- Trạch Đào, nghe Ôn Phương nói anh muốn điều cô ấy đến bên cạnh anh, sao anh lại mặc kệ người ta?
Cảm xúc quá mãnh liệt, Phương Di Mai ôm chặt lấy Diệp Trạch Đào hờn dỗi hỏi.
- Ôn Phương có kinh nghiệm với việc phát triển khu kinh tế mới. Điều cô ấy tới đó là muốn để cô ấy giúp anh một tay.
Diệp Trạch Đào cũng không hề dấu diếm suy nghĩ của mình.
- Người ta muốn thường xuyên được gặp anh.
Cả cơ thể ôm chầm lấy và áp sát lòng ngực vào Diệp Trạch Đào. Phương Di Mai còn dùng cả thủ đoạn làm nũng với hắn.
Nếu như người của huyện Kim Câu nhìn thấy bộ dạng như thế này của Phương Di Mai, không chừng có thể làm rơi cả mắt kính xuống đất. Trong mắt của mọi người Phương Di Mai là một người rất thanh cao, ít nhất cũng chứa trong người một chút cao ngạo của cô Phó Chủ tịch huyện, không ngờ lại có một mặt như vậy.
Hai ngọn núi mền mại của Phương Di Mai áp sát vào lòng ngực của Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào bị kích thích hai người lại cùng vào trận.
Lúc này trên đường đi đến huyện Kim Câu, Phó Cục trưởng Cục công an Thành phố Ngụy Hùng Chí nhanh chóng lái một chiếc xe tới huyện Kim Câu.
Lần này ông ta không sử dụng xe Cảnh sát là vì không muốn người khác phát hiện ra chuyện này.
Vừa rồi, Phó Bí thư thành ủy Tào Hiểu Vân gọi điện tới, nhấn mạnh rằng mọi chuyện cần âm thầm hành động.
Sau khi nghe điện thoại Ngụy Hùng Chí càng khẳng định người thanh niên kia là một nhân vật không tầm thường.
Người lái xe là tài xế của Ngụy Hùng Chí, cũng là người mà ông tín nhiệm nhất, ngồi trên xe Ngụy Hùng Chí còn đợi điện thoại của một người.
Nếu người thanh niên kia là một nhân vật không tầm thường, Ngụy Hùng Chí tin rằng nhất định sẽ điều tra ra lai lịch của người này. Đúng lúc khi vừa đi ra cửa gã liền gửi bức ảnh của Diệp Trạch Đào cho một người bạn học ở Bộ công an. Hy vọng người bạn đó có thể điều tra ra được thân thế của người này.
Ngay lúc đó chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn vào mắt của Ngụy Hùng Chí liền sáng lên, là điện thoại của người bạn ở Bộ công an. Tuy rằng người bạn này ở Bộ chức vụ chưa cao lắm nhưng cũng có khả năng làm một số việc.
- Ông Ngụy, ông làm cái gì vậy?
Người bạn kia nhận được tấm ảnh khi đang họp, lúc đó nói rằng sẽ điều tra sau khi họp xong, mới được một lúc mà điện thoại đã vang lên.
- Ông Lý, có chuyện gì vậy?
Ngụy Hùng Chí sửng sốt, người bạn học này của mình có vẻ lo lắng.
- Ông Ngụy, ông đã đắc tội hắn sao?
- Đâu có, chỉ là tôi muốn biết một chút về người này mà thôi.
- Ông nói thật cho tôi biết, có phải là ông có xích mích gì với hắn?
Người bạn có vẻ lo lắng hỏi.
- Ai cơ, câu nói này của ông tôi không hiểu. Chỉ là thấy Bí thư Tào xem tấm hình này nên mới hỏi ông.
Ngụy Hùng Chí cũng không nói thật bèn lấy Tào Hiểu Vân ra lấy cớ.
Lúc này đối phương mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Hóa ra là vậy. Tôi nói cho ông biết không có chuyện gì thì đừng tìm rắc rối. Người này ông không thể đụng đến đâu, đừng nói là ông mà trong Bộ chúng tôi cũng không có mấy người có thể trêu trọc hắn!
A!
Ánh mắt Ngụy Hùng Chí càng sáng lên hơn. Đây quả là một nhân vật không tầm thường.
- Hắn là ai mà hoành tráng đến vậy?
- Tôi nói cho ông biết vậy, nếu như Bí thư Tào của các ông dựa vào người này thì cô ta sẽ phát tài rồi. Ông nên mau chóng mà tận dụng dựa vào Bí thư Tào, tôi còn có cơ hội phát triển.
Lúc này Ngụy Hùng Chí có chút mất bình tĩnh, lớn tiếng nói:
- Thằng nhóc này, đừng có nói những lời vô dụng ấy nữa. Ông hãy nói luôn đi, hắn ta là ai?
- Tôi ngất mất, đến Diệp Trạch Đào là ai ông cũng không biết?
- Diệp Trạch Đào, là ai cơ?
Ngụy Hùng Chí thật là chưa biết chuyện này.
- Tôi chịu thua ông rồi đấy, làm thế nào mà ông có thể tồn tại trong chốn quan trường này vậy? Khó tránh mãi mà ông không thể thoát khỏi cái chức Phó Cục trưởng, để tôi nói cho ông biết vậy. Giả dụ nếu ông được Diệp Trạch Đào dẫn dắt thì đừng nói là một chức cục trưởng, chức quan lớn hơn cũng có thể thăng.
- Dường như lợi hại lắm, cậu ta làm chức gì? Trẻ tuổi như vậy cơ mà!
- Cậu ta thì chức chưa cao giờ mới là Phó chủ tịch thành phố. Nhưng hậu thuẫn của cậu ta thì cực kỳ lớn, tôi nói cho ông biết. Hắn là nhân vật muốn gì có nấy đấy.
Lúc này Ngụy Hùng Chí thật sự là không thể bình tĩnh được nữa, mình vẫn luôn tìm kiếm một hậu thuẫn vững chắc. Nếu thật là như vậy thì cái người tên Diệp Trạch Đào này mới là hậu thuẫn lớn nhất của mình.
- Được lắm, ông Ngụy, vì bức ảnh của ông mà tôi đã chốn ra ngoài. Lãnh đạo của chúng tôi vẫn còn đang tiếp tục họp, ân tình này đủ lớn rồi chứ. Đợi một thời gian nữa tôi sẽ qua chỗ ông một chuyến, đến lúc đó ông phải mời tôi bữa cơm đấy.
Nói dứt câu ông Lý liền tắt máy.
Vẫn là bạn học tốt.
Cầm điện thoại, lúc này mặt Ngụy Hùng Chí đỏ ửng lên.
Ngụy Hùng Chí lúc này đã hiểu được vì sao Phương Di Mai lại có thể leo lên chức Phó chủ tịch huyện nhanh như vậy, tại sao Bí thư Tào lại không thể bình tĩnh được. Đừng nói là Tào Hiểu Vân, Ngụy Hùng Chí hiểu cho dù là một nhân vật ở tầng cấp cao hơn nữa thì, sau khi biết được thân phận của Diệp Trạch Đào thì cũng không thể bình tĩnh được.
Cơ hội!
Đây là một cơ hội lớn!
Ánh mắt của Ngụy Hùng Chí phát ra ánh hào quang.
Nếu có thể mượn cơ hội lần này tạo mối quan hệ tốt với Diệp Trạch Đào, thì quả thực là có thể phát tài rồi.
- Lái xe nhanh một chút!
Ngụy Hùng Chí nói với tài xế lái xe.
Chiếc xe kia chạy càng nhanh hơn.
Người tài xế lái xe cũng cảm thấy có chút kỳ cục. Bình thường Phó cục trưởng Ngụy đều muốn mình lái chậm một chút, còn nói là không cần vội, rốt cuộc hôm nay làm sao thế này?
Vừa rồi gã cũng nghe được Ngụy Hùng Chí nghe điện thoại. Tuy là không nghe thấy được nội dung cuộc điện thoại, nhưng cũng biết cuộc điện thoại đó chính là nguyên nhân khiến cho Cục trưởng Ngụy bảo mình lái xe nhanh hơn.
Rất nhanh chiếc xe đã được lái tới huyện Kim Câu.
- Đông Phong, tôi đã đến huyện rồi.
- Phó cục trưởng Ngụy, tôi đã sắp xếp ổn cả rồi. Ông cứ đi thẳng tới chỗ cũ là được.
Bình thường Ngụy Hùng Chí cũng thường âm thầm tới huyện Kim Câu, thường là Ngô Đông Phong sẽ sắp xếp mọi hoạt động. Nơi mà Ngô Đông Phong nói đến là trung tâm tắm hơi.
Chiếc xe lái thẳng đến một nơi mà bên ngoài không thể nhìn thấy được, khi Ngụy Hùng Chí xuống xe liền nhìn thấy Ngô Đông Phong đang đứng ngoài nghênh đón.
Ngụy Hùng Chí khá hài lòng với Ngô Đông Phong, thằng nhóc này vẫn luôn đối xử với mình rất trung thành. Có được một cấp dưới như vậy cũng yên tâm, tiếc là hiện giờ mình không có thế lực. Nếu không đề bạt gã lên làm Cục trưởng cục công an huyện thì mình sẽ tiện hơn rất nhiều.
Bắt tay nhau, Ngụy Hùng Chí nói:
- Vào trong rồi nói.
Ngô Đông Phong cũng cảm thấy lạ lùng, hôm nay Phó cục trưởng Ngụy có chút khác thường.
Nhìn Ngô Đông Phong, Ngụy Hùng Chí vừa đi, vừa nói:
- Tình hình thế nào rồi?
Rất nhanh sau đó hai người đã bước vào một phòng trà.
- Cục trưởng Ngụy, chúng tôi lại phát hiện ra một tình hình mới.
- Ngồi xuống rồi nói.
Sau khi hai người ngồi xuống, có một cô gái đến rót trà, Ngụy Hùng Chí xua tay nói:
- Cô ra ngoài đi, đừng để ai bước vào đây nữa.
Trong phòng trà này Ngụy Hùng Chí có yêu thích một người phụ nữ, lần này cũng thật lạ, Ngụy Hùng Chí không có ý gọi người phụ nữ đó vào. Ngô Đông Phong cũng cảm thấy căng thẳng.
Nhìn cổng đã đóng, lúc này Ngụy Hùng Chí mới nhìn sang Ngô Đông Phong nói:
- Cậu nói đi.
- Cục trưởng Ngụy, ông nói có lạ không. Sau khi nhận được lệnh của ông tôi lập tức cho người sắp xếp chỗ đó. Kết quả là chúng tôi đã phát hiện ra có một số người không phải là người của huyện Kim Câu ở xung quanh khách sạn, lúc mới bắt đầu chúng tôi còn nghĩ , những người đó là những người ở nơi khác đến dừng chân nghỉ tạm nơi đây. Kết quả là sau khi điều tra chúng tôi phát hiện ra đó là một nhóm phòng viên, người thì đến từ thành phố, người thì đến từ trên tỉnh, họ là những người mới đến từ hôm qua và hôm nay.
Ồ !
Lúc này Ngụy Hùng Chí cũng rất ngạc nhiên, hỏi:
- Cậu nhận thấy bọn họ có mục đích gì không?
Để cho Ngô Đông Phong làm Đội trưởng đội hình sự quả là không sai. Phát hiện ra vấn đề liền đi điều tra, tìm hiểu. Hiện giờ cơ bản đã có thể liên kết mọi chuyện lại.
Chần chờ một chút, Ngô Đông Phong nói:
- Cục trưởng Ngụy, tôi thấy chuyện này không bình thường rồi, dường như mọi người đến đây đều có mục đích. Đặc biệt là khi chúng tôi âm thầm điều tra đã phát hiện ra hai người, tên là Triệu mẫn Giang và một người phụ nữ khác tên Hồ Linh Thúy.
Thấy ánh mắt hỏi dò của Ngụy Hùng Chí, Ngô Đông Phong nói:
- Nhất thời chưa điều tra ra hoàn cảnh của người tên Triệu Mẫn Giang, nhưng đã điều tra được tình hình của người phụ nữ tên Hồ Linh Thúy đã tìm ra được. Người này đã từng có tiền án, đã từng tham gia hoạt động trong băng nhóm xã hội đen. Sau này ra ngoài cũng không có gây ra chuyện gì.
Không thể không công nhận năng lực của Ngô Đông Phong rất khá. Trong thời gian ngắn như vậy mà thể có được từng đó tin tức. Trong lòng Ngụy Hùng Chí thầm khen ngợi rất nhiều. Lại có thêm không ít suy nghĩ về những việc xảy ra xung quanh Diệp Trạch Đào, cảm thấy đây là một vở kịch đã được bày sẵn. Đây là một vở kịch nhắm vào Diệp Trạch Đào, thì mình đã vô tình nhảy vào vở kịch này.
Đối với chuyện này, Ngụy Hùng Chí không hề muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện này. Đối với gã mà nói, việc này vừa là một cơ hội nhưng cũng tiềm ẩn mối nguy hiểm. May mắn là mình ngầm hành động, nếu như làm tốt thì mình có thể đạt được rất nhiều lợi ích.
- Cục trưởng Ngụy, tôi đã cho người theo dõi khách sạn đó. Kết quả tôi phát hiện, Phó chủ tịch huyện Lư Cảnh Cao thường đã từng tới phòng của Triệu Mẫn Giang, hai người nói chuyện một lúc mới rời khỏi.
Ồ !
Ngụy Hùng Chí dùng đôi tay đấm nhẹ vào bụng của mình. Thông qua lời tường thuật của Ngô Đông Phong thì trong lòng của ông ta cũng đã có được những nhìn nhận đầy đủ rồi.
Vừa nghĩ tới việc này có thể sẽ xảy ra chuyện, thì Ngụy Hùng Chí cũng có chút sợ hãi. Xem ra vẫn luôn có người âm thầm nhắm vào Diệp Trạch Đào. Việc đến thăm đàn bà của gã lần này có lẽ đã bị kẻ khác để ý tới. Nhằm vào việc gã tới để đối phó với hắn.
Nghĩ một lúc lại thấy mình đoán không đúng lắm. Cảm thấy hình như có người phát hiện raPhương Di Mai là người phụ nữ của Diệp Trạch Đào. Vẫn luôn ngầm theo dõi, còn tên Lư Cảnh Cao kia chẳng qua là nhân vật bị dụ vào vở kịch này mà thôi.
Vừa nghĩ tới chuyện con của Phó chủ tịch tỉnh còn bị lôi vào chuyện này, thì người tên Triệu Mẫn Giang kia cũng có chút đáng sợ.
Người tên Triệu Mẫn Giang kia mới là nhân vật mấu chốt.
Vở kịch này phải hóa giải như thế nào đây?
Tào Hiểu Vân gọi điện tới đã từng nói, việc này không được phô trương, đây mới là vấn đề quan trọng. Nếu làm rùm beng việc này mọi người sẽ biết việc Diệp Trạch Đào âm thầm đến huyện Kim Câu, thì cho dù là mình giúp Diệp Trạch Đào giải quyết việc này đi nữa, thì Diệp Trạch Đào cũng sẽ không cảm kích mình. Ngoài ra, khi mình làm chuyện này cũng cần phải để cho Diệp Trạch Đào biết được cách làm của mình.
Nhất định phải làm tốt chuyện này!
- Đông Phong, trong tay cậu hiện giờ có bao nhiêu người thân tín.
Ngô Đông Phong liền nhìn sang phía Ngụy Hùng Chí nói:
- Những người trong đội của tôi đa số là những người có thể tin tưởng được.
Ngụy Hùng Chí nói:
- Rất tốt, cậu chuẩn bị đi, có thể hôm nay chúng ta cần làm một chuyện lớn!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Mở vòi nước nóng ra, Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai cùng ngâm mình vào đó.
Sau khi tắm xong, toàn thân Phương Di Mai tỏ ra rất hài lòng, nũng nịu nhìn sang phía Diệp Trạch Đào nói:
- Bị anh hành hạ chết rồi.
Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Hình như có người cứ đòi hết lần này đến lần khác.
Phương Di Mai liền đi về phía Diệp Trạch Đào, ngồi lên dùi hắn, hôn lên má Diệp Trạch Đào một cái nói:
- Anh bảo em phải làm sao bây giờ, không thể rời xa anh được nữa.
- Em muốn rời xa anh sao?
- Anh nói cái gì vậy?
Đánh vào tay Diệp Trạch Đào một cái.
Ngửi trên người Phương Di Mai có một mùi hương phát ra, Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe nói em đã sắp xếp bố mẹ em lên tỉnh ở?
- Vâng, cũng đã đến lúc để bố mẹ em hưởng phúc rồi.
- Tiểu Phương, tạm thời không thể để em ở bên cạnh anh được. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá!
- Em hiểu, chỉ có điều không được thoải mái lắm. Ôn Phương có thể tới chỗ anh, sao em lại không được!
Biết là Phương Di Mai cũng chỉ nói vậy mà thôi, Diệp Trạch Đào nói:
- Bố mẹ em đã biết chuyện của chúng ta?
Nghe thấy Diệp Trạch Đào hỏi câu này, Phương Di Mai có chút lo lắng nói:
- Trạch Đào, không phải em cố ý nói cho bọn họ biết đâu, là vì không còn cách nào khác. Có một lần anh gọi điện thoại tới cho em, em đã nói những lời tình cảm với anh và bị mẹ em nghe thấy.
Khuôn mặt Phương Di Mai đỏ ửng lên.
Sau lưng người khác, hai người nói chuyện điện thoại cũng đã nói không ít những lời tình cảm.
Vốn dĩ Diệp Trạch Đào đã đưa ra quyết định, sẽ không quan tâm tới chuyện này, liền nói:
- Cũng không thể để em cứ luôn như vậy được. Bất luận thế nào anh cũng cần phải có trách nhiệm với em mới được.
Phương Di Mai không hiểu Diệp Trạch Đào nói câu này là có ý gì, cảm thấy căng thẳng quay sang phía Diệp Trạch Đào nói:
- Em đã nói rồi, em không có bất cứ ý đồ gì cả. Thế này cũng rất tốt rồi. Có rất nhiều người không kết hôn. Cho dù em không kết hôn thì cũng không có vấn đề gì.
Diệp Trạch Đào thở dài một tiếng nói:
- Em sống trong xã hội này, đặc biệt hiện nay em còn là cán bộ lãnh đạo, là tiêu điểm của mọi người. Nếu em không kết hôn, thì điều này sẽ gây sự chú ý của mọi người, sẽ ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của em.
- Ý anh là sao?
Cơ thể Phương Di Mai cứng ngắc. Cô ta lo lắng rằng Diệp Trạch Đào sẽ không cần cô nữa. Nếu quả là như vậy thật thì đây quả là một bi kịch.
Thấy Phương Di Mai có chút hiểu lầm ý của mình, Diệp Trạch Đào liền nắm chặt lấy tay của Phương Di Mai nói:
- Cho dù không thể công khai kết hôn thì anh cũng phải để cho bố mẹ em biết quan hệ của chúng ta. Lần này anh định là sẽ cùng em về nhà, nói với bố mẹ em về chuyện của chúng ta. Em thấy thế nào?
Hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng Diệp Trạch Đào lại đưa ra quyết định như vậy. Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là kích động, ôm lấy Diệp Trạch Đào khóc.
Bình thường khi bị bố mẹ hỏi tới chuyện lấy chồng, Phương Di Mai cảm thấy rất phiền. Lần này nhân tiện mẹ nghe được cuộc điện thoại của mình với Diệp Trạch Đào, liền đem chuyện của mình và Diệp Trạch Đào công khai cho bố mẹ biết. Bố mẹ Phương Di Mai sau khi nghe cô kể hết mọi chuyện đã hiểu ra, vì sao con gái mình lại phát triển nhanh như vậy. Là bởi vì sau lưng có một người như Diệp Trạch Đào hậu thuẫn, nhìn thấy bộ dạng mãn nguyện của con gái. Lại nghĩ tới chuyện họ hàng thân thích của Phương gia có thể nhờ cậy con gái mình. Bọn họ hiểu rằng chuyện này chỉ có thể như vậy.
Bố mẹ Phương Di Mai cũng từng khuyên con gái bảo cô ta tìm một người đàn ông rồi lấy. Nhưng sau khi quan sát rất nhiều người đàn ông thì phát hiện không có một người đàn ông nào có thể so sánh với Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào đẹp trai, phong độ, có năng lực, có quyền thế. Chuyện chăn gối cũng rất tuyệt vời, những chuyện này đều làm cho Phương Di Mai mê mẫn.
Trong công việc của Phương Di Mai, bố mẹ cô cũng đành để Phương Di Mai quyết định lấy, cũng lo lắng mọi người sẽ nói ra nói vào, sau khi nghe xong con gái nói rõ ràng mọi chuyện, mua một căn hộ tại tỉnh Hồi Lâm, chuyển đến tỉnh Hồi Lâm sinh sống.
nghĩ tới việc mình làm vợ bé của Diệp Trạch Đào đã chịu không ít ấm ức, Phương Di Mai không ngừng rơi lệ.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ tình hình của Phương Di Mai. Thấy bộ dạng như vậy của cô trong lòng mình cũng cảm thấy khó chịu, đưa tay nhẹ nhàng âu yếmlưng của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói:
- Anh vẫn nói câu nói cũ, nếu em có thể tìm được hạnh phúc của mình thì anh cũng không ngăn cản em.
Sau khi biết Diệp Trạch Đào chịu đi gặp bố mẹ mình thì lo lắng duy nhất trong lòng đã biến mất, ôm lấy Diệp Trạch Đào nói
- Không phải là anh không biết suy nghĩ của em, dù sao cả cuộc đời này em cũng chỉ có mình anh. Anh đừng nghĩ đến việc vứt bỏ em nữa.
Diệp Trạch Đào nói:
- Em chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ đi gặp bố mẹ em.
Lúc này Phương Di Mai quả rất vui mừng, trong phút chốc kích động nói:
- Trạch Đào, em muốn nữa.
Thấy dáng vẻ của Phương Di Mai, tâm trạng Diệp Trạch Đào rất tốt liền ôm Phương Di Mai lên giường.
Đúng trong lúc đó, điện thoại của Phương Di Mai kêu lên.
Phương Di Mai đang định là sẽ không nghe điện thoại thì Diệp Trạch Đào nói:
- Em là cán bộ, lãnh đạo, phải nghe điện thoại, ngộ nhỡ có việc gì quan trọng.
Phương Di Mai tỏ ra không vui nghe điện thoại.
- Chủ tịch huyện Phương, chào cô tôi là Phó cục trưởng cục công an thành phố Ngụy Hùng Chí.
Cuộc điện thoại này do Ngụy Hùng Chí gọi tới.
Ngụy Hùng Chí cũng đã nghĩ kỹ, việc này mình không thể làm không công. Bất luận thế nào cũng phải để Diệp Trạch Đào biết mình đang hành động. Dù gì mọi chuyện cũng đã phát triển tới cấp độ này rồi. Cho dù Diệp Trạch Đào biết rằng mình đã phát hiện ra chuyện này thì cũng không thể làm gì mình. Nếu như trực tiếp nói chuyện với Diệp Trạch Đào thì có chút không hợp lý. Thông qua quan hệ giữa Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào thông báo cho Diệp Trạch Đào thì có vẻ hợp lý hơn.
- Cục trưởng Ngụy!
Phương Di Mai đương nhiên là biết Cục trưởng cục công an Ngụy Hùng Chí, cũng biết rằng Ngụy Hùng Chí có quan hệ khá gần gũi với Tào Hiểu Vân. Mọi người cũng như người cùng một phe.
- Chủ tịch huyện Phương, là tôi. Tôi hiện giờ đang ở huyện Kim Câu.
Phương Di Mai còn tưởng là Ngụy Hùng Chí đã tới và muốn mình sắp xếp một chút cho ông ta, vội nói:
- Cục trưởng Ngụy, thế này đi, hiện giờ tôi lập tức cho người sắp xếp cho các ông.
Ngụy Hùng Chí thấy Phương Di Mai hiểu lầm, chỉ còn cách nói:
- Chủ tịch Phương, tôi biết Chủ tịch thành phố Diệp đã tới huyện này. Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với anh ta, không biết có tiện hay không nhờ cô hỏi giúp một tiếng.
A!
Ngay lập tức Phương Di Mai luống cuồng lên. Ngụy Hùng Chí có ý gì, sao gã biết được mình và Diệp Trạch Đào đang yêu đương vụng trộm ở đây.
Diệp Trạch Đào đang ôm Phương Di Mai, Phương Di Mai còn đang ngồi trên đùi của Diệp Trạch Đào, nội dung cuộc điện thoại này Diệp Trạch Đào cũng đã nghe rõ hết.
Nghe thấy những lời nói như vậy, Diệp Trạch Đào cũng hoảng hốt. Nhưng Diệp Trạch Đào cũng là một người từng trải, trong suy nghĩ liền hiểu được ý của Ngụy Hùng Chí.
Xem ra Ngụy Hùng Chí thực sự có việc quan trọng muốn nói với mình. Con người này không hề đơn giản, trong lúc này mà cũng dám gọi điện tới.
Xem ra quan hệ giữa mình và Phương Di Mai đã bị gã biết, cũng không biết gã suy nghĩ như thế nào.
Sau khi nhìn sang ra hiệu cho Phương Di Mai, Phương Di Mai hiểu được ý của Diệp Trạch Đào liền nói:
- Lãnh đạo cũ của tôi vừa mới đến huyện. Nếu tiện mời Cục trưởng Ngụy cứ đến đây.
Nghe xong điện thoại, Phương Di Mai liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Làm thế nào bây giờ?
- Không sao, nếu gã đã gọi điện thoại tới đây thì chắc cũng không có ác ý gì. Anh cũng muốn gặp con người này!
Phương Di Mai nhanh chóng mặc quần áo vào, rồi lại dùng máy sấy, sấy khô tóc.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng mặt quần áo vào.
Tuy rằng Diệp Trạch Đào nói giọng bình tĩnh nhưng cũng có chút hoảng hốt. Hắn vẫn cho rằng mình làm việc bí mật. Không ngờ chuyện này lại bị người khác phát hiện ra. Sử dụng phương pháp mà mình đã được học ở trong phòng kiểm tra một chút. Lúc này Diệp Trạch Đào mới yên tâm một chút. Trong căn phòng này không có thiết bị theo dõi, mình vẫn chưa cẩn thận lắm.
Phương Di Mai nhanh chóng trang điểm lại một chút, ngồi trước gương soi một chút rồi quay sang nói với Diệp Trạch Đào:
- Thế nào rồi, tìm ra điều gì không?
Nhìn dáng vẻ của Phương Di Mai sau khi làm chuyện đó, Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Nhìn bộ dạng hiện giờ của em ai cũng có thể nhận ra em vừa làm chuyện đó.
- Phải làm sao bây giờ?
- Em tạm thời tránh mặt đi để anh nói chuyện với đối phương!
Phương Di Mai gật đầu, lúc này mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
Nhìn Phương Di Mai rời khỏi đó, ánh mắt Diệp Trạch Đào mới tỏ ra một vẻ mặt nghiêm nghị. Từ chuyện này có thể thấy mình đã bị kẻ khác theo dõi, rốt cuộc là ai mà to gan đến vậy, dám ngầm đối phó với mình.
Sau khi Phương Di Mai rời khỏi phòng không lâu thì Diệp Trạch Đào nghe được tiếng chuông cửa.
Khi Diệp Trạch Đào đi ra mở cửa thì đã gặp được một người đàn ông trung niên đứng trước cửa.
- Mời vào
Diệp Trạch Đào quay người bước vào ngồi xuống.
Sau khi Ngụy Hùng Chí bước vào, rồi đóng cửa lại.
Trên đầu Ngụy Hùng Chí đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo một chiếc kính cận và còn đeo một chiếc khẩu trang, không ai có cách gì để nhận ra được ông ta.
Sau khi vào phòng Ngụy Hùng Chí mới bỏ hết những trang bị xuống nói:
- Xin chào, Chủ tịch thành phố Diệp, tôi là Ngụy Hùng Chí - Phó cục trưởng cục công an thành phố.
Gã lập tức giới thiệu về mình.
- Ngồi đi, ông tìm tôi có chuyện gì vậy?
Diệp Trạch Đào nhìn một lượt lên người của Ngụy Hùng Chí.
- Chủ tịch Diệp, tình hình là như thế này...
Ngụy Hùng Chí cũng không nhiều lời, lập tức nói thẳng vào chủ đề. Liền kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Diệp Trạch Đào nghe.
Lúc mới đầu Diệp Trạch Đào rất không chào đón Ngụy Hùng Chí. Tưởng rằng gã biết được chuyện giữa mình và Phương Di Mai, giờ đến để uy hiếp điều gì đó. Giờ nghe xong câu chuyện mà Ngụy Hùng Chí kể, Diệp Trạch Đào rất kinh ngạc. Hắn cũng ngồi nhớ lại một số chuyện của Triệu Mẫn Giang. Bố của gã là người của Vi Hoành Thạch. tên nhãi con này lại dám đối đầu với mình.
Lại nghĩ tới chuyện mà Ngụy Hùng Chí kể, Diệp Trạch Đào hiểu rằng lần này nếu không phải Ngụy Hùng Chí báo cho mình biết trước, thì mình đã bị động trước cửa ải này rồi. Nếu làm không hay có thể sẽ dẫn đến tình trạng thân bại danh liệt rồi.
- Chủ tịch Diệp, sau khi Bí thư Tào biết được chuyện này yêu cầu tôi bất luận thế nào cũng phải đảm bảo an toàn cho cậu. Tôi âm thầm tới huyện Kim Câu là để nghe sự chỉ đạo của cậu.
Ngụy Hùng Chí là người khá giỏi, đã nói ra chỉ thị của Tào Hiểu Vân, đem lại cho Tào Hiểu Vân một ân tình, lại đặt mình dưới sự lãnh đạo của Diệp Trạch Đào. Cả câu chuyện biết tròn biết méo.
Diệp Trạch Đào đưa một điếu thuốc cho Ngụy Hùng Chí. Sau một trận kinh hãi Diệp Trạch Đào cũng trấn tĩnh trở lại. Nếu mình đã biết mọi chuyện vậy thì không cần phải sợ nữa. Đối phương nếu đã muốn đối phó với mình vậy thì mình cũng làm lại một chút vậy!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Sau khi liên hệ các tình huống lại với nhau, Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ toàn bộ sự việc, xem ra Triệu Mẫn Giang đã âm thầm châm đằng sau lưng mình lâu lắm rồi, lần này chắc là đoán được mối quan hệ của mình và Phương Di Mai, nên muốn mượn tay Phương Di Mai để đả kích mình, Lư Cảnh Cao kia cũng là một nhân vật bị lợi dụng, nếu không có sự phát hiện của Nguỵ Hùng Chí và nói với mình, hôm nay mình đã đã bị một vó ngã nhào rồi.
Lại nghĩ đến việc nếu Trịnh Thành Trung ở thành phố rút lui, khi đó cha của Triệu Mẫn Giang sẽ đạt được lợi ích, Diệp Trạch Đào lại nghĩ có thể nhân cơ hội lần này để đả kích một chút cha của Triệu Mẫn Giang không?
Nhìn thoáng qua Nguỵ Hùng Chí, Diệp Trạch Đào biết được người này chính là một con dao nhọn mà hiện nay mình cần dùng, không biết có thể đâm một cách chuẩn và độc hay không, thì phải xem cây dao này có bén hay không bén rồi.
Đối với thủ đoạn này của Nguỵ Hùng Chí , Diệp Trạch Đào cũng biết rõ, người này chính là muốn khoe thành tích với mình đây, bất kể ra sao mình cũng thiếu Nguỵ Hùng Chí một ân tình, Tào Hiểu Vân kia cũng không tệ, mình cũng thiếu cô ta một ân tình.
Nhìn nhìn dáng vẻ cung kính của Nguỵ Hùng Chí ngồi đó, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, không phải là mình vẫn luôn nghĩ sẽ bắt đầu tổ chức một số nguồn tài nguyên nhân lực ư, lần này cũng phải sắp xếp một chút.
Nguỵ Hùng Chí không biết Diệp Trạch Đào có ý tưởng gì, lần này y có suy nghĩ đánh cược một lần, nếu được Diệp Trạch Đào coi trọng, thì cuộc đời mình có thể sẽ có sự thay đổi lớn.
- Đồng chí Nguỵ Hùng Chí, lần này đến huyện Kim Câu vốn muốn đến thăm thuộc hạ cấp dưới, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, đồng chí Phương Di Mai là thuộc hạ cấp dưới của ta, cũng là một đồng chí nữ, một đồng chí nữ công tác ở đây vô cùng không dễ dàng, có người còn muốn viết tin tức về đồng chí nữ này, chuyện này đúng là không nên.
- Chủ tịch thành phố Diệp nói đúng, chuyện như vậy không biết thì thôi, nếu đã biết rồi thì tuyệt đối không thể để nó xảy ra.
Bỏ qua chuyện mình biết mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào đã thừa nhận thiếu mình một ân tình. Có thể đạt được mục đích này đã rất tốt rồi, tiếp theo phải xem Diệp Trạch Đào làm như thế nào.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Tốt lắm, tôi thấy khả năng phát triển ở nơi này, trước tiên phải có một sự đoàn kết và hoàn cảnh ổn định. Xem ra trong phương diện hệ thống công an ở thành phố các anh vẫn đang bất lực, đồng chí Nguỵ Hùng Chí phải chuẩn bị gánh vác trọng trách này, tôi dự định đến thăm Bí thư Trương ở Tỉnh các anh, lần trước đã gặp ở thành phố một lần, lần này đã đến tỉnh Hối Lâm, ngoại trừ muốn gặp thuộc hạ cấp dưới, tôi còn muốn đi gặp Bí thư Tào, Bí thư Trương bọn họ.
Diệp Trạch Đào cũng không có nói chuyện của mình, nhưng đối với trị an ở thành phố Nam Hoa, nói ra một ít nhìn nhận về vấn đề ổn định, lại nói muốn đến thăm hỏi Bí thư Trương.
Ánh mắt Nguỵ Hùng Chí sáng lên còn trong lòng mừng thầm, lời nói của Diệp Trạch Đào đã nói lên, có ý muốn nói chuyện giúp mình, để mình ngồi lên vị trí Cục trưởng Cục Công an!
Nguỵ Hùng Chí càng hiểu rõ, đây là giá cả mà Diệp Trạch Đào đưa ra. Mấu chốt là xem hành động của mình, nếu như có thể làm cho Diệp Trạch Đào hài lòng, thì việc mình được thăng chức chắc chắn có thể thành công rồi.
- Lần này tôi qua đây, nhân sự đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn nghe mệnh lệnh của Chủ tịch thành phố Diệp!
- Rất phức tạp dính líu đến người trong Phương gia!
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Nguỵ Hùng Chí nói.
Nguỵ Hùng Chí nghĩ thầm rằng, đã đến nước này rồi bất luận ra sao mình cũng phải chống đỡ đi tiếp nên nghiêm túc nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp nói rất hay, chúng ta là cán bộ Đảng viên, bất kể trong tình huống nào cũng phải đặt lợi ích của nhân dân lên hàng đầu, bất kể loại người nào cũng không thể coi thường luật pháp. Chủ tịch thành phố Diệp yên tâm, chúng tôi có năng lực và cũng có niềm tin làm tốt công việc này!
Nguỵ Hùng Chí cũng không có hỏi trình tự vấn đề, mọi thứ nói ra đều hành động nghe theo sự chỉ huy của Diệp Trạch Đào.
Thấy bộ dạng của Nguỵ Hùng Chí như vậy, Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, tuy rằng trong chuyện này Nguỵ Hùng Chí tồn tại ý định lợi dụng, nhưng sau khi biết bối cảnh của Lư Cảnh Cao còn có gan hành động cũng là đáng quý rồi, nếu lần này có thể hoàn thành tốt cũng là một đại tướng có thể dùng được, vẫn nên bồi dưỡng một chút.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Bất cứ chuyện gì cũng có nhân quả, chỉ cần chúng ta đi làm việc, bất kể là hạng người nào, cũng phải chuẩn bị tinh thần chịu trách nhiệm, tôi tin rằng Cục trưởng Nguỵ là người có sự chuẩn bị! Tối nay tôi sẽ đến hỏi thăm Bí thư Tào các anh, còn muốn đến thăm hỏi Bí thư Trương của các anh và Bộ trưởng Hàn.
Nguỵ Hùng Chí cũng là một người biết chuyện, suy nghĩ lại liền hiểu ý của Diệp Trạch Đào.
Khi nghĩ đến những chuyện Diệp Trạch Đào đã nói, hơi thở của Nguỵ Hùng Chí có chút dồn dập.
- Chủ tịch thành phố Diệp, để tôi thu xếp cho anh rời khỏi huyện Kim Câu.
Qua khoảng nửa tiếng, nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi vào chiếc xe mình ngồi đến rồi rời đi, Nguỵ Hùng Chí đứng đó nhìn theo bóng của chiếc xe, trong lòng kích động không ngừng, lại có nhận thức sâu về Diệp Trạch Đào.
- Cục trưởng Nguỵ!
Ngô Đông Phong đứng phía sau lưng Nguỵ Hùng Chí, cũng có chút giật mình.
Ngô Đông Phong đã điều tra tình huống của Diệp Trạch Đào, tương đối mà nói muốn điều tra Diệp Trạch Đào có chút dễ dàng, không ngờ phát hiện người này tuổi còn rất trẻ mà đã trở thành Phó Chủ tịch thành phố, ít nhiều trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.
- Đông Phong, nếu lần này chúng ta đắc tội với Phó Chủ tịch Tỉnh, cậu có sợ không?
Nguỵ Hùng Chí hỏi một câu.
Ngô Đông Phong lập tức liền nghĩ đến chuyện mình biết Lư Cảnh Cao muốn động đến Phương Di Mai, tuy nhiên là người Nguỵ Hùng Chí tin tưởng, cậu ta biết mình không có đường lui, bất kể ra sao cũng phải bước tiếp, nếu không hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng.
- Cục trưởng Nguỵ, anh cũng biết đó, anh nói như thế nào thì tôi làm như thế đấy!
Dùng sức vỗ lên vai của Ngô Đông Phong, trên mặt Nguỵ Hùng Chí lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Đừng lo lắng, trời sập xuống có cấp cao đỡ đòn, sau khi đi qua cửa ải này, chúng ta liền đi trên đường cao tốc!
Ngô Đông Phong dùng sức gật đầu nói:
- Cục trưởng Nguỵ tôi đã chuẩn bị xong, chỉ còn nghe theo mệnh lệnh của anh.
Nguỵ Hùng Chí cười cười nói:
- Chúng ta vào trong rồi nói.
Diệp Trạch Đào đang ngồi trên xe gọi điện cho Phương Di Mai, sau đó lại gọi điện cho Tào Hiểu Vân, tỏ ra như đi qua nơi này muốn đến thăm hỏi một chút, đương nhiên là trên danh nghĩa cá nhân.
Tào Hiểu Vân biết Diệp Trạch Đào vô sự cũng thấy vui vẻ, tỏ vẻ hoan nghênh Diệp Trạch Đào đến.
Ngồi trong xe sắc mặt của Diệp Trạch Đào đúng là không tốt, vốn dĩ mình muốn bí mật đến đây để thăm Phương Di Mai, kết quả lại bị người ta âm thầm hãm hại, xem ra tình hình bây giờ của mình đã khác, có không ít người đang nhìn chằm chằm vào mình!
Lúc này Triệu Mẫn Giang kia còn chưa biết Diệp Trạch Đào đã biết thủ đoạn của y, tâm trạng không tệ liền thu xếp chuyện buổi tối, y biết tối nay khả năng sẽ có một thành công lớn, có lẽ thực sự có thể lật đỗ Diệp Trạch Đào, nếu thật là như thế thì mình có thể nổi tiếng ở thành phố rồi.
Diệp Trạch Đào đến thành phố Nam Hoa liền nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của Tào Hiểu Vân, đối với chuyện Diệp Trạch Đào đến đây Tào Hiểu Vân rất quan tâm, cô biết quá rõ khả năng của Diệp Trạch Đào, trước kia còn không có cơ hội như thế, không ngờ lần này Diệp Trạch Đào đã đích thân đến thành phố Nam Hoa.
Vừa mới sắp xếp để Diệp Trạch Đào ở lại xong thì Tào Hiểu Vân liền nhận được điện thoại của Nguỵ Hùng Chí.
- Bí thư Tào, bây giờ tôi đang ở huyện Kim Câu!
- Hùng Chí làm rất tốt!
Tào Hiểu Vân tỏ ra đã rất hài lòng đối với chuyến đi đến huyện Kim Câu của Nguỵ Hùng Chí.
- Bí thư Tào, tôi có một chuyện muốn báo cáo với cô…
Nguỵ Hùng Chí liền nói một lần về tình hình của Diệp Trạch Đào mà y đã biết cho cô ta nghe.
Không nghe thì tốt, vừa mới nghe xong trên trán Tào Hiểu Vân đổ mồ hôi, Diệp Trạch Đào này là một khoản kinh phí lớn, lần này lại đụng đến Phó Chủ tịch Tỉnh, còn liên luỵ đến một phó chủ tịch thành phố ở trên thành phố, mình có nên nhúng tay vô chuyện này không?
Kỳ thật Tào Hiểu Vân cũng là một người quyết đoán, nếu không cũng sẽ không thể leo lên cái chức cao Phó Bí thư này, sau khi suy nghĩ lại toàn bộ câu chuyện một lần nói với Nguỵ Hùng Chí:
- Hùng Chí, tôi không nhúng tay vô chuyện của ngành công an các anh, chỉ cần có chứng cứ đúng lý lẽ, tôi đều sẽ ủng hộ!
Nguỵ Hùng Chí cũng biết Tào Hiểu Vân chỉ có thể nói đến đây, muốn đặt mình lên phía trước, chuyện này Nguỵ Hùng Chí cũng đã nghĩ thông suốt, mình đã đi đầu trong chuyện này rồi không làm cũng không được, nếu làm tin rằng Diệp Trạch Đào cũng sẽ không để mình bị thiệt, nói cho Tào Hiểu Vân biết cũng chỉ là để Tào Hiểu Vân biết có xảy ra chuyện như thế này mà thôi.
Khi Tào Hiểu Vân gọi điện thoại xong trong lòng rất mâu thuẫn, chuyện này sẽ phát triển thành tình huống như thế nào đây, cô ta đúng là không biết rõ. Tài liệu của Lư Cảnh Cao cũng không ít, chuyện chơi gái và thâm nhập vào một số công trình trong thành phố của thằng nhóc này cũng không ít, đến lúc đó hoàn toàn có thể viết thành một đoạn văn, điều quan trọng là chuyện này có chút lớn rồi.
Chần chừ một chút Tào Hiểu Vân gọi điện cho Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh uỷ Hàn Trình Quân, từ trước đến nay Hàn Trình Quân cũng coi như là hậu thuẫn của cô vậy, chuyện như vậy nhất định phải nói cho Hàn Trình Quân biết mới được.
Hàn Trình Quân đúng là không biết chuyện này, là một Uỷ viên thường vụ Tỉnh uỷ, khả năng chính trị của anh ta cũng không kém, sau khi nghe xong thì biết chuyện này đã trêu chọc đến Diệp Trạch Đào rồi, chắc chắn sẽ thành chuyện lớn.
Tính toán một hồi, Hàn Trình Quân vội vàng đến tìm Bí thư Tỉnh uỷ Trương Tường Tùng.
Sau khi Trương Tường Tùng nghe xong nội dung mà Hàn Trình Quân trình bày, liền nói với Hàn Trình Quân:
- Ông Hàn, chúng ta có một số đồng chí làm việc không được đúng đắn, ý kiến của quần chúng cũng phải nghe đấy.
Hàn Trình Quân khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, hành vi phản động đúng là không được, tôi cho rằng phải tiến hành chọn lọc trong phạm vi toàn Tỉnh!
- Sự việc liên luỵ đến rất nhiều mặt, chuyện này ông Hàn có ý kiến gì không?
- Tôi quyết nghe theo sự chỉ thị của Tỉnh uỷ!
- Ông Hàn, anh cũng phải chuẩn bị đảm nhận trọng trách đi!
Rất nhanh hai người đã có thể có được ý kiến đồng nhất.
Nhìn Hàn Trình Quân ra ngoài, trên mặt Trương Tường Tùng lộ ra vẻ tươi cười, Phó chủ tịch Tỉnh Lư Tiến Duy vẫn luôn đi lại rất thân thiết với Phó Bí thư Hoàng Tả Ý, mình vẫn luôn có ý định hành động, chỉ là không có sự nắm chắc phần thắng hoàn toàn, nếu có Diệp Trạch Đào nhúng tay vào thì sẽ nắm chắc chuyện này hơn, đây là sự việc đều có lợi cho mình và Diệp Trạch Đào!
Đợi xem tình hình phát triển thế nào vậy!
Trương Tường Tùng ngồi ở đó bắt đầu tính toán bước tiếp theo Tỉnh uỷ sẽ thay đổi như thế nào!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Các lãnh đạo thành phố Nam Hoa chắc chắn là không thể ngủ một giấc ngon rồi, ngay lúc mười hai giờ, một tin tức đã phá vỡ sự yên tĩnh của thành phố Nam Hoa, ở huyện Kim Câu đã xảy ra một chuyện lớn khiến cho người ta khiếp sợ, không ngờ Phó Chủ tịch huyện Lư Cảnh Cao cùng với một đám nhà đầu tư khai thác phát triển đã mượn danh nghĩa công việc để lừa Phó chủ tịch huyện Phương Di Mai đến một khách sạn, sau đó đem thức uống có thuốc mê cho Phương Di Mai uống, còn muốn cưỡng bức Phương Di Mai, nếu không phải ở thời điểm quan trọng Phương Di Mai nhận được điện thoại của đội trưởng Phòng cảnh sát hình sự huyện - Ngô Đông Phong và anh ta đã dẫn người đến cứu kịp lúc, không thì Phương Di Mai đã bị Lư Cảnh Cao cưỡng bức.
Những người nghe được tin tức này đều ngạc nhiên.
- Tổ cha nó!
Đương nhiên Bí thư Thành uỷ liền đập bàn.
Điều làm người ta ngạc nhiên nhất chính là chuyện Phương Di Mai ở trong thời điểm quan trọng đã có thể mở di động và lưu lại những lời nói uy hiếp của Lư Cảnh Cao.
Khốn khiếp nhất chính là khi Ngô Đông Phong bọn họ đến, không biết các phóng viên biết được tin tức từ đâu kéo đến và chuyện này đã được đăng lên trang bìa của tờ báo.
Trước tiên Diệp Trạch Đào đã biết chuyện này từ cuộc gọi của Nguỵ Hùng Chí.
Phương Di Mai cố tình phối hợp, Nguỵ Hùng Chí chơi rất đẹp, lần này đã nắm được điểm yếu của Lư Cảnh Cao.
- Chủ tịch thành phố Diệp, mấy năm nay thằng nhóc Lư Cảnh Cao này đã làm rất nhiều chuyện xấu, chúng ta đã chuẩn bị xong mọi chuyện.
- Cục trưởng Nguỵ các anh làm rất khá, có rất nhiều chuyện còn cần quần chúng làm người giám sát!
Nguỵ Hùng Chí nghe được Diệp Trạch Đào nói thế, chưa nói lời hai đã nhờ người đem những chuyện xấu bao năm qua của Lư Cảnh Cao đăng lên mạng.
Vốn dĩ Lư Cảnh Cao là một Phó Chủ tịch huyện muốn cưỡng bức một Phó Chủ tịch huyện khác cũng đủ đã trở thành chuyện lớn rồi, trên mạng đã rất náo nhiệt, bây giờ phát hiện ra thằng nhóc này đã từng làm rất nhiều chuyện xấu, trong nháy mắt đã gây xôn xao trên mạng.
- Vì sao một người như thế lại đảm nhận chức Phó Chủ tịch huyện?
- Vì sao cho tới nay vẫn có người che chở cho y?
- Rốt cuộc sau lưng thằng nhóc này còn có bối cảnh nào?
Lập tức trên mạng xuất hiện rất nhiều lời bình luận.
Rất nhanh cũng đã xuất hiện, không ngờ Lư Cảnh Cao này quả nhiên có một người cha là Phó chủ tịch tỉnh Hối Lâm.
Từ lúc mọi người phát hiện chuyện ba của Lư Cảnh Cao là Phó Chủ tịch, rất nhanh lại xuất hiện vấn đề về một số công trình mà ba của Lư Cảnh Cao phụ trách khi còn nhậm chức.
Ba là một cán bộ mục nát, còn con là một công tử bột!
Sự việc phát triển đến mức này cũng đã có biến hoá lớn rồi.
Diệp Trạch Đào vẫn để ý tình hình phát triển. Sau khi phát hiện có một số chuyện liên quan đến ba của Lư Cảnh Cao, khoé miệng lộ ra tươi cười, hắn biết chuyện này là do Bộ trưởng bọn họ làm nên. Lần này không kéo ba của Lư Cảnh Cao xuống là không được rồi.
Diệp Trạch Đào biết chuyện ở thành phố còn phải dựa vào Trịnh Tiểu Nhu, liền gọi điện cho Trịnh Tiểu Nhu.
Sau khi Trịnh Tiểu Nhu thấy cuộc gọi liền cười nói:
- Được lắm, lại đến chỗ của Phương Di Mai làm bậy làm bạ!
- Tiểu Nhu bây giờ anh muốn nhờ em một chuyện.
Diệp Trạch Đào không có thời gian cùng Trịnh Tiểu Nhu nói chuyện của Phương Di Mai nên nghiêm túc nói.
Trịnh Tiểu Nhu đúng là có chút sợ Diệp Trạch Đào không vui nên vội nói:
- Có chuyện gì?
- Ba của em không phải đã từ quan rồi sao? Gần đây ba của Triệu Mẫn Giang hành động rất nhiều, lần này huyện Kim Câu cũng đã xảy ra một chuyện rất lợi hại. Anh sẽ tung ra chuyện Triệu Mẫn Giang dụ dỗ Lư Cảnh Cao làm chuyện xấu, các em ở trong thành phố phối hợp một chút, chuyện này chắc ba của em sẽ biết cách phối hợp như thế nào!
Trịnh Tiểu Nhu biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự thay đổi của thành phố, cô cũng là một người biết chuyện lập tức nói:
- Được, em lập tức báo cáo với ba.
- Anh tin ba em cũng đang hi vọng chuyện lần này xảy ra!
Đánh xong cú điện thoại này Diệp Trạch Đào bấm số điện thoại của Nguỵ Hùng Chí, sau đó tiến hành bày mưu đặt kế.
Diệp Trạch Đào biết nếu Ngô Đông Phong biết được rất nhiều sự tình, chắc chắn còn có nội tình bên trong, bất kể chuyện này Triệu Mẫn Giang có bày mưu đặt kế Lư Cảnh Cao hay không. Bây giờ y đang ở huyện Kim Câu, lại ở cùng một người đàn bà xã hội đen, chuyện này cũng được coi không muốn va vào anh ta cũng phải va vào rồi.
Rất nhanh một tấm hình chụp Triệu Mẫn Giang và một phụ nữ xuất hiện trên mạng, bài báo ghi rõ người phụ nữ kia là thủ lĩnh xã hội đen, Triệu Mẫn Giang kia là con của Phó Chủ tịch thành phố.
Càng kéo lại gần nhau mối quan hệ giữa xã hội đen và Triệu mẫn Giang, Lư Cảnh Cao.
Lần này giới truyền thông lại náo nhiệt, đầu tiên là một Phó Chủ tịch huyện muốn cưỡng bức nữ Phó Chủ tịch huyện, sau đó phát hiện trong toàn bộ sự việc có xã hội đen nhúng tay vào, mà lực lượng của bang phái xã hội đen này rất hùng mạnh còn có liên quan đến Phó Chủ tịch thành phố.
Một tin tức nối tiếp một tin tức đã khiến cho mạng inte náo nhiệt hẳn lên.
Điều thú vị nhất chính là không ngờ các bộ ngành liên quan không hề có ý định xóa đi các bài viết này, mặc kệ cho sự việc càng ngày càng được mở rộng hơn.
Ngày hôm sau trên mạng lập tức xuất hiện tin tức chuyện Triệu Mẫn Giang cưỡng dâm thiếu nữ và tham dự các vụ phạm pháp cùng với bang xã hội đen.
Sau khi Diệp Trạch Đào thức dậy, Tào Hiểu Vân đích thân đến cùng Diệp Trạch Đào ăn sáng.
Khi thấy bộ dạng Diệp Trạch Đào có vẻ rất bình tĩnh. Trong lòng Tào Hiểu Vân cười khổ, việc này đã náo nhiệt rồi, thao tác mọi thứ không ngờ chính là do người trẻ tuổi Phó Chủ tịch thành phố đang ngồi trước mặt mình đây!
- Chủ tịch thành phố Diệp, đối với sự tình ở huyện Kim Câu anh có ý kiến gì không?
Tào Hiểu Vân hỏi.
- Bí thư Tào, tôi không phải là người ở Tỉnh các cô, cũng không tiện xen vào chuyện ở tỉnh các cô, nhưng là một cán bộ Đảng viên tôi cũng muốn nói vài lời, nếu thật sự tồn tại sự việc hắc ám sẽ tổn hại đến hình tượng của Đảng chúng ta!
Tào Hiểu Vân gật đầu nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp nói đúng.
- Ừ, đã xảy ra chuyện như thế và người bị hại là đồng chí Phương Di Mai, Thành uỷ các cô phải quan tâm cô ấy nhiều hơn chút mới đúng, hôm nay tôi phải rời Tỉnh để đến thăm Bí thư Trương.
Tào Hiểu Vân nói:
- Với tư cách cá nhân tôi tán thành quan điểm của Chủ tịch thành phố Diệp, diệt trừ thế lực đen tối là một chuyện nhất định phải làm.
- Tôi tin rằng Bí thư Trương cũng sẽ ủng hộ.
Sau khi tiễn Diệp Trạch Đào đi, ánh mắt Tào Hiểu Vân lộ ra sát khí, cô biết bây giờ mình được ra trận, cho dù thành công hay thất bại, Diệp Trạch Đào cũng đã tự mình thoát ra khỏi sự việc này, người ta Diệp Trạch Đào đang theo dõi mình đấy, nếu như làm tốt chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của Diệp Trạch Đào và những người phía sau hắn, bằng không mình cũng đã làm không công việc này.
Tào Hiểu Vân có thể đảm nhận chức Phó Bí thư đương nhiên cũng có thế lực riêng của mình, cầm điện thoại lên, Tào Hiểu Vân không ngừng liên lạc với những người quan trọng có liên quan đến mình để trao đổi ý kiến.
Hôm nay tâm trạng của Phó Chủ tịch tỉnh Lư Tiến Duy vốn rất tốt nhưng đã bị phá vỡ.
- Cái gì?
Nhìn thư ký, Lư Tiến Duy hoàn toàn không tin chuyện này lại xảy ra.
- Chủ tịch tỉnh Lư, lần này Cảnh Cao đã gây hoạ!
Thư ký chỉ chiếc máy tính đã được mở ra, thật đúng là không biết nên nói gì, anh ta càng nhìn nội dung trên mạng thì càng lo lắng cho ông chủ của mình, lần này sự việc có vẻ quá cuồng liệt rồi, dường như chỉ trong một đêm tất cả các địch thủ đều đánh về phía ông chủ.
Lư Tiến Duy đọc kỹ nội dung trên mạng, lúc đầu ông ta không nghĩ đây có thể trở thành một chuyện, trước đó con trai cũng đã gây rất nhiều chuyện rắc rối, dựa vào thế lực của ông ta, chuyện lớn thế nào cũng có thể dập tắt.
Nhưng lần này thấy tình huống này Lư Tiến Duy bị trấn động cũng không nhẹ, quan trọng chính là những tài liệu xuất hiện đều rất thật, dùng những tài liệu như vậy đúng là rất chuẩn.
Tại sao có thể như thế!
Lư Tiến Duy hoàn toàn không rõ rốt cuộc là như thế nào?
Lư Tiến Duy ngồi đó thân thể có chút phát run, xem như ông ta đã nhận ra các lực lượng phản đối ở Tỉnh cũng đang hành động.
Vốn dĩ lực lượng tiến hành chuyện này cũng không lớn nhưng sau khi mượn lực lượng trên mạng, lực lượng này liền to hơn nhiều.
Hiện nay Trung ương coi trọng trình độ trên mạng rất cao, chỉ cần gió thổi cỏ lay cũng đã để ý, con mình làm ra chuyện này cũng đã gây sự chú ý cao độ, hơn nữa chuyện của mình và chuyện bang phái xã hội đen, đây là một cái cục muốn kéo mình xuống vị trí Phó chủ tịch Tỉnh đây!
Rốt cuộc là ai đã âm thầm bày ra chuyện này?
Lư Tiến Duy ở đây lo lắng, Phó Chủ tịch thành phố Triệu Phàm Bình sau khi coi được tin tức này trên mạng cũng trở nên ngạc nhiên.
Là một Đại tướng của Vi Hoành Thạch, hiện nay Triệu Phàm Bình càng được Vi Hoành Thạch tín nhiệm, lần này sau khi Vi Hoành Thạch sắp từ chức, Vi Hoành Thạch tìm Triệu Phàm Bình nói chuyện một lần, nội dung chỉ có một, Trịnh Thành Trung cũng từ chức, theo sự từ chức của Trịnh Thành Trung thì hiện nay Bí thư Thành uỷ thành phố cũng đã có sự thay đổi, nhưng bất luận có sự thay đổi gì đi nữa, Vi Hoành Thạch có ý muốn đề bạt ông lên nhận chức Chủ tịch thành phố.
Sự tình đang phát triển theo hướng tốt, Triệu Phàm Bình biết lần này khả năng mình được thăng chức so với bất luận ở thời điểm nào cũng lớn.
Nhìn nội dung trên máy vi tính, Triệu Phàm Bình không ngờ con mình lại chạy đến trung tâm náo nhiệt của huyện Kim Câu này, càng thêm không ngờ chính là con trai mình đã gây hoạ, can thiệp vào chỗ đen tối thì không nói, còn chộn rộn vào chuyện một Phó Chủ tịch huyện.
Nhiêu đó đối với ông ta mà nói cũng không phải chuyện lớn, quan trọng chính là giới truyền thông đã lan truyền đủ loại tội phi pháp của con trai mình.
Đây chủ yếu là muốn kéo mình xuống đây!
Rốt cuộc còn xảy ra bao nhiêu chuyện nữa đây?
Trước tiên Triệu Phàm Bình bấm điện thoại của Vi Hoành Thạch.
Kỳ thật Vi Hoành Thạch cũng đã chú ý đến chuyện này, sau khi nghe xong Triệu Phàm Bình nói, Vi Hoành Thạch chỉ biết trong chuyện này cũng có liên quan đến bọn Trịnh Thành Trung.
Không ngờ tới!
Vi Hoành Thạch cũng rất buồn bực, một thành phố vốn rất bình yên lại bị chuyện của một huyện Kim Câu nho nhỏ mà đánh mất sự cân bằng, cũng không biết tình thế sẽ phát triển ra sao đây.
Trong khi tất cả mọi người đang bận rộn, Diệp Trạch Đào ngồi vào một chiếc xe con mà Tào Hiểu Vân đã thu xếp và xuất phát tới tỉnh Hối Lâm, có một số chuyện muốn bàn bạc với Bí thư Trương bọn họ.
Đem những hành động về chuyện này suy nghĩ một lần, sau khi biết mình đã tính toán kỹ càng, tâm trạng của Diệp Trạch Đào rất tốt, cũng có chút khen ngợi khả năng của Nguỵ Hùng Chí, Nguỵ Hùng Chí này là một người có khả năng làm việc, nên sử dụng tốt chút!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Xe còn đang đi trên đường thì Diệp Trạch Đào nhận được cuộc gọi của Điền Lâm Hỉ.
Cú điện thoại này đúng là vượt xa dự kiến của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỉ vì quá bận với công việc ở thành phố nên không tới được, sao lại gọi điện thoại cho mình chứ.
Diệp Trạch Đào biết một số chuyện của bọn Hô Diên Ngạo Bác, đừng nhìn thành phố hiện nay rất yên lặng không có cơn sóng nào, rất nhiều các lãnh đạo vì bảo vệ địa vị của mình, tất nhiên sẽ cực lực phản kích, dưới tình hình này Điền Lâm Hỉ cũng không thấy thoải mái.
- Có chuyện gì vậy thầy?
Diệp Trạch Đào nghĩ mãi mà không hiểu được mục đích Điền Lâm Hỉ gọi cho mình nên hỏi.
Hai người đều cảm thấy không ngại và có thể nói chuyện thoải mái với nhau.
- Trạch Đào, có tiện để nói chuyện không?
Nhìn thoáng qua tài xế lái xe do Tào Hiểu Vân sắp xếp, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút liền nói:
- Lát nữa con sẽ gọi cho thầy.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Được, thầy muốn nói với con một chuyện, con mau chóng gọi cho ta.
Rốt cuộc muốn nói chuyện gì? Bây giờ hỏi có tiện hay không!
Lần này Điền Lâm Hỉ có vẻ rất nghiêm túc.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, chắc là chuyện mình đã tới huyện Kim Câu.
Chuyện này người khác đoán không được, Điền Lâm Hỉ có thể đoán được thủ đoạn của mình, khi nghĩ đến Phương Di Mai chính là do Điền Lâm Hỉ sắp xếp vào tỉnh Hối Lâm, Diệp Trạch Đào biết tỉnh Hối Lâm cũng có lực lượng của Điền Lâm Hỉ, chắc ông ta đã biết tình hình nên muốn nói với mình một số chuyện.
Xe phóng đi rất nhanh với tốc độ cao, sau khi xe qua khỏi trạm thu phí, Diệp Trạch Đào kêu người tài xế dừng xe lại bên đường.
- Chủ tịch thành phố Diệp tôi đi vệ sinh một chút.
Người tài xế này cũng là một người biết quan sát, biết Diệp Trạch Đào chắc là có cuộc gọi bí mật nên lấy cớ đi vệ sinh để xuống xe.
Xe dừng lại ven đường, nhìn người tài xế rời khỏi, lúc này Diệp Trạch Đào mới bấm số điện thoại của Điền Lâm Hỉ nói:
- Thầy bây giờ có thể nói.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Tôi đã biết chuyện cậu gây sự ở huyện Kim Câu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Chuyện này con có thể tự lo liệu. Chuyện ở thành phố sao rồi?
- Chuyện ở thành phố con muốn lo cũng lo không nổi, đừng quan tâm. đều do người ở tỉnh Hối Lâm làm ra và liên luỵ đến thành phố, thằng nhóc như con chính là một đứa chuyên đi gây chuyện, tới nơi nào cũng xảy ra chuyện! Trạch Đào, con đã đứng sai đội rồi!
A!
Diệp Trạch Đào không hiểu hỏi:
- Sao vậy?
Nghe được người ta nói mình đứng sai đội, Diệp Trạch Đào liền không hiểu hỏi.
- Trạch Đào, chuyện Phương Di Mai được điều đến tỉnh Hối Lâm, tôi có thông qua sự thu xếp của Chủ tịch tỉnh đồng chí Lý Quốc Huy.
Chuyện này Diệp Trạch Đào cũng có chút sửng sốt, lời nói của Điền Lâm Hỉ đã nói lên được một điểm vô cùng quan trọng, đồng minh của Điền Lâm Hỉ ở tỉnh Hối Lâm là Chủ tịch tỉnh Lý Quốc Huy, cứ như thế mình và Bí thư Trương Tường Tùng sẽ đánh cùng một chỗ. Vấn đề này có chút lớn rồi.
- Con đã làm sai ư? Thầy, kia nhất định phải đụng Lư Tiến Duy!
Diệp Trạch Đào liền nghĩ có thể Lư Tiến Duy có thể là người của Chủ tịch tỉnh Lý Quốc Huy. Tuy nhiên đối với loại người như Lư Cảnh Cao, bất kể ra sao Diệp Trạch Đào cũng muốn động đến y một chút, cho dù cha của y là Lý Quốc Huy cũng vậy!
Điền Lâm Hỉ nói:
- Trạch Đào, Lư Tiến Duy là người của Trương Tường Tùng!
A!
Diệp Trạch Đào lại giật mình, nghĩ đến chuyện muốn thông qua Trương Tường Tùng để lật ngã Lư Tiến Duy, cảm thấy mình đúng là đang đứng sai chỗ rồi.
- Con còn tính đến tỉnh để thăm Trương Tường Tùng một chút!
Diệp Trạch Đào càng nghĩ lại càng thấy vấn đề này có chút lớn. Nếu thật là như thế mình đã làm ra một chuyện cười rồi.
Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Con đó, chuyện ở tỉnh Hối Lâm còn chưa nắm rõ mà đã muốn hành động rồi. Lần này coi như là một bài học!
- Không sai, giới truyền thông đã gây nên rất nhiều chuyện liên quan đến Lư Tiến Duy, hẳn là là do Trương Tường Tùng bọn họ làm ra!
Diệp Trạch Đào phát hiện đây là lần đầu tiên chuyện mình nắm chắc đã xuất hiện vấn đề.
- Trạch Đào, Trương Tường Tùng có hai đứa con trai, đều có quốc tịch Mỹ, có một người còn mở một công ty ở Mỹ, còn người kia có một công ty lớn ở trong nước.
Diệp Trạch Đào càng giật mình, nếu thật sự là thế lần này Trương Tường Tùng cũng là một người sắp sửa bị từ chức, đối với ông ta mình cũng không nhất thiết gặp nữa!
Cười khổ một tiếng Diệp Trạch Đào nói:
- Thật sự không ngờ tình hình lại như thế, nếu là như vậy, con và Trương Tường Tùng bọn họ đúng là không thể cùng nhau rồi!
- Con đó, coi như chó ngáp phải ruồi rồi, Lý Quốc Huy vẫn luôn không có qua lại với Trương Tường Tùng, lần này không phải do Hàn Trình Quân vận tác ở bên trong. Sự việc chắc chắn sẽ phát triển ở các hướng ngược nhau.
Diệp Trạch Đào thở dài:
- Không ngờ bây giờ chuyện lại phức tạp đến thế!
- Cách giải quyết của Hô Diên Ngạo Bác bọn họ lần này vô tình đã đắc tội với rất nhiều người, điều này cũng không thể trách con, mấu chốt chính là con cũng không biết được một số tình hình bên trong. Cho đến nay Hàn Trình Quân vẫn luôn theo phe của Trương Tường Tùng, nhưng y cũng không được coi là người đáng tin cậy, Lý Quốc Huy đã lôi kéo y , lần này thấy Trương Tường Tùng phải từ chức, tôi có tới tỉnh Hối Lâm một lần, cũng đã nói chuyện với Hàn Trình Quân một lần, lần này đã được Hàn Trình Quân đồng ý, cho nên Hàn Trình Quân nói thật lòng bây giờ đã nghiêng về phía Lý Quốc huy, sau khi y nhận được sự báo cáo về tình hình của Phó Bí thư Thành uỷ thành phố Nam Hoa Tào Hiểu Vân, cũng không có nói cho Trương Tường Tùng biết liền mà bàn bạc với Lý Quốc Huy, dưới sự dẫn dắt của Lý Quốc Huy, Trương Tường Tùng mới biểu hiện ra ý nghĩ buông tha cho Lư Tiến Duy.
Hoá ra phía sau lữ khách còn có nhiều chuyện như vậy!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu rõ, tài liệu có liên quan đến Lư Tiến Duy chắc do người của Lý Quốc Huy nhân cơ hội tung ra.
Diệp Trạch Đào nói:
- May mà có thầy!
Cười ha hả nói;
- Cho nên tình hình bây giờ không ai muốn nói nhiều nữa, bện trong người có ta, bên trong có người, một chiêu của Hô Diên Ngạo Bác đã làm rối loạn toàn bộ lực lượng!
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể cười khổ, cấp độ mình đang đứng rất thấp làm sao có thể biết được hết tình hình của các cán bộ ở thành phố này!
Thông qua việc này Diệp Trạch Đào phát hiện, về sau khi mình làm việc gì, cũng nên hiểu biết hoàn cảnh gia đình của bọn quan viên, đó là một điều rất quan trọng.
- Mọi người chuẩn bị làm như thế nào?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
Diệp Trạch Đào cũng biết bất kể mình nói thế nào cũng muốn tạo ra một cơ hội cho mọi người, theo tình huống bây giờ, triển khai hoạt động sẽ gây ra nhiều chuyện, nếu Điền Lâm Hỉ không nắm lấy cơ hội này thì ông ta cũng không phải Điền Lâm Hỉ rồi.
Quả nhiên Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Tôi gọi điện cho cậu chính là lo lắng cho cậu ở đó gây thương tổn cho người mình, chuyện này là một cơ hội, khó có được cơ hội như thế chắc chắn phải lợi dụng một chút. Cậu giả bộ làm như không biết tình hình và đi thăm hỏi Trương Tường Tùng đi.
Diệp Trạch Đào nói;
- Muốn con làm gì thế?
- Cậu đi thăm hỏi Hàn Trình Quân và Trương Tường Tùng là được rồi, không cần làm chuyện gì nữa, Trương Tường Tùng dự định trong thời điểm quan trọng sẽ tiết lộ con ra ngoài, khiến giới truyền thông từ chuyện của Lư Cảnh Cao sẽ chuyển sang con, sau khi con tới tỉnh Hối Lâm, con mượn danh nghĩa chúc thọ đến tỉnh Quân Khu để chúc thọ Tư lệnh Đỗ Hồng Vĩ là được, nhớ rõ con chưa từng tới huyện Kim Câu!
Coi như Diệp Trạch Đào đã hiểu, bọn Điền Lâm Hỉ có hành động lớn như thế, mục đích chính là muốn gây chấn động toàn tỉnh Hối Lâm.
Hoá ra Điền Lâm Hỉ còn có đường dây Tư lệnh Quân khu tỉnh - Đỗ Hồng Vĩ.
- Thầy, con biết rồi, sẽ sắp xếp một chút.
Điền Lâm Hỉ mỉm cười nói:
- Lần này ở Tỉnh, thành phố và Huyện đều có các hành động lớn, tuy nhiên việc này con không cần để ý nhiều.
Gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút và gọi điện thoại cho Nguỵ Hùng Chí, nói với Nguỵ Hùng Chí:
- Cục trưởng Nguỵ lần này cuộc hành trình ở thành phố Nam Hoa, ít nhiều đã được anh chiếu cố, tôi rất vui khi quen biết anh, tiếp theo ở Tỉnh và Huyện đều có hành động lớn, tin rằng bất kể có hành động lớn nào cũng không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của anh, có tình hình gì chúng ta sẽ liên lạc.
Lời này có ý gì đây?
Nguỵ Hùng Chí nhận được cuộc gọi của Diệp Trạch Đào bắt đầu trầm tư.
Từ Tỉnh đến Huyện đều có những hoạt động lớn!
Lời nói này cũng khiến cho Nguỵ Hùng Chí giật mình, mặc dù biết Diệp Trạch Đào muốn làm náo nhiệt chuyện của Lư Cảnh Cao, nhưng cũng không ngờ lại náo nhiệt đến thế, tình hình trong giới truyền thông hiện nay có thể thấy được, tình hình phát triển ngày càng thần bí, khiến cho anh ta cũng cảm thấy bất an.
Bây giờ sau khi nghe Diệp Trạch Đào nói cho dù tình hình thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng đến mình, Nguỵ Hùng Chí biết, phía của Diệp Trạch Đào hẳn là đã chiếm thế thượng phong trong tình huống này rồi.
Đó là chuyện tốt!
Trong lúc thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi Nguỵ Hùng Chí nghĩ đến chuyện đã xảy ra, mục đích của đối phương đã rõ, chỉ biết Diệp Trạch Đào cũng không muốn để lộ ra chuyện hắn đã đến huyện Kim Câu, việc này Diệp Trạch Đào có thể tránh càng xa càng tốt, nghĩ đến đây liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch thành phố Diệp có một chuyện tôi chưa xin ý kiến của anh mà làm rồi, tôi đã huỷ tất cả mọi chứng cứ có liên quan đến chuyện anh tới huyện Kim Câu, đoạn băng video ở khách sạn đã ghi hình anh tôi đã cho cắt rồi, và đến chào hỏi một số người biết chuyện, tôi nghĩ thế này, nếu đối phương muốn đả kích anh thì không thể để giới truyền thông biết được chuyện anh đã đến huyện Kim Câu!
Diệp Trạch Đào nghe được Nguỵ Hùng Chí nói thế, trong lòng càng thêm khen ngợi, Nguỵ Hùng Chí này có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng mình, người này đúng là một nhân vật có tầm nhìn.
- Cục trưởng Nguỵ anh suy xét vấn đề rất chu đáo, chuyện này anh làm khá lắm!
Được Diệp Trạch Đào tán thưởng tinh thần của Nguỵ Hùng Chí càng thêm phấn khích nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp anh yên tâm đi, thành phố Nam Hoa quyết sẽ không để lộ tin tức về sự xuất hiện của anh.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được, thành phố Nam Hoa có anh chủ trì tôi yên tâm rồi.
Diệp Trạch Đào vốn muốn ở đây chỉ thị một chút, không ngờ Nguỵ Hùng Chí đã thu xếp xong, hiện tại cũng không cần phải lo lắng có người biết được chuyện mình đã đến đó.
Xem ra chuyện ở tỉnh Hối Lâm, dưới sự triển khai của mình đã trở nên phức tạp, thật đúng là không biết bước tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.
Khi nghĩ đến tình huống của Lư Tiến Duy, Diệp Trạch Đào vẫn có chút bùi ngùi , Phó Chủ tịch tỉnh này chắc vẫn còn đang buồn bực trong lòng, vô tình đã bị con trai y lừa, Triệu Phàm Bình kia hẳn là cũng có ý nghĩ như thế…
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R