Đạo diễn chương trình riêng của Toby là Eddie Berrigan, một người đã vợ con đề huề song không vì thế mà từ chối những thú vui trăng gió nếu nó không tổn hại gì đến cái yên bình giả tạo của gia đình. Anh ta có căn phòng mượn của người bạn thân, tuần ba buổi chiều, một buổi dành cho cô gái hiện đang là bồ đời chót, một buổi dành cho những người tình đã qua nhưng hai bên đều không thể và cũng khỏng muốn dứt bỏ hoàn toàn, còn một buổi thì dành cho những khám phá mới mẻ, đầy hứa hẹn. Jill Castle thuộc loại tài năng mới cần khám phá của Eddie Berrigan.
Nghe mấy ông bạn cùng "chí hướng" nói về những thủ pháp chiều chuộng bạn tình của Jill Castle mà Eddie đứng ngồi không yên, và khi nàng đồng ý phỏng vấn, anh ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến mức huỷ cả hai cuộc hẹn, với cô bồ đời chót cũng như với tình cũ nghĩa xưa.
Eddie cũng không hoàn toàn bịa đặt về cuộc gặp ra mắt này. Trong kịch bản đúng là có vai cô gái tuy chẳng nói câu nào nhưng nom phải khêu gợi đến mức thấy cô ta là cánh đàn ông chỉ nghĩ đến chuyện bế lên giường.
Họ găp nhau ở Hãng phim. Jill không đến nỗi chỉ là cái nệm thịt như thoạt đầu Eddie lầm tưởng.
Nàng đối đáp trôi chảy và có diễn cảm khi đọc thử vài đoạn trong kịch bản. Tất nhiên cô ta chẳng là Kate Hepburn hay Liz nhưng được thế này là vai diễn ổn rồi.
"Cô đã có vai đó". Eddie nói.
"Cám ơn anh, Eddie".
"Kịch bản của cô đây. Sang mai tập. Mười giờ. Hãy ngó qua kịch bản và không đến muộn".
Nàng gật gật đầu rồi ngước đôi mắt tròn, to, lấp lánh về phía anh ta, chờ đợi. Nó là một thứ thủ tục không những cần thiết mà bắt buộc phải có.
Nàng biết, mà anh ta cũng biết vậy.
"Tôi muốn mời cô ly cà phê mừng buổi đầu gặp gỡ".
"Vâng".
"Tôi có một chỗ khá ấm cúng tại đường Argyle…"
"Em biết con đường ấy. Hãy nói cụ thể hơn về cái chỗ ấm cúng của anh đi. Bỗng dưng em thấy lạnh quá…"
Chẳng có gì để phải phàn nàn về các buổi tập.
Từ đạo diễn, quay phim đến các diễn viên đều hy vọng đây sẽ là một chương trình hấp dẫn, bởi ngoài Toby vốn đã là sự trông đợi của người xem, chương trình còn có sự tham gia của đội múa Argentina nổi tiếng, của một nhóm rock n roll nổi tiếng không kém, của một nhà ảo thuật có thể làm bạn biến đi ngay trước mặt bạn và của một ca sĩ hiện ít ca sĩ nào nổi tiếng bằng. Tất cả đều đã xuất hiện và ít nhiều Jill đều đã trò chuyện với họ. Duy nhất nàng chưa thấy Toby, dù chỉ là lai vãng đến.
"Anh ấy ốm đau, hay còn bận biểu diễn chỗ khác, hay ở xa chưa về kịp?" Jill tự đặt ra một lô giả thiết, hỏi Eddie.
"Chả bởi lý do nào hết". Eddie nói toẹt ra.
"Chúng ta cứ nai lưng mà tập còn thằng cha ấy chỉ có mặt đúng lúc bắt buộc phải có, tức là lúc ghi hình. Xong hắn lại biến luôn".
***
Toby xuất hiện vào buổi sáng hôm đó, khệnh khạng đến đáng ghét, theo sau là ba hầu cận; Clifton Lawrence cùng hai diễn viên hài già. Cảnh tượng ấy khiến Jill buồn nôn, và làm nàng chán ghét Toby hơn cả khi nghe những chuyện lăng nhăng về anh trước đó. Anh ta khoe đã ngủ với tất cả các nữ diễn viên ở Hollywod, bất cứ ai, miễn anh thích là được. Và cũng chưa có phụ nữ nào từ chối anh. Thế là Jill đã biết khá chính xác về Toby vĩ đại.
Harry Durkin, Giám đốc sản xuất của Hãng truyền hình khép nép giới thiệu Toby với các diễn viên tham gia chương trình của anh. Thực ra, anh đã gần như làm việc hết với họ và đã nhớ mặt họ.
Còn lại mỗi cô gái với vẻ khêu gợi đặc biệt này, mà vừa nhìn thấy anh đã chỉ nghĩ đến chuyện lên giường cùng cô ta. Anh hỏi như một thói quen, như chỉ để cho có hỏi.
"Tiết mục nào vậy, em cưng?"
"Tôi được góp mặt trong tiết mục Du hành vũ trụ, thưa ông Temple!". Jill cố tình lấy vẻ khiêm nhường. Nghe nói mồm miệng anh ta ác độc lắm.
Toby cười hiền lành không ngờ. "Toby? Hãy gọi là Toby như bạn bè tôi vẫn gọi".
***
Buổi tổng diễn tập suôn sẻ đến mức đáng kinh ngạc. Không có tiếng quát tháo, câu chửi thề, thậm chí một lời phàn nàn của Toby, của đạo diễn hay của bất kỳ ai khác. Ai còn lạ chứ Harry Durkin thì biết ngay Toby đang "diễn" với Jill Castle. Chẳng cô gái nào trong chương trình này chưa lên giường với Toby, còn Jill thì đang trăm phần trăm là món lạ của anh.
Du hành vũ trụ là tiết mục đóng đinh của chương trình, một bất ngờ với tất cả, từ những người làm ra nó đến những người thưởng thức nó.
Đặc biệt, Toby đã cố tình kéo dài tình huống để Jill có cơ hội "cương" vài câu ý nhị ngoài kịch bản.
Không ai mếch lòng vì cái tự do tùy tiện ấy, vì tác giả của nó lại là Toby. Và Jill còn được khen là đã có công "chữa cháy". Chính Toby cũng không ngờ đến khả năng ứng tác ấy của Jill. Tổng duyệt xong, Toby nói với Jill. "Về phòng hoá trang của tôi uống chút gì chứ, cô em?"
"Cám ơn ông Temple, tôi không uống được bất cứ loại rượu gì?" Nàng mỉm cười rồi hơi nghiêng mình, bước đi. Nàng đã có hẹn với đạo diễn chương trình Eddie Berrigan, và anh ta tuy không nổi tiếng như Toby nhưng với nàng, lại quan trọng hơn Toby nhiều. Bởi từ nay Eddie có thể gọi nàng vào bất cứ chương trình nào do anh ta đạo diễn.
Buổi tối, sau khi phát sóng, Hãng truyền hình đã nhận được hàng ngàn cú điện thoại từ khắp nước Mỹ gọi về yêu cầu phát lại vào một ngày gần nhất. Sự thành công vượt ngoài mong muốn của tất cả, và được coi đây là chương trình xuất sắc nhất của Toby từ trước tới giờ.
"Đặc sắc nhất là tiết mục Du hành vũ trụ".
Clifton nói. "Cô gái tham gia tiết mục đó xinh xắn ra phết. Và thân hình thì khỏi chê".
Toby cười. "Ừ tôi thích cô gái đó. Cô ta có cái gì thông minh, và là lạ…".
Thì tuần nào chả có một cô là lạ, hay hay hoặc thông minh, hoặc gan dạ, vân vân. Clifton nghĩ.
Rồi cô nào cũng vào giường với hắn, và không quá vài ba đêm, cô nào rồi cũng thành chuyện hôm qua, tuần trước...
Toby nói tiếp. "Clif, hãy bảo cô ta ăn tối với tôi!"
Đó là lệnh, chứ đừng mơ tưởng văn hoa rằng Toby yêu cầu hay đề nghị gì đó. Trước kia, hẳn Clifton hoặc sẽ không, hoặc sẽ sai chuyền người khác làm, còn bây giờ, ông cum cúp đi ngay. Đây là vương quốc của Toby và chính Toby là Quốc vương ở đây Anh cứ chống lại, được thôi, nào ai cấm cản. Rồi anh hãy tìm xứ mịt mù nào đó mà tự lưu đày.
Clifton đi tới phòng hoá trang nằm tít cuối hành lang, nơi các diễn viên nữ thay đổi trang phục. Vừa gõ ông vừa đẩy cửa ra luôn. Có hơn chục cô đang cởi áo kéo quần trong đó. Cô nói, cô cười chào ông, không cô nào hét lên hoặc cuống quýt trốn né, dù đang trần truồng. Jill xong hết rồi, đang khoác vào người chiếc áo dạo phố. Clifton đến gần Jill.
"Cô diễn rất khá". Ông nói.
Jill vẫn nhìn vào gương, và nét mặt dửng dưng của nàng kề bên nét thản nhiên của Clifton trong đó "Cám ơn!". Nàng chỉ nói vậy. Sao ông ta không nói với nàng câu ấy sớm hơn, một vài năm trước chẳng hạn. Hẳn nàng đã nhảy qua cửa sổ khi được nghe chính từ miệng Clifton Lawrence nói ra câu đó. Ngày ấy, có cánh cửa nào của Hollywood mà Clifton không mở nổi. Còn bây giờ, ông chỉ là tay sai của Toby Temple, ai cũng biết vậy. Nhưng có lẽ không phải ai cũng biết Clifton còn sắm vai ma cô dắt gái cho Toby nữa.
Một cái gì giống như sự ban ơn xuất hiện trên gương mặt Clifton khi ông nói. "Có tin vui cho cô đây ông Temple mời cô dùng chung bữa tối". Jill mỉm cười với vẻ độ lượng của người sẵn lòng tha thứ cho một sự làm phiền ngoài ý muốn nào đó. "Nhờ ông nói giùm với ông Temple rằng tôi mệt, tôi cần nghỉ ngơi!"
Rồi nàng xách túi bỏ đi trước vẻ ngơ ngác của Clifton và đám các cô đang vẫn thay đồ.
***
Toby đang ngồi ở chiếc bàn đẹp nhất của nhà hàng La Rue cùng Clifton và giám đốc sản xuất Hãng truyền hình, Harry Durkin. Không khí nặng nề kéo dài. Durkin dụt dè hỏi. "Toby, hay ta thay con ngu ấy bằng mấy em sẽ xuất hiện trong chương trình tuần sau mà anh chưa từng gặp mặt? Ngon hết chê luôn".
Toby không đáp, chỉ lừ mắt nhìn sang. Durkin im luôn. Anh bồi đứng chờ đã lâu cúi đầu hỏi.
"Thưa ông Temple, và thưa hai ông, đã cần mang món ăn lên chưa?"
Toby hất hàm về phía Clifton. "Hãy mang cho lão câm ấy món lưỡi. Và thật nhanh. Để lão còn biết mình phải nói gì".
Mấy người ngồi quanh cười ồ. Clifton cũng cười theo, làm như Toby kể chuyện vui mà thôi.
Toby nói mà không nhìn Clifton. "Không có việc gì dễ dàng bằng việc mời một nữ dìễn viên đến dự bữa tối với tôi. Ông đã nói gì để cô ta hoảng sợ mà không dám đến nữa?
Clifton chỉ còn mỗi cách là nói ra sự thực là Jill mệt. Và chỉ có thế.
Toby mà lại chịu tin vào cái sự thực đó. Anh cười nhạt. "Chẳng cô gái nào, nhất lại là một nữ diễn viên ở Hollywood này, mệt đến nỗi không thể ăn tối với tôi, khi tôi đã mời. Chắc chắn ông đã mô tả tôi như một thứ quỷ sứ gì đó khiến cô ta vãi đái ra vì sợ".
Những người ngồi bàn bên quay hết sang. Toby hướng về họ cái vẻ mặt ngây thơ trời phú của mình, rồi chỉ vào Clifton, nói như giải thích. "Các vị có biết chúng tôi đang trong bữa ăn vĩnh biệt không. Ông này đã tình nguyện hiến bộ óc mình cho sở thú".
Họ lại cười. Đôi tay Clifton siết chặt dưới gầm bàn. Toby vẫn nhơn nhơn mà ngây thơ. "Có một bí mật về sự ngu ngốc của ông ta, các vị muốn biết không?" Toby hạ giọng hỏi những người bàn bên.
"Đó là… tận Bắc cực người Eskimo còn truyền tai nhau về nó".
Họ phun cả rượu ra vì cười. Clifton chỉ chực bỏ đi, song lại không dám. Durkin thì gượng gạo, dù là cười hay không. Cả phòng ăn dồn mắt về bàn họ.
Toby vẫn không từ bỏ vẻ ngây thơ dễ thương của mình, hơi cao giọng. "Cái ông Clifton này thừa hưởng sự thông minh của bố mẹ. Ngày Clifton chào đời song thân của ông ta đã choảng nhau một trận và người mẹ tội nghiệp của Clifton đã buộc phải nói thẳng ra ông ta không phải con của mình".
Có tiếng cười ré lên, sằng sặc, tiếng thìa dĩa rơi xuống, tiếng xin lỗi vì phun thức ăn đang nhai vào nhau… Lạy Chúa, mọi hỗn loạn rồi cũng trôi qua và bữa ăn cũng phải đến hồi kết thúc. Nhưng ngày mai… ngày mai Hollywood sẽ truyền tai nhau những gì về Clifton Lawrence?
Chẳng cách gì để Clifton ngủ nổi. Ông không tự giải thích được tại sao mình lại chịu để Toby hạ nhục đến mức ấy, cái thằng mà năm xưa cứ run bần bật mỗi khi được gọi tới gặp ông.
Vì sao? Ông lặp lại câu hỏi đến lần thứ một trăm, dù câu trả lời đã xuất hiện đâu đó, chỉ bởi ông không muốn chấp nhận. Nó thật rõ ràng, đơn giản và chỉ nằm trong một chữ: Tiền!
Là đại lý của Toby Temple, mỗi năm Clinfon được hưởng ngót phần tư triệu đôla song do bản tính phóng khoáng lại ham xài sang nên chẳng còn được xu nào dành dụm. Từ khi chỉ nhận riêng Toby, ông bị đám khách hàng cũ từ bỏ hết và bây giờ, Toby là duy nhất còn lại của ông, là cuộc sống sung túc của ông, là sự cần có của ông. Câu trả lời là ở đó. Có thể Toby cũng biết vậy nên đã mặc nhiên coi Clifton chỉ là một dạng công cụ của mình.
Clifton ngày càng nhận thức ra điều đó và tự nhủ sẽ phải thoát ra bằng được trước khi quá muộn.
Nhưng ông cũng tự biết thực ra là đã muộn bởi với ông, ngoài chuyện tiền nong, tình cảm cũng là một lý do quan trọng để ông gắn mình với Toby.
Đến bây giờ ông vẫn yêu quý anh, như con, yêu quý thực lòng. Ông đã, tuy không tham gia, nhưng hầu như đều tận mắt chứng kiến Toby tiêu diệt những kẻ mà anh không ưa, nhiều lắm, từ những phụ nữ yêu anh, những danh hài vô tình cạnh tranh - hoặc không cả có ý cạnh tranh - với anh, những nhà phê bình không hiểu hoặc hiểu quá rõ về anh... Nhưng họ đều là ai đó chứ không phải ông. Clifton chưa bao giờ nghĩ Toby có thể táng tận đến mức ấy. Ông đã làm cho anh quá nhiều, đã gắn bó với ông quá sâu, và dù nói theo nghĩa gì thì Toby cũng được sinh ra từ ông, do ông chăm nom, dạy dỗ. Không có ông, làm sao có được Toby?
Song ông vẫn không khỏi lo lắng khi nghĩ về tương lai. Vốn không quen, thậm chí không hề nghĩ mình sẽ bị từ chối khi muốn bất kỳ điều gì nên bỗng Jill lại trở thành một ấn tượng trong đầu Toby, và thực sự đã kích thích anh.
Lần thứ hai Jill từ chối lời mời ăn tối, thoạt đầu Toby còn cho đấy là trò đỏng đảnh hoặc làm cao cũ kỹ của đàn bà, song nghĩ lại, anh thấy không phải. Nếu Jill chơi cái trò đó thì không thể qua mắt được Toby vì thứ nhất là anh đã quá quen và thứ hai là anh quá rành đàn bà. Không, ở đây có một cái gì đó chọc vào tính tự ái của anh. Là diễn viên nhưng Jill thực sự không ham hố cả anh lẫn cái tên tuổi lừng lẫy của anh, nghĩa là thực sự nàng không cần đến anh. Vậy nàng đã có người đàn ông nào khác? Và người đó chắc phải hơn anh?
Hoặc nàng chỉ có mỗi sự tự tin xuẩn ngốc của mình?
Và anh không thể gạt nàng ra khỏi cái đầu tự cao tự đại của mình được.
***
Thế rồi một hôm Toby bảo đạo diễn chương trình Eddie Berrigan gọi Jill tham gia trở lại Chương trình riêng của Toby Temple. Eddie mừng rỡ nhấc máy gọi luôn. Khi Eddie báo lại với Toby rằng Jill từ chối vì đang bận với vai phụ trong một bộ phim cao bồi nào đó, con người vĩ đại đùng đùng nổi giận.
"Bảo nó quẳng ngay đi, dù là vai gì chăng nữa. Chúng ta sẽ trả thù lao ở cái mức cô ta mơ cũng không dám. Cô ta ngu đến độ nào mà không bìết đây là chương trình truyền hình hàng đầu của nước Mỹ?"
Eddie gọi lại cho Jill, nói rõ ý kiến của Toby, tất nhiên cũng biết tránh những từ như nó quẳng ngay đi, ngu đến độ nào... rồi còn nói thêm. "Ông ấy thực tâm muốn cô tham gia lại chương trình. Cô thu xếp được không, Jill?"
Jill cũng lấy giọng thực thà. "Tiếc quá nhỉ. Nhưng làm sao tôi dám bỏ cái vai đang đảm nhận ở Universal? Xin lỗi anh và nhờ anh cám ơn ông Temple giùm tôi".
Nàng đâu có dại sau từng ấy tháng năm cay đắng ở cái kinh đô điện ảnh này. Không một diễn viên nào cất mặt lên nổi nếu đã một lần tự ý rời bỏ Hãng phim mình đang cộng tác. Toby Temple thực sự ghê gớm ở đâu đó nhưng với Jill thì quá lắm cũng chỉ cấp cho nàng một hai vai, mời nàng ăn một hai bữa, tặng nàng một hai món quà... rồi cuối cùng chắc chắn sẽ cho nàng vào "bộ sưu tập" của ông ta mà thôi.
Buổi tối, đích thân Vua Hài gọi điện cho nàng, giọng thân mật đến lạ.
"Jill đấy à? Toby cùng Du hành vũ trụ với em đây. Em khoẻ chứ?"
"Chào ông Temple. Cám ơn ông, tôi khoẻ".
"Thôi đi em, sao cứ ông mãi vậy?"
Đầu dây bên Jill im lặng. Và có vẻ không muốn lên tiếng nữa. Toby hắng giọng rồi nói. "Em có thích môn bóng chày không? Tôi được tặng đôi vé…".
"Không, tôi không thích, thưa ông!" chưa có ai dám ngắt lời mời của Vua Hài bằng tiếng không dứt khoát và sỗ sàng đến vậy. Toby chữa ngượng bằng cách cười ầm lên.
"Tôi cũng không thích. Đùa chơi em chút thôi. Nhưng lời mời tiếp sau đây thì mong em nhận cho. Thứ bảy này mình ăn tối cùng nhau nhé? Tôi mới ăn trộm được một đầu bếp của nhà hàng Maxim ở Paris. Và ông ta…".
Vẫn ngắt lời, và vẫn không kém sỗ sàng. "Rất tiếc là tôi đã có hẹn đúng hôm đó, thưa ông Temple".
Ống nghe bỗng bị ghì chặt và áp sát vào tai Toby. Giọng anh hơi khàn đi. "Vậy trong ngày, em rảnh vào lúc nào hoặc trong tuần em rảnh vào hôm nào?"
"Tôi bận lắm. Toàn những việc vớ vẩn, nói ra chỉ khiến ông cười. Thực sự là tôi không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, chơi bời. Nhưng thành thật cám ơn lời mời của ông".
Liền đó, tiếng tút, tút, vang lên. Con ranh đã dám dập máy vào mặt anh, Toby Temple, Vua Hài? Cái con diễn viên giẻ rách đó đã làm vậy trong khi không thiếu những nữ minh tinh dám đổi một năm sống của mình chỉ để được qua một đêm với anh?
Giận điên lên, Toby cho gọi đạo diễn chương trình Eddie Berrigan tới và không úp mở, hỏi anh ta biết gì về Jill Castle mà lần trước dám mời vào chương trình của anh.
"Do một diễn viên khác giới thiệu và sau khi phỏng vấn tôi thấy ổn cả nên nhận thôi. Ngoài ra tôi không biết gì hơn về cô ta". Eddie đáp ngay. Dại gì mà khoe rằng anh đã tường tận đến từng phân vuông da thịt Jill. Anh lạ gì cái chuyên Toby không mời được Jill đi ăn tối, và anh không hề muốn mình trở thành nạn nhân của Toby.
"Jill có chơi bời bậy bạ gì không? Hoặc có đang cặp với ai không?". Toby hỏi dồn.
"Đang cặp với ai hay không thì tôi không rõ", Eddie vẫn bình tĩnh đáp, "còn chuyện chơi bời bậy bạ thì chắc chắn là không rồi".
"Tôi muốn biết rõ mọi chuyện về cô ta. Có người yêu chưa. Nếu có thì là ai? Thường đi đâu? Nguồn thu nhập chính? Anh hiểu ý tôi chứ?"
"Tôi hiểu!" Eddie mau mắn nhận lệnh.
Rồi cách một hôm, lúc ba, bốn giờ sáng gì đó, Eddie bị dựng dậy bởi tiếng chuông điện thoại đặt ở đầu giường. Giọng ai đó tỉnh queo hỏi. "Anh đã biết những gì?"
Eddie dụi mắt, làu bàu. "Thằng chó đẻ nào... Thôi chết, xin lỗi ông Temple, tôi đã sơ bộ điều tra. Cô ta hoàn toàn khoẻ mạnh, không bệnh truyền nhiễm hoặc mãn tính gì".
"Vứt mẹ nó cái sổ y bạ của cô ta đi. Lúc này cô ta có đang lên giường với ai không? Hoặc mọi ngày cô ta vẫn lên giường với ai?"
"Thưa ông, không có chuyện ấy đâu ạ. Tôi đã hỏi chuyện đám bạn bè đạo diễn, những người đã từng mời Jill đóng phim. Họ mời chỉ vì cô ta diễn xuất tốt và rất tôn trọng kỷ luật trường quay".
Eddie tỉnh ngủ hẳn. Lơ mơ là mất việc như chơi. Eddie đã bàn kỹ với đám đạo diễn, những người đã giới thiệu Jill cho anh, nghĩa là cũng đã biết về Jill như anh từng biết và họ đều không muốn chuyện đó tới tai Toby vì ai nấy đều khiếp hãi ông Vua Hài ấy. Chẳng những sẽ bị Toby bêu giếu trước bàn dân thiên hạ mà còn không bao giờ có thể kiếm nổi việc ở cái thành phố này nếu như Toby biết Jill đã cự tuyệt anh ta song lại chấp nhận ngủ với đám đạo diễn truyền hình quèn này.
"Thế còn bạn trai của Jill?" Giọng Toby nôn nóng.
"Jill cũng đang không yêu đương gì hết, thưa ông Temple". Eddie không còn kịp suy tính thiệt hơn gì. Một liều ba bảy cũng liều. Hãy để ông ta vui lòng lúc này đã. Mọi sự khác tính sau.
Quả nhiên, giọng Toby nhẹ nhõm hẳn. "Tôi cũng nghĩ vậy. Cô ả hẳn điên điên phải không?"
"Cũng nhiều người bảo tính nết cô ta không được bình thường đấy ạ". Eddie thở phào.
"Quên mất, xin lỗi anh, tôi có làm anh mất ngủ không, Eddie?"
"Tôi vinh hạnh được phục vụ ông, thưa ông Temple".
Và Eddie đã không ngủ tiếp được nữa. Nếu Toby tìm ra sự thật thì sẽ sao đây? Bởi Hollywood là thành phố của Toby Temple.
***
"Clifton, tôi muốn nghe lời khuyên của ông". Toby nói khi cả hai vừa ngồi vào bàn ăn.
Ông đại lý già ngạc nhiên. Lâu lắm rồi Toby có chịu nghe ai khuyên bảo. Nghe ông thì càng không nữa. Ông lấp lửng. "Chuyện gì, anh bạn trẻ? Để xem tôi có hiểu biết gì về nó mà khuyên nổi anh không".
"Chuyện Jill Castle". Clifton thở dài. Hơn nửa Hollywood đã biết và coi đây là câu chuyện hài hước hay nhất, hay hơn cả những chuyện mà chính Vua Hài Toby đã làm cả nước Mỹ, cả thế giới cười bò ra. Một nhà báo còn đặt cho nó cái tên là Tình yêu mù quáng. Toby gọi nhà báo đó là Thằng mất dạy song không biết chính xác đó là ai nên không làm gì được để rửa hận. "Vua Hài thật xứng đáng là một Người tình vĩ đại bởi đã dốc trọn trái tim mình cho một Nàng tiên lang chạ song đã bị nàng cự tuyệt thẳng thừng!" Toby cay nhất câu trên. Phải sớm giải quyết chuyện này thôi.
"Jill Castle", Toby nhắc lại khi thấy Clifton không nói gì, "Ông nhớ ra chưa. Cái cô gái biểu diễn tiết mục Du hành vũ trụ cùng tôi ấy".
Tỏ ra không hề biết gì thực là khó nhưng Clifton không dám để Toby nghĩ mình đang thương hại anh ta. "Thế thì nhớ rồi: Một cô gái đẹp. Có chuyện liên quan đến cô ấy ư?"
Toby thú nhận, một việc hiếm có. "Tôi mà biết được đó là chuyện gì? Chẳng lẽ lại là cô ta không ưa cái bản mặt hay cái tính nết tôi, hay không ưa các chuyện cười của tôi, sự nổi tiếng của tôi mà lần nào hẹn gặp cô ta cũng từ chối. Chối phắt chứ không thèm vòng vo, úp mở gì. Nó khiến tôi thấy mình chẳng khác gì cái gã nhà quê gắp *** từ Iowa lên Hollywood vậy".
"Quên mẹ nó cô ta đi không được ư?" Clifton nín thở thăm dò.
"Vấn đề chính là ở chỗ đó, bạn ơi. Muốn mà cũng không quên được. Giữa ông, tôi và cái của nợ ấy của tôi đang hiện diện tại đây, nói cho nhanh và cho thậ, là tối chưa bao giờ lại muốn có một phụ nữ ở bên như bây giờ. Chỉ một thôi, nhưng phải là cô ấy, Jill Castle. Tôi chẳng nghĩ được chuyện gì khác nữa, ngoài chuyện ấy. Thật điên cái đầu. Chắc ông cũng đã từng.. nếm trải cái điên này. Tôi phải làm gì đây?"
Bố bảo Clifton cũng chẳng dám nói toẹt ra với Toby rằng cái cô ả mà anh "thầm yêu trộm nhớ" ấy, cái cô luôn chối phắt mọi lời mời của anh ấy, đã ngủ và vẫn luôn sẵn sàng ngủ với bất kỳ gã trợ lý đạo diễn hoặc thư ký trường quay hạng bét nào miễn gã đó thu xếp cho cô ta một vai diễn bất kỳ.
Ông không thể nói ra sự thật ấy nếu còn muốn Toby là khách hàng, cái quan hệ mà ông chưa bao giờ muốn chia tay. Cái đầu công việc của ông lập tức hoạt động, vẫn nhanh, vẫn hiệu quả.
"Tôi rất muốn biết cô ta có nghĩ một cách nghiêm túc về nghề nghiệp của mình không?". "Nghiêm túc chứ. Tôi bảo đảm là cô ta có tham vọng về một vai chính trong một bộ phim nào đó".
"Vậy ổn rồi. Hãy gửi tới một lời mời mà cô ta không thể từ chối".
"Ông nói rõ hơn đi".
"Mở tiệc tại nhà riêng. Nhà anh, tất nhiên!".
"Cô ta vẫn sẽ từ chối cho ông xem. Tôi dám cá mười ăn một đấy".
"Đừng vội cá kẻo lại ân hận". Clifton cười độ lượng. "Hăy mời đến giám đốc các Hãng phim, các đạo diễn, chủ nhiệm phim... Đó là những người có nhiều khả năng biến mơ ước của cô ta thành hiện thực. Nếu cô ta đã có tham vọng ấy thì không thể khước từ bữa tiệc này".
***
"Chào Jill" Toby run run nói qua điện thoại.
"Ai gọi đấy?" Nàng hỏi, giọng thản nhiên.
Khắp nước Mỹ, và còn ở nhiều nơi khác trên thế giới người ta nhận ra giọng anh ngay cả khi anh hắt hơi vậy mà cô ta lại thản nhiên "Ai gọi?"
"Toby. Toby Temple đây!".
Cô ta ồ một tiếng không âm sắc như đánh đố Toby vậy. Anh vẫn nhẹ nhàng. "Jill thân mến, tối thứ năm này tôi có làm bữa tiệc nhỏ tại nhà riêng, và tôi..." Thần hồn nát thần tính, cứ nghĩ Jill sẽ lại chối phắt luôn, anh lập tức tuôn ra một tràng. "Tôi đã mời Sam Winters ở Hãng Pan-Paciflc, vài giám đốc Hãng khác, thêm cả vài đạo diễn, chủ nhiệm phim... và họ đều đã nhận lời. Tôi nghĩ Jill sẽ vui khi gặp họ. Tối thứ năm Jill có vướng việc gì không?"
Im lặng giây lát. Rồi tiếng Jill cất lên. "Tối thứ năm ạ. Vâng, tôi sẽ đến. Cám ơn Toby."
Tiếp theo là tiếng dập máy.
Jill đến muộn hơn nửa tiếng, và được Toby ra tận cửa ngoài đón vào. Nàng trông đẹp mê hồn với mái tóc đen rũ xuống bờ vai và bộ đồ lụa trắng.
Toby liệu có biết nàng đã gội đầu, làm tóc rất cẩn thận và ngồi trước bàn trang điểm cả mấy giờ đồng hồ. Song cũng đáng, vì Jill thấy Toby như không thể rời mắt khỏi nàng.
"Tôi muốn giới thiệu với em một số người hiện đang có mặt ở đây". Toby dẫn nàng qua phòng tiệc, tới phòng khách cực kỳ sang trọng đang có khoảng hơn chục người ngồi đó. Jill dừng lại ở cửa ra vào, mắt mở to, như chiêm ngưỡng đám khách kia.
Toàn những gương mặt mà nàng đã thấy trên trang bìa những tờ tạp chí lớn như Time, Life, Vogue, Paris Match, Woman s Own… và nhiều nhất là trên vô tuyến truyền hình. Đây mới thực sự là điện ảnh, thực sự là các nhà sản xuất phim.
Đã bao ngày Jill mường tượng tới khung cảnh này, đã bao đêm Jill mơ thấy hình ảnh này: được ở gần họ, ngay cạnh họ, cùng trong một căn phòng, và trò chuyện với họ. Mơ tưởng nhiều đến thế nên lúc này nàng chưa dám tin là thực: cứ ngỡ mình vẫn đang mơ.
Toby đưa nàng ly sâm banh rồi cầm tay dẫn nàng tới gặp một người đàn ông đang vui vẻ trò chuyện với ông Clifton mà nàng đã gặp hôm nào.
"Sam? Tôi muốn anh làm quen vơỉ Jill Castle, diễn viên". Toby vỗ nhẹ vào vai Sam.
"Chào cô Jill Castle". Sam xoay người lại, hồ hởi chào.
"Jill, đây là Sam Winters, thủ lĩnh của Hãng Pan-Pacific".
"Tôi đã nghe nhiều về ông Winters" - Jill hơi nghiêng mình.
"Sam này, Jill rất có ý thức về công việc của mình, và diễn xuất cực kỳ thông minh. Hãy nhớ đến Jill khi có vai thích hợp nhé!"
"Chắc chắn rồi. Tôi không quên đâu". Sam đáp không chút do dự.
Toby ghé tai Jill. "Mình đi tiếp. Tôi muốn tất cả những người ở đây được làm quen với em".
Và đúng là Jill đã gặp tất cả. Ba chủ tịch Hãng phim, năm sáu đạo diễn và chủ nhiệm phim, vài nhà biên kịch, ba bốn nhà phê bình phim cùng khoảng ngót chục diễn viên, tất cả đều rất nổi tiếng.
Vào bàn tiệc, Jill ngồi kề bên Toby, ai hỏi gì mới nói nhưng nghe thì không sót lời nào, khoan khoái tận hưởng cái cảm giác là người trong cuộc chứ không chỉ bên rìa điện ảnh như bao năm qua.
"Làm phim anh hùng ca có cái khó là chỉ cần một phim thất bại Hãng cũng có thể sạt nghiệp như không. Fox đang không dám cả chớp mắt theo dõi Cleopatra đấy…"
"Đó là Robert Stack. Xem cái phim mới ra lò của hắn chưa? Được lắm".
"Tôi sẽ xem ngay. Nhưng với tôi, thật khó tin còn có vai gì xuất sắc hơn vai hắn đã đóng trong Conspirator".
"Tiếc là hắn trèo lên đỉnh cao sớm quá. Tụt xuống thì không muốn mà cứ ngồi ì ra đó thì cũng thật khó coi. Hơn chục năm rồi chứ ít đâu".
"Cái kịch bản đó à? Xong lâu rồi. MGM đang đọc. Sam Winters vừa lúc nãy bảo cũng muốn ngó qua".
"Riêng tiền kỳ mà đã hai triệu đôla, tôi e hơi lớn. Bởi khi bước vào hậu kỳ, cộng với lạm phát, cộng thêm bọn nghiệp đoàn, sẽ lên tới bốn triệu đấy. Tính cho kỹ đi".
Và... Và… Jill nghe hết, tiếc là mình chỉ có một đôi tai.
Hàng triệu đôla cho một bộ phim. Chỉ mới nghe qua Jill đã không khỏi rùng mình. Những người ngồi bên nàng đây, quanh nàng đây mới thực sự là những người đã làm nên Hollywood.
Nhưng cũng chính những người này đã đóng chặt cánh cửa điện ảnh lại, ngăn nàng bước vào, đã không cho nàng một cơ hội, dù là nhỏ nhoi nhất, đã bắt nàng phải trả bằng chính thân xác mình mới chịu bố thí cho nàng một mẩu chẳng giá trị gì. Họ, là tất cả hoặc là một trong bất cứ ai ngồi quanh nàng đây, đều có thể, chỉ cần vài ba phút nghĩ đến, nhớ đến cái con Jill khốn khổ này là tức khắc làm thay đổi cả cuộc đời nó. Cái tay chủ nhiệm có bộ râu quai nón kia kìa, lúc Toby giới thiệu đã cười rất tươi với nàng, đã nói mong được gặp lại nàng nhưng vừa năm ngoái đã từ chối tiếp nàng. Còn tay đạo diễn phim hài đang ngồi ở bên phải cách nàng sáu người kia đã để nàng ngồi chờ trọn một ngày trời mà không cho vào gặp.
Sam Winters ư? Nàng đã nhắn qua điện thoại cho thư ký, rồi gửi cả thư cho ông ta, chỉ mong được ông ngó qua một chương trình truyền hình để xem nàng diễn thế nào, song ông ta không thèm trả lời.
Và… Và…
Họ, và tất cả những ai ở cái Hollywood này đã tệ bạc với nàng, đều sẽ phải trả giá cho sự xúc phạm ấy. Ngay lúc này đây thì chưa, bởi lúc này đây nàng chưa là gì cả. Nhưng rồi sẽ tới ngày… Nhất định sẽ tới ngày?
Đồ ăn thức uống hẳn rất ngon nhưng vì mải mê suy nghĩ nên Jill chẳng thưởng thức được gì hết.
Bữa ăn kết thúc, Toby cầm tay Jill đứng dậy nói.
"Bây giờ mời các vị vào xem phim. Một phim mới nhất của Pan-Pacific. Cám ơn Sam đã có nhã ý ra mắt bộ phim tại đây".
Phòng chiếu thênh thang để khoảng ngót trăm người có thể ngồi thoải mái trong các đi văng rộng và mềm. Cạnh cửa ra vào là chiếc tủ nhỏ đựng đầy bánh kẹo. Đối diện nó là chiếc máy rang bỏng ngô.
Toby ngồi sát bên Jill và nàng biết là anh nhìn nàng suốt buổi chiếu chứ không hề ngó lên màn ảnh. Còn nàng thì chẳng hề liếc sang anh, dù chỉ một lần.
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Hết phim, khách khứa tản ra, người xin phép về luôn, kẻ nán lại bên ly cà phê, đĩa bánh ngọt.
Toby đang chào tạm biệt Sam Winters thì Jill, áo khoác đã choàng lên người, bước tới. Toby vội vã "Về sớm thế Jill? Để anh đưa em về".
Jill nhẹ nhàng chưa từng thấy. "Tôi có xe, Toby. Một buổi tối thật tuyệt. Cám ơn anh"
Dứt lời, nàng đi luôn.
Toby cứ ngây ra nhìn theo ánh đèn hậu của chiếc xe mang Jill đi xa dần, xa dần rồi mất hút.
Anh đã lên bao dự kiến hay ho cho phần còn lại của đêm nay. Nào ban nhạc riêng cho hai người, nào căn phòng ngủ lộng lẵy, nào một món quà đắt tiền, nào vân vân… Bất cứ người phụ nữ nào, kể cả các ngôi sao màn bạc, đều sẽ nhẩy phắt lên giường Toby, mang theo lòng biết ơn ẩn giấu trong thân xác ngọc ngà. Còn Jill? Cái cô diễn viên chuyên đóng vai phụ ấy bỏ về với mục đích gì. Với mục đích gì thì kể như cô ta cũng đã tự xoá mình đi trong tâm trí Toby.
Bài học mà anh rút ra được là không bao giờ thèm nhắc đến Jill.
***
Hôm sau, việc đầu tiên Toby làm khi vừa ngủ dậy là gọi cho Jill. Đáp lời anh là mẩu băng ghi âm cài sẵn trong điện thoại. "Xin chào. Đây là máy điện thoại nhà riêng Jill Castle. Xin lỗi bởi lúc này tôi không ở nhà nên không tiếp chuyện bạn được. Nếu bạn vui lòng cho biết tên và số điện thoại, khi trở về tôi sẽ gọi tới ngay. Rất cám ơn nếu bạn nói ngay sau tín hiệu píp…". Tiếng người ngưng lại nhường chỗ cho một tiếng píp khá to.
Toby nổi giận dập máy, chẳng nhắn nhe gì. Mình là Vua Hài mà lại đi trò chuyện với một cái máy ư? Rồi chỉ vài phút sau anh lại gọi đến và chờ khi nó pip, anh nói. "Giọng cô phát ra từ ghi âm hay quá, nghe mà không muốn rời ra nữa. Hãy in thành đĩa mà bán. Tôi chưa bao giờ gọi cho những cô chỉ biết ăn cho no rồi tìm cách chuồn, nhưng cô luôn luôn là một ngoại lệ với tôi. Tại sao thì tôi cũng chẳng biết nữa. Tối nay ta lại cùng... " Máy ngắt. Không đủ băng để ghi vì anh nói quá dài.
Điên tiết, anh quay số lần thứ ba mời Jill ăn tối và dặn nàng gọi lại.
Anh chờ cả ngày hôm ấy, rồi cả đêm đến sáng luộn
Chưa bao giờ Jill nghĩ sẽ có ngày mình phải diễn cái vai này. Nàng không thể tự lý giải nổi tại sao Toby lại thèm thuồng nàng đến thế trong khi anh muốn là có bất kỳ người đàn bà nào ở cái kinh thành điện ảnh này. Song dù với lý do gì thì anh cũng đã tỏ ra thực sự thèm nàng. Với nàng, thế là đủ. Và nàng buộc mình phải nhập vai.
Mấy hôm liền, bận việc này việc khác thì thôi chứ rảnh rỗi một chút là Jill lại nhớ đến bữa tiệc tối hôm đó, nhớ đến những người khách đầy quyền lực hoặc tài năng của điện ảnh Hoa Kỳ song đều tỏ ra rất chiều chuộng Toby, kể từ những ý thích ngớ ngẩn của anh. Dường như họ đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì anh muốn. Thế thì tại sao Jill không bắt Toby làm một cái gì đó cho nàng? Anh thèm muốn nàng đến vậy cơ mà. Song nàng biết là phải tỏ ra khôn khéo, cực kỳ khôn khéo là khác. Toby chẳng đã nổi tiếng là chóng chán những phụ nữ đã từng chung chăn gối đấy ư? Anh thích thú bám đuổi nàng vì coi đó là một thách thức. Vậy thì làm cách nào để nàng chinh phục anh hoàn toàn, để anh không thể chán nàng sau khi đã chiếm trọn ở nàng những gì anh muốn?
Hôm nào Toby cũng gọi cho Jill. Nhiều hôm nàng cứ để mặc chuông reo, để mặc ghi âm trả lời khi đoán là Toby gọi. Và nàng thảy đều đoán đúng.
Ú tim như vậy cả tuần liền Jill mới nhận lời ăn tối với Toby. Và anh mừng rỡ như đứa trẻ được quà.
Ngồi riêng với Clifton, anh bảo. "Chỉ cần nghĩ đến Jill là cái của nợ của tôi đã cứng đơ lên rồi. Và ông biết rồi đấy, nó sẽ giống như người ta dựng tấm bảng quảng cáo chương trình biểu diễn của tôi vậy".
***
Cuộc hẹn đầu tiên ấy, Toby đến đón Jill và bảo.
"Tôi đã giữ được chiếc bàn đẹp nhất ở nhà hàng Star, hy vọng cô sẽ thích chỗ đó".
Jill tỏ ra thất vọng. "Vậy sao?".
Toby vội vã. "Hay em biết chỗ nào thích hơn, cứ bảo anh. Chúng ta sẽ có chỗ đó".
Jill biết Toby nói thật. Nhà hàng nào chẳng coi là một vinh dự khi được Toby đặt bàn. Ngập ngừng một lúc Jill nói. "Anh đừng cười nhé. Nhà hàng Tommy".
"Ông không tin nổi đâu, Clifton?" Toby hào hứng kể. "Chúng tôi phải xếp hàng tới hai mươi phút trước quầy bán bánh mỳ kẹp thịt ấy. Mà ông có biết cái tiệm Tommy quái quỷ ấy ở tít tận đâu không? Mãi ngoại ô Los Angeles nhé. Chỉ bọn cùng đinh Mehico mới chịu tới đó ăn thôi. Cái cô Jill này điên thật. Dửng dưng với bữa tiệc sâm banh Pháp cả trăm đôla để chỉ tiêu của tôi có hai đôla bốn mươi xen cho cả một buổi tối. Lại nữa, cô ta không chịu tới câu lạc bộ Pip với tôi mà cứ đòi đi dạo dọc bãi biển Santa Momca làm cát vào hết đôi giầy Gucci của tôi". Anh lắc lắc đầu. "Jill Castle, thật lạ ông có tin không?"
"Không?" Clifton buông thõng, vô cảm.
"Jill không chịu ghé qua tôi uống rượu nên tôi nghĩ mình sẽ ngủ với nàng, trên giường của nàng. Ông cũng nghĩ vậy chứ?"
"Nghĩ vậy?"
"Ông và tôi đều sai. Jill không cả cho tôi đặt chân vào phòng cô ấy, chỉ hôn khẽ lên má tôi, và tôi phải về ngủ với cái con cu cứ dựng đứng lên của mình. Với một Vua Hài như tôi sao lại lâm vào cảnh ngộ ấy với người con gái mà mình thèm muốn được nhỉ?"
Sau đó, hầu như tối nào họ cũng gặp nhau. Khi hôm nào Jill bảo không thể gặp vì bận công việc hay vì một lý do nào đấy, Toby sống thật vật vờ. Và anh tìm mọi cách để gọi được cho nàng. Anh dẫn nàng tới các nhà hàng, khách sạn, câu lạc bộ sang trọng hoặc nổi tiếng nhất của Hollywood. Còn Jill lại hay đưa anh đi dạo trên bãi biển, trên những con đường lát gỗ trong rừng, hoặc tới những quán ăn rẻ tiền tại những nơi khuất nẻo mà một nữ diễn viên nghèo đang phải vật lộn chỉ để kiếm sống thường lui tới. Toby thì tới đâu cũng được miễn là có Jill đi cùng.
Cái quan trọng hơn cả là mỗi khi bên Jill anh không thấy mình cô đơn nữa.
***
Mỗi ngày Toby lại càng thèm khát được lên giường với Jill hơn. Chưa bao giờ anh ham muốn làm tình với một người đàn bà nào khác, như với nàng. Một đêm, khi chia tay, khi Jill vươn người hôn nhẹ lên mà chúc ngủ ngon thì Toby luồn tay vào giữa cặp đùi nàng, ép chặt, và hổn hển. "Jill ơi, đêm nay nếu không được có em, chắc anh phát điên mất".
Nói xong, anh ân hận ngay khl thấy nàng lùi qua cửa phong, lạnh lùng. "Anh biết là anh thừa sức mua cái đó vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu và với bất cứ người đàn bà nào mà".
Nàng dập cửa đánh sầm ngay trước mặt anh rồi dựa lưng vào cánh cửa, phát khóc lên vì sợ mình đã tỏ ra quá đáng và cả đêm mất ngủ vì lo lắng cho vai diễn của mình.
Hôm sau Toby gửi đến nàng chiếc vòng ngọc có gắn kim cương và Jill thở phào biết rằng mình đã làm đúng. Nàng gửi trả lại chiếc vòng, tuy trong bụng tiếc lắm, với hàng chữ. "Dẫu gì thì em cũng cám ơn anh. Em hạnh phúc vì là bạn anh".
"Ba ngàn đôla đấy. Vậy mà cô ấy không thèm nhận nó". Vừa nói Toby vừa lắc lắc đầu, nửa như thán phục Jill nửa như kiêu hãnh vì đã yêu một người như nàng. Anh hỏi Clifton. "Với một cô gái như vậy, ông nghĩ sao?".
Clifton rất muốn nói thực ý nghĩ của mình ra song vừa không dám lại vừa không nỡ, nên đành chỉ buông ra câu vô thưởng vô phạt. "Một cô gái kỳ lạ, và đầy cá tính. Tôi cho là thế".
"Chỉ thế thôi ư?" Toby kêu lên, ra vẻ thất vọng.
Rồi cười sung sướng. "Mọi thứ đàn bà ở cái thành phố này hẳn đều không bỏ qua bất cứ vật gì nằm trong tầm tay họ. Chưa bao giờ tôi gặp một cô gái không màng tới vật chất như Jill. Ông còn lý do gì để trách tôi yêu Jill đến phát điên phát cuồng nữa không?"
Miệng nói là không nhưng trong bụng Clifton đã chớm lo lắng. Với nghề đại lý, ông biết khá nhiều chuyện về Jill và tự hỏi liệu có nên tiếp tục can ngăn Toby. Nhưng ông cũng hiểu bây giờ mà nói ra điều ngược lại thì vừa muộn, vừa đẩy anh đến với Jill nhanh hơn.
Toby bỗng nói bằng giọng chiếu cố. "Tôi sẽ không phản đối nếu ông nhận là đại lý của Jill. Rồi ông sẽ có thêm một khách hàng mang tầm cỡ ngôi sao. Tôi bảo đảm".
Lại còn thế nữa. Thế thì Toby coi Clifton là cái hạng đại lý gì đây. Không muốn làm phật ý Toby nhưng ông vẫn phải cương quyết từ chối, tất nhiên, một cách khéo léo. "Cám ơn anh, Toby! Tôi tự thấy mình già rồi. Một ngôi sao với tôi cũng đã quá đủ rồi". ông cười lớn.
Buổi tối, vô tình Toby đã kết án Clifton bằng cách kể lại cho Jill nghe.
***
Sau cái lần bị cánh cửa dập vào mặt ấy, Toby không nói gì đến chuyện ngủ nghê với Jill nữa, và trong tâm anh lại rất tự hào vì lối cư xử đó của nàng. Còn nhiều điều tương tự nữa, Thí dụ như khi anh làm điều gì Jill cho là sai trái, nàng nói ngay và nói thẳng ra với anh. Có lần anh vừa mắng mỏ vừa giễu cợt một người đàn ông cứ nằng nặc xin anh chữ ký, khi người đó đi khỏi, Jill bảo. "Những lời lẽ đó anh nói trên sân khấu hẳn sẽ thật hay nhưng còn ở đây thì anh đã khiến ông ta bị tổn thương lắm". Chẳng nữ diễn viên nào, dù là minh tinh, dám nói vậy với anh.
Toby vội tìm người đó để xin lỗi.
Jill nói bâng quơ rằng uống nhiều rượu không tốt cho sức khoẻ, Toby giảm bớt ngay. Nàng vờ vô tình chê quần áo anh chưa xứng với tầm cỡ siêu sao, anh bèn đổi sang cửa hiệu do nàng mách bảo và thấy nó đẹp, nó sang trọng lên thật. Vân vân...
Nghĩa là Toby đã chấp nhận những lời lẽ trái tai, song phải do Jill nói ra. Còn nếu từ miệng kẻ khác, thì sẽ lại như xưa kia, anh không bao giờ tha thứ. Chỉ duy nhất một người nữa, ngoài Jill, là có thể sai khiến hay chỉ trích anh, nhưng người ấy đã không còn nữa.
Đó là mẹ anh!
***
Không chỉ một lần và chỉ với chiếc vòng ngọc. Jill thường xuyên từ chối hoặc gửi trả lại những tấm séc, những món quà đắt tiền mà Toby tặng nàng. Toby thừa biết Jill đâu giầu có gì nên thái độ ấy càng khiến anh yêu và cảm phục nàng hơn. Một hôm đến đón Jill, trong lúc vơ vẩn ở phòng ngoài chờ Jill vào trong thay đồ, anh nhìn thấy một tập hoá đơn đã đến ngày thanh toán bèn lẳng lặng nhét vào túi mang về sai Clifton chi trả, và thầm coi đấy là một thắng lợi quan trọng của mình.
Thực ra anh rất mong làm được cho Jill một cái gì đó phù hợp với tài năng, với mơ ước cua nàng.
Và anh biết đó là cái gì rồi.
***
"Sam này, tôi mang đến cho anh tin vui đây". Toby cười toe toét từ cửa.
Vốn dạn dày kinh nghiệm, Sam Winters rất cẩn trọng với những tài tử không hẹn. mà đến tìm anh, lại mang theo quà biếu thế này.
"Anh đang điên đầu vì tìm chưa được nữ diễn viên cho bộ phim của Keller, có đúng không?" Toby vẫn tươi hơn hớn. "Tôi mang đến cho anh đây. Trả công gì nào?"
"Tôi có biết cô ta không?" Sam vẫn chưa thôi cảnh giác.
"Anh đã gặp. Tại nhà tôi. JiIl Castle?" Toby nói nhát gừng như để tăng phần quan trọng.
Sam nhớ ra ngay. Đẹp, khêu gợi, tóc đen. Hình thức khỏi chê rồi nhưng lại quá già để vào vai cô gái mới lớn trong phim của Keller. Toby muốn Sam cho Jill thử vai ư? Thì cứ thử xem sao. Từ chối ngay e cũng không phải là khôn ngoan lắm, nhất là một người như Toby đã có lời nhờ vả.
"Anh bảo cô ta chiều nay đến gặp tôi ở văn phòng". Sam nói.
***
Sam lo liệu chu đáo mọi việc cho buổi thử vai diễn của Jill: một quay phim giỏi nhất và do chính Keller đạo diễn.
Hôm sau, Sam xem đoạn phim thử vai của Jill và thấy mình đã nghĩ đúng. Jill diễn được, nhưng quá già dặn trong vai cô gáỉ mới lớn. Anh gọi cho Toby và nói không úp mở. "Tôi vừa xem Jill thử vai. Cô ấy ăn ảnh lắm, diễn xuất cũng ổn nhưng không hợp được với vai chính. Jill có thể thành công và kiếm khá tiền ở các vai phụ song nếu định trở thành một minh tinh thì tôi e cô ấy đã nhầm. Cái Jill không có, nói thực với anh, chỉ người trong nghề như chúng ta mới hiểu, cái mà ta vẫn gọi là phép màu toát rá từ màn ảnh.
Buổi tối vô tình Toby kết án Sam khi kể lại cho Jill, dù đã cố làm lời lẽ nhẹ đi.
Jill nghe, và im lặng. Nàng đã tin mình diễn vai ấy rất đạt, tin rằng không ai thể hiện được nhân vật ấy hơn nàng, thậm chí như nàng. Song thực tế lại là vậy. Đâu đó trong ký ức chợt hiện lên chiếc cúp vàng bày trong tủ kính cửa hàng bách hoá thuở nào mà nàng tin sẽ là của mình nhưng rồi nó lại thuộc về kẻ khác, và nàng đâ đau xé ruột gan bởi cảm giác mất mát, ghen tuông. Cảm giác ấy đang trở lại với nàng.
Tiếng Toby nghe văng vẳng từ nơi nào xa tít "Đừng nghĩ ngợi nữa, em yêu. Sam đâu hiểu mình nói gì".
Ai chứ Sam thì hiểu, Jill chắc vậy, và còn chắc không mấy người hiểu biết như Sam Winters.
Nàng không thể là ngôi sao điện ảnh. Mãi mãi nàng chỉ là một trong vô vàn diễn viên không tên trên màn ảnh, với những vai không chiếm nổi một mảy may trí nhớ người xem. Mẹ nàng nói đúng.
Chúa đã trừng phạt những tội lỗi mà nàng không hề hay biết là của mình.
Chìm đắm trong nỗi buồn vô hạn, nàng khóc mà không hề hay biết, cứ mặc cho những giọt nước mắt trào ra và tiếng thút thít vang lên. Toby dịu dàng ôm lấy nàng, dỗ dành nàng, và lại càng khiến nàng khóc to hơn.
Rồi tự nhiên, tự nhiên thôi, có lẽ vậy, bởi Jill không hề nghĩ mình vẫn đang diễn, nàng kể hết cho anh nghe, từ chuyện đầu tiên là cái chết của cha khi nàng ra đời, tiếp theo đến chuyện cúp vàng, chuyện nàng lần đầu chảy máu trong bể bơi, chuyện những cơn đau đầu, những buổi giảng đạo và nhứng hãi hùng về sự trừng phạt của Chúa…
Rồi nàng kể anh nghe về những ngày đầu đặt chân đến Hollywood, những vật lộn mưu sinh, những ê chề trên chặng đường đến với điện ảnh…
Như có thần linh xui khiến, nàng không hé môi về những người đàn ông nàng đã tự nguyện hay bắt buộc hiến thân. Nghĩa là nàng không đả động gì tới David, Alan hay Eddie Berrigan, hay gì gì khác... Dù không toan tính nhưng nàng có cảm giác cất đi những chuyện đó sẽ có lợi hơn cho nàng, cho Toby và cho cả những người đàn ông kia.
Dù đã rắp tâm diễn trò mèo vờn chuột với Toby, nhưng giờ đây, khi quá khứ đau thương và trần trụi trỗi dậy, nàng hiểu mình đã thực lòng muốn đến với anh và vô tình đã gọi ra đúng tên cái tình cảm vẫn ẩn kỹ trong anh mà trước nàng không một ai gọi ra được.
Anh liếm khô những giọt nước mắt nàng, vỗ về nàng. "Jill, nếu em nghĩ không ai cay đắng, khổ sở như em thì hãy nghe về anh đây. Anh sinh ra trong một gia đình làm nghề mổ gia súc…".
Họ cứ nói nhau nghe, cứ nghe nhau nói, qua buổi tối, rồi qua nửa đêm, rồi về sáng... Chưa bao giờ Toby trò chuyện với một phụ nữ ở tư cách con người với con người. Còn Jill ngay với David đã bao giờ nàng được nói, được nghe với trái tim thổn thức thế này.
Chẳng ai biết được ai đã bắt đầu trước. Và cũng thật khó biết khi cả đêm họ đã nằm trong vòng tay nhau, đã ôm ấp vỗ về nhau, đã liếm khô những giọt nước mắt của nhau... thì tất sẽ đến lúc những biểu hiện thương yêu ấy trở thành nỗi thèm khát nhục dục. Mỗi lúc Jill cảm thấy cái chất nam tính của anh trở nên to hơn, cứng hơn, nóng hổi hơn và ép sát vào nàng hơn. Và anh, ở mỗi âu yếm vuốt ve anh lại thấy ngực nàng như rắn chắc hơn và hơi thở nàng càng lúc càng gấp gáp hơn.
Rồi họ giúp nhau cùng cởi bỏ quần áo, cùng nằm ngay xuồng sàn phòng nàng và anh cuống quýt đi vào nàng, trở thành một phần của nàng, và nàng tức khắc hoà vào với anh.
Cả hai đều mong sẽ xảy ra phép màu nào đó để họ không ra khỏi nhau được nữa.
Nếu như trước đó Toby chỉ hoặc thèm muốn hoặc quan tâm đến Jill thì bây giờ thực sự là anh đã yêu nàng khi nhìn gương mặt dịu dàng của nàng, mớ tóc đen xoà rối, ánh mắt đắm đuối đam mê. Anh đã yêu bao giờ chưa nhỉ?
"Anh muốn được cưới em làm vợ, Jill!" Câu nói đột ngột bùng ra, tựa như tất nhiên nó phải như thế.
Nàng ghì xiết lấy anh. "Vâng, Toby! Vâng, anh yêu!"
Rất lâu sau Jill mới lý giải nổi những gì đã đến với nàng lúc đó. Nàng muốn trả thù. Nàng phải trả thù những kẻ đã chiếm đoạt thân xác nàng, đã xúc phạm danh dự nàng, đã làm tổn thương đến lòng tự trọng của nàng, đã coi thường tài năng nàng, đã rẻ rúng phẩm hạnh nàng…
Và chỉ quyền lực của Toby mới cho phép nàng thực hiện sự trừng phạt đó.
Nàng phải là vợ Toby.
Song, nàng cũng yêu anh.
Clifton đến nhà theo yêu cầu của Toby và như được đón tiếp bằng một trái bom khi nghe anh thông báo. "Đêm qua tôi đã cầu hôn, Clif, và đã được Jill chấp nhận. Tôi hiện đang vui như chàng trai hai mươi".
Clifton Lawrence chỉ có thể tự trách mình đã để sự việc đến nông nỗi này, và cố không để lộ cảm xúc trên nét mặt. Thận trọng, phải hết sức thận trọng, ông tự nhủ: Song, dù thận trọng đến đâu, ông biết, cũng không khiến ông để Toby cưới làm vợ cái cô gái từng mang biệt hiệu "Người tình rực lửa" ấy. Ngay khi báo chí, truyền hình loan tin này ra thì hàng trăm gã đàn ông từng tham gia làm phim ở Hollywood sẽ lập tức chui ra theo và sẽ vênh váo mà khoe rằng chúng đã được cô vợ chưa cưới của Vua Hài dắt tay lên đỉnh khoái lạc thế nào. Có phải Chúa đã bịt mắt Toby để bây giờ anh vẫn không hay biết gì về những vụ lăng nhăng của Jill với một nủa đàn ông của cái thành phố điện ảnh này? Nhưng có giấu Toby mãi được không?
Còn khi Toby đã rõ mọi sự thì cuộc chém giết sẽ kinh khủng tới mức nào, Clifton có thể đoán trước được. Đầu tiên là những người gần gũi nhất với anh, những người đã để anh biến thành trò cười cho cả Hollywood, và sau đó, chắc chắn, là cả nước Mỹ. Khi đó, còn ai khác nếu không phải ông, Clifton, sẽ lãnh đủ trước tiên? Không, ông không thể để đám cưới này diễn ra. Nhưng ngăn bằng cách nào? Chẳng lẽ bằng cách bảo Toby rằng anh hơn Jill đến hai mươi tuổi? Nực cười! Khối cặp vợ chồng khoảng cách còn lớn hơn thế, hơn thế nhiều, và tệ hại nữa, đó lại là lý do để họ tồn tạí ở cái Hollywood này. Nên bây giờ ông chỉ có thể nói. "Việc cả đời người, hãy thận trọng kẻo mắc sai lầm…". Nhưng Toby đã ngắt lời, oang oang. "Ông chịu phù rể cho tôi chứ, Clif ! Theo ông, nên làm đám cưới tại đâu? Ngay Hollywood hay Las Vegas, hay New York?"
Clifton thở dài. Ngả này hết đường rồi. Ông đành nói chuyện phải quấy với Jill thôi.
***
Jill đến văn phòng Clifton Lawrence theo lời ông mời, chậm đến hơn một tiếng. Nàng để ông già bé nhỏ hôn vào má rồi ngồi xuống mép đi văng, nói ngay: "Tôi sắp đi gặp Toby nên rất ít thời gian, thưa ông Lawrence".
"Jill, tôi nghĩ chúng ta sẽ không cần nhiều thời gian lắm".
Ông nhìn nhanh nàng, song cũng kịp nhận ra đây là một phụ nữ hoàn toàn mới mẻ, chẳng còn chút nào của cái cô Jill ông lần đầu tiên gặp sau khi xem cô biểu diễn tiết mục Du hành vũ trụ cùng Toby. Bây giờ, vẻ tự tin toát ra ở mỗi bước đi, cách ngồi, giọng nói mà trước kia ông chưa từng thấy.
Clifton mỉm cười. Ông đã từng giao dịch, và luôn giành phần thắng trước những con người còn mang vẻ tự tin gấp mấy thế này. Ông hắng giọng.
"Jill, tôi nói ngay đây? Hãy rời khỏi Hollywood. Và đừng nghĩ về đám cưới nữa. Sẽ không có đâu".
Ông lôi ra từ ngăn kéo chiếc phong bì lớn, đẩy về phía nàng. "Đây là năm ngàn đôla tiền mặt, chắc là đủ để cô tới bất kỳ đâu cô muốn".
Jill nhìn ông già, không giấu được vẻ sửng sốt.
Rồi nàng mỉm cười. Clifton lộ vẻ sốt ruột.
"Tôi không nói chơi, cũng không doạ dẫm gì cô đâu. Cô cho rằng Toby vẫn sẽ làm đám cưới sau khi biết cô đã là đồ chơi cho một nửa đàn ông ở cái thành phố này?".
Nàng chăm chắm nhìn Clifton, chỉ muốn nói thẳng ra rằng chính ông ta cũng phải chịu phần trách nhiệm khi để nàng trở thành thứ đồ chơi mà ông ta vừa lên án: Clifton, và những kẻ hành nghề đại lý như ông ta, và những kẻ quyền thế trong điện ảnh như ông ta, không một ai chịu cho nàng một cơ hội, để đến nỗi nàng phải đánh đổi bằng thân xác, bằng lòng tự trọng, mới có được công việc mà nàng ao ước. Nhưng ông ta sẽ không chịu hiểu đâu và sẽ từ chối cái phần trách nhiệm đó, như đã từng từ chối cơ hội dành cho nàng.
Vậy còn chờ gì mà không nói hết ra với Toby? Và tại sao còn phải tốn năm ngàn đôla cho nàng? A, bởi họ biết Toby sẽ không chịu tin những gì họ nói. Bởi anh đã yêu, sau đó là, tất nhiên, đã tin nàng.
Jill lặng lẽ đi ra khỏi văn phòng.
Một giờ đồng hồ sau, chuông điện thoại văn phòng Clifton reo ầm ĩ. Nhấc máy lên, chưa bao giờ Clifton nghe giọng Toby vui vẻ, háo hức đến như thế. "Ông bạn già, ông đã nói gì với Jill vậy. Song dù gì thì ông cũng phải thay tôi mà giải quyết mọi việc nhé: Jill không thể đợi được nữa. Chúng tôi bay tới Las Vegas làm đám cưới đây".
***
Từ trên chiếc phản lực riêng hiệu Lear đang bay hai trăm rưởi dặm một giờ, David Kenyon liên lạc với đài chỉ huy sân bay Quốc Tế LAX (Los Angeles) cách khoảng ba mươi dặm để họ biết vị trí của anh.
David đang bay tới gặp Josephine Czinski trong mềm vui khôn tả. Mợi chuyện buồn cũ đã chấm dứt. Giờ là những ngày vui, những năm vui của anh với nàng. Mãi mãi vui. Anh tin vậy.
Sau tai nạn một thời gian, các vết thương của Cissy đều đã lành lại, song gương mặt bị biến dạng đến mức cô ta không dám nhìn vào gương, suốt ngày khóc lóc đòi chết cho xong.
David đưa Cissy sang Braxin, gửi cho một bác sỹ chỉnh hình vào loại giỏi nhất thế giới. ít lâu sau, Cissy liên tục viết thư hoặc gọi điện về, hết lời ca ngợi người bác sỹ đó.
Thế rồi, cách đây chưa tròn hai mươi tư giờ, Cissy gọi điện báo cho David hay rằng cô sẽ không trở về nữa. Cô đã và đang yêu. David mừng quýnh, mồm miệng bỗng lắp bắp.
"Tuyệt, rất là tuyệt… tuyệt. Anh chúc em và chàng bác sỹ đó hạnh phúc... "
"David, chẳng có chàng bác sĩ nào hết mà chỉ có ông chủ một đồn điền nho nhỏ thôi. Nom hình thức rất giống anh, David ạ. Cái khác duy nhất là anh ấy thực sự yêu em, thực sự cần có em. Hãy đến ngay với Josephine đi anh. Cô ấy chắc vẫn chờ anh? Em hy vọng vậy. Cũng chúc hai người hạnh phúc".
David mỉm cười, cho máy bay hạ thấp độ cao, chuẩn bị hạ cánh. Tim anh bỗng đập rộn lên. Vài chục phút nữa thôi anh sẽ gặp Josephine, sẽ được nói với nàng rằng anh vẫn chỉ yêu một mình nàng và mong được cưới nàng làm vợ.
Anh đi qua quầy báo trong nhà ga sân bay và đọc trên một tờ báo hàng chữ in đậm nét: Toby Temple kêt hôn cùng nừ diễn viên... Anh đọc cái tin hai lần, ngó vào bức hình cô dâu chú rể một lần rồi tìm vào quán rượu trong nhà ga sân bay.
Anh say đến mấy ngày liền, rồi bay trở về Texas.
Tuần trăng mật của họ thật đáng ghi nhớ, ngay cả với Toby, đã từng mấy năm được nếm mùi vương giả. Họ thuê máy bay riêng để tới Las Hadas, là khách của một thủ lĩnh người Mehico và nghỉ ngơi tại một vùng đất nằm giữa rừng già và bãi biển đẹp như thần thoại.
Rồi họ bay tới Biarritz, ở tại khách sạn Palace đẹp như một lâu đài. Họ đi xem đấu bò, đánh bạc, và làm tình suốt đêm.
Rồi họ bay lượn trên những ngọn núi cao nhất châu Âu, trượt tuyết, đánh goll, và suốt đêm làm tình.
Chưa bao giờ Toby thấy cuộc đời hạnh phúc như bây giờ. Anh đã tìm được người phụ nữ khiến cuộc đời anh trở nên trọn vẹn tới từng phút giây.
Bên nàng, anh không hề thấy cô đơn.
Toby chỉ muốn tuần trăng mật không bao giờ kết thúc nhưng Jill thì đã không giấu vẻ chán chường, chỉ một hai đòi về. Nàng tỏ ra hờ hững với tất cả; cảnh vật lẫn con người, ở những nơi họ đến.
Nàng không thể chịu nổi cái ý nghĩ một hoàng hậu vừa được tấn phong đã phải sống xa vương quốc, xa thần dân của mình. Nàng nóng lòng có mặt ở Hollywood, và chỉ Hollywood!
Đã đến giờ trừng phạt của bà Toby Temple!
Mọi sự thất bại đều mang theo mùi vị, và nó lưu cữu như âm khí. So sánh thì hơi kỳ quặc nhưng cũng như chó có thể đánh hơi thấy sự sự hãi ở người, hoặc như người ta có thể, bằng cảm giác, nhận ra ai đó đang xuống dốc, nhất là lại ở kinh thành điện ảnh Hollywood này.
Thí dụ như với Clifton Lawrence. Những ai đã từng biết đến ông một thời lừng lẫy thế nào thì nay đều đã ngửi thấy cái mùi suy vong đang lởn vởn quanh ông, dù chính ông, có thể cũng chưa nhận ra cái mùi đó.
Họ, tức vợ chồng Toby, hưởng tuần trăng mật trở về kể đã tới hơn tuần mà chẳng thấy ai gọi hỏi gì đến ông cả. Ông đã gửi đến họ, như món quà mừng cưới, một tặng phẩm đắt tiền; đã nhiều lần nhắn qua điện thoại, nhưng thảy đều không có hồi âm. Hẳn là do Jill, ông phán đoán, đã xúc xiểm để Toby nghĩ xấu về ông. Phải tìm kế hoãn binh thôi, ông nghĩ. Ông và Toby là một thể thống nhất, không thể cho người thứ ba chen vào phá đám.
Vào một ngày biết chắc là Toby đang bận ở Hãng phim, Clifton đánh xe đến nhà anh. Chính Jill ra mở cửa đón ông và tiếp đãi ông vô cùng thân mật, gần gũi. Ông khen nàng đẹp ra, "đẹp mê hồn", ông nói vậy.
Jill kéo ông ra ngồi ngoài hiên uống cà phê và kể ông nghe về tuần trăng mật tuyệt vời của vợ chồng họ. Nàng xin lỗi vì khi trở về đã không gọi ngay cho ông và nêu ra vài ba lý do mà ông nghe cũng thấy chấp nhận được. Nhìn Jill mỉm cười với vẻ tạ lỗi Clifton biết mình đã nghĩ sai về nàng.
Không, nàng không là kẻ chọc ngoáy, nàng không là kẻ thù của ông.
"Tôi muốn chúng ta hãy là bạn nhau, và bắt đầu lại từ đầu" Clifton nói.
"Cám ơn ông đã nói ra. Tôi muốn vậy lắm". Jill khẽ khàng.
Clifton nhẹ nhõm cả người. "Tôi muốn có bữa tiệc mừng vợ chồng cô", ông cố tình nhấn mạnh hai tiếng vợ chồng và thấy Jill lộ vẻ kiêu hãnh, "vào thứ bảy tuần sau tại nhà hàng Bistro với khoảng một trăm khách, đều là bạn bè thân thiết của hai người. Nghĩa là khá long trọng, phải không Jill? Cô thấy được chứ?". "Tuyệt! Toby hẳn sẽ rất vui. Cám ơn ông, Clifton".
Chờ đến đúng buổi chiều của cái hôm Clifton mở tiệc, Jill gọi điện cho ông với giọng buồn bã.
"Tiếc quá, Clif. Tôi sợ là tối nay sẽ không tới vui cùng ông được. Tôi mệt, và Toby cho rằng tôi nên ở nhà nghỉ ngơi".
Clifton cố không để tiếng thở dài lọt vào máy. "Tôi còn tiếc hơn cả cô, Jill. Còn Toby thì không có chuyện gì chứ?"
Nàng hình như không thèm giấu tiếng thở dài thườn thượt. "Tôi nghĩ là cũng không, Clif thân mến ạ. Đố ai kéo được Toby đi đâu nếu không có tôi đi cùng. Chúc bữa tiệc thật vui".
Đừng có nghĩ đến chuyện hoãn lại vì, đã quá muộn. Ông không tiếc số tiền ba ngàn đôla phải trả cho bữa tiệc vì ông biết mình còn mất một thứ trị giá hơn nhiều lần. Người khách danh dự của bữa tiệc, cũng là khách hàng duy nhất của ông, đã quay lưng lại với ông, và tất cả một trăm khách mời của bữa tiệc, toàn những nhân vật quan trọng của Hollywood đều chứng kiến việc đó. Clifton đành chữa ngượng bằng cách nêu lý do hai ông bà Toby không được khoẻ. Thế là ông lại mang thêm cái tiếng "kẻ nói dối tệ hại" bởi ngay sáng hôm sau, trên trang nhất tờ Herald Examiner người ta thấy bức hình ông bà Temple vừa chụp tối hôm trước tại một buổi trình diễn thời trang.
Đến đấy thì Clifton Lawrence biết là bi kịch đời ông đã mở màn. Nếu bị Toby gạt ra rìa, sẽ không một ai muốn, hoặc có muốn cũng không dám, thuê ông nữa. Và một khi đã không có khách hàng thì cũng không có Hãng phim hoặc sân khấu biểu diễn nào đếm xỉa đến ông. Cái ý nghĩ phải bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng khi mà tuổi già đang sồng sộc đến khiến ông hoảng sợ, và cũng biết ngay điều đó là vô kế khả thi. Phải tìm cách lấy lòng Jill thôi.
Ông gọi điện, bảo là muốn đến thăm và có chuyện cần nói. Jill tỏ ra mừng rỡ, reo lên:
"May quá ông lại gọi tới. Hôm qua tôi vừa phàn nàn với Toby là dạo này sao rất ít được gặp ông, thậm chí thấy ông cũng khó..".
"Tôi sẽ có mặt sau nửa giờ nữa". Ông nói rồi đến tủ rượu rót một ly đúp scoth. Ông nghiện rượu rồi chăng? Trước kia, không bao giờ ông uống rượu vào cái giờ này - giờ làm việc. Nhưng bây giờ thì...
Ông đang làm việc với khách hàng nào, và làm việc gì? Mỗi ngày ông đều mỗi nhận được vài ba lời đề nghị thu xếp biểu diễn cho Toby nhưng chẳng thể nào gặp và bàn bạc được với anh. Chao ôi, vậy mà họ đã từng có những ngày tuyệt vời đến thế, cùng chia sẻ những tràng vỗ tay, những bó hoa, những bữa tiệc và cả… những cô gái đẹp. Còn lúc này…?
Ông lại rót một ly nữa.
Hai mươi phút sau, Clifton đến nhà Toby và thấy Jill đang một mình uống cà phê ngoài hiên.
Nàng mỉm cười thân thiện. "Vui mừng gặp ông, Clif. Mời ông ngồi".
"Cám ơn cô, Jill". Tôi sẽ cám ơn nhiều hơn nếu cô chịu mua lại tôi, ông nghĩ. Đúng là ông đang đến bán mình cho Jill. Rẻ mấy cũng bán.
"Ông dùng bữa sáng cùng tôi nhé, Clif?"
"Xin để dịp khác, tôi cũng vừa ăn xong".
"Hơi buồn là Toby không có nhà".
"Tôi biết. Tôi có câu chuyện muốn nói riêng với cô Jill ạ".
"Tôi? Vâng, ông cứ nói. Nếu giúp được ông bất kỳ điều gì tôi cũng xin hết lỏng".
"Cô hãy nhận lời xin lỗi của tôi". Clifton nói, mà nghe như đang van xin. "Tôi... già rồi mà vẫn không hiểu tình yêu là gì, nên đã lầm lẫn tệ hại. Chỉ vì nôn nóng giữ cho Toby mà đâm mang tội với cô. Jill, xin hãy tha lỗi cho tôi".
Jill nhìn thẳng vào Clifton. "Tôi hiểu điều ông nói, thưa ông Lawrence".
"Xin hãy cứ gọi tôi là Clif". Ông hít một hơi thật sâu. "Không biết Toby đã bao giờ kể cho cô nghe rằng chính tôi là người giúp anh ấy bắt đầu sự nghiệp, bởi vừa thấy anh ấy tôi đã nhìn ra ngay đây sẽ là một ngôi sao…"
"Vâng, Toby có kể với tôi là khi khởi sự anh ấy đã phải nhờ đến ông rất thiều". Giọng Jill đầy hàm ơn, như nàng đang nói thay cho Toby.
"Thật vậy ư?". Clifton vội vã hỏi lại và ông ghét cái vội vã ngoài ý muốn đó.
Jill cười rất tươi, mắt chớp chớp. "Toby kể cả cho tôi nghe cái lần đã liều lĩnh giả làm Sam Goldwyn lừa ông tới xem anh ấy biểu diễn. Và tôi cười suốt đêm ấy…"
Clifton ngồi thẳng dậy, nhìn vào cặp mắt nâu của Jill. "Tôi không muốn quan hệ vốn rất đẹp đẽ của tôi với Toby tan vỡ. Và xin cô hãy giúp đỡ mong muốn đó bằng cách nhận lời xin lỗi của tôi và quên đi những gì không vui đã xuất hiện giữa hai chúng ta. Tôi nghĩ mình làm mọi việc chỉ với mục đích bảo vệ Toby, song tôi đã lầm lẫn khủng khiếp. Chính cô mới là người Toby cần, và chính cô sẽ che chở tốt nhất cho anh ấy".
Jill thong thả. "Tôi chờ ông nói ra điều này, và tôi vui sướng được nghe nó. Tôi cũng như ông thôi. Hai chúng ta đều không ai muốn mối quan hệ của mình với Toby bị tan vỡ, đúng không, Clif"
Giọng Clifton nghẹn lại. "Nếu bị Toby bỏ rơi, tôi nghĩ chắc mình sẽ khó mà sống nổi. Không chỉ là chuyện làm ăn, chuyện tiền bạc đâu. Tôi yêu Toby - yêu tính tình và tài năng của anh ấy. Xưa nay tôi thường vẫn nghĩ Toby chính là đứa con trai mà tôi mơ ước được có". Ông nguyền rủa mình vì đã nói vậy song ngay sau đó ông lại thấy mình cầu xin cái con đàn bà mà ông từng khinh bỉ - cái con điếm của Hollywood ấy. "Jill, hãy vì Chúa, Jill". Jill đăm đăm nhìn ông rồi chìa tay ra. "Clif, tôi không thích sống trong sự thù hận, bởi nó sẽ đầu độc ngay chính tôi. Tối mai ông tới dùng bữa với vợ chồng tôi nhé. Chúng tôi mong được tiếp đón ông".
Clifton rạng rỡ mặt mày. "Cám ơn, cám ơn Jill. Tôi sẽ đến. Và tôi sẽ không bao giờ quên nổi cuộc trò chuyện này".
Sáng hôm sau, đặt chân vào văn phòng, Clifton nhận được một lá thư gửi bảo đảm báo rằng thời hạn làm đại lý của ông cho diễn viên Toby Temple đã hết và ngài Toby không chấp nhận bất cứ ly do gì nhằm gia hạn hay ký tiếp hợp đồng.