Mình thấy cần phải có một dàn ý nhất định như hồi học sinh để ko bỏ sót các nhân vật ,chiêu thức ...,nên lập một biểu đồ về câu chuyện kiểu nvc-nvp,công pháp từ thấp đến cao,chiêu thức từ đơn giản đến phức tạp.Đừng kiểu viết nghĩ thế nào viết thế ý chẳng mấy mà bị lộn tùng phèo ngay tầm 100 chương là hết ý.Nhất là đoạn cuối nhiều tg viết kết nhanh quá tăng cấp vù vù đánh boos cuối dễ như ăn kẹo tạo cảm giác hụt hơi