phàm
- Kiến nghị? Hai vị lãnh đạo đều biết rõ, tôi đâu dám nói lung tung.
Diệp Phàm tất nhiên không dám trực tiếp nói thẳng vì như thế khác gì ép hai vị lãnh đạo làm theo ý hắn. Cấp dưới mà làm như vậy thì thật không nên.
- Ha ha ha, đồng chí Diệp Phàm từ khi nào lại trở nên khiêm tốn như vậy? Tôi thấy lúc cậu tung nắm đấm, cậu đâu có khiêm tốn? Hay là đúng như đội trưởng Cung nói, các bậc cao nhân đều cứng rắn?
Chủ tịch Đường nói.
- Tôi đâu dám. Tôi biết tình mình nhiều khi cứng rắn quá. Tôi vẫn đang cố gắng khắc phục để thích ứng với xã hội và yêu cầu của công việc. Diệp Phàm đáp lại.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2160: Cô có rồi hả?
Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Ha ha, tính khí quá xung có lúc thực tế lại không hay. Nên sửa, tuy nhiên, cũng không thể sửa cả bản chất, như vậy không phải là bản tính của anh rồi đồng chí Diệp Phàm.
Nói về cứng rắn, lúc cần cứng rắn cũng không thể mềm mỏng có phải không? Cho nên, kiến nghị của đồng chí Diệp Phàm tương đối hay.
Một số đồng chí, nên hiểu rõ một chút vấn đề. Thế này đi, việc này, sẽ để đồng chí Diệp Phàm đi Vương gia Cốc một chuyến, nói chuyện với Vương Lão một chút.
Giải thích một chút thái độ của tổ A chúng ta với lãnh đạo cấp trên là tuyệt đối không nương tay. Cung Khai Hà lại động đến bên này.
- Việc này, nếu thủ trưởng Cung đi hoà giải một chút không phải càng tốt sao. Lãnh đạo tổ A ra mặt, như vậy, thái độ không phải rất rõ ràng sao.
Diệp Phàm cũng không chịu, phản pháo lại Cung Khai Hà.
Đồng chí Đường Hạo Đông cũng hơi sửng sốt, đột nhiên cười ha ha mấy tiếng còn liếc Cung Khai Hà, ông ta cũng không lên tiếng, dường như chờ xem diễn kịch.
- Đồng chí Diệp Phàm, anh xem, kẻ già nua như tôi không có tư cách để đi. Tốt nhất vẫn là anh đi một chuyến thì thích hợp hơn. Vả lại, dựa vào tình cảm cá nhân giữa anh với Vương Nhân Bàng. Còn cả Vương lão ưu ái anh nữa. Nói ra cũng dễ hơn.
Cung Khai Hà nói thẳng ra.
- Được rồi, vậy là quyết định xong. Đồng chí Diệp Phàm, cậu là tổ phó tổ A, sự hưng suy của tổ A cũng có một phần trách nhiệm của cậu.
Tình hình hiện nay của tổ A cậu là rõ nhất, chúng ta còn thiếu nhân tài đỉnh cao. Đồng chí Vương Thành Trạch chính là đối tượng chúng ta nhất định phải có được.
Cậu lần này đi Vương gia Cốc là gánh vác trọng trách thuyết phục đồng chí Vương Thành Trạch vào đội. Việc này không được thương lượng, chỉ có thể thành công.
Nói đến câu cuối cùng, chủ tịch Đường giọng điệu rất nghiêm khắc, căn bản là không có ý muốn thương lượng.
- Tôi nhất định cố gắng.
Diệp Phàm đứng lên, chào theo nghi thức quân đội.
- Không phải là cố gắng, mà là nhất định phải làm được.
Chủ tịch Đường lại nhấn mạnh câu, phá hỏng chiêu trò của Diệp Phàm.
- Nhất định làm được, làm không được tôi đem giường chiếu chăn màn ra trải tại nhà Vương lão.
Diệp Phàm thanh âm lớn lên không ít.
- Được! Được! Chỉ cần có thể thành công, anh làm gì cũng được! Không ngờ đồng chí Cung Khai Hà cũng nói ra một câu vô lại như vậy.
Ôi, lại bị chụp mũ rồi, Diệp Phàm ở trong lòng thở dài.
- Còn nữa, ý của chủ tịch là chuẩn bị để đồng chí Vương Thành Trạch kiêm chức cố vấn Chủ tịch. Đây là thân phận bề ngoài của ông ta, hưởng hết các đãi ngộ tham chiếu theo tiêu chuẩn của một cấp phó nhà nước. Cung Khai Hà lại bổ sung một câu.
- Nào nào nào, ăn trứng cá, hương vị rất được.
Cung Khai Hà đã xong việc, nhất thời tâm trạng tốt. Cầm lấy muôi thiếu chút nữa nhét cả bát lớn trứng cá vào bát Diệp Phàm. Chủ tịch Đường cũng là vui vẻ nhìn.
Chỉ một bát trứng cá là gì, ông đây lại phải tốn nước bọt mòn da môi, không khéo còn bị người ta xem thường, đen đủi! Thế nào lại dính phải vụ này, trong lòng người nào đó buồn bực hét thầm.
Sau bữa cơm Diệp Phàm đi thẳng đến tổng viện quân y.
Phát hiện trong phòng bệnh Vương Nhân Bàng và Tiếu Thập Lục muội hai người, thân mật đến mức không chấp nhận được. Diệp Phàm len lén đẩy cửa đi vào, nghe xong hồi lâu, phát hiện một bà xã một ông xã đang rên rỉ, nghe thấy vậy Diệp Phàm thấy lạnh gáy, da gà nổi đầy người.
- Ôi, đạo đức suy đồi, còn chưa kết hôn đã gọi như vậy, buồn nôn quá.
Diệp Phàm nói giọng âm dương quái khí.
Diệp Phàm thi triển mắt ưng nhìn bụng Tiếu Thập Lục muội trong bóng tối. Phát hiện có nhô lên nhưng không rõ ràng, tuy nhiên, hình như chỉ hơi nhô lên. Chỉ dựa vào đây liệu có thể kết luận Tiếu Thập Lục muội mang thai hay không.
- Đúng vậy, là đạo đức suy đồi đấy. Người nào đó ngày ngày ôm cô nào đó trong biệt thự Hồng Diệp, nghe nói cũng chưa kết hôn? Thế thì gọi là bà xã nhỉ?" Vương Nhân Bàng liếc nhìn Diệp Phàm, cố ý hỏi Tiếu Thập Lục muội.
- Sống chung trước hôn nhân!
Tiếu Thập Lục muội cũng rất phối hợp, song song liên thủ phản kích Diệp Phàm.
- Chúng ta là mai môi đính hôn, theo lý mà nói cũng là nửa vợ chồng rồi. Cổ đại không có giấy đăng ký kết hôn, chả phải đều thế này sao. Không giống một số người, hình như việc này còn chưa xong ấy. Gọi nhau nghe đến buồn nôn, sau này, có phiền phức rồi.
Diệp Phàm cố ý khích Tiếu Thập Lục muội.
Có lẽ, Tiếu Thập Lục muội với Vương Nhân Bàng thực sự muốn ở bên nhau, phỏng chừng còn có phiền toái lớn. Phiền toái đầu tiên khẳng định chính là Tiếu Thiết Phong.
Tiếu gia cùng Tạ gia có quan hệ nhiều đời, hai bên cha mẹ đều hy vọng Thập Lục muội sẽ sánh vai cùng Tạ Thủy Đông. Vương Nhân Bàng trong mắt bọn họ liền biến thành kẻ thứ ba chen chân quấy rối.
Hơn nữa, anh ta lại tay đấm chân đá làm ầm ĩ ra như vậy. Có lẽ, trong mắt người nhà họ Tiếu sớm đã coi anh ta như đám lưu manh du côn.
Mặt khác, Vương gia chỉ là có ấn tượng ban đầu về Tiếu Thập Lục muội. Nếu Tiếu gia muốn bắt vạ, Vương gia khẳng định cũng sẽ nổi giận.
Quả nhiên, Tiếu Thập Lục muội mặt mũi tối sầm lại, môi giật giật không nói nên lời. Còn Vương Nhân Bàng lại hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm, còn còn cố đưa mắt về phía hắn, ý là người anh em không thể bóc mẽ người ta như vậy.
- Nhân Bàng, bác gái đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Bà về từ sớm rồi. Vương Nhân Bàng nói, liếc nhìn Tiếu Thập Lục muội, nói,
- Đều là bà xã nhỏ của tôi chăm sóc tôi, rất tốt đó.
Vương Nhân Bàng đương nhiên là muốn đùa Tiếu Thập Lục muội vui vẻ lên, cố ý nói như thế.
- Anh còn có bà lớn?
Tiếu Thập Lục muội đột nhiên trợn tròn mắt chằm chằm nhìn Vương Nhân Bàng.
- Nào dám, ta đời này chỉ có bà nhỏ không có bà lớn.Vương Nhân Bàng vội vàng giải thích.
- Thập Lục, cô theo tôi ra đây một chút, tôi có chút việc nhỏ muốn hỏi cô một lát.
Diệp Phàm đột nhiên nói. Tiếu Thập Lục muội gật đầu đi theo Diệp Phàm tới phòng tiếp khách bên ngoài.
Bởi vì Vương Nhân Bàng nằm phòng cán bộ cao cấp, loại phòng bệnh này kỳ thật chính là phòng bệnh có hình thức một gian nhà. Có phòng bệnh chính tông, có phòng cho người nhà, bên cạnh còn có một phòng khách.
Chủ yếu là nơi để cán bộ cao cấp tiếp đãi khách đến thăm bệnh bàn chuyện. Cán bộ cao cấp vẫn là cán bộ cao cấp thôi, dù là trị bệnh cũng phải ở phòng bệnh chỉ huy công tác bên ngoài! Sự nghiệp Cách mạng ngày ngày làm!
Thấy Diệp Phàm chằm chằm nhìn mình hồi lâu không nói, Tiếu Thập Lục muội mặt đột nhiên hơi có chút đỏ. Cô vân vê vạt áo mình, không ngờ còn hóp bụng lại.
Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng:
- Cô có rồi phải không?
- Ý gì vậy, Chủ nhiệm Diệp, tôi không hiểu?
Tiếu Thập Lục muội hơi sửng sốt, vội nói. Tuy nhiên, hai má lại càng đỏ thêm.
- Không cần giả bộ, cô có năm tháng rồi.
Diệp Phàm nói, ánh mắt quét qua bụng cô.
- Không... Không thể nào!
Tiếu Thập Lục muội vội lắc đầu, vẻ mặt kia rõ ràng có chút hoảng loạn.
- Không cần giấu nữa, hai người lúc ấy trong hang động quái dị kia hết thảy những gì xảy ra tôi ở xa tuy nói đang chiến đấu, nhưng vẫn để ý hết.
Tuy nhiên, cô cũng không cần khó xử, tôi chỉ là thấy hai người lăn lộn cùng một chỗ. Việc này, Nhân Bàng đã nói thật với tôi rồi.
Cô nghĩ xem, cô đến bây giờ còn giấu, chẳng lẽ thật sự muốn tự mình sinh đứa bé tự mình nuôi nấng.
Cô nghĩ xem, gia tộc cô sẽ cho phép cô xử lý như vậy sao? Cô thật sự muốn cắt đứt với gia đình à? Cô chẳng lẽ thực sự không muốn có một gia đình ấm áp?
Đứng từ phía đứa nhỏ, cô lẽ nào muốn nó sinh ra là đứa trẻ đáng thương không cha.
Gia đình thiếu người cha gây tổn thương rất lớn với đứa nhỏ, loại thương tổn vô hình này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống cả đời của nó. Điều này với đứa nhỏ mà nói là không công bằng.
Diệp Phàm hừ giọng nói, từng bước nói rõ mà ép tới.
- Tôi... Tôi...
Tiếu Thập Lục muội kỳ thật luôn gắng gượng, lúc này gượng không nổi bị Diệp Phàm đâm trúng điểm yếu, mắt lập tức hoe đỏ. Mấy ngày qua, cô đã suy xét rất nhiều việc. Tâm trạng tự nhiên không tốt.
- Cô không cần lo lắng gì cả, chuyện của cô là việc của tôi, tôi với Nhân Bàng là anh em. Nếu côi tin tưởng tôi hãy nói ra, việc này để tôi xử lý,thế nào?
Diệp Phàm nói, kiên trì nói những lời của một 'Bà mối'.
- Anh thật sự chịu giúp tôi?
Tiếu Thập Lục muội cặp mắt thật to kia nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Cô xem tôi có khi nào nói chuyện mà không suy xét không.
Diệp Phàm vẻ mặt đứng đắn nói.
- Tôi... Tôi đúng là đã có thai, năm tháng. Mấy ngày nay sợ người ta phát hiện, còn nhẹ nhàng dùng vải bó bụng lại.
Tôi vẫn luôn lo lắng làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa nhỏ không. Tuy nhiên, khi không có ai tôi liền cởi ra.
Thời gian bó buộc cũng không dài. Hơn nữa, tôi trên cơ bản không ra khỏi cửa. Cứ cách một khoảng thời gian đều phải đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói tất cả đều bình thường.
Bằng không, tôi thực sự không phải với Nhân Bàng.
Tiếu Thập Lục muội rốt cục nói hết thực tình.
Bởi vì, cô tin rằng, hy vọng lớn nhất có thể khiến cô và Vương Nhân Bàng đến bên nhau chính là Diệp Phàm. Cô đang ở chỗ tuyệt vọng vớ được một ngọn cỏ cứu mạng.
- Ôi, cả hai người đều không tốt. Cô ấy, vẫn giả bộ kiên cường. Còn Nhân Bàng thì, vẫn vờ như không có việc gì. Đến lúc gặp chuyện lại giở trò say rượu động chân tay, kết quả lại làm ra cái bộ dạng này. Nếu sớm phá đi thì tốt, cũng sẽ không đến nỗi như hiện nay, quá bị động phải không? Diệp Phàm nói.
- Tôi... Tôi sợ Nhân Bàng không thích tôi. Cứ quấn lấy anh ấy sẽ chỉ làm anh ấy thêm chán, hơn nữa, anh ấy ban đầu không để ý đến tôi. Tôi còn nói lời này ra, chẳng phải là ép anh ấy, bắt bí anh ấy sao. Đây không phải tính cách của Tiếu Thập Lục muội tôi. Ai ngờ một 'nụ hôn' cũng khiến anh ấy tức giận như vậy. Tôi mới hiểu được, kỳ thật, trong lòng anh ấy cũng có tôi.
Tiếu Thập Lục muội hai má hồng hồng nói.
- Là trai hay gái? Diệp Phàm hỏi.
- "Tôi... Tôi không hỏi. Mặc kệ trai hay gái tôi đều thích. Tiếu Thập Lục muội mặt đỏ bừng, rất thẹn thùng.
- Chúng ta lập tức đi siêu âm.
Diệp Phàm nói, có vẻ hứng thú. Việc hình thành lên một con người cũng là một bí ẩn.
- Việc này...
Tiếu Thập Lục muội nhăn nhó.
- Cô nghĩ xem, một gia tộc như Vương gia sẽ hy vọng đứa bé trong bụng cô là trai hay gái? Đương nhiên, không phải nói con gái không tốt.
Tuy nhiên, nếu đứa đầu có thể là 'cây gậy', tin rằng Vương lão sẽ vui lòng. Vương lão mà vui lòng, mẹ Nhân Bàng khẳng định lập tức đến bế cháu.
Vậy việc này đã thành một nửa rồi phải không. Đến lúc đó, tôi ở bên cạnh nhảy vô góp vui. Nếu nhà hai người không đồng ý, thì chúng ta sẽ đấu với họ đến cùng.
Đấu đến khi bọn họ đồng ý mới thôi. Lòng người đâu phải sắt đá, rất nhiều bậc cha mẹ lúc đầu nghĩ không thông. Thậm chí cắt đứt quan hệ với con gái.
Cuối cùng khi bế cháu ngoại đến, chuyện gì nghĩ không thông đều tan thành mây khói hết.
Diệp Phàm đúng là biết tám chuyện.
Tiếu Thập Lục muội ngẫm lại cũng thấy có lý, liền đi theo Diệp Phàm làm siêu âm. Kết quả không ngờ vượt quá dự liệu của Diệp Phàm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ