- Bẩm các vị gia gia, tử tôn muốn ra ngoài tu hành một thời gian.
- Ngươi lại muốn đi đâu? Tại sao không ở lại Thần Nhân học viện? Hầu Xung hỏi.
- Lần này tử tôn muốn đi du lịch khắp 3 đại lục. Sinh tử do trời, chỉ có thể đặt bản thân vào nghịch cảnh mới có thể trở nên mạnh mẽ, vì vậy mong các vị gia gia không cần phái người theo bảo vệ.
- Con đường đại đạo vốn không có điểm dừng. Ta lấy tư cách gia chủ đảm bảo thực hiện ý nguyện của ngươi. Nếu không còn việc gì nữa thì có thể lui xuống.
- Vâng.
Một lát sau, Lục trưởng lão cất tiếng hỏi:
- Gia chủ, sao ngài lại đồng ý như thế chứ? Phải biết nằm nó là niềm hi vọng lớn nhất của Hầu gia.
- Haiz… Tâm nó đã không còn nằm ở gia tộc, cũng chẳng còn có ý định dẫn dắt gia tộc đi tới vinh quang nữa. Nó đã thế thì ta còn cách nào khác?
…
Hai ngày sau, Hầu Siêu từ biệt mọi người. Hắn bắt đầu hành trình mới của mình.
…
Một đứa bé 7 – 8 tuổi ăn mặc rách rưới, thân thể lấm lem bùn đất, đầu tóc rối tung, nhưng lúc nào quanh người nó cũng có mùi men rượu. Ấy là cái hình ảnh như thế nào? Lúc nào một đứa bé ăn mày như nó lại có tiền thừa mua rượu? Lúc nào một đứa trẻ đã là sâu rượu rồi? Thế giới này cũng quá điên cuồng đi.
Nó lắc la lắc lư, lung la lung lay tiến từng bước xiêu vẹo về phía trước. Thỉnh thoảng nó nấc lên, và rồi nó lại lấy cái hồ lô rượu trên hông, đổ rượu vào miệng làm vài hơi. Nó rất tự nhiên tiếp tục cái việc tẻ nhạt ấy trên quãng đường dài.
Bỗng nhiên, một nhóm 3 người đại hán từ xa tiến lại hướng nó.
- Đứng lại, có gì thì đưa hết ra đây. Có như thế lão gia sẽ tha cho ngươi một mạng.
Một tên trong số chúng chặn trước mặt Hầu Siêu, hung hăng mở miệng. Vừa nói hắn vừa vung một thanh đao sáng loáng cắm phập xuống mặt đất.
Hầu Siêu ngáp dài một cái, hắn lấy tay dụi dụi hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn đại hán, rồi cất bước đi vòng qua 3 tên ấy.
- Muốn chết. Tên đại hán cầm đao xông lại.
Xoẹt… Xoẹt… Xoẹt…
Ba đạo hắc khí từ thân thể Hầu Siêu bay ra, cắt phăng ba cái đầu. Máu tươi vẫy lên, thân thể 3 tên ngã xuống, từ thân thể và cái đầu, lượng lớn máu tươi tuôn ra nhiễm đỏ một vùng.
Ba đạo hắc khí không hề giảm tốc độ, nó mang theo dư uy đánh thẳng vào mặt đất.
Bùm… Bùm… Bùm…
Bụi bay mù mịt, đất đá văng khắp nơi, 3 cái hố sâu được hình thành giữa con đường.
Việc xảy ra chẳng ảnh hưởng gì đến tốc độ của Hầu Siêu, với cái thân say xỉn, hắn vẫn tiếp tục bước đi.
…
Hầu Siêu bước vào một tửu quán, chọn một cái bàn trống bên trái, ngồi xuống và nói:
- Tiểu nhị, đến 3 hũ rượu và 2 cân thịt.
- Có ngay, có ngay.
- Ta có phải là hoa mắt? Ăn mày cũng vào tửu quán sao? Tiếng xì xầm tại cái bàn bên phải.
- Hừ, ăn mày thì sao? Miễn có tiền trả là được. Người trung niên mắng đứa bé vừa lên tiếng.
Một lát sau, người tiểu nhị dọn đồ ăn và rượu lên.
- Khách quan, thành thật xin lỗi. Món ăn và rượu đã dọn lên, phiền ngài thanh toán, tổng cộng là 2 quan tiền.
Hầu Siêu thò tay vào áo, lấy ra một nén bạc và vứt lên bàn.
- Không cần thối lại.
Tên tiểu nhị mặt mày hớn hở:
- Cảm ơn khách quan, cảm ơn khách quan.
…
Hầu Siêu ngồi thẫn thờ gắp thịt cho vào mồm, và không ngừng uống rượu. Hắn muốn uống thật say, muốn quên đi tất cả. Hắn muốn thật say để tất cả trở nên mơ hồ, để mọi thứ đều không chân thật, để hiện thực tàn khốc cũng biến thành giấc mơ hoang đường và một lúc nào đó, hắn bước ra giấc mơ ấy, sống vui vẻ và hạnh phúc.
Hắn dần say, đôi mắt mông lung, đôi tai bị ù và căng tức, đầu óc quay cuồng. Hắn chỉ còn loáng thoáng nhớ được cuộc trò chuyện của một nhóm 2 người bước vào tửu lâu khi hắn đang ăn.
- Này, biết gì chưa?
- Chuyện gì?
- Còn chuyện gì nữa, là việc thuyền bè ra biển mất tích. Cả tháng nay, số lượng mất tích càng tăng cao. Đến bây giờ, không có mấy chủ thuyền dám ra biển nữa.
- À, việc này ta cũng có nghe nói. Cũng chẳng có gì, chắc là do bão ấy mà. Tháng này có bão cũng là bình thường.
- Vấn đề không phải là bão. Nghe đâu là ngoài biển có việc gì rất trọng đại phát sinh.
- Mẹ kiếp, đừng úp úp mở mở nữa. Ngươi biết gì thì nhanh nói.
- Thật ra ta cũng không biết, ta chỉ nghe người khác nói lại thôi. Nghe đâu có chiến tranh trên biển.
- Chiến tranh? Giữa Nhân tộc và hải tộc? Không phải chứ? Không phải giữa chúng ta và hải tộc vẫn bình yên hàng trăm năm nay sao?
- Không phải. Nghe đâu là nội bộ hải tộc đấu đá lẫn nhau.
- Thế thì có liên quan gì đến chúng ta?
- Đầu ngươi bị vô nước à? Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, chưa nghe bao giờ sao?
- Hừ, Nhân tộc chúng ta cũng không phải ruồi muỗi.
- %#$^%%... Đầu óc ngươi có vấn đề rồi, ta không nói với ngươi nữa.
- Mẹ kiếp, đầu óc ngươi mới là có vấn đề.
…
…
Thoáng lặng yên nhìn những bến tàu, những con thuyền, cả bãi cát vàng và những cơn sóng lăn tăn, hắn đăm chiêu thở dài:
- Xem ra ta cũng đã tới ranh giới giữa đất liền và ngoại hải rồi. Aiz… Đã tới thì cũng phải đi nhìn một chút.
…
- Vị khách quan này, hiện tại chúng tôi không có ý định ra khơi. Thỉnh ngài hãy tìm người khác.
Một gã tráng niên cười trừ, giải thích với Hầu Siêu.
- Được rồi. Hầu Siêu đáp.
Nói xong hắn quay người đi ngay.
Hắn đã hỏi 11 vị thuyền trưởng, nhưng tất cả đều từ chối. Đúng là bất khả thi. Hắn không thể cứ chờ đợi, như vậy rất mất thời gian. Hắn lại không muốn thay đổi lộ trình.
“Như thế nào xui xẻo như vậy?” – Hắn buồn bực nghĩ thầm.
Khi hắn vừa đi xa được 14 trượng, thì một giọng nói từ bên phải vang lên:
- Khách quan, ngài muốn ra biển?
Hắn quay lại nhìn. Người vừa gọi hắn là một thanh niên tầm 25 tuổi, cơ bắp cuồn cuộn, da dẻ nâu sạm, trên người hắn thỉnh thoảng còn có tí hương mặn của muối biển tỏa ra. Chín, mười phần hắn là dân đi biển.
Hầu Siêu đánh giá sơ qua, và nói:
- Phải, ta định đến Duyên Phong thành. Tiếc là từ sáng đến giờ đã hỏi qua nhiều chủ thuyền, nhưng không ai đồng ý ra biển vào lúc này. Ngươi có cách gì sao?
Người thanh niên mỉm cười:
- Việc này cũng dễ hiểu, trong tháng này số thuyền mất tích đã lên tới 24 chiếc, ai cũng e ngại. Ta đúng là có cách, nhưng giá cả hơi cao.
- Ngươi nói rõ hơn đi.
- Vâng. Là thế này: Có một đội buôn thuê thuyền của chúng tôi chở hàng đến Man châu, giá cả rất cao. Chúng tôi đã đồng ý. Số lượng người và hàng hóa cũng không nhiều lắm, thuyền chúng tôi còn dư vài phòng trống, vì lẽ đó nên chúng tôi mới mời chào thêm khách nhân.
Hầu Siêu nhíu mày:
- Nói giá cả đi.
- 5 lượng hoàng kim.
- 5 lượng hoàng kim? Gấp 20 lần giá bình thường sao? Hầu Siêu bình thản mở miệng.
- Xin ngài thông cảm, việc ra khơi trong tình huống đầy nguy hiểm như thế này nên giá cả không thể nào thấp được. Dù gì chúng tôi đều có cha mẹ già cùng đàn con thơ. Lần ra biển này lành ít dữ nhiều, chúng tôi cũng phải lo hậu sự.
Hầu Siêu không hề nghĩ ngợi, hắn đáp:
- Được. Ta đồng ý. Vậy thuyền của các ngươi ở nơi nào, khi nào thì xuất phát?
- Xin ngài yên tâm. Thuyền chúng tôi chiều mai sẽ xuất phát. Bây giờ tôi sẽ dẫn ngài đi xem thuyền.
…
…
Giữa đại dương mênh mông, bốn phía chỉ có một màu xanh lam của biển cả. Một nam một nữ trò chuyện trên khoang thuyền không bóng người.
- Bọn chủ thuyền đúng là làm ăn chả ra sao. Chúng ta rõ ràng đã thuê, và bao cả chiếc thuyền, thế mà chúng vẫn đưa thêm người lạ lên thuyền.
- Lục ca, họ cũng vì muốn kiếm thêm chút tiền. Những vị khách nhân mới cũng không ảnh hưởng tới hàng hóa của chúng ta đâu.
- Biết là vậy, nhưng huynh vẫn thấy khó chịu.
- Hừ, đừng tưởng là muội không biết huynh đang nghĩ gì. Huynh chỉ toàn chủ ý xấu xa.
- Nha? Nàng biết ta có chủ ý gì sao? Người nam mở giọng bỉ ổi cười hỏi.
- Huynh đúng là không làm ra được chuyện gì đúng đắn. Thiếu nữ quẫn bách đáp.
- Hả? Muội nói gì ta không nghe rõ.
Vừa giả vờ hỏi, hắn vừa tiến tới bên cạnh thiếu nữ. Sau đó, hắn nhẹ nhàng cuối đầu, thổi một hơi vào tai trái thiếu nữ. Bị tập kích, thiếu nữ đang tuổi trăng tròn đầy xấu hổ với khuôn mặt đỏ chót cúi đầu.
Thấy thế, hắn cực kỳ đắc ý. Hắn vòng tay trái ôm thiếu nữ vào lòng, đồng thời tay phải du động, nó như một con rắn tinh quái luồn vào chiếc áo mỏng manh trên nàng. Sau đó, bàn tay thô ráp đầy chai sạn của hắn vuốt vuốt vùng bụng mịn màng của thiếu nữ.
Thiếu nữ vô lực tựa mình vào bả vai của hắn, hơi thở dần đứt quãng và gấp gáp.
Cảm nhận được tình huống của thiếu nữ, hắn cũng bắt đầu thở gấp. Dục vọng nổi lên, hắn càng dùng sức xoa nắn vùng bụng thiếu nữ. Và rồi như một con dã thú đầy tham lam, bàn tay của hắn lần mò lên phía ngực.
Thiếu nữ như chợt tỉnh, đầy hoảng hốt lấy bàn tay nhỏ bé chặn lại cánh tay quái ác.
Người thanh niên thấy tay mình bị chặn, hắn cười thầm: “Có thể chặn được sao?”. Với kinh nghiệm lão luyện của mình, hắn nhỏ nhẹ thì thầm vào tai thiếu nữ:
- Huynh yêu muội, muội cũng biết mà, huynh yêu muội rất nhiều, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu mình muội. Nếu huynh có lời nào dối trá thì trời tru đất diệt. Nếu như huynh phản bội muội thì…
Thiếu nữ giật mình, cắt ngang lời hắn:
- Đừng mà, huynh đừng thề nữa.
- Vậy muội có yêu huynh không?
- Muội… Muội… Thiếu nữ ngập ngừng.
Trong lòng người thanh niên cười gằn: “Chạy đi đâu cho thoát”. Hắn mở miệng với giọng đắng chát đầy bi thương:
- Aiz… Xem ra chỉ là huynh đa tình.
Tuy nói những lời như thế, nhưng hắn vẫn không buông nàng ra. Người thiếu nữ lạc vào lưới tình đã chẳng còn tỉnh táo để suy nghĩ, nàng quýnh lên:
- Không, không. Muội cũng yêu huynh.
- Muội nói dối. Muội yêu huynh thì vì sao muội lại không cho huynh.
- Không phải… Không phải mà. Thiếu nữ cuống quýt đáp.
Như bắt được nhịp điệu của tiết tấu, bàn tay phải của hắn lại lần mò lên phía ngực. Lần này, người thiếu nữ hoàn toàn không ngăn cản.
___________________________________
p/s:
1. Tuy cái đoạn ý hị hị cuối chương không liên quan nhiều đến truyện. Nhưng truyện từ đầu tới giờ toàn tu luyện, đánh nhau, cộng thêm những kết thúc bi kịch, nên tác giả viết cái này giải tỏa tâm lý cho độc giả :013:
Tác giả hi vọng độc giả lên tinh thần, chuẩn bị cho những tình tiết tiếp theo :027:
2. Đọc kĩ đoạn trên đoạn 2 người trong quán rượu trò chuyện về việc mất tích của tàu thuyền => "Nhân tộc và hải tộc" => hải tộc ở đây là chỉ các giống sinh vật sống ở đại dương và hải đảo trên đại dương, chứ không phải một loài riêng biệt như Nhân tộc hay Thạch tộc, Tử tộc... => Vì thế, không sai chính tả, chẳng sai ngữ pháp.
Hầu Siêu vốn đang nhắm mắt tu luyện, thì từ khoang thuyền bên cạnh truyền lại tiếng “rung động tình tứ” khiến hắn khó chịu.
Hắn – kẻ mà trải qua một tình yêu, kẻ mà trải qua 2 cuộc sống, còn chẳng biết mùi “ấy ấy” là thế nào. Đau khổ thay giờ này lại phải nghe từ “cuộc tình” của người khác. Khó chịu âu cũng là bình thường.
Hắn mang khuôn mặt âm trầm mở cửa đi về phía mũi thuyền hóng gió.
…
- Tiểu tử, khuya rồi còn ra đây làm gì? Vị thuyền trưởng mở miệng hỏi.
Thuyền trưởng chiếc thuyền này là một vị trung niên dễ gần, hay quan tâm đến mọi người. Tuy mới quen biết chưa lâu, nhưng Hầu Siêu cũng rất quý người thuyền trưởng này. Không giống như vẻ “xa ngoài ngàn dặm” với những người khác, Hầu Siêu vui đùa đáp lại:
- Triệu thúc, ngài nghe xem bên trong khoang thuyền đang diễn ra cái gì? A… A… Ta là đứa trẻ ngây thơ, ta không muốn bị đầu độc.
- Tiểu tử thúi, ngươi mà ngây thơ cái gì. Ngây thơ thì chưa hiểu chuyện gì xảy ra mới đúng.
- Ha ha, Triệu thúc đừng đổ oan cho tâm hồn trẻ thơ của ta.
…
Con thuyền rong ruổi trên biển đã 5 ngày. 5 ngày qua, nó bình yên vượt qua. Trước khi quyết định ra khơi, mọi người đều khẩn trương và lo lắng, đến giờ mọi người cũng đã dần bình tâm lại, họ thả lỏng và vui cười nhiều hơn.
- Tiểu tử, lại ra ngắm mặt trời mọc sao?
- Không, ta là tránh né âm thanh kia.
- Tiểu tử ngươi cái gì cũng biết thì cần gì phải tránh né?
- Vì một tâm hồn trong sáng và ngây thơ không nhiễm hạt bụi. Hầu Siêu nghiêm trang đáp.
…
Ngày thứ 7 bắt đầu.
- Tiểu tử, hôm nay lại tránh né âm thanh kia à?
- Không, hôm nay ta ngắm mặt trời mọc.
- Đi tìm chết.
Vị truyền trưởng tặng hắn một cú đá vào mông.
Hắn nhảy dựng lên, mặt mày cau có tố cáo:
- Đau chết ta rồi, đau chết ta rồi.
…
Ngày thứ 8.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi là tránh né âm thanh kia hay là ngắm mặt trời?
- Aiz… Ngủ nhiều nên thân thể căng cứng cả, ta chỉ là ra ngoài vận động tí chút.
…
Ngày thứ 9.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi…
Triệu thuyền trưởng chưa nói xong câu, thì trời bỗng tối sầm, mặt biển đang lặng yên lại nổi sóng.
Mây đen kéo tới che lại bầu trời, sấm vang chớp giật. Biển cũng gầm lên những tiếng trầm thấp, sóng lớn chập chờn. Con thuyền như chiếc lá trôi bồng bềnh trước cuồng phong, và bất cứ lúc nào nó cũng có thể bị đánh tan thành mảnh nhỏ.
- Chuyện gì xảy ra? Gã thanh niên được gọi là Lục ca với bộ quần áo chưa kịp mặc xong hấp tấp chạy đến hỏi.
- Bão đến. Đến rất đột nhiên và bất ngờ. Triệu thuyền trưởng đáp.
- Không phải đang yên bình sao? Sao lại đột nhiên như vậy được?
- Ta cũng không rõ. Trên biển cũng thường xuyên gặp tình cảnh này. Xin đừng lo lắng.
Nói xong, hắn quay lại nhìn về phía các thuyền viên, hét lớn:
Từ mặt biển phía trước thuyền hơn 10 dặm, một luồng sáng bí ẩn chiếu lên bầu trời u ám, hình thành một hình ảnh mơ hồ.
Hình ảnh mơ hồ dần dần được gây dựng. Ở đó một vị lão nhân thần bí đang nhìn xuống muôn dặm con dân.
Chỉ một hình ảnh phản chiếu mông lung, nhưng hình ảnh vị lão nhân tạo ra áp lực vô hình đè nặng lên thân thể mọi người, trái tim của họ như bị cái gì bóp nghẹt. Họ hít thở vô cùng khó khăn.
Vị lão nhân đứng lơ lửng giữa không trung như đỉnh thiên lập địa, như là vị thần vô địch chốn nhân gian. Hắn nhìn về con dân đang sống vui vẻ, hạnh phúc của mình rồi thở dài.
Bỗng nhiên hắn nhìn về trời cao, cất tiếng nỉ non:
- Bao nhiêu năm tháng đã qua đi nhưng ta vẫn không thể chạy thoát vận mệnh. Đó là tại sao chứ?
Dứt lời, thân thể hắn phát sáng, có Kim Long vờn quanh, có linh quang tuôn trào, có máu huyết bốc cao. Bàn tay nắm chặt trường kích, hắn giơ kích chỉ thẳng cao thiên, hét lớn:
- Nếu đã không thể chạy thoát thì đến đây a. Đến đây một trận chiến. Chiến!
Trường bào không gió tung bay, Kim Long ngửa mặt gầm thét. Ngay khi đó, 2 mắt hắn tỏa sáng rực rỡ, bắn ra 2 luồng sáng kim sắc. Đồng thời, trường kích ong ong rung động, hắn cầm trường kích lao thẳng về cao thiên.
Huyết khí lượn lờ, Kim Long xuất thế, kích chém cao thiên, chiến thần bất bại.
Ý nghĩ đó xuất hiện trong lòng tất cả mọi người trên thuyền. Họ đều run lên. Không ai nghi ngờ về thực lực của vị lão nhân. Không ai nghi ngờ sức mạnh của đòn đánh này.
“Chắc chắn đòn đánh này sẽ đục thủng thương khung, phá nát trời cao.” – Trong lòng họ, điều đó đã trở thành điều không thể nghi ngờ.
Nhưng sự việc tiếp theo đã vượt qua cả thường thức của mọi người, đánh vỡ niềm tin của họ.
Lão nhân đang lao thẳng lên trời với đòn đánh mạnh nhất, thì biến cố phát sinh. Một ngón tay khổng lồ với vô số hỏa diễm quay quanh từ cao thiên lao xuống.
Ầm…
Trường kích gãy tan thành 2 đoạn rơi xuống. Lão nhân trọng thương rớt theo sau, máu tươi không ngừng trào ra.
Sau đòn đánh, ngón tay bỗng dừng lại. Nó tạo cho mọi người cảm giác là nó đang ngạc nhiên.
Vị lão nhân thấy thế, hắn tận dụng cơ hội đó mà biến thành độn quang bay về phương xa.
Ngón tay khổng lồ bỗng nhiên biến mất và đột ngột xuất hiện trước mặt vị lão giả trong chớp mắt. Hỏa diễm quanh nó phút chốc phóng to, rực sáng lóa mắt; nó đụng thẳng vào lão nhân ấy.
Ầm…
Đùng… Đùng… Đùng…
Lão nhân hóa thành tro tàn, hôi phi yên diệt.
Vị lão nhân chết, hình ảnh biến mất. Trời quang mây tạnh, mặt biển trở về yên tĩnh.
…
Thật lâu về sau, Hầu Siêu mơ mơ màng màng đi về phòng của mình. Trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh của trận chiến không cân sức ấy.
Hắn muốn thay đổi vận mệnh, hắn muốn phá nát trời cao, hắn muốn đòi lại công đạo. Vị lão nhân ấy mạnh mẽ hơn hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng vị lão nhân ấy lại không thể thay đổi vận mệnh của mình, lại không thể thắng Thiên. Cuối cùng, lão nhân ấy cũng chết trong tiếc nuối và đau thương.
Hắn tự hỏi mình rằng hắn có thể sao? Hắn có thể thay đổi vận mệnh, hắn có thể phá nát trời cao, hắn có thể đòi lại công đạo sao?
Hay tất cả chỉ là điều mà hắn không thể với tới? Hay tất cả chỉ là mộng ảo. Hắn đã mơ một giấc mơ đẹp, hay hắn đã quá tự cao tự đại rồi?
Và ngày qua ngày, hắn lại không ngừng uống rượu. Ngày qua ngày hắn lại không ngừng say khướt.
…
Duyên Phong thành là một tòa thành tọa lạc trên một hòn đảo rộng hơn 130 dặm ở phía đông Thánh thành. Nó ở vị trí hẻo lánh ít người qua lại. Nó chính là nơi lý tưởng cho những người thích yên tĩnh và cách xa nhân thế.
Duyên Phong thành là thành thị cổ xưa và tồi tàn. Dân số chỉ chưa đến 50 ngàn người, nhưng gần như đầy đủ tất cả các chủng tộc trên Hoàng Châu đại lục. Tuy là nơi hỗn tạp nhiều chủng tộc, nhưng Duyên Phong thành thật sự rất yên bình, rất ít có tranh đấu xảy ra. Nó chân chính là nơi dành cho ẩn sĩ lánh đời.
Trái ngược hoàn toàn với Duyên Phong thành là khu phụ cận của nó, chính xác là bên ngoài Phong địa – một trong ngũ đại cấm địa xung quanh khu vực Nhân tộc.
Phong địa là cấm địa nguy hiểm thứ 2 trong số ngũ đại cấm địa, nó chỉ đứng sau Hoang địa. Không ai biết rõ Phong địa là nơi như thế nào vì đa số có vào mà không có ra. Mãi cho đến 5300 năm trước, bức màn che về nó được hé lộ qua cuộc đời chưởng môn Thiên Vân phái – Phụ Khuông. (*)
Phụ Khuông sinh ra và lớn lên trong một gia đình tu sĩ. Thuở nhỏ được phụ thân giáo dục về tri thức và lễ nghi. Hắn là thiên tài từ khi sinh ra.
Tốc độ tu luyện của hắn đủ để mọi người chấn kinh. Khi hắn mười một tuổi, hắn đột phá lên tu vi Luyện khí kỳ. Mười bốn tuổi, trở thành Trúc cơ kỳ. Gần mười lăm tuổi, hắn là Trúc cơ tầng 3 trẻ tuổi nhất Hoàng Châu đại lục.
Phụ thân hắn cho rằng hắn có năng lực đủ để làm nên đại sự, nên mang hắn đến Thánh thành tham gia trận chiến giữa các nhân tài Nhân tộc. Trong trận chiến đó, hắn là tiêu điểm của toàn trường.
Cao tầng Thánh thành tự mình phát thưởng cho hắn. Khi ấy hắn tràn đầy đắc ý khi có được vinh quang cao nhất trong tất cả thế hệ trẻ tuổi Nhân tộc.
Sau đó không lâu, hắn gặp gỡ và quen với Trương Xuân Hoa - con gái duy nhất của Đại trưởng lão cao tầng Nhân tộc lúc bấy giờ. Khoảng thời gian ấy, hắn và Trương Xuân Hoa sớm chiều ở chung, mỗi ngày cùng tu luyện.
Theo thời gian trôi qua, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Năm hắn 18 tuổi, chỉ chờ sau khi hắn đột phá lên Trúc cơ tầng 8 là hắn sẽ đính hôn. Nhưng rồi, sau một lần đi xa, khi hắn quay trở về với tu vi Trúc cơ tầng 8, hắn bắt gặp Trương Xuân Hoa trong vòng tay kẻ khác. Hắn giận giữ vô cùng, và hắn giết cả 2 người.
Con gái duy nhất bị Phụ Khuông giết, Trương Kinh - cha của Trương Xuân Hoa - điên cuồng đuổi theo truy sát Phụ Khuông. Trốn chạy mãi, và khi hết đường, hắn bị ép phải trốn vào Phong địa.
Sau 570 năm sau, hắn may mắn trở ra với tu vi Kim đan tầng 2. Lúc đi hắn chỉ là một tên Trúc cơ kỳ, lúc về, hắn đã là người có tu vi mạnh mẽ bậc nhất Nhân tộc. Thực lực vi tôn, Trương Kinh bị hắn giết. Không lâu sau, hắn lập ra Thiên Vân phái.
Thiên Vân phái trở thành môn phái đệ nhất Nhân tộc khi ấy là bởi vì họ tinh thông bay lượn, họ tinh thông né tránh, cũng như công kích của họ có độ chính xác vô song.
Sự việc sẽ không có gì, nếu hắn không từng mở miệng tiết lộ cho ái thê của hắn. Qua lời kể của người ái thê ấy, người ta đều biết Phong địa là một mê cung tự nhiên, có vô số sinh vật biết phi độn. Ở bên rìa bên ngoài, nó được bao bọc bởi lớp sương mù dày hơn 2 dặm.
Ở bên trong, Phong địa một hòn đảo to lớn lơ lửng giữa trời. Nơi đây lúc nào cũng có cuồng phong, lúc nào cũng có sấm chớp. Và nghe đồn, giữa hòn đảo lại là nơi nằm ngủ của một con rồng.
Phong địa là cấm địa tràn đầy mơ hoặc, con cóc xấu xí tới đâu đi vào đó và chỉ cần có vận may thì bước ra đã là rồng phượng. Chỉ cần mang ra một gốc dược thảo cũng đủ để dấy nên huyết tanh đồ sát, giết người diệt tộc.
Con mồi từ Phong địa đi ra có sức hấp dẫn chí mạng, cũng như nhiều người dựa vào lớp sương mù 2 dặm quanh Phong địa để che giấu hành tung. Nên cướp biển ở vùng này có số lượng khổng lồ. Vì vậy mà bên ngoài Phong địa là vùng đất của hỗn loạn.
Trong khi đa phần mọi người trên thuyền đều nhanh chóng xuống thuyền và tiến vào Duyên Phong thành. Thì Hầu Siêu lại say xỉn bước xuống, con ma men ấy chậm rì rì đi sau.
Trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống. Cũng bởi men say mà hắn đi chậm, cũng vì đi chậm mà hắn gặp xui xẻo.
Một nhóm người đang tiến về hướng này, họ đang đuổi theo một cô gái chạy đằng trước.
Cô gái nhìn thấy có mỗi một mình Hầu Siêu đang bước ở nơi đó, nàng hô to:
- Đại nhân, ta đã cướp được đồ. Ngài mau cản chúng lại.
Nhóm người đuổi theo sau giật mình, họ chợt dừng lại, đề phòng nhìn về Hầu Siêu.
Cô gái mỉm cười và lao nhanh. Khi sắp vượt qua Hầu Siêu, nàng nhếch miệng lên đầy thỏa mãn khi nghĩ nàng sắp thoát được bọn người truy đuổi với một cái kế nhỏ tầm thường.
Bỗng đứa nhỏ trước mặt nàng biến mất, nàng hoảng hốt, vừa chạy nàng vừa quay đầu sang bên trái và bên phải để tìm tung tích đứa bé kia.
Xoẹt…
Nàng như trúng định thân pháp, đứng tại chỗ với tư thế đang chạy. Nàng hầu như không thể tin được, nàng đảo cặp mắt to liếc nhìn xung quanh.
- Aiz… Xem ra uống nhiều rượu cũng không tốt. Như thế nào lại điểm chệch huyệt vị? Sau lưng nàng xuất hiện tiếng lẩm bẩm.
Âm thanh rất nhỏ ấy vọng lại từ phía sau khiến nàng sợ hãi. Một giọt mồ hôi lạnh bỗng xuất hiện và chạy dọc sống lưng nàng.
…
- Này, các ngươi còn đứng đó làm gì, ta và nàng không có quan hệ. Ta đã giúp các ngươi bắt nàng lại. Được rồi, chúng ta đường ai nấy đi.
Nhìn thấy đám người kia vẫn ngây người đề phòng, Hầu Siêu rất nhân hậu mở lời.
Được nhắc nhở, 8 người đó nhanh chóng vây quanh Hầu Siêu và cô gái.
Hầu Siêu nhíu mày:
- Như thế nào? Ta và nàng không có quan hệ, người ta cũng đã giao, vì sao không để cho ta đi?
- Hừ, ngươi tưởng chúng ta ngu sao? Nhanh chóng lột hết đồ để lại rồi đi cũng không muộn. Một tên nói.
- Đồ ngu, phải bắt hắn và con ả kia về tra xét. Tên bên cạnh mắng.
Hầu Siêu có vài phần tức giận với bọn óc lợn này. Như thế nào toàn bộ 8 người đều không hiểu biết? Hắn là đứa trẻ, còn là một đứa trẻ với hình dạng ăn mày đầu đường xó chợ, như thế nào lại là “đại nhân” của cô gái kia?
Có phần tức giận, hắn rất trực tiếp:
- Hừ, ta còn có việc, không rảnh dây dưa với các ngươi.
Nói xong, hắn mặc kệ bọn họ, xoay người bước đi.
8 người kia ngẩn ra. Vị thủ lĩnh đang định tiến lên bắt Hầu Siêu lại thì một người bên cạnh nhỏ giọng:
- Đại ca, ở Duyên Phong thành không nên động võ, trừ khi là cừu nhân sinh tử.
Người thủ lĩnh nhăn mặt:
- Tứ đệ, ta biết. Nhưng chúng ta không thể để hắn trốn được. Bây giờ mà không ra tay, để hắn chạy mất rồi thì không còn cơ hội nữa. Chúng ta cũng không biết hắn có người tiếp ứng ở gần đây không. Sự việc không thể chậm trễ được.
- Đệ hiểu. Theo ý đệ, chúng ta nên kéo hắn ra một góc khuất rồi hành sự.
- Hay. Ý này rất hay. Người thủ lĩnh gật gù khen ngợi.
Sau đó, hắn vọt tới bên cạnh Hầu Siêu và cười nói:
- Tiểu đệ, sự việc lần này thật sự có chút hiểu lầm. Nhưng mà cô gái kia trộm từ nơi chúng ta một vật có liên lụy đến sinh mạng của nhiều huynh đệ khác. Vì vậy, ta cũng chỉ mong tiểu đệ tới đằng kia đối chấp với cô gái, nếu tiểu đệ chứng minh được mình không liên quan tới cô ta, thì chúng ta sẽ không làm khó ngươi. Việc này cũng nhanh thôi, ngươi không cần lo lắng sẽ mất nhiều thời gian.
“Xem ra thật sự vướng vào rắc rối mà không thể thoát ra được” – Hầu Siêu nghĩ thầm. Hắn bình thản mở miệng đồng ý:
- Được.
9 người bao gồm Hầu Siêu và 8 người nhóm kia cất bước đi về hướng đằng sau một khu buôn bán hẻo lánh, đổ nát và không có bóng người. Trong đó, cô gái được 2 người dìu theo.
Khi tới nơi vừa ý, người thủ lĩnh hét lên:
- Động thủ.
Họ bộc phát tu vi Luyện khí kỳ, tiến hành ra tay bắt giữ Hầu Siêu. Họ hung hãn phát động thế công, dù thế nào thì chỉ cần Hầu Siêu hắn không chết để thẩm vấn là được, chứ không nhất thiết phải toàn vẹn như người bình thường.
Hầu Siêu bình tĩnh đứng ở nơi đó. Hắn thở dài:
- Việc gì phải như vậy chứ? Tại sao lại ép ta ra tay?
“Tám kẻ tu vi Luyện khí kỳ, cũng đáng để thử” – Hắn cũng ngưng trọng quan sát.
Đã bao lâu rồi hắn chưa phát động thực lực chân chính? Đã bao lâu rồi hắn chỉ thầm lặng ẩn giấu bản thân? Đã bao lâu rồi hắn chỉ như một bóng đen tiềm hành trong bóng tối, và âm thầm ẩn nhẫn?
Giờ đây khi đã ở một nơi rất xa mà không ai biết hắn là ai, lại còn tại một nơi hẻo lánh không người như thế này, hắn ra tay không chút cố kị.
Một thanh kiếm vàng nhạt xuất hiện nơi tay. Khí thế của hắn trở nên lạnh lẽo.
Sau lưng hắn, hình ảnh một loài kỳ cầm mơ hồ hiện lên, nó xoay quanh phía trên một cây kỳ mộc mông lung. Kỳ cầm ngẩng đầu cất tiếng hót trong trẻo nhưng tà ác âm u, nó bắt đầu vỗ cánh theo nhịp điệu thần bí nào đó. Đồng thời lúc ấy, 3 căn rễ và chồi non kỳ mộc phát sáng, lung linh đầy ý vị, như khởi nguồn của con đường đại đạo dẫn dắt chúng sinh.
Nhìn thấy sau lưng Hầu Siêu có hình ảnh một cây nhỏ và một con chim chỉ có một màu đen u tối, cộng thêm hắc khí từ đó bay ra bao bọc quanh người Hầu Siêu tạo thành một chiếc áo giáp. Cả 8 tên địch thủ sắc mặt đại biến. Vị thủ lĩnh không kiềm chế được bật thốt:
- Ngươi… Ngươi là người của Ma đạo? Không… Không thể nào? Chẳng lẽ ngươi là địa ngục ma?
Hắn thốt lên như thế cũng dễ hiểu, cả 3 đại lục đều lấy nền tảng tu luyện được truyền từ “thần” để noi theo, họ đi theo con đường đầy ánh sáng vinh quang, thánh khiết; nào có như Hầu Siêu. Chỉ có địa ngục ma sinh sống nơi sâu hắc ám, chỉ có địa ngục ma chống đối với “thần” mới lựa chọn loại hắc khí đầy ghê tởm này.
Hầu Siêu không hề đáp lại, hắn nhân cơ hội 8 người mất bình tĩnh mà xuất chiêu. Hắn lấy thế chớp giật triển khai đánh giết.
Thanh kiếm nơi bàn tay hắn bắt đầu rung động.
Leng keng… Leng keng…
Hắn giơ kiếm lên, linh khí trước cơ thể hắn một trượng xao động, một vòng xoáy to bằng cái đầu xuất hiện. Hắn chém xuống một kiếm, hét lớn:
- Thất Tinh Kiếm trận.
Bảy thanh tiểu kiếm xuất hiện trước vòng xoáy, 5 thanh mang thuộc tính ngũ hành: Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, và 2 thanh mang thuộc tính Ám – Quang. Chúng nằm ngang tạo thành một chỉnh thể: Ám – Quang ở giữa xoay tròn không ngừng, bên ngoài là 5 thanh kiếm ngũ hành nằm ở đỉnh một ngũ giác đều.
Ngũ hành dựng lên, Ám – Quang tranh đấu.
Giữ vững chỉnh thể như vậy, chúng xuyên qua vòng xoáy, bay thẳng tới phía trước. Hiển nhiên, Thất Tinh Kiếm trận là bản đầy đủ của Ngũ Kiếm trận; trước kia vì che giấu thực lực, Hầu Siêu đã chọn thi triển Ngũ Kiếm trận, chứ không thi triển Thất Tinh Kiếm trận.
Cho dù linh căn kiếm của hắn đã phát sinh đột biến mà nổ nát. Nhưng uy lực của chiêu này cũng chưa hề có dấu hiệu giảm đi.
Trong lúc bốn người phía trước đang mất bình tĩnh thì bị Hầu Siêu tấn công bất ngờ. Cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của đòn đánh này. 4 người họ cũng đã bạo phát. Linh khí kinh người từ xung quanh tụ tập về nơi đó, tiếp theo, 4 chùm sáng chói mắt từ 4 người bắn ra, va chạm trực tiếp với Thất Tinh Kiếm trận.
Đùng… Đùng… Đùng… Đùng…
Va chạm giữa chúng bộc phát ánh sáng chói mắt, đi kèm âm thanh vang vọng.
Thất Tinh Kiếm trận đổ nát, tan biến giữa không trung. Tuy nhiên từ vị trí đổ nát ấy, 7 luồng hắc khí bay ra, lao thẳng về 4 người kia.
Vốn đang thở phào nhẹ nhõm khi hóa giải được thế công bất ngờ từ địch thủ, thì bất ngờ nối tiếp bất ngờ xuất hiện, khiến cả 4 người không kịp trở tay. Hai người bị xuyên thủng nơi đầu và ngực, một người bị chém rớt đầu, và một người bị 2 luồng hắc khí còn lại xuyên thủng vùng bụng. Phút chốc, 3 người ngã xuống, người còn lại không chỉ chịu đau đớn với 2 vết thương, mà còn phải chịu dày vò bởi hắc khí xâm nhập kinh mạch. Lần tấn công này, Hầu Siêu lấy sự âm hiểm tạo nên chiến tích.
- Không… Tam đệ, ngũ đệ, bát đệ. Không…
Chỉ giây lát mà đã mất đi 3 người huynh đệ đồng sinh cộng tử. Người thủ lĩnh trở nên cuồng bạo.
Hắn phát ra 5 loại bảo thuật đánh về phía Hầu Siêu. Và nhân cơ hội ấy bay ngược lại kéo dài khoảng cách, cùng phát động pháp phù.
- Bạo Liệt phù. mở cho ta!
“Phù cấp 2?” – Hầu Siêu nghiêm nghị.
Hắn không thể đứng chờ cái pháp phù đó được thi triển, nếu không hắn không chết cũng trọng thương. 28 ký hiệu Z từ ngực kỳ cầm bay ra, chúng đã không còn màu vàng như trước kia, mà là màu đen thăm thẳm; 13 ký hiệu gắn vào trước và sau kỳ giáp, 15 ký hiệu kết nối xây dựng tường phòng hộ phía trước.
Cùng lúc hắn chém 1 chiêu Diệu Nhật Trảm về phía người thủ lĩnh, đồng thời thi triển hỏa đao chém ngược về phía 3 người khác đang lao lại, cũng như bắn ra một cái lôi cầu tử sắc bay về phía tên đang hấp hối.
Người thủ lĩnh cũng không có đối cứng, hắn đang quán chú linh khí vào pháp phù để thi triển nó ra. Đối với một tu sĩ Luyện khí kỳ tầng 5 như hắn, việc mở ra một cái pháp phù cấp 2 tốn 2/3 lượng linh khí trong cơ thể, cũng như một lượng thời gian là 2 phân. Hắn không ngừng tránh né, Hầu Siêu không ngừng đuổi theo.
Phập…
Với sự quấy nhiễu bằng công kích của Hầu Siêu, tên trọng thương hấp hối bị lôi cầu xoắn nát trái tim, không ai cứu được hắn.
Bốn người còn lại đều đỏ mắt.
- Mở cho ta! Người thủ lĩnh gầm lên.
Hắn quán chú tất cả linh khí trong cơ thể, đồng thời hấp thu linh khí bên ngoài cơ thể đưa vào pháp phù, hắn đang dùng thủ đoạn mạnh mẽ và cực đoan để khai mở nó.
Bùm…
Bàn tay đang cầm pháp phù của hắn nổ tung. Nhưng hắn đã thực hiện được nguyện vọng của mình.
Pháp phù rực sáng.
Roẹt…
Một quả Lôi Hỏa cầu xé tan mảnh giấy bày cấm chế giam cầm nó, mang theo uy lực và sự giận dữ lao ra.
Quả cầu hỏa diễm đỏ tươi được bao bọc bởi kim sắc lôi điện ở bên ngoài lấy tốc độ bay của tu sĩ Trúc cơ kỳ lao thẳng về hướng Hầu Siêu. Hỏa diễm bên trong và kim sắc lôi điện bên ngoài không ngừng va chạm tạo nên âm thanh “Đùng… Đùng…” như các loại bảo thuật đụng vào nhau.
Cho đến khi nó chạm vào vật thể, nó bùng nổ ra uy lực kinh người, mà nhờ uy lực ấy, người ta gọi nó là Bạo Liệt thuật.
Ầm… Ầm… Ầm…
_____________________________________
p/s: Cô gái không có năng lực di chuyển, được dìu đi, vì thế mà tác giả mới viết: "9 người... đi về hướng..."
p/s 2: Đã di chuyển tất cả vào nhà mới. Tối mai bắt đầu đăng chương mới.