Lâm Vân dẫn theo mấy người vừa đi, vừa thu thập linh thảo. Hiện tại trong Tiếu Nguyệt Cốc, ngoại trừ mấy người Lâm Vân ra, chỉ còn có vài tán tu ở bên ngoài. Các tu sĩ khác cơ bản không dám tiến vào bên trong. Tuy nhiên, đám yêu thú đã không còn thấy con nào, có lẽ là do hai Kim Bối Lục Long dẫn đầu.
Vô luận như thế nào, linh thảo thu thâp được càng ngày càng nhiều.
- Chúng ta muốn đi đâu?
Xung Hi nhin không được hỏi.
Lâm Vân cười nói:
- Em không thấy từ nãy giờ chúng ta đều theo chân hai con Kim Bối Lục Long sao? Phía trước khẳng định còn có chỗ thú vị. Bằng không hai con Kim Bối Lục Long đã không đi tiếp rồi.
Vũ Tích đi tới trước mặt Lâm Vân, nhẹ giọng nói:
- Em tưởng rằng anh rất coi trọng linh thảo cơ mà. Vì sao từ khi tới đây, anh có vẻ như không để ý vậy?
Lâm Vân thấy mấy cô đều đang đợi chờ câu trả lời của hắn, liền nói:
- Bởi vì linh thảo ở nhà mới của chúng ta không hề thiếu. Còn vài ngày nữa, các em sẽ biết. Anh không lừa các em đâu.
- Anh là kẻ lừa đảo lớn nhất…
Mấy cô không hẹn mà đều kêu lên.
Lâm Vân xấu hổ sờ cái mũi, đang định lên tiếng, thì chợt phát hiện Tiểu Tinh vọt lên trước.
- Đừng gọi nó lại, xem nó đi đâu.
Lâm Vân phân phó một tiếng, liền đi theo.
- Cung điện?
Tĩnh Như kêu lên. Mấy người kia cũng nhìn thấy. Phía trước là một cung điện, mà cửa thì đã được mở. Từ đây có nhìn thấy lờ mờ tình hình bên trong. Tiểu Tinh ngồi xổm ở giữa cung điện, trước mặt nó là một bức tranh cực lớn vẽ hình con sói có bộ lông màu vàng.
- Không vào được.
Mấy người Vũ Tích đi tới gần cửa cung điện thì phát hiện không thể đi vào được. Lâm Vân đã sớm biết chỗ đó có giăng cấm chế. Nhưng cấm chế này lại không ngăn cản Tiểu Tinh.
Dù với tu vị của Lâm Vân, phá hủy cấm chế là điều không khó khăn, nhưng hắn không làm vậy. Bởi vì hắn cảm thấy có một khí tức cổ lão phát ra từ cung điện.
Lâm Vân biết rằng đây là một lực lượng truyền thừa. Tiểu Tinh vốn chỉ biết tu luyện theo bản năng, không hề có kỹ năng gì đặc biệt. Lâm Vân vẫn tưởng rằng nếu Tiểu Tinh tu luyện tới cấp bảy, thì nó sẽ thức tỉnh gì đó. Chính xác hơn là hắn cho rằng Tiểu Tinh là một yêu thú rất bình thường, không hề có truyền thừa.
Không ngờ Tiểu Tinh lại nhận được truyền thừa ở đây. Đây tuyệt đối là một sự truyền thừa mạnh mẽ. Hiện tại Lâm Vân đã mơ hồ đoán ra được thân phận của Tiểu Tinh. Khó trách lúc trước nó lại được đám sói ở dãy núi Vân Quý sùng bái như hoàng tử vậy. Bức tranh treo trên đại điện kia rõ ràng là một con Tiếu Nguyệt Lang Vương.
Như vậy xem ra tương lai Tiểu Tinh cũng là một con Tiếu Nguyệt Lang Vương, hoặc là thuộc tộc của Tiếu Nguyệt Lang.
- Chuyện gì vậy Vân ca?
Thanh Thanh thấy hai con Kim Bối Lục Long khi đi tới gần cung điện, cũng phải quỳ phục xuống mặt đất.
Lâm Vân thận trọng nói:
- Thì ra Tiểu Tinh thuộc loài Tiếu Nguyệt Lang. Nó tìm được truyền thừa ở đây, không biết truyền thừa này có phải vì nó mà để lại không. Hay là tất cả Tiếu Nguyệt Lang đều có thể tiếp nhận. Hiện tại chúng ta đừng xông vào, ở chỗ này đợi cho Tiểu Tinh nhận hết truyền thừa rồi nói sau.
Mấy người bừng tỉnh đại ngộ, đều mang theo vẻ mặt chờ mong, đợi Tiểu Tinh tiếp nhận truyền thừa.
Cả linh khí của Tiếu Nguyệt Cốc lao ùn ùn tới, thoáng chốc liền tụ lại phía trên đại cung. Sau đó giống như một phễu rót vào đại điện.
Linh khi vẫn không ngừng kéo tới. Lâm Vân thật không ngờ Tiểu Tinh tiếp nhận một cái truyền thừa lại gây ra động tĩnh lớn như vậy. Rõ ràng tiến lên cấp bảy. Chỉ một truyền thừa mà đã khiến môt con yêu thú thăng cấp trong khoảng thời gian. Đúng là lực lượng truyền thừa cường đại.
Ba canh giờ sau, một tiếng thét kéo dài tới tận trời.
- Ngao…
Tiểu Tinh đứng lên, bỗng nhiên lao nhanh ra khỏi đại điện.
Mấy người rõ ràng cảm thấy khí thế biến hóa trên người của Tiểu Tinh. Cho dù nó chỉ là yêu thú cấp bảy, lại vừa tấn cấp, nhưng uy phong của nó không hề thua kém yêu thú cấp tám. THậm chí hai con Kim Bối Lục Long nhìn về nó cũng phải lộ vẻ sợ hãi.
Nhìn vẻ khí phách của Tiểu Tinh, Vũ Đình hừ lạnh một tiếng:
- Chiếm được truyền thừa rất kiêu ngạo phải không? Vậy thì để ngươi ở lại chỗ này, cho ngươi tha hồ mà kiêu ngạo.
Vừa nghe Vũ Đình nói vậy, Tiểu Tinh lập tức cúi đầu, ủy khuất vung vung cái đuôi, nhưng không dám gầm rú nữa, mà xám xịt chạy tới đằng sau Thanh Thanh.
Cảm nhận được khí tức trong cốc biến hóa, Lâm Vân lập tức nói:
- Chúng ta rời khỏi đây thôi. Nơi này sắp đóng lại rồi.
Lâm Vân phóng ra pháp bảo phi thuyền, đợi mấy người đi vào hết, liền điều khiển phi thuyền bay ra Tiếu Nguyệt Cốc. Các tu sĩ còn đang hái linh thảo cũng cảm nhận được sự biến hóa của cốc, liền nhanh chóng rời khỏi.
Các tu sĩ mới đi ra không lâu, cả Tiếu Nguyệt Cốc lại bị sương mù che lấp, rồi biến mất không thấy đâu nữa. Giống như lần này Tiếu Nguyệt Cốc mở ra là vì chờ đợi Tiểu Tinh tiếp nhận truyền thừa vậy.
Nhưng không có ai thất vọng. Lần này thu hoạch thật là lớn. Chẳng những Tiểu Tinh có tiến bộ vượt bậc, mà còn thu được hai con Kim Bối Lục Long và rất nhiều linh thảo cao cấp.
Lúc rời đi Lâm Vân không nhìn thấy mấy người Thẩm Uyển ở trong cốc. Xem ra mấy người đó đã rời đi trước rồi.
Lần này có mấy nghìn tu sĩ tiến vào Tiếu Nguyệt Cốc thì bị chết hơn nửa. Đại bộ phận là bị yêu thú ăn hoặc là bị con Kim Bối Lục Long nuốt vào bụng. Tuy nhiên, những tu si còn sống sót, đều có một mùa bội thu.
Tiểu Tinh vừa đi lên phi thuyền, liền tới phòng của mình tu luyện. Bởi vì nó mới tiếp nhận truyền thừa, cần thời gian để tiêu hóa bớt.
Lâm Vân thì điều khiển phi thuyền tới tuyệt cảnh Thiên Diễm.
- Lâm đại ca, anh đã từng bị nhốt trong này năm năm cơ à?
Liễu Nhược Sương nhìn địa phương hoang vu trước mặt, có chút không tưởng tượng được mà hỏi. Trong này không chỉ nói người, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.
Lâm Vân gật đầu:
- Năm đó chỗ này còn có rất nhiều Thiên Diễm. Mặc dù anh đã thu phục hết số Thiên Diễm đó, nhưng không thể không công nhận ngọn lửa đó rất lợi hại. Nếu không phải nó đã bị suy yếu, thì anh đã sớm chết ở đây rồi.
- Ủa, một nơi có linh khí yếu như vậy, cũng có người từng tu luyện ở đây sao?
Vũ Đình phát hiện ra một động phủ, còn có cấm chế che dấu.
Nhưng trong động phủ không có ai.
Động phủ này khá là mới, chắc đã được mười năm. Lâm Vân nhìn động phủ hoang phế đó, lại có một cảm giác quen thuộc.
Tuyệt cảnh Thiên Diễm tuy suýt nữa lấy mạng hắn, nhưng coi như cũng là nơi mà Lâm Vân lột xác. Nơi này đã giúp hắn sửa đổi Cửu Tinh Thần Quyết, hơn nữa còn giúp hắn nhận ra được sự thiếu hụt của công pháp luyện tinh.
Cộng thêm việc hắn thu phục được ngọn lửa lợi hại như Thiên Diễm ở đây. Có thể nói, nơi này thay đổi hắn rất nhiều. Cho nên trước khi rời khỏi Khôn Truân Giới, hắn muốn dẫn theo các nữ nhân của mình thăm lại nơi đây.
….
Hai ngày sau, Lâm Vân và mọi người mới quay trở về Vân Môn ở Bắc Lĩnh. Lúc này Trương Chí Hòa đã thu mua đủ số tài liệu mà Lâm Vân yêu cầu. Hơn nữa Lam Tranh cũng đã xuất quan, trở thành một tu sĩ Luyện Hư.
Lam Tranh dừng lại ở Hóa Thần điên phong đã lâu. Lần này thành tựu Luyên Hư chỉ dùng có một viên Tử Hư Đan. Còn bốn viên bà ta muốn trả lại Lâm Vân, nhưng Lâm Vân không cần, bảo bà ta thu lại.
- Đại ca và Tam đệ đâu?
Lâm Vân không thấy Từ Vinh và Lam Cực, liền thuận miệng hỏi. Hắn chuẩn bị rời khỏi Khôn Truân Giới rồi. Hiện tại Lam Tranh đã xuất quan, cho nên hắn không hy vọng tiếp tục chờ đợi.
Du Tiểu Thiết trả lời:
- Đại ca và Tam ca nói rằng có chuyện, rất nhanh sẽ trở về. Có đại ca Khổng Linh đi cùng, nên chúng ta không phải lo lắng cho bọn họ. Lúc đi, bọn họ còn nhờ đệ nhắn lại cho Nhị ca là không phải lo lắng. Nhiều nhất là ba ngày bọn họ sẽ trở lại.
Lâm Vân gật đầu. Có Khổng Linh cùng đi, không cần phải lo lắng cho sự an toàn của mấy người. Dù Khổng Linh đã đứt một cánh tay, nhưng cậu ta vẫn là một tu sĩ Hóa Thần. Hơn nữa Từ Vinh cũng đâu kém, đã là Kết Đan hậu kỳ điên phong. Cộng thêm ba người là người của Vân Môn. ở Khôn Truân Giới còn có ai dám đắc tội Vân Môn?
Thần thức của Lâm Vân phóng ra ngoài, không nhìn thấy tung tích của ba người. Thì biết ba người rời đi đã xa. Phải biết rằng hiện tại phạm vi thần thức của Lâm Vân cũng là một hai vạn km. Vậy mà thần thức của hắn không quét tới. Xem ra ba người tới một nơi khá là xa.
- Lâm đại ca, có một vị đạo trưởng tên là Ứng Hư Tử tới bái phỏng.
Cận Thi Kỳ nói.
Lâm Vân nhìn Cận Thi Kỳ, hỏi:
- Hiện tại em kiêm luôn việc đón khách à?
- Đâu có, em đang đi tìm sư phụ, thì thấy người đó tới liền báo luôn cho anh.
Cận Thi Kỳ cười một tiếng, liền chạy tới bên người Lam Tranh.
- Y tới đây làm gì?
Ứng Hư Tử chính là lão tổ Côn Luân. Mình không đi tìm y đòi nợ, y phải cảm ơn trời đất mới đúng. Vậy mà vẫn dám chủ động tới đây bái phỏng. Lẽ nào y cho rằng mình không dám giết y sao?
Tuy bây giờ Lâm Vân không quan tâm có người tới đoạt Sơn Hà Đồ. Nhưng hắn vẫn không có hảo cảm gì với lão tổ Côn Luân.
- Bảo y vào đi.
Lâm Vân nói với một đệ tử trông cửa.
Một lúc sau, lão tổ Côn Luân Ứng Hư Tử dẫn theo Niệm Tiêu đi vào.
Ứng Hư Tử quả nhiên đã là tu sĩ Hóa Thần. Lâm Vân thấy y dẫn theo Niệm Tiêu tới, liền hiểu ra mục đích của y. Chắc là tới biểu đạt sự cảm kích vì mình đã giúp đỡ phái Côn Luân. Đồng thời là muốn lôi kéo làm quen với Vân Môn.
- Côn Luân Ứng Hư Tử dẫn theo môn nhân Niệm Tiêu, bái kiến Lâm chưởng môn, bái kiến Lam tiền bối.
Thái độ của cung kính của Ứng Hư Tử khiến trong lòng của Lâm Vân thư thái một chút. Nghĩ tới năm đó lão già râu bạc đuổi giết mình, hiện tại y phải cúi người khom lưng trước mặt mình, cảm giác quả thật không tệ.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Lâm Vân không biết lần này lão tổ Côn Luân tới Vân Môn cảm tạ và giao hảo hắn, mang theo bao nhiêu quà tặng. Cho dù lão già này rất cung kính với hắn, nhưng nhớ tới năm đó hắn thiếu chút nữa chết trong tay y. Hơn nữa y còn muốn giết cả người nhà của hắn, khiến hắn chỉ muốn ngay lập tức lấy mạng người này,
Tuy nhiên, cho dù muốn giết y cũng phải đợi cho y nói hết lời đã.
Niệm Tiêu nhìn lão tổ của mình kính cẩn với Lâm Vân như vậy, trong lòng không biết là tư vị gì. Nếu nói là thống hận người này, nhưng người này lại cứu cô một mạng.
Thấy Lâm Vân không lên tiếng, Khuôn mặt của lão tổ Côn Luân hơi đỏ vì xấu hổ. Y cũng biết năm đó mình làm quá phận. Nhưng nói đi nói lại, nếu năm đó ngươi đổi chỗ cho ta, ta cũng không tin ngươi không động tâm.
Đương nhiên là lão ta không dám nói lời này ra ngoài, mà cầm một cái hộp gỗ rất lớn đưa cho Lâm Vân:
- Đây là một chút lễ mọn cảm tạ Lâm chưởng môn đã cứu mạng môn hạ và tiểu đồ Niệm Tiêu của tôi. Phái Côn Luân tôi không có thứ gì quý giá, chỉ có một quả trứng yêu thú mà mấy năm trước trong lúc vô tình tôi tìm được. Nhưng tôi không có thời gian trông nom quả trứng. Cho nên mang tới tặng Lâm chưởng môn. Mong Lâm chưởng môn nhận lấy.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Chỉ một quả trứng thôi đã muốn lấy lòng lão tử rồi sao? Mấy thứ này thì ta thiếu gì, ngay cả tiên bảo ta cũng có vài cái. Lâm Vân thật sự không nghĩ ra, ngoài tiên bảo, còn thứ gì đủ để vào mắt của hắn. Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc phát tác. Chỉ có thể nghĩ biện pháp lấy cớ thu thập người này.
Cận Thi Kỳ rất nhanh nhẹn nhận lấy hộp gỗ rồi đưa cho Lâm Vân. Lâm Vân mở cái hộp ra nhìn, liền sững sờ. Một cỗ khí tức viễn cổ truyền tới, khiến cho sắc mặt của hắn cũng phải thay đổi.
Người khác không biết đây là trứng con gì, nhưng hắn lại biết đây là trứng của con Côn Bằng thời Viễn Cổ (Chim Côn Bằng trong Đạo Đức Kinh). Trong cái thẻ ngọc mà hắn lấy được từ Tịch Mịch Cốc có miêu tả trứng chim Côn Bằng. Mà quả trứng này giống hệt với những lời miêu tả. Lão tổ Côn Luân kiếm đâu ra quả trứng này vậy. Bất luận quả trứng này còn sống hay là đã chết, nhưng bằng vào việc nó là trứng của chim Côn Bằng, thì đã là bảo vật vô giá.
Xem ra Ứng Hư Tử cũng không biết giá trị của quả trứng. Trong lòng Lâm Vân rất kích động. Hắn không rõ vì sao còn tồn tại trứng chim Côn Bằng. Không phải ở Tu Chân Giới, chim Côn Bằng đã tuyệt tích rồi sao?
Lão tổ Côn Luân thấy sắc mặt của Lâm Vân thay đổi, trong lòng cũng lo sợ bất an. Y biết quả trứng này là bảo vật, nhưng y giữ bên người mấy trăm năm rồi, mà quả trứng vẫn không có chút biến hóa nào. Còn không bằng tặng cho Lâm Vân, hòa hoãn quan hệ giữa đôi bên.
Một lúc sau, Lâm Vân mới bình tĩnh lại. Hắn biết để ấp trứng chim Côn Bằng cần một nơi có linh khí cực kỳ sung túc. Đồng thời phải bố trí xung quah khoáng thạch cực phẩm thuộc tính Phong. Nhưng những điều nà không làm khó được Lâm Vân. Nguyệt Tinh của hắn vừa vặn thỏa mãn những yêu cầu này.
Mà khoáng thạch cực phẩm thì hắn có hơn mười viên. Còn có cả một viên Phong Linh Châu nữa.
Lão tổ Côn Luân đã tặng mình một món quà quý như vậy, có thể tha cho y một lần. Nghĩ tới đây, Lâm Vân gật đầu nói:
- Đạo hữu Ứng Hư đã có lòng như vậy, thì tôi xin nhận. Mời ngồi.
Nghe thấy Lâm Vân mời mình ngồi, lão tổ Côn Luân mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra mình đã đi đúng nước cờ. Quả trứng kia có vẻ rất được Lâm Vân coi trọng.
Dù muốn hỏi Lâm Vân, quả trứng kia là trứng con gì, nhưng lão tổ Côn Luân lại không dám hỏi.
Lâm Vân thu trứng chim Côn Bằng lại, sau đó cười ha ha nói:
- Tôi cứu Niệm Tiêu cô nương là thuận tay mà thôi, cũng không có gì to tát.
Niệm Tiêu nghe vậy thì khó chịu. Tên Lâm Vân này đúng là không có phong phạm của tiền bối cao nhân gì cả. Nhìn thấy thứ tốt liền sáng cả mắt, ngay cả từ chối nhã nhặn cũng không có. Kể cả chiếc giới chỉ có rất nhiều thứ mà năm đó sư phụ mình bồi thường, hắn cũng không do dự nhận lấy. Người này hoàn toàn là một kẻ tham tiền.
Hơn nữa hắn còn nói thuận tay cứu mình. Tuy điều đó là thật, nhưng giống như tính mạng của mình không là gì với hắn vậy.
- Lâm chưởng môn quá khiêm tốn rồi. Lần này tại hạ mặt dày tới đây, ngoại trừ tạ ơn ơn cứu mạng đồ nhi, còn có một việc muốn bẩm báo với Lâm chưởng môn.
Lão tổ Côn Luân thận trọng nói.
- À?
Bởi vì nhận được một quả trứng chim Côn Bằng, nên tâm tình của Lâm Vân không tồi, liền hỏi:
- Có chuyện gì thì Ứng Hư đạo hữu cứ nói thẳng.
Khuôn mặt của Ứng Hư Tử lại lộ vẻ lo lắng:
- Bần đạo mới từ khe suối Hàn Vụ ở Cực Tây Khôn Truân tới. Vừa vặn gặp phải Khổng Linh đạo hữu và hai vị đạo hữu khác của quý môn đi tới khe suối Hàn Vụ. Dù pháp lực của Khổng Linh đạo hữu rất thâm hậu, nhưng khe suối Hàn Vụ chính là một trong ba tuyệt cảnh của Khôn Truân Giới. Không biết sương mù ở nơi đó do cái gì biến thành, nhưng rất là kinh khủng. Tôi chỉ sợ bọn họ…
Nhìn thấy Ứng Hư Tử lộ vẻ lo lắng, dù thật hay là giả, Lâm Vân cũng bắt đầu để tâm. Đã xếp vào tuyệt cảnh thì không hề đơn giản chút nào.
Thấy sắc mặt của Lâm Vân thay đổi, lão tổ Côn Luân biết Lâm Vân cũng lo lắng, tiếp tục nói:
- Bần đạo đoán chừng ba vị đạo hữu tới đó chính là vì tìm Cửu Diệp Liên Ngẫu. Bởi vì Cửu Diệp Liên Ngẫu chính là kỳ vật có tác dụng khởi tử hồi sinh, phục hồi tứ chi. Tôi thấy Khổng Linh đạo hữu đứt một cánh tay, có lẽ bọn ho tới đó chính vì vật ấy.
Lâm Vân nghe vây liền khẩn trương. Hắn hiểu ý của Khổng Linh. Cậu ta sợ làm phiền tới mình, liền đích thân đi tìm Cửu Diệp Liên Ngẫu. Nhưng Lâm Vân biết rất rõ sự lợi hại của tuyệt cảnh. Với tu vị của Khổng Linh cũng không thể đối phó được.
Nhớ ngày đó khi hắn ở bên trong tuyệt cảnh Thiên Diễm, Thiên Diễm đã suy yếu tới mức thấp nhất, vẫn khiến cho hắn suýt chút nữa chết trong đó. Nếu như sương mù ở khe suối không bị yếu đi, thì ba người Khổng Linh tới đó chỉ chịu chết mà thôi.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không thể ngồi yên được nữa, liền đứng lên nói với Lam Tranh:
- Chị Lam, chuyện ở đây giao cho chị xử lý, tôi phải đi tới khe suối Hàn Vụ một chuyến. Ứng Hư đạo hữu, ông dẫn đường tới đó cho tôi. Ân oán giữa chúng ta coi như xóa hết.
Lâm Vân không biết vị trí của khe suối Hàn Vụ. Cho dù có thể bảo lão tổ Côn Luân vẽ bản đồ, nhưng như vậy quá phiền toái. Còn không bằng để cho y dẫn đường.
Lão tổ Côn Luân đương nhiên biết Lâm Vân đang rất sốt ruột, cũng đứng lên nói:
- Niệm Tiêu của bổn môn đã đi tới khe suối Hàn Vụ mấy lần. Để Niệm Tiêu dẫn Lâm chưởng môn tới đó một chuyến cũng được.
Lâm Vân biết lão tổ Côn Luân muốn tác hơp mình với Niệm Tiêu , nhưng hiện tại hắn không có thời gian để so đo với y. Liền dẫn theo Niệm Tiêu, đảo mắt biến mất trước mặt mọi người.
Lão tổ Côn Luân sững sờ nhìn Lâm Vân biến mất, hồi lâu mới thì thào lẩm bẩm:
- Trời ạ, là thuấn di…
Niệm Tiêu bị Lâm Vân mang đi, tuy trong lòng không muốn, nhưng đây là mệnh lệnh của sư tổ. Hơn nữa lần này coi như là báo ơn cứu mạng của Lâm Vân, cho nên không còn mâu thuẫn. Nhưng khi Lâm Vân thuấn di, cô ta vẫn đờ ra kinh hãi.
Sư tổ đã từng nói, cho dù là thần tiên bình thường cũng không thể thuấn di. Vậy mà Lâm Vân rõ ràng làm được.
- Mau chỉ đường.
Thanh âm của Lâm Vân khiến Niệm Tiêu hồi phục lại. Cô mở to mắt ra, thì thấy mình đã tới vùng đất Cực Tây. Xem ra mình chỉ cần nói vị trí cụ thể cho hắn biết là được rồi. Nhưng Niệm Tiêu vẫn âm thầm líu lưỡi. Lúc cô mới kết thành Nguyên Anh, sư phụ liền dẫn cô tới đây để lịch lãm. Nhưng hai người phải mất vài ngày mới từ Côn Luân bay tới đây. Vậy mà Lâm Vân chỉ cần nháy mắt là tới. Chẳng lẽ đây chính là sự chênh lệch?
Khe suối Hàn Vụ nằm trong một ngọn núi băng ở Cực Tây Khôn Truân. Với tu vị Nguyên Anh của Niệm Tiêu thì không sợ giá rét ở đây. Nhưng cô ta không dám tới gần khu vực sương mù.
Lâm Vân dẫn theo Niệm Tiêu còn chưa vào bên trong Hàn Vụ, thì đã nhìn thấy ba người Khổng Linh, Từ Vinh và Lam Cực ở biên giới của Hàn Vụ.
Trong lòng hắn liền buông lỏng. Dù ba người có vẻ gặp nguy hiểm, nhưng còn chưa ảnh hưởng tới tính mạng. May mà lão tổ Côn Luân báo kịp thời.
Lâm Vân dặn dò Niệm Tiêu đứng ở bên ngoài, còn hắn thì bước vào trong Hàn Vụ.
Sương mù lạnh tới tận xương lập tức bao vây Lâm Vân. Lâm Vân đã sớm phóng ra Tinh Mang bảo hộ. Nhưng vài tiếng rắc rắc vang lên, vòng bảo hộ lập tức bị rạn nứt. Lâm Vân âm thầm cả kinh. Hắn không ngờ sương mù lại lợi hại như vậy. Rõ ràng còn lợi hại hơn Thiên Diễm hắn gặp năm đó gấp mấy lần.
Sương mù lợi hại như vậy, ba người Khổng Linh làm sao chịu được? Lâm Vân lập tức hiểu ra. Đó là do ba người Khổng Linh còn chưa bước vào Hàn Vụ, vẫn còn đang ở biên giới. Mà Khổng Linh cũng có một pháp bảo cực phẩm là Thiên Môn Thuẫn có thể ngăn cản sương mù. Đây là pháp bảo mà Lâm Vân bỏ vào trong giới chỉ khi tặng cho cậu ta.
Thiên Môn Thuẫn kia có thể ngăn cản sương mù ở biên giới, nhưng rõ ràng không kiên trì được lâu. Cả cái thuẫn đều có vết rạn, Lâm Vân lập tức đi lên rồi mang ba người ra ngoài.
- Sư phụ…
Khổng Linh hổ thẹn kêu lên một tiếng. Trong lòng cậu ta suy nghĩ, mình chết thì không sao, nhưng thiếu chút nữa gây hại cho hai vị sư thúc.
- Đại ca, Tam đệ, nơi này là tuyệt cảnh, không phải là nơi bình thường. Cho nên đừng tùy tiện đi vào như vậy.
Lâm Vân muốn nhắc nhở thêm vài câu, nhưng mấy người Từ Vinh dù sao cũng đã thoát hiểm, thì đành thôi.
Lam Cực lên tiếng:
- Nhị ca, chuyện này đều là do lỗi của đệ. Đệ nhớ năm đó Nhị ca mới có Kết Đan đã có thể ở trong tuyệt cảnh Thiên Diễm năm năm. Mà Khổng Linh đã là Hóa Thần rồi, cho nên tưởng rằng đi tới đây tìm ít thứ thì không có gì khó khăn. Chính là không ngờ nó lại lợi hại như vậy.
Niệm Tiêu ở bên cạnh nghe thấy vậy âm thầm líu lưỡi, cũng âm thầm lắc đầu. Các ngươi sao có thể so với tên Lâm Vân biến thái này chứ.
Lâm Vân biết mình vì sao sống sót được ở trong đó vài năm, nhưng bây giờ không phải là lúc giải thích, liền nói:
- Mọi người nghỉ ngơi trước đi. Để tôi vào đó xem có Cửu Diệp Liên Ngẫu không, rồi sẽ trở lại.
Mấy người gật đầu đồng ý. Năm đó Lâm Vân đã có thể đối phó với tuyệt cảnh Thiên Diễm. Hiện tại tu vị của hắn đã hơn trước rất nhiều, thì càng an toàn.
Lâm Vân lấy ra ba viên đan dược đưa cho ba người. Sau đó lập tức đi vào Hàn Vụ. Hắn cảm thấy hắn sẽ kiếm được gì đó trong đám sương mù kia.
Ba người Từ Vinh uống xong đan dược mới cảm thấy thoải mái hơn. Ba người thấy Lâm Vân có vẻ vội vàng đi vào tuyệt cảnh, lại nhìn Niệm Tiêu đứng ở bên, giống như hiểu ra cái gì đó. Khổng Linh nói:
- Hai vị sư thúc, nếu không chúng ta trở về trước đợi sư phụ.
Từ Vinh và Lam Cực nhìn Niệm Tiêu, cũng gật đầu đồng ý. Ba người cáo từ Niệm Tiêu rồi trở về.
Niệm Tiêu đang muốn giải thích, thì lại không biết nói gì. Người ta chỉ nói trở về, cũng không có nói tại sao trở về. Vậy thì mình cần giải thích cái gì?
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 535: Anh sẽ vì các em mà vẽ lông mày (Chương cuối)
Nguồn: Mê Truyện
Lâm Vân lần nữa tiến vào trong Hàn Vụ, Tinh Mang của hắn vẫn không chịu được sương mù trong này. Lâm Vân chỉ biết không ngừng tạo ra Tinh Mang.
Lâm Vân có thể khẳng định, nếu năm đó hắn tới không phải là tuyệt cảnh Thiên Diễm, mà là tuyệt cảnh Hàn Vụ, thì hắn đã sớm mất mạng rồi. Sương mù ở đây lợi hại hơn Thiên Diễm năm đó nhiều lắm.
Huyền Ngưng Hàn Thủy cũng rất lạnh, nhưng đối mặt với sương mù thì có thể coi như nước sôi.
Nhưng dù vậy sương mù này cũng không gây thưởng tổn gì lớn cho Lâm Vân. Dù sao hiện tại hắn đã vượt qua Ngũ Tinh rồi, lại từng uống ba viên Tạo Hóa Đan. Thậm chí còn có Tinh Mang và Tinh Diễm hộ thân.
Mặc kệ sương mù ở đây phá vỡ Tinh Mang bảo hộ của Lâm Vân, còn khiến một tầng Tinh Diễm bị đóng băng lại. Nhưng vẫn không thể bằng tốc độ tạo vòng bảo hộ của Lâm Vân.
Cho nên Lâm Vân không để ý tới sương mù nữa. Hắn đang tính cách làm sao thu phục đám sương mù này.
Lâm Vân lấy Tinh Thần Châu ra. Đồng thời vung tay tạo mấy pháp quyết phóng ra ngoài. Thu thập Hàn Vụ này không khó khăn như thu thập Thiên Diễm năm đó.
Tinh Thần Châu giống như một cái máy hút bụi vậy, sương mù không ngừng bị hút vào trong đó. Lâm Vân rõ ràng cảm thấy Tinh Thần Châu có sự biến hóa. Trong lòng hắn âm thầm mừng rỡ. Nếu tìm được Âm đỉnh và ba viên ngọc Nguyên Tố còn lại, có lẽ hắn sẽ hình thành được thế giới hỗn độn, thậm chí còn là hoàn mỹ.
Vô số sương mù bị Lâm Vân hút vào Tinh Thần Châu. Tinh Mang bảo hộ không ngừng bị đông cứng rồi nứt ra, rồi lại có cái mới xuất hiện. Tuy nhiên khác với năm đó hấp thu Thiên Diễm, Lâm Vân vừa dùng Tinh Thần Châu hút sương mù, vừa luyện hóa luôn. Đây là sự chênh lệch về tu vị.
Nếu đổi thành một tu sĩ Đại Thừa khác, thì không thể luyện hóa Hàn Vụ đơn giản như vậy. Bởi vì thần thức của Lâm Vân rất mạnh, có thể nói là có một không hai trong Tu Chân Giới.
Hàn Vụ dần được luyện hóa, cho nên Lâm Vân không cần phải tạo ra Tinh Mang bảo hộ nữa. Thân thể của hắn cũng có thể chống cự được cái giá lạnh này.
Ba ngày sau, toàn bộ sương mù ở khe suối Hàn Vụ đều bị Lâm Vân hấp thu không còn. Bốn phía là các khoáng thạch sáng long lanh. Tuy nhiên những khoáng thạch đó không có tác dụng gì với Lâm Vân. Thứ mà hắn cần tìm là Cửu Diệp Liên Ngẫu.
Không để cho Lâm Vân thất vọng, hắn rất nhanh tìm thấy Cửu Diệp Liên Ngẫu. Không chỉ có một cây, mà có cả hồ. Trong hồ mọc rậm rạp toàn là Cửu Diệp Liên Ngẫu.
Lâm Vân không ngờ Cửu Diệp Liên Ngẫu quý như trân bảo, lại được hắn tìm thấy nhiều như vậy. Hắn đương nhiên sẽ không đi móc từng cây một, như vậy quá lãng phí thời gian. Hắn liền không chút do dự thu cả hồ nước vào trong Tinh Thần Châu.
Hắn sợ nếu thu vào trong Sơn Hà Đồ, không có sương mù thì củ sen sẽ không thể sinh sống. Nên mới thu vào Tinh Thần Châu.
Ở trong tuyệt cảnh Hàn Vụ, ngoại trừ Cửu Diệp Liên Ngẫu ra, không có thứ gì khác. Lâm Vân phỏng chừng hắn vào đây đã được ba bốn ngày. Chắc ba người Từ Vinh chờ hắn đã nóng ruột. Cho nên Lâm Vân không chút do dự rời khỏi tuyệt cảnh Hàn Vụ, nơi hiện giờ không thể coi là tuyệt cảnh nữa.
Nhìn Niệm Tiêu đang chờ ở bên ngoài, Lâm Vân nghĩ bụng, ba người Từ Vinh đi đâu rồi nhỉ.
Nhìn thấy vẻ thắc mắc của Lâm Vân, Niệm Tiêu chủ động nói:
- Ba người đó đã về trước rồi.
Lâm Vân vừa nghe thì biết ba người Từ Vinh hiểu nhầm quan hệ giữa mình và Niệm Tiêu, liền sờ sờ cái mũi, nói:
- Chúng ta đi thôi.
Đảo mắt hai người đã tới gần Tiên Cảnh Côn Luân. Lâm Vân bay xuống, lấy ra hai cây Cửu Diệp Liên Ngẫu đưa cho Niệm Tiêu:
- Cảm ơn cô đã vất vả đưa tôi tới khe núi Hàn Vụ.
- A, Cửu Diệp Liên Ngẫu?
Niệm Tiêu nhận lấy hai củ sen Lâm Vân đưa, liền sững sờ. Một thứ vô giá như vậy, cô ta muốn cự tuyệt, nhưng lại không nỡ.
Đang lúc Niệm Tiêu do dự bất định, thì khuôn mặt của Lâm Vân bỗng trở nên trắng bệch. Thậm chí cô ta còn cảm thấy bàn tay của Lâm Vân có chút run rẩy.
Hồi lâu, Lâm Vân mới thở dài một tiếng. Nhưng ánh mắt vẫn ảm đạm. Hắn nở nụ cười miễn cưỡng, nói với Niệm Tiêu:
- Tạm biệt cô, nếu có duyên thì gặp lại.
Nói xong, thân hình của Lâm Vân lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ.
Niệm Tiêu cầm hai cây Cửu Diệp Liên Ngẫu vô giá, không biết suy cái gì. Thậm chí khi Lâm Vân rời đi, ngay cả một câu chào từ biệt cô ta cũng không nói. Cô ta chỉ sững sờ nhìn chỗ Lâm Vân biến mất.
Hồi lâu, cô ta mới khẽ thở dài một tiếng, thu Cửu Diệp Liên Ngẫu vào. Đột nhiên cô ta cảm thấy có chút cô đơn.
- Chị Niệm Tiêu?
Một thanh âm vang lên, khiến Niệm Tiêu giật nảy mình. Vừa nãy do cô ta xuất thần, rõ ràng không cảm thấy có người bên cạnh. Trong lòng cũng âm thầm kinh hãi.
Tuy nhiên, vừa nhìn hướng phát ra âm thanh, liền nhận ra đó là Mông Văn của Vân Môn. Chắc cô ta đang đi ra ngoài lịch lãm. Hơn nữa bên cạnh cô ta còn có một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng, phong độ tuấn tú.
Sắc mặt của Niệm Tiêu hơi đổi. Cô rốt cuộc hiểu ra vì sao Lâm Vân lại như vậy. Thì ra Mông Văn cũng là nữ nhân khiến hắn không thể quên.
- Chị Niệm Tiêu, chị không sao chứ?
Mông Văn hỏi.
Niệm Tiêu chỉ cười nói:
- Chị không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi. Chị phải quay về đây, tạm biệt em.
Niệm Tiêu không nhìn lại Mông Văn, mà bay rất nhanh về Tiên Cảnh Côn Luân. Đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
- Chị Niệm Tiêu bị sao vậy nhỉ?
Mông Văn kinh ngạc nhìn bóng lưng của Niệm Tiêu.
- Không phải cô nói quay trở về gặp Lâm đại ca sao?
Nam tử mặc áo trắng lên tiếng hỏi.
Mông Văn thở dài một tiếng:
- Tôi rất muốn gặp lại anh ấy, chỉ là, chỉ là, tôi…
…
Lâm Vân bay thẳng về Vân Môn. Hắn vốn cho rằng có thể quên được Mông Văn, nhưng khi hắn nhìn thấy nàng ấy đi cùng với một người nam tử khác, hắn vẫn không bình tĩnh lại được. Đây là do lòng tham muốn giữ lấy của hắn quá mạnh mẽ sao?
Bỗng có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay của Lâm Vân. Lâm Vân nhìn Vũ Tích, Thanh Thanh, Tĩnh Như và Nhược Sương đầy vẻ lo lắng đứng bên cạnh, lông mày của hắn liền dãn ra.
- Chúng ta đi thôi.
Lâm Vân ôm Thanh Thanh và Vũ Tích vào trong ngực.
Ngay ngày hôm đó, Lâm Vân dẫn theo tất cả người thân yêu của hắn, kể cả một số đệ tử nguyện ý rời đi Vân Môn Bắc Lĩnh, ly khai Khôn Truân Giới.
Trương Chí Hòa dẫn theo một đám đệ tử của Vân Môn đứng ở bên ngoài Bắc Lĩnh, tiễn đưa mọi người.
Ở cửa ra vào của Vân Môn Bắc Lĩnh có một ngọn núi cực lớn. Nếu có người quen ở đây, lập tức biết đây chính ngọn núi Lang Sơn của Lang Sơn Tông. Hiện tại ngọn núi đó đã bị Lâm Vân di dời tới đây.
Trên ngọn núi có khắc hai chữ do Lâm Vân lưu lại: Vân Môn.
- Chưởng môn liệu có quay trở về đây không?
Vương Tuyết Sinh hỏi.
- Chắc chắn…
Trương Chí Hòa kiên định trả lời.
….
- Lão Yêu, sao ông cũng tới?
Lúc Lâm Vân trở lại Yên Kinh, rõ ràng trông thấy Lục Dược đang chờ hắn, liền kinh hỉ hỏi.
- Hắc hắc, tôi không muốn làm Thần Tài nữa, mà muốn đi cùng cậu. Như thế nào, không chào đón tôi à, Lâm lão đệ?
Lão Yêu cười ha hả.
- Đương nhiên là hoan nghênh rồi. Chỗ ở mới của tôi rất rộng, càng nhiều người càng náo nhiệt. Mỹ Na, Diệp Điềm, hai em không đi cùng à?
Lâm Vân nhìn Mỹ Na và Diệp Điềm đứng bên cạnh.
Diệp Điềm lắc đầu, khẽ cười:
- Em đã quen sống ở đây rồi. Mỹ Na cũng nói không muốn rời đi. Không ngờ có nhiều người đi theo anh như vậy, cả Lâm gia gia, Từ gia gia, Lục gia gia nữa.
Mỹ Na lại nói:
- Lâm đại ca, anh mua sắm nhiều thứ như vậy, anh thực sự muốn tới mặt trăng cử hành hôn lễ sao?
Lâm Vân lắc đầu nói:
- Là ở Nguyệt Tinh, chứ không phải mặt trăng.
Mỹ Na có chút mơ hồ:
- Hai nơi này có gì khác nhau?
Lâm Vân không trả lời mà đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Diệp Điềm:
- Diệp Điềm, em giúp anh chia số tiền trong này cho người nhà của các đội viên Long Ảnh. Sau này nếu bọn họ có gặp phiền toái gì, thì em chiếu cố họ một chút. Cảm ơn em.
….
Ba ngày sau, Lâm Vân dùng Tinh Hà Trùy dẫn theo mọi người đi vào vũ trụ mênh mông.
- Đẹp quá…
Cam Dao nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa kính, không khỏi cảm thán.
- Em không tin nơi chúng ta sắp tới còn đẹp hơn.
Lâm Hình liếc nhìn Lâm Vân một cái.
- Vân ca, không phải anh nói còn muốn tới di tích thời Thượng Cổ ở Úy Tinh một chuyến sao?
Thanh Thanh hỏi.
Lâm Vân nhìn những người xung quanh, mỉm cười nói:
- Anh chỉ cần mọi người bên cạnh là đủ rồi. Những việc khác chỉ là thứ yếu.
Tinh Hà Trùy dưới sự điều khiển của Lâm Vân bay xuyên qua vũ tru mênh mông. Chỉ mất chưa tới hai ngày là tới Nguyệt Tinh.
Khi Lâm Vân điều khiển Tinh Hà Trùy bay xuyên qua trận pháp ẩn dấu và trận pháp hộ tinh, đáp xuống Nguyệt Tinh, mọi người đều đờ ra kinh hãi với cảnh đẹp trước mắt.
Núi cao, mây trắng, thảo nguyên xanh tốt và những hồ nước êm đềm. Động vật nhàn nhã gặm cỏ, chim chóc bay lượn khắp nơi. Linh thảo đâu đâu cũng thấy. Linh khí thì nồng đậm khiến các tu sĩ nhịn không được muốn kêu lên một tiếng.
“Thế ngoại đào nguyên”
Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu mọi người.
Ngoại trừ mấy cô gái kích động vây quanh Lâm Vân, còn lại thì đều tản ra khắp nơi, tận hưởng cảnh đẹp.
- Lão công, đây chính là Nguyệt Tinh mà chúng ta sẽ sinh sống sao?
Vũ Tích kích động nắm chặt lấy tay của Lâm Vân. Đây chính là nơi sinh sống lý tưởng nhất mà nàng từng mong muốn.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Để anh dẫn mọi người tới một nơi.
Lâm Vân dẫn theo mọi người tới trước một cánh cửa cung điện thật lớn.
- Cung Quảng Hàn?
- Anh ấy đúng là nói thật. Anh ấy thực sự dẫn chúng ta tới cung Quản Hàn.
Thanh Thanh không còn rụt rè nữa, liền nhào vào lòng của Lâm Vân.
Lâm Vân lấy ra một thanh trúc xinh đẹp, nói:
- Vũ Tích, Thanh Thanh, Tĩnh Như, Nhược Sương, một tháng sau anh sẽ cử hành hôn lễ của chúng ở đây. Anh sẽ luyện chế thanh trúc này thành cây bút hoàn mỹ nhất, rồi vẽ lông mày giúp các em.
- A…
Bốn cô gái kinh hỉ nhìn Lâm Vân và cung Quản Hàn xinh đẹp trước mắt, cõi lòng đầy chờ mong.
- Anh rể, còn có em…
Vũ Đình lập tức đi tới, kéo tay Lâm Vân. Nàng rất bất mãn với việc Lâm Vân quên mình.
Xung Hi cũng quệt mồm đi tới trước mặt Lâm Vân:
- Lẽ nào anh không quan tâm tới em?
Cam Dao thì không lên tiếng, mà mím môi, kiên định đi tới bên cạnh Lâm Vân.
- À…
Khuôn mặt của Lâm Vân lộ vẻ xấu hổ và mừng rỡ. Cây trúc rơi xuống mặt đất từ khi nào không biết.
End
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥