Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Tin xấu chính là bố cũng đến thành phố Yến, ông ấy được điều tới đây..
Hạ Lai cẩn thận liếc nhìn Quan Doãn, e sợ Quan Doãn lộ ra sự thất vọng.
Trước kia khi ở cùng nhau, Hạ Lai luôn làm nũng, vui đùa trước mặt Quan Doãn, bây giờ Quan Doãn bị Hạ Đức Trường áp chế, cô luôn cảm thấy trong lòng hổ thẹn, đứng trước mặt anh, cô lại càng cảm thấy gánh nặng tâm lý, vẫn còn may, Quan Doãn vẫn là người đàn ông sáng rực rỡ mà cô yêu, cho dù người đàn ông này hiện tại đã trưởng thành thêm một tuổi, trải qua quá nhiều lận đận, cũng may là anh ấy đều vượt qua được, mà còn có hương vị của đàn ông trưởng thành hơn trước.
Hạ Đức Trường là Phó vụ trưởng của Ủy ban giáo dục Quốc Gia, quan ở thủ đô được ra ngoài, thông thường đều được tăng một bậc, phó vụ trưởng tương đương với phó giám đốc cấp sở, nếu đến tỉnh cũng phải là giám đốc sở. Liên tưởng đến người 50 tuổi như Hạ Đức Trường mà vẫn tiền đồ vô cùng sáng lạn.
Hạ Lai sau khi tốt nghiệp đại học vào báo thanh niên Quốc gia, cô được điều đến thành phố Yến, không có gì bất ngờ, sẽ công tác ở trụ sở báo Thanh niên đặt tại tỉnh Yến, huyện Khổng cách Bắc Kinh 400km, cách thành phố 200km, cô ấy nói đúng, khoảng cách giữa cô và hắn được rút ngắn lại rất nhiều.
Chỉ có điều, so với công việc mới của Hạ Lai ở thành phố, Quan Doãn càng quan tâm đến chức vụ mới của Hạ Đức Trường hơn.
Chú Hạ được chủ quản một phương?
Hạ Đức Trường từ Phó giám đốc sở đến Giám đốc sở, sẽ không thể một bước làm Bí thư thành ủy, phải là từ chức chủ tịch thành phố mà lên, bởi vậy Quan Doãn có hỏi qua, song hỏi xong mới bỗng nhiên thấy có chỗ nào không đúng, thành phố Yến là tỉnh lị, chủ tịch thành phố mới nhậm chức không lâu, không thể thay đổi nhân sự được, mà bí thư thành ủy đều cao ngang với ủy viên thường vụ tỉnh, với lý lịch của Hạ Đức Trường, không có khả năng đảm nhiệm ủy viên thường vụ tỉnh, bí thư thành ủy thành phố Yến.
Ủy viên thường vụ tỉnh là cấp phó ở tỉnh.
Hay là Hạ Đức Trường vào được bộ nào của tỉnh?
- Bố vào Tỉnh ủy.
Hạ Lai thực thà trả lời phỏng đoán của Quan Doãn:
- Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cừ thật, Quan Doãn hít một hơi khí lành, hay cho cái chức Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cái gọi là quản lý toàn bộ công nhân viên chức từ cấp Cục trở lên được xưng Ủy ban tổ chức cán bộ số một thiên hạ, là nơi mà tất cả những người trong chốn quan trường đều kính sợ và hướng về, vốn tưởng rằng huyện Khổng là bước đầu tiên mà ông ấy bước, không thể nghĩ, Hạ Đức Trường là khắc tinh trong cuộc đời hắn, đi khỏi Bắc Kinh đi đâu không đi, lại cố tình đến tỉnh Yến.
Đến tỉnh Yến cũng vô phương, đến bất cứ một thành phố nào đó làm chủ tịch, cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, lại trực tiếp đến Tỉnh ủy đảm nhận Phó trưởng ban thường trực, giống như một ngọn núi cao không thể leo đột ngột từ dưới đất mọc lên, chắn ngay trước mặt Quan Doãn đang chuẩn bị giơ roi thúc ngựa đến con đường lớn rạng rỡ ánh sáng phía trước.
Chẳng trách Hạ Lai muốn đến huyện Khổng một chuyến, cũng là muốn cho hắn biết trước tin tức này, là để cho hắn có một tâm lý chuẩn bị thật tốt. Nói thực, lúc mới nghe, Quan Doãn thật sự chấn kinh, khiếp sợ đến nỗi không biết vì sao, nhưng trong khoảnh khắc sau đó, hắn bỗng nhiên lại hồi phục được sự tự tin, không chỉ vì bây giờ hắn khác xa trước kia không có chỗ dựa, hắn đã có được sự trọng dụng của Lãnh Phong, hơn nữa đằng sau hắn còn có một ông cụ Dung cao nhân có thể lúc nào cũng có thể chỉ bảo nước non với những sự việc lịch sử để ứng với tình hình thực tế.
Hắn đã phát hiện ra bí mật bên trong lai lịch của Lãnh Phong, bối cảnh của Lãnh Phong thâm sâu, không thua gì Hạ Đức Trường. Có lẽ Lãnh Phong sẽ không vì hắn mà đọ sức với Hạ Đức Trường, nhưng chí ít hắn thể hiện sự quan trọng của mình cho Lãnh Phong, Lãnh Phong sẽ càng coi trọng hắn và tự giác bảo vệ hắn. Tin tưởng với sự thông minh của Hạ Đức Trường, sẽ không mạo hiểm mà đắc tội Lãnh Phong mà ra tay với hắn.
Phân tích theo một góc độ khác, Hạ Đức Trường đến thành phố Yến lại là một chuyện tốt, ít nhất giữa hắn và ông ấy có thể càng gần gũi mà thi đấu, Quan Doãn không tin, hắn có Lãnh Phong làm chỗ dựa vững chắc như núi, có ông cụ Dung làm tham mưu, lại không thể sừng sững đứng trước mặt Hạ Đức Trường, cuối cùng chuyển bại thành thắng, đánh cho Hạ Đức Trường không kịp trở tay.
Mà vấn đề đập nước trên sông Lưu Sa của huyện Khổng, chính là cuộc khảo nghiệm then chốt đầu tiên về trí tuệ chính trị của hắn, cũng là ván đánh dấu có thể thiết lập quan hệ đồng minh chân chính của hắn với Lãnh Phong hay không, nhất định phải thắng không được bại.
Quan Doãn nghĩ thông suốt rất nhiều mắt xích, lòng dạ thoáng cái trống trải, chỉ cảm thấy trời đất trước mắt rộng lớn, ôm chặt Hạ Lai, hôn lên trán cô một cái:- Nếu em không rời bỏ anh, chúng mình cả đời gắn bó với nhau.
Trên mặt Hạ Lai bừng sáng ánh sáng hạnh phúc:- Chỉ cần anh hứa với em một tương lai, em dứt khoát chờ anh đến sông cạn đá mòn.
- Được
Quan Doãn bỗng nhiên hăm hổ, một tay nắm tay Hạ Lai, một tay chỉ một vì sao xa xa:
Có vì sao chứng giám tôi xin thề, chỉ cần Hạ Lai không thay lòng, tôi nhất định sẽ lấy Hạ Lai làm vợ.
- Tôi cũng xin thề, chỉ cần Quan Doãn cưới tôi, tôi nhất định sẽ làm vợ của anh ấy, vĩnh viễn không đổi ý.
Hạ Lai cũng làm giống dáng vẻ của Quan Doãn mà nói lời thề.
Lời thề của hai người trẻ tuổi kiên định mà dứt khoát, theo gió bay khắp đất trời, hoặc là bay đến tương lai xa xôi, hoặc cũng có lẽ tương tai xa xôi giống như những vì sao ở chân trời, mong muốn nhưng không thể thành. Nhưng cho dù như thế nào, sự bắt đầu của Hạ Lai, hay là vì sự hy vọng mới mang đến cho Quan Doãn, cũng càng khiến cho hắn cho thêm dũng khí, có thêm tin tưởng để đối diện với tương lai không thể đoán trước.
Trên đường trở về, Hạ Lai lại thân thiết ôm chặt cách tay Quan Doãn, y như trước kia, tâm hồn trẻ tuổi lại một lần nữa hòa làm một, không có khoảng cách và xa lạ, Hạ Lai vừa đá ngọn cỏ bên đường vừa kể nguyên do cô đến huyện Khổng.
Ban đầu, Hạ Lai còn không biết Hạ Đức Trường âm thầm chèn ép Quan Doãn, cô tràn đầy kỳ vọng sẽ có ngày gặp lại Quan Doãn, có lẽ một năm, nhiều nhất là hai năm, sẽ có thể mãi mãi hạnh phúc ở bên nhau. Cô không ngừng viết thư, gọi điện thoại, nói hết sự nhớ nhung của cô với Quan Doãn, mà Hạ Đức Trường cũng không ngăn cản cô liên lạc với Quan Doãn, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở cô, phải yên tâm làm việc.
Nhưng sau này, Hạ Lai dần dần phát hiện ra, Hạ Đức Trường không thực hiện lời hứa điều Quan Doãn từ huyện Khổng đến Bắc Kinh, ngược lại cô còn nghe được tin là Quan Doãn bị nhốt ở huyện Khổng, tả hữu không có chỗ dựa, bị mọi người xa lánh ghẻ lạnh, mà người đứng đằng sau chính là Hạ Đức Trường.
Sao lại thế được? Hạ Lai không dám tin bố mình trước một mặt sau một mặt, đến cả cô cũng lừa gạt! Cô chất vẫn trước mặt Hạ Đức Trường, Hạ Đức Trường lúc đầu nói là tình cảnh của Quan Doãn ở huyện không liên quan tới ông ấy, là Quan Doãn không biết cư xử, sau lại bị cô ép hỏi không ngừng, đành phải mập mờ thừa nhận quả thực là ông ấy có can thiệp ảnh hưởng, nhưng cũng là vì muốn tốt cho Quan Doãn, vì muốn Quan Doãn nhanh chóng thích ứng với cục diện phức tạp nhiều biến đổi của chốn quan trường, cũng tốt cho khi quay về Bắc Kinh có thể độc lập đứng được.
Hạ Lai tin lời của Hạ Đức Trường, nhưng từ sau đó Hạ Đức Trường thỉnh thoảng ở trước mặt cô nói Quan Doãn không đúng, còn nói sau khi ông không ngừng gia tăng ảnh hưởng ở huyện Khổng, Quan Doãn cũng không đứng dậy được, Quan Doãn làm ông vô cùng thất vọng, ông yêu cầu từ giờ trở đi, không cho phép Hạ Lai liên hệ với Quan Doãn nữa, bắt Hạ Lai phải quên Quan Doãn đi. Hạ Lai không chịu, náo loạn lên đòi đến huyện Khổng một bữa, kết quả làm Hạ Đức Trường tức tối cảnh cáo Hạ Lai, nếu Hạ Lai dám một mình rời Bắc Kinh đi gặp mặt Quan Doãn, ông sẽ đích thân gọi điện cho Bí thư thành ủy thành phố Hoàng Lương Tưởng Tuyết Tùng, bảo Tưởng Tuyết Tùng đè chết Quan Doãn ở huyện Khổng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
- Ba đi nước ngoài, phải một tuần nữa mới về. Sau khi trở về ba sẽ chuyển đến tỉnh Yến. Đợi khi ba trở về em e rằng sẽ không còn cơ hội gặp anh nữa rồi. Quan Doãn, tình hình là như vậy, bây giờ anh cũng biết là ba kiên quyết phản đối chúng ta ở cạnh nhau. Nếu như ông biết chúng ta vẫn gặp nhau chắc sẽ vô cùng giận dữ. Ông đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, điều này càng không tốt cho anh sau này... Sau khi biết hết những điều này anh vẫn còn muốn tiếp tục ở cạnh em không?
Hạ Lai đứng lại, ngẩng mặt lên trời, gương mặt tràn đầy sự mong mỏi, chờ đợi đáp án cuối cùng của Quan Doãn.
Quan Doãn trầm mặc.
Đời con người ta giống như một cuộc thi vậy, luôn có rất nhiều đề bắt buộc phải chọn, không có cách nào lẩn tránh. Nhưng lại không giống như cuộc thi ở chỗ nếu bạn thi không qua thì có thể thi lại, còn cuộc đời con người như đường một chiều, đi rồi thì không có cơ hội đi lại nữa.
Nếu như lúc đầu hắn không yêu Hạ Lai, nếu như Hạ Lai không yêu hắn sâu đậm như bây giờ, bất luận thế nào cũng không chịu buông tay thì có lẽ Hạ Đức Trường cũng không dùng thủ đoạn trong mười mấy năm ở chốn quan trường để đối phó với người thanh niên không chút kinh nghiệm quan trường như hắn. Thế nhưng đời người không có hai từ nếu như. Hắn và Hạ Lai đến với nhau như ngày hôm nay không dễ dàng gì, đã phải trải quan bao nhiêu đau khổ, nếu như buông tay lúc này thì những oan ức và khó khăn mà hai người đã phải chịu đựng chẳng phải là quá vô nghĩa sao?
Hơn nữa Quan Doãn là người không dễ dàng từ bỏ và nhận thua.
Đúng, hắn là người không có quan hệ, không có lai lịch, xuất thân trong một gia đình bình dân, bây giờ chỗ dựa duy nhất một là Lãnh Phong, hai là ông cụ nửa thật nửa giả Dung Bán Sơn, và một vài người anh em trung thành, tận tâm. Lãnh Phong mặc dù lai lịch khó lường nhưng chưa chắc đã vì chuyện của hắn mà đối đầu với Hạ Đức Trường. Dung Bán Sơn dù có bản lĩnh đến đâu đi nữa thì cũng không phải là người trong chốn quan trường, không có quyền định đoạt tiền đồ của một ai cả, chỉ có thể đưa ra chủ ý đánh vòng ngoài. Còn ba người anh em kia thì đơn giản như mấy tờ giấy trắng trong chốn quan trường, không những không đưa ra được chủ ý mà còn chuyện gì cũng phải nghe theo sự chỉ bảo của hắn.
Nói đi nói lại thì cũng chỉ là nếu hắn muốn không thất bại khi ở dưới chế độ của Hạ Đức Trường thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mà thôi.
Quan Doãn không ngây thơ đến mức cho rằng chỉ với thân phận Phó phòng nhỏ bé của hắn mà có thể quyết tranh thắng bại với đường đường Phó chủ nhiệm thường trực Ủy ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Đừng nói là hắn không có sức chiến đấu với Hạ Đức Trường, mà ngay cả tư cách để chiến đấu cũng không có. Bởi thế không thể dùng sức, mà phải dùng trí.
- Chắc chắn rồi!
Quan Doãn kiên định nói ra câu trả lời trong lòng.
- Ba phần vận số, bảy phần hành động là ta có thể vượt qua 5 phần quan hệ rồi!
- Em cũng sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ anh.
Hạ Lai giơ tay về phía trước, nắm chặt tay vung mạnh lên:
- Cố lên.
Nhìn động tác nghiêm trang quen thuộc của Hạ Lai bất giác hắn nhớ lại hết kỉ niệm về mối tình đầu. Nhớ lại thuở ban đầu khi Quan Doãn theo đuổi Hạ Lai, hắn giả bộ thích một người con gái khác sau đó nhờ Hạ Lai giúp hắn đưa ra chủ ý làm thế nào để tán được đối phương. Hạ Lai cứ tin là thật, nhiệt tình đưa ra bảy tám chiêu giúp Quan Doãn, cũng dùng động tác nghiêm chỉnh khi nãy bảo Quan Doãn cố lên.
Kết quả là Quan Doãn lại dùng chính những chiêu mà Hạ Lai đưa ra để tán đổ cô. Khi cô nhận ra mọi chuyện thì trái tim cô đã trao cho Quan Doãn mất rồi, có muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Nhớ lại kỉ niệm tình cảm nồng ấm trở lại, Quan Doãn và Hạ Lai bốn mắt nhìn nhau, tình cảm đã từng trải qua muôn vàn khó khăn hiểm trở, hai trái tim khao khát yêu thương của đôi bạn trẻ lại làm bừng sáng lên pháo hoa tình yêu. E rằng Hạ Đức Trường dù có thể nào cũng không thể biết rằng ông càng nghiêm cấm thì lại càng càng làm cho Hạ Lai yêu Quan Doãn nhiều hơn.
Quan Doãn nắm tay Hạ Lai, hai người chầm chậm từ đồng ruộng trở về. Ánh nắng chiều biểu thị ngày mai sẽ lại là một ngày thu nắng vàng rực rỡ. Trong khung cảnh tráng lệ lúc mặt trời lặn càng làm nổi bật bóng hai người trong buổi hoàng hôn đẹp nhất cuối hè.
Quan Doãn và Hạ Lai nhìn nhau cười. Những oan ức và đấu tranh suốt một năm trong lúc này giường như tan biến hết. Hắn ôm eo Hạ Lai, bế cô xoay một vòng, hôn lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt, biến giây phút này thành vĩnh hằng.
Về đến nhà lúc đã bắt đầu lên đèn, màn đêm đã buông xuống, khi Quan Doãn dẫn Hạ Lai bước vào phòng tất cả mọi người đều ngây người.
Hạ Lai đẹp như ngọc, da trắng hồng như hoa, duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa. Nét đẹp và phong thái của cô tỏa sáng cả sân nhà.
Sớm đã biết con trai có người yêu ở Bắc Kinh nhưng vẫn chưa được gặp, sau cũng không thấy nhắc đến nữa. Quan Thành Thân và Mẫu Bang Phương cũng biết chuyện tình cảm của thanh niên thì dễ có vấn đề nên cũng không nhắc nhiều đến Hạ Lai, không muốn con trai không vui. Không ngờ tự nhiên từ trên trời rơi xuống một cô gái đẹp như tiên nữ làm ông bà ngây người không biết nói gì.
Bất ngờ, bất ngờ quá.
Ba ngươi Lưu Bảo Gia cũng bất ngờ, không chỉ bất ngờ trước sắc đẹp và sự nho nhã của Hạ Lai mà còn bất ngờ về bản lĩnh của Quan Doãn. Vừa mới khi nãy còn đang tranh luận với bọn họ cách kiếm tiền, vừa nói có việc ra ngoài một chút mà trở về đã đem theo một cô vợ xinh như tiên nữ, bản lĩnh quá còn gì?
Thế nhưng sau khi bất ngờ thì bắt đầu xì xào vài câu, bình luận xem Hạ Lai và Ôn Lâm ai đẹp hơn, ai thích hợp làm chính thất hơn. Lưu Bảo Gia cho rằng Hạ Lai vừa đẹp lại có khí chất, thích hợp làm chính thất. Lôi Tấn Lực cũng đồng ý với ý kiến của Lưu Bảo Gia. Lý Lý lại kiên quyết cho rằng từ góc độ sinh con đẻ cái mà nói thì Ôn Lâm thích hợp làm dâu nhất. Ôn Lâm tính cách tốt, cơ thể khoẻ mạnh, điều này thì một cô gái lớn lên ở thành phố không thể so sánh được.
Mấy người tranh luận đến mức không ai chịu ai, Hạ Lai cười ngọt ngào, rộng lượng nói:
- Cháu chào cô chú, chào em. Chào Bảo Gia, Tấn Lực, Lý Lý.
Tôn trọng gọi tên từng người, cộng thêm giọng nói trầm bổng dễ nghe của cô nên có sức hút rất lớn, trong sáng thuần khiết như tiếng trên trời. Chỉ gặp mặt thôi đã làm cho tất cả mọi người đều có thiện cảm tốt với cô.
Lý Lý lặng lẽ giơ ngón tay cái ra hiệu với Lưu Gia Bảo, ý là anh không ủng hộ Ôn Lâm nữa mà sẽ ủng hộ Hạ Lai, bỏ phiếu ủng hộ Hạ Lai.
Quan Thành Thân và Mẫu Bang Phương cùng đứng dậy, cười rất vui vẻ hiền từ. Mẫu Bang Phương đưa tay kéo Hạ Lai:
- Ngồi đây cháu. Quan Doãn, con đi rót nước cho bạn đi.
Quan Thành Thân cười thật thà:
- Thằng này, Quan Doãn, còn không mau giới thiệu với mọi người, thật không lịch sự gì cả.
Bình thường ở nhà mọi người thường gọi Quan Doãn là tiểu tử. Vừa nãy thuận miệng nên gọi nhưng lại nghĩ như thế trước mặt người ngoài không hay, nên đây là lần đầu tiên ông gọi tên Quan Doãn.
Quan Doãn cố ý làm như thế, đợi lúc mọi người không đợi được nữa mới cười hì hì giới thiệu:
- Đây là Hạ Lai, bạn học ở Bắc Kinh cùng con.
Dừng lại một chút, nhìn ánh mắt chớp chớp của Hạ Lai, nhìn vẻ mặt chờ đợi của ba mẹ, nhìn ba tên Lưu Bảo Gia đang hí hửng mừng thầm, hắn trịnh trọng tuyên bố:
- Đây là người yêu con.
Nụ cười của Hạ Lai liền trở nên rạng rỡ. Quan Thành Thân và Mẫu Bang Thơm cũng nhìn nhau cười, mặt mày hớn hở. Cô bé Dung cũng vui vẻ, tiến tới kéo tay Hạ Lai. Mấy tên Lưu Bảo Gia cũng hớn hở mặt mày.
Phút chốc sự xuất hiện của Hạ Lai làm cho ngôi nhà nhỏ rộn ràng tiếng cười, không khí sôi động. Mà Hạ Lai cũng không tiểu thư như các cô gái khác, cô đứng lên giúp mẹ rửa rau, cùng Tiểu Dung nói chuyện. Cả hai nói về những bí mật nhỏ của Quan Doãn, có lúc còn cười trộm vài cái. Tóm lại cô hòa nhập vào gia đình Quan Doãn rất nhanh, nhanh hơn cả sự tưởng tưởng của Quan Doãn.
Lúc ăn cơm Hạ Lai ngồi giữa Quan Doãn và Tiểu Dung, nghiễm nhiên tự coi mình như một người vợ. Ba người Lưu Bảo Gia thống nhất gọi cô là chị dâu. Lúc đầu Hạ Lai cũng xấu hổ, sau đó thì như im lặng đồng ý.
Sau bữa cơm Quan Doãn muốn ngồi cùng Hạ Lai, nhưng Hạ Lai lại hào phóng bảo Quan Doãn cứ ngồi cùng mấy người Lưu Bảo Gia đi. Lưu Bảo Gia cười hì hì:
- Hay là để chị dâu tham gia thảo luận cùng chúng ta đi. Không biết chừng chị dâu lại có ý gì đó sáng tạo hơn.
Hạ Lai cười thích thú:
- Thảo luận cái gì vậy?
Quan Doãn trong đầu trợt lóe lên ý nghĩ, hoặc cũng có thể là một cơ hội mới chưa biết chừng. Hắn cười nói:
- Khai thác phát triển núi Bình Khâu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
- Ý kiến hay.
Khác với dự đoán của Quan Doãn, câu nói đầu tiên của Hạ Lai lại là hoàn toàn tán thành.
- Núi Bình Khâu mặc dù danh tiếng không lớn nhưng cảnh sắc thiên thành, vẻ đẹp tự nhiên khéo léo tuyệt vời. Hơn nữa đầm Bình Khâu nước xanh biếc như ngọc. Rừng cây rậm phía chân núi như cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài, rất thích hợp cho việc nghỉ ngơi an dưỡng. Nếu như làm tốt thì có thể xây dựng một khu nghỉ dưỡng dưới chân núi, hi vọng có thể thu hút không ít các lãnh đạo cơ quan đến đây tĩnh dưỡng.
Quan Doãn cứ nghĩ Hạ Lai sẽ phản đối với kế hoạch khai thác du lịch núi Bình Khâu, không ngờ cô không những đồng ý mà còn đưa ra ý tưởng xây dựng rất có tính sáng tạo. Trong lòng bất giác mừng thầm, Hạ Lai đúng là con người thành phố. Tầm mắt quả thật rộng lớn.
Ba ngươi Lưu Bảo Gia nghe không chớp mắt, mặc dù cả ba đều đã học xong đại học nhưng nói về tầm mắt và kiến thức so với người có xuất thân thế gia như Hạ Lai thì vẫn còn kém xa. Đặc biệt là ý tưởng xây dựng khu tĩnh dưỡng thì hình như chưa bao giờ nghe thấy nên cả ba bất giác trợn tròn mắt, không biết nói tiếp thế nào.
- Chi phí nhận thầu núi Bình Khâu 10 năm là một trăm tệ.
Quan Doãn không trực tiếp đáp lại ý tưởng của Hạ Lai mà chỉ hàm ý chi phí nhận thầu.
Hạ Lai và Quan Doãn yêu nhau bốn năm, cô và Quan Doãn sớm đã ăn ý với nhau. Quan Doãn vừa gợi ý, cô liền trả lời:
- Biết các anh không có tiền đầu tư vào khu an dưỡng, nhưng sự thông minh của các anh ở chỗ là nhận đầu tư núi Bình Khâu trước. Tôi cho rằng thời gian nhận thầu 10 năm là không đủ, phải thêm 20 năm nữa. Thời gian càng dài thì tiềm năng tăng giá càng lớn. Ưu thế của các anh là nắm được toàn bộ tài nguyên huyện Khổng. Không cần biết là tài nguyên xã hội hay tài nguyên nhân lực thì đều đã có quyền thầu núi Bình Khâu 30 năm. Cộng thêm một bản kế hoạch đặc sắc, tôi nghĩ việc tìm các nhà đầu tư không kể là từ Bắc Kinh hay từ tỉnh thành đều không hề khó. Chí ít thì theo tôi biết cũng có một vài nhà đầu tư đang kiếm tìm dự án đầu tư.
Hạ Lai thần thái nho nhã, đoan trang xinh đẹp lại thông minh, càng làm cho mấy người Lưu Bảo Gia phục sát đất.
Thế nhưng khâm phục là khâm phục, Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý vẫn như mây mù, vẫn không hiểu những lời Hạ Lai nói như mạo hiểm đầu tư hay mượn gà đẻ trứng rốt cuộc là gì, càng không biết là nên làm thế nào. Sự chênh lệch giữa người thành phố và nông thôn đã lớn, đừng nói là chênh lệch giữa thị trấn huyện với người Bắc Kinh còn lớn thế nào nữa.
Lưu Bảo Gia có hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là Quan Doãn hiểu. Hắn đột nhiên nắm chặt tay Hạ Lai đưa lên tim, cười rạng rỡ:
- Hạ Lai, em đến huyện Khổng sớm hơn có phải là tốt không, thế thì anh đã không phải một mình chống chọi rồi.
- Khụ, khụ..
Lưu Bảo Gia đứng dậy, quay đầu đi chỗ khác:
- Tôi không nhìn thấy gì, không nhìn thấy gì đâu nhé.
Lôi Tấn Lực và Lý Lý cũng nhất loạt đứng dậy. Lôi Tấn Lực không nói gì, còn Lý Lý thì lắc đầu thở dài:
- Buồn nôn quá, thật đúng là trọng sắc khinh bạn, tức quá, thật làm cho người ta ngưỡng mộ…
Lời còn chưa nói hết thì đã bị Quan Doãn đá cho một cái vào mông.
Hạ Lai tủm tỉm cười. Cô là người Bắc Kinh, vừa có nét cao sang của người con gái quyền quý, vừa có nét thoải mái hiện đại của người con gái Bắc Kinh, vô cùng vui vẻ lạc quan, không để ý đến những hành động thô lỗ của mấy người, cũng không quan tâm đến mấy câu đùa của mấy người Lưu Bảo Gia. Ngược lại cô còn vô cùng thích cái không khí thân mật giữa Quan Doãn và những người bạn.
Buổi tối mấy người Lưu Bảo Gia trở về thị trấn. Hạ Lai ở lại nhà họ Quan. Cô ngủ cùng giường với Tiểu Dung. Buổi tối hai người to nhỏ rất nhiều chuyện, câu chuyện đều xoay quanh Quan Doãn từ lúc nhỏ đến lúc lớn. Các thói xấu và các vụ bê bối, tất cả các bí mật của Quan Doãn đều bị Tiểu Dung tiết lộ hết.
Có thể lấy được lòng tin của Tiểu Dung trong thời gian ngắn như vậy, lại còn trở thành người bạn nói không hết chuyện với Tiểu Dung, sức hấp dẫn của Hạ Lai đúng là vượt xa người thường.
Ngày hôm sau, Quan Doãn đưa Hạ Lai đi bằng xe đạp, cùng với bạn đồng hành là Tiểu Dung, ba người du lịch khắp một lượt huyện Khổng. Đầu tiên là đến sông Lưu Sa, nước sông Lưu Sa mùa này đang cao, cây cỏ tươi tốt, nước sông lấp lánh. Thỉnh thoảng có vài con chim nước bay qua bay lại trên mặt nước, điểm sáng một con sông không nổi tiếng trên bình nguyên, cũng muôn hình vạn dạng khiến Hạ Lai xem đến thế là đủ.
Dự án đập nước sông Lưu Sa đã bắt đầu đi vào thi công. Đập lớn ở chỗ phía tây thị trấn, cách thị trấn gần 2 km. Dọc hai bờ sôngđã nổi lên những cái cột trống, những lều bạt, có những nhân viên kĩ thuật đã bắt đầu tiến hành thả dây, bắt đầu công tác đo đạc. Khi đi qua khu thi công, Quan Doãn chú ý quan sát, đa số nhân viên đều là người thân của Lý Vĩnh Xương. Đừng nói là không có người của Lãnh Phong tham gia, mà ngay cả người của Lý Dật Phong cũng không có một ai.
Tuy rằng Lý Dật Phong và Lãnh Phong chính kiến bất hòa, quan điểm phát triển kinh tế không thống nhất nhưng sau khi thông qua dự án đập nước sông Lưu Sa, đối với dự án xây dựng đập nước thì phương pháp đã giống nhau. Từ đó có thể thấy Lý Dật Phong thứ nhất là không muốn từ hạng mục đập nước thu lại lợi ích gì, hai là không nhúng tay vào việc xây dựng đập nước. Hiển nhiên là làm tốt cả hai tay công tác chuẩn bị.
Cũng đúng, huyện Khổng không phải là ván cầu của Lý Dật Phong và Lãnh Phong, mà là điểm đến của Lý Vĩnh Xương. Lý Vĩnh Xương không rời huyện Khổng đến huyện khác nhậm chức là bởi vì ở huyện Khổng ông nói một là môt, hai là hai. Có thể muốn gì được nấy, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa. Nếu đi huyện khác, dù ông có làm Chủ tịch Huyện hay Bí thư thì cũng chưa chắc đã được như ở huyện Khổng, có thể chỉ huy một vài người, làm thái thượng hoàng.
Chẳng qua… Quan Doãn âm thầm lắc đầu. Nếu như hạng mục đập nước thành công thì là tấm bia lớn cho Lý Dật Phong, còn nếu như thất bại thì là địa lôi của Lý Vĩnh Xương. Lý Vĩnh Xương không thể không đoán ra ý đồ Lý Dật Phong và Lãnh Phong không nhúng tay vào hạng mục đập nước, từ bỏ lợi ích. Ông ta vẫn khua trống mở cờ xông vào tiền phương, là do ông ta tự tin, cho rằng ở huyện Khổng này chỉ cần ông ta tồn tại thì không bao giờ xuất hiện cục diện không thể khống chế được.
Đối với vấn đề đập nước sông Lưu Sa, Hạ Lai không hứng thú. Ở đại học Bắc Kinh mặc dù cô cũng giống như Quan Doãn, học về trung văn, nhưng cô có sự nhạy bén trời sinh về kinh tế. Từ góc độ kinh tế mà nói, cô không cho rằng hạng mục đập nước sông Lưu Sa là điểm tăng trưởng kinh tế cho huyện Khổng.
Trên đường đi đến núi Bình Khâu, Hạ Lai ngồi phía sau Quan Doãn, hai tay nắm chặt áo Quan Doãn, cùng với sự lắc lư của xe đạp, đôi tay cô không ngừng động phải người Quan Doãn, làm anh thấy buồn buồn chỉ muốn bật cười.
- Đúng là lạ quá, ngồi sau xe đạp của anh em thấy vui hơn rất nhiều so với ngồi những xe xa hoa khác. Hẹn ước của chúng ta là mười năm sau anh vẫn phải đi xe đạp chở em đến núi Bình Khâu, được không?
Hạ Lai dùng ngón tay trỏ đặt lên phía trên má phải của Quan Doãn, nghiêng đầu tưởng tượng, rồi tự lắc đầu cười.
- Mười năm sau không biết bộ dạng anh lúc đó thế nào nhỉ? Lúc đó bụng béo, đừng nói là đi xe đạp chở em, sợ mình anh cũng không đi được nữa rồi.
Quan Doãn vẫn chưa kịp cãi lại vài câu thì đúng lúc đó trên đường có một khối gạch, hắn đang muốn tránh thì lại bị Hạ Lai động vào người làm cho buồn buồn nên mải cười, quên mất phương hướng, tay lái bị nghiêng làm hai người ngã xuống đường.
Khi sắp ngã, Quan Doãn dùng sức quay người lại, ôm Hạ Lại vào lòng. Kết quả là hắn ngã ra đất, còn Hạ Lai nằm lên người hắn, diễn một cảnh sinh động giữa trời đất.
Tiểu Dung bên cạnh đầu tiên là sợ hãi hô lên, sau đó nhìn thấy hai người không những không sao mà lại còn như đang hưởng thụ giây phút này. Cô không chịu được, hét lên:
- Anh chị đừng quá đáng thế, em đang ở đây đấy nhé.
Quan Doãn cười ha hả, quay người lại, ôm Hạ Lai. Còn Hạ Lai thì mắt hơi nhắm lại, mỉm cười xấu hổ, xinh đẹp như hoa, kiêu ngạo như công chúa. Phong cảnh núi Bình Khâu chiếu rọi tình yêu của hai người như một bức tranh sinh động, đẹp như thơ ca.
Sự xuất hiện của Hạ Lai không những giải đáp những khúc mắc trong lòng Quan Doãn, còn làm cho cuộc đời Quan Doãn chuyển sang một bước ngoặt khác.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Sau khi du lãm núi Bình Khâu, trong lòng Hạ Lai biết rõ phải làm thế nào để khai thác triệt để lợi thế và tài nguyên của núi Bình Khâu để dạt được lợi ích lớn nhất. Kết hợp với phương án và ý tường trước đó của Quan Doãn cuối cùng đã hình thành một ý tường khai thác hoàn toàn mới.
Thú vị hơn so với ý tưởng của Quan Doãn đó là trong dự án phát triển của Hạ Lai còn gửi vào đó tâm tư tình cảm của cá nhân cô. Cô hi vọng bắt đầu từ núi Bình Khâu để củng cố tình yêu giữa cô và Quan Doãn, để sự phát triển của núi Bình Khâu thành minh chứng cho tình yêu của cô và Quan Doãn.
- Nghe nói…
Hạ Lai giả bộ như không có chuyện gì, giơ tay hái một bông hoa, chớp chớp mắt rồi lại cười tủm tỉm:
- Anh có một cô đồng nghiệp rất xinh đẹp, hơn nữa lại còn rất rốt với anh nữa.
Quan Doãn theo bản năng nhìn Tiểu Dung một cái, Tiểu Dung cười trộm tinh nghịch, chột dạ quay đầu đi chỗ khác, giỗng như kiểu cô không hề nói gì vậy.
Quả thật nếu như chỉ so sánh về vẻ đẹp thì Ôn Lâm không tỏa sáng như Hạ Lai, cũng không tao nhã như Hạ Lai. Nhưng vẻ đẹp khỏe mạnh và chất phác của Ôn Lâm thì Hạ Lai cũng không có. Quan Doãn cười lặng lẽ, nghe giọng điệu của Hạ Lai chắc chắn là cô đang ghen. Hắn cười đáp:
- Đúng là rất đẹp. Nhưng là cô gái lớn lên ở nông thôn, không thể so sánh được với sự tao nhã của người con gái Bắc Kinh như em. Hơn nữa có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là đồng nghiệp, chỉ có thể ngắm thôi.
- Được lắm. Có phải là anh luôn ngắm trộm người ta không?
Hạ Lai dương tay muốn đánh Quan Doãn.
- Lớn lên ở nông thôn thì đã sao nào? Càng ngây thơ chất phác, con gài thành thị có vẻ đẹp của thành thị, con gái nông thôn có vẻ đẹp của nông thôn. Anh quen ăn cao lương mĩ vị, chắc chắn sẽ lại có lúc muốn ăn cơm bình dân, đúng không? Hơn nữa anh cũng là người lớn lên ở nông thôn, chắc chắn là có phần nào đấy thiên vị cho cô bé kia.
Quan Doãn không né tránh, mặc kệ bàn tay nhỏ bé của Hạ Lai để trên đầu hắn, sau đó nắm chặt tay cô, cười đểu:
- Anh ăn quen cao lương mĩ vị lúc nào hả? Anh chỉ mới được ngửi thôi, còn đã được ăn vào miệng bao giờ đâu?
Hạ Lai lúc đó mặt đỏ bừng, tất nhiên là cô biết Quan Doãn ám chỉ điều gì. Trước đây cô luôn nghĩ sẽ giành giây phút tốt đẹp nhất đó cho đêm tân hôn, thế nhưng trải qua một năm xa cách cô đã thay đổi rất nhiều. Không để ý đến sự có mặt của Tiểu Dung ở đó, cô ghé xuống tai Quan Doãn, rồi to gan cắn nhẹ môi anh, nói thì thầm:
- Em đến huyện Khổng thực ra cũng là nghĩ nghĩ thông suốt mọi việc rồi.
Tiểu Dung bịt chặt tai, chạy về phía xa:
- Anh trai, chị dâu, anh chị làm người ta tức quá đi mất.
Quan Doãn cười ha hả:
- Hạ Lai, em đừng có làm hư em gái anh nhé.
Hạ Lai cãi lại:
- Quan Doãn, anh đừng có mà có gan làm nhưng không có gan chịu đòn nhé.
- Tối gặp lại.
Quan Doãn không dám đáp lại tình cảm nồng nhiệt của Ôn Lâm, cũng không tỏ ra lo lắng trước mặt Hạ Lai. Yêu nhau mấy năm trời, hắn hiểu rõ tính cách của Hạ lai, chỉ cần một động tác hay một cái nhìn mờ ám gì thì chỉ có chết.
- Tối gặp lại!
Hạ Lai vô cùng kiên định đáp lại Quan Doãn.
- Ai không dám đến thì người đó là chó con.
- Ha ha
Quan Doãn ôm chặt Hạ Lai.
- Đi thôi, xuống núi nào.
Tiểu Dung than thở:
- Biết thế này thì không thèm đi cùng hai người nữa, giờ thì hay rồi, em trở thành đèn đuổi muỗi cho hai người, khéo là đến mấy KW rồi. Thật đúng là.. Trước đây cứ nghĩ anh mình cũng là người tốt, không ngờ chị Hạ vừa đến anh ấy đã lộ rõ bộ mặt thật của mình. Nếu như chị đến sớm chút nữa có phải tốt không, em chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy thật sự vui vẻ như thế này.
Chỉ một câu nói đã làm Hạ Lai cảm động. Cô ôm chặt tay Quan Doãn:
- Sau này em sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi nữa.
- Đường đường một đấng nam nhi, chịu chút oan ức và bạc đãi có thấm vào đâu. Chỉ cần lí tưởng còn tồn tại trong lòng, niềm tin bất diệt thì chắc chắn sẽ có thể nghênh đón ngày mai.
Quan Doãn từ trước đến nay chưa khi nào lại tràn đầy niềm tin và ý chí chiến đẫu như lúc này. Nêu như nói sự xuất hiện của Ngõa Nhi chưa đủ để làm hắn tin tưởng vào sự thay đổi của vận mệnh thì sự xuất hiện của Hạ Lai làm hắn có thể chắc chắn khẳng định cánh cửa vận mệnh của hắn đã hoàn toàn mở ra.
Ba phần vận khí, bảy phần hành động. Nói như vậy tì không kể Hạ Đức Trường có đảm nihện chức Phó chủ nhiệm Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, gây bất lợi thế nào cho hắn đi nữa thì chỉ cần hắn dựa vào Lãnh Phong, cộng thêm việc nghe theo diệu kế của ông cụ Dung thì hắn sẽ có thể mở ra cục diện hoàn toàn mới.
Chắc chắn sẽ là như vậy! Quan Doãn nắm chặt tay, cứ chờ xem sao.
Khi xuống núi, vừa mới đi đến đầm Bình Khâu, Quan Doãn và Hạ Lai liên tục đàm luận về việc khai thác phát triển núi Bình Khâu. Hạ Lai giới thiệu cho Quan Doãn một nhà đầu tư Kim Nhất Giai, một hải ngoại tốt nghiệp ở Pháp, hiện nay đang đầu tư vào tài chính, đầu tư mạo hiểm và các ngành khác liên quan đến tiền tệ. Những danh chức trên không phải là lí do để Hạ Lai giới thiệu với Quan Doãn.
- Hay hơn nữa đó là em họ em, anh hợp tác với nó em cảm thấy yên tâm nhất.
Hạ Lai nắm chặt tay phải Quan Doãn, vẽ vài đường lòng vòng trong lòng bàn tay hắn.
- Nếu như giới thiệu các nhà đầu tư khác, con trai thì em không tin tưởng ai, con gái thì chỉ có cô ấy là người em hiểu rõ, có năng lực và làm em yên tâm nhất.
Quan Doãn hiểu rồi, Hạ Lai thực ra là không yên tâm về tình yêu của hai người. Hắn cười ha hả:
- Kim Nhất Giai hơp tác với anh là em yên tâm nhất. Thế ngộ nhỡ như có chuyện gì thì sao
- Không bao giờ.
Hạ Lai trả lời rất chắc chắn. Cô cười nói:
- Tiêu chí của Nhất Giai là gả cho một người nước ngoài. Anh không hợp với yêu cầu của cô ấy.
- Em nghĩ chưa chắc.
Tiểu Dung không bằng lòng.
- Anh trai có thể hấp dẫn cả trong và ngoài nước đấy. Chi Hạ, chị phải nhắc nhở em họ chị đừng có bị mê hoặc bởi anh em đấy.
- Ha ha.
Hạ Lai cười lớn.
- Em gái, em thiên vị khi đánh giá anh trai em, không tính.
- Quan Doãn?
Quan Doãn còn chưa kịp nói tiếp câu của Hạ Lai thì một giọng nói quen thuộc ở phía trước vang lên. Vừa ngẩng đầu, hóa ra là Ôn Lâm đến.
Ôn Lâm đi một mnìh, bộ dạng hứng thú. Tâm trạng Quan Doãn đang tốt, không chú ý đến bộ dạng của Ôn Lâm, cười nói:
-Sao đi một mình thế Ôn Lâm, ban trai cô đâu?
Ôn Lâm không trả lời câu hỏi của Quan Doãn, ánh mắt dừng lại ở Hạ Lai, có chút tò mò, do thám, cũng có cái nhìn khi phát hiện kẻ địch. Thái độ cô thay đổi trong phút chốc, bỗng nhiên hỏi:
- Đây là người yêu anh à?
Quan Doãn cười gật đầu:
- Hạ Lai, người yêu tôi. Ôn Lâm chẳng phải nói người yêu cô cũng đến thăm cô sao? Sao không đưa đến núi Bình Khâu thăm quan.
Ôn Lâm hổn hến nói:
- Thôi đừng nhắc đến nũa, để tôi tức chạy mất đấy, tố chất quá kém. Mở miệng là nói sao thị trấn nhỏ này bẩn thế, quê mùa thế, kém thế. Rồi lại nói người thành phố bọn họ ra sao, thế nào. Tôi bảo anh ta đi mà tìm con gái thành phố. Anh ta đường đường một đấng nam nhi, sao bụng dạ lại có thể hẹp hòi thế chứ. Nói đi là đi luôn.
Hạ Lai cũng âm thầm quan sát Ôn Lâm một lượt. Vừa nghe Ôn Lâm nói, cô không nhịn được nữa, cười nói:
- Chào Ôn Lâm, tôi là Hạ Lai. Cô nói chuyện thú vị quá, vừa thẳng thắn, vừa đáng yêu. Tôi ủng hộ cô, con trai thì phải biết rộng lượng, biết bao dung. Những người lòng dạ hẹp hòi như thế thì không cần.
Ôn Lâm vốn dĩ vừa gặp đã có cảm giác thù địch với Hạ Lai, hoặc là do cô không chịu thừa nhận rằng cô luôn hi vọng người yêu ở Bắc Kinh của Quan Doãn vĩnh viễn đi về cuối chân trời, chứ không phải gần ngay trước mắt như bây giờ. Chỉ là…Hạ Lai chói sang quá, hơn nữa cô còn tao nhã và rất ôn hòa, giọng nói có sức hấp dẫn, làm cô không thể từ chối thiện ý của cô ta, đành phải cười nói:
- Cảm ơn Hạ Lai, cảm ơn cô đã hiểu.
Vừa nói dứt câu, Ôn Lâm quay người nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, Chủ tịch Lãnh về sớm trước một ngày, nói rằng nếu tôi gặp anh thì bảo anh lập tức đến huyện ủy gặp ông.
Xảy ra chuyện gì vậy? Quan Doãn trong lòng sợ hãi, trực giác mach bảo hắn, e rằng sự việc có chút thay đổi.Không ngờ không đợi hắn mở miệng hỏi, Ôn Lâm đã nói một câu càng làm hắn sợ hơn.
- Chủ tịch Lãnh nói đưa Hạ Lai cùng với anh đến gặp ông ta.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sưu Tầm MTQ --- 4vn
Từ trước đến nay đánh giá của Quan Doãn về Lãnh Phong luôn là: trầm lắng, lạnh lùng, có một nói một, nói chuyện và làm việc từ trước đến nay không bao giờ lề mề. Ông nói thứ hai về, trừ phi là có việc lớn lắm, nếu không thì tuyệt đối không bao giờ về từ chủ nhật.
Hôm nay là chủ nhật ông lại cố tình về trước một ngày.
Vừa về đã muốn gặp hắn ắt cũng là có nguyên do của nó. Lãnh Phong quan tâm đến tiến triển của dự án đập nước sông Lưu Sa, nghe được tin tức từ người khác nhưng có lẽ không chính xác hoặc là sai lệch, nên muốn đích thân hắn báo cáo. Như thế thì phù hợp với thường tình. Nhưng vấn đề là Lãnh Phong lại nói muốn gặp Hạ Lai, thế tất nhiên là không thể không khiến Quan Doãn bất ngờ.
Từ đó cũng có thể chứng minh một điều là Lãnh Phong biết Hạ Lai đang ở huyện Khổng. Nhưng vấn đề là Lãnh Phong từ đâu mà nghe được tin Hạ Lai đang ở huyện Khổng? Chẳng nhẽ là...Quan Doãn không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Hạ Lai hiển nhiên là cũng nghĩ ra vấn đề như vậy, khuôn mặt cũng có chút thay đổi. Tuy nhiên cô lập tức hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
- Đi thôi Quan Doãn, em và anh cùng đến gặp Chủ tịch Lãnh.
Biểu hiện của Hạ Lai nằm ngoài sự dự đoán của Quan Doãn, cũng làm cho Ôn Lâm đánh giá cô cao hơn.
Trên đường xuống núi, Tiểu Dung trở về trường học, Quan Doãn đạp xe đèo Hạ Lai, Ôn Lâm đi phía sau. Không lâu sau mấy người đã đến huyện ủy. Vào đúng buổi trưa ngày chủ nhật, sân Ủy ban Huyện không có mấy người. Cộng thêm với việc Lỹ Vĩnh Xương bận dự án đập sông Lưu Sa, Lý Dật Phong thì vẫn chưa trở về, rất nhiều người đáng ra phải trực ban nhưng đều tự ý nghỉ.
Ôn Lâm chỉ nhìn Quan Doãn với cái nhìn đầy thâm ý, muốn nói gì đấy nhưng lại không nói gì, lắc lắc đầu, một mình trở về phòng thư ký. Quan Doãn cũng không dừng lại, liếc nhìn Hạ Lai. Chuẩn bị để đón phong ba sắp tới.
Vừa ấn chuông cửa phòng Lãnh Phong thì bên trong vang lên một giọng nói quen thuộc:
- Mời vào.
Đẩy cửa bước vào, Lãnh Phong không ngồi ở chiếc ghế xoay phía trên như thường lệ, mà đứng chắp tay phía sau nhìn ra ngoài cửa sổ. Nét mặt ông vẫn lạnh lùng như thường lệ. Thế nhưng đằng sau sự lạnh lùng đấy lại mơ hồ toát ra một tia không cam lòng, một sự phẫn nộ.
- Quan Doãn, Hạ Lai, các cháu đến rồi à.
Không đợi Quan Doãn mở miêng nói, Lãnh Phong nói trước, ông dùng tay chỉ về phía sô pha:
- Ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.
Quan Doãn trong lòng thấp thỏm, còn Hạ Lai thì như đã chuẩn bị sẵn tinh thần chấp nhận mọi chuyện. Cô khách sáo nhưng không mất đi sự tao nhã:
- Cháu chào Chủ tịch huyện, cháu là Hạ Lai, người yêu của Quan Doãn.
- Hạ Lai, chào cháu.
Lãnh Phong gật gật đầu.
- Ta về tỉnh thành, đã gặp trưởng ban Hạ ở tỉnh ủy.
- Có phải bố cháu có lời muốn nhờ chú chuyển đến cháu không ạ?
Mặc dù sớm đã dự liệu được điều gì đấy, nhưng Hạ Lai vẫn có chút sợ hãi. Cô thật sự không hiểu, vẫn còn vài ngày nữa ba cô mới về nước. Sao lại phải về sớm làm gì? Dù có về sớm đi nữa thì sao lại đến tỉnh Yến, lại còn gặp mặt Lãnh Phong?
Lãnh Phong không giải thích sau lưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông chỉ lạnh nhạt nói:
- Cháu nói đúng, trưởng ban đúng là có lời muốn gửi đến cháu. Ông ấy muốn ta nhắn với cháu là cháu phải lập tức trở về Bắc Kinh ngay, không được chậm chễ một phút, nếu không cháu sẽ phải tự chịu hậu quả.
Nói hết lời Lãnh Phong lại đăm chiêu nhìn Quan Doãn. Lần đầu tiên ông cười trước mặt Quan Doãn, chỉ tiếc rằng đó là một nụ cười lạnh.
- Trưởng ban Hạ dù sao cũng là quan chức thủ đô, tuy chưa chính thức nhậm chức nhưng đã dựa vào thân phận Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tự cho mình là... ha ha
Chỉ nói nửa chừng, mặc dù vẫn chưa trực tiếp nói xem đã xảy ra chuyện gì nhưng thái độ không đồng tình của Lãnh Phong cũng nói lên hết mọi chuyện. Hạ Đức Trường đang gây sức ép cho ông.
Nếu bình thường như các Chủ tịch huyện khác, sự thay đổi nhân sự ở tỉnh ủy thường thì phải đợi khi chính thức công bố mới được biết. Dù sao cũng là cấp huyện, còn không được tiếp xúc với tin tức cấp tỉnh, cùng lắm thì nghe được một số tin đồn. Nhưng Lãnh Phong có thể trực tiếp ngồi cùng Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ cán bộ Tỉnh ủy tương lai. Điều này không phải là tuyệt đối không có, nhưng mà là tuyệt đối hi hữu.
Bởi vậy càng làm Quan Doãn chắc chắn hơn phán đoãn của mình. Huyện ủy huyện Khổng đều nói Lãnh Phong không có quan hệ gì, nhưng thực ra tất cả đều nhầm. Không chỉ là hiểu nhầm mà còn là quá sai lầm. Không phải là có người cố ý nghe nhầm, đồn bậy. Mà là do đa số mọi ngươi đều bị thủ pháp của Lãnh Phong che mắt.
Cũng may, trong số những người đó không bao gồm Quan Doãn.
Lãnh Phong nói chuyện với giọng điệu như thế, nếu là người khác thì có thể thấy ngại, nhưng Hạ Lai thì không. Cô thở dài một chút rồi nói:
- Xin lỗi chú, để chú mệt mỏi rồi. Ba cháu có lúc đối xử với mọi người hơi mạnh mẽ, quyết đoán. Có lúc chính cháu cũng không chịu được tính quan liêu của ông. Người khác thì có thể chọn cách không giao tiếp với ông, cháu thì chịu. Ai bảo cháu là con gái của ông cơ chứ? Thế nhưng cháu cũng có quyền tự do lựa chọn tình yêu cho mình, không thể tất cả mọi chuyện đều nghe theo sự sắp đặt của ba cháu được. Cảm ơn chú, lời cháu nhận được rồi, về cháu sẽ gọi điện cho ba cháu.
Nghe cách trả lời tiến thoái vừa phải của Hạ Lai, Lãnh Phong gật gật đầu, vẻ mặt thoải mái hơn chút:
- Hạ Lai, phòng thư ký Huyện ủy có thể gọi điện ngoại tỉnh đấy.
Dựa vào sự thông minh của Hạ Lai thì tất nhiên là cô biết Lãnh Phong muốn nói chuyện riêng với Quan Doãn. Cô liền đứng dậy cáo từ. Hạ Lai vừa đi, Quan Doãn tiện tay đóng chặt cửa lại, nói:
- Chủ tịch, cháu xin lỗi...
Lãnh Phong xua xua tay, ngắt lời Quan Doãn:
- Không phải nói xin lỗi. Ta hỏi cháu một câu. Sau khi biết Hạ Đức Trường sẽ đảm nhiệm vị trí Phó Trưởng ban tổ chức cán bộ thường trực Tỉnh ủy, quan hệ giữa cháu và Hạ Lai sẽ thế nào?
- Một năm trước cháu mang đầy khát khao, cứ cho rằng chú Hạ điều cháu đến huyện Khổng rèn luyện một năm thì sẽ cho cháu trở về Bắc Kinh. Trong thời gian một năm qua cháu nhận được tất cả sự lạnh nhạt và xa lánh, và cũng nhận ra được sự thật. Cháu bị người ta lên kế hoạch sắp đặt bắt buộc phải ở lại huyện Khổng. Bị những người mười mấy năm kinh nghiệm chốn quan trường bày mưu tính kế, cháu thua một cách tâm phục khẩu phục. Nhưng thua một lần chứ không thể thua đến lần thứ hai. Một năm sau, vào ngày này cháu đã nhìn rõ đường đi dưới chân mình. Sẽ không còn những ý tưởng tham vọng viển vông, cũng không có những ảo tưởng xa vời thực tế. Đó là sống yên ổn ở huyện Khổng, theo bước Chủ tịch huyện, bước từng bước một, tự tin mà vững chắc.
Nói xong những lời vừa rồi, Quan Doãn mặt mày thanh thản, trên mặt hiện rõ vẻ kiên định trước nay chưa từng có. Dựa vào hiểu biết của hắn về Lãnh Phong, hắn tin rằng tính cách của Lãnh Phong thà thẳng quyết không cong. Nếu như Hạ Đức Trường nói tử tế thì chắc ông đã không có vẻ không coi ra gì như vừa rồi. Nhưng với những hiểu biết nhất định về Hạ Đức Trường, Quan Doãn biết trong mắt Hạ Đức Trường, một Chủ tịch huyện nhỏ như Lãnh Phong lại được đường đường một Phó chủ nhiệm Trưởng ban thường trực tổ chức cán bộ tỉnh ủy ân cần dạy bảo, không biết là phải xúc động rơi bao nhiêu nước mắt.
Hạ Đức Trường nhầm, mà còn là sai lầm quá lớn. Ông ta không những không nhìn đúng về Lãnh Phong, càng không biết rõ bối cảnh của Lãnh Phong. Nếu như Quan Doãn đoán không sai thì Hạ Đức Trường gặp Lãnh Phong ở tỉnh thành không chỉ không đạt được kết quả như mong đợi. Mà ngược lại còn bị Lãnh Phong hoàn toàn đẩy về phía đối lập.
Nói cách khác, ông ta đã đắc tội với Lãnh Phong.
Quả nhiên khi Quan Doãn vừa nói dứt lời, Lãnh Phong đột nhiên vỗ mạnh tay lên bàn. Do quá dùng sức mà làm cho quyển lịch trên bàn nảy bật lên.
- Nói hay lắm!
Lãnh Phong thay đổi sắc mặt rất nhanh, tay vỗ mạnh vào vai Quan Doãn:
- Quan Doãn, chỉ cần cậu chịu ở lại huyện Khổng 3 năm, ta đảm bảo về tương lai của cậu.
Lần đầu tiên Lãnh Phong chủ động đưa tay ra bắt chặt tay Quan Doãn. Lãnh Phong ánh mắt kiên định, Quan Doãn vẻ mặt kiên nghị. Cái bắt tay bình thường đầu tiên, không những dự báo cục diện huyện Khổng từ đây phân một thành hai, mà cũng là chính thức định hướng phương hướng chính trị của Quan Doãn trong một thời gian dài. Đồng thời huyện Khổng có một mùa thu đặc sắc nhất trong lịch sử, do Lãnh Phong và Quan Doãn bắt tay, mở ra tấm màn đầu tiên cho một thời kì mới.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Goncopius