Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Thời điểm tâm hồn mọi người ngưng tụ ở tiếng vó ngựa phương xa, mấy tiếng xé gió rung động lòng người hung hăng đập vào bên tai. Mọi người vội vàng nhanh chóng nhìn về phía bảng hiệu Thánh môn ở chân núi Thánh Linh.
Chỉ thấy năm đạo quang hoa từ xa tới, trong giây lát đã đi tới trước cột đá Thánh Thiên. Chỉ có những người có tu vi đạt tới Kiếm Thánh trở lên, mới có thể nhờ kiếm khí trong cơ thể dẫn dắt, lăng không bay lượn. Như vậy có thể thấy được, tu vi của năm người này không tầm thường.
Năm người này có ba người dừng lại phía sau bảng hiệu Thánh môn, ba người này là ba vị lão giả râu tóc bạc trắng, xem khí tức của bọn họ, cũng biết tu vi ba người nhất định bất phàm!
Đứng trước bảng hiệu Thánh môn là hai nam nữ tuổi hơn hai mươi. Bên trái cột đá là vị nam tử dung mạo bình thường, thân hình hơi có vẻ mập mạp, bất quá, nhìn ánh mắt với vẻ mặt phách lối kia, cũng biết người này nhất định là một cao thủ, là nhân vật không ai bì nổi. Nhưng mọi người tựa hồ tự động bỏ qua hắn, phần lớn ánh mắt tập trung vào trên người thiếu nữ đứng bên phải.
Cô nương kia xinh đẹp hơn hẳn ba người Bắc Thần Nguyệt! Mi mỏng như liễu, hai mắt hàm xuân, má đào ửng đỏ, lúm đồng tiền hiện rõ, môi đỏ mọng no đủ như anh đào mê người, kiều diễm ướt át. Giờ phút này, nàng mặc một bộ tử y, thân thể xinh đẹp, lung linh, hấp dẫn, theo gió nhẹ như ẩn như hiện, quả nhiên là xinh đẹp, giai nhân khuynh thành!
Bất quá, thật đáng tiếc, giai nhân này quả thật “nghiêng” rất nhiều người, nhưng có mấy người cũng rõ ràng là không đem tâm tư đặt trên người nàng. Trong đó, rõ ràng nhất chính là hai huynh đệ khuynh thành hơn cả tuyệt thế khuynh thành, hai người bọn họ nhìn cô nương dương dương tự đắc như Hoa Hồ Điệp, vẻ mặt khinh thường. Bất quá, điều này cũng khó trách, mình so người ta còn đẹp hơn mấy lần, còn có thể chú ý ngươi ta sao? Bắc Thần Diêm, Diệp Tuấn cùng Âu Dương Thiên Nhai cũng không sai biệt lắm, mặc dù ban đầu quả thật có cảm giác tươi đẹp, nhưng, dù sao mỹ nữ như mây, rất nhanh mấy người liền dời lực chú ý đi, đi nghiên cứu ba người lão giả bọn họ nhìn không thấu kia.
“Mau nhìn, trước ngực bọn họ có một có một dấu hiệu, bọn họ là người của Tần thị Thánh môn!” Không biết là người nào trong đám người kinh hô một tiếng, mọi người lúc này mới chăm chú nhìn lại, bừng tỉnh! Thì ra mấy người này chính là người Thánh môn phái xuống phụ trách khảo hạch!
Lúc này, tử y thiếu nữ cực kì thỏa mãn, mở miệng nói: “Chư vị, mọi người đều biết, hôm nay là ngày Thánh môn ta chiêu thu học đồ. Ta là Tần gia Tần Mộng Yên, vị này là biểu ca ta Tần Lệ. Lần này là do hai người bọn ta bố trí đề mục cuộc thi nhập môn cho mọi người, ba vị trưởng lão Tần gia sẽ phán xét, những người thuận lợi hoàn thành khảo hạch, sẽ trở thành môn sinh của Thánh môn, về phần tông môn, chờ mọi người lên núi sẽ định đoạt sau!”
Mọi người sau khi nghe được thân phận mấy người Tần Mộng Yên đều cực kì sửng sốt, trong nháy mắt tựu như làn nước nổ tung, tiếng nghị luận thao thao bất tuyệt.
“Tần Mộng Yên, không phải là Thánh nữ Tần gia sao?”
“Xem ra hiện tại, quả nhiên Tần gia trở thành tông môn hàng đầu Thánh môn, bằng không Tần gia làm sao phụ trách khảo hạch đây!”
“Nàng chính là mỹ nữ đệ nhất Thánh môn Tần Mộng Yên sao!”
“Kia chính là trưởng lão Tần gia ư, thoạt nhìn cũng rất lợi hại, ta phải hảo hảo biểu hiện!”
“Cắt, cho mình là mỹ nữ sao, ta cũng không kém a!”
. . . . . .
Trong lúc mọi người huyên náo, một hồi thanh âm hít không khí tức thời vang lên. Thì ra, mới vừa rồi, cỗ xe từ đằng xa kia khiến tâm thần mọi người dao động cuối cùng đã tới, mà mấy thanh âm hít không khí này cũng bởi mọi người thấy rõ hai người trên xe ngựa.
Huynh đệ song sinh! Đây là cảm giác đầu tiên của mọi người.
Nếu nói là dung mạo hai huynh đệ thiếu niên kia có bảy phần tương tự, như vậy huynh đệ song sinh trên xe ngựa kia dung mạo quả thực là giống nhau như đúc, tựu như làm ra từ cùng một mô hình. Quan trọng nhất là, dung mạo của huynh đệ song sinh này cư nhiên không hề thua kém so với huynh đệ lúc trước. Tròng mắt màu trà nhạt chói lọi như sao thần, da thịt bạch ngọc, trắng mịn như thiếu nữ, tươi đẹp như hoa đào. Bộ dáng hai người tuy là tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng làm cho người ta cảm giác lạnh như băng, một loại lạnh như băng thấm đến tận xương tủy, khiến người bị bọn họ để mắt tới theo bản năng sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.
Hiển nhiên loại dung mạo tươi đẹp này cùng khí chất tương phản khiến cho người lần đầu tiên nhìn thấy hoàn toàn bị rung động! Nhưng rung động còn chưa kết thúc, mọi người ở đây lại ngốc lăng lần nữa. Chỉ thấy huynh đệ song sinh vừa đến liền lập tức nhảy xuống xe, cực kỳ kính cẩn đứng một bên xe ngựa. Rèm vén lên, ngay sau đó một thiếu niên nhảy xuống, thiếu niên khả ái giống như thiên sứ, ấm áp như ánh mặt trời, điều này làm cho mọi người từ trong đáy lòng lại một mảnh rung động!
Có rất nhiều người lại lầm bầm lầu bầu, “Hôm nay là ngày gì, mà gặp nhiều người giống thần tiên vậy!”
“Ai nha! Coi như hôm nay không thể vào Thánh môn cũng đáng, thiếu niên này thật là quá đáng yêu!”
Mọi người còn đang thao thao bất tuyệt, trên xe ngựa lại nhảy xuống một thân ảnh, nhanh chóng như con báo săn Jaguar, mọi người thấy thân ảnh này, lại một phen kích động.
“Nhìn, đó không phải là Tề nhị thiếu gia Tề Ngạo Thiên sao?”
“Trời ạ, vậy vừa rồi chính là đệ đệ hắn, thiên tài luyện dược sư danh chấn Thánh Thiên, Tề Thiên Duyệt sao!”
“Trời ạ, trời ạ! Hôm nay cư nhiên có thể nhìn thấy người trong truyền thuyết a!”
“A! Thiên Duyệt thiếu gia rất đẹp trai a!”
“Thiên Ngạo thiếu gia mới đẹp trai!”
. . . . . .
Thời điểm chúng nữ biết được thân phận của bọn họ như muốn té xỉu, chúng nam mặt lộ vẻ sùng kính, lại một nhân vật bất phàm khiến mọi người kích động thiếu chút nữa không ngất đi. Nín thở, Tề Thiên Sách như Chiến thần xuất hiện trước mặt mọi người.
Thật ra thì, từ khi Tề Thiên Duyệt xuất hiện, bất kể là đám người Bắc Thần Diêm, hai huynh đệ tuyệt sắc, hay bọn người Tần Mộng Yên ở Thánh môn đã đem lực chú ý chuyển dời đến bên Tề gia. Đợi đến khi Tề Thiên Sách xuất hiện, hiện trường cơ hồ xuất hiện chấn động!
Tề Thiên Sách là ai a, là người kinh thải tuyệt diễm nhất Thánh Thiên đại lục, mười bảy tuổi đã trở thành Kiếm Tôn tuyệt thế thiên tài! Tề Thiên Sách xuất hiện, khiến cho ba trưởng lão Tần gia vẫn nhắm chặt hai mắt cũng lập tức mở ra! Bọn người Bắc Thần Diêm là bộ mặt sùng bái, ngay cả tuyệt sắc huynh đệ thâm tàng bất lậu cũng lộ vẻ hoảng sợ. Càng đừng nhắc tới chúng nữ, Tần Mộng Yên, Âu Dương tuyết … Sau khi tam huynh đệ Tề gia theo thứ tự ra sân, các nàng cơ hồ đều là xuân tâm đại động, không kềm chế được.
Nhưng khi mọi người ở đây cho là tràng diện rung động cuối cùng cũng kết thúc thì chỉ thấy một trong hai huynh đệ song sinh cung kính quỳ xuống. Người còn lại một đôi mắt rực lửa, kích động nâng lên hai tay, cung kính hạ eo lưng. Ngay cả ba người Tề Thiên Sách cũng vén rèm lên, hầu tại bên cạnh xe.
Mọi người đều nghi ngờ không hiểu, người nào có mặt mũi lớn như vậy? Cũng duỗi dài cổ nhìn.
Mọi người đang ngẩng đầu chờ đợi thì một bàn tay đưa ra ngoài. Không thể không thừa nhận, đó là một bàn tay đẹp đến cực hạn, băng vì cơ, ngọc vì cốt, mượt mà hoạt nị, tinh sảo mê người, bàn tay này tựu như biết trước phương hướng, nhẹ nhàng đặt lên hai tay thiếu niên. Giờ khắc này, không ai vì nhún nhường của thiếu niên mà cảm thấy tiếc hận, nếu như có thể cầm đến một đôi tay như vậy, nhún nhường hơn nữa thì có làm sao?
Mọi người tiếp tục chờ đợi, chủ nhân của bàn tay kia cuối cùng từ trong xe đi ra, nhẹ nhàng đặt chân lên lưng thiếu niên đang quỳ trên mặt đất, vững vàng đi xuống mặt đất. An tĩnh, giờ khắc này, chân núi Thánh linh xuất hiện an tĩnh trước nay chưa từng có!
Người thiếu nữ này chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, dung mạo đã như tiên nữ, thanh lệ phi phàm. Làn da vô cùng mịn màng, lông mày tựa như xuân sơn, mắt như thu thủy, lưu quang dật thải mà lại trong trẻo lạnh lùng mê hoặc lòng người. Cả người nàng đứng ở nơi đó tựu như tiên tử cung Quảng Hàn, khí chất lãnh diễm lãnh đạm, xinh đẹp rất khác phong tình, làm cho người ta không nhịn được trầm mê. Người khiến người khác rung động như vậy dĩ nhiên là Tề Thiên Túng.
“Là nàng?!” Ánh mắt Bắc Thần Diêm nóng bỏng nhìn chằm chằm Tề Thiên Túng nói.
Diệp Tuấn hơi có vẻ si mê hỏi: “Bắc Thần huynh biết nàng?”
“Diệp Tuấn huynh nhất định cũng nghe qua đại danh của nàng, nàng chính là tiểu nữ nhi được sủng ái nhất Tề gia, dưỡng nữ Tề gia, Tề Thiên Túng!” Âu Dương Thiên Nhai vừa nói vừa chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Túng, ánh mắt lộ ra vẻ mê say, giống như nghĩ tới một màn vô tình gặp mặt ba năm trước.
Diệp Thần cùng Âu Dương Tuyết tự nhiên cũng nhận ra Thiên Túng, bất quá một người thì vẻ mặt vô cùng vui mừng, một người thì mặt lộ vẻ âm lãnh.
Diệp Thần thập phần hưng phấn nói với Diệp Tuấn: “Biểu ca, ngươi không biết đi! Thiên Túng muội cũng là con gái nuôi của cha ta, cũng chính là muội muội của ta, tự nhiên, nàng cũng là biểu muội của ngươi!”
“Phải không!” Diệp Tuấn sửng sốt, ngay sau đó, trên khuôn mặt công tử tuấn nhã không nhịn được lộ ra một tia vui mừng.
Mọi người nghe được đám người Bắc Thần Diêm nói chuyện, tự nhiên cũng biết thân phận của Tề Thiên Túng. Mọi người không nhịn được đều muốn hoan hô! Phải nói gần ba năm nay, trong Thánh Thiên thành người nào có danh tiếng lớn nhất a? Đương nhiên là Tề gia tứ tiểu thư!
“Nàng chính là Tề gia Tứ tiểu thư! Quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Ta thật sự hâm mộ nàng, có ba ca ca tốt như vậy, ta mà có thể chạm vào tay Thiên Sách công tử, ta chết cũng nguyện ý!”
“Nàng so với đệ nhất mỹ nữ Thánh môn kia xinh đẹp hơn mấy lần, hôm nay đến đây thật là đáng giá!!!”
. . . . . .
Tần Mộng Yên từ khi thấy Tề Thiên Túng, trong lòng liền phẫn hận không dứt, từ nhỏ đến lớn, nàng ở đâu không phải là tiêu điểm của mọi người, hiện tại cư nhiên bị người khác đoạt đi danh tiếng có thể nói là không cam lòng tới cực điểm. Nhưng nghĩ đến một lát khảo hạch, nàng liền không nhịn được lộ ra một nụ cười lạnh, giành danh tiếng của ta, ta tuyệt đối sẽ làm cho ngươi hối hận cả đời! (Tử Hoa: ta ghét mụ này, không hỉu nếu nhìn thấy mặt thật của Thiên Túng tỷ thì mụ sẽ thế nào? Có lẽ sẽ tức chết đi. Hahahahahaha)
Tề Thiên Túng kể từ khi ra ngoài liền đem vẻ mặt của mọi người cất vào đáy mắt. Ánh mắt oán độc của Tần Mộng Yên dĩ nhiên không tránh được chú ý của nàng. Tề Thiên Túng trong lòng thầm nói: hừ, thật là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ muốn xông tới! Nàng cho tới bây giờ đều không phải là hiền lành, dám lộ ra loại ánh mắt như vậy đối với nàng đã là xúc phạm nàng, chạm đến ranh giới cuối cùng! Làm cho nàng càng giận là người đứng bên cạnh Tần Mộng Yên chính là kẻ năm đó đánh nàng rơi xuống vách đá Tần Lệ! Xem ra hôm nay thật là một ngày tốt, không thu chút lãi, thật đúng là phải xin lỗi mình! Khóe miệng Tề Thiên Túng nhếch lên một tia thị huyết.
“Các vị, hiện tại khảo hạch chính thức bắt đầu! Xin mọi người xếp hàng!”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
“Vật nhỏ, ngươi làm sao vậy, người nào đắc tội với ngươi? Nói cho đại ca biết, đại ca nhất định sẽ dạy dỗ hắn giúp ngươi!” Tề Thiên Sách nhìn Thiên Túng mặt lộ vẻ lạnh lùng, không nhịn được dò hỏi. Hắn vừa hỏi ra câu này, các cô nương vây xung quanh thiếu chút nữa thì ngất đi.
Trong truyền thuyết, Tề Thiên Sách không phải là luôn luôn lãnh khốc bá đạo, cao ngạo, trong trẻo lạnh lùng sao?! Vậy nam tử ôn nhu trước mặt này là ai? Không trách được Thánh Thiên thành đồn đại ba huynh đệ Tề gia cưng chiều muội muội thành si, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt hơn hẳn nghe tiếng!
Thiên Túng nhìn biểu tình hâm mộ của các cô nương xung quanh, đùa giỡn cười ngược (tàn bạo) một tiếng: “Đại ca, nhân khí của ngươi thật đúng là không tầm thường a! Nói vậy lần này ngươi đến Thánh môn làm trợ giáo, nhất định là muốn đến tong môn có nhiều nữ nhân nhất! Chính là không biết đại ca ngươi muốn đến tông môn nào đây?”
“Ngươi vật nhỏ này, cư nhiên hỏi đại ca vấn đề không có suy nghĩ như vậy, dĩ nhiên là ngươi đến tông môn nào, ta liền đến tông môn đấy!” Tề Thiên Sách không chút do dự nói. Khiến cho mọi người xung quanh nghe thế lại một lần nữa im lặng cảm thán: quả nhiên là cưng chiều muội muội thành si!
Lúc này, khảo hạch đã bắt đầu, mọi người đưa ánh mắt phóng đến trên mảnh đất trước Thánh môn. Chỉ thấy, ba gã lão giả đứng trước người tiếp nhận khảo hạch, tựa hồ đang kiểm tra lại lần cuối. Sau đó người tiếp nhận khảo hạch bị dẫn tới mảnh đất bên trái cột đá. Tần Lệ đi tới trước cửa đá bên cạnh mảnh đất, nhấn một cái nút bên cửa đá. Trong khoảnh khắc, chỉ thấy xung quanh mảnh đất xuất hiện một tầng rào cản như thủy tinh chậm rãi dâng lên, hoàn toàn ngăn cách mảnh đất cùng bên ngoài thành hai thế giới.
“Di? Đây là vật gì?” Thiên Túng không nhịn được ngạc nhiên hỏi. Trong lòng nghi ngờ không dứt, chẳng lẽ thế giới này cũng có thủy tinh sao.
“Đây là đá kim cương trong suốt đặc thù để tạo rào chắn, chủ yếu là phòng ngừa ma thú chạy trốn.” Đối với Tề Thiên Sách đã sớm trải qua khảo hạch Thánh môn, chuyện này cũng không xa lạ.
“Ma thú? Ma thú gì?” Thiên Túng đang cảm thấy lẫn lộn thì thấy Tần Mộng Yên lại chuyển động một cái nút trên cửa đá. Cửa đá đầu tiên bên trái ầm ầm mở ra, một con heo đầu dài nanh kiếm xỉ lang chui ra, bất quá trên đầu con heo này có trói buộc một vòng Kim Cương, nếu như tiến vào mảnh đất, người khảo hạch đứng khá xa thì tuyệt đối sẽ không bị công kích. Như vậy liền bảo đảm tính an toàn của người bị khảo hạch, dù sao, những người này đều không phải là người bình thường, nếu như có người chết thì cũng không tốt cho Thánh môn.
“Thiết kế này thật tinh xảo!” Thiên Túng không nhịn được khen ngợi.
“Cắt, tứ muội, cái này có gì tinh xảo, phức tạp như vậy, thật là dư thừa!” Tề Thiên Duyệt xem thường nói, Tề Thiên Ngạo cũng tán đồng bỉu môi.
“Tam ca, ngươi chẳng lẽ không phát hiện cái nút trên cửa đá sao, phức tạp nhiều dạng. Trong mấy đạo cửa đá này, nhất định đóng rất nhiều cơ quan khác nhau, số lượng ma thú khác nhau. Thứ nhất, có thể dùng làm khảo hạch, chiêu thu học viên, bớt đi sức lực cho bọn họ; thứ hai, nếu như có địch nhân xâm phạm, còn có thể thả ma thú ra ngoài, nghênh đón địch. Thánh Linh sơn nương tựa Ma Thú Sâm Lâm, cần bao nhiêu ma thú thì có bấy nhiêu, nếu như ta không đoán sai, nói không chừng mấy cửa đá có đường thông với Ma Thú Sâm Lâm. Dùng ma thú đã có hấp dẫn ma thú trong rừng rậm, dùng cơ quan dẫn độ, thu cho chính mình dùng. Hừ, bọn họ thật đúng là tận dụng thiên nhiên!” Thiên Túng lạnh giọng nói.
Tề Thiên Sách nghe xong, tán thưởng cười nói: ” Vật nhỏ thật là thông minh! Ngươi nói một chút cũng không sai, hơn nữa bên trong cơ quan cực kỳ xảo diệu, ma thú chẳng những chạy không ra được, còn có thể tự chui đầu vào lưới. Ở trong Thánh môn, chân chính huấn luyện thì cũng là dùng ma thú tới luyện tập.”
Trong khi mấy người thảo luận, người tiếp nhận khảo hạch đã đem con heo đuổi về cửa đá.
“Đại ca, chẳng lẽ chỉ cần đánh bại ma thú, không cần giết cũng coi như thông qua?”Thiên Túng nghi ngờ hỏi.
“Dĩ nhiên không cần giết chết, mặc dù những ma thú này lùng bắt cũng không phí sức, nhưng dù sao cũng cần người chăn nuôi. Hơn nữa, những ma thú này là ma thú giữ cửa, đều qua sàng lọc, nếu giết chết, tuyệt đối sẽ là một tổn thất lớn cho Thánh môn!”
“Oh, phải không?” Thiên Túng nghe xong, đột nhiên xinh đẹp cười một tiếng, ba huynh đệ Tề Thiên Sách nhìn thấy tay chân rét run, không biết nha đầu này lại nghĩ tới biện pháp gì làm cho người ta “thoải mái”.
Lúc này, đã có rất nhiều người tiến hành khảo hạch. Số người thông qua cũng là năm mươi phần trăm, dù sao mọi người tới nơi này cũng không phải tất cả đều là thiên tài. Đối phó những ma thú cấp thấp này, lúc đầu phải có thực lực Kiếm Sư trở lên. Mấy người Bắc Thần Diêm dĩ nhiên là rất dễ dàng liền qua. Ngược lại, Diệp Tuấn khiến cho mấy người Thiên Túng hơi liếc mắt, chỉ vì kiếm khí của hắn lại là một cây trường côn tương tự như cây sáo – Thanh Trúc côn!
Bất quá, trong lúc khảo hạch, Thiên Túng luôn cảm giác có hai đạo ánh mắt khóa tại trên người nàng, bất quá, hai đạo ánh mắt này không có nửa phần ác ý, chỉ là một loại đơn thuần tìm tòi nghiên cứu, Tề Thiên Túng liền không thèm để ý đến.
Rất nhanh, liền đến phiên ba người Tề Thiên Túng. Chỉ thấy Tần Mộng Yên từng bước sinh sen (ý chỉ bước đi đẹp, yểu điệu, thướt tha) đi tới thẹn thùng, e lệ nói: “Thiên Sách ca ca, ngươi đã tới! Không biết ngươi muốn làm trợ giáo cho tông môn nào?”
“Không có.” Tề Thiên Sách lạnh lùng nói, vẻ mặt như thể người khác thiếu hắn mấy trăm vạn kim tệ. “Bắt đầu nhanh lên một chút, đừng làm cho tiểu muội ta sốt ruột chờ đợi!”
Tần Mộng Yên vừa nghe lời này chỉ muốn phát hỏa, đành phải cố giả bộ tươi cười đưa mấy người Tề Thiên Túng tới trước mặt ba vị trưởng lão Tần gia.
Từ khi mấy người Tề Thiên Túng đứng trước mặt ba vị lão giả, ba vị trưởng lão Tần gia đã mở to hai mắt. Bất quá, mấy người này đều là mắt cao hơn đầu, căn bản không có đem Tề Thiên Túng để ở trong mắt. Dù sao, một thiếu nữ mười ba tuổi cùng lắm cũng chỉ là một Kiếm Sĩ, ba vị lão giả không cảm thấy nửa phần năng lượng dao động ở trên người Thiên Túng, cho nên đối với phán đoán của mình càng thêm tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bọn họ đưa mắt nhìn sang hai người Tề Thiên Ngạo, chậm rãi nói: “Người Tề gia thiên phú thật đúng là xuất chúng, lão phu vốn cho là Tề Thiên Sách công tử đã là kinh thiên tuyệt thế, không nghĩ tới huynh đệ hai người ngươi thiên phú không kém chút nào. Thôi, lần này coi như phá lệ, hai huynh đệ ngươi thông qua!”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao, còn đám người Bắc Thần Diêm thì tức giận không dứt. Phải nói hai người Tề Thiên Ngạo cùng Tề Thiên Duyệt thiên phú xuất chúng không phải là giả, nhưng tuyệt không đến trình độ kinh thiên tuyệt thế. Thật ra thì người có chút đầu óc cũng biết, hàm nghĩa ba vị trưởng lão làm như thế: thứ nhất, là muốn lấy lòng Tề Thiên Sách, lung lạc lòng người. Thứ hai là vì thiên phú chế thuốc trấn động đại lục của Tề Thiên Duyệt, một luyện dược sư bất kể đi đến chỗ nào đều là người đáng tôn sùng, Thánh môn dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Một chiêu này của bọn họ vốn không có vấn đề gì, nhưng lỗi ở tại bọn hắn vỗ mông ngựa lại vuốt phải đùi ngựa!
Người Tề Thiên Sách coi trọng nhất là ai? Người Tề Thiên Ngạo cùng Tề Thiên Duyệt coi trọng nhất là ai? Tùy tiện nhéo người cũng có thể nói cho ngươi biết: là tiểu nữ nhi Tề gia Tề Thiên Túng! Hiện tại, mấy trưởng lão Tần gia này rõ ràng không nhìn thấy thiếu nữ mười ba tuổi này, ba huynh đệ Tề gia lập tức nổi giận, bất quá, lại bị một ánh mắt của Tề Thiên Túng đè lại.
Kỳ thực, đúng là không thể trách ba vị trưởng lão Tần gia, Thánh Thiên thành cùng Thánh môn có thể nói là trời cao hoàng đế xa, bọn họ cả ngày bận về việc tu luyện, đúng lý hợp tình không biết danh hiệu của tứ tiểu thư. Nếu như, bọn họ sớm biết hôm nay khinh thị, sẽ đổi lấy đả kích hủy diệt ngày sau, có lẽ bọn họ sẽ biết “cùng lúc đều vào” là trọng yếu cỡ nào!
Ba trưởng lão Tần gia lại nói với hai huynh đệ song sinh: “Hai người các ngươi tuổi còn nhỏ, tài nghệ đã đạt tới Kiếm Sư tột cùng. Không tệ! Không tệ! Các ngươi cũng tiếp thu khảo hạch cấp hai đi!”
Lời vừa nói ra, mọi người lại xôn xao! Khảo hạch cấp hai! Cũng chính là khảo hạch mấy người Bắc Thần Diêm tiếp nhận. Cái gọi là khảo hạch cấp hai, chẳng những có quyền được lựa chọn tông môn tiến hành học tập. Hơn nữa, có thể tiến vào tháp Thánh môn tiến hành tu luyện! Đây chính là cơ hội ngàn năm có một a!
Ba vị lão giả kia vốn cho rằng huynh đệ song sinh thế nào cũng sẽ thiên ân vạn tạ. Ai ngờ bọn họ tựa như không hề nghe thấy. Ánh mắt lạnh như băng đứng ở sau người Tề Thiên Túng, nếu như nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện trong mắt bọn họ chợt lóe khinh bỉ cùng cừu hận rồi biến mất!
Khi mọi người đang mở rộng tầm mắt, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng chen vào.
“Bọn họ không phải là tới khảo hạch, chẳng qua là người hầu tới phục vụ ta mà thôi.”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca