Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 11: Sát thủ Tử Dạ.
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Khi tiếng chuông báo nửa đêm vang lên, Miêu Gia đá bay cửa phòng Vương Hủ rồi lôi hắn ra khỏi giường. Mặc dù người kia oán trách với vẻ khó chịu nhưng chỉ là uổng công.
"Ta nói đơn giản về tình huống hiện tại, ngươi phải tỉnh táo nghe cho kỹ." Miêu Gia vừa nói vừa cầm ly nước giội lên mặt Vương Hủ.
"A! Ngươi làm gì vậy?"
"Tăng hiệu suất tỉnh táo của ngươi thôi. Bây giờ chú ý nghe, trong khách sạn này có hơn hai mươi tay sát thủ muốn giết Terry. Những người này đều là cao thủ hạng siêu, mỗi người đều trang bị hoàn hảo, thủ pháp thành thạo, huấn luyện đầy đủ và quan trọng nhất là họ có linh thức. Mặc dù rất ít ỏi nhưng chắc chắn khó đối phó hơn so với bộ đội đặc chủng thông thường."
"À, rốt cuộc ta đã ngủ bao lâu? Chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ rồi hả?"
Terry vừa mới nghe tới lời này thì lập tức kinh hô: "Ngươi nói cái gì? Xảy ra chuyện gì nữa vậy? Chẳng lẽ ta là Johan Connor trong thế giới hiện thực?
(John Connor là nhân vật trong series phim nổi tiếng Terminator - Kẻ Hủy Diệt)
Miêu Gia tỏ ra khinh thường rồi nói: "Trước hết chúng ta đến mai phục ở phòng của Terry, ta đã bảo William mang thi thể Đàm Hải qua đó. Tình huống cụ thể thì đợi tới nơi rồi nói sau."
...
Đoạn Phi tỉnh lại từ giấc ngủ say, Ninh Thiên Đức đứng bên cạnh hắn, trong ánh mắt mang theo chút lo lắng và nghi hoặc.
"Phụ thân..." Hắn vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng lực bất tòng tâm.
Ninh Thiên Đức đè hắn xuống: "Tiểu Phi, ngươi đã về nhà. Không cần vội, có gì từ từ nói."
Đoạn Phi bình tĩnh lại: "Là ai đưa ta về?"
"Là Tống Đế Vương, nhưng đã phát sinh cái thì hắn lại không muốn nói."
Đoạn Phi giống như suy nghĩ điều gì: "Hóa ra là vậy, là hắn đã cứu ta..."
Ninh Thiên Đức nói: "Ngươi bị thương rất nghiêm trọng. Mặc dù bây giờ không nguy đến tính mạng nhưng phải nghỉ ngơi trên giường khoảng ba tháng. Tiểu Phi, với bản lĩnh ngươi... tại sao lại thành ra thế này?"
Đoạn Phi im lặng, dường như đang nhớ lại một số chuyện không vui.
Ninh Thiên Đức đứng yên tại chỗ, vẫn chỉ nhìn hắn mà không nói không rằng.
Ước chừng qua một khoảng thời gian cạn một chén trà, Đoạn Phi mở miệng: "Ta phải chết. Trước ngày 17 tháng 2, linh hồn của ta phải rời khỏi thế gian!"
...
"Đúng rồi, hai ông chú kia đi đâu rồi? Lúc giữa trưa vác Terry qua thì đã không thấy." Vương Hủ hỏi.
Miêu Gia mở một chai rượu tây trong phòng Terry rồi nhấm nháp rượu ngon miễn phí: "Bọn họ đi rồi, thời gian sắp tới cần tập kết chiến lực cả nước. Coi bộ sẽ bận rộn đến độ không thể ăn giao thừa."
Terry ở bên cạnh chen miệng: "Thưa ngài Logan, ngươi có thể giải thích một chút được không? Vì sao có nhiều sát thủ chuyên nghiệp tới giết ta như thế?"
Miêu Gia ngậm một điếu thuốc: "Vậy ta nói rõ một chút là được. Nguyên nhân chính là vụ án mất tích của Đàm Hải vài năm trước. Tuy những tài liệu William tìm được vẫn có chút giá trị nhưng không toàn diện, một số chỗ thiếu hụt đã được ta đã điều tra rõ ràng.
Đầu tiên, Đàm Hải đã chết và biến thành "linh hồn bị trói buộc". Chuyện này các ngươi đều biết nên chúng ta sẽ đào sâu vào nguyên nhân cái chết của hắn. Tất nhiên hắn không phải bị quỷ giết, bởi vì bị quỷ giết sẽ không biến thành quỷ.
Như vậy, chúng ta chỉ còn hai khả năng có thể xảy ra. Một là tương tự tình huống của Dương Tứ Hải, có hồn ma thao túng người sống hành hung. Tỷ lệ này vô cùng nhỏ, bởi vì người như Đàm Hải quan hệ rộng nhưng không đến nỗi có người quen quỷ cũng không buông tha hắn. Về mặt cảm tình, hắn không qua lại với người khác mà chỉ thuần túy là một thương nhân.
Cứ suy đoán theo cách này, Đàm Hải chắc hẳn đã bị con người giết chết. Vậy lại nảy sinh một vấn đề. Hung thủ là ai? Từ lúc đó tới giờ đã ba năm, tất cả manh mối không còn nữa. Có thể nói vụ án này không cách nào điều tra.
Nhưng có câu nói "trời không tuyệt đường của con người". Ta tìm được một bài báo điện tử liên quan đến vụ án này, thật ra ba năm trước đã có người điều tra ra sự thực. Người này quả thật rất thông minh, tiếc rằng lại bị chôn vùi."
Vương Hủ ngắt lời: "Chờ một chút, ngươi nói sau khi vụ án xảy ra đã có người điều tra được chân tướng. Vậy vì sao vụ án bị bỏ mặc?"
Miêu Gia than thở: "Thiên tài đều có một chút quái gỡ và rất khó để được thế giới chấp nhận..."
"Này, này... cái giọng đồng cảm sâu sắc của ngươi thật quá vô sỉ!"
Miêu Gia bỏ qua những lời nói nhảm của Vương Hủ, tiếp tục nói: "Người đưa ra suy đoán chính xác gọi là A Mông, trước đây là cảnh sát, bởi vì bị chứng "Rối loạn ám ảnh cưỡng chế" nên không thể không rời khỏi đội cảnh sát. Về sau, hắn chuyển sang làm nghề thám tử tư và lúc đó cũng có chút danh tiếng. Suy đoán của hắn là nhân viên phục vụ, bảo an, quản lý, tạp vụ, v.v... cùng nhau giết chết Đàm Hải, sau đó giấu ở nhiều chỗ trong khách sạn bằng cách phân thây và trộn lẫn với vôi để tẩy mùi."
Vương Hủ lại hỏi: "Thật khoa trương! Suy luận như vậy ai mà tin?"
"Vụ án không được giải quyết bởi vì A Mông toàn nói sự thực. Mà theo điều tra của ta, sau khi sóng gió trôi qua thì có hơn hai mươi người trong khách sạn từ chức. Họ đều nhân viên cơ sở, tức là loại nhân viên có thể thay thể bất cứ lúc nào..."
"Thế động cơ là gì? Hình như bọn họ không có quan hệ nào với Đàm Hải."
Miêu Gia không trả lời mà hỏi: "Tính ra ngươi cũng lăn lộn trong giới xã hội đen vài năm, không biết đã từng nghe qua tên một tổ chức gọi là "Tử Dạ" hay chưa?"
"Cái gì gọi là lăn lộn trong giới xã hội đen vài năm? Ngươi mới là lăn lộn vài năm, cả nhà ngươi mới lăn lộn vài năm! Ta chỉ là người chia bài, cái gì mà đêm con đêm cha ở đây? Đông Kinh Nhiệt thì ta có nghe nói qua."
(Tử Dạ là nửa đêm, nhưng Vương Hủ cố ý hiểu chữ tử theo nghĩa là con. Từ đó có "Tử Dạ Phụ Dạ", tức là đêm con đêm cha
Đông Kinh Nhiệt: Đông Kinh là Tokyo, nhiệt là Hot. Với cụm từ Tokyo Hot, ta sẽ tìm thấy một series phim cấp 3 nổi tiếng với hình thức "không che" của Nhật.)
Miêu Gia nói: "Vậy cứ xem như ngươi không biết là được. Tổ chức Tử Dạ hình như có liên quan đến những tội phạm trọng đại toàn thế giới vào thế kỷ trước, thành viên bên ngoài ước chừng phải dùng con số hàng triệu để tính, mà thành viên trung tâm thì đều là tinh anh trên toàn xã hội nhân loại. Đây là tập đoàn tội phạm vượt quá sức tưởng tượng, có ảnh hưởng đến cả thế giới trong bóng tối, thậm chí trong giới chính trị của nhiều nước cũng có con rối của họ.
Tổ chức này làm việc đều có mục đích. Có vài người một khi bị bọn họ để ý thì chắc chắn sẽ phải chết. Đàm Hải là một người trong số đó, mà Terry thì lại là một người khác."
Terry nghe đến ngẩn ngơ: "Không phải nói giỡn chứ? Sao ta lại bị tổ chức lợi hại như vậy để ý? Có nhầm lẫn chỗ nào không?"
Miêu Gia tỏ ra rất thoải mái: "Đương nhiên không có nhầm lẫn, gần đây toàn cầu đang khủng hoảng tài chính, ngươi là tổng giám đốc khu vực châu Á của Global Offer, thuộc loại nhân vật đứng ở đầu sóng ngọn gió. Tổ chức Tử Dạ có liên quan đến những lĩnh vực như kinh tế, chính trị, tôn giáo v.v..., xúc tu nhiều không kể xiết. Ai biết ngươi đã động chạm tới lợi ích nào của bọn họ.
Có thể kết luận mất tích của vụ án ba năm trước là nhờ sự ảnh hưởng của tổ chức này, ai biết được. Nói tóm lại, tối nay bọn họ sẽ ra tay và sẽ dùng cách làm tương tự khi giết chết Đàm Hải."
Vừa nói, Miêu Gia vừa lấy một tờ giấy ra: "Ở đây có một danh sách, trên danh sách đều là những người vừa nhận việc ở khách sạn này trong vòng một tuần qua. Điều thú vị là tiền nhiệm của bọn họ đều từ chức trong khoảng thời gian như nhau, còn mấy người này lại xuất hiện đúng lúc để thay thế họ."
Vương Hủ đọc quét qua thì thấy đúng là có hơn hai mươi người: "Bọn họ đều là sát thủ của Tử Dạ sao?"
"Phần lớn là thế, hoặc có thể sát thủ sẽ giả dạng thành khách. Kế hoạch của Tử Dạ không cho phép thất bại và không được để lại dấu vết. Cho dù nhiệm vụ đơn giản như giết Terry thì họ cũng không làm việc qua loa cho xong. Thứ bọn họ theo đuổi chính là phạm tội một cách hoàn mỹ.
Mỗi lần tổ chức hành động đều có hai người phụ trách. Người phụ trách hoặc là thành viên trung tâm, hoặc là thành viên tinh anh đảm nhiệm. Sát thủ thì phải là thành viên chính thức, khác biệt một trời một vực so với thành viên bên ngoài."
"Chậm đã! Nói nhiều như vậy nhưng ngươi chưa nói tại sao ngươi biết Tử Dạ? Đã vậy lại còn hiểu rõ cách vận hành của họ. A Mông của mấy năm trước hẳn cũng không biết sự tồn tại của tổ chức này? Chẳng lẽ ngươi..."
Vương Hủ liếc xéo Miêu Gia, trong lòng thầm nghĩ: Không chừng Miêu Gia lại là Nhị đương gia gì đó của tổ chức này.
"Chuyện này có gì khó? Mười ba tuổi ta đã có thể tra ra giới săn quỷ cơ đấy, thế tra cái tổ chức phạm tội này chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao?"
Vương Hủ không thể không thừa nhận câu trả lời của Miêu Gia rất có sức thuyết phục.
"Vậy bây giờ ngươi có dự định gì?"
"Còn dự định gì nữa? Tối nay cả đống sát thủ sẽ ra tay, hồn ma hoàn chỉnh của Đàm Hải cũng xuất hiện. Chúng ta cứ việc ngồi ở đây uống rượu, lấy nhẹ thay nặng, người tới giết người, quỷ tới bắt quỷ. Giết tới mức không chừa một manh giáp, sạch sẽ gọn ghẽ."
William vốn bị kêu tới làm chân sai vặt nhưng càng nghe càng kinh hãi. Hai vị này bàn luận về tập đoàn tội phạm xuyên quốc gia và lực lượng siêu tự nhiên cứ như chuyện cơm bữa. Riêng hắn chỉ nghe thôi đã sợ muốn mất mạng, hơn hai mươi tay sát thủ còn mạnh hơn bộ đội đặc chủng đến giết người mà hắn phải ở trong phòng này chờ đợi. Nghe đâu lúc đó còn chém giết đến thiên hôn địa ám. Nhỡ bị ngộ thương hay gì đó, e rằng muốn giữ toàn thây còn khó nữa là.
William nghĩ đến đây thì liền muốn bỏ chạy. Ai ngờ vừa bước đến cửa ra vào, sắc mặt liền biến đổi.
Hắn run rẩy nói với ba người trong phòng: "Có... có... có người ở bên ngoài."
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Quỷ Hô Bắt Quỷ Tác Giả: Ba Ngày Ngủ Hai
-----oo0oo-----
Quyển 4: Ông trời vô tình.
Chương 12: Nghiệm chứng.
Người dịch: Hanumanqn
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Vương Hủ đứng lên, xoay cổ vài cái cho phấn chấn tinh thần rồi hét thầm: "Coi ông nội đến chế tài các ngươi đây!"
Lời còn chưa dứt, Miêu Gia bỗng vỗ một cái vào sau đầu khiến hắn lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất: "Ngươi chế cái gì tài? Ai bảo ngươi ra ngoài đánh với bọn họ?"
Vương Hủ ôm đầu: "Móa! Không phải ngươi nói người tới giết người, quỷ tới bắt quỷ sao?"
Miêu Gia lắc đầu than thở: "Với trí tuệ ngươi, ta rất khó giải thích rõ..."
Vương Hủ vừa muốn phản kích vài câu nhưng lại thấy Miêu Gia đứng lên, xách thi thể trên đất đến gần cửa.
Vương Hủ không ngốc, hắn lập tức hiểu ra kế hoạch của Miêu Gia. Thật là độc kế mà!
Ngoài cửa tụ tập mười hai tay sát thủ của tổ chức Tử Dạ, trong đó có ba người có linh thức sơ bộ, song vẫn rất yếu. Nếu họ mạnh hơn một chút thì có thể thông qua linh thức cảm giác được một quái vật như Miêu Gia tồn tại trong phòng.
Tiếc rằng trên thế giới này không hề có hai chữ "nếu như"...
Vừa xoay tay nắm cửa, đám người bên ngoài liền tỏ ra cảnh giác, vài người thì lại nhanh chóng làm thế tay về phía camera. Bấy giờ, trong phòng giám sát của khách sạn có hai người. Đây đúng là chỉ huy hành động lần này của Tử Dạ, họ quyết định bắt đầu hành động.
Trong tai nghe truyền tới chỉ thị động thủ, mười hai người lấy vũ khí tùy thân, chuẩn bị tung một đòn trí mạng đối với người mở cửa.
(Không có súng, bởi vì rất khó mua được ở Trung Quốc - giải thích của tác giả)
Ai biết được cửa vừa mở một giây thì liền đóng lại. Trong một giây này, người trong phòng chỉ làm mỗi việc ném bao tải ra ngoài.
Động tác của Miêu Gia quá nhanh. Đám sát thủ vẫn chưa nhìn rõ tình huống nên cứ ngỡ thứ ném ra là một bao chứa thuốc mê, thế là ai nấy đều gấp gáp lùi lại. Mãi cho đến khi nhìn thấy đồ vật bị ném ra, họ mới bắt đầu bước gần đến với vẻ khó hiểu.
Trong bao tải này tỏa một thứ mùi hôi thối khó ngửi, vài sát thủ đột ngột cảm thấy ớn lạnh. Hai người trong phòng giám sát thì bỗng mất đi hình ảnh trong hành lang.
Một người trong đám sát thủ bước ra. Hắn muốn dùng dao găm trong tay cắt chiếc túi để xem bên trong chứa thứ gì, những sát thủ còn lại thì để tâm đến tình hình xung quanh.
Vị huynh đệ này vừa mới hạ người xuống, nào ngờ một cánh tay thối rữa bỗng đâm thủng túi rồi chụp lấy cánh tay hắn.
Sát thủ là người nên cũng biết sợ hãi. Cộng với việc không có linh thức, hắn muốn hô hấp bình thường trong quỷ cảnh đã là một chuyện khó khăn. Giờ thì nỗi sợ hãi đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn.
Hắn kinh sợ đến nỗi la thành tiếng, sau đó liên tục lăn lộn trên đất để lùi lại. Những sát thủ khác tránh xa hắn, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và không thể tin được. Bọn họ không thấy gì cả, bọn họ không thấy cánh tay thối nát từ trong bao tải chui ra mà chỉ thấy người này đến gần bao tải rồi gào thét như lên cơn điên.
Không lâu sau, người này tắt thở. Những sát thủ xung quanh trừng mắt nhìn hắn ta đâm dao găm liên tục vào tay mình. Do tĩnh mạch bị đâm nát nên máu chảy ra rất nhanh, nhanh đến nổi khiến người xem không thể tin. Dường như có một sức mạnh nào đó đang đẩy nhanh tốc độ chảy máu, thậm chí còn hữu hiện hơn so với cắt cổ tay trong bồn tắm...
Thế là mười hai tay sát thủ còn chưa tìm thấy mục tiêu thì đã chết mất một tên.
Bọn họ sửng sốt nhìn nhau, đây là tình huống họ chưa bao giờ được gặp. Theo lý mà nói, chỗ khó của hành động lần này là công tác dọn dẹp sau khi giết chết mục tiêu, rồi thì phân thây, che dấu chứng cứ và cuối cùng là thành công chạy trốn ra nước ngoài.
Nhưng bây giờ, tình huống đã thay đổi. Có vẻ như bọn họ đang gặp phải một sức mạnh siêu tự nhiên nào đó. Ba người mang linh thức trong bọn có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút, trong khi mấy người còn lại muốn bỏ cuộc nửa đường.
"Đừng để ý cái túi đó nữa. Chúng ta né ra rồi trực tiếp xông vào." Sát thủ này không hề u mê, hiển nhiên người trong phòng đã biết sự tồn tại của họ nên tiếp tục ra hiệu bằng tay cũng vô ích.
Người khác thì chỉ biết gật đầu đồng ý, bởi vì bọn họ chẳng có phương pháp nào tốt hơn.
Với sự dẫn dắt của người đề xướng, cả bọn thành thạo đá bay cửa phòng và ập vào...
...
"Này, ngươi làm vậy có quá đáng lắm không? Chẳng phải chúng ta nên bảo vệ người vô tội ư? Sao ngươi để bọn họ tương tàn với hồn ma Đàm Hải hả?" Vương Hủ vừa uống rượu, vừa xem ti vi trong phòng.
Miêu Gia lại khui một chai: "Đầu tiên, thủ lĩnh của mấy tay sát thủ này chắc chắn là người có linh thức và không coi người vô tội vào đâu. Thêm cái nữa, bọn họ vốn là tổ chức sát thủ vì mục đích riêng mà có thể giết người. Nếu đã như vậy thì họ phải có giác ngộ bị giết."
Vương Hủ quay đầu hỏi: "Vậy còn Terry? Hình như hắn cũng không phải là người tốt?"
Nghe vậy, Terry nhảy dựng lên: "Thưa ngài Hannibal! Ta chỉ lầm lối rẽ! Xin ngài đừng bỏ ta!"
Miêu Gia uống cạn ly: "Bản thân ta rất giỏi nhìn người, như ngươi là một ví dụ rất tốt. Tình huống lần này... ta cảm thấy mặc dù Terry đã làm chút chuyện không quang vinh nhưng hắn vẫn đáng sống trên thế giới này."
Terry rất cảm động, ngài Logan đây ấy vậy mà thật nhân từ. Hắn chính là hóa thân của sức mạnh và trí tuệ!
Thậm chí lúc này Terry đã bắt đầu muốn cải tà quy chánh.
"Ồ, hay là Terry có bí mật không thể nói cho người khác biết? Mặc dù ta không rõ hắn sống trên đời có giá trị gì nhưng ta biết trước mắt hắn có thể nghiệm chứng một chuyện." Vương Hủ có vẻ rất đắc ý, trông như người bình thường vạch trần mánh khóe của trò ảo thuật.
Miêu Gia cười gian: "Xem ra ngươi là đại trí giả ngu à nha."
"Quá khen! Quá khen! Vậy là ta đã đoán đúng rồi hả?"
Trong khoảnh khắc này, Terry có cảm giác như sụp xuống hầm băng. Thì ra hai người này giữ lại hắn là có ý đồ.
Miêu Gia nói: "Theo suy đoán của ta, tử tướng mà năng lực Chúa Tể của ngươi nhìn thấy chính là một cách ám thị do linh hồn Terry phát ra. Đây gần như là bản năng, cũng như khi con người sắp chết hoặc đến gần cái chết sẽ cảm thấy rất khác biệt.
Bởi vì linh hồn có bản năng cầu sống nên linh hồn Terry hướng ám thị về ngươi, người vốn có linh hồn mang năng lực Chúa Tể. Nếu suy luận này được thành lập thì Terry sẽ không chết nhờ sự bảo vệ của chúng ta."
Vương Hủ lại hỏi: "Nhưng nếu suy luận của ngươi là sai?"
Miêu Gia lại cười: "Thế thì không hay. Một khi tử tướng mà ngươi thấy được không phải ám thị mà là năng lực tiên đoán thì sẽ rất phiền phức. Nói cách khác, không cần biết chúng ta bảo vệ Terry thế nào nhưng hắn vẫn sẽ chết. Điển hình như trong phim Final Destination, chỉ cần tên của hắn được viết trên danh sách của Tử Thần thì không chừng uống nước cũng bị sặc chết."
(Final Destination là một phim thuộc thể loại kinh dị nói về một nhóm học sinh "lừa gạt thần chết" bằng cách ngăn ngừa một vụ nổ máy bay nhưng sau đó từng người phải trả một cái giá rất đắt bằng mạng sống của mình.)
Terry đang uống rượu cho đỡ sợ, bỗng nghe tới câu này thì liền phun hết ra ngoài như sợ uống trúng thuốc độc.
Miêu Gia tiếp tục nói: "Có điều khả năng này không cao, bởi vì sự lý giải của ta tương đối phù hợp với năng lực của ngươi. Giả dụ ngươi có năng lực tiên đoán như Khương Nho thì còn có thể, nhưng ngươi lại không có."
Vương Hủ ngáp dài: "Kệ nó, dù sao ta cũng không quan tâm."
William ở một bên chen vào: "Ta có một vấn đề muốn hỏi, rõ ràng ta không biết bắt quỷ nhưng sao các người lại lôi ta vào?"
Miêu Gia trả lời rất đơn giản: "Trước mắt đã có sẵn có một gã người hầu thì cớ gì mà lại không cần? Với lại trước đây ngươi từng thấy quỷ nên vẫn tốt hơn so với người qua đường."
Câu trả lời này khiến William buồn bực, tốt xấu gì hắn cũng xuất thân là "nhị thế tổ" hư hỏng ở thành phố S, thế mà hôm nay lại rơi xuống mức phải vác thi thể thay bọn này.
Có điều nghĩ lại thì mới thấy đúng. Nếu là mình thì mình vẫn nhường mấy chuyện vừa bẩn vừa cực cho người hầu...
Vương Hủ đột ngột nghĩ ra chuyện gì đó: "Này, các ngươi có phát hiện ngoài cửa đã không còn động tĩnh hay không?"
...
Hai người trong phòng giám sát đến tầng lầu có phòng của Terry. Cửa thang máy vừa mở, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Là thành viên trung tâm của tổ chức Tử Dạ, Phàn Trung và Quách Trì đều là nhân vật cực kỳ cay độc nên chắc chắn sẽ không bị chuyện này dọa dẫm. Đáng nói là bọn họ sở hữu linh thức sơ bộ nên ít bị ảnh hưởng bởi quỷ cảnh so với người bình thường.
Thiết bị liên lạc không phản ứng từ lâu, mười hai tay sát thủ phái ra lúc đầu và nhân thủ phái ra lúc sau thông qua tất cả lối ra đều hết mất liên lạc. Toàn bộ hình ảnh giám sát trong tầng lầu này đều trở nên trắng xóa. Thế là hai gã phụ trách hành động lần này chỉ còn nước tự tay giải quyết vấn đề. Trong lòng bọn họ cũng biết ở đây đã xảy ra chuyện gì đó, rất có thể chính là "quỷ cảnh" mà Đinh tư lệnh - người giúp bọn họ mở linh thức - đã từng nhắc đến.
Phàn Trung và Quách Trì chưa bao giờ gặp qua ác quỷ và quỷ cảnh nên không biết trình độ của mình không làm gì được. Chính vì vậy, họ chẳng những không vứt bỏ nhiệm vụ mà còn quyết định đến đây.
"Cẩn thận một chút, đây có thể là tình huống mà chúng ta chưa bao giờ gặp. Nhân thủ trước kia chắc chết hết rồi." Phàn Trung tỏ ra thận trọng.
"Những người mất liên lạc đã không còn giá trị. Tử Dạ không cho phép thất bại, mấy con tốt kia dù không chết thì vẫn sẽ là đối tượng bị quét sạch." Vừa nói, Quách Trì vừa ra khỏi thang máy.
Trong hành lang một mảng tối đen như mực, thần kinh hai người trở nên căng thẳng. Họ bước một cách cẩn thận.
Đi được một đoạn, Phàn Trung nói: "Không đúng, độ dài hành lang này có vấn đề."
Quách Trì trả lời: "Hỏi hắn thì sẽ biết."
Phàn Trung nhìn theo ánh mắt Quách Trì thì phát hiện có một người đàn ông đang hấp hối trong vũng máu...
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế