Trọng sinh_Bước một chân vào trái tim anh, thế có đủ không?
Bước một chân vào trái tim anh thế có được không?
Chương 45
Thái Vy trước hết ngửi thấy mùi lạnh lẽo có phần quen thuộc. Cô từ từ mở mắt. Hiện tại cô đang nằm trên chiếc giường bằng tre, cô đảo mắt quan sát xung quanh, nền nhà bằng đất, vách đất, cửa gỗ, xà gỗ, mái ngói...Thái Vy giật mình “Có lẽ nào…”
- Tỉnh rồi sao. Cảm thấy quen thuộc đúng không?
Giọng nói này…Thái Vy ngồi dậy, đối diện với người đàn bà lớn tuổi, nói một câu:
- Bà lớn!
Đúng vậy, đã rơi vào tay bà ta rồi. cái phường cô đầu này xem ra bành trướng lắm rồi. Thái Vy thở dài trong lòng. Bà lớn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng:
- Mừng con về nhà! Thời gian qua lưu lạc bên ngoài chắc con khổ cực lắm phỏng?
Vừa nói vừa vuốt lại tóc cho Thái Vy. Không hiểu sao cô thấy lành lạnh. Là không biết cô bỏ trốn hay giả vờ. Mừng cô về nhà sao lại để cô nằm ở đây mà không phải là phòng cô. Đây không phải là uy hiếp sao. Quá rõ rồi, Thái Vy lại lần nữa thấy lạnh lẽo. Bà lớn vẫn thẽ thọt bên tai:
- Quan lớn mà biết tin chắc hẳn mừng lắm. À mà ta nói với mọi người là cho con theo học một nghệ nhân ẩn dật trong Nam, thế nên sau này con cứ dựa vào đó mà đối đáp.
Thái Vy cười nhạt:
- Lí do là gì vậy? Cái màn kịch này là vì cái gì?
Bà lớn cũng vứt bỏ cái mặt giả tạo này giờ, cười khinh bỉ:
- Cô nghĩ là vì cái gì? Không phải vì quan lớn còn quan tâm tới cô, ta nghĩ cô vẫn còn có thể hái ra tiền, thì ta đã hủy dung, đánh cho cô tàn phế rồi quăng ra bãi rác rồi. Ti tiện. làm mình làm mẩy, giả vờ cao sang đài các hả? À không, cô đây phải Tây mới chơi, làm ** cũng phải cho Tây mới đáng mặt phỏng? Bà khinh!
Bà lớn nhổ bãi nước bọt trước mặt Thái Vy. Cô nhếch mép, nhìn bà lớn:
- Bà lồng lộn lên như vậy để làm gì. Sao không bình tĩnh mà tính chút. Quan lớn còn quan tâm tôi đúng không? Vậy, tôi chỉ cần dùng chút thủ đoạn có phải là bà cũng đừng mong sống yên ổn? Bà nghĩ một khi tôi đã bước chân vào quan phủ làm lẽ, tôi sẽ tha cho cái phường cô đầu này?
Bà lớn có chút giật mình. Đã quên mất Thái Vy là người như thế nào sao. Chuyện này đúng là cần suy nghĩ kĩ lưỡng. Bà lớn gọi hai tên hầu vào giao phó:
- Chăm sóc cô đây cẩn thận, cô đi đường đông chúng mày đi đường đông, cô đi đường tây chũng mày đi đường tây, một bước không rời. Cô đây àm có chuyện gì, bà chặt đầu.
Hai gã mặt mày sẹo nhằng sẹo nhịt cười khanh khách:
- Bà lớn yên tâm. Tụi này làm ăn đâu ra đó, không phải mấy thằng èo uột nhà bà đâu mà lo.
Bà lớn hừ một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói với Thái Vy
- Phòng của con ta đã sai người dọn dẹp lại, đồ đạc như cũ. À bữa quan lớn có cho người qua sửa sang lại, rông hơn trước rồi, bài trí cũng đẹp nữa. Con xem, quan lớn vẫn là cưng con nhất!
Thái Vy im lặng. Cô đứng dậy đi theo hai gã kia về phòng. Bài trí đúng là đẹp, có phần thanh thoát hơn, nhưng lại tạo cảm giác giống như khuê phòng của các vị tiểu thư Trung quốc. Cô ngồi xuống giường, nhìn ra phía cánh cửa đã đóng chặt, hai tên cao to đứng gác bên ngoài. Đột nhiên cô thấy mình bi hài quá, chạy lòng vòng để rồi cuối cùng vẫn về nơi xuất phát. Có tiếng gõ cửa. Thái Vy chẳng buồn quan tâm, gõ chán thì sẽ đi thôi. Đến khi nghe cái giọng lanh lảnh cất lên:
- Chị Bích Nguyệt! Chị Bích Nguyệt!
“Là cái Tủn” Thái Vy vội ra mở cửa. Hai chị em ôm chầm lấy nhau. Cái Tủn thút thít:
- Em tưởng không được gặp chị nữa!
Rồi nó sờ sờ nắn nắn tay Thái Vy, trách móc:
- Sao chị gầy thế, chị chẳng chịu chăm sóc bản thân gì cả, nhìn như cò hương ý!
Thái Vy gõ đầu nó một cái, cười:
- Không phải giờ đã ở đây rồi sao. Ở với em rồi cũng sẽ béo hú thôi. Khỏi lo.
- Chị! Chị lại trêu em! Cái Tủn phụng phịu.
Màn tương phùng này diễn ra cho đến giờ cơm tối thì dứt, cái Tủn phải đi tiếp khách. Còn Thái Vy được hầu hạ riêng trong phòng. Bữa cơm có đủ mỹ vị cung đình. Thái Vy nghi ngờ hỏi:
- Đổi đầu bếp hay là đổi cách đãi ngộ vậy?
- Là vì có ta!
Quan lớn đứng từ cửa, điềm đạm lên tiếng. Tên hầu vội vàng đặt nốt chén nước chấm xuống bàn rồi khom người lui ra ngoài. Quan lớn giữ một nự cười chừng mực rồi bước vào, nhìn thẳng mặt cô hỏi:
- Sao? Không hoan nghênh ta?
Thái Vy đứng dậy hành lễ.
- Quan lớn ghé thăm!
Quan lớn ngồi xuống đối diện Thái Vy, quan sát nét mặt của cô, khẽ hỏi:
- Thấy ta nên không vui?
Thái Vy mím môi, lắc đầu nói:
- Là vui quá…không nói nên lời…
Quan lớn nheo mắt cười:
- Phải không?
Thái Vy nâng chum rượu lên rót một chén nhỏ, lại cẩn trọng hướng về phía quan lớn, nhẹ nhàng:
- Mời quan lớn uống rượu!
Quan lớn không đưa tay đỡ chén rượu mà tủm tỉm nói:
- Hầu ta uống!
Thái Vy tự lẩm bẩm trong đầu “vị quan này già không già trẻ không trẻ, không biết là cái thói gì đây”.
- Đang nghĩ gì vậy?
Thái Vy giật mình, thấy rượu đổ phân nửa vào áo chùng gấm, nhất thời cứng đờ. Sau đó luống cuống lấy khăn chà chà lên chỗ ướt. Quan lớn thấy Thái Vy chùi khí thế quá thì giữ tay cô lại. Khẽ bảo:
- Không sao, đừng tự làm đau mình, ta thay bộ khác là được. Cũng trễ rồi. Nghỉ ngơi đi!
Thái Vu rụt tay lại, đứng chắp tay đầy hối lỗi:
- Quan lớn còn chưa dùng bữa!\
Quan lớn nhìn khuôn mặt bối rối của Thái Vy, cười nói:
- Nghỉ ngơi đi!
Thái Vy tiễn quan lớn ra cửa:
- Quan lớn về!
Quan lớn không quay lại, chỉ gật đầu. Đủng đỉnh bước đi, theo sau là hai tên hầu. Thái Vy trở lại bàn ăn, nhìn một lượt, cũng không muốn ăn nữa. Sai người dọn dẹp xong cô lặng lẽ ra trước lầu, ngắm trăng. Hôm nay là rằm, trăng sáng treo mình lủng lẳng trên cao, chiếu những đốm sáng bóng loáng lên cây đa già, phản chiếu xuống mặt hồ sen, trông như đang dát bạc.
Tuyến xe lửa Bắc Nam vẫn xình xịch lăn bánh, James ngồi sát cửa sổ, trầm tư suy nghĩ. Ánh trăng rọi vào cửa kính lúc sáng lúc tối theo độ cua của tàu, đôi lúc hất vào mặt anh, khiến James nheo mắt. Nghĩ lại khi quyết định không đi cùng anh, Sebstian có vẻ rất đau khổ. Thế thì đã sao, cậu ta cứ thay đổi xoành xạch như thế, thì không phải james cũng sẽ là một người khác sẽ cuỗm mất Thái Vy thôi. James tin chắc như vậy, việc đó đồng nghĩa với sau này nếu Thái Vy và James thành đôi, Sebstian cũng không lấy lí do đó mà chấm dứt tình bạn với anh được. Vấn đề bây giờ là, nếu ra ngoài đó mà không tìm thấy Thái Vy thì sao? James vò đầu. “Không xui vậy chư?”
Còn hai ngày nữa là đến hẹn. Ngay khi giao dịch xong phải ngay lập tức về hải Phòng, sau đó vào Sào Gòn phân phối. Nhưng vẫn chưa tìm thấy Thái Vy, Long ca thực sự bực tức. Do vây cánh của anh ở đây không nhiều, lại không thể để lộ ra. Nên việc tìm kiếm vì thế vô cùng khó khăn. Nhưng những nơi có thể đều kiếm cả. Không lẽ đã qua địa phương khác rồi? Thấy Chính ruồi đi vào, Long ca sốt sắng:
- Sao rồi?
Chính ruồi lắc đầu:
- Hai tên đó lặn kĩ thật.
“Rầm!!!” Long ca đập mạnh tay lên bàn, sau tiếng rầm có tiếng rắc vang lên khe khẽ. Ba sẹo nuốt nước bọt. Long ca đang giận dữ, chẳng lẽ thích cái cô xinh xinh kia rồi. Bình thường cũng không thấy Long ca khẩn trương như vậy. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Chính ruồi như bắt được bài của ba sẹo, tát vào má nó bộp bộp, nói:
- Mày đừng có thừ mặt suy diễn. Là em Bảy, là em tụi mình. Biết chưa?
Ba sẹo ôm mặt, tức tối định ăn miếng trả miếng thì Long ca trừng mắt. Hắn lập tức ngồi lại chỗ cũ. Đúng lúc đó Thạch sầu diện vest đen lịch lãm đi ngang qua, sự thay đổi về ngoại hình khiến Chính ruối cùng Ba sẹo há hốc miệng. Long ca cũng ngạc nhiên hỏi:
- Mày mặc đồ gì kì vậy?
Thạnh sầu tỉnh bơ:
- Sao kì? Bây giờ ai chả mặc vậy!
Chính ruồi kéo kéo cái áo, đi vòng quanh Thạch sầu xem xét rồi hỏi:
- Cũng hợp đó, nhưng tự nhiên mặc bộ này chi. Mày có phải quan chức hay công tử gì đâu?
Thạch sầu thở dài:
- Em đi xem hát.
- Xem hát mắc chi diện dữ?
- Không lẽ em nói em là côn đồ, người ta sao cho vào, thế là em phải vẽ vời một chút. Là người làm ăn lớn. Em cũng bỏ tiền nhiều lắm đó. Thôi mệt, em đi đây.
Long ca ngoắc tay:
- Khoan đã! Mày kiếm bộ này ở đâu?
- Dạ tiệm may âu phục cách đây ba con đường! Thạch sầu trả lời đầy nghi hoặc.
Long ca gật gù, rút ra một xấp tiền nói:
- Mua mấy bộ nữa về đây!
- Chi vậy đại ca? Ba người đồng thanh la lên.
Long ca một tay chống cằm, một tay gõ bàn nói:
- Hoặc là mày thay đồ rồi ở nhà.
Nghe vậy Thạch sầu lao tới cầm xấp tiền rồi vọt đi nhanh như cắt. Chính ruồi nhìn vẻ mặt thản nhiên của Long ca, rồi nhìn cái mặt đang đơ ra của Ba sẹo. Nhất thời không biết nói gì.
Thái Vy lâu rồi không hát, tuy nhiên đó không phải là vấn đề. Vấn đề là giờ cô không biết sẽ thoát khỏi đây bằng cách nào. Tờ giấy bán thân tuy không quan trọng, nhưng cô còn luẩn quẩn ở đây, thì nó có giá trị rất lớn. Nó chỉ bị hủy khi cô làm vợ quan lớn. Nhưng làm vợ quan lớn rồi thì…Biết vậy cứ ở đồn điền cao su cho xong. Cái gì mà kinh doanh, tự lập. Thái Vy tự chửi mình hồi lâu cũng mệt. Cô nằm bò ra bàn, chán nản.
- Chị, bà lớn cho mời chị qua phòng kìa! Cái Tủn chạy vào, vừa thở vừa nói.
Thái Vy chậm chạp đứng dậy đi theo cái Tủn. Thấy điệu bộ của Thái Vy, nó làu bàu:
- Chị làm gì đi như thiếu cơm vậy! Trông kì cục quá!
Đi qua khoảng sân để đến phòng bà lớn thì gặp một đám đào đang tám chuyện, cũ có mới có. Thấy Thái Vy đi qua thì khinh khỉnh bĩu môi. Thái Vy nghĩ bụng “ta chả rỗi hơi với đám các người”, đi ngnag qua không thèm liếc một cái, khiến đám đó tức tối nói những câu khó nghe. Cái Tủn không độ lượng như Thái Vy, nó quay lại chỉ mặt một loạt chửi. Bà lớn thấy ồn ào trước cửa thì đậy nắp cơi trầu, xốc lại áo xống rồi thò chân vào guốc, lộc cộc đi ra.
- Tụi bay làm cái gì mà nháo nhào ngoài này thế! Loạn hết rồi phải không?
Tụi kia nghe bà lớn quát thì im phăng phắc. Cái Tủn hậm hực chạy lại méc:
- Tụi nó dám nói hỗn với chị Bích Nguyệt.
Bà lớn nhìn nét mặt điềm nhiêm như không của Thái Vy, quay lại quở nhẹ cái Tủn:
- Kiều Hoa, con bớt lo chuyện bao đồng đi. Bích Nguyệt còn không chấp nhắt, con ồn ào làm gì.
Rồi nghiêm mặt, quát đám đào kia:
- Trừ lương hết cái đám này, lần sau cư xử cho phải phép. Gia có gia quy, phường có phường quy, không có loạn được.
Thái Vy vẫn giữ bộ mặt lạnh như nước đá. Vốn dĩ không mặn mà rồi thì dù được trọng vọng cũng chẳng có nghĩa lí gì. Đám đào bực tức ra mặt,nhưng cũng chỉ ở mức trừng mắt mà dòm Thái Vy, không dám ho he gì. Nghĩ một chút, nếu ở đây lâu dài, nhất định sẽ vì cuộc sống trước mắt mà ra sức củng cố địa vị. Thái Vy chạm nhẹ vào cánh tay cái Tủn, nó xoay lại nhìn Thái Vy, cô lắc đầu ngụ ý bỏ đi. Sau đó theo bà lớn vào trong. Bà lớn cẩn thận đóng cửa phòng. Thái Vy chọn đại một chỗ mà ngồi xuống. Bà lớn mở tủ, lôi ra một hộp gỗ to. Chùm chìa khóa lủng lẳng bên hông được tháo xuống, chiếc chìa to nhất được tra vào ổ khóa. Tạch một tiếng. Lại lôi từ trong ra một cái hộp nhỏ hơn. Lại mở khóa. Tạch…một hộp nhỏ hơn nữa được lôi ra. Lúc này ánh mắt Thái Vy nhìn bà lớn đầy quái đản. “Bà ta không định mở cái hộp đến sáng đó chứ” Thái Vy lẩm bẩm.
- Đây là của con!
Bà lớn đưa cái hộp gỗ được trạm khắc tỉ mỉ trước mặt Thái Vy, cô thuận tay đỡ lấy.
- Con mở ra xem!
Thái Vy từ từ mở nắp hộp. Ánh sáng của ngọc trai ánh lên khuôn mặt thanh tú. Thái Vy chớp chớp mắt. Bộ trang sức gồm một vòng cổ, một xuyến và một đôi bông tai. Thái Vy nâng vòng cổ lên ngắm ngía, cảm thấy đặc biệt sang trọng, đặc biệt quý phái, dường như cùng những thứ còn lại không phải một bộ. Bà lớn cảm thán:
- Quan lớn quả là tinh mắt, nhìn đâu trúng đó.
Thái Vy đóng nắp hộp lại. Bà lớn cũng kịp thu hồi ánh mắt thèm thuồng, cười nói:
- Quan lớn tặng con lâu rồi, nhưng con không có mặt ở đây, nên ta thay con bảo quản.
Thái Vy nhẹ nhàng đáp:
- Quan lớn quả thật chu đáo. Bà lớn cũng vất vả vì con quá! Thái Vy không biết sau này đền đáp ra sao nữa!
Bà lớn phẩy tay, nhăn mặt:
- Ây dà, sao con nói năng khách khí quá vậy. Người trong nhà cả, không phải sao.
Thái Vy cúi đầu lĩnh ý. Máu tham tiền nổi lên khiến cô thầm chửi rủa. Bà ta chắc đã bớt xén không ít. Nếu quan lớn đã tặng há chỉ tặng một bộ trang sức. Lại còn không có gấm lụa, hài, khăn, và cả tiền mặt nữa. Chắc chắn vào túi bà ta cả rồi. Cô không quay lại đây, bà ta vớ bở rồi. Thái Vy ngẩng lên, lễ phép thưa:
- Con xin phép về phòng chuẩn bị cho buổi diễn tối nay!
Bà lớn vui vẻ:
- Ừ, con lui đi!
Thái Vy cúi đầu kính cẩn chào rồi đi ra ngoài. Hai gã mặt sẹo nhanh chóng theo sau cô. Thái Vy đi thật chậm. Nhìn trăng trên cao, thở dài một tiếng. Có cái gì đó đã trở nên xa vời vợi. Chợt nhận ra ở đời có nhiều thứ không thể thay đổi được mà chỉ có thể đón nhận hay không...
Thái Vy dùng phấn nụ lăn trên má. Mở tráp, dùng chút bột đỏ thoa nhẹ lên môi. Vừa thoa vừa suy nghĩ khiến môi đỏ choét. Nhìn vào gương mà giật mình. Vội vàng lấy khăn chùi bớt. Luống cuống tự tay đập mạnh vào sống mũi. Đau không thể tả. Bất giác nhớ đến Sebstian, nhớ lồng ngực săn chắc khiến mũi cô đau, khiến má đỏ nhừ. Thái Vy chống khuỷu tay lên bàn, dựa đầu lên, nghĩ ngợi. Nghiêm túc một chút, Sebstian thích cô nhiều không? Cả James nữa, hai người đó lúc nào cũng lấy cô ra để bông đùa. Bây giờ cô ở đây, chắc họ cũng không thể ngờ được. Chắc họ cũng sẽ mau chóng quên cô thôi. Thái Vy nhắm mắt, lòng nặng trĩu. Đột nhiên nhớ đến cái vòng ngọc trai. Thái Vy cẩn thận lấy ra, nâng ngang mặt mà quan sát. Rồi lấy thêm một chiếc bông tai lên xem xét. Ngọc trai của hai thứ này khác nhau trời vực. Vòng cổ một sắc đen bóng huyền diệu, vòng tay và bông tai khi soi dưới ánh nến thì nhạt hơn và không bóng bằng. Thái Vy nâng niu chiếc vòng cổ trên tay, tỉ mẩn nhìn từng hạt một. Đột nhiên phát hiện ra điểm kì lạ. Hạt ngọc trai cận khuy dường như được khắc chữ nổi, nhưng nhìn thế nào cũng không ra. Ánh sáng loáng qua khiến chữ quá chói không thể đọc được, còn tối một chút thì…Thái Vy nghĩ ngợi một lúc rồi lấy hộp son bôi lên bề mặt viên ngọc trai, sau đó nhẹ nhàng lau nhẹ. Cách này thật hiệu quả. Thái Vy giơ chiếc khăn lên, chậm rãi đọc…nhíu mày đọc…căng mắt đọc…Hừm, không ra gì cả, Thái Vy bắt đầu nghĩ đây có thể là hình gì đó. Thái Vy lau sạch sẽ viên ngọc, trả lại vẻ sáng loáng ban đầu. Rồi không cất vào hộp mà đeo luôn vào cổ. Sau đó thay bộ áo dài khác, khoác thêm áo chẽn bên ngoài. Rồi choàng thêm khăn gấm. Tóc búi gọn bằng trâm ngọc bích. Ngắm ngía trước gương một hồi, nghĩ sao lại lấy luôn bộ đeo vào. Dù thua kém vòng cổ một chút, nhưng chung qui vẫn đẹp lắm. Với lại đằng nào cũng tiếp ông lớn. Đeo cho phải đạo. Cái Tủn ục ịch chạy vào giục cô đi ra, đã đến giờ hẹn. Thái Vy không nhanh không chậm cầm bộ phách đi theo cái Tủn. Hai gã đàn ông lẽo đẽo theo sau.
Long ca hết nhìn lên lại nhìn xuống, tròng mắt đảo liên hồi. Chính ruồi thấy không thuận mắt liền bảo:
- Đại ca, đừng hồi hộp.
Ba sẹo phụ họa:
- Đúng đó đại ca, nhìn đại ca ghê quá.
Ba sẹo vừa nói vừa chỉ vào mắt mình đầy ngụ ý. Long ca liếc nhìn Thạch sầu thấy nó cũng gật gật. anh hừ một tiếng rồi lừ lừ nhìn ra cửa.
- Nãy đưa mụ béo nhìu tiền không?
Thạch sầu gật gật. Nghĩ thế nào lại đính chính:
- Bà ta không phải mụ béo, là bà chủ ở đây.
Nhớ lại thái độ lạnh lùng một mực đòi đuổi bà chủ phường ra khỏi phòng của Long ca, Thạch sùng vội im bặt, trong lòng nghĩ chắc đại ca không thích người béo.
- Bích Nguyệt đến rồi.
Cái Tủn vào trước, đặt đàn xuống phản, sắp xếp lại một chút rồi ra ngoài báo với Thái Vy. Cô nhẹ nhàng đi vào. Cúi đầu:
- Bích Nguyệt xin ra mắt. Thầy kép có chút việc nên sẽ qua trễ. Phiền các vị bỏ qua cho Bích Nguyệt mà…
Thái Vy chưa nói hết câu thì Ba sẹo đã la lên:
- Em Bảy, phải em Bảy không?
Thái Vy giật mình ngẩng đầu. Thấy Long ca, Ba sẹo, Thạch sầu đều đang trố mắt nhìn mình, trong lòng mừng rỡ, đưa tay bịt miệng, thiếu chút nữa hét lên sung sướng. Chính ruồi trên ghế liền bật dậy chạy làm định ôm Thái Vy thì Long ca với tay kéo giật lại. Thái Vy nhìn mọi người rồi nhìn Long ca, nghẹn ngào:
- Long ca! Mọi người! Sao biết em ở đây?
Chính ruồi, Ba sẹo, Thạch sầu đồng thanh:
- Tụi anh tình cờ thôi em Bảy, không ngờ em ở đây. Tụi anh lo cho em muốn chết.
Thái Vy đưa tay quệt nước mắt chuẩn bị chảy xuống, cười nói:
- Gặp tụi anh em mừng quá.
Long ca nhẹ nhàng vỗ về Thái Vy:
- Đừng lo, biết em ở đây rồi, tụi anh sẽ dẫn em đi theo.
Thái Vy cảm động, nhìn Long ca giây lát rồi ôm chầm lấy anh, khẽ nói ‘Long ca, cảm ơn anh”. Long ca bị cái ôm của Thái Vy làm cho đơ người. Nhất thời không biets xử lí sao thì Chính ruồi cũng lao tới ôm lấy anh và Thái Vy. Sau đó đến Ba sẹo, Thạch sầu. Thái Vy nhỏ giọng:
- Long ca, em sắp không thở nổi.
Ngay lập tức mọi người tản ra, ngượng ngùng nhìn Thái Vy. Ba sẹo lên tiếng trước tiên:
- Em tên Bích Nguyệt hả? Tên đẹp như người vậy đó.
Thạch sầu gật đầu tán thành, còn nói thêm:
- Bữa đi tìm em mới phát hiện không biết tên em là gì mà hỏi. Chứ Bích Nguyệt cả thành này ai không biết. Anh chính là vì vậy mới lôi mọi người đi nghe hát đó.
Thái Vy đã lấy lại bình tĩnh. Lúc này mới hừ một tiếng:
- Kêu lo lắng cho em, mà còn có tâm trạng xem hát.
Thạch sầu á khẩu. Ba người kia hùng hổ chỉ vào Thạch sầu, đồng thanh:
- Tại nó! Chứ tụi anh rầu thúi ruột.
Thạch sầu ngơ ngác. Rồi lẩm bẩm:
- Mấy người thiệt là, đòi đi bằng được giờ lại nói ngược!
Long ca ra hiệu mọi người im lặng. Anh kéo Thái Vy ngồi xuống, nhỏ giọng:
- Em vì sao lại vào đây? Kể cho bọn anh nghe.
Đúng lúc đó thầy kép tới, Thái Vy sau khi đưa một bao đỏ rồi nói khéo với thầy kép không cần diễn nữa thì mới vào trong. Sau đó Thái Vy mới nói sơ qua về mình, kể cả việc bỏ trốn rồi lại bị bắt lại đây. Ước chừng kể xong cũng gần hết giờ. Long ca trầm ngâm suy nghĩ. Ba gã kia sốt ruột nhìn Long ca. Cuối cùng anh nói:
- Em tạm thời cứ ở đây hai ngày nữa. Bọn anh làm xong việc rời khỏi đây sẽ dẫn em theo.
Thái Vy ngoan ngoãn:
- Dạ, nhưng mà bằng cách nào.
Long ca thản nhiên trả lời:
- Vào dẫn em ra.
Chính ruồi cười hì hì. Thái Vy mới nghe mắt tròn xoe, sau đó thấy mọi người cười nhẹ nhàng thì tự hiểu. Họ là ai. Dĩ nhiên cứ cách đơn giản nhất mà làm.
Sau khi tạm biết với các anh kết nghĩa xong, Thái Vy cảm giác thoải mái hẳn. Về phòng thay một bộ đồ khác rồi ra tiếp quan lớn. Trăng dõi theo từng bước uyển chuyển của cô, Thái Vy giơ tay lên trời, hé mắt nhìn qua kẽ tay. Ánh trăng lọt qua đậu lên bầu má hồng xinh đẹp. Cô bất giác mỉm cười.
James xuống tàu, anh vươn vai để thoát khỏi cảm giác mỏi do ngồi lâu. Anh móc trong túi tờ giấy đã ghi sẵn địa chỉ lúc ở trên tàu rồi đưa cho xích lô. Địa chỉ đó chính là căn nhà khi trước đến đây James đã thuê. Vứt hành lí vỏn vẹn chỉ có mấy bộ quần áo đựng trong vali nhỏ, James nhanh chóng ra phố nghe ngóng tin tức.
Quả không ngoài dự đoán, bằng trình độ tiếng Việt bậc trung của mình, James cũng nghe ra tin tức như sau từ đám đàn ông mặc áo chùng ngồi uống trà tán dóc: đào nương nổi tiếng một thời đột nhiên mai danh ẩn tích, hóa ra là đi tìm thầy để trau dồi tài nghệ, bây giờ lại xuất hiện, làm khuynh đảo đám đàn ông Hà thành. James cảm thấy hài lòng với mẩu tin tức này. Anh đội mũ, nhanh chóng đi tìm người môi giới.
James cầm tờ giấy hẹn trên tay thở dài não nề. Tiền bạc đúng là không thiếu, nhưng nếu vung tay quá sẽ khiến bà ta nghi ngờ. Sau vụ Sebstian vừa rồi, chắc bà ta cũng cảnh giác nhiều với người ngoại quốc. Cũng may anh là người Pháp. Việc người Pháp xuất hiện ở đây thì không có gì lạ rồi. Hai ngày nữa cũng được. Đã biết chắc Thái Vy ở đó, thì nhanh chậm không quan trọng. Việc cô vẫn hát tiếp khách, chứng tỏ cô không bị ức hiếp nhiều, có chăng là cảm giác bó buộc. Nghĩ thế, James thấy lòng mình dậy sóng, anh vốn muốn để cô cảm thấy tự do, được làm những gì mình thích, không ngờ lại gián tiếp hại cô.
Lại nói về Sebstian. Sau khi tới Edinburgh, anh không về thẳng cung điện mà ở lại khách sạn. Định đúng ngày giỗ mẹ anh mới về. Thế nhưng tối hôm đó, đích thân cha anh đã đến. Sebstian miễn cưỡng đi xuống sảnh tiếp khách đặc biệt giành cho hoàng gia của khách sạn. Cha anh ngồi trên ghế, gương mặt mệt mỏi. Sebstian lạnh lùng bước đến, ngồi xuống đối diện vị công tước già. Một lúc mới mở miệng:
- Công tước Velmont! Chào ngài.
Philip Velmont thở dài nói:
- Con định cả đời sẽ không gọi ta là cha sao?
Sebstian im lặng. Philip gật đầu, hít một hơi dài nói:
- Được rồi, tử tước Velmont. Ta có chuyện này muốn bàn bạc một chút với con.
Sebstian nhìn Philip với ánh mắt dửng dưng.
- Ngài cứ nói!
Philip lại thở dài. Khoảng cách giữa ông và đứa con trai này chắc sẽ chẳng thể phá bỏ được. Sebstian sẵn sàng từ bỏ cái dòng tộc này, từ bỏ tất cả. Nhưng ông không thể để điều đó xảy ra.
- Anh trai con, Ryan sắp tới sẽ được nữ hoàng phong tặng tước vị Bá tước. Sẽ chuyển đến lâu đài cổ ở Glasgow, phụ cận Edinburgh. Điều nàyLàm ta nhớ đến lâu đài Brown Róe của con ở Holyrood. Nữ hoàng có tặng cho mẹ con một tòa lâu đài ở Cramond, so với vùng đất của anh con thì Cramond gần với Edinburgh hơn. Nên ta đã đề nghị với nữ hoàng phong cho con làm bá tước Cramond. Tòa lâu đài tùy ý con đặt tên. Trước hết con hãy về Holyrood, chờ cho đến khi nhận chức.
Sebstian bật cười:
- Công tước, ngài biết là tôi sẽ không nhận mấy cái danh hiệu chức vị gì cả. Tôi càng muốn không vướng bận gì với cái dòng dõi hoàng gia của ngài!
Philip vẫn điềm đạm nói:
- Nếu con nhìn thấy cái này, chắc con sẽ thay đổi.
Philip lôi từ trong bọc vải nâu ra một cuốn sổ được đóng bìa da trông có vẻ cũ. Ông nói:
- Đây là nhật kí của mẹ con.
Sebstian cầm lấy cuốn sổ, cố giữ mặt bình tĩnh nhưng mi mắt nháy liên hồi. Mẹ anh, còn để lại vật này sao.
- Không ngờ mẹ con chiếm vị trí lớn như vậy trong lòng con. Ta càng tin tưởng con sẽ trở thành một bá tước tốt với thần dân của mình.
Philip uể oải đứng dậy, có lẽ Sebstian hiện giờ muốn ở một mình.
- Ta sẽ cho John đi theo giúp đỡ con.
Rồi ông vỗ vỗ vai Sebstian, nhìn đứa con trai út hồi lâu, sau đó nặng nề từng bước rời khỏi.
Sebstian cầm cuốn sổ, lặng lẽ lên phòng. Ban nãy có ngoái lại nhìn cha anh rời khỏi, ông đã già rồi, quả thật già rồi, già và cô độc. Anh thật muốn ôm lấy ông an ủi, nhưng nghĩ đến mẹ, anh lại không làm được. Sebstian nhẹ nhàng lật từng trang nhật kí, mẹ anh là một người phụ nữ giàu tình cảm, bà viết khi mang thai anh trong bụng. Những dòng chữ chứa chan tấm lòng người mẹ khiến Sebstian bật khóc. Mẹ mất khi anh còn rất nhỏ, những gì anh nhớ được chỉ là những hình ảnh chắp nối về hình dáng mẹ. Qúa ít để có một kí ức rõ ràng. Sebstian hai tay bưng mặt, một người đàn ông cô đơn như đứa trẻ, một đứa trẻ ẩn giấu trong một người đàn ông cô đơn. Anh thấy mình trở về hồi năm tuổi, nghe những câu nói ấm áp của mẹ. Đêm ấy anh thức trắng với những dòng tâm tư trong cuốn nhật kí của mẹ, tiểu thư Corine, công tước phu nhân Velmont.
Khi mặt trời đã lên đến đỉnh, rọi những tia nắng chói chang qua ô kính cửa sổ, hắt nhẹ lên đệm, phủ lên khắp mặt mũi Sebastian, anh mới lười biếng mở mắt. Trên tay vẫn là cuốn nhật kí đã đọc đến trang cuối. Sebstian cẩn thận đóng lại rồi cất vào vali. Lại gần cửa sổ, mở ra nhìn xuống phố, tuy nhiên tầm mắt không rơi xuống những con người hiện đại đang tấp nập đi lại, mà rơi vào khoảng không vô định. Anh đang nhớ tới Thái Vy. Cảm thấy lo lắng cho người con gái ấy. Cô ấy có bình an không? James có tìm được cô ấy không? Nhưng mà rồi thì sao. Anh cũng vẫn đang ở đây, một nơi xa xôi. Sau này mà chạy đến trước mặt cô nói “Anh yêu em, nhưng lúc em cần thì anh không thể có mặt được”, vậy có nực cười không? Thái Vy sẽ nghĩ anh có vấn đề. Cô ấy sẽ cười vào mặt anh. Phải rồi, ai cần một người như thế. Sebstian chống tay xuống bục cửa sổ, nhắm mắt, một tay day day trán, hiện tại anh thấy mình bế tắc.Về Holyrood hay trở lại Việt Nam?