Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2018: Thiếu nữ phi thăng.
Nguồn: Sưu Tầm
- Cô là người đến từ Đại lục Lạc Nguyệt sao?
Bên ngoài điện phi thăng của Ma Di thiên, một Huyền Tiên đang cẩn thận hỏi một cô gái xinh đẹp mặc đạo bào màu lam nhạt.
Nói là cô gái, thực ra nói thiếu nữ thì thỏa đáng hơn, vì nữ tiên vừa mới từ Phi thăng điện ra này, thoạt nhìn giống như chỉ có mười tám mười chín tuổi, vô cùng thanh tú, còn khiến cho người khác cảm giác khí tức không nhiễm bụi trần. Đứng trước mặt cô, giống như cô mới thực sự là Tiên nhân, còn những Tiên nhân xung quanh là người phàm vậy.
Lạc Huyên lắc đầu nói:
- Không phải, tôi chưa từng nghe nói đến Đại lục Lạc Nguyệt.
Nói xong thần thức của cô cẩn thận quét ra ngoài, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, trong này chính là Tiên giới sao? Những Tiên linh khí xung quanh này thật nồng đậm.
Lúc trước cô rơi xuống Song Thạch Nhai đạp trúng một truyền tống trận trong hư không, đồng thời liền bị truyền tống đến Tu Chân giới tên Thần Khung. Nhưng lại khác với Tiểu Vận chính là, nơi mà cô bị truyền tống đến là một di tích Tiên phủ. Tiên phủ này là một Tiên tử tên Lăng Ba để lại, bên trong chẳng những có rất nhiều tài nguyên tu luyện, còn có giới thiệu kỹ càng về Tu Chân giới nữa. Lăng Ba Tiên tử sau khi phi thăng Tiên giới, liền để lại Tiên phủ này, để dành cho những người có duyên.
Tất cả những lý luận và tri thức tu chân của Lạc Huyên, cùng với những kiến thức về Tu Chân giới đều đến từ Tiên phủ Lăng Ba này. Sau đó cô tu luyện đến Trúc Cơ trong Tiên phủ này, lúc này mới cẩn thận bước ra ngoài. Sau khi ra ngoài cô mới hiểu sự tàn khốc của Tu Chân giới, mấy lần suýt nữa bị rơi vào tay kẻ khác. Đồng thời, cô cũng hiểu rõ thế nào là lô đỉnh, thế nào là thực lực thực lực vi tôn.
Sau đó cô quyết định lại lần nữa quay về Tiên phủ tu luyện, vì tài nguyên cao cấp và công pháp để lại trong Tiên phủ, còn cả tư chất cao cấp của cô nữa, trong thời gian vài trăm năm ngắn ngủi, cô không ngờ tu luyện đến Hóa Chân đỉnh phong rồi.
Sau khi tu luyện đến Hóa Chân đỉnh phong, Lạc Huyên luyện hóa Tiên phủ này, đồng thời bắt đầu ngao du tứ xứ trong Thần Khung đại lục này. Lúc này tu vi của cô cũng là coi là cao nhất trong toàn đại lục này, những người làm gì được cô cũng chỉ là phượng mao lân giác. Cho dù có thể làm gì được cô, cũng không ai vô duyên vô cớ mà lại đi đắc tội với một tu sĩ Hóa Chân đỉnh phong.
Lạc Huyên du lịch toàn bộ Tu Chân giới, mục đích chính là vì tìm đường quay về Thần châu, hoặc là tìm đường quay về Trái đất. Cô hiểu năm đó cái mà Diệp Mặc tu luyện chính là Tu Chân. Đồng thời cũng hiểu Diệp Mặc năm đó tại sao lại nói với cô lý tưởng của hắn vĩnh viễn không thể nào thực hiện được, càng hiểu rõ hai trang vàng mà cô đưa cho Diệp Mặc có giá trị đáng sợ như nào.
Nhưng cô cũng không hề để ý đến hai trang vàng đó, cái mà cô để ý là muốn quay về gặp Diệp Mặc, sau đó giúp Diệp Mặc hoàn thành lý tưởng kia của hắn. Lúc trước Diệp Mặc giúp cô hoàn thành tâm nguyên, cô cũng muốn giúp Diệp Mặc một chút. Quan trọng hơn chính là, cô biết qua bao nhiêu năm như vậy, sư môn của cô có thể sớm đã hoàn toàn thay đổi rồi. Nếu nói cô còn có một khả năng gặp được cố nhân, thì cố nhân đó chính là Diệp Mặc, dù sao Diệp Mặc cũng là người Tu Chân. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Có lẽ còn một cách nghĩ khó có thể cảm giác được trong đó, cô rất muốn tìm được Diệp Mặc, muốn xem xem bình ngọc nhỏ mà năm đó cô đưa cho Diệp Mặc còn hay không.
Nhưng cô tìm mấy chục năm, cũng không thể nào tìm được gì. Cho đến khi tu vi viên mãn, cũng không thể nào cứ ở lại trong Tu Chân giới này, lúc này mới bất đắc dĩ phi thăng Tiên giới.
Huyền Tiên kia nghe thấy Lạc Huyên nói không phải là người của Đại lục Lạc Nguyệt, lập tức có chút thất vọng nhường đường sang một bên, nhưng gã suy nghĩ một lát vẫn chủ động nói:
- Mặc Nguyệt Tiên tông tôi thu nhận đệ tử, nếu như cô muốn gia nhập vào Mặc Nguyệt Tiên tông, thì tôi có thể hướng dẫn giúp cô.
- Cám ơn vị Tiền bối, vãn bối bây giờ vẫn chưa muốn gia nhập tông môn.
Lạc Huyên từ chối, cô từ Tu Chân giới qua đây, cũng gặp qua tông môn của Tu Chân giới. Ấn tượng đối với tông môn cũng không tốt lắm. Huống chi, cô không quen biết chút gì về Mặc Nguyệt Tiên tông.
Huyền Tiên kia gật đầu, cũng không khuyên nữa, chỉ nói:
- Cô vừa mới phi thăng, tôi khuyên cô tạm thời ở trong thành từ từ tu luyện, đợi khi Chân nguyên của mình chuyển hóa thành Tiên nguyên hết rồi, rồi hãy cân nhắc đến chuyện rời khỏi thành.
Lạc Huyên cũng biết, đây là người ta muốn tốt cho cô, lại lần nữa cám ơn.
…
Cùng lúc đó, trong một miếu nhỏ cực kỳ bình thường của Hoàng Tăng thiên, một người con gái đang nhắm mắt bỗng nhiên mở to mắt, có chút không dám tin nói:
- Không ngờ lấy được truyền thừa của mình, đến Tiên giới rồi sao? Mình phải đến đó xem xem, người này là người nào.
Nói xong cô đột nhiên đứng dậy, cả người lập tức mờ ảo xuất trần, cứ như không có chút khí tức bụi trần nào. Những người được gọi là Tiên tử trong Tiên giới rất nhiều, nhưng những Tiên tử đó nếu như đứng trước người con gái này, thì cũng không dám tự xưng là Tiên tử nữa.
Toàn thân cô mang theo không linh và yên lặng, dường như có một đạo vận lượn lờ từ người cô phát ra, khiến người ra không kìm lòng nổi mà chắp tay cầu nguyện, hoặc là đứng cúng bái với dáng vóc tiều tụy.
Căn bản cũng không cần bất cứ loại nhạc khí nào, từng đợt phạm âm vô thượng tự động bay lượn xung quanh cô, tựa như cô chính là nữ thần của toàn Tiên giới vậy, khiến hàng trăm hàng triệu người tín ngưỡng cúng bái.
Chỉ có điều thân thể cô hơi lắc lư một chút, rồi đột nhiên biến mất trong ngôi miếu nhỏ này.
- Vị Tiên tử này, tôi là người của Tử Sương tông của Ma Di thiên, Tử Sương tông tôi là tông môn Tiên Vương của Ma Di thiên, nếu như cô bằng lòng gia nhập vào Tử Sương tông chúng tôi, có thể kiểm tra Tiên linh căn của cô một chút.
Có một người đàn ông đi đến, ôm quyền nói với Lạc Huyên.
Lạc Huyên còn chưa kịp nói gì, thì lại nghe thấy một giọng nói có chút lạnh lõe nói:
- Cô ấy không thể gia nhập vào Tử Sương tông của anh được, tránh ra.
Đệ tử của Tử Sương tông này nghe thấy giọng nói này, đang định nổi giận, lại phát hiện ra người đến là một Tiên tử cực xinh đẹp, hơn nữa từng vầng sáng năm màu đang bay lượn sau lưng cô, giống như Bồ Tát Phật môn trong truyền thuyết vậy. Đệ tử của Tử Sương tông này mau chóng ngậm miệng lại, không tự chủ chắp tay lại lùi về phía sau.
Không chỉ có gã, cho dù những người còn lại đứng bên cạnh cũng không tự chủ được kính cẩn lùi về sau.
Lạc Huyên nhìn Tiên tử khiến người ta không tự chủ muốn bay lên tỏ lòng thành kính, trong lòng không ngờ có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
- Cô có bằng lòng đi cùng tôi không?
Ngữ khí Tiên tử này bình tĩnh, nhưng lại giống như có ma âm vậy, khiến Lạc Huyên không tự chủ được liền gật đầu.
Thấy Lạc Huyên gật đầu, Tiên tử này lập tức vung tay mang theo một đường cầu vồng ngũ sắc, cùng Lạc Huyên biến mất.
…
Một lúc lâu sau, Lạc Huyên mới phản ứng lại, đứng trên đám mây ngũ sắc khom người nói:
- Tiền bối, vãn bối vừa mới phi thăng lên Tiên giới, tiền bối sao lại muốn dẫn vãn bối đi?
Tiên tử này mỉm cười nói:
- Vì có duyên.
- Có duyên?
Lạc Huyên ngạc nhiên chằm chằm nhìn Tiên tử trước mặt này.
- Là có duyên, khi tôi tiến vào Tu Chân giới, có tên là Lăng Ba, sau đó người ta đều gọi tôi là Lăng Ba Tiên tử…
Lạc Huyên không đợi Lăng Ba Tiên tử nói xong, lập tức hiểu ra, liền khom người nói:
- Vãn bối bái kiến Lăng Ba Tiền bối, vãn bối may mắn có được Tiên phủ của tiền bối, nên mới phi thăng Tiên giới.
Lăng Ba Tiên tử lại cười nhạt nói:
- Đây cũng là duyên phận, lúc trước tôi ỷ pháp lực thâm hậu, để lại vài lối đi thông đến Tiên phủ mà tôi để lại trong Tu Chân giới dưới giới phàm, duy nhất chỉ có cô lấy được truyền thừa của tôi, có thể thấy chính là duyên phận. Cô từ giới diện nào đến, lấy được Tiên phủ của tôi?
- Vãn bối từ Thần châu đến.
Lạc Huyên mau chóng đáp.
- Không ngờ là từ nơi đó?
Lăng Ba Tiên tử có chút kỳ quái lặp lại một câu, nhưng mau chóng liền trở lại tự nhiên hỏi:
- Cô tên là gì?
- Vãn bối tên Lạc Huyên.
Lạc Huyên phép tắc đáp, cô từ trên người Lăng Ba Tiên tử cảm thấy một cảm giác thánh khiết khó có thể biểu đạt bằng lời vây quanh.
Lăng Ba Tiên tử ừ một tiếng rồi nói:
- Lạc Huyên, thứ mà cô tu luyện dưới Tu Chân giới chính là truyền thừa mà tôi để lại, bây giờ cô có bằng lòng tiếp tục bái tôi làm thầy, tu luyện cùng tôi không?
Lạc Huyên hơi do dự một chút, rồi đáp:
- Đệ tử bằng lòng.
Thứ mà cô tu luyện dưới Tu Chân giới chính là truyền thừa của Lăng Ba Tiên tử, bây giờ bái Lăng Ba Tiên tử làm thầy, cũng chẳng có gì là lạ. Lúc này cô cũng hiểu ra, tại sao khi vừa mới gặp Lăng Ba Tiên tử, cô lại có cảm giác quen thuộc rồi. Hóa ra công pháp tu luyện của hai người là cùng một truyền thừa.
- Tốt.
Lăng Ba Tiên tử hài lòng gật đầu nói:
- Tôi còn có một tên khác là Lăng Ba Thánh đế, bây giờ cô không biết không sao, sau này cô cũng sẽ biết.
Nói xong, cô nhìn về phía hư không vô cùng vô tận nói:
- Vốn dĩ tôi sớm đã rời khỏi đây rồi, chỉ có điều lại cảm thấy mất đi thứ gì đó. Bây giờ cô đến rồi, cảm giác đó của tôi cũng biến mất rồi, có thể thấy chúng ta đúng là có duyên. Tiên giới sắp có trận đại hỗn loạn, thực lực của tôi quá thấp, không quay về thiên vực được, lối đi duy nhất chỉ có thể tiến tới trận hỗn loạn đó.
Lạc Huyên vừa mới phi thăng Tiên giới, quả thực không biết cái gì là Thánh đế. Bây giờ Lăng Ba Thánh đế nói sức mạnh của mình quá thấp, cô thực sự cho rằng sư phụ chỉ là một người bình thường trong Tiên giới, đành phải lần nữa cung kính hỏi:
- Sư phụ, vậy lối ra duy nhất đó ở đâu?
Cô không có chút ấn tượng trực quan Tiên giới sắp xảy ra trận hỗn loạn lớn như nào, chỉ biết bất luận là hỗn loạn gì, cũng không phải là tu sĩ vừa mới phi thăng như cô có thể chi phối được.
- Thần Phần vực.
Lăng Ba thánh đế nghiêm trọng trả lời:
- Sư phụ rất hi vọng trong Tiên giới những người có kiến thức đều có thể đến Thần Phần vực, sau này ra chút sức lực cống hiến bảo vệ cho Tiên giới. Đáng tiếc là, những người như này cũng không nhiều, cho dù có vài người đến Thần Phần vực, cũng hoàn toàn là vì bản thân mình mà thôi.
…
Bất luận là do nguyên nhân gì, Tiên đế từ Tiên giới tiến vào Thần Phần vực cũng không vì chỉ mấy vị Đại đế tiến vào mà là nhiều người hơn mà tiến vào. Dù sao những người tiến vào Thần Phần vực đến bây giờ cũng chưa có bất kỳ tin tức gì, ai biết được những người tiến vào trong đó còn sống hay đã chết?
Đối với chuyện Tiên giới có bao nhiêu người tiến vào Thần Phần vực, cũng không ai để ý, người của Tiên giới và Thần Phần vực cũng không để ý, Diệp Mặc vẫn đang tu luyện trong Thế giới trang vàng lại càng không để ý.
Lúc này Diệp Mặc đang trong lúc cấp bách, tu vi của hắn sớm đã không còn là Tiên đế trung kỳ khi mới bế quan nữa, khi trận bàn thời gian vận chuyển trăm năm, bên ngoài dường như cũng đã vạn năm trôi qua rồi, tu vi của Diệp Mặc cũng sắp đạt đến Tiên đế viên mãn rồi, bây giờ hắn đang leo lên Tiên đế viên mãn.
Ken két…
Âm dương song mạch mà Diệp Mặc tu luyện hoàn toàn biến thành tro bụi, còn một số Tiên tinh mà lúc trước hắn lấy được cũng bị hắn hấp thụ sạch. Đáng tiếc là, hắn vẫn là Tiên đế đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là lên đến Tiên đế viên mãn.
Diệp Mặc thở dài, trong mấy năm nay, hắn dùng rất nhiều Thất Diệu Hoàng Cực tuyền - Thần tuyền túy thể cao cấp, tu vi luyện thể vẫn dẫm chân ở Tiên thần thể đỉnh phong, khoảng cách với Thánh thể chỉ kém tí ti. Bây giờ hắn dùng hết tất cả Thần tinh và Thần linh mạch, nhưng tu vi thì vẫn cách Tiên đế viên mãn một chút thôi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Những Thánh Đế đang ngồi ai nấy đều nâng ly rượu trước mặt mình lên, đồng thời cũng một hơi cạn sạch. Rượu là Bàn Long tiên tửu loại rượu ngon nhất của Long tộc, uống vào vô cùng tinh khiết và thơm ngon, con sâu rượu Cừu Nhưỡng này, cũng đã uống hết một bầu rồi.
Đợi sau khi mọi người uống rượu xong, Ngao Quỳ dẫn Ngao Si đi đến từng chỗ ngồi chào hỏi. Ngay cả một số bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế, gã cũng không bỏ sót, rõ ràng cực kỳ có tu dưỡng. Chào hỏi cùng một số Hỗn nguyên Thánh đế, lại càng tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình.
Khi Ngao Quỳ đi đến trước mặt Diệp Mặc, lập tức sửng sốt một chút, gã không biết Diệp Mặc. Theo lý mà nói chỗ ngồi của Diệp Mặc dễ làm người khác chú ý, ít nhất cũng là một đại năng Hỗn nguyên mới đúng, sao mới là tu vi Đạo nguyên được? Vị trí của Diệp Mặc là do Tiên nữ của Long tộc trực tiếp sắp xếp, vì Tiên nữ Long tộc đó trực tiếp coi Diệp Mặc là Hỗn nguyên Thánh đế mà đối đãi, cho nên khi cô sắp xếp chỗ ngồi cho Diệp Mặc, cũng sắp xếp vào khu vực Hỗn nguyên Thánh đế.
Ngao Hưng Đằng thấy vậy vội nói:
- Long thánh đại nhân, vị này là đệ nhất đan thánh Diệp đan thánh…
Là một Hỗn nguyên Thánh đế, nói như vậy với một Đạo nguyên Thánh đế, không thể không nói Ngao Quỳ cực kỳ biết làm người. Nếu như đổi lại là một Đạo nguyên Thánh đế khác, cho dù là Đạo nguyên Đan thánh, cũng không kìm chế nổi được sủng ái mà thất kinh.
Nhưng bây giờ Diệp Mặc gặp quá nhiều Hỗn nguyên Thánh đế, bản thân hắn lại không yếu hơn Hỗn nguyên Thánh đế, ngược lại cũng không có gì là lạ, chỉ là cũng đứng lên ôm quyền nói:
- Long thánh khách khí rồi, nghe nói Long tộc hưng thịnh, bây giờ nhìn thấy, quả nhiên là vô cùng hưng thịnh. Mượn cơ hội này, xin chúc mừng Long tộc lại có thể một Thánh Đế Chứng đạo Hỗn nguyên.
Ngao Quỳ vừa định nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy Vô Ảnh bên cạnh, lập tức kinh nghi một tiếng, sau đó liền chuyển chủ đề nói:
- Diệp đan thánh, đây là?
Diệp Mặc vẫn tiện lời nói:
- Ồ, đây vốn dĩ là Tiên sủng của tôi, sau đó có linh trí, trở thành bạn của tôi rồi.
Ngao Quỳ chân mày nhảy dựng, lại nhìn lại Vô Ảnh lần nữa, tinh mang trong mắt hiện lên, nhưng cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa, mà lại ha ha vài tiếng, sau đó chào hỏi các Thánh Đế còn lại.
Khi Ngao Quỳ chào hỏi tất cả các Thánh Đế trong khách điện xong, lúc này mới nói:
- Đại lễ mừng Ngao Si thành Hỗn nguyên Thánh đế sắp bắt đầu, các vị Tiên hữu mời theo tôi đến Long cung.
Mọi người ai nấy đều rời khỏi ghế của mình, đi theo Ngao Quỳ rời khỏi khách điện, tiến về Long cung tham gia đại lễ Hỗn nguyên.
Hỗn nguyên Thánh đế Văn Đức Thủy của Hải tộc đi phía sau, gã khi những người khác không chú ý, vung tay đánh ra một đường độn quang ra ngoài.
Trong này đều là bán bộ Hỗn nguyên và Hỗn nguyên Thánh đế, mặc dù Văn Đức Thủy làm có chút bí mật, nhưng những người trong này đều biết rõ Văn Đức Thủy đã phát một đường tin tức ra ngoài.
Về chuyện một Hỗn nguyên Thánh đế phát tin tức ra ngoài, cũng không ai để ý đến.
…
Trong Hạm Thần ở của Thánh đạo Tàn giới, trong này vẫn là bến tàu từ Thánh đạo Tàn giới đi đến Hư Thị, hoặc đến những tộc khác. Thuyền hạm trong này đều là do mấy thế lực cường đại thần môn của Thánh đạo Tàn giới khống chế. Cho nên cũng thuộc hàng lũng đoạn, bất cứ ai muốn đến Hư Thị đều phải đi qua Hạm Thần ổ, còn muốn thu bao nhiêu Thần tinh, thì đó là do Hạm Thần ổ tính toán.
Lúc trước, Hạm Thần ổ cũng không thu Thần tinh của những Thánh Đế nhờ vào nơi này tiến vào Hư Thị, chỉ thu Thần tinh của những Thánh Đế ngồi thuyền của Hạm Thần ổ. Từ mấy trăm năm trước, sau khi một Tố đạo Thánh đế dùng pháp bảo phi hành của mình từ đây tiến vào Hư Thị, quy tắc này liền thay đổi.
Chỉ cần rời đi từ bến tàu Hạm Thần ổ, bất luận là ngồi thuyền của Hạm Thần ổ, hay là pháp bảo phi hành của mình, cũng cần phải trả Thần tinh, không có ngoại lệ. Nhưng quy tắc này hai mươi năm trước lại thay đổi, hai mươi năm trước, một con thuyền còn cao cấp hơn rất nhiều so với con thuyền cao cấp nhất của Hạm Thần ổ dừng trên bến tàu của Hạm Thần ổ.
Đây không phải điểm quan trọng, quang trọng chính là từ trên con thuyền cao cấp này có gần bảy trăm Tiên đế và Thánh đế xuống, hơn nữa phần lớn đều là Tố đạo và Dục đạo Thánh Đế. Ngoài ra, còn có bộ phận Hóa đạo Thánh đế và tám vị Đạo nguyên Thánh đế.
Thực lực này trong Thánh đạo Tàn giới, có thể tiêu diệt Thánh đạo Tàn giới vài chục lần rồi, còn những người này sau khi đến Thánh đạo Tàn giới, chuyện đầu tiên muốn làm chính là tiếp quản Hạm Thần ổ.
Đối mặt với nhiều Thánh Đế và Đạo nguyên Thánh đế như vậy, quản sự của Hạm Thần ổ căn bản đến nửa từ cũng không dám nói, càng đừng nói gì trong bảy trăm vị Thánh Đế Chứng đạo kia, chẳng những bao gồm Đạo nguyên Thánh đế Khải Phong và Đổng Yến của Đại Nhật Thần Sơn, còn gồm cả Đạo nguyên Thánh đế mới thăng cấp Vương Nam Sương của Thần nữ Thánh môn nữa.
Đại Nhật Thần Sơn và Thần nữ Thánh môn vốn dĩ cũng có người trong Hạm Thần ổ, nhưng bây giờ ba vị Đạo nguyên Thánh đế của hai môn phái này lại đứng ở bên thế lực mới này.
Còn thế lực mới đến chẳng những tiếp quản Hạm Thần ổ, còn xây một tông môn mới trong Thánh đạo Tàn giới, Thánh Đạo tông.
Nếu như nói lúc trước trong Thánh đạo Tàn giới tông môn càng lúc càng sáng lạng hơn là Đại Nhật Thần Sơn, thì bây giờ tông môn mới Thánh Đạo tông không thể nghi ngờ còn cường đại hơn Đại Nhật Thần Sơn vô số lần.
Thánh Đạo tông xây dựng trong trung tâm của Thánh đạo Tàn giới, mấy trăm vị Thánh Đế cùng xây dựng một tông môn, hơn nữa còn có vô số nguyên liệu từ Hư Thị đến.
Cho dù nơi bị tàn phá như Thánh đạo Tàn giới này, Thánh Đạo tông cũng là muôn hình vạn trạng, khí thế hào hùng hùng vĩ.
Tiên nhân của Thánh đạo Tàn giới biết được Thánh Đạo tông là muốn khôi phục lại Thánh đạo Tàn giới nên mới kỷ nhậm, xây đại tông hộ giới, đến hai vị Đạo nguyên Thánh đế quay về Đại Nhật Thần Sơn, và Đạo nguyên Thánh đế quay về Thần nữ Thánh môn, cũng mau chóng lại quay lại Thánh đạo Tàn giới, hơn nữa còn mang đến lượng lớn tài nguyên xây dựng.
Vì xây dựng Thánh Đạo tông, Thánh đạo Tàn giới trong thời gian ngắn trái ngược lại với không khí trầm lặng, lại sinh sôi cảnh tượng sức sống phồn vinh.
Thánh Đạo tông đương nhiên là do La Thanh Hà, Tần Khải và mấy người Tư Phong xây dựng, vì đẳng cấp thuyền hư không mà Hình Hồng mượn cho Diệp Mặc rất cao, bọn họ từ Hư Thị đến Thánh đạo Tàn giới cũng tốn không mấy thời gian, mới có mười năm mà thôi.
Hóa đạo Thánh đế từ Hư Thị quay về, ngoài Đổng Yến và Vương Nam Sương, La Thanh Hà và Tần Khải mau chóng từ trong hư không dùng Càn Nguyên quả Chứng đạo Đạo nguyên thành công.
Ngoài mấy người bọn họ, còn có một vị Hóa đạo viên mãn nữa tên Thương Mưu, cũng Chứng đạo Đạo nguyên trong hư không.
Có thể nói thực lực lúc này của Thánh Đạo tông, cho dù so với các đại tông cao cấp của tộc khác cũng sẽ không thua kém gì. Huống chi bọn họ còn có sự giúp đỡ của một Đạo nguyên Thánh đế tên Áo Hách?
…
Nhưng hôm nay chẳng những là Thánh Đạo tông, cho dù là những tông môn khác của Thánh đạo Tàn giới cũng đều phái đại năng tiến về Hạm Thần ổ.
Hạm Thần ổ từ khi Thánh Đạo tông tiếp nhận, quy mô và khí phái cũng lớn hơn chục lần so với lúc trước. Vì Thánh Đạo tông vừa mới thành lập, thuyền hạm hư không dừng trên Hạm Thần ổ cũng không nhiều, cho nên Hạm Thần ổ có vẻ hơi trống trải.
Nhưng bây giờ Hạm Thần ổ chẳng những không trống trải, còn lộ vẻ tiêu sát và nặng nề, toàn hư không đều bị khí thế này ép xuống, thậm chí khiến người ta đến hô hấp cũng khó khăn.
Hơn mười chiếc thuyền hạm hư không cực lớn đang xếp hàng dài ngoài Hạm Thần ổ, trong những thuyền hạm này có kèm theo bộ phận chiến hạm, nếu không phải La Thanh Hà và Tần Khải Toàn dẫn người chặn trước Hạm Thần ổ, thì những thuyền hạm này thậm chí trực tiếp xông vào Thánh đạo Tàn giới rồi.
Thuyền hạm hư không có chứa trận pháp pháp tắc hư không cực kỳ cường đại, đều là đại năng tông sư trận pháp liên hợp lại cùng nhau luyện chế. Nếu bay nhanh trong hư không cũng không xảy ra vấn đề gì, nhưng một khi xông vào biên giới rồi, cho dù là ngọn núi cao lớn nhất gặp phải, cũng hóa thành bột mịn.
Lại vì quy tắc của Thánh đạo Tàn giới hỗn loạn yếu kém, thuyền hạm hư không cường đại một khi tiến vào Thánh đạo Tàn giới, sẽ trực tiếp xé rách quy tắc hỗn loạn yếu kém vốn có trong này, huống chi trong này còn có một số chiến hạm lợi hại hơn nhiều so với thuyền hạm nữa?
Cho dù toàn bộ những thứ này không có vấn đề gì, đám người La Thanh Hà cũng sẽ không cho những thuyền hạm hư không này vào trong Thánh đạo Tàn giới. Nhưng thuyền hạm hư không này không phải là của Nhân tộc, mà là của Hải tộc đến. Hải tộc lần này có nhiều Thánh Đế đến như vậy, còn dẫn theo rất nhiều Tiên nhân chưa Chứng đạo đến, rõ ràng chính là muốn một mẻ hốt gọn Nhân tộc của Thánh đạo Tàn giới.
Đám người La Thanh Hà đương nhiên biết rõ Hải tộc tại sao lại đến, lúc trước Diệp Mặc dẫn bọn họ đến Hư Thị giết chết hơn trăm Thánh Đế, nếu Hải tộc không báo thù, đó mới là chuyện lạ.
Nhìn lần này một bán bộ Hỗn nguyên Thánh Đế dẫn đầu Hải tộc đến, La Thanh Hà liền biết chuyện cũng không dễ bỏ qua. Gã lúc này chỉ có thể hi vọng lát nữa khi đại chiến xảy ra, Nhân tộc có thể chạy thoát được một ít. Lúc trước tông chủ từng nói, nếu không địch lại nổi, bảo toàn thực lực mới là chuyện quan trọng nhất, chịu chết không phải là thứ mà hắn muốn nhìn thấy.
- La Thanh Hà, Diệp Mặc có ở đấy không? Giết nhiều Thánh Đế của Hải tộc chúng tôi như vậy, vì trốn trong này mà chạy thoát được sao?
Một Đạo nguyên Thánh đế của Hải tộc đừng lên phía trước chằm chằm nhìn La Thanh Hà cười khẩy nói.
Đám người La Thanh Hà và Tần Khải Toàn biết người này, đây chính là tên Thánh Đế của Hải tộc lúc trước trên quảng trường Thần Thánh bảng bị Diệp Mặc chém bay nửa người, tên Thao Phủ.
Tên bán bộ Hỗn nguyên của Hải tộc chỉ đứng một bên, ánh mắt khinh thường chằm chằm nhìn đám người La Thanh Hà. Đối với gã mà nói, trong này không có ai đáng làm đối thủ của gã. Gã đến đây ngoài dẫn quân đến, chính là nhằm vào Thánh đạo Tàn giới, không cho phép người nào chạy thoát. Còn tên Đan thánh tên Diệp Mặc kia, có lẽ sớm đã bị một bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế khác của Hải tộc giải quyết rồi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2019: Thoáng chốc hay vĩnh hằng
Nguồn: Sưu Tầm
Nếu như nhất định phải nói trong mấy năm nay hắn có thu hoạch được gì không, đó chính là thăng cấp Thanh Như Hiểu Thiên của mình lên Thần diễm. Đồng thời cũng thăng cấp Tử Đao của mình lên Bán thần khí. Tử Đao cũng thay đổi bộ dạng xấu xí lúc trước, biến thành một sát khí Thần đao đẹp đẽ. Thân đao còn mang một lớp màu tím, khi phóng ra, giống như có một ngôi sao màu xanh bay nhảy xung quanh, hơn nữa cho dù không phóng ra, cũng mang một chút dấu vết thời gian tang thương.
Chỉ có thể thăng cấp Tử Đao lên Bán thần khí không phải vì nguyên liệu của Diệp Mặc không ra gì, là mà trình độ luyện khí của Diệp Mặc còn kém. Tử Đao có thể mang dấu vết thời gian tang thương cũng là vì Nguyên thủy huyền tơ, còn ngôi sao lượn quanh kia, là vì do Tử Vi thạch tạo thành.
- Thời gian trôi đi thật nhanh.
Diệp Mặc lại thở dài thu lại trận bàn thời gian, nhưng cũng không dám ra khỏi Thế giới trang vàng.
Vì thần thức của hắn từ trong Thế giới trang vàng thi triển ra ngoài, lập tức liền bị lốc xoáy thời gian tung hoành xoắn giết, những lốc xoáy thời gian đó dường như lúc nào cũng có. Diệp Mặc có thể tưởng tượng, nếu như hắn không ở trong Thế giới trang vàng, một khi ra ngoài rồi, thì những lốc xoáy thời gian tàn sát bừa bãi này lập tức sẽ xé hắn tan tành, hoặc là biến thành một bộ xương khô.
Không sai, sức mạnh của hắn so với Tiên đế trung kỳ, không biết đã tăng lên bao nhiêu lần. Nhưng cái này thì có tác dụng gì? Chỉ cần hắn chưa tinh thông pháp tắc thời gian, khống chế pháp tắc thời gian, lúc này hắn cũng không thể đi lại trong Mộ Hoa Thần sơn được.
Diệp Mặc luyện chế một đống Song Thần đan, sau đó bắt đầu cẩn thận cảm ngộ pháp tắc thời gian bên ngoài Thế giới trang vàng. Thần thức của hắn không ngừng bị cắn nuốt xoắn giết, nhưng hắn vẫn không ngừng phóng thần thức ra ngoài.
Nếu là người bình thường, sớm đã chết rồi, hoặc là thức hải sớm đã bị bạo liệt rồi. Nhưng Diệp Mặc mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không từ bỏ suy nghĩ ương ngạnh của mình.
Liên tiếp thi triển thần thức của hắn ra ngoài, rồi thần thức lại liên tiếp bị cắn nuốt, cảm ngộ khí tức thời gian này, cảm ngộ pháp tắc thời gian của thiên địa này. Mặc dù pháp tắc thời gian Diệp Mặc cũng chưa cảm ngộ được, nhưng cảm ngộ theo kiểu tự tàn này tu luyện, khiến thần thức của Diệp Mặc trở nên càng cứng cỏi thêm. Chỉ có điều thần thức của hắn tiêu hao vô cùng lớn.
Song Thần đan bị hắn nuốt từng viên từng viên, thậm chí đến Lôi Âm Tuế Nguyệt quả cũng bị Diệp Mặc lấy ra, chuẩn bị ăn.
Lúc này ăn Lôi Âm Tuế Nguyệt quả cũng lãng phí, nhưng Diệp Mặc không còn cách nào khác. Cho dù là lãng phí, hắn cũng phải ăn, ăn rồi chỉ cần hắn cảm ngộ được chút quy tắc thời gian, thì có thể tăng sức mạnh của mình lên. Nếu như không ăn, hắn mãi mãi chỉ có thể giữ một quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả vô dụng.
Lúc này hắn cũng cảm nhận được chút ít khí tức thời gian sắp bị hắn bắt đến rồi, chỉ có điều hắn hoàn toàn không thể nào nắm chặt được chút khí tức này, giống như một vật rõ ràng trong tầm tay, nhưng vì không thể nào giữ lại, nên bị tuột mất vậy.
Diệp Mặc mở hộp ngọc ra, lấy quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả đó ra, hắn quyết định dùng quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả này, bất luận là được hay không, hắn cũng phải thử một lần. Pháp tắc thời gian là một trong những pháp tắc khó khống chế nhất, lúc trước chín vị Thánh đế trong Tiên giới, người có thể khống chế được pháp tắc thời gian cũng cực kỳ hiếm.
Lôi Âm Tuế Nguyệt quả bị Diệp Mặc đặt trong lòng bàn tay, một luồng khí tức thời gian khó có thể nói thành lời từ trong Lôi Âm Tuế Nguyệt quả phát ra ngoài, Diệp Mặc lập tức cảm thấy mình đột nhiên lại đứng trong một dòng sông thời gian dài.
Dòng thời gian vô tận giống như nước chảy bên người hắn, trong dòng thời gian trôi qua này hắn cảm nhận được căn phòng của Ninh Hải, cảm nhận được sự phồn hoa của thành Lạc Nguyệt, cảm nhận được Khinh Tuyết được hắn cõng trên lưng, cảm nhận được căn nhà nhỏ dưới chân núi đó, và Lạc Ảnh mà hắn đang ôm trong lòng…
Thời gian trôi nhanh như con thoi, như dòng nước vô tình, như lá cây rụng thối rữa, tan rã không còn. Quang âm thấm thoắt, đời người dường như chỉ là một cái búng tay mà thôi.
Một loại quy tắc mơ hồ từ trong Tuế Nguyệt quả chầm chậm dung nhập vào trong ý thức nguyên thần của hắn, còn hắn không ngờ lại không chút tự chủ, chỉ có thể trong cảm giác mơ hồ này cảm ứng được khí tức và dòng chảy của thời gian.
Có lẽ đã qua vô số năm, hoặc chỉ là trong nháy mắt.
Lúc này Diệp Mặc cảm thấy tất cả xung quanh hắn như đột nhiên dừng lại, một đường lôi quang được Tuế Nguyệt quả mang theo, khảm nạm vào trong ý thức nguyên thần của hắn.
Diệp Mặc bỗng nhiên bừng tỉnh lại, hắn theo bản năng đưa tay bắt lấy, khí tức thời gian đó dường như bị một tay hắn bắt được, thế giới này trong nháy mắt bị hắn vĩnh viễn chế trụ, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó dừng lại.
Nhân sinh như ký, tuế nguyệt như trì.
Thiên địa giả, vạn vật chi nghịch lữ; quang âm giả, bách đại chi quá khách…
Lâm hoa tạ liễu xuân dục hồng, toàn tại nhất niệm chi trung.
(Cuộc đời như ký gửi, cứ theo năm tháng dần trôi
Trời đất là quán trọ của vạn vật; ngày và đêm là khách qua đường của muôn đời…
Hoa tàn rồi xuân lại nở, tất cả chỉ trong một ý niệm)
Diệp Mặc đột nhiên có chút sáng tỏ, Tử Đao phóng ra, một đường đao màu tím cao chục vạn trượng bổ ra trong không gian, đường đao màu tím này xung quanh còn mang theo chút lôi quang dao động, giống như lôi thần đánh xuống vậy.
Cầu vồng màu tím rơi xuống, Diệp Mặc bỗng nhiên nhảy lên một bước, gió nhẹ xung quanh dường như hoàn toàn dừng lại trong khoảnh khắc này, thậm chí toàn bộ không gian đều yên tĩnh lại. Chỉ có đường cầu vồng màu tím kia vẫn xoẹt qua thế giới hoàn toàn im lặng này, đập lên mặt đất, tạo thành một khe rãnh đáng sợ.
Sau khi tất cả những thứ này trôi qua, cơn gió nhẹ kia mới tiếp tục thổi về phía trước, tất cả xung quanh mới tiếp tục sinh động.
- Thoáng chốc, vĩnh hằng… vĩnh hằng, thoáng chốc …
Sắc mặt Diệp Mặc tái nhợt nhìn khe rãnh thật dài trước mặt lẩm bẩm nói, trong thoáng chốchắn khóa không gian này lại, tất cả cũng chính là vĩnh hằng.
Một chiêu này của hắn có thể khiến thời gian xung quanh dừng lại trong một giây, còn thời gian một giây này hắn có thể chém giết bất cứ thứ gì. Thời gian một giây này chỉ trong thoáng chốc, thời gian một giây cũng là vĩnh hằng.
Đây chỉ là chút đỉnh của pháp tắc thời gian mà thôi, cái mà hắn khống chế cũng chỉ là chút này mà thôi. Một chiêu này của hắn, có lẽ có thể tiến gần đến Đại thần thông, nhưng mãi mãi không thể nào gọi là Đại thần thông được. Còn hắn chỉ là thi triển một chiêu này, thần nguyên toàn cơ thể hắn đã bị rút hết, cả người hắn trở nên suy yếu.
- Pháp tắc thời gian thật đáng sợ, sau này một chiêu này tên là Thuấn Tức (thoáng chốc, ngay lập tức). Tương lai hoặc có một ngày nào đó, mình có thể bổ ra chiêu Vĩnh hằng chính thức.
Diệp Mặc lẩm bẩm nói.
Hắn giơ tay lên, quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả trong tay hắn sớm đã biến mất. Quả Lôi Âm Tuế Nguyệt quả này hắn cũng không nuốt, chỉ cần nắm trong tay là hoàn toàn tiêu tán.
- Quả nhiên là đồ tốt.
Diệp Mặc có chút tiếc nuối nói, lập tức nuốt mấy viên đan dược. Một tuần hương sau, Diệp Mặc lại vung tay lần nữa, khe rãnh chục vạn trượng vừa nãy bị hắn bổ ra liền khôi phục lại hình dạng ban đầu, không chút dấu vết nơi này vừa mới bị bổ ra.
- Hóa ra lúc trước cái mà gã thi triển ra cũng không phải là Đại thần thông, chỉ là chênh lệch trên tu vi mà thôi.
Diệp Mặc đang đứng trên biên giới lĩnh ngộ Đại thần thông, lúc này hắn cuối cùng cũng hiểu một chiêu lúc trước Tố đạo Thánh đế ra tay với hắn, cũng không phải là Đại thần thông.
Đại thần thông thực sự là dung hợp với Thần thông pháp tắc, lúc trước một chưởng của Tố đạo Thánh đế mặc dù kéo theo nước hồ không gian Thặng Chính hồ, nhưng cũng chỉ là dùng nguyên lực và lĩnh vực cực mạnh của mình mà thôi. Hoặc là có một chút pháp tắc không gian trong đó, nhưng vẫn chưa coi là Đại thần thông thực sự. Nếu như là Đại thần thông, thì nước Thặng Chính hồ hoàn toàn có thể đánh giết hắn.
Diệp Mặc chậm rãi thở ra, mặc dù Thuấn Tức mà hắn lĩnh ngộ chỉ có thời gian một giây, nhưng một giây có thể làm được rất nhiều chuyện. Tử Đao của hắn hoàn toàn có thể nhờ vào một giây này mà giết chết đối phương, liệt không của hắn cũng hoàn toàn có thể trong một giây này xé rách đối thủ. Diệp Mặc lúc này hiểu ra, pháp tắc thời gian thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả pháp tắc không gian.
Đúng lúc Diệp Mặc muốn cẩn thận quét thần thức của mình ra Thế giới trang vàng, kinh mạch xương cốt toàn thân hắn bỗng nhiên phát ra hàng loạt âm thanh ken két, lúc này Thần nguyên của hắn dường như trở nên cường đại hùng hậu, còn thức hải của hắn không ngờ lại rõ ràng hơn, đồng thời rộng lớn hơn.
Ngay sau đó Diệp Mặc đột nhiên hiểu ra, có chút không dám kiểm tra kinh mạch và đan điền của mình, hắn không ngờ sau khi lĩnh ngộ Thuấn Tức, tu vi đã trực tiếp lên viên mãn rồi.
Loại khí tức đạo vận này trong ý niệm của Diệp Mặc bồi hồi vờn quanh, Diệp Mặc biết, hắn đã thành Tiên đế viên mãn rồi.
Lúc này Diệp Mặc lại lần nữa không kìm chế nổi sự sung sướng trong lòng mình, lúc trước hắn chưa tu luyện đến Tiên đế viên mãn, thực ra cũng không lo lắng lắm. Vì hắn biết Tiên đế viên mãn không phải là chuyện dễ dàng như vậy, hắn gặp rất nhiều Tiên đế đỉnh phong, nhưng Tiên đế viên mãn thì rất ít gặp. Nói cách khác cho dù anh tu luyện đến Tiên đế đỉnh phong rồi, có thể tới Tiên đế viên mãn được hay không là hai chuyện khác nhau.
- Là lúc nên ra rồi.
Diệp Mặc mau chóng tỉnh táo lại, hắn lại lần nữa quét thần thức của mình ra ngoài Thế giới trang vàng, cũng đã khống chế được pháp tắc thời gian, lúc này là lúc hắn phải ra ngoài rồi, cho dù không thể nào ra khỏi Mộ Hoa Thần sơn, hắn cũng phải ra khỏi Thế giới trang vàng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2219 : Hỗn chiến đột nhiên dừng lại.
Nguồn: Sưu Tầm
- Thao Phủ, Hải tộc của anh cho dù giết sạch toàn bộ chúng tôi, Diệp tông chủ cũng sẽ đến Hải tộc các anh nhổ tận gốc. Không tin, anh cứ đợi mà xem.
La Thanh Hà biết, chuyện đến nước này rồi, nói gì cũng vô ích. Thánh Đế của Hải tộc, tuyệt đối sẽ không vì gã xin tha mạng hoặc những lời khác mà bỏ qua cho Thánh đạo Tàn giới.
Thao Phủ cười ha hả một tiếng nói:
- Anh nói Diệp tông chủ chính là Diệp Mặc chứ gì, hắn e rằng đến chút xương vụn cũng không còn nữa rồi. Giết nhiều Thánh Đế của Hải tộc chúng tôi như vậy, hắn còn muốn sống sao?
Nói xong, y căn bản cũng chẳng thèm đợi La Thanh Hà nói gì, lớn tiếng gọi:
- Các tiên sĩ Hải tộc, Nhân tộc giết hơn trăm Thánh Đế của Hải tộc chúng ta, hôm nay chúng ta đến báo thù, cùng xông lên đi. Để cho bọn họ biết máu của Hải tộc chúng ta tuyệt đối không chảy vô ích, giết sạch bọn họ, tuyệt đối không để lại một cây cỏ dại nào.
- Khoan đã…
Áo Hách nghe thấy Thao Phủ muốn ra tay, lập tức đứng ra nói.
Thao Phủ sớm đã nhìn thấy Áo Hách rồi, lúc này y nhìn thấy Áo Hách đứng ra, căn bản cũng không đợi Áo Hách nói gì, liền chủ động nói:
- Áo Hách, tôi biết anh là người của Nghiễm Nguyên cung, tôi cũng biết Nghiễm Nguyên cung các anh có một Hỗn nguyên Thánh đế, nhưng tôi nói cho anh biết, đây là ân oán giữa Hải tộc và Nhân tộc. Nếu như Nghiễm Nghiên cung các anh muốn nhúng tay vào chuyện này thì cứ việc, Hải tộc chúng tôi cũng sẽ không sợ Nghiễm Nghiên cung đâu.
Áo Hách lập tức cứng họng, gã sở dĩ ăn chắc Thao Phủ, chính là vì Thao Phủ chỉ là một Đạo nguyên Thánh đế, không có cách nào làm chủ được. Bây giờ Thao Phủ nói ra những lời như này, rõ ràng đã được sự đồng ý của Hỗn nguyên Thánh đế của Hải tộc. Nếu là như vậy, thì những lời gã nói căn bản cũng không có tác dụng gì.
Nhìn một bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế đứng bên kia của Hải tộc, Áo Hách biết, gã bây giờ cũng không có tác dụng gì.
- Tôi nói giết…
Thao Phủ lại lần nữa quát lớn, chủ động xông về phía La Thanh Hà.
Những Thánh Đế của Hải tộc còn lại thấy vậy lập tức ùa lên, người của Nhân tộc mặc dù cũng không ít, nhưng sức mạnh tổng thể hợp lại cũng kém quá xa Hải tộc, hơn nữa bên Hải tộc còn có một bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế còn chưa ra tay.
Chỉ tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bên Nhân tộc cũng đã bị chết vô số. La Thanh Hà nhìn thấy Vương Nam Sương mà gã rất có thiện cảm bị một Thánh Đế Đạo nguyên hậu kỳ của Hải tộc đánh nát một cánh tay, lại càng cay mắt. Tức giận, thanh kiếm màu xanh trong tay hình thành từng gợn sóng kiếm mạc, những gợn sóng kiếm này trực tiếp vây lấy hư không trước mặt, những Thánh Đế bình thường của Hải tộc trong đó toàn bộ bị chém thành màn máu.
Các loại pháp bảo kích thích lóe sáng càng lúc càng nhiều hơn, những ánh sáng này dẫn theo từng đường sát khí, chỉ trong thời gian ngắn, sát khí đã tràn ngập toàn bộ chiến trường này, những người có tu vi thấp hơn một chút, chỉ cần bị sát khí này cuốn vào trong cũng sẽ bị chết. Vì sát thế không gian càng lúc càng dày đặc, hai bên đánh nhau cũng dần bị sát khí này xâm lấn lôi kéo, khí tức điên cuồng và hủy diệt càng lúc càng nặng hơn.
Lập tức cùng với sát ý điên cuồng này, người của hai bên liền lâm vào trong hỗn sát, một đường ánh sáng đột nhiên rơi vào tay của bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế áp trận kia. Vị Hỗn nguyên Thánh đế này sau khi chộp lấy được ánh sáng này, vẻ mặt lập tức đại biến, sau đó nói:
Tên bán bộ Hỗn nguyên Thánh Đế này mặc dù không tham gia vào cuộc chiến, nhưng rõ ràng là tên cầm đầu.
Người của Hải tộc nghe thấy lời của gã, lập tức bắt đầu rút lui.
Vì người của hai bên chỉ là vừa đánh ra sát ý điên cuồng, còn chưa hoàn toàn hỗn chiến với nhau.
Cộng thêm người của Hải tộc chiếm thế thượng phong rõ ràng. Cho nên tên bán bộ Hỗn nguyên Thánh Đế này sau khi nói dừng tay, người của Hải tộc ngay lập tức đã lùi ra khỏi vòng chiến đấu.
La Thanh Hà và Tần Khải Toàn cả thân đẫm máu, mặc dù bọn họ không biết tại sao Hải tộc đang chiếm thế thượng phong lại rút khỏi vòng chiến, nhưng lại thầm kinh hãi năng lực nghe lệnh của tiên sĩ Hải tộc.
Bởi vậy có thể thấy được, cho dù thực lực của Nhân tộc và Hải tộc chênh lệch nhau khá nhiều, dưới sự ước thúc cường đại kỷ luật nghiêm minh này, Nhân tộc cũng đã thua nhiều thắng ít rồi.
- Hoằng Thánh đại nhân, chúng ta đang chiếm thế thượng phong tuyệt đối, chỉ cần xông lên chút nữa, bọn chúng nhất định sẽ tán loạn, đúng lúc có cơ hội ra tay tiêu diệt, sao lại dừng tay lại? đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Thao Phủ cực kỳ không cam lòng tiến đến ôm quyền nói.
Tên bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế của Hải tộc này cau mày, gã rất không thích một người tu vi không bằng gã lại hùng hổ dọa người hỏi thăm như này. Nhưng tu vi của Thao Phủ mặc dù thấp hơn gã, địa vị cũng không cao hơn gã, nhưng trong Hải tộc lại có được sự coi trọng hơn gã rất nhiều.
Cho nên tên bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế này vẫn giải thích nói:
- Đức Thủy thánh quân truyền tin đến, yêu cầu chúng ta tạm thời đừng ra tay với Nhân tộc, quay về Hải tộc trước rồi tính sau.
- Tại sao?
Thao Phủ cực kỳ không hiểu, ngữ khí của y hơi nặng nề. Vì y thực sự nghĩ không thông, tại sao lại phải như này. Thánh Đế của Nhân tộc giết hơn trăm Thánh Đế của bọn họ ở Hư Thị, còn cả bốn vị Đạo nguyên Thánh đế, bọn họ gian khổ lắm mới đến được đây, chỉ cần đánh thêm chút nữa, mặc dù cũng giết được mấy trăm người, nhưng tính mạng của mấy trăm người này cũng không bằng những Thánh Đế đã mất mạng của Hải tộc bọn họ.
Tên bán bộ Hỗn nguyên Thánh đế này lại bị chất vấn, sắc mặt lập tức trầm xuống, có chút khó chịu nói:
- Nếu Đức Thủy thánh quân truyền tin đến, anh có thể quay về hỏi thánh quân.
Một câu còn chưa nói xong, tên bán bộ Hỗn nguyên này cũng không thèm để ý đến Thao Phủ nữa, quay người nói với mấy tên Đạo nguyên Thánh đế còn lại:
- Lập tức thu quân về thuyền hạm, lập tức quay về.
Thao Phủ trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng Đức Thủy thánh quân nói thì y không dám phản bác lại, chỉ có thể ngậm miệng mà thôi.
Thấy hơn mười thuyền hư không của Hải tộc mau chóng rời khỏi, đám người La Thanh Hà nhìn nhau, bọn họ căn bản không hiểu xảy ra chuyện gì. Khi Hải tộc đến khí thế hùng hổ, khi đi không ngờ cũng vô cùng nhanh chóng.
- Bọn họ có chuyện gì vậy?
Tần Khải Toàn cau mày nói.
La Thanh Hà lắc đầu, lập tức nói:
- Mặc kệ Hải tộc có chuyện gì, nếu bọn họ đi rồi chắc chắn là do nguyên nhân khác, nói không chừng nội bộ Hải tộc xảy ra chuyện gì đó. Chúng ta trước tiên cứu những người thương vong bên này đã, còn nữa đại trận hộ giới của chúng ta cũng cần phải bố trí lại, nếu không sẽ không có bất cứ hiệu quả phòng ngự nào, người khác muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Tần Khải Toàn liếc nhìn La Thanh Hà nói:
- Bố trí đại trận hộ giới? Anh cho rằng mình biết tông sư trận pháp Hỗn nguyên sao? Nói đơn giản vậy.
La Thanh Hà chỉ có thể chán chường sở lên chóp mũi, cho dù Thánh đạo Tàn giới là một giới diện bị tàn phá, muốn bố trí đại trận hộ giới, cũng cần phải có Hỗn nguyên Thánh Đế ra tay mới được.
Áo Hách tiến đến có chút lúng túng nói:
- Ba vị tông chủ, Diệp đan thánh cho tôi ở lại đây, vốn dĩ là muốn tôi giúp mọi người, nhưng tôi chưa giúp được việc gì, thực sự rất hổ thẹn.
La Thanh Hà vội vàng nói:
- Áo tiên hữu đã giúp rất nhiều rồi, Hải tộc đột nhiên rút lui, cũng có thể là kiêng kị Nghiễm Nguyên cung. Áo tiên hữu cũng không cần nghĩ nhiều, tôi nghĩ tông chủ chắc chắn sẽ đến Nghiễm Nghiên cung một chuyến.
Áo Hách vừa rồi mặc dù còn chưa uy hiếp Hải tộc, nhưng khi đánh nhau lại không hàm hồ chút nào.
Gã cũng không vì Hải tộc không nể mặt Nghiễm Nguyên cung, liền kiêng kị Hải tộc không dám động thủ. Ngược lại Áo Hách vừa nãy cũng không nương tay chút nào, điểm này, La Thanh Hà cũng vô cùng cảm tạ.
…
Đám người Diệp Mặc theo sau Ngao Quỳ tiến vào trong Long cung, nói thật, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Mặc nhìn thấy một cung điện xa hoa xa xỉ như này.
Hắn tham gia nhiều hội đấu giá cao cấp, cũng đi đến rất nhiều tông môn, gặp rất nhiều cung điện.
Trước khi chưa đến Long cung, Diệp Mặc còn cho rằng một số cung điện cũng rất được, bây giờ hắn nhìn thấy Long cung của Long tộc rồi, lấy những cung điện kia mà so sánh với Long cung, quả thực như lấy nhà lá so với hoàng kim điện vậy.
Sự xa hoa của Long cung không chỉ ở sự rộng lớn, sau khi vào trong, anh chỉ có thể cảm giác trong này vô cùng xa hoa, nhưng anh lại không thể nói sự xa hoa này rốt cục là xa hoa ở điểm nào. Từng gốc Thần linh thảo cao cấp trôi lơ lửng trong hư không, thoạt nhìn chỉ có thể nói là làm đẹp, từng cây cột màu trắng thuần khiết đúc từ Thần Tủy Thạch, thoạt nhìn chỉ có thể nói những thứ này nhất định phải có.
Trong đại điện Long cung rộng rãi thênh thang này, từng ghế ngồi của khách đã được bố trí sẵn, mấy vạn Long tử Long tông đều yên tĩnh đứng hai bên Long cung. Những đệ tử long tộc đứng trong này, tu vi thấp nhất cũng là trên Tiên đế rồi, có thể thấy nội tình của Long tộc hùng hậu như nào.
Huống chi trong này còn chỉ là một phần thực lực của Long tộc, thậm chí là một phần nhỏ.
Hơn một ngàn tiên nữ long tộc xinh đẹp ăn vận tiên váy giống nhau, an tĩnh đứng hai bên chỗ ngồi của khách.
Ngao Quỳ rất hài lòng nhìn những đệ tử Long tộc trong Long cung, lúc này mới khách khí nới với quan khách:
- Các vị Tiên hữu đến dự lễ mời ngồi, mời dùng Tiên quả và Bàn Long Tiên tửu của Long tộc chúng tôi.
Đám người Diệp Mặc sau khi ngồi xuống, lập tức có tiên nữ Long tộc đến hầu hạ, cho thấy thái độ cực kỳ tôn trọng của Long tộc với bọn họ.
- Hôm nay là đại lễ Ngao Si Thánh Đế của Long tộc chúng tôi Chứng đạo Hỗn nguyên, các vị Tiên hữu đến tham gia đại lễ của Long tộc chúng tôi, khiến Long tộc chúng tôi càng vẻ vang vinh dự, Long tộc chúng tôi cũng muốn mượn cơ hội lần này kết bạn với các tộc.
Ngao Quỳ nói xong trực tiếp nâng ly rượu trong tay mình lên, giơ ra xung quanh, sau đó uống cạn.
Lúc này một người trong đám quan khách bỗng nhiên đứng ra, đây là một người đàn ông tướng mạo cực kỳ thanh tú, hơn nữa thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi, tóc dài xõa vai, đồng thời lộ vẻ vô cùng tự tin, giống như cả thế giới bị y nắm trong tay vậy. Người đàn ông này sau khi đứng ra, cũng nâng ly rượu trên tay mình lên nói:
- Hôm nay chúng tôi đều là đến chúc mừng Ngao Si Thánh Đế của Long tộc Chứng đạo Hỗn nguyên, vì quan khách đến đông, Gia Cát Trí Thần tôi thay mặt mọi người chúc Ngao Si Thánh Đế Chứng đạo Hỗn nguyên.
Nghe thấy người đàn ông này nói vậy, tất cả quan khách đều đứng dậy, nâng ly rượu trong tay mình lên uống một hơi cạn sạch.
Người tên Gia Cát Trí Thần này cũng là một Hỗn nguyên Thánh đế, Diệp Mặc mặc dù chưa từng nghe đến gã, nhưng có thể đoán ra tên này chắc hẳn là Hỗn nguyên Thánh đế của Yêu tộc, đến đây chắc hẳn là thay mặt Yêu tộc tham gia đại lễ chúc mừng Ngao Si Chứng đạo Hỗn nguyên.
Đợi sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Gia Cát Trí Thần lấy một hộp ngọc ra, mở hộp ngọc ra rồi đưa cho tiên nữ Long tộc đứng bên cạnh nói:
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần -----oo0oo-----
Chương 2020: Chiến Thánh đế
Nguồn: Sưu Tầm
Thần thức của Diệp Mặc vừa mới xuất hiện bên ngoài, chỉ trong tích tắc, một lốc xoáy thời gian liền xoắn đến, Diệp Mặc cảm thấy thức hải của mình lại từng trận đau đớn. Chỉ trong chốc lát, đường thần thức mà hắn thi triển ra ngoài liền biến mất.
Diệp Mặc nuốt mấy viên Song Thần đan, sắc mặt có chút khó coi, hắn mặc dù lĩnh ngộ được thần thông Thuấn Tức, đối với pháp tắc thời gian cũng biết chút ít, nhưng với tu vi bây giờ của hắn muốn đi lại trong Mộ Hoa Thần sơn này, quả thực chính là muốn chết.
Không thể đi lại trong Mộ Hoa Thần sơn, cũng đồng nghĩa với việc chỉ cần Mộ Hoa Thần sơn còn chưa mở ra lần nữa, thì hắn chỉ có thể vĩnh viễn ở lại Mộ Hoa Thần sơn.
Mộ Hoa Thần sơn mở cửa lần nữa, nói dễ dàng vậy sao? Từ tin tức mà hắn lấy được, Mộ Hoa Thần sơn có lúc mấy vạn năm thậm chí chục vạn năm mới mở một lần. Có lúc hai ba năm liên tục, năm nào cũng mở. Nói cách khác Mộ Hoa Thần sơn không có quy luật mở cửa, hắn cũng không thể ở trong này ôm cây đợi thỏ chứ?
Diệp Mặc chợt nhớ đến vị Tố đạo Thánh đế ở Thặng Chính hồ, không biết tên đó lần này có ra ngoài hay không. Hắn chắc rằng tên Tố đạo Thánh Đế đó trước kia vẫn ở trong Mộ Hoa Thần sơn, hơn nữa còn tu luyện trong Mộ Hoa Thần sơn, Thánh phủ dưới đáy hồ của gã, chắc cũng có tác dụng ở lại trong Mộ Hoa Thần sơn.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức muốn đến Thặng Chính hồ xem sao. Mặc dù hắn không thể đi qua đó, nhưng có thể điều khiển Thế giới trang vàng qua đó. Chỉ có điều thời gian chậm hơn chút mà thôi. Tên Tố đạo Thánh Đế đó hắn chắc chắn không đánh được, cho dù bây giờ hắn là Tiên đế viên mãn rồi, thậm chí còn nắm được thần thông Thuấn Tức, muốn tiêu diệt tên Tố đạo Thánh Đế kia, chắc là cũng có chút khó khăn.
Đối mặt với Chứng đạo Thánh đế, bây giờ hắn quả thực có con át chủ bài, nhưng con át chủ bài đó một khi phóng ra không giết chết được đối phương, thì hắn chỉ có thể đợi chết.
Nhưng Diệp Mặc cũng không lo lắng lắm, hắn tin rằng cho dù mình không giết chết được đối phương, với tu vi hiện tại của hắn, chỉ cần không ra con át chủ bài, đối phương chắc hẳn cũng không làm gì được hắn. Cùng lắm hắn không đánh được, thì chạy trốn mà thôi.
…
Vài tháng sau, Diệp Mặc lại trở lại bên Thặng chính hồ, chỉ có điều lúc này sắc mặt của hắn trắng bệch, thức hải cũng đã bị trọng thương, hắn điều khiển Thế giới trang vàng vốn dĩ rất chậm, hơn nữa còn phải thỉnh thoảng quét thần thức ra ngoài Thế giới trang vàng, điều này đối với hắn mà nói lại càng gian nan hơn.
Nếu như đổi là Tiên đế khác, chắc hẳn cũng không thể nào điều khiển Thế giới trang vàng đi từ khoảng cách xa như vậy đến gần Thặng Chính hồ được. May mà hắn cũng đã chạm tới chút ít pháp tắc thời gian rồi, còn có lượng lớn Song Thần đan nữa.
Bên Thặng Chính hồ, Diệp Mặc bắt đầu khôi phục lại thức hải của mình, suốt hơn một năm qua, thức hải của Diệp Mặc mới lại lần nữa khôi phục lại. Qua mấy lần bị tàn phá, hắn cũng không phải không thu hoạch được gì, thức hải trở nên vô cùng cứng cỏi, thần thức cũng lại càng sắc bén cường đại hơn, thần thức vận dụng cũng linh hoạt hơn, thời gian chống cự trong lốc xoáy thời gian cũng dài hơn.
Bên Thặng Chính hồ vẫn y nguyên, chỉ có thêm một tầng sương nhàn nhạt, sau khi Diệp Mặc chữa khỏi vết thương, lúc này mới lại lần nữa quét thần thức của mình ra ngoài.
Diệp Mặc mau chóng liền chấn kinh, hắn phát hiện chỉ cần thần thức của mình tiếp cận gần Thặng Chính hồ trong khoảng mười trượng, căn bản cũng không có lốc xoáy thời gian nào.
Diệp Mặc kìm chế sự sung sướng lại, trọn vẹn một ngày hắn dùng thần thức quan sát, lúc này mới tin chắc, quả thực là như vậy, Thặng Chính hồ không có lốc xoáy thời gian.
Chậm rãi thở phào, Diệp Mặc ngay lập tức từ trong Thế giới trang vàng đi ra, đứng bên Thặng Chính hồ.
Thặng Chính Hồ có chút khác biệt so với lúc trước, tầng sương mù trên mặt hồ cũng biến mất không còn nữa, chỉ có nước hồ màu máu đỏ, thoạt nhìn có chút âm trầm đáng sợ. Thặng Chính Hồ lúc này dường như có chút khác biệt so với Thặng Chính hồ mà trăm năm trước hắn nhìn thấy, dường như có vô số oan hồn đang vẫy gọi.
Thần thức không thể nào quét xuống đáy hồ, Diệp Mặc không do dự, hắn lại phi thân lần nữa lặn xuống Thặng Chính hồ. Hắn phải đi kiểm tra Thánh phủ dưới đáy hồ một chút, nhất định phải xuống dưới đáy hồ xem sao.
Diệp Mặc rất cẩn thận, hắn sợ tên Tố đạo Thánh Đế kia còn chưa đi, nếu như tên đó còn chưa rời đi, bản thân mình chắc cũng không phải đối thủ của gã.
Nước hồ màu máu của Thặng Chính hồ vẫn băng hàn âm trầm, lại thêm một chút quỷ dị.
Diệp Mặc vừa mới lặn xuống hồ, liền cảm thấy áp lực không gian cực mạnh đè ép lên, một sát cơ muốn linh hồn của hắn vỡ vụn áp sát đánh tới. Một đường không gian vô hình trói buộc hắn hoàn toàn cũng đã cuốn chặt lấy hắn, khiến hắn không thể nào thoát nổi.
Diệp Mặc lúc nào cũng đều cẩn thận phòng bị, khi đường sát cơ ác liệt này đè ép đến, không gian trói buộc bao lấy hắn hoàn toàn, hắn lập tức muốn ra tay.
Liệt Không quyền phóng ra.
Sự trói buộc trong hồ của đối phương rõ ràng là một loại pháp tắc không gian, nếu như hắn không thể nào phá vỡ được pháp tắc không gian này, thì hắn chỉ có đợi chết mà thôi.
Liệt Không quyền đồng thời kẹp lấy một tia pháp tắc không gian, nếu bàn về pháp tắc không gian, khi Diệp Mặc ở Huyền Tiên cũng đã nhìn thấu chút ít trong đó rồi. Mặc dù đến bây giờ hắn cũng chưa tiến bộ được bao nhiêu, nhưng đối phương rõ ràng cũng chỉ là nhìn thấu chút ít pháp tắc không gian mà thôi.
Liệt Không quyền mang theo nước hồ màu máu xung quanh, hóa thành chín đường quyền thế không gian, đánh lên trên không gian trói buộc vô hình này.
Ầm…
Không gian trói buộc kia trong Liệt Không quyền lập tức bắt đầu rạn nứt, từng vết nứt vô hình xuất hiện xung quanh không gian trói buộc, chỉ có điều những âm thanh tách tách nhỏ tí vang lên trong quyền thế ầm ầm căn bản không nghe thấy mà thôi.
Diệp Mặc trong khi Liệt Không quyền xé rách không gian của đối phương đồng thời cũng xông ra ngoài, không gian trói buộc kia vốn dĩ đã bị rạn nứt, bị Diệp Mặc xông đến, lập tức giống như những bong bóng nước xung quanh, bôm bốp ào ào một lát liền tiêu tán hết.
Không còn áp lực trói buộc không gian này nữa, nước hồ màu máu xung quanh lập tức đè ép ra ngoài, mang theo một cột nước cao mấy trăm trượng vọt lên mặt hồ. Diệp Mặc nhờ vào cột nước màu máu này cũng xông lên khỏi mặt hồ, rơi lên bên hồ.
Lúc này một cái búa cực lớn màu máu mới bổ đến nơi vừa nãy Diệp Mặc vừa mới đứng, sau khi bị cái búa khổng lồ này bổ đến, Thặng Chính hồ dường như cũng không còn là một cái hồ nữa, mà là một quả dưa hấu khổng lồ, bị người từ bên trong bổ ra, lộ ra hai nửa màu đỏ.
Chỉ trong tích tắc, nước hồ bị bổ thành hai nửa này lại lần nữa hợp lại làm một, một người đàn ông mặt Tiên bào màu đỏ tránh nước xông ra khỏi hồ nước, đứng trên mặt hồ nước, không ngờ chính là Tố đạo Thánh Đế đã từng một lần ra tay với Diệp Mặc.
- Lại là anh…
Tố đạo Thánh Đế mặc áo đỏ này chằm chằm nhìn Diệp Mặc từng câu từng chữ nói:
- Năm đó anh làm hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay không ngờ anh lại rơi vào tay ta. Anh có thể ở lại trong Mộ Hoa Thần sơn, còn có thể phá không gian trói buộc bằng nước của ta nữa, xem ra đồ tốt của anh cũng không ít nhỉ. Chẳng những có thế giới của mình, còn có thể lĩnh ngộ chút pháp tắc không gian nữa.
Thánh Đế mặc áo đỏ này biết rất rõ, Diệp Mặc nếu như không lĩnh ngộ pháp tắc không gian, bất luận thế nào cũng không thể phá được hư không trói buộc của gã.
Diệp Mặc liếc nhìn cái búa khổng lồ màu đỏ trôi trên đỉnh đầu Thánh đế áo đỏ này, vươn tay ra, Tử Đao liền đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Lúc này không nhanh không chậm nói:
- Tôi đoán Thặng Chính hồ này có cái gì đó cổ quái, cũng may hôm nay tôi đến xem xem, nếu không tôi cũng không biết bị giam cho đến khi nào. Anh chắc hẳn tu luyện nhiều năm trong Mộ Hoa Thần sơn rồi. Đáng tiếc, lần này Tinh huyết Tiên đế mà anh cần tu luyện cũng bị Hóa đạo Thánh Đế mà tôi dẫn đến phá hỏng mất rồi.
- Ha ha ha…
Thánh Đế áo đỏ này bỗng nhiên cười ha hả nói:
- Anh cảm thấy còn may sao? Chỉ một trăm năm anh có thể từ Tiên đế trung kỳ, thăng cấp lên Tiên đế viên mãn, xem ra bí mật trên người anh cũng nhiều hơn tôi đấy. Cho dù anh là Tiên đế viên mãn, vậy thì đã sao, trước mặt Thác Bạt Phi Dương tôi cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi. Chẳng lẽ, anh còn có thể chạy thoát được sao? Chỉ dựa vào chút pháp tắc không gian mà anh lĩnh ngộ được, cũng muốn chạy thoát trước mặt bổn thánh, đừng có mà nằm mơ. Cho dù tôi không lấy được tinh huyết của một Tiên đế, anh cũng có thể đền bù một phần trong đó…
Thánh Đế áo đỏ tên Thác Bạt Phi Dương còn chưa nói xong, thì cái búa màu máu khổng lồ trên đỉnh đầu cũng đã ầm ầm bổ xuống. Một bóng búa màu máu cao mấy vạn trượng từ đỉnh đầu bổ xuống, trực tiếp xoẹt qua lốc xoáy thời gian bên ngoài Thặng Chính hồ.
Cảm giác áp lực không gian đáng sợ truyền đến, Diệp Mặc thậm chí cảm thấy mình đang nằm trong một đống bột nhão chiến đấu cùng với Thác Bạt Phi Dương. Hắn còn chưa ra tay, không gian đã bị bóng búa của đối phương trói buộc. Mà cảm giác của hắn là, căn bản không thể nào tránh thoát được, chỉ có thể đợi bóng búa này chém đứt hắn.
Diệp Mặc không dám chậm trễ chút nào, Tử Đao lại lần nữa phá không cuốn đến. Cùng lúc này, Ngũ lôi thương sát được hắn phóng ra, đối diện với một quyền không mang chút pháp tắc không gian của Thánh đế, Diệp Mặc quả thực cũng không nắm chắc được.
Đây cũng không phải chuyện tùy ý chạy thoát, trước tiên không nói dưới áp lực không gian của đối phương, hắn có thể kịp thời chui vào Thế giới trang vàng trốn hay không. Cho dù hắn chui vào Thế giới trang vàng để trốn rồi, trong lốc xoáy thời gian bên ngoài, hắn có thể chạy được bao xa?
Hơn nữa, Thác Bạt Phi Dương sống trong này vô số năm rồi, chẳng may gã biết đi lại thế nào trong không gian lốc xoáy thời gian bên ngoài, vậy thì hắn cũng hoàn toàn xong đời rồi.
Lĩnh vực Tiên đế của Diệp Mặc thậm chí thần thức vực cũng hoàn toàn cộng lại, cho dù như vậy, đường đao màu tím Liệt Ngân của hắn vẫn chậm lại, sự am hiểu của đối phương về pháp tắc không gian mặc dù chỉ là chút ít, nhưng so với hắn cũng thâm hậu hơn nhiều.
Sau khi Ngũ lôi thương sát đánh ra, bóng Ngũ lôi thương sát cũng trở nên vô cùng rõ ràng, cũng không còn nhanh như chớp khi không có người khác đối chiến nữa.
Diệp Mặc biết rõ, đây là pháp tắc của hắn không bằng của đối phương mà tạo thành.
- Dưới không gian của ta còn muốn giãy dụa sao? Anh chỉ hiểu chút ít về pháp tắc không gian mà cũng dám lớn lối. Khi bị Hóa Huyết búa của ta phân thây, đồng thời cũng nếm thử Lục Hoa Ly Hồn Quang của ta…
Thác Bạt Phi Dương lại lần nữa cười lạnh, vung tay lên, lại có một vầng sáng nhạt bắn ra.
Vầng sáng này vừa mới bắn ra, Diệp Mặc liền cảm thấy linh hồn và nguyên thần của mình đều rời khỏi thân thể, hoàn toàn không còn là của mình nữa. Đây tuyệt đối là một món pháp bảo vô cùng ác liệt, Diệp Mặc không kịp nghĩ nhiều, đánh ra một quyền.
Thần thông Liệt Không, hắn cần phải phá tan sự trói buộc không gian của đối phương, nếu không đối phương cũng đã ở vào thế bất bại, trận chiến này làm sao đánh nổi?
Rầm rầm rầm…
Quyền Liệt Không đánh ra, sát thế không gian xung quanh lập tức cuốn đến, chín đường quyền thế phá không cùng với sát thế phá không cuốn ra, không gian bị Thác Bạt Phi Dương khống chế trong nháy mắt liền phát ra những âm thanh ken két.
Tốc độ của Ngũ lôi thương sát đồng thời trở nên nhanh hơn, đập vào cùng Lục Hoa Ly Hồn Quang của đối phương, còn cái búa màu máu lúc này cũng đang đập vào với những đường đao màu tím trước mặt Diệp Mặc.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương