Trằn trọc suốt đêm, Thái Bảo không tài nào chợp mắt được. Căn phòng cũ, đầy những thân quen giờ sao xa lạ thế. Trong lòng nó vốn chẳng để ý đến nơi mà bốn năm trước cứ ngày ngày đi đi về về mà chính câu nói của thằng Văn Lộc khiến Thái Bảo cứ thao thức mãi.
Sư tỷ có thật nói vậy với Văn Lộc không? Sư tỷ dốc sức học nghệ chỉ là mong được hạ sơn, đi khắp chân trời góc bể để tìm nó sao? Nó quan trọng với sư tỷ như vậy à? Sư tỷ tốt với nó thế, vậy mà nó có nhớ đến sư tỷ trong bốn năm qua không? Có chứ, Thái Bảo gạt đi câu hỏi, trong thâm tâm khẳng định chắc nịch rằng nó có nhớ đến Song Mai.
Xem nào, bốn năm qua, nó nhớ sư tỷ tổng cộng là….Đột nhiên nó thấy tim đập mạnh. Mẹ kiếp, trong bốn năm qua, nó lẩm nhẩm tính, không ngày nào là không nhớ đến sư tỷ cả. Cái quái gì vậy nhỉ, nó lẩm bẩm rồi đổi thế nằm. Thở dài đánh thượt một cái, nó lại trở mình, đưa tay vắt lên trán, mắt tròng trọc nhìn vào màn đêm vô tận. Sư tỷ xinh đẹp như vậy, lại là con nhà danh gia vọng tộc, ắt hẳn chẳng thể nào…Nó lại gạt ý nghĩ ấy đi. (Nguồn: Vip Truyện . Vn)
Nhưng không thể, đầu óc nó lại quay cuồng lên, ký ức năm xưa lại hiện hữu trở lại. Nào những lúc chơi đùa cùng sư tỷ. Nào những lúc sư tỷ giận hờn nó. Nào những khi cưỡi lạc điểu bay khắp Thông Thiên Hoàng Ma. Nào…Không được! Nó chợt nhớ đến cái lúc mới đến Vân Tiêu Giám, có nghe loáng thoáng bọn đồng môn bàn nhau gì đó về sư tỷ. Xem nào, nó cố để nhớ lại. Đúng rồi, chúng nó nói rằng, họ Mai và họ An vốn đã có hôn ước từ trước. Hôn ước! Hôn ước! Cả thân thể nó lạnh đi, gai ốc nổi lên khắp nơi, trong lòng rực lên một tia ghen tị, khó chịu. Hôn ước à? Vậy là sư tỷ đã có hôn ước gì đó với nhị sư huynh Văn Thành. Phải rồi, người ta môn đăng hộ đối, một nhà là vương gia, một nhà là hoàng đế, làm gì có cửa cho đứa mồ côi, danh phận bé bằng con kiến như nó chứ? Cứ thế, Thái Bảo suy nghĩ đến nhức cả đầu. Nó lấy tay, đập bồm bộp vào đầu, tự nói: “Không nghĩ, không nghĩ”. Rồi trong lòng khổ sở phát ra những tiếng cười bất cần.
Nó cứ biểu hiện như thế rồi từ xa, văng vẳng tiếng gà gáy le te, báo hiệu sáng sớm. Đã một đêm nó thức trắng, chỉ lởn vởn trong đầu những ý nghĩ về sư tỷ. Từ xa, có tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt tới, nó căng tai lên lắng nghe. Bước chân dừng ở trước cửa phòng nó, im lặng một lúc, rồi tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, một giọng nói quen thuộc phát ra. Giọng nói này, nó cũng không thể quên được, đó là của nhị sư huynh.
- Thái Bảo! Thái Bảo sư đệ, mau giậy thôi, theo ta đi gặp các vị sư phụ.
Đột nhiên, trong lòng Thái Bảo cảm thấy khó chịu. Nó chẳng hiểu vì sao nữa nhưng cứ khó chịu như vậy. Văn Thành gọi hai, ba tiếng không thấy trả lời bèn tự động mở cửa đi vào. Thái Bảo nằm im, mắt nhắm nghiền, ra vẻ ngủ say không biết gì.
Đến gần nó, Văn Thành lay nhè nhẹ, cất giọng:
- Sư đệ mau tỉnh giậy, sư phụ muốn gặp đệ bây giờ.
Thái Bảo uể oải ngồi dậy, lấy hết sức để tạo ra bộ mặt ngái ngủ, lờ đờ nói:
- Văn Thành sư huynh, là huynh đấy à? Đã bốn năm rồi đệ chưa gặp huynh.
Văn Thành cười tươi, đưa tay vỗ vai nó:
- Tiểu tử này, mau mau sửa soạn để theo ta đi gặp các vị sư phụ. Cũng đã lâu rồi ta mới gặp lại đệ, biết đệ vẫn khỏe mạnh là ta vui rồi.
Hừ, vui vẻ quá, ngươi sắp thành thân với sư tỷ rồi, sẽ vui lắm mà. Thái Bảo hậm hực nghĩ trong lòng, đoạn cất tiếng hỏi:
- Có việc gì mà các vị sư phụ lại gọi đệ sớm như vậy?
- Ta không rõ, nhưng đệ mau theo ta, chớ để mọi người chờ đợi. – Văn Thành nghiêm ánh mắt.
Thái Bảo ngồi hẳn lên, thò chân xuống xỏ vào giầy rồi bước ra ngoài rửa mặt, đoạn nối gót theo Văn Thành sư huynh. Trong ánh sáng nhờ nhờ của trời đất buổi giao thời, nó thấy một bóng người cao lớn, khí phách tỏa ra hẳn phải là của những bậc đế vương đứng trên triệu người.
Văn Thành không đưa nó vào Vọng Nhật lầu mà dẫn đi men theo lối mòn, vòng ra đằng sau Thái Cực điện. Cỏ cây rậm rạp cao quá đầu người, con đường mòn gập ghềnh sỏi đá. Nơi này, nó chưa đến bao giờ bởi môn quy không cho phép đệ tử đến đây. Vòng ra sau, cặm cụi nối gót Văn Thành đi sâu vào trong, nó thấy một miệng hang lộ ra trước mặt, trên cửa hang đề mấy chữ: “Thông Thiên Động”.
Nó tiếp tục đi theo Văn Thành sâu vào trong động, một cảm giác lành lạnh tràn khắp cơ thể, mùi ẩm mốc phảng phất khắp nơi, con đường đá trơn tuồn tuột khiến nó phải giữ thăng bằng cho khỏi trượt chân. Đến cuối động, một gian phòng to lớn hiện ra, so về quy mô thì chẳng kém nơi nó ở trong bốn năm qua là bao.
Nó quan sát khắp trong động, thấy bố trí rất nhiều đèn đuốc, khắp bốn phía là những vách đá sừng sững, trên đó trạm khắc những cổ ngữ kỳ quái. Xen lẫn với cổ ngữ là hình ảnh bát quái đồ, kiếm khí, nộ khí đang phóng ra từ những hình nhân. Trong động bố trí nhiều chiếc bàn đá, trên đó bày la liệt kiếm và tàng thư mật tịch. Chắc hẳn nơi này dùng để luyện tập và lưu lại những bí mật của Vân Tiêu Kiếm, nó nhủ thầm.
Phía giữa động, chín vị sư phụ đang đứng thành hàng chờ đợi. Văn Thành đến trước mặt các vị sư phụ, cung kính thi lễ rồi nói:
- Con đã đưa sư đệ đến theo lệnh của các sư phụ.
Bạch Ưng đạo trưởng gật đầu, Văn Thành biết ý, vội vàng quay gót lui ra ngoài. Thái Bảo cũng đến trước mặt chín vị, chắp tay hành lễ, khuôn mặt tỏ ra vô cùng kính trọng.
Văn Thành bước ra ngoài một lúc, Bạch Ưng đạo trưởng đã mở lời:
- Thái Bảo! Con biết ta gọi con đến đây có việc gì không?
- Dạ không ạ! – Nó trả lời, trong lòng rộn lên những nghi hoặc. Không biết, sư phụ đã biết chuyện nó bí mật bái sư ở ngoài hay chưa? Tại sao dẫn nó đến đây? Hay mọi người đã biết hết rồi nên gọi nó đến đây trách phạt. Trong lòng Thái Bảo lo lắng không thôi.
Nhìn thấy khuôn mặt lộ vẻ lo lắng của nó, Bạch Ưng đạo trưởng mỉm cười trấn an:
- Xem con kìa, chớ có lo lắng. Chuyện là thế này, chỉ còn năm năm nữa là đến thời điểm tổ chức Lạc Hồng đại hội.
- Lạc Hồng đại hội? – Trên mặt Thái Bảo xuất hiện một tia nghi vấn.
- Đó là đại hội tỷ thí diễn ra giữa các môn đồ trẻ tuổi của tứ đại danh môn chính phái ở Lạc Hồng đại lục. Lần gần đây nhất, sư phụ Bạch Ưng của con đã giành ngôi quán quân. – Lưu Ly đạo nhân giải thích.
Hóa ra là như vậy, sắp có sự kiện lớn của Lạc Hồng đại lục rồi. Thái Bảo thầm nghĩ, trong lòng không hiểu nó là gì nhưng chắc hẳn phải là sự kiện rất lớn, quy tụ nhiều anh tài tu thánh khắp nơi.
Chờ cho Lưu Ly đạo nhân giải thích xong, lão Bạch Ưng tiếp:
- Vân Tiêu Kiếm chúng ta vốn thống lãnh chính đạo, việc tham gia Lạc Hồng đại hội nhất định phải đoạt được ngôi vị cao nhất. Khi xưa, chúng ta đã nhắm tới bốn người có thể đảm đương trọng trách đại diện cho lớp trẻ Vân Tiêu Kiếm. Con thử nói xem đó là ai? – Bạch Ưng đạo trưởng hỏi.
Thái Bảo nhíu mày, nghĩ một lúc rồi nói:
- Thưa sư phụ, chắc là Song Mai sư tỷ, Văn Lộc sư đệ và Ánh Nguyệt sư muội, còn người thứ tư thì...
- Chính là con. – Bạch Ưng đạo trưởng mỉm cười.
- Là con sao? – Nó ngạc nhiên.
- Đúng, bốn năm trước, chúng ta đã lựa chọn được người tham gia nhưng vì con mất tích đột ngột nên chỉ còn lại ba. Giờ con đã trở về, ta và các vị sư phụ quyết định sẽ tập trung bồi dưỡng cho con mau chóng bắt kịp với sư tỷ, sư đệ và sư muội. Bởi vậy mới đưa con vào Thông Thiên động.
- Thông Thiên động? – Nó lại nghi hoặc.
- Năm xưa, Vân Tiêu sư tổ trước khi khai môn lập phái đã đến động này bế quan luyện công trong 50 năm. Khi thành công đã sáng tạo ra kiếm trận lừng danh thiên hạ là Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ. Suốt thời gian sau này, Thông Thiên động là nơi tu luyện của những đệ tử được chú trọng bồi dưỡng nhằm đào tạo để trở thành lớp lãnh đạo của bản môn. Cả ta và những vị sư phụ của con đều đã trải qua quá trình ở trong động này. Nay vì muốn con mau chóng bắt kịp nên ta và các vị sư phụ quyết định sửa lại môn quy, phá giới luật, cho phép con được tu luyện tại đây.- Bạch Ưng đạo trưởng thông báo.
Thái Bảo đột nhiên cảm khái trong lòng, nó vô cùng biết ơn các vị sư phụ đã ưu ái mà dành cho nó những điều kiện thuận lợi nhất. Nó chỉ muốn hét lên rằng bản thân đã đạt được những thành tựu vượt xa sức tưởng tượng của mọi người. Nhưng làm sao nó có thể nói ra điều đó được. Bởi nó lo sợ, lo sợ các vị sư phụ sẽ tống cổ nó ra khỏi Vân Tiêu Kiếm như ném một phế vật, ném một kẻ phản môn. Nó nghiến răng, trong lòng không khỏi giận bản thân.
- Con xin đa tạ các vị sư phụ. – Nó quỳ xuống, khấu đầu.
- Kìa, mau đứng lên đi con. – Lưu Ly chạy tới, đỡ nó.
- Được, tạm thời như vậy. Trong động đều đầy đủ vật dụng cá nhân, tàng thư mật tịch ghi chép công phu của Vân Tiêu Kiếm và lương thực đủ dùng trong 5 năm. Khi chúng ta ra khỏi đây, cửa động sẽ đóng lại và chỉ mở ra sau 5 năm nữa.
- Sư phụ! – Nó thét lên một tiếng, trong lòng khổ sở vô cùng. Nó lại bị nhốt trong động này đến mấy năm nữa sao? Vừa thoát khỏi thạch động kia, giờ lại phải trở lại một thạch động khác. Ông trời ơi, có phải nó tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa không?
- Con đừng lo lắng. Nếu tu vi đạt đến cấp nhất định, con sẽ có đủ khả năng phá cửa động mà hoàn thành luyện tập trước thời gian quy định. Bằng không, cứ chờ đợi năm năm nữa, cửa động tự mở sẽ được ra ngoài. Vốn ta và các vị sư phụ muốn tốt cho con nên mới làm vậy. – Bạch Ưng đạo trưởng an ủi.
Phá cửa động? Thoát ra ngoài? Chẳng phải với khả năng của nó sẽ dễ dàng lắm hay sao? Thái Bảo bình tĩnh lại, trong lòng bật lên một tràng cười tự tin. Ha, các sư phụ hãy chờ xem, con nghỉ ngơi vài ba hôm rồi sẽ thoát ra ngoài dễ dàng. Đột nhiên, trong đầu Thái Bảo lóe lên một tia sáng. Phải làm sao để mọi việc diễn ra đúng với trình tự, quyết không được đốt cháy giai đoạn, nếu không mọi người sẽ phát giác ra. Nghĩ một lúc, Thái Bảo cất tiếng hỏi:
- Sư phụ! Cho đồ nhi hỏi, với tư chất của đồ nhi, nếu chăm chỉ luyện tập, mất bao lâu thì có thể phá được cửa ra ngoài?
Bạch Ưng đạo trưởng đột nhiên phá lên cười:
- Tư chất của con, nếu dốc hết sức thì chỉ mất một năm mà thôi. Nếu cố bằng 200 phần trăm thì cũng chỉ nửa năm như sư tỷ Song Mai của con.
Trong đầu Thái Bảo bắt đầu chuyển động những suy nghĩ. Chà chà, nửa năm, sẽ khá lâu đây. Nhưng vì bí mật trong lòng, ta sẽ cắn răng mà ở lại đây trong nửa năm. Rồi đột nhiên nó lại hỏi:
- Sư phụ! Hai tháng có được không?
Bạch Ưng đạo nhân đột nhiên nhíu mày lại, tắt cười, nghiêm giọng:
- Nếu con có khả năng đó, luyện tập ngày đêm, quên ăn quên ngủ thì có thể được. Còn không thì…
Lão chưa kịp dứt lời, nó đã nói luôn:
- Vậy con hẹn sư phụ hai tháng nữa sẽ phá cửa động ra ngoài.
Cả mấy vị sư phụ đều rất đỗi ngạc nhiên trước câu nói của nó. Từ xưa đến nay, chưa từng có ai trong vòng hai tháng mà đã có thể phá được cửa thạch động ra ngoài. Nhưng lão đạo Bạch Ưng và mấy vị sư phụ đều hiểu, tư chất của nó có thể làm được điều đó. Họ hy vọng thằng nhỏ này sẽ mau chóng đạt được thành tựu như cách mà Song Mai đã làm, chỉ mất có nửa năm là đã ra khỏi thạch động.
- Thôi được, con hãy cố gắng luyện tập, tạm thời ta hẹn con hai tháng nữa. – Bạch Ưng đạo nhân cười lớn, xoa đầu nó rồi cùng mấy vị sư đệ, sư muội rời khỏi động.
Lúc xoa đầu nó, lão đạo trưởng phóng thử một luồng chân khí nhằm kiểm tra xem tư chất của thằng nhóc này phát triển tới đâu mà tự tin sẽ phá cửa động trong vòng hai tháng. Nhưng lão không cảm thấy gì đột biến cả nên chỉ cười mà bước ra ngoài.
Cánh cửa thạch động từ từ đóng lại, Lưu Ly đạo nhân nhìn nó với ánh mắt trìu mến. Nàng hy vọng, nó sẽ sớm đạt được thành tựu và rời khỏi nơi đây.
Chỉ còn lại một mình trong thạch động, Thái Bảo đi quanh một vòng kiểm tra. Nó lấy từng cuốn bí kíp, mật tịch, đảo mắt xem qua một lượt. Chà, toàn những khẩu quyết thiên biến vạn hóa của Vân Tiêu Kiếm. Nào là thuật độn thổ, đằng không, xuất khí ngũ hành hay những môn cao cấp như phân thân, hô phong hoán vũ. (Nguồn: Vip Truyện)
Rồi nào là những kiến thức về siêu linh thú, ma thú, lịch sử, ma giáo, luyện đan v.v…Những kiến thức này, đúng là nó cần bồi bổ thêm. Nghĩ rồi, nó đem mớ sách vở, leo lên giường đọc. Đọc chán chê, nó thiếp đi lúc nào không hay. Trong tâm trí, lờ mờ hiện ra bóng dáng thướt tha của sư tỷ.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hanin
Thái Bảo ngủ một giấc ngon lành, nó tỉnh dậy, rảo bước đi xung quanh thạch động, cầm mấy cây kiếm lên ngắm nghía rồi vung tay đi mấy đường khiến cơ thể tràn ngập cảm giác khoan khoái. Tiếng kiếm xé gió vun vút, tạo thành những vệt sáng loáng. Trong lòng Thái Bảo dâng lênh những tia phấn khích. Chà, chịu khó ở đây hai tháng nữa thôi, khi phá cửa động ra ngoài, mọi người sẽ chẳng còn nghi ngờ gì được, thạch động này, muốn phá lúc nào chẳng được. Nó mỉm cười, vung kiếm, vận khí xuất ra chiêu kiếm nhưng không có gì xảy ra. Đột nhiên, nó cảm thấy là lạ trong người, toàn thân gai lên. Nó lại thử vận khí…
Không có biểu hiện gì, thân thể trơ ra như gỗ. Nó giật mình hoảng hốt, thò tay móc viên châu lên xem. Âm Dương Hắc Bạch Châu ánh lên một màu trong vắt, hai đạo khí trong đó hoàn toàn biến mất. Bảo châu, xem ra đã trở thành một viên bi ve tầm thường.
“Cái…cái quái gì vậy? Tình cảnh này giống hệt như trong Vô Trường Vô Trọng động sao trời ơi?”. Nó thảng thốt nghĩ, trong lòng cực kỳ khổ sở.
Mẹ kiếp, lại phải tập luyện lại từ đầu sao? Nó tự hỏi, trong lòng nảy lên những tia căm thù những thạch động đến tận xương tủy. Khốn nạn cho cái thân nó, tránh vỏ dưa lại gặp ngay vỏ dừa. Nó mông lung nghĩ đến cảnh phải bốn đến năm năm nữa mới có thể thoát khỏi nơi này. Nó ân hận vì lúc trước đã khoa môi múa mép, tự tin rằng sau hai tháng nữa sẽ phá cửa động mà ra ngoài trước sự ngưỡng mộ của mọi người và nhất là của sư tỷ. Nay thì, đừng nói nửa năm, bốn năm nữa cũng chưa chắc đã ra được khỏi đây.
Nó hậm hực bước về chiếc giường gỗ, nằm vật xuống chán nản, ánh mắt nó thao láo nhìn lên trần thạch động. Nó không tài nào nhắm mắt được, chân tay cứ như có hàng ngàn con kiến bò lổm ngổm, khó chịu hết sức. Thở dài đánh thượt một cái, nó lại bật người giậy, càu nhàu trong miệng những câu gì đó rồi lại đưa tay lên gãi đầu. (Nguồn: Vip Truyện)
Thái Bảo ơi là Thái Bảo, sao mi lại lâm vào tình cảnh này cơ chứ? Ở ngoài kia, sư tỷ và sư huynh…Nó đưa tay vuốt mặt, xua tan ý nghĩ tầm thường ấy. Suy nghĩ trong khoảng thời gian một nén hương, nó hít một hơi dài rồi đứng thẳng lên, tự nhủ : “Đằng nào chẳng bị nhốt trong này, chi bằng lại học lại từ đầu, khi thoát ra ngoài, công lực phục hồi, cộng thêm tu vi luyện tập trong động, khả năng của nó sẽ khiến mọi người phải trố mắt ra mà nhìn.”
Nói rồi, nó tiến tới một chiếc bàn đá ở gần, cầm lên một cuốn sách, bắt đầu đọc. Cuốn sách này ghi chép cách thức lưu chuyển khí ngũ hành trong cơ thể, để tạo ra minh châu lưu trữ nội khí. Cuốn này, nó chưa được học qua.
Suốt trong mấy ngày liền, Thái Bảo học cách tự tạo ra khí ngũ hành rồi đưa chúng luân chuyển khắp cơ thể. Chẳng mấy chốc cũng đã đạt thành tựu như lúc bắt đầu lên Vân Tiêu Kiếm. Trong người nó, giờ bừng bừng những đạo khí ngũ hành, nó tạm hài lòng với những gì đã thể hiện. Thái Bảo đặt quyết tâm, nhất định không được quá nửa năm sẽ hoàn tất khóa huấn luyện. Nó, tuyệt không thể thua kém sư tỷ một chút nào cả. Thái Bảo không muốn sư tỷ nhìn mình bằng ánh mắt coi thường.
Trong thạch động, khi bình tĩnh lại, Thái Bảo quyết định sử dụng cả hai phương pháp tập luyện mà nó đã được học. Một từ Vân Tiêu Kiếm, một từ lão sư phụ Cao Lỗ Sơn. Tuy nội khí chẳng còn nhưng khẩu quyết tu luyện nó nhớ rất rõ, giờ thì kết hợp cả hai phương pháp, không những không triệt tiêu nhau mà còn bổ sung rất nhiều.
Qua một tháng, năng lực của nó đã thăng tiến một cách nhanh chóng. Nhưng so ra, vẫn rất chậm chạp. Cứ như thế này thì phải mất một năm mới phá được cửa động. Nghĩ vậy, nó lại chuyên tâm vào tu luyện, ngủ ít hơn, tập nhiều hơn.
Hây, Thái Bảo hô lên một tiếng, toàn thân rực sáng, mấy đạo khí lưu chuyển tựa rồng bay phượng múa. Nó điều khiển đạo khí quay vòng vòng trên đầu như một tấm khiên lớn rồi đột ngột phóng thẳng về phía cuối hang. Oàng oàng hai tiếng, thạch động rung lên nhè nhẹ, mấy cây kiếm trên bàn đá bị chấn động, nảy lên rồi rơi leng keng xuống dưới đất. Chà, đã một tháng rồi, cũng có chút thành tựu đây. Nó hít một hơi, điều hòa lại cơ thể rồi lại tiếp tục phong bế các kinh mạch, hấp thu linh khí.
Nếu như Vân Tiêu Kiếm dạy nó cách hấp thu linh khí trời đất bằng cách cùng lúc khai mở 12 chính kinh trong cơ thể, tạo thành những đường dẫn khí chạy thẳng vào đan điền thì phương pháp của Cao Lỗ Sơn lại ngược lại, phong bế 12 chính kinh khiến cơ thể không hấp thu được linh khí, khi đến mức cực hạn mới đột ngột mở ra. Cao Lỗ Sơn nói với nó, giống như một người bịt mồm, bịt mũi nhịn thở, đến khi không chịu được nữa thì buông ra, hô hấp sẽ cực nhanh, khí được hút vào cũng tăng lên gấp mấy lần so với bình thường. Cách hấp thu bá đạo này của lão quả thực rất hiệu quả trong việc tụ linh khí vào cơ thể tuy rằng có hơi nguy hiểm nếu không kịp thời giải phong bế. (Nguồn: Vip Truyện)
Thái Bảo dùng phương pháp của Vân Tiêu Kiếm để hỗ trợ cho quá trình thu khí bằng cách mà Cao Lỗ Sơn chỉ. Nó đã kéo dài được quá trình bế phong 12 chính kinh lên đến thời gian cực điểm mà có lẽ, Cao Lỗ Sơn sống lại cũng hoảng hồn mà vái nó mấy lạy.
Bình thường, Cao Lỗ Sơn bế phong chỉ được khoảng một ngày là phải mở ra thì giờ Thái Bảo có thể làm việc đó trong một tuần liền. Linh khí trong thạch động vốn được lão sư tổ Vân Tiêu bố trí trận pháp để luôn lưu chuyển mạnh nhất, giờ cơ thể Thái Bảo như một chiếc phễu khổng lồ, ầm ầm hút hết vào trong. Qua một tháng rưỡi, nó đã cảm thấy gần đạt được mục tiêu ban đầu đề ra
Thái Bảo nhắm tịt mắt lại, tự điều động các luồng chân khí trong cơ thể. Nó thấy trong người sảng khoái vô cùng. Nội khí cứ ầm ầm chạy khắp như lũ quét. Đột ngột nó mở to mắt, toàn thân phát bạch quang sáng lóa cả thạch động. Hữu chưởng đánh mạnh về phía trước. Chỉ thấy một quang ảnh rực rỡ phóng thẳng đến chiếc giường gỗ rồi oành một cái, đánh nó tan thành ngàn mảnh, gỗ vụn bay lung tung. Thái Bảo hét lên một tiếng khổ sở, nó đã ngu ngốc mất rồi, đánh tan chiếc giường thì lấy chỗ nào ra để nghỉ ngơi đây?
Thái Bảo chậm rãi bước đến chỗ lúc trước là chiếc giường, thấy trên mặt đất có mấy khắc sâu vào lòng đá. Chà, không ngờ ở đây lại có mấy chú ngữ bí mật này. Chắc hẳn không ai trong Vân Tiêu Kiếm có thể biết được điều này do không dám đánh tan chiếc giường. Cười một tiếng đắc chí, nó tự nhủ: “Trong cái rủi có cái may, ngày xưa có tái ông mất mã giờ có Thái Bảo mất…giường”.
Nó quan sát kỹ, chú ngữ này có vẻ là một khẩu quyết gì đó. Trong lòng phát sinh mấy tia kích động, Thái Bảo lờ mờ đoán rằng đây là khẩu quyết của…Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ, kiếm trận số một trong thiên hạ. Nghĩ đến đây, nó bắt đầu lầm rầm đọc. Khi kết thúc, nó thấy cơ thể mình hoàn toàn bình thường, không hề có bất cứ biểu hiện gì cả. Chán nản, nó ngồi phịch xuống đất, thở dài.
Đúng lúc này, cả thạch động ầm ầm rung chuyển, những đám khói mờ mờ ảo ảo không rõ từ đâu xuất hiện, tràn ngập không gian. Thái Bảo giật mình, vội vàng phi thân lên tảng đá cao nhất động. Nhìn xuống dưới, một nửa thạch động đã bao trùm một biển khói trắng khổng lồ. Nó cảm giác như mình đang đứng trên một đỉnh núi mà xung quanh là một biển mây vậy.
Xoạt xoat…Từ dưới biển mây, phóng vọt lên hai vòng âm dương thái cực bằng khí, to hơn chiếc mâm đồng một chút. Hai vòng thái cực âm dương lập lờ trước mặt Thái Bảo, như đang quan sát nó rất kỹ. Thái Bảo ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra cả bèn thận trọng với tay ra định chạm thử. Tay còn chưa chạm đến, bất ngờ hai vòng âm dương thái cực rít lên man rợ, quay vun vút như chong chóng, lao thẳng đến công kích Thái Bảo.
Không kịp né tránh, nó bị hai vòng âm dương thái cực va mạnh vào cơ thể. Hai tiếng uỳnh uỳnh phát ra cùng lúc, thân thể Thái Bảo tựa như bao tải, rớt mạnh xuống nền đá. Rầm một cái, nó đập cả người xuống đau điếng. Còn chưa kịp định thần, Thái Bảo lại thấy vai chiếc vòng chết tiệt đó phóng xuống tấn công lần thứ hai.
Lần này, Thái Bảo đã dự liệu được trước nên nhanh chóng phóng lên né tránh, đoạn xuất khí đánh thẳng vào hai vòng thái cực. Ùng oàng, chiêu thức của nó va vào hai vòng tròn, tan rã nhanh chóng. Thái Bảo hoảng sợ, vung chưởng đánh mãnh liệt về phía vòng thái cực đang quay trở lại. Nhưng dù nó có xuất chưởng mạnh đến đâu, hai vòng thái cực âm dương đó vẫn không hề hấn gì. Đánh không lại, Thái Bảo dùng khinh công, co giò chạy như điên khắp hang động, miệng không ngừng kêu khổ thảm thiết. Chạy được khoảng hơn một canh giờ, Thái Bảo toàn thân mệt lử, chân khí cạn kiệt mà ngã lăn ra đất. Nằm thở hổn hển như trâu, hai vòng thái cực âm dương phóng vút đến, va liên tục vào nó như thể người ta cầm roi mà quất vậy. Thái Bảo cắn răng chịu đựng, trong lòng thấy kinh hoàng tột độ, không hiểu nó đang gặp phải chuyện quái gì nữa.
Hai vòng âm dương thái cực hành hạ nó một chặp, khắp thân thể Thái Bảo bầm tím lên những vết thương, một số nơi còn rỉ máu. Y phục cũng bị đánh cho nát tươm ra. Trông nó bây giờ thật khổ sở, tựa như một tay ăn xin bẩn thỉu luôn nằm dài ngoài chợ.
Đã kiệt sức, Thái Bảo đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn hai vòng âm dương thái cực phóng lên trên cao, lấy đà phóng xuống. Nó nhắm nghiền mắt, chờ đợi sự kết thúc của chuyện này. Mắt nhắm tịt nhưng một lúc trôi qua, vẫn không thấy thân thể bị công kích tiếp, nó mở mắt ra quan sát, thấy trước mặt, cách nó khoảng bốn trượng, hai vòng âm dương thái cực đang bập bềnh song song với nhau, ở giữa, chính xác là một bóng người mặc đạo bào.
Nhíu mắt quan sát kỹ, nó thấy đạo sỹ người tầm thước, râu tóc bạc phơ, nét mặt tinh anh. Khuôn mặt này, nó đã thấy nhiều lần. Toàn thân Thái Bảo run lên cầm cập, miệng lắp bắp:
- Vân…vân…tiêu….sư..tổ!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hanin
Lão đạo sỹ từ từ bước tới trước mặt nó, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm khắc, hai đạo âm dương thái cực ở bên cạnh, cứ xoay vòng vòng hộ thể, biển khói đã tan biến đi từ lúc nào.
Thái Bảo mắt trợn tròn, mồm há hốc. Nó không ngờ, Vân Tiêu sư tổ, người được coi đã mất tích cách đây mười mấy năm lại đang hiển hiện trước mặt.
Thần thái của lão sư tổ Vân Tiêu Kiếm tỏa ra khiến Thái Bảo co rúm người lại. Nó vẫn nghĩ rằng trong thạch động này chẳng có ai, nào ngờ lão sư tổ xuất hiện mà lại xuất hiện một cách mờ ám và bất ngờ như vậy, còn xuất chiêu đánh nó không thương tiếc khiến Thái Bảo không khỏi kinh hãi.
- Sư…sư..tổ - Thái Bảo lắp bắp, mồ hôi túa ra như tắm. Nó vốn nghe, sư tổ Vân Tiêu Kiếm là người cực kỳ nghiêm khắc với môn đồ.
- Ngươi là đệ tử của Vân Tiêu Kiếm? – Lão sư tổ lên tiếng, thanh âm trầm ấm, nghiêm nghị.
Nghe lão cất tiếng, Thái Bảo chuyển tư thế, quỳ xuống khấu đầu:
- Đệ tử là môn đồ thứ tư của Bạch Ưng sư phụ, xin bái kiến sư tổ.
- Là đệ tử của Mai Thiếu Phong sao? Còn nhỏ như vậy mà tu vi đã rất cao, lại được vào Thông Thiên động tập luyện. – Lão đạo cười lên một tiếng, vuốt nhẹ chòm râu bạc như cước, ra vẻ rất đắc ý.
- Sư..sư tổ…Chẳng phải người đã…mất tích sau? Hóa ra người ở trong Thông Thiên động. – Thái Bảo hướng ánh mắt dò xét về phía lão đạo.
Cất lên một tràng cười, Vân Tiêu đạo nhân nói:
- Ta không phải Vân Tiêu sư tổ của nhà ngươi đâu.
Thái Bảo nghe vậy, cả kinh, thoái lui lại đằng sau mấy bước, gương mặt căng thẳng, hấp háy tia nghi hoặc:
- Vậy lão là ai?
- Ta là…ký ức của Vân Tiêu đạo trưởng. Năm xưa lão vào trong Thông Thiên động bế quan tu luyện đã để lại một phần pháp lực nhằm mục đích sau này có đệ tử Vân Tiêu Kiếm đến đây, nếu có duyên sẽ được chỉ điểm những tuyệt học của bản phái. – Lão đạo sỹ thủng thẳng nói.
- Vậy…vậy sư tổ là ảo ảnh của…sư tổ? – Thái Bảo lắp bắp hỏi, nét mặt vẫn thôi không lộ vẻ kinh hoàng.
Đạo sỹ gật nhẹ đầu:
- Ta chỉ là ảo ảnh tồn tại trong thạch động này. Những việc trước khi Vân Tiêu đạo nhân vào trong động ta đều nắm rõ còn chuyện sau này thì…- Ảo ảnh thở dài một cái.
Thái Bảo lúc này đã đứng hẳn lên, thần thái tỏa ra cũng không còn hoang mang lo sợ như trước. Nó đã biết, kẻ đứng trước mặt kia chỉ là một ảo ảnh hư vô, chỉ là một phần ký ức của sư tổ để lại trong thạch động này.
Không gian trong động trở nên im ắng, hai con người, một thực, một ảo đứng nhìn nhau lặng lẽ. Tiếng nước tí tách nhỏ từ những nhũ đá xuống nền vang lên đều đều xen lẫn âm thanh lép bép của đuốc cháy. Những ký ức năm xưa dội về ào ạt, bao trùm cả thạch động to lớn.
Thái Bảo bất giác nhớ lại những gì nó được học ở Vân Tiêu Giám về sư tổ Vân Tiêu đạo nhân.
Kẻ mà ma giáo nhắc đến tên đều hồn bay phách tán đang đứng trước mặt nó. Kẻ sáng tạo ra kiếm trận vang danh thiên hạ đến tận bây giờ đang nhìn nó bằng ánh mắt già nua, cũ kỹ, chất đầy tiếc nuối của một quá khứ oai hùng. Kẻ mà đạo hạnh so với Đại Đế Long Thần chẳng kém bao nhiêu đang sừng sững như cự thạch, dù chỉ là ảo ảnh thôi nhưng vẫn khiến người ta có những cảm giác khó tả.
- Tiểu tử! Ngươi đã đánh vỡ Thiên Mộc Sàng, nơi ta bí mật đặt chú ngữ triệu hồi ký ức ở đó, coi như rất có duyên. Từ nay ta sẽ truyền thụ cho ngươi hết những tuyệt kỹ của Vân Tiêu Kiếm. – Vân Tiêu sư tổ lên tiếng, ánh mắt tựa mây trời phiêu lãng.
Thái Bảo nghe vậy, mắt sáng như sao, toàn thân run lên nhè nhẹ. Chẳng phải đây là một điều tốt quá đó sao? Nó sẽ được đích thân sư tổ sáng lập ra Vân Tiêu Kiếm truyền thụ. Chuyện này, có nằm mơ cả đời cũng không bao giờ nghĩ ra được. Trong giây phút, Thái Bảo trong lòng cảm khái, tạ ơn ông trời, các vị sư phụ đã quá ưu ái cho cái thằng nó. Nhưng, không hiểu sư tổ sẽ truyền thụ cho nó trong bao lâu? Nó nghe nói, Vân Tiêu sư tổ mất 50 năm bế quan trong thạch động mới đạt được đạo hạnh cao thâm như thế. Thái Bảo trong lòng mờ mờ ảo ảo xuất hiện hình bóng sư tỷ. Không được, 50 năm trong thạch động này tập luyện với lão sư tổ, cuộc đời nó còn gì nữa? Khi ra khỏi, sư tỷ sẽ…Nó rùng mình, nghĩ đến tương lai mờ mịt, phải ở trong thạch động này đễn già. Dù có đắc đạo, thành thần tiên như sư tổ, sống lâu hàng trăm năm thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Nó không cần, điều nó canh cánh trong lòng bây giờ là đạt cấp quy định rồi thật nhanh phá cửa động mà ra. Nghĩ vậy, Thái Bảo thăm dò: (Nguồn: Vip Truyện)
- Sư tổ! Liệu có cách nào để con có thể thoát ra ngoài sau nửa tháng nữa không? Con không muốn ở lại đây.
Nghe câu hỏi của Thái Bảo, lão sư tổ bất giác phá lên cười khiến thạch động rung lên nhè nhẹ:
- Tiểu tử nhà ngươi quả thực khác người. Ngươi có biết hàng trăm ngàn kẻ ngoài kia mong đi theo ta, được ta truyền thụ đạo pháp như nắng hạn mong mưa. Vậy mà một tiểu tử thối nhà ngươi lại dám lên tiếng từ chối sao?
Lúc này, Thái Bảo quỳ mọp xuống, đầu đập lia lịa xuống nền đá, giọng nói vang lên như không hề đắn đo, sợ hãi:
- Sư tổ! Sư tổ! Quả thực con không muốn ở lâu trong thạch động. Con đã hẹn với sư phụ sau hai tháng sẽ phá cửa động mà ra. Nhưng tu vi luyện tập thấp kém, đến nay mới đi được hơn nửa đường. Sư tổ thứ lỗi cho con không thể ở trong này được.
Ảo ảnh của Vân Tiêu đạo nhân khẽ nhíu mày một cái, sắc mặt lộ vẻ khó hiểu tột cùng. Ở Lạc Hồng đại lục này, có hàng trăm ngàn kẻ muốn trở thành đệ tử của lão, nay thằng nhóc con này, đáng ra khi lão nói vậy phải nhẩy cẫng lên mà sung sướng chứ? Đằng này, nó lại thẳng thắn mà từ chối, sắc diện không hề tỏ một tia ham thích. Lão không hiểu, đạo hạnh ngút trời, sống lâu trăm tuổi, danh vang thiên hạ chẳng có ý nghĩa gì với nó hay sao? Lão càng nghĩ, càng khó hiểu.
- Hừ! Tiểu tử chết tiệt, ngươi không muốn ở lại đây, không muốn nhận sự truyền thụ của ta cũng được, ta sẽ khiến ngươi phải đau khổ. – Vân Tiêu sư tổ gầm lên một tiếng, khuôn mặt méo đi vì tức giận, toàn thân ánh lên một đạo khí rồi bất ngờ tan biến nhanh chóng.
Hai đạo âm dương thái cực đồ như được lệnh, lại xoáy lên ầm ầm, phóng tới công kích Thái Bảo.
Thái Bảo hoảng hồn, phóng lên né tránh, vận nội khí tạo ra trước mặt một tấm khiên cũng mang hình dáng thái cực đồ để chống đỡ. Hai đạo âm dương thái cực lao đến tấm khiên, va đánh rầm một cái rồi dội ngược ra sau. Bị chặn lại, hai đạo âm dương thái cực như nổi giận, phát quang thịnh vượng hơn trước rồi cứ thay nhau công kích vào tấm khiên của Thái Bảo.
Quang ảnh vun vút, thái cực đồ phóng ầm ầm, tiếng va chạm vang lên rầm rầm. Chỉ qua có mấy lần, Thái Bảo đã bị đẩy lui vào góc thạch động, hơi thở phì phò, tấm khiên mà nó tạo ra lập lòe chớp tắt, tựa như ngọn đèn dầu leo lét trước gió lớn.
Oàng oàng hai tiếng, tấm khiên bị đánh tan tành, hai đạo thái cực không còn bị ngăn cản, xông lên tấn công thẳng vào thân thể Thái Bảo. Nó đau đớn, ôm đầu ngã vật ra đất nhưng vẫn không được buông tha. Hai đạo thái cực ấy, cứ thay nhau tra tấn tiểu tử, khiến nó đau đớn hết sức.
Chừng tàn một nén nhang, thái cực đồ tan biến đi, để lại Thái Bảo nằm dài trên sàn thạch động, te tua như một mớ rẻ rách. Khắp thạch động, vang lên tiếng lão sư tổ:
- Tiểu tử! Hôm nay ngươi chịu phạt như vậy là đủ rồi, ngày mai hai đạo thái cực lại xuất hiện để dạy dỗ ngươi nữa. Chừng nào chịu cho ta truyền thụ, ta sẽ dừng tay, bằng không hãy cố mà chịu đựng. Để ta xem ngươi gan lỳ đến đâu.
Thái Bảo kiệt sức, nghe giọng lão sư tổ thì bất giác khổ sở cười trong lòng. Cái gì mà ở lại thạch động tập luyện đạo pháp đỉnh cao? Cái gì mà tuyệt kỹ? Nó chẳng cần, việc nó mong muốn hiện tại là có thể thoát khỏi nơi này một cách nhanh chóng.
Suốt trong một tuần lễ, cứ đúng giờ là hai đạo âm dương thái cực lại xuất hiện để đánh Thái Bảo te tua. Sau những trận công kích, nó lại như miếng giẻ rách, khổ sở vô cùng.
Thái Bảo dựa lưng vào vách thạch động, bẻ một miếng lương khô nhét vào mồm rồi trệu trạo nhai. Nó thấy trong miệng tràn ngập những vị đắng ngắt. Lương khô vốn ngon ngọt, giờ sao khó nuốt vậy? Khắp thân thể Thái Bảo, thương tích đầy rẫy, y phục bẩn thỉu rách nát. Thực là chán nản vô cùng. Biết khi nào sẽ thoát được đây? Hai đạo thái cực đó cứ tấn công nó, vậy còn thời gian đâu mà luyện tập để thoát khỏi đây cơ chứ? Bất giác, trong lòng nó lóe lên một tia phấn khích. Phải rồi, tại sao nó không nghĩ ra chuyện này nhỉ? Lẩm bẩm một mình xong, nó lao đến đám tàng thư mật tịch vào bắt đầu chăm chú đọc. (Nguồn: Vip Truyện)
Một tuần nữa trôi qua, Thái Bảo đã học được cách chịu đựng hai đạo âm dương thái cực. Giờ thân thể nó như được trui rèn qua lửa, cứng như thép. Trước đây, chỉ trúng vài chiêu là nó đã gục, giờ thì khả dĩ hơn, Thái Bảo đã cầm cự được đến gần một canh giờ, đúng bằng thời gian mà âm dương thái cực xuất hiện để công kích. Tu vi của nó cũng lên cao hơn nhiều. Trước đây khi bị thương, nó nằm vật ra nghỉ ngơi thì bây giờ, cứ mỗi khi ăn đòn xong, nó lại quay ra hấp thu linh khí, tự trị thương. Mấy cuốn sách về y học, tựa chữa trị của Vân Tiêu Kiếm quả thực là có ích mà.
Thêm một tuần nữa trôi qua, Thái Bảo giờ đã đánh ngang ngửa với hai đạo âm dương thái cực. Nó cười sung sướng trong lòng, quả thực lấy hai đạo khí ấy để làm đối thủ luyện tập khiến tu vi, đạo hạnh của nó thăng tiến vượt bậc.
Uỳnh uỳnh, hai tiếng nổ vang lên, âm dương thái cực bắn mạnh vào góc thạch động, tan ra thành một làn khói mờ ảo rồi nhanh chóng biến mất. Thái Bảo đứng sừng sững như cự thạch, tung kiếm chĩa ra oai phong vô cùng.
Thái Bảo hít một hơi, hồi khí rồi lẩm bẩm:
- Chà chà! Lão tổ sư, lão còn chiêu gì thì đem ra đối phó với con nốt đi.
Xòe một cái, khắp thạch động lại phun ra mấy làn khói đậm đặc, từ từ bao trùm. Thái Bảo nhún mình nhảy lên vách đá quan sát. Nó biết, lão sư tổ sẽ xuất hiện.
Đám khói nhanh chóng kết lại thành hình dáng của một đạo sỹ, chính là ảo ảnh của Vân Tiêu đạo nhân.
- Tiểu tử! Ngươi khá lắm, quả ta không nhìn nhầm ngươi. Vân Tiêu Bát Quái Kiếm Đồ mà ngươi cũng có thể đánh tan nát được, quả thực không thể coi thường.
Nó không ngờ, lão sư tổ lại dùng Vân Tiêu Bát Quái Kiếm đồ để công kích nó trong suốt thời gian vừa qua. Nhưng nó chắc chắn rằng, kiếm đồ này chỉ dùng đến 1/10 khả năng mà thôi, bằng không chắc nó đã tan hồn nát xác mất rồi.
- Tu vi đạo hạnh của ngươi đã đủ để phá cửa thạch động rồi đó. – Vân Tiêu đạo nhân khẽ nói, ánh mắt như mỉm cười.
Nghe vậy, Thái Bảo tựa như có sấm động bên tai. Cái gì? Có thật không? Thời gian qua, nó lo đối phó với kiếm đồ mà quên mất mục đích chính của mình là gì mất rồi. Không ngờ, đây là phương pháp luyện tập của lão sư tổ dành cho nó. Trong lòng nó bất giác dâng lên một tia hối hận vì đã nghi ngờ.
- Sư tổ! Đồ nhi vạn lần tạ lỗi. Là đồ nhi ngu ngốc, không biết phân biệt trắng đen. – Nó phóng xuống, quỳ mọp dưới chân Vân Tiêu đạo nhân.
- Ngươi đứng lên đi, ta đã giúp ngươi theo ý nguyện, giờ còn một việc nữa, đó là xuất khí trong cơ thể để tạo ra minh châu hộ thể. – Lão đạo đưa tay ra hiệu cho nó.
- Xuất khí tạo minh châu hộ thể? – Thái Bảo khẽ kêu lên, chẳng phải nó đã có một viên châu rồi đó sao? Nay lại tạo thêm viên nữa?
- Đúng vậy, mỗi người tu thánh đều phải tạo minh châu hộ thể, sau đó gắn vào bảo khí, sẽ xuất hiện linh tính. Kiếm khi được gắn minh châu sẽ tương tâm tương ý với chủ nhân, có thể dễ dàng điều khiển.
- Sư tổ! Có người nào tạo được hai viên minh châu hay không? – Thái Bảo thăm dò.
- Có chứ! Minh châu như một hộp chứa nội khí của của nhân, nếu quá nhiều, một viên không đủ thì có thể tạo thêm một viên nữa để chứa. Trên đất Lạc Hồng đại lục trước đây chỉ có ba người tạo được hai viên minh châu. – Vân Tiêu đạo nhân giải thích.
- Đó là ai vậy sư tổ? – Thái Bảo hướng mắt lên.
- Đó là Đại Đế Long Thần, Quỷ Đế và ta. – Lão mỉm cười nói.
Thái Bảo toan há mồm định hỏi thì lão Vân Tiêu đưa tay phất một cái, từ trong góc thạch động, một hộp nhỏ bay nhè nhẹ tới. Chiếc hộp từ từ mở ra hệt như có một nhân vật vô hình đang điều khiển. Trong hộp có khoảng mười viên minh châu trong vắt như nước, không tỳ vết.
- Ngươi mau lấy một viên. Đây là minh châu chưa qua luyện khí nên có màu sắc như vậy, khi được dùng để chứa tu vi của chủ nhân, nó sẽ đổi màu theo ngũ hành của người mang nó. – Vân Tiêu sư tổ ra lệnh.
Thái Bảo vươn cánh tay ra, run run thò vào và cầm lên một viên rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Nó có đọc qua cách thức để tạo ra một viên minh châu nhưng vốn nó đã có một viên gắn trên Xung Thiên Thần Kiếm, không biết tạo thêm có ảnh hưởng gì không?
- Mau ngồi xuống, đặt viên châu trước mặt và đọc theo ta. – Lão sư tổ chỉ tay xuống đất, bảo nó làm theo.
Thái Bảo ngồi xếp bằng, đặt viên minh châu trước mặt, mắt nhằm nghiền, chờ đợi lão sư tổ chỉ điểm.
Vân Tiêu sư tổ lầm rầm đọc to lên cho nó nghe khẩu quyết. Thái Bảo nghe qua một lượt, lẩm bẩm trong đầu học thuộc. Mất một tuần hương, nó đã thuộc làu khẩu quyết ấy.
Thái Bảo bắt đầu mở hết các kinh mạch trong cơ thể nhưng không phải để hấp thu linh khí trời đất mà để đẩy chúng ra ngoài. Những nội khí mà nó tích trữ trong đan điền từ từ luân chuyển qua các kinh mạch rồi nhẹ nhàng phóng ra ngoài. Toàn thân nó chập chờn sắc xanh, sắc đỏ, lúc lại trắng, trông hết sức kỳ dị.
Những đạo khí đủ năm màu sắc nhè nhẹ bốc lên, tựa như sương khói ảo ảnh nhưng chúng không tan biến đi mà khẽ khàng quện vào nhau thành một luồng khí màu vàng óng. Viên minh châu trước mặt Thái Bảo đột nhiên lập lòe ánh sáng, nó từ từ dâng lên trước mặt rồi nhẹ nhàng xoay. Đạo khí màu vàng như nhận ra viên châu, uốn lượn mấy vòng, vạch vào không khung hình dáng tựa như mãnh long bay lượn rồi tiến tới bao bọc viên châu.
Thái Bảo trong người tràn ngập một cảm giác kỳ lạ, vừa sảng khoái, vừa khó chịu. Nó có cảm giác như linh lực của mình đang ầm ầm phóng ra ngoài, bị viên châu kia hút hết. Sự việc này cứ thế diễn ra trong vòng hai canh giờ thì viên minh châu ngừng hấp thu linh khí, tỏa ra những đạo kim quang lung linh, vô cùng đẹp đẽ. Viên minh châu giờ đã chuyển thành một màu vàng óng. Thái Bảo thấy cơ thể nó hoàn toàn bình thường, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
- Tốt rồi! Ngươi đã tạo được cho mình Hoàng Kim Châu, giờ nó đã mang linh khí của ngươi bên trong. Khi xuất động, hãy tìm cho mình một thanh bảo kiếm rồi nhập với viên châu này. Giờ người có thể phá cửa động ra ngoài. Khi nào thực sự muốn ta truyền lại hết đạo pháp thì cứ đến đây. Ảo ảnh của ta chỉ một mình nhà ngươi thấy, nếu thạch động này còn thì ta còn. – Vân Tiêu sư tổ mỉm cười rồi chỉ ra phía cửa thạch động, ra ý hãy phá bỏ.
Thái Bảo bước tới cửa thạch động, hít một hơi rồi đưa tay ra phía trước, bàn tay xòe ra, viên châu từ từ bay lên, tỏa sáng chói lọi. Nó hô lên một tiếng “Công”, lập tức từ trong viên châu phóng ra một tia kim quang cực mạnh, chiếu thẳng vào cửa thạch động. Oành một tiếng, khối cự thạch bị công phá từ bên trong, nổ thành hàng ngàn mảnh vụn, rơi bồm bộp khắp xung quanh.
Bên ngoài, một màu đen thẫm của màn đêm đang ngự trị. Trăng trên cao tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng bao trùm khắp Hoàng Ma Sơn. Tiếng gió lay cây cỏ lào xào lào xào. Mùi cổ mộc, dã cỏ theo gió ùa mạnh vào hang khiến nó cảm thấy khoan khoái. Nó quay đầu lại định bái biệt sư tổ thì chỉ thấy không gian cô quạnh, mờ ảo. Hít một hơi, nó nói vọng vào:
- Sư tổ! Đa tạ người, con nhất định sẽ còn đến nữa.
Bước chân ra khỏi hang động, Thái Bảo thấy một nguồn sức mạnh rất lớn tràn vào cơ thể, nó móc viên Âm Dương Hắc Bạch Châu lên xem. Hai đạo khí tựa cá cảnh vờn nhau lại xuất hiện, thong thả lưu chuyển qua lại, tựa như nó chưa hề biến mất đi đâu cả. Thái Bảo lại đưa viên Hoàng Kim Châu lên ngắm, viên châu cũng tỏa sắc lung linh. Hai viên châu, giờ Lạc Hồng đại lục có thêm người thứ tư sở hữu rồi, nó mỉm cười, dấu viên Âm Dương Hắc Bạch Châu vào rồi nắm chặt Hoàng Kim Châu, rảo bước tiến về phía Thái Cực Điện, trong lòng sung sướng lạ kỳ. Hơn hai tháng trong thạch động, quả là một kỳ tích.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hanin
Bạch Ưng đạo trưởng và tám vị sư phụ không thốt được một lời nào, cứ ngồi trơ như gỗ đá trên ghế, mắt trợn ngược, mồm không ngậm nổi vào, không biết là đang hoảng hốt hay quá đỗi sung sướng mà nhìn Thái Bảo như dị thú, quái điểu ngàn năm mới sinh sản được một con.
Thái Bảo đứng giữa Vọng Nhật lầu, bên cạnh nó, hoàng kim châu tỏa sắc vàng dịu mắt, bập bềnh bay trước mặt. Song Mai, Ánh Nguyệt và Văn Lộc mặt tươi như hoa, lấp ló bên cảnh cửa gỗ lim của Vọng Nhật lầu quan sát, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
- Con nói cho ta, đây không phải là sự thật chứ? – Lưu Ly đạo nhân thảng thốt hỏi.
- Nghĩa mẫu! Chính là con đây, bất quá hơn hai tháng, không đạt được mục đích ban đầu đề ra với Bạch Ưng sư phụ. – Thái Bảo mỉm cười, trong thanh âm chứa đựng nét kiêu ngạo.
Bạch Ưng đạo trưởng phá lên cười sảng khoái, chòm râu rung lên bần bật. Cả đời lão, chắc chuyện này là vui nhất.
Từ khi khai môn lập phái, Vân Tiêu Kiếm đến giờ mới phát sinh một kỳ tích. Lão tưởng rằng Song Mai sau nửa năm có thể thoát khỏi thạch động đã là một chuyện trọng đại nhưng so ra, thằng bé này còn có khả năng hơn nhiều.
Cẩm Y đạo nhân hướng ánh mắt đầy vẻ cô ngạo, liếc nhìn các sư huynh, tỷ, muội một vòng rồi nhếch miệng, cười lên một tiếng:
- Xem ra, ông trời đã quá ưu ái Vân Tiêu Kiếm, Lạc Hồng đại hội lần này, ngôi vị bá chủ chính đạo không thoát khỏi tay chúng ta. Đại sư huynh, nói xem có nên tổ chức ăn mừng trước hay không?
- Nên lắm, nên lắm, kỳ tài, kỳ tài. – Thiên Hỏa đạo nhân, nét mặt lộ rõ mười phần đắc ý. Khuôn mặt hung dữ của lão đã trở nên hiền hòa mấy phần.
Thái Bảo cúi người, cung kính nói:
- Được thành tựu như vậy, đồ nhi không bao giờ quên công ơn của các vị sư phụ.
- Chà! Tiểu tử này, từ bao giờ đã học được cách ăn nói khách sáo vậy? – Thiên Sinh đạo nhân cũng không dấu được vẻ mãn nguyện.
- Con nói cho ta, sao có thể đạt được kỳ tích vậy? – Bạch Ưng đạo trưởng hỏi.
- Thưa sư phụ! Đúng là trong thạch động có phát sinh kỳ tích. Con tìm được một chú ngữ cổ, sau khi đọc thì một phần ký ức của sư tổ hiện ra, giúp con có được thành tựu này. – Thái Bảo trả lời.
- Sư phụ! Sư phụ bố trí pháp thuật trong thạch động sao? – Bạch Ưng ngạc nhiên.
- Dạ, đúng là vậy. – Thái Bảo cung kính nói.
- Đúng là cơ duyên mà. – Lưu Thủy đạo nhân chen vào.
- Khá lắm! Chỉ hơn hai tháng, con có thể phá được cửa thạch động để ra ngoài. Vậy giờ đã có thể cùng ba môn đồ kia hạ sơn tìm linh điểu. Con cũng nên kiếm cho mình một bảo khí để hợp với hoàng kim châu. – Bạch Ưng đạo nhân mừng rỡ nói.
- Sư phụ nói sao? Con được hạ sơn? – Nét mặt Thái Bảo trở nên phần khích tột cùng.
- Đúng vậy, đệ tử Vân Tiêu Kiếm vượt cấp Nhân Thánh sẽ được hạ sơn tìm linh điểu và bảo khí. Nay xem ra tu vi của con đã gần đến Siêu Cấp Nhân Thánh, ta không thể giữ con ở mãi Vân Tiêu Kiếm. Có thực tài nhưng phải có cả kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nữa mới có thể xưng bá giang hồ, tạo lập sự nghiệp lẫy lừng. – Bạch Ưng đạo nhân vuốt chòm râu bạc, thủng thẳng nói, toàn thân khẽ rung lên.
Thái Bảo quỳ mọp xuống khấu đầu, trong lòng tựa như có ánh mặt trời soi sáng chói lọi. Rốt cục cũng có ngày hôm nay, được hạ sơn, hành tẩu trong nhân gian. Trong lòng nó cảm thấy những kích thích vô cùng lớn lao. Thái Bảo thầm nghĩ, đã đến lúc nó rửa mối thù cho cha mẹ. Ma giáo khốn kiếp, nó thề sẽ tru diệt từng tên một. Trong lòng Thái Bảo, cảm giác được trả mối huyết thù và sự thích thú được ở bên cạnh sư tỷ trong suốt thời gian hạ sơn như những đợt sóng kích động, cứ ầm ầm cuộn chảy.
- Vậy khi nào con có thể hạ sơn thưa sư phụ? – Thái Bảo khuôn mặt mừng rỡ, ngẩng lên hỏi.
- Các con mau về chuẩn bị, sáng mai là có thể hạ sơn được rồi. – Bạch Ưng đạo trưởng gật gù.
- Chúng con xin đa tạ các vị sư phụ. – Bọn Song Mai, Ánh Nguyệt, Văn Lộc chạy ùa vào, quỳ bên cạnh Thái Bảo, khấu đầu, giọng nói mười phần vui thích.
Thấy vậy, Bạch Ưng đạo trưởng và các vị sư phụ cười phá lên, trong lòng rất đắc ý. Lão đạo Bạch Ưng lắc lắc cái đầu, đưa tay vuốt râu, lên giọng:
- Xem mấy đứa kìa! Chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi Vân Tiêu Kiếm thôi có phải không?
***
Thái Bảo ngồi vắt vẻo trên ngọn cây, ngẩng đầu nhìn hàng triệu vì tinh tú đang tỏa sáng chói lọi trên đầu.
Trời không một gợn mây, cao và xa vời vợi. Không biết, cha mẹ ở trên đó có vui vẻ và hạnh phúc với những thành tựu mà nó đạt được hay không. Bất giác, một giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên má, trong lòng ùa về những ký ức ngày xưa. Nó nhớ vòng tay ấm áp, những cái nhìn trìu mến, tiếng nói thân quen của cha mẹ. Cố lắm, nhưng Thái Bảo chỉ ngăn được những tiếng nức nở không phát ra bên ngoài còn đôi mắt thì nhòe đi, sống mũi cay xè.
- Đệ sao vậy? – Giọng Song Mai bỗng vang lên sau lưng.
Lấy tay quệt nhanh đám nước mắt, nó lúng túng nói:
- Sư tỷ! Sư tỷ đến lúc nào vậy? Đệ không sao cả, chỉ là…
Thấy nó ấp úng, Song Mai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh, không nhìn vào mặt nó bởi cô bé nghĩ rằng, khi một người đàn ông khóc, việc tốt nhất là tránh nhìn thẳng vào mắt họ.
- Ngày mai hạ sơn rồi, chắc đệ muốn trả thù cho cha mẹ?
Thái Bảo quay sang, nhìn vào khuôn mặt sư tỷ. Dưới ánh sáng của trăm triệu vì tinh tú, khuôn mặt sư tỷ thật đẹp đẽ, kiêu sa tựa hồ như một món bảo vật của trời đất, không chút tì vết. Nhìn sư tỷ, bất giác trong lòng nó xuất hiện những mâu thuẫn, đắn đo không thôi. Người ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc, dù có chút cảm tình với mình thì chắc hẳn chỉ là thứ cảm xúc giữa đồng môn, liệu có phải là…Nhị sư huynh cốt cách siêu phàm, khí khái tỏa ra là bậc đế vương, làm sao có thể so sánh.
Nghĩ đến đây, hai bàn tay nó nắm chặt lại, tim đập nhanh hơn, trong lòng phát sinh những cảm giác khổ sở. Có nên hỏi thẳng sư tỷ không? Chuyện sư tỷ nói với Văn Lộc là tình cảm gì? Giữa đồng môn hay là…
- Sao đệ nhìn ta lạ thế? – Song Mai đỏ ửng mặt khi nhìn thấy Thái Bảo nhìn mình chằm chặp.
Nghe sư tỷ nói, Thái Bảo giật mình, khuôn mặt ngẩng vội lên nhìn tinh tú. Thở dài một cái, nó nén lại những thứ tình cảm đó sâu xuống tận đáy lòng. Nhưng, có vẻ tu vi của Thái Bảo cực cao, nhưng cũng không đủ để giúp nó có thể chiến thắng cái cảm giác yêu thương, mong ngóng, hờn giận của con người. Sức mạnh của nó cứ như thể biến đi đâu hết, mặc kệ cho thân thể bị cảm xúc tầm thường len lỏi, công kích. Nó muốn hét lên nhưng cổ họng cứ cứng đờ lại, nó muốn đập phá nhưng tay chân không còn sức. Nó muốn…ôm sư tỷ vào lòng, nhưng cả thân thể cứ đờ ra như gỗ đá. Thật là khổ sở.
Cố lắm, nó cũng dập được những tia kích động, hít một hơi dài, nó thở hắt ra một câu hỏi mơ hồ:
- Tỷ à! Chuyện của tỷ và…và…nhị sư huynh sao rồi? Đệ thấy huynh ấy rất tốt…không biết…ý…của…tỷ..
Song Mai nghe vậy, ánh mắt đột nhiên nhìn nó rất kỳ quái, cô bé cất tiếng hỏi đầy ngạc nhiên:
- Đệ nói gì vậy? Ta với nhị sư huynh làm sao, chuyện gì là chuyện gì?
- Thì…chuyện mà mọi người hay nói đó. – Nó ấp úng.
- Chuyện mọi người hay nói? Đệ nói gì ta chẳng hiểu. – Song Mai khuôn mặt ánh lên mấy tia nghi hoặc, cô bé không hiểu tên sư đệ ngu ngốc của mình đang nói đến chuyện gì nữa. Song Mai lục tìm trong đầu óc, xem có chuyện gì giữa nhị sư huynh và mình nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy một dấu hiệu gì cả. (Truyện Lạc Long Ký được viết tại diễn đàn Vip Truyện)
- Ta và nhị sư huynh đâu có chuyện gì. – Song Mai nhún vai, khuôn mặt càng tỏ ra khó hiểu về vấn đề mà sư đệ nêu ra.
Lấy hết can đảm, Thái Bảo nói nhanh ra, như thể đã dồn nén những điều này từ lâu lắm rồi và cứ để mặc cho nó hành hạ bản thân:
- Đệ nghe mọi người nói rằng hai họ Mai và An vốn đã có… - Thái Bảo ấp úng.
Song Mai nhổm hẳn người lên, ngó vào mặt Thái Bảo, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên và thúc giục:
- Mọi người nói sao? Hai họ Mai, An có cái gì?
- Là…là…hai họ đã có hôn ước với nhau. – Thái Bảo lí nhí trong miệng.
Khuôn mặt Song Mai giờ đã chuyển qua một màu đỏ rực như gấc chín, cô bé vừa giận, vừa buồn cười cái thái độ của gã sư đệ. Cái gì mà hôn ước? Từ thủa bé đến giờ, Song Mai chưa một lần nghe đến điều này. Trong suốt thời gian học nghệ trên Vân Tiêu Kiếm, một từ hôn ước, hai từ đính ước cũng chưa từng nghe qua chứ đừng nói là chuyện thông gia giữa hai họ Mai và An.
Máu nóng rần rần chạy trong cơ thể, chuyện đại sự như vậy, không hiểu tên sư đệ ngốc này nghe ở đâu, Song Mai bật giậy, khuôn mặt bừng bừng nộ khí, quát lớn:
- Đệ đừng có nói linh tinh, ta chưa nghe lần nào về hôn ước gì cả. Giữa ta và nhị sư huynh cũng chẳng có chuyện gì. Đệ nghe những đứa mồm thối nói nhăng cuội, không biết suy xét cho cẩn trọng đã vội kết luận. Ta…ta chán đệ lắm.
Quát Thái Bảo xong, Song Mai nhẩy phắt xuống đất, hằm hằm bỏ về khiến gã sư đệ ngẩn người ra, cứng họng không nói được một câu gì cả, chỉ biết nhìn theo bóng sư tỷ khuất dần vào trong màn đêm tĩnh mịch.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hanin
Trời Đông rực lên một màu chói lọi, mặt trời từ từ nhô lên, phả ánh sáng rực rỡ khiến những vảy mây ánh lên huy hoàng. Gió thổi nhè nhẹ, ve vuốt không gian thanh cảnh khắp Hoàng Ma Sơn. Thái Bảo cứ ngồi yên lặng như thế cả đêm, nó nhìn vầng thái dương tỏa sáng rực rỡ nhưng trong lòng thì sầu thảm vô cùng.
Thở hắt ra một cái thật mạnh, Thái Bảo nhún người nhảy xuống đất, chầm chậm đi về Thái Cực điện. Bước chân nó cảm thấy nặng nề vô cùng. Hôm nay sẽ được hạ sơn mà sao nó thấy chẳng vui vẻ chút nào cả, trái ngược hoàn toàn với vẻ phấn khích khi được Bạch Ưng sư phụ thông báo lúc trước.
Gần về đến Thái Cực điện, Thái Bảo thấy từ xa, một đám giáp sỹ oai phong đứng dàn hàng trước lối ra vào. Đám giáp sỹ này, ai ai cũng vận bạch giáp sáng bóng, hông đeo trường kiếm, khí thế tỏa ra vô cùng anh dũng, thiện chiến. Đứng sau lưng mỗi giáp sỹ, đều có một con bạch hổ to lớn, oai vệ, ánh mắt nhìn ra chứa đầy vẻ hung bạo.
Thái Bảo thấy lạ, bèn thận trọng tiến tới với thái độ dò xét. Nó biết, đám người kia chính là Hổ Vệ Quân danh tiếng lẫy lừng. Nhiều Hổ Vệ Quân như vậy, chắc hẳn nhân vật xuất hiện ở đây phải quan trọng lắm.
Bỗng, nó giật mình vì những tiếng kêu đinh tai nhức óc vọng xuống từ trên trời. Ngước mắt nhìn lên, nó thấy một đoàn lạc điểu lên đến mấy chục con đang bay thành hàng ngũ rất chỉnh tề. Dẫn đầu đoàn lạc điểu ấy, là một người đàn ông trung niên, thần khí tỏa ra oai phong lẫm liệt. Người trung niên này thân vận hoàng kim giáp, trên tay cầm một thanh đại đao tuyệt đẹp. Ông ta cưỡi trên một con lạc điểu với bộ lông màu đen tuyền, đôi mắt rực sáng đầy khí thế. Bay đến Vọng Nhật lầu, đoàn lạc điểu tách làm hai tốp, chia nhau ngả về hai hướng, trung niên kia hạ lệnh cho lạc điểu đáp cánh xuống sảnh chính rồi nhẩy phốc xuống, ném thanh đại đao về phía mấy giáp sỹ đang đứng trước cửa Vọng Nhật lầu, đoạn đi thẳng vào trong.
Thái Bảo lờ mờ đoán rằng hôm nay trên Vân Tiêu Kiếm có sự kiện trọng đại, nó đắn đo trong lòng, nẩy lên tia nghi hoặc rằng người đàn ông cưỡi lạc điểu kia chắc hẳn là Phong Hỏa thành chủ Mai Thiếu Kỳ, thân phụ của sư tỷ Song Mai.
Nó định đi thẳng vào Thái Cực điện thì đám giáp sỹ đã dàn hàng ngăn cản, một người bước lên, quát lớn:
- Ngươi đi đâu? Mau dừng lại, An Dương Đại Đế giá lâm Vân Tiêu Kiếm, hiện đang ở trong Vọng Nhật lầu, người không có phận sự, mau rời khỏi đây.
- Trong kia là nơi ta ở. – Thái Bảo trả lời, người nhích lên một chút, ánh mắt quét một lượt đám giáp sỹ.
“Xoeng… xoeng” – Vừa dứt lời, đám giáp sỹ đã tuốt kiếm, xỉa ra phía trước mặt, mấy con bạch hổ cũng thu mình xuống, gầm gừ, sẵn sàng phóng tới tấn công kẻ lạ.
Thấy vậy, Thái Bảo hơi lùi lại một chút, hai tay nắm chặt, chân chuyển bộ tấn, sẵn sàng đáp trả lũ giáp sỹ nếu bị tấn công. Ánh mắt nó trở nên tập trung cao độ. Vốn nó chẳng muốn vào Vọng Nhật lầu làm gì, chỉ là đi về phòng, thu dọn hành lý còn hạ sơn cho kịp. Nay bị lũ người này ngăn cản, còn tuốt kiếm định tấn công nó. Cực chẳng đã, phải thủ thế mà thôi. Nhưng lũ giáp sỹ kia, nhận được lệnh bảo vệ An Dương Đại Đế, bất cứ kẻ nào có ý định xâm nhập đều sẽ được coi là thích khách. Một bên muốn về phòng, một bên thi hành công vụ, vốn đã chẳng có tiếng nói chung với nhau.
- Ta chỉ muốn về phòng của mình thu dọn hành lý để hạ sơn, các vị thông cảm cho, ta không muốn vào Vọng Nhật lầu gặp An Dương Đại Đế của các ngươi đâu. – Thái Bảo giải thích.
- Ranh con! An Dương Đại Đế giá lâm, trong khu vực này được Hổ Vệ Quân canh phòng, một con ruồi cũng không thể lọt vào chứ đừng nói nhà ngươi. Là đệ tử của Vân Tiêu Kiếm, hãy mau chờ ở ngoài này, khi nào Đại Đế hồi kinh, ngươi mới được phép trở vào. – Tên giáp sỹ ra lệnh, chĩa mũi kiếm về phía mặt Thái Bảo, thách thức.
Máu nóng trong người Thái Bảo bốc lên rần rần, toàn thân khe khẽ rung lên, ánh mắt hằn học nhìn lũ giáp sỹ. Hừ, bọn tôm tép, dám gọi nó là ranh con. Được, để ranh con này cho các ngươi biết thế nào là đau khổ. Nó cũng vốn muốn thử xem tài nghệ của mình đã biến chuyển đến đâu. Trong lòng nó chắc rằng, đám giáp sỹ này đều không đủ trình độ để giao đầu với nó. Chỉ vài ba chiêu thôi, nó sẽ biến đám Hổ Vệ Quân này thành những con mèo ngoan ngoãn.
Thái Bảo lùi lại, từ từ vận khí lưu chuyển khắp thân thể, Hoàng Kim Châu từ trong áo bay ra chậm rãi, tỏa sáng lung linh. Xung Thiên Thần Kiếm đeo trước cổ cũng khẽ phát quang nhưng được giấu trong mấy lớp áo nên đám giáp sỹ không hề ngó thấy.
Phát hiện viên Hoàng Kim Châu phóng ra, đám giáp sỹ biết tên nhóc con này chuẩn bị ứng chiến liền không ai bảo ai, nhất tề xỉa kiếm xông tới đoạt mạng. Đám bạch hổ thấy vậy, rống lên điếc tai rồi chồm tới phía Thái Bảo, vươn những cặp móng sắc như dao ra tấn công
- Công!
Thái Bảo gầm lên một tiếng, song chỉ vươn ra, ánh mắt tựa như có một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt. Tức thì, từ trong viên Hoàng Kim Châu, mấy trăm đạo hoàng khí ầm ầm phóng vọt ra, nhắm thẳng về đám Hổ Vệ Quân đang xông tới.
Oành oành mấy tiếng nổ vang lên, đám Hổ Vệ Quân bị đánh bật ra phía sau, nằm lăn lộn dưới đất. Mấy con bạch hổ tung người lên không, lao về phía Thái Bảo cũng bị hất ngược ra sau, rơi rầm rầm xuống đất.
Đám giáp sỹ, bạch hổ nằm lăn lộn dưới nền đất, vẻ mặt nhăn nhó rất khó coi, Thái Bảo ngạo nghễ đứng sừng sững, liếc mắt nhìn quanh rồi thủng thẳng bước tới cổng chính dẫn vào Thái Cực điện.
Chân vừa bước lên bậc tam cấp, nó vội vàng nhẩy lùi lại phía sau. Từ trên cao, một thanh trường kiếm phóng thẳng xuống. Chỉ lùi lại chậm một chút thôi, có lẽ Thái Bảo đã bị xả làm hai mảnh. Trường kiếm phóng xuống, cắm phập xuống nền đá, khẽ đu đưa, phát ra những tiếng u u man rợ. Viên châu màu đỏ gắn ở chuôi kiếm tỏa sáng chói lọi. Một tiếng gầm rống vang động, bóng nhân ảnh cưỡi một con bạch hổ to lớn với hai chiếc răng nanh vươn dài như đoản kiếm phóng xuống chụp lấy Thái Bảo.
Thấy nguy, Thái Bảo thu song chỉ về ngang ngực, hô lên một tiếng “Hộ”. Lập tức trước mặt nó xuất hiện một đạo thái cực âm dương tỏa bạch quang mờ ảo. Uỳnh một tiếng, bạch hổ va vào vòng bảo hộ, bật lộn ngửa về sau mấy vòng nhưng vẫn giữ được thăng bằng, đoạn uốn người, nhe nanh ra hăm dọa, Nhân ảnh ngồi trên lưng bạch hồ nhíu mắt, vươn tay ra phía thanh kiếm.
Trường kiếm rít lên chói tai rồi tự động bật khỏi mặt đất, hồi về trong tay người này. Thái Bảo nhíu mắt quan sát, người này to cao, vận bạch kim giáp, râu ria rậm rạp, ánh mắt hung dữ. Chính là Phạm Mạnh Hổ, chỉ huy Hổ Vệ Quân.
- To gan! Dám tấn công cả Hổ Vệ Quân, ngươi tính hành thích An Dương Đại Đế sao? – Phạm Mạnh Hổ trừng mắt, quát lớn. Đám Hổ Vệ Quân lúc này bâu đến xung quanh Thái Bảo, nhất tề chĩa kiếm về phía nó.
Thái Bảo đứng im, khẽ đưa ánh mắt đảo một vòng, Hoàng Kim Châu bập bềnh trước mặt, lung linh tỏa kim quang như sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ nào dám làm hại chủ nhân của nó.
“Grào”, con bạch hổ của Phạm Mạnh Hổ gầm lên một tiếng oai phong, nhún người nhẩy lên không trung, vươn móng vuốt lao xuống phía Thái Bảo. Phạm Mạnh Hồ ngồi trên lưng dị thú, chĩa thanh trường kiếm xuống, mắt hằn lên tia lửa, miệng thét lên “Công”. Lập tức một đạo huyết quang rực rỡ phóng thẳng từ mũi kiếm về phía Thái Bảo, hai mắt bạch hổ rực sáng như đèn, cũng xuất ra những tia chết chóc.
Thái Bảo nắm chặt tay, xuất ra phía trước một quyền đánh vào hư không, Hoàng Kim Châu đột ngột rực lên chói lọi, phóng thẳng về phía Phạm Mạnh Hổ tựa như một ngôi sao băng rạch nát bầu trời. (Nguồn: Vip Truyện)
Hai luồng công kích phóng thẳng vào nhau tạo nên một tiếng uỳnh long trời lở đất, đám Hổ Vệ Quân dính phản chấn, kẻ thì liêu xiêu, người thì ngã nhào ra đằng sau. Thái Bảo cũng bị ảnh hưởng, thoái lui lại sau ba bước. Phạm Mạnh Hổ bị chấn động mạnh, phóng vọt khỏi lưng hổ, nhẩy xuống bên phải thủ thế, dị thú của y cũng bị đánh ngã ra đất, lăn lộn mấy vòng nhưng lập tức bật giậy nhanh chóng, hướng ánh mắt thù địch về phía Thái Bảo, gầm gừ khe khẽ. Có vẻ nó cũng thận trọng hơn với đối thủ trước mặt.
So ra, Phạm tướng quân và Thái Bảo đều ngang sức ngang tài. Trong lòng Phạm Mạnh Hổ thoáng xuất hiện mấy tia kinh hoàng. Thằng nhóc này mới có mười mấy tuổi mà đã có sức mạnh kinh thiên động địa như vậy rồi, Vân Tiêu Kiếm quả thực là nơi ngọa hổ tàng long. Đám Hổ Vệ Quân thấy chủ soái đánh ngang cơ với thằng nhóc kia cũng không khỏi thất kinh, không hiểu đứa trẻ này năng lực mạnh mẽ đến đâu nữa. Khi nãy, một chiêu xuất ra, đám Hổ Vệ Quân nhất tề bị đánh gục thì không khỏi hoảng hốt nhưng may có sự xuất hiện của Phạm tướng quân nên khí thế lấy lại được phần nào. Chuyện Hổ Vệ Quân oai trấn Lạc Hồng đại bại trong tay một đứa trẻ mười mấy tuổi, tiết lộ ra ngoài thì không khỏi mất mặt.
- Dừng lại! – Đúng lúc này một giọng nói vang lên khiến đám Hổ Vệ Quân đồng loạt quay lại nhìn.
Từ phía cổng, bóng Văn Thành đang đứng đó, khuôn mặt nghiêm nghị, tỏ vẻ không hài lòng. Chau mày một cái, Văn Thành quát lớn:
- Phạm Tướng quân! Đây là tứ sư đệ của ta, phụ hoàng đang muốn gặp, hãy để nó vào.
Phạm Mạnh Hổ thấy Văn Thành xuất hiện, vội vàng thu binh khí, cung kính vái chào. Đám giáp sỹ cũng nhất loạt quỳ xuống, đồng thanh hô: “Nhị thế tử”.
- Không biết là khách của hoàng thượng nên vô ý ra tay, mong nhị thế tử lượng thứ. – Phạm Mạnh Hổ nói.
- Được rồi, được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi Phạm tướng quân. Thái Bảo, mau mau theo ta vào bái kiến phụ hoàng. – Văn Thành nói với Phạm Mạnh Hổ rồi quay sang Thái Bảo.
Thái Bảo thấy vậy cũng thu hồi Hoàng Kim Châu, nhét vội vào trong áo rồi rảo bước tiến về phía Văn Thành. Khi đi qua đám Hổ Vệ Quân, nó ném một nụ cười khinh khỉnh. Nó đi theo Văn Thành, trong lòng nghi vấn không thôi. Vì sao An Dương Đại Đế lại muốn gặp nó chứ? Đối diện với vị hoàng đế của Lạc Hồng đại lục, người đứng trên triệu người không biết sẽ ra sao? Lần đầu tiên được tiếp xúc với nhân vật lớn như thế, Thái Bảo không khỏi hồi hộp, đoạn đường đi tới Vọng Nhật lầu mọi ngày ngắn lắm mà sao hôm nay lại dài ra như vậy.
Trên ghế trưởng môn của Bạch Ưng đạo trưởng hôm nay không dành cho lão mà an tọa trên đó là An Dương Đại Đế. An Dương thân hình cao to, đầu đội lạc vũ mão, thân vận hoàng y, khoác một tấm bào lớn thêu hình song long đang tranh nhau một viên minh châu. Khuôn mặt góc cạnh, miệng rộng, mắt sáng, đôi lông mày rậm như hai con sâu róm nằm trên mặt. An Dương Đại Đế khắp người tỏa ra hoàng khí bức nhân, khiến người ta không khỏi sợ hãi. Ngồi bên tả đại đế là Bạch Ưng đạo trưởng còn bên hữu là người trung niên mà khi nãy Thái Bảo thấy cưỡi lạc điểu. Phía dưới, Thái Bảo ngó thấy mấy vị sư phụ đang sắp thành hàng rất cung kính. Nó ngó thấy Song Mai, Văn Lộc và Ánh Nguyệt cũng đứng ở dưới, hướng mặt về phía An Dương Đại Đế, thần thái tỏ ra kính sợ muôn phần. Bất giác, một cảm giác lo lắng, sợ sệt xen lẫn kích thích cứ chạy rần rần trong cơ thể. (Vip Truyện)