Sáng hôm sau tại đại điện Vấn Đạo Môn. Nhóm mười người Dương Tử tới nơi không thấy ai, lặng lẽ chờ đợi khoản một tuần trà thì không một chút báo trước trên ghế chưởng môn liền xuất hiện một thân ảnh như từ không khí bước ra. Đích thị là Trương chưởng môn liền nói:"Để các ngươi chờ lâu, vừa lúc ta có chuyện nên tới trễ một chút".
Dương Tử kinh sợ trong lòng thầm nghĩ:"Đây là thực lực của lão quái ngàn năm Kim Đan Kỳ sao? Tùy tiện một cái tốc độ liền nhanh đến mức như thuấn di, quả nhiên xuất quỷ nhập thần a".
Mười người Dương Tử liền đồng thanh nói:"Đệ tử bái kiến Trương chưởng môn". Trương chưởng môn có chút hài lòng gật đầu nói:"Hôm nay gọi mười người các ngươi tới là có nhiệm vụ cho các ngươi. Như các ngươi đã biết tại Thiên Nam Đế Quốc chúng ta có bốn đại phái tu tiên lần lượt là:Hạo Nhiên Tông, Ảm Hồn Môn, Vấn Đạo Môn ta và Cực Lạc Tông. Ở bất cứ nơi đâu khi có sự tồn tại của lợi ích thì sẽ có tranh chấp cho nên không như vẻ yên bình bề ngoài, bốn đại môn phái cũng cạnh tranh vô cùng ganh gắt về vấn đề linh thạch và nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan. Từ hai trăm năm trước vì tránh bốn đại phái xích mích mà toàn diện chiến tranh cho nên tổ tiên đã lập ra quy tắc cứ cách hai mươi năm một lần sẽ tổ chức tỉ thí giữa các tinh anh môn phái để phân chia lợi ích. Dĩ nhiên phái nào có đệ tử tinh anh chiếm vị trí cao hơn liền được nhiều lợi ích hơn. Một tháng sau là ngày tinh anh tứ đại phái tỉ thí diễn ra. Địa điểm tỉ thí đặt tại Kim Long Thành, là trung tâm của Thiên Nam Đế Quốc, cách Vấn Đạo Môn ta ba vạn dặm về phía Nam. Kim Long Thành là khu vực trung lập, cho nên đều có người của bốn đại phái trấn thủ ở đó. Lần này các ngươi đến đó, ta hi vọng các ngươi sẽ trổ hết tài năng của mình giành lợi ích và vinh quang về cho môn phái. Ngoài ích lợi cho môn phái còn có phần thưởng cá nhân, người đứng đầu được thưởng mười Trúc Cơ Đan, các vị trí còn lại theo thứ tự mà lần lượt giảm một viên Trúc Cơ Đan. Hai ngày sau sẽ có một trưỡng lão trong môn phái hộ tống các ngươi đi, các ngươi đã rõ ràng rồi chứ?".
Mười người bên dưới đồng thanh đáp:"Đệ tử đã rõ thưa chưởng môn". Dương Tử thầm nghĩ:"Không muốn trổ hết tài năng cũng không được, mười viên Trúc Cơ Đan a. Nếu ta có thêm mười viên Trúc Cơ Đan thì chuyện Trúc Cơ thành công là chuyện nắm chắc trong tay", nói rồi theo dòng người trở về chổ ở của mình sắp xếp mọi thứ chờ hai ngày sau xuất phát.
Sáng ngày thứ ba, trước mắt nhóm mười người Dương Tử là một đại hán thân cao hai mét khuôn mặt chữ điền trông vô cùng uy nghiêm, thân vận đạo bào bạch sắc trên ngực có kí hiệu ba thanh kiếm mà phía sau đại hán là một cự điêu khổng lồ cao gần mười trượng. Thấy mười người đã tập hợp đủ đại hán liền nói:"Ta tên Long Kim Hữu, các ngươi có thể trực tiếp gọi ta là Long trưỡng lão, lần này chúng ta đi đoạn đường rất xa cho nên sẽ cùng ngồi trên yêu thú sủng vật của ta: Liệt Phong Điêu có tu vi tương đương với một tu tiên giả Kim Đan sơ kỳ để rút ngắn thời gian lộ trình".Theo như lời Long trưỡng lão nhóm mười một người liền leo lên lưng của cự thú Liệt Phong Điêu.
Dương Tử trong lòng vô cùng rung động nghĩ thầm:"có yêu thú tọa kỵ thật oai phong a". Liệt Phong Điêu một cái vỗ cánh liền mang mười một người bay xa hơn năm mươi trượng, một cái nháy mắt ra khỏi phạm vi đỉnh Cửu Tiêu biến mất trong mây.
Đoạn đường ba vạn dặm chỉ cần đi mười ngày liền tới, trước mặt nhóm mười một người là một tòa thành thị cũng không biết xây bằng nguyên liệu gì lại mang một màu vàng óng ánh lộ rõ sự xa hoa và quý trọng của nó. Bởi vì trong Kim Long Thành nghiêm cấm phi hành, cho nên nhóm mười một người đành đi bộ vào. Còn cách ngày đại tái tỉ thí hai mươi ngày mà bên trong thành thị ngư long hỗn tạp vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường là các cửa hàng bán linh khí, phù triện, đan dược,... không thứ gì không có. Nhóm mười một người Dương Tử tùy tiện chọn một khách điếm thuê phòng chuẩn bị tạm thời ở lại cho đến hết đại tái tỉ thí.
Mười ngày qua đi, Dương Tử một mực bế quan tu luyện trong phòng của mình. Hôm nay bỗng dưng có người tới quấy nhiễu. Mở cửa phòng nhìn ra, đập vào mắt Dương Tử là hai người Mộng Uyển Linh và Hàn Thiên Bảo. Mộng Uyển Linh trong thấy Dương Tử liền nói:"Dương sư huynh ngươi không cảm thấy một mực tu luyện rất nhàm chán sao? Hôm nay ta và Hàn sư huynh đặc ý đến mời ngươi đi dạo không biết ngươi có nể mặt không a".
Chính Dương Tử cũng cảm thấy có chút nhàm chán muốn ra ngoài hít thở không khí một chút liền sảng khoái nói:"Được, chúng ta liền đi thôi".
Ba người đi ra khỏi khách điếm rồi một đường đi dạo trong Kim Long Thành, Mộng Uyển Linh như một cô bé mới bước ra đời gặp thứ gì lạ mắt cũng ghé lại xem. Điều đáng nói là hai người đàn ông đi theo sau một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi dẫn đến những tia nhìn quái dị từ những người xung quanh làm Dương Tử thầm hối hận không thôi thầm nghĩ:"Đúng ra ta không nên đáp ứng đi dạo a".
Khi ba người đi đến một cửa hàng khá to lớn bảng hiệu ghi:"Bách Bảo Đường" Mộng Uyển Linh liền kéo mọi người vào xem, bên trong Bách Bảo Đường bày biện vô số linh khí, đan dược, phù triện,... gần như đầy đủ các mặt hàng, cũng không thiếu những thứ trân phẩm, không hổ danh khi lấy cái tên Bách Bảo Đường. Ba người xem hết thứ này đến thứ khác, khi đi đến một cái quầy có một kiện phòng ngự chiến giáp trung phẩm linh khí tên Khải Phong Giáp thì Mộng Uyển Linh nhìn Dương Tử mỉm cười. Dương Tử thầm hô không ổn chưa kịp làm ra hành động gì thì Mộng Uyển Linh Liền nói:"Dương sư huynh, kiện Khải Phong Giáp này rất hợp với muội. Dương sư huynh giàu nứt đố đổ vách cũng nên tặng cho tiểu sư muội tí gì a. Dù sao lần tỉ thí trong môn phái người ta cũng nhường huynh thắng mà".
Dương Tử chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm thầm nghĩ:"Ngươi nhường ta... thiếu chút nữa là liều mạng với ta mà dám đổi trắng thay đen?".
Thật ra đối với Dương Tử bây giờ vài món thượng phẩm linh khí cũng không đáng gì. Bảy năm lũng đoạn thị trường linh khí trong môn phái, số linh thạch bên trong Hắc Châu đã chất cao như núi, vì quá nhiều Dương Tử cũng không thèm tính toán cái gì. Chưa kịp đáp ứng mua cho Mộng Uyển Linh thì lúc này có ba nam tử thân mang hắc y, trên ngực trái có kí hiệu hai cái đầu lâu vừa nhìn là biết người của Ảm Hồn Tông cười cợt nhã đi tới, người đi bên phải nhìn Mộng Uyển Linh nói:"Hay là tiểu cô nương đi theo đại sư huynh của ta, liền có trung phẩm linh khí, hai tên bên cạnh nhìn liền biết kẻ bần hàn sao xứng với cô nương chứ?".
Mộng Uyển Linh khuôn mặt trầm xuống nói:"Miệng chó không mọc được ngà voi, cút".
Dương Tử cũng có chút khó chịu với cách nói chuyện của ba người này, lại nói cũng nên giữ thể diện cho môn phái. Không đợi hắc y nhân bên phải phát tác, Dương Tử liền phóng ra thần thức uy áp tới ba hắc y nhân đối diện, ngoại trừ tên ở giữa khuông mặt có anh tuấn lại có vẻ âm nhu thì hai người còn lại không chịu nổi uy áp thần thức của Dương Tử sắc mặt lúc xanh lúc đỏ vô cùng khó coi. Hắc y nhân ở giữa một cái phất tay liền triệt tiêu đi uy áp của Dương Tư nói:"Ngươi rất mạnh, hi vọng ngươi cố gắng bảo trọng đến khi gặp ta trên sàn tỉ thí. Nhớ kỹ tên ta - Hoắc Ngạo Thiên". Nói xong hắn liền quay lưng rời đi, hai hắc y nhân còn lại cũng lập tức đi theo sau gã họ Hoắc.
Đợi ba hắc y nhân đi, Mộng Uyển Linh mới mỉm cười nhìn Dương Tử nói:"Dương sư huynh, vấn đề lúc nãy...". Không đợi Mộng Uyển Linh nói hết lời Dương Tử phất tay nói:"Được rồi, ta sẽ mua cho ngươi, trong tỉ thí cố gắng một chút dành thể diện cho môn phái".