Hôm nay là một ngày thứ 7 đẹp trời và nhàn rỗi. Không quyết định ngủ nướng như mọi khi, Hàm Tĩnh dậy thật sớm rồi sửa soạn đến khu mua sắm thả phanh một phen. Dù không muốn nhớ lại chuyện cũ nhưng mà kể từ khi bị tên khốn nạn Phan Kiến Phong bỏ rơi, cô chưa có ngày nào là thảnh thơi cả.
“ Aizzzz Hàm Tĩnh à nhớ tới hắn làm gì chứ ? Bớt đi một con heo ăn trong nhà, gánh nặng giờ đã vơi đi ½. Thoải mái lên. Vui lên. Aaaaaa… ”. Hàm Tĩnh vỗ vỗ mặt mình mấy cái, tự an ủi.
-Cmn tên Phân Kiến Voi chết tiệt (đang chửi chồng cũ). Chỉ vì anh mà tôi đây không có nổi một bộ quần áo tử tế, nói gì đến đẹp cơ chứ. Tốn cơm tốn gạo nuôi anh để rồi anh cùng con khốn đó làm tôi thành ra nông nỗi này đây…( ôm đống quần áo lẩm bẩm một hồi ). Hôm nay phải tốn không ít tiền rồi đây…
Cô vơ đại một chiếc áo thun và một chiếc quần jean đen bó sát mặc lên người, chạy vào phòng ngủ bay đi bay lại một hồi nữa hết buộc tóc rồi thả tóc. Cuối cùng, cô vẫn quyết định, dùng chiếc kẹp tóc Trương Mẫn đã tặng kẹp gọn phần mái tóc lên rồi xõa phần đuôi tóc dài ra sau vai. Với dáng vẻ hiện giờ của cô thì không ai có thể nhận ra đây là một phụ nữ đã từng có chồng.
Cô bước ra phòng khách, vơ vội chiếc túi xách cũ và chìa khóa xe máy trên bàn. Trước khi đi, cô không quên đứng lại trước cái gương lớn đặt ngay cạnh cánh cửa ra vào ngắm nghía mình một chút. Cái gương này là cô đã vất vả lặn lội đường xa mua về, tự tay mình đóng lên tường, nó chứa đựng rất nhiều rất nhiều kỷ niệm giữa cô và chồng.
Trước đây cô mua nó là vì muốn chồng mình trước khi đi ra ngoài kiếm tiền có thể sửa soạn lại một chút. Dù chỉ là công việc phụ xây ở công trường nhỏ, cô cũng rất hạnh phúc. Hay khi hai người chuẩn bị ra ngoài chơi, thường đứng trước gương ngắm nhìn vẻ mặt vui vẻ của nhau. Cô hồi tưởng lại nụ cười của chồng cô, những lời nói ngọt ngào anh từng nói với cô, những cử chỉ yêu thương lãng mạn anh dành cho cô. Tất cả là của riêng cô ! Nhưng… chỉ là trước đây mà thôi. Hạnh phúc cớ sao lại chóng vánh như vậy, tình yêu cớ sao lại mỏng manh như vậy. Là vì cô yêu thương anh chưa đủ? Hay tại vì cám dỗ cuộc đời này quá lớn, và nó lớn hơn cả tình yêu giữa cô với anh. Những gì đẹp đẽ của ký ức ấy, cứ như bong bóng xà phòng lờ lững giữa khoảng không vô định trong ánh nắng sớm mai. Đẹp quá, nhưng mong manh quá ! Khoảnh khắc bong bóng xà phòng vỡ tan, cũng chính là lúc trái tim cô tan nát.
Không được, tuyệt đối không được nghĩ nữa. Hàm Tĩnh, mày phải cứng rắn lên, mày phải quên kẻ bội bạc ấy đi.
Hàm Tĩnh nhìn vào gương, không biết từ bao giờ ở nơi khóe mắt đã lóng lánh những giọt lệ trong suốt như sương mai. Cô mím chặt môi, nhanh chóng đưa tay quệt nước mắt.
Không được, tuyệt đối không được nghĩ nữa. Hàm Tĩnh, mày phải cứng rắn lên, mày phải quên kẻ bội bạc ấy đi.
Hàm Tĩnh nhìn vào gương, không biết từ bao giờ ở nơi khóe mắt đã lóng lánh những giọt lệ trong suốt như sương mai. Cô mím chặt môi, nhanh chóng đưa tay quệt nước mắt.
Cả khu nhà vì người nào đó hét quá to mà mất giấc ngủ.
***
- Tổng giám đốc Tống, hân hạnh được hợp tác cùng ngài và tập đoàn. Mong rằng chuyện làm ăn hợp tác giữa đôi bên sẽ thuận buồm xuôi gió.
Tống Gia Vỹ cảm thấy mười phần chán ghét cái kẻ béo ị hiện đang ngồi đối diện mình trong phòng họp của tổng bộ tập đoàn Tống thị. Nhưng dù sao thì hạng mục này đối với anh nói riêng và tập đoàn nói chung thì nó vô cùng quan trọng. Nếu như để vuột mất vào tay kẻ khác, coi như sẽ bị hố một vố rất lớn rồi. Nhất là cái kẻ được mệnh dạnh “ Đứa con của quỷ “ trong giới kinh doanh Hạ Cảnh Bân, hắn là tên gian xảo, nhất thiết phải đề phòng cẩn thận. Vậy nên dù có chán ghét kẻ béo ị kia đến như thế nào, Tống Gia Vỹ vẫn phải chưng ra bộ dáng thân thiện với đối tác chứ. Khẽ nhếch đôi môi mỏng cười mỉm một cái đồng thời đưa tay phải ra bắt tay đối phương, Tống Gia Vỹ cất lời:
- Mã tổng, tôi đã cho đặt sẵn bàn tiệc ở nhà hàng 5 sao trung tâm thành phố. Sau bữa ăn tối chúng ta sẽ đến Cảm Hứng xả stress một phen. Mã Tổng thấy sao ?
- Ồ ồ, Tống tổng của chúng ta khách sáo quá rồi. Cần gì phải thế chứ. Ha ha. Chúng ta đi thôi nhỉ. Mời Tống tổng.
- Mời Mã tổng.
Tống Gia Vỹ đứng dậy rời khỏi ghế, chỉnh lại tư trang trên người. Anh có dáng người quyến rũ, bộ vest đang mặc ôm sát cơ thể làm ẩn hiện từng cơ bắp rắn chắc. Bờ vai rộng, eo nhỏ 6 múi, cặp mông cong cùng với đôi chân thon dài tạo nên vẻ đẹp hoàn mỹ. Gương mặt anh tuấn tiêu sái hơn người, khí chất cao sang quyền quý có phần lạnh lùng và bất cần.
Tống Gia Vỹ lái chiếc xe Lamborghini màu vàng đi đằng trước xe của Mã tổng. Ngồi bên ghế lái là trợ lý Thái đang vừa đánh máy vừa nói:
- Tổng giám đốc, hạng mục lần này tôi cũng biết nó đối với anh vô cùng quan trọng. Các vị trưởng bối trong hội đồng quản trị có ý phản đối anh lên làm Chủ tịch, nếu như anh thành công trong dự án lần này, họ đương nhiên không còn gì để mà ngăn cản anh được rồi.
- Hừm – Tống Gia Vỹ khẽ hừ một cái, lạnh lùng nói – Còn phải nói sao, mấy ông già đó đúng là đáng chết. Muốn lật đổ bố tôi và tôi để tranh giành cái ghế Chủ tịch. Tưởng là dễ lắm sao. Tôi đây còn sống ngày nào, bọn họ đừng mơ ! Sắp về với tổ tiên tới nơi rồi còn không chịu an phận – Anh bực tức tháo luôn caravat ném ra ghế sau, nới lỏng một cúc áo bên trên.
- Tôi đã soạn xong dự án này rồi. Tối nay anh có thể thông qua.
Trợ lý Thái lưu lại văn bản, chuyển sang usb rồi đưa sang phía Tống Gia Vỹ. Một lúc lâu, không thấy bên kia có phản ứng gì, quay sang thì thấy Tống tổng của mình đang mải nhìn thứ gì đó ở bên đường, thần sắc có vẻ vô cùng nhập tâm.
- Tống tổng. Tống tổng !!!
Tống Gia Vỹ giật mình quay sang, vô tình đánh trật tay lái sang bên khiến cho suýt nữa thì xảy ra tai nạn. May mà lái xe kia kịp thời tránh sang. Hai chiếc xe va quệt nhẹ, nhưng cũng đủ để làm cho xe của Tống Gia Vỹ xuất hiện một vệt xước bên hông.
Người nào đó tức giận tột đỉnh khiến cho hai mắt như chuyển màu đỏ ngầu, cả người toát ra luồng khí đen bức người làm cho lái xe bên kia phải run như cầy sấy, mồ hôi không ngừng túa ra như tắm, vội vội vàng vàng khúm núm xin tha. Cũng tự biết rằng lần này đã đụng phải ông lớn rồi. Ai mà không biết Tống Gia Vỹ là nhân vật đáng sợ như thế nào chứ.
***
Hàm Tĩnh nhẹ nhàng dắt chiếc vespa cũ màu vàng của mình vào khu để xe của khu mua sắm. Xung quanh toàn là những chiếc xe ô tô đắt tiền, xe của cô đặt ở đây trông không khác gì búi rác lạc giữa một núi báu vật.
Hai người bảo vệ trẻ và một cô gái khác vừa nhìn cô vừa chỉ trỏ bàn tán.
- Ôi trời. Cái thể loại gì thế kia.
Một cô gái xinh đẹp ăn mặc thiếu vải đi ngang qua liếc xéo Hàm Tĩnh một cái, nhếch môi cười khinh bỉ.
- Mẹ ơi, sao cô kia đi xe cũ thế ạ ? Có phải cô ấy rất nghèo không ? Tại sao cô ấy lại nghèo ?
Một cô bé tầm 4 – 5 tuổi víu lấy tay người mẹ trẻ đẹp, lắc lắc tay ngây thơ hỏi.
- Kệ người ta đi con. Sau này con đừng giống người ta, phải biết học hành chăm chỉ và giỏi giang vào. Nếu không cũng sẽ nghèo kiết xác.
Người mẹ liếc Hàm Tĩnh rồi quay sang nói với cô con gái bé bỏng của mình.
Hàm Tĩnh mím chặt môi. Nghèo thì sao chứ ? Tôi đâu làm gì hổ thẹn với lương tâm. Tôi vẫn tự mình đi làm, tự mình kiếm tiền, tự mình nuôi mình… Vậy có gì là sai cơ chứ ?
Hàm Tĩnh cảm thấy vô cùng tủi thân.
- Hàm Tĩnh !!! Mình ở đây !!!
Đang mải chìm đắm trong những suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng Triệu Mẫn gọi mình, Hàm Tĩnh ngẩng đầu lên dáo dác ngó quanh. Cô thấy bạn mình đứng ở chỗ trung tâm của khu mua sắm. Hôm nay là cuối tuần nên khu mua sắm khá đông, cô chen chúc mãi. Cô bỗng nghe thấy từ phía sau hai giọng nói quá quen thuộc - chồng cũ Phan Kiến Phong và người đã từng là chị em tốt Nam Cung Lan.
- Phong, anh hứa mua nhẫn đính hôn mà.
“ Nhẫn đính hôn ? “. Hàm Tĩnh nói thầm trong đầu.
Nam Cung Lan kéo dài giọng nũng nịu.
- Được rồi được rồi. Bảo bối ngoan, anh sẽ mua, nhưng không phải bây giờ. Để tuần sau ok ?
Phan Kiến Phong vòng tay ôm lấy eo thon gọn của Nam Cung Lan bước đi, âu yếm hết sức ngọt ngào. Bước chân hắn khựng lại và nụ cười tươi như hoa nở trên mặt Nam Cung Lan cũng tắt khi cả hai đang mặt đối mặt với Hàm Tĩnh. Ước chừng vài giây sau, Nam Cung Lan là người lấy lại bình tĩnh trước tiên, cô ta lại trơ trẽn nặn ra vẻ mặt tươi cười hết mức, ánh mắt đắc thắng và khinh bỉ liếc Hàm Tĩnh một cái rồi lại vòng tay ôm lấy bắp tay của Phan Kiến Phong:
- Ô. Đây chẳng phải Hàm Tĩnh đó sao. Từ ngày Phong đi, cậu xinh đẹp hẳn ra đấy nhỉ.
Nam Cung Lan cầm lấy túi xách trên tay Phan Kiến Phong đi tới trước, dáng vẻ uốn éo như con rắn. Cô ta rút ra từ túi xách một tấm thiệp màu hồng mà ai nhìn vào cũng đoán được là thiệp mời dự lễ đính hôn.
- Dù sao thì cậu cũng đã là bạn tốt của mình, lại còn là vợ cũ của Phong - Nam Cung Lan nhấn mạnh từ vợ cũ - Đây là thiệp mời dự lễ đính hôn của bọn mình, địa điểm ở nhà hàng Thiên Thanh, vào 16h chủ nhật tuần tới. Cậu… nhớ tới – Nam Cung Lan ghé vào tai Hàm Tĩnh rồi nói – Người ta nói, kẻ cười cuối cùng là kẻ chiến thắng. Cô đã thua tôi. Đồ thảm hại.
Lúc này, Triệu Mẫn vừa vặn chen được từ trong dòng người chạy tới, Lúc cô giơ tay định cho Nam Cung Lan một cái bạt tai, Phan Kiến Phong sải bước tiến lên đỡ lấy:
- Triệu Mẫn tiểu thư, cô đừng có động tay chân với hôn thê của tôi. Cô nên giữ hình tượng một nữ Tổng thì hơn đấy.
Triệu Mẫn tức giận nói:
- Làm loạn ? Không được động tay chân với cô ta ? Tôi có làm gì cũng không tới lượt anh hay cô ta ý kiến gì đâu. Anh nghĩ mình là ai chứ ? Anh chỉ là một tên đàn ông nhu nhược hèn kém. Ai mà không biết anh phản bội Tĩnh và lấy cô ta vì cô ta có khoản tiền thừa kế kếch sù từ ông nội cô ta. Tôi nói cho anh biết, số tiền đó không bằng 1% của tôi chứ đừng nói là anh họ tôi, tiền của tôi cũng đã đủ đè chết hai người. Nếu còn dám động đến Tĩnh lần nào nữa, tôi sẽ nói anh họ không nương tay với hai người đâu.
Triệu Mẫn dứt lời, kéo tay Hàm Tĩnh về phía gara của khu mua sắm.
- Hôm nay là cái ngày cẩu huyết gì vậy chứ. Đúng là mất vui. Hàm Tĩnh, cậu đừng có mang vẻ mặt ủ rũ đó nữa. Mình đã nói với cậu như thế nào ? Cậu đã thề với mình cái gì ? Không cho phép cậu quên điều đó. Cậu phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, đó là sự trả thù lớn nhất với hai kẻ phản bội kia - Triệu Mẫn quay sang nhìn Hàm Tĩnh, giật lấy tấm thiệp hồng trên tay cô – Còn giữ nó à ?
Triệu Mẫn mở cửa sổ xe toan vứt đi, nhưng rồi cô dừng động tác và rụt lại tay vào trong xe, trong ánh mắt hiện ra tia nhìn đầy quỷ quái.
- Hừm… Họ đã có ý tốt mời cậu tới lễ đính hôn, việc gì không tới - Triệu Mẫn cười tinh quái - Mình sẽ giúp cậu chuẩn bị một món quà vô cùng ý nghĩa, anh họ mình sẽ cùng cậu tới đó.
- Hả ?
Hàm Tĩnh lúc này mới định thần lại.
- Không…không cần đâu Mẫn à. Mình không có ý định tham dự…
Triệu Mẫn ngắt lời Hàm Tĩnh:
- Ý của tiểu thư đây đã quyết. Cấm cậu không được tuân theo. Muahhaha.
Hàm Tĩnh bó tay thở dài, chống khuỷu tay lên bệ của sổ xe oto, nhắm mắt lại tận hưởng làn gió dịu mát. Thôi thì, cứ tới vậy, như vậy chứng tỏ cô đã quên đi kẻ bạc tình đó.
- Ể ? 21 giờ rồi, ai mà tới tìm mình vậy nhỉ ? Aizz, đang chuẩn bị tắm mà.
Đang trong phòng tắm thì có tiếng chuông cửa vang lên, Hàm Tĩnh tặc lưỡi miễn cưỡng mặc lại áo, buộc lại tóc rồi bước ra ngoài.
King coong. King coong.
Tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
- Tới ngay đây, tôi tới ngay đây.
Hàm Tĩnh với tay mở cửa, vừa vặn đập ngay vào mắt là bó hoa hồng đỏ rất đẹp và lớn, nhìn đoán chắc là có đến 99 bông.
- Xin lỗi cho tôi hỏi. Đây là nhà cô Hàm Tĩnh phải không ?
Vài giây trôi qua, người kia lại hỏi:
- Cô gì ơi ?!
Tiếng gọi của người kia kéo Hàm Tĩnh về với thực tại. Nãy giờ cô đang vừa bất ngờ vừa thắc mắc không biết ai gửi tặng cô bó hoa lớn và đẹp đến vậy. Trước giờ, cảm xúc này cô chưa từng được biết qua. Bởi mỗi dịp lễ, Phan Kiến Phong chỉ tặng cô 1 bông hồng kèm 1 con thú bông. Có dịp còn không tặng gì hết.
- Mời cô ký nhận vào chỗ này giúp tôi. Gồm 1 bó hồng 99 bông và 1 hộp quà.
Người kia đưa cho Hàm Tĩnh bản hóa đơn xác nhận đã giao hàng. Cô mới cầm bút chưa kịp ký thì lại ngạc nhiên tiếp:
- Ể ? Còn có cả quà ?
- Đúng thưa cô. Cô làm ơn ký nhanh giùm tôi phải đi giao nơi khác nữa.
- À vâng. Anh có thể giúp tôi đem hộp quà vào trong không.
Hàm Tĩnh cầm bút ký roẹt một phát rồi đón lấy bó hồng từ tay người giao hàng. Nhìn anh ta với ánh mắt cầu khẩn.
- Được.
- Ồ cảm ơn nhiều.
Hàm Tĩnh vui vẻ đóng cửa lại. Sau cánh cửa chàng trai trẻ giao hàng kia mặt mũi lấm tấm mồ hôi lại đang thầm rủa cái bà cô chết đơ Hàm Tĩnh.
- Con mẹ nó chứ. Lần đầu tiên anh đây đi giao hàng gặp phải kẻ ngốc như cô. Đúng là xui xẻo.
Hàm Tĩnh cẩn thận đem bó hoa hồng đặt trên cái bình sứ lớn ở góc nhà rồi ôm hộp quà ngồi phịch xuống ghế sofa ngắm nghía nó một hồi.
- Ngay cả giấy gói và cách gói đều tinh tế. Bên trong sẽ là thứ gì đây nhỉ.
Hàm Tĩnh gãi gãi cằm, tủm tỉm cười. Cô từ từ tháo dây ruy-băng, ghim cài và băng dính ra rồi bóc giấy gói quà. Từng động tác đều rất cẩn thận, như thể sợ thứ bên trong sẽ hỏng mất.
- Váy ?
Hàm Tĩnh tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên. Là một chiếc váy dạ hội màu trắng kem. Bên trong hộp quà còn có một tấm thiệp coi rất đáng yêu. Hàm Tĩnh cầm lên đọc. Chữ viết rất đẹp.
“ Em hãy mặc chiếc váy này cho buổi tiệc đính hôn ngày mai. Hãy mạnh mẽ và tự tin lên, vì bên cạnh em có anh. Thân gửi, Hạ Cảnh Bân ”.
Hàm Tĩnh nở nụ cười tươi, cảm giác trong cô lúc này chỉ có hạnh phúc, hạnh phúc và vô cùng hạnh phúc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hạ Cảnh Bân gọi đến. Hàm Tĩnh vội với lấy và nhấc máy nghe với ngữ điệu hết mức ngọt ngào.
- Alo…
- Em đã nhận được hoa và quà rồi chứ ?
- Vâng, hoa rất đẹp. Em… rất thích. Đây là lần đầu tiên em được tặng bó hoa đẹp và lớn như vậy.
- Vậy còn chiếc váy ? Em có thích không ? Anh phải nhờ Triệu Mẫn chọn giúp. Anh không biết được sở thích và… số đo của em như thế nào… Em đã mặc thử chưa ?
- Ah em chưa kịp thử. Chỉ vừa mới mở quà ra thôi. Lát nữa em chắc chắn sẽ thử. Chiếc váy đẹp quá. Hạ tổng, cám…cám ơn anh về món quà hôm nay.
- Gọi anh là Bân.
- Uhm. À . Bân…
- Đúng rồi, đừng kêu anh Hạ tổng nữa, xa lạ quá. Chiều mai anh có chút việc bận, Triệu Mẫn sẽ đón em đi làm tóc và trang điểm. 4h chiều anh sẽ đón em ở biệt thự của Mẫn. Vậy nhé, em ngủ ngon.
- Vâng, tạm biệt anh. Mà khoan, Hạ tổng…
- Là Bân - Hạ Cảnh Bân nhắc lại - Còn chuyện gì sao ?
- À không có gì. Chúc anh ngủ ngon.
Hàm Tĩnh ngượng ngùng nói rồi vội vàng nhấn nút ngắt cuộc gọi. Mặt cô đỏ như quả gấc chín, cảm giác toàn thân đang nóng lên và tim đập nhanh hơn với vận tốc tăng dần đều. Cô đặt điện thoại xuống bàn, nằm vật xuống ghế salon rồi với lấy cái gối dựa ở đó bịt kín miệng mình lại và hét lên một cách có thể gọi là sung sướng tột độ. Đó là hành động quen thuộc ở cô mỗi khi cô cảm thấy vui vẻ hay hạnh phúc đến mức tưởng chừng sẽ phát rồ.
Sáng sớm ngày hôm sau…
“ Cảm ơn anh xưa nay không cảm thấy rằng em không đủ tốt
Cảm ơn anh đã bảo vệ em từng giây từng phút
Cảm ơn anh dù khi trời có sập xuống, anh cũng sẽ giúp em chống đỡ
Sự cố chấp của băng chỉ có nước mới hiểu được
Cuối cùng lại để cho thời gian cười chúng ta ngốc nghếch
Nhưng trải qua phong ba mới khiến con người trưởng thành được
Không có thiên trường, không có địa cửu, không có bông hoa nào là đẹp nhất
Chỉ có quên đi tất cả mới có thể làm cho nước mắt ngừng rơi
Đã từng rất yêu anh, từng rất đau khổ
Chúng mình đã vì nhau mà sống
Anh yêu em che chở cho em
Nhưng lại khiến em không thể nhìn thấy những ngôi sao trên trời
Chúng ta đều không sai, không có ai cô đơn hơn ai
Thế giới của em sớm đã không còn như trước kia nữa ” (*)
- Trời ạ, đang ngủ ngon mà… Oáp.
Hàm Tĩnh uể oải xoay người vài lần, ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở miễn cưỡng nhấc điện thoại lên xem. 6 giờ sáng, cuộc gọi đến không ai khác mà chính là…
- Bà cô Triệu Mẫn nhà tôi ơi. Mới sớm tinh mơ tính gọi điện củ hành con nhà người ta sao…
Hàm Tĩnh xốc chăn ngồi dậy, dựa vào đầu giường nhấc máy nghe:
- Alo, Mẫn, cậu biết bây giờ mới có mấy giờ không ? Vị nữ tổng như cậu quen thói thức khuya dậy sớm rồi bắt mình theo cậu hả ?-
- Cho cậu 1 tiếng, 7 giờ mình tới nhà cậu.
Không đợi Hàm Tĩnh kịp phản ứng, Triệu Mẫn đã tắt máy. Cũng không sao, Tĩnh nhà ta cũng đâu lạ gì bản tính quyết đoán của bà cô Mẫn Mẫn này nữa.
***
- Trời ạ, cái thứ này cậu vẫn giữ à ?
- Thứ gì ? - Hàm Tĩnh từ trong phòng ngủ ngó ra ngoài.
- Cái bình hoa đó đó.
Triệu Mẫn ngồi gác chân trên ghế salon, tay chỉ về phía cái bình hoa pha lê mà Phan Kiến Phong tặng Tĩnh vào dịp kỷ niệm 2 năm ngày cưới. Thấy Tĩnh không phản ứng gì, hay nói chính xác hơn là không cần biết có phản ứng gì hay không ở cô bạn thân của mình, Triệu Mẫn đứng dậy mở cửa, nhấc bình hoa ném thẳng ra thùng rác chung đặt ngoài hành lang.
Đáy mắt Hàm Tĩnh lóe lên tia tiếc nuối trong giây lát rồi rất nhanh lại vụt tắt, thay vào đó là sự bình thản đến kỳ lạ. Hàm Tĩnh thay xong quần áo, ra phòng khách bật tivi, đập vào mắt cô là hình ảnh đôi cẩu nam nữ kia đang ôm ôm ấp ấp thể hiện tình cảm trước đám đông phóng viên đang bao quanh phỏng vấn họ trước cửa công ty Nam Cung.
- Nam Cung tiểu thư, ông nội của cô tức Nam Cung tổng tài đã qua đời, ngài ấy để lại toàn bộ tài sản cho cô. Nhưng trong gia tộc Nam Cung có bao nhiêu con cháu, cô có lo sợ rằng những người đó sẽ tranh giành đấu đá nhau khối tài sản kếch sù này và… đá cô ra đường không ?
Nam Cung Lan nở nụ cười tươi sáng chói như hoa hướng dương, khoác lấy cánh tay của Phan Kiến Phong đang đứng sát bên và trả lời người phóng viên vừa rồi:
- Tôi không sợ gì hết, vì đã có chồng tôi ở đây. Anh ấy sẽ để yên bọn họ bắt nạt tôi sao ? Phải không ông xã…
Nam Cung Lan âu yếm nhìn sang Phan Kiến Phong, Phan Kiến Phong cưng chiều nựng cằm Nam Cung Lan và tiếp lời:
- Đúng vậy, tôi tự tin vào khả năng của chính mình sẽ giúp vợ tôi gánh vác công ty thật tốt. Rồi Nam Cung không chỉ phát triển ở thành phố Y này, tôi sẽ khiến nó trở thành một tập đoàn vững mạnh nhất đất nước, vươn xa tầm quốc tế. Tôi cũng sẽ không buông tha hay để yên cho người nào dám bắt nạt bà xã xinh đẹp yêu quý của mình.
- Vậy khi nào thì hai người sẽ kết hôn vậy ? - Một nữ phóng viên chen lên hỏi.
- Anh Phan Kiến Phong, có tin đồn rằng anh đã bỏ rơi vợ trước đây của mình để kết hôn cùng tiểu thư Nam Cung đây vì số tài sản của cô ấy. Điều này có đúng sự thật hay không ? - Lại một phóng viên khác chen vào.
- Đúng vậy. Tiểu thư Nam Cung, cô có giải thích gì về sự việc này không ?
Nam Cung Lan mỉm cười tiếp lời:
- Chiều nay lễ đính hôn của chúng tôi sẽ bắt đầu được tổ chức lúc 17h tại khuôn viên công viên nước của khách sạn Thiên Điểu. Đương nhiên là chỉ những ai có mang theo thiệp mời mới được vào dự. Về chuyện lễ kết hôn chúng tôi sẽ bàn bạc sau, tôi và anh ấy sẽ đăng ký kết hôn trước, ngay sau lễ đính hôn 2 tuần. Còn về chuyện vợ trước của Kiến Phong thì chúng tôi không muốn bới lại nữa. Chỉ có thể nói với các vị rằng đừng tin vào mấy lời đồn vô căn cứ.
Nam Cung Lan và Phan Kiến Phong đồng thời đeo cặp kính râm màu trà lên. Một chiếc Audi A7 được lái đến, 4 vệ sỹ xung quanh đồng loạt che chắn và cản đường phóng viên lại cho hai người họ bước lên xe và chuồn mất.
- Ha. Hẳn là Nam Cung tiểu thư và Phan Kiến Phong đại gia - Triệu Mẫn kéo dài giọng khinh bỉ - Con cháu nhà Nam Cung các người không kịp đá cô tiểu thư đỏng đảnh đó ra đường, bản vương đây đã cho cô ta nếm mùi rồi.
- Bỏ đi Tiểu Mẫn. Quan trọng là bây giờ mình sống được hạnh phúc, không phải sao ?
- Không phải cậu còn tình cảm với hắn đấy chứ ? Hừm, đúng là như vậy, quan trọng là bây giờ cậu hạnh phúc. Nhưng sao có thể cho qua dễ dàng vậy được - Triệu Mẫn nhấp trà rồi tiếp tục nói - Cậu đã nghe hai kẻ đó nói rồi chứ. Tin đồn vô căn cứ ? Con mẹ nó, ăn cướp còn la làng, đúng là da mặt dày hơn da mông không biết tự trọng. Mình sẽ trừng trị bọn họ cho cậu. Tĩnh yêu quý à.
“ Còn tình cảm sao ? Mình còn sao… ”. Mỗi khi ai đó nhắc đến chuyện này, dù chỉ là nói bóng nói gió, Tĩnh lại thấy trong tim mình rất đau, giống như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm thấu, nhói lên từng cơn, vô cùng khó chịu. Nhũng chuyện vừa qua cứ như từng cơn ác mộng ập đến chỉ trong một đêm. Tình yêu, niềm tin, hy vọng, những lời thề ước … giống như bong bong xà phòng, đẹp và quá mong manh…
“ Phan Kiến Phong, em sẽ quên được anh chứ ? “
“ Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu
Giống như em bị lừa gạt rằng mình rất hạnh phúc
Còn truy sét đúng sai lời nói dối của anh làm chi nữa, vì dù sao anh vẫn còn yêu em
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh cho dù quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng như bong bóng,nếu có thể nhìn thấu hết thì còn gì để đau lòng
Nên sớm biết rằng bong bóng chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan
Giống như trái tim đã bị anh làm tổn thương,không thể chịu nổi giày vò
Cũng chẳng phải lỗi của ai, có nói dối bao nhiêu đi nữa dù sao anh vẫn còn yêu em
Bong bóng tuyệt đẹp dù rằng sẽ vỡ tan trong khoảnh khắc
Những lời hứa hẹn của anh cho dù rằng quá mỏng manh
Nhưng tình yêu cũng giống như bong bóng, nếu có thể nhìn thấy hết thì còn gì để đau lòng… “ (**)
(*) Đã từng rất yêu anh - Đinh Đang
(**) Bong bóng - Đặng Tử Kỳ