Đức Minh , một nhân vật tại Huyền Minh Đại Lục, nơi có cả Tu Chân và nền khoa học cực kỳ phát triển, trong một lần bị đám Ma Thú truy lùng , hắn bị Ma Thú giết chết, linh hồn đang đi trên hoàng tuyền lộ thì một lực hút vô hình, làm linh hồn hắn xuyên việt tới địa cầu, trọng sinh vào một thân xác tên là Lê Minh, là một sinh viên của trường ĐH Bách Khoa TP HCM.
Mang theo trí nhớ của kiếp trước tới Địa Cầu.
Một Tu Chân Giả thêm vào kiến thức khoa học đi trước địa cầu hơn 100 năm, hắn sẽ làm gì sau khi sống lại trên một đại lục hoàn toàn xa lạ.
mời các bạn đón xem.
chương 1: Trọng Sinh.
Theo một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên thì Đức Minh cảm thấy thân thể mình càng ngày càng nhẹ. Trước mặt bổng nhiên xuất hiện một đại lộ sáng lập lòe. Trong lòng Đức Minh cảm thấy kỳ quái vô cùng. Dưới vụ nỗ mạnh như vậy mà mình còn sống sao? Kiểm tra một chút trên người liền thấy không có một cọng lông tóc nào tổn hại khiến hắn không khỏi hô to kỳ quái.
Cả thân thể không tự chủ được mà bay về đại lộ phía trước. Sự di động này khiến hắn cảm thấy có chổ bất đồng: Thân thể mình lại không hề chạm đất mà là bay về phía trước.
Đức Minh cười khổ một tiếng. Thì ra thì mình đã chết. Con đường này chính là Hoàng Tuyền Lộ sao? Thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Khi mình còn sống thì đã có vô số lần nghĩ đến con đường này, từng vô số lần muốn bước đi trên con đường này. Lúc này xem như ra đã toại nguyện rồi đó. Đức Minh tự giễu chính bản thân mình.
Khí trời cực kỳ oi bức, mặt trời nóng tới bỏng người.
Mẹ kiếp đây là đâu, ko phải mình đang bị đám ma thú vây đánh sao ,tại sao bây h lại xuất hiện ở đây, mình nhớ là hình như đang đi trên Hoàng Tuyền Lộ mà ,không lẽ mình thật sự xuyên việt giống mấy cuốn tiểu thuyến rẻ tiền sao.
Ạch tự nhiên đầu lại đau thế này.
Mẹ Kiếp rất xui xẻo, thật đấy. Người ta xuyên việt thì thành đế vương anh hùng, tệ lắm cũng về thời Minh làm vương gia. Còn tôi thì bị người ta xuyên việt ngược, thật đấy, ví như tối hôm qua Lão Ngọc Đế đem đến chỗ tôi một gã lại chính là một tên học sinh.
Con bà nó!
Đức Minh không nhịn được mở miệng chửi thề, hắn không ưa nhất là mấy tên thư sinh này, còn may cái tên cặn bã trong gương cũng khá đẹp trai đột nhiên hắn vỗ mạnh vào đầu " Đậu phộng" quên mất cái quan trọng nhất ,hắn nhanh chóng cởi ra chiếc quần đùi. Sau khi nhìn ngắm cẩn thận, hắn không khỏi thở một hơi, tên này tuy thể hình xoàng xĩnh, nhưng tiểu đệ đệ xem ra cũng khá hùng hậu. Đáng tiếc to như vậy mà vẫn còn chưa được ăn mặn nhiều, thật đáng bi ai a! Bất quá sau này theo lão tử rồi, ăn hương uống cay cũng không phải khó!
Thì ra đây là Địa Cầu sao Mẹ kiếp , đã xuyên việt tại sao ko cho lão tử vào nhà nào giàu tí, lão già Ngọc Đế cũng thật keo kiệt , lại cho linh hồn mình nhập vào tên thư sinh ngèo mạt rệp này, hắn lục tung cả căn phòng nhỏ ra , mãi mới kiếm được một cái Thẻ Sinh Viên,
Mẹ kiếp! Thì ra vẫn còn là một sinh viên, chả trách cái phòng không khác gì thư viện. Trên thẻ sinh viên có ghi rõ ràng, Đại Học Bách Khoa-TP HCM - Khoa Công Nghệ Thông Tin - Năm Thứ Hai - Ban 13, Lê Minh.
Ngoài chiếc thẻ sinh viên còn có một cái điện thoại di động và một chiếc ví da, số tiền lẻ trong bóp khoảng chừng sáu bảy trăm ngàn.Đức Minh chả thèm để mắt đến mấy cái đồng cắc này, ném qua một bên. Cái mà hắn quan tâm nhất chính là cái điện thoại di động, hắn phải hiểu rõ những người có liên lạc với tên nhóc này, dù sao Đức Minh hắn bây giờ chính là Lê Minh, còn phải sống nhờ vào thân xác tên này cả đời, phải hiểu rõ mọi người bên cạnh hắn, mới không bị phát hiện.
Cầm chiếc điện thoại lung tìm danh bạ , đập vào mắt hắn là hai dãy số điện thoại , BA, Mẹ.
Mẹ Kiếp tên này ngay cả bạn bè cũng không có sao, không lẽ tên này là , cao thủ tự kỷ trong truyền thuyết.
Hắn cũng âm thầm thấy may mắn, như thế càng có lợi cho lão tữ chỉ cần ta ít nói một chút , giả câm thế thì dễ gạt người khác,nhưng còn Ba, Mẹ tên này thì sao.cũng may mình có được cả trí nhớ của tên này, nếu không thì.....Mẹ kiếp cứ gọi cho Mẹ của tên này là Mẹ ,dù sao mình cũng chiếm thân xác con trai bà ấy.
Yên tâm đi thằng nhóc, dựa vào ân tình mày nhường thân thể này cho tao,tao đã thiếu mày một cái ân tình rồi, huống chi mày còn có một bà Mẹ thương yêu mày như thế.
Bắt đầu từ hôm nay , tao sẽ là Lê Minh ,
Mẹ kiếp sao trùng hợp thế kiếp trước tên minh, xuyên việt cũng mang cái tên này theo.
.....Nơi hắn sống trước kia là Huyền Minh Đại Lục , Nơi có cả Tu Chân và trình độ khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, thử so sánh những kiến thức của hắn với tên này, Mẹ Kiếp cái nơi gọi là Địa Cầu này thật sự lạc hậu vậy sao.Theo hắn so sánh thì trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ, thua Huyền Minh Đại Lục của hắn phải trên 100 năm là ít, Mẹ kiếp lần này lão tử thật sự phát tài rồi haha.
Không phải mình còn một bộ " Thiên Tinh Thần Quyết" sao chỉ cần cố gắng tu luyện chắc chắn, ở thế giới này mình sẽ vô địch thiên hạ ,hắc hắc lúc đó thiếu gì mỹ nữ chứ. hắn YY một trận rồi mới quyết định đánh một giấc ngon lành.
Hai ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, Lê Minh không thể không đối diện với sự thật- phải đi học!
Đại học Bách Khoa là một trong những trường Đại học có diện tích lớn nhất tại Thành phố Hồ Chí Minh, trường có hai cơ sở ở nội thành và ngoại thành.
Cơ sở nội thành là cơ sở chính có diện tích 14,2 ha tại 268 Lý Thường Kiệt, Quận 10, TP. HCM. Tại cơ sở 268 Lý Thường Kiệt, quận 10, TP. HCM với 96 phòng thí nghiệm, 3 xưởng thực hành và 1 thư viện.[5]
Cơ sở ngoại thành có diện tích 26 ha tại Linh Trung, quận Thủ Đức, Thành phố Hồ Chí Minh.
Ngoài ra, Trường Đại học Bách Khoa có một khu Ký Túc Xá ở nội thành tại 497, đường Hòa Hảo, quận 10 với diện tích 1,4 ha cách trường 1,5 km.
Mẹ Kiếp đây mà cũng là trường lớn nhất sao, lúc lão tử đi học, trường của lão tử thật sự phải gấp 3 chỗ này ,hắn thầm than một tiếng, theo trí nhớ của tên nhóc kiếp trước mau chóng tìm được phòng, chẳng khác gì dự đoán của hắn, mọi người liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt giống như đang nhìn thấy một tảng đá vậy, không đáng để ý.
Mấy tiết học nhàm chán trôi qua, hắn đánh một giấc cho tới lúc tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, uể oải đứng dậy ,xách chiếc cặp xách bước về phòng trọ của hắn. Đang định mở laptop tên này lên mạng xem một chút tin tức thì bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên:" truym sẻ gọi trym cu nghe rõ gật gù truym sẻ gọi trym cu nghe rõ gật gù: Nhìn trên màn hình có cái tên"mẹ", lê Minh do dự cả nửa ngày nhưng cuối cùng cũng nhấn nút nghe điện thoại.
- Ừm, con phải không? Là mẹ đây!
- Dạ, con đây!
Lê Minh trả lởi như một cỗ máy.
- Ở trường con vẫn khỏe chứ?
- Vẫn tốt ạ!
- Nhớ kỹ ăn uống cho đầy đủ, đừng ăn mặc cẩu thả, ở bên ngoài nhớ phải chiếu cố cho bản thân cho tốt. Không cần lo lắng ở nhà, mẹ và cha con đều tốt cả. Không có tiền thì gọi điện báo cho mẹ biết, mẹ gửi tiền cho con. Một mình lại ở bên ngoài trường học, nhớ chú ý an toàn một chút, bây giờ thời tiết nóng nực, phòng trọ của con có quạt máy không? Nếu không có, nhớ đi mua một cái mà dùng. Tiền dùng có còn đủ không? Không đủ thì mẹ gửi cho...
Lê Minh vô tri vô giác buông điện thoại, trong lòng hắn có cảm giác rất phức tạp mà không một từ nào có thể biểu đạt được, loại cảm giác này khiến hắn có chút chua xót. Đối với một kẻ từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện như hắn, sự yêu thương của mẹ quả thật là một thứ đồ xa xỉ mà hắn không dám mơ tưởng.
Hít một hơi mạnh ,hắn quyết định trước hết lên Tu Luyện xem thế nào đã .
Lê Minh khoanh chân ngồi xuống, tu vi hóa thành tro tàn đành phải từ từ tu luyện, trước hết tiến vào Nhất Tinh sơ kỳ rồi hãy nói sau. Kiếp trước vì đã tu luyện Thiên Tinh Thần Quyết cho nên Lê Minh đối với chân kinh này sớm đã thuộc làu, cứ từ từ theo chân kinh mà từ từ tu luyện.
Sau một lát, Lê Minh cuối cùng cũng nở ra một nụ cười, hắn vốn lo lắng rằng không cách nào tu luyện được bởi vì điều kiện linh khí ở địa cầu đều khác với chỗ cũ của hắn, không ngờ thân thể này đối với chân khí lại không hề bài xích. Lê Minh cảm thấy chân kinh Thiên Tinh Thần Quyết trong đan điền đã xuất hiện một chân khí yêu ớt, đây là dấu hiệu của việc tu luyện thành công.
Không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy, xem ra trong vòng hai ngày, mình có thể tiến vào giai đoạn Nhất Tinh sơ kỳ.
Bộ Thiên Tinh Thần Quyết tổng cộng có chín tầng, theo thứ tự là Từ Nhất Tinh đến Cửu Tinh, nếu luyện đến Ngũ Tinh có thể giữ được diện mạo như lúc tuổi 20, sống đến bốn trăm , năm trăm tuổi là bình thường.Luyện đến cửu tinh có thể phi thiên , độn thổ ,ngàn năm tuổi thọ, nhưng ở Huyền Minh Đại Lục chưa nghe nói qua có ai luyện tới cửu tinh.
Sáng sớm hôm sau Lê Minh dừng tu luyện lại, từ từ thở ra một ngụm khí rồi mở hai mắt ra. Trải qua một đêm tu luyện, trong mắt của hắn đã xuất hiện một chút tinh quang, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.
Trước hết đến trường đã rồi tính sau.
Tính toán thời gian bước vào lớp học, mọi người liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt giống như đang nhìn thấy một tảng đá vậy, không đáng để ý. Lê Minh cũng chẳng đếm xỉa đến bọn họ, một mình đi tới bàn cuối cùng ,lê Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn ra ngoài . nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một âm thanh rất lạnh lùng nhưng rất ngọt ngào quát lên phía sau hắn, Lê Minh giật mình sau lưng nhất thời cảm thấy lạnh giá.
"A, đây không phải lớp phó học tập sao, tìm anh có việc gì vậy cưng ?" Lê Minh xoay người lại, tươi cười nói.
"lê Minh, tôi biết cậu lại muốn trốn tiết, cậu cũng không cần dùng đủ loại lý do lừa tôi, cậu cho rằng tôi không có óc sao? Hôm nay bà nội đẻ , ngày mai ông nội đau,, ngày mốt ông cậu qua đời, ngày kia tảo mộ cho ông cậu, ngày kìa nói cho tôi biết cậu đi chúc thọ ông, cậu xem quá nhiều phim kinh dị, hay là ông cậu đội mồ sống dậy?" lớp phó học tập Như Quỳnh lúc này cũng đã xé rách da mặt, chuẩn bị khuyên bảo Lê Minh một trận.
Này bạn học Quỳnh bạn cũng biết tôi rồi đấy, tôi thường xuyên cúp tiết, nhưng kết quả học tập vẫn tốt đấy thôi,bạn ở lại mà tiếp tục sự ngiệp vĩ đại của mình đi nhé , tôi đi trước .
Lê Minh chạy đến cửa trường, thở phào một hơi.
Thực ra hắn cũng không phải không muốn học, nhưng trình độ của mình ra sao, trong lòng hắn hiểu rất rõ, những thứ mình biết, sợ ngay cả bọn giáo sư tiến sĩ giỏi nhất địa cầu này, cũng không bằng được mình.
Trở về phòng trọ Lê Minh tiếp tục tu luyện, việc quan trọng hiện giờ là phải nhanh chóng tiến vào Nhất Tinh sơ kỳ đã rồi tính sau.
- Rốt cuộc cũng đã tiến tới Nhất Tinh sơ kỳ.
Lê Minh lẩm bẩm nói, trải qua hai ngày tu luyện, cuối cùng hắn cũng đã tiến nhập vào Nhất Tinh sơ kỳ, Đã có kinh ngiệm Tu luyện từ kiếp trước, bất luận trạm kiểm soát nào với hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Anh Minh anh muốn đi đâu.
Vừa ra khỏi phòng trọ, thì âm thanh của Ngọc Linh đã truyền tới sau lưng,
À Linh à a ra ngoài có chút việc , e tìm anh có việc gì sao.
Ngọc Linh là một sinh viên của khoa Điện tử - viễn thông cùng trường với hắn, Ngọc Linh cũng có thể xem là một hoa khôi trong khoa điện tử - viễn thông vốn ít thịt nhiều sói .
À em tính nhờ anh xem hộ anh cái máy tinh anh học công nghệ thông tin , nên chắc rành hơn em , không biết anh có rảnh ko?
Rảnh , rảnh chứ hehe giúp đỡ một mỹ nữ , là bổn phận của một người đẹp trai như anh đây hắc hắc, đâu dẫn anh vào phòng để anh xem em, à nhầm xem máy tính của em bị gì nào!
Bước vào phòng của Ngọc Linh một mùi hương quyết rũ đập vào mũi của Lê Minh. Lê Minh khịt khịt cái mũi cố gắng bình tình , máy em đâu đưa anh kiểm tra xem nào?
Đây anh xem nó bị gì thế em cũng không rành lắm.
Kiểm tra máy nữa ngày Lê Minh bất chợt quay lại, hỏi Ngọc Linh một câu?
Em vừa vào trang bậy bạ nào à?
ặc, làm gì có em chỉ vừa vào một trang website là “ Liên Minh Hacker Việt Nam” thôi mà!
Là trang web chuyên môn cung cấp phần mềm antivirus! Thế mà bị người ta cài trojan ngay trên trang chủ, chuyện này đồn ra ngoài thì thật là bị người người khác cười chết cha chết mẹ luôn à nha !
Phản ứng đầu tiên của Lê Minh là “F..k” một tiếng. Rõ ràng là virus này được đính vào trang chủ, tức là trojan, người dùng vừa mở trang web lên là trojan [một loại phần mềm gây hại cho PC bằng cách lợi dụng các lỗi của hệ điều hành, tiến hành cài đặt các virus khác vào PC của người dùng] sẽ mở cửa sau [Back door – một dạng lỗi của hệ điều hành] cho virus tiến quân vào PC, chiêu này là chiêu cực kỳ vô sỉ của người viết virus.
Lê Minh bắt đầu tìm cách phân tích cái con virus chết tiệt này, một tiếng sau hắn bắt đầu viết một cái Phần mềm chuyên diệt virus này có thể diệt được virus “ Lưu Manh” ẩn nấp sâu trong hệ thống, hơn nữa nó còn bảo vệ máy tính tránh khỏi sự lây lan của “Lưu Manh”.
Lê Minh truy cập lại vào trang web “ Liên Minh Hacker Việt Nam”
"Không có ai phát hiện?" mẹ kiếp đây mà cũng là trang web chuyên diệt virus sao, một đám gà mờ cũng tự cho mình là cao cmn thủ.
Oày, thời đại bất đồng mà!
Lê Minh đăng ký một cái ID mới tên là “Ông Tổ Hacker - sau đó post bài, diễu võ dương oai tuyên bố mình phát hiện virus “Lưu Manh”, rồi lại rất khách sáo với Mod và Admin - vì không để cho người khác biết mình tới trả thù, hay tìm mình phiền toái hắn xóa mọi dấu vết để người khác không thể tìm ra hắn.
Nhìn bài post càng lúc càng nhiều, nhưng đa số là câu bài như “giữ chỗ”, “chiếm đất”,... toàn là vô nghĩa. Một lúc sau, cuối cùng cũng có bài có nội dung xuất hiện.
Người post bài có nội dung là “ProHacker” – một trong những VIP danh dự - được xưng là cao thủ, “ProHacker” cười nhạo Lê Minh một phen, nói cái phần mềm chuyên diệt của Lê Minh là đồ dỏm, sau khi mở chức năng tự bào vệ thì mở trang web nào cũng phát ra cảnh báo “Phát hiện virus Lưu Manh”, mà mấy trang hắn mở lên xem đều là nhưng website lớn nhất Thế Giới! Ngay cả một số website lớn của nước ngoài cũng bị!
“ProHacker” cười nhạo” nếu chủ thớt tung ra cái phần mềm diệt virus này, mà hiện giờ mở bất cứ trang web nào lên, nó đều báo là “Phát hiện virus Lưu Manh” Chủ thớt cho rằng mình có trình độ cao hơn tất cả lập trình viên trên thế giới, nên chỉ có một mình hắn phát hiện virus mà cả thế giới chưa có ai phát hiện".
Xem xong những lời này, Lê Minh không thể phát hỏa.
Lịt Mịa không lẽ trình độ của anh lại ngu hơn mấy chú ư , MK đúng là thời đại bất đồng hừ, đợi đi rồi các chú sẽ thấy.
Nghĩ xong, Lê Minh chỉ nói khơi khơi vài câu rồi logout. Nhưng hắn không biết, lần “Cười Nhạo ” này của “ProHacker” lại khiến cho hắn phải ân hận cả đời .
Trả máy lại cho Ngọc Linh , dặn nàng đừng nói việc hắn sửa máy của nàng cho ai biết ,Ngọc Linh chỉ thắc mắc một lúc rồi cũng ậm ừ đồng ý, Lê Minh yên tâm chào Ngọc Linh rồi về phòng , bài post lúc nãy làm tâm trạng hắn không được tốt ,chắc phải đi kiếm cái ăn đã ,hừ mất cả hứng đi dạo cái thế giới này.
Lê Minh đứng trước cửa một quán nhỏ.
- Xin chào anh ? Bên này còn một bàn trống đây, anh đi một mình hay còn đợi bạn?
Một cô bé tuổi cỡ mười lăm mười sáu, mặt mũi rất đáng yêu tiến lên chào Lê Minh.
- Ừ chỉ một mình anh , có món gì ngon không ?
Dạ, ở đây nấu ăn thì món gì cũng ngon cả, ai ăn xong cũng đều nói vậy! còn anh thì em không biết!
Cô bé nở nụ cười , tỏ vẻ 'khiêm nhường' mà không thấy đỏ mặt.
- Nhóc à, đem cái thực đơn đưa ra đây để anh chọn món nào.
Lê Minh vươn tay.
- Dạ.
Cô bé tuy trả lời nhưng mặt lộ vẻ không vui, nàng ta ghét nhất khi người khác kêu mình là nhóc.
Được rồi, lấy cho anh một phần cơm gà, them ít rau nữa là được rồi ,thế thôi, Lê Minh khoác tay nói rồi trả lại thực đơn cho cô bé.
Chỉ chốc lát, món ăn và một món canh miễn phí được đưa lên. Cô bé lại bưng cơm cho Lê Minh, nhẹ nhàng đặt một bát cơm trước mặt Lê Minh , nhoẻn miệng cười:
Của anh đây!
- Này, chén của anh đây á? Sao ít vậy?
Lê Minh tức giận nhìn bát cơm đầy ụ của mọi người xung quanh , so ra thì bát cơm của mình ít bằng một phần tư bát của mọi người.
- Chê ít hả? Vậy tí anh gọi cơm thêm đi mà nhớ là cơm thêm thì có tính tiền đó!
-
Cô bé lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người đi.
- Con nhóc này, ta đắc tội gì với nó chứ?
Mẹ kiếp, ăn cái đã mặc kệ con nhóc, Hừ!
Này nhóc con, nhường bàn này cho bọn anh , cút ngay và luôn!
Lê Minh đang ăn thì nghe một giọng nói vang lên sau lưng.
-Từ đâu tới thì biến về đó đi, đừng làm tao mất hứng ăn cơm!
Lê Minh ngẩng đầu lên, đầy đe dọa nói.
Mấy tên lưu manh nhìn nhau sắc mặt biến đổi, Mẹ Kiếp thằng này bị bệnh à??
Mày sủa clgt dkmm, tao muốn làm thịt mày!
Tên lưu manh lao tới ,trước mặt mọi người lại bị xỉ nhục tới mất này thì đíu ai nhịn được nữa.
- Bộp!
-
Lê Minh co tay cầm cả bát rau đập thẳng vào trên đầu tên lưu manh, khiến hắn lảo đảo, mẹ kiếp mới có nhất tinh sơ kỳ cũng đủ để làm thịt bọn súc sinh vật này rồi, Lê Minh thầm nghĩ!!
Đm tụi bay còn cùng tiến lên bắt nó cho tao, để tao giết chết nó ,thằng tró này.
Lê Minh đứng dậy chụp đĩa cơm ném thẳng vào một tên đang lao tới. tay còn lại cũng không rảnh rỗi, một quyền đấm thẳng vào mặt tên còn lại, hai tên lưu manh vừa lao tới , chưa kịp làm gì đã nằm đo xem cái quán ăn này dài bao nhiêu!
Cút!
Lê Minh quát lớn.
Tên còn lại nhìm chằm chằm Lê Minh như quái vật, thầm nhớ kĩ khuôn mặt này , vội vàng kéo hai tên kia ra khỏi quán.
Cô bé phục vụ chẳng biết từ đâu chui ra, nhìn trên mặt đất một đống hỗn độn, king ngạc thốt lên.
- Tôi mới đi WC... rửa tay xong mà cả phòng sao lại biến thành như thế này?
Anh lỡ tay, không cẩn thận làm đổ bể.
- Ra là anh! Vậy thật tốt quá, vỡ hai cái đĩa, mỗi cái một trăm ngàn. Tiền cơm năm chục ngàn tổng cộng là hai trăm năm chục ngàn , thêm tiền sửa chữa là một trăm năm chục, tổng cộng là bốn trăm ngàn.
Cô bé không chút khách khí thống kê rồi chém hắn, dù sao dám gọi nàng là cô bé, không nên hạ thủ lưu tình.
Mẹ kiếp một bữa ăn mà tốn vl thế à!
Lê Minh chửi toáng lên.
Nếu không tôi báo cảnh sát tới giải quyết nhé?
Lê Minh cũng muốn vì việc nhỏ này mà đụng tới cảnh sát, thanh toán tiền đền bù, ra đến trước cửa quay lại nhìn cô bé nói:
Cô pé , em mới đi WC ra đúng không? Còn chưa kéo khóa quần kìa !
Cô nhóc cúi đầu xuống xem, quả nhiên thấy mình chưa kéo cửa sổ , mặt chợt đỏ phừng phừng, nhìn tên khốn nạn đi ngoài xa hét to:
A là đồ sắc lanh!!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vietnamnet11
Mẹ Kiếp gần hết tiền rồi ,không lẽ gọi về nhà xin tiền sao, cha mẹ của tên này cũng không phải giàu có gì, mình đã chiếm thân xác của tên này, để lên mạng xem có việc gì làm thêm không cái đã.
Lấy chiếc LapTop made in china ra Lê Minh tìm kiếm gần bốn tiền đồng hồ mới nhìn thấy một dòng tyển dụng khá vãi luyện!
"Hiện cần một người làm thêm , yêu cầu thân cao 175 cm, thể trọng trên năm lăm kg, diện mạo dẽ nhìn, hàm răng trắng như tuyết, hai tay thon dài, biết giặt quần áo, có thể làm cơm, ham mê công việc, biết nghe lời, đánh chửi tùy ý, biết võ công , chăm chỉ gội đầu, thường xuyên cắt móng tay, mặc quần áo đẹp, cử chỉ chuyên gia. . . nhất là phải có tính nhẫn nại! ai có nhu cầu có thể đến địa chỉ số 15 đường Pasteur, quận 1 , TP HCM, thời gian làm việc từ 4h chiều đến 9h đêm, có chỗ ở miễn phí, lương cao mọi chi tiết xin lien hệ 1900100 có!!
Mẹ kiếp có phải đùa giỡn không nhỉ!
Nhìn thông báo tuyển dụng hà khắc giống như trò vui đùa trong tay, lê Minh trong lòng không ngừng đắn đo, trên thế giới này có rất nhiều kẻ biến thái a, bọn chúng đều có rất nhiều ý tưởng quái gở, hắn thực sự sợ hãi có kẻ nhàn rỗi nào đó muốn hí lộng nên bày ra trò đùa dai.
Bất quá bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác, phải thử một lần, cho dù chuyện này gần như bịa đặt. Bởi vì từ một ngày trước hắn đã cùng đường ngay cả một bữa cơm cũng không mua nổi, càng không nói đến có cái gì bỏ bụng, nếu thật sự không kiếm được việc làm, chỉ sợ ngày mai trong thành phố lại có thêm một quỷ đói. Nghĩ đến lúc khi mình nhập vào thân xác này còn vỗ ngực tự tin: nhất định phải phong thái đường đường chính chính đứng lên tại thế giới này. Hiện tại đừng nói phong thái, bị tiểu nha đầu kia chém một phát bây h trong túi hắn đã không còn bao nhiêu tiền nữa rồi, bây h nhận được việc này thì ít nhất chúng còn có thể đảm bảo chính mình không chết đói, mà không cần xin tiền của ba , mẹ tên mình mượn xác nữa.
Chả cần gọi điện cứ đến thẳng nơi xem thế nào?
Nhìn cửa cổng màu đỏ mở rộng, Lê Minh có chút do dự không quyết, hiện tại hắn cũng không dám khẳng định cái quảng cáo kia là thật hay giả, nhìn cửa lớn thế này một bóng người cũng không có, mình lỗ mãng xông vào, mẹ kiếp bị chủ nhân xem như ăn trộm giải đến cục cảnh sát, như thế thì rất oan a.
Đang do dự, lại thấy trong trang viên đi ra một tiểu hài, là một tiểu cô nương chừng tám tuổi, Lê Minh chuyển ánh mắt, nhìn chăm chú vào nàng. Trước đó, Lê Minh dám thề chưa bao giờ gặp qua cô gái đáng yêu như vậy, nếu có cũng chỉ trong hoạt hình.( con này chắc trông giống con sở sở trong đclm cmnr).
Anh tới đây xin việc làm, phải không?
Cô pé hỏi Lê Minh.
Uh, Lê Minh trả lời qua loa!
Theo ta!
Kẻ có tiền thật xa xỉ ! Lê Minh thầm than, cái Biệt Thự này, chỉ sợ không có vài chục tỷ thì không làm được . Đương nhiên cũng chỉ là phán đoán trong lòng hắn, sự thật nhiều ít ra sao, chắc chỉ có chủ nhân nơi này mới biết.
" Uy, ngươi rốt cuộc có đi hay không? " cô pé đi phía trước dẫn đường thấy phía sau không ai đi theo, quay đầu sẵng giọng.
" Tới ngay, tới ngay......." Lê Minh liền mồm đáp, không dám tiếp tục cảm thán, vội vàng đuổi theo, cô pé trước mặt hiện nay tương lai chính là cơm áo ,cha mẹ của hắn, hắn tự nhiên không dám chậm trễ. Hơn nữa, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn có cảm giác quái dị, trước mặt không phải là nữ hài chưa đầy mười sáu tuổi, mà như mình đang đối mặt với người trưởng thành vậy.
Sô pha xa hoa, tivi Sony bravia 4k, trên cao rõ ràng là máy chiếu phim..... Tất cả là đồ dùng hiện đại vô cùng, bất quá nếu so với Huyền Minh Đại Lục thì nơi này, chỉ là của một người bình dân,nhưng đây là địa cầu dựa theo trí nhớ của tên này thì chỗ này, cực kì xa cmn hoa.
Đang mải nghĩ ngợi, ngoài cửa lục tục vài người đến. trong đó có hai thằng đang nâng một kiện máy móc, như là cân đo chiều cao cân nặng. Mà cô pé vừa rời đi, cô pé này đang nhu nhuận đứng sau một cô gái xinh đẹp khoảng 19, 20 tuổi, cô bé tay nắm chặt vạt áo của cô gái xinh đẹp, cử chỉ điềm đạm đáng yêu, nghiễm nhiên không phù hợp với độ tuổi của nàng.
Hai thằng đem máy móc cân đo đặt ở trong gian đại sảnh, bên cạnh cô gái xinh đẹp liếc mắt cẩn thận đánh gia Lê Minh, trong mắt lộ một tia cổ quái: " Cởi giày ra rồi mới đứng lên !"
Ngươi biết võ công, ngươi có thể đánh thắng tên này không , vừa nói cô gái xinh đẹp chỉ một thằng đang đứng bên cạnh mình?
Bịch!
Trong cái thời khắc thằng kia bước lên nhận mình là người mà cô gái xinh đẹp nói tới, Lê Minh đột nhiên xuất cước. Sau đó, thằng ngu này đã dính cước nằm sấp xuống mặt đất, gân xanh trên trán có thể nhìn thấy rõ rệt.
Này anh có phải là nam nhân không thế, cùng là đàn ông với nhau sao có thể xuất thủ ác độc thế chứ: cô pé đứng sau cô gái xinh đẹp lên tiếng!
Đó là địch thủ của tôi, đã là địch thủ không cần phân biệt già trẻ , gái trai !
Được rồi em gái , coi như anh qua phần võ công, tiếp tục kiểm tra cân nặng, chiều cao đi: cô gái xinh đẹp lên tiếng.
Bên trái máy đo có nam nhân cầm bản ghi chép nhìn mức độ cao bên trên, trầm giọng nói:" 1m75."
"Đủ tư cách." Cô gái xinh đẹp trong mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Thể trọng 67 kg." Nam nhân bên trái máy đo nói.
"good good!" Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lê Minh trên mặt cũng lộ ra tia cười thoải mái, tựa hồ trút được một gánh nặng từ lâu, đôi mắt đẹp nhìn Lê Minh nói: "Ngươi khi nào có thể đi làm?"
Ngày mai có thể đi làm bất quá ta muốn hỏi trước, giờ làm việc thì đã biết , nhưng tiền lương thì hình như ….
"Ngươi nói là tiền lương?" Cô gái xinh đẹp không đợi hắn nói xong, đã giành nói trước, lại nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên, có vẻ thích thú nói: "Ở sơn trang chúng ta bao ăn, bao ở , một tháng phụ cấp thêm 3 triệu đồng , Đương nhiên nếu ngươi muốn kiếm thu nhập thêm, chúng ta sẽ đưa ra vài nhiệm vụ đặc thù."
Được rồi ta làm hợp đồng đâu chúng ta kí hợp đồng thôi?
Kí hợp đồng xong, cô gái xinh đẹp vừa lòng dắt cô pé kia li khai, còn những việc khác đều giao cho hai thằng súc sinh ghi chép chiều cao, thể trọng lúc trước.
Này hai anh tên gì thế : Lê Minh hỏi.
Tao là Hoàng , còn thằng bị mày đá ngay tờ trym kia là Phương!
Anh Hoàng bây giờ chúng ta đi đâu thế?
"Đi đến chỗ ở của ngươi." Hoàng vừa dẫn đường phía trước, vừa đi vừa nói.
Lê Minh lại hỏi: "Anh Hoàng, ta có thể biết trước được không, công việc của em là cái gì?".
"Kì thật cũng đơn giản, bình thường chỉ bưng trà rót nước, bình thường 2 tiểu thư đều có người khác bảo vệ nhưng, từ 4h trở lên sẽ do cậu phụ trách mà nên nhớ, nếu tiểu thư có yêu cầu gì phải lập tức chạy tới đừng bao giờ đến muộn, Hơn nữa, các nàng muốn chúng ta làm gì, chúng ta nhất định phải thoả mãn, không được qua loa." Hoàng so với Lê Minh thì lớn hơn vài tuổi, xem ra cũng nói nhiều, đối với đàn em mới vào làm này, coi như cũng chiếu cố.
" Lê Minh, đây là phòng ở của ngươi." Không đợi lê Minh nói xong Hoàng đột nhiên giơ ngón tay chỉ vào một tòa nhà cô lập.
Nhìn căn nhà lấp ló trong vườn hoa hơi có chút khí thế xuất trần, Lê Minh có chút không dám tin, Đây là chỗ của ta.......một người ở? "
"Đúng vậy phàm là người đến đây làm việc mọi người đều đồng dạng có nơi ở của riêng mình." A Hoàng giới thiệu.
lê Minh cơ hồ không nhịn được chảy nước miếng từ lúc đến thế giới này lần đầu tiên Lê Minh được ở phòng lớn như vậy, nếu thuê phải mất mấy triệu đây ?.
Nhẹ nhàng tiếp nhận chìa khóa từ tay A Hoàng, Lê Minh hai tay run rẩy mở cửa căn phòng của chính mình rồi đi vào, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng tắm.... Dường như không thiếu cái gì, trong phòng toàn bộ trang bị đều hiện đại. Càng làm cho Lê Minh cao hứng chính là, phòng ngủ của hắn, trên cái bàn đặt một cái máy tình màn hình tinh thể lỏng 21 inch, thoạt nhìn thuộc loại công nghệ cao.
Hắc hắc tốt rồi , Cảm ơn A Hoàng mà thời gian làm việc của em là từ 4h chiều phải không? Vì buổi sang em còn phải đi học, không biết có thể tự do ra vào căn nhà này không Anh.
Cứ làm mọi việc cậu thíc, mỗi người đều có khung giờ làm nhất định, cậu chỉ cần bồi tiếp 2 vị tiểu thư từ 4h trở lên là được, thời gian còn lại cậu có thể tự do hoạt động, căn phòng này cũng là của riêng cậu, có thể tự do ra vào đừng lo lắng. A Hoàng trả lời rõ ràng tránh cho Lê Minh có thể hiểu lầm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vietnamnet11