Chương 2645: Anh diễn kịch tôi cũng diễn kịch.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
Tuy nhiên, người mà làm cái việc này chắc sớm cũng đã giấu đi không nói chính xác rồi.
Hơn nữa, Diệp Phàm biết không thể dùng sức mạnh đối với hai mảnh đất này được. Võ công Thiếu lâm tự có bề dày lịch sử cả nghìn năm, và Võ Đang là núi thái sơn Bắc Đẩu trong chốn võ lâm.
Mà ngay cả phái Hoa Sơn cũng có bán tiên thiên cường nhân thì Thiếu lâm tự không thể không có được. Trước mắt Diệp Phàm vẫn không có sức lực để đi đùa giỡn hai nơi này.
Mà Ngũ Đài Sơn cũng là Nhất đại môn phái, tuyệt đối có cao thủ. Truyền thuyết Ngũ Đài Sơn rất thần bí, xem ra làm người cũng nên khiêm tốn một chút, không chừng cao thủ cũng không kém Võ Đang và Thiếu Lâm.
Thiếu Lâm Võ Đang có lẽ cũng có tên tuổi.
Tuy nhiên, điều Diệp Phàm lo lắng nhất là Đằng gia đến thúc giục chuyện cái lư hương thì phiền toái rồi. Như vậy thì Diệp Phàm thật đúng là không có chỗ đứng rồi.
Hơn nữa, Diệp Phàm cũng không muốn cảnh sát nhúng tay vào việc này. Như vậy thì ngày càng rối loạn hơn thôi. Hơn nữa, những gã cảnh sát này cũng không điều tra ra được cái gì. Đến lúc đó nói đi nói lại đoán chừng Đằng gia càng ngày càng thêm rắc rối.
Vì thế, Diệp Phàm liều một phen gọi điện cho cấp dưới để triệu tập nhân lực. Điều đáng tiếc là xe ở tổ đặc nhiệm A phải đi một cách bí mật.
Mà cao thủ cấp 12 Lạc Phi lại đang ở đảo Chris. Liên Xa Thiên cũng ở đấy, thằng Vương Nhân Bàng cũng đã ở đấy rồi, nước xa không thể cứu được lửa gần rồi.
Hơn nữa, điều khiến Diệp Phàm tức giận là vừa mới cầm lái không lâu thì em trai Đằng Dũng của tổ lái Vân Thanh nhà Đằng gia không ngờ cũng đã tới cửa rồi.
- Thật ngại quá trợ lý Diệp à, ông nhà nói đã lâu không gặp Cửu Lộc Xuyên Vân Đỉnh và rất nhớ nó.
Có thể trợ lý Diệp không biết được. Ông nhà năm nay cũng đã 99 tuổi rồi. Nhưng cứ sau một khoảng thời gian ngắn lại đến thăm một lần.
Bởi ông nhà đặc biệt kính trọng tổ tông. Điều này, cũng là đặc điểm của người Trung Quốc chúng ta có phải không?
Bởi vì lần này Chủ tịch Đằng vì tranh giành vật liệu da Phong Châu hiệp hội trưởng là Lão thái gia mới để anh tôi mang cái lư hương đi. Bằng không, bất cứ kẻ nào cũng không được lấy cái lư hương ấy đi.
Vẻ mặt Đằng Dũng ngượng ngùng, nói:
Anh thật là bẩn thỉu tránh xa bố ra, Diệp Phàm nhét cơn giận vào trong lòng, hơi ngượng ngùng nói:
- Điều này, thật ngại quá. Thứ trưởng Thiết anh có thể không biết sao?
- Thứ trưởng Thiết, ai là thứ trưởng Thiết?
Vẻ mặt Đằng Dũng không biết tình hình hỏi:
- Chính là bộ trưởng Thiết Chiêm Hùng thứ trưởng bộ công an, lại nói tiếp quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt. Trước kia ở Nam Phúc thường xuyên đi uống rượu cùng nhau.
Hơn nữa, có thể anh không biết, Thứ trưởng Thiết cũng là chuyên gia nghiệp dư văn vật. Mấy hôm trước vừa nghe nói có lư hương Cửu Lộc Xuyên Vân Đỉnh liền có hứng thú.
Không có cách nào khác, ai nói hai người chúng tôi có quan hệ mật thiết với nhau chứ. Cho nên, đành phải…
Diệp Phàm nói với vẻ mặt xin lỗi nhìn Đằng Dũng.
- Là cho Thứ trưởng Thiết mượn có phải không?
Sắc mặt Đằng Dũng lập tức có chút hơi biến đổi.
- Ừ, không có cách nào cả. Hôm qua anh ấy đã phái người đến đây lấy rồi. Mà tôi nghĩ Đằng gia đoán chừng cũng muốn giữ cái lư hương lại một thời gian nữa có phải không?
Thứ trưởng Thiết rất thích chữ nghĩa đấy. Tôi cam đoan, chỉ một thời gian nhất định anh ấy sẽ đem cái lư hương còn nguyên vẹn trả lại cho các anh.
Thật ngại quá, việc này, các ông nhà các anh lại cần đến cái này. Có thể để ông Đằng nói qua về tình hình không.
Hôm qua Thứ trưởng Thiết mới bảo người đến lấy đi, hôm nay tôi lại đi đòi lại, như vậy có chút nóng nảy có phải không?
Diệp Phàm nói liếc nhìn Đằng Dũng một cái, lại nói:
- Anh có thể không biết rõ, Thứ trưởng Thiết người này rất ngay thẳng nên cũng rất chân thành.
Đương nhiên. Nếu các ông nhà anh quả thực cần gấp thì tôi sẽ lập tức gọi điện cho Thứ trưởng Thiết. Tôi sẽ cử người bên này đi lấy về là được.
Ôi, chỉ sợ cứ làm như vậy trong lòng Thứ trưởng Thiết có chút khó chịu. Thôi vậy, thôi vậy. Cùng lắm cũng để ông ấy mắng hai câu là được.
Diệp Phàm đành phải lấy lời nói của Bạch Nha để nói dối, biết rõ Đằng gia người ta cũng đã biết rõ.
Nhưng Diệp Phàm lại muốn dùng Thiết Chiêm Hùng để suy tính xem Đằng gia có nể mặt hắn không.
- Việc này, ôi, Lão thái gia cũng là những khó tính đấy. Việc này, thật sự là rất khó rồi.
Vẻ mặt Đằng Dũng thật sự ngượng ngùng, miệng ấp úng dường như không có hứng thú.
- Nếu ông cụ cũng là người giữ chữ nghĩa thì tôi sẽ gọi điện hỏi Thứ trưởng Thiết một chút.
Diệp Phàm nói xong cầm điện thoại lên.
Không thể tin được là Đằng Gia thực sự rất tuyệt tình, thậm chí ngay cả thể diện của Thiết Chiêm Hùng cũng không để ý, Đằng Dũng chỉ ngồi với vẻ mặt xin lỗi chứ không bảo Diệp Phàm không phải gọi điện thoại nữa. Thằng này, rõ ràng muốn mang cái lư hương về rồi.
Diệp Phàm rõ ràng là dùng điện thoại bàn đã bị tháo dây ra rồi, cũng không có điện, nói với một lần về nhu cầu cấp bách của Lão thái gia. Như vậy, tự nhiên Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng nói chuyện với nhau.
- Điều này, người anh em thật ngại quá. Sáng nay trong lúc nói chuyện về thời tiết cùng với ông Phượng đã lỡ miệng.
Kết quả là ông Phượng đã biết, ông ấy cũng rất có hứng thú, nói đùa bảo là cũng muốn xem cái lư hương đấy, có hiểu biết một chút về đồ cổ trong cung đình ngày xưa, hiểu một chút về cuộc sống của đế vương cổ đại. Cho nên, tôi còn chưa kịp nghiên cứu tý nào đành phải đưa đến nhà ông Phượng rồi. Làm sao bây giờ, lúc cơm trưa mới đưa qua.
Vừa nãy mới đi cầm về. Em nói chuyện với Đằng gia một chút, cho chúng ta mượn nửa tháng, nhất định sẽ hoàn trả lại.
Thiết Chiêm Hùng nói:
- Việc này, anh Thiết, thật đúng là không có cách nào cả. Ông cụ Đằng gia người ta cũng là người thích đồ cổ. Ông ấy muốn lấy lại cái lư hương cổ ấy, muốn bái lư hương như bái tổ tiên. Hay là anh nghĩ cách lấy về đi. Tôi sẽ lập tức cử người tới lấy về.
Diệp Phàm nói:
- Nếu người anh em nói như vậy thì tôi sẽ lập tức đi thúc giục người ta, ôi, ông già nhà Đằng gia cũng thật là.
Không phải là lư hương cổ, mượn vài ngày cũng không được. Nếu như ông Phượng mà biết được Đằng gia thúc giục muốn lấy về.
Thiết Chiêm Hùng vừa nói đến đây Diệp Phàm đã vội vã nói:
- Đừng như vậy, đừng nói chuyện của Đằng gia ra.
Người ta có thể là nhà đầu tư lớn của Phong Châu chúng ta. Là một trong 3 tập đoàn Phong Thiên cổ đông xây dựng, nếu như ông Phượng thường xuyên đi mượn cá lư hương này để hiểu về cuộc sống của đế vương cổ đại cũng không hay có phải không?
- Vậy thôi đi…, tôi lập tức đi lấy về.
Thiết Chiêm Hùng hừ lạnh một tiếng cúp điện thoại.
- Việc này, nếu như ông Phượng lấy thì coi như bỏ đi, mấy ngày nữa qua lấy cũng được.
Đằng Dũng không ngờ sửa lời nói:
Diệp Phàm đành lại gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng.
Sau khi Đằng Dũng đi rồi Thiết Chiêm Hùng gọi điện tới, hỏi han rất ân cần:
- Người anh em, như vậy có muốn làm tiếp cũng không phải chuyện này.
Hơn nữa, Đằng gia người ta cũng muốn nhanh chóng lấy lại. Trong lòng tất cả mọi người cũng biết rõ rồi. Tuy nhiên, cũng có chút kỳ lạ.
Nếu như việc này là bọn họ sắp xếp thì bên ngoài đều hiểu được là chúng ta mà không ở đây ăn nói lung tung thì làm sao có thể mượn thêm mấy ngày được.
Việc này phải có chút kỹ xảo đấy ông em à, theo lý mà nói thì bọn họ chắc chắn là ám chỉ điều kiện gì đó. Mà Diệp Phàm anh lại có điểm yếu lại bị hại cũng không có được sự giúp đỡ có phải không?
- Tôi cũng có chút buồn bực, việc này là Đằng gia làm, anh ta chính là bức chết tôi cũng chỉ muốn đòi lại cái lư hương về có phải không? Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng, có phải Đằng gia đang chơi chiến thuật lạt mềm buộc chặt không.
Diệp Phàm suy nghĩ lập tức nói ra:
- Lạt mềm buộc chặt, lý nào lại vậy hả người anh em. Đầu tiên là Đằng gia tới thúc giục, sau đó lại dọa ông Phượng, khiến ông ấy nhất thời không dám cầm.
Qua mấy ngày Đằng gia lại đến, người ta rõ ràng là nể mặt ông Phượng rồi, cũng có thể Đằng gia người ta hoài nghi chúng ta.
Lần thứ hai đến đây đoán chừng chính là lúc Đằng gia lật bài ngửa lên. Tuy nhiên, ông em, trong vòng vài ngày tới đi đâu tìm lư hương.
Mặc dù là Thiếu Lâm Võ Đang cũng suy đoán là của ông em. Thật sự là cao thủ của bọn họ đã lấy đi, chúng ta cũng lấy luôn của bọn họ có phải không?
Đoán chừng việc này vẫn là hành động của cá nhân, không thể nào là hành vi của cả một môn phái. Tôi sẽ lập tức đi điều tra Đằng gia có người thân hay bạn bè ở hai nơi này hay không.
Thiết Chiêm Hùng nói:
- Không những phải điều tra hai nơi này, nhà Đằng gia có người xuất gia ở hai nơi này cũng phải điều tra một chút.
Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ cái gì có khả năng là dấu vết được. Nói cách khác chính là lăng nhục hai anh em ta đấy.
Mẹ kiếp, thật đúng là xui, vì đầu tư, vì kiếm tiền, cách này thật khiến cho người ta muốn phòng cũng khó rồi.
Diệp Phàm cau mày:
- Người ta nói trong chiến trường dao màu trắng đánh nhau với dao màu đỏ thì máu sẽ chảy đầm đìa rất tàn khốc, kỳ thật tôi nghĩ nói cũng đúng nếu như chúng ta tranh đấu trong quan trường tuy nói là có cùng thuốc súng nhưng cũng không thể thoải mái mà chiến đấu được.
Mà buôn bán cạnh tranh tàn khốc, có người một đêm khuynh gia bại sản, so với trực tiếp giết người còn tàn khốc hơn nhiều.
Ví như Đằng gia cũng như vậy chỉ một động tác nhỏ cũng là một đòn chí mạng rồi. Tất cả mọi người đều biết ông em mượn lư hương của Đằng gia.
Nếu ông em không trả, cơ hội Đằng gia muốn kiếm chuyện là rất lớn. Chính là nói ông em là cán bộ mà lại đi nuốt bảo bối đồ cổ cũng không biết chừng.
Một cái lư hương đã có thể lấy đi cái mũ của Diệp Phàm, có thể để trên lưng Diệp Phàm anh một vết nhơ không ngẩng đầu lên được.
Mà mục đích của Đằng gia không phải là muốn ngồi vào vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Phong Thiên. Tôi thấy thật sự không nên đáp ứng điều kiện của Đằng gia.
Đương nhiên, bộ dạng chúng ta như thế này cũng không phải là thỏa hiệp, mà là tiến một bước lùi một bước. Một khi đã kiểm tra ra được tình huống thật thì chúng ta phải ra tay thật nặng.
Đằng gia dám đánh lén chúng ta, chúng ta sẽ bắt Đằng gia phải khuynh gia bại sản cả đời không ngóc đầu lên được.
Mẹ…., muốn chơi chúng ta vẫn còn non lắm.
Thiết Chiêm Hùng xúc động sau khi nói:
- Đó là điều đương nhiên, ai muốn làm Diệp Phàm tôi chết nó cũng phải chết.
Diệp Phàm hừ lạnh nói:
- Anh, trên giấy nói chắc là sự thật. Diệp Phàm quả nhiên không chắc về cái lư hương của chúng ta…
Đằng Dũng gấp gáp đi vào đại sảnh Đằng gia vừa mới phát hiện ra một chuyện liền nói luôn.
Tuy nói là Đằng gia đi đầu trong kinh doanh thị trường vật liệu da, nhưng Đằng gia lại là người chiều lòng khách hàng. Bây giờ lại có vấn đề nảy sinh ra bên ngoài.
- Muốn đi hù dọa ông Phượng, rõ ràng là đã đem cái lư hương của chúng ta làm hỏng rồi, còn liên kết với Thứ trưởng Thiết lừa gạt người.
Anh ta hiểu được chúng ta nhất định sẽ không đi hỏi ông Phượng về cái lư hương đấy. Về phần Thiết Chiêm Hùng bộ công an chắc là có người này rồi.
Mà chúng ta cũng không thể đến hỏi việc này được. Mà lư hương kia, bây giờ xem ra phải gọi chuyên gia đến sửa rồi.
Tuy nhiên, mặc kệ anh ta sửa kiểu gì, hỏng thì cũng đã hỏng rồi, lúc chúng ta cầm về phải mời chuyên gia tới giám định, nếu như có thể đáp ứng được thì được.
Đằng Định Đỉnh cười lạnh.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2646: Thái độ của ông Phượng rất kỳ lạ.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Sẽ cho hắn thêm mấy ngày em xem bọn họ muốn làm như thế nào? Chẳng lẽ làm vỡ lư hương còn có thể phục hồi như xưa. Đến lúc đó cầm về nhất định phải mời chuyên gia văn vật đến giám định một chút.
Tôi thấy tốt nhất là mời chuyên gia cùng đi lấy lư hương về, tôi lo lắng anh ta sẽ làm cái lư hương giả để lừa gạt chúng ta.
Đương nhiên, nếu như có thể thương lượng thì sẽ dễ làm hơn nhiều.
Đằng Vân Thanh xoa xoa mỉm cười.
- Nếu hắn nói sự thật thì chúng ta làm sao bây giờ?
Đằng Dũng hỏi:
- Chúng ta nhất định không lấy tiền bồi thường, nhà chúng ta không thiếu tiền.
Đằng Định Đỉnh hừ nói:
- Em sai rồi Định Đỉnh, đương nhiên phải bồi thường tiền rồi. Tuy nhiên, lấy lư hương của chúng ta đem đi bán đấu giá. Ít nhất cũng được năm mươi triệu. Đối với một cán bộ chính phủ một tháng hai nghìn đồng tiền lương mà nói là một con số rất lớn.
Đằng Vân Thanh cười thần bí.
- Đúng đúng, chúng ta phải lấy tiền bồi thường chứ. Anh ta có thể kiếm đủ sao? Đến lúc đó không có đủ tiền bồi thường để xem chúng ta định đoạt như thế nào.
Hơn nữa, cho dù anh ta có đủ đi chăng nữa cũng có dám bỏ ra không? Anh ta lấy tiền đó ở đâu. Đây không phải trực tiếp với Ủy ban Kỷ Lật rằng chúng ta đang tham nhũng sao?
Ha ha, bất luận là làm như thế nào, lần này, anh ta chết chắc rồi. Tuy nhiên, kỳ lạ là sao lại có người biết chúng ta.
Bộ dạng chúng ta như thế này có trúng kế của người khác không. Tôi không tin trên đời này còn có loại người tốt không giúp chúng ta.
Người gửi cho chúng ta tờ giấy kia rốt cuộc là muốn gì? Chẳng lẽ muốn ngồi nhìn hổ đấu nhau cuối cùng y là ngư ông đắc lợi sao?
Chúng ta, cũng nên cân nhắc một chút mới được, lại còn ngốc nghếch giúp y kiếm tiền.
Đằng Định Đỉnh nói. Vẻ mặt nghi ngờ.
- Người này rất lợi hại, rất thần bí, sao có thể biết ngay cả chuyện cái lư hương nhà chúng ta đưa cho Diệp Phàm bị đánh rơi.
Người kia nhất định là người bên cạnh trợ lý Diệp, hơn nữa, tôi nghi ngờ lư hương của chúng ta có phải bọn họ cố tình phá hỏng không.
Nhưng lư hương của chúng ta làm bằng ngọc thạch đấy, sao có thể dễ dàng vỡ như thế. Mục đích của người này thật sự rất khó hiểu.
Tuy nhiên, cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, người này là đại ân nhân giúp đỡ chúng ta. Đương nhiên, chúng ta cũng phải cẩn thận đừng bị để trúng kế.
Không thể để cho trợ lý Diệp hiểu lầm chúng ta bị người ta sai khiến mới làm. Nói cách khác, loại cán bộ như hắn, dám sống chết với chúng ta cũng khá phiền toái đấy.
Huống chi hắn còn chịu trách nhiệm với một số việc ở Phong Châu. Chúng ta ở đây là người kinh doanh. Thương nhân không thể đấu với quan lớn của chính phủ?
Đằng Vân Thanh nói:
- Điều này cũng khá khó, đoán chừng vừa nãy đã khiến Diệp Phàm bất mãn rồi. Cho rằng chúng ta làm chuyện này là một cái bẫy ép buộc hắn. Có nên giải quyết tận gốc không.
Sắc mặt Đằng Định Đỉnh tối sầm hừ nói:
- Giải quyết như thế nào?
Đằng Dũng hỏi:
- Đưa tờ giấy mà chúng ta nhận được từ người tốt kia cho Diệp Phàm xem.
Đằng Định Đẳng hừ lạnh nói:
- Vô dụng, tờ giấy trong tay chúng ta là tờ giấy bình thường thôi. Hơn nữa lại là chữ đánh máy. Điều này, sẽ làm cho Diệp Phàm cho rằng chúng ta đang đùa hắn.
Đằng Thanh Vân lắc lắc đầu thở dài:
- Người này thật sự rất lợi hại, chúng ta giống như chui vào cục diện nguy hiểm mà hắn đã bố trí vậy. Hơn nữa, người này chắc cũng chuẩn bị rồi. Chúng ta không chui thì cũng phải chui. Bởi vì, chúng ta không thể sai khiến trợ lý Diệp vì cơ hội làm việc của chúng ta.
- Vậy thì mặc kệ đi, dù sao thì lần sau đi cũng phải buộc hắn phải làm việc cho chúng ta. Tôi thấy sĩ diện cũng bị mất hết rồi.
Mất sớm hay muộn vẫn không giống nhau. Huống chi, Đằng gia chúng ta cũng không sợ một trợ lý như hắn. Hơn nữa, chúng ta nắm được điểm yếu của hắn, hắn có thể như thế nào đây?
Đằng Định Đỉnh hừ nói:
- Kế hoạch của chúng ta là kế hoạch lớn, là việc trọng đại có liên quan đến nhà chúng ta.
Một khi tập đoàn Hồng Phách Thiên Chân đã tới phố Sư Đầu, vậy “Tập đoàn Thiên Vương” chúng ta rất có thể sẽ vào được phố Sư Đầu, thậm chí là thương nhân vật liệu da đầu tiên ở vùng đất duyên hải đông nam này.
Hơn nữa, ngày hôm qua tiếp xúc với Chu Đổng tôi thấy Chu Đổng cũng để tâm. Dù sao, cũng có thực lực, cũng là xí nghiệp có triển vọng phát triển, hợp tác cũng kiếm được nhiều tiền.
Có người nói thương nhân trục lợi, tôi cho rằng cũng không hoàn toàn là như thế. Thương nhân kinh doanh là vì kiếm tiền. Không trục lợi còn gọi gì là thương nhân nữa, không bằng thằng ngốc ôm đứa trẻ.
Kỳ thật, trục lợi cũng là một môn nghệ thuật. Thương trường cũng là một thế giới.
- Sản phẩm vật liệu da đầu tiên, vẫn được đánh giá rất cao. Anh, em thấy tập đoàn Thiên Vương chúng ta không lâu sau có thể nắm trong tay hợp đồng.
Đằng Dũng cười nói sang sảng.
Đằng Vân Thanh liếc nhìn em một cái cũng cười theo.
Diệp Phàm buồn phiền, mở gian hàng này cũng có chút trứng chọi đá rồi. Gian hàng trước kia không lớn như vậy còn cảm thấy lãng phí nhân viên.
Thậm chí có lúc Diệp Phàm muốn có nhiều cao thủ cũng có làm được gì đâu? Bây giờ Diệp Phàm đã cảm thấy tầm quan trọng của cao thủ.
Mà Lạc Phi và Vương Nhân Bảng với Xa Quân cũng là giám sát khai thác thạch đá trên đảo Chris. Mà Xa Nhất Đao lại chấp hành nhiệm vụ.
Lam Tồn Quân lại mới đến thành phố Hạng Nam nhận chức Chủ tịch thành phố, đoán chừng cũng bận với nơi đấy, chắc cũng không có thời gian rồi.
Thậm chí Diệp Phàm còn hy vọng em Hồng Y thần bí kia có thể đột nhiên xuất hiện, tuy nhiên, Diệp Phàm nhìn ngoài cửa sổ, chỉ có thể tự giễu giống như lắc đầu—nói điều này cứ như nằm mơ rồi.
Người con gái Hồng Y kia vốn thần bí mang đến một điểm giống như trong mộng. Diệp Phàm còn có thể kỳ vọng người ta xuất hiện giúp đỡ hắn đi giải quyết phiền toái gì nữa.
Trước mắt có thể thấy người có thể đánh được chỉ có một lần, ngay cả Lý Cường cũng đã bị thương rồi. Mà Lý Tùng vừa muốn ngồi cạnh Hồng Diệp Bảo. Tề Thiên, Lô Vĩ và Trần Quân cũng không rảnh.
- Còn phải chuẩn bị nhiều hơn một chút cho các anh em tham gia mới được.
Diệp Phàm nắm tay, hắn gọi điện, sau một hồi nói về giá cả đồng chí tiểu Thiên cuối cùng cũng động lòng. Đáp ứng yêu cầu cùng đi với Diệp Phàm đến Ngũ Đài Thiếu Lâm một chuyến.
Tuy nhiên, đi Ngũ Đài Thiếu Lâm một chuyến trước là muốn giải quyết hết chuyện của Phượng gia. Bằng không, người ta làm việc trôi chảy như thế, chỉ vì hắn lề mề là không được.
Hơn nữa, Diệp Phàm còn muốn tiến thêm một bước nữa tình cảm với Phượng gia, càng ngày có thêm mối quan hệ, tự nhiên phải đặt việc của Phượng gia lên đầu rồi.
Ngày 4 tháng 6 vừa đúng thứ 6, đêm qua Diệp Phàm đã cùng đồng chí Thiên Thông Phí và Nhất Độ San ba người sau khi chạm mặt nhau cùng nhau đi thăm Phượng gia.
Mà Phượng Triều Phong vì chủ trì đại hội phát triển trong thành Tân Môn mà chưa trở về, lúc đến nhà Phượng gia nhìn thấy ông Phượng tựa ghế nhẹ nhàng phe phẩy. Còn có Phượng Húc Quốc, Phượng Chí Thiên và Ngọc Linh.
Tuy nhiên, lần này coi như có thu hoạch, không ngờ khéo gặp ông Phượng và em ông Phượng Phượng Đỉnh Được ở đây.
Phượng Đỉnh Được là phó tổng giám đốc tập đoàn điện lực Hoa Hạ, cũng không khác mấy với thân phận Tập đoàn Điện lực Viễn Đông, cũng là nhân vật cấp cao.
Phượng Đỉnh Được thật ra không có ấn tượng gì với Diệp Phàm, đoán chừng cũng không có cảm tình gì. Phượng Húc Quốc giới thiệu hắn chỉ có điều sau khi gật gật đầu với Diệp Phàm liền đi ra cửa luôn.
- Cô Đồng, chân cô bây giờ đã hồi phục hoàn toàn chưa?
Diệp Phàm vừa ngồi xuống vừa thuận miệng hỏi:
- Cảm ơn anh trợ lý Diệp, tôi khỏi hẳn rồi. Thật đúng là thần kỳ, một chút di chứng cũng không có.
Vẻ mặt Đồng Ngọc Linh cảm kích nói:
- Vậy là tốt rồi, tôi còn muốn châm cứu cho cô nữa.
Diệp Phàm gật đầu cười, uống trà.
- Anh đã hiểu tình hình rồi chứ?
Phượng Húc Quốc liếc nhìn một cái hỏi:
- Vâng, nếu giải quyết công bằng việc này. Đầu tiên không phải là hiểu rõ tình hình hay sao. Cổ nhân có nói biết người biết ta tram trận trăm thắng.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh gật đầu:
- Việc này vốn là việc Đồng tư lệnh làm, tuy nhiên chúng ta cũng hiểu một chút. Lúc đấy mời Quy Lâm đại sư của Ngũ Đài Sơn Vân ra tay.
Đương nhiên, trước đó chúng ta cũng dùng cách đặc biệt điều tra rõ ràng thật sự là đám người đó làm. Hơn nữa, bây giờ sau khi đã kiểm tra xong mới biết được Ngô Tuấn làm như vậy càng không phải là làm theo sự sai khiến của nhân vật quan trọng nào đấy.
Mà có nguyên nhân khác, trước đây chúng ta nghĩ khác nhau rất nhiều.
- Ồ, không phải là tôi không hiểu ý ban đầu, thôi vậy nguyên nhân nào đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn nghe.
Tự nhiên Diệp Phàm giả vờ ngốc không muốn nghĩ vào việc này.
Chỉ cần giơ tay giải quyết chuyện của Ngô Tuấn là xong, Diệp Phàm không nghĩ lung tung những chuyện khác nữa.
Phải biết cái lợi hại của loại người cạnh tranh dữ dội này, một câu nói cũng có thể khiến người ta suốt đời không thoát ra được.
- Lá gan của đồng chí Diệp Phàm ngày càng nhỏ rồi.
Không ngờ ông Phượng đột nhiên mở mắt ra hừ một tiếng, khẳng định là đã nhìn thấy tâm tư của Diệp Phàm rồi. Rõ ràng ông Phượng không hài lòng về Diệp Phàm rồi.
- Việc này, ông Phượng, Diệp Phàm tôi thật sự không hiểu ý ông Phượng nói gì. Nếu nói về lá gan thì lá gan của tôi càng mài càng sắc bén.
Giấu lá gan sắc bén đi cũng không phải là nguyên nhân của người nhát gan. Không phải trước đây ông Phượng nói tài năng của Diệp Phàm lộ quá ra à.
Trải qua nhiều năm rèn luyện, một khắc Diệp Phàm cũng không dám quên lời dạy bảo của ông Phượng. Bây giờ vừa mới học xong chỉ là giấu dốt một chút thôi chứ không phải là lá gan nhỏ.
Diệp Phàm nói dối:
Tuy nhiên, đứng trước mặt ông Phượng tuyệt đối không được mơ hồ về quá khứ. Ông Phượng thản nhiên cười, nói:
- Ồ, Diệp Phàm thật đúng là thành thục rồi.
Trước kia tính tình không khó kích động. Bây giờ không giống với lúc trước, trở nên bình tĩnh hơn nhiều rồi. Tuy nhiên, nếu như tính tình không còn một chút thì cũng mất đi cái gốc rồi.
Không có gốc có cái gì là của mình, như vậy cũng không phải là anh rồi.
Cho nên, tôi thấy đồng chí Diệp Phàm à, anh đã nhanh chóng biến thành một người khác rồi. Có một vài việc tối sẽ nói rõ hơn một chút, không nên nói bất cứ chuyện gì ở chỗ này cả.
Ông Phượng đang ép Diệp Phàm.
Hơn nữa, Diệp Phàm cảm thấy ông Phượng có chút kỳ lạ. Giống như là cố ý đẩy việc này vào cho Diệp Phàm. Chính là muốn cột đồng chí Diệp Phàm vào cùng một chiếc thuyền.
- Diệp Phàm đều lắng nghe lời dạy bảo của ông Phượng. không phải Diệp Phàm nhát gan, cũng không phải nghĩ mơ hồ về bất cứ ai.
Chẳng qua bờ vai của Diệp Phàm còn quá non, lúc lực yếu không thể chịu nổi tảng đá to lớn đấy được. Cho nên, Diệp Phàm cũng không thể không có lúc đớn hèn một chút được.
Điều này, cũng không có cách gì nhưng cũng không có nghĩa là Diệp Phàm không tận tâm tận lực có phải không?
Diệp Phàm giải thích không rõ ràng một chút:
- Ha ha, anh cũng đã ra tay chẳng lẽ còn muốn nói không quan tâm?
Đột nhiên Phượng Húc Quốc cười híp mắt hỏi:
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Tôi vốn chỉ muốn đấu một quyền với Phượng gia, nếu Phượng lão gia cũng nói như vậy thì tôi đây cũng chỉ thay đổi nắm đấm thôi. Đã trở thành nắm đấm có ý nghĩa rồi.
Diệp Phàm cười chua xót nói, cuộc đối thoại của bọn họ tự nhiên lại nghe được Phượng Khuynh Thành và Phượng Chí Thiên thật đúng là không hiểu ra sao cả. Đoán chừng lời nói lúc ở sảnh chỉ có ông Phượng và Phượng Húc Quốc mới hiểu rõ chân tướng sự việc.
- Nắm đấm thì nắm đấm chứ sao, nắm đấm sao có thể biến thành có ý nghĩa được, vậy nắm đấm của anh đã biến thành tinh rồi sao, đúng là yêu thuật.
Phượng Khuynh Thành châm chọc.
- Ha ha ha…
Ông Phượng đột nhiên cười vài tiếng, liếc nhìn cháu gái một cái nói:
- Tiểu Khuynh Thành, cái nắm tay này mà có ý nghĩa thì sẽ biến thành tinh rồi. Tuy nhiên, Phượng gia chúng ta thích thành tinh chứ không thích có tư tưởng nắm đấm. Yêu thuật tốt.
Ông Phượng nhìn chằm chằm Diệp Phàm vẻ mặt thận trọng, nghiêm túc, nói:
- Anh cần phải suy nghĩ thật kỹ, làm một cái nắm tay có ý nghĩa thì cần phải có tâm lý chuẩn bị. Có lẽ, chính vì có tư tưởng này nên nắm tay của anh mới hủy diệt nhanh như vậy. Nếu bây giờ anh thay đổi chủ ý vẫn còn kịp đấy.
- Không thay đổi, có ý nghĩa tốt hơn so với không có ý nghĩa. Không có ý nghĩa như vậy là nắm tay để điêu khắc rồi, tôi không muốn khắc một pho tượng.
Tôi là một con người, tôi với bản thân tôi là một. Mặc dù nắm tay này có ý nghĩa, tuy nhiên, “Quyền yêu” này chỉ có thuộc cái nắm tay của Diệp Phàm tôi thôi.
Diệp Phàm nói rất kiên quyết.
Hắn tỏ ra khó hiểu, tôi có thể bị cuốn vào, nhưng, anh muốn chơi đùa với Phượng gia tôi cũng không thể nào cho phép. Bởi vì, “Quyền yêu” này là do tự Diệp Phàm tôi tạo ra.
- Anh nói ra những lời này cũng rất cứng rắn! Tuy nhiên, tôi thích tính cứng rắn của anh. Việc này, thông qua.
Ông Phượng nhìn nhìn Phượng Húc Quốc khẽ gật đầu một cái.
Ý của Diệp Phàm chỉ là xử lý công việc công bằng mà không muốn trộn lẫn vào, mà ý của ông Phượng là nhất định trộn lẫn vào, muốn Diệp Phàm cuốn vào.
Diệp Phàm bất đắc dĩ đồng ý cuốn vào, cho nên, nắm tay liền trở nên có ý nghĩa. Nắm tay không có tư tưởng chỉ là một cây đao tạm thời được Phượng gia mời đến thôi.
- Kỳ thật, trợ lý Diệp, việc này cũng không phức tạp so với tưởng tượng của anh. Việc này thật ra rất đơn giản.
Phải nói nguyên nhân chính chính là nói đến việc của Đồng gia. Việc này vốn không phải là chuyện ngoài lề. Tuy nhiên, anh đã làm như vậy thì chúng tôi cũng bắt anh hiểu cái tình huống này.
Phượng Húc Quốc bình tĩnh trở lại, liếc mắt nhìn mọi người một cái tiếp tục nói:
- Cha của Ngô Tuấn tên Ngô Đỉnh Hải, là người Hương Nam tỉnh Thiên Vân.
Người này đã từng tham gia vào đội tự vệ kháng chiến, lúc ấy Ngô Đình Hải vẫn là thuộc hạ của tư lệnh Đồng
Cũng là một trong những người tài năng đắc lực nhất. Trận chiến năm đó tư lệnh Đồng vẫn là Chi đội trưởng đội tự vệ kháng chiến, trong tay có hạm chiến.
Mà Ngô Đình Hải chính là thuyển trưởng của một trong những con thuyền pháo hạm ấy. Trong khi chiến đấu tư lệnh Đồng nhận được chi viện binh lính từ cấp trên.
Cho nên, ngoài việc phái đi ba tàu chiến. Ngô Đình Hải một mình một pháo hạm còn hăng hái anh dũng chiến đấu chống lại hạm chiến của kẻ thù.
Cuối cùng có không ít người đã hy sinh. Vì thế trong lòng tư lệnh Đồng rất áy náy. Vẫn muốn tìm cơ hội bồi thường một chút.
Cho nên, chiến tranh vừa kết thúc tư lệnh Đồng liền sắp xếp người đến thăm gia đình Ngô Tuấn. Tuy nhiên, Ngô Tuấn lại dọn nhà đi rồi.
Lúc đó Ngô Tuấn cũng khoảng bảy tám tuổi rồi. Nhà Ngô không để lại một chút tin tức gì. Không thể tin được sau hai mươi mấy năm, Ngô Tuấn 30 tuổi thật không ngờ học được và quay lại với bản lĩnh tuyệt vời.
Hơn nữa vừa về đã đến gặp Đồng Ngọc Linh. Đoán chừng Ngô Tuấn tính toán cả đoàn người đến. Tất cả sẽ dùng ám khí đánh lén mọi người trong Đồng gia.
Tuy nhiên, hắn vận khí không tốt, không ngờ lại gặp anh. Sau khi chúng ta đến giải quyết cũng phái người đến đó giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm với anh ta.
Bởi vì, tư lệnh Đồng còn muốn bồi thường tổn thương cho con trai của chiến hữu trong chiến trường năm xưa là Ngô Tuấn.
Tuy Ngô Tuấn nói là không tin lắm, nhưng người này rất bướng bỉnh. Tuyên bố nói là trừ phi chúng ta tìm được cao thủ đánh bại anh ta như vậy mới bỏ qua việc này.
Nói cách khác cho dù chúng ta có tìm được người đánh thắng anh ta thì vẫn có một người em ruột giúp anh ta trả thù đấy.
Hơn nữa, đối với loại cao thủ như bọn họ mà nói muốn làm gì cũng phải đề phòng nhiều lắm đấy. Tóm lại là anh cũng không có khả năng mời được một người giống như đại sư Quy Lâm về bảo vệ toàn bộ người của Đồng gia.
Đối với loại người này ngay cả chết họ cũng không sợ anh còn có cách gì, chỉ có thể dùng tài năng sức mạnh của mình đánh bại anh ta thì mới giải quyết được việc này.
Đáng tiếc chính là đại sư Quy Lâm cuối cùng lại cũng bị thương thua 10 quyền dưới tay Ngô Tuấn. Nói cách khác chúng ta cũng sẽ không làm phiền trợ lý Diệp anh đâu.
Phượng Húc Quốc có chút buồn bực nói:
- Thân thủ đại sư Quy Lâm thế nào. Ai có thể bắt chước được không? Nói cách khác chúng ta không thể đoán được thực lực của Ngô Tuấn như thế nào, nhân tố này không xác định có thu phục được anh ta hay không?
Diệp Phàm hỏi:
- Chúng tôi cũng biết rồi, đại sư Quy Lâm nói anh ta lúc khỏe nhất cũng là thân thủ cửu đẳng đấy.
Tuy nhiên. Đại sư Quy Lâm cũng đã đoán, nói Ngô Tuấn đoán chừng cũng là cao thủ cấp mười rồi.
Mặc dù thời kỳ ông ấy khỏe mạnh nhất có thể đánh hòa Ngô Tuấn chứ không thể đánh bại anh ta được. Đương nhiên, chúng ta không thể nào hiểu rõ được cấp bậc này được.
Sau đó chúng tôi có mời đại sư Quy Lâm có thể mời được cao thủ Vân Quan Tự giải quyết việc này hay không.
Tuy nhiên, đại sư Quy Lâm chỉ lắc đầu chua xót. Thấy tình hình như thế chúng tôi còn biết nói gì nữa.
Phượng Húc Quốc nói:
- Vân Quan Tự ở Ngũ Đài Sơn không phải rất nổi tiếng sao, đoán chừng miếu chùa của Ngũ Đài Sơn cũng không ít.
Tuy nhiên cũng có không nhiều cao thủ ở chùa. Mà Hoa Không Tự là người nổi tiếng nhất ngôi chùa Ngũ Đài Sơn một ngôi chùa có quy mô lớn nhất. Trong chùa còn có cao thủ lợi hại hơn cả đại sư Quy Lâm. Vì sao các anh lại không đi Hoa Không Tự mời cao thủ đến giải quyết việc này?
Diệp Phàm cố ý hỏi, hơn nữa, cũng muốn mượn chuyện này để hiểu thêm về tình hình Ngũ Đài Sơn.
- Ôi, cao thủ đó cũng khó mời lắm. Hơn nữa, chúng tôi cũng đã đến Hoa Không Tự rồi, vì lúc đấy đại sư Quy Lâm cũng nói như vậy.
Cho nên mình tôi đã đi Hoa Không Tự. Chẳng qua, cao thủ người ta trốn không gặp. Mặc dù ngồi đối diện uống trà với tôi nhưng người ta không thừa nhận là cao thủ thì có cách gì chứ.
Ví dụ như chúng tôi tìm được Phương trượng đại sư Vân Ngư, đại sư Quy Lâm đã nói khẳng định là đại sư Vân Ngư tuyệt đối là cao thủ giấu tài không lộ ra.
Mà chúng tôi cũng không hiểu rõ đại sư Vân Ngư nếu như trong lời nói của ông ấy có lộ ra điều gì cũng chỉ là giúp đỡ xây dựng nhà chùa thôi.
Chẳng qua là Hoa Không Tự có rất nhiều tiền hay là vì nguyên nhân khác, đại sư Vân Ngư hay là thản nhiên giả ngốc.
Ông ấy giống như một phương trượng bình thường thôi.
Phượng Húc Quốc nói:
- Ngô Tuấn bây giờ đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi
- Cỏ lau ở núi Đông Đỉnh.
Phượng Húc Quốc nói:
- Lá gan người này cũng không nhỏ, làm việc như thế này rõ ràng như thế mà còn dám trốn đi sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười:
- Anh ta đã chuẩn bị rồi, nói là có giấu một người anh em ruột. Nếu như vậy thì anh ta ám chỉ anh em ruột sẽ liều mạng với Đồng gia.
Chúng ta chỉ cần đếm anh em ruột của Ngô Tuấn cũng có thể đoán được Ngô Tuấn có nói láo không.
Tuy nhiên, không thể điều tra trên hộ tịch Ngô Tuấn còn có anh em ruột hay không. Tuy nhiên, hai mươi mấy năm trước quốc gia chúng ta còn lập kế hoạch hóa gia đình như vậy còn không nghiêm hay sao.
Những gia đình bình thường đều có hai con trở lên. Cho nên, chúng ta không dám mạo hiểm như vậy.
Vẫn là giải quyết việc này tốt hơn. Vả lại trong lòng Đồng tư lệnh cũng khó nghĩ, không nghĩ là đã lại xúc phạm tới Ngô Tuấn lần nữa.
Vẻ mặt Phượng Húc Quốc buồn bực. Không thể tin một gia tộc hùng hậu như thế lại bị một cao thủ bức hại đến như thế này.
Trên đời này điều đáng sợ nhất chính là sinh mệnh, người ta ngay cả sinh mệnh cũng không cần thì còn sợ cái gì?
- Cỏ lau trên núi Đông Đỉnh là nơi như thế nào?
Diệp Phàm hỏi:
- Nơi đó tôi đã đi qua rồi, người Hoa Hạ chúng ta đều biết cỏ lau trong hồ Nhất Sơn rất nhiều. Nhưng biết rằng người ở trên núi Đông Đỉnh nhiều như cỏ lau vậy.
Thực ra, núi Đông Đỉnh là một dãy núi. Phạm vi rất rộng, ngay tại biên giới tỉnh An Đông. Mà dọc theo dãy núi Đông Đỉnh đi về phía dưới tạo thành một con sông dài hẹp.
Con sông này tên là sông Đông Đỉnh, hơn nữa, dòng nước chảy rất êm đềm, gần như là những giọt nước tạo thành hồ vậy.
Mà thật ra cỏ lau nằm ở giữa sông Đông Đỉnh mà diện tích sông khá rộng, chiều dài hơn một trăm km toàn là cỏ lau.
Nhìn qua tương đối đẹp, đặc biệt mùa này hoa cỏ lau đang nở. Hoa trắng như một mảnh tuyết.
Nghe nói Ngô Tuấn đặc biệt thích hoa cỏ lau, anh ta nhận thầu một mảnh cỏ lau. Hơn nữa tự anh ta trồng loại cỏ lau đặc biệt, chiều cao tương đối đặc biệt, nhìn qua cũng cao tới sấp xỉ ba mét.
Người mà đi vào thì căn bản không nhìn thấy người đâu. Mà sau khi cỏ lau phát triển có thể bán cho nhà máy giấy sản xuất giấy.
Một năm cũng thu được hơn một vạn, bởi vậy, còn có thể xây được một phòng, lấy cỏ lau làm mái nhà, có phần giống như nhà tranh.
Tính tình người này cũng khá kỳ lạ, chỉ với thân thủ của anh ta nếu như đồng ý làm vệ sĩ cho nhà giàu một năm ít nhất cũng có không dưới ba trăm ngàn.
Mở võ quán cũng có thể thu nhập mấy chục vạn thậm chí là trên trăm vạn, tại sao người như vậy lại lẩn tránh ở bụi lau thưa thớt mỏng manh kia.
Tuy nói là đẹp thì cũng đẹp nhưng nhìn một lúc cũng sẽ chán phải không? Lúc ấy tôi cũng khá buồn bực, sau đó nhìn thấy đại sư Quy Lâm đánh nhau một trận tôi mới thấy người kia sử dụng cỏ lau.
Phượng Húc Quốc tỏ vẻ kinh ngạc.
- Chẳng lẽ cỏ lau còn có thể dùng làm vũ khí được hay sao?
Diệp Phàm hỏi:
- Đúng vậy, cỏ lau mềm mại ở trong tay cao thủ cũng có thể trở thành vũ khí lợi hại giết người. Chính tôi nhìn thấy hai người lấy cỏ lau làm mũi tên.
Hơn nữa, Ngô Tuấn thực sự rất lợi hại, giống như người biết bay bình thường chân giẫm trên ngọn cỏ không bao giờ bị ngã vậy.
Điều này chẳng lẽ giống như diễn trên ngọn cỏ ở trong phim hay sao? Hơn nữa, Ngô Tuấn tách cây sậy ra một bên dài năm mét một bên dài một mét.
Nếu quật vào người sẽ bị tách ra làm hai mảnh rồi.
Vẻ mặt Phượng Húc Quốc khâm phục, hơn nữa nói còn cảm thấy hứng thú. Mà những người trẻ tuổi của Phượng gia nghe thấy nhìn trân trân không nói nên lời.
- Võ công thực sự lợi hại như vậy sao? Điều này, sao có thể như vậy được. Người chứ có phải là tiên đâu?
Phượng Chí Thiên không kìm nổi hỏi:
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥
- Có lẽ không lợi hại như vậy, chiến đội đặc biệt của quân khu chúng ta là lợi hại nhất rồi, cao thủ lợi hại nhất trong số đó cũng không thể đạp đổ cây sậy được.
Những cao thủ trong quân khu của chúng ta cũng không đơn giản, một cước đều có thể đạp đổ cây to rồi.
Lực của cành cây thạch khí cũng có thể bị đánh gãy. Sớm biết Quy Lâm đại sư không được chúng tôi đã sớm mời cao thủ trong quân đoàn về giải quyết rồi.
Lúc này, Phượng Cương đứng ngoài nghe thấy nói vào, có chút khinh bỉ:
Phượng Cương là anh trai của Phượng Khuynh Thành, trước kia là Tiểu đoàn trưởng chiến doanh quân khu đặc biệt ở Bắc Kinh. Bây giờ đã thăng chức, nghe nói đã là đoàn trưởng rồi.
- Trong quân đoàn của con những cao thủ như thế này cũng được gọi là cao thủ sao? Không có việc gì thì đứng sang một bên. Hiểu ít về vấn đề này.
Mặt Phượng Húc Quốc trầm xuống giáo huấn đứa con.
- Cha, cha cũng quá coi thường cao thủ trong quân đội của chúng con rồi đấy? Việc này trước kia cha không nói cho con biết, bằng không con đã mời mời cao thủ đến giải quyết rồi.
Hà tất phải cầu xin tiểu tử này, nhìn cái vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó của nó thì liệu có thân thủ gì chứ. Cầu cứu anh ta, các anh thật sự sẽ tìm được người à.
Hơn nữa, con nghe nói quốc gia chúng ta còn có một chi đội thần bí. Cao thủ ở đó, năm trước đã đến chiến doanh đặc biệt của chúng ta chiêu binh, hơn nữa chiến doanh đặc biệt của chúng ta cũng có một người vào đó.
Cha còn nói chiến doanh đặc biệt của chúng ta không được sao, bằng không, người ta làm sao có thể để ý được?
Phượng Cương luôn luôn không ưa gì Diệp Phàm, lời lẽ kia tràn đầy sự mỉa mai.
Diệp Phàm nghe xong muốn cười, bởi vì lần tuyển người đó chủ soái chính là Diệp Phàm. Mà người tuyển thi lần đầu cho đến lần thứ hai thứ ba và lần cuối cùng vẫn là do Diệp Phàm quyết định. Không ngờ Phượng Cương lại ở đây mà khoe khoang. Diệp Phàm cũng không thể cười được.
Thấy khóe môi Diệp Phàm nhếch lên một chút không hiểu có cười hay không, Phượng Cương lại tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Phàm , hừ nói:
- Cười cái gì, anh không phải cũng có hai tay sao. Có dám đấu với cao thủ trong quân đội của chúng tôi hay không?
- Điều này, tôi không có hứng thú.
Diệp Phàm lắc đầu:
- E rằng là sợ bị đánh bầm dập mặt mũi bị gãy tay chân thôi? Nếu sợ thì sớm cút đi đi.
Phượng Cương càng tỏ ra đắc chí.
- Anh, anh đừng có nói lung tung về anh Diệp.
Phượng Khuynh Thành có chút bất mãn nói:
- Em gái, em đừng có bị tên tiểu tử này mê hoặc. Anh thật sự không biết là tên tiểu tử này đã cho em ăn cái gì.
Em nói đỡ cho cậu ta. Tên tiểu tử này thì biết cái gì, cậu ta biết làm quan sao? Còn không phải là dựa vào mối quan hệ mà đi lên sao.
Còn bàn về võ thuật, anh thấy hắn chỉ biết hoa quyền tay chân áo thôi. May mà nhờ nhà chúng ta trù tập cho hắn bao nhiêu tiền như vậy, anh thấy như là bánh bao không nhân.
Phượng Cương hết sức châm chọc.
- Tiểu tử anh nói cái quái gì thế, anh đang ở trước mặt bao nhiêu người đấy.
Diệp Phàm đột nhiên tức giận, bắt Phương Cương giơ lên khung trung còn xoay mấy vòng, toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều choáng váng.
- Anh làm cái gì?
Phượng Cương lớn tiếng hô. Chỉ sợ Diệp Phàm buông lỏng tay bản thân bị ngã thì rất khó coi. Tuy nhiên, Phượng Cương càng khiếp sợ hơn nữa. Người ta vừa ra tay thì biết ngay cái gì gọi là cao thủ.
Kỳ lạ là trên mặt Phượng Húc Quốc và ông Phượng còn thản nhiên mỉm cười. Giống như là xem cái gì náo nhiệt.
- Tiểu tử. Còn dám nói linh tinh không có tin tôi đạp cái đầu của anh thành cái đầu heo không.
Diệp Phàm lạnh như băng hừ nói:
- Anh dám!
Phượng Cương thấy ông mình nhìn Diệp Phàm cũng không dám, người này lại khoa trương đứng lên.
- Được, không dám có phải không?
Diệp Phàm tức giận vung mạnh, ném Phượng Cương ra ngoài cửa lớn không xa, đầu thằng này như máy bay bình thường nhắm thẳng ra ngoài.
Nhìn thấy đã trên dàn giáo rồi, thằng này sợ tới mức hét lớn lên, “Khuynh Thành, em còn không bảo hắn sao.”
- Sớm biết hà tất phải làm như vậy.
Phượng Khuynh Thành hừ một tiếng không nói lên lời.
- Ông, cha.
Phượng Cương không có cách gì. Đành phải mở miệng. Nếu như người này thật sự có dã tâm sẽ quăng anh ta như một con chó gặm bùn ngày mai đi làm thế nào cũng là cái mõm heo bị sưng.
Hơn nữa, đối với sự lợi hại của Diệp Phàm. Bây giờ Phượng Cương có chút sợ rồi đấy.
- Thôi đi Diệp Phàm, giáo huấn anh ta một chút là được. Nể mặt ta, buông nó ra.
Phượng Húc Quốc nói:
Ngậm miệng lại, Phượng Cương bị Diệp Phàm vứt xuống đất. Mặc dù không có mũi heo, nhưng bả vai người này có chút run sợ.
- Có muốn thử lại lần nữa hay không, theo các anh tôi so với cao thủ trong quân đội thế nào?
Diệp Phàm nói rõ:
- Hừ!
Phượng Cương không đáp, chân thấp chân cao bước đến trước mặt Phượng Khuynh Thành hung hăng trợn mắt liếc nhìn em gái một cái nói:
- Anh không có loại em gái như em.
- Em còn không thèm có loại anh như anh ý.
Nhưng Phượng Khuynh Thành là con cưng của Phượng gia, Phượng Cương chỉ tự làm mất mặt mình thôi.
Cô trừng mắt liếc nhìn anh trai một cái hừ nói:
- Bây giờ biết anh Diệp lợi hại chưa? Nói sớm cho anh biết, không nghe lời của người già sẽ chịu thiệt trước mắt thôi. Nhưng ngã một lần là một lần biết.
Không ngờ Phượng Khuynh Thành lại giáo huấn anh trai, Phượng Cương tức giận tới mức ngứa cả răng. Tuy nhiên, thằng này xoay người ra sau tò mò nhìn thân thủ Diệp Phàm.
Nhẫn nhịn hỏi:
- Sao trợ lý Diệp có thể bê người lên không trung vậy. Điều này chẳng lẽ như mọi người nói là khí công sao?
- Cũng có thể nói là như vậy, là cơ thể rèn luyện ra một loại khí. Sự thật cũng chỉ là cái tay vô hình. Tuy nhiên, tôi hy vọng buổi tối các anh có thể giúp tôi giữ bí mật. Tôi không muốn vì điều này mà trở thành người nổi tiếng.
Diệp Phàm nói:
- Các anh nghe rõ chưa?
Ông Phượng không ngờ ra mặt, tự nhiên, các con cháu còn nói được cái gì nữa, chỉ đành gật đầu thôi.
Núi Đông Đỉnh thuộc huyện Đông Đỉnh tỉnh Anh Đông.
Nhóm Diệp Phàm ba người ba giờ chiều ngày hôm sau đến bãi cỏ lau trên sông Đông Đỉnh.
- Ai ya, cỏ lau này thật đúng là đẹp thật. Tái hiện lại hình ảnh rậm rạp trên màn ảnh điện ảnh.
Thiên Thông đứng trên giữa sườn núi thích thú kêu lên.
- Chính xác là rất đẹp, từ nhỏ đến giờ tôi chưa nhìn thấy diện tích cỏ lau lại lớn như vậy. Nếu nói về phong cảnh thì là nơi tuyệt đẹp nhất rồi.
Phí Nhất Độ cũng gật gật đầu:
- Từ phong cảnh ở nơi này có thể cảm nhận được con người Ngô Tuấn là một người tao nhã, hơn nữa còn là người an nhàn bình tĩnh.
Tuy nhiên, theo như thủ đoạn của anh ta mà nói thì cũng không phải loại người lương thiện. Hơn nữa, kế hoạch thực sự rất tinh vi.
Người này đã ngấm ngầm chịu đựng hiểu lầm chừng hai mươi năm rồi. Thực sự không dễ dàng gì. Tuy nhiên, mảnh cỏ lau này có lẽ chính là nơi Ngô Tuấn luyện công.
Cho nên, mảnh cỏ lau này cũng là chiến trường tác chiến quan trọng của Ngô Tuấn. Trước mắt không thể thăm dò bản lĩnh của Ngô Tuấn được các anh phải cẩn thận một chút.
Tuy nhiên, Thiên Thông có thể giải quyết được Ngô Tuấn rồi.
Diệp Phàm nói xong liếc nhìn hai người một cái, nói:
- Chờ một chút mỗi lần phải quan sát cẩn thận, đối với anh mà nói điều này là một cơ hội tốt. Nếu không tôi sẽ ra tay rồi.
Ba người đi xuống sườn núi dọc theo bờ sông có đám cỏ dại trước mặt. Vừa đi vừa vung dao chém những cây cỏ lau cao này.
Ước chừng nửa giờ sau mới nhìn rõ ngôi nhà tranh.
Ngôi nhà này dùng đầu gỗ cắm trên sông bước đi rất nhẹ nhàng, cách mặt nước chừng 3 mét.
Đầu gỗ ở hai bên hông đều không có. Đoán chừng bình thường Ngô Tuấn nhảy tới đây.
Đối với loại cao thủ như anh ta. Độ cao 3 mét ấy là một chuyện rất nhẹ nhàng.
Cỏ lau ở trước nhà tranh rất rộng lớn, rộng chừng hai ba mươi mét bờ cát vẫn yên lặng như tờ kéo dài bên ven sông Đông Đỉnh.
Nước ở đây đặc biệt rất yên ả, dường như căn bản không có chảy. Mà nước ở đây màu lục màu cỏ lau làm nổi bật lên vẻ đẹp thanh bích.
Tuy nhiên, nước giống như cũng khá sâu. Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm không ngờ cũng nhìn thấy tới đáy con sông, đoán chừng sâu không dưới ba mươi đến bốn mươi mét.
Mà lúc này ở bờ cát có một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền có một người khoác áo tơi đội nón lá, cần câu rất dài như ngư ông đang thản nhiên câu cá.
- Trời lại không mưa nhưng mặt trời đã chiếu nắng rực rỡ rồi. Người này rõ ràng còn khoác áo tơi, không phải bị bệnh hay sao?
Thiên Thông nói thầm một câu hết sức tò mò với người câu cá.
- Đoán chừng có bệnh sợ gió. Tuy nhiên, không ngờ người này ngồi câu cá ở trước cửa nhà Ngô Tuấn, chẳng lẽ lại có quan hệ gì đó với Ngô Tuấn sao?
Thiên Thông thật thông minh.
- Mặc kệ, Thiên Thông, anh ra đón Ngô Tuấn về đi. Về phần ngư ông, tôi sẽ chú ý anh ta.
Diệp Phàm nói:
- Ngô Tuấn, Thiên Thông đặc biệt tới thăm anh đây.
Thiên Thông vừa nghe xong lập tức lấy hết cam đảm, thằng này đi trước một bước đến trước ngôi nhà tranh lớn giọng gọi to.
Hơn nữa, hai chân đồng chí Thiên Thông này đứng thẳng các đầu ngón tay chụm vào giơ lên lạnh lùng chào BOSS.
- Tôi không thích chơi trò chơi tập làm người lớn đánh nhau với đứa trẻ. Cho nên, các anh ở đó quản chuyện thì gọi cái tên chó má Đồng cái gì tư lệnh ra đây đi. Lần trước là một tên đầu trọc. Không ngờ lần này là một đứa trẻ. Còn như vậy đã làm khó tôi rồi nhưng tôi rất tức giận.
Một âm thanh truyền ra từ trong túp lều thiếu chút nữa thổi phồng phổi của đồng chí Thiên Thông.
Thằng này xoay người lại há to mồm cười:
- Anh không được cười. Xem bố phá hàng này như thế nào đây.
- Ha ha ha, búp bê Thiên Thông, người này có chơi trò chơi tập làm người lớn không?
Diệp Phàm đương nhiên là sợ đồng chí Thiên Thông rồi, thằng này cười ba tiếng mang âm dương quái khí.
Đồng chí Thiên Thông càng ngày càng tức giận, đôi chân của thằng này ở dưới đất hung hăng đạp, hai tay như hổ bắt lấy cây cột nhà tranh nhấc lên.
Thiên Thông có chút giật mình, bản thân phóng ra có ít nhất hai ba nghìn khí lực. Cây cột đầu gỗ nhà tranh này tuy nói là cắm dưới nước, tuy nhiên không ngờ không bị sứt nẻ.
Điều này, cũng thật kỳ lạ phải không. Sức đôi bàn chân của Thiên Thông ít nhất cũng khiến nó bị nhấc lên mấy lần có phải không?
Thiên Thông phẫn nộ rồi, mạnh mẽ lui về phía sau. Mượn lực bay lên không trung tàn nhẫn đá cây cột kia. Nhìn tư thế đạp một cước này của Thiên Thông này không thể đạp đổ được một đoạn rồi.
Bụp…
Nhà tranh chỉ có dao động nhỏ, không giống với dự đoán mà trong lòng Thiên Thông là cây cột sẽ bị chặt đứt kêu răng rắc. Mà cây cột vẫn là cây cột, nó vẫn vững chắc ở đó.
- Nước ở đây thì chơi được cái quái gì?
Người trong nhà tranh hừ lạnh một tiếng, lời nói hết sức châm chọc.
Thiên Thông giận dữ rồi, thằng này không ngờ lấy ra một cái búa đầu nhỏ trong chỗ eo. Cũng không khác lắm so với cha anh ta. Nhìn qua cũng không lóe sáng, nhìn không cẩn thận còn tưởng là hàng giả.
- Ách, nhìn đây, không ngờ đồng chí Thiên Thông thích dùng búa.
Phí Nhất Độ thiếu chút nữa phì cười.
- Một trận, anh có thể không nhìn thấy rõ ràng lắm. Thiên Thông người này đặc biệt thích Tùy đường hảo hán Trình Giảo Kim. Thường thấy tự xưng tên thứ hai là Trình Giảo Kim.
Cho nên, tự nhiên cũng dùng búa giống được Trình Giảo Kim rồi. Tuy nhiên, cũng không biết là anh ta có học cách dùng búa của Trình Giảo Kim người ta hay không.
Diệp Phàm nhỏ giọng cười liếc nhìn Phí Nhất Độ một cái, nói:
- Búa này có thể là đồ tốt, là loại búa mới nhất kết hợp khoa học kỹ thuật hiện đại và công nghệ cổ đại của tổ đặc nhiệm A chúng ta tạo ra.
Là thiên thạch rơi trên mặt đất mà chúng ta sưu tập được lúc đi thu thập tài liệu. Cứng hơn so với kim cương gấp mười lần. Về cơ bản Thiên Thông là cao thủ thập đẳng rồi, búa này chặt cột chắc chắn gãy.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Chương 2649: Tôi không chơi trò tập làm người lớn cùng với đám nhóc con.
Nhóm dịch: Mạnh Hùng
Nguồn: metruyen.com
- Anh, Mạc Phi hô to một tiếng, hướng về phía gian phòng Thảo Ốc số 1. Chém hai cái đầu quỷ cạo 3 cái răng, móc ba cái lỗ tai hay sao?
Vẻ mặt Phí Nhất Độ nghi hoặc, thiếu chút nữa Diệp Phàm không nhịn được cười.
Tiếng loảng xoảng…
Hai người vội nhìn sang, lập tức cười. Hóa ra là đồng chí Tiểu Thiên bổ một búa vào cây cột.
Không ngờ phát ra thanh âm chói tai của kim loại. Mà dưới búa của Tiểu Thiên cây cột cuối cùng cũng lộ ra lư hương.
Lớp gỗ bên ngoài bị chiếc búa sắc nhọn kia đánh tan lộ ra bên trong cây cột là thép đúc, Diệp Phàm liếc mắt cười nói:
- Thảo nào Ngô Tuấn điềm tĩnh như thế, hóa ra là bên trong cây cột còn có huyền cơ khác. Thép tinh đúc cây cột phỏng chừng giống như thép dùng để đúc thùng nước lớn. Đúng là đồng chí Tiểu Thiên đá cước liên tiếp rồi.
Tuy nhiên, một búa của đồng chí Tiểu Thiên là không tầm thường. Phỏng chừng là gã đã dùng khí lực rồi. Ngay cả thép đúc cây cột cũng bị chém sâu đến nửa thước.
Mà Tiểu Thiên đang không phòng bị phía dưới búa khiến cho đầu búa trên bắn ra năm mét đâm vào trong đất bùn
- Mẹ kiếp, tôi nói như thế nào cũng không ngừng đá, thì ra là thế. Cái gì vậy, xem ra là răng quỷ cạo!
Tiểu Thiên gầm rú một tiếng, lập tức là khí thế dâng cao.
Thằng này quay người phóng nội khí ra ngoài hút búa về trong tay. Rồi lại bay vọt lên vòng vo một vòng, lần này là gần trên đầu, nội khí của cái búa kia rung động đến lợi hại, Diệp Phàm cùng Phí Nhất Độ ở ngoài cách xa 50~60 mét cũng có thể cảm nhận được sát khí của Tiểu Thiên.
- Nhóc con kia. Cút ngay đi cho tao!
Rốt cuộc người trong phòng không ngồi yên, theo tiếng hô người trong phòng đi ra.
Hai tay người nọ cầm một đôi chùy đồng. Trên không trung chùy đồng va chạm, phát ra một tiếng keng có thể làm cho màng tai người chấn động sau đó tiếng gào thét từ không trung hướng trên đầu Tiểu Thiên tới.
- Ha ha, không ngờ đệ nhất hảo hán Tùy Đường Lý Nguyên Bá cùng với đôi hũ kim chùy đã xuất hiện.
Rốt cuộc Phí Nhất Độ không kìm nổi mỉm cười.
Quay người lại, đồng chí Tiểu Phí nói,
- Anh, hôm nay thật đúng là có hương vị của diễn tuồng vui. Truyền thuyết Lý Nguyên Bá là đệ nhất hảo hán, hai tay cầm hai thanh đại chùy. Tung hoành thiên hạ. Về sau làm trái với sư giáo huấn, giết chết ba mạng người trong Vũ Văn Thành Đô, bị Cửu Thiên Ứng với thiên tôn Lôi Thanh báo thù, chết do bị trời phạt.
Phí Nhất Độ nói xong như cười không nhìn Diệp Phàm.
- Anh có ý gì, tôi không có nói nửa câu đấy.
Phí Nhất Dộ nói xạo.
- Còn muốn lừa tôi phải không, cậu định biến Diệp Phàm tôi thành Lý Nguyên Bá à, tuy nhiên Lý Nguyên Bá là đệ nhất hảo hán Tùy Đường. Trừ Thiên Lôi ra còn không ai có thể chiến thắng được ông ta.
Diệp Phàm tôi còn chưa đạt tới trình độ đó, nói gì đến cậu. Ở TQ có mấy cao thủ hảo hán Diệp Phàm tôi chỉ có thể là ngẩng cổ lên nhìn.
Cho nên. Việc muốn viết sách Lý Nguyên Bá cũng chỉ có thể khiến cho Thiên Lôi xuất động. Tuy nhiên, thần kinh người cũng có lúc rối loạn cũng là lúc có hành động này.
Tuy nhiên, mệnh Diệp Phàm tôi sẽ không ngắn như thế. Về việc nói Trình Giảo Kim là một trong tứ tuyệt Tùy Đường.
Đó là Lý Nguyên Bá đấy. Tuy nhiên, hôm nay lịch sử sẽ được sửa.
Diệp Phàm cười thần bí nói.
- Ý của anh là Thiên Thông có thể chiến thắng Ngô Tuấn, tuy nhiên, đẳng cấp của Ngô Tuấn rốt cuộc cũng đạt mấy phần. Anh có thể nhìn ra anh ta xuất thủ khí sao?
Phí Nhất Độ hỏi.
- Cậu xem, tạm thời anh ta cùng Thiên Thông đã thành một đoàn. Trước mắt xem khí thế hai người cũng không sai biệt lắm. Tuy nhiên, vừa rồi Thiên Thông đá cây cột kia mất rất nhiều khí lực. Phải hoãn một chút.
Diệp Phàm cười nói.
Trên bãi cỏ trước nhà có âm thanh bịch bịch bịch keng keng keng không ngừng truyền đến, trong vòng vài phút chân Thiên Thông cùng Ngô Tuấn cũng tương đối nhanh. Không ngờ đã giao nhau hơn mười chiêu. Bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy chiếc búa cùng song chùy chuyển động.
Có lúc mọi người cũng không thấy rõ lắm, mặc dù Phí Nhất Độ có còn mắt ưng của Phí gia, nhưng anh ta lại không có vận khí tốt như Diệp Phàm, chưa hề kỳ ngộ Diệp Phàm.
Tuy nói đôi mắt ưng của Phí gia có tài nghệ theo dõi. Nhưng là chỉ so với ánh mắt của người có võ công bình thường thôi.
Bởi vì đôi mắt của Diệp Phàm đã qua trải qua mấy trăm trận chiến máu cùng với Thái tuế và một loạt nguyên nhân khác khiến cho đôi mắt ưng của Diệp Phàm không được phép là đôi mắt ưng, nó biến dị hoàn toàn. Có thể nói là nói là sinh vật sóng Radar trên người.
Trong thiên hạ chắc chỉ có độc môn tuyệt kỹ của Diệp Phàm. Chính là Diệp Phàm muốn làm sống lại một sinh vật sóng Radar bằng hữu cũng là không thể nào đấy.
Keng…
Âm thanh lúc này đặc biệt chói tai, quả nhiên, binh khí của hai người đều đụng nhau bắn ngược lại hơn 10 mét.
Mà hai người đều lui rất mạnh, tay cầm hung khí ra chiêu. Lực hai cổ tay truyền mạnh mẽ, binh khí trở lại trong tay.
- Ngô Tuấn cũng có thể làm nội khí phóng ra ngoài rồi, phỏng chừng không khác biệt đẳng cấp của Thiên Thông cho lắm. Tuy nhiên, bởi vì hai người đều mới vừa gia nhập vị trí thập đẳng, cho nên nội khí phóng ra ngoài không phải đặc biệt mạnh. Nếu khoảng cách xa quá không thể lấy lại binh khí về rồi.
Tạm thời Diệp Phàm làm phát ngôn viên, mà người nghe chính là Phí Nhất Độ.
- Cậu nhóc, đánh cho thoải mái đi, tiếp đi.
Thiên Thông thật sự hưng phấn, mặt cậu bé đỏ bừng, lớn tiếng kêu. Lúc này Thiên Thông cực kỳ giống một đứa trẻ ranh mãnh.
- Tôi không phải nhóc con, thân thủ cao như thế. Anh gọi là gì? Có phải tư lệnh Đồng mời cao thủ tới hay không?
Lúc này Ngô Tuấn cũng thu lại vẻ kiêu ngạo, vẻ mặt thận trọng nhìn chằm chằm Thiên Thông hỏi.
- Đánh thắng được ông nội đây đã rồi nói sau.
Không ngờ Thiên Thông khoa trương đứng lên.
Gã vừa nói xong ném cái búa vào không trung, búa xoay trong rất nhanh trên không trung, phát ra tiếng rít chói tai xoay tròn tiến tới trên đầu Ngô Tuấn.
- Ngay cả tên cũng không dám báo, cái quái gì đây.
Ngô Tuấn cũng cao ngạo, song chùy cũng quăng ra hướng không trung, trên không trung tiếng gào thét giáp công hướng về phía búa Thiên Thông.
Lúc này hai người đều dùng nội khí, hai bên cách nhau hai chục mét dùng nội khí khống chế binh khí đang đụng vào nhau loảng xoảng trên không trung.
Như vậy so với việc trực tiếp dùng binh khí đánh nhau còn mất sức hơn, bởi vì, dù sao nội khí của hai người không phải đặc biệt mạnh. Chỉ hai phút sau, hai người đều ướt đẫm mồ hôi.
Tuy nhiên, cả hai đều đang kiên trì, cùng đối phương hao tổn. Lúc này chính là lúc so nội lực của ai hùng hậu.
Một lúc sau Phí Nhất Độ cũng nhìn ra, nói:
- Hình như Ngô Tuấn thiếu một chút.
- Ừ, tốc độ chùy đồng của Ngô Tuấn chậm lại. Chỉ một lúc nữa, phỏng chừng tốc độ đồng chùy của anh ta sẽ càng ngày càng chậm.
Từ giờ đến lúc đó chính là thời cơ để Thiên Thông xử lý hắn. Muốn vậy ngày thường phải tăng cường luyện công mới được.
Trong lúc này nội khí từng ngày tích góp được hao tổn.
Diệp Phàm nói đến phía sau sắp biến thành một kẻ thông thái rởm rồi.
Bản thân mình chó ngáp phải ruồi mà lại còn lớn tiếng dạy bảo người khác. Đương nhiên, điều khiến Phí Nhất Độ buồn bực chính là không gặp được vận may như vậy.
Năm phút sau, sức lực của Thiên Thông và Ngô Tuấn đều hao tổn đến cực hạn. Dưới sự khống chế của nội khí đôi chùy đồng và chiếc búa bay lảo đảo trên không trung mới có thể đụng vào nhau giống như kỹ năng quay chậm trong phim ảnh. Hơn nữa, mặc dù có đụng vào nhau cũng không có nhiều tính sát thương cho lắm.
Phí Nhất Độ muốn cười, tuy nhiên, sợ quấy rầy người khác cho nên phải che miệng để cười.
- Ngô Tuấn không giữ vững được một phút đồng hồ.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, ngay khi Diệp Phàm vừa vứt lời địa chi, không ngờ Ngô Tuấn xuất một hơi khí lực, đôi đồng chùy bay nhanh tới rồi nằm trong tay người.
Mà cơ thể Ngô Tuấn hướng sang bên cạnh để tháo chạy, Thiên Thông chưa kịp phản ứng Ngô Tuấn đã xông vào bên trong bụi cỏ. Hơn nữa ở bên trong còn hô lớn:
- Có gan thì vào đây đi.
- Ông nội Thiên Thông mày sợ gì?
Đương nhiên Thiên Thông không cam lòng yếu thế, cũng cầm búa trong tay tiến vào.
Anh ta nhún người nhảy vào bãi lau sậy giống như giẫm phải đường bằng. Chiếc búa xoay trên không trung đột nhiên quay ngược hướng đi xuống chém Hoa Sơn.
Rồi một chút âm thanh khó chịu trong đám cỏ lau qua đi chiếc búa xoay tròn hơn 10 mét rơi xuống.
Tuy nhiên, Ngô Tuấn đã sớm lủi được rồi.
- Đúng là đồ con chuột, có giỏi thì quay lại đây.
Thiên Thông hướng về phía bãi lau sậy châm chọc la lên.
- Hừ!
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến, Thiên Thông cảm giác dưới lòng bàn chân chấn động, anh ta khẩn trương tránh ra. Tuy nhiên, lúc này không ngờ đám cỏ lau yếu ớt lại biến thành vũ khí giết người lợi hại.
Mấy chục cây cỏ lau đột nhiên bay về phía Thiên Thông, tốc độ rất nhanh, có điểm giống như tư thế Triều Thông bắn tên.
- Thứ cây này mà có thể gây tổn thương cho bố mày, đầu không có tí sức lực nào!
Thiên Thông khinh thường hừ một tiếng, hai chân bay nhanh trên không trung đê về hướng vòng tròn mấy chục câu cỏ lau.
Ầm…
Phần lớn cỏ lau đều bị hai chân Thiên Thông đá rơi xuống, tuy nhiên, một âm thanh lạ qua đi, lập tức sắc mặt của Thiên Thông thành màu gan lợn, mắng to,
- Nhóc con mày giỡn với ông à!
Bởi vì, ống quần của Thiên Thông bị hai cây cỏ lau xé thành hai mảnh, rách tận tới bẹn đùi.
May là Thiên Thông phản ứng được kịp thời, nếu không chắc đã lộ ra rồi. Đương nhiên, anh ta nổi cơn thịnh nộ.
Anh ta điều khiển thanh búa trên tay điên cuồng bổ tới phía trong bụi lau sậy.
Lúc này anh ta như người bị bệnh thần kinh cầm búa chém lung tung.
Đám cỏ lau gặp họa rồi, bá lạp lạp một mảnh thanh âm huyên náo truyền đến. Một lúc sau không ngờ Thiên Thông đã chém bảy tám chục thước cở lau không theo quy tắc nào. Nếu phi công nhìn từ trên xuống có thể cho là UFO làm liền khó nói.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ chính là không thấy Ngô Tuấn.
Tuy nhiên, Thiên Thông cũng không vội. Tại đây giữa hình chữ nhật còn thừa lại một lùm chừng một hình vuông cỏ lau còn đứng thẳng.
Mà đồng chí Tiểu Thiên đứng tư thế gà đứng một chân ở trong hình vuông, mắt nhìn bốn phía lấm la lấm lét giống như quét mắt.
Trong lòng tự nhủ bố mày xem mày còn chạy đi đâu, muốn công kích bố mày, khoảng cách rộng lớn như này mày phải hiện thân rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥hcmutransmt06a♥