“Rất xin lỗi, Tôn tiên sinh, chúng tôi đã cố hết sức.” Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện số một thành phố, bác sĩ ngoại khoa tốt nhất vẻ mặt áy náy nói với Tôn Kiến, “Anh… đi vào nhìn cô ấy lần cuối đi.”
Cả người Tôn Kiến run run, nhấc từng bước một đi vào, thấy Tiểu Gia nằm trên giường bệnh, hấp hối.
Hai chân anh mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, nắm lấy tay cô khóc: “Tiểu Gia… Xin lỗi! Đều tại anh, nếu anh không gọi em, nếu lúc ấy anh không gọi em, em sẽ không bị cái xe kia đụng… Là anh hại em, là anh hại em! Xin lỗi!” Anh rụt lại, đột nhiên vung tay tát cho mình mười mấy cái, tát tới mức môi bật máu.
Bác sĩ y tá xung quanh thấy hành động điên cuồng này của anh, đều trợn mắt há mồm.
Lông mi Tiểu Gia khẽ rung rung, khe khẽ mở ra: “Tôn… Kiến…”
“Tiểu Gia!” Anh lập tức nắm chặt lấy tay cô.
Ánh mắt Tiểu Gia nhìn anh chưa bao giờ dịu dàng đến thế, cô nhẹ nhàng, nói từng chữ một: “Tôn Kiến… Anh, vì sao luôn… Đáng ghét như vậy?”
Nước mắt Tôn Kiến lại trào ra: “Xin lỗi, Tiểu Gia, anh, anh… Anh CMN là thằng khốn kiếp!”
Tiểu Gia nói: “Ngày còn nhỏ, anh luôn kéo tóc của em, còn dính kẹo cao su lên lưng ghế của em….”
“Xin lỗi.”
“Anh không chịu làm bài tập, em nói với thầy giáo, anh liền lấy bút gạch lên vở em…”
“Xin lỗi.”
“Anh dán bức tranh em vẽ tiên nữ lên bảng thông báo, bên dưới còn chú thích ‘Người cá sấu vẽ tranh cá sấu’, làm bạn bè đều cười chê em…”
“Xin lỗi.”
“Anh trốn học, đi xem phim với nữ sinh lớp khác, bị em nhìn thấy, anh dọa em không được nói với thầy giáo…”
“Xin lỗi.”
“Tôn Kiến, anh lúc nào cũng đáng ghét như thế…”
Tôn Kiến đã nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.
Tiểu Gia nâng tay lên, bỗng nhiên xoa xoa đầu anh, thấp giọng nói: “Nhưng mà, hồi nhỏ tan học em không dám về một mình, anh toàn yên lặng theo sau cùng về với em…”
“A?”
“Đại Cường lớp bên cạnh bắt nạt em, anh liền đánh nó một trận, bắt nó gọi em là tỷ tỷ…”
“…”
“Ba mẹ cãi nhau, em rất sợ, anh đưa em về nhà anh, để mẹ anh nấu cơm cho em ăn, còn tặng cho em một con búp bê vải rất đẹp…”
“…”
“Hôm sinh nhật em mười bảy tuổi, anh chạy hết chín con phố, mới mua được đĩa Jane Eyre mà em thích, sau đó đập vỡ cửa sổ kính phòng em, ném đĩa vào…”
“…”
“Tôn Kiến, anh cứ suốt ngày như thế, cười đùa cợt nhả, chẳng chịu yên tĩnh lấy một phút, chẳng ai biết lúc nào anh nói thật, lúc nào anh nói dối. Mỗi lần, cứ khi em cho rằng trong anh em không giống những người khác, thì lại thấy anh cũng hành động nói năng y như vậy với cô gái khác. Tôn Kiến, anh thật là một kẻ đáng ghét…”
Tôn Kiến kinh ngạc nhìn Tiểu Gia, không thể tin vào lỗ tai của chính mình. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ Tiểu Gia thật ra cũng không phải thật sự ghét anh? Làm sao có thể? Làm sao có thể!
Ánh mắt Tiểu Gia ươn ướt mênh mông, nhưng trên môi lại hé ra một nụ cười, chậm rãi nói: “Nhưng mà… mặc dù anh đáng ghét như vậy, nhưng em vẫn thích anh… Thích anh, Tôn Kiến, em thích anh.”
“Tiểu Gia…” Ngay khi anh đang giật mạnh mình, bàn tay của Tiểu Gia ở trên đầu anh bỗng trượt xuống, rơi lên chăn, cùng lúc đó tín hiệu điện tâm đồ trên chiếc máy cạnh giường chuyển thành hình thẳng tắp.
Bác sĩ và y tá đi tới, đắp cho cô một mảnh vải trắng, Tôn Kiến nhào lên kêu gào: “Tiểu Gia! Tiểu Gia!”
“Tôn tiên sinh, xin ngài bớt đau buồn…” Vài y tá giữ anh lại, đang định khuyên nhủ an ủi vài câu, Tôn Kiến bất chợt xoay người, như nổi cơn điên chạy vọt ra ngoài, miệng hô: “Em sẽ không chết đâu, Tiểu Gia, có anh ở đây em sẽ không chết! Anh đi cầu xin tiên nữ, cô ấy nhất định có thể cứu sống em, sẽ cứu em…”
Ai ngờ trở về nhà, lục tung ngăn tủ cả nửa ngày, vẫn không thấy chiếc lư hương đồng kia đâu.
Tôn Kiến vừa sợ vừa lo, đầu đầy mồ hôi hét lớn: “Mẹ! Mẹ! Đồ của con đâu?”
Mẹ Tôn Kiến đang ở dưới tầng chơi mạt chược với cả đám năm cô sáu bà, anh gọi vài lần mới nghe thấy, chạy qua hỏi: “Con trai, sao đấy?”
“Mẹ, lư hương đồng của con đâu? Mẹ có thấy không?”
“A, con bảo cái lư rách mẹ mua bằng 30 đồng ấy hả? Mấy hôm trước ngồi rỗi chẳng có gì làm sang dọn phòng giúp con, thấy cái lư hương kia cũng chẳng để được làm gì, thế là tiện tay ném luôn.”
Mẹ Tôn Kiến không thèm để tâm trả lời, Tôn Kiến túm lấy bả vai bà hỏi: “Mẹ làm gì? Mẹ làm gì cái lư hương đấy?”
“Ở ngoài bãi rác, thùng rác…” Mẹ Tôn Kiến còn chưa nói xong, Tôn Kiến đã vội chạy xuống tầng. Chạy thẳng một mạch đâm đầu vào nắp thùng rác, điên cuồng tìm kiếm, dọa cho mẹ Tôn Kiên ở phía sau hoảng lên liên tục hô to: “Con trai, con làm sao thế? Cái lư rách đấy, không phải lúc trước mẹ mua con còn mắng mẹ sao…”
Tôn Kiến không trả lời, cởi từng túi từng túi rác to, dốc ra, không có, lại cởi, dốc ra, không có… Lại cởi lại dốc.
Tiên nử tỷ tỷ! Cô có phép thuật mà, tôi cuống cuồng tìm cô như vậy, cô nhất định có thể cảm giác được phải không?
Nhưng mà… Sao lại không thấy? Sao lại không thấy!
Tôn Kiến rên lên một tiếng, trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Không biết qua bao lâu, Tôn Kiên dần dần tỉnh dậy, mở to mắt. Chỉ thấy bản thân đang nằm trên giường trong phòng của mình, mà trên không trung cách đó ba thước, tiên nữ đang đau xót nhìn anh.
Tiên nữ tỷ tỷ!
Anh vừa mừng vừa sợ, vội vàng tung chăn xông lên phía trước quỳ gối xuống: “Tiên nữ tỷ tỷ! May quá, cô còn chưa đi, cô hãy mau cứu Tiểu Gia đi, van xin cô, cứu Tiểu Gia đi!”
Tiên nữ lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, lắc lắc đầu: “Xin lỗi…”
“Cái gì?”
“Ta chỉ có thể thực hiện ba nguyện vọng giúp ngươi, quá ba nguyện vọng này, ta không làm được, cũng không thể làm.”
Tôn Kiến căng thẳng, khàn khàn giọng nói: “Sao có thể không được chứ? Với lại nguyện vọng thứ ba của tôi là theo đuổi được Tiểu Gia, nhưng giờ cô ấy chết rồi…”
“Ngươi đã theo đuổi được nàng, không phải ư? Trước khi chết nàng đã thừa nhận nàng thích ngươi.”
“Cô nói cái gì?” Tôn Kiến đờ đẫn ngẩng đầu.
Tiên nữ nín lặng. Tôn Kiến cũng không có lòng nào truy hỏi, chỉ đau khổ cầu xin: “Tiên nữ tỷ tỷ, tôi van xin cô, cô cứu cô ấy đi, chỉ cần cô có thể cứu cô ấy, tiền tài gái đẹp tôi không cần gì cả, cái gì tôi cũng có thể không cần, chỉ van xin cô cứu lấy cô ấy! Tiểu Gia không thể chết được, không thể chết được, không thể chết được…”
“Không được, ta không thể giúp ngươi.”
Tôn Kiên bỗng nhiên hung dữ nhào đến, một cước đá bay cái lư hương đồng kia, lư hương văng lên vách tường, đập ngược lại, lăn vài vòng trên mặt đất rồi dừng lại dưới chân tiên nữ.
“Ngươi thần tiên cái con mẹ gì! Cho người ta giàu có cho người ta gái đẹp thì không sao, mà cho người ta tình duyên cho người ta sinh mạng lại không được phải không? Thần tiên chẳng phải là phải cứu rỗi chúng sinh hay sao? Thần tiên chẳng phải là cứu một mạng người xây bảy tòa tháp hay sao? Các người làm thần tiên nọ kia mà căn bản là loại máu lạnh! Là loại máu lạnh…” Tôn Kiến mắng xong khóc không thành tiếng, “Tiểu Gia, anh xin lỗi em, Tiểu Gia…”
Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên bờ vai anh, Tôn Kiến nhún mạnh vai một cái, tránh cái tay kia. Tiên nữ phía sau thở dài một tiếng yếu ớt: “Ta phải đi.”
Tôn Kiến lạnh lùng cười, không nói không rằng.
“Ta ở nhân gian đã ngàn năm, thời gian một ngàn năm đằng đẵng này, ngươi có biết ta đã vượt qua thế nào không?”
Tôn Kiến giật mình, vẻ giận dữ ban đầu chuyển thành ngơ ngác.
Tiên nữ nhẹ nhàng nói: “Tôn Kiến, ngươi nói ngươi muốn một mối tình khắc cốt ghi tâm, vậy ngươi có biết không, khắc cốt ghi tâm với loài người mà nói nghĩa là không trọn vẹn, nghĩa là mãi mãi không thể đạt được ý nguyện. Đúng ta là thần tiên, ta có thể ban cho ngươi địa vị tài phú, nhưng ta không thể cho ngươi tình yêu chân chính. Tình cảm gì đó là thứ khó khống chế nhất, nếu có thể gạt bỏ được, thần tiên sẽ không phạm sai lầm, mà loài người cũng có thể thành thần.”
Tôn Kiến vẫn không nói câu nào.
“Cũng như vậy, ta cũng không có cách nào cứu lấy sinh mạng đã mất, sinh tử là tuần hoàn theo lẽ trời, tất cả đều có số định, bất chấp mà cứu, là làm chuyện chống lại luật trời, ta… Không thể làm như vậy.” Tiên nữ rũ mí mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi.”
Tôn Kiến ôm kín mặt mình. Tiên nữ này xuất hiện với anh mà nói là việc ngoài ý muốn, cưỡng ép đòi hỏi may mắn ngoài ý muốn ấy, trái tim của anh thật tham lam, quá đáng. Mà nói cách khác, cô giúp anh, là cô nể tình, cô không giúp, thì vốn cũng là lẽ bình thường.
Anh lấy đâu ra lý do, lấy đâu ra cớ để oán hận cô đây? Nhưng mà… Tiểu Gia, cứ trơ mắt nhìn Tiểu Gia chết ngay trước mặt như vậy, rõ rằng là một loại trả thù đối với lòng tham của anh, là do anh quá tham lam, là do anh quá đòi hỏi, là do anh không biết quý trọng ba điều ước kia, lẽ ra anh phải chọn cầu xin cho Tiểu Gia bình an, cho Tiểu Gia hạnh phúc, cho anh và Tiểu Gia có thể mãi mãi ở bên nhau!
“Cô đi đi.” Tôn Kiến xoay người, nhìn tiên nữ nói, “Cám ơn cô mấy ngày nay đã giúp đỡ tôi. Cản ơn cô.”
Trong đôi mắt tiên nữ hiện lên một tầng nước mênh mông. Không biết có phải ảo giác không, anh cảm thấy nhìn qua cô mà lại còn bi thương hơn cả chính mình.
“Tôn Kiến…” Tiên nữ mở miệng.
Tôn Kiến cười khổ lắc đầu: “Về lại thiên đình, phải làm thần tiên tốt đấy.”
Tiên nữ im lặng, lát sau đưa tay chỉ một cái, lư hương dựng lên một lần nữa, trong lúc nàng hóa thành một làn khói nhẹ đang định lui về trong lô, bỗng lại nói: “Tôn Kiến, thật sự muốn cứu Tiểu Gia như thế ư?”
Tôn Kiến nhẹ nhếch khóe môi: “Muốn thì làm được gì?”
“Nếu… Ngươi thật sự muốn như thế, cũng không phải không có cách…” Giọng tiên nữ càng ngày càng nhẹ. Đôi mắt Tôn Kiến lại sáng lên, vội vàng xoay người ôm lấy cái lư hương nói: “Cô có cách? Nói nhanh! Cách gì?”
Tiên nữ hóa thành sương khói, bởi vậy anh không nhìn thấy thái độ của cô, chỉ nghe được giọng nói kia tràn ngập do dự và thê lương: “Ngay cả con người cũng biết nhận ơn một giọt nước, đáp lại cả suốt nguồn, huống chi thần tiên…”
“Là có ý gì?”
“Không có gì, Tôn Kiến ngươi thề trước, ta sẽ nói cho ngươi làm thế nào để cứu nàng.”
Tôn Kiến lâp tức thề: “Tôi thề, chỉ cần có thể cứu Tiểu Gia, cái gì tôi cũng có thể bỏ qua!”
Tiên nữ lại thở dài sâu kín, nhỏ giọng nói: “Cái gì cũng có thể bỏ qua sao… Cũng được, giờ ngươi chạy tới bệnh viện, mang thi thể của Tiểu Gia trong nhà xác ra, mang về căn phòng này. Sau đó ta sẽ biến ra một ít hương liệu, ngươi đặt chúng nó vào trong lư rồi châm hương, chờ hương cháy hết, nàng có thể sống lại.”
“Thật?” Tôn Kiến mừng rỡ nhảy dựng lên, ôm chặt lấy lư hương nói, “Cảm ơn cô! Tiên nữ tỷ tỷ cảm ơn cô!”
Trong lư hương lặng thinh, bỗng không có tiếng động gì.
Tôn Kiến lập tức chiếu theo lời tiên nữ mà làm, khi mang Tiểu Gia tới đặt trên giường, phát hiện ra trên cái tủ ở đầu giường có một miếng gỗ màu tím, gần như đưa lửa tới gần một cái, nó sẽ cháy bùng lên.
Tôn Kiến đậy nắp lên, sau đó lẳng lặng trờ Tiểu Gia sống lại.
Không biết qua bao lâu, Tiểu Gia trên giường “Ưm” một tiếng nhỏ, từ từ mở mắt.
Tôn Kiến vội vã bước lên phía trước nắm lấy tay cô vui vẻ nói: “Tiểu Gia, em tỉnh rồi!”
Tiểu Gia kinh ngạc nhìn anh, không dám tin hỏi: “Em… Sao lại ở chỗ này? Chẳng phải Em chết rồi sao? Tôn Kiến, sao em lại có thể lại nhìn thấy anh được?”
“Đồ ngốc, em sẽ không chết.” Tôn Kiến nắm chặt tay cô, ríu rít nói, “Em không chết, tất cả đều tốt đẹp, tất cả đều tốt đẹp mà…”
Quả thực, người yêu trong lòng, mười sáu năm tương tư cuối cùng cũng được trọn vẹn, tất cả đều rất tuyệt vời.
Ngoại trừ, sau khi hương liệu cháy hết trong lư, lư hương bỗng nhiên loảng xoảng vỡ vụn.
Tiên nữ trong lô không thấy đâu, Tôn Kiến nghĩ, có lẽ cô đã về thiên đình rồi.
Không cần biết thế nào, anh thực sự phải cảm ơn cô.
Cứ vậy rất nhiều năm trôi qua, một hôm Tiên Kiến cùng dạo phố với Tiểu Gia, rẽ qua một cái ngõ nhỏ dài, cuối ngõ nhỏ lại có một tiệm đồ cổ. Trong tiệm có hai cô gái đang ngồi, trong đó một người thấy anh đi qua, cách tấm cửa sổ thủy tinh nở nụ cười với anh.
Kì lạ thật, rõ ràng là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, tại sao cô lại cười có phần sâu xa với anh như vậy?
Buổi tối về nhà, anh nằm mộng.
Mơ thấy mây lành quanh quẩn, giống như đặt mình giữa thiên cung, một cô gái đang rất cẩn thận bưng một cái lư hương đi ngang qua, bỗng nhiên trượt chân, lư hương lật, dọa nàng mặt mũi trắng bệch, vội vàng quỳ xuống thu nhặt mà thế nào cũng không gom lại được, sốt ruột đến rơi nước mắt.
Thế là Tôn Kiến đi qua hỏi: “Cô làm sao vậy?” Nói xong chìa tay nhặt lư hương lên, đặt lại trong tay nàng.
Cô gái ngẩng đầu, dung mạo chẳng hề thu hút chút nào ấy có cái gì đó rất quen thuộc. Tôn Kiến mỉm cười với nàng: “Đừng khóc, Vương Mẫu nương nương còn đang chờ, mau đi đi.”
Cô gái vội vàng hành lễ, nâng lư hương vội vàng rời đi. Đi được một nửa lại ngoái đầu lại nhìn anh một cái, trong ánh mắt chứa đầy cảm kích.
Tôn Kiến nghĩ: Cô nương này trông ngờ ngợ, hình như rất giống tiên nữ tỷ tỷ trong cái lư hương ngày trước ở nhà anh. Trong giây lát, anh kinh hãi – cô ấy chẳng phải là vị tiên nữ tỷ tỷ kia sao? Mà đây là chuyện gì đây?!
Trời đất bỗng xoay tròn, anh lại một lần nữa thấy tiên nữ kia đạp mây mà đến, trầm tĩnh nhìn anh, ánh mắt dịu dàng lại mang theo chút đau thương. Ánh mắt này anh cũng không xa lạ, cô từng nhìn anh rất nhiều lần như vậy.
Nàng nói: “Tôn Kiến, ta vốn là thị nữ nâng lư hương bên người Vương Mẫu trên trời, vì cảm tạ ngươi ngày ấy giúp ta gom hương, cho nên sau khi ngươi bị đày xuống trần liền đi theo, trả lại nhân quả.”
Tôn Kiến ngây dại ——— Chẳng lẽ sự xuất hiên của cô đều không phải là do may mắn ngẫu nhiên anh gặp được, mà là nhân quả tất yếu?
Nàng nói: “Ngươi vốn là Thiên Bồng Nguyên Soái, vì đùa bỡn Hằng Nga mà bị đày xuống trần gian, một kiếp kia, ngươi đầu thai làm lợn.”
Tôn Kiến đầu đầy vạch đen —- Không phải chứ? Cái này cũng quá trùng hợp rồi…
Nàng nói: “Ta hỏi ngươi có nguyện vọng gì, ngươi một muốn thần lực, hai muốn binh khí, ba muốn đâm hoa hết trái với Cao tiểu thư nhà họ Cao.”
Tôn Kiến có phần dở khóc dở cười.
Nàng nói: “Ta dặn ngươi trong tiệc cưới không thể uống rượu, ngươi cũng không nghe, cuối cùng để bị lộ nguyên hình khiến Cao tiểu thư hoảng sợ. Nhiệm vụ của ta không hoàn thành, bị thượng đế trách phạt, lại phải ở lại nhân gian đợi thêm một trăm năm, chờ kiếp luân hồi thứ hai của ngươi.”
Chờ đã! Chẳng phải cuối cùng Trư Bát Giới sẽ đưa Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh kinh tu thành chính quả hay sao? Nếu anh thật sự là Trư Bát Giới, sao còn có thể luân hồi đầu thai? Thì ra Tây Du Ký viết cũng chẳng phải sự thật…
Nàng nói: “Kiếp thứ hai ngươi là Giang Yêm(*), một muốn trốn thoát khỏi nhà giam, hai muốn quan to lộc hậu, ba muốn văn nhã phong lưu. Vì thế ta tặng ngươi Sinh Hoa Diệu Bút, nhưng cuối cùng ngươi lại vô ý làm gãy.”
A, lại không giống truyền thuyết lắm…
Nàng nói: “Ta chờ ngươi đến kiếp thứ ba, kiếp này…”
Tôn Kiến ngắt lời cô, vui vẻ nói: “Kiếp này thật sự may mà có cô! Đại ân đại đức của cô, Tôn Kiến suốt đời không quên!”
Ai ngờ tiên nữ nghe xong, ánh mắt lại càng bi ai, cuối cùng nàng cười cười, nói: “Vậy, ta đi đây, bảo trọng, Tôn quân.”
Ngay sau đó liền thấy thân thể nàng dần dần nhòa đi, giống như vô số lần trước đây, hóa thành làn khói, biến mất không dấu vết.
Tôn Kiến mở to mắt, ngoài cửa sổ nắng mai đã lên, ánh mặt trời đua nhau tràn vào trong nhà, cảnh vật như được sinh ra thêm một lần nữa.
Anh nhớ lại khung cảnh trong mơ vừa rồi, cảm thấy thật khôi hài, trong lòng thoáng nghĩ: Bất kể thế nào, tiên nữ tỷ tỷ đã trở lại thiên đình, chắc chắn sẽ sống tốt…
Đêm đó Tiểu Gia cũng nằm mơ, trong mơ có một cô gái mờ mờ ảo ảo, nói với cô: “Ta vốn là thánh nữ giữ lô trên trời, vì báo ân mà ẩn thân vào lô rơi xuống thế gian, trợ giúp ân công hoàn thành ba tâm nguyện, hoành thành duyên này. Ai ngờ người ấy sau khi chuyển thế tính tình lại trở nên hèn mọn, tất cả những gì mong ước chỉ là ham ăn lười làm, không có chí tiến thủ, cho nên hai kiếp trước đều thất bại trong gang tấc. Kiếp này người ấy mặc dù còn nhiều điểm chưa được, nhưng lại hiếm có là thật sự chân thành yêu thương cô, khiến ta cảm động sâu sắc. Sau khi cô chết anh ta vô cùng đau thương, ta không đành lòng nhìn cả đời còn lại anh ta phải chịu đựng nỗi khổ như vậy, vì thế dùng toàn bộ pháp lực đổi lấy một mạng của cô. Mong cô đối xử chân tình, vĩnh viễn không rời.”
Tiểu Gia hoảng hốt, chìa tay túm lấy định hỏi han cẩn thận, thì thân hình cô gái kia dần dần nhòa đi, hóa thành làn khói nhẹ, không còn thấy đâu nữa.
Tỉnh dậy, thấy ánh mặt trời chói lọi bên ngoài, muốn nhớ lại khung cảnh trong mơ lúc trước, mà không thể nào nhớ nổi được gì.
“Không có pháp lực, vĩnh viễn không thể về thiên đình, không hối hận sao?” Trong tiệm đồ cổ, người con gái cười cười với chiếc lư hương đồng.
Lư hương im lặng, một lát sau mới đáp lại: “Không…”
Người con gái lại chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bọn họ thực sự rất hạnh phúc.”
“Đây cũng là kết thúc hoàn hảo nhất, không phải sao?”
Bên ngoài tiệm đồ cổ, ánh nắng mặt trời giữa trưa chiếu xuống quảng trường, hai người dắt tay nhau đi chầm chậm, chính là Tiểu Gia và Tôn Kiến.
Rạp chiếu phim lại chiếu lại những phim kinh điển, Tiểu Gia hào hứng nói: “Tôn Kiến, mình đi xem ‘Aladin và cây đèn thần’ được không?”
“Được.” Tôn Kiến dịu dàng đồng ý với cô, mỉm cười.
Đèn thần Aladin sao? Chẳng hiếm, anh cũng từng có một cái.
Một tiên nữ tỷ tỷ.
(*)Giang Yêm mộng sinh hoa bút: đồng chí này hồi nhỏ nghèo, chuyện kể 1 hôm nằm mơ có đồng chí thần tiên nào đó cho 1 cây bút 5 màu, từ đấy văn chương phun như ma, thành nổi tiếng, làm quan to. Sau này về già lại nằm mơ thấy có đồng chí xưng tên là gì ấy, bảo có gửi 1 cây bút ở đây, giờ đến xin lại, móc ra trả nó. Thế là từ đấy tài văn sụt giảm, ít lâu sau có 1 đồng chí nổi lên với tài văn chương, tên giống hệt như đồng chí đến đòi bút trong mơ kia.